Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành

Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 20



Tô Nhu Uyển chấn động, quay đầu nhìn lại, thanh niên có khuôn mặt trắng nõn thanh tú đang ôm n.g.ự.c tựa vào tường nhìn cô ta.

Cô ta ra vẻ trấn định chào hỏi: “Khương Phú, đã lâu không gặp.”

Nhìn bụng Tô Nhu Uyển hơi nhô lên, Khương Phú bỗng nhiên nở nụ cười.

“Cái thai này là của tôi hả? Kẻ coi tiền như rác cùng ăn cơm với cô có biết không?”

Nội tâm Tô Nhu Uyển quay cuồng!

Một ngày của khoảng bốn năm tháng trước, cô ta thử hỏi Ngụy Mân Tự khi nào thì ly hôn.

Ngụy Mân Tự không chỉ nổi giận với cô ta, còn liên tục nửa tháng không liên lạc, cho nên cô ta mới đến bờ biển phóng túng, không ngờ kết quả phóng túng chính là... Cô ta mang thai đứa con của Khương Phú! Không thể để Ngụy Mân Tự biết chuyện này, nếu không hậu quả nghĩ cũng không dám nghĩ!

Tô Nhu Uyển cắn răng, lười lòng vòng với Khương Phú: “Nói đi, anh muốn bao nhiêu?”

Hắn vươn ra năm ngón tay: “Năm trăm vạn!”

Tô Nhu Uyển cười nhạt: “Nhớ tiền muốn điên rồi sao?!”

Thấy cô ta xoay người rời đi, ánh mắt Khương Phú trầm xuống: “Tôi đi hỏi tên coi tiền như rác kia có dám làm giám định DNA hay không.”

Tháng đó, Ngụy Mân Tự chỉ tới một lần lúc say khướt, hơn nữa căn bản cũng không có chạm vào Tô Nhu Uyển, so với bất cứ ai cô ta rất rõ ràng đứa nhỏ là của ai!

Tô Nhu Uyển luống cuống: “Làm hỏng chuyện của tôi, anh đừng nghĩ lấy được một đồng nào!”

Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Cô làm sao vậy? Có muốn đi bệnh viện không?”

“Không cần.” Tô Nhu Uyển lắc đầu, nặn ra một nụ cười gượng ép.

Ăn xong bữa sáng, hai người cùng đi bờ biển tản bộ, nhìn cầu thang thật dài, trong lòng Tô Nhu Uyển bỗng nhiên loé lên một suy nghĩ, đứa nhỏ này nếu được sinh ra, sẽ vĩnh viễn trở thành yếu điểm của cô ta, cô ta sẽ mãi mãi trở thành máy ATM của Khương Phú!

Cách đó không xa có người trẻ tuổi đang tụ tập chơi ván trượt, Tô Nhu Uyển khẽ động, đợi người ta trượt ván tới, làm bộ như... vô tình giẫm lên...

“A!” Cảm giác mất trọng lượng truyền đến, Tô Nhu Uyển lăn xuống cầu thang đúng như mong muốn của mình.

Trước mắt trời đất quay cuồng! Người tới càng ngày càng nhiều, âm thanh ồn ào, bụng đau nhức kịch liệt khiến cô ta nghe không rõ người khác đang nói gì, thân thể đột nhiên nhẹ tênh, là Ngụy Mân Tự bế cô ta lên, không biết nói với ai: “Có xe không?”

Mười lăm phút sau, bệnh viện trung tâm Á Thành.

Bác sĩ đi ra khỏi phòng phẫu thuật, vẻ mặt tiếc nuối nói với Ngụy Mân Tự: “Xin lỗi, thai nhi không giữ được, xin ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật dẫn sản, thai c..hết lưu còn ở lại trong cơ thể bệnh nhân, phải phẫu thuật lấy ra.”

Cảnh tượng tương tự lại tái diễn, Ngụy Mân Tự hoảng hốt ký tên.

Sau khi phẫu thuật, Tô Nhu Uyển đang hôn mê bị đẩy vào trong phòng bệnh, Ngụy Mân chán chường ngồi ở khu vực chờ, chậm chạp không vào xem cô ta thế nào, cho đến khi trong phòng bệnh truyền ra tiếng khóc của Tô Nhu Uyển, hắn mới nặng nề bước chân vào.

“Mân Tự, con của chúng tôi không có...” Tô Nhu Uyển khóc lê hoa đái vũ*, Ngụy Mân Tự để cô ta tựa vào trong lòng mình, không có con, không hiểu sao hắn lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

*(Đã giải thích ở trên)

“Em biết, anh vì đứa nhỏ mới bắt đầu tiếp nhận em.” Tô Nhu Uyển siết chặt âu phục của hắn: “Mân Tự, đừng rời khỏi em, con còn có thể sinh, sau này ở bên cạnh anh, em nhất định sẽ làm tốt hơn Gia Ý.”

Cái tên Phương Gia Ý giống như sắt nung nóng trái tim Ngụy Mân Tự! Ngụy Mân Tự đột nhiên đứng dậy, không chút lưu tình hất Tô Nhu Uyển ra: “Nếu trong lòng cô có chút chừng mực, thì sẽ không đừng giờ so sánh mình với cô ấy trước mặt tôi.”
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 21



Giữa những lời cầu xin ở lại của Tô Nhu Uyển, Nguỵ Mân Tự nhanh bước rời đi.

Ban đêm, quán bar ven biển huyên náo. Nguỵ Mân Tự một mình ngồi ở trước quầy bar uống rượu giải sầu, không để ý bất cứ người phụ nữ nào lui tới.

Bỗng nhiên, một bóng dáng nhỏ gầy hấp dẫn tầm mắt của hắn.

Người đàn ông say rượu dồn cô gái vào góc tường, thậm chí còn chạm vào cô ở nơi công cộng. Khuôn mặt dịu dàng mà quật cường kia... Rõ ràng là Phương Gia Ý!

Nguỵ Mân Tự bước dài tiến lên, liên tục đ.ấ.m vào người đàn ông kia: “Đừng dùng bàn tay bẩn của mày động vào cô ấy!”

Có nhân viên tới can ngăn, người đàn ông hình kia như là được đánh thức: “Đánh tôi thành như vậy? Tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Phương Gia Ý” chắn trước người Nguỵ Mân Tự: “Được, đi báo cảnh sát đi, là anh quấy rối tôi nơi công cộng, trong quán bar có camera, bạn trai tôi bảo vệ tôi có vấn đề gì sao?”

Người đàn ông đó oán hận nghiến răng, trước khi rời đi còn không phục chỉ vào Nguỵ Mân Tự: “Mày chờ đó, chuyện này chưa xong đâu.”

Khi mọi chuyện kết thúc, Nguỵ Mân Tự ôm chặt lấy “Phương Gia Ý”.

“Gia Ý, Gia Ý đừng sợ, anh ở đây...” Nguỵ Mân Tự không ngừng kêu lên.

Hắn nhớ tới năm ấy cô cùng hắn đi ra ngoài xã giao, lúc một mình cô đi toilet đụng phải một gã say. Hắn đến cục cảnh sát mới biết được, Phương Gia Ý dùng bình rửa tay đập đối phương chảy m..áu. Cho đến khi ngồi lên xe về nhà, cô mới lộ ra một chút yếu ớt, cả người run rẩy không ngừng. Nhớ tới Phương Gia Ý như vậy, Nguỵ Mân Tự vẫn đau lòng như d.a.o cắt: “Gia Ý, trải nghiệm không tốt này, anh sẽ không để em gặp phải lần thứ hai.”

