Siêu Nhiên Thảm họa chuyển sinh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
369496684-256-k376430.jpg

Thảm Họa Chuyển Sinh
Tác giả: Hamvuiii
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Liệu chuyển sinh sang thế giới khác có phải là phước lành?

Giống như truyện tranh hay phim ảnh, rằng sẽ có một cuộc sống tốt hơn, một cuộc đời đáng mơ ước.
nó có thể là cơ hội để làm lại cuộc đời đen tối của ai đó, hoặc làm xáo trộn mọi thứ của người đã có tất cả.
liệu chuyển sinh có giống như những gì một số người mơ ước khi đọc truyện tranh hay xem phim.

Rằng việc chuyển sinh là phước lành được ban xuống cho người được chọn.

Hãy tưởng tượng, nếu như tất cả mọi người cùng nhau được tái sinh ở một thế giới khác, có một cuộc đời mới, thì liệu có thể xem việc đó là may mắn, hay nó sẽ trở thành một thảm họa kinh khủng.​
 
Thảm Họa Chuyển Sinh
Chương 1


Ngày 1 tháng 1 năm 2027 một vòng tròn phát sáng bao phủ toàn bộ Nhật Bản Tất cả người dân điều hoảng sợ, chính phủ không thể xác định được nguyên nhân.

Ngày 10 tháng 12 năm 2027 gần tròn một năm vòng tròn phát sáng xuất hiện, Nhật Bản trở nên nổi tiếng thu hút khách du lịch vì sự đẹp đẽ vào ban đêm, bầu trời phát sáng một màu xanh lam lung linh tuyệt đẹp.

Những bức ảnh nước Nhật được chụp từ vệ tinh trở nên nổi tiếng, các nhà khoa học khắp thế giới vẫn chưa xác định được nguyên nhân sự xuất hiện của vòng tròn năng lượng, rất nhiều giả thuyết đã được đặc ra.

Một người phụ nữ tóc đen dài ngồi trước camera cười đùa.

"Này còn 22 ngày nữa là tròn một năm rồi nhỉ aaaa tớ muốn xem pháo hoa quá đi, pháo hoa lung linh kết hợp với bầu trời đêm phát sáng mới nghĩ thôi đã thích rồi."

Một bình luận xuất hiện đập vào mắt của cô ấy.

Này chị nghĩ sao về sự xuất hiện của vòng tròn ma thuật đó, nó có phải là một thảm họa không.

Người phụ nữ suy nghĩ một lúc và cầm cuốn truyện tranh lên nói.

"Này nó không phải rất giống sao, theo mình thì nó rất rất là giống một ma pháp trận."

Những dòng bình luận liên tiếp chạy trên màng hình.

Ma pháp trận sao nó thật sự rất giống.

Vậy thì ai đã tạo ra nó.

Thật sự rất giống, cứ như từ truyện tranh bước ra vậy.

Người phụ nữ nhìn một bình luận và trả lời.

"Um, ai đã tạo ra nó ư, mình không quan tâm người đã tạo ra nó, mà mình muốn biết thứ đó được tạo ra với mục đích gì."

Cô chỉ tay vào trang truyện tranh và nói tiếp.

"Thứ đó có thể được tạo ra nhằm hủy diệt Nhật Bản."

Vừa nói cô vừa chỉ vào trang truyện, những bình luận bắt đầu căng thẳng hơn.

Này nếu đúng như chị nói thì chúng ta phải làm gì đây.

Nhưng được một năm rồi mà nó không xảy ra gì hết.

Nhìn vào những bình luận liên tục chạy cô gái khẽ cười nói.

"Này mình chỉ đùa thôi, hahaha cho mình xin lỗi nhé, nhưng mà ai mà biết được chứ."

Ngày 12 tháng 12 năm 2027 đếm ngược 20 ngày trước năm mới, do sự xuất hiện của vòng tròn phát sáng Nhật Bản giành lấy top một trong bảng xếp hạng những nước có lượng khách du lịch nhiều nhất thế giới, giúp gia tăng 20% GDP cho Nhật Bản.

Một người đàn ông khoản hai mươi tám tuổi có gương mặt vô cùng xấu xí với những vết bỏng nặng, đang nấu ăn thì một giọng nói cất lên.

"Anh hai à Anh có thể tặng em chiếc túi mới được không?"

Một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp với mái tóc vàng xuất hiện trước mặt người đàn ông, vừa cười cô vừa chỉ tay vào giỏ hàng trong điện thoại.

Người đàn ông nhìn thấy giá liền cười tươi lên tiếng.

"Này nó bằng nữa tháng lương của anh đấy nhé, em liệu mà học cho tử tế biết chưa."

Cô gái vừa cười vừa ôm nói "vâng" sau đó hai người họ ăn sáng và bắt đầu một ngày mới.

Người đàn ông đang rửa chén thì tiếng gõ cửa phát ra, người đàn ông bước ra mở cửa trước mặt Anh là hai người cảnh sát họ nhìn Anh bằng ánh mắt khinh Bỉ và lên tiếng.

"YASHIDA MASATO, anh đã bị bắt vì có hành vi quấy rối tình dục."

Bên trong đồn cảnh sát Masato la hét và giải thích.

"Này em hãy nói gì đi chứ, cô ấy là bạn gái của tôi chúng tôi đã quen được một tháng rồi."

Người cảnh sát hỏi: "Cô có biết anh ta không?"

Một người phụ nữ khoản hai mươi lăm tuổi, vô cùng xinh đẹp vừa khóc vừa trả lời.

"Anh ta là cấp trên của tôi, chúng tôi không hề thân thiết, anh ta cứ liên tục.."

Nói đến đây cô gái khóc nức lên.

Người cảnh sát đưa khăn giấy cho cô gái và mời cô trở về nhà, sau đó anh ta nhìn Masato và hỏi.

"Anh vừa nói cô ấy là bạn gái của anh?"

Masato im lặng gật đầu, người cảnh sát cười khinh bỉ nói tiếp.

"Nếu anh muốn nói dối như thế thì hãy nhìn lại bản thân đi, anh sẽ bị tạm giam cho đến khi chúng tôi có đủ bằng chứng."

Nhan sắc là thứ công cụ đa năng có nó mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, mọi người sẽ dễ dàng yêu thương hay tha thứ cho những thứ xinh đẹp, nhan sắc có khi sẽ là tấm vé đổi đời hoặc nó có thể là tấm vé ưu tiên, những lợi ích được nhận từ vẻ đẹp là rất nhiều, nếu những gì đang miêu tả là đúng thì vẻ đẹp là phước lành được ban tặng, còn sự xấu xí này là lời nguyền tàn nhẫn nhất, bị dính chặt vào khuôn mặt mà không thể nào tháo ra được.

Sau ba ngày bị tạm giam Masato đã được tự do, nhờ vào bức ảnh đồng nghiệp chụp được khi Masato lén hẹn hò với cô gái đó, vì có đủ bằng chứng hai người đang hẹn hò nên anh ấy được vô tội, sau khi về nhà Masato nhận được thư sa thải từ công ty, với lý do sa thải vì có những lời đồn không hay ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.

Masato khóc nức lên.

"Tại sao mình lại ngu như thế chứ cô ta mà lại yêu mình á, thứ xấu xí này á?"

Vừa nói anh ta vừa cào cấu lên mặt bản thân.

"Họ gọi mình là anh hùng vì cứu em gái và rất nhiều người khỏi đám cháy nhưng họ sẽ gọi mình là quái vật trong suốt phần đời còn lại, lẽ ra mình chỉ nên cứu một mình em ấy."

Ngày 31 tháng 12 năm 2027 đếm ngược còn 12 tiếng trước khi bắt đầu năm mới, lượng khách du lịch ước tính tăng 400% so với năm ngoái do sự xuất hiện của vòng tròn phát sáng, làm cho Nhật Bản vào ban đêm trở nên lunh linh tuyệt đẹp, rất rất nhiều người chọn Nhật Bản là nơi để đón năm mới.

"Anh đã có rất nhiều kinh nghiệm trong công việc này nhỉ?"

Masato vui vẻ trả lời.

"Vâng, tôi đã có bảy năm kinh nghiệm khi làm việc cho công ty cũ."

Người phỏng vấn định nói gì đó thì có một thanh niên khoản hai mươi tuổi chạy vào, cậu ta mặc một bộ vest đen, tóc nâu nhìn rất giống một người nổi tiếng.

"Aaa trễ mất rồi cho em xin lỗi."

Sự xuất hiện của cậu ta làm cho người phỏng vấn quên mất đi Masato, và cứ thế thay một hồ sơ khác và bắt đầu hỏi.

"Cậu đã có kinh nghiệm khi làm công việc này chưa?"

Cậu thanh niên trả lời.

"Vẫn chưa ạ, em vừa mới ra trường."

Sau một lúc cuộc phỏng vấn cũng xong.

"Chúng tôi sẽ thông báo nếu như các cậu được nhận."

5 giờ chiều đếm ngược 7 tiếng trước khi bắt đầu năm mới.

Đã gần nửa tháng rồi mình còn chưa có công việc ổn định nữa, vừa nghĩ Masato vừa cầm điện thoại với hy vọng sẽ nhận được thông báo trúng tuyển.

8 giờ tối đếm ngược 4 tiếng trước khi năm mới bắt đầu, rất nhiều người đã mặc áo Kimono tập trung để dành lấy chỗ ngồi đẹp.

Chuông thông báo reo lên Masato vui mừng mở điện thoại [bạn đã trượt cuộc phỏng vấn] Masato tức giận định ném chiếc điện thoại thì lại nhận được cuộc gọi từ em gái, cậu bình tĩnh trở lại nhận cuộc gọi, định nói gì đó thì một giọng nói của đàn ông phát ra.

"Đây có phải là gia đình của Yashida Takuri."

Masato trả lời: "Vâng, anh là ai?"

"Chúng tôi là cảnh sát..

Yashida Takuri đã bị sát hại thi thể được tìm thấy gần trường đại học Waseda."

10 giờ tối đếm ngược 2 tiếng trước khi năm mới bắt đầu, một cặp đôi đang chuẩn bị đón năm mới thì cô vợ phát hiện ra gì đó, cô chỉ tay lên trời.

"Này anh yêu à bầu trời hình như sáng hơn thì phải."

Tất cả mọi người điều nhận ra điều đó bầu trời bắt đầu xuất hiện những hào quang giống như cực quang vô cùng lấp lánh.

Người cảnh sát già lên tiếng khi thấy đôi mắt vô hồn của Masato.

"Tôi rất tiếc, nạn nhân được xác định đã mất được 2 tiếng, đây có thể là một vụ hiếp dâm vì phát hiện chất dịch có trong cơ thể nạn nhân, không phát hiện giấu vết phản kháng nào, có thể là một người quen thuộc với nạn nhân đã ra tay, anh có thể cung cấp thông tin cho chúng tôi được không?"

Masato im lặng rời đi không nói một lời nào.

Ngày 31 tháng 1 năm 2027 11 giờ 58 phút đếm ngược 2 phút trước khi năm mới bắt đầu, đây sẽ là năm Nhật Bản rực sáng nhất.

Em ấy là lý do duy nhất để mình có thể tồn tại trong thế giới xinh đẹp này, vì thế giới xinh đẹp nên mọi người điều yêu mến cái đẹp, không còn chỗ nào cho thứ xấu xí này nữa thứ xinh đẹp nhất trong cuộc đời đen tối này đã biến mất.

Masato đứng trên tầng thượng đôi chân sắp bước ra ngoài cậu khóc như một đứa trẻ sau đó nhảy xuống, một tiếng động lớn phát ra cùng với tiếng hét của người dân thi thể dập nát.

Ngày 31 tháng 12 năm 2027 11 giờ 59 phút 50 giây còn 10 giây trước khi năm mới bắt đầu, toàn bộ người dân Nhật Bản và người dân các nước trên thế giới, cùng nhau đếm ngược 10 giây cuối cùng để bước sang năm mới, con số đang đếm ngược trên màng hình những tiếng hò reo vang lên.

Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một.

Chúc mừng năm mới.

Ánh sáng phát ra từ bầu trời đêm trở nên chói mắt, một vụ nổ với nguồn năng lượng khổng lồ xóa sạch Nhật Bản ra khỏi bản đồ thế giới, toàn bộ 124 triệu người dân Nhật Bản và khách du lịch điều tử vong.

Ngày 1 tháng 1 năm 2028 Nhật Bản đã biến mất, tất cả người dân điều được giữ kín về chuyện này, vì nếu được thông báo thì thế giới sẽ trở nên hoảng loạn.

Ngày 26 tháng 3 năm 2028, tất cả bản tin trên toàn thế giới công khai sự việc dẫn đến nỗi sợ hãi bao trùm thế giới.

"Chúng tôi là đài đưa tin từ New York.. vì một lý do nào đó vòng tròn năng lượng phát nổ dẫn đến toàn bộ Nhật Bản bị xóa sổ."

Nói xong anh ấy run rẩy bật màng hình được chụp từ vệ tinh.

"Khu vực nhật Bản không được tìm thấy từ vệ tinh."

Anh ấy chỉ vào tấm ảnh giọng nói run rẩy ngập ngừng nói tiếp

"Nhật Bản chỉ còn lại hố đen khổng lồ.. toàn bộ người dân được cho là đã chết..

đây có thể là thảm họa tàn khốc nhất trong thế kỷ 21."

Masato mở mắt ra nhìn xung quanh, mình còn sống sao đây là chỗ quái nào tại sao mình có thể còn sống chứ, vừa nghĩ anh ấy vừa nhìn xung quanh, chỗ Masato đang ngồi giống như một nhà nuôi gia súc, một tiếng gì đó phía sau làm cậu giật mình, cậu quay lại nhìn thì thấy có rất nhiều những con quái gớm ghiếc bị nhốt trong lòng, một con trong số đó với tám mắt những con mắt của nó có vô số răng nhỏ.

Con quái vật lè lưỡi dài ra khỏi lòng muốn bắt lấy cậu, Masato muốn chạy nhưng cổ và tay chân điều bị xích, cũng may là chiếc lưỡi không chạm tới cậu được.

Đây là chỗ quái nào sao tay chân của mình bị xích chứ?

Đợi đã tại sao tay chân của mình lại teo nhỏ, nó còn không phải là tay của con người.

Cậu thấy một vũng nước gần đó độ dài dây xích vừa đủ để bò tới đó, sao khi tới vũng nước, cậu đưa mắt xuống hình phản chiếu làm cậu không thể tin vào mắt mình, cơ thể cậu giống như một đứa trẻ nữa người nữa quái vật trong thân người đầu bò, với những chiếc sừng nhiều răng nanh nhỏ màu da đỏ đậm và sần sùi, tay chân có bảy ngón móng vuốt dài đen nhìn vô cùng đáng sợ.

Đây là địa ngục ư tại sao chứ mình đã cứu rất nhiều người mà.

Trong lúc đang hoảng loạn Masato nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài, cậu nhìn ra hướng cửa thì thấy một người đàn ông cao to bước vào, người đàn ông trong khá trẻ tóc nâu sáng đôi mắt màu đỏ rực, nhìn vô cùng quyến rũ và đầy sát khí, trang phục của anh ta đơn giản với hai màu đen nâu, trong giống trang phục của châu Âu từ những thế kỷ trước, một bộ giáp bạc khắp người cùng với một thanh kiếm dài treo bên hông.

Anh ta nhìn Masato một lúc Và nói thứ tiếng gì đó mà câu không hiểu được, anh ta đi lại chỗ Masato rút thanh kiếm sắc bén ra, cậu còn chưa kịp thấy lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ, thì đã nghe một tiếng động lớn chói tai, âm thanh giống như tiếng va đập từ kim loại một luồn khí tỏa ra xung quanh, những tiếng lan can giống như những mảnh vỡ kim loại cứng rắn rơi xuống.

Masato còn chưa kịp hoảng sợ thì thấy những dây xích đã bị cắt đứt, anh ta đưa tay nắm lấy cổ cậu đưa lên cao, lực tay mạnh đến mức cậu tin là là hắn có thể bẻ gãy cổ câu nếu hắn muốn, hắn ném câu cho một người phụ nữ có tóc vàng và đôi mắt màu xanh lục có một đôi tai nhọn rất xinh đẹp.

Sau khi ném cậu cho cô gái vừa tới anh ta rời đi, Cô gái đó cúi người xuống nhìn cậu và nói gì đó, nhưng khi nhìn cậu không có phản ứng cô ta liền cười và nói.

"Này cậu có phải là người Nhật Bản không?"

Tiếng nhật ư cô ta vừa nói tiếng Nhật ư, nhìn vào gương mặt ngạc nhiên của Masato cô gái liền nói tiếp.

"Nhóc là người Nhật đúng không?"

Masato gật đầu.

Thấy vậy cô gái vui vẻ hẳn lên vừa cười vừa bảo.

"Từ bây giờ chị sẽ là người chăm sóc cho em."

Do lúc nãy còn sợ hãi Masato không để ý một hình xăm kìa lạ trên tay của cô ấy, trong lúc cậu đang nhìn vào hình xăm thì cô gái nhẹ nhàng đưa tay lên cổ cậu, cô gái đọc thứ tiếng kì lạ nào đó, một lúc sau bàn tay của cô ấy tỏa ra ánh sáng ấm áp vết bầm đỏ từ từ biến mất.

Chưa kịp để Masato thắc mắc cô gái liền nói tiếp.

"Rất tuyệt vời đúng không đó là ma thuật đó, à đúng rồi tên chị là Akari Azami đó là tên tiếng Nhật của chị, còn ở thế giới này tên của chị là Sano."

Cậu muốn nói gì đó nhưng không thể phát âm rõ, Sano thấy vậy liền nói.

"Em có thể viết ra đất, tên của em là gì bao nhiêu tuổi gái hay trai?"

Những câu hỏi dồn dập Masato dùng đôi tay quái vật viết ra đất, tên tôi là Masato 28 tuổi là con trai chuyện gì đang xảy ra?

Sau khi đọc xong Sano trả lời.

"Masato ra là vậy, chuyện gì đã xảy ra ư chị cũng không biết đâu, chỉ nhớ là tất cả mọi người đang đón năm mới, thì bầu trời phát sáng sau đó mở mắt ra đã thành một đứa bé rồi."

Cô trầm ngâm gì đó và tiếp tục câu chuyện.

"Có thể là do vòng tròn phát sáng đã gây ra việc này."

Masato viết gì đó dưới đất, tất cả mọi người điều bị chuyển đến đây sao?

Sano trả lời: "Đúng vậy tất cả mọi người."

Cậu ấy lại viết gì đó, vậy thì nó có thể hồi sinh người chết vào một thân thể khác ở thế giới này, Sano nhìn khó hiểu hỏi.

"Chị cũng không biết, nó có thể làm được như vậy, hoặc nó chỉ chuyển những người còn sống đến đây."

Vì Masato đã chết trước khi vòng tròn phát nổ, nên cậu biết được em gái của cậu vẫn có thể còn sống ở đâu đó trong thế giới này, việc tìm lại em gái đã giúp cậu chấp nhận sống trong thân thể quái vật này.

Sano dẫn cậu đến một khu nhà có rất nhiều người ở đây, có vẻ như họ là người làm cho người đàn ông lúc nãy, mọi người điều đang nấu ăn và làm ruộng, mỗi người mỗi việc khác nhau, cô ấy chỉ vào chiếc giường nhỏ trong góc tường và nói: "Em sẽ ngủ ở đây."

Tối hôm đó sau khi Sano làm xong công việc thì đi lại phía của cậu, cô ấy bắt đầu giải thích về thế giới này, Sano hào hứng bất đầu kể.

"Đây là thế giới nơi ma thuật và những sinh vật kì lạ có tồn tại, thời gian của thế giới này lâu hơn thế giới của chúng ta, nếu tính theo đơn vị thời gian của trái đất thì một ngày ở thế giới này có 50 tiếng."

Cô ấy vẫn hào hứng kể rất nhiều điều thú vị về ma thuật và các sinh vật kỳ diệu, Masato viết lên tuờng bằng một viên than, tại sao tất cả mọi người ở đây điều có hình xăm kỳ lạ ở cánh tay?

Sau khi đọc xong, nụ cười của Sano tắt đi, nét mặt của cô ấy trở nên rầu rĩ, cô vừa cúi mặt vừa trả lời.

"Đó là những ma pháp nhầm kiểm soát các nô lệ."

Sano ngước mặt lên nhìn vào cậu giọng nói nghiêm túc phát lên.

"Đây là thời đại trung cổ, nơi mà luật pháp của chúng ta không hề tồn tại, buôn bán nô lệ, giết người, hiếp dâm, và rất nhiều tội ác khác có thể thực hiện, đây là thế giới ma thuật nơi mà luật lệ không thể áp đặt cho những kẻ mạnh, nơi mà kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, chiến tranh cướp bóc, và những sinh vật nếu như gặp gỡ thì chỉ còn lại con đường chết."

"Thế giới này quá tàn nhẫn, tôi đã rất khó khăn để sống đến giờ phút này, những người thân yêu thì bị thất lạc, thế giới thì quá rộng lớn làm sao có thể tìm được họ, bị bắt làm nô lệ bị bán từ chỗ này đến chỗ khác, rồi một ngày nếu như tôi làm sai gì đó, họ có thể giết tôi bất kỳ lúc nào, luôn luôn phải sống trọng sợ hãi."

Nói đến đây Sano bật khóc và nói: "Chúng ta nên đi ngủ thôi."

Mọi người sau khi ngủ một giấc đã tỉnh dậy, một người đàn ông với mái tóc vàng đi về phía Sano nói gì đó với cô ấy, sau khi nghe xong cô liền đi chỗ khác, còn hắn ta đi lại gần và kéo Masato lên một xe ngựa dù có phản kháng nhưng hắn ta quá mạnh, chỉ một đấm vào bụng làm cậu liền bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy thì Masato đã ở một nơi khác, nơi này có vô số lòng sắt dùng để nhốt rất nhiều người tất cả họ đều là nô lệ, có người vẫn còn rất trẻ chỉ khoản 7 đến 8 tuổi có vẻ như đây là chợ nô lệ, ánh mắt từ những người bên ngoài nhìn vào trong giống như lựa một món đồ, họ vui vẻ chọn lựa người mà họ muốn mua, cứ người này đến người khác được bán đi.

Masato bị nhốt chung với hai đứa trẻ con, hai người là nữ với mái tóc trắng và đen rất đáng yêu, đứa trẻ có mái tóc trắng trông rất bình tĩnh đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp, còn đứa trẻ tóc đen có đôi tai dài nhọn cặp mắt màu đỏ rực giống một viên ruby, sau khi phát hiện Masato đang nhìn vào mình đứa trẻ tóc đen sợ hãi ôm chặt lấy đứa tóc trắng và nói gì đó với nhau.

Đã vài tiếng trôi qua hết người này đến người khác được bán ra, tiếng khóc cứ liên tục phát ra, đôi mắt họ chỉ còn lại một màu tăm tối, một tên lính canh đi lại mở lòng sắt ra, trên tay hắn cầm những khay đồ ăn để xuống đất, vì Masato đã rất đói từ lúc đến thế giới này cậu chỉ được ăn được một bữa do Sano nấu, dù đồ ăn không được đẹp mắt cho lắm nhưng vị của nó cũng ổn.

Do lòng nhốt Masato là lòng nhỏ, nên chỉ có ba người còn các lòng còn lại thì một nơi nhốt bảy đến tam người, bọn họ tranh giành thức ăn của nhau làm mọi thứ trở nên rối loạn, cũng may mắn là cậu được ở đây do chỉ là bọn trẻ nên chúng không dám lại gần Masato để lấy khay thức ăn.

Bọn nhóc nhìn đồ ăn một cách thèm thuồng, sau khi ăn xong một khay có thể là do nhiều giờ nhịn đói, hoặc chỉ đơn giản là vì thức ăn không được nhiều cho lắm, nhìn vào khay đồ ăn mà bọn trẻ không dám lấy, Masato đi lại lấy nó lên định ăn một cách ngon lành.

Chưa kịp đưa lên miệng những ánh mắt cứ liên tục nhìn cậu, dù rất muốn ăn hết nhưng vì thấy thương bọn nhóc hay là làm cậu nhớ về em gái của mình, Masato đẩy khay thức ăn lại gần bọn trẻ nhìn vào ánh mắt sợ hãi khi cậu lại gần Masato lùi lại đằng sau.

Sau khi thấy cậu rời đi bọn chúng liền lấy khay thức ăn và ăn như đã bị bỏ đói rất lâu, nhìn chúng rất đáng thương còn rất nhỏ mà đã bị bắt, cuộc đời về sau chỉ còn lại xiềng xích, dù muốn giúp gì đó nhưng cậu chỉ biết cầu mong bọn nhỏ sẽ được mua bởi một gia đình quý tộc nào đó tốt bụng.
 
Thảm Họa Chuyển Sinh
Chương 2


Đã được nữa năm từ khi Masato đến đây, có rất nhiều người cậu đã gặp, bọn họ tất cả điều xinh đẹp, có vẻ như thế giới này là điều mà cậu luôn mơ ước, một thế giới mà tất cả đều được ban phước, sẽ không còn nổi đau mà sự xấu xí mang lại, họ sẽ không bao giờ bị phân biệt do ngoại hình, nỗi đau từ sự xấu xí không thể chạm đến họ.

Còn Masato luôn là ngoại lệ cho dù ở thế giới nào đi nữa, sự xấu xí luôn bám lấy cậu, cho dù có chạy trốn sang thế giới khác thì vẫn bị gọi là quái vật, luôn nhận được những ánh nhìn khinh bỉ, nhưng cũng nhờ vậy mà không một ai muốn mua cậu ta.

Lý do để Masato tồn tại trong thế giới này chính là vì em gái, có thể em ấy cũng được chuyển sinh đến đây, cậu được nghe kể từ Sano, linh hồn tái sinh là cái tên mà người ở thế giới này đặt cho những người bị chuyển sinh đến đây, có nhiều người sẽ được tái sinh hoàn toàn và họ được sinh ra một lần nữa, được nuôi nấng được hạnh phúc, được ăn những món ngon và được ngắm nhìn thế giới này một cách tự do.

Cũng có những người tái sinh đến đây chỉ đơn giản là nhập vào một cơ thể đã chết, họ đến với thế giờ này mà không có bất kỳ thông tin nào, không biết gì về ngôn ngữ và ma thuật, và rồi họ sẽ chết trong sợ hãi và đói khát, liệu chuyển sinh đến đây có phải là phước lành?

Dù đã bên nhau nữa năm nhưng vẫn chưa biết được tên của hai đứa trẻ đó, dù gì thì Masato cũng không thể nói chuyện và không biết ngôn ngữ của họ, bọn họ luôn sợ hãi khi nhìn vào Masato điều này làm cậu nhớ về một số chuyện ở quá khứ, lúc đó cậu chỉ muốn giúp một đứa bé đang lạc đường, nhưng vì có ngoại hình xấu xí đáng sợ do những vết bỏng gây ra, khi lại gần con bé thì nó cứ khóc lên làm Masato rất khó khăn.

"Này bạn gì ê."

Masato gọi một người khác để giúp đỡ khi nhìn thấy cậu cô ấy tự động lùi lại.

"À mình không có ý gì đâu chỉ là có một cô bé cần giúp đỡ."

Có thể là do bị nhốt quá lâu mà những ký ước cứ ùa về, ba mẹ Masato mất khi cậu mới 15 tuổi còn em gái chỉ 8 tuổi, với số tiền ít ỏi mà ba mẹ để lại cho hai người, chỉ đủ sống thoải mái 2 năm nên cậu phải vừa đi học vừa đi làm, vì có ngoại hình xinh đẹp nên Madato dễ dàng có được một công việc, làm người mẫu với mức lương rất tốt, có thu nhập ổn để lo chi phí sinh hoạt, đóng tiền học cho bản thân và em gái.

Hôm đó là thứ sáu vì một lý do nào đó tòa nhà của Masato đang ở bị bốc cháy dữ dội, cậu tìm thấy em gái đang ngất xỉu do bị nghẹt thở, bế em ấy lên cố gắng thoát ra ngoài, hai người đã an toàn ra khỏi tòa nhà, có một người phụ nữ trẻ tuổi bắt lấy tay Masato van xin thảm thiết.

"Làm ơn hãy cứu lấy con của tôi làm ơn chúng chỉ mới 3 tuổi."

Lúc đó không biết do lòng tốt hay sự ngu ngốc của bản thân mà cậu đã đồng ý, Masato đổ nước khắp người và lao vào tòa nhà đang cháy dữ dội, rất khó khăn để tìm thấy đứa bé đó bế đứa bé trên tay chạy thật nhanh ra ngoài, trong lúc chạy cậu nghe được tiếng kêu cứu rất nhiều ở tầng trên, đưa đứa bé cho người mẹ Masato liền chạy vào trong một lần nữa để cứu giúp những người khác.

Cậu đã cứu được nhiều người nhưng không may lần cứu người tiếp theo lại không suôn sẻ như vậy, một chiếc tủ đang cháy đổ xuống đè lên Masato sau khi tỉnh dậy thì đã nằm trong bệnh viện, khuôn mặt bị băng bó kín mít, những người được cậu cứu đã đến thăm bệnh và tỏ lòng biết ơn, họ mang theo rất nhiều quà.

Và Masato được gọi là anh hùng vì đã cứu được chín người trong đám cháy đó, sau khi tháo băng gương mặt xinh đẹp của cậu đã biến thành quái vật, giá như lúc đó mình chỉ nên cứu duy nhất em gái mà thôi và nhìn họ chết cháy còn hơn, những dòng suy nghĩ hối hận cứ liên tục xuất hiện trong đầu, cuộc đời Masato từ lúc đó chỉ toàn là sự khinh bỉ, cuộc đời cậu từ lúc đó chỉ là một màu đen mù mịt.

Những tên lính canh đang dẫn tất cả nô lệ đi đâu đó, một tên trong số chúng đi lại gần lòng sắt đang giam giữ Masato, hắn mở cửa và bắt hai đứa trẻ đi bọn nhỏ phản kháng rất dữ dội và cắn vào tay, hắn có vẻ rất tất giận vừa nói gì đó vừa đánh đập một cách dã mang, khuôn mặt của đứa trẻ méo mó bầm dập đầy máu và gãy rất nhiều răng.

Sau khi hai đứa trẻ bị đánh đến không còn sức để phản kháng, hắn bế hai đứa để lên hai bên vai ổn định để không làm rớt hai đứa trẻ đó, hắn ta xoay đầu lại nhìn vào Masato và nói gì đó dù không hiểu được hắn nói gì, nhưng nhìn vào biểu hiện vừa nãy cậu biết hắn ta đang kêu cậu đi theo.

Tất cả nô lệ điều tập trung vào một chiếc xe duy nhất, chiếc xe được kéo bởi một con quái vật giống gấu nhưng có rất nhiều gai và to lớn hơn, bên trong xe trở mười ba nô lệ có vẻ như đây là những nô lệ không bán được cho các quý tộc, nên những tên lính đang chuyển họ đến nơi nào đó.

Masato nhìn vào hai đứa trẻ được nhốt chung, trông chúng thảm vô cùng máu me khắp khuôn mặt, xe trở Masato sau khi đi được vài tiếng thì đến một cánh đồng hoa phát sáng tuyệt đẹp, tất cả những người bị nhốt chung với cậu điều ngắm nhìn những bông hoa tuyệt đẹp ấy qua những khe gỗ nhỏ, chúng thật sự rất đẹp hoặc chỉ đơn giản vì nó là thứ được thấy đầu tiên sau bao nhiêu tháng bị nhốt trong bóng tối.

Những sinh vật kì lạ xuất hiện liên tục một con chim to lớn màu đỏ, một con giống như con sóc nhưng nó biết bay, vô vàn động vật kì bí những thân cây khổng lồ và chiếc lá của chúng có thể phát sáng, hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác cứ liên tục ập tới, mãi ngắm nhìn thế giới mà chiếc xe đã dừng lại mà cậu không hay.

Từng người từng người bước xuống xe, những sợi dây xích dài nói từ chân người này đến chân người khác, nhằm để chúng không thể chạy trốn, đi theo một hàng dài nối đuôi nhau, cô bé tóc đen do bị đánh đập dã man nên không còn sức để đi tiếp, cô bé nhỏ tuổi ngã xuống làm những người còn lại không thể đi tiếp, tên linh canh tức giận liền nắm lấy tóc của cô bé kéo mạnh lên, dù đã đứng dậy được nhưng bước đi vô cùng nặng nề.

Sau vài phút cuối cùng cũng đã đến, rất nhiều quý tộc ở đây, binh lính rất đông nhằm để bảo vệ họ, xung quanh là những rừng cây rậm rạp xanh biếc, cậu còn có thể nghe được tiếng nước chảy nữa, một tên lính dắt những con vật giống chó sói, nhưng nó gai góc hơn một màu trắng sữa bốn con mắt đỏ rực, cùng với chiếc đuôi trông giống đuôi bò cạp.

Những quý tộc giống như họ đang chuẩn bị để đi săn thú rừng, trang bị cung tên và những mũi tên lấp lánh, thú cưỡi màu đen tuyệt đẹp nó rất giống loài rồng nhỏ nhưng không có cánh, chuẩn bị xong xuôi những quý tộc ra lệnh gì đó tên lính dẫn nhóm Masato đứng trước mặt họ.

Một trong số quý tộc đưa tay về phía chúng tôi, ánh hào quang tỏa ra xung quanh cùng tiếng động phát ra, những vòng xích chân đã được mở, hắn ta nở nụ cười đầy nguy hiểm khóe môi bắt đầu di chuyển, mở miệng nói một thứ gì đó mà Masato không thể hiểu, khi thấy không ai cử động hắn giương cung lên bắt thẳng vào một người, mũi tên bay xuyên qua đầu, người đó ngã xuống máu chảy lênh láng Masato đứng hình vì sự việc diễn ra trước mắt, hắn ta lại nói gì đó với nhóm của cậu tất cả mọi người bắt đầu điên cuồng chạy trốn.

Dù không hiểu hắn nói gì nhưng cậu biết thứ bọn họ đi săn không phải là quái vật, thứ họ đang đi săn chính là con người, Masato chạy thật nhanh né về một hướng, mũi tên lao tới sượt qua cậu bay thẳng vào đầu người chạy phía trước, mũi tên làm cho đầu anh ta dính chặt vào thân cây.

Tiếng la hét thất thanh cùng với những tiếng cười đằng sau vang lên làm cho bầu không khí trởi nên ám ảnh vô cùng, Masato lấy hết sức mình nhảy thẳng xuống một con dốc né được mũi tên thứ hai, tiếng hú vang vọng khắp khu rừng cậu biết chắc chắn là những con thú giống sói đó đã được thả ra.
 
Thảm Họa Chuyển Sinh
Chương 3


Sau khi chạy rất lâu mà không bị truy đuổi Masato đã trốn vào một góc cây to, những tiếng hú chói tai cứ liên tục vang lên, nhìn xung quanh không thấy người Masato đâm đầu chạy thật nhanh, vì không biết địa hình nên mục tiêu của cậu chỉ là chạy càng xa càng tốt.

Những tên quý tộc không chỉ là muốn giết nô lệ, bọn chúng muốn chơi đùa với mạng sống của họ, giống như đang chơi trò đuổi bắt bọn chúng di chuyển một cách chậm rãi từ từ săn lùng con mồi.

Masato đang chạy thì một mũi tên từ đâu đến bay thẳng tới cậu, nhưng giống như nó được cố tình bắn trượt, Masato vô cùng sợ hãi vì chỉ vài cm nữa thôi, thì không phải cành cây đó mà là đầu của cậu sẽ là nơi mũi tên cắm vào.

Masato nắp và tảng đá gần đó và không dám nhút nhít, cậu hé đầu ra nhìn để biết hắn ta đang ở đâu, không thể phát hiện ra vị trí một mũi tên khác bay thẳng vào hướng đầu cậu đang hé ra, Masato nhanh nhẹn né sang một bên.

Dù vậy mũi tên đó như có một sức mạnh kì lạ, nó phá hủy một lỗ trên tảng đá cơn đau khủng khiếp ập đến, nhìn xuống cánh tay của mình thì thấy đã bị đứt, từ nhỏ đến lớn đây là nổi đau kinh khủng nhất mà cậu ấy nhận được, nó còn đau hơn cả việc bị bỏng nặng.

Máu cứ chảy lênh láng ướt hết cả người mùi máu tanh nồng nàn Masato la hét liên tục, đang bị dày vò bởi cơn đau một tiếng lạ phát ra từ cánh tay bị đứt, nó đang mọc lại với tốc độ khủng khiếp cơn đau liền biến mất.

Chưa kịp hoàn hồn từ việc vừa sảy ra mũi tên khác lại lao tới phá vỡ tảng đá to lớn, làm cánh tay mới mọc bị đứt một lần nữa, dù cơn đau dữ dội đang truyền đến Masato lấy hết sức nhảy sang một bên né được mũi tên tiếp theo lao tới với tốc độ khủng khiếp.

Mình phải sống, mình phải sống bằng mọi giá.

Vừa suy nghỉ vừa chạy thật nhanh, phía trước Masato là một dòng sông lớn, cậu định nhảy xuống thì một tiếng rít chói tai vang tới, mũi tên bay xuyên qua làm hai chân cậu đứt lìa.

