Nữ Cường Thẩm Thanh Mộng - Thê Chủ Vạn An

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
502,477
0
36
AP1GczPS1LUldpI1LowhCSNbUXhwFwcPD2ILTe6ccu3YLeAMa0U9n9ZyCF-aBVgz3gPuYH49G0lAsr6xR2OMZvTjwTr0LJsnXblIVIN2Xi3NRO-ZvUF34OB_uefts2_jvV3OLrZh9V11fG_W8YwpNHMULfRe=w215-h322-s-no-gm

Thẩm Thanh Mộng - Thê Chủ Vạn An
Tác giả: Thê Chủ Vạn An
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại, Đoản Văn
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Cả kinh thành đều biết, trong lòng phụ thân ta chỉ có hình bóng bạch nguyệt quang của ông - vị nữ Tướng quân anh dũng.

Nhưng mẫu thân ta lại lén bỏ thuốc vào rượu và trèo lên giường ông.

Sau đó, bà mang thai ta.

Bà nghĩ rằng nhờ vào con cái, bà sẽ được nâng đỡ và ban ân. Thế nhưng, phụ thân ta không chấp nhận điều đó.

Nhờ vào sự hiện diện của lão phu nhân mà ta mới được sinh ra.

Vài năm sau, nữ Tướng quân khải hoàn trở về trong vinh quang.

Phụ thân liền đem cả hai mẹ con ta đuổi ra ngoài.

Mẫu thân ta ghét bỏ ta, xem ta như gánh nặng và cũng không cần ta nữa.

Nhưng ngay khoảnh khắc bà vứt bỏ ta, vị nữ Tướng quân xuất hiện.

Bà bước tới dưới ánh sáng, đưa tay về phía ta.

"Ngươi có muốn theo ta về nhà không?"​
 
Thẩm Thanh Mộng - Thê Chủ Vạn An
Chương 1


Ta tên là Thẩm Thanh Mộng, từ khi sinh ra đã bị giam cầm trong một tiểu viện nhỏ hẹp.

Bên cạnh ta chỉ có một nha hoàn và một người mẫu thân không danh không phận.

Ngày qua ngày, mẫu thân luôn thì thầm bên tai ta về nữ Tướng quân trong lòng phụ thân.

"Người đàn ông nào mà chẳng có tam thê tứ thiếp, chỉ có phụ thân ngươi mới bị mê hoặc bởi con hồ ly tinh đó!"

"Bà ta chẳng dễ chịu đâu, ngươi phải ngoan ngoãn, tìm cách lấy lòng phụ thân ngươi, giúp mẫu thân giành lấy một chút danh phận, nghe rõ chưa?"

"Một đứa vô phúc! Sao ngươi lại là con gái chứ?"

Chỉ vì ta là một đứa con gái, mẫu thân cho rằng ta vô dụng, không thể giữ được trái tim của phụ thân.

Vì vậy, bà nghĩ đủ mọi cách hành hạ ta.

Khi thì đẩy ta vào hồ nước lạnh lẽo giữa mùa đông, nhìn ta phát sốt nặng rồi mới sai người đi gọi phụ thân đến.

Khi thì cố tình để ta lạc mất, khiến phụ thân phải huy động binh lực đi tìm.

Khi thì cấm ta ăn uống, để ta đói đến ngất đi, rồi bảo phụ thân đi tìm lang trung cứu chữa.

Thế nhưng, phụ thân ta chưa từng xuất hiện một lần nào.

Thậm chí, để tránh phiền toái, ông còn xin ra chiến trường, nhiều tháng liền không quay về.

Hôm ấy, khi nghe tin phụ thân ta trở về phủ, mẫu thân lập tức giở lại chiêu trò cũ.

Bà dội nước lạnh lên người ta, để ta ướt sũng từ đầu đến chân.

Rồi ngồi đó, im lặng chờ đợi.

Bàn tay của mẫu thân liên tục sờ lên trán ta để kiểm tra.

Đến khi một nén nhang cháy hết, bà kích động hét lên:

"Thu Hoa! Mau đi gọi lão gia, bảo ông ấy rằng Mộng Mộng sốt cao không hạ!"

Chỉ những lúc thế này, mẫu thân mới gọi ta là "Mộng Mộng."

Những lần trước, dù phụ thân ta không quá mặn mà, ông vẫn sẽ sai lang trung đến chữa trị cho ta.

Nhưng hôm nay, ông không còn để ý đến ta nữa.

Bởi vì nữ Tướng quân Mạnh Vũ - một người không theo lễ giáo thông thường - đã đến cầu hôn.

Mẫu thân siết chặt tay ta, nhưng không phải vì lo lắng ta không được chữa trị, mà là vì tức giận.

Tức giận vì phụ thân không đến, vì ông không để bà trong lòng.

Những móng tay của bà cắm sâu vào da thịt ta.

"Hồ ly tinh! Tiện nhân! Con đàn bà kia dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt người đời! Thân là nữ nhi mà còn dám đến cầu hôn ư!"

Ta yếu ớt nhìn mẫu thân, giọng khàn khàn:

"Mẫu thân... cứu con..."

Bà trừng mắt nhìn ta.

"Ngươi im miệng! Nếu không phải ngươi vô dụng, ta đã chẳng phải khổ sở như thế này!"

Nói rồi, bà kéo mạnh ta ra khỏi giường:

"Đi! Cùng ta đi tìm phụ thân ngươi!"

Giữa trời đông giá rét.

Ta trong bộ y phục mỏng manh và đang bị sốt cao, bị bà kéo lê trên con đường nhỏ, rồi xô ngã trước mặt phụ thân.

Phụ thân đạp mạnh ta một cái, giọng nói đầy chán ghét hướng về phía mẫu thân:

"Ngươi lại muốn gì đây?"

Mẫu thân bắt đầu khóc lóc, làm loạn, gào khóc thảm thiết.

Ta thì nằm yếu ớt bên vệ đường, đầu óc mơ hồ dần.

Trước khi ngất đi, ta nhìn thấy một nữ tử khoác trên mình bộ y phục đỏ rực, lao về phía ta.

Đó là một khuôn mặt quá mức rực rỡ, quá mức xinh đẹp.

Ngay lúc đó, ta đã được nàng ôm vào lòng.

Trước khi nhắm mắt, ta nghe thấy tiếng phụ thân lo lắng vang lên:

"A Vũ, sao nàng lại đến đây?"

Cơn sốt này đã khiến ta mất cả giọng nói.

Khi tỉnh dậy, ta phát hiện mình không còn phát ra được âm thanh nào và cũng không còn ở trong căn phòng quen thuộc.

Trước mắt ta là một căn nhà gỗ cũ nát, gió lạnh rít qua từng khe, khiến ta run rẩy không ngừng.

Tinh thần vừa mới hồi phục chút ít lại bắt đầu mệt mỏi, buồn ngủ trở lại.

Ta nhìn thấy mẫu thân kéo vào một bà lão.

Vừa bước vào, ánh mắt bà ta đã dán chặt lên người ta, nhìn ta từ đầu đến chân rồi nói:

"Đứa trẻ này gầy quá, nhiều nhất cũng chỉ đáng giá hai lạng bạc."

