Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý

Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 10: Chương 10



"Tống Toàn tận tâm tận lực chữa bệnh cho mẹ của Đại Lang thì có gì sai? Điều đó chỉ càng chứng tỏ chàng ấy là một người nam nhân có tình có nghĩa. Hai đứa trẻ nhà ta thì có gì không tốt? Tú Nhi khéo léo, Đại Lang thông minh hiếu thuận. Cha chúng vất vả kiếm tiền, chẳng lẽ không phải để cho con mình hưởng mà lại đưa cho người khác sao?

"Nếu Tống Toàn không tái hôn, vậy ai sẽ chăm sóc hai đứa trẻ đây? Ta nghe Tống Toàn nói rồi, bao năm nay, mỗi khi chàng ấy vào núi săn bắn, đều gửi gắm hai đứa trẻ nhờ bà con chăm sóc. Nhưng việc trông nom cũng không phải là miễn phí, mỗi lần như thế đều phải đưa tiền cả.

"Nhìn hai đứa trẻ đi, một đứa tóc khô vàng, một đứa gầy trơ xương, mặc quần áo rộng thùng thình. Nghe nói quần áo của chúng đều là do các thẩm, các tẩu tử trong nhà góp nhau may vá cho. Hay là thẩm đây thử mời tất cả các thẩm và tẩu tử đó đến, cùng ngồi tính toán sổ sách xem sao?

"Coi thử số bạc mà Tống Toàn đưa có đủ để chăm sóc bọn trẻ đến mức này không? Ta đoán chắc thẩm cũng từng nghe qua danh tiếng của ta rồi. Lời ta nói hôm nay, thẩm cứ thoải mái truyền ra bên ngoài, cứ nói là ta đã nói thế này: Ngày trước, các vị nhận bao nhiêu bạc của Tống Toàn, đối xử với hai đứa trẻ ra sao, ta sẽ không nhắc lại nữa.

"Nhưng từ nay về sau, hai đứa trẻ này đã có mẹ rồi. Nếu ai còn muốn xì xào bàn tán chuyện nhà ta, muốn lợi dụng nhà ta, thì nhất định không được!"

Ta đứng dậy, vươn tay lấy lại mấy đồng tiền trên bàn.

Xe bò nhà bà ta, ta không thèm ngồi nữa!

"Ngươi... ngươi, con đàn bà này, nói năng linh tinh gì đấy..." Tam thẩm lắp bắp.

"À suýt nữa thì quên, Tống Toàn có nói nhà thẩm năm ngoái cưới con dâu út có vay của chàng ba lượng bạc, ta thấy nhà thẩm sống cũng sung túc hơn nhà ta nhiều, hôm nay coi như là trả luôn cho ta đi!"

Ta đưa tay về phía bà ta.

"Ta... ta vay khi nào..."

"Tống Toàn hiền lành chất phác, nhưng không phải là người ngốc, giấy nợ của các nhà đều được cất trong cái rương gỗ nhỏ nhà ta đấy!”

“Trên đó có cả dấu vân tay của thẩm, nếu thẩm không nhận, ta sẽ đưa đến quan phủ để các quan gia xét xử. Tống Toàn không đến đòi, là nể mặt người thân thích, ta thì chẳng có quan hệ gì với các người. Tam thẩm định là trả tiền luôn, hay là để ta ngày mai cầm giấy nợ đến nha môn?"

Tam thẩm đứng phắt dậy, giơ một ngón tay chỉ vào ta, nhưng người bà ta thấp bé, chẳng có chút khí thế nào.

Ta ưỡn n.g.ự.c về phía trước, được đà nói: "Thẩm chưa nghe chuyện ta cầm d.a.o g.i.ế.c lợn giúp người ta cạo đầu sao?"

Bà ta lập tức im bặt, quay người vào nhà trong.

Một lát sau thì cầm ra một ít tiền lẻ, bà ta miễn cưỡng đưa tiền cho ta: "Ngũ Lang đúng là cưới phải một mụ dạ xoa sống mà..." Bà ta lầm bầm.

"Số tiền này ta mang về cân lại xem, nếu không đủ, ta sẽ quay lại. Thẩm tiện thể giúp ta loan truyền một tiếng, gọi những nhà còn nợ tiền nhà ta đến trả. Nhà nào thật sự nghèo thì thôi! Nếu như nhà nào có tiền mà giấu giếm không trả, thì đừng trách ta lòng dạ độc ác. Đợi qua năm mới ta sẽ đưa Đại Lang đi học, nợ nhà ta, một xu cũng không được thiếu."

Ta nắm tay Tú Nhi đi ra ngoài.

"Đi học á? Mù quáng đầu óc rồi, ngươi tưởng sách là ai cũng đọc được chắc? Một năm chỉ riêng tiền học phí đã tốn bao nhiêu tiền ngươi có biết không? Một con mẹ kế, giả bộ giống như thật, còn đòi đi học..."

Ta bỏ lại tiếng chửi rủa của tam thẩm ở phía sau.

Nhà bà ta có một đứa cháu trai đang học trong thành, sao nhà bà ta học được? Nhà ta lại không học được?

Phòng của Đại Lang ta cũng chưa từng vào, dù sao cũng là nam tử mà lại đã lớn rồi, ta vào phòng nó cũng không tiện.

Nó hướng nội ít nói, ngoài làm chút việc nhà thì lúc nào cũng ở trong phòng, trước đây ta cũng không biết nó ở trong phòng làm gì.

Nhưng hôm trước trời đẹp, Tú Nhi mở cửa sổ thông gió cho nó, ta nhìn thấy trên bàn của nó có đặt hai quyển sách, ta không biết chữ nên cũng không biết là sách gì, nhưng hai quyển sách đó đã cũ nát cả rồi, xem ra là nó thường xuyên đọc.

Ta vốn dĩ còn nói đứa nhỏ này không phải là người có thể lên núi săn b.ắ.n được, không ngờ nó lại thích đọc sách sao?

Vậy thì cứ đọc đi!

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Người sống thì luôn phải có một cái đích để hướng tới chứ!
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 11: Chương 11



Không ngờ Đại Lang lại đứng ở bên ngoài tường rào nhà tam thẩm, đứa bé này cao gầy, y phục lại không vừa người, trông lỏng lẻo, lủng lẳng trên người.

Thấy ta và Tú Nhi đi ra, nó động đậy môi, như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được.

Ta nắm tay Tú Nhi đi ở phía trước, nó đi theo ở phía sau.

Tường rào trong thôn thấp lè tè, giọng của tam thẩm lại lớn như vậy, hàng xóm xung quanh chắc đều nghe thấy cả rồi, nó chắc là c*̃ng nghe thấy chứ?

"Mẹ, con đến tìm mẹ…”

“Ý con là ngày mai con không vào thành cùng chúng ta nữa đúng không? Nên là không cần phải nộp tiền xe bò cho con đúng không?"

"Không phải, con là muốn nói muốn cùng đi với mọi người..."

"Bây giờ dù con muốn đi thì ngày mai chúng ta cũng không đi được nữa rồi, con xem, ta đã đắc tội với tam bà bà của con rồi."

......

Trong nháy mắt, xung quanh lại yên tĩnh trở lại.

Trời tối rất nhanh.

Tống Toàn không có ở nhà, ta và Tú Nhi ngủ cùng nhau.

Cô bé nằm trên giường, ta đặt chậu nước lên ghế để gội đầu cho nó.