Trong vòng tay ấm áp của Nguỵ Mân Tự, Tiếu Chi Tử không khỏi động lòng, rồi lại rất rõ ràng, hắn nhận lầm cô thành người khác.

Ngày hôm sau.

Nguỵ Mân Tự tỉnh lại từ khách sạn xa lạ, ánh mắt quét nhìn một vòng về sau, bỗng nhiên phát hiện bên giường có thêm một người. Tiếu Chi Tử ngồi dưới đất, nằm sấp bên giường ngủ say, dưới mắt quầng thâm đầy mệt mỏi. Vẻ mặt điềm tĩnh ngủ cực kỳ giống Phương Gia Ý. Trước kia hắn say rượu về nhà, Phương Gia Ý cũng chăm sóc hắn như vậy.

Ma xui quỷ khiến, hắn đưa tay khẽ vuốt lên gò má quen thuộc kia.

Lông mi run rẩy, chậm rãi mở hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng!

“Anh tỉnh rồi, em, em đi trước.” Cô hoảng hốt đi bừa ra ngoài, tay lại bị một bàn tay nắm chặt.

Giọng Nguỵ Mân Tự trầm thấp: “Vì sao một ngày lại làm nhiêu công việc như vậy, kinh tế rất khó khăn sao?”

“Từ nhỏ em và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, vất vả lắm mới lên được đại học, thì mẹ em bỗng nhiên bị nhiễm trùng đường tiết niệu.”

Cũng không biết vì sao Tiếu Chi Tử nói những lời này với người chỉ mới duyên gặp mặt: “Hiện tại em đã nghỉ học, mỗi ngày làm ba công việc, buổi sáng ở nhà hàng khách sạn, buổi chiều ở trung tâm thương mại, buổi tối ở quán bar. Phí phẫu thuật thay thận đối với em mà nói là con số trên trời, mỗi tuần hai đến ba lần lọc m..áu và tiền viện phí, em làm một ngày ba công việc cũng gánh không nổi, còn phải vay nợ...”

Sự đè nén khổ sở và ngụy trang kiên cường vào giờ phút này có chút buông lỏng, thậm chí bức thiết muốn tìm được một lối thoát.

Bỗng nhiên, Nguỵ Mân Tự mở miệng: “Theo tôi đến Tinh Thành, giá cả tùy cô định”

Đây là muốn cô bán mình sao?

Thấy Tiếu Chi Tử cứng ngắc không nói lời nào, Ngụy Mân dùng giọng điệu thương lượng mở miệng: “Ba năm, năm trăm vạn.”

Ba năm... năm trăm vạn. Đây không phải là xác suất trúng xổ số sao? Chẳng qua là trả giá bằng thanh xuân và tôn nghiêm. Trong đầu hiện ra dáng vẻ khô héo của mẹ mình đang nằm trên giường bệnh. Cùng với thái độ của nhân viên bệnh viện nói nếu không nộp tiền nợ thì phải cưỡng chế xuất viện. Tiếu Chi Tử cắn răng: “Được.”

“Tôi sẽ cho người soạn thảo hợp đồng cho em...” Nguỵ Mân Tự còn chưa nói xong, chuông điện thoại du dương lại vang lên.

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói dồn dập của Triệu Hạ: “Không tốt rồi Tổng giám đốc Ngụy, trưa hôm qua tôi vừa mới gặp mặt bên kia, bị Phương Gia Hàn biết được, hiện tại công ty có phiền toái lớn!”
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 22



Sắc mặt Nguỵ Mân Tự trầm xuống: “Giúp tôi đặt hai vé máy bay về Tinh Thành, nhanh lên.”

Việc này bị bại lộ, không chỉ cá nhân, ngay cả công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng cực lớn! Nhìn tin tức Triệu Hạ gửi tới, Nguỵ Mân Tự móc ra một tấm thẻ ném cho Tiếu Chi Tử: “Lập tức đến bệnh viện nộp hết viện phí của mẹ em, chuyến bay lúc ba giờ hai mươi chiều, nếu không kịp thu dọn đồ đạc, chỉ cần người đến là được.”

Máy bay hạ cánh.

Nguỵ Mân Tự đưa cho Tiếu Chi Tử địa chỉ và mật mã khóa cửa, cùng Triệu Hạ đi thẳng đến văn phòng luật sư Hồng Phương. Hai ngày nữa là phải mở phiên tòa, chứng cứ trên tay Phương Gia Hàn rất có sức thuyết phục, sau khi bị đưa ra ánh sáng thì ngay cả kiện tụng cũng không cần. Nhưng anh lại chậm chạp không giao ra, Nguỵ Mân Tự muốn biết cuối cùng anh muốn làm cái gì.

Công ty luật Hồng Phương.

Bước vào phòng làm việc của Phương Gia Hàn, cà phê trên trên bàn khách vẫn còn bốc hơi nóng, Nguỵ Mân Tự không khỏi nhướng mày: “Luật sư Phương đang đợi tôi sao?”

Phương Gia Hàn lạnh nhạt, lười lòng vòng với hắn: “Muốn nói chuyện với cậu về khu thành cổ.”

“Căn cứ tốc độ khai phá Tinh Thành, thành cổ xây mới là chuyện sớm muộn, miếng cơm này anh không cho tôi ăn, cùng lắm thì tôi chuyển ra ngoài cho người khác ăn, kiếm ít tiền một chút mà thôi.”

Ngụy Mân Tự bình tĩnh nhìn anh: “Luật sư Phương, tôi vẫn muốn hỏi anh, vì sao? Anh tiếp nhận vụ án ở khu thành cổ, nhằm vào tôi khắp nơi, rốt cuộc là vì trả thù tôi, hay là vì anh công tư rõ ràng?”

Phương Gia Hàn lạnh lùng cười: “Lúc trước Gia Ý liều mạng bao nhiêu để cùng cậu sáng lập S.F, S.F làm thế nào để vượt qua biết bao cửa ải khó khăn để lớn mạnh như hôm nay, những thứ này tôi đều nhìn thấy, tôi có thể hủy diệt tâm huyết của em ấy để trả thù cậu sao? Cậu cảm thấy vì sao tôi không giao chứng cứ trong tay ra?”

Đối diện với ánh mắt châm chọc của Gia Hàn, Nguỵ Mân Tự ảm đạm rũ mắt.

Phương Gia Hàn là vì bảo vệ tâm huyết của Phương Gia Ý.

“Nếu cậu muốn biết vì sao, bốn giờ chiều mai gặp ở khu thành cổ.” Phương Gia Hàn nói xong, nhanh chóng đưa tay lên: “Đi thong thả không tiễn.”

Cùng lúc đó.

Tiếu Chi Tử đứng ở cửa khu chung cư hết sức sang trọng, không dám rảo bước tiến lên nửa bước. Khu chung cư như vậy, cô hiếm khi thấy trên TV.

Quản lý tòa nhà liếc mắt một cái thấy được cô: “Bà chủ Nguỵ, cô đã trở lại? Lâu rồi không thấy cô, đến đây, tôi giúp cô xách hành lý!”

Bà chủ Nguỵ? Là vợ của Nguỵ Mân Tự sao? Xem ra cô và cô ấy thật sự rất giống nhau, Tiếu Chi Tử đang sững sờ, quản lý đã nhận lấy túi hành lý mở đường cho cô. Có người hỗ trợ dẫn đường, Tiếu Chi Tử duy trì nụ cười trên môi, không giải thích gì.

