Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP6-ENGkSZfnp2fy6lr_CXfcJAYwYOutkXWQzJN7neqI3otDB8-wky-qqb5BfjN8HthRXQ-ELgpw8fTPgnVICiOQVx_uLo1m-2-aKtuFZTkhnQCAsiWlR39AQ71MPAf-ZouhqjuYDrM6JxfhTvlk1Xr=w215-h322-s-no-gm

Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Tác giả: Ý Ý
Thể loại: Điền Văn, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta Thẩm Hảo Hảo, là một nữ nhân nổi tiếng đanh đá trong thôn.

Ngày bị hưu, ta xách dao phay cắt tóc bà mẫu cũ, giết con lợn ta nuôi cả năm.

Nhưng chưa đầy nửa tháng sau khi bị hưu, bà mối đã tìm đến nhà ta, muốn mai mối cho ta một mối hôn sự.

Người đó là một kẻ góa thê ở làng bên, thê tử mất cách đây năm năm.

Hắn là một thợ săn, mỗi lần vào núi đều ba năm ngày không về nhà là chuyện thường.

Mỗi khi hắn vào núi, hai đứa con ở nhà khiến hắn không yên tâm, nên muốn tìm một người giúp hắn chăm sóc bọn trẻ.

"Nhà hắn chỉ có hắn và hai đứa con, gả qua đó là được làm chủ gia đình, Ngũ Lang lại là người biết điều, tuyệt đối sẽ không để ngươi phải chịu nửa phần ấm ức."

Nghe xong lời bà mối, ta lập tức nhận lời mối hôn sự này.​
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 1: Chương 1



Lần đầu tiên gặp Tống Toàn là ở chính sảnh nhà ta, trên ghế là cha và mẹ ta, hắn ngồi ở phía dưới tay cha ta, ta đứng sau lưng mẹ ta.

Tống Toàn thân hình rắn rỏi cao lớn, làn da màu mật ong hơi ửng hồng.

Hắn ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối, cổ hơi cúi xuống, cha ta hỏi một câu hắn liền đáp một câu, từ đầu đến cuối ngay cả đầu cũng chưa từng ngẩng lên.

Ta liếc mắt nhìn, chỉ thấy một cái ót đen nhánh.

"Một năm thu được da lông thú vật có thể được ba bốn mươi quan tiền, Đại Lang năm nay mười tuổi, có khi cũng sẽ theo ta vào núi, Tú Nhi còn nhỏ, nhưng việc nhà cũng có thể giúp đỡ một chút."

Tống Toàn nói xong, mẹ ta lén lút nhéo nhẹ lòng bàn tay ta, bà dùng sức cực lớn, nhéo ta đến đau điếng, ta biết mẹ ta đây là vô c*̀ng hài lòng.

Một năm thu nhập ba bốn mươi quan tiền, gia đình bình thường trong thôn căn bản không thể so bì được.

Nghe đồn Tống Toàn là một tay thợ săn cực kỳ lợi hại, nay xem ra lời đồn quả không sai.

Khi Tống Toàn vào cửa ta đã lén lút quan sát rồi, hắn năm nay hai mươi bảy, một khuôn mặt hơi vuông vắn, mày mắt sắc bén, sống mũi thẳng, người trông nghiêm nghị đoan chính.

Nhìn tướng mạo thì không phải là người nghiêm khắc hay keo kiệt, thêm vào đó nhà hắn nhân khẩu đơn giản, ngoài hắn ra cũng chỉ có một trai một gái, ta đối với môn hôn sự này vô c*̀ng hài lòng.

Suy cho c*̀ng thì một nữ nhân bị đuổi về nhà mẹ đẻ cũng chẳng được ai chào đón, sắc mặt cha mẹ huynh đệ đều không vui vẻ gì, không bao lâu nữa, họ sẽ tìm bừa một người nào đó rồi gả bán đi.

Cha ta nhận lời mối hôn sự, còn giữ Tống Toàn lại uống một bữa rượu.

Rượu là rượu mạnh, cha ta và đệ đệ ta luân phiên ra trận, đợi lúc đi thì Tống Toàn đã uống đến mặt mày đỏ bừng, bước chân lảo đảo.

Món nhắm rượu là do ta nấu, cha ta đặc biệt bảo ta đi cắt hai cân thịt mỡ, làm thịt con gà mái già nuôi trong nhà.

Bởi vì cha mẹ ta không nỡ, nhà ta cũng chỉ có vào dịp lễ Tết mới có thể ăn một bữa như vậy, thịt vừa lên bàn, hai đứa cháu trai liền trốn ở ngoài cửa ch** n**c miếng nhìn.

Em dâu ta vừa mắng vừa kéo, cũng không gọi được hai đứa trẻ về.

Tống Toàn nhìn thấy, vẫy tay gọi hai đứa trẻ vào trong, chẳng bao lâu hai đứa cháu trai liền bưng một bát thịt mặt mày hớn hở trở ra.

"Mẹ, tỷ tỷ con là người có phúc..."

Em dâu nhìn hai đứa trẻ ăn thịt ngấu nghiến, cười nói với mẹ ta.

Mẹ ta gật gật đầu, nhìn ta cười.

Ta đích thân tiễn Tống Toàn ra cửa.

Ta đã là người từng bị đuổi bỏ rồi, cũng không có nhiều điều đáng nói.

"Danh tiếng của ta không tốt."

Tống Toàn đi ở phía trước, ta cách hắn nửa bước chân theo ở phía sau.

Vai hắn rộng lớn, bước chân cũng lớn, lúc đầu ta theo không kịp, hắn dường như nhận thấy được, chậm rãi thả chậm bước chân.

"Ta biết."

“Vậy ngươi vì sao lại đến nhà ta cầu hôn? “

“Tên Hứa lão tam kia không phải là thứ tốt lành gì, không trách nàng."

Khi hắn nói chuyện cũng không quay đầu lại, nhưng không hiểu vì sao ta lại cảm thấy hắn nói là lời thật lòng.

Cổ họng ta nghẹn lại, từ khi bị đuổi bỏ, đây vẫn là lần đầu tiên có người nói không trách ta.

Người ngoài nói thì cũng thôi vậy, lời nói tổn thương nhất luôn luôn từ trong miệng người nhà nói ra.

Bọn họ luôn bảo ta "nhẫn", nói trên đời này vốn dĩ là lấy phu quân làm trời, mọi việc nhẫn nhịn một chút là qua.

Nói người như ta thế này, ngoài Hứa lão tam ra thì còn ai thèm lấy?

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nói đợi đến khi già rồi con cái lớn lên, cả đời hồ đồ cũng coi như xong.

Đó chính là cả một đời người, hồ đồ, sao lại có thể coi như xong chứ?

"Ngươi chọn một ngày tốt lành, chúng ta thành hôn đi!" Ta nói.