Đôi mắt cô bé mở to, lặng lẽ nhìn ta, một lát sau lại dùng ngón tay gầy gò kéo lấy ngón tay ta, ta nhẹ nhàng dùng ngón tay nắm lấy ngón tay cô bé, cô bé liền im lặng cười.

Cô bé có một con búp bê, may bằng vải trắng, trên đó dùng chỉ thêu lông mày, mũi, miệng và mái tóc đen nhánh, mỗi ngày đi ngủ đều ôm nó.

Tú Nhi không nói được, nhưng ta biết đây là do mẹ cô bé may cho cô bé.

Con búp bê kia có mùi của mẹ cô bé sao?

Một đứa trẻ như vậy, sao có thể không khiến người ta đau lòng chứ?

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Lúc này có tiếng gõ cửa. Ta mở cửa phòng, ngoài cửa đứng là Đại Lang.

"Mẹ thật sự muốn đưa con đi học sao?"

Nó cũng không vào nhà, cứ đứng ở ngoài bậc cửa nhìn ta.

Ánh đèn trong phòng chiếu vào người thiếu niên, trong mắt nó lấp lánh những vì sao, lúc này nó không giống như mọi ngày, trên người có sức sống bừng bừng mà một thiếu niên ở độ tuổi này mới có.

Quả là con trai của cha nó, họ giống nhau như vậy, ta nghĩ.

"Đương nhiên là thật rồi."

"Vì sao?"

"Chẳng phải con thích đọc sách sao?"

"Mẹ có biết đi học tốn bao nhiêu tiền không?"

"Ta không biết, chỉ là ta cho rằng chuyện này cũng không phải là chuyện con nên lo lắng."

"Mẹ..."

"Con cũng không cần nghi ngờ lòng dạ của ta, cũng không cần cảm kích. Nếu con học tốt, sau này có được một nửa chức quan, Tống gia coi như là đổi vận, con trai mà ta sinh ra sau này cũng không còn là thân phận thợ săn nữa, ca ca nó là người làm quan, sau này nó cũng có thể đọc sách làm quan, con gái sinh ra thì thân phận lại càng khác, nó có một người ca ca làm quan, tự nhiên sẽ gả được vào nhà tốt."

"Nếu như con học không tốt thì sao?"

"Cùng lắm thì sau này cũng có thể làm thầy dạy học được chứ? Nếu như không làm quan được, con có thể mở một cái thư quán ở trong làng, dạy bọn trẻ vỡ lòng cũng tốt.”

“Chẳng phải con nói đọc sách cần rất nhiều tiền sao? Đến lúc đó con kiếm được tiền nuôi ta với cha con và cả Tú Nhi là được."

Thiếu niên vẫn còn do dự, hàng mi dài rậm khẽ run rẩy, như là có rất nhiều tâm sự.

"Đương nhiên, nếu con không muốn học cũng được, vậy thì theo cha con vào núi săn bắn, vừa hay tiết kiệm được một khoản tiền, cuộc sống của ta cũng có thể sung túc hơn một chút. Đại Lang, ta là mẹ kế, không có nhiều kiên nhẫn như vậy đâu, con hãy suy nghĩ kỹ rồi hãy nói chuyện với ta."

Ta xoay người muốn đóng cửa lại, thiếu niên vươn tay chặn lên ván cửa: "Mẹ, con muốn đi học."

Thiếu niên gầy gò đơn bạc, nhưng ánh mắt lại kiên định.

"Ừ!"

Ngày hôm sau chúng ta không thể vào thành được, trên xe bò đã hết chỗ.

Lác đác có mấy người đến trả tiền, đều là lải nhải nói một tràng khó khăn, giống như nghe lời của họ là ta sẽ mềm lòng không đòi tiền nữa vậy.

Nực cười, tiền của Tống Toàn giống như là từ trên trời rơi xuống chắc.

Chỉ riêng ngày hôm đó, đã thu về năm lượng bạc và hơn một trăm đồng tiền.

Năm lượng bạc, đủ cho cả nhà chúng ta sống tốt một năm rồi nhỉ?

Ta gọi Đại Lang đến để tính lại mấy cái giấy nợ còn lại, xem là nhà ai, nợ bao nhiêu.

Thiếu niên tính toán một hồi, mười một tờ còn lại cộng lại cũng được hơn ba lượng bạc đó!

"Mẹ ơi, những nhà còn lại đều sống không khá giả." Đại Lang nói.
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 12: Chương 12



"Để mấy hôm nữa đợi cha con về rồi tính, Đại Lang, cha con làm sao mà nghĩ ra được cái cách viết giấy nợ này hay vậy?"

Dù sao thì trong thôn cũng chẳng có mấy ai biết chữ, Tống Toàn thì miễn cưỡng nhận được vài con số, nhưng kêu hắn viết thì hắn cũng không viết được!

"Năm năm trước mẹ con bị bệnh nặng, cha muốn đưa mẹ con vào thành tìm đại phu, nhưng không đủ tiền, vừa hay thằng Hoàng Bưu ở đầu thôn có vay của nhà mình năm lượng bạc, cha con đến đòi, hắn không những không trả mà còn không nhận nợ luôn. Sau này mẹ con mất, lại có người đến vay tiền, cha con tính tình mềm yếu nên luôn cho vay, lại sợ bọn họ không trả nên đã bảo con viết giấy nợ, rồi bảo bọn họ ấn dấu vân tay. Lúc đó con còn nhỏ, chữ viết không được đẹp..."

Thiếu niên nói xong gãi gãi góc trán, có chút xấu hổ.

Ta nhìn nhìn giấy nợ rồi lại nhìn nó.

“Ta tuy không biết chữ, nhưng con còn nhỏ như vậy mà đã có thể viết chữ ngay ngắn như thế, đã là rất khó rồi .Đại Lang, lúc nhỏ con đã đọc sách sao?"

"Là mẹ con dạy con. Mẹ có từng nghe qua vụ án tham ô của Dư Hiếu Liêm chưa? Ông ngoại con trước kia là quản gia phủ Dư Hiếu Liêm, sau này Dư Hiếu Liêm bị phát hiện tham ô, ông ngoại con bị liên lụy nên bị c.h.é.m đầu, mẹ con vốn là nha hoàn thân cận của Dư Tam nương tử, từ nhỏ đã cùng Dư Tam nương tử học chữ. “

“Sau này hạ nhân của phủ Dư gia đều bị lôi ra ngoài đường bán, cha con vào thành đưa hàng da, thấy mẹ con đáng thương nên đã mua về."

Thì ra còn có một đoạn quá khứ như vậy!

Mẹ của Đại Lang, cũng là một người đáng thương.

"Cha con sao lại không đưa con đi học? Đã có nền tảng như vậy rồi mà."

"Bệnh của mẹ con đã vét sạch gia sản, những ngày tháng đó ngay cả ăn no bụng cũng khó, mẹ con đi rồi, cha con cũng bị bệnh nửa tháng, cha con nói muốn đưa con đi, con nói đợi nhà có đủ tiền con sẽ đi, cứ thế lần tới lần lui thì kéo dài đến tận bây giờ."

Đại Lang cúi đầu, ta là người không giỏi nói chuyện, huống chi lại là một thiếu niên ở cái tuổi này, thật sự không biết nói gì mới có thể an ủi nó.