7:45 tối.

Nguỵ Mân Tự về đến nhà, nhìn thấy túi hành lý phía sau sô pha thì hơi ngẩn ra.

Nghe thấy động tĩnh, Tiếu Chi Tử chạy tới: “Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Nguỵ Mân Tự theo bản năng ấn ấn dạ dày hơi đau.

Tiếu Chi Tử áy náy: “Xin lỗi, em quên hỏi số điện thoại của anh, cho nên không hỏi trước anh có về ăn cơm hay không, em lập tức đi nấu cơm cho anh!”

Bóng dáng gầy yếu ở trong phòng bếp bận rộn, Nguỵ Mân Tự đứng tại chỗ nhìn thật lâu. Ảo giác Phương Gia Ý vẫn còn, trong nháy mắt lấp đầy nội tâm trống rỗng của hắn. Nguỵ Mân Tự sung sướng trở về phòng ngủ chính.

Để hắn có thể ăn tối sớm hơn một chút, Tiếu Chi Tử nấu một bát mì đơn giản, có mỡ lợn, hành hoa và hai quả trứng gà. Lúc bưng lên bàn, hắn vừa tắm rửa xong đi ra, tóc còn ướt.

Mùi hương gỗ phả vào Tiếu Chi Tử khi hắn di chuyển, khiến cô cảm thấy hơi

hoảng hốt.

Cô phục hồi tinh thần lại, kéo ghế cho hắn: “Hôm nay muộn quá rồi, ăn tạm bát mì, nếu anh muốn ăn gì, ngày mai em sẽ đi mua.”

Lời còn chưa nói xong, đã thấy Nguỵ Mân Tự chuyên chú gắp hành hoa bỏ ra ngoài. Ý thức được hắn không ăn hành, sắc mặt cô trắng bệch: “Xin lỗi, em không biết...”

Nguỵ Mân Tự không nói gì, mím chặt môi, tiếp tục tìm hành hoa trong bát. Vừa rồi cô đứng trước bàn ăn, hắn cảm thấy chính là Phương Gia Ý đã trở lại. Nhưng hành hoa c..hết tiệt, giống như là một chậu nước lạnh dội trên đầu hắn!

“Em sẽ đi làm lại.”

Tiếu Chi Tử định bưng bát mì, lại bị Nguỵ Mân Tự ngăn lại: “Đừng bận tâm, từ nay về sau chỉ cần làm theo sách công thức tôi để trong bếp là được.”

Hắn cau mày ăn hết bát mì. Lúc gian nan nhất khi gây dựng sự nghiệp, Phương Gia Ý cười nói cô thích ăn mì nhất.

Sau đó công ty có khởi sắc, hắn nói với cô: “Cả đời anh cũng không quên được mùi vị của nước dùng trong veo, anh không bao giờ muốn ăn mì nữa.”

Từ đó về sau, trên bàn ăn không còn xuất hiện mì sợi nữa. Tuy rằng mùi hành rất đột ngột, nhưng Nguỵ Mân Tự thật sự rất nhớ... bát mì có nước dùng trong veo trong nhà trọ Ruồi bọ kia.

“Ding dong.” Nghe thấy tiếng chuông cửa, Tiếu Chi Tử có chút xấu hổ, vội vàng chạy ra mở cửa. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, người phụ nữ ngoài cửa tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi!
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 23



Tiếu Chi Tử lịch sự hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?”

Nghe cô hỏi như nữ chủ nhân, Tô Nhu Uyển ngẩn người, ánh mắt tức giận bốc lên. Tô Nhu Uyển mạnh mẽ đẩy Tiếu Chi Tử ra: “Cô là ai? Tại sao lại ở trong nhà Mân Tự?!”

“Tôi, tôi là.........” Tiếu Chi Tử nhất thời nghẹn lời, cô cũng không biết mình là gì của Nguỵ Mân Tự.

Một lực cánh tay từ sau lưng nâng lên cô, Nguỵ Mân Tự lạnh lùng nhìn Tô Nhu Uyển: “Cô tới làm gì?”

Mắt Tô Nhu Uyển đỏ bừng: “Chúng ta tình cảm bảy năm, mới tách ra một ngày anh đã để cho người phụ nữ này vào nhà!”

“Bà chủ, tôi chỉ là bảo mẫu của ông chủ Ngụy.” Nghe ra quan hệ của hai người không đơn giản, Tiếu Chi Tử bất an.

Nguỵ Mân Tự nghiến răng: “Cô đi đi, hiện tại giữa chúng ta đã không còn liên quan.”

Biết hắn chỉ vì đứa bé, sắc mặt Tô Nhu Uyển trắng bệch. Cánh cổng đóng sầm lại. Tô Nhu Uyển không cam lòng siết chặt nắm đấm, Phương Gia Ý chân chính cũng chưa từng tranh giành cô ta, hiện tại đã là người c..hết rồi! Kẻ giả mạo kia, có gì phải lo lắng?! Đuổi Tô Nhu Uyển đi, Nguỵ Mân Tự dặn dò thói quen sinh hoạt của mình với Tiếu Chi Tử. 8 giờ 30 sáng gọi hắn dậy, vắt kem đánh răng, chuẩn bị nước tắm, buổi tối phải chuẩn bị sữa nóng.

Thứ Nguỵ Mân Tự cần nhất lúc này, chính là hy vọng cuộc sống có thể giống như lúc Phương Gia Ý còn sống.

Ngày hôm sau, bốn giờ chiều.

Phương Gia Hàn và Nguỵ Mân Tự đúng giờ gặp nhau ở khu thành cổ. Nguỵ Mân Tự đi theo Phương Gia Hàn từng bước một đi qua đường lát đá xanh, tới trước một căn phòng cũ. Căn nhà trệt tuy rằng đã lâu năm, nhưng khu vườn vẫn được chăm sóc tốt.

“Đây là nhà cũ của nhà họ Phương, tôi và Gia Ý đều lớn lên ở đây, lúc Gia Ý không chịu nổi đau đớn của hóa trị, bảo tôi đưa em ấy về nhà, mỗi một cây hoa ngọn cỏ ở đây đều là em ấy tự tay trồng.”

Hoa cỏ sinh trưởng mạnh mẽ, nhưng người trồng hoa lại không còn. Nhìn những màu sắc rực rỡ, trong lòng Nguỵ Mân Tự buồn bã. Trên bức tường ngoài sân còn có những vết trắng được khắc bằng đá, ghi lại chiều cao của hai người từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành. Bóng dáng nho nhỏ kia, là Phương Gia Ý.

Giờ khắc này, hắn dường như nhìn thấy cô tập tễnh tập đi trong sân, ghé vào ngoài cửa sổ phòng bếp ngửi mùi thơm, nhảy lò cò trên đường đá xanh, đeo cặp sách hào hứng đi học...

Còn Phương Gia Hàn giờ phút này đang bình tĩnh đứng ở phía sau cửa chính. Đầu ngón tay thon đùa trên nét chữ non nớt cùng đầu heo phía sau cửa: [Phương Gia Hàn là heo!]

Không cần Phương Gia Hàn quay đầu lại, Nguỵ Mân Tự cũng có thể cảm nhận được lệ rơi đầy mặt anh. Ra khỏi nhà cũ, hàng xóm nhao nhao chào hỏi: “Gia Hàn à, về à.”

Phương Gia Hàn chào từng người một: “Hôm nay rảnh rỗi, trở về dọn dẹp bụi bặm sân nhà một chút.”