Lực bay của mũi tên làm Masato văng ra xa rớt xuống con sông gần đó, màu nước bắt đầu chuyển sang màu đỏ, bị dòng nước chảy xiết cuốn đi Masato đập đầu vào đá ngầm bất tỉnh.

Cứ thế dòng nước cuốn cậu đi, Masato mở mắt chưa kịp tỉnh hẳn, thì cảm giác ngộp thở khó chịu làm cho cậu lấy sức ngoi lên, sau bao nhiêu cố gắng Masato đã bám vào được vào bờ sông, cậu leo lên và chạy vào cánh rừng gần đó.

Do sự hoảng loạn đến bây giờ Masato mới để ý hai chân và cánh tay bị đứt đã mọc lại, nhìn vào cánh tay cậu lấy một cành cây nhọn đâm thật mạnh vào và cố gắng không phát ra tiếng động.

Rút cành cây ra vết thương lành lại nhanh chóng, dù không biết lý do nhưng cậu đoán cơ thể quái vật này có khả năng hồi phục siêu nhanh, đó là lý do dù có chạy trốn bao lâu Masato vẫn không biết mệt.

Đã nữa tiếng trôi qua không nghe thấy tiếng gì, Masato vừa chạy vừa lẩn tránh cậu không biết mệt nhưng phải di chuyển cẩn thận, vì không biết được phương hướng, nếu cứ đâm đầu chạy có thể sẽ chạy về hướng bọn quý tộc.

Nghe thấy tiếng la ở rất gần chỗ cậu Masato giật mình trốn đi, đứng gần đó là hai đứa trẻ được nhốt cùng cậu, trước mặt bọn trẻ là tên quý tộc dù có vẻ đẹp như thiên thần nhưng hắn lại là ác quỷ.

Hắn ta chỉ thấy một mình đứa có mái tóc trắng mà không phát hiện đứa nhỏ tóc đen trốn gần đó, hắn ta leo xuống thú cưỡi giống ngựa chậm rãi đi về hướng tụi nhỏ, hắn ta rút kiếm ra khỏi vỏ thanh kiếm sắc bén ánh bạc chém về hướng đứa trẻ.

Masato la lớn giống như muốn cảnh báo ai đó, nhưng những tiếng phát ra chỉ là tiếng gầm gừ.

Cơ thể cậu phình to hơn và bế tảng đá nặng ném về phía đó.

Dù không muốn giúp ai hết, nhưng trong đầu Masato có một suy nghĩ kìa lạ, lỡ như đứa trẻ đó lại là em gái của mình, lỡ như mình bỏ trốn và để em ấy chết một lần nữa, rất nhiều câu hỏi cứ liên tục hiện ra.

Tảng đá bay rất nhanh lao về phía hắn một tiếng động lớn phát ra, tảng đá bị cắt thành từng mảnh nhỏ đôi mắt màu đỏ rực sát khí một mái tóc dài trắng tinh xuất hiện, sau làn khói một áp lực cực lớn nỗi sợ bao trùm lấy cậu.

Hắn ta như nhìn thấy một món đồ chơi thú vị hơn liền bỏ qua cho đứa trẻ, xung quanh tỏa ra luồn khí trắng hắn dậm chân thật mạnh lao về phía Masato, cho dù khoảng cách có xa những chỉ trong 2 giây với tốc độ khủng khiếp đầu của Masato đã rời khỏi cổ.

Tầm nhìn đảo lộn nổi đau không thể miêu tả nhưng chỉ trong tích tắc, đầu rớt xuống đất ánh nhìn tối dần, trong lúc hấp hối có thể là sự xuất hiện của ảo giác khi sắp chết, Masato nhìn thấy em gái mình đang đứng phía trước, câu mỉm cười hạnh phúc đôi mắt dần mất đi ánh sáng.

Trong lúc hắn đá đầu của Masato như một quả bóng, hai đứa trẻ nhân cơ hội chạy trốn nhưng với tốc độ đó, hắn biết dù có mọc cánh bọn chúng cũng không thể thoát được.

Hắn nắm lấy đầu Masato ném thật mạnh về phía bọn trẻ.

"Jinna cẩn thận."

Đứa tóc trắng hét lên và ôm lấy đứa tóc đen, cái đầu lao tới trúng vào lưng đứa trẻ tóc trắng làm cho cả hai văng ra xa.

Hắn từ từ đi lại gần chỗ hai đứa nhỏ đang đau đớn không thể di chuyển, thanh kiếm còn đọng lại rất nhiều máu được giơ lên, định tiễn đứa nhỏ tóc trắng thì Jinna lao tới ôm lấy chân làm hắn khựng lại.

Hắn cười vui vẻ đá thật mạnh vào Jinna làm cô bé văng vào cây, do lực đá rất mạnh cô bé ho ra máu, hắn định đi lại chỗ Jinna thì một bàn tay ôm lấy chân hắn, giọng nói run rẩy phát khóc.

"Làm ơn hãy tha cho em ấy chỉ cần giết tôi thôi."

Hắn ta mỉm cười rợn người giọng nói đáng sợ cất tiếng:

"Vậy thì ta sẽ giết ngươi một cách nhanh chóng, còn đứa kia ta sẽ tra tấn hành hạ nó một cách từ từ, ngươi yên tâm nó sẽ không chết đâu, nhưng rồi nó sẽ lại cầu xin ta giết nó."

Đưa tay đang cầm thanh kiếm lên cao, cô bé ôm lấy chân hắn cầu xin thảm thiết:

"Làm ơn hay để em ấy được tự do."

Hắn đưa tay xuống chém, đứa bé nhắm mắt cam chịu, đột nhiên cảm nhận được bàn tay phát ra luồn khí lạnh, một tiếng kang nhẹ thanh kiếm rơi xuống đất, những tiếng nước đổ từ trên cao đổ xuống phát ra, cơ thể đứa bé ướt sũng.

Run rẩy một hồi đứa trẻ mở mắt ra nhìn, tên quý tộc đã biến mất, chỉ nhìn thấy một vũng nước màu đen ngòm và thanh kiếm còn sót lại.
 
Thảm Họa Chuyển Sinh
Chương 4


Vừa vui mừng vừa sợ hãi vì tên quý tộc đột nhiên biến mất, cô bé tóc trắng chạy về phía Jinna nhưng cũng không quên cầm theo thanh kiếm để tự vệ.

"Chúng ta mau chạy đi trước khi bọn họ lại tìm đến."

Vừa nói cô bé tóc trắng vừa đỡ Jinna.

Ôm lấy nhau chạy thật nhanh về phía ma thú giống ngựa, vì bị đá rất mạnh Jinna leo lên hết sức khó khăn, Jinna run rẩy lên tiếng:

"Yana chúng ta phải đi đâu."

"Chị không biết, chúng ta phải chạy càng xa càng tốt."

Yana vừa trả lời vừa phải tập trung để cưỡi ngựa, chạy tốc độ rất nhanh giống như cô bé đã có kinh nghiệm trong việc này.

Cứ tiếp tục chạy không biết đã qua bao lâu con ngựa bước những bước vô cùng nặng nề, nó đã tới giới hạn không thể di chuyển được nữa, Yana nhìn xung quanh một hồi rồi lên tiếng.

"Chúng ta nên nghỉ ngơi, trời đã tối rồi dù gì cung cách rất xa nơi đó sẽ an toàn thôi."

Buộc dây vào gốc cây tránh việc con ngựa đi đâu mất, hai cô bé ôm nhau chống lại cái lạnh và cơn đói, xung quanh rất nhiều cây cối những tiếng hú đáng sợ phát ra liên tục, Jinna có vẻ bị thương rất nặng ho đầy đau đớn, dù ho cô bé vẫn có gắng ôm lấy Yana để giữ ấm cho nhau.

Yana không thể ngủ vì cô bé phải cảnh giác với mọi thứ xung quanh dù là tiếng động nhỏ nhất, vì nếu như mất tập trung cả hai sẽ trở thành bữa ăn cho quái vật.

Một tiếng động phát ra trong không khí yên tĩnh, những giọng nói cười đùa đang tiến lại gần, sợ hãi Yana đánh thức Jinna cùng trốn vào một bụi cỏ cao gần đó, tiếng bước chân ngày càng gần một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên:

"Ở đây có người, nhìn con ginrin đó đi có vẻ như có người gần đây."

Tất cả bọn cảnh giác rút kiếm ra mỗi người một hướng chia nhau ra tìm, Yana rất muốn chạy đi chỗ khác nhưng Jinna bị thương không thể chạy nhanh được nên đành phải chấp nhận trốn ở đó.

Tiếng ho nhẹ của Jinna phát ra làm cả hai bị phát hiện, tất cả bọn họ đều tiến lại gần, một trong số họ lên tiếng:

"Mau ra ngoài đi chúng tôi chỉ đang cảnh giác thôi, chúng tôi không muốn phải đánh nhau đâu."

Yana không ngu ngốc mà tin lời họ như vậy vẫn giữ nguyên vị trí, không thể chạy trốn vì Jinna bị thương rất nặng, những rồi bọn họ cũng đến Yana cầm thanh kiếm đã nhặt được từ tên quý tộc, lao ra chém một đường từ dưới lên, giật mình một người đàn ông rút kiếm rất nhanh và chém rất mạnh về hướng Yana.

Như vừa nhận ra điều gì đó lực tay khi chém giảm đi nhưng vẫn đủ mạnh làm Yana văng đi xa.

"Một đứa trẻ ư."

Người đàn ông ngạc nhiên thốt lên, dù đau đớn Yana tiếp tục cầm thanh kiếm đứng dậy nặng nề, một người phụ nữ thấy tình hình không ổn liền lên tiếng.

"Bình tĩnh nó chỉ là một đứa trẻ thôi, này nhóc đừng sợ bọn chị không phải người xấu đâu bỏ thanh kiếm xuống."

Vì họ rất đông nên Yana không thể làm gì khác ngoài nghe theo lời họ, với lại cô bé biết mình không có cơ hội để chiến thắng việc cô bé cầm thanh kiếm chỉ là bước đường cùng mà thôi, Yana bỏ thanh kiếm xuống giọng run rẩy nói.

"Các người không làm hại bọn tôi chứ."

Người phụ nữ trả lời: "Bọn tôi?

Còn có ai nữa sao, bọn chị chỉ là thợ săn thôi không phải người xấu đâu mau lại đây."

Vừa lo sợ vừa vui mừng vì nếu là người tốt cả hai sẽ được cứu giúp, Yana và Jinna từ từ đi lại gần họ.

"Này em có vẻ bị thương rất nặng mau lại đây để chị giúp cho."

Người phụ nữ giọng nói lo lắng khi thấy cả hai dính nhiều máu, dù lo sợ nhưng không còn cách nào khác vì nếu không được chữa trị vết thương có thể nặng hơn.

Yana và Jinna tiến lại chỗ người phụ nữa ban nãy và ngồi xuống cạnh cô ấy, những người khác xung quanh sau một hồi ngạc nhiên thì cũng việc ai nấy làm, người phụ nữ để tay lên đầu Jinna một hào quang màu trắng phát sáng tuyệt đẹp phát ra, bao phủ toàn bộ cơ thể cô bé vết thương từ từ lành lại và biến mất.

Yana vui vẻ hỏi: "Em có thấy ổn hơn không?"

Jinna gật đầu tỏa ra nụ cười hồn nhiên quay qua nói lời cảm ơn với người chữa trị cho mình.

"Cảm ơn chị rất nhiều."

Người phụ nữ mỉm cười và trả lời.

"Không có gì đâu, mà sao bọn em lại ở đây vào giờ này nơi đây rất nhiều ma vật nguy hiểm đó."

Yana trả lời với câu hỏi vừa rồi.

"Bọn em đang chạy trốn một nhóm cướp tất cả mọi người đều bị giết hết rồi."

Cô bé phải nói dối về việc mình là nô lệ vì sợ bọn họ sẽ bắt cô quay lại nơi đó lần nữa, dù gì cứ an toàn vẫn hơn là nói ra sự thật.

Người phụ nữ tỏa ra vẻ lo lắng và đồng cảm với bọn trẻ, sau đó đưa tay lên đầu Yana và tiếp tục trị thương cho cô bé, nhờ về ánh sáng tỏa ra mà Yana mới thấy rõ gương mặt người giúp mình, một thiếu nữ trẻ tuổi có đôi tai nhọn mái tóc dài để ra đằng sau màu bạc kim, cặp mắt màu vàng sáng lung linh chiếc mũi cao đôi môi căng tròn cô ấy có vẻ đẹp dịu dàng đem lại cảm giác đáng tin cậy.
 
Thảm Họa Chuyển Sinh
Chương 5


"À quên mất tên chị là Rie Kuzume, có thể cho chị biết tên và tuổi của hai em được không?"

Yana và Jinna vui vẻ trả lời.

"Tên em là Yana 13 tuổi rất vui vì được gặp chị, chúng em cảm ơn chị rất nhiều."

Jinna nhìn Yana như đang học hỏi điều gì đó và xoay người lại mỉm cười với Rie rồi nói.

"E.. em tên là Jinna 12 tuổi c.. cảm ơn chị đã giúp chúng em, cảm ơn rất nhiều."

Jinna vừa nói hết câu thì có tiếng động lạ phát ra từ bụng của cô bé, Rie nhìn vẻ mặt xấu hổ ngại ngùng của Jinna và nói với một người phụ nữa đang chuẩn bị gì đó.

"Chúng ta ăn thôi mình đối bụng rồi."

Người phụ nữ đó có mái tóc ngắn đến vai màu vàng đôi mắt màu xanh biển, vẻ đẹp đảm đang thuỳ mị giống như một người vợ hiền, cô ấy nghe Rie nói liền chuẩn bị thức ăn được nấu sẵn vào mấy cái khay sắt rồi bước về phía Rie.

Đưa ba khay thức ăn cho Rie Yana và Jinna, cô ấy mỉm cười giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu cất lên.

"Tên của chị là Emia Karuna rất vui được gặp em, chị là đầu bếp của nhóm các em ăn đỡ đồ ăn này nhé chị sẽ đi nướng thịt và rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

Nói xong Emia đi chuẩn bị ướp thịt và nấu một số món khác, khay thức ăn mà Emia chuẩn bị cho ba người họ gồm có ba món đó là thứ gì đó giống cháo, một trái cây kì lạ hình tròn bên ngoài lớp vỏ màu tím và một cái bánh mì.

Jinna rất đối bụng đang chuẩn bị ăn thì Rie hốt hoảng lên tiếng.

"Này đợi chút để chị làm nó nóng đã, nếu không ăn vào sẽ bị đau bụng đó."

Rie để ba khay đồ ăn lại gần nhau lấy trái cây sang một bên cô bắt đầu đưa tay lại gần, ánh sáng phát ra từ tay cô từ từ bao phủ và làm nóng thức ăn trước ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ của Jinna.

Sau khi làm nóng thức ăn cô đưa cho hai cô bé và nói.

"Được rồi ăn thôi hơi nóng nên phải ăn từ từ biết chưa."

Cả hai nghe xong đồng thanh trả lời: "Vâng" sau đó ăn một cách ngon lành.

Hai người đàn ông lúc nãy thì đang giúp Emia chuẩn bị đồ ăn, họ trông giống hệt nhau đôi mắt xanh dương mái tóc vàng hơi dài rất lãng tử nước da trắng, chiếc mũi cao gương mặt góc cạnh nam tính vẻ đẹp năng động vui tươi, vì không biết nấu nên họ chỉ giúp được phần chuẩn bị nguyên liệu và xiên thịt vào que, Jinna đang ăn thì giật mình vì tiếng động lớn phát ra từ nhóm của Emia cô bé tò mò nhìn sang.

Hào quang lung linh tỏa sáng bao trùm một khu vực những tảng đá bắt đầu mọc lên từ dưới đất, tảng đá di chuyển và tạo thành hình dạng bàn ghế mọi thứ diễn ra chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.

Jinna chứng kiến tất cả cô bé trở nên hào hứng cặp mắt không ngừng nhìn chầm chầm vào chúng, thấy được dáng vẻ đó Rie nói.

"Em rất thích ma thuật nhỉ nếu em tập luyện thì cũng có thể làm được như thế, nó chỉ là trò đơn giản thôi."

Khi nghe được điều đó Jinna vui mừng nói lớn.

"Thật chứ em sẽ làm được như vậy nếu em tập luyện sao, chị có thể dậy em được không."

Đôi mắt đỏ long lanh đang cầu mong làm cho Rie không thể từ chối cô đưa tay xoa đầu Jinna lên tiếng trả lời.

"Được chứ, nhưng chị chỉ có thể dậy em vài thứ đơn giản thôi."

Jinna rất vui mừng khi nghe được điều đó, cô bé hối thúc được học ma thuật, Rie nhìn xung quanh một hồi lựa chọn một nơi gần đó rộng rãi để chỉ dậy ma thuật cho cô bé, cả ba người vẫn chưa ăn xong thì phải đi đến vị trí Rie đã chọn.

Rie thay đổi trạng thế từ dịu dàng trở nên rất nghiêm túc giọng nói đầy tự tin cất lên.

"Ma thuật gồm có 5 nhánh, ma thuật tấn công, ma thuật phòng thủ, ma thuật trị thương, ma thuật kết giới và ma pháp trận."

Jinna và Yana chăm chú lắng nghe với vẻ mặt hồi hộp.

"Trong 5 nhánh đó lại có vô hạn cách biến dạng khác nhau, ma thuật là vô hạn không có bất kỳ ràng buộc nào, nếu em đủ thông minh thì có thể tạo ra một ma thuật hoàn toàn mới, ma thuật giống như nốt nhạc các em có thể kết hợp nói một cách đơn giản hoặc một cách phức tạp thì đều có thể tạo ra được giai điệu."

"Chỉ cần tập trung ghi nhớ những vị trí, cách kết hợp của các nốt nhạc thì sẽ tạo ra bài hát và ma thuật cũng giống như vậy, chỉ cần tập trung ghi nhớ dòng chảy ma lực và cách nó kết hợp với nhau, tập trung ổn định ma lực để quá trình kết hợp đó được hình thành thì sẽ tạo ra được ma thuật."

Sau khi nói một lèo Rie thở một hơi mệt mỏi, cô nhìn vào hai đứa trẻ đang ngơ ngác vì không hiểu cô nói gì, Rie thở dài một hơi rồi nói tiếp.

"Nói cho dễ hiểu thì chỉ cần học thuộc cách dòng chảy ma lực kết hợp lại với nhau, và tập trung làm ổn định những dòng chảy đó để quá trình kết hợp được hình thành."

Khi nhìn Jinna và Yana vẫn không hiểu Rie liền lấy hơi và tiếp tục nói.