Nó đã mất đi người mẹ ruột của mình, nói gì mới có thể khiến nó không đau lòng đây?

Nói gì cũng vô dụng.

Thì chỉ có thể để ngày qua ngày dần dần làm cho những nỗi buồn đó nhạt đi, rồi lại nhạt hơn nữa......

Hai ngày sau chúng ta ngồi xe bò của làng bên cạnh vào thành, mua những thứ cần mua.

Ta lại dẫn hai đứa trẻ đến thư viện Văn Hoa, nghe nói đây là thư viện tốt nhất trong thành.

Tiền học một năm là mười lượng, nếu cần ăn ở thì phải thêm năm lượng nữa, nếu cộng thêm chi phí lễ Tết biếu thầy, bút nghiên giấy mực thì một năm ít nhất cũng phải ba bốn chục lượng.

Tống Toàn đưa cho ta năm mươi lượng bạc, cộng thêm số tiền mấy ngày nay đòi được, cộng lại lung tung cũng được năm mươi lăm lượng.

"Mẹ ơi, một năm ba mươi mấy lượng, đắt quá..."

Ra khỏi cửa thư viện, Đại Lang đã ủ rũ cúi đầu, lưng cũng không thẳng nổi.

"Đừng sợ, ta với cha con lo được."

Ta vỗ vỗ vai thiếu niên, bảo nó ngẩng cao đầu ưỡn ngực.

Sống là phải có mục đích để hướng tới, ta và cha nó còn có, một thiếu niên như nó, sao có thể từ bỏ như vậy chứ?

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Thư viện không phải muốn vào là được, đặc biệt là người lớn tuổi như Đại Lang, đều phải khảo hạch một hai lần mới nhận.

Ta không biết người ta khảo hạch cái gì, Đại Lang thì đã tìm hiểu qua, nên đã mua mấy quyển sách theo yêu cầu, ngoài ra còn mua bút nghiên giấy mực, 1 ít đồ thế đã tiêu hết hơn hai lượng bạc.

Xem ra việc đọc sách này quả thật không phải ai muốn đọc là đọc được, tốn kém thật!

Ta đau lòng quá.

Nhưng số tiền này liên quan đến tiền đồ cả đời của một đứa trẻ, đắt cũng có lý do của nó.

Tống Toàn đi bảy ngày rồi vẫn chưa về, cũng chẳng có chỗ nào để hỏi thăm tin tức.

Đại Lang nói những ngày trước đi mười mấy ngày cũng có, bảo ta không cần lo lắng.

Lo lắng cũng vô dụng.

Ta vào thành thấy có người đưa đồ khô đến các quán rượu nhà hàng, hỏi thăm một chút thì biết một cân nấm khô có thể được hai mươi văn tiền.

Hai mươi văn cũng là tiền chứ!

Những ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, ta liền dẫn A Tú lên núi, chỗ sâu thì không dám vào, chỉ loanh quanh ở gần nhặt nấm, tiện thể đào ít rau dại, hoặc là những cây thuốc mà mình nhận biết được.

Nhặt được bỏ vào giỏ đều là tiền cả đấy!
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 13: Chương 13



Ngày này cũng không khác gì mọi ngày, Đại Lang ở trong phòng ôn sách luyện chữ.

Ta đang nấu cơm trong nhà, Tú Nhi phơi chỗ nấm nhặt được rồi ra ngoài chơi.

Chưa đầy một khắc sau, ngoài cửa đã ồn ào có người gọi ta.

Ta ra khỏi cửa thì thấy là góa phụ Lý trong thôn, nàng ta kéo cổ áo Tú Nhi đứng ở ngoài cửa sân.

Phía sau còn có con trai nàng ta là Trụ Tử và ba đứa trẻ khác.

Tú Nhi gầy nhỏ, bị nàng ta kéo cổ áo, chân cũng không chạm đất.

Trên người Tú Nhi toàn là đất, vừa rồi còn cắn môi vẻ mặt kiên cường, thấy ta ra khỏi cửa thì hai hàng nước mắt lập tức rơi xuống.

Cô bé không nói được, tất cả ấm ức đều viết hết vào đôi mắt kia.

Lòng n.g.ự.c ta thắt lại khó chịu, trong n.g.ự.c nghẹn lại một hơi.

"Ngươi thả Tú Nhi xuống trước đã, có gì thì nói sau."

Ta nhẹ nhàng kéo Tú Nhi ra khỏi tay Lý quả phụ, cúi người phủi đất trên người Tú Nhi.

"Ngươi xem con Tú Nhi nhà ngươi đánh con trai ta thành ra cái dạng gì rồi hả?"

Lý quả phụ kéo con trai nàng ta đến trước mặt ta để ta xem.

Trụ Tử cao hơn Tú Nhi cả một cái đầu, người lại vạm vỡ lực lưỡng, Tú Nhi sao có thể đánh lại?

"Mẹ Trụ Tử, Trụ Tử bị thương ở đâu sao?"

"Nhìn đây này, trên trán nó bị người ta đập cho một cục u to tướng."

Lý quả phụ vừa nói vừa chỉ vào trán Trụ Tử cho ta thấy.

Quả thật có một cái bọc nhỏ bằng móng tay, nếu không nhìn kỹ thì khó mà thấy được.

"Con trai ta mặt mày thế này thì sau này lấy thê tử kiểu gì?"

Lý quả phụ chống hai tay vào hông, lớn tiếng than thở: "Sao ngươi lại im lặng thế kia? Ta không muốn nhiều lời, nhưng con bé kia đã mất mẹ từ thuở nhỏ, thiếu sự dạy dỗ cũng là điều dễ hiểu.”

“Ngươi, thân là mẹ kế mới về, chẳng những không răn dạy, khuyên bảo nó, lại còn để nó làm con trai nhà ta bị thương tích đầy mặt, vậy ngươi định xử lý chuyện này thế nào?"

Lý quả phụ nheo mắt nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ không thiện cảm.

"Đại Lang, ra đây!"

Ta cất tiếng gọi lớn.

"Sao? Muốn đánh nhau à?" Lý quả phụ thấy ta gọi Đại Lang thì liếc mắt hỏi.

"Con nít đánh nhau cũng phải có lý do chứ? Ngươi đã hỏi thằng Trụ nhà ngươi xem con gái nhà ta sao lại đánh nó chưa? Lại còn dùng gì để đánh nữa? Nếu nó đánh trước thì tính sao? Chẳng lẽ ta phải nói cha thằng Trụ tử nhà ngươi mất sớm, ngươi là mẹ mà dạy con không ra gì à?"

Tú Nhi không nói được, đến giờ ta cũng chỉ hiểu được một hai phần cử chỉ của nó.

Cũng may là Tú Nhi không nghe được, chứ nếu biết Lý quả phụ nói nó không được mẹ dạy dỗ thì nó sẽ đau lòng biết bao?

"Ngươi nói năng kiểu gì đấy hả?" Lý quả phụ ưỡn ngực, chắn ngay trước mặt ta.

Mọi người vừa ăn no xong, n.g.ự.c đâu ra chứ?

Đã không có thì so thử xem.

Ta kéo Tú Nhi ra phía sau lưng che chở, cũng chống tay vào hông ưỡn n.g.ự.c nghênh chiến.

Nực cười, ta còn cao hơn nàng ta nửa người ấy chứ!

"Là học theo ngươi nói đó!"