Nguỵ Mân Tự trong lòng biết rõ, những người hàng xóm này là những người nhìn anh em bọn họ lớn lên.

Phía sau nhà cũ chính là một ngọn núi, Phương Gia Hàn dẫn hắn đến nghĩa trang Nam Giao. Phương Gia Hàn dừng lại trước một ngôi mộ mới, Nguỵ Mân Tự liếc mắt một cái liền nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Phương Gia Ý! Đó là ảnh chụp trên thẻ sinh viên đại học của cô, thanh xuân dào dạt, sức sống b.ắ.n ra bốn phía.

Trong lòng Nguỵ Mân Tự phức tạp, bước chân chậm rãi di chuyển về phía trước. Hắn cuối cùng cũng đã gặp lại Phương Gia Ý, bằng cách như thế này. Bỗng nhiên, một dòng chữ phía dưới bên trái bia mộ hấp dẫn lực chú ý của hắn. Phương Gia Ý: [Nếu Thượng Đế nguyện ý cho tôi một cơ hội nữa, kiếp sau tôi nhất định sẽ yêu thương người nhà và bản thân mình!]
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 24



Một chữ cô cũng không nhắc tới hắn, nhưng từng chữ đều giống như đang oán trách hắn. Bảy năm ở bên hắn... Phương Gia Ý hối hận sao? Ngụy Mân đứng yên trước bia mộ, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh.

Phương Gia Hàn rốt cụộc cũng trầm giọng mở miệng: “Với tốc độ phát triển của Tinh Thành, tôi biết khai phá khu thành cổ là không thể tránh khỏi, không phải cậu cũng sẽ là người khác, cho nên tôi vẫn muốn dẫn cậu tới đây, nói chuyện nghiêm túc với cậu. Như cậu thấy đấy, trong nhà cũ đều là dấu vết Gia Ý từng tồn tại, những người hàng xóm kia, hiện giờ tiền đối với bọn họ mà nói đã không còn quan trọng nhất, tôi hy vọng cậu có thể tôn trọng ý nguyện của những người lớn tuổi niên, bọn họ chỉ muốn ở lại trong ngôi nhà của mình sống hết cuộc đời này. Khu thành cổ rất lớn, giữ lại một để kinh doanh nhà nghỉ và ẩm thực cũng là phương án không tồi, cậu có thể cân nhắc cân nhắc, nếu như cậu không để ý đến tình cảm của Gia ...”

Phương Gia Hàn đã sớm có tư thế chuẩn bị, anh còn chưa nói xong, Nguỵ Mân Tự không chút do dự mở miệng: “Tôi đồng ý, nhà cũ của mấy người ta sẽ không động đến, nể tình anh em hai người, nhà của người dân bản xứ trong hẻm nhỏ kia cũng sẽ không bị cưỡng chế phá.”

Ánh mắt Gia Hàn có chút kinh ngạc, Nguỵ Mân Tự nhìn mộ bia Phương Gia Ý thật sâu: “Có thể để cho tôi nói riêng cùng cô ấy vài câu không?”

Vì sự vui vẻ cảu Nguỵ Mân Tự, Phương Gia Hàn, người vốn không muốn để cho hắn tiếp cận em gái mình nữa đã do dự. Nhưng cuối cùng, anh buông thả lỏng: “Năm phút, tôi ở phía trước chờ cậu cùng xuống núi.”

Đợi đến khi Phương Gia Hàn xoay người rời đi, Nguỵ Mân Tự chậm rãi ngồi xổm xuống, âu yếm v**t v* khuôn mặt cô gái trẻ trên bia mộ: “Gia Ý, em không hy vọng anh nhớ tới em sao? Vì sao mang ảnh chụp trong nhà có liên quan đến em đi hết? Một chút nhung nhớ em cũng không để lại cho anh sao? Thật ra anh chưa từng yêu Tô Nhu Uyển, sau khi em đi, anh vẫn luôn tìm bóng dáng của em, anh thật sự rất nhớ em, bây giờ nói những điều này đã quá muộn, nhưng Gia Ý, anh vẫn muốn nói với em lời xin lỗi. Anh yêu...”

Một trận gió lạnh thổi ngược lại! Chặn câu nói “Anh yêu em.” của Nguỵ Mân Tự ở cổ họng. Đó là sự trùng hợp, hay là Phương Gia Ý căn bản không muốn nghe lời yêu thương và hối hận đến muộn của hắn? Một chút chua xót tan ra trên mặt hắn, trong lòng và miệng hắn tràn ngập sự cay đắng. Ráng chiều tràn ngập bầu trời, trên mặt Nguỵ Mân Tự lại ảm đạm không ánh sáng

“Trời tối đường không dễ đi, xuống núi đi.” Phương Gia Hàn cao giọng thúc giục.

Nguỵ Mân Tự lưu luyến dùng ngón cái v**t v* di ảnh của Phương Gia Ý: “Gia Ý, lần sau anh lại đến thăm em.”

Trên đường xuống núi, Phương Gia Hàn và Nguỵ Mân Tự không nói gì.

Giữa bọn họ ngoại trừ vụ kiện và Phương Gia Ý căn bản không có gì để nói, hiện giờ cả cả vụ kiện và Phương Gia Ý đều không còn. Trước xe thể thao rực rỡ, Nguỵ Mân Tự ngước mắt nhìn Phương Gia Hàn: “Cần tiễn anh một đoạn đường không?”

“Không cần.” Phương Gia Hàn xa cách cự tuyệt: “Tôi sẽ ở đây vài ngày, ở bên Gia Ý và cha mẹ.

“Vậy tôi đi trước.”

Ngay khi Nguỵ Mân Tự đóng cửa xe, Phương Gia Hàn đột nhiên gõ cửa sổ xe. Nguỵ Mân Tự hạ cửa sổ xe xuống, chỉ thấy Phương Gia Hàn lấy từ trong túi ra một vòng tròn nhỏ.

Dưới ánh đèn đường hắn chăm chú nhìn, là nhẫn bạc kết hôn của hắn và Phương Gia Ý!

“Ngày hôn lễ của cậu, Gia Ý nắm chặt chiếc nhẫn này trong tay, chính là vì trả lại cho cậu. Nhận lấy đi, Gia Ý chấp niệm rất sâu, tôi và nhân viên nhà tang lễ đều không thể lấy ra được khỏi tay em ấy, cuối cùng phải dùng khăn lông nóng để lấy ra...”

Cái này? Có nghĩa là phân rõ giới hạn sao? Trong tiềm thức Nguỵ Mân Tự cũng không muốn tiếp nhận, nhưng tay vẫn không khống chế mà vươn ra.

Dù sao đây cũng là hồi ức và tưởng niệm cuối cùng mà Phương Gia Ý để lại cho hắn.
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 25



Nguỵ Mân Tự đặt chiếc nhẫn bạc vào trong túi áo bên trái.

Hắn ngơ ngơ ngác ngác, lái xe tới quán bar nhỏ của Câu lạc bộ Muse. Hắn uống đến say, cho dù dạ dày co rút đau đớn liên tục, Nguỵ Mân Tự cũng vui vẻ chịu đựng. Dạ dày đau, tim sẽ không đau như vậy.

Không biết làm thế nào hắn trở về được Giang Cảnh Ngự Uyển. Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiếu Chi Tử vội vàng chạy đến tủ giày, lấy dép lê ra thay cho hắn. Kéo thân thể gầy yếu kia qua, Nguỵ Mân Tự ôm chặt cô vào lòng, hận không thể khảm vào xương cốt.