Cuộc sống của người trong thôn vốn đều khó khăn, cưới thê tử đàng hoàng cũng sẽ không làm linh đình, ngày được định xong, nhà khá giả thì một chiếc kiệu một cỗ xe trâu là kéo đi, rồi mời bà con lối xóm ăn một bát rau hầm, trong rau có vài miếng thịt mỡ đã xem như là tốt lắm rồi.

Huống chi ta là kế thất mà Tống Toàn cưới về, ai cũng không nghĩ tới hắn sẽ làm linh đình.

Nhưng Tống Toàn lại theo đúng tam thư lục lễ, không thiếu một thứ gì mà cưới ta về cửa.

Ta ngồi trên mép giường đợi Tống Toàn đến vén khăn trùm đầu cho ta.
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 2: Chương 2



Khăn trùm đầu là do Tống Toàn mua ở tiệm vải tốt nhất trấn trên, dệt bằng vải gấm, rất kín và dày, ánh nến cũng không thể xuyên qua.

Ta đã là lần thứ hai thành thân, lần đầu tiên khi còn trẻ, vừa tròn mười sáu tuổi, cũng từng tràn đầy mong đợi và lo lắng.

Ta đã từng làm thê tử người sáu năm, cuộc sống khó khăn, sớm đã học được cách trấn định tự nhiên, cũng học được cách không quá kỳ vọng.

Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, có người hô hào đánh cờ, có người uống rượu.

Bụng có chút đói, dù sao thì sáng sớm cũng chỉ ăn một bát mì, miệng cũng khát vô c*̀ng.

Ta muốn tự mình vén khăn trùm đầu tìm chút gì đó ăn, nhưng lại nghĩ đến việc mọi người đều nói chuyện này không may mắn, vậy thì thôi vậy!

Tống Toàn đối xử với ta như vậy, nếu như điều không may mắn này chỉ nhằm vào ta thì cũng không sao, nếu như nhằm vào hắn, vậy ta sao dám thử?

Cánh cửa bị người ta từ từ đẩy ra, tiếng bước chân rất nhẹ, có chút do dự, nhưng người đó cuối cùng cũng đã đến trước mặt ta.

Ta rũ mắt nhìn xuống mặt đất, trước mắt là một đôi chân nhỏ đi hài vải đỏ, giày có chút lớn, không vừa chân.

Là một bé gái, hơi thở của nó rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy.

Ta chờ con bé mở miệng.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Con bé cuối cùng cũng không nói gì, đưa ra một bàn tay nhỏ có chút lạnh lẽo, nhét một miếng điểm tâm vào tay ta, rồi lại xoay người rời đi.

"Tú Nhi?" Ta mở miệng gọi nó.

Con bé không trả lời ta, cũng không dừng lại, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Ta đưa miếng điểm tâm đến bên miệng cắn một miếng, không biết là làm từ gì, rất ngọt.

Ta có chút muốn cười, thử một chút, nhưng không thành công.

Ta chưa từng ăn qua loại điểm tâm nào ngọt như vậy.

Khi Tống Toàn đi vào người đầy mùi rượu, bên ngoài có một đám người vây quanh, mỗi người một lời một tiếng nói muốn xem tân nương tử trông như thế nào.

"Nhị nương mệt rồi, hôm nay thôi đi, đợi ngày mai nhất định sẽ cho các ngươi nhìn đủ."

Hắn nói xong liền cài then cửa phòng lại.

Ta có chút luống cuống, náo động phòng vốn là quy củ, hắn vậy mà lại từ chối.

Bước chân nam nhân nặng nề, hơi thở cũng thô, khi hắn ngồi bên cạnh ta, ta liền cảm thấy nóng.

Cây cân nhẹ nhàng khêu chiếc khăn trùm đầu của ta lên, ánh nến chói mắt, ta không khỏi đưa tay che lại.

“Có bị chói mắt không?" Nam nhân hỏi ta, có lẽ là do uống rượu, giọng nói có chút khàn, nhưng dễ nghe.

Ta buông tay che mắt xuống, lắc đầu.

Tống Toàn cũng mặc một bộ đồ đỏ, người hắn cao lớn lại đen, một bộ đồ đỏ mặc trên người hắn thật không ra gì.

Nói thật thì màu đỏ không hợp với hắn, khiến cho gò má của hắn càng thêm đen đỏ.

Có lẽ là uống quá nhiều, trong mắt hắn ươn ướt, ánh lên những tia nước, đuôi mắt hơi ửng đỏ, lúc này ta mới phát hiện ra hắn hóa ra lại có một đôi mắt đào hoa cực kỳ đẹp, con ngươi lại đen, liền đặc biệt trong trẻo sáng ngời.

Một nam nhân sắp bước vào tuổi ba mươi, lại có chút trong trẻo sáng ngời sao?

Ta bị ý nghĩ của mình chọc cười.

Hắn không biết ta cười gì, chỉ gãi gãi đầu cũng cười theo ta.

Một nam nhân sáng sủa và thật thà, quá tốt.

“Đói cả ngày rồi chứ? Nàng cứ đợi một lát, ta xem dưới bếp còn gì để ăn không."

Hắn áp tai vào ván cửa nghe một lúc rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Ta hết bị trói buộc, đứng lên đi lại, ngồi lâu rồi, đầu ngón chân lại đau, chân cũng tê.

Ta lén lút mở cửa ra một khe hở.

Sân không lớn, chỉ hai ba phần đất, liếc mắt là có thể nhìn thấy đầu bên kia.

Đèn lồng đỏ dưới mái hiên vẫn còn sáng, có thể nhìn rõ ràng trước cửa bếp còn có mấy nữ nhân đang rửa bát.

Bọn họ nói nói cười cười, giọng nói lớn, đều đang trêu chọc Tống Toàn.

Chẳng mấy chốc Tống Toàn liền bưng một cái bát cầm một đôi đũa đi ra, hắn cúi đầu không nói gì, bước chân đi nhanh, không mấy bước đã đến cửa.

Ta muốn lui trở về, đã không kịp nữa rồi, liền thuận tay giúp hắn mở cửa phòng.

"Ta mang cho nàng một bát mì."

Hắn vừa nói vừa đặt bát mì lên bàn, cầm một đôi đũa đỏ nhìn ta.

Chỉ là một bát mì chay, ở chỗ chúng ta cưới gả đều sẽ làm.

Ta quả thật là đã đói nguyên ngày, chẳng mấy chốc liền ăn hết một bát mì.

Hắn cũng không nói gì, cứ ngồi trên mép giường nhìn ta.
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 3: Chương 3



Ánh sáng trong mắt hắn lúc sáng lúc tối, hắn hỏi: "Còn muốn nữa không?"

"Ăn no rồi."

"Nàng thay y phục trước đi, ta đi lấy nước nóng cho nàng."

Hắn lại bưng bát không đi ra ngoài.

Ta năm tuổi đã theo cha mẹ xuống ruộng làm việc rồi, gả cho Hứa lão tam sau ngoài việc xuống ruộng, còn phải nuôi heo nuôi gà, nấu cơm rửa bát, mỗi ngày đều có việc làm không hết, ta thậm chí chưa từng được lên bàn ăn một bữa cơm, cũng chưa từng ăn yên ổn một bát cơm nóng.