"Hây! Tú Nhi đã đánh thằng Trụ nhà ta, ngươi còn muốn đánh ta nữa sao?"

"Ngươi hãy để Trụ tử nói xem, Tú Nhi vì sao lại đánh nó?"

Đứa trẻ thấy dáng vẻ ta và mẹ nó như sắp đánh nhau, sợ hãi lùi về phía sau.

"Là, là con không cẩn thận đẩy ngã nó, nó dùng đá ném con..."

Trụ tử không dám nhìn ta, cúi đầu ấp ú ấp úng nói.

"Nghe thấy chưa? Đây là thằng Trụ tử nhà ngươi nói, Tú Nhi nhà ta còn chưa nói gì!"

Đại Lang từ trong nhà đi ra, là một thiếu niên cao gầy, vài bước chân đã tới, thấy ta hai tay chống nạnh dáng vẻ muốn gây gổ, liền đưa tay kéo ta ra phía sau tấm lưng gầy yếu của nó.

Lòng ta ấm áp, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

Không hiểu vì sao lại cảm thấy tự tin hơn vừa nãy rất nhiều, thậm chí còn cảm thấy Lý quả phụ tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.

"Đại Lang, con hỏi Tú Nhi xem là có chuyện gì."

Ta lại kéo Đại Lang ra phía sau ta.

"Tú Nhi nói bọn họ mấy người cùng nhau chơi trò chơi đá, Tú Nhi liên tiếp thắng mấy lần, Trụ tử không vui, liền đẩy ngã muội ấy, còn dùng chân đá và mắng muội ấy."

Đại Lang đã tức giận đến phát run, hai tay nắm chặt thành quyền, dáng vẻ muốn đánh người.

Trụ tử nghe vậy thì rụt rè núp sau lưng mẹ nó, càng không dám ngẩng đầu lên.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Mấy đứa cùng chơi với Tú Nhi đúng không? Hãy nói với ta xem những gì Tú Nhi nói có phải là thật không? Trụ tử đã mắng những gì?"
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 14: Chương 14



Mấy đứa trẻ nhìn nhau, một lúc sau một đứa bé trai đen cao, quần cộc quá nửa ống đứng ra, ta còn chưa nhận ra nó.

Đôi mắt đứa bé sáng ngời đến kinh ngạc, giày thì rách một lỗ lớn, ngón chân cái thò hẳn ra ngoài, tóc thì xơ xác như đám cỏ tranh.

"Chính là nó đẩy ngã Tú Nhi trước, còn đá Tú Nhi mấy cái, nói Tú Nhi là đồ câm! Còn nói Tống Ngũ thúc không có mắt nhìn, không thèm lấy mẹ nó, nhất định phải cưới một nữ nhân bị bỏ. Còn nói Tú Nhi là đồ vô dụng, là của nợ."

Giọng đứa bé sang sảng, ngay cả khi đối diện với vẻ mặt hung dữ của Lý quả phụ cũng không hề nao núng.

"Tốt, tốt lắm. Bây giờ ngươi còn gì để nói không?"

Ta nghiến răng nhìn Lý quả phụ.

"Lời nó nói có thể tin sao...nếu như Tú Nhi của ngươi có thể nói chuyện, ta sẽ tin.”

“Ta không phải Tú Nhi, nên thứ ta ném vào ngươi không phải chỉ là hòn đá.”

"Ngươi muốn làm gì?

“Nếu ngươi không dạy dỗ con trai mình cẩn thận thì ta sẽ dạy dỗ nó. Nhân tiện, ta sẽ dạy dỗ luôn cái miệng của ngươi đấy.”

“Tiện nhân…”

Nàng ta vừa định ra tay thì ta đã tóm lấy tóc nàng ta hù dọa: “Ngươi cẩn thận đấy…ta đã từng giết…”

Nàng ta lập tức ngã vật ra đất, vừa vỗ ngực vừa khóc lóc thảm thiết.

Bà mẫu trước của ta cũng như vậy, ta thấy nhiều nên cũng học được.

Ta vươn tay kéo mạnh tóc mình, cũng xõa tóc ra, ngồi phịch xuống đất mà khóc.

"Thật là bất công! Một quả phụ mà phu quân ta không thèm ngó tới lại xúi giục con trai nàng ta đánh con ta. Chưa kể, nàng ta còn đến tận cửa nhà ta làm loạn! Còn có thiên lý hay không đây?"

Ai mà chẳng biết ăn vạ?

"Con đàn bà bị phu quân bỏ như ngươi, làm sao mà quyến rũ được Tống Toàn? Tống Lão Ngũ đúng là mù mắt rồi, sao có thể chọn ngươi?"

"Hắn không chọn ngươi, chứng tỏ hắn chẳng hề mù mắt chút nào!"

Lý Quả phụ lại nhào đến túm lấy ta. Đại Lang và Tú Nhi vội vàng chắn trước bảo vệ ta, vậy mà nàng ta lại tát vào mặt Đại Lang, để lại một vết cào rách to.

"Ngươi dám làm bị thương con trai ta? Hôm nay ta liều mạng với ngươi!"

Những người xem náo nhiệt xông vào kéo nàng ta ra, nhưng nàng ta như phát điên, cứ lao tới.

"Ngươi dám cào mặt con trai ta hả? Hôm nay ta liều mạng với ngươi..."

Ta xông tới đánh nhau với nàng ta, Đại Lang lo ta bị thiệt, luôn muốn che chở cho ta, Tú Nhi thì lo lắng đến phát khóc.

"Đại Lang, con đưa Tú Nhi về nhà đi, xem hôm nay mẹ có xé nát cái miệng thối tha của nàng ta không, để xem nàng ta còn dám nói cái gì mà có mẹ không có mẹ nữa không..."

Đại Lang sao mà chịu đi? Lại chạy tới bảo vệ ta.

Người xem thấy chuyện ầm ĩ quá bèn xúm lại can, nhưng ba bốn người cũng không kéo được chúng ta ra.

Cuối cùng thì ta cũng hơn được góa phụ Lý một bậc, tuy rằng cổ ta bị nàng ta cào xước hết, cũng bị ăn mấy đạp, nhưng nàng ta còn thảm hơn ta nhiều.

"Ngươi mà còn dám tới nhà ta gây sự nữa, ta sẽ cầm d.a.o chờ ngươi, không tin thì cứ thử xem."

"Ngươi cứ đợi đấy..."

Sau khi hai bên buông xong lời độc, trời cũng tối đen, bụng cũng đói meo, những người can ngăn xem náo nhiệt đều bưng bát ăn cơm, ngồi xổm ở cửa xem!

Đánh không nổi nữa, cũng chỉ đành về nhà thôi.

Cháo trong nồi đã cháy khét cả, ba chúng ta ngồi dưới mái hiên nhìn nhau.

Áo Đại Lang bị xé rách một bên tay áo, tóc cũng xõa ra.

"Ả ta cũng ghê gớm thật đấy, một mình đánh cho cả ba chúng ta tơi bời thế này."

Ta ngượng ngùng cười trừ.

"Ừ!" Đại Lang gật đầu, cũng ngượng ngùng cười trừ.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Chuyện này đừng để cha con biết..."

“Ừ..."

"Đại Lang con đi hâm nóng màn thầu đi, cháo bị cháy rồi, chỉ còn cách ăn màn thầu với dưa muối thôi."

"Dạ!"