Trong giọng nói của hắn tràn đầy yếu ớt và khẩn cầu: “Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một chút...”

Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Nguỵ Mân Tự, Tiếu Chi Tử ngơ ngác đứng tại chỗ, thân thể cứng ngắc không dám nhúc nhích.

“Xin lỗi.” Nguỵ Mân Tự thấp giọng nghẹn ngào: “Phương Gia Ý, xin lỗi...”

Trong lòng đột nhiên chấn động, Tiếu Chi Tử thiếu chút nữa rơi vào tay hắn đẩy Nguỵ Mân Tự ra: “Ông chủ, anh lạnh quá, em đi xả nước tắm cho anh, cẩn thận bị cảm.”

Nhìn bóng lưng Tiếu Chi Tử thoát đi, trong mắt Nguỵ Mân Tự tối sầm, loạng choạng đuổi theo.

Trong nhà vệ sinh.

Tiếu Chi Tử mặt đỏ bừng, cô nhanh chóng mở vòi nước, dùng tiếng nước đè tiếng tim đập kịch liệt, chậm rãi bình phục tâm tình của mình, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra. Ngụy Mân sải bước vọt vào, ôm Tiếu Chi Tử lên bồn rửa tay, hai tay như kìm sắt siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô! Nụ hôn nồng cháy như mưa rền gió dữ kéo tới. Trong đầu Tiếu Chi Tử nổ vang! Cho đến n.g.ự.c có cảm giác mát mẻ, mới dần dần phục hồi tinh thần lại. Cô đẩy đẩy lồng n.g.ự.c Nguỵ Mân Tự, hắn lại không nhúc nhích như một ngọn núi lớn.

Trong nụ hôn nồng nhiệt của hắn, Tiếu Chi Tử hình như cũng có chút say. Bỗng nhiên, dưới chân có chút ẩm ướt lạnh lẽo, là nước trong bồn tắm tràn ra. Nguỵ Mân Tự thở hổn hển, bỗng nhiên buông Tiếu Chi Tử đang * l**n t*nh m* ra. Đối diện với đôi mắt thanh tỉnh của hắn, Tiếu Chi Tử nhìn áo mình bị cởi đến đầu vai, bỗng nhiên có chút xấu hổ.

“Xin lỗi, tôi uống nhiều, nếu như về sau tôi lại mất khống chế, em hãy đẩy tôi ra.”

Nguỵ Mân Tự giống như không có việc gì: “Em đi ra ngoài trước đi, tôi muốn tắm rửa.”

Tiếu Chi Tử trốn về phòng mình.

Nguỵ Mân Tự nắm chặt chiếc nhẫn bạc của Phương Gia Ý trong tay, ảo não chôn mình vào trong bồn tắm hơi lạnh.

Ngày hôm sau.

Nguỵ Mân Tự lần đầu tiên dậy thật sớm, đối với Tiếu Chi Tử có chút kinh ngạc thản nhiên mở miệng: “Chuẩn bị một chút, hôm nay tôi dẫn em đi dạo trung tâm thương mại.”

“A, được.” Tiếu Chi Tử lúng túng đồng ý, trở về phòng thay quần jean và áo len.

Nhìn cô ăn mặc giống như sinh viên đại học, Nguỵ Mân Tự nhíu mày, nhìn kỹ khuôn mặt đó, ánh mắt hắn trong nháy mắt dịu dàng hơn rất nhiều. Lái xe thẳng tới trung tâm thương mại, Nguỵ Mân Tự kiên nhẫn cùng Tiếu Chi Tử đi dạo hết tầng này đến tầng khác. Thấy hắn không ngừng quẹt thẻ, Chi Tử tính toán những “con số trên trời” kia không khỏi đau lòng.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng thời trang, Nguỵ Mân Tự dừng bước trước bộ đồ tình nhân trong tủ kính. Nguỵ Mân Tự và Tiếu Chi Tử cùng nhau thay quần áo, đứng yên trước gương.

Hai người giống như tình nhân thời đại học thanh xuân dào dạt. Xuyên qua gương mặt của Tiếu Chi Tử, Nguỵ Mân Tự thấy được một người khác, khuôn mặt dịu dàng làm cho lòng người say mê. Trong lòng Tiếu Chi Tử run lên, lại có chút đau đớn đè nén.

“Đi, theo tôi đến một chỗ.”

Nguỵ Mân Tự hăng hái bừng bừng kéo tay cô, Tiếu Chi Tử giãy giụa, cuối cùng để mặc cho hắn nắm tay. Xe thể thao rực rỡ dừng ở công trường Đại học Công thương Tinh Thành, thu hút không ít sự chú ý của sinh viên. Trước những ánh mắt đó, bóng lưng cứng ngắc của Tiếu Chi Tử có vẻ mất tự nhiên. Nguỵ Mân Tự hồn nhiên bất giác, lôi kéo cô đi vào sân trường.

Hồ nhân tạo là nơi hắn lần đầu gặp Phương Gia Ý. Tối hôm đó, hắn ra khỏi thư viện, đi ngang qua hồ nhân tạo thì nghe thấy tiếng nức nở của một cô gái. Truyền thuyết ma quỷ trong sân trường tràn vào trong đầu, cho dù Nguỵ Mân Tự theo chủ nghĩa vô thần luận cũng tháo mồ hôi mỏng. Hắn bước nhanh hơn, lại đ.â.m sầm vào một bóng áo trắng đột ngột xuất hiện!

-----
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 26



Bóng áo trắng “Ối” một tiếng. Ôm mắt cá chân bị trật hít hà. Ý thức được đó là người, Nguỵ Mân Tự vội vàng tiến lên đỡ cô. Dưới ánh trăng, khuôn mặt Phương Gia Ý đẹp đến mức khiến người ta kinh hãi, cái nhìn đó, hắn vĩnh viễn ghi tạc trong đầu.

Cô cũng kinh ngạc nhìn hắn: “Em từng thấy anh trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, anh lên sân khấu diễn thuyết đúng không!”

Phương Gia Ý kích động vỗ đùi, rồi lại hít hà! Nhìn vẻ mặt biến ảo phong phú của cô, Nguỵ Mân Tự bỗng nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt: “Đúng, tôi tên là Nguỵ Mân Tự.”

Cô vươn bàn tay nhỏ mềm mại ra, vành tai ửng đỏ: “Em tên là Phương Gia Ý!”

Lúc cõng Phương Gia Ý đưa cô về, hai người đều có chút xấu hổ và rung động. Nguỵ Mân Tự chủ động phá vỡ cục diện bế tắc: “Em có nghe tiếng con gái khóc ở bên hồ không?”

Phương Gia Ý ngẩn người, cố gắng nhịn cười nói: “Đó là bạn cùng phòng của em, cô ấy thất tình, sợ phá giấc ngủ của bạn cùng phòng khác, cho nên chạy đến đây phát tiết một chút.”

“Ô, ra là như vậy.” Nguỵ Mân Tự đáp lại, sau đó chợt lại nghe thấy Phương Gia Ý mở miệng nói: “Yên tâm đi, có một người bạn cùng phòng ở với cô ấy, hồ nhân tạo ngoại trừ chị gái có b.í.m tóc sẽ không thêm một truyền thuyết kinh khủng nữa.”

Haha.

Dưới đèn đường hai người nhìn nhau cười, thanh xuân ngây thơ, năm tháng yên tĩnh.

