Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tham Dự Lễ Truy Điệu Của Chính Mình - Mộng Nam Sương

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,834
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPHNgrljWojckC6-JwZRel_iywHXI0zeQukA_0wW3WDpZ2Haz8PTByLbZokLr4YSC-EdmP-_PXf3FDgq2ukPwW3LY2DKIxkS71cKy0hp0FTBrdbIAqR9hXVIBXwlYvBATkM7RNbJjS4yOATTuyWnpJi=w215-h322-s-no-gm

Tham Dự Lễ Truy Điệu Của Chính Mình - Mộng Nam Sương
Tác giả: Mộng Nam Sương
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, Đông Phương, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Mộng Nam Sương

Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Hào Môn Thế Gia, Trả Thù, Gia Đình, Phương Đông

Team dịch: Dung Dăng Dung Dẻ

Giới thiệu

Tôi là thiên kim thật nhưng bị mọi người ghét bỏ.

Bị đuổi khỏi nhà, tôi ra nước ngoài trượt tuyết để giải khuây.

Nhưng lại gặp phải một vụ sạt lở ở khu trượt tuyết.

Tin tức truyền về nước.

Gia đình tôi khóc lóc thảm thiết, ai nấy đều hối hận khôn nguôi.

Thiên kim giả cũng bị lật tẩy, bị gia đình ép phải chuộc lỗi với tôi.

Chỉ trong chốc lát, mọi người đều trở nên yêu thương tôi.

Thậm chí họ còn tổ chức cả lễ truy điệu cho tôi.

Nhưng tôi... thật ra vẫn chưa chết.

Chuyện này có hơi khó xử rồi đây.​
 
Tham Dự Lễ Truy Điệu Của Chính Mình - Mộng Nam Sương
Chương 1



01

Có những người sinh ra đã mang trong mình một thứ sở thích kỳ lạ—họ chỉ biết trân trọng khi mất đi.

Ví dụ như khi tôi còn sống khỏe mạnh.

Mẹ tôi chửi tôi là đồ vong ơn, cha tôi thì tát tôi, em trai tôi bảo tôi cút đi, còn vị hôn phu của tôi thì cùng thiên kim giả bày mưu hãm hại tôi.

Nhưng chỉ cần tôi "chết" rồi, thái độ của họ lập tức thay đổi.

Tất nhiên, bây giờ tôi vẫn còn sống rất tốt, chỉ là họ tưởng tôi đã c.h.ế.t mà thôi.

Quả thật nơi tôi đi trượt tuyết đã xảy ra một vụ tai nạn, nhưng vì nhát gan vào phút chót nên tôi không trượt nữa, chỉ mua một cốc cà phê, chụp ảnh check-in rồi rời đi.

Tôi chẳng hề gặp chuyện gì cả, nhưng gia đình lại nghĩ tôi đã bỏ mạng.

Vì trước khi rời đi, tôi đã ném cái định vị mà họ gắn trên người tôi vào núi tuyết, cùng với cốc cà phê dở tệ mà tôi còn phải trả tận 15 đô.

Sau đó, tôi quay lưng rời đi một cách dứt khoát.

Chỉ là khi tôi còn chưa kịp phản ứng lại với sự tự do này, thì ở một nơi xa xôi, gia đình họ Chu đã bắt đầu tổ chức lễ truy điệu cho tôi rồi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Thật ra, vì mối quan hệ chẳng mấy tốt đẹp với họ, tôi chưa từng liên lạc với họ sau khi rời đi.

Họ gắn định vị lên người tôi cũng chỉ để giám sát xem tôi có dám bén mảng đến gần thiên kim giả trong bán kính ba trăm mét hay không.

Dù sao thì tôi cũng đã bị đuổi đi, trước khi đi, cha mẹ tôi còn hung hăng tuyên bố rằng họ thà không có đứa con gái này.

Họ nói, kết cục tốt nhất của tôi lẽ ra phải là bị bảo mẫu—mẹ ruột của thiên kim giả—đánh tráo rồi vứt bỏ ngoài đường cho c.h.ế.t đi.

Thế giới này không nên tồn tại một kẻ tham lam, độc ác như tôi.

Dù sao, trong mắt họ, tôi chỉ bị nhốt ba ngày trong phòng kín, bỏ lỡ kỳ thi đại học quan trọng có thể thay đổi cả cuộc đời mình.

Nhưng thiên kim giả thì lại bị tôi k*ch th*ch đến mức khóc suốt đêm trước ngày thi.

Họ tin chắc rằng tôi cố ý làm vậy.

Trong mắt họ, từ ngày tôi được đưa về nhà, tôi đã không ngừng nhằm vào thiên kim giả.

Bây giờ, họ không chịu nổi nữa.

Đối với họ, một kẻ ác độc như tôi, chỉ cần hít thở chung một bầu không khí với tôi thôi cũng đủ khiến họ khó chịu.

Thế nên họ đã đuổi tôi ra nước ngoài, và bây giờ, họ tưởng tôi đã chết.

Lúc lướt mạng xã hội và thấy cáo phó của tôi do chính em trai ruột đăng lên, tôi thật sự không thể tin vào mắt mình.

Tất nhiên, tôi nghĩ bài đăng đó có nhiều phần nguyền rủa hơn là thương tiếc, nên tôi chẳng thèm quan tâm.

Thậm chí, tôi còn lập tức hủy hết các tài khoản liên lạc như số điện thoại, WeChat, quyết định tự thưởng cho mình một chuyến hành trình chữa lành, không còn những kẻ thiên vị kia nữa.

Đây vốn là điều tôi đã muốn làm từ lâu.

Chỉ khác là trong kế hoạch của tôi, lẽ ra tôi đã phải thi đỗ đại học, thay đổi vận mệnh của mình, đi đến một nơi thật xa, bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc, không còn liên quan gì đến nhà họ Chu.

Nhưng kết quả hiện tại cũng không khác là bao.

Ít nhất thì tôi không phải nhìn thấy bốn người họ nữa.

Trước khi ra nước ngoài, tôi đã xóa bỏ toàn bộ thông tin cá nhân của mình.

Tôi không định quay về nữa.

Dù sao thì trước khi đuổi tôi đi, cha tôi cũng đã quẳng cho tôi 7 triệu, đủ để tôi tìm một ngôi trường tốt và bắt đầu cuộc sống mới.

Kể từ khoảnh khắc tôi rời đi, thế giới này đã không còn người tên Chu Niệm Tuyết nữa.

Chỉ là tôi không ngờ rằng...
 
Tham Dự Lễ Truy Điệu Của Chính Mình - Mộng Nam Sương
Chương 2



Mới nửa tháng trôi qua, họ đã tổ chức lễ truy điệu cho tôi rồi.

Thiệp mời còn được gửi đến điện thoại của người bạn thân duy nhất của tôi.