Mẫu thân do dự:

"Có phải quá rẻ rồi không? Trẻ con nào chẳng như thế, nuôi một thời gian sẽ béo lên..."

Giữa cơn gió lạnh, ta nghe rõ ràng mẫu thân đang mặc cả với bà ta.

Món hàng chính là ta.

Ta bỗng nhiên rùng mình, sợ hãi đến tỉnh táo hẳn.

Không dám tin vào mắt mình, ta nhìn mẫu thân. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

Dù có tự mình mưu sinh, dù có chec đói ngoài đường, ta cũng không muốn trở thành nô tỳ.

Cắn chặt răng, ta đưa mắt nhìn về phía cửa sổ mục nát.

Nhân lúc bà mối đang móc tiền đưa cho mẫu thân, ta nhanh chóng vùng dậy, nhảy vọt qua cửa sổ.

"...Thẩm Thanh Mộng!"

Ta nghe thấy tiếng mẫu thân phẫn nộ hét lên phía sau.

Ngay sau đó là tiếng bước chân của hai người đuổi theo ta qua cửa sổ.

Ta biết mình không thể chạy thoát bọn họ, nên dựa vào thân hình nhỏ bé, ta quyết đoán chui vào một lỗ c.h.ó.
 
Thẩm Thanh Mộng - Thê Chủ Vạn An
Chương 2


Lỗ c.h.ó này dẫn ra con phố lớn. Trong lồng ngực ta dâng lên cơn đau dữ dội, nhưng khi chui ra khỏi lỗ, ta bất chấp tất cả mà chạy thục mạng.

Sau khi thoát ra, ta bắt đầu lang thang và trở thành một kẻ ăn xin.

Quần áo trên người rách nát, khuôn mặt lem luốc.

Ngày qua ngày, ta bị những kẻ khác ức h**p. Vì ta câm, lại nhỏ tuổi, nên bọn chúng càng trút giận lên ta nhiều hơn.

Ta chẳng biết đã trải qua bao nhiêu ngày tháng mơ hồ như thế, từ mùa đông lạnh giá đến khi xuân về, rồi từ xuân sang hạ, và từ cuối hạ lại bước vào một mùa đông khác.

Xuân đi thu đến, thân thể ta dần suy sụp.

Đến khi không còn tìm được thức ăn, ta ngã quỵ trên đất, chờ chec.

Lúc đó, một nhóm ăn mày kéo theo một bé gái xuất hiện ở đầu ngõ.

Bé gái ấy mặc một bộ y phục đỏ rực, trông chừng bốn, năm tuổi.

Bọn ăn mày giữ chặt lấy vai nàng, trên gương mặt bé gái đầy nước mắt.

"Buông ta ra! Ta muốn về nhà!"

Nàng vùng vẫy một cách yếu ớt, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Ta chậm rãi bò dậy. Bọn ăn mày này thường làm những chuyện thất đức như buôn bán người, bé gái này chắc chắn cũng rơi vào hoàn cảnh đó.

Ta đã mệnh khổ, chec đi cũng không sao.

Nhưng không thể để một tiểu thư nhà giàu như con bé cũng rơi vào cảnh lưu lạc như ta.

Thà rằng dùng mạng của ta để cứu nàng, như vậy ít ra ta cũng chec có ý nghĩa.

Vì thế, nhân lúc bọn chúng không để ý, ta nhặt một hòn đá lớn và ném mạnh vào một trong số bọn chúng.

M.á.u bắn lên mặt ta.

Ta đẩy bé gái ra, rồi ôm chặt lấy chân của hai tên còn lại.

"Chạy đi...!"

Ta mở miệng, nhưng chỉ phát ra những âm thanh khàn đặc, như tiếng cào vào cửa gỗ.

Bé gái ngẩn người ra một lúc, dường như hiểu được khẩu hình của ta, rồi quay đầu bỏ chạy khỏi ngõ.

"K.h.ố.n k.i.ế.p! Chuyện gì đây!"

Tên ăn mày bị ta ném trúng đầu quay phắt lại, đá mạnh vào người ta.

Cơn đau khủng khiếp làm cho đầu óc ta tỉnh táo hơn, nhưng ta vẫn bám chặt lấy bọn chúng, không chịu buông tay.

Vô số cú đấm, cú đá liên tiếp rơi xuống người ta.

Ta cảm nhận rõ ràng nội tạng mình đang cuộn lên, vị tanh của m.á.u tràn ngập trong miệng.

Ta thấy tên ăn mày chạy đuổi theo bé gái.

Đúng lúc hắn sắp bắt kịp con bé, đột nhiên ở đầu ngõ xuất hiện một nhóm người trông như thị vệ.

Họ vung đao lên, c.h.é.m đ.ứ.t cánh tay của tên ăn mày.

M.á.u tuôn xối xả, tên ăn mày gào thét thảm thiết.

Ta thấy bé gái vừa khóc vừa chạy về phía ta.

Phía sau nàng là một phụ nhân khoác chiếc váy dài đỏ rực.

Bà từ trong ánh sáng bước đến, rồi ôm chặt lấy ta.

Khi ta tỉnh dậy, bên giường tỏa ra mùi hương nhè nhẹ của trầm hương.

Tấm chăn mềm mại bao bọc lấy ta, vết bẩn trên người cũng đã được rửa sạch từ lâu.

Nhưng mỗi khi cử động, cả cơ thể đau đớn đến tận xương tủy.

Ta quan sát xung quanh, cảm thấy nơi này có chút quen thuộc.

Cho đến khi có người đẩy cửa bước vào, ta ngẩng đầu lên nhìn.

Ta thấy cô bé mà mình đã gặp trước đó, cô bé đang nắm tay một phụ nhân, cả hai đều mặc một thân y phục đỏ rực.

Chính sắc đỏ ấy, về sau, đã mạnh mẽ xông vào cuộc đời ta, kéo ta ra khỏi vũng lầy tối tăm.

Cô bé nhảy nhót đến trước mặt ta, vui vẻ nói:

"Tỷ tỷ ơi, cảm ơn tỷ đã cứu muội!"

Ánh mắt lờ đờ của ta rời khỏi người cô bé, chuyển sang người phụ nữ xinh đẹp đứng phía sau.

Chỉ cần nhìn một lần, ta đã nhận ra bà là ai.

Chính là vị nữ Tướng quân nổi danh khắp kinh thành.

Bạch Nguyệt Quang của phụ thân ta.

Mạnh Vũ.

Dù là nữ tướng, bà vẫn có dung nhan tuyệt mỹ, dáng người thanh thoát, bước đi oai phong mạnh mẽ.

Ta chợt nhớ đến những lời mẫu thân từng nói, sợ hãi co rúm người lại, lùi về phía cuối giường.

"Con tên là gì?"

Mạnh Vũ cúi đầu nhìn ta, tự mình lẩm bẩm:

"Sao lại thấy quen thuộc như vậy? A Dao, con ra ngoài bảo người mang cơm đến cho tỷ tỷ đi."

A Dao – không, thực ra là Thẩm Dao – vui vẻ đáp lời, rồi quay người chạy ra ngoài.

Thì ra...

Ta đã lang thang bên ngoài gần năm năm rồi.