Hôm sau, ta cùng Tú Nhi lên núi hái nấm. Những người trước kia cứ thấy ta là tụm lại xì xào rồi tránh thật xa, giờ lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Họ từ xa đã niềm nở chào hỏi, thậm chí còn bắt chuyện đôi ba câu, muốn cùng ta kết bạn lên núi.

"Đại Lang, hôm qua con còn bảo mẹ đừng đánh nhau, con xem hôm nay thái độ mọi người đối với mẹ đã thay đổi hoàn toàn rồi này, xem ra đánh nhau cũng có cái lợi của nó."

Đại Lang đặt bát xuống, im lặng nhìn ta.

Thiếu niên này từ hôm qua đã có chút uy nghiêm.

"Sao thế?" Ta rụt cổ lại, hơi chột dạ.
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 15: Chương 15



"Mẹ à, người như Lý quả phụ ấy, trong thôn có người nào không sợ? Mẹ có biết phu quân mụ ta c.h.ế.t như thế nào không? Uống say rượu bị mụ ta vứt ngoài sân c.h.ế.t cóng đấy, lòng dạ mụ ta độc ác lắm! Sao mẹ lại là đối thủ của mụ ta? Nếu mẹ bị thiệt..."

Đại Lang cau mày, vẻ mặt nghiêm khắc đến đáng sợ.

"Chúng ta không gây sự, nhưng gặp phải chuyện cũng không thể co đầu trốn tránh. Trước kia trong nhà không có nữ nhân, nàng ta ức h.i.ế.p các con, cha con là nam nhân cũng không tiện so đo với nàng ta, bây giờ đã có mẹ, mẹ có thể trơ mắt nhìn nàng ta ức h.i.ế.p các con được sao?”

“Sau này nếu nàng ta còn dám tới, mẹ nhất định sẽ đánh, chỉ là đến lúc đó con đừng ra mặt nữa, đến lúc đó trong thôn lại có người nói ra nói vào, con sau này còn phải đi học."

"Mẹ à, con đã lớn như vậy rồi, nếu mẹ và Tú Nhi bị đánh mà con không ra bảo vệ, thì đọc sách để làm gì?"

Nói rồi thằng bé lại bưng bát lên, cúi đầu ăn cơm.

Trong lòng ta vui mừng, nhịn không được bật cười.

Tú Nhi thấy ta cười cũng cười theo.

Đây là hai đứa con ngoan ngoãn biết bao?

Ngày Tống Toàn trở về thì trời mưa, ta và Tú Nhi không thể lên núi, chỉ có thể ở nhà làm chút việc thủ công.

Ta làm đế giày cho cửa hàng giày dép, đế giày đều là từ cửa hàng giày dép đưa tới, may một đôi được bảy văn tiền.

Chỉ có người quen mới nhận được việc này.

Nhà Hứa lão tam có một người họ hàng xa làm thợ thêu ở cửa hàng giày dép, ta không biết thêu hoa, nên bà ta đã giới thiệu cho ta công việc may đế giày.

Nhờ ta làm nhanh lại làm tốt, nên công việc này mới có thể làm đến bây giờ.

Tú Nhi nằm bên cạnh ta ngủ say, gần đây con bé đã mập ra một chút, đôi má ngủ hồng hào, đúng là cái tuổi ngủ không yên giấc, chỉ một lát tay chân đã duỗi ra khỏi chăn.

Ta đưa tay kéo chăn cho con bé.

Trời đã rất lạnh rồi, đặc biệt là những ngày mưa.

Đại Lang mỗi ngày đều đọc sách, ta đốt lò sưởi trong phòng cho nó.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Thằng bé không nói gì, nhưng lại di chuyển lò sưởi đến phòng của chúng ta.

Ta và Tú Nhi ngồi trước cửa sổ, nó ngồi trên bàn bát giác đọc sách.

Lò sưởi đặt ngay bên mép giường.

Thiếu niên lưng thẳng tắp, dáng vẻ cúi đầu đọc sách thật tao nhã và thanh tú.

Đây là một người có tố chất học hành.

Trong thôn có đứa trẻ nào lại có dáng vẻ như thế này chứ?

Cánh cửa viện bị người đẩy ra, Đại Lang từ trên ghế nhảy xuống, mất đi vẻ trầm ổn thường ngày.

Không nói tuổi mụ cũng chỉ mới tám tuổi! Vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi!

Ta cũng xuống giường. Tống Toàn đứng ở ngoài cửa, đầu bù tóc rối, râu ria xồm xoàm.

Nếu không phải còn hàm răng trắng, thì nhìn không ra là người.

Ta mỉm cười nhìn hắn, trong lòng chua xót.

"Nhị nương, nàng đoán xem ta săn được gì?"

Thấy ta đi tới, hắn cười hỏi ta.

Ta lắc đầu.

"Gấu, lần này Đại Lang nhà mình có thể đi học rồi." Hắn cúi đầu thì thầm vào tai ta.

Rồi lại đưa tay xoa xoa đầu Đại Lang, cười thật thà vui vẻ.

Thì ra hắn vẫn luôn nhớ đến việc đưa Đại Lang đi học sao!

"Vâng!"

Ta nấu cho hắn bát mì nóng hổi, hắn một hơi ăn hết bốn bát lớn.

Tú Nhi và Đại Lang vây quanh hắn, hắn kể cho bọn trẻ nghe về việc săn được con hoẵng con thỏ như thế nào, trong nồi nước đang sôi, ta ngồi bên mép giường nghe.

Hắn nói rất nhẹ nhàng. Ta gội đầu lau người cho hắn, trên người hắn thậm chí không có một chỗ da thịt lành lặn.

Đều là do va đập, trầy xước mà ra...

Ta cạo râu cho hắn, hắn đã mệt đến mức nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Nam nhân này thật là...!

Tống Toàn ngủ một ngày một đêm, đến ngày thứ ba mới hồi phục lại, tinh thần rất tốt.

Hắn sáng sớm đã vào thành, đến ngày thứ ba mới về nhà.

Ta nấu cơm cho hắn, hắn ngồi trước bếp đốt lửa.

"Nhị nương, ta đã đưa con gấu vào thành bán rồi."

"Hả?"

Ta còn hơi ngạc nhiên, sao mà bán nhanh vậy? Thậm chí còn chưa mang về thôn.

"Ta đã sớm nói với cửa hàng thu mua da lông rồi, nếu có hàng tốt, cửa hàng sẽ phái người cùng ta đi đường khác vào thành, không về thôn."

"Vì sao?"

“Nàng có biết một con gấu có thể bán được bao nhiêu tiền không?"

Ta lắc đầu, không biết.

"Cửa hàng da lông trả ba ngàn lượng."
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 16: Chương 16



Ta giật mình kinh hãi, chiếc muôi trong tay rơi vào nồi.

Ba ngàn lượng?

Đây là một con số mà ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

"Nàng xem nàng đã như thế này rồi, người khác nếu biết được sẽ như thế nào? Nếu ta mang con gấu đó về thôn, không biết sẽ có bao nhiêu người ghen ghét sinh sự nữa.”

"Ta với họ vào núi rồi mỗi người một ngả. Dạo này trong rừng ngày càng ít thú, toàn là hoẵng với thỏ, ai ngờ lại gặp được gấu? Lần trước vào núi, ta đã dò được hang ổ của nó, lần này mới chuẩn bị chu đáo rồi mới đi săn. Con gấu này là ta một mình săn trong rừng sâu, chưa từng nói với ai."