Không ngờ gả thêm lần nữa, Tống Toàn vậy mà lại đích thân bưng một bát cơm gọi ta ăn, hắn còn muốn lấy cho ta một chậu nước nóng để ta rửa mặt.

Ha!

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Chẳng lẽ là ông trời thấy ta mấy năm qua sống quá khổ sở, hoặc là đã nghe thấy điều ước của ta rồi sao?

Nên thật sự không đành lòng mới lại cho ta một người tốt như vậy sao?

Một người như vậy, thê tử mất mấy năm rồi mà vẫn chưa từng cưới thêm lần nữa, lại là vì cái gì?

Trong lòng ta có rất nhiều chuyện, nhưng hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, không cho phép ta nghĩ ngợi nữa.

Đồ cưới của ta cũng chỉ có hai chiếc rương gỗ sơn đỏ, một rương là y phục của ta, một rương đựng hai chăn bông.

Ta mở rương gỗ lấy ra hai bộ áo lót bằng vải bông mịn, nhanh chóng thay bộ của ta, vuốt phẳng bộ của Tống Toàn đặt lên giường.

Những gia đình như chúng ta không nỡ mua vải bông mịn để may áo lót, cuộc sống khó khăn, có lúc ăn no bụng cũng khó, nhà ai ngủ còn mặc y phục ?

Chăn vừa đắp, đầu vừa chạm, lăn ra ngủ, cần gì lắm sự cầu kỳ?

Ta cũng từng nghĩ như vậy.

Hứa Lão Tam luôn dùng chuyện này để giễu cợt ta, nói rằng ngay cả cô nương ở hoa lâu trong huyện cũng không nằm tr*n tr** như vậy, sau này ta liền dùng y phục cũ sửa thành áo lót để mặc.

Có lẽ là quen rồi, hoặc tuy chỉ là một bộ y phục mỏng manh, nhưng lại cho ta sự tôn nghiêm.

Lần này mẹ ta rộng rãi, tự làm chủ cho ta cắt vải, ta liền chọn vải bông mịn, may cho Tống Toàn một bộ áo lót.

"Con thật sự là người không biết lo toan cuộc sống, loại vải bông mịn này không bền, may y phục cũng chẳng đáng..."

Mẹ ta thấy ta cắt vải thì bắt đầu lải nhải một tràng.

Sau này ta may áo lót cũng không để bà ấy nhìn thấy.

Nếu bà ấy thấy ta dùng vải bông mịn để may áo lót, chắc là lập tức sẽ ngất xỉu mất.

Vải bông mịn nửa lượng bạc một tấm, ta lại dám dùng để may áo lót sao?

Tống Toàn bưng một chậu nước nóng trở về, thấy ta ngồi ngay ngắn bên mép giường ngẩn ngơ nhìn bộ áo lót trên giường thì đi tới.

Hắn đưa tay sờ vào bộ áo lót trên giường, rồi quay đầu nhìn ta, bỗng nhiên bật cười.

Vì ở gần, ta mới nhìn rõ và thấy vành tai hắn đỏ ửng.

"Tay ta thô vụng, sợ làm hỏng mất, đợi ta rửa mặt xong sẽ mặc."

Hắn lại vội vàng quay người bước ra ngoài, để lại một mình ta, đợi đến khi ta kịp phản ứng lại thì mặt đã đỏ bừng lên.

Hắn đang nghĩ gì vậy chứ?

Đêm này trôi qua thật là hỗn loạn.

Ta và Tống Toàn đều là những người từng trải, hắn chắc là đã lâu không gần gũi ai rồi.

Vật vã cả một đêm dài, đến khi trời tờ mờ sáng mới khiến ta chợp mắt được.

Người ta mệt mỏi vô cùng, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường.

Má ta vẫn dán chặt vào lồng n.g.ự.c rắn chắc nóng hổi của nam nhân, hơi thở của hắn vẫn còn nặng nề.

Hắn rất dịu dàng, một kiểu dịu dàng không mấy phù hợp với sự vội vàng của hắn.

Người trong thôn quê tục tằn, đám nữ nhân tụm năm tụm bảy nói chuyện phiếm chẳng kiêng dè gì.

Có lần, họ bàn tán chuyện giường chiếu, có đôi phu thê hòa hợp, nói chuyện này là chuyện tốt đẹp trên đời.

Ta luôn chẳng hiểu, Hứa lão tam chạm vào ta, cũng chỉ là để nối dõi tông đường, qua hai năm ta không mang thai được, liền chẳng bao giờ chạm vào ta nữa.

Cho đến đêm nay, ta cuối cùng đã hiểu được chuyện giường chiếu vì sao lại là chuyện tốt đẹp trên đời.

Thì ra nam nhân đích thực thật sự là khí phách phi phàm, cơ bắp rõ ràng.

Hơi thở nóng rực tỏa ra từ người hắn khiến ta không khỏi đỏ mặt tim đập, lời hỏi han dịu dàng của hắn khiến ta trở nên mềm mại như nước.

Thì ra ta cũng có thể là một nữ nhân rất dịu dàng và đa tình, ta là đến hôm nay mới biết.
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 4: Chương 4



Khi mở mắt ra thì đã là mặt trời lên cao quá đầu rồi, tuy là ngày thu, nhưng ánh mặt trời vẫn còn chút hơi ấm.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên mặt ta, ấm áp thoải mái.

Trong sân không có tiếng người, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu.

Dường như không có ai đợi ta nấu cơm quét dọn, không ai đợi ta cho gà cho lợn ăn.

Dường như ngay cả khi ta cứ thế ngủ đến trời hoang đất diệt cũng chẳng ai mắng ta đánh ta.

Tất cả đều tốt đẹp như vậy.

Ta ngồi dậy từ từ mặc y phục, đẩy cửa phòng ra, ánh nắng chiếu lên khắp người ta.

Viện tử được quét dọn sạch sẽ, đèn lồng đỏ vẫn còn treo dưới mái hiên.

Viện tử chỉ có vài gian phòng, dọc theo bờ giếng đặt mấy chậu gỗ lớn, trong chậu đầy bát đũa.

Dưới chân tường xếp chỉnh tề những bó củi đã chẻ, phía sau sân dựng một cái lều, bên trong bày rất nhiều đồ vật linh tinh, nhiều mà không loạn, dưới mái hiên nhà bếp đặt rất nhiều bàn ghế còn chưa kịp thu dọn.

Mấy năm rồi không có nữ nhân mà có thể thu dọn được như vậy, có thể thấy Tống Toàn là một người siêng năng và chu đáo.

Tường viện thấp tè, nếu mắt tinh, xuyên qua tường viện là có thể nhìn thấy những ngọn núi xanh ở đằng xa.

Ngoài tường có một cây dương, lá rụng lác đác, những chiếc lá còn treo trên cành cũng đã vàng úa.

Trên tường viện có mấy con chim sẻ, kêu chiêm chiếp rất ồn ào.