"Đơn giản thì có hai ý chính thôi, chỉ cần tập trung và ghi nhớ."

Nói đến đây cặp mắt Jinna phát sáng cô bé nói với giọng tự hào.

"Hiểu rồi chỉ cần ghi nhớ là được, em rất giỏi ghi nhớ từ nhỏ đến giờ em chưa bao giờ quên bất cứ thứ gì."

Rie sau bao lần giải thích thì cô bé cũng đã hiểu dù nó không đủ ý, việc ghi nhớ ở đây nói đơn giản như vậy nhưng một dòng chảy ma lực rất phức tạp và cần rất nhiều dòng chảy kết hợp với nhau để tạo ra ma thuật đơn giản, ma thuật cấp trung có chục dòng chảy ma lực, việc ghi nhớ nó giống như phải học thuộc từng câu từng từ trong một cuốn sách vậy.

Vừa phải ghi nhớ lượng thông tin lớn vừa phải tập trung làm nó vào đúng vị trí, chỉ cần sai một dòng chảy ma thuật sẽ thành một dạng khác hoặc nó sẽ phát nổ, giống như phải hình dung và viết ra từng nốt nhạc của một bài hát dài ở trong đầu, chỉ cần sai một nốt bài hát sẽ khác đi và thất bại.

Rie mỉm cười khi thấy Jinna và Yana đã hiểu cô nhẹ nhàng lên tiếng.

"Đúng rồi chỉ cần ghi nhớ là được, chúng ta sẽ học ma thuật tấn công dạng nguyên tố hỏa cấp 0."

Rie nhìn Jinna và Yana mỉm cười và nói tiếp.

"Để ma lực cấu tạo thành ma thuật chúng ta sẽ kết hợp các dòng chảy lại với nhau, có hai cách để học một ma thuật mới đó là thần chú và tiếp nối ma lực."

"Thần chú giống như một bài nhạc giai điệu được viết ra, chỉ cần học thuộc nó, thứ các em cần học thuộc ở đây không phải câu thần chú, khi mấy đứa đọc thần chú dòng chảy ma lực sẽ được hình thành, hãy ghi nhớ dòng chảy như thế nào và dòng chảy đó kết hợp lại với nhau ra sao, giống như việc ghi nhớ nốt nhạc, nó là nốt nào và nó kết hợp với các nốt khác ra sao để tạo ra giai điệu, chứ không cần phải học thuộc lời bài hát, chỉ cần ghi nhớ dòng chảy không cần ghi nhớ câu thần chú."

"Cách đầu tiên hơn khó vì các em phải tự mình làm hết mọi việc vừa ghi nhớ vừa tập trung vừa đọc thần chú, còn cách hai là tiếp nối ma lực chị sẽ tạo ra các dòng chảy kết hợp nó lại và làm nó ổn định, mấy đứa chỉ cần ghi nhớ nó thôi nhưng cách này phải có hai người mới làm được, chúng ta sẽ dùng cách thứ hai."
 
Thảm Họa Chuyển Sinh
Chương 6


"Được rồi hai đứa mau lại đây ngồi xuống và đưa một tay về phía trước."

Cả hai cô bé ngoan ngoãn lại chỗ Rie và ngồi xuống, Rie để hai tay vào hai lưng của Jinna và Yana cô cất giọng nghiêm túc.

"Nhắm mắt lại, chút nữa những dòng chảy ma lực sẽ xuất hiện và kết hợp lại với nhau hay ghi nhớ nó."

Hai cô bé nhắm mắt vẻ mặt tập trung, Rie bắt đầu chuyền ma lực vào bên trong họ, mất vài giây hai cánh tay của Jinna và Yana phát sáng, tạo ra một mũi tên lửa bay nhanh về phía trước, sau khi ma thuật kết thúc Rie nói tiếp.

"Chị sẽ làm lại nó một lần nữa và chậm hơn hãy khi nhớ nó."

Rie định bắt đầu làm lại thì Jinna nói to.

"Em nhớ được rồi."

Điều này làm Rie vô cùng kinh ngạc vì ma thuật vừa rồi có tận ba dòng chảy, người bình thường muốn nhớ hết cũng phải mất vài tiếng, Rie với giọng nói hoài nghi hỏi Jinna.

"Em nhớ nó rồi ư thật chứ."

Jinna hồn nhiên trả lời.

"Vâng em nhớ hết rồi, cách dòng chảy được tạo ra và kết hợp lại với nhau em nhớ tất cả rồi ạ."

Giọng nói hốt hoảng của Rie cất lên.

"Không thể nào làm sao em có thể nhớ nhanh như vậy được, khi mà đây là lần đầu tiên em dùng ma thuật chứ, em có thể làm lại nó cho chị xem được không."

Không chỉ riêng Rie bất ngờ mà cả Yana nữa vì cô bé còn chưa nhớ xong dòng chảy đầu tiên nữa, Jinna đứng dậy khuôn mặt tự tin đưa tay lên trời, trong chớp mắt một mũi tên lửa bắn thẳng lên bầu trời tối rồi phát nổ, làm cho nhóm của Emia đang nấu giật mình chạy lại.

"Chuyện gì vậy."

Emia lo lắng hỏi Rie và Yana Rie giọng bồi hồi trả lời.

"Mình chỉ đang dậy bọn trẻ ma thuật thôi.. nhưng hình như mình vừa tìm được một thiên tài, con bé có một trí nhớ và khả năng kiểm soát ma lực cực tốt."

"Này em có muốn trở thành đệ tử của chị không?"

Rie vui mừng như vớ được vàng nắm lấy tay Jinna hào hứng hỏi, Jinna hồn nhiên trả lời.

"Được thôi cảm ơn sư phụ."

Hai từ sư phụ làm cho Rie vui mừng đến nỗi ôm lấy cô bé xoay vòng.

Trông thấy bầu không khí vui vẻ Emia và hai người đàn ông bất giác bật cười thành tiếng.

"Được rồi đừng quay con bé nữa đến giờ ăn rồi."

Emia mỉm cười bảo với Rie, tất cả vui vẻ cùng nhau đi lại chỗ bàn ghế đá được tạo ra từ ma thuật.

Emia chuẩn bị nhiều món trông rất đẹp mắt, có que thịt nướng thơm ngon, những chén súp nhiều thành phần gia vị, có cả cá nướng và thịt hầm, bữa ăn được bố trí vô cùng đẹp mắt, mọi người ngồi theo thứ tự hình tròn Rie; Jinna; Yana; Emia và hai người đàn ông trẻ tuổi trông họ giống hệt nhau.

Emia sau khi chuẩn bị đầy đủ cô liền nói với mọi người.

"Được rồi ăn thôi mình đối quá đi mọi người cùng nhau bắt đầu mở tiệc thôi."

Tất cả cùng nhau thưởng thức đồ ăn một cách ngon lành vì Emia rất có tài năng trong việc nấu nướng.

Jinna và Yana đang ăn thịt nướng thì người đàn ông bắt chuyện với hai cô bé.

"Anh được nghe kể từ Emia rằng hai đứa tên là Jinna và Yana, còn anh tên là Haru Rehan còn anh ấy là Curo Rehan hai tụi anh là anh em sinh đôi rất vui được làm quan."

Yana dù đang cầm que thịt nướng nhưng vẫn đứng lên đáp lại.

"Rất vui được gặp một người tốt như anh, cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ chúng em cảm ơn rất nhiều."

Jinna nhìn Yana như đang học hỏi cũng đứng dậy.

"Cảm ơn mọi người rất nhiều, mọi người đã trị thương cho em và còn cho em thức ăn cảm ơn rất nhiều."

Nói đến đây Jinna bật khóc nức nở có thể vì lòng tốt của mọi người làm cô bé cảm động, có thể đây là bữa ăn ngon nhất từ đó đến giờ, hoặc có thể những ấm ức cô bé luôn kiềm chế chịu đựng được giải phóng ra hết bên ngoài, khóc rất lớn và rất lâu mọi người không ai có thể dỗ được, vừa khóc con bé vừa chui vào lòng của Yana phải mất một lúc Jinna mới bình tĩnh trở lại.

Rie bắt đầu cất tiếng hát để làm bầu không khí dịu lại, giọng hát ngọt ngào làm cho mọi người phải lắc lư theo bài hát, Rie đưa một que thịt cho Jinna rồi nói: "Kể từ bây giờ em là đệ tử của chị, chị sẽ bảo vệ cho em, chúng ta là một gia đình."

Khi nghe được hai chữ gia đình Jinna bắt đầu nức lên từng tiếng nhưng vẫn có kiềm nén nước mắt, cô bé nhận lấy que thịt ăn ngon lành.

Emia sau khi ăn no nhìn Rie rồi nói.

"Aaa no quá đi mình phải đi tắm thôi, này cậu có muốn đi tắm chung không, cả hai đứa nữa người hai đứa bẩn quá rồi đó."

Rie gật đầu đồng ý còn Yana và Jinna im lặng xấu hổ, một lúc sau Yana lên tiếng trả lời

"Bọn em không có quần áo."

Rie nghe được liền hỏi Emia.

"Cậu có quần áo nào vừa với bọn trẻ không?"

Emia suy nghĩ một lúc như đang cố nhớ gì đó rồi lên tiếng.

"Áo thì chắc là có dù hơn rộng còn quần thì không có cái nào cả."

Rie nhìn xuống quần của bản thân rồi nhìn sang Jinna rồi bảo.

"Hai em cứ mặc quần của chị đi dù hơn rộng, chỉ mặc một lác thôi rồi chị sẽ giặt lại quần Áo cho hai đứa."

Rie và Emia lựa chọn những đồ không quá rộng, cùng Jinna và Yana chọn khu rộng rãi ít cây, còn hai người kia thì đang bận rửa bát nên chưa thể đi tắm, chọn được khu vực đúng ý, Rie bước lên một chút đưa hai tay lên trời ánh sáng phát ra bao phủ xung quanh, những bức tường đá màu trắng hình thành nhốt mọi người ở bên trong, không thể nhìn thấy gì, ánh sáng phát ra từ tay của Rie làm mọi thứ rõ hơn.

Rie lấy từ trong balo ra một viên pha lê to màu xanh biển, cô ấy chuyền ma lực đang phát sáng từ tay sang viên pha lê, nó bắt đầu phát sáng lung linh tỏa ra ánh hào quang tuyệt đẹp lên bức tường xunh quanh, giống như những vì sao lấp lánh từ dưới đất mọc lên một bệ đỡ Rie đặt viên pha lê lên đó.

Cô ấy mỉm cười khi thấy gương mặt ngạc nhiên của Jinna và nói.

"Chị sẽ dậy em tất cả những gì chị biết và em cũng có thể làm được như vậy."

Nói xong Rie tỏa sáng ra xung quanh những mảng tường trắng xuất hiện tạo thành hình dạng một bồn tắm rộng lớn, những bong bóng nước xuất hiện càng ngày càng nhiều lấp đầy bồn tắm.
 
Thảm Họa Chuyển Sinh
Chương 7


Rie và Emia bắt đầu cởi đồ xếp ngăn nắp bước xuống nước hồ nước sâu tới bụng, khi thấy Jinna và Yana vẫn chưa làm gì Rie liền hỏi.

"Mau xuống đây đi nước ấm lắm, mau xuống đây chị sẽ dậy em vài ma thuật hay ho liên quan đến nước."

Dù e ngại gì đó những khi nghe đến ma thuật Jinna và Yana nhanh chóng cởi đồ, sau khi cởi bỏ bộ đồ đầy vết máu và vết bẩn Rie đôi mắt kinh ngạc như nhìn thấy gì đó cô hoảng hốt hét lên.

"Hình xăm đó, bọn em là nô lệ sao."

Jinna và Yana giật mình định mặt đồ trở lại để chạy trốn, Rie liên dùng ma thuật đẩy cả hai xuống nước, Rie bắt lấy hai người họ trong khi Jinna và Yana cố vùng vẫy, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của Rie cất lên.

"Không sao đâu chị không hại em đâu, chị sẽ không bắt em trở về nơi đó đâu, tụi em đã rất khổ sở rồi không sao hết."

Nghe được những lời đó cả hai bình tĩnh trở lại, Jinna khóc nức nở cô bé rất sợ phải quay về địa ngục đó, Rie để tay lên bụng Jinna nơi có hình xăm, ánh sáng ấm áp tỏa ra hình xăm bắt đầu tan biến, Rie nói nhỏ bên tai Jinna.

"Không sao đâu em được tự do rồi, không sao hết mọi thứ kết thúc rồi."

Rie làm điều tương tự với Yana cô ôm lấy hai cô bé vào lòng Rie nói tiếp.

"Làm nô lệ không phải là điều gì sai trái cả, bọn em cũng chỉ là nạn nhân bị bắt đi hoặc bị bán mà thôi, bọn em còn quá nhỏ để bị như vậy dù chị không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, nhưng bây giờ chị sẽ bảo vệ tụi em."

Sau khi nghe được điều đó cả hai bật khóc nức nở ôm lấy Rie rất lâu, phải mất vài phút bọn trẻ mới chịu nín Rie dùng tay tạo ra nước đổ lên đầu của Jinna, cô lấy một chai gì đó màu trắng đổ ra tay vào tiếp tục gội đầu cho Jinna.

Emia cũng làm tượng tự với Yana gội đầu và giúp Yana tắm rửa, bằng những dung dịch màu trắng rất thơm Rie tắm cho Jinna rất nhẹ nhàng, vừa chà lưng vừa nhìn cơ thể của cô bé rất nhiều vết bầm tím, vì lúc nãy cô không nhìn thấy nên vẫn chưa chữa trị, cô ấy xoa nhẹ vào vết thương ánh hào quang tỏa sáng bao phủ lấy Jinna, vì có rất nhiều vết bầm nên phải mất khá lâu để Rie chữa trị.

Sau đó Rie nhờ Emia trị thương cho Yana.

"Cả hai đã phải trả qua bao nhiêu việc kinh khủng như vậy chứ."

Giọng nói đầy thương xót của Rie làm cho Jinna cúi mặt xuống, Rie ôm lấy cô bé và nói với giọng ấm áp.

"Chị sẽ bảo vệ em không ai có thể làm hại em được nữa."

Sau khi mọi người tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo vào, Rie nhìn Jinna và Yana bật cười thành tiếng.

"Đúng là quá rộng nhỉ nhưng trông tụi em dễ thương lắm đó, được rồi chúng ta không nên để họ đợi lâu như vậy."

Nói xong Rie nhắm mắt tất cả bức tường đều vỡ ra và chìm xuống hiện ra bầu trời đêm đầy sao phát sáng lung linh, Rie để Jinna ngồi lên đùi mình cô dùng ma thuật tạo ra luồn khí nóng và mạnh để sấy khô tóc cho Jinna.

Sau khi đi một lúc cũng đến chỗ bàn ăn trông thấy hai người Haru và Curo đang chuẩn bị chỗ ngủ cho cả nhóm, hai túp lều một cái to một cái nhỏ nhiều đồ đạc được chuyển vào bên trong, nhìn thấy nhóm của Emia trở về Haru lên tiếng chào hỏi.

"Xong rồi à tắm lâu quá đi, trong lúc đợi các quý cô bọn này tắm xong còn chuyển được hết đồ vào trong rồi."

Rie thắc mắc lên tiếng.

"Cậu chọn nơi đây làm chỗ ngủ à còn xe ngựa đâu mất rồi."

Curo nghe thấy liền trả lời.

"Xe ngựa để gần đây thôi còn con ginrin thì nó ngủ ở kia, chỗ này rất ít ma thú nên mình chọn xây lều ở đây."

Rie ừ một cái liền nhìn sang Jinna ôm lấy cô bé nói thỏ thẻ.

"Đi ngủ thôi chị buồn ngủ quá, sau khi ngủ dậy chị sẽ dậy cho em rất nhiều ma thuật."

Nói xong cô bế Jinna vào lều, bên trong rất nhiều đồ đạc nhưng chiếc lều rất to nên vẫn khá rộng rãi, có một chiếc lều nhỏ hơn ở bên trong có rất nhiều chăn gối rất thích hợp làm một nơi để ngủ.

Bế Jinna vào bên trong đặt cô bé vào một lớp bông dày dùng để làm nệm, Jinna có vẻ rất thích cảm giác mềm mại của chiếc nệm, Rie tắt đèn từ pha lê mà không cần chạm vào nó, cô nằm xuống bên cạnh đắp chăn cho Jinna Rie nhìn một lúc không thấy cô bé ngủ, Rie liền bắt đầu hát bài hát nhẹ nhàng ru ngủ với giọng hát dịu dàng làm cho Jinna không bao lâu liền chìm vào giác ngủ.

Ở bên ngoài Haru Curo Emia và Yana đang ngồi tâm sự, Emia hỏi rất nhiều về quá khứ của cô bé Yana trả lời từng câu hỏi của mọi người, Curo tức giận lên tiếng.

"Bọn chúng thả nô lệ ra và săn giết họ ư, đúng là khốn nạn mà."

Emia thì bình tĩnh hơn cô nhỏ nhẹ hỏi.

"Dù em là con nít nhưng cách nói chuyện của em giống một người trưởng thành vậy, em rất dũng cảm và mạnh mẽ có phải em là người tái Sinh đúng không."

Yana im lặng một lúc suy nghĩ gì đó và trả lời.

"Đúng vậy em là người tái sinh, chị có biết nguyên nhân của việc này không, làm sao để em có thể tìm lại người thân."

Emia như đoán được từ trước cô không ngạc nhiên lắm, cô lên tiếng nói ra những gì mình biết.

"Những người tái sinh xuất hiện xuyên suốt lịch sử của thể giới này, họ có thể có cơ thể của một đứa trẻ mới sinh hoặc là cơ thể của người đã chết, có rất rất nhiều người tái sinh trên thế giới này họ mang lại những kiến thức mới từ thể giới khác, những người thân quen bị lạc bắt đầu tìm nhau nên đã tạo ra rất nhiều bang hội trên khắp thế giới."

Emia nhìn vào mắt của Yana và tiếp tục nói.

"Nếu em muốn tìm lại người thân hãy đến đó, điền thông tin quan trọng mà người thân của em cũng biết, tên và nơi sống tìm kiếm thông tin trên bia đá khổng lồ, biết đâu có thể tìm được họ nhưng điều này là rất khó thế giới quá rộng lớn để tìm một ai đó, người em muốn tìm có khi đã chết ở đâu đó, họ có thể đã chết trong quá khứ hay hiện tại hoặc linh hồn của họ chưa tái sinh."
 
Thảm Họa Chuyển Sinh
Chương 8


"Những biết đâu được họ vẫn còn sống và họ vẫn đang tìm em."

