Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thâm Cung

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMtoowL8WY5eR4NvOMolj2BApGjhb9jwv01yRqJz6EYQUt7phUNFOY85C9ejCn3G8VSac3I4UKWRv1yQZBc8aion58TcreuNjo6-1aHz9w7zEsP-NLigFQPwz-xM5RQi6cCPFk54QkQZbvc1k9eAduL=w215-h322-s-no-gm

Thâm Cung
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường, Gia Đấu, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, Trả Thù, Cung Đấu

Team dịch: Tớ Là Con Ma Nè

Giới thiệu

Đường tỷ mắc bệnh, Hoàng thượng ban ơn, đặc biệt cho phép bá mẫu vào cung thăm viếng.

Bá mẫu thấy ta chưa từng đặt chân vào cung cấm, bèn có lòng tốt dẫn ta đi mở mang tầm mắt.

Nào ngờ, Hoàng thượng đang bất hòa với Quý phi. Vô tình, hắn nhìn thấy ta, dung mạo ta có đến bảy phần tương tự Quý phi.​
 
Thâm Cung
Chương 1: Chương 1



1

Bá mẫu trang nghiêm ngồi trên ghế gỗ chạm khắc. Trước mặt bà là ba vị thứ nữ của đại bá, cùng với ta, đích nữ duy nhất của nhị phòng.

"Đại tỷ của các con không may mắc bệnh, ngày mai ta sẽ vào cung thăm nom. Bốn đứa các con, ai muốn cùng ta vào cung?"

Ta và ba vị đường tỷ lập tức căng thẳng. Ai mà không muốn một lần đặt chân vào nơi cung cấm huy hoàng cơ chứ?

Chúng ta đâu được như đại tỷ, sinh ra đã là đích trưởng nữ của Hầu phủ cao sang. Những yến tiệc của các gia tộc lớn, hay những buổi vào cung, nàng đều có thể tham dự.

Chúng ta mà bỏ lỡ cơ hội này, e rằng sẽ chẳng còn dịp thứ hai. Lúc này, tình tỷ muội cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Từng người một tranh nhau kể lể những ưu điểm của bản thân trước mặt bá mẫu.

Bá mẫu tỏ vẻ vô cùng hài lòng với ta. Nào ngờ, nửa đường lại bị nhị tỷ cướp mất cơ hội.

Di nương của nhị tỷ tìm đến đại bá khóc lóc. Bà ta nói nhị tỷ đã lớn tuổi nhất rồi. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội, còn nhị tỷ thì tuổi đã đến, mà vẫn chưa có nơi gả tốt đẹp.

Bá mẫu chỉ còn cách nhìn ta đầy tiếc nuối: "Dao Dao, lần sau vậy con nhé."

Mẫu thân thấy ta thất vọng, bèn xót xa nắm lấy tay ta an ủi: "Dao Dao, con yên tâm, phụ mẫu nhất định sẽ tìm cách cho con."

Sáng sớm tinh mơ, khi trời còn chưa kịp bừng sáng, ta đã được mẫu thân gọi dậy: "Dao Dao, mau thức dậy thôi con, đến giờ vào cung rồi."

Lòng ta rộn ràng, vui sướng khôn xiết: "Mẫu thân, con được vào cung thật sao ạ? Rốt cuộc phụ mẫu đã làm cách nào vậy?"

Mẫu thân mỉm cười hiền hậu: "Phụ thân con đã đưa tranh vẽ của con vào cung, và chính đại tỷ con đã đích thân chọn con đấy."

Thì ra là như vậy.

Mẫu thân đích thân trang điểm cho ta, cẩn thận dặn dò tỉ mỉ: "Dao Dao, hoàng cung không giống như ở nhà, vào cung con nhất định phải đi theo sát bên cạnh bá mẫu, nhìn nhiều hơn nói con nhé."

Ta ngắm nhìn chính mình trong gương, gật đầu chắc nịch: "Mẫu thân, người yên tâm, con nhất định sẽ tuân thủ quy củ."

Dù sao, ta cũng đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi. Đại bá mẫu cũng lên tiếng an ủi: "Muội dâu yên tâm, thân làm bá mẫu, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Dao nha đầu."

Chúng ta cùng nhau lên xe ngựa, mẫu thân vội vã đuổi theo sau. Ta thấy phụ thân cũng đứng trước cổng lớn, nhìn theo bóng dáng chúng ta từ xa.

Mẫu thân tràn đầy vẻ không nỡ: "Dao Dao, phu mẫu thật sự không nỡ xa con, con mới về nhà được có hai năm..."

Ta nhìn mẫu thân, trong lòng vừa cảm động, vừa buồn cười: “Mẫu thân, con sẽ sớm trở về mà."

Trở lại xe ngựa, ta áy náy nhìn bá mẫu.

"Phụ mẫu con đúng là, 'chim sợ cành cong'."

Ta những năm trước bị bọn buôn người bắt cóc, hai năm trước mới tìm được về nhà. phụ mẫu vì thế mà càng thêm yêu thương ta.

Đường tỷ vận y phục cung đình lộng lẫy, đầu cài trâm ngọc châu sa. Ta hành lễ với đường tỷ: "Đại tỷ, tỷ thật xinh đẹp."

Đường tỷ nhận lấy hộp gấm tinh xảo từ tay nữ quan, đưa cho ta: "Ngũ muội vốn có dung mạo xinh đẹp, chỉ là trang điểm quá giản dị, đeo chiếc bộ d.a.o này vào chắc chắn sẽ càng thêm phần rực rỡ."

Ta mở hộp ra xem. Chiếc bộ d.a.o với cốt vàng ròng, trên đó được khảm những viên đá quý lấp lánh.

Mạt Quyên đứng bên cạnh trêu ghẹo: "Ngũ cô nương ngàn vạn lần đừng xem thường chiếc bộ d.a.o này, vốn là Thái hậu ban thưởng cho nương nương nhà ta, nương nương ngày thường còn chẳng nỡ đeo."

Ta bị vẻ đẹp của chiếc bộ d.a.o thu hút.

"Vàng gì mà sáng quá vậy!"

Đường tỷ đích thân cài bộ d.a.o lên tóc cho ta. Bá mẫu đứng bên cạnh âm thầm gật đầu hài lòng.

Đường tỷ nói: "Dao Dao, hoa thiên nhật hồng ở Ngự Hoa Viên đang nở rộ rất đẹp, để Mạt Quyên dẫn muội đi xem nhé."
 
Thâm Cung
Chương 2: Chương 2



Hiển nhiên, bá mẫu có chuyện muốn nói riêng với đường tỷ. Ta ngoan ngoãn đi theo Mạt Quyên rời đi.