Đến cả đứa con mới của phụ thân cũng đã lớn thế này.

Chỉ vài năm nữa thôi, ta cũng đã đến tuổi cài trâm rồi.

Đang mải suy nghĩ miên man, Mạnh Vũ nắm lấy tay ta.

Cả người ta run lên, khẽ khàng bật ra từng tiếng với giọng nói khàn đặc:

"Con... con... cảm ơn..."

Thấy Mạnh Vũ không nhận ra ta, vì ích kỷ, ta không muốn báo danh.

Bởi ta sợ rằng nếu bà biết được thân phận của ta, bà sẽ đuổi ta ra ngoài.

Thế nên, ta chỉ có thể không ngừng lặp lại lời cảm ơn.

"Ôi, đứa trẻ này."
 
Thẩm Thanh Mộng - Thê Chủ Vạn An
Chương 3


Mạnh Vũ thở dài, ánh mắt bà nhìn ta đầy sự thương cảm.

"Nếu con không có nhà, có muốn ta nhận nuôi con không? Hãy làm con gái ta, sau này sẽ không ai dám ức h**p con."

"Con có thể theo A Dao và ta học võ, con gái có võ nghệ phòng thân mới không bị bắt nạt."

Ta sững người.

Rõ ràng từng chữ ta đều hiểu, nhưng khi ghép chúng lại với nhau, sao ta lại cảm thấy như mình không thể nhận thức nổi?

"Về giọng nói của con, ta đã hỏi lang trung rồi. Họ bảo rằng chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, vẫn có thể hồi phục được."

Bà xoa đầu ta, nở nụ cười hiền hòa, thân thiện.

"A Dao luôn mong có một người tỷ tỷ, con có muốn từ ân nhân cứu mạng của nó, trở thành tỷ tỷ của nó không?"

Đúng lúc đó, Thẩm Dao đẩy cửa bước vào, nghe thấy câu nói cuối cùng của Mạnh Vũ.

Cô bé bảo nha hoàn đặt bát thuốc và cháo nóng lên bàn.

Rồi chạy nhanh đến nắm lấy tay ta, đôi mắt sáng rực lên.

"Tỷ tỷ ơi, tỷ có đồng ý trở thành người nhà của chúng ta không?"

Ta đã đồng ý.

Ta không biết quyết định này liệu có đúng hay không.

Cũng không biết phụ thân sau khi trở về, liệu có nhận ra ta và đuổi ta về không.

Nhưng ta lưu luyến sự dịu dàng ở khoảnh khắc này.

Ta không muốn buông tay.

Ta được Mạnh Vũ ôm trong lòng, uống cháo từng ngụm từng ngụm nhỏ, Thẩm Dao đứng bên cạnh trêu chọc ta.

Những câu chuyện thú vị mà nàng kể thật nhiều.

Phụ thân đối xử với nàng thật tốt.

Mẫu thân từng nói, vì ta là con gái nên phụ thân không thích ta.

Nhưng Thẩm Dao cũng là một nữ nhi.

Vậy mà phụ thân trong lời kể của nàng luôn chiều chuộng, yêu thương, dường như muốn nâng nàng lên tận trời.

Nhưng ta không ghen tị.

Ta rất thích hai mẹ con họ.

Do thương tích trên người quá nặng, thân thể ta vốn yếu đuối.

Vừa mới tỉnh được một chút, ta đã lại thiếp đi.

Mạnh Vũ nhẹ nhàng đóng cửa, dẫn Thẩm Dao rời khỏi.

Trong cơn mê man, ta nghe thấy tiếng cửa sổ bị mở ra, có ai đó lẻn vào.

Mở mắt ra, một bàn tay bịt kín miệng ta.

Người đó thì thầm bên tai ta: "Suỵt... Mộng Mộng, quả nhiên là ngươi."

Ta mở to mắt, ngay lập tức nhận ra nàng.

Là thiên kim của phủ Thừa tướng bên cạnh, tiểu thư Tiết Lâm.

Khi ta còn ở trong phủ, nàng thường mang đủ loại điểm tâm đến thăm ta.

Nàng là người bạn duy nhất của ta trong đời này.

"Hôm nay ta đi ngang qua, thấy người mà Thẩm phu nhân ôm trong lòng rất giống ngươi, nên ta đã đến."

Ánh mắt nàng đỏ hoe khi nhìn thấy vết thương trên người ta.

"Ngươi đã ở đâu trong những năm qua? Sao không đến tìm ta? Người mẫu thân ác độc của ngươi đã làm gì với ngươi?"

Ta muốn lên tiếng giải thích.

Nhưng ta chỉ có thể phát ra những âm thanh "hơ hơ" vô nghĩa.

Tiết Lâm sững sờ:

"Mộng Mộng, giọng của ngươi..."

Nàng ngừng lời, nhưng nước mắt thì tuôn trào.

"Ta không thể ở lại lâu. Dù không biết tại sao ngươi được đưa về, nhưng nếu Thẩm phu nhân và Thẩm Dao bắt nạt ngươi..."

Nàng tháo chiếc ngọc bội đeo trên cổ, nhét vào tay ta.

"Ngươi cầm lấy cái này, có chuyện gì thì đến tìm ta, nghe rõ không?"

Ta chưa kịp phản ứng thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ:

"Thưa cô nương, lão gia muốn gặp người, người đã dậy chưa?"

Tiết Lâm nhìn ta, định nói gì đó nhưng rồi lại cắn môi, xoay người rời đi.

Ta cất chiếc ngọc bội vào người, rồi lắc nhẹ chiếc chuông mà Mạnh Vũ đã chuẩn bị cho ta.

Nha hoàn bước vào, giúp ta rửa mặt và chải tóc.

Nhìn vào gương, khuôn mặt gầy gò của ta khiến trong lòng ta dâng lên sự bất an mãnh liệt.

Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến.

Dưới sự dẫn dắt của nha hoàn, ta đẩy cửa bước ra, cúi đầu đi vào phòng.

Vừa bước vào, Mạnh Vũ đã nắm lấy tay ta.

Bà vỗ nhẹ lên đầu ta, dịu dàng nói:

"Nào, ngẩng đầu lên, nhìn phụ thân con xem. Người nghe nói con đã cứu Dao Dao, muốn thưởng cho con đó."

Ta run rẩy toàn thân, muốn trốn sau lưng bà.

Nhưng phụ thân đã bước đến gần.

Ông ngồi xổm xuống, đặt bàn tay to lớn lên vai ta, mỉm cười nói:

"Chúng ta làm quen nhé, sau này đều là người một nhà, đừng lo lắng..."

Đây là lần đầu tiên phụ thân nói chuyện với ta một cách ôn hòa như vậy.

Cũng là lần đầu tiên ông chạm vào ta.

Trước đây, phụ thân thậm chí còn lười nhìn đến ta.

Ta cẩn thận ngẩng đầu lên, dồn hết sức lực, dùng giọng nói khàn khàn yếu ớt mà thốt lên:

"Phụ thân..."

Có lẽ do ta gầy gò, diện mạo thay đổi.

Hoặc có lẽ đã bốn, năm năm không gặp.

Phụ thân ban đầu không nhận ra ta.