"Ta dùng thuốc mê rải lên mồi rồi ném vào đường kiếm ăn của nó. Chờ nó ăn xong, ta từ xa theo dõi.

"Trước giờ chưa từng dùng thuốc mê, cũng không biết có hiệu quả hay không. Chỉ thấy nó ăn no rồi chui vào hang ngủ. Ta liền đào sẵn một cái bẫy ngoài cửa hang, sau đó lén lút vào trong, định dùng d.a.o đ.â.m thẳng vào tim nó."

"Nhưng một d.a.o lại không trúng, có lẽ do lượng thuốc chưa đủ. Con gấu bị đau, tỉnh dậy ngay lập tức. Nếu không phải ta né nhanh, e rằng lúc này đã bị nó vả c.h.ế.t rồi, làm gì còn có thể sống mà quay về đây?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Con gấu chịu đau không nổi, liền lao ra ngoài. Mà ở gần cửa hang có cái bẫy ta đặt sẵn, nó vừa ra là rơi vào đó, bị lưỡi nhọn đ.â.m xuyên qua người."

"Có như vậy mới g.i.ế.c được nó mà không làm kinh động đến ai. Nếu hoàn toàn dựa vào sức người mà săn, dù có hai mươi người cũng chưa chắc đã g.i.ế.c nổi nó. Mà nếu thật sự g.i.ế.c được, số bạc bán da thịt nó chia ra cũng chẳng còn bao nhiêu."

"Ta cứ để xác con gấu trong bẫy, vì khu rừng đó rất sâu, chẳng ai dám bén mảng đến, nên ta rất yên tâm."

"Sau đó ta săn thêm vài con hoẵng rồi mới quay lại hộI họp với những người kia. Lại cố ý nán thêm hai ngày mới mang số thịt hoẵng vào thành bán, để không ai sinh nghi."

"Bạc ta cũng không dám mang về nhà, vẫn còn giữ trong tiệm thu mua da thú trong thành."

Hắn nói xong thì xoa xoa tay, có vẻ hơi ngại ngùng.

Ta chỉ thấy hắn hiền lành chất phác, bây giờ xem ra, hắn là người thông minh và cực kỳ hiểu đời, chỉ là không muốn so đo tính toán những chuyện nhỏ nhặt mà thôi!

"Nhị nương có phải cảm thấy ta quá ích kỷ không?"

“Tống Toàn, thánh nhân cũng nói người không vì mình trời tru đất diệt. Con người như chàng mới là chân thật. Nam nhân ta gả có dũng có mưu lại thông hiểu nhân tình thế sự, ta vui mừng còn không kịp."

"Nhị nương , ta có một chuyện vẫn luôn không dám nói với nàng, hôm nay cuối cùng cũng có thể nói ra rồi. Ta đã hứa với Đại Lang là sẽ đưa nó đi học, bây giờ có tiền rồi, đợi qua năm ta muốn đưa nó đi.”

“Tiền học phí không hề rẻ, đến lễ đến Tết lại phải biếu thầy, nếu Đại Lang học giỏi, sau này còn phải đưa nó đến những trường học tốt hơn, xa hơn nữa, nếu nó may mắn thi đậu cử nhân, lại còn phải tìm người giúp đỡ, e rằng ba ngàn lượng này không đủ..."

Lúc đầu hắn còn nhìn ta, nhưng sau đó thì đầu càng lúc càng cúi thấp.

"Nhưng nàng yên tâm, ta còn trẻ khỏe, sau này ta sẽ vào núi nhiều hơn, tìm cơ hội săn thêm vài con gấu nữa, nhất định sẽ không để nàng phải chịu khổ theo ta."

Nói xong, dường như chàng đã nghĩ thông suốt, từ từ ngẩng đầu lên nhìn ta.

Trong đôi mắt chàng, ánh lửa trong bếp lóe lên, ấm áp, rực rỡ.

Chàng thật là một người nam nhân tốt biết bao!

Ta ngồi xổm trước mặt chàng, nhìn chàng chăm chú.

"Hiện tại, cuộc sống của ta đã là những ngày tốt đẹp nhất mà ta từng dám mơ tới. Lần này chàng săn được gấu, hoàn toàn là may mắn. Chàng nói nhẹ bẫng, nhưng ta biết thực tế chắc chắn nguy hiểm gấp trăm ngàn lần!"

"Tống Toàn, ta không cần cuộc sống giàu sang phú quý. Chàng đã cưới ta, thì ta với chàng chính là một thể. Chẳng lẽ ta ngày ngày chỉ ăn rồi ngồi yên đó hay sao? Ta cũng phải cùng chàng vun vén để những ngày tháng này ngày càng tốt đẹp hơn."

"Đại Lang thông minh, lại chịu khổ được. Nó đã muốn học, cha mẹ nào lại có lý do ngăn cản?"
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 17: Chương 17



"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, nhà chúng ta vốn là thợ săn, trong thôn cũng không có ruộng đất. Nếu Đại Lang đi học, thì phải ở lại thư viện, ăn uống cũng là một khoản chi phí."

"Ý ta là sau Tết, ta sẽ vào thành tìm một công việc, rồi thuê một căn nhà, vừa có thể chăm sóc Đại Lang gần đó, vừa không để chàng phải liều mạng nữa."

"Nhị nương, nàng cho ta chút thời gian suy nghĩ có được không?"

"Ừm! Được."

Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, trước khi vào đông, Tống Toàn lại vào rừng một chuyến, nhưng lần này chỉ săn được vài con thỏ.

Phải đến mùa thu năm sau mới có thể vào rừng lần nữa, nhưng khi đó cũng đã khó khăn hơn nhiều.

Mùa xuân và mùa hè bị cấm săn bắn, mùa đông tuy có thể săn nhưng tuyết lại quá dày.

Với một thợ săn, thời gian kiếm sống tốt nhất trong năm thực ra chỉ vỏn vẹn một mùa!

Rất nhanh, trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã rơi xuống.

Dù là trận tuyết đầu, nhưng tuyết lớn như từng tấm chiếu phủ khắp nơi.

Ta lấy thêm đế giày mang về nhà làm, còn Tống Toàn cũng rảnh rỗi hơn, ngày ngày ngồi trông Đại Lang đọc sách.

Dù chàng chẳng hiểu gì về sách vở, nhưng lại vô cùng kiên nhẫn, Đại Lang ngồi đọc, chàng cũng ngồi bên cạnh không rời.

Ta dần dần hiểu được hơn nửa số thủ ngữ của Tú Nhi, nên có thể giao tiếp với con bé nhiều hơn.

Ngày tháng bình lặng, nhưng điều quý giá nhất chính là hai chữ "bình lặng" này.

Tóc của Tú Nhi không thấy mọc ra nhiều, ta lo lắng trong lòng, bèn cùng Tống Toàn vào thành một chuyến, chúng ta đưa Tú Nhi đến y quán.

"Cạo hết tóc đi, rồi uống thuốc theo đơn, uống hết ba liều là sẽ thấy hiệu quả."

Lang trung nói như vậy.

Tú Nhi không hiểu, nhưng khi cha nó bảo phải cạo trọc đầu, con bé liền trùm kín chăn, nằm lì cả ngày.

Mãi đến tối, nó mới ngồi dậy, tự cầm d.a.o cạo đến tìm ta, viền mắt vẫn đỏ hoe.