Đường tỷ cũng không hề lừa ta. Hoa thiên nhật hồng trong Ngự Hoa Viên có đủ màu đỏ, hồng, trắng, khoe sắc rực rỡ. Ta thầm tính nhẩm trong lòng, những bông hoa này tốn không biết bao nhiêu là bạc.

Mạt Quyên rời đi từ lúc nào ta cũng không hay. Cho đến khi ta nghe thấy một giọng nói uy nghiêm; "Ai ở đó?"

Ta thấy một bóng dáng màu vàng sáng chói, hoảng sợ giẫm phải cành cây gãy, vội vàng quỳ xuống: "Thần nữ thỉnh an Hoàng thượng, thần nữ tên là Trình Hân Dao, là đường muội của Hoàng hậu nương nương."

Hoàng thượng hỏi: "Ngươi chính là đích nữ nhị phòng Trình gia? Đứng lên đi."

Hoàng thượng hỏi thái giám bên cạnh: "Dư Bảo, ngươi thấy có giống không?"

Thái giám bên cạnh hít một hơi, khẽ than một tiếng: "Giống, quá giống!"

Hoàng thượng có chút thất thần: "Trẫm cũng thấy vậy. Chỉ là, Trình cô nương sao lại ở đây? Lại còn vừa hay gặp được trẫm?"

Ta có chút sợ hãi. Ý của Hoàng thượng là, ta có mục đích không thuần khiết, cố ý chọn nơi này để gặp gỡ hắn.

Ta vội vàng giải thích: "Hoàng thượng, thần nữ vào cung thăm Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu sai thần nữ đến đây thưởng hoa."

Dư Bảo công công cười nói: "Hoàng thượng, người là nhất thời nổi hứng muốn đến Ngự Hoa Viên thưởng hoa mà..."

Hoàng thượng bừng tỉnh ngộ: "Đúng đúng đúng, trẫm nhất thời nổi hứng, Trình tiểu thư đừng căng thẳng, trẫm đâu phải là hổ dữ."

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng thượng cùng ta trò chuyện vài câu. Mạt Quyên cuối cùng cũng tìm được tới.

"Thỉnh an Hoàng thượng."

"Ngũ cô nương, nương nương gọi người qua đó."

Hoàng thượng hứng thú nói: "Đi, chúng ta cũng đến cung của Hoàng hậu xem sao."

Trên đường đi, Hoàng thượng rất hứng thú hỏi han về tình hình gia đình ta. Ta không biết họ đã thương lượng những gì. Đợi đến khi Hoàng thượng rời đi, người trong cung của đường tỷ đều đến chúc mừng ta.

"Ngũ cô nương đại hỉ!"

Ta không biết niềm vui từ đâu mà đến. Lúc này lại có thánh chỉ đến.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trẫm lâm ngự thiên hạ, thống lý vạn cơ, thâm duy dịch đình chi túc, đoan tại tần ngự chi hiền. Trình thị ngũ nữ, dục tú danh môn, tính hạnh ôn lương, thục thận đoan trang, nhàn vu lễ độ. Trẫm cung thân tuyển nạp, nay đặc sách phong vi tài nhân, tứ cư Vĩnh Hòa cung phối điện Chiêu Dương điện. Vọng nhĩ khác thủ cung quy, cần tu nội chức. Khâm thử."

Đại bá mẫu vẻ mặt vui mừng nắm lấy tay ta: “Dao Dao, con có thể vào hậu cung, đừng quên ân tình của đại tỷ con nhé. Ở trong cung này, tỷ muội phải giúp đỡ lẫn nhau."

Ta chớp chớp mắt. Bá mẫu, Dao Dao chỉ muốn vào cung để mở mang kiến thức thôi, không muốn nhập cung...

"Phụ mẫu còn nói chờ con về nhà ăn tối, không được, con phải về nhà."

Ta sắp khóc đến nơi rồi: "Con còn chưa kịp chào tạm biệt phụ mẫu, ngay cả y phục trang sức quen dùng, nha hoàn quen hầu hạ cũng chưa mang theo. Dù là sắc phong tài nhân, cũng phải để con về nhà trước chứ?"

Đại bá mẫu và đường tỷ rõ ràng có chút gấp gáp. Đại bá mẫu nói: "Dao Dao, tỷ tỷ con là Hoàng hậu, con cần y phục trang sức, nha hoàn gì, đều có thể tìm tỷ ấy."

Đường tỷ cũng nói: "Vừa hay, Nội vụ phủ làm một lô y phục thu, Dao Dao con chọn trước đi."

Ta hơi cúi đầu nói: "Đại bá mẫu, con ngay cả bạc cũng chưa mang theo. Ở trong cung, chỗ nào cũng cần đến tiền..."

Đại bá mẫu hơi há miệng, đưa cho ta một nghìn lượng ngân phiếu.

Ta không nhận.

“Con nhớ không nhầm thì, đường tỷ vào cung, mỗi tháng nhà đều phải đưa cho đường tỷ một nghìn lượng. Hay là con về nhà vậy. Đích nữ Hầu phủ xuất giá, công trung đều sẽ xuất một phần hai nghìn lượng của hồi môn, phụ mẫu con ít nhiều cũng sẽ có đồ thay thế."

Đại bá mẫu đành phải lại móc ra một nghìn lượng ngân phiếu đưa cho ta. Cuối cùng, ta có được năm nghìn lượng ngân phiếu, còn vơ vét sạch sẽ trang sức mà bá mẫu đang đeo.

Ngay cả túi đậu phộng vàng mà đại bá mẫu dùng để thưởng cũng bị ta đòi lấy. Sau đó ta lại làm theo cách cũ, tìm Hoàng hậu đường tỷ khóc lóc về nỗi bất an của mình.

Đường tỷ thưởng cho ta hai cung nữ nhất đẳng, sáu rương y phục trang sức các loại.
 
Thâm Cung
Chương 3: Chương 3



Ta cất hết ngân phiếu vàng bạc vào rương. Buổi tối khi ngủ, ta để rương bên cạnh gối, cảm thấy an toàn vô cùng.

Danh tiếng tham tiền của ta, không biết thế nào lại lọt vào tai Hoàng thượng. Lần đầu tiên được sủng hạnh, ta còn đang thấp thỏm, không biết làm sao. Kết quả câu đầu tiên mà Hoàng thượng nói khi gặp ta là: "Nghe nói ái phi thích tiền?"

Ta cố gắng biện minh...

Không, cố gắng giải thích.

"Thần thiếp chỉ thích những thứ lấp lánh thôi, ví dụ như vàng bạc, châu báu các loại."