Cô ấy hớn hở bảo tôi nhất định phải quay về xem vở kịch này.

"Cậu thì hai chân đã duỗi thẳng đi đời rồi, nhưng Chu Minh Nguyệt thì thảm rồi!"

Lúc bạn thân tôi nói câu này, vẻ mặt tràn đầy hả hê.

Cô ấy kể: "Chu Minh Nguyệt đâu biết gì về vụ sụp tuyết, nên sau khi cậu ‘chết’, cô ta vẫn không ngừng vu khống cậu, nói rằng cậu dùng tài khoản ảo nhắn tin nguyền rủa cô ta. Ban đầu, ông bố cậu tức giận lắm, còn mắng cậu đến c.h.ế.t cũng không hối cải. Nhưng ngay khi thấy thời gian gửi tin nhắn, cả mặt ông ta lập tức biến sắc."

"Rồi sao nữa?"

Lúc ấy, tôi đang ngâm mình trong suối nước nóng của một vườn nho, vừa nghe vừa tiện tay mở camera giám sát trong nhà.

Phải rồi, tôi đi rồi, nhưng camera vẫn còn đó.

Trước đây, Chu Minh Nguyệt hại tôi quá nhiều lần, tôi càng nghĩ càng không cam lòng, nên lén lút lắp đặt hệ thống giám sát.

Nhưng chẳng dễ gì lắp xong, tôi đã bị đuổi đi rồi.

Tiếc là bây giờ trong nhà không có ai, tôi chẳng xem được gì.

Giọng của bạn thân Lâm Kiến Thâm vẫn tiếp tục vang lên:

"Thế là ba cậu liền ra sức bênh vực Chu Minh Nguyệt, còn liên tục xác nhận lại xem có phải cô ta nhầm lẫn gì không."

"Kết quả là Chu Minh Nguyệt lại dùng chiêu quen thuộc của cô ta rồi."

Bạn tôi bắt chước giọng điệu nhõng nhẽo qua điện thoại:

"Ba ơi, ba đừng trách Niệm Tuyết, chị ấy chắc chắn không cố ý đâu. Chị ấy chỉ tức giận vì bị ba mẹ đuổi đi thôi, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm mà!"

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nếu là trước đây, chiêu này của Chu Minh Nguyệt chưa bao giờ thất bại.

Thường thì khi cô ta mới nói được nửa câu, người mẹ cao quý của tôi sẽ nước mắt lưng tròng mà ôm lấy cô ta, vừa đau lòng vì cô ta hiểu chuyện, vừa căm hận tôi.

Đúng vậy, bà ấy căm hận chính con gái ruột của mình.

Từ ngày tôi được tìm về, bà ấy đã bắt đầu oán hận tôi.

Bởi vì chính sự xuất hiện của tôi đã phá vỡ cái vỏ bọc gia đình hạnh phúc của bà ta.

Còn cha tôi, sau mỗi lần Chu Minh Nguyệt vu oan cho tôi, tôi lại phải chịu đựng sự "giáo huấn" của người đàn ông chưa từng làm tròn trách nhiệm với tôi dù chỉ một ngày ấy.

Ăn đòn, quỳ phạt là chuyện thường tình, không chỉ ở nhà, mà ngay cả ở trường học, tôi cũng chẳng được yên.

Vì ở trường còn có em trai ruột Chu Niệm Sinh của tôi, người luôn sẵn sàng đứng ra vì "chị gái Minh Nguyệt" của cậu ta.

Tôi bị nhà họ Chu đón về 8 năm.

Từ mười tuổi đến mười tám tuổi, rồi bị đuổi đi.

Suốt tám năm ấy, tôi chưa từng có một giấc ngủ ngon.

Chu Minh Nguyệt luôn vô cớ bị thương, hoặc ăn phải thứ khiến cô ta dị ứng, rồi lâm vào tình trạng nguy kịch, phải đưa đi cấp cứu.

Sau khi tỉnh lại, cô ta luôn dịu dàng giải thích với ba người nhà họ Chu:

"Con không trách Niệm Tuyết đâu, chị ấy chỉ thiếu cảm giác an toàn thôi, nên mới hận con như vậy. Ba mẹ nhất định phải quan tâm chị ấy nhiều hơn nhé."

Và tôi nhận được "sự quan tâm" ấy.

Nhà họ Chu có một căn phòng biệt giam dành riêng cho tôi, còn rộng hơn cả phòng khách của tôi nữa.

Tôi mắc chứng sợ không gian kín, vì khi bị đánh tráo lúc nhỏ, tôi đã từng bị nhốt trong vali suốt ba ngày, không có nước, không có thức ăn, chỉ thỉnh thoảng được mở hé ra cho thở.

Ba ngày sau, tôi bị ném ở nơi vắng vẻ, mãi đến khi nhà họ Chu chấp nhận đứa bé gái bị trao nhầm ấy.

Tôi đã trải qua phần lớn thời niên thiếu của mình trong căn phòng biệt giam ấy.

Sự sợ hãi mà bóng tối chật hẹp ấy mang đến như muốn nghiền nát từng thớ ruột gan của tôi.

Cuối cùng, tôi mắc chứng suy nhược thần kinh nghiêm trọng, mất ngủ triền miên.

Và dù có ngủ được, thì tôi vẫn thường xuyên bị cha tôi lôi ra trước phòng của Chu Minh Nguyệt, bắt quỳ suốt đêm để chuộc tội.

Dù có những lần, khi Chu Minh Nguyệt xảy ra chuyện, tôi còn không có mặt ở đó.

02

Danh tiếng một khi đã xấu, dù không có mặt, vẫn bị đổ oan như thường.

Nhưng nếu tôi không còn ở trên Trái Đất thì sao? Khi đó, chuyện này sẽ trở nên rắc rối hơn một chút.
 
Tham Dự Lễ Truy Điệu Của Chính Mình - Mộng Nam Sương
Chương 3



Nghe nói, tối hôm đó, cha tôi tức giận đến mức đập điện thoại ngay trước mặt Chu Minh Nguyệt.

Tôi đã phải lục lại rất nhiều video giám sát mới tìm thấy cảnh tượng này.

Màn hình dừng lại ở gương mặt kinh ngạc đến mức buồn cười của Chu Minh Nguyệt.

Cô ta vốn tưởng có thể dùng những lời nhục mạ trên màn hình để khiến cha mẹ nhà họ Chu hoàn toàn thất vọng về tôi.

Không ngờ, lần đầu tiên trong đời, cô ta lại hứng chịu cơn thịnh nộ của cha tôi.

Chu Minh Nguyệt sợ đến mức bật khóc ngay tại chỗ.

Chu Niệm Sinh, vì muốn bảo vệ cô ta, đã xông ra cãi lại cha mình, kết quả nhận ngay một cú tát trời giáng từ ông ta.