Emia nói hết những gì mình biết về người tái sinh cho Yana, cô bé nghe hết những điều quan trọng gương mặt từ hy vọng chuyển sang lo lắng thất thường, Yana tiếp tục hỏi về thế giới này vì cô bé mới đến đây được 13 năm nhưng bị bắt làm nô lệ từ 7 tuổi, nên cô biết rất ít về Thế giới này.

Emia nhìn về phía giỏ hoa quả để trên bàn cô lấy một quả hình tròn màu tím, lột vỏ từ từ hiện ra bên trong phần thịt trắng mềm nhũn, đưa cho Yana và nói.

"Về thế giới này thì đầu tiên đây là trái ogu, phần thịt rất ngọt và mềm, là loại trái cây đắt tiền chỉ có ở phương tây với giá 1 đồng bạc 1 quả."

Yana cầm lấy và bắt đầu cắn miếng nhỏ, vị ngọt thơm cùng với độ mềm dai tan chảy bên trong miệng hương vị rất tuyệt vời, giống như một loại thạch trái cây vậy có vị béo kì lạ khác thường, nó làm cho Yana nhớ về đồ ăn ở thế giới của mình.

"Ngon qua đi."

Giọng nói đầy thích thú của Yana làm Emia bật cười, cô cầm thêm một trái ném về hướng cô bé uống một ngụm nước và lên tiếng.

"Thế giới này được chia thành năm phần, phương bắc phương nam phương Đông và phương tây, mỗi vùng đất đều có vô số quốc gia và khí hậu khác nhau, ở trung tâm của bốn vùng đất rộng lớn đó được gọi là vùng biển Warit là điểm kết nối của bốn vùng biển, Vùng biển phương Bắc Guren, vùng biển phương nam Fazin, vùng biển phương đông Zanit, và cuối cùng vùng biển phương tây là biển đen."

Yana vừa nghe vừa ăn rất tận hưởng với câu chuyện Emia đang kể, Emia nhìn thấy sự hứng thú đó liền kể tiếp.

"Warit là nơi sống của tất cả loài cá trên thế giới môi trường biển phức tạp và nguy hiểm, ở trung tập Warit là vương quốc Asura được xây dựng trên mặt biển rất hùng vĩ và rộng lớn, Asura được xây với hình dạng vòng tròn nói tiếp nhau tạo thành hình tròn khổng lồ trên mặt biển, và Asura cũng là đất nước hùng mạnh nhất cho dù mỗi vùng đất điều có rất nhiều vương quốc lớn mạnh khác."

Nói đến đây Haru liền tiếp lời.

"Bốn phương hướng là bốn vùng đất khác nhau và luôn cách nhau một vùng biển, vùng biển đó điều được tính là của Asura, còn vùng biển của riêng vùng đất đó thì luôn bị tranh chấp bởi các quốc gia tiếp nối bờ biển, nên được chia ra nhiều vùng và tên khác nhau nhưng tên gọi chung của nó chỉ có một."

Nói xong Haru tỏa ra thông thái trước vẻ mặt hứng thú của Yana làm cho Emia bực tức, cô lên tiếng để làm bẽ mặt Haru.

"Điều đó ai cũng biết cả Đừng có làm gương mặt như vậy nhìn đã thấy ghét rồi."

Dù lời nói hơi nặng nhưng bầu không khí giống như họ đang trêu chọc nhau.

Curo ngồi nghe từ nãy giờ vẫn im lặng tự nhiên lên tiếng với giọng nói nghiêm túc, làm mọi người im lặng lắng nghe.

"Vùng biển của phương tây có tên gọi biển đen là vì vùng biển đó tiếp nối một vùng đất khổng lồ, cho dù có hợp nhất cả bốn vùng đất và biển lại với nhau cũng không bằng một nửa nơi đó, được cả thế giới gọi là vùng đất chết, không có bất kỳ chủng tộc thông minh nào ở đó chỉ toàn là ma thú, chúng nguy hiểm đến nổi cả thế giới đã cùng nhau xây dựng một bức tường khổng lồ trải dài biển đen, để tất cả quái vật không thể chạm tới được nhân loại, bức tường được gọi là tường thành Wize."

Mọi người bắt đầu tỏa ra gương mặt nghiêm trọng khi nghe được những gì Curo nói, Haru suy nghĩ gì đó tiếp tục tiếp chuyện.

"Bức tường đó được xây dựng từ đá Wize một loại đá được dùng làm lưỡi của kiếm phép cứng rắn và sắc bén, lưỡi kiếm làm từ đá Wize có khả năng lưu trữ và phóng đại ma lực, nhờ đó những ma kiếm sĩ có thể nén ma lực vào kiếm mà không sợ nó bị vỡ vụn, bức tường là một lưỡi kiếm khổng lồ để duy trì rất rất nhiều kết giới to lớn và vững chắc không thể bị phá vỡ."

Nói đến đây câu im lặng một lát rồi tiếp tục câu chuyện.

"Hằng năm cả thế giới sẽ tổ chức cuộc thi để tìm ra những người mạnh mẽ nhất, nhằm mục đích bước ra ngoài bức tường khám phá vùng đất chết, à đá Wize rất rất đắt một viên đá nhỏ cũng có giá 10 đồng vàng Asura, màu sắc của đá còn tùy thuộc vào ma lực của người dùng, nó biến đổi màu theo ma thuật vì vậy bức tường thường có nhiều màu sắc khác nhau, còn rất nhiều loại ma thạch khác trúng không biến đổi được màu sắc và không mạnh mẽ bằng, nhưng vì nó nhiều và rẻ nên đa số mọi người thường dùng những loại ma thạch khác, ví dụ như đá Safy và đá Vison là hai loại đá được dùng nhiều nhất."

Yana kinh ngạc với những gì vừa nghe cô bé liền hỏi.

"Khám phá vùng đất chết để làm gì dù gì họ cũng đâu thể sống ở đó."

Emia tiếp nhận câu hỏi và suy nghĩ gì đó cô nói.

"Có rất nhiều tài nguyên kì lạ và phong phú, nhưng sinh vật đẹp đẽ thực vật đa dạng mà nhân loại chưa từng thấy, vùng đất chết không phải không sinh sống được chỉ là nơi đó cực kỳ nguy hiểm, quái vật tiến hóa và sinh sôi để chiến đấu với quái vật to lớn hơn điều này làm chúng vô cùng mạnh mẽ, kích thước của quái vật to lớn chúng thích nghi và tiến hóa một số con còn có khả năng dùng ma thuật, chúng giống như nhân loại nhưng khát máu hơn và ngu ngốc hơn."

Cứ thế hết người này nói đến người kia hỏi mọi người trò chuyện một cách say mê chủ đề từ thế giới đến này đến thế giới khác, hết người này kể lại đến người kia họ trò chuyện quên đi cả thời gian bỗng nhiên Curo đứng dậy đi về hướng lều nhỏ, xoay người lại nói với mọi người.

"Được rồi chúng ta nên đi ngủ thôi, khi nào ngủ dậy hãy cùng nhau trò chuyện tiếp."

Dù thiếu đi Curo cả ba người họ vẫn say mê buôn chuyện, Yana hỏi Emia và Haru liên quen đến hai người họ.

"Chị và anh Haru thích nhau đúng không, ánh mắt đó không lừa được em đâu."

Cả hai cùng đứng dậy đập bàn đồng thanh lên tiếng: "Không có" nói xong hai người họ chạm mắt nhau cả hai đỏ mặt ngồi xuống, sau một lúc im lặng Emia đứng dậy kéo Yana vào lều và nói với Haru.

"Đi ngủ đây tạm biệt."

Emia đè Yana xuống đất hai tay xoa mặt của cô bé liên tục chất vấn.

"Này sao em lại hỏi như vậy hả bọn chị chỉ là bạn thôi."

Yana bất lực không còn cách nào khác liền xin lỗi cho qua chuyện, giọng nói buồn ngủ của Emia cất lên.

"Chị mệt quá chị ngủ đây chúc em ngủ ngon" Yana trả lời với giọng còn tỉnh táo.

"Vâng chúc chị ngủ ngon."

Yana đang ngủ ngon thì bị đánh thức bởi mùi thơm của thức ăn cô bé ngồi dậy bước ra ngoài, bầu trời vẫn tối tăm vì thế giới này nếu tính theo thời gian trái đất phải mất một ngày để trời tối và mất một ngày để trời sáng.

Emia đang nấu ăn trông thấy Yana đã ngủ dậy liền đi lại gần đưa cho cô bé một túi nhỏ, bên trong đựng bàn chải đánh răng và một lọ kem đánh răng rất đẹp, Yana cảm ơn Emia và đi lại xô nước để trên bàn cô bé bắt đầu đánh răng.

Dù trời tối nhưng được chiếu sáng từ rất nhiều đèn pha lê, nên xung quanh rất lung linh và phát sáng rực rỡ, mọi người ngồi vào ghế để chuẩn bị ăn sáng hoặc là ăn tối, Yana không thấy Jinna ở đâu liền hỏi mọi người.

"Rie và Jinna đi đâu rồi ạ họ vẫn còn ngủ sao."

Haru miệng đang gặm thịt trả lời Yana với giọng nói không rõ.

"Bọn họ dậy từ rất sớm đi vào rừng để tập luyện ma thuật, chắc họ vẫn chưa ăn gì đâu."

Vừa nói hết câu Rie cùng Jinna xuất hiện từ trong rừng đi về hướng bàn ăn, gương mặt Rie hốt hoảng như mới gặp được thứ gì đó đáng sợ.

"Chuyện gì vậy Rie cậu không sao chứ."

Trông thấy gương mặt hốt hoảng của Rie Emia lo lắng hỏi, Rie mở miệng từ từ giọng nói run rẩy nhưng cũng có gì đó vui sướng.

"Jinna con bé có thể nhớ được hết mọi thứ, chỉ cần nhìn sơ qua con bé vẫn có thế nhớ hết một trang sách, tớ đã dậy tất cả ma thuật mà tớ đã học được trong hai năm cho con bé, và con bé nhớ được hết tất cả chỉ trong một ngày, không chỉ nhớ được con bé còn có khả năng cảm nhận ma lực chính xác một cách vô lý, Jinna là một Wazin."
 
Thảm Họa Chuyển Sinh
Chương 9


Tất cả mọi người sau khi nghe xong vẻ mặt ai nấy đều kinh ngạc, Emia đang định hỏi gì đó thì một giọng nói đáng sợ phát ra.

"Tìm thấy rồi, thanh kiếm và con ginrin của con trai ta."

Mọi người giật mình nhìn xung quanh cảnh giác, Rie như nhận ra gì đó cô ngước mặt lên trời, khi thấy hành động đó mọi người điều làm theo.

Trên bầu trời là một người đàn ông đang lơ lửng, có một mái tóc ngắn màu nâu đôi mắt màu đỏ trang phục rất sang trọng, gương mặt hắn ta trông rất tức giận hắn nhìn xuống với ánh mắt sát khí.

"Là ngươi đã giết con trai ta."

Giọng nói tức giận của hắn làm cho Rie sợ hãi, hoặc có thể là do sát khí tỏa ra xung quanh, hắn ta từ từ bay xuống tiếp đất nhẹ nhàng giọng nói đáng sợ phát ra.

"Các ngươi đã giết con trai ta."

Hắn rút kiếm lao tới Rie cô điều khiển đất xung quanh tạo thành rất nhiều mũi nhọn đâm về phía trước, hắn ta vung tay một tia sét xuất hiện chém hết tất cả mọi thứ đứng trước nó.

Những thân cây to lớn đổ xuống vụ nổ làm nhóm của cô văng ra xa, Rie dùng ma thuật đỡ được dù vậy cô bị văng rất xa, hắn ta lao đến với tốc độ khủng khiếp cô bắn một mũi tên lửa khổng lồ về phía đó, hắn ta lại chém một đòn tia sét chạm vào mũi tên liền phát nổ, Rie dùng ma thuật phòng thủ tạo ra lá chắn bảo vệ bản thân trước vụ nổ.

Cô đưa tay lên trời gậy phép từ trong lều bay tới và bắn ra một nguồn năng lượng lớn về phía hắn, khi bắn xong cây gậy bay đến tay của Rie, sau làn khói đổ nát hắn ta dùng ma thuật kì lạ lực nén cực đại, làm mọi thứ trước mặt vỡ vụn và bị nén thành một quả cầu năng lượng nhỏ.

Mọi thứ xung quanh như biến mất, tất cả đều bị nén thành một quả cầu đỏ rực, hắn ta ném quả cầu đó lao tới Rie, cô bay lên né được dễ dàng nhưng quả cầu phình to ra và phát nổ, trúng đòn vừa rồi Rie rơi xuống đất vẫn giữ bình tĩnh cô tiếp đất an toàn, dùng ma thuật trị thương nhưng vết thương lành lại nhanh chóng.

Hắn lao tới Rie cô bắn những viên đạn đá nóng chảy với tốc độ cao, hắn né được hai viên và chém vỡ bốn viên, cô dùng ma thuật tạo ra tảng đá to bắn về phía đó, hắn ta nhảy lên cây để né chân tỏa ra tia sét, bật nhảy lao đến với tốc độ cao Rie truyền ma lực vào những cây xunh qanh, biến đổi và tạo thành vô số những cành cây nhọn hoắt bắn về phía đó, hắn ta né được một số cái nhưng một thân cây to lao từ bên trái làm hắn bất ngờ.

Hắn đưa tay ra đỡ, thân cây to lập tức vỡ vụn và bị nén thành quả cầu năng lượng, hắn ném quả cầu đó lao tới cô, Rie bắn một quả cầu to hơn lao tới, hai quả cầu chạm vào nhau phát nổ rất lớn tạo ra rất nhiều khói, Rie bay lên cao nhìn xuống dù bị lớn khói che mắt, cô vẫn cảm nhận được một nguồn ma lực lớn ở bên trái, cô bắn một quả cầu sét lao tới và phát nổ làm lớp khối bên trái tan biến, hiện ra từ lớp khói chỉ là thanh kiếm đang bay lơ lửng.

Bất ngờ vì đó không phải hắn ta thanh kiếm đang lơ lửng cử động và lao tới cô, Rie bắn tảng đá về phía đó thanh kiếm bay tới chém tảng đá làm hai, Rie dùng loạn ma làm rối loại ma lực của thanh kiếm khiến nó rung lắc và rơi xuống, từ bên phải làn khói hắn ta xuất hiện thanh kiếm đang rơi thì bay lại vào tay hắn, vung tay chém một đường sét thẳng đứng lao tới Rie, cô dùng ma thuật vào tay bên phải tạo ra lốc xoáy gió đẩy cô văng về phía bên trái né được vết chém.

Rie trong lúc bị văng đi cô bắn về phía hắn ta những viên đá tròn, hắn đưa kiếm lên định phá vỡ nó cô bẻ lái tách những viên đá ra hai bên, những viên bên trái lao thẳng tới và phát nổ hắn ta đỡ được dễ dàng, những viên bên phải hợp thành mũi kim dài xoay nhanh và bắn tới, hắn dùng ma thuật phòng thủ đỡ lấy mũi kim vụ nổ tạo ra lớp bụi dày.

Rie nắm lấy cơ hội đó bắn ra một tảng đá tròn màu đen lao xuyên qua lớp bụi bay thẳng tới đó, hắn ta bất ngờ đưa ta lên đỡ, tảng đá chưa bay tới thì phát nổ vô số mũi kim lao tới, hắn ta dùng ma thuật những mũi kim lao tới đều vỡ vụn và bị nén thành quả cầu đỏ, Rie giải phóng ma lực từ cây gậy phép một năng lượng lớn lao tới, hắn ta đang đỡ những mũi kim nên không kịp phản ứng, năng lượng phát nổ làm đứt một tay và thủng một lỗ lớn ở bụng.

Trúng đòn vừa rồi hắn ta rơi xuống rất nhanh nhưng khi đến gần mặt đất cơ thể từ từ chậm lại, hắn ta tiếp đất nhẹ nhàng vết thương ngừng chảy máu và lành lại từ từ, hắn cúi người và để tay lên mặt đất, chỉ trong chớp mắt một khu đất lớn dưới chân bị nén lại chỉ còn một quả cầu nhỏ, hắn ta nhìn lên trời một quả thiên thạch chứa vô số tia sét đen lao xuống, hắn ném quả cầu nhỏ bay lên.

Quả cầu của hắn chạm vào và bay xuyên vào bên trong phát nổ, quả thiên thạch nổ tung trên trời những mảnh vỡ lao xuống, hắn dùng rất nhiều lớp lá chắn bằng đá để bảo vệ bản thân, Rie trên bầu trời tập trung ma lực, những chùm tia sét dày đặc xung quanh tạo thành hình lốc xoáy sét, lốc xoáy đó từ từ nén lại tạo ra một điểm ở trung tâm, Rie vung gậy xuống một tia sét ở trung tâm lốc xoáy lao thẳng xuống.

Hắn ta dùng bùng nổ ma lực, một lượng ma lực cực lớn phóng ra bên ngoài chỉ trong chớp mắt, ma lực tỏa ra một khu vực rộng lớn tia sét vừa chạm vào ma lực của hắn liền bị nén lại thành một quả cầu, nhưng vì năng lượng quá lớn quả cầu của hắn ta phình to ra, chứa bên trong là ma lực của hắn và tia sét của Rie, hắn bắn quả cầu bay thẳng lên trời, Rie rùng mình vì ma lực của nó quá lớn cô cố gắng bay lên cao để cắt đuôi được nó.

Quả cầu bây gần tới cô thì phát nổ, Rie dù đã cố hết sức những vẫn không đỡ nổi vụ nổ đó, cô rơi xuống mặt đất với một nửa cơ thể cháy đen và nửa còn lại bị bỏng nặng.

Hắn lao tới chỗ cô đang nằm, dù bị thương rất nặng nhưng Rie vẫn cố điều khiển mặt đất xung quanh nâng cơ thể cô lên, để di chuyển sang chỗ khác nhằm chạy trốn hắn ta, những vì quá yếu nên tốc độ rất chậm.

Hắn ta lao tới với thanh kiếm phủ đầy tia sét, thanh kiếm chém thẳng về phía cổ của Rie, cô chỉ còn biết nhắm mắt cam chịu.
 
Thảm Họa Chuyển Sinh
Chương 10


Âm thanh phát nổ chói tai của kim loại đập vào nhau, Curo đã đỡ được vết chém và ôm lấy Rie dù vậy cậu và Rie bị văng ra do vụ nổ, cánh tay trái cầm kiếm của cậu hiện ra những vết thương bỏng có hình dạng tia sét.

Curo nhìn Rie nằm trong lòng mình bị thương nặng, cậu với cặp mắt căm phẫn nhìn vào hắn ta giọng nói tức giận gào lên.

"Tao sẽ giết mày, tao sẽ bóp nát từng cái xương của mày."