"Không sao đâu, tóc rất nhanh sẽ mọc lại. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ vừa đen vừa bóng. Khi ấy, ta sẽ dùng dây buộc tóc mới mua để buộc tóc cho con, được không?"

Tống Toàn dùng tay ra dấu.

Con bé lao thẳng vào lòng ta, vùi mặt thật lâu rồi mới nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi cạo trọc, Tú Nhi nhất quyết không chịu ra khỏi cửa nữa.

Ta may cho con bé một chiếc mũ, nó đội chặt lên đầu, ngay cả khi ngủ cũng không tháo ra.

Ta lén lút nói với Tống Toàn: "Ai nói trẻ con không có lòng tự trọng, không yêu cái đẹp chứ?"

Tống Toàn trở mình ôm lấy ta, lẩm bẩm một câu: "Điểm này giống nàng."

Giống ta sao?

Rất nhanh đã đến cuối năm, mọi nhà đều chuẩn bị sắm sửa đồ Tết, dù là nhà nghèo đến đâu, lúc này cũng sẽ cắt nửa cân thịt mỡ để cho bọn trẻ ăn Tết.

Tống Toàn có lòng, không chỉ mua cho nhà mình mà còn mua cho nhà mẹ đẻ ta kẹo bánh hạt dưa, lại mua thêm mười cân thịt lợn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Chúng ta cùng hai đứa trẻ cùng đi.

Dường như ta về nhà mẹ đẻ chưa bao giờ được nở mày nở mặt như vậy, mọi người thấy chúng ta xách đồ đạc lỉnh kỉnh đều phải khen vài câu.

Khen ta hiếu thuận, khen ta tái giá gả tốt, có phúc khí.

Tái giá gả tốt là thật, có phúc khí cũng là thật.

Nhưng hiếu thuận thì lại không hẳn là thật.

Nhà ta có năm tỷ đệ, bốn tỷ muội, chỉ có một đệ đệ.

Những việc nặng nhọc, vất vả trong nhà đều là bốn tỷ muội ta làm.

Đến khi Tết đến, chỉ có đệ đệ ta được ăn ngon, mặc đẹp.

Chúng ta ngay cả việc được ăn đồ ăn thừa của nó cũng không có quyền, vì phần thừa ấy còn phải để dành cho cha.

Đến tuổi gả đi, chỉ cần có sính lễ là cha mẹ ta chẳng buồn hỏi han người ta thế nào, cứ thế gả con gái đi một cách hồ đồ.

Đại tỷ của ta gả cho một tên thổ phỉ, chưa đầy hai năm sau thì bặt vô âm tín.

Cha ta dùng số sính lễ của tên thổ phỉ kia để sửa sang nhà cửa, nhưng chẳng bao giờ nhắc đến chuyện tìm tỷ ấy.

Nhị tỷ ta xinh đẹp nên bị gả cho một ông phú hộ sáu mươi tuổi làm lẽ mọn.

Hai năm sau, ông ta bệnh chết, tỷ ta ở lại nhà ông ta thủ tiết nuôi con, sống những ngày tháng khó khăn.

Vì lòng đầy oán hận, tỷ ấy chẳng bao giờ qua lại với gia đình.
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 18: Chương 18



Cha ta đem tiền bán nhị tỷ tỷ mà mua lấy hai mươi mẫu ruộng nước cho nhà, nhưng chưa từng một lời hỏi han nhị tỷ tỷ sống thế nào.

Tam tỷ tỷ của ta cũng coi như là tốt số, gả cho một chàng mồ côi trong thôn.

Nhà tuy nghèo khó, nhưng lại có sức vóc. Tam tỷ phu là người hiền lành, chất phác.

Hai phu thê quanh năm ngoài việc lo toan mấy mẫu ruộng cằn cỗi của nhà mình,còn phải làm việc không công cho nhà mẹ đẻ.

Mỗi năm họ làm việc vất vả như trâu ngựa, chẳng qua chỉ vì muốn mượn con bò nhà mẹ đẻ để cày ruộng.

Vậy mà cha mẹ và đệ đệ cùng em dâu chưa bao giờ đối xử tốt với họ dù chỉ một chút.

Năm ta gả cho Hứa Lão Tam, ta mới mười sáu tuổi.

Cha hắn vốn là kế toán trong một tiệm bạc ở thành, tích góp được chút tiền liền về quê, giao lại công việc cho con trai.

Nhưng Hứa Lão Tam trộm tiền của chủ đi ăn chơi trác táng, lại còn làm giả sổ sách.

Chủ tiệm phát hiện ra, định báo quan.

Cha hắn phải đích thân đi cầu xin, bỏ ra một số bạc lớn để bồi thường, chuyện mới được dàn xếp ổn thỏa.

Sau vụ đó, hắn bị ép phải về quê cùng cha.

Chẳng ngờ cha hắn đổ bệnh không dậy nổi, chưa đến hai tháng thì qua đời.

Nhà họ Hứa vốn có hai nha hoàn hầu hạ.

Nhưng sau khi Hứa Lão Tam gây họa, cha hắn đã tiêu hết bạc để giải quyết, lại thêm tiền thuốc men, nhà không đủ sức nuôi nha hoàn nữa.

Mẹ hắn liền bán họ đi, rồi lấy số tiền đó để cưới thê tử cho hắn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Hứa gia không thiếu con dâu, thứ họ thiếu là một người đàn bà có thể sinh con.

Toàn bộ công việc trong nhà và ngoài ruộng đều do ta một tay cáng đáng.

Hễ mẹ con họ có gì không vừa ý, ta liền trở thành kẻ để họ trút giận.

Lúc ấy ta còn nhỏ, tính khí ngang bướng, luôn chống đối lại.

Mẹ hắn liền tìm đủ mọi lý do để hành hạ ta.

Hắn mang số bạc ta vất vả kiếm được ném vào kỹ viện, mẹ hắn lại mắng là do ta không biết giữ phu quân, không biết "đẻ trứng".

Cha mẹ ta biết rõ ta sống khổ sở thế nào, nhưng vẫn bảo ta phải nhẫn nhịn.

Hứa Lão Tam hỏi xin tiền, ta nói không có, thế là hắn đem bán luôn mười mẫu ruộng nước của nhà.

Ta cãi nhau với hắn, hắn liền đánh ta.

Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng ta cũng cầm gậy đánh trả.

Hắn đã sớm bị tửu sắc bào mòn, chỉ một gậy của ta đã khiến hắn ngất xỉu.

Tỉnh dậy, hắn liền viết ngay hưu thư bỏ ta.

Đến ngày ta nhận được tờ hưu thư, ta mới hay tin, thì ra ở chốn lầu xanh kia, Hứa Lão Tam đã có con với một ả đào.

Hắn ta, chẳng qua chỉ là kiếm cớ để ruồng rẫy ta mà thôi!

Hiếu thuận ư?

Thực lòng mà nói, ta hận cha mẹ ta đến thấu xương.

Cùng là do một tay họ sinh ra, cớ sao con trai lại đáng giá ngàn vàng, còn phận con gái như ta lại bị coi rẻ đến vậy?

Chẳng lẽ cha mẹ sinh con ra không phải là để lo lắng, vun vén cho tương lai của chúng hay sao?

Hay là, việc họ sinh ra những đứa con gái, cũng chỉ là để bán lấy chút tiền?