Nhưng rất nhanh, bàn tay đang đặt trên vai ta buông xuống.

Nụ cười trên gương mặt ông dần biến mất, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.

Ông nhìn ta chằm chằm, lạnh lùng hỏi:

"Thẩm Thanh Mộng?"
 
Thẩm Thanh Mộng - Thê Chủ Vạn An
Chương 4


Toàn thân ta bỗng lạnh như băng.

Bàn tay đang nắm chặt vạt váy của Mạnh Vũ ngày càng siết chặt hơn.

Mạnh Vũ ôm lấy ta, ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ của phu quân.

Nhưng khi nghe đến tên ta, bà chợt hiểu ra, cúi đầu nhìn ta.

"Ngươi không phải đã đi theo mẫu thân ngươi rồi sao? Trở về làm gì? Muốn tiền, hay muốn mặt dày bám lại đây?"

Giọng phụ thân lạnh lẽo, mang theo sự thù địch và dò xét.

"Mẫu thân ngươi đâu? Bảo bà ta ra đây dẫn ngươi đi."

Ta lắc đầu, đôi mắt tràn ngập sự van xin.

Ta muốn nói rằng mẫu thân không cần ta nữa.

Bà ta định bán ta đi.

Ta muốn nói rằng phụ thân đừng bỏ rơi ta.

Ta sẽ rất ngoan mà.

Nhưng cổ họng ta đã khàn đặc.

Vì vậy, ta chỉ có thể phát ra tiếng khóc đau đớn và tuyệt vọng.

Mạnh Vũ siết chặt vòng tay ôm ta, lớn tiếng quát:

"Thẩm Dục! Sao ông lại nổi giận với một đứa trẻ như vậy?"

Bà che chở cho ta, Thẩm Dao cũng nắm chặt lấy cánh tay ta.

Thẩm Dao được dạy dỗ rất chu đáo.

Dù biết ta là đứa con khác của phụ thân nhưng nàng cũng không tỏ ra bất mãn.

Ngược lại, nàng ôm lấy ta, không ngừng an ủi.

"Tỷ tỷ đừng khóc, ta và mẫu thân sẽ bảo vệ tỷ, không ai dám làm hại tỷ đâu..."

Phụ thân nghe vậy càng cau mày:

"Dao Dao, đừng động vào nó!"

Thẩm Dao liền che chắn cho ta, tức giận nói:

"Phụ thân! Sao người lại quát tỷ tỷ chứ!"

Nàng kéo tay ta, định dẫn ta ra sau viện.

"Đi nào tỷ tỷ, chúng ta đi chơi, không thèm để ý đến phụ thân nữa..."

"Thẩm Thanh Mộng!"

Phụ thân cao giọng, sải bước lớn kéo ta về phía ông, rồi quay sang nói với Mạnh Vũ:

"A Vũ, nàng không hiểu được tâm địa của người đàn bà đó. Nàng ở ngoài kia quá lâu, sao có thể hiểu thấu những toan tính trong chốn hậu viện này..."

"Đủ rồi!" Mạnh Vũ nghiêm giọng.

Đôi mày thanh tú của bà nhíu chặt, đối đầu với phụ thân.

"Tuy ta không thường xuyên ở trong hậu viện, nhưng không có nghĩa ta không biết gì! Ông nhìn nó mà xem, mười mấy tuổi mà trông chỉ như đứa trẻ bảy, tám tuổi."

"Gầy guộc như que củi, mỗi ngày đều đói khát."

"Dù mẫu thân nó có âm mưu gì đi chăng nữa, đó cũng là chuyện của bà ta, chẳng liên quan gì đến đứa trẻ này!"

"Ta hỏi ông, nó chẳng phải con gái của ông sao? Ông thấy con mình như vậy, chẳng lẽ không động lòng chút nào sao?"

Mạnh Vũ nhìn phụ thân chằm chằm, gần như muốn cắn chặt đôi môi đến bật m.á.u.

"Đưa nó cho ta, ta muốn nhận nuôi nó."

Phụ thân siết chặt tay ta, khiến cả cánh tay gầy guộc của ta run lên vì đau đớn.

Nhưng ta không dám kêu lên dù chỉ một tiếng.

Dẫu vậy, phụ thân cũng không vì sự ngoan ngoãn của ta mà mềm lòng.

Ông đẩy ta về phía quản gia, lạnh lùng ra lệnh:

"Đưa nó đi, tìm người đàn bà đó dẫn nó về."

Ta lại bị vứt bỏ ra ngoài.

Mạnh Vũ và Thẩm Dao bị người khác ngăn cản, ta nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của phụ thân: "Nó có mẫu thân, không cần nàng lo lắng."

Tấm rèm xe ngựa được buông xuống, ta lờ mờ nghe thấy tiếng tranh cãi giữa Mạnh Vũ và phụ thân.

Sau đó là tiếng xe phu hô lớn, ngựa hí lên một tiếng, kéo ta về nơi ta đã chạy trốn năm năm trước.

Không.

Ta không muốn.

Ta không muốn quay về.

Một nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy lồng ngực ta, ngày càng lan tỏa.

Ta nhìn ra ngoài từ ô cửa nhỏ của xe ngựa, thấy những con phố nhộn nhịp, thấy đám đông ồn ào, thấy đoàn xiếc đang diễu hành qua đường.

Rồi dần dần, đám đông trở nên thưa thớt.

Chúng ta đi ngang qua một khu rừng hoang vu, trước mặt chính là nơi khiến ta kinh hãi.

Ta cắn chặt răng, rồi nhảy ra khỏi xe ngựa.

Cảm giác lăn lộn trên mặt đất thật không dễ chịu chút nào, những viên đá nhỏ xíu cắm sâu vào da thịt, ta nghe rõ tiếng rên đau đớn của chính mình.

Nhưng ta không thể cứ nằm đây.

Ta siết chặt chiếc ngọc bội trong tay.

Ta phải đi tìm Tiết Lâm.

Dù có phải vào phủ Thừa tướng làm một nha hoàn hèn mọn, ta cũng chấp nhận.

Ta kéo lê thân thể đầy thương tích đi suốt cả một ngày.

Cuối cùng, ngày hôm sau khi trời vừa sáng, ta cũng đã đến phủ Thừa tướng.

Ta trao chiếc ngọc bội trong tay cho tiểu đồng.

Chưa kịp nói thêm lời nào, ta đã ngã quỵ xuống.

Khi ta tỉnh lại, Tiết Lâm đang bôi thuốc cho ta.

Toàn thân ta gần như không còn một tấc da lành lặn.

Tiết Lâm đỏ hoe mắt, nhìn ta đầy giận dữ:

"Về sau, nếu ngươi còn không biết trân trọng thân thể mình, bổn tiểu thư sẽ không thèm để ý đến ngươi nữa!"

Trong lòng ta bỗng dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp.

Ta yếu ớt mỉm cười với nàng.

Đang định vươn tay ra để tự mình bôi thuốc thì nha hoàn ngoài cửa đẩy cửa bước vào.

"Đại tiểu thư, Mạnh phu nhân của phủ Thượng thư xin gặp Thẩm tiểu thư, lão phu nhân đã dẫn người chờ sẵn ở đại sảnh."

Tiết Lâm nhíu mày, vẫn tiếp tục cúi đầu bôi thuốc cho ta.

Nha hoàn đợi mãi không thấy hồi âm, lại thúc giục:

"Đại tiểu thư..."
 
Thẩm Thanh Mộng - Thê Chủ Vạn An
Chương 5


Thấy Tiết Lâm sắp nổi giận, ta đặt tay lên vai nàng, lắc đầu ra hiệu cho nàng.

Sau đó, ta gắng gượng chống người ngồi dậy, xuống giường.

Mạnh Vũ dẫn theo Thẩm Dao lặng lẽ chờ đợi, vừa thấy ta bước ra, Mạnh Vũ liền đứng lên, định chạy đến ôm ta.

Ta theo phản xạ lùi lại, được bà lão nhà họ Tiết ôm vào lòng.

Bà lão này rất tốt với ta, trên gương mặt đầy vẻ thương xót, bà nhìn Mạnh Vũ rồi không chút nể nang nói:

"Ngươi cũng thấy rồi đấy, cả nhà họ Tiết chúng ta đều rất thích đứa bé này. Nếu các ngươi không cần nó, thì cũng đừng ép buộc, nhà chúng ta sẽ giữ nó lại."

Mạnh Vũ im lặng một lúc lâu không nói gì, nhưng Thẩm Dao đã chạy đến, định nắm lấy tay ta:

"Tỷ tỷ..."

Ta nhìn bọn họ, trong lòng bỗng dưng không rõ mình nên cảm thấy may mắn hay bất hạnh.

Mẫu thân ruột của ta đã vứt ta cho bà mối, khiến ta phải lưu lạc suốt năm năm.

Phụ thân ruột thì khinh ghét ta, từ khi ta sinh ra chưa từng nhìn thẳng vào mặt ta.

Thế nhưng, chủ mẫu mới của phụ thân lại hết lòng chăm sóc ta.

Nữ nhi của người ấy cũng thật lòng xem ta là tỷ tỷ.

Cả nhà họ Tiết cũng đối đãi với ta vô cùng tốt.

Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, ta buông tay Tiết lão phu nhân ra, chậm rãi bước ra khỏi lòng bà.

Sau khi đứng vững, ta cúi người chào bà lão một cái.

Từ trong cổ họng khàn khàn của ta phát ra một tiếng "Cảm ơn" yếu ớt.

Rồi ta chầm chậm bước đến bên cạnh Thẩm Dao, nắm lấy tay nàng, cùng nhau đứng trước mặt Mạnh Vũ.

Mạnh Vũ nhìn vẻ kiên cường và khát khao trong ánh mắt ta, mỉm cười nói:

"Mộng Mộng, ta đã không nhìn lầm con."

Rời khỏi nhà họ Tiết, Mạnh Vũ dẫn ta đi nhận những bộ y phục mà bà đã đặt may cho ta.

Lụa mềm mại khoác lên người, cảm giác như được ngâm mình trong làn nước êm ái. Ta nhẹ nhàng đưa tay v**t v* những bộ y phục vừa vặn này, nước mắt dâng đầy khoé mắt.

Nghe nói, ngay ngày đầu tiên bà đưa ta về, bà đã cho người may y phục cho ta.

Đáng tiếc là chưa kịp trao cho ta, thì mọi chuyện đã xảy ra.

Ngồi trong chiếc xe ngựa mềm mại, thoải mái, ta mím môi khẽ nói:

"...Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn." Mạnh Vũ xoa đầu ta, nở nụ cười dịu dàng, "Con vốn là con gái của Thẩm Dục, không cần ta ra mặt, con cũng có thể sống ở nhà."

"Từ ngày mai, chúng ta sẽ cùng nhau dưỡng sức, được không?"

Ta nhìn bà, gật đầu nhẹ nhàng.

Dồn hết sức lực, ta cố gắng nở một nụ cười.

Mạnh Vũ không chỉ nói suông.

Mỗi ngày, bà tự tay sắc thuốc cho ta, nhẹ nhàng an ủi:

"Mộng Mộng ngoan, thuốc này không đắng đâu, nếu đắng quá, muội muội cho con một viên ô mai, được không?"

Mũi ta cay xè, lắc đầu, rồi cầm bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch.

Dù thuốc có đắng cách mấy, cũng không đắng bằng những gì ta đã chịu đựng trước đây.

Hiện giờ, với bao nhiêu sự ưu ái mà ta nhận được, vị ngọt trong lòng đã lấn át hết nỗi khổ tâm.

Dù phụ thân vẫn còn ghét bỏ ta, vẫn chưa từng xuất hiện trước mặt ta.

Nhưng ta đã thấy mãn nguyện rồi.

Tối hôm đó, Thẩm Dao đẩy cửa vào, kéo ta đến phòng của Mạnh Vũ.

Người phụ nữ trẻ ấy đang tựa vào đầu giường, thấy chúng ta đến, bà vỗ lên vị trí bên cạnh, ra hiệu bảo chúng ta ngồi lên giường.

Thẩm Dao đã quen thuộc, leo lên giường một cách tự nhiên. Ta thì ngồi bên mép giường, cảm thấy có chút căng thẳng.

Mạnh Vũ ôm ta lên giường, vòng tay qua ôm lấy cả hai đứa chúng ta, mỉm cười nói:

"Đừng lo lắng, hôm nay ta sẽ kể cho các con nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ."

Câu chuyện trước khi ngủ là gì?

Ta băn khoăn nhìn Mạnh Vũ, bà cúi xuống hôn lên trán ta, khiến mặt ta đỏ bừng lên.

"Người ta kể rằng, rất lâu trước đây, có một cô bé ăn mày, mỗi ngày đều nhặt rác để lấp đầy bụng."

"Mẫu thân của cô bé... bà ấy ngày ngày uống rượu say khướt, cờ bạc tiêu tán, đừng nói đến chuyện nuôi con, chính bản thân mình bà cũng không chăm sóc nổi."

"Thế nhưng cô bé ăn mày ấy chưa bao giờ nản chí. Nàng nhặt nhạnh quần áo, thức ăn mà người khác vứt bỏ."

"Không chỉ gắng gượng sống sót đến khi trưởng thành... không, sống đến tuổi cập kê, mà còn tự mình nỗ lực tìm được một công việc rất tốt."

"Con thấy đó, dù phụ thân không quan tâm, mẫu thân không yêu thương, chỉ cần một người không chịu thua số phận, muốn sống, nhất định sẽ tìm ra con đường của riêng mình."

Giọng nói dịu dàng của bà văng vẳng bên tai, ta mơ hồ nghe và chưa hiểu hết.

Tiếp đó, bàn tay của Mạnh Vũ nhẹ nhàng đặt l*n đ*nh đầu ta.

"Mộng Mộng, xuất thân của một người không quyết định kết cục của họ. Dù chỉ có một mình, con cũng có thể sống thật vẻ vang, phải không?"

"Nhưng giờ đây, con không còn cô đơn nữa."

Bà vừa nói, vừa nắm lấy tay ta và Thẩm Dao.

Ba bàn tay chúng ta đặt chồng lên nhau.

"Bây giờ, con đã có ta, có Dao Dao, chắc chắn con sẽ sống hạnh phúc hơn."

Ánh sáng ấm áp của ngọn nến chiếu lên chúng ta, kéo dài ra những sắc màu ấm áp vô tận.

Trong lòng ta lặng lẽ hạ quyết tâm.

Thẩm Thanh Mộng, ngươi nhất định phải nên người.

Không thể để phụ lòng hy vọng của Thẩm phu nhân.
 
Thẩm Thanh Mộng - Thê Chủ Vạn An
Chương 6


Sau một thời gian dưỡng sức, tinh thần của ta dần dần hồi phục rõ rệt.

Mạnh Vũ thường kéo ta và Thẩm Dao cùng nhau tập luyện võ nghệ.

Nhưng những chiêu thức mà bà dạy chúng ta có vẻ khá kỳ lạ.

Ta đã từng thấy các thị vệ ra tay, động tác dứt khoát, tàn nhẫn, chỉ cần một chiêu đã đủ lấy mạng đối phương.

Thế nhưng, những gì Mạnh Vũ dạy lại không nhằm mục đích lấy mạng, mà là để bảo vệ bản thân.

Bà nói với chúng ta rằng, đây là kỹ thuật tự vệ.

Khi gặp nguy hiểm, có thể giúp giữ lại tính mạng.

Khi chúng ta đã nắm vững những chiêu thức tự vệ cơ bản, bà sẽ dạy thêm những thứ khác.

Bà nói rằng nữ nhi biết chút võ nghệ cũng không có gì là xấu cả.

Bà nói rằng chỉ có kẻ thù của ngươi mới hy vọng ngươi yếu đuối, tay không tấc sắt.

Bà nói làm một tiểu thư khuê các và biết chút võ nghệ chẳng hề mâu thuẫn.

Những lời bà nói, ta đều ghi nhớ trong lòng, hễ có thời gian rảnh, ta đều suy ngẫm.

Về sau, Tiết Lâm cũng gia nhập vào nhóm của chúng ta.

Nàng cùng chúng ta học kỹ thuật tự vệ, cùng nhau nghiền ngẫm những lời Mạnh Vũ nói có ý nghĩa gì.

Cuối cùng, chúng ta rút ra kết luận:

Nữ nhi cũng có thể tự bảo vệ mình, nữ nhi chẳng thua kém gì nam nhân.

Khi nghe thấy kết luận của chúng ta, Mạnh Vũ cười tít mắt.

"Đúng vậy, ta đã lập được công lao nơi biên cương, có mấy ai trong số nam nhân sánh bằng ta?"

Bà vừa nói vừa gặm hạt dưa, dáng vẻ thoải mái, không gò bó chút nào.

Ta dần hiểu vì sao phụ thân trong lòng chỉ có một mình bà.

Mạnh Vũ không chỉ đẹp tuyệt trần, mà còn tài hoa xuất chúng.

Cầm kỳ thi họa, võ nghệ đều không làm khó được bà.

Bà thông minh, tỉnh táo, và vô cùng phóng khoáng, mạnh mẽ.

Hoàn toàn khác biệt với những nữ nhi khác.

Bà có thể là con chim ưng tự do sải cánh trên bầu trời, nhưng cũng có thể là đóa mẫu đơn kiều diễm rực rỡ nở rộ trên mảnh đất này.

Mạnh Vũ xoa đầu ta, như chìm vào suy tư.

Một lúc lâu sau, bà thở dài.

"Nếu có cơ hội, ta hy vọng sẽ có nhiều nữ nhi tỉnh táo như ta, không bị giam cầm trong những căn phòng khuê các, sống như phụ thuộc vào nam nhân. Các nàng cũng nên có cuộc đời của chính mình."

Thân thể ta bắt đầu thay đổi, vóc dáng dần cao lên.

Giọng nói cũng dần hồi phục như người bình thường, dù không thể nói là hay, nhưng ít nhất không còn chỉ nói vài câu là khản đặc hai ngày.

Mạnh Vũ vẫn đều đặn kể cho chúng ta nghe những câu chuyện trước khi đi ngủ.

Bà nói rằng:

Trong một thời đại rất xa xôi với chúng ta, nữ nhi có thể vào triều làm quan, có thể dạy học, có thể hòa ly và sống cuộc đời của chính mình.

Nhìn ánh mắt mơ hồ của chúng ta, bà lại thở dài.

Lúc đầu, khi kể chuyện, bà đầy hứng khởi và tràn đầy sức sống, nhưng giờ đây, bà bắt đầu thở dài liên tiếp, trong mắt ánh lên sự khao khát.

Ta không biết vì sao bà thở dài, nhưng cũng theo bản năng mà cảm thấy buồn cho bà.

Ta cho rằng tất cả đều là lỗi của phụ thân.

Trong kinh thành, lời đồn đại đầy rẫy, có người nói rằng ông đã thay lòng, ở bên ngoài đã có một người khác.

Gương mặt Mạnh Vũ lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Nhưng bà vẫn chăm sóc chúng ta một cách chu đáo, tiễn chúng ta đến trường, nấu cơm cho chúng ta.

Tuy nhiên, sự bình yên này không kéo dài lâu.

Phụ thân đã đưa người phụ nữ bên ngoài của ông về nhà.

Mạnh Vũ ngồi trên ghế, nhức đầu không thôi.

Bà phẩy tay về phía phụ thân: "Ngươi muốn làm gì thì làm, ta thực sự không thể kiểm soát nổi ngươi nữa."

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, người đàn ông từng nói rằng không lấy ai khác ngoài bà, giờ lại nắm tay một người phụ nữ khác.

Ông từng nói sẽ chăm sóc bà cả đời.

Thậm chí còn cảnh cáo Mạnh Vũ: "A Vũ, các nàng sau này sống chung, nàng không được phép gây khó dễ cho nàng ta."

Mạnh Vũ lại thở dài.

Khi phụ thân đi ngang qua ta, ông dừng chân, có vẻ ngạc nhiên vì ta đã lớn thế này.

Có lẽ những chuyện xảy ra mười năm trước đã quá xa vời, nên sự chán ghét của ông với ta cũng vơi bớt.

Lúc này, ông còn vỗ vai ta, cười nói:

"Mộng Mộng càng lớn càng xinh đẹp, khi con đến tuổi cài trâm, phụ thân nhất định sẽ tìm cho con một lang quân như ý."

Nhưng ông không biết rằng, ta đã không còn là cô bé khao khát tình thương của phụ thân năm năm, mười năm trước nữa rồi.

Ta hất tay ông ra, chạy về phía Mạnh Vũ.

"Mẫu thân, người đừng lo lắng... Dù không có phụ thân, con và Dao Dao vẫn sẽ hiếu thuận với người..."

Đôi mắt Mạnh Vũ đang cúi xuống bỗng sáng rực lên:

"Mộng Mộng, con vừa gọi ta là gì?"

Ta mím môi, có chút căng thẳng:

"Mẫu thân..."

Mạnh Vũ vui vẻ đáp lời, ôm chặt lấy ta.

Nỗi buồn trên gương mặt bà được thay thế bằng niềm hạnh phúc, như thể những cảm xúc vừa rồi không còn quan trọng nữa.

Ta ôm lấy đôi vai gầy guộc của bà.

Nước mắt cũng rơi xuống.

Khi ta đấu chiêu với Mạnh Vũ và đánh bại bà, bà đột nhiên cười lớn.

"Tốt lắm, tốt lắm! Mộng Mộng, ta quả nhiên không nhìn lầm người."

Ẩn bớ
 
Thẩm Thanh Mộng - Thê Chủ Vạn An
Chương 7


Lúc này, ta cũng giống như bà khi xưa: tài hoa vượt trội, dung mạo kiều diễm, và danh tiếng ngày càng vang xa trong kinh thành.

Phụ thân cũng bắt đầu coi trọng ta hơn, thậm chí còn hơn cả những đứa con khác được sinh ra từ những phòng thiếp sau này.

Thẩm Dao thật lòng vui mừng cho ta, nhưng cũng không khỏi lo lắng.

"Tỷ tỷ, ngày mai là ngày cài trâm của tỷ rồi, muội không muốn tỷ phải nhanh chóng bị gả đi như vậy..."

Bị ảnh hưởng bởi Mạnh Vũ, chúng ta từ lâu đã không còn bị những tư tưởng của thời đại ràng buộc.

Ta nhéo má nàng, mỉm cười đầy tự tin:

"Cho dù phụ thân có quyết tâm gả ta đi thì sao chứ? Chẳng lẽ ta không thể cùng mẫu thân và muội bỏ trốn sao?"

"Và cả ta nữa!"

Giọng Tiết Lâm vang lên từ phía sau, nàng cười tươi chạy tới.

"Sao các người không rủ ta theo?"

Chúng ta nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Ngày cài trâm nhanh chóng đến.

Phụ thân muốn gả ta cho đích tử của Dương đại Tướng quân.

Ta thẳng thừng từ chối ngay trước mặt mọi người, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới vị Dương tiểu Tướng quân, chế giễu:

"Một kẻ vô học, chỉ có cái danh hão, làm sao xứng đáng với ta?"

Lời vừa dứt, cả khán phòng liền thay đổi sắc mặt.

Phụ thân tức giận đập bàn đứng dậy:

"Ngươi đang làm gì vậy! Còn ra thể thống gì nữa!"

Ta mỉm cười, ném con dao găm trong tay về phía Dương tiểu Tướng quân, làm vỡ tan chén trà trước mặt hắn.

Hắn sợ đến mức ngã nhào ra đất.

Ta nhếch môi lạnh lùng:

"Hạng người như hắn, ta không gả."

Khuôn mặt ta bình thản, nhưng trong đầu thoáng hiện ra một ký ức.

Khi mẫu thân một mình xông vào phủ, cầu thân với phụ thân, có lẽ cũng oai phong như ta lúc này.

Ngày thứ hai sau lễ cài trâm, mẫu thân đã biến mất, chỉ để lại cho chúng ta một bức thư.

"Mộng Mộng, con đã lớn rồi, bây giờ con đã có khả năng tự bảo vệ mình, mẫu thân cũng yên tâm giao Dao Dao cho con."

"Ta thực sự mệt mỏi rồi. Không muốn dành nửa cuộc đời còn lại giam mình trong Thẩm phủ này, cũng không muốn ngày ngày đối mặt với khuôn mặt của phụ thân con."

"Hắn nghĩ rằng có thể dùng tình cảm bao năm giữa ta và hắn để trói buộc ta, dùng tòa nhà này để nhốt ta, nhưng thực ra không phải vậy."

"Đàn ông chẳng qua chỉ là những vị khách đi ngang qua cuộc đời chúng ta, khi đã không còn giá trị thì bỏ đi thôi. Điều duy nhất mà ta không yên lòng, chính là con và Dao Dao."

"Bây giờ, ta sẽ chu du khắp non sông gấm vóc của tổ quốc, tận hưởng nửa đời còn lại của mình."

"Mẫu thân sẽ quay lại thăm các con. Bồ câu sẽ giúp chúng ta liên lạc. Đừng lo lắng, ta đã chuẩn bị đủ lộ phí, mọi thứ đều ổn."

"Phần còn lại của hồi môn và số bạc ta kiếm được trong những năm qua đều nằm trong kho, chìa khóa mẫu thân giao cho các con. Dùng số bạc đó để làm những gì các con muốn."

Ký tên: Mạnh Vũ.

Nét chữ vẫn uyển chuyển, mạnh mẽ như rồng bay phượng múa.

Thẩm Dao dựa vào lòng ta, khóc nức nở. Ta v**t v* đầu nàng, an ủi, nhưng trong lòng lại thấy vui mừng cho mẫu thân.

Bà vẫn là chính mình.

Con chim ưng không bao giờ bị giam cầm bởi bất cứ ai.

Với số tiền mà mẫu thân để lại, ta đã thành lập một nơi trú ẩn.

Nơi này tiếp nhận những cô gái vô gia cư, những phụ nữ đã hòa ly không còn chốn nương thân, và cả những bà lão gần đất xa trời không còn ai chăm sóc.

Phụ thân gọi ta là kẻ đ.i.ê.n, nhưng ta chẳng quan tâm.

Ta và Thẩm Dao bắt đầu giúp những người phụ nữ này tìm đường sống.

Ta bỏ ra nhiều tiền mời các thợ thêu, vũ nữ, thầy dạy chữ, đầu bếp, võ sư…

Tóm lại, ta mời những người tài giỏi trong mọi ngành nghề.

Dựa vào khả năng từng người, ta giúp họ học hỏi.

Những cô nương và những phụ nữ muốn học đọc chữ, viết chữ thì theo phu tử học, từ những người không biết một chữ gì, dần dần họ đã có thể viết câu văn trôi chảy, ăn nói lưu loát.

Những người muốn học nghề thủ công thì theo thợ thêu học thêu, làm ra những món đồ để bán, số tiền kiếm được dùng để duy trì hoạt động của ngôi trường đặc biệt này.

Những người thích nấu nướng thì hăng hái sáng tạo ra món ăn mới, bắt đầu từ những quầy hàng bên đường, dần dần thuê được tửu lâu và nhờ tài năng của mình, danh tiếng quán ăn của những nữ giới ấy vang xa.

Ngay cả những vũ nữ, ca kỹ từng bị khinh rẻ cũng trở thành những nữ phu tử được kính trọng. Họ truyền dạy tất cả những gì mình học được cho các học trò và cùng nhau mở những nơi biểu diễn chính quy.

Võ thuật là môn học bắt buộc cho tất cả mọi người.

Ta luôn ghi nhớ lời mẫu thân: con gái biết võ phòng thân chẳng bao giờ là điều xấu.

Những người phụ nữ này đều là những kẻ khốn cùng, không nơi nương tựa, đã chịu đựng đủ sự lạnh lùng và khinh bỉ của thế gian, vì vậy họ nuôi trong lòng một khát khao mãnh liệt.

Họ muốn chứng minh cho cả thế gian thấy rằng họ không phải những kẻ vô dụng, ngược lại, họ còn có thể làm tốt hơn cả nam nhân.

Chỉ sau ba năm, trường học của chúng ta ngày càng lớn mạnh, cứu giúp ngày càng nhiều phụ nữ.