Haru và Emia chạy tới nhìn thấy Rie bị như vậy, Haru rút kiếm chém luồn khí bay đến hắn, hắn ta đưa kiếm lên đỡ, những cây xung quanh đổ xuống, Haru đá một thân cây bị đổ làm nó văng tới hắn, trong lúc đó câu phóng ra luồn gió nóng cực mạnh làm tất cả lá cây xung quanh rơi xuống.

Hắn ta chém thân cây làm đôi, Haru điều khiển hai thân cây đó ép lại để nghiền nát hắn ta, những hắn nhảy lên né được những cơn gió mạnh cuốn theo lá cây làm che đi tầm nhìn, Haru tung đòn chém từ trái sang hướng thẳng vào đầu, hắn ta giật mình đưa kiếm lên chặn, lưỡi kiếm của Haru đứt ra làm ba khúc, khe nứt của lưỡi kiếm làm cho thanh kiếm của hắn xuyên qua, không đỡ được lưỡi kiếm hắn ta đưa tay lên chặn lấy lưỡi kiếm nhấm vào đầu mình.

Haru điều khiển hai lưỡi kiếm còn lại lao vào bụng hắn, một năng lượng phát ra lưỡi kiếm bị vỡ vụn và bị nén lại thành quả cầu siêu nhỏ, hắn đưa chân cùng với ma lực sắc bén đá vào bụng cậu, Haru dùng cán kiếm đỡ lấy cú đá đó.

Hai quả cầu lúc nãy bắn vào đầu cậu, Haru dùng loạn ma một vết chém làm hai quả cầu biến mất đường chém bay thẳng vào cổ hắn ta, hắn dùng lưỡi kiếm của Haru đang dính vào tay đỡ lấy vết chém.

Haru điều khiển lưỡi kiếm đâm xâu hơn đâm thẳng vào cổ, nhanh chóng đưa tay ra chỗ khác lưỡi kiếm lao ra và cắm xâu xuống đất.

Hắn ta chém một đòn từ trên xuống, Haru tạo ra mũi nhọn bằng đá từ dưới chân lao thẳng vào đầu hắn, hắn ta giật mình đổi hướng chân lùi lại mũi nhọn bay thẳng lên trên, Haru đổi mũi nhọn thành thanh kiếm cầm lấy và chém từ dưới lên hướng vào đầu.

Hắn ta bật nhảy lùi lại né được vết chém, những chiếc lá dày đặc làm hắn mất dấu câu, Haru đổi thanh kiếm thành mũi nhọn ném thẳng vào đầu hắn, cùng lúc đó tay trái tạo ra thanh kiếm khác lưỡi kiếm rất dài chém vào bụng, hắn ta dùng đá tạo thành bức tường chặn được mũi nhọn, lưỡi kiếm lao tới hắn tạo thêm một cây cột đá bên trái chặn được vết chém.

Haru buông thanh kiếm xuống lao tới đó, một đòn loạn ma làm bức tường vỡ vụn, Curo từ trên trời bắn một tia ma lực siêu nhỏ lao vào đầu hắn với tốc độ kinh khủng, hắn ta nén ma lực cực lớn về một điểm, tạo ra một lá chắn nhỏ bằng tia năng lượng, giúp hắn đỡ được trong một giây.

Hắn nghiêng đầu về bên trái né được tia năng lượng, Haru tung một đấm trúng thẳng vào mặt kèm theo những lưỡi dao nhỏ nhọn, dùng lá chắn nhỏ tượng tự đỡ được những lưỡi dao chí mạng, còn một số lưỡi đâm xuyên qua miệng và mũi, cú đấm làm hắn văng về phía trước Haru tạo ra bức tường đá đẩy hắn ngược lại, cậu tung một đấm xuyên thủng bụng hắn ta.

Hắn nấm lấy tay cậu và dùng ma thuật ép cánh tay vỡ nát và nén thành quả cầu, Haru không biết đau đớn từ cánh tay đứt mọc ra mũi nhọn bằng sắt đâm thẳng vào đầu hắn, quả cầu lao tới đầu Haru, Curo bắn tia loạn ma xuyên qua quả cầu làm nó biến mất.

Hắn ta điều khiển đất đá xung quanh nứt ra khiến Haru mất cân bằng đâm hụt vào vai, hắn ta điều khiển tảng đá lao vào cậu, Curo rút kiếm lao thẳng xuống chém vỡ tung, Haru điều khiển lưỡi kiếm lúc nãy ở dưới đất lao thẳng vào đầu hắn từ phía sau.

Cùng lúc đó Curo tung một đòn loạn ma cực mạnh đâm vào tim hắn, hắn ta đưa hai tay ra hai bên một áp lực lớn ép Haru và Curo xuống đất, mọi thứ bắt đầu nứt vỡ, Emia đứng từ lúc đó đến giờ cô đang dồn một ma thuật cực mạnh, chỉ còn vài giây trước khi Haru và Curo vỡ vụn một tia sét băng lao tới rất nhanh, hắn ta phát hiện ra tia sét đó, Haru và Curo xuyên thủng hai chân của hắn, cánh tay và chân của hai người đã vỡ ra thành hạt bụi, bị xuyên thủng bởi băng làm hắn đông cứng.

Haru va Curo dùng một lượng loạn ma lớn làm hắn không thể dùng ma thuật trong vài giây, tia sét băng lao thẳng vào đầu với tốc độ rất nhanh, và quá to để có thể né được bằng cách nghiêng đầu, tia sét làm đầu hắn vỡ thành vụn băng truyền đi khắp cơ thể làm tất cả da thịt bị đóng băng và vỡ vụn.

Emia định chạy tới giúp Haru và Curo thì bị hai người nói.

"Mau giúp Rie đi tụi này tự lo được."

Emia chạy lại chỗ Rie đang nằm cô dùng ma thuật để trị thương cho cô ấy, vết thương bị bỏng từ từ lành lại, còn vết thương bị cháy đen thì không thể lành, một phần vì ma thuật trị thương cần sự tập trung cao, còn Emia giờ đang rất căng thẳng nên ma thuật không ổn định.

"Mau lành lại đi mau đi làm ơn mà, mau lành lại đi làm ơn."

Emia vừa khóc vừa cầu xin thảm thiết, cô liên tục dùng ma thuật trị thương vào Rie, trong nhóm của cô người giỏi ma thuật trị thương nhất chính là Rie, nếu là Rie thì đã làm được rồi.

"Aaa không được đừng mà, Rie à cậu phải tỉnh táo để dùng ma thuật trị thương cho bản thân, tỉnh dậy đi mà, Rie à."

Ma thuật trị thương của Emia không đủ mạnh, vì từ nhỏ đã có người luôn rất cô trị những vết thương, bây giờ cô đang hận bản thân vì đã quá lười biếng.

"Tỉnh dậy đi mà, nếu cậu chết thì tất cả sẽ là lỗi của tớ đấy, giá như tớ giỏi hơn."

Đang khóc nức nở một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên tay cô, Emia ngước mắt lên nhìn, Jinna đang truyền ma lực vào tay và giúp cô dùng ma thuật trị thương mà Rie đã dậy.

Vết thương từ từ lành lại, Rie mở mắt ra đầy đau đớn Emia ôm chặt lấy Rie òa khóc như một đứa trẻ, Haru và Curo đã hồi phục được đôi chân dù vẫn chưa mọc lại tay, Haru với giọng đùa giỡn lên tiếng

"Này cậu nợ tụi này 1000 đồng vàng Asura đó nhá."

Dù không ai cười nhưng bầu không khí đã thoải mái hơn, đang vui vẻ thì một giọng nói phát lên

"Chà chà không ngờ tụi nó có thể giết được kinra, chúng ta có nên vỗ tay không nhỉ."

Cả nhóm chết lặng tất cả đều nhìn lên trời nơi phát ra giọng nói, trên bầu trời có khoảng hai mươi người tất cả họ đều cưỡi ginrin bay, một giọng nói lại phát lên đầy đáng sợ.

"Chúng mày có 10 phút để chạy, gì nữa ta, à nhớ ra rồi, thời gian bắt đầu từ bây giờ."
 
Thảm Họa Chuyển Sinh
Chương 11


"Một, hai, ba, bốn.. bảy mươi tám."

Những tiếng đếm ngược liên tục, cả nhóm dùng hết tốc độ di chuyển thật nhanh, haru ôm lấy Yana cùng với Rie ôm lấy Jinna tất cả đang cố bay khỏi đây.

Tiếng đếm ngược cứ vang vọng xung quanh.

"Tám mươi, tám mốt, tám hai, tám ba, xin lỗi nhưng đếm những con số rất chán, trò chơi bắt đầu thôi."

Rie đang bay thật nhanh thì khựng lại, trước mặt cô đã bị bao vây, giọng nói đùa cợt vang lên.

"Xin lỗi xin lỗi nhưng ta rất thích dùng kỹ xảo để thắng trò chơi, gian lận trong trò chơi là vui nhất."

Hắn ta cùng với những tên lính tiếp đất, hắn bước xuống đi lại gần Rie giọng nói đầy biến thái cất lên.

"Cha cha chúng ta có hai cô gái xinh tươi ở đây, chúng mày được phép hiếp nó trước khi giết, còn hai cô bé là của tao."

Haru đã mọc lại tay trái tạo ra một thanh kiếm sắt định lao tới, Rie giữ cậu lại vì cô biết dù có cố gắng thì tất cả sẽ chết thôi, cô lên tiếng với giọng bình tĩnh.

"Tại sao lại tấn công chúng tôi."

Hắn ta nhìn vào Yana và nói.

"Vì mày đã cứu người không nên cứu, và giết người không nên giết."

Yana bước ra phía trước giọng nói run rẩy lên tiếng.

"Là tôi đã giết tên tóc trắng, muốn làm gì thì nhắm vào tôi hãy thả họ ra."

Hắn ta như vừa nghe được một câu đùa, những tiếng cười cất lên đầy ghê rợn, hắn bắn một tia lửa lao tới Yana, Rie kéo Yana lùi lại và đỡ đòn, nhìn thấy như vậy hắn ta lên tiếng với giọng đầy mỉa mai.

"Mày nói đã giết tên đó sao, thứ chỉ biết nhắm mắt sợ hãi, chúng mày đùa tao à."

Hắn quay về sau nhìn những tên lính và nói: "Hai đứa con gái thì bắt sống nếu các ngươi muốn vui vẻ, hai thằng kia thì giết cho ginrin ăn, còn hai đứa trẻ là của tao."

Hắn ta nói xong liền lùi lại tạo ra chiếc ghế bằng đá, ngồi vào đó giống như đang xem một bộ phim thú vị, một thứ ngôn ngữ mà Yana rất quan thuộc vang lên.

"Trò chơi bắt đầu."

Vung tay về phía trước những tên lính rút kiếm lao tới, Yana hét lớn bằng tiếng Nhật.

"Làm ơn đừng giết tôi chúng ta đều là người Nhật mà."

Hắn kinh ngạc đưa tay ra hiệu những tên lính lùi lại, hắn nhìn Yana với ánh mắt bất ngờ lên tiếng.

"Từ từ đã, còn ai là người tái sinh nữa không."

Yana vui mừng trả lời.

"Chỉ có tôi thôi, làm ơn hãy giúp tôi."

Hắn ta gật đầu ra vẻ đã hiểu, giọng nói buồn chán cất lên.

"À giết luôn con nhỏ tóc trắng, đúng là mất hứng mà, tưởng đâu có hàng ngon rồi, giết con nhỏ đó đầu tiên, tao không muốn hiếp một thằng đàn ông hay bà già gì đó bên trong cơ thể nó, chết tiệt có khi là một ông chú 30 tuổi chẳng hạn, nên mau giết nó đi chừa lại con tóc đen cho tao."

Yana đứng hình khi nghe được những lời đó, những tên lính lao tới chém Yana Haru đưa kiếm đỡ, cậu tung đòn chém tên đó nhưng hắn né được và đáp trả.

Cú chém từ trai sang hướng tới cổ cậu, Curo vung kiếm chém về hướng tay hắn, hắn ta đổi kiếm từ tay trái sang tay phải mặc kệ cho cánh tay bị đứt, hắn dồn ma lực vào thanh kiếm phát sáng nứt ra, vết chém ngang cực mạnh cùng lúc đó những tên lính khác dồn ma lực vào một quả cầu duy nhất.

Bắn về nhóm cậu, vết chém cùng với quả cầu phát nổ cực lớn làm nhóm Rie văng ra xa, vì có rất nhiều người dồn ma lực nên cả nhóm không đỡ được, mọi người bị thương rất nặng, Rie vì bảo vệ hai đứa trẻ đã bị thủng một lỗ xuyên tim.

Curo đang đứng dậy thì một tên lao tới rất nhanh chém vào đầu cậu, Haru gãy cả hai chân cố bắn một viên đạn đá về hướng hắn, viên đạn bay tới làm đứt một chân của hắn, hắn ta mất cân bằng Curo nhắm lấy cơ hội chém hắn đứt đôi người.

Vì mãi giúp Curo Haru không chú ý vô số tên lao tới cậu, Curo nhìn xung quanh để kiểm tra mọi người thì đứng hình khi thấy xác của Rie, nếu không có cô ấy đỡ lấy thì mọi người đã chết, Haru dùng ma lực vào tay đẩy cơ thể bay lên trời né được vết chém, cậu dùng đá làm thành chân giả tiếp đất, vừa tạo ra thanh kiếm vừa né vết chém và ma thuật.

Trông thấy Curo đang đứng yên không cử động cậu hét lớn.

"Mau chiến đấu đi, nếu không tất cả chúng ta sẽ chết hết."

"Thật là cảm động, nếu mày không muốn con nhỏ tóc vàng này chết thì mau đứng im."

Haru nhìn về phía giọng nói, người ngồi ghế lúc nãy đang kề kiếm vào cổ Emia, Curo và Haru ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, bỏ kiếm xuống và đứng yên.

"Tao đã bảo là tao rất thích gian lận rồi mà."

Hắn ta nói với giọng đùa cợt, hắn chém bay đầu tên lính bên cạnh và nói: "Tao đã nói là bắt sống mà, tuyệt giờ thì chết một đứa rồi."

Những tên lính khác đã bắt được Jinna và Yana mang lại gần hắn, hắn ta nhìn vào Haru đang vô cùng tức giận, hắn ta dùng tay bóp vào ngực Emia để chọc tức cậu, giọng nói vui sướng phát lên.

"Này hai ngươi người nào đã được bóp nó chưa, rất to và mềm mại đó, để xem bên dưới có to bằng không."

Hắn đưa tay từ từ xuống, những ngón tay mò mẫm khắp cơ thể cô, Emia khó chịu càng cử động thì lưỡi kiếm càng sâu thêm làm cổ cô rỉa máu, Haru tức giận nhưng chỉ dám đứng yên, còn Curo quỳ xuống ôm lấy xác Rie khóc lớn.

Hắn ta xé áo Emia ra để lộ toàn bộ thân thể trắng tinh của cô, cười thật to và xé từ từ váy của cô Haru tức giận lao tớ, lưỡi kiếm lại sâu thêm cậu sợ hãi đứng lại.

Một tên lính rút kiếm đi từ từ lại gần cậu, nhìn thấy Emia bị bắt khiến cậu không thể phản kháng, tên lính vung kiếm đầu Haru rơi xuống đất, tên lính còn lại đi tới chỗ Curo đang quỳ, giống như mất hết ý trí cậu để tên lính chém đầu mình.

Emia gào thét thảm thiết, hắn ta hôn lấy cô một cách mạnh bạo, cô cắn làm môi hắn chảy máu, hắn ta đưa miệng lại gần tai cô và nói nhỏ.

"Tất cả vì các ngươi đã cứu tụi nó, bạn bè người thân của ngươi chết là do nó."

Hắn ném Emia cho những tên lính, như mất hết ý chí sống, cô mặc kệ cơ thể mình đang bị hãm hiếp bởi rất nhiều người, hắn nắm lấy tóc và kéo lê hai đứa trẻ lại gần chỗ Emia, rút kiếm chém về hướng Yana, chứng kiến hết mọi thứ cô bé rơi nước mắt, thứ chảy ra từ mắt là thứ nước màu đen kỳ lạ từ từ chảy ra và phun trào.

Đôi mắt màu xanh dương chuyển sang màu đen trắng có hình dạng bông tuyết, từ dưới chân Yana những lớp băng đen tỏa ra xung quanh, tạo thành vòng tròn băng, trong chớp mắt những thứ đứng bên trong vòng tròn băng đó tất cả đều biến thành nước, xung quanh Yana chỉ còn lại một mình Jinna, cây cối động vật xác chết những tên lính và cả Emia đã biến mất, chỉ còn lại rất nhiều vũng nước màu đen ngòm.
 
Thảm Họa Chuyển Sinh
Chương 12


"Đó là Tanaka Aki đúng không sao mọi người lại xa lánh cậu ấy vậy."

"Um vì cậu mới chuyển đến nên không biết, những người thân thiết và những ai giúp đỡ nó điều đã chết, đừng lại gần nhỏ xui xẻo đó."

Tại sao mình lại xui xẻo như vậy chứ, mình mới là người nên chết đi.

"Này Aki, chúng ta đi bơi đi có con sông gần đây rất mát."

"Um đúng là mùa hè thì nên đi bơi nhỉ, mà chỉ hai chúng ta thôi sao?"

Tại sao mọi chuyện luôn diễn ra như thế.

"Tất cả là tại mày, nếu nó không cứu mày thì nó đã sống rồi, tại sao người chết lại là con tao chứ."

Mọi thứ xui xẻo luôn tìm đến cô ấy, có lẽ mình mới là người nên chết đi, nhưng dòng suy nghĩ cứ liên tức xuất hiện làm cho nổi ân hận càng ngày càng lớn, cô luôn tự trách bản thân và căm ghét chính mình, tại sao cậu lại cứu mình tại sao những người yêu thương đều chết chứ, ba mẹ, người bạn thân nhất, cảnh sát, những người lạ mặt, tại sao tất cả họ đều chết khi cố gắng cứu mình chứ.

"Này Tanaka, mình đã nghe câu chuyện của cậu, dù cậu không biết nhưng mình còn sống đến bây giờ là nhờ cậu, chỉ cần cậu trở nên mạnh mẽ để không cần ai cứu giúp, cậu đã cứu được tớ đó."

Có lẽ vì câu nói đó tôi đã quyết định trở thành lính cứu hộ, để cứu lấy nhiều người nhất có thể, dùng cơ thể mà những người đã hy sinh mạng sống ban tặng, tôi sẽ hy sinh bản thân để cứu lấy những sinh mạng khác.

Mình nhớ đã tắt đèn rồi mà, tại sao bầu trời lại sáng như vậy chứ đang là ban đêm mà, chuyện quái gì thế này mình đang mơ sao.