Hoàng thượng bị ta chọc cười, hắn nói: “Người đâu, thưởng cho Trình tài nhân trăm lượng vàng, thêm một bộ trang sức vàng, một bộ trang sức hồng ngọc."

Ta cong mày mỉm cười: "Hoàng thượng, người đối với thần thiếp thật tốt. Hoàng thượng ban thưởng, thần thiếp nhất định ngày ngày đeo, mới có thể cảm nhận được ân sủng của Hoàng thượng."

Hoàng thượng tâm trạng vô cùng tốt, bèn nói: "Trẫm có thể đối với nàng tốt hơn nữa. Nàng lại đây..."

Ngày hôm sau, ta được phong làm mỹ nhân.

Lúc dùng bữa sáng, Hoàng thượng nhìn bánh màn thầu thô ráp không hợp với bàn thức ăn tinh xảo.

"Ái phi sao lại thích ăn bánh màn thầu thô ráp vậy?"

Ta cười nhạt: "Thần thiếp lúc nhỏ lưu lạc bên ngoài, có một tỷ tỷ cho bánh màn thầu thô ráp nên mới sống được. Từ đó hình thành thói quen, mỗi ngày đều phải ăn. Hoàng thượng có muốn nếm thử không?"

Hoàng thượng nhìn sang Dư Bảo. Dư Bảo sai người thử độc xong, Hoàng thượng mới cầm một cái. Nhưng hắn chỉ ăn một miếng, đã nhả ra.

"Trẫm không quen ăn, nghẹn họng, ái phi tự mình thưởng thức đi."

Ta cũng không miễn cưỡng. Bậc đế vương cao cao tại thượng, sao có thể quen ăn bánh màn thầu thô ráp của dân thường chứ?

Ta được độc sủng hai tháng. Biết ta thích vàng, Hoàng thượng thỉnh thoảng ban thưởng trang sức vàng các loại.

Các đại thần trong triều không ngồi yên được nữa. Họ không còn đàn hặc Quý phi chuyên sủng nữa, mà đối tượng đàn hặc đã chuyển thành ta.

Ngay cả phụ thân ta, một quan nhỏ ở Lễ bộ, cũng bị đàn hặc. Ngự sử đàn hặc phụ thân, làm Lễ bộ lang trung mà dạy con gái vô đức.

Hoàng thượng nổi trận lôi đình. Nhưng lại càng sủng hạnh ta hơn.

Khổ thân phụ thân. Ông chỉ là một quan nhỏ tòng lục phẩm. Làm sao có thể chống lại đám đại thần chiếm nửa triều đình.

Phụ thân rụt đầu lại, dứt khoát cáo bệnh, đóng cửa không ra ngoài.

Vốn dĩ Hoàng thượng còn nửa tháng không vào hậu cung, nửa tháng còn lại là ta độc sủng. Bây giờ thì ngày ngày ngài đều ngủ ở Chiêu Dương điện. Trải qua nỗ lực không ngừng của ta và Hoàng thượng. Thái y cuối cùng cũng vui vẻ tươi cười chúc mừng ta.

"Chúc mừng tiểu chủ, là hỉ mạch!"

Ta vui mừng đến mức thưởng cho thái y một nắm đậu phộng vàng.

Tin tức truyền đến triều đình. Đám đại thần đàn hặc lập tức im thin thít. Ngược lại có những kẻ giỏi luồn cúi, bắt đầu ca tụng công đức của ta.

Không còn cách nào khác. Hoàng thượng đăng cơ ba năm, vẫn chỉ có một mình Đại hoàng tử sinh ra trước khi đăng cơ. Đáng tiếc Đại hoàng tử lại bị Hoàng thượng ghét bỏ.

Ta nhập cung ba tháng, đã có tin vui. Đám đại thần còn dám có ý kiến gì với ta nữa.

Hoàng thượng long nhan đại duyệt, hắn nói: "Bất kể ái phi sinh hạ hoàng tử hay công chúa, trẫm đều sẽ thăng vị cho ái phi."

Hoàng hậu đích thân đến thăm ta. Nhìn bụng ta đầy vẻ khó nói.

“Muội muội này vận khí thật sự tốt. Quý phi độc sủng ba năm, cũng không thấy sinh được mụn con nào. Không biết có ai từng nói với muội muội chưa, muội muội và Quý phi lúc trẻ trông rất giống nhau?"

Ta nhìn Lệ Qua đứng bên cạnh Hoàng hậu. Lệ Qua là một trong hai cung nữ nhất đẳng mà Hoàng hậu ban thưởng cho ta.

"Muội muội từng nghe qua, nhưng không biết chi tiết."

Hoàng hậu lại không nói nữa. Ta thấy Lệ Qua muốn nói lại thôi.

"Lệ Qua, có phải ngươi biết gì không?"

Lệ Qua nhìn Hoàng hậu. Ta trợn tròn mắt: “Lệ Qua, ngươi nhìn Hoàng hậu làm gì? Ngươi bây giờ là cung nữ của ta."

Lệ Qua kể lại chuyện Hoàng thượng và Quý phi tình cờ gặp nhau, nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm.
 
Thâm Cung
Chương 4: Chương 4



"Tiểu chủ, Quý phi nương nương được độc sủng ba năm. Ba tháng trước, Hoàng thượng đề nghị tuyển tú, Quý phi nương nương giận dỗi không thèm để ý đến Hoàng thượng. Hoàng thượng cố ý muốn lạnh nhạt với nàng ấy, cho nên mới..."

Ta chớp chớp mắt. Nhìn sang đường tỷ.

"Cho nên..., Hoàng thượng xem ta là thế thân của Quý phi nương nương?"

Hoàng hậu nương nương trừng mắt nhìn Lệ Qua, trong ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp.

“Muội muội, ngày tháng trong cung, đôi khi hồ đồ một chút lại tốt hơn. Muội muội bây giờ đã có thai, Hoàng thượng lại sủng ái muội muội hết mực. Nhìn vào đứa bé, sau này muội muội cũng sẽ có một chỗ đứng trong cung này."

Ta cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 cái bụng còn chưa lộ rõ, cười khổ: "Nương nương, muội muội có một ý tưởng..."

Tuyết rơi rồi.

Ta đứng trước cửa sổ, tùy ý nói một câu: "Đáng tiếc có tuyết mà không có mai."

Hoàng thượng đang ngồi sau ngự án phê duyệt tấu chương, nghe vậy liền cười hỏi: "Ái phi muốn xem mai tuyết sao? Trẫm sẽ nghĩ cách."

Ta chớp mắt, giả vờ ngây thơ hỏi: "Hoàng thượng có cách gì ạ? Dù ngài là thiên tử, cũng không thể ra lệnh cho hoa mai nở được mà?"

Hoàng thượng cười ha hả: "Ái phi cứ chờ trẫm xem. Trẫm nhất định sẽ ra lệnh cho hoa mai nở."

Hoàng thượng không phê duyệt tấu chương nữa, lập tức triệu tập thợ làm vườn. Hạ lệnh nhất định phải làm cho hoa mai nở trong vòng ba ngày.

Các thợ làm vườn run rẩy lĩnh chỉ. Đêm hôm đó liền bắt đầu bận rộn.

Không biết thợ làm vườn đã dùng cách gì. Vậy mà thực sự làm cho hoa mai nở trong vòng ba ngày.

Ngày hoa mai nở, Hoàng thượng long nhan đại duyệt, ban thưởng vô số vàng bạc cho thợ làm vườn.

Hắn hứng thú bừng bừng mời ta đi thưởng mai. Ta có chút đau lòng cho số bạc đã thưởng. Nhưng vẫn vui vẻ đi.

Trong rừng mai, từng cây mai đua nhau khoe sắc, trắng như tuyết, đỏ như ráng chiều, đẹp không thể tả xiết.

Những cánh hoa mai bay lả tả khắp trời. Tựa như một cơn mưa hoa mai. Thì ra là Dư Bảo công công bên cạnh Hoàng thượng, đang chỉ huy mười mấy thị vệ ra sức lắc cây mai.

Ta vươn hai tay ra, đón lấy những cánh hoa mai. Hoàng thượng hỏi: "Ái phi có thích không?"

Ta gật đầu: "Thích, quá đẹp!"

Hoàng thượng cười lớn: "Ái phi chờ trẫm một lát, trẫm còn có bất ngờ muốn tặng cho ái phi."

Hắn xoay người rời đi. Để lại ta đợi một mình trong rừng mai. Ta không đợi được bất ngờ của Hoàng thượng. Mà lại đợi được một người không ngờ tới.

Giọng nói ngọt ngào uyển chuyển từ sau lưng ta truyền đến: "Vị này chính là Trình mỹ nhân?"

Ta nghe tiếng liền quay đầu lại. Một nữ nhân uyển chuyển bước tới. Nàng mày liễu cong cong, mắt tựa thu thủy, mũi quỳnh thanh tú.

Đôi mày mắt ấy giống hệt một người. Chính là ta trong gương mỗi ngày.

Không cần Lệ Qua nhắc nhở, ta lập tức biết được người trước mắt là ai.

Ta cung kính khụy gối hành lễ. "Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương. Nương nương đến thưởng mai sao?"

Không biết Quý phi là vô tình đi ngang qua, hay là cố ý tìm đến ta. Dù là trường hợp nào, ta cũng không muốn ở lại lâu.

Ta nói tiếp: "Thần thiếp không dám quấy rầy nhã hứng của nương nương."

Nàng lại khẽ cười: "Nghe nói Trình mỹ nhân không thích cầm kỳ thi họa, chỉ thích vàng, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt."

Ta trong lòng cảnh giác: "Nương nương không thích vàng sao?"

Giang Quý phi giống như nghe được chuyện cười thú vị: "Vàng tục khí, bản cung đâu giống như người nào đó, chưa từng thấy qua thứ gì tốt."

Ta cười đến cong cả mắt: "Vậy sao?"

Ta nhanh tay giật lấy cấm bộ Giang Quý phi đeo bên hông. Đó là một món đồ trang sức bằng vàng được chạm khắc tinh xảo, nặng trĩu, đủ phân lượng.

"Nếu nương nương không thích, vậy thần thiếp xin giúp nương nương cất giữ. Còn các ngươi..."

Ta chỉ vào đám cung nữ sau lưng Quý phi: "Các ngươi hầu hạ Quý phi kiểu gì vậy? Không biết Quý phi không thích những thứ tục khí như vàng sao?"

Không ngờ ta lại to gan như vậy, Quý phi tức giận: "Ngươi!"

Ta chờ Quý phi nổi giận. Để trả lại cấm bộ cho nàng, nói là đùa thôi, nhân cơ hội chuồn đi.

Nhưng Quý phi lại cứng ngắc cười: "Nếu muội muội thích, thì tặng cho muội muội làm quà gặp mặt vậy."
 
Thâm Cung
Chương 5: Chương 5



Lòng ta chìm xuống. Quý phi không phải là người có tính khí tốt. Bị một mỹ nhân có vị phân thấp hơn cướp đoạt đồ trang sức, nàng lại không nổi giận.

Rõ ràng, nàng chắc chắn có chiêu sau lợi hại hơn đang chờ ta. Vô tình, ánh mắt ta lướt qua Lệ Chi cách đó không xa.

Lệ Chi lặng lẽ rời đi.

Ta thở phào nhẹ nhõm. Quý phi nương nương bước chậm đến bên cây mai: "Hoa mai năm nay nở sớm đặc biệt. Nghe nói Hoàng thượng vì muốn Trình mỹ nhân vui vẻ, tỷ muội trong cung cũng nhờ phúc của muội muội mới được thấy cảnh này. Muội muội mắt nhìn tốt, mau giúp bản cung bẻ thêm mấy cành, bản cung dùng để cắm bình."

Lệ Qua tiến lên phúc thân: "Nương nương, thân thể mỹ nhân không tiện bẻ mai, hay là nô tỳ giúp người bẻ ạ?"

Quý phi vung tay tát một cái: "Láo xược! Bản cung đang nói chuyện với mỹ nhân, đâu đến lượt một cung nữ như ngươi xen vào?"

Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể tiến lên. Tuy rằng Hoàng hậu nương nương đã sai người quét dọn khắp nơi. Mặt đất sau tuyết rơi vốn đã trơn trượt. Ta cẩn thận nhặt hai cành ở chỗ thấp.

Quý phi lại chỉ vào chỗ cao: "Cành kia nở đẹp nhất, bản cung muốn cành đó."

Ta đành phải nhón chân đi bẻ cành mai mà Quý phi chỉ định. Không ngờ giẫm phải tuyết, ngã ngửa ra sau. Lệ Qua vội vàng đỡ ta. Lại bị chân của Quý phi vươn ra ngáng một cái.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn ta ngã xuống. Bụng va vào một tảng đá nhọn.

Ta ôm bụng: "Đau, giúp ta gọi thái y!"

Người của Quý phi ngăn cản Lệ Qua. Quý phi nhìn ta từ trên cao, trong mắt tràn ngập khinh miệt: "Đừng giả vờ nữa, chỉ là ngã một chút, có thể đau đến mức nào? Trình mỹ nhân sẽ không còn muốn tìm Hoàng thượng cáo trạng đấy chứ? Mỹ nhân tưởng Hoàng thượng thật lòng thích ngươi sao? Ngài ấy chỉ là giận dỗi với bản cung, mỹ nhân tin không, chỉ cần bản cung xuống nước, Hoàng thượng sẽ không thèm để ý đến ngươi nữa!"

Nàng ta ghé sát tai ta, nói thêm vài câu.

Hoàng hậu cùng Hoàng thượng cùng nhau đến.

Ta như nhìn thấy cứu tinh, vươn tay ra: "Cứu ta!"

Hoàng thượng lại như không thấy bàn tay đẫm m.á.u của ta, lao thẳng đến chỗ Quý phi: "Nguyệt Lãng, nàng có bị thương không?"

Rõ ràng Quý phi ngay cả một vết xước nhỏ cũng không có, ngài vẫn lo lắng kiểm tra khắp người nàng.

Quý phi sắc mặt trắng bệch, nhào vào lòng Hoàng thượng: "Hoàng thượng, thần thiếp chỉ bảo Trình mỹ nhân bẻ một cành mai, Trình mỹ nhân liền...Thần thiếp sợ quá."

Hoàng thượng ôm chặt lấy nàng: Đừng sợ, có trẫm ở đây, trẫm là chân mệnh thiên tử, có long khí hộ thân, trẫm che chở cho nàng."

Hoàng hậu: "Trình mỹ nhân còn đang mang long thai, cần được cứu chữa gấp."

Hoàng thượng liếc nhìn ta một cái rồi rời đi: "Hoàng hậu mời thái y đi. Quý phi chịu kinh hãi, trẫm phải đưa quý phi về cung trước."

Trước khi Hoàng thượng ôm quý phi rời đi, ta thấy ánh mắt chế giễu của quý phi. Ta nhớ đến những lời quý phi nói bên tai ta: "Nghe nói Trình mỹ nhân lưu lạc dân gian mấy năm, không biết có phải là con gái Trình gia thật không? Dù ngươi là đích nữ nhị phòng Trình gia thì sao? "Ngay cả Hoàng hậu đường tỷ của ngươi cũng chỉ lợi dụng ngươi tranh sủng, sẽ không vì ngươi mà đối đầu với bản cung! Loại người như ngươi, nên nhận mệnh đi. Muốn thay thế ta? Nằm mơ!"

Ta được di chuyển đến cung thất gần nhất. Hoàng hậu nương nương lo lắng đến mức xoay vòng vòng.

"Thái y đến chưa?"

Tiểu thái giám mồ hôi đầm đìa chạy tới: "Nương nương, Quý phi nương nương bị kinh hãi, thái y đều bị Hoàng thượng gọi đến Lạc Hoa cung rồi."

Hoàng hậu nương nương: "Không được, bản cung phải đích thân đến Lạc Hoa cung."

Ta véo mạnh lòng bàn tay mình. Ta cắn răng chịu đựng, không cho mình ngất đi.

Lê Qua nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa lau mồ hôi trên trán ta: "Tiểu chủ, người ráng thêm chút nữa thôi, thái y sắp tới rồi ạ!"

Không biết bao lâu sau, cuối cùng hoàng hậu cũng dẫn theo hai vị thái y đến. Thái y vội vàng bắt mạch cho ta, sắc mặt trắng bệch, run rẩy quỳ xuống: "Hoàng hậu nương nương, long thai không giữ được nữa rồi!"
 
Thâm Cung
Chương 6: Chương 6



Hoàng hậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hạ lệnh: "Toàn lực cứu chữa Trình mỹ nhân!"

Đứa con của ta đã mất. Đúng lúc này, hoàng thượng lại làm lành với quý phi. Đứa con yểu mệnh của ta, nghiệt ngã thay, lại trở thành vật hi sinh cho sự hòa hảo của bọn họ.

Hoàng thượng ban thưởng cho ta một trăm lượng vàng, còn đặc biệt cho làm thành hình những hạt lạc mà ta yêu thích.

Ta quay mặt đi, không buồn nhìn đến. Dù có núi vàng biển bạc, cũng không thể nào đổi lại được đứa con của ta.

Hoàng thượng có lẽ cũng cảm thấy áy náy, bèn nói: "Trẫm đã từng hứa, đợi ái phi sinh hạ long tử sẽ lập tức tấn phong. Dư Bảo, truyền chỉ, tấn Trình mỹ nhân lên Trình tần."

Ta ngước mắt nhìn hoàng thượng, trong lòng lạnh lẽo: "Thần thiếp không cần tấn phong, chỉ xin hoàng thượng duy nhất một điều, có thể báo thù cho con của thần thiếp không?"

Hoàng thượng nghe vậy, giận tím mặt: "Trình thị, trẫm nể nàng còn nhỏ tuổi, mới nhẫn nại dỗ dành. Nàng đừng có được nước làm tới! Còn dám không biết điều, chọc giận trẫm..."

Hừ. Quý phi hại c.h.ế.t con ta. Hắn ta không nỡ trách phạt kẻ đầu sỏ gây tội, lại muốn trút giận lên ta, người mẫu thân khốn khổ vừa mất con này sao?

Rõ ràng một trăm ngày qua, hắn ta sủng ái ta đến nhường nào. Cứ như ta đây là người hắn ta yêu thương nhất trên đời vậy.

Ta cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không dám lộ ra chút gì. Trái lại, ta còn tỏ vẻ biết điều, vội vàng tạ ơn hoàng thượng.

Hoàng thượng xem ra rất hài lòng.

"Trình tần quả là người hiền lương thục đức, nàng hãy an tâm nghỉ ngơi. Quý phi bên kia bị kinh động, trẫm phải qua xem thế nào, lát nữa sẽ quay lại thăm nàng."

Hoàng thượng vội vã rời đi, nhưng chưa được mấy bước lại quay đầu trở lại: "Suýt nữa thì trẫm quên mất. Quý phi nói nàng sảy thai, e rằng không may mắn, mà cung điện của nàng lại ở gần Lạc Hoa cung của quý phi, vậy nàng hãy dọn đến Trường Xuân cung đi."

Nói xong, hoàng thượng lần này mới thật sự rời đi.

Dư Bảo phía sau nhìn ta với ánh mắt thương xót. Trường Xuân cung, nơi đó vốn là lãnh cung, vị trí lại hẻo lánh, quanh năm ẩm thấp lạnh lẽo.

Ta siết chặt lấy tấm chăn trong tay, cắn răng ngăn cho nước mắt không trào ra.

Lê Qua lo lắng nhìn ta, giọng nói run rẩy: "Tiểu chủ, giờ phải làm sao đây? Quý phi nàng ta quá đáng lắm rồi!"

Phải, bọn họ quá đáng lắm rồi!

Hại c.h.ế.t con ta, còn muốn đẩy ta xuống bùn đen. Nhưng ta chỉ là một Trình mỹ nhân nhỏ bé. Đứa con không còn, lại chẳng còn được sủng ái. Lấy cái gì để đấu lại với nàng ta đây?

Ta cố gắng mở to mắt, kiên quyết không để nước mắt rơi: "Dọn đi thôi."

Khi ta còn được hoàng thượng sủng ái, nội vụ phủ lúc nào cũng ưu tiên mang những thứ tốt nhất đến cung ta đầu tiên.

Bây giờ ta chuyển đến Trường Xuân cung. Bọn người nội vụ phủ bắt đầu giở trò khinh người.

Trường Xuân cung vốn dĩ vốn đã ẩm thấp lạnh lẽo, đương nhiên là phải cần nhiều than hơn những nơi khác.

Thế là bọn chúng bắt đầu tỏ thái độ khó chịu. Lệ Chi vừa khóc vừa kể với ta: "Nương nương, đám nô tài nội vụ phủ đó thấy người sang bắt quàng làm họ, chúng nói cung của chúng ta dùng than quá nhiều, giờ chỉ còn than bếp thôi ạ. Mà ngay cả mấy thỏi than bếp đó, chúng còn nói là sẽ tính vào phần than được cấp của tháng sau."

Than bếp thì làm sao mà sưởi ấm được cả căn phòng?

Ta cố gắng gượng dậy, nói với Lệ Chi: "Lệ Chi, ngươi đến Khôn Ninh cung một chuyến, mời hoàng hậu nương nương đến đây."

Hoàng hậu nương nương nhanh chóng đến Trường Xuân cung thăm ta, còn dẫn theo cả thái y. Thấy Trường Xuân cung ẩm thấp lạnh lẽo, người lại cho người mang đến mấy giỏ than ngân ti.

"Muội muội chịu khổ rồi, sao không nói với tỷ tỷ sớm hơn?"

Ta cười gượng gạo: "Muội vốn không muốn làm phiền tỷ tỷ, nhưng bọn người nội vụ phủ ức h.i.ế.p muội quá đáng."

Hoàng hậu lập tức sai Mạt Quyên đến phủ nội vụ để răn đe bọn chúng.

Thái y nói ta cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Hoàng hậu không những miễn cho ta một tháng thỉnh an, mà còn cho người mang đủ loại đồ bổ đến Trường Xuân cung.

Trang sức, vải vóc cũng được đưa đến như thể không tốn một xu nào vậy. Trước khi rời đi, hoàng hậu còn an ủi ta: "Muội muội yên tâm, bản cung nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Giang quý phi."
 
Thâm Cung
Chương 7: Chương 7



Sau khi hoàng hậu đi rồi, Lệ Chi và Lê Qua bắt đầu kiểm kê những thứ mà người đã ban tặng.

Lệ Chi nói: "May mà vẫn còn có hoàng hậu nương nương, nếu không thì những ngày tháng của tiểu chủ chắc chắn sẽ còn khó khăn hơn nhiều."

Ta nhìn Lệ Chi, thản nhiên nói: "Nếu hoàng hậu thật lòng quan tâm, thì đã không đợi đến tận mười ngày mới đến đây."

"Lệ Chi, ngươi và Lệ Qua vốn là người của Khôn Ninh cung. Nếu hai ngươi muốn quay về, ta sẽ giúp hai ngươi thỉnh cầu hoàng hậu."

Lệ Chi và Lệ Qua đồng loạt quỳ xuống, vội vàng đáp lời.

Lệ Chi: "Nô tỳ không dám ạ! Lần trước nô tỳ mạo phạm hoàng thượng, cũng là nhờ có người xin hoàng thượng tha tội cho nô tỳ."

Ta lại nhìn sang Lệ Qua. Nàng ta cắn chặt môi, kiên quyết nói: "Nô tỳ cũng muốn ở lại hầu hạ tiểu chủ."

Ta nhìn hai người, nghiêm giọng nói: “Đã quyết định ở lại, thì ta nói rõ ràng trước, từ nay về sau chủ tử của các ngươi chỉ có thể là ta. Dù là hoàng hậu hay hoàng thượng, cũng không ai được phép vượt quyền ta."

Lệ Chi và Lệ Qua đồng thanh đáp lời, vẻ mặt vô cùng cung kính.

Ta gật đầu: "Tốt. Từ tháng này trở đi, ngoài phần lương bổng của nội vụ phủ, ta sẽ trả thêm cho mỗi người năm lượng bạc. Lệ Chi, ngươi có nhiệm vụ giao hảo với cung nữ và thái giám trong cung, thu thập tin tức. Lệ Qua, ngươi tính tình cẩn thận, hãy quản lý tốt tiền bạc và vật dụng cá nhân của ta, tuyệt đối không được để người khác có cơ hội lợi dụng."

Lệ Qua có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, thưa Trình tần, mỗi tháng người cũng chỉ có hai mươi lượng tiền lương, nếu trả thêm cho chúng nô tỳ mỗi người năm lượng..."

Ta mỉm cười, cắt lời nàng: "Không sao, lương bổng của ta sắp tăng lên rồi."

Ta thấy Lệ Chi có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng.

"Lệ Chi, ngươi có chuyện gì muốn nói sao?"

Lệ Chi nhìn sang Lệ Qua, có chút do dự. Lệ Qua hiểu ý, vội nói: "Hay là nô tỳ ra ngoài trước ạ?"

Ta lắc đầu: "Không cần đâu. Ta dùng người thì tin tưởng, đã nghi ngờ thì sẽ không dùng."

Hoàng hậu quỳ gối trước Ngự thư phòng, lớn tiếng thỉnh cầu: "Giang quý phi mưu hại hoàng tự, nếu không nghiêm trị, sao có thể khiến thần dân tâm phục khẩu phục?"

Cùng lúc đó, phụ thân ta ở phủ đệ đóng cửa cố thủ suốt hai tháng trời. Ta vất vả lắm mới có thai, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu.

Ai ngờ, niềm vui ngắn chẳng tày gang, mới đắc ý được nửa tháng, đứa con của ta đã lìa trần.

Hay tin hoàng hậu quỳ gối trước Ngự thư phòng, phụ thân ta vội vã từ phủ chạy đến. Ông quỳ xuống phía sau hoàng hậu, nước mắt lưng tròng, khóc đến già nua. Các đại thần trong Ngự thư phòng cũng không kìm được nước mắt.

Trong số các đại thần ở đây, rất nhiều người có con gái, thậm chí có người còn có con gái đang ở trong cung, nên họ vô cùng cảm thông với ta.

Thế là, tất cả cùng đồng loạt dâng tấu, đàn hặc tội ác mưu hại hoàng tự của quý phi.

Lần này, hoàng thượng không thể làm ngơ được nữa. Quý phi bị giáng xuống một bậc, từ quý phi xuống làm hiền phi.

Thật trớ trêu thay, dù bị giáng chức, nàng ta vẫn được ban cho chữ "hiền". Kẻ đã nhẫn tâm hãm hại long thai, vậy mà vẫn được phong làm "hiền phi".

Đúng là một sự châm biếm đến tột cùng.

Tuy vậy, hoàng hậu lại tỏ ra vô cùng hài lòng với kết quả này. Giọng người mang theo vài phần vui mừng: "Giang quý phi được sủng ái suốt ba năm trời, việc có thể khiến nàng ta bị giáng chức đã là một kỳ tích rồi. Chỉ là, muội muội, muội đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi."

Ta vội cúi đầu, nhỏ nhẹ đáp: "Có thể được tận lực vì nương nương, đó là vinh hạnh của thần thiếp."

Đúng vậy, dùng cái thai để đối phó với quý phi, đó chính là chủ ý của ta.

Hoàng hậu dịu giọng an ủi ta: "Muội muội hãy tĩnh dưỡng cho thật tốt, đứa bé này không còn, sau này muội sẽ sinh thêm nhiều đứa con khác."

Nghe người nói, ta suýt chút nữa thì đã tin vào điều viển vông đó, trong khi miệng vẫn còn đắng ngắt vị thuốc.
 
Thâm Cung
Chương 8: Chương 8



Một tháng sau, mùa xuân ấm áp với muôn hoa đua nở. Ta kết thúc thời gian ở cữ, quay trở về Chiêu Dương điện.

Có lẽ vận số của ta không tốt. Vừa ra khỏi Trường Xuân cung, ta đã chạm mặt Giang quý phi. Không, phải gọi nàng là Giang hiền phi mới đúng.

Giang hiền phi từ trên cao nhìn xuống ta, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai: "Trình Hân Dao, ta nghe nói ngươi được tấn phong rồi. Thật buồn cười, ngươi mất con, vậy mà cũng chỉ được thăng lên hàng tần. Vẫn còn thấp hơn bản cung tận năm cấp, gặp mặt bản cung, ngươi vẫn phải quỳ xuống thỉnh an."

Ta mỉm cười, đáp lời: "Chỉ cần thần thiếp mỗi lần thăng một bậc, Giang hiền phi nương nương lại bị giáng xuống một bậc, thì chỉ cần ba lần như thế, thần thiếp sẽ vượt mặt được nương nương thôi!"

Ta cố tình nhấn mạnh năm chữ "Giang hiền phi nương nương" trong câu nói. Giang hiền phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn sai người bịt miệng ta lại.

Ta liền đưa mặt đến sát trước mặt nàng, thách thức: "Vừa hay hôm nay là ngày thỉnh an hoàng hậu nương nương, chúng ta cùng nhau đến trước mặt người để phân xử cho rõ ràng."

Dù đang dưỡng bệnh, ta vẫn nghe ngóng được rất nhiều chuyện xảy ra trong cung. Các đại thần trong triều lợi dụng việc hiền phi hãm hại hoàng tự để gây sức ép lên hoàng thượng.

Hiền phi đành phải thu mình lại, cẩn trọng hành xử. Các đại thần lại đề xuất việc tuyển chọn tú nữ. Hiền phi cũng ngầm chấp thuận.

Ta không hề sợ nàng ta đánh mình, chỉ sợ nàng ta không dám ra tay mà thôi.

Thật đáng thất vọng, cuối cùng Hiền phi vẫn không động thủ. Trong buổi thỉnh an, hoàng hậu cố ý giữ ta ở lại.

Khuôn mặt người đượm vẻ ưu tư: "Hôm qua hoàng thượng lại đến ngủ ở chỗ Hiền phi, muội muội có kế sách gì không?"

Từ sau khi ta sảy thai, Hiền phi liền tỏ ra yếu thế trước mặt hoàng thượng, thế là hai người lại làm lành với nhau. Hiền phi còn chủ động đề nghị tổ chức tuyển tú. Điều này khiến hoàng thượng càng thêm thương xót nàng ta.

Ngoại trừ những ngày phải đến chỗ hoàng hậu theo quy định, chỉ cần rảnh rỗi là hoàng thượng lại tìm đến Hiền phi.

Ta liền nhẹ nhàng khuyên giải hoàng hậu: "Nương nương, thần thiếp nguyện ý dốc sức vì người. Nhưng mà, hoàng thượng và Hiền phi mới vừa hòa hảo, tình cảm đang còn thắm thiết, thần thiếp nếu lúc này mà chen vào, chẳng phải sẽ vô duyên vô cớ khiến hoàng thượng chán ghét sao?"

Hoàng hậu nghe vậy, cảm thấy ta nói có lý, liền chấp thuận.

Lại nhân cơ hội khuyên Hoàng hậu nhanh chóng tuyển tú. "Các tú nữ đều là tuổi hoa niên. Đợi đến khi các tú nữ vào cung, chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng dời sự chú ý khỏi Hiền phi."

Hoàng hậu: "Hy vọng là vậy."

Rời khỏi cung Hoàng hậu. Ta đang mải suy nghĩ sự việc. Một đứa trẻ lấm lem va phải ta. Ta thấy giày của nó rách lỗ chỗ, ngón chân cái đỏ ửng vì lạnh lộ ra ngoài. Giống hệt những kẻ ăn xin trên đường phố kinh thành.

Phía sau đứa trẻ, hai thái giám vừa đuổi vừa hô: "Đừng chạy! Trả bánh cho ta!"

Thấy ta, hai tiểu thái giám sợ hãi xin lỗi: "Trình tần nương nương tha tội, Đại hoàng tử trộm bánh ở ngự thiện phòng, nô tài chỉ muốn đòi lại bánh, không ngờ lại mạo phạm đến nương nương."

Thì ra đây là Đại hoàng tử. Nghe nói mẫu thân Đại hoàng tử bị Hoàng thượng ruồng bỏ, ta vô cùng ghét bỏ. Ta bịt mũi, không cho Đại hoàng tử đến gần.

"Nghe nói ai dính dáng đến nó đều xui xẻo, các ngươi phải trông coi cẩn thận, đừng để nó đến gần Chiêu Dương điện của ta."

Tiểu thái giám vội vàng vâng lời. Lúc rời đi, ta thấy Thước Chi, người hầu của Giang Hiền phi đi qua. Ba ngày sau, Giang Hiền phi báo cho ta một "tin tốt".