Cổng viện mở toang, trên bậu cửa có một cô bé đang ngồi quay lưng lại.

Cô bé mặc một chiếc áo khoác bông màu đỏ, trên đầu búi một búi tóc nhỏ.

Bóng lưng của cô bé thật gầy yếu đến không ngờ, tóc cũng thưa thớt vàng hoe.

Cô bé là con gái út của Tống Toàn, tên là Tú Nhi.

Tối qua, con bé đã đưa cho ta một chiếc bánh ngọt để ăn.

Rốt cuộc thì ta cũng dậy muộn, chắc là cô bé đã dậy từ sớm rồi? Ta có chút ngại ngùng, bưng chậu đi tới gọi cô bé.

"Tú Nhi."

Cô bé không quay đầu lại, cũng không đáp lời ta.

Ta lại gọi, cô bé vẫn không đáp lời.

Chẳng lẽ là cô bé giận dỗi?

Cô bé không muốn cha mình cưới thê tử sao?

Hay là trách ta dậy quá muộn?

Nói tóm lại, trên đời này chẳng có mấy người mẹ kế và con riêng có thể sống hòa thuận với nhau.

Nhưng Tống Toàn rất tốt, nên ta muốn đối xử tốt với các con của hắn.

Ta lại nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng gầy yếu của cô bé, cô bé xoay người lại, dùng đôi mắt vừa to vừa đen nhìn ta.

Cô nương trong thôn rất ít người sinh ra được trắng trẻo xinh xắn như vậy, Tú Nhi xinh xắn vô cùng, chỉ là quá gầy, trên má chẳng có chút thịt nào.

Cô bé lặng lẽ nhìn ta không nói gì.

Ta lúng túng cười cười.

“Ta dậy muộn rồi."

Cô bé mím đôi môi không mấy hồng hào của mình, khẽ cười.

Cô bé đứng dậy, chỉ vào cái chậu trong tay ta, rồi lại chỉ vào nhà bếp, làm một thủ thế mà ta không hiểu.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta ngẩn người một lát.

Chưa từng có ai nói với ta rằng Tú Nhi không nói được.

Người mai mối không nói, cha mẹ ta không nói, Tống Toàn cũng không nói.

Một cô bé nhỏ như vậy mà lại không nói được sao?

Cô bé thấy ta ngẩn người không động đậy, trên mặt hiện lên vẻ hoang mang sợ hãi.

Cô bé còn nhỏ, không biết che giấu cảm xúc, xoay người bỏ chạy ra ngoài.

Ta đưa tay kéo lấy cổ tay gầy yếu của cô bé, sao mà mảnh khảnh thế này?

Đứa trẻ không có mẹ, chẳng lẽ là ăn không đủ no?

Ta mỉm cười với cô bé, rồi lại chỉ vào nhà bếp, dắt tay cô bé cùng đi vào.

Nhà bếp bừa bộn ngổn ngang, nồi niêu xoong chảo chất đống khắp nơi, trông như chỉ được dọn dẹp qua loa.

Hôm qua chắc là người trong thôn đến giúp đỡ, nồi niêu xoong chảo bàn ghế phần lớn cũng là mượn, cái bếp ở góc sân nhìn là biết mới dựng.

Trong nồi lớn có nước nóng, trong nồi nhỏ còn một bát thức ăn thừa và một cái bánh bao trắng.

Tú Nhi lấy cái gáo múc nước nóng từ nồi lớn cho ta, người bé xíu, còn chưa cao bằng bếp lò.

Ta ngồi xổm dưới mái hiên rửa mặt xong, bưng bát thức ăn thừa và bánh bao lên.

"Tú Nhi một nửa, ta một nửa."

Ta bẻ đôi cái bánh bao, đưa một nửa cho Tú Nhi, cô bé xua tay không nhận, ta liền nhét vào tay cô bé, rồi lại đưa đôi đũa qua.

Thức ăn thừa chắc là từ hôm qua, có vị thịt, nhưng không thấy miếng thịt nào.

Người trong thôn một năm cũng chẳng được ăn thịt mấy lần, khó khăn lắm mới có một chuyện vui, trên bàn tiệc có thịt, đương nhiên là sẽ gắp hết sạch thịt.
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 5: Chương 5



Tú Nhi ngoan ngoãn ăn hết nửa cái bánh bao, nhưng thức ăn thì không ăn mấy.

Cô bé luôn lén lút nhìn ta, trông có vẻ rất tò mò về ta.

Ta nói chuyện cô bé không nghe thấy, cô bé ra hiệu bằng tay ta lại không hiểu.

Nhưng cô bé rất thông minh, chỉ bằng mấy động tác khoa tay múa chân của ta cũng có thể hiểu được ta muốn làm gì.

Vì vậy, khi ta muốn đun nước thì cô bé đã ôm củi xong rồi, khi ta đặt bát đũa trên bếp vào chậu gỗ thì cô bé liền múc nước nóng đổ vào chậu, khi ta rửa xong thì cô bé lại đun nước.

Hai chúng ta phối hợp với nhau rất ăn ý, cứ như đã cùng nhau làm việc này vô số lần rồi vậy.

Ta rửa sạch tất cả bát đũa, rồi lại cùng Tú Nhi lau bàn ghế trong sân hai lượt.

Mãi mới dọn dẹp xong nhà bếp, thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

Tống Toàn và Đại Lang đi đâu ta cũng không biết, cũng không có cách nào tìm họ, Tú Nhi khoa tay múa chân một hồi, ta không thông minh bằng cô bé, nên cũng chẳng hiểu gì.

Lại lật xem hũ gạo và hũ mì một lượt, chỉ còn hai bát mì trắng, làm một bát mì ăn là được.

"Chúng ta ăn mì nhé?"

Ta chỉ vào hũ mì, làm động tác cán mì, cô bé lập tức hiểu ý, gật đầu.

Ta cán mì, Tú Nhi thì đốt lửa.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Cô bé chống má ngồi trên ghế nhỏ xem ta, đôi mắt sáng ngời như chứa đầy những vì sao.

Đứa trẻ như vậy luôn khiến người ta mềm lòng, huống chi sau này cô bé còn phải sống chung với ta một thời gian dài.

"Đói bụng không?"

Ta luôn quên rằng cô bé không nghe được, nên liền cười và hỏi cô bé.

Cô bé dường như hiểu được, lắc đầu. Búi tóc nhỏ trên đầu liền bị xõa ra.

Vừa lúc mì cũng đã cán xong, ta liền dẫn cô bé vào phòng chải tóc.

Dây buộc tóc trên đầu cô bé không biết là cắt từ đâu ra một dải vải đỏ, xung quanh toàn là mép vải.

Ta tìm từ trong chiếc rương sơn đỏ hai dải lụa đỏ, là đồ mẹ ta chuẩn bị cho ta trước khi xuất giá.

"Tú Nhi có thích không?"

Cô bé mím môi lắc đầu, nhưng trong mắt rõ ràng là thích vô cùng.