Họ nuôi ta khôn lớn, chẳng qua cũng chỉ là để khi ta có thể làm lụng, thì xem như mọi ân tình cũng đã trả hết.

Ta vốn dĩ không muốn quay trở lại cái nơi địa ngục đó nữa, nhưng Tống Toàn lại một mực đòi đến.

"Dù sao cũng phải đến nói cho rõ ràng một lần, để sau này nếu không muốn thì cũng không cần phải qua lại nữa!”

“Nhưng nếu như sau này cuộc sống của ta tốt hơn, bọn họ nhất định sẽ lại đến làm phiền đó!"

"Không cần lo lắng, đã có ta ở đây rồi mà!"

Trong phòng, Tống Toàn đang cùng cha ta nói chuyện gì đó, còn ta thì ngồi bên bếp lửa sưởi ấm cùng hai đứa con.

Trời đông giá rét căm căm, dù ngồi bên lò sưởi cũng chẳng thấy ấm áp hơn chút nào.

"Con rể Tống quả là người có tài, xem ra chuyến săn thu vừa rồi thu hoạch không ít nhỉ?" Mẹ ta lên tiếng hỏi.

Em dâu cũng không rời mắt khỏi ta, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Thật lòng mà nói, gia cảnh nhà ta cũng không đến nỗi nào, nhưng mẹ ta lại keo kiệt, chẳng muốn chi tiêu gì, khiến cho cuộc sống trông rất khổ sở.

Mỗi khi có ai hỏi bà dành dụm tiền bạc để làm gì, bà đều nói là để dành cho các cháu trai xây nhà, cưới thê tử.

"Mẹ lại nghĩ nhiều rồi!" Ta đáp lại lời mẹ.

"Đến ta mà con cũng không muốn nói thật sao?" mẹ ta hỏi vặn.
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 19: Chương 19



"Con đã nói hết sự thật rồi mà!" Ta phân trần.

"Con xem cái tính khí bướng bỉnh này, tốt nhất nên sớm sửa đổi đi thôi. Nếu như để cho con rể Tống chán ghét mà ruồng bỏ, đến lúc đó con biết làm thế nào? Nhà ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, đến cả việc cưới thê tử cho hai đứa cháu trai cũng sẽ gặp khó khăn."

Mẹ ta vừa nói vừa đưa tay muốn chọc vào trán ta, nhưng lại bị Đại Lang nhanh tay ngăn lại.

"Ngoại tổ mẫu nói không đúng. Mẹ ở nhà vất vả làm lụng, dạy dỗ con cái, đối đãi với con và Tú Nhi như con ruột, chưa bao giờ để chúng con thiếu thốn một miếng ăn hay manh áo. Đối với cha lại càng chân thành sâu nặng. Từ khi mẹ về nhà chúng con, giường sưởi luôn ấm, quần áo mềm mại, cơm canh thơm ngon. Mẹ bảo vệ, yêu thương chúng con, mãi mãi là người trong gia đình này. Cha làm sao có thể bỏ mẹ? Làm sao có thể nỡ lòng nào mà bỏ mẹ?"

Lời của Đại Lang khiến mẹ ta cứng họng, không thể nói thêm gì.

Ta cố nén khóe miệng đang muốn cong lên, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp.

Mẹ ta còn nói gì nữa, ta cũng chẳng còn bận tâm.

Bất kể bà nói gì, cũng không thể làm ta tổn thương được nữa.

Ta đã có nhà, có những người yêu thương và bảo vệ ta.

Những người không quan tâm đến ta, không đáng để ta phải đau lòng.

Những người không coi trọng ta, không đáng để ta phải bận lòng.

Chúng ta cũng không nán lại dùng bữa.

Khi ra về, ta mang theo tất cả những gì đã mang đến, không để lại một thứ gì.

Dựa vào cái gì mà ta phải để lại đồ đạc cho họ chứ?

Sau đó, ta đến nhà tam tỷ tỷ và để lại đồ đạc cho tỷ ấy.

"Nhị nương có chút nhỏ nhen." Tống Toàn nhìn ta cười nói.

"Ta đâu có nhỏ nhen? Đồ của ta, đương nhiên là phải dành cho những người xứng đáng."

Tống Toàn nghe ta nói vậy thì chỉ cười trừ, rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ta.

Bàn tay hắn vừa lớn vừa ấm áp, dù cho mùa đông có lạnh giá đến đâu, ta cũng chẳng cảm thấy lạnh lẽo chút nào.

Người yêu thương ngươi, chẳng cần ngươi phải mở lời, họ cũng sẽ hiểu thấu tâm tư ngươi.

Còn kẻ không yêu, dù ngươi có đưa tay ra, họ cũng sẽ vờ như không thấy.

Năm này, có lẽ là cái Tết ta cảm thấy thoải mái và vui vẻ nhất trong suốt những năm qua.

Ta lần đầu tiên nhận được một xâu tiền đồng được xâu bằng sợi chỉ đỏ.

Tuy chỉ có chín đồng.

Tống Toàn nói đó là tiền mừng tuổi dành cho ta.

"Phật tổ dạy ‘cửu cửu quy chân’ (九九归真 - chín chín về một, vạn vật trở về bản chất thật). Đại Lang lại nói chữ ‘chín’ (九) đồng âm với chữ ‘lâu dài’ (久). Ta chẳng cầu gì hơn, chỉ mong chúng ta có thể bên nhau lâu dài, càng lâu càng tốt. Nói chung, ‘chín’ là con số may mắn, nàng đừng chê ít, cứ nhận đi."

Tống Toàn đưa tiền cho ta, cười có chút ngại ngùng.

Đây có lẽ cũng là những lời chân thật nhất mà hắn có thể nói ra chăng?

Phải!

Nếu như có thể cùng nhau đi đến đầu bạc răng long, thì còn gì tuyệt vời hơn thế nữa.

Trong cơn mơ màng, ta dường như vẫn còn mắc kẹt giữa nhà mẹ đẻ và nhà phu quân cũ.

Một mình ta ngồi trong gian bếp tối tăm, ôm lấy bát canh thừa nguội ngắt, lòng ngập tràn chua xót.

Tương lai mịt mờ, chẳng biết đến khi nào mới có thể thoát khỏi những ngày tháng khổ cực này.

Cảm giác như thể đã chẳng còn con đường nào để đi tiếp.

Nhưng rồi trước mắt ta bỗng sáng bừng ánh đèn, hai đứa con ngoan ngoãn quỳ xuống vái lạy ta.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta mỉm cười trao cho chúng những đồng tiền mừng tuổi, và nhận lại những lời chúc tốt đẹp.

Ngoài sân, Đại Lang đang đốt pháo, Tú Nhi thì rụt rè núp sau lưng ca ca còn Tống Toàn thì nắm tay ta, cả hai cùng đứng dưới mái hiên, mỉm cười nhìn cảnh tượng ấm áp ấy.

"Nhị nương, nàng xem cuộc sống của chúng ta bây giờ tốt đẹp biết bao? Cũng nhờ có nàng mà cha con ta mới có được một mái ấm thực sự."

Cũng may mắn thay, ta đã gặp được họ, và nhờ đó, ta mới thực sự có được một gia đình thuộc về mình.

Phật gia giảng về nhân duyên.

Ta lại tin rằng, vạn sự trên đời đều sẽ có hồi kết.
 
Back
Top Bottom