Hoàng thượng lệnh cho ta nuôi dưỡng Đại hoàng tử. Ta ấm ức, vạn lần không cam lòng. Hoàng thượng lại thăng vị phần cho ta, phong làm Quý tần.

Ta từ Chiêu Dương điện ở thiên điện chuyển đến Vĩnh Hòa cung. Giang Hiền phi xui ta nuôi dưỡng Đại hoàng tử, một là để Hoàng thượng ghét ta, hai là để làm ta ghê tởm.

Không ngờ ta lại nhờ vậy mà thăng vị phần. Nàng ta tức đến nghiến răng, cười gượng gạo: "Chúc mừng muội muội thăng Quý tần. Mong muội muội luôn giữ được nụ cười này."
 
Thâm Cung
Chương 9: Chương 9



Nụ cười của ta chân thành hơn hẳn: "Đều nhờ phúc của Hiền phi nương nương."

Sau khi Giang Hiền phi đi khỏi, Lê Chi hỏi ta: "Nương nương, người cố ý để Thước Chi thấy người ghét bỏ Đại hoàng tử, đúng không? Người vốn dĩ đã định nhận nuôi Đại hoàng tử rồi?"

Ta cảm thán sự tinh ý của Lê Chi: "Sao ngươi lại nói vậy?"

Lê Chi: "Nương nương một tháng trước đã nói sắp được tăng bổng lộc hàng tháng. Hôm nay người thăng vị phần, chẳng phải là tăng bổng lộc sao? Vậy nên nương nương đã tính toán kỹ càng từ một tháng trước rồi."

Ta xoa đầu Lê Chi. "Ngươi nói đúng."

Đại hoàng tử bắt đầu vô lễ với ta. Người nó lấm lem bùn đất. Ta sai người tắm rửa cho nó.

Nó hết lần này đến lần khác nhảy ra khỏi chậu tắm. Ta hỏi nó: "Nhóc con, có phải con sợ nước không?"

Đại hoàng tử quay mặt đi: "Tiểu gia không phải nhóc con, cũng không cần ngươi quản!"

Ta buồn cười nhìn nó: "Không gọi con là nhóc con, vậy con tên gì?"

Một hồi im lặng. Lát sau nó nói: "Bọn họ đều gọi con là Đại hoàng tử."

Ta: "Vậy phụ hoàng con gọi con là gì?"

Nó bắt đầu c ắn môi dưới: "Con chưa từng gặp phụ hoàng."

Không ngờ Hoàng thượng lại tệ bạc đến thế. Một đứa con trai lớn như vậy, ngay cả tên cũng không đặt cho nó.

Hoàng thượng họ Cảnh, ta suy nghĩ một lát.

"Cảnh Khánh Sinh, từ nay về sau con sẽ gọi tên này nhé."

Nó lẩm bẩm trong miệng: "Khánh Sinh?"

Ta gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, Khánh có nghĩa là ăn mừng, Sinh đại diện cho sự ra đời của sinh mệnh. "Hai chữ Khánh Sinh kết hợp, có nghĩa là ăn mừng sự ra đời của sinh mệnh, con có thích không? Nếu con không có ý kiến gì, ngày mai ta sẽ đi tìm Hoàng hậu, ghi tên con vào ngọc điệp."

Đại hoàng tử cười lạnh: "Ăn mừng sự ra đời của sinh mệnh sao? Một đứa trẻ hoang dã không ai cần như con, cũng có người ăn mừng sao?"

Ta xoa đầu nó: "Có chứ. Mẫu thân con, chắc chắn nàng ấy sẽ ăn mừng. Đúng rồi, gọi tên thân mật là gì nhỉ? Khánh Khánh nhé?"

Đại hoàng tử đột nhiên đẩy mạnh ta một cái. Ta phải vịn vào bàn mới đứng vững. Nó liếc mắt nhìn ta: "Trình Hân Dao, ngươi đừng làm ra vẻ quan tâm ta như vậy, cũng đừng diễn trò mẫu hiền con hiếu với ta. Ngươi đừng quên, ta bị người ta ép đưa cho ngươi đấy. Rõ ràng ba ngày trước, ngươi còn ghét bỏ ta."

Hóa ra nhóc con này thù dai thế. Ta chớp chớp mắt: "Nếu ta không giả vờ ghét bỏ con, sao có thể nuôi con được? Con không muốn gọi là Khánh Khánh, vậy ta gọi con là Khánh Sinh nhé!"

Nhóc con như bị lời nói của ta đánh trúng, há hốc miệng không nói nên lời. Ta nhân cơ hội sai người dọn chậu tắm đi, thay bằng chậu gỗ giặt quần áo.

Chậu gỗ thấp hơn. Khánh Sinh không giãy giụa nữa. Sau đó, ta sai người điều tra. Mới biết lúc Khánh Sinh còn nhỏ, có một đại thái giám trong cung lấy nó ra làm trò đùa. Hắn ta ném nó vào chậu tắm, đợi nó khó khăn lắm mới ngoi đầu lên thì lại ấn xuống.

Nó mấy lần bị sặc nước đến ngất đi. Nhưng không ai che chở cho nó. Trong cung, hoàng tử không có mẹ ruột lại bị hoàng đế ghét bỏ, sống còn không bằng con ch.ó trong ngự trù phòng. Khó trách nó gầy như que củi.

Rõ ràng đã chuẩn bị giường cho nó, nhưng nó chỉ dám ngủ trên chiếc đôn cạnh giường.

Nó nói nó không xứng, sợ bị đánh. Ta rất tức giận. Phái người đi tìm tên thái giám đó. Nhưng lại hay tin mấy ngày trước hắn ta say rượu ngã xuống giếng c.h.ế.t đuối.

Ta nhìn Đại hoàng tử với ánh mắt đầy ẩn ý: "Thật trùng hợp."

Đại hoàng tử hừ một tiếng: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Ta cười nhạt: "Không có gì, thái giám Trần mưu hại hoàng tử, ta tìm hắn vốn dĩ cũng muốn lấy mạng hắn. Hắn tự c.h.ế.t đuối, ta đỡ mất công."

Khánh Sinh lại quay mặt đi. Ta rõ ràng nghe thấy nó mắng ta "giả tạo".

Hoàng hậu hay tin ta nuôi dưỡng Đại hoàng tử. Tức giận mắng ta không có đầu óc.

"Cả cung trên dưới đều biết Hoàng thượng ghét bỏ Đại hoàng tử, muội muội đưa Đại hoàng tử về cung của mình, Hoàng thượng sao có thể đến cung của muội muội?"
 
Back
Top Bottom