"Alo"

"Này Aki cậu xem tin tức chưa, có một vòng tròn xuất hiện trên bầu trời phát sáng tuyệt đẹp."

"Xem rồi, thứ đó là cái quái gì vậy chứ, cứ như bước ra từ truyện tranh vậy."

"Đúng chứ nó rất giống, cậu có đang nhìn lên trời không, aaa đẹp quá đi tớ muốn nó sáng mãi như vậy, cứ như đang ở hành tinh khác vậy."

"Sáng để làm gì chứ, giờ mình phải mua thêm một tấm rèm nữa thì mới ngủ được."

"Cậu muốn ngủ thì ngủ đi, mình sẽ đi ngắm bầu trời biết đâu ngày mai lại hết."

Thứ đó xuất hiện gần một năm rồi nhỉ, cũng tại nó mà mình lúc nào cũng bận hết thực là tức chết mà.

"Báo cáo đã phát hiện nhóm leo núi họ vẫn còn dấu hiệu sự sống, do địa hình hiểm trở và thời tiết chúng tôi không thể hạ cánh, xin nhắc lại đã phát hiện được nạn nhân chúng tôi yêu cầu viện trợ hết."

"Đội 3 đã nghe được tín hiệu chúng tôi đang trên đường đến vị trị hết."

"Họ leo đến đó để làm gì chứ, thật là muốn leo cũng phải lựa ngày khác đi, chọn đúng giao thừa làm tôi không thể xem pháo hoa rồi."

"Từ khi vòng tròn xuất hiện những trò điên khùng cứ xảy ra, họ leo lên đó để chụp hình chứ gì, này Aki bây giờ cứu họ còn kịp xem pháo hoa không."

"9 giờ 12 phút, không kịp đâu đi đến điểm cứu hộ cũng mất 2 tiếng rồi, cậu ráng đợi năm sau đi."

Chết tiệt mình cũng muốn xem pháo hoa, đến cuối năm rồi còn bận đúng là một năm xui xẻo mà.

"Đội 3 báo cáo, chúng tôi đã giải cứu thành công, có 6 người bị thương và 2 người đã chết, chúng tôi đang trên đường trở về hết."

"Nghe rõ ****chu****tôi ****sẽ."

"Aki bộ đàm bị gì rồi sửa giúp mình."

"Đưa đây để mình làm, chúng tôi yêu cầu viện trợ vì thời tiết xấu, cần một đội y tế bọn họ bị thương rất nặng hết."

"Chú**n*g****tôi********đã."

"A chuyện quái gì vậy nè, sao lại hư vào lúc này chứ."

"Này mọi người bầu trời hình như đang sáng hơn, những ánh hào quang đẹp ghê."

Bầu trời sáng chói một thứ năng lượng cực nóng bắn xuống, khiến mọi thứ xunh quanh nổ tung và tan rã, vụ nổ kinh khủng đó bao phủ toàn bộ Nhật Bản.

Ngày 1 tháng 1 năm 2024 nhật bản đã biến mất kì lạ cùng với 124 triệu người.

Yana ôm lấy đầu cào cấu gương mặt đến chảy máu, khung cảnh xung quanh bị phá hủy để lại một khoảng trống lớn, không còn một ngọn cỏ hay bất kỳ thứ gì khác chỉ còn lại rất nhiều nước trên mặt đất.

Yana liên tục đập đầu xuống đất vừa đập vừa la hét, Jinna ôm lấy Yana để ngăn cản cô ấy tiếp tục làm hại bản thân.

"Tất cả là tại chị, chị là thứ xui xẻo nhất trên đời này, tất cả họ chết là do chị."

Jinna ôm lấy Yana dù đang khóc rất nhiều nhưng vẫn cố gắng an ủi.

"Không phải, chị chỉ đang cố bảo vệ em thôi, phải là lỗi của em mới đúng chị không sai gì cả, Haru, Rie, Curo, Emia họ chết vì những tên khốn kiếp đó không phải lỗi của chúng ta."

"Đúng chứ, Emia chết là do bọn đó chị chỉ là dọn rác khỏi thế giới này, bọn khốn nạn đó xứng đáng bị như vậy, tất cả là do bọn đó chị không làm gì sai cả."

"Đúng vậy chị không sai gì cả, chúng ta mau ra khỏi đây nếu không bọn chúng sẽ tới nữa đó."

Cả hai chạy thật nhanh về hướng lều mà nhóm Rie đã dựng lên, con ginrin vẫn còn ở đó, Yana và jinna leo lên và chạy thật nhanh ra khỏi khu rừng.

Cứ chạy cứ chạy mãi cho đến khi cả hai nhìn thấy một tòa thành hùng vĩ, cả hai bước qua cổng thành xuất hiện trước mắt những công trình to lớn tuyệt đẹp.

Vì đã chạy rất lâu cả hai không có gì để ăn, cơ thể yếu ớt cứ đi lang thang khắp nơi để tìm thức ăn, Jinna chạy lại gần một khu chợ bán thịt và cầu xin.

"Làm ơn hay cho bọn cháu thức ăn nếu không chúng cháu sẽ chết mất."
 
Thảm Họa Chuyển Sinh
Chương 13


Dù có xin thế nào thì cũng vậy, ở thế giới nào đi nữa nếu không có tiền thì chả sống được.

Cả hai đi lang thang rất lâu đi qua những nơi đẹp mắt lung linh, lễ hội của thành phố này đang diễn ra rất hoành tráng, mọi người đều ăn mặc giống nhau trang phục màu đỏ có rất nhiều pha lê phát sáng, khắp mọi nơi được trang trí pha lê màu đỏ phát sáng làm cho thành phố rực rỡ vào ban đêm.

Khắp nơi ca hát ăn mừng, vì cả hai đã bị nhốt rất lâu trong ngục tối, nên những đều bình thường này cũng làm cho họ kinh ngạc, đi qua một cây cầu nơi người dân đang thả những viên pha lê đỏ rực xuống nước, làm cho hồ nước sáng lung linh.

Màu đỏ xinh đẹp ấy liên tục làm cho Jinna nhớ lại những khung cảnh ám ảnh, vì cô bé có trí nhớ siêu phàm mọi thứ cô bé trải qua sẽ không thể bị lãng quên, dù là ký ức hạnh phúc hay ký ức đau thương, nó sẽ mãi mãi bám lấy Jinna suốt đời.

Sau khi đi rất lâu Yana đã thấy một trang trại buôn bán ma thú, dẫn theo con ginrin đi vào bên trong, có một người đàn ông đang chăm sóc và cho những con quái vật ăn, ông ta hơn gầy có một gương mặt u ám mái tóc nâu đôi mắt vàng vẻ ngoài mang lại cảm giác đáng sợ.

Đi sâu vào bên trong những quái vật khi thấy cả hai thì bắt đầu hú những tiếng đáng sợ, người đàn ông khi thấy Yana dẫn theo ginrin thì lên tiếng.

"Xin lỗi đang là lễ hội pha lê nên không mở cửa."

Nói hết câu ông ấy mới nhìn từ từ con ginrin, như có gì đó thú vị ông ta cười hào hứng, Yana vì không có tiền nên chỉ còn cách này cô mở miệng năn nỉ.

"Làm ơn chúng cháu đang cần tiền, dù giá rẻ cũng được nếu không có thức ăn thì tụi cháu chết mất."

Ông ta cười rất vui khi nghe được điều đó, ông ta đi lại gần ngắm nhìn ginrin một hồi thì lên tiếng

"Đây là ginrin loại bình thường thôi nó còn đang bị thương nữa, nên chỉ có thể ra giá 2 bạc thấy thế nào."

Giống như không quan tâm về giá Yana đồng ý lập tức, có được tiền cả hai đi vào trung tâm thành phố tìm kiếm những quán ăn, Yana mở mắt kinh ngạc khi thấy một cửa hàng đang bán mì udon.

Chạy thật nhanh đến đó, mùi hương quen thuộc những tiếng nói quen thuộc, những khách hàng đang ăn ở đây có nhiều người nói chuyện bằng tiếng Nhật, cô còn nghe thấy cả tiếng Anh.

Cứ như Yana đang ở thế giới của mình vậy, nhưng những trang phục pha lê nói cho cô biết đây không phải Nhật Bản, dù biết rất nhiều người giống như mình đều tái sinh vào thế giới này, nhưng khi được thấy mọi người trò chuyện với nhau và ăn mì udon làm cô rơi nước mắt.

Một cô gái xinh đẹp tóc vàng chắc là bà chủ ở đây, khi thấy Yana đứng trước quán òa khóc cô bối rối hỏi thăm.

"Này em bị sao thế, sao lại khóc thế này."

Yana muốn nói nhưng những tiếng nức cứ liên tục chạy vào làm cho lời nói ngắt quãng, Jinna cũng khóc theo dù không biết gì hết, nhưng vì đang đói bụng cô bé vẫn cố nói dù nước mắt cứ chảy.

"Làm ơn cho tụi em đồ ăn, em có thể trả tiền, em có tiền rồi."

Hai người khóc nức nở làm cho bà chủ rối loạn, cô dẫn cả hai vào trong, bên trong được bố trí rất đẹp mắt những viên pha lê xinh xắn, nhưng cũng có một chút phong cách của Nhật.

Yana sao khi kìm chế nước mắt thì cũng nói được cô nói bằng tiếng Nhật

"Chị là người Nhật sao?"

Cô chủ khi nghe được tiếng Nhật mà không có vẻ gì là ngạc nhiên, cô cười tươi đáp trả bằng tiếng Nhật.

"Sai rồi chị không phải người Nhật đâu, chị là người Mỹ chỉ là khách du lịch thôi, nhưng mà chị là người trái đất."

Phải rồi nhỉ đâu phải chỉ có người dân Nhật Bản mới bị bắt qua đây, khi vòng tròn ánh sáng xuất hiện lượng khách du lịch và người nhập cư tăng điên cuồng, lúc đó làm cho mọi thứ bị quá tải rối loạn hết lên, với những dòng suy nghĩ trong đầu Yana lên tiếng với giọng lo lắng.

"Một tô udon bao nhiêu tiền ạ, chúng em chỉ có hai bạc thôi."

"Ủm hai bạc đủ em ăn một tuần rồi đó, em không biết giá cả nhỉ dễ bị lừa đảo lắm đó, thôi cùng là người trái đất không lẽ chị không mời em được một tô mì."

"Em cảm ơn."

Đợi khoảng vài phút hai tô mì nóng hổi đã làm xong, đang rất đói cả hai ăn hết nhanh chóng, mùi vị không giống lắm nhưng vẫn rất ngon, sợi mì thì được làm giống hoàn hảo mang lại cho Yana cảm giác quen thuộc.

Một vị khách gần đấy đi lại gần ngồi xuống, giọng nói hiếu kỳ cất lên.

"Đến đây lâu chưa?

Có ba mẹ người thân không?

Được sinh ra hay nhập vào người khác?

Có muốn tìm người thân không?"

Những câu hỏi liên tục liên tục làm cho Yana rối hết cả lên, dù vậy cô vẫn nghe và trả lời được hết.

"Đến đây đã được 13 năm rồi nếu tính theo lịch ở thế giới này, là người được sinh ra những ba mẹ thì không biết, làm thế nào để tìm được người thân của mình?"

Ông ta mỉm cười xoa đầu Yana rồi nói.

"Vậy à, chắc là đã sống khó khăn lắm nhỉ, để sống sót trong thế giới này mà không có người thân ở thế giới này chăm sóc và chỉ dẫn thì rất khó, còn việc tìm lại người thân thì 5% là may mắn, còn 95% là họ đã chết rồi, hoặc là họ vẫn chưa đến thế giới này."
 
Thảm Họa Chuyển Sinh
Chương 14


"À tụi em không có chỗ ngủ đúng không, hay là ngủ ở đây đi đỡ tốn kém, dù gì chị cũng đang cần người giúp, lễ hội còn 3 ngày nữa mới kết thúc."

Yana vui vẻ đồng ý ngay, như đã đợi câu nói này từ lâu.

"Vâng cảm ơn chị rất nhiều."

Cứ thế cả hai ở lại quán ăn giúp đỡ bà chủ, có rất nhiều người tái sinh đến đây trò chuyện bằng tiếng nhật, mạng lại cảm giác khó tả cho Yana, có thể là cô cảm thấy mình không còn cô đơn, mình không phải duy nhất mà rất nhiều người giống mình, những cảm giác kỳ lạ đầy hạnh phúc nhưng cùng với đó là sự tiết thương cho những người ở đây.

Tại sao, tại sao, ai đó, người nào đó đã gây ra sự việc này, những suy nghĩ cứ chạy trong đầu của cô, điều này thật nực cười vì Nhật Bản là nơi có rất nhiều bộ truyện theo đề tài này, nhưng liệu chuyển sinh sang thế giới khác có phải là phước lành?

Dù gì thì mình vẫn giống một vài điểm của nhân vật chính, có một sức mạnh đặc biệt này nọ, nghĩ đến đây Yana nhìn vào gương, đôi mắt màu xanh lam của cô đã đổi màu, làm theo những gì Rie dậy tập trung dòng chảy bẩm sinh lại với nhau, nước từ ngón tay chảy xuống, khi nước chạm vào viên pha lê được trang trí ngoài cửa.

Một điều gì đó kỳ la xảy ra, nhanh đến mức Yana chỉ thấy giống như viên pha lê tự động biến thành nước, vũng nước màu đen ngòm thậm chí còn không phản chiếu hình ảnh, một thứ sức mạnh đáng sợ biến mọi thứ thành nước, dù gì thì vẫn gọi là may mắn vì nhờ nó mà đã thoát chết hai lần.

Chuyển sinh, ngoại hình xinh xắn, phép thuật, quái vật, dị giới, sức mạnh đặc biệt, aaaa sao mình giống nhân vật chính trong mấy bộ xàm xí vậy nè, lỡ rồi sao không cho mình làm vua luôn đi cho giống hẳn luôn.

Rối bời với những dòng suy nghĩ Yana nhìn sang Jinna, cô bé trong bình tĩnh lạ lùng, nếu thường ngày con bé sẽ khóc rất nhiều vì sư phụ của nó vừa chết mà, một ánh mắt u buồn gương mặt không cảm xúc, năng lực đó là con dao hai lưỡi, những kỷ niệm đẹp đẽ sẽ không phai nhạt, còn những ký ức muốn quên lãng lại không thể quên, những ký ức đó chuẩn xác và đầy đủ giống như một bộ phim tua đi tua lại, dù không muốn xem cũng không được.

Yana đi lại ngồi xuống bên cạnh Jinna, giọng nói an ủi nhẹ nhàng gợi lại những ký ức xưa.

"Này, chắc em vẫn nhớ nhỉ, em từng kể với chị về thế giới rộng lớn xinh đẹp, thế giới mà em đã biết nhờ nhìn lén quyển sách của ai đó, dù chỉ nhìn lướt qua nhưng em đã kể lại từng chi tiết cho chị nghe, em là người thân duy nhất của chị trong thế giới tàn nhẫn này và ngược lại, em đã nói với chị bằng giọng điệu thích thú như vậy nè phải không, aaa tuyệt quá đi, một ngày nào đó chúng ta sẽ ngắm nhìn thế giới này một cách tự do, em và chị sẽ đi khám phá khắp châu lục này."

Aaa phải như vậy chứ, đáng lẽ ở độ tuổi của em thì phải được cười hạnh phúc như vậy, chị sẽ thay thế tất cả những ký ức đau khổ đó, bằng những ký ức hạnh phúc của hai chúng ta, một ngày nào đó chúng ta sẽ ngắm nhìn thế giới này Cùng nhau.

"Không có đâu, em nhớ rất kỹ đó nha, em không có nói như vậy mà."

Jinna nở nụ cười sau bao nhiêu ngày chạy trốn, nụ cười hạnh phúc mà lẽ ra em ấy nên có, chứ không phải đôi mắt chưa nổi buồn sâu thẳm ấy, ruốt cuộc cần bao nhiêu hạnh phúc em mới có thể quên đi ký ức đau thương đó.

"Mẹ à, làm ơn mà, đừng làm đau mẹ nữa mà."

Những tên lính cưỡng hiếp và giết mẹ Jinna ngay trước mặt cô bé tội nghiệp, những tiếng thở hổn hển, những lời nói hưng phấn, những dấu ửng đỏ trên cơ thể, những tiếng cười đùa đó, tất cả những điều đó cho dù là chi tiết nhỏ nhất, sẽ mãi mãi trở thành một đại dương đen sâu thẳm nuốt chửng lấy Jinna.

"Dù gì ta đã được tự do rồi đúng không, chỉ còn một bước nữa là ước mơ của chúng ta sẽ trở thành sự thật, cả hai chúng ta sẽ sống những tháng ngày hạnh phúc."

Jinna gập đầu hạnh phúc, ôm lấy Yana một giọng nói chưa từng có giọng nói đầy ngiêm túc.

"Em sẽ trở nên mạnh mẽ, thật mạnh mẽ để có thể bảo vệ chị, em sẽ không để chị phải cảm thấy tội lỗi nữa, em sẽ bảo vệ chị, em yêu chị."

Cô chủ tên là Hera một cái tên đẹp, một người xinh đẹp và tốt bụng, cứ như thế Yana và Jinna ở chung với Hera, Hera cung cấp chỗ ngủ và trả lương cho cả hai, dậy những ma pháp cô ấy biết cho cả hai, ngày qua ngày tháng qua tháng, những tháng ngày buồn chán đó luôn luôn là ước mơ to lớn của những nô lệ mất đi sự tự do.

Những thánh ngày bình yên và hạnh phúc đó thấm thoắt đã 3 năm, dù là không lâu nhưng cũng đủ làm cho Jinna từ một cô gái yếu đuối khóc nhè, trở nên mạnh mẽ xinh đẹp trưởng thành và quyến rũ, còn Yana cô ấy không quá thay đổi về tính cách, dù gì cô ấy cũng đã trưởng thành từ lâu rồi, chỉ có cơ thể là phát triển theo thời gian, càng lớn càng lộ ra sự xinh đẹp đầy quyến rũ, nhưng cũng có gì đó nhẹ nhàng có gì đó mạnh mẽ một chút vẻ đáng yêu.

"Này tại sao chỉ 3 năm mà em đã cao hơn chị rồi, aa nhìn kìa nhìn kìa tại sao nó lại to hơn được nhỉ, chúng ta ăn cùng món với nhau mà."

Giọng nói cũng đã khác rồi nhỉ, giọng nói nhỏ bé và rụt rè, nay trở nên tự tin hơn giọng nói trưởng thành đầy quyến rũ.

"Em không biết, nhưng mà chị thật sự không thích em sao?"

Trong những ngày tháng đó, trải qua bao nhiêu kỷ niệm, hình như những kỷ niệm đó, đã làm em ấy hiểu sai về tình cảm của bản thân.