Đêm đó bọn họ trao đổi thông tin liên lạc, Nguỵ Mân Tự vốn rất ít dùng QQ mỗi ngày đều ôm điện thoại lướt xem Phương Gia Ý, xem cô mỗi ngày đi học ở đâu, ăn cơm ở đâu, hoạt động ở đâu. Phương Gia Ý cũng sẽ xuất hiện ở sân bóng rổ xem hắn thi đấu, sẽ xuất hiện ở tòa nhà khoa học kỹ thuật cùng hắn tự học. Trong trường có năm căn tin, nhưng bọn họ luôn có thể gặp nhau lúc ăn cơm. Trường học có diện tích khoảng 1800 mẫu, Nguỵ Mân Tự và Phương Gia Ý một ngày lại có thể ngẫu nhiên gặp được bốn năm lần.

Cho đến sau khi yêu đương nói ra mới hiểu được, đây đều là mối tình đầu của cả hai.

Lần đầu tiên Nguỵ Mân Tự đưa Phương Gia Ý về nhà gặp cha mẹ, cô khẩn trương ngay cả tay cũng không biết để ở đâu. Ngày đó cô tự nhiên hào phóng, đã biểu hiện rất tốt, nhưng cha mẹ hắn vẫn không thích xuất thân bình thường của cô. Bọn họ cho rằng Phương Gia Ý không phải là vợ hiền dâu đảm, mà sẽ dùng tiền của nhà họ Ngụy để trợ cấp cho anh trai và cha mẹ cô. Lúc cãi nhau kịch liệt, cha Nguỵ Mân Tự nói: “Có bản lĩnh thì con hãy đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, chỉ cần con không đưa tay ra lấy một đồng tiền trong nhà thì con muốn lấy ai tùy con!”

Nguỵ Mân Tự thật sự làm như vậy, còn Phương Gia Ý cũng vì mình mà cố gắng. Cha mẹ thấy được thành tích của bọn họ, cũng từ từ bắt đầu tiếp nhận Phương Gia Ý, Nguỵ Mân Tự cho rằng mọi chuyện đều sẽ phát triển theo hướng tốt. Nhưng từ đầu đến cuối, cho dù Phương Gia Ý trả giá nhiều hơn nữa, cha mẹ hắn cũng không thật lòng tiếp nhận cô.

Hồi tưởng lại lúc mới sáng lập công ty, Phương Gia Ý và hắn cùng nhau ăn bát mì có nước dùng trong vắt, thời khắc đó cô tràn đầy hạnh phúc nở nụ cười: “Em là cô bé Lọ Lem, vậy anh hiện tại có tính không là hoàng tử Than không?”

Tên chính thức của công ty là S. F. “Serendipity” (sự tình cờ), gặp được Phương Gia Ý là sự tình cờ. Đây là nơi hắn và cô bắt đầu. Nhưng bây giờ cảnh còn người mất. Phương Gia Ý ngay cả bia mộ cũng khắc: Nếu có thể làm lại một lần nữa, cô ấy sẽ yêu người nhà và bản thân mình hơn.

Cô hối hận, đúng như lời cô nói: “Nguỵ Mân Tự, chuyện tôi hối hận nhất đời này chính là yêu anh.”

Nhớ đến đây, Nguỵ Mân Tự bật khóc bên hồ có người qua lại. Lúc này, sắc trời đã tối. Gió đêm cuối thu rất lạnh, Tiếu Chi Tử đã lạnh đến không chịu nổi. Nguỵ Mân Tự vẫn ngơ ngác ngồi trên thềm đá, chìm trong hồi ức không thể tự thoát ra được.

Tiếu Chi Tử run rẩy đi tới, vỗ nhẹ vai hắn: “Ông chủ, nơi này rất lạnh, rời khỏi đây được không?”

Hắn chậm rãi ngước mắt, đôi mắt thất bại vừa nhìn thấy cô sáng như ban ngày: “Gia Ý?”

Nhận ra tâm tình Nguỵ Mân Tự không bình thường, Tiếu Chi Tử không kịp lui về phía sau, đã bị hắn kéo vào trong ngực. Cô ngồi nghiêng trên đùi hắn, xung quanh những đôi tình nhân đang đi lại, Tiếu Chi Tử có chút khó xử: “Trước tiên...”

Sau gáy cô đột nhiên bị siết chặt, một nụ hôn dịu dàng in lên môi. Trong nụ hôn nồng cháy của Ngụy Mân còn mơ hồ mang theo sự nghiền ép. Dù sao thì cũng không lùi bước được, Tiếu Chi Tử dứt khoát để mặc mình rơi vào tay giặc dưới sự dịu dàng của hắn!
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 27



Lúc này đây Nguỵ Mân Tự không hề đột nhiên tỉnh táo, hoàn toàn xem Tiếu Chi Tử là Phương Gia Ý. Hắn cởi áo khoác mặc vào cho cô, nắm tay cô đi dạo phố ăn vặt, cùng Tiếu Chi Tử nếm thử tất cả mỹ thực. Giống như một đôi tình nhân trường học chân chính.

Sau khi trở lại Giang Cảnh Ngự Uyển, Nguỵ Mân Tự thâm tình hôn lên trán Tiếu Chi Tử: “Gia Ý, ngủ ngon.”

Sau đó hắn xoay người trở về phòng, đóng cửa lại. Tiếu Chi Tử ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, thiếu chút nữa... cô cho rằng mình thật sự trở thành người kia. Nhưng Nguỵ Mân Tự thì sao? Dưới hành vi điên cuồng của hắn lại có lý trí không thể vượt qua.

Đêm nay, Tiếu Chi Tử trằn trọc khó ngủ, hoàn toàn sa vào thâm tình của Nguỵ Mân Tự, cam tâm tình nguyện làm kẻ thế thân.

Tiêu Chi Tử thậm chí... còn có chút ghen tị với Phương Gia Ý đã c..hết vì cô ở trong lòng Nguỵ Mân Tự chiếm cứ vị trí không thể xóa nhòa.

Ngày hôm sau.

Sau khi chuẩn bị xong mọi chuyện Tiếu Chi Tử liền đánh thức Nguỵ Mân Tự: “Hôm nay có nấu cơm cho anh không?”

Nguỵ Mân Tự trầm giọng nói: “Không cần, buổi tối sáu giờ rưỡi em đến Như Ý Cư, nhớ trang điểm, mặc váy liền áo.”

Cô hơi ngẩn ra: “Gặp người nào sao?”

“Ừ.” Vẻ mặt Nguỵ Mân Tự nhàn nhạt, giống như tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua đều là mây khói thoảng qua: “Có một bữa tiệc.”

Tiếu Chi Tử rũ mắt, che đi cảm giác mất mát: “Được, em sẽ đến đúng giờ.”

Bốn giờ rưỡi chiều.

Tiếu Chi Tử không tự tin với kỹ thuật trang điểm của mình nên thay quần áo xong thì đi ra ngoài tìm một cửa hàng trang điểm. Trong hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề, mỗi một bước cảnh giác mà thận trọng. Tim bỗng nhiên bị treo lên cổ họng! Tiếu Chi Tử liều mạng ấn nút thang máy, trong lòng mặc niệm: Nhanh một chút, nhanh thêm một chút.

Tiếng bước chân đến gần, cô hoảng sợ quay đầu. Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đột nhiên lao ra, túm lấy cô kéo vào hành lang!

“Cứu tôi với!” Tiếu Chi Tử bám chặt lấy thang máy, người đàn ông bịt chặt miệng cô!

Đang lúc cô tuyệt vọng, một giọng nữ cao ngạo bỗng nhiên vang lên: “Được rồi.”

Người đàn ông đó thu tay lại, thành thật đi tới phía sau Tô Nhu Uyển. Tiếu Chi Tử trong nháy mắt hiểu được là chuyện gì xảy ra: “Cô tìm người bắt cóc tôi?”

“Bắt cóc?” Tô Nhu Uyển khinh thường: “Chỉ dạy bảo cô một chút thôi, không phải cô vẫn đứng tốt ở đây sao?”

Hoảng sợ qua đi, phẫn nộ lập tức xông lên trong lòng Tiếu Chi Tử! Cô cất cao giọng: “Cô đang uy h.i.ế.p tôi sao? Uy h.i.ế.p sự an toàn của bản thân! Tôi có thể báo cảnh sát!”

Tô Nhu Uyển cười khẽ một tiếng, chậm rãi tới gần cô: “Tôi khuyên cô nói chuyện chú ý một chút, người đứng ở sau tôi là kẻ yêu tiền hơn tính mạng đó, để anh ta nóng nảy, cô trốn ở trong nhà cũng không an toàn đâu.”

Đối diện với đôi mắt hung ác nham hiểm của người đàn ông đội mũ lưỡi trai, Tiếu Chi Tử không khỏi co rúm lại.

Nhìn cô biết sợ, Tô Nhu Uyển hài lòng nhếch môi: “Tôi có thể cho cô hai trăm vạn, chỉ cần cô rời khỏi Mân Tự, đi đến một nơi anh ấy tìm không thấy.”

Tiếu Chi Tử chấn động: “Tôi và ông chủ có hợp đồng, nếu như vi phạm, tiền cô đưa còn chưa đủ tôi bồi thường, chúng tôi ký hợp đồng ba năm, đến lúc đó không cần cô trả tiền, tôi sẽ tự rời đi.”

“Hợp đồng?” Tô Nhu Uyển nhướng mày: “Hợp đồng gì?”

Do dự một lát, Tiếu Chi Tử vẫn lựa chọn thoát thân trước: “Tôi làm bảo mẫu ba năm, chăm sóc ăn uống sinh hoạt thường ngày cho ông chủ.”

Đối diện với ánh mắt hồ nghi của Tô Nhu Uyển, Tiếu Chi Tử vội vàng giải thích: “Lần trước tôi đã nói với cô rồi, do cô không tin thôi, cô có thể vào xem, tôi và ông chủ ngủ riêng, không có bất kỳ quan hệ bất chính nào!”

Khóa vân tay “tít”, cửa mở ra.

Tô Nhu Uyển đến phòng ngủ phụ trước, xác nhận là Tiếu Chi Tử ở đây, lại giẫm giày cao gót đến phòng ngủ chính, cẩn thận kiểm tra từng góc phòng, xác định trong phòng Nguỵ Mân Tự sạch sẽ như sống một mình, mới hài lòng đi ra cửa.

Tiếu Chi Tử vừa thở phào nhẹ nhõm, đã thấy Tô Nhu Uyển cười xoay người: “Cô hẳn là rõ ràng chứ? Cô chỉ là thế thân thôi. Chính chủ Phương Gia Ý còn đấu không lại tôi, phát bệnh mà c..hết tại lễ cưới của tôi và Mân Tự, hi vọng cô hiểu rõ vị trí của mình, không nên giẫm vào vết xe đổ của cô ta!”
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 28



“Tôi hiểu.” Tiếu Chi Tử mím môi, sắc mặt có chút trắng bệch.

Tô Nhu Uyển hài lòng rời đi, mang cả người đàn ông kia theo. Tiễn ôn thần này khỏi cửa, Tiếu Chi Tử rửa mặt lấy lại tinh thần, lập tức đến thẩm mỹ viện bên ngoài khu chung cư.

Sau khi trang điểm xong, đã là 6 giờ tối. Tiếu Chi Tử vẫy tay đón một chiếc taxi, trên đường không ngừng thúc giục tài xế, cuối cùng cũng đến Như Ý Cư trước thời gian hẹn. Lúc này Nguỵ Mân Tự có chút không kiên nhẫn chờ ở trước cửa, Tiếu Chi Tử thấp thỏm xuống xe.

Trong nháy mắt nhìn thấy cô, Nguỵ Mân Tự giật mình tại chỗ thật lâu không lấy lại được tinh thần. Sự bực bội trên hai mặt đều tản đi, hóa thành dịu dàng. Nguỵ Mân Tự cong cánh tay, ý bảo cô khoác lên: “Đi thôi.”

Trong căn phòng sang trọng, Tiếu Chi Tử mới lộ diện, đã nghe thấy tiếng hít thở không thể tin được liên tiếp. Mọi người nhìn nhau, nhất là Tiêu Hà, thiếu chút nữa làm vỡ ly rượu trong tay! Không phải Phương Gia Ý đã c..hết rồi sao?! Anh ta đã tận mắt nhìn cô được bị hỏa táng mà!

“Giới thiệu cho mọi người một chút, đây là Phương...” Nguỵ Mân Tự đột nhiên dừng lại, chợt lạnh nhạt cười cười: “Đây là Tiếu Chi Tử.”

Sau khi ngồi xuống, cảm nhận được ánh mắt kinh hãi từ bốn phía, Tiếu Chi Tử như ngồi trên đống lửa. Cô biết mình và Phương Gia Ý rất giống nhau, nhưng cũng không chịu nổi đánh giá như vậy, dưới cái nhìn chăm chú này, ngay cả uống nước ăn cơm cũng có chút khó xử.

Cửa phòng được đẩy ra, mọi người chuyển sự chú ý, Tiếu Chi Tử nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Bước vào là một người đàn ông trung niên chăm sóc rất tốt, tất cả mọi người gọi anh ta là Tổng giám đốc Vương, Tiếu Chi Tử cũng đứng dậy cười làm quen. Tổng giám đốc Vương nhìn thấy cô cũng hốt hoảng, những cũng rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại.

Qua ba tuần rượu. Mọi người đều tự bắt chuyện, không còn rảnh để bận tâm đến Tiếu Chi Tử, cô nhất thời cảm giác thả lỏng rất nhiều. Tổng giám đốc Vương phía đối diện bỗng nhiên nâng ly, hướng về phía Nguỵ Mân Tự ý bảo: “Hôm nay bạn gái của Tổng giám đốc Ngụy rất đặc biệt, làm cho tôi nhớ tới một người.”

Nguỵ Mân Tự hơi dừng lại, cười cười không nói chuyện.

“Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ.” Ánh mắt Tổng giám đốc Vương xa xăm: “Lúc ấy tôi tan tầm về nhà, Phương Gia Ý thấy tôi lập tức chạy lên, mới dầm mưa, cô ấy lạnh đến run rẩy, thế nhưng trong cơ thể cô ấy lại kiên trì và bền bỉ...”

"Là một người đàn ông, tôi thật xấu hổ." Anh ta cảm động thở dài: “Sau đó tôi cho cô ấy ba mươi phút, cô ấy giải thích xong kế hoạch cho tôi với giọng run rẩy, không chỉ không sai một chữ, còn tạm thời thêm chút suy nghĩ của cô ấy vào vấn đề tôi đưa ra, thật sự rất lợi hại. Tôi đã học được một số ý tưởng của cô ấy, những ý tưởng này thực sự tuyệt vời.”

Thông qua sự miêu tả của Tổng giám đốc Vương, Nguỵ Mân Tự có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Phương Gia Ý lúc đó, sự đau lòng và chua xót trong nháy mắt lan tràn trong lồng ngực. Cô đi theo hắn, chịu khổ nhiều hơn so với hưởng phúc.

“Tổng giám đốc Ngụy, tôi rất hâm mộ anh, có thể lấy được người phụ nữ như Phương Gia Ý, muốn không thành công cũng khó.”

Tổng giám đốc Vương nói xong, vẻ mặt sâu xa nhìn Tiếu Chi Tử, cười mà không nói. Người sáng suốt đều có thể đọc hiểu ý tứ của anh ta, ngoại hình giống nhau thì có ích lợi gì, nội tâm kém xa! Sắc mặt Tiếu Chi Tử tái nhợt, cô vội vàng đứng dậy, thiếu chút nữa mang theo ly rượu trên bàn:

“Tôi, tôi đi rửa tay một chút, xin lỗi.”

Nhìn cô hốt hoảng rời đi, Nguỵ Mân Tự âm thầm hạ mắt xuống.

Nếu hôm nay là Phương Gia Ý, cô sẽ giơ ly rượu lên với Tổng giám đốc Vương, tuyệt đối không yếu thế, lại càng không bỏ chạy! Nguỵ Mân Tự giờ phút này rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, Tiếu Chi Tử tuy có giống, bắt chước có giống, cũng không phải là Phương Gia Ý.

Tổng giám đốc Vương lại nâng chén: “Tổng giám đốc Ngụy, sau này tôi mới biết, khi đó Phương Gia Ý đang mang thai, đối với đứa bé kia, đến nay tôi vẫn thấy có lỗi.”

“Không phải lỗi của Tổng giám đốc Vương.”

Đối với Tổng giám đốc Vương đã hợp tác nhiều năm, Nguỵ Mân Tự vẫn mang lòng cảm ơn, cũng biết rõ năm đó Phương Gia Ý chịu khổ đều là vì hắn.

Là do hắn không chăm sóc tốt cho Gia Ý, người nên cảm thấy áy náy là hắn.
 
Thâm Tình Đến Muộn - Tô Thành
Chương 29



Sau khi bữa tiệc kết thúc, trên đường lái xe trở lại Giang Cảnh Ngự Uyển, trong xe yên tĩnh đến đáng sợ. Trên người Nguỵ Mân Tự bỗng nhiên tràn ngập lý trí và hơi thở xa lánh, khiến Tiếu Chi Tử ngồi không yên. Nếu như hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, sẽ đuổi cô đi sao? Tiếu Chi Tử cảm thấy dày vò bội phần.

Thật ra cô có thể cảm giác được, mấy lần Nguỵ Mân Tự xem cô là Phương Gia Ý cũng không phải * l**n t*nh m*, mà là trên tinh thần ảo giác. Nếu như hắn lại bị k*ch th*ch, có thể sẽ không rời khỏi cô hay không?

Trở lại Giang Cảnh Ngự Uyển.

Thừa dịp Nguỵ Mân Tự đi tắm, Tiếu Chi Tử như phát điên ở phòng ngủ phụ tìm thứ cô giấu đi. Cuối cùng... dưới gầm giường tối, cô tìm được quyển sổ rách kia. Lúc Tiếu Chi Tử quét dọn, tìm được quyển nhật ký Phương Gia Ý để lại trong góc. Lúc trước cô sợ Nguỵ Mân Tự nhìn thấy. Sợ hắn sẽ ngày càng nhớ nhung khắc sâu tình cảm của Gia Ý khiến bản thân cô không cách nào thay thế.

Nhưng bây giờ, quyển nhật ký đã trở thành gánh nặng Phương Gia Ý để lại. Tiếu Chi Tử nắm chặt quyển sổ, kiên nhẫn chờ bên ngoài phòng ngủ chính. Nguỵ Mân Tự sẽ phản ứng như thế nào, quả thật trong lòng cô cũng không yên.

“Cạch” , cửa mở ra. Thấy Tiếu Chi Tử đứng ở ngoài cửa, Nguỵ Mân Tự không có cảm xúc gì.

“Ông chủ, lúc tôi quét dọn vệ sinh tìm được cái này, không biết xử lý như thế nào.” Tiếu Chi Tử bất an đưa quyển nhật ký qua.

Nguỵ Mân Tự liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là nhật ký của Phương Gia Ý. Ít nhất bảy năm trước, cô đã bắt đầu viết. Lúc ấy ở thư viện, hắn tò mò cầm lên nhìn bìa sách, Phương Gia Ý liền gấp đến độ muốn đánh hắn.

“Đưa cho tôi.” Nguỵ Mân Tự cẩn thận nhận lấy ôm vào trong ngực, vẻ mặt cảm kích nhìn Tiếu Chi Tử: “ Cảm ơn em, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cửa đóng lại, Tiếu Chi Tử nắm chặt nắm đấm, hy vọng ván cược này, cô là người thắng cuối cùng. Nguỵ Mân Tự đẹp trai nhiều tiền còn độc thân, lại cam lòng vì cô và mẹ cô mà tiêu tiền. Quan trọng nhất là, hiện tại bệnht tâm lý của hắn rất nghiêm trọng, đã không thể rời khỏi cô.

Người đàn ông như vậy, làm cho Tiếu Chi Tử từ khỏ đã sống khổ cực khó có thể dứt bỏ. Cả đời này, dù sao cũng phải vì mình tranh giành một lần!

Trong phòng ngủ chính, Nguỵ Mân Tự tịnh trọng ngồi xuống trước bàn học, chậm rãi mở trang thứ nhất ra. Trên trang giấy trắng viết: [Cảnh cáo, nhật ký cá nhân, xin đừng lật xem, nếu không ra ngoài sẽ gặp trời mưa!]

“Xùy”, trong nháy mắt hắn cười ra tiếng. Thì ra lúc Phương Gia Ý còn non nớt cũng sẽ viết những lời cảnh cáo chính trực mà không hề có lực uy h.i.ế.p như vậy.

Lướt xuống một chút, là phần mở đầu của nhật ký.

[1 tháng 9 năm 2015 (Chủ nhật).

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước vào khuôn viên trường đại học! Tin tức, phân ký túc xá... Bận rộn như vậy, thật sự cảm giác rất hưng phấn rất mới mẻ. Nhưng đến giờ cơm tối, cha mẹ gọi điện thoại tới quan tâm khiến tôi thiếu chút nữa bật khóc. Sau đó anh trai cũng gọi điện cho tôi, bảo tôi mở kho bạc nhỏ ra xem một chút, bên trong không biết từ lúc nào đã được nhét một ngàn tệ. Anh trai bảo tôi tự mua thêm đồ dùng trong ký túc xá, còn cố ý dặn dò mua rèm giường, giá giày, quạt nhỏ, thảm điện...

Tóm lại ý của anh chính là, bạn cùng phòng khác có, tôi cũng không thể thiếu. Anh trai làm thêm thật không dễ dàng, anh của tôi thật sự là một người anh tốt nhất trên đời! Quyết định rồi, tôi muốn làm công nhân dịp nghỉ hè và lễ mừng năm mới để phát lì xì cho anh ấy, sau này cố gắng tích góp tiền cưới vợ cho anh ấy!]

Nguỵ Mân Tự đọc được vừa ấm lòng lại buồn cười, lúc Phương Gia Ý viết nhật ký nhất định không biết, anh trai cô tính cách lạnh như băng, đến hơn ba mươi tuổi cũng chưa cưới được vợ!
 
Back
Top Bottom