Ngày càng có nhiều người nhận thức ra vấn đề.

Nam nhân cảm thấy bị đe dọa, cùng nhau dâng tấu lên Hoàng đế, yêu cầu trừng phạt chúng ta.
 
Thẩm Thanh Mộng - Thê Chủ Vạn An
Chương 8: Hết


Nhưng họ không biết rằng, Hoàng đế cũng là người.

Và con người thì luôn cân nhắc lợi hại.

Trong ba năm qua, ta đã nộp một nửa số thu nhập của trường cho Hoàng đế.

Tất cả những gì chúng ta làm đều có sự đồng ý ngầm của Hoàng đế.

Nhưng đám quan lại bảo thủ ấy không hiểu, hoặc có lẽ họ không tin.

Họ không tin rằng phụ nữ có thể tài giỏi đến vậy.

Họ không tin rằng bản thân có thể bị vượt qua.

Ta đứng trong thư phòng, cúi mình cung kính hành lễ.

"Bệ hạ, lần này thần nữ đến đây vì giang sơn xã tắc, cũng vì hàng ngàn, hàng vạn nữ tử khắp thiên hạ."

Hoàng đế nhìn ta, không nói lời nào.

"Biên giới mấy năm gần đây liên tục bị ngoại tộc xâm lấn, thần nữ xin được lãnh ba nghìn nữ binh xuất chiến, đánh bại Hung Nô."

Ta lấy ra một miếng bánh gạo vuông nhỏ.

"Còn về lương thảo, thần nữ có một việc quan trọng muốn tấu trình."

"Đây là lương thực mới chúng thần đã phát minh ra, dễ mang theo, có thể bảo quản đến sáu tháng, dù là ăn cùng nước hay ăn khô đều có thể no bụng và bổ sung sức lực."

Nói rồi, ta trình lên mấy tờ tấu chương.

"Tấu trình bệ hạ, gần đây thiên tai nhân họa xảy ra liên tiếp, thần nữ không đành lòng nhìn bệ hạ vì vậy mà hao tâm tổn trí, nên đã viết ra mấy phương án giải quyết, mong bệ hạ xem qua."

Một tay ta nâng miếng bánh, một tay dâng tấu chương, quỳ trên mặt đất, tim đập thình thịch.

"Nhanh, đưa hai thứ này lên đây cho trẫm xem!"

Hoàng đế vốn luôn trầm tĩnh, nhưng lúc này lại không kìm được sự hứng khởi.

Ông lệnh cho người hầu nhận lấy từ tay ta, sốt ruột bẻ một góc miếng bánh.

Thái giám thử độc nhanh chóng tiến lên, nếm một miếng.

Mắt ông ta sáng lên: "Bệ hạ, vật này không có độc."

Hoàng đế cũng bẻ một miếng bỏ vào miệng, vị ngọt thanh mát của nếp tan ra nơi đầu lưỡi, khiến ông hài lòng rạng rỡ.

Sau đó, ông cúi xuống xem những tấu chương.

Ông có chút ngạc nhiên: "Nét chữ của nữ tử mà cũng có thể uyển chuyển, phóng khoáng đến vậy?"

Nói xong, ông tiếp tục xem, và dần dần bị cuốn hút.

Ta không biết mình đã quỳ bao lâu, cho đến khi đầu gối tê dại, lưng cong xuống bắt đầu run rẩy.

Cuối cùng, Hoàng đế cất lời.

"Thẩm Thanh Mộng!"

"Có thần nữ!"

Trán ta lấm tấm mồ hôi lạnh, sợ rằng vị Hoàng đế hay thay đổi này sẽ trách tội ta.

Dù sao trước giờ cũng chưa từng có tiền lệ nữ nhân can chính.

Nhưng ta vẫn muốn thử.

Nếu thất bại, ta sẽ tự gánh chịu.

Nhưng nếu thành công thì sao?

Ta muốn mở ra một con đường cho hàng ngàn, hàng vạn nữ tử trên đời này.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi ta sắp không trụ nổi nữa thì đột nhiên Hoàng đế bật cười lớn.

"Haha, tốt lắm! Không ngờ nữ tử cũng có thể tài năng đến vậy."

"Tô Kim Thịnh, lập tức soạn thánh chỉ, phong quan cho những người này vào triều."

"Truyền ý chỉ của trẫm, từ nay mở quan chức nữ tử trong triều. Nữ tử có thể tham gia khoa cử cùng nam tử, ai vượt qua sẽ được hưởng đãi ngộ như nam tử!"

Ta giật mình ngẩng đầu lên, không thể tin vào mắt mình khi nhìn Hoàng đế.

Ông vẫy tay với ta: "Đứng lên đi, thỉnh cầu của ngươi, trẫm đã chuẩn."

"Trẫm phong ngươi làm Phiêu Kỵ Tướng quân, lãnh đạo nữ binh tiến ra biên giới, giành lấy vinh quang cho đất nước!"

Hai năm sau, trong trận chiến ngoài biên giới, ta dẫn đầu đội quân nữ đại thắng trở về triều.

Trên phố, không còn chỉ có những phụ nữ mặc vải thô, thay vào đó là vô số nữ quan khoác triều phục, đầu đội mũ cánh chuồn.

Từ cửa sổ các tửu lâu, những vũ nữ trang điểm tinh xảo nghiêng mình, nở nụ cười tươi tắn, tung hoa về phía chúng ta.

Tiểu nhị từ các quán ăn nữ giới chạy tứ phía phát bánh ngọt, thay cho lời chúc mừng.

Khung cảnh phố phường tràn ngập sự náo nhiệt, nam nữ đông đúc và từ xa, các học trò trong học đường cũng giơ tay vẫy chào chúng ta.

Ta nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đứng hai bên đường, trên mặt họ rạng rỡ những nụ cười.

"Tỷ tỷ!"

Bất ngờ, ta nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Dao.

Ngẩng đầu nhìn lên, ta thấy nàng thò nửa người ra ngoài cửa sổ tầng hai của tửu lâu, hăng hái vẫy tay với ta.

Và bên cạnh nàng, một người đang lặng lẽ ngồi, là một phụ nữ trung niên.

Mẫu thân.

Hơi thở của ta như ngưng lại, sau đó là cơn vui sướng tràn ngập.

Ta nhìn Mạnh Vũ, bà mỉm cười gật đầu với ta, trong ánh mắt đầy sự tán thưởng.

Ta cũng hăng hái vẫy tay về phía họ.

"Mẫu thân! Con đã làm được rồi!"

Ta đã làm được.

Đêm đó, mẫu thân đã từng thì thầm rằng bà mong muốn trên thế gian này sẽ có nhiều nữ tử như bà hoặc hơn cả bà nữa.

Ta đã làm được rồi.

Thời đại huy hoàng này, mẫu thân, người cũng đã chứng kiến rồi.

Trên thế gian này, nữ nhân không còn chỉ là phụ thuộc vào nam nhân mà tồn tại nữa.

Họ giống như mẫu thân, giống như ta, giống như Thẩm Dao.

Đầu tiên là chính mình, rồi mới là một nữ nhân.

Hết.
 
Back
Top Bottom