Ta buộc mái tóc mềm mại vàng hoe của cô bé lại, rồi lại tết cho cô bé một cái b.í.m tóc nhỏ.

Tết xong liền gọi cô bé soi gương, cô bé nhìn đi nhìn lại trước gương.

Cô bé cười rồi lại khóc.

Đứa trẻ không nói được khóc cũng chỉ là lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng không hiểu vì sao lại khiến người ta đau lòng đến vậy.

Ta không nhịn được liền ôm lấy cô bé.

Ta hiểu.

Ta đều hiểu.

Cái cảm giác cẩn thận dè dặt muốn nhận được tình yêu thương, khi bỗng nhiên có được thì lại không biết làm sao.

"Tú Nhi ngoan, đừng khóc, sau này ta đưa con ra phố, con muốn dây buộc tóc gì cũng mua cho con..."

Ta biết cô bé không nghe được, nhưng ta chính là không nhịn được mà muốn nói.

"Nhị nương."

Tống Toàn và Đại Lang đã trở về.

Họ đi trấn trên mua gạo mua mì.

Tống Toàn là thợ săn. Thợ săn không có đất, lương thực trong nhà chỉ có thể dựa vào mua.

"Sao lại khóc rồi?"

Hắn ngồi xổm xuống nhìn Tú Nhi, vừa hỏi vừa ra hiệu bằng tay.

Tú Nhi lau đi nước mắt trên mặt, nhanh chóng ra một loạt ký hiệu.

Hai cha con có qua có lại, không biết nói gì.

Người đã về rồi, vậy là có thể ăn cơm được rồi.

Ta đi vào bếp nấu cơm, Đại Lang đang cố sức khiêng một bao mì dưới mái hiên!

Đôi mắt của hắn giống Tống Toàn, nhưng lại không có thân hình khỏe mạnh như Tống Toàn.

Thiếu niên gầy và cao, một thân áo khoác vải thô màu xanh lam cũ kỹ cứng đờ mặc trên người.

Ta đưa tay nhận lấy bao mì, thiếu niên ngẩn người một lát, vẻ lúng túng thoáng qua trên mặt.

Ta cũng không nói gì, đổ mì vào hũ rồi lại đi nấu cơm.

Thiếu niên cúi đầu đứng dưới mái hiên, gầy yếu và khó xử.

Ta nghĩ có lẽ ta không nên khiêng bao mì kia.

Nhưng đã làm như vậy rồi, giờ hối hận thì còn kịp sao?

Có lẽ đám thiếu niên ở độ tuổi này đều coi trọng thể diện vô cùng?

Tống Toàn nói Đại Lang đã cùng hắn lên núi săn bắn, lúc này ta lại hoàn toàn không tin, một thiếu niên gầy yếu như vậy, thì đâu phải là dáng vẻ có thể lên núi săn b.ắ.n chứ?

“Đại Lang, gọi cha con và Tú Nhi vào ăn cơm."

Thiếu niên vẫn đứng dưới mái hiên, thấy ta gọi thì gật đầu.

Cả nhà ngồi ăn cơm dưới mái hiên.

Trong thôn quê đều như vậy, chẳng ai vì một bữa cơm mà rầm rộ chạy lên nhà trên để quây quần ăn uống.
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 6: Chương 6



Đều là ngồi xổm dưới mái hiên hoặc trong sân, vài miếng là xong.

"Nhị nương, nàng cũng ăn đi! Hôm nay vất vả rồi, ta vốn định sẽ về sớm hơn để dọn dẹp, nhưng xe trâu bị hỏng nửa đường, nên chậm trễ một chút thời gian."

Thấy ta bưng bát mà không động đũa, Tống Toàn lẩm bẩm, nói rồi lại như xấu hổ hay ngại ngùng gì đó, thậm chí cúi đầu xuống.

Ta cảm thấy buồn cười, một nam nhân trưởng thành, sao cứ động một tí là lại xấu hổ thế này?

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Hôm qua trên giường hắn đâu có như vậy!

"Không sao, đều là việc quen làm cả, với cả còn có Tú Nhi giúp ta nữa! Ăn cơm xong chàng cứ nghỉ ngơi đi, ta sẽ rửa bát."

Tống Toàn mấy miếng là ăn hết một bát cơm, bưng bát vào bếp múc cơm.

Rửa bát sao? Múc cơm sao?

Đừng nói là rửa bát múc cơm, nam nhân mà ta từng gặp thậm chí rất ít khi vào bếp!

Bất kể xuân hạ thu đông, bận rộn hay nhàn rỗi, nữ nhân ngoài việc theo phu quân làm việc, việc nhà cũng không thể bỏ qua một chút nào.

Canh ba đi ngủ canh tư thức dậy, nam nhân nếu không vui, muốn đánh muốn mắng tùy ý.

Ta sống những ngày tháng như vậy khi theo Hứa lão tam, chịu sự tức giận của phu quân, chịu sự giày vò của bà mẫu, dường như đều là điều đương nhiên.

Cả nhà im lặng ăn xong một bữa cơm, Tú Nhi không nói được, Đại Lang nhìn là biết là một thiếu niên ít nói, ta và Tống Toàn trước mặt các con cũng không tiện nói gì, im lặng là điều đương nhiên.

Ăn cơm xong Tống Toàn thật sự xuống bếp rửa bát, hắn kêu Tú Nhi và Đại Lang đi ngủ một lát, nói mấy ngày qua hai đứa cũng theo nhau bận rộn, đều không được ngủ ngon giấc, con nít đang tuổi lớn, không ngủ đủ giấc thì sao được chứ?

"Nhị nương nàng cũng đi nghỉ đi, đợi cơm tối xong ta gọi thì mọi người hãng dậy."

Ta luôn không tin, cảm thấy như mình đang nằm mơ một giấc mơ.

Một nam nhân cao to thô kệch như vậy, tại sao lại có tính tình tốt như vậy? Tại sao lại chu đáo như vậy?

Hắn sẽ yêu thương con cái, cũng sẽ yêu thương thê tử.

Ta sao lại gặp được một người như vậy chứ?

Một người như hắn, sao có thể nhiều năm như vậy mà vẫn chưa cưới được thê tử?

Người muốn gả cho hắn chắc chắn không ít, sao hắn lại để ý đến ta chứ?

Ta vốn đã dậy muộn, một chút buồn ngủ cũng không có, nhưng không hiểu vì sao nghe lời Tống Toàn lại muốn nằm trên giường sưởi.

Chăn là mới may, vừa mềm mại vừa ấm áp, giường sưởi lại nóng, dù cứ thế chẳng làm gì cũng không lo sẽ có người đến trách mắng.

Khóe miệng không tự chủ nhếch lên, trong lòng vô cùng yên ổn.

Ta chẳng mong gì nhiều, chỉ cầu những ngày tháng yên ổn là đủ!

"Sao còn chưa ngủ? Không buồn ngủ sao?"