"Chị nói rồi, em còn nhỏ lắm, em chỉ đang hiểu sai tình thân thành tình yêu thôi, chị chỉ xem em như em gái."

Dù nói như vậy nhưng những kỷ niệm đó cũng đang làm mình bắt đầu lung lay, dù sao thì chẳng ai có thể cản được sự xinh đẹp ấy.

"Thật không, chị không thích em thật sao."

Giọng nói quyến rũ, Jinna đưa mặt sát lại gần mặt Yana và hỏi nhỏ,

"Nếu chị không di chuyển tức là đồng ý."

Aaaa mình đang suy nghĩ gì vậy nè, đôi môi càng đưa sát lại, tim Yana đập càng nhanh, khi đôi môi sắp chạm vào nhau, Yana đẩy Jinna ra xa hét lớn với khuôn mặt đỏ bừng.

"Chị chuyển động rồi, chị không đồng ý."

Đang tính chạy đi thì bị Jinna nắm lấy tay kéo lại, Jinna hôn Yana một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng bắt đầu trở thành một nụ hôn sâu hơn.
 
Thảm Họa Chuyển Sinh
Chương 15


Nụ hôn càng sâu hơn, nụ hôn đó giống như chìa khóa để mở hết mọi cánh cửa đang kiềm nén cảm xúc của Yana, Jinna từ từ cởi những lớp áo của Yana ra từ từ hôn khắp cơ thể trắng hồng của cô.

"Chúng ta không nên như thế này."

"Tại sao?"

Tại sao nhỉ, chỉ là mình thấy nó sai trái kiểu gì đó, mình đã xem em ấy như em gái mà.

"Chị không biết nữa."

Giọng nói cùng với hơi thở khó khăn làm cho Jinna càng mạnh dạn hơn, hai người họ hôn lấy nhau bỏ hết những vấn đề khác, giống như thế giới chỉ còn hai người, cơ thể hòa quyện vào nhau nhẹ nhàn lãng mạn, những động tác của Jinna vô cùng chậm rãi và nhẹ nhàng nhưng cũng đầy quyến rũ.

"Chị thật sự rất xinh đẹp, mái tóc trắng này, cặp mắt có hình bông tuyết tuyệt đẹp, cái mũi nhỏ cao đôi môi đỏ hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn, và một chiếc lưỡi rắn thú vị."

Yana đỏ mặt xấu hổ không phải vì được khen, mà vì Jinna nói về cái lưỡi khi đã hôn cô rất nhiều.

"Này em đừng có mà chọc chị đó nhá."

Những tiếng cười của Jinna, giống như cô thấy rất thú vị khi trêu chọc Yana, Jinna hôn lên trán và nhìn Yana với cặp mắt đắm đuối giọng nói quyến rũ nhẹ nhàng cất lên.

"Vậy kể từ bây giờ chị là của em."

Khuôn mặt của Yana đỏ bừng, cô từ lúc đầu đến giờ tim đã đập như sắp vỡ tung, giọng nói xấu hổ nhưng vẫn cố gắng bắt bẻ.

"Ai là của em chứ, chị không phải đồ vật."

Jinna cười rất tươi có vẻ như hôm nay là ngày cô hạnh phúc nhất, cô nhìn Yana và buôn lời chọc ghẹo.

"Vậy thì từ bây giờ em là của chị, chị biết đó em không thể quên được đâu nên là, dáng vẻ xấu hổ này của chị, khuôn mặt đỏ bừng này, mùi hương này, cảm giác này, ký ức hạnh phúc này sẽ không bị lãng quên."

Phải rất lâu thì cả hai mới thấy mệt, Yana nằm sát vào lòng Jinna cô mỉm cười dù rất nhỏ nhưng cũng bị Jinna nghe thấy, làm cho Jinna ôm càng chặt hơn, sau một hồi lâu Jinna cũng lên tiếng.

"Em muốn được đi học, ma thuật em đã học được rất ít và yếu, em muốn được mạnh mẽ hơn, trường học có thể dậy em nhiều ma thuật hơn, em muốn ước mơ của chúng ta thành sự thật, em muốn được ngắm nhìn thế giới rộng lớn này."

"Chị cũng muốn ước mơ của hai chúng ta thành sự thật, chị muốn được nhìn thấy thế giới mà em đã kể khi đọc được từ sách, chị muốn mạnh mẽ hơn để không cần người khác bảo vệ, chúng ta cũng có một khoản tiền nho nhỏ rồi cứ như vậy đi, chị cũng muốn em được đi học giống những người khác."

Hai người họ cùng tắm chung đùa giỡn, Jinna dùng ma thuật sấy khô tóc cho Yana cả hai như những đôi mới cưới, nụ cười hạnh phúc ánh mắt trìu mến nụ hôn ngọt ngào cứ dành tặng cho đối phương.

Hai người sau khi thay đồ xong đi xuống và phụ giúp Hera chuẩn bị buổi tôi, gương mặt cả hai không thể giấu được niềm vui sướng, mỗi lần chạm mắt với đối phương thì nụ cười lại nở trên môi.

Hera nhìn thấy hết tất cả, cô tò mò hỏi chuyện.

"Hai đứa có chuyện gì vui à, cứ cười như bị bệnh thế."

Câu hỏi đó làm cho cả hai ngại ngùng đỏ mặt, Yana với những dòng suy nghĩ trong đầu vô cùng khó nói, lấy hơn dũng khí Yana nhìn vào Hera với ánh mắt kiên định.

"Chúng em muốn được ngắm nhìn thế giới, cho dù nó có xinh đẹp hay xấu xí, nó là ước mơ của bọn em."

Hera và Jinna bất ngờ khi nghe được những lời đó, Hera cười tươi vui vẻ lên tiếng.

"Được thôi, dù gì hai đứa đã lớn rồi, tuy hơn buồn khi phải xa hai đứa nhưng chị biết ngày này sẽ đến, nếu mấy đứa muốn đi thì trưởng thành thôi là chưa đủ."

Cô thở dài một hơi rồi nói tiếp.

"Thế giới này quá nguy hiểm, chỉ với một chút kiến thức về ma thuật không thể giúp hai đứa sống sót, nhất là Jinna con bé là thiên tài nó có thể trở thành pháp sự mạnh mẽ, chị cần hai em phải nhập học một trường dạy ma thuật nào đó để có thể tự bảo vệ bản thân."

Yana nhìn Jinna rồi nói.

"Chúng em cũng định như vậy, với năng lực của Jinna chỉ cần ném em ấy vào một thư viện nhiều sách thì đã có thể trở nên mạnh hơn, nhưng còn em thì không thể như vậy, em muốn được mạnh mẽ hơn."

"Em cảm ơn chị rất nhiều, chị đã chăm sóc chúng em, chị có muốn đi cùng tụi em không."

Sau khi nghe được câu cảm ơn của Yana, Hera cười lớn và trả lời.

"Nếu biết ơn như thế thì bữa nay hai đứa rửa bát, chị cũng muốn đi lắm nhưng chị vẫn đang đợi một người, người ấy rất đặc biệt với chị, chị đã đọc được lời nhắn từ hội những người tái sinh, anh ấy đã hẹn chị ở thành phố này, lý do chị nấu mì udon cũng là vì anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ ngửi thấy mùi mì mà tự mò tới, nên là chị không thể đi cùng hai đứa được."

Jinna kinh ngạc nói với giọng thắc mắc.

"Nhưng mà chị đã bán mì được 10 năm rồi mà, nếu người đó hẹn chị ở đây thì cũng phải gặp được nhau rồi chứ, thành phố này cũng đâu phải quá lớn."

Hera với đôi mắt u sầu cô trả lời những thắc mắc của Jinna.

"Tin nhắn mà chị đọc được là được nhắn từ 10 năm trước, nếu đến bây giờ thì đã 20 năm rồi, có thể anh ấy đã mệt khi tìm kiếm chị khắp mọi nơi, hoặc là anh ấy đã có một cuộc sống hoàn toàn mới và không còn lưu luyến gì nữa, ảnh cũng hay quên lắm chắc là ảnh đã quên chị rồi."

Đôi mắt của Hera ửng đỏ giống như sắp khóc, cô nhanh chóng lãng tránh và nói sang chủ đề khác.

"Khi nào thì tụi em định đi?"

Yana trả lời nhanh chóng mà không cô chút suy nghĩ nào.

"Ngày mai tụi em sẽ chuẩn bị đồ đạc, chắc khoản hai ngày nữa mới đi."

Hera thở dài gật đầu đồng ý, cô đem ra một túi nhỏ đưa cho Yana rồi nói.

"Có 5 đồng vàng trong đó, coi như một phần là tiền lương còn một phần là chị cho hai đứa."

Nói xong cô đứng dậy đi về phòng, dù cố giấu nước mắt đi nhưng vẫn bị Yana nhìn thấy, Yana và Jinna nhìn theo hướng lưng của Hera và đứng dậy, cả hai cúi đầu nói lớn.

"Cảm ơn chị, cảm ơn chị rất nhiều."

Trong 3 năm đó cả hai đã tích được 20 đồng vàng, cùng với 5 đồng Hera đã tặng là 25 đồng vàng, một số tiền không quá to nhưng cũng đủ để chuẩn bị cho một chuyến đi dài.

Yana và Jinna chào tạm biệt Hera để bước tiếp con đường mà hai người nhắm tới, đại học furira một ngôi trường nổi tiếng và nó ở gần nhất chỉ mất 1 tháng đi đường.

Để chuẩn bị cho hành trình tiếp theo cả hai đã đến khu chợ trong thành phố, mua những thứ cần thiết và một con ginrin được để ở cổng thành, Yana và Jinna tiếp tục tiến vào sâu bên trong khu chợ, khu chợ đông đúc này được khắp sáng bởi viên pha lê khổng lồ đang lơ lửng giữa trung tâm, cùng với đó là vô số viên pha lê nhỏ lơ lửng xung quanh và trải dài khắp khu chợ.

Những quầy hàng bày bán rất nhiều thứ thú vị kỳ lạ, những món ăn ngon miệng đẹp mắt mà cả hai vẫn chưa ăn, mua thứ này ăn thử món kia cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian tươi đẹp này, tất cả quầy hàng được trang trí pha lê màu sắc rực rỡ làm cho khung cảnh đẹp đến khó tả.

Những cửa hàng trải dài trên con đường tấp nập, Yana nhìn trúng một cửa hàng bán vũ khí rộng lớn và cũng nổi tiếng, bên trong những thanh kiếm phát sáng được bố trí xunh quanh rất đẹp mắt.

Yana và Jinna đi sâu vào bên trong chính là khu bán gậy phép, những cậy gây được làm từ đá Safy và đá Vison, Yana nhìn vào Jinna và nói.

"Hãy chọn cây nào mà em thích, chị sẽ trả tiền."

Jinna vui vẻ nhìn từ cây này đến cây khác, ánh mắt dừng lại khi nhìn thấy một cây gậy màu đen với viên lõi ma thuật màu trắng, hình dạng đẹp mắt thân dài thẳng có họa tiết pha lê lấp lánh ánh đen, bên trên đầu là quả cầu pha lê trắng được bao phủ bởi những chiếc cánh đen.

Thân gậy được làm từ Vison một loại đá cứng và có thể lưu trữ ma lực, tuy không nhiều bằng đá Safy nhưng nó có thể nung chảy và tạo hình, thường được dùng làm vũ khí và áo giáp, phần lõi được làm từ đá Safy loại này rất tinh khiết màu trắng, đá Safy không thể nung chảy nên thường được gọt giũa để làm lõi gậy phép, Đá Safy tuy không cứng cáp và sắc bén như đá Vison, nhưng bù lại nó có thể lưu trữ và phóng đại lượng ma cực lớn.

Yana lấy cây gậy từ trên tường để lên bàn thanh toán, cô nói với ông chủ với giọng đầy tự tin.

"Tôi muốn mua nó."

Ông chủ nhìn vào cây gậy trên bàn ông ta vui mừng trả lời.

"Vâng, của quý cô hết 10 đồng vàng."

Sau khi nghe giá khuôn mặt của Yana và Jinna tối lại, dù đủ tiền nhưng đối với tài sản hiện tại thì nó quá đắt đỏ, Jinna cầm lấy cây gậy định trả lại chỗ cũ thì bị Yana ngăn lại, Yana nhìn về phía ông chủ với ánh mắt lấp lánh, ông ta có mái tóc nâu đôi mắt vàng vẻ đẹp mạnh mẽ nam tính, dù vậy trên khuôn mặt vẫn hiện ra sự háo sắc.

"Anh à, có thể giảm giá cho em được không, em thật sự rất muốn mua nó."

Khuôn mặt xinh xắn của Yana làm cho ông ta lung lay nhưng vẫn chưa đủ để được giảm giá, Jinna nhìn thấy chiêu trò của Yana liền bắt chước làm theo, mái tóc đen thơm phức, cơ thể quyến rũ ôm lấy cánh tay, cặp mắt đỏ đầy mê hoặc, đôi môi đỏ mọng đưa lại gần môi ông ta, khi sắp chạm vào nhau đôi môi chuyển sang hướng khác từ từ sát lại gần bên tai, một tay đưa lên cổ ông ta một tay đưa xuống dưới, giọng nói đầy quyến rũ của Jinna cất lên.

"Em thật sự rất thích nó, nếu anh giảm giá cho em thì tối nay có thể vui vẻ cùng với em, hoặc là cả hai bọn em."

Yana đứng hình khi thấy tất cả, cô chỉ biết gật đầu theo sự chỉ đạo của Jinna, ông ta với khuôn mặt hưng phấn liền đồng ý giảm 10 đồng xuống còn 4 đồng, dù vẫn còn rất đắt nhưng Yana vẫn đồng ý với giá đó, cô lấy tiền từ trong túi đưa cho ông ta.

Ông ta cầm lấy tiền còn muốn nắm lấy tay của cô, Jinna thấy vậy liền giữ tay ông ta lại, cô nói với giọng đầy khiêu gợi.

"Vậy thì.. chúng ta bắt đầu luôn ở đây hay là ở chỗ khác."

Ông ta hào hứng trả lời.

"Ở đây luôn cũng được."

Jinna đưa tay cầm lấy cây gậy phép, giọng nói quến rũ cất lên.

"Nhưng hãy để bọn em tắm xong đã, hãy chỉ bọn em hướng phòng tắm."

Ông ta dẫn hai người vào phòng tắm lớn đầy những cánh hoa đẹp mắt, cả hai vào bên trong Yana với khuôn mặt khó chịu hỏi Jinna.

"Này em đang muốn làm gì vậy hả."

Jinna cởi hết quần áo đi lại gần, cô từ từ cởi áo cho Yana giọng nói đầy ngọt ngào.

"Tất nhiên là để tắm rồi, nhìn phòng tắm rộng rãi này thích thật đó."

Jinna kéo Yana xuống nước mặc kệ cô có phản kháng, Jinna ôm lấy hôn lên môi cô làm mọi khó chịu tan biến, Jinna truyền ma lực vào chiếc lọ thủy tinh gần đó và kéo nó lại, bên trong có một dung dịch màu xanh rất thơm có vẻ như là một loại sữa tắm, Jinna thoa lên tay và chà lên khắp cơ thể Yana.

Yana đỏ mặt bối rối, Jinna ôm hôn cô rất sâu rồi lại hôn lên cổ, Yana đẩy Jinna ra và búng vào trán cô, giọng nói tức giận nhưng vẫn rụt rè vì xấu hổ.

"Chuyện lúc nãy là sao vậy hả?"

Jinna tiến sát lại ôm lấy cô, giọng nói có chút buồn buồn.

"Em xin lỗi."

"Chị không hiểu sao em lại làm như vậy, em học từ đâu ra mà lại cư xử như thế."

Jinna cúi đầu xuống có vẻ hối lỗi, giọng nói oan ức cất lên.

"Chị Hera dậy em như thế, chị ấy nói vũ khí nguy hiểm nhất của phụ nữ chính là cơ thể và sắc đẹp của họ, chúng ta phải biết sử dụng nó để đạt được ham muốn của bản thân."

"Chị Hera dậy em cái quái gì vậy nè, vậy giờ em tính ngủ với ông ta thật à?"

Jinna trả lời với giọng tự tin.

"Chị nghĩ gì vậy, em có cách hết rồi, chị cứ thư giãn đi, để em giúp chị tắm."

Sau một hồi tắm xong cả hai rời khỏi bồn tắm, Jinna dùng ma thuật sấy khô tóc cho bản thân và Yana, vừa làm vừa ngắm nhìn cơ thể Yana bằng ánh mắt ham muốn

Sau Khi khô ráo cả hai thay một bộ váy mới đã được chuẩn bị, trông rất đắt tiền và đẹp mắt, họa tiết sắc sảo được làm từ pha lê xanh trắng, vải mềm mại dễ chịu, thân váy rất giống cánh bướm một loại trang phục nổi tiếng của Asura.

Đúng là người đẹp vì lụa, dù đã rất xinh đẹp nhưng khi mặc chiếc váy vào làm cho Yana và Jinna trở nên lung linh tuyệt đẹp, Jinna đi lại gần cầm lấy cây gậy phép nhìn vào Yana và nói.

"Chị chỉ cần tin tưởng em là được."

Jinna nắm lấy tay Yana chạy thật nhanh đến bức tường, cô truyền một lượng ma lực lớn điều khiển và biến đổi bức tường, bức tường từ từ chuyển động tách ra tạo thành một hình tròn dẫn ra bên ngoài.

Ông ta khi đợi rất lâu trong phòng liền vào bên trong để kiểm tra, thì không thấy một ai ở bên trong, tức giận vì bị lừa, ông ta la hét ra lệnh cho lính canh truy đuổi Jinna.

Vì bộ váy rất nổi tiếng và nổi bật cùng với vẻ đẹp của cả hai, mọi người ai ai cũng phải quay đầu nhìn theo Yana và Jinna, vì chạy rất nhanh chiếc váy tung bay trong gió giống như cánh bướm đang bay lượn, cánh bướm phát sáng lấp lánh ánh trắng xanh, một vài những con bướm pha lê bị thu hút bay theo, một loài động vật xinh đẹp chúng phát sáng để thu hút bạn đời.

Từ từ số lượng của bươm bướm nhiều hơn, hình thành một đàn lớn chúng phát sáng và bay theo Jinna, tạo ra một khung cảnh lộng lẫy say đắm lòng người.

Cả hai nở nụ cười tươi rói cùng chạy thật nhanh hướng tới cổng ra của thành phố, một cánh cổng mở ra con đường mới, một cánh cổng dẫn đến ước mơ, bước qua cánh cổng này sẽ là một cuộc hành trình vĩ đại, khám phá toàn bộ thế giới này.
 
Back
Top Bottom