Từ ngày tôi trở về căn nhà này, tôi luôn đóng vai kẻ thù chung của cả bốn người họ.

Nhà họ Chu luôn đồng lòng với nhau.

Chu Niệm Sinh chưa bao giờ bị cha mình đối xử như thế.

Cậu ta giống như một con sư tử con bị kích động, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn cha mình đầy thù hận.

Chính sự thay đổi này khiến cha tôi nhận ra điều gì đó.

Trước đây, chính ông ta cũng từng nhìn tôi bằng ánh mắt căm ghét như thế.

Giờ đây, mâu thuẫn đã chuyển từ tôi sang giữa cha và Chu Niệm Sinh.

Đối mặt với đứa con trai mà mình luôn yêu thương nhất, ông ta không ra tay nữa.

Nhưng trong lòng, ông ta đã bắt đầu hoài nghi Chu Minh Nguyệt.

Ông ta kéo Chu Niệm Sinh vào thư phòng, mở tin tức về vụ sụp tuyết lên.

Vụ tai nạn này được gọi là thảm họa nghiêm trọng nhất trong một thế kỷ ở dãy núi này, rất nhiều người trượt tuyết đã tử nạn tại chỗ.

Nhưng Chu Niệm Sinh chỉ lộ vẻ khinh thường khi xem tin tức.

Ở độ tuổi nông nổi và bồng bột, yêu hay hận một người đối với cậu ta đều dễ dàng như nhau.

Cậu ta yêu quý người chị Minh Nguyệt đã ở bên cạnh mình từ nhỏ,

Nên đương nhiên sẽ căm ghét kẻ bị đưa về nhưng lại luôn khác biệt, luôn bắt nạt và hãm hại Minh Nguyệt như tôi.

Cậu ta cho rằng tôi chỉ đang giở trò để quay về nhà.

Vậy nên mới có bài đăng trên mạng xã hội của cậu ta.

Theo thói quen trước đây, chỉ cần có ai trong nhà họ Chu chủ động nhắc đến tôi trên mạng,

Dù nội dung có thế nào, tôi cũng sẽ bám vào đó.

Tôi tự lừa mình rằng đây là bằng chứng cho thấy họ bắt đầu để ý đến tôi.

Nhưng lần này, Chu Niệm Sinh lại thất bại.

Cậu ta không nhận ra rằng đã một tuần trôi qua mà tôi vẫn không phản hồi bài đăng đó.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Cho đến khi cậu ta và đám bạn mở một vụ cá cược.

Chu Niệm Sinh là người đặt cược đầu tiên, cậu ta cá rằng tôi sẽ không chịu nổi quá mười phút mà sẽ xuất hiện để khóc lóc kể khổ, đòi quay về.

Khi bàn luận về tôi, chính chị gái ruột của mình, cậu ta đã nói:

"Chu Niệm Tuyết làm gì nỡ rời xa cuộc sống giàu có ở nhà họ Chu chứ? Cô ta chỉ là một con ch.ó được nuôi trong nhà này thôi. Tôi tuyệt đối không thừa nhận loại người đó là chị mình."

Chỉ đến khi đám bạn nhắc rằng cậu ta đã thua cuộc,

Chu Niệm Sinh mới bàng hoàng nhận ra rằng tôi hoàn toàn không hề để lại bất kỳ dấu vết nào trên bài đăng của cậu ta.

Chu Niệm Tuyết—cái tên này—dường như thật sự đã biến mất khỏi thế giới này.

03

Chu Niệm Sinh thử gửi tin nhắn cho tôi, nhưng phát hiện tài khoản của tôi đã bị hủy.

Không chỉ WeChat, mà cả số điện thoại, Weibo, mọi nền tảng mạng xã hội có thể nghĩ đến, tất cả đều đã bị xóa.

Chu Niệm Sinh bắt đầu hoảng sợ.

Trong những ngày cậu ta giận dỗi bỏ nhà đi cùng Chu Minh Nguyệt,

Cô ta đã không ít lần khóc lóc với cậu ta rằng tôi dù ở nước ngoài vẫn giở đủ trò.

Vẫn là mấy chiêu cũ:

Cô ta nói rằng tôi thường nhắn tin đe dọa cô ta vào nửa đêm, đòi tiền, nếu không sẽ công khai thân phận thiên kim giả của cô ta.

"Niệm Tuyết nói dù sao chị ấy cũng đã ra nước ngoài, mọi người không quản được chị ấy nữa. Ba còn đưa cho chị ấy nhiều tiền như thế, chị ấy không về được thì chị cũng đừng mong có cuộc sống tốt đẹp."

Vừa nói, đôi mắt Chu Minh Nguyệt vừa đỏ hoe, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ:

"Thứ không thuộc về chị, chị tuyệt đối không lấy. Nhưng A Sinh, nếu có thể, em hãy khuyên Niệm Tuyết đi. Chị ấy bây giờ đã mất kiểm soát, lại không ai ràng buộc, vừa mở miệng đã đòi năm triệu, chị cũng không biết chị ấy định làm gì nữa. Chị thật sự sợ chị ấy sẽ lầm đường lạc lối."
 
Tham Dự Lễ Truy Điệu Của Chính Mình - Mộng Nam Sương
Chương 4



Chỉ vài câu nói, cơn áy náy vừa dấy lên trong lòng Chu Niệm Sinh đã bị dập tắt.

Cậu ta lại nhớ đến bộ dạng "mặt dày không biết xấu hổ" của tôi khi bị buộc tội hại Chu Minh Nguyệt trước đây.

Vậy nên tối hôm đó, Chu Niệm Sinh đã đăng bài trên Weibo, tuyên bố với tất cả mọi người rằng tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhà họ Chu thu nhận, còn Chu Minh Nguyệt mới là chị gái ruột duy nhất của cậu ta.

Lời nói của con trai ruột nhà họ Chu đương nhiên khiến dư luận tin tưởng.

Kể từ đó, những lời đồn đoán về thân phận giả mạo của Chu Minh Nguyệt dần lắng xuống.

Phụ huynh của vị hôn phu trên danh nghĩa của tôi—Tống Tri Hằng—cũng cuối cùng đồng ý để anh ta và Chu Minh Nguyệt tiến xa hơn.

Thế hệ trước của nhà họ Tống từng bị tổn thương sâu sắc vì vụ đánh tráo con cái, nên giờ đây, họ cực kỳ xem trọng huyết thống.

Trước đây, Tống Tri Hằng từng đề nghị muốn đính hôn với Chu Minh Nguyệt.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nhưng vì những tin đồn về thân phận của cô ta, nên chuyện này vẫn chưa được chốt lại.

Giờ đây, mọi thứ đang tiến triển theo đúng hướng mà Chu Minh Nguyệt mong muốn.

Miễn là, tôi thực sự đã chết.

Nhưng nếu tôi đã chết, vậy kẻ đã đe dọa Chu Minh Nguyệt trong những ngày qua là ai?

Chu Niệm Sinh toát mồ hôi lạnh.

Lần đầu tiên, cậu ta đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Chu Minh Nguyệt.

Mãi đến khi cô ta vui vẻ mời cậu ta tham dự tiệc pháo hoa do Tống Tri Hằng tổ chức cho mình,

Nhìn gương mặt luôn tràn đầy dịu dàng kia, lần đầu tiên, Chu Niệm Sinh cảm thấy nghi ngờ.

Nhưng trong nhà họ Chu này, từ nhỏ đến lớn, người duy nhất cậu ta thân thiết nhất vẫn là Chu Minh Nguyệt.

Cậu ta không muốn nghi ngờ cô ta.

Vậy nên cậu ta chỉ gượng gạo nở một nụ cười, tùy tiện tìm lý do rời khỏi căn hộ ven sông mà cậu ta đã dùng toàn bộ tiền tiêu vặt trong một năm để mua cho Chu Minh Nguyệt.

Cậu ta muốn tìm hiểu sự thật.

Vốn kiêu ngạo là thế, nay lại gần như hoảng loạn mà bỏ chạy.

04

Khi Chu Niệm Sinh về đến nhà, mẹ cậu ta đang xem tin tức trên điện thoại.

Thấy cậu ta đến, bà còn gọi cậu lại để cùng xem.

Trên màn hình là những bức ảnh do paparazzi chụp lén về buổi hẹn hò của Chu Minh Nguyệt và Tống Tri Hằng.

Tiêu đề giật gân: "Thiên kim duy nhất của nhà họ Chu và công tử nhà họ Tống, xứng đôi vừa lứa."

Trong ảnh, Chu Minh Nguyệt đã cố tình tạo dáng khéo léo để khoe ra lớp trang điểm tinh tế và bộ trang phục hoàn mỹ của mình trước ống kính.

Nhưng khi lướt xuống vài trang, mẹ Chu bất chợt thấy một bài báo khác có liên quan đến tôi.

Cũng là ảnh chụp lén của phóng viên—một người phụ nữ lôi thôi, tóc tai rối bù, dáng người có đến chín phần giống tôi, nhưng mặt lại không rõ, trên tay còn cầm một chai rượu.

Bình luận phía dưới khá gay gắt: "Cựu thiên kim được nhà họ Chu nuôi dưỡng thất bại trong việc tranh giành vị trí, bị đuổi ra nước ngoài, gần đây bị bắt gặp say xỉn trên phố. Theo tin đồn, cô ta vẫn chưa từ bỏ dã tâm, những ngày gần đây liên tục gửi tin nhắn đe dọa thiên kim chính thức của nhà họ Chu, tuyên bố sẽ cùng nhau đồng quy vu tận."**

Nhìn thấy tin này, nụ cười trên mặt mẹ Chu nhạt dần.

"Thật xúi quẩy," bà ta bình phẩm, "có những người bản chất đã mục ruỗng từ trong xương, cả đời cũng không thay đổi được."

Chu Niệm Sinh muốn nói gì đó.

Nhưng ngay lúc đó, Chu Minh Nguyệt đã xông vào, cắt ngang lời cậu ta.

"Mẹ, A Sinh!"

Khuôn mặt cô ta đầm đìa nước mắt, trông như một bông hoa trắng nhỏ bị mưa giông dập nát, mong manh và vô cùng đáng thương.

Cô ta nức nở:

"Vừa rồi, Niệm Tuyết gọi cho con. Chị ấy nói chị ấy sẽ quay về, muốn liều mạng với con!"

Cô ta vừa nói vừa nấc nghẹn, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, khiến cô ta không phát hiện ra sắc mặt của Chu Niệm Sinh đã thay đổi hoàn toàn.

"Niệm Tuyết nói, chị ấy đã thấy tin tức về con và A Hằng đính hôn, trong điện thoại còn chửi con là kẻ trộm, đã cướp đi cuộc đời của chị ấy. Dù ba mẹ không yêu chị ấy, chỉ yêu con, thì xuống địa ngục chị ấy cũng sẽ kéo con theo! Mẹ ơi, con sợ quá..."
 
Tham Dự Lễ Truy Điệu Của Chính Mình - Mộng Nam Sương
Chương 5



Vừa nói, cô ta vừa nhào vào lòng mẹ Chu để tìm kiếm sự an ủi.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cô ta bị một bàn tay mạnh mẽ kéo ra.

Chu Niệm Sinh nắm chặt cổ tay mảnh mai của cô ta, ánh mắt lạnh như băng đối diện với đôi mắt đầy kinh ngạc của cô ta.

Cậu ta gằn từng chữ:

"Chị chắc chắn rằng những lời đó là do Chu Niệm Tuyết nói?"

Chu Minh Nguyệt không hiểu vì sao cậu ta lại phản ứng như vậy, còn tưởng cậu ta đang tức giận thay cho mình, thế nên giọng điệu càng thêm tủi thân:

"Là Niệm Tuyết! Chị làm em của chị ấy suốt tám năm, chẳng lẽ còn không nhận ra giọng của chị ấy sao? Nhưng A Sinh, em đừng trách Niệm Tuyết, chị ấy chỉ nhất thời bị lòng đố kỵ làm mờ mắt, không nhìn thấy rằng mọi người cũng yêu thương chị ấy, nên mới làm vậy. Em đừng... A! A Sinh, em làm chị đau đấy!"

Nhưng người em trai vốn luôn nghe lời cô ta lại không buông tay.

Mẹ Chu lo lắng, vội vàng đập vào tay cậu ta:

"Con điên rồi sao, Chu Niệm Sinh? Chu Niệm Tuyết là con sói mắt trắng*, con làm gì mà trút giận lên chị con?"

(*Sói mắt trắng: Ý chỉ người vô ơn, bạc nghĩa.)

Nhưng Chu Niệm Sinh như thể đã chìm vào một thế giới khác.

Hồi lâu sau, cậu ta mới tìm lại được giọng nói của mình.

Cậu ta nói:

"Nhưng mà, Chu Niệm Tuyết đã c.h.ế.t ở nước ngoài từ mười ngày trước rồi."

Câu nói đó khiến tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.

Người phản ứng đầu tiên là mẹ Chu.

Bà ta chưa từng thích tôi, luôn cho rằng tôi lang thang bên ngoài nhiều năm, đã học đủ thói hư tật xấu, không thể thay đổi.

Nhưng khi nghe thấy tin tôi đã chết, bà ta lại là người đầu tiên tức giận:

"Chu Niệm Sinh! Sao con có thể nguyền rủa chị gái mình như thế?!"

Chu Minh Nguyệt cũng lập tức bừng tỉnh.

Cô ta nheo mắt nhìn Chu Niệm Sinh, nụ cười hơi cứng lại.

"A Sinh, em đang nói gì vậy? Có phải chị ấy lại lừa em rồi không? Em biết mà, chị ấy đâu phải lần đầu nói dối chuyện như vậy."

Chưa kịp để Chu Niệm Sinh đáp, mẹ Chu đã tiếp lời:

"Đúng vậy! Chu Niệm Tuyết vốn dĩ là kẻ nói dối thành tính, lần này lại lừa cả con nữa sao? Con không thấy tin tức à? Nó còn đang say xỉn ở nước ngoài kìa!"

Bà ta hừ lạnh một tiếng, giọng điệu tràn đầy khinh thường.

Thật kỳ lạ—nghe tin tôi c.h.ế.t thì bà ta tức giận, nhưng khi biết tôi vẫn còn sống, bà ta lại khinh thường tôi.

Không chỉ tôi thấy kỳ lạ, mà Chu Niệm Sinh cũng vậy.

Cậu ta nhìn hai người trước mặt, biểu cảm méo mó như thể đang xem một vở hài kịch nực cười.

Có lẽ đến tận lúc này, dù cậu ta không muốn thừa nhận, cũng phải chấp nhận sự thật.

Người luôn nói dối không phải là tôi.

Mà chính là Chu Minh Nguyệt—người mà cậu ta luôn cho rằng đơn thuần và vô tội nhất.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

05

Nhìn Chu Niệm Sinh cúi đầu im lặng, mẹ Chu bắt đầu sốt ruột:

"A Sinh, con nói gì đi chứ! Đừng nói là con tin lời bịa đặt của Chu Niệm Tuyết đấy nhé?"

Vừa nói, bà ta vừa giơ tay đẩy nhẹ cậu ta một cái.

Chàng trai vốn cao lớn, rắn rỏi, lúc này lại trở nên khom lưng như thể cả người đã mất đi sức sống. Khi mở miệng lần nữa, giọng cậu ta đã lẫn cả tiếng khóc:

"Chu Niệm Tuyết đã c.h.ế.t rồi."

"Con đã kiểm tra định vị. Vị trí cuối cùng của chị ấy chính là khu trượt tuyết xảy ra tai nạn mười ngày trước. Báo chí nước ngoài đã đưa tin, 73 người, không một ai sống sót."

Giọng nói nghẹn ngào của cậu ta vang vọng trong căn phòng, như một tiếng sấm rạch ngang bầu trời tĩnh lặng.

Trong khoảnh khắc, mẹ Chu như thể không thể tiếp nhận sự thật này, toàn thân bà ta lảo đảo, suýt nữa ngã xuống. May mà Chu Niệm Sinh nhanh tay đỡ kịp.

"Không thể nào..." Giọng bà ta run rẩy, ánh mắt hoảng loạn, miệng lẩm bẩm: "Tin tức vừa rồi chẳng phải nói rằng... chẳng phải nói rằng..."

"Mẹ, tin tức đó là giả."

Nhắc đến chuyện này, giọng Chu Niệm Sinh trở nên nặng nề.

Cậu ta đột ngột quay đầu nhìn về phía Chu Minh Nguyệt, trong mắt không còn vẻ tôn sùng và tin tưởng như trước đây nữa.

"Vậy, Minh Nguyệt, chị có thể nói cho em biết..."

"Một người đã chết, làm sao có thể gọi điện đe dọa chị?"
 
Tham Dự Lễ Truy Điệu Của Chính Mình - Mộng Nam Sương
Chương 6



Giọng cậu ta như băng lạnh, sắc bén đến mức khiến người ta ớn lạnh.

Ngay từ khi nghe thấy tin tôi đã chết, sắc mặt Chu Minh Nguyệt đã trở nên tái nhợt.

Cô ta bắt đầu nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, cơ thể không kìm được mà run rẩy. Đối diện với ánh mắt sắc bén của Chu Niệm Sinh, cô ta chậm rãi đỏ mắt, cố gắng dùng cách cũ để khơi gợi lòng thương hại của cậu ta.

"Chắc là chị nghe nhầm..."

"Chị chỉ là lo lắng cho Niệm Tuyết quá nên mới sốt ruột..."

"A Sinh, bây giờ em đang nghi ngờ chị chỉ vì Niệm Tuyết sao?"

"Trong lòng em, chị thật sự là người xấu đến thế à?"

Chu Niệm Sinh nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy thất vọng.

"Chị luôn rất tốt, cũng chính vì điều đó, nên bây giờ em mới cảm thấy đau đớn."

Cậu ta nói:

"Vừa nãy, em vẫn còn giữ lại một tia hy vọng cuối cùng."

"Nếu chị chịu thừa nhận rằng những ngày qua chính chị là người đã giăng bẫy hãm hại Chu Niệm Tuyết, thì em vẫn sẽ tha thứ cho chị."

"Nhưng chị không làm vậy."

Nói xong, Chu Niệm Sinh lùi lại một bước, giơ điện thoại lên.

Trên màn hình là bằng chứng cho thấy Chu Minh Nguyệt đã mua chuộc cánh paparazzi để tung tin bôi nhọ tôi.

"Em... Em có được thứ này từ đâu?"

Đôi môi Chu Minh Nguyệt run rẩy, nước mắt trào ra, giọng nói đầy uất ức.

"A Sinh, sao em có thể tự ý điều tra chị..."

Nói rồi, ánh mắt cô ta dời sang mẹ Chu, tìm kiếm sự giúp đỡ.

Trước đây, bất kể có chuyện gì xảy ra, chỉ cần cô ta nhìn mẹ Chu như vậy, bà ta chắc chắn sẽ đau lòng chạy đến ôm lấy cô ta.

Nhưng lần này, người phụ nữ vốn luôn tao nhã lại như thể mất hồn.

Từ giây phút nghe tin tôi đã chết, bà ta đã trở nên ngơ ngẩn, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại.

Ở đầu bên kia màn hình giám sát, tôi cắt một miếng bò bít tết nữa, vừa nhai vừa thưởng thức vở kịch hay này.

Thấy không ai đứng về phía mình, Chu Minh Nguyệt bắt đầu hoảng loạn.

Đối mặt với sự truy vấn của Chu Niệm Sinh, cô ta dần dần mất kiểm soát:

"Chu Niệm Tuyết đang nói dối! Tại sao các người không ai tin tôi?"

"Nếu chị ta thật sự đã chết, vậy thì phải có ai đó liên lạc với chúng ta chứ!"

"Ba, hoặc mẹ, ít nhất cũng phải có một người nhận được thông báo chứ!"

Chu Niệm Sinh đột nhiên hét lên:

"Bởi vì chị ấy không cần chúng ta nữa!"

"Ngay từ trước khi đi, chị ấy đã xóa bỏ toàn bộ thông tin của mình! Chị ấy không thèm quan tâm đến thân phận của một người nhà họ Chu nữa!"

"Giờ đây, ngay cả khi chúng ta muốn đến nhận xác chị ấy, cũng chẳng có bất cứ bằng chứng nào!"

"Có hiểu chưa, Chu Minh Nguyệt?!"

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nói rồi, cậu ta bước lên hai bước, nắm chặt vai cô ta, lay mạnh:

"Trước đây, chị luôn ám chỉ rằng Chu Niệm Tuyết thèm khát tiền tài của nhà họ Chu."

"Nhưng khi chị ấy rời đi, chị ấy chưa từng nghĩ đến việc quay về!"

"Vậy thì, người thực sự tham lam tài sản của nhà họ Chu là ai?"

"Chu Minh Nguyệt, chị nói đi!"

Chu Minh Nguyệt cứng đờ người, ánh mắt trống rỗng, như thể bị bộ dạng điên cuồng của Chu Niệm Sinh dọa sợ.

Mà cậu ta, sau khi nói ra những lời này, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào Chu Minh Nguyệt, một lát sau, xoay người trở về phòng, chỉ để lại một câu:

"Thật sự hối hận."

Khi ba Chu trở về, thứ ông ta nhìn thấy chính là cảnh Chu Minh Nguyệt ngồi khóc trong phòng khách.

Thật ra, người đầu tiên nhận ra rằng Chu Minh Nguyệt đang nói dối chính là ông ta.

Nhưng để duy trì sự hòa thuận giả tạo trong gia đình, ông ta đã chọn cách làm ngơ.

Cho đến hôm nay, khi tất cả mọi chuyện đã bùng nổ.

Ông ta muốn tìm cách hòa giải mâu thuẫn này.

Nhưng kể từ ngày hôm đó, Chu Niệm Sinh bắt đầu lục lọi những thứ tôi từng để lại trong nhà.

Cậu ta càng ngày càng không thể tha thứ cho Chu Minh Nguyệt.

Cậu ta muốn xin lỗi tôi, nhưng lại không biết phải tìm tôi ở đâu.

Cuối cùng, cậu ta đưa Chu Minh Nguyệt đến tìm Lâm Kiến Thâm.

Nhưng A Thâm không muốn gặp họ.

"Tỏ ra như thể sau tất cả, mình chẳng làm gì sai ấy."

"Ngồi đó tự lừa mình dối người thôi."

A Thâm nói qua điện thoại, giọng đầy vẻ khinh thường.
 
Tham Dự Lễ Truy Điệu Của Chính Mình - Mộng Nam Sương
Chương 7



Rồi cô ấy đột nhiên hỏi tôi:

"Truy điệu của cậu, cậu có định về không?"

Câu hỏi này khiến tôi khựng lại.

Tôi nói với cô ấy rằng tôi không có giấy tờ tùy thân, không thể về được.

A Thâm bật cười, nói:

"Nhà tôi có máy bay riêng, mọi thứ cứ để tôi lo."

Tôi còn muốn từ chối, nhưng cô ấy đã tiếp lời:

"Cậu thử nghĩ xem, đời người có bao nhiêu cơ hội để tham dự lễ truy điệu của chính mình?"

"Bỏ lỡ thì tiếc lắm đấy."

06

Cuối cùng, tôi vẫn bị A Thâm thuyết phục.

Tiểu thư nhà giàu giúp tôi tạo một thân phận mới, thế là tôi đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, cố tình khom lưng điệu bộ, hiên ngang xuất hiện tại lễ truy điệu của chính mình.

Khi tôi cùng Lâm Kiến Thâm ngang nhiên đi qua, nhà họ Chu đang quỳ trước di ảnh của tôi, khóc lóc đau đớn.

Không ai nhận ra tôi.

Trước tấm ảnh, họ khóc than, tỏ vẻ thương nhớ tôi da diết.

Nhưng khi tôi đứng ngay trước mặt họ, họ lại chẳng ai có thể nhận ra.

Đặc biệt là mẹ Chu.

Người phụ nữ từng coi thường tôi giờ đây có vẻ vừa mới khóc rất lâu, khuôn mặt tiều tụy, thần sắc yếu ớt đến mức phải dựa vào quản gia để đứng vững.

Lúc tôi bước vào, Chu Niệm Sinh đang cãi nhau với Chu Minh Nguyệt.

Hoặc nói đúng hơn, cậu ta đang lớn tiếng mắng mỏ cô ta.

Một xấp ảnh dày cộp bị ném thẳng vào mặt Chu Minh Nguyệt.

Chu Niệm Sinh gằn từng chữ:

"Hồi đó, chị nói Chu Niệm Tuyết tìm người bắt nạt chị ở trường học. Vậy đây là cái gì?"

Trong ảnh là những người từng khẳng định bị tôi sai khiến để gây khó dễ cho Chu Minh Nguyệt, nhưng trên thực tế, họ lại đang khoác tay cô ta, thân mật đi dạo, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

Đồng tử của Chu Minh Nguyệt khẽ co lại, nhưng cô ta chỉ cắn môi, không nói gì.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi ngồi trên tầng hai, nghe tiếng quát đầy tức giận của Chu Niệm Sinh mà không khỏi cảm thán.

Tôi nhớ rõ chuyện này.

Những người trong ảnh đều là bè phái của Chu Minh Nguyệt.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ nhanh chóng chuyển trường, nhưng vẫn duy trì liên lạc với cô ta trong nhiều năm.

Bởi vì Chu Minh Nguyệt luôn mong tôi biến mất khỏi thế giới này, nhưng cô ta không thể tự mình ra tay.

Vậy nên cô ta cần một số con d.a.o biết chạy, chỉ cần tặng một chiếc túi xách hoặc vài bộ đồ hiệu, họ sẽ sẵn sàng lao lên thay cô ta chiến đấu.

Lần đó, để chụp được những bức ảnh này, tôi đã theo dõi cô ta suốt năm ngày.

Suýt chút nữa thì bị phát hiện.

Nhưng may mắn là cuối cùng vẫn có thể giữ lại bằng chứng.

Thực ra, tôi có rất nhiều bằng chứng chứng minh Chu Minh Nguyệt là kẻ dối trá.

Ngoài chuyện này, tôi còn có những đoạn ghi hình thu được từ hệ thống giám sát trong nhà.

Nhiều năm qua, Chu Minh Nguyệt thường xuyên diễn trò trước mặt cả gia đình, lúc thì giả vờ bị tôi đẩy ngã, lúc thì cáo buộc tôi bỏ thứ gây dị ứng vào đồ ăn của cô ta.

Chiêu trò thì cũ rích, nhưng lại cực kỳ hiệu quả.

Ban đầu, cha mẹ Chu còn giả vờ nghe tôi giải thích vài câu.

Về sau, họ thậm chí không buồn nghe nữa, mà trực tiếp lôi tôi vào phòng biệt giam.

Mẹ Chu thỉnh thoảng còn giả vờ thương hại, nói rằng trước đây bà ta từng kỳ vọng vào tôi bao nhiêu, giờ đây lại thất vọng bấy nhiêu.

Nhưng bà ta không biết rằng, tôi cũng rất thất vọng về họ.

Vì tôi hiểu rõ, dù tôi có nắm trong tay bao nhiêu bằng chứng, nhà họ Chu cũng sẽ không thực sự trừng phạt Chu Minh Nguyệt.

Tôi chỉ đang chờ đợi một thời điểm thích hợp.

Và bây giờ, thời cơ đã đến.

Chu Niệm Sinh tiếp tục lật từng bức ảnh, giọng nói ngày càng lạnh lẽo.

Còn Chu Minh Nguyệt, cô ta không nói gì, chỉ cúi đầu nức nở.

Cuối cùng, Chu Niệm Sinh dừng lại, rút từ trong túi ra một sợi dây chuyền.

Cậu ta hỏi:

"Khi Chu Niệm Tuyết mới về nhà, chị nói tận mắt thấy chị ấy lấy trộm sợi dây chuyền mà mẹ yêu thích nhất—đây là tín vật đính ước của ba mẹ, có ý nghĩa đặc biệt với cả gia đình ta."

"Vậy chị giải thích đi, tại sao sợi dây chuyền này lại xuất hiện trong tay em họ của Tống Tri Hằng?"

"Là ai đã dùng nó để lấy lòng nhà họ Tống?"
 
Tham Dự Lễ Truy Điệu Của Chính Mình - Mộng Nam Sương
Chương 8



"Chị có biết không, năm đó, chính vì chị vu oan cho chị ấy trộm đồ, nên..."

Chu Niệm Sinh nghẹn lại, câu nói chưa kịp thốt ra đã bị nuốt xuống.

Nhưng tôi biết cậu ta muốn nói gì.

Từ ngày tôi về nhà, cha mẹ Chu đã không thích tôi vì tôi mang theo quá nhiều thói quen của tầng lớp thấp kém.

Lúc đầu, họ vẫn còn giả vờ kiên nhẫn sửa đổi tôi.

Nhưng đến khi sợi dây chuyền này biến mất...

Mẹ Chu, vốn luôn nhẫn nhịn, cuối cùng đã phát điên.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Lúc đó tôi mới mười một tuổi, và lần đầu tiên, mẹ Chu tát tôi một cái nảy lửa.

Bà ta vừa đánh vừa khóc, nước mắt lăn dài trên gương mặt bà ta.

Bà ta nhìn tôi—nhìn đứa trẻ đã phá hủy cuộc sống hoàn hảo của bà ta—khóc không thành tiếng:

"Tại sao mày cứ không thể thay đổi?!"

"Tại sao mày không chịu học điều tốt?!"

"Chúng ta phải làm sao với mày đây?!"

"Làm sao con gái ruột của tôi lại có thể là một kẻ trộm?!"

Đó là một cái tát rất mạnh.

Tôi bị đánh nghiêng cả người, trong tai chỉ còn lại tiếng ong ong kéo dài.

Lúc nhận thức lại, tôi đã bị nhốt vào phòng biệt giam.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi bị giam trong đó.

Ba ngày sau, tôi được thả ra, nhưng khi vừa bước ra ngoài, thứ tôi nhìn thấy là ánh mắt đầy thù hận của Chu Niệm Sinh.

Sau này tôi mới biết, con ch.ó Golden Retriever mà cậu ta yêu thích nhất đã mất tích ba ngày trước.

Quản gia nói rằng tôi đã thả con ch.ó đi.

Về sau, Chu Niệm Sinh tìm thấy nó ở ngoại ô thành phố.

Nhưng nó đã bị đập nát đầu, c.h.ế.t thảm nơi đồng hoang.

"Vậy nên, chuyện của con ch.ó cũng là do chị làm, đúng không?"

Lần này, giọng điệu của cậu ta không còn là câu hỏi nữa, mà là khẳng định.

Vai Chu Minh Nguyệt run lên, giọng nói đầy oan ức:

"A Sinh, chị biết chị đã làm sai một số chuyện, chị xin lỗi em..."

"Nhưng em không thể vì thế mà đổ hết mọi tội lỗi của chị ta lên đầu chị được!"

Câu trả lời của cô ta rất vụng về.

Nhưng vẻ mặt cô ta lại vô cùng chân thành.

Xung quanh có không ít quan khách đã bắt đầu thì thầm:

"Cậu thiếu gia nhà họ Chu này cũng thật kỳ lạ, vì một đứa con nuôi đã c.h.ế.t mà hành hạ chính chị gái ruột của mình, đúng là không ra sao."

Đúng vậy, tính đến thời điểm này, trên danh nghĩa, Chu Minh Nguyệt vẫn là con gái ruột của nhà họ Chu.

Còn Chu Niệm Tuyết—cái tên này—chỉ là một đứa trẻ mồ côi được họ nhận nuôi khi mười tuổi.

Tôi có thể đoán được, đây chắc chắn là ý của cha Chu.

Ông ta vừa muốn giữ vững hôn sự với nhà họ Tống, lại vừa muốn xoa dịu cơn giận của Chu Niệm Sinh.

Thế là mới có buổi lễ truy điệu này.

Đây là một gia đình có vấn đề.

Họ dường như chỉ có thể đoàn kết khi cùng ghét bỏ một ai đó, nhưng lại không thể thực sự yêu thương nhau.

Trước đây, tôi là người quỳ gối.

Bây giờ, người quỳ xuống là Chu Minh Nguyệt.

Có lẽ lúc này, cô ta cũng đã hiểu.

Dù cha mẹ Chu từng yêu thương cô ta thế nào...

Người thừa kế nhà họ Chu vẫn sẽ là Chu Niệm Sinh—người giờ đây căm hận cô ta đến tận xương tủy.

Và con đường duy nhất của cô ta bây giờ...

Chính là kết hôn với Tống Tri Hằng.

Nhưng...

Vợ của Tống Tri Hằng không thể là một kẻ lừa đảo đầy tai tiếng.

07

Gần như ngay lập tức, Chu Minh Nguyệt quyết định đối phó.

Đối diện với Chu Niệm Sinh đầy giận dữ, cô ta lập tức ngẩng đầu, nước mắt tuôn trào trong chớp mắt.

"A Sinh, chị biết em hối hận vì khi Niệm Tuyết còn sống, em đã không đối xử tốt với chị ấy. Bây giờ em muốn trút giận, chỉ cần em vui, cứ trả thù lên người chị cũng được. Chị sẵn lòng chịu đựng."

Giọng nói của cô ta run rẩy, nhưng ánh mắt lại đầy kiên định.

Không gian lặng đi trong chốc lát.

Chu Minh Nguyệt từ lâu đã có danh tiếng là một người dịu dàng, lương thiện.

Cô ta có không ít người hâm mộ, đặc biệt là đám thanh niên trẻ tuổi xem cô ta như nữ thần.

Ngay lúc này, những người đó bắt đầu lớn tiếng bênh vực:

"Chu Niệm Sinh, làm người không ra gì, lại đi ức h.i.ế.p chị ruột của mình thì có bản lĩnh gì?"

"Đúng vậy! Chính cậu là người từng nói Chu Niệm Tuyết chỉ là một con ch.ó được nhà họ Chu nuôi mà!"
 
Tham Dự Lễ Truy Điệu Của Chính Mình - Mộng Nam Sương
Chương 9



Có người còn bước lên đỡ Chu Minh Nguyệt, muốn đưa cô ta rời khỏi đây.

Nhưng cô ta nhẹ nhàng từ chối, ánh mắt cẩn thận nhìn Chu Niệm Sinh, sau đó quay sang mọi người, cảm kích nói:

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Cảm ơn mọi người, nhưng A Sinh vẫn là em trai tôi. Nếu nó sai, tôi cũng có trách nhiệm. Tôi không thể bỏ mặc em ấy lúc này được."

Cô ta định nói thêm gì đó, nhưng—

Bị cắt ngang.

"Chị nói đủ chưa?"

Chu Niệm Sinh gần như phát điên, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên.

Nhưng Chu Minh Nguyệt vẫn giả vờ không hiểu, chỉ nhìn cậu ta đầy lo lắng.

Giây tiếp theo—

Cô ta bị đá văng xuống đất.

Là ba Chu ra tay.

"Ba... Ba ơi..."

Chu Minh Nguyệt thật sự đau đến mức giọng cũng run rẩy.

"Minh Nguyệt, là chị gái mà lại ra ngoài nói xấu em trai mình như thế sao?"

Giọng nói của ông ta nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

Môi Chu Minh Nguyệt run run, định mở miệng biện minh.

Nhưng đúng lúc này, mẹ Chu—người từ nãy giờ vẫn im lặng—lại chậm rãi mở mắt.

Bà ta đi đến trước mặt Chu Minh Nguyệt, cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc rối bên tai cô ta.

Rồi than thở:

"Tiểu Nguyệt à, ba mẹ đã xem con như châu báu để nâng niu đấy."

Chu Minh Nguyệt nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Cô ta cúi đầu, không dám nói thêm một chữ nào.

Ở một góc khác, Lâm Kiến Thâm buông một câu bình luận đúng lúc:

"Cược hai hào, cô ta tuyệt đối không phục?"

Một chuyện rõ ràng như thế, ai lại đi cá cược chứ?

Tôi không để ý đến cô ấy, chỉ nhân cơ hội len lỏi vào đám đông, đúng lúc châm thêm dầu vào lửa:

"Sao lại đánh con gái vậy? Các người quá đáng quá rồi đấy!"

Có người khơi mào.

Đám thanh niên vốn đã phẫn nộ, nay càng lớn giọng hơn, hướng về cha mẹ Chu trách móc:

"Chú thím thiên vị quá rồi, hôm nay rõ ràng là do Chu Niệm Sinh gây chuyện trước!"

"Đúng thế! Ai cũng biết Minh Nguyệt là một cô gái dịu dàng, hiền lành. Nếu ai phải xin lỗi, thì cũng phải là Chu Niệm Sinh!"

"Ép Minh Nguyệt quỳ xuống hối lỗi? Tôi thấy cậu ta mắc bệnh tâm lý thì có! Nhà này lúc nào cũng phải có một người bị bắt nạt mới chịu nổi hay sao?"

Người hô hào lớn nhất không ai khác, chính là những người bạn thân nhất của Chu Niệm Sinh.

Cậu ta nhìn từng người từng người nói về mình bằng ánh mắt ghê tởm, sắc mặt trở nên u ám.

Cảm giác bị chính những người thân thiết nhất đ.â.m sau lưng—cậu ta giờ đây đã nếm trải được rồi.

Chu Minh Nguyệt hoảng loạn, môi mấp máy muốn ngăn cản đám đông.

Nhưng—

Chu Niệm Sinh cười lạnh một tiếng.

"Thì ra những trò vu khống này lại vụng về, lố bịch đến vậy."

"Thế mà trước đây, tôi lại không nhận ra."

"Thì ra khi không đứng ở vị trí này, sẽ không cảm nhận được ác ý đó."

Cậu ta cười.

Nhưng cười đến mức khóe mắt cũng ứa nước.

Cậu ta nhìn thẳng vào Chu Minh Nguyệt, đôi mắt đỏ hoe.

"Tôi vậy mà lại vì một người như chị mà tổn thương chị ấy."

"Tôi vậy mà lại ngu ngốc đến mức bị lợi dụng để làm tổn thương người thân của chính mình..."

"A Sinh!"

Giọng nói đầy uy quyền của ba Chu vang lên, cắt đứt lời của cậu ta.

Mọi thứ đang dần đi đến một điểm không thể cứu vãn.

"A Sinh, cậu đang làm gì vậy?!"

Là Tống Tri Hằng.

Anh ta lao vào bảo vệ Chu Minh Nguyệt, sau đó lập tức tung một cú đ.ấ.m vào mặt Chu Niệm Sinh:

"Nếu cậu không biết cách tôn trọng chị gái ruột của mình, vậy thì để tôi dạy cậu!"

"Tống Tri Hằng! Anh thì có tư cách gì mà xen vào chuyện của tôi?!"

Chu Niệm Sinh đỏ mắt, xông đến, đ.ấ.m trả lại.

"Tôn trọng chị gái của tôi?"

"Tống Tri Hằng, thế anh đã bao giờ tôn trọng chị ấy chưa?"

Cú đ.ấ.m của cậu ta nặng hơn cú trước.

Tống Tri Hằng vốn định phản công, nhưng sau khi nghe câu đó, anh ta khựng lại.

Ngay khoảnh khắc đó, Chu Minh Nguyệt vội vàng kéo anh rời đi.

Cô ta biết, ở lại đây nữa cũng chẳng có ích gì.

Trước khi đi, cô ta chỉ để lại một câu với cha mẹ Chu:

"Đừng quên lời hứa của hai người."

Chu Niệm Sinh định đuổi theo, nhưng cha cậu ta quát lớn từ phía sau:

"Con còn định gây chuyện đến bao giờ nữa?! Dù gì, nó cũng là chị gái của con!"

"Chị gái?"
 
Back
Top Bottom