Nam nhân đứng ngay bên mép giường sưởi cúi đầu nhìn ta, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Đường nét trên khuôn mặt nam nhân sắc sảo, đôi mắt sáng ngời.

Giọng nói của hắn trầm ấm, bờ vai rộng lớn.

"Hôm nay ta dậy muộn, nên không buồn ngủ lắm."

Ta cười đáp lại hắn, không hiểu sao giọng lại nhẹ nhàng đến vậy.

Hăn cởi giày bước lên giường, yên tĩnh nằm phía sau lưng ta: "Ta thấy hậu viện nhà mình còn trống, muốn cải tạo lại để trồng chút rau mùa thu, nương tử thấy thế nào?"

"Vâng, chàng làm gì cũng được."

"Đợi đến sang năm, khi trời ấm áp, ta sẽ nuôi thêm ít gà, đến lúc đó gà mái sẽ đẻ trứng, còn gà trống thì để lấy thịt, nương tử thấy sao?"

"Được! Ý kiến của chàng rất tốt!"

"Trong bếp còn thiếu một chiếc tủ, hay là chúng ta đóng một cái nhé?"

"Được."

"Sao nương tử lúc nào cũng chỉ nói được vậy?"

Ta trở mình đối diện với hắn. Hắn mỉm cười nhìn ta.

Hai người ở quá gần nhau, khiến ta không khỏi cúi đầu, trong lòng có chút hoảng loạn bối rối.

"Nương tử..."

Hắn khẽ gọi ta, giọng nói kéo dài, mang theo chút hơi thở gấp gáp.

Hắn đưa tay ôm lấy ta, kéo ta vào lòng và siết chặt lấy.

Ta không dám cựa quậy, đành mặc cho hắn ôm chặt lấy như vậy.

Nhưng lồng n.g.ự.c ta lại đập liên hồi, như muốn tố cáo tất cả.

"Nương tử đừng sợ, ta chỉ ôm một chút thôi."

Nhưng hắn đâu chỉ ôm có một chút.

Xem ra, dù là nam nhân ngay thẳng đến đâu, đôi khi cũng không tránh khỏi nói dối.

Đến khi ta mở mắt ra lần nữa thì hắn vẫn còn ngồi đó, trong phòng đã đốt nến, không biết trời đã tối từ lúc nào.

Ta vội kéo chăn trùm kín đầu.
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 7: Chương 7



Thật là chẳng có chút định lực nào, chỉ cần hắn thở nhẹ vài tiếng là ta đã mềm lòng, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Giữa ban ngày ban mặt mà lại làm ra cái chuyện xấu hổ này, thật là hết sức vô liêm sỉ!

Nhưng trong lòng ta lại thấy vui vẻ, thoải mái lạ thường.

Kể từ cái ngày Hứa lão tam ruồng rẫy ta, ta bỗng nhiên ngộ ra nhiều điều.

Bản thân ta đã tự trói mình trong bao nhiêu là khuôn phép, nhưng cũng chẳng khiến Hứa lão tam đối xử tốt với ta hơn chút nào.

Thì ra, cái chuyện nữ nhân chỉ cần giữ bổn phận, tuân theo quy củ là sẽ được phu quân yêu thương, kính trọng, tất cả đều là những lời nói dối trá!

Thôi thì cứ nghĩ gì làm nấy, dù chẳng được gì, ít ra cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm, sảng khoái!

Nam nhân kia sức mạnh phi thường, nhẹ nhàng kéo ta ra khỏi chăn.

Ta cuộn tròn trong chăn, ngồi nhìn hắn.

Hắn chỉ cười, không nói lời nào rồi xuống giường.

Ta ghé mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài đã tối đen như mực.

Đèn phòng Tú Nhi đã tắt, chỉ còn phòng Đại Lang là vẫn sáng.

Hắn bước vào bếp, một lát sau bưng ra một bát cháo nóng hổi, ngồi xuống mép giường.

"Cháo trắng nấu vội buổi tối, ta cũng chẳng biết làm món gì khác. Nàng ăn tạm chút nhé."

Bát cháo còn bốc hơi nghi ngút, hắn múc một muỗng, thổi nhẹ rồi đưa đến bên miệng ta.

Thấy ta vẫn không hé răng, hắn liền làm động tác há miệng, rồi lại đưa muỗng cháo đến gần môi ta hơn.

Khi ta chịu mở miệng ăn, khoé miệng hắn liền nở một nụ cười tươi rói.

Ta cuộn tròn trong chăn, ăn hết sạch bát cháo trắng, tay cũng chẳng buồn nhấc lên.

Hắn dọn dẹp bát đũa rồi vắt chiếc khăn ấm đưa cho ta lau mặt, lau tay.

"Vì sao chàng lại đối xử tốt với ta như vậy?" Ta cúi đầu, cắn môi không dám nhìn thẳng vào hắn.

Ta sợ hãi, sợ rằng tất cả những điều tốt đẹp này chỉ là giả dối, chỉ là một giấc mộng thoáng qua, chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể thổi bay đi tất cả.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Như vậy đã là tốt lắm sao?"

"Còn tốt hơn cả những ngày tháng tốt đẹp nhất mà ta từng nghĩ đến."

Ta khẽ thì thầm.

"Nam nhân đối xử tốt với nữ nhân, đó là lẽ thường tình."

Hắn nâng nhẹ cằm ta lên, nhìn ta cười hiền hòa, ấm áp.

Thì ra, đối xử tốt với nữ nhân của mình là điều hiển nhiên đối với một nam nhân sao?

Ta nhìn những rương hòm, vại vại bày la liệt trên giường mà vẫn chưa hết bàng hoàng.

Trong một chiếc vại nhỏ, đầy ắp những đồng tiền đồng vàng óng ánh.

Trong rương, xếp ngay ngắn năm thỏi bạc mười lạng, bên cạnh còn có một chiếc trâm cài đầu hình hoa mai, trên đầu trâm còn điểm xuyết một viên hồng ngọc nhỏ xinh.

"Đây là tất cả gia sản mà ta dành dụm được trong những năm qua. Trâm bạc là ta mới mua hôm nay, còn có cả hộp phấn này nữa. Các bà, các cô trong thành đều dùng nó để thoa mặt, dưỡng da đấy!"

Hắn đặt chiếc hộp phấn sứ xanh vào tay ta, cảm giác mát lạnh lan tỏa.

Từ khi ta lớn lên đến giờ, đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy nhiều tiền bạc đến vậy, lần đầu tiên được chạm vào hộp phấn trang điểm, và cũng là lần đầu tiên ta được sở hữu một chiếc trâm cài đầu nạm đá quý.

Ta thốt lên: "Đây là mơ sao?"

Đến mơ ta cũng chưa từng mơ thấy một giấc mơ đẹp đến thế này.

"Khoảng mười ngày nữa ta sẽ vào núi. Nếu may mắn, có thể săn được vài con thú quý, bán bộ da lông là đủ cho chúng ta có một cái Tết ấm no. Lúc đó ta sẽ may cho nàng và bọn trẻ mỗi người một bộ áo mới. Hay là nàng vẫn thích áo váy hơn?"

Hắn nâng niu gò má ta, hỏi han một cách chân thành.

Ta còn mong gì hơn thế này nữa?

Chỉ mong giấc mơ này đừng tỉnh giấc là đủ!

"Nương tử à, từ nay về sau nàng sẽ là người quán xuyến gia đình. Chúng ta sẽ cùng nhau vun vén cho cuộc sống này nhé!”

“Tú Nhi tuy không nói được, nhưng con bé rất khéo tay, nàng đừng ghét bỏ con bé. Đại Lang ít nói, nhưng tâm tính thuần lương, cũng là một đứa trẻ ngoan. Chúng nhất định sẽ kính trọng nàng. Sau này, nếu chúng ta có con, chúng cũng sẽ yêu thương con của chúng ta nữa..."

Giọng nói của hắn nhỏ dần, hàng lông mày cũng nhíu lại. Trong giọng nói ấy có sự nịnh nọt rất rõ ràng.

Một người như vậy...

Một nam nhân vì con mà có thể hạ mình thấp như vậy sao!

"Tống Toàn, đây là nhà của ta, chàng là phu quân của ta, con cái cũng là con cái của ta, chàng không cần phải như vậy."
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 8: Chương 8



Hắn ngây người nhìn ta, hồi lâu sau mới ôm ta vào lòng: "Ta muốn đối xử tốt với nàng, không chỉ vì con cái."

Ta cũng muốn đối xử tốt với hắn.

Không biết hắn có hiểu được lòng ta không?

Hơn mười ngày sau, Tống Toàn phải cùng vài người thợ săn trong làng vào núi.

Ta chuẩn bị lương thực, hành lý cho hắn, bởi dù sao vào núi cũng không phải một hai ngày là có thể trở về.

Hắn vốn định đưa cả Đại Lang đi cùng, nhưng nhìn thân hình gầy gò của Đại Lang, ta không đành lòng để hắn đưa con đi.

Đứa trẻ như vậy thì làm sao có thể vào núi săn b.ắ.n được chứ?

Cả nhà tiễn Tống Toàn ra đầu làng, dù lòng có vạn phần không muốn, dù có ngàn nỗi lo lắng, hắn vẫn phải đi.

Hắn là trụ cột của gia đình, phải lo toan cuộc sống.

Ta là nữ chủ nhân của gia đình, hắn đi rồi, gia đình này sẽ do ta gánh vác.

Nhân lúc trời còn chưa quá nóng, ta đem chăn màn trong phòng Đại Lang và Tú Nhi ra giặt giũ.

Bông đã cũ và cứng, cần phải tơi lại, mà cũng phải mua thêm chút bông mới để dành.

Cả hai đứa trẻ đều không có bộ y phục nào vừa vặn, ngay cả Tống Toàn cũng chẳng có một chiếc áo bông dày dặn.

Mảnh đất ở hậu viện đã được xới lên, giờ cần mua hạt giống rau.

Ta không dám tính toán chi li, chỗ nào cũng cần đến tiền.

Tối qua, Tống Toàn đã nói rằng, cứ việc tiêu xài khi cần thiết, tiền bạc là thứ kiếm được, không thể chỉ dựa vào tiết kiệm mà có.

Chỉ là hắn lại không cần áo bông dày, vì mùa đông hắn cũng ít khi ra ngoài, mà mỗi khi ra ngoài thì đã có chiếc áo da cũ để mặc rồi.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nghe hắn nói vậy, ta càng xót tiền, không dám tiêu.

Nhưng lẽ nào cứ để hai đứa trẻ chịu khổ mãi sao?

Ta bèn lục lọi chiếc rương đựng đồ cưới, trong rương có hai xấp vải bông.

Một xấp màu xanh lam, một xấp nền đỏ hoa trắng.

Hồi môn mà Tống Toàn mang đến lúc đầu có sáu bảy xấp vải, nhưng cha mẹ ta chỉ chọn hai xấp này làm của hồi môn cho ta.

Nếu không sợ người ngoài dị nghị, có lẽ ngay cả hai xấp vải này họ cũng chẳng muốn cho.

Ta dùng vải xanh để may áo bông cho Tống Toàn và Đại Lang, phần vải còn lại vừa đủ may cho Tú Nhi một bộ.

Như vậy là đã tiết kiệm được một khoản kha khá rồi.

Ta ra sân đo áo cho hai đứa trẻ, Tú Nhi nheo mắt cười toe toét, vừa ôm xấp vải vừa xoa xoa, v**t v*.

"Mẹ, con có áo bông rồi, không cần may cũng được."

Ta bảo Đại Lang dang tay ra để đo, nhưng hắn mãi chẳng chịu nghe lời.

"Nếu con thật lòng thương cha, thì hãy may một chiếc áo bông mới mà mặc. Cha con vất vả như vậy, chẳng phải là mong con và Tú Nhi được sống thoải mái sao?”

“Chẳng bao lâu nữa trời sẽ lạnh, nếu con không có lấy một chiếc áo bông tử tế, thì cha con sẽ đau lòng biết bao? Con hãy suy nghĩ cho kỹ, rồi hãy nói lại với ta. Nếu đến lúc đó con vẫn nhất quyết không làm, thì thôi cũng đành vậy!"

Ta dẫn Tú Nhi vào nhà, con bé nằm sấp trên giường nhìn ta cắt vải.

Ta cầm kéo cắt roẹt roẹt, Tú Nhi cũng dùng ngón tay bắt chước hình dáng chiếc kéo, làm theo động tác của ta.

Con bé không nghe được, nhưng nếu nói chậm rãi, thì con bé vẫn hiểu được.

"Tú Nhi à, đợi khi cha con trở về, ta sẽ xem có miếng da nào phù hợp không, rồi may cho con một đôi giày da nhỏ xinh xắn. Có điều ta vẫn chưa biết làm, phải nhờ thím Trương chỉ dạy cho mới được. Gật đầu đi con!"

Một tràng lời dài như vậy Tú Nhi đương nhiên là không hiểu, nhưng khi ta bảo con bé gật đầu thì con bé lại hiểu ngay, liền cười tít mắt, ra sức gật đầu lia lịa.

Thật là đáng yêu!

Ta không khỏi đưa tay xoa xoa mái tóc thưa thớt của con bé.

Nghe nói lá trắc bá có thể giúp tóc mọc nhanh hơn, mấy hôm nay ta đều dùng nước lá trắc bá nấu cho Tú Nhi gội đầu.

Một cô bé xinh xắn như vậy, phải có một mái tóc đen dày mượt mới xứng.

Ta chưa từng sinh con nên không biết việc sinh nở khó khăn đến mức nào.

Nhưng nếu như những đứa trẻ đều ngoan ngoãn như Tú Nhi và Đại Lang, chỉ cần nuôi sống được là tốt, có sinh thêm vài đứa nữa cũng chẳng sao.

Sáng sớm mai sẽ có xe trâu vào thành, ta muốn đưa Tú Nhi và Đại Lang cùng vào thành một chuyến.
 
Thẩm Hảo Hảo - Ý Ý
Chương 9: Chương 9



Một cô bé xinh xắn như vậy, phải có một mái tóc đen dày mượt mới xứng.

Ta chưa từng sinh con nên không biết việc sinh nở khó khăn đến mức nào.

Nhưng nếu như những đứa trẻ đều ngoan ngoãn như Tú Nhi và Đại Lang, chỉ cần nuôi sống được là tốt, có sinh thêm vài đứa nữa cũng chẳng sao.

Sáng sớm mai sẽ có xe trâu vào thành, ta muốn đưa Tú Nhi và Đại Lang cùng vào thành một chuyến.

Xe trâu vào thành phải đặt tiền trước, mỗi người năm đồng tiền, mỗi người đóng trước hai văn, sáng mai ra đầu thôn là có xe, đến nơi thì trả nốt ba văn còn lại.

Ta dẫn Tú Nhi đến nhà chú họ của Tống Toàn để đặt tiền xe.

Vì mới về làng chưa được bao lâu nên ta cũng chưa quen mặt ai, nhưng lúc nào cũng có người ghé vào nói chuyện.

Ở trong thôn quê là vậy, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có từng ấy người.

Người cũ nhìn mãi cũng chán, chuyện cũ cũng đem ra kể đi kể lại đến thuộc lòng.

Hiếm lắm mới có người mới, chuyện mới thì y như rằng người ta lại thay nhau dò hỏi, bàn tán, thậm chí thêu dệt đủ điều.

Chuyện ta bị nhà phu quân ruồng bỏ đã lan truyền khắp nơi rồi.

Bởi lẽ trong cái làng này, có nam nhân nào lại dễ dàng từ bỏ thê tử mình đâu?

Lấy thê tử tốn kém lắm, bỏ thì dễ chứ lấy lại chắc gì được.

Vậy nên việc tên Hứa Lão Tam bỏ ta, ắt là do ta đã làm điều gì đó quá đáng, bội bạc với hắn, thêm vào cái việc lúc rời đi, ta đã đè nghiến bà mẫu ra, dùng d.a.o vừa mới cắt tiết lợn cạo sạch đầu bà ta.

Con lợn cả trăm cân ấy cũng chính tay ta giết, d.a.o trắng đ.â.m vào, m.á.u đỏ phun ra, ướt đẫm cả người.

Ta xử lý con lợn xong, chia nửa cho đám người hiếu kỳ đến xem náo nhiệt và đám người Hứa gia đến gây sự, còn mình thì vác nửa còn lại về nhà mẹ đẻ.

Có thể tưởng tượng được dáng vẻ của ta ngày hôm ấy trông ghê gớm đến mức nào.

Thêm vào đó, sự việc cứ truyền tai nhau từ người này sang người khác thì đã sớm biến dạng, người ở Tống Gia thôn tò mò về ta cũng không có gì lạ.

"Nương tử nhà Ngũ Lang hôm nay cuối cùng cũng chịu ra khỏi cửa rồi. Ta còn nói, Ngũ Lang nó không ra ngoài đã đành, lại còn giấu diếm cả cô dâu mới, không cho ai nhìn thấy mặt mũi thế nào. Thì ra là một cô nương xinh xắn, chỉnh tề như vậy cơ đấy!"

Người nói là biểu thẩm của Tống Toàn, tiền mừng gặp mặt nhất định là phải có phần bà ta rồi.

Ta cúi đầu giả bộ xấu hổ, dù sao thì ta cũng xinh xắn, còn lâu mới đến mức cần phải giấu giếm.

Lời của bà ta có ẩn ý, chắc là muốn nói ta đã mê hoặc Tống Toàn khiến hắn mấy ngày nay không ra khỏi cửa chứ gì?

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Tam thẩm à, ngày mai ta cùng hai đứa nhỏ vào thành một chuyến, đây là tiền mừng gặp mặt."

Ta đưa tiền cho bà ta, bà ta vươn tay nhận lấy, đặt vào tay cân nhắc một chút rồi đặt lên bàn.

Mấy đồng tiền lẻ chứ mấy! Cũng không phải là bạc nén, còn cần phải đo xem nặng mấy lượng sao?

"Ngũ Lang nó mệnh khổ, cha mẹ mất sớm, cũng chẳng có huynh tỷ muội giúp đỡ. Mãi mới lấy được một người thê tử hiền lành, không ngờ lại là thân thể ốm yếu, ngày nào cũng không rời khỏi ấm thuốc, sinh được hai đứa con thì thân thể cũng chẳng đứa nào khỏe mạnh.”

“Ngũ Lang vất vả kiếm được bao nhiêu tiền bạc cũng đều đổ vào cái hố không đáy ấy, cuối cùng người cũng chẳng giữ được. Chúng ta vốn dĩ còn nghĩ Ngũ Lang chắc là sẽ không lấy thê tử nữa, ai ngờ thế nào mà đột nhiên lại cưới thê tử mới.”

“Con cũng đừng trách thẩm nhiều lời, sống thì nên tiết kiệm một chút thì hơn. Con xem mấy nữ nhân ở Tống Gia thôn mình ấy, phần lớn là một năm nửa năm mới vào thành một chuyến, đồ trong thành đắt đỏ lắm đấy!”

“Con mới vừa bước chân vào cửa mấy ngày? Ngũ Lang nhà con cũng chẳng dễ dàng gì, con..."

"Tam thẩm nói hơi nhiều rồi đấy ạ." Ta nhìn chằm chằm vào bà ta mà nói.

Ta vốn dĩ muốn nhịn một chút cho xong chuyện!

Nhưng cái giọng điệu của bà ta khi nói về mẹ của Tú Nhi và hai đứa trẻ thật sự khiến người ta chán ghét.

Nữ nhân trong thôn rất ít người có dáng vóc tròn trịa, vạm vỡ như tam thẩm, dù sao thì nhà nào cũng chỉ vừa đủ ăn no bụng.

Nhưng tam thẩm lại sinh được năm người con trai, con trai cả và con trai thứ hai đều làm công ở cửa hàng trong thành, con trai thứ ba thì làm nghề lái xe bò, con trai thứ tư và thứ năm cùng với năm cô con dâu và đám cháu nội làm ruộng.

Nghe nói tiền bạc mà các con trai kiếm được và hoa lợi từ ruộng đất đều nằm hết trong tay bà ta, bà ta mỗi ngày chẳng làm gì cả, chỉ ở nhà ăn uống ngủ nghê rồi đếm tiền.

Vốn dĩ đã là người thấp bé, lại còn đen mập, cứ ngồi phịch xuống ghế thì đích thị là nửa cái chum nước.

Mặt bà ta vốn đã đen, nghe ta nói vậy thì lại càng đen hơn ba phần, thịt ở cằm run run, vừa muốn mở miệng nói thì đã bị ta chặn họng trước.
 
Back
Top Bottom