Nữ Cường Thâm Cung

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
298,009
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMtoowL8WY5eR4NvOMolj2BApGjhb9jwv01yRqJz6EYQUt7phUNFOY85C9ejCn3G8VSac3I4UKWRv1yQZBc8aion58TcreuNjo6-1aHz9w7zEsP-NLigFQPwz-xM5RQi6cCPFk54QkQZbvc1k9eAduL=w215-h322-s-no-gm

Thâm Cung
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường, Gia Đấu, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, Trả Thù, Cung Đấu

Team dịch: Tớ Là Con Ma Nè

Giới thiệu

Đường tỷ mắc bệnh, Hoàng thượng ban ơn, đặc biệt cho phép bá mẫu vào cung thăm viếng.

Bá mẫu thấy ta chưa từng đặt chân vào cung cấm, bèn có lòng tốt dẫn ta đi mở mang tầm mắt.

Nào ngờ, Hoàng thượng đang bất hòa với Quý phi. Vô tình, hắn nhìn thấy ta, dung mạo ta có đến bảy phần tương tự Quý phi.​
 
Thâm Cung
Chương 1: Chương 1


1

Bá mẫu trang nghiêm ngồi trên ghế gỗ chạm khắc. Trước mặt bà là ba vị thứ nữ của đại bá, cùng với ta, đích nữ duy nhất của nhị phòng.

"Đại tỷ của các con không may mắc bệnh, ngày mai ta sẽ vào cung thăm nom. Bốn đứa các con, ai muốn cùng ta vào cung?"

Ta và ba vị đường tỷ lập tức căng thẳng. Ai mà không muốn một lần đặt chân vào nơi cung cấm huy hoàng cơ chứ?

Chúng ta đâu được như đại tỷ, sinh ra đã là đích trưởng nữ của Hầu phủ cao sang. Những yến tiệc của các gia tộc lớn, hay những buổi vào cung, nàng đều có thể tham dự.

Chúng ta mà bỏ lỡ cơ hội này, e rằng sẽ chẳng còn dịp thứ hai. Lúc này, tình tỷ muội cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Từng người một tranh nhau kể lể những ưu điểm của bản thân trước mặt bá mẫu.

Bá mẫu tỏ vẻ vô cùng hài lòng với ta. Nào ngờ, nửa đường lại bị nhị tỷ cướp mất cơ hội.

Di nương của nhị tỷ tìm đến đại bá khóc lóc. Bà ta nói nhị tỷ đã lớn tuổi nhất rồi. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội, còn nhị tỷ thì tuổi đã đến, mà vẫn chưa có nơi gả tốt đẹp.

Bá mẫu chỉ còn cách nhìn ta đầy tiếc nuối: "Dao Dao, lần sau vậy con nhé."

Mẫu thân thấy ta thất vọng, bèn xót xa nắm lấy tay ta an ủi: "Dao Dao, con yên tâm, phụ mẫu nhất định sẽ tìm cách cho con."

Sáng sớm tinh mơ, khi trời còn chưa kịp bừng sáng, ta đã được mẫu thân gọi dậy: "Dao Dao, mau thức dậy thôi con, đến giờ vào cung rồi."

Lòng ta rộn ràng, vui sướng khôn xiết: "Mẫu thân, con được vào cung thật sao ạ? Rốt cuộc phụ mẫu đã làm cách nào vậy?"

Mẫu thân mỉm cười hiền hậu: "Phụ thân con đã đưa tranh vẽ của con vào cung, và chính đại tỷ con đã đích thân chọn con đấy."

Thì ra là như vậy.

Mẫu thân đích thân trang điểm cho ta, cẩn thận dặn dò tỉ mỉ: "Dao Dao, hoàng cung không giống như ở nhà, vào cung con nhất định phải đi theo sát bên cạnh bá mẫu, nhìn nhiều hơn nói con nhé."

Ta ngắm nhìn chính mình trong gương, gật đầu chắc nịch: "Mẫu thân, người yên tâm, con nhất định sẽ tuân thủ quy củ."

Dù sao, ta cũng đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi. Đại bá mẫu cũng lên tiếng an ủi: "Muội dâu yên tâm, thân làm bá mẫu, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Dao nha đầu."

Chúng ta cùng nhau lên xe ngựa, mẫu thân vội vã đuổi theo sau. Ta thấy phụ thân cũng đứng trước cổng lớn, nhìn theo bóng dáng chúng ta từ xa.

Mẫu thân tràn đầy vẻ không nỡ: "Dao Dao, phu mẫu thật sự không nỡ xa con, con mới về nhà được có hai năm..."

Ta nhìn mẫu thân, trong lòng vừa cảm động, vừa buồn cười: “Mẫu thân, con sẽ sớm trở về mà."

Trở lại xe ngựa, ta áy náy nhìn bá mẫu.

"Phụ mẫu con đúng là, 'chim sợ cành cong'."

Ta những năm trước bị bọn buôn người bắt cóc, hai năm trước mới tìm được về nhà. phụ mẫu vì thế mà càng thêm yêu thương ta.

Đường tỷ vận y phục cung đình lộng lẫy, đầu cài trâm ngọc châu sa. Ta hành lễ với đường tỷ: "Đại tỷ, tỷ thật xinh đẹp."

Đường tỷ nhận lấy hộp gấm tinh xảo từ tay nữ quan, đưa cho ta: "Ngũ muội vốn có dung mạo xinh đẹp, chỉ là trang điểm quá giản dị, đeo chiếc bộ d.a.o này vào chắc chắn sẽ càng thêm phần rực rỡ."

Ta mở hộp ra xem. Chiếc bộ d.a.o với cốt vàng ròng, trên đó được khảm những viên đá quý lấp lánh.

Mạt Quyên đứng bên cạnh trêu ghẹo: "Ngũ cô nương ngàn vạn lần đừng xem thường chiếc bộ d.a.o này, vốn là Thái hậu ban thưởng cho nương nương nhà ta, nương nương ngày thường còn chẳng nỡ đeo."

Ta bị vẻ đẹp của chiếc bộ d.a.o thu hút.

"Vàng gì mà sáng quá vậy!"

Đường tỷ đích thân cài bộ d.a.o lên tóc cho ta. Bá mẫu đứng bên cạnh âm thầm gật đầu hài lòng.

Đường tỷ nói: "Dao Dao, hoa thiên nhật hồng ở Ngự Hoa Viên đang nở rộ rất đẹp, để Mạt Quyên dẫn muội đi xem nhé."
 
Thâm Cung
Chương 2: Chương 2


Hiển nhiên, bá mẫu có chuyện muốn nói riêng với đường tỷ. Ta ngoan ngoãn đi theo Mạt Quyên rời đi.

Đường tỷ cũng không hề lừa ta. Hoa thiên nhật hồng trong Ngự Hoa Viên có đủ màu đỏ, hồng, trắng, khoe sắc rực rỡ. Ta thầm tính nhẩm trong lòng, những bông hoa này tốn không biết bao nhiêu là bạc.

Mạt Quyên rời đi từ lúc nào ta cũng không hay. Cho đến khi ta nghe thấy một giọng nói uy nghiêm; "Ai ở đó?"

Ta thấy một bóng dáng màu vàng sáng chói, hoảng sợ giẫm phải cành cây gãy, vội vàng quỳ xuống: "Thần nữ thỉnh an Hoàng thượng, thần nữ tên là Trình Hân Dao, là đường muội của Hoàng hậu nương nương."

Hoàng thượng hỏi: "Ngươi chính là đích nữ nhị phòng Trình gia? Đứng lên đi."

Hoàng thượng hỏi thái giám bên cạnh: "Dư Bảo, ngươi thấy có giống không?"

Thái giám bên cạnh hít một hơi, khẽ than một tiếng: "Giống, quá giống!"

Hoàng thượng có chút thất thần: "Trẫm cũng thấy vậy. Chỉ là, Trình cô nương sao lại ở đây? Lại còn vừa hay gặp được trẫm?"

Ta có chút sợ hãi. Ý của Hoàng thượng là, ta có mục đích không thuần khiết, cố ý chọn nơi này để gặp gỡ hắn.

Ta vội vàng giải thích: "Hoàng thượng, thần nữ vào cung thăm Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu sai thần nữ đến đây thưởng hoa."

Dư Bảo công công cười nói: "Hoàng thượng, người là nhất thời nổi hứng muốn đến Ngự Hoa Viên thưởng hoa mà..."

Hoàng thượng bừng tỉnh ngộ: "Đúng đúng đúng, trẫm nhất thời nổi hứng, Trình tiểu thư đừng căng thẳng, trẫm đâu phải là hổ dữ."

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng thượng cùng ta trò chuyện vài câu. Mạt Quyên cuối cùng cũng tìm được tới.

"Thỉnh an Hoàng thượng."

"Ngũ cô nương, nương nương gọi người qua đó."

Hoàng thượng hứng thú nói: "Đi, chúng ta cũng đến cung của Hoàng hậu xem sao."

Trên đường đi, Hoàng thượng rất hứng thú hỏi han về tình hình gia đình ta. Ta không biết họ đã thương lượng những gì. Đợi đến khi Hoàng thượng rời đi, người trong cung của đường tỷ đều đến chúc mừng ta.

"Ngũ cô nương đại hỉ!"

Ta không biết niềm vui từ đâu mà đến. Lúc này lại có thánh chỉ đến.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trẫm lâm ngự thiên hạ, thống lý vạn cơ, thâm duy dịch đình chi túc, đoan tại tần ngự chi hiền. Trình thị ngũ nữ, dục tú danh môn, tính hạnh ôn lương, thục thận đoan trang, nhàn vu lễ độ. Trẫm cung thân tuyển nạp, nay đặc sách phong vi tài nhân, tứ cư Vĩnh Hòa cung phối điện Chiêu Dương điện. Vọng nhĩ khác thủ cung quy, cần tu nội chức. Khâm thử."

Đại bá mẫu vẻ mặt vui mừng nắm lấy tay ta: “Dao Dao, con có thể vào hậu cung, đừng quên ân tình của đại tỷ con nhé. Ở trong cung này, tỷ muội phải giúp đỡ lẫn nhau."

Ta chớp chớp mắt. Bá mẫu, Dao Dao chỉ muốn vào cung để mở mang kiến thức thôi, không muốn nhập cung...

"Phụ mẫu còn nói chờ con về nhà ăn tối, không được, con phải về nhà."

Ta sắp khóc đến nơi rồi: "Con còn chưa kịp chào tạm biệt phụ mẫu, ngay cả y phục trang sức quen dùng, nha hoàn quen hầu hạ cũng chưa mang theo. Dù là sắc phong tài nhân, cũng phải để con về nhà trước chứ?"

Đại bá mẫu và đường tỷ rõ ràng có chút gấp gáp. Đại bá mẫu nói: "Dao Dao, tỷ tỷ con là Hoàng hậu, con cần y phục trang sức, nha hoàn gì, đều có thể tìm tỷ ấy."

Đường tỷ cũng nói: "Vừa hay, Nội vụ phủ làm một lô y phục thu, Dao Dao con chọn trước đi."

Ta hơi cúi đầu nói: "Đại bá mẫu, con ngay cả bạc cũng chưa mang theo. Ở trong cung, chỗ nào cũng cần đến tiền..."

Đại bá mẫu hơi há miệng, đưa cho ta một nghìn lượng ngân phiếu.

Ta không nhận.

“Con nhớ không nhầm thì, đường tỷ vào cung, mỗi tháng nhà đều phải đưa cho đường tỷ một nghìn lượng. Hay là con về nhà vậy. Đích nữ Hầu phủ xuất giá, công trung đều sẽ xuất một phần hai nghìn lượng của hồi môn, phụ mẫu con ít nhiều cũng sẽ có đồ thay thế."

Đại bá mẫu đành phải lại móc ra một nghìn lượng ngân phiếu đưa cho ta. Cuối cùng, ta có được năm nghìn lượng ngân phiếu, còn vơ vét sạch sẽ trang sức mà bá mẫu đang đeo.

Ngay cả túi đậu phộng vàng mà đại bá mẫu dùng để thưởng cũng bị ta đòi lấy. Sau đó ta lại làm theo cách cũ, tìm Hoàng hậu đường tỷ khóc lóc về nỗi bất an của mình.

Đường tỷ thưởng cho ta hai cung nữ nhất đẳng, sáu rương y phục trang sức các loại.
 
Thâm Cung
Chương 3: Chương 3


Ta cất hết ngân phiếu vàng bạc vào rương. Buổi tối khi ngủ, ta để rương bên cạnh gối, cảm thấy an toàn vô cùng.

Danh tiếng tham tiền của ta, không biết thế nào lại lọt vào tai Hoàng thượng. Lần đầu tiên được sủng hạnh, ta còn đang thấp thỏm, không biết làm sao. Kết quả câu đầu tiên mà Hoàng thượng nói khi gặp ta là: "Nghe nói ái phi thích tiền?"

Ta cố gắng biện minh...

Không, cố gắng giải thích.

"Thần thiếp chỉ thích những thứ lấp lánh thôi, ví dụ như vàng bạc, châu báu các loại."

Hoàng thượng bị ta chọc cười, hắn nói: “Người đâu, thưởng cho Trình tài nhân trăm lượng vàng, thêm một bộ trang sức vàng, một bộ trang sức hồng ngọc."

Ta cong mày mỉm cười: "Hoàng thượng, người đối với thần thiếp thật tốt. Hoàng thượng ban thưởng, thần thiếp nhất định ngày ngày đeo, mới có thể cảm nhận được ân sủng của Hoàng thượng."

Hoàng thượng tâm trạng vô cùng tốt, bèn nói: "Trẫm có thể đối với nàng tốt hơn nữa. Nàng lại đây..."

Ngày hôm sau, ta được phong làm mỹ nhân.

Lúc dùng bữa sáng, Hoàng thượng nhìn bánh màn thầu thô ráp không hợp với bàn thức ăn tinh xảo.

"Ái phi sao lại thích ăn bánh màn thầu thô ráp vậy?"

Ta cười nhạt: "Thần thiếp lúc nhỏ lưu lạc bên ngoài, có một tỷ tỷ cho bánh màn thầu thô ráp nên mới sống được. Từ đó hình thành thói quen, mỗi ngày đều phải ăn. Hoàng thượng có muốn nếm thử không?"

Hoàng thượng nhìn sang Dư Bảo. Dư Bảo sai người thử độc xong, Hoàng thượng mới cầm một cái. Nhưng hắn chỉ ăn một miếng, đã nhả ra.

"Trẫm không quen ăn, nghẹn họng, ái phi tự mình thưởng thức đi."

Ta cũng không miễn cưỡng. Bậc đế vương cao cao tại thượng, sao có thể quen ăn bánh màn thầu thô ráp của dân thường chứ?

Ta được độc sủng hai tháng. Biết ta thích vàng, Hoàng thượng thỉnh thoảng ban thưởng trang sức vàng các loại.

Các đại thần trong triều không ngồi yên được nữa. Họ không còn đàn hặc Quý phi chuyên sủng nữa, mà đối tượng đàn hặc đã chuyển thành ta.

Ngay cả phụ thân ta, một quan nhỏ ở Lễ bộ, cũng bị đàn hặc. Ngự sử đàn hặc phụ thân, làm Lễ bộ lang trung mà dạy con gái vô đức.

Hoàng thượng nổi trận lôi đình. Nhưng lại càng sủng hạnh ta hơn.

Khổ thân phụ thân. Ông chỉ là một quan nhỏ tòng lục phẩm. Làm sao có thể chống lại đám đại thần chiếm nửa triều đình.

Phụ thân rụt đầu lại, dứt khoát cáo bệnh, đóng cửa không ra ngoài.

Vốn dĩ Hoàng thượng còn nửa tháng không vào hậu cung, nửa tháng còn lại là ta độc sủng. Bây giờ thì ngày ngày ngài đều ngủ ở Chiêu Dương điện. Trải qua nỗ lực không ngừng của ta và Hoàng thượng. Thái y cuối cùng cũng vui vẻ tươi cười chúc mừng ta.

"Chúc mừng tiểu chủ, là hỉ mạch!"

Ta vui mừng đến mức thưởng cho thái y một nắm đậu phộng vàng.

Tin tức truyền đến triều đình. Đám đại thần đàn hặc lập tức im thin thít. Ngược lại có những kẻ giỏi luồn cúi, bắt đầu ca tụng công đức của ta.

Không còn cách nào khác. Hoàng thượng đăng cơ ba năm, vẫn chỉ có một mình Đại hoàng tử sinh ra trước khi đăng cơ. Đáng tiếc Đại hoàng tử lại bị Hoàng thượng ghét bỏ.

Ta nhập cung ba tháng, đã có tin vui. Đám đại thần còn dám có ý kiến gì với ta nữa.

Hoàng thượng long nhan đại duyệt, hắn nói: "Bất kể ái phi sinh hạ hoàng tử hay công chúa, trẫm đều sẽ thăng vị cho ái phi."

Hoàng hậu đích thân đến thăm ta. Nhìn bụng ta đầy vẻ khó nói.

“Muội muội này vận khí thật sự tốt. Quý phi độc sủng ba năm, cũng không thấy sinh được mụn con nào. Không biết có ai từng nói với muội muội chưa, muội muội và Quý phi lúc trẻ trông rất giống nhau?"

Ta nhìn Lệ Qua đứng bên cạnh Hoàng hậu. Lệ Qua là một trong hai cung nữ nhất đẳng mà Hoàng hậu ban thưởng cho ta.

"Muội muội từng nghe qua, nhưng không biết chi tiết."

Hoàng hậu lại không nói nữa. Ta thấy Lệ Qua muốn nói lại thôi.

"Lệ Qua, có phải ngươi biết gì không?"

Lệ Qua nhìn Hoàng hậu. Ta trợn tròn mắt: “Lệ Qua, ngươi nhìn Hoàng hậu làm gì? Ngươi bây giờ là cung nữ của ta."

Lệ Qua kể lại chuyện Hoàng thượng và Quý phi tình cờ gặp nhau, nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm.
 
Thâm Cung
Chương 4: Chương 4


"Tiểu chủ, Quý phi nương nương được độc sủng ba năm. Ba tháng trước, Hoàng thượng đề nghị tuyển tú, Quý phi nương nương giận dỗi không thèm để ý đến Hoàng thượng. Hoàng thượng cố ý muốn lạnh nhạt với nàng ấy, cho nên mới..."

Ta chớp chớp mắt. Nhìn sang đường tỷ.

"Cho nên..., Hoàng thượng xem ta là thế thân của Quý phi nương nương?"

Hoàng hậu nương nương trừng mắt nhìn Lệ Qua, trong ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp.

“Muội muội, ngày tháng trong cung, đôi khi hồ đồ một chút lại tốt hơn. Muội muội bây giờ đã có thai, Hoàng thượng lại sủng ái muội muội hết mực. Nhìn vào đứa bé, sau này muội muội cũng sẽ có một chỗ đứng trong cung này."

Ta cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 cái bụng còn chưa lộ rõ, cười khổ: "Nương nương, muội muội có một ý tưởng..."

Tuyết rơi rồi.

Ta đứng trước cửa sổ, tùy ý nói một câu: "Đáng tiếc có tuyết mà không có mai."

Hoàng thượng đang ngồi sau ngự án phê duyệt tấu chương, nghe vậy liền cười hỏi: "Ái phi muốn xem mai tuyết sao? Trẫm sẽ nghĩ cách."

Ta chớp mắt, giả vờ ngây thơ hỏi: "Hoàng thượng có cách gì ạ? Dù ngài là thiên tử, cũng không thể ra lệnh cho hoa mai nở được mà?"

Hoàng thượng cười ha hả: "Ái phi cứ chờ trẫm xem. Trẫm nhất định sẽ ra lệnh cho hoa mai nở."

Hoàng thượng không phê duyệt tấu chương nữa, lập tức triệu tập thợ làm vườn. Hạ lệnh nhất định phải làm cho hoa mai nở trong vòng ba ngày.

Các thợ làm vườn run rẩy lĩnh chỉ. Đêm hôm đó liền bắt đầu bận rộn.

Không biết thợ làm vườn đã dùng cách gì. Vậy mà thực sự làm cho hoa mai nở trong vòng ba ngày.

Ngày hoa mai nở, Hoàng thượng long nhan đại duyệt, ban thưởng vô số vàng bạc cho thợ làm vườn.

Hắn hứng thú bừng bừng mời ta đi thưởng mai. Ta có chút đau lòng cho số bạc đã thưởng. Nhưng vẫn vui vẻ đi.

Trong rừng mai, từng cây mai đua nhau khoe sắc, trắng như tuyết, đỏ như ráng chiều, đẹp không thể tả xiết.

Những cánh hoa mai bay lả tả khắp trời. Tựa như một cơn mưa hoa mai. Thì ra là Dư Bảo công công bên cạnh Hoàng thượng, đang chỉ huy mười mấy thị vệ ra sức lắc cây mai.

Ta vươn hai tay ra, đón lấy những cánh hoa mai. Hoàng thượng hỏi: "Ái phi có thích không?"

Ta gật đầu: "Thích, quá đẹp!"

Hoàng thượng cười lớn: "Ái phi chờ trẫm một lát, trẫm còn có bất ngờ muốn tặng cho ái phi."

Hắn xoay người rời đi. Để lại ta đợi một mình trong rừng mai. Ta không đợi được bất ngờ của Hoàng thượng. Mà lại đợi được một người không ngờ tới.

Giọng nói ngọt ngào uyển chuyển từ sau lưng ta truyền đến: "Vị này chính là Trình mỹ nhân?"

Ta nghe tiếng liền quay đầu lại. Một nữ nhân uyển chuyển bước tới. Nàng mày liễu cong cong, mắt tựa thu thủy, mũi quỳnh thanh tú.

Đôi mày mắt ấy giống hệt một người. Chính là ta trong gương mỗi ngày.

Không cần Lệ Qua nhắc nhở, ta lập tức biết được người trước mắt là ai.

Ta cung kính khụy gối hành lễ. "Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương. Nương nương đến thưởng mai sao?"

Không biết Quý phi là vô tình đi ngang qua, hay là cố ý tìm đến ta. Dù là trường hợp nào, ta cũng không muốn ở lại lâu.

Ta nói tiếp: "Thần thiếp không dám quấy rầy nhã hứng của nương nương."

Nàng lại khẽ cười: "Nghe nói Trình mỹ nhân không thích cầm kỳ thi họa, chỉ thích vàng, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt."

Ta trong lòng cảnh giác: "Nương nương không thích vàng sao?"

Giang Quý phi giống như nghe được chuyện cười thú vị: "Vàng tục khí, bản cung đâu giống như người nào đó, chưa từng thấy qua thứ gì tốt."

Ta cười đến cong cả mắt: "Vậy sao?"

Ta nhanh tay giật lấy cấm bộ Giang Quý phi đeo bên hông. Đó là một món đồ trang sức bằng vàng được chạm khắc tinh xảo, nặng trĩu, đủ phân lượng.

"Nếu nương nương không thích, vậy thần thiếp xin giúp nương nương cất giữ. Còn các ngươi..."

Ta chỉ vào đám cung nữ sau lưng Quý phi: "Các ngươi hầu hạ Quý phi kiểu gì vậy? Không biết Quý phi không thích những thứ tục khí như vàng sao?"

Không ngờ ta lại to gan như vậy, Quý phi tức giận: "Ngươi!"

Ta chờ Quý phi nổi giận. Để trả lại cấm bộ cho nàng, nói là đùa thôi, nhân cơ hội chuồn đi.

Nhưng Quý phi lại cứng ngắc cười: "Nếu muội muội thích, thì tặng cho muội muội làm quà gặp mặt vậy."
 
Thâm Cung
Chương 5: Chương 5


Lòng ta chìm xuống. Quý phi không phải là người có tính khí tốt. Bị một mỹ nhân có vị phân thấp hơn cướp đoạt đồ trang sức, nàng lại không nổi giận.

Rõ ràng, nàng chắc chắn có chiêu sau lợi hại hơn đang chờ ta. Vô tình, ánh mắt ta lướt qua Lệ Chi cách đó không xa.

Lệ Chi lặng lẽ rời đi.

Ta thở phào nhẹ nhõm. Quý phi nương nương bước chậm đến bên cây mai: "Hoa mai năm nay nở sớm đặc biệt. Nghe nói Hoàng thượng vì muốn Trình mỹ nhân vui vẻ, tỷ muội trong cung cũng nhờ phúc của muội muội mới được thấy cảnh này. Muội muội mắt nhìn tốt, mau giúp bản cung bẻ thêm mấy cành, bản cung dùng để cắm bình."

Lệ Qua tiến lên phúc thân: "Nương nương, thân thể mỹ nhân không tiện bẻ mai, hay là nô tỳ giúp người bẻ ạ?"

Quý phi vung tay tát một cái: "Láo xược! Bản cung đang nói chuyện với mỹ nhân, đâu đến lượt một cung nữ như ngươi xen vào?"

Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể tiến lên. Tuy rằng Hoàng hậu nương nương đã sai người quét dọn khắp nơi. Mặt đất sau tuyết rơi vốn đã trơn trượt. Ta cẩn thận nhặt hai cành ở chỗ thấp.

Quý phi lại chỉ vào chỗ cao: "Cành kia nở đẹp nhất, bản cung muốn cành đó."

Ta đành phải nhón chân đi bẻ cành mai mà Quý phi chỉ định. Không ngờ giẫm phải tuyết, ngã ngửa ra sau. Lệ Qua vội vàng đỡ ta. Lại bị chân của Quý phi vươn ra ngáng một cái.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn ta ngã xuống. Bụng va vào một tảng đá nhọn.

Ta ôm bụng: "Đau, giúp ta gọi thái y!"

Người của Quý phi ngăn cản Lệ Qua. Quý phi nhìn ta từ trên cao, trong mắt tràn ngập khinh miệt: "Đừng giả vờ nữa, chỉ là ngã một chút, có thể đau đến mức nào? Trình mỹ nhân sẽ không còn muốn tìm Hoàng thượng cáo trạng đấy chứ? Mỹ nhân tưởng Hoàng thượng thật lòng thích ngươi sao? Ngài ấy chỉ là giận dỗi với bản cung, mỹ nhân tin không, chỉ cần bản cung xuống nước, Hoàng thượng sẽ không thèm để ý đến ngươi nữa!"

Nàng ta ghé sát tai ta, nói thêm vài câu.

Hoàng hậu cùng Hoàng thượng cùng nhau đến.

Ta như nhìn thấy cứu tinh, vươn tay ra: "Cứu ta!"

Hoàng thượng lại như không thấy bàn tay đẫm m.á.u của ta, lao thẳng đến chỗ Quý phi: "Nguyệt Lãng, nàng có bị thương không?"

Rõ ràng Quý phi ngay cả một vết xước nhỏ cũng không có, ngài vẫn lo lắng kiểm tra khắp người nàng.

Quý phi sắc mặt trắng bệch, nhào vào lòng Hoàng thượng: "Hoàng thượng, thần thiếp chỉ bảo Trình mỹ nhân bẻ một cành mai, Trình mỹ nhân liền...Thần thiếp sợ quá."

Hoàng thượng ôm chặt lấy nàng: Đừng sợ, có trẫm ở đây, trẫm là chân mệnh thiên tử, có long khí hộ thân, trẫm che chở cho nàng."

Hoàng hậu: "Trình mỹ nhân còn đang mang long thai, cần được cứu chữa gấp."

Hoàng thượng liếc nhìn ta một cái rồi rời đi: "Hoàng hậu mời thái y đi. Quý phi chịu kinh hãi, trẫm phải đưa quý phi về cung trước."

Trước khi Hoàng thượng ôm quý phi rời đi, ta thấy ánh mắt chế giễu của quý phi. Ta nhớ đến những lời quý phi nói bên tai ta: "Nghe nói Trình mỹ nhân lưu lạc dân gian mấy năm, không biết có phải là con gái Trình gia thật không? Dù ngươi là đích nữ nhị phòng Trình gia thì sao? "Ngay cả Hoàng hậu đường tỷ của ngươi cũng chỉ lợi dụng ngươi tranh sủng, sẽ không vì ngươi mà đối đầu với bản cung! Loại người như ngươi, nên nhận mệnh đi. Muốn thay thế ta? Nằm mơ!"

Ta được di chuyển đến cung thất gần nhất. Hoàng hậu nương nương lo lắng đến mức xoay vòng vòng.

"Thái y đến chưa?"

Tiểu thái giám mồ hôi đầm đìa chạy tới: "Nương nương, Quý phi nương nương bị kinh hãi, thái y đều bị Hoàng thượng gọi đến Lạc Hoa cung rồi."

Hoàng hậu nương nương: "Không được, bản cung phải đích thân đến Lạc Hoa cung."

Ta véo mạnh lòng bàn tay mình. Ta cắn răng chịu đựng, không cho mình ngất đi.

Lê Qua nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa lau mồ hôi trên trán ta: "Tiểu chủ, người ráng thêm chút nữa thôi, thái y sắp tới rồi ạ!"

Không biết bao lâu sau, cuối cùng hoàng hậu cũng dẫn theo hai vị thái y đến. Thái y vội vàng bắt mạch cho ta, sắc mặt trắng bệch, run rẩy quỳ xuống: "Hoàng hậu nương nương, long thai không giữ được nữa rồi!"
 
Thâm Cung
Chương 6: Chương 6


Hoàng hậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hạ lệnh: "Toàn lực cứu chữa Trình mỹ nhân!"

Đứa con của ta đã mất. Đúng lúc này, hoàng thượng lại làm lành với quý phi. Đứa con yểu mệnh của ta, nghiệt ngã thay, lại trở thành vật hi sinh cho sự hòa hảo của bọn họ.

Hoàng thượng ban thưởng cho ta một trăm lượng vàng, còn đặc biệt cho làm thành hình những hạt lạc mà ta yêu thích.

Ta quay mặt đi, không buồn nhìn đến. Dù có núi vàng biển bạc, cũng không thể nào đổi lại được đứa con của ta.

Hoàng thượng có lẽ cũng cảm thấy áy náy, bèn nói: "Trẫm đã từng hứa, đợi ái phi sinh hạ long tử sẽ lập tức tấn phong. Dư Bảo, truyền chỉ, tấn Trình mỹ nhân lên Trình tần."

Ta ngước mắt nhìn hoàng thượng, trong lòng lạnh lẽo: "Thần thiếp không cần tấn phong, chỉ xin hoàng thượng duy nhất một điều, có thể báo thù cho con của thần thiếp không?"

Hoàng thượng nghe vậy, giận tím mặt: "Trình thị, trẫm nể nàng còn nhỏ tuổi, mới nhẫn nại dỗ dành. Nàng đừng có được nước làm tới! Còn dám không biết điều, chọc giận trẫm..."

Hừ. Quý phi hại c.h.ế.t con ta. Hắn ta không nỡ trách phạt kẻ đầu sỏ gây tội, lại muốn trút giận lên ta, người mẫu thân khốn khổ vừa mất con này sao?

Rõ ràng một trăm ngày qua, hắn ta sủng ái ta đến nhường nào. Cứ như ta đây là người hắn ta yêu thương nhất trên đời vậy.

Ta cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không dám lộ ra chút gì. Trái lại, ta còn tỏ vẻ biết điều, vội vàng tạ ơn hoàng thượng.

Hoàng thượng xem ra rất hài lòng.

"Trình tần quả là người hiền lương thục đức, nàng hãy an tâm nghỉ ngơi. Quý phi bên kia bị kinh động, trẫm phải qua xem thế nào, lát nữa sẽ quay lại thăm nàng."

Hoàng thượng vội vã rời đi, nhưng chưa được mấy bước lại quay đầu trở lại: "Suýt nữa thì trẫm quên mất. Quý phi nói nàng sảy thai, e rằng không may mắn, mà cung điện của nàng lại ở gần Lạc Hoa cung của quý phi, vậy nàng hãy dọn đến Trường Xuân cung đi."

Nói xong, hoàng thượng lần này mới thật sự rời đi.

Dư Bảo phía sau nhìn ta với ánh mắt thương xót. Trường Xuân cung, nơi đó vốn là lãnh cung, vị trí lại hẻo lánh, quanh năm ẩm thấp lạnh lẽo.

Ta siết chặt lấy tấm chăn trong tay, cắn răng ngăn cho nước mắt không trào ra.

Lê Qua lo lắng nhìn ta, giọng nói run rẩy: "Tiểu chủ, giờ phải làm sao đây? Quý phi nàng ta quá đáng lắm rồi!"

Phải, bọn họ quá đáng lắm rồi!

Hại c.h.ế.t con ta, còn muốn đẩy ta xuống bùn đen. Nhưng ta chỉ là một Trình mỹ nhân nhỏ bé. Đứa con không còn, lại chẳng còn được sủng ái. Lấy cái gì để đấu lại với nàng ta đây?

Ta cố gắng mở to mắt, kiên quyết không để nước mắt rơi: "Dọn đi thôi."

Khi ta còn được hoàng thượng sủng ái, nội vụ phủ lúc nào cũng ưu tiên mang những thứ tốt nhất đến cung ta đầu tiên.

Bây giờ ta chuyển đến Trường Xuân cung. Bọn người nội vụ phủ bắt đầu giở trò khinh người.

Trường Xuân cung vốn dĩ vốn đã ẩm thấp lạnh lẽo, đương nhiên là phải cần nhiều than hơn những nơi khác.

Thế là bọn chúng bắt đầu tỏ thái độ khó chịu. Lệ Chi vừa khóc vừa kể với ta: "Nương nương, đám nô tài nội vụ phủ đó thấy người sang bắt quàng làm họ, chúng nói cung của chúng ta dùng than quá nhiều, giờ chỉ còn than bếp thôi ạ. Mà ngay cả mấy thỏi than bếp đó, chúng còn nói là sẽ tính vào phần than được cấp của tháng sau."

Than bếp thì làm sao mà sưởi ấm được cả căn phòng?

Ta cố gắng gượng dậy, nói với Lệ Chi: "Lệ Chi, ngươi đến Khôn Ninh cung một chuyến, mời hoàng hậu nương nương đến đây."

Hoàng hậu nương nương nhanh chóng đến Trường Xuân cung thăm ta, còn dẫn theo cả thái y. Thấy Trường Xuân cung ẩm thấp lạnh lẽo, người lại cho người mang đến mấy giỏ than ngân ti.

"Muội muội chịu khổ rồi, sao không nói với tỷ tỷ sớm hơn?"

Ta cười gượng gạo: "Muội vốn không muốn làm phiền tỷ tỷ, nhưng bọn người nội vụ phủ ức h.i.ế.p muội quá đáng."

Hoàng hậu lập tức sai Mạt Quyên đến phủ nội vụ để răn đe bọn chúng.

Thái y nói ta cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Hoàng hậu không những miễn cho ta một tháng thỉnh an, mà còn cho người mang đủ loại đồ bổ đến Trường Xuân cung.

Trang sức, vải vóc cũng được đưa đến như thể không tốn một xu nào vậy. Trước khi rời đi, hoàng hậu còn an ủi ta: "Muội muội yên tâm, bản cung nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Giang quý phi."
 
Thâm Cung
Chương 7: Chương 7


Sau khi hoàng hậu đi rồi, Lệ Chi và Lê Qua bắt đầu kiểm kê những thứ mà người đã ban tặng.

Lệ Chi nói: "May mà vẫn còn có hoàng hậu nương nương, nếu không thì những ngày tháng của tiểu chủ chắc chắn sẽ còn khó khăn hơn nhiều."

Ta nhìn Lệ Chi, thản nhiên nói: "Nếu hoàng hậu thật lòng quan tâm, thì đã không đợi đến tận mười ngày mới đến đây."

"Lệ Chi, ngươi và Lệ Qua vốn là người của Khôn Ninh cung. Nếu hai ngươi muốn quay về, ta sẽ giúp hai ngươi thỉnh cầu hoàng hậu."

Lệ Chi và Lệ Qua đồng loạt quỳ xuống, vội vàng đáp lời.

Lệ Chi: "Nô tỳ không dám ạ! Lần trước nô tỳ mạo phạm hoàng thượng, cũng là nhờ có người xin hoàng thượng tha tội cho nô tỳ."

Ta lại nhìn sang Lệ Qua. Nàng ta cắn chặt môi, kiên quyết nói: "Nô tỳ cũng muốn ở lại hầu hạ tiểu chủ."

Ta nhìn hai người, nghiêm giọng nói: “Đã quyết định ở lại, thì ta nói rõ ràng trước, từ nay về sau chủ tử của các ngươi chỉ có thể là ta. Dù là hoàng hậu hay hoàng thượng, cũng không ai được phép vượt quyền ta."

Lệ Chi và Lệ Qua đồng thanh đáp lời, vẻ mặt vô cùng cung kính.

Ta gật đầu: "Tốt. Từ tháng này trở đi, ngoài phần lương bổng của nội vụ phủ, ta sẽ trả thêm cho mỗi người năm lượng bạc. Lệ Chi, ngươi có nhiệm vụ giao hảo với cung nữ và thái giám trong cung, thu thập tin tức. Lệ Qua, ngươi tính tình cẩn thận, hãy quản lý tốt tiền bạc và vật dụng cá nhân của ta, tuyệt đối không được để người khác có cơ hội lợi dụng."

Lệ Qua có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, thưa Trình tần, mỗi tháng người cũng chỉ có hai mươi lượng tiền lương, nếu trả thêm cho chúng nô tỳ mỗi người năm lượng..."

Ta mỉm cười, cắt lời nàng: "Không sao, lương bổng của ta sắp tăng lên rồi."

Ta thấy Lệ Chi có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng.

"Lệ Chi, ngươi có chuyện gì muốn nói sao?"

Lệ Chi nhìn sang Lệ Qua, có chút do dự. Lệ Qua hiểu ý, vội nói: "Hay là nô tỳ ra ngoài trước ạ?"

Ta lắc đầu: "Không cần đâu. Ta dùng người thì tin tưởng, đã nghi ngờ thì sẽ không dùng."

Hoàng hậu quỳ gối trước Ngự thư phòng, lớn tiếng thỉnh cầu: "Giang quý phi mưu hại hoàng tự, nếu không nghiêm trị, sao có thể khiến thần dân tâm phục khẩu phục?"

Cùng lúc đó, phụ thân ta ở phủ đệ đóng cửa cố thủ suốt hai tháng trời. Ta vất vả lắm mới có thai, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu.

Ai ngờ, niềm vui ngắn chẳng tày gang, mới đắc ý được nửa tháng, đứa con của ta đã lìa trần.

Hay tin hoàng hậu quỳ gối trước Ngự thư phòng, phụ thân ta vội vã từ phủ chạy đến. Ông quỳ xuống phía sau hoàng hậu, nước mắt lưng tròng, khóc đến già nua. Các đại thần trong Ngự thư phòng cũng không kìm được nước mắt.

Trong số các đại thần ở đây, rất nhiều người có con gái, thậm chí có người còn có con gái đang ở trong cung, nên họ vô cùng cảm thông với ta.

Thế là, tất cả cùng đồng loạt dâng tấu, đàn hặc tội ác mưu hại hoàng tự của quý phi.

Lần này, hoàng thượng không thể làm ngơ được nữa. Quý phi bị giáng xuống một bậc, từ quý phi xuống làm hiền phi.

Thật trớ trêu thay, dù bị giáng chức, nàng ta vẫn được ban cho chữ "hiền". Kẻ đã nhẫn tâm hãm hại long thai, vậy mà vẫn được phong làm "hiền phi".

Đúng là một sự châm biếm đến tột cùng.

Tuy vậy, hoàng hậu lại tỏ ra vô cùng hài lòng với kết quả này. Giọng người mang theo vài phần vui mừng: "Giang quý phi được sủng ái suốt ba năm trời, việc có thể khiến nàng ta bị giáng chức đã là một kỳ tích rồi. Chỉ là, muội muội, muội đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi."

Ta vội cúi đầu, nhỏ nhẹ đáp: "Có thể được tận lực vì nương nương, đó là vinh hạnh của thần thiếp."

Đúng vậy, dùng cái thai để đối phó với quý phi, đó chính là chủ ý của ta.

Hoàng hậu dịu giọng an ủi ta: "Muội muội hãy tĩnh dưỡng cho thật tốt, đứa bé này không còn, sau này muội sẽ sinh thêm nhiều đứa con khác."

Nghe người nói, ta suýt chút nữa thì đã tin vào điều viển vông đó, trong khi miệng vẫn còn đắng ngắt vị thuốc.
 
Thâm Cung
Chương 8: Chương 8


Một tháng sau, mùa xuân ấm áp với muôn hoa đua nở. Ta kết thúc thời gian ở cữ, quay trở về Chiêu Dương điện.

Có lẽ vận số của ta không tốt. Vừa ra khỏi Trường Xuân cung, ta đã chạm mặt Giang quý phi. Không, phải gọi nàng là Giang hiền phi mới đúng.

Giang hiền phi từ trên cao nhìn xuống ta, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai: "Trình Hân Dao, ta nghe nói ngươi được tấn phong rồi. Thật buồn cười, ngươi mất con, vậy mà cũng chỉ được thăng lên hàng tần. Vẫn còn thấp hơn bản cung tận năm cấp, gặp mặt bản cung, ngươi vẫn phải quỳ xuống thỉnh an."

Ta mỉm cười, đáp lời: "Chỉ cần thần thiếp mỗi lần thăng một bậc, Giang hiền phi nương nương lại bị giáng xuống một bậc, thì chỉ cần ba lần như thế, thần thiếp sẽ vượt mặt được nương nương thôi!"

Ta cố tình nhấn mạnh năm chữ "Giang hiền phi nương nương" trong câu nói. Giang hiền phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn sai người bịt miệng ta lại.

Ta liền đưa mặt đến sát trước mặt nàng, thách thức: "Vừa hay hôm nay là ngày thỉnh an hoàng hậu nương nương, chúng ta cùng nhau đến trước mặt người để phân xử cho rõ ràng."

Dù đang dưỡng bệnh, ta vẫn nghe ngóng được rất nhiều chuyện xảy ra trong cung. Các đại thần trong triều lợi dụng việc hiền phi hãm hại hoàng tự để gây sức ép lên hoàng thượng.

Hiền phi đành phải thu mình lại, cẩn trọng hành xử. Các đại thần lại đề xuất việc tuyển chọn tú nữ. Hiền phi cũng ngầm chấp thuận.

Ta không hề sợ nàng ta đánh mình, chỉ sợ nàng ta không dám ra tay mà thôi.

Thật đáng thất vọng, cuối cùng Hiền phi vẫn không động thủ. Trong buổi thỉnh an, hoàng hậu cố ý giữ ta ở lại.

Khuôn mặt người đượm vẻ ưu tư: "Hôm qua hoàng thượng lại đến ngủ ở chỗ Hiền phi, muội muội có kế sách gì không?"

Từ sau khi ta sảy thai, Hiền phi liền tỏ ra yếu thế trước mặt hoàng thượng, thế là hai người lại làm lành với nhau. Hiền phi còn chủ động đề nghị tổ chức tuyển tú. Điều này khiến hoàng thượng càng thêm thương xót nàng ta.

Ngoại trừ những ngày phải đến chỗ hoàng hậu theo quy định, chỉ cần rảnh rỗi là hoàng thượng lại tìm đến Hiền phi.

Ta liền nhẹ nhàng khuyên giải hoàng hậu: "Nương nương, thần thiếp nguyện ý dốc sức vì người. Nhưng mà, hoàng thượng và Hiền phi mới vừa hòa hảo, tình cảm đang còn thắm thiết, thần thiếp nếu lúc này mà chen vào, chẳng phải sẽ vô duyên vô cớ khiến hoàng thượng chán ghét sao?"

Hoàng hậu nghe vậy, cảm thấy ta nói có lý, liền chấp thuận.

Lại nhân cơ hội khuyên Hoàng hậu nhanh chóng tuyển tú. "Các tú nữ đều là tuổi hoa niên. Đợi đến khi các tú nữ vào cung, chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng dời sự chú ý khỏi Hiền phi."

Hoàng hậu: "Hy vọng là vậy."

Rời khỏi cung Hoàng hậu. Ta đang mải suy nghĩ sự việc. Một đứa trẻ lấm lem va phải ta. Ta thấy giày của nó rách lỗ chỗ, ngón chân cái đỏ ửng vì lạnh lộ ra ngoài. Giống hệt những kẻ ăn xin trên đường phố kinh thành.

Phía sau đứa trẻ, hai thái giám vừa đuổi vừa hô: "Đừng chạy! Trả bánh cho ta!"

Thấy ta, hai tiểu thái giám sợ hãi xin lỗi: "Trình tần nương nương tha tội, Đại hoàng tử trộm bánh ở ngự thiện phòng, nô tài chỉ muốn đòi lại bánh, không ngờ lại mạo phạm đến nương nương."

Thì ra đây là Đại hoàng tử. Nghe nói mẫu thân Đại hoàng tử bị Hoàng thượng ruồng bỏ, ta vô cùng ghét bỏ. Ta bịt mũi, không cho Đại hoàng tử đến gần.

"Nghe nói ai dính dáng đến nó đều xui xẻo, các ngươi phải trông coi cẩn thận, đừng để nó đến gần Chiêu Dương điện của ta."

Tiểu thái giám vội vàng vâng lời. Lúc rời đi, ta thấy Thước Chi, người hầu của Giang Hiền phi đi qua. Ba ngày sau, Giang Hiền phi báo cho ta một "tin tốt".

Hoàng thượng lệnh cho ta nuôi dưỡng Đại hoàng tử. Ta ấm ức, vạn lần không cam lòng. Hoàng thượng lại thăng vị phần cho ta, phong làm Quý tần.

Ta từ Chiêu Dương điện ở thiên điện chuyển đến Vĩnh Hòa cung. Giang Hiền phi xui ta nuôi dưỡng Đại hoàng tử, một là để Hoàng thượng ghét ta, hai là để làm ta ghê tởm.

Không ngờ ta lại nhờ vậy mà thăng vị phần. Nàng ta tức đến nghiến răng, cười gượng gạo: "Chúc mừng muội muội thăng Quý tần. Mong muội muội luôn giữ được nụ cười này."
 
Thâm Cung
Chương 9: Chương 9


Nụ cười của ta chân thành hơn hẳn: "Đều nhờ phúc của Hiền phi nương nương."

Sau khi Giang Hiền phi đi khỏi, Lê Chi hỏi ta: "Nương nương, người cố ý để Thước Chi thấy người ghét bỏ Đại hoàng tử, đúng không? Người vốn dĩ đã định nhận nuôi Đại hoàng tử rồi?"

Ta cảm thán sự tinh ý của Lê Chi: "Sao ngươi lại nói vậy?"

Lê Chi: "Nương nương một tháng trước đã nói sắp được tăng bổng lộc hàng tháng. Hôm nay người thăng vị phần, chẳng phải là tăng bổng lộc sao? Vậy nên nương nương đã tính toán kỹ càng từ một tháng trước rồi."

Ta xoa đầu Lê Chi. "Ngươi nói đúng."

Đại hoàng tử bắt đầu vô lễ với ta. Người nó lấm lem bùn đất. Ta sai người tắm rửa cho nó.

Nó hết lần này đến lần khác nhảy ra khỏi chậu tắm. Ta hỏi nó: "Nhóc con, có phải con sợ nước không?"

Đại hoàng tử quay mặt đi: "Tiểu gia không phải nhóc con, cũng không cần ngươi quản!"

Ta buồn cười nhìn nó: "Không gọi con là nhóc con, vậy con tên gì?"

Một hồi im lặng. Lát sau nó nói: "Bọn họ đều gọi con là Đại hoàng tử."

Ta: "Vậy phụ hoàng con gọi con là gì?"

Nó bắt đầu c ắn môi dưới: "Con chưa từng gặp phụ hoàng."

Không ngờ Hoàng thượng lại tệ bạc đến thế. Một đứa con trai lớn như vậy, ngay cả tên cũng không đặt cho nó.

Hoàng thượng họ Cảnh, ta suy nghĩ một lát.

"Cảnh Khánh Sinh, từ nay về sau con sẽ gọi tên này nhé."

Nó lẩm bẩm trong miệng: "Khánh Sinh?"

Ta gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, Khánh có nghĩa là ăn mừng, Sinh đại diện cho sự ra đời của sinh mệnh. "Hai chữ Khánh Sinh kết hợp, có nghĩa là ăn mừng sự ra đời của sinh mệnh, con có thích không? Nếu con không có ý kiến gì, ngày mai ta sẽ đi tìm Hoàng hậu, ghi tên con vào ngọc điệp."

Đại hoàng tử cười lạnh: "Ăn mừng sự ra đời của sinh mệnh sao? Một đứa trẻ hoang dã không ai cần như con, cũng có người ăn mừng sao?"

Ta xoa đầu nó: "Có chứ. Mẫu thân con, chắc chắn nàng ấy sẽ ăn mừng. Đúng rồi, gọi tên thân mật là gì nhỉ? Khánh Khánh nhé?"

Đại hoàng tử đột nhiên đẩy mạnh ta một cái. Ta phải vịn vào bàn mới đứng vững. Nó liếc mắt nhìn ta: "Trình Hân Dao, ngươi đừng làm ra vẻ quan tâm ta như vậy, cũng đừng diễn trò mẫu hiền con hiếu với ta. Ngươi đừng quên, ta bị người ta ép đưa cho ngươi đấy. Rõ ràng ba ngày trước, ngươi còn ghét bỏ ta."

Hóa ra nhóc con này thù dai thế. Ta chớp chớp mắt: "Nếu ta không giả vờ ghét bỏ con, sao có thể nuôi con được? Con không muốn gọi là Khánh Khánh, vậy ta gọi con là Khánh Sinh nhé!"

Nhóc con như bị lời nói của ta đánh trúng, há hốc miệng không nói nên lời. Ta nhân cơ hội sai người dọn chậu tắm đi, thay bằng chậu gỗ giặt quần áo.

Chậu gỗ thấp hơn. Khánh Sinh không giãy giụa nữa. Sau đó, ta sai người điều tra. Mới biết lúc Khánh Sinh còn nhỏ, có một đại thái giám trong cung lấy nó ra làm trò đùa. Hắn ta ném nó vào chậu tắm, đợi nó khó khăn lắm mới ngoi đầu lên thì lại ấn xuống.

Nó mấy lần bị sặc nước đến ngất đi. Nhưng không ai che chở cho nó. Trong cung, hoàng tử không có mẹ ruột lại bị hoàng đế ghét bỏ, sống còn không bằng con ch.ó trong ngự trù phòng. Khó trách nó gầy như que củi.

Rõ ràng đã chuẩn bị giường cho nó, nhưng nó chỉ dám ngủ trên chiếc đôn cạnh giường.

Nó nói nó không xứng, sợ bị đánh. Ta rất tức giận. Phái người đi tìm tên thái giám đó. Nhưng lại hay tin mấy ngày trước hắn ta say rượu ngã xuống giếng c.h.ế.t đuối.

Ta nhìn Đại hoàng tử với ánh mắt đầy ẩn ý: "Thật trùng hợp."

Đại hoàng tử hừ một tiếng: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Ta cười nhạt: "Không có gì, thái giám Trần mưu hại hoàng tử, ta tìm hắn vốn dĩ cũng muốn lấy mạng hắn. Hắn tự c.h.ế.t đuối, ta đỡ mất công."

Khánh Sinh lại quay mặt đi. Ta rõ ràng nghe thấy nó mắng ta "giả tạo".

Hoàng hậu hay tin ta nuôi dưỡng Đại hoàng tử. Tức giận mắng ta không có đầu óc.

"Cả cung trên dưới đều biết Hoàng thượng ghét bỏ Đại hoàng tử, muội muội đưa Đại hoàng tử về cung của mình, Hoàng thượng sao có thể đến cung của muội muội?"
 
Thâm Cung
Chương 10: Chương 10


Ta ấm ức, nước mắt lưng tròng: "Nương nương! Thần thiếp chỉ là một tần, vì nuôi dưỡng Đại hoàng tử mới được phong Quý tần, làm sao dám trái ý thánh chỉ? Hiền phi nương nương đang đợi bắt lỗi thần thiếp đấy ạ."

Hoàng hậu: "Cũng phải. Chuyện của Đại hoàng tử ta sẽ tính sau, muội muội tìm cơ hội đẩy Đại hoàng tử ra khỏi tay mình. Muội muội còn trẻ, sau này sẽ có con trai của riêng mình. Vả lại vị phần của muội muội bây giờ, đến lúc đó có phi tần vị thấp sinh con, cũng có thể nuôi dưỡng."

Ta ngoài mặt vâng dạ. Hoàng hậu đổi chủ đề.

"Hôm nay gọi muội muội đến, muốn muội muội để ý mấy vị phi tần mới vào cung, xem có ai dùng được không."

Ta đồng ý giúp để ý. Về đến Vĩnh Hòa cung, vừa hay có Lư Bảo Lâm mới vào cung đến thỉnh an. Tổ phụ của Lư Bảo Lâm là quốc công gia. Trước khi vào cung ta đã từng gặp nàng. Lư Bảo Lâm vừa gặp mặt, đã ngọt ngào gọi ta là Trình tỷ tỷ .

"Oa, cung điện của Trình tỷ tỷ lớn quá! Nghe nói tỷ tỷ vừa vào cung đã được sủng ái, một đường thăng tiến, muội muội không biết khi nào mới được gặp Hoàng thượng. Thật ngưỡng mộ tỷ tỷ có đường tỷ là Hoàng hậu."

Ta cười tươi như hoa: "Bản cung và muội muội tình thâm tỷ muội, tỷ tỷ của bản cung, chính là tỷ tỷ của muội muội."

Ta tiến cử Lư Tòng Linh cho Hoàng hậu. Hoàng hậu thân mật gọi muội muội, còn ban thưởng cho nàng ta rất nhiều đồ vật. Trong đó có một chiếc vòng tay vàng ròng khiến ta thèm muốn. Ta đoán chừng, ít nhất cũng phải nặng một hai lượng.

Lư Tòng Linh thấy ta thích, liền lấy ra: "Trình Tỷ tỷ thích, chi bằng tặng cho Trình tỷ tỷ đi. Muội muội vốn dĩ không đeo vòng tay vàng."

Ta mừng rỡ khôn nguôi. Đem chiếc trâm cài điểm thúy vàng ròng Hoàng hậu tặng cho nàng ta. Lư Tòng Linh không dám nhận.

"Trâm cài của tỷ tỷ quá quý giá, muội muội hổ thẹn không dám nhận."

Ta mạnh mẽ cài lên cho nàng ta. Trâm cài của ta, chưa đến nửa lượng, đổi lấy chiếc vòng tay vàng nặng một hai lượng của nàng ta, lời to.

Đại hoàng tử không biết làm sao biết được chuyện Hoàng hậu khuyên ta tìm cơ hội vứt bỏ nó. Nó giận dỗi với ta. Ta nghĩ thầm, mèo có đường mèo, chó có đường chó.

Trong tình cảnh bị Hoàng thượng chán ghét, để sống sót trong thâm cung này, Đại hoàng tử không hề vô hại như vẻ ngoài.

Dưới sự sắp xếp của Hoàng hậu, thẻ bài xanh của Lư Tòng Linh được Hoàng thượng chọn trúng. Lư Tòng Linh đặc biệt mời ta đến. Ta thấy trên giường nàng ta bày la liệt y phục đủ màu hồng, vàng, xanh lá, xanh lam.

Lư Tòng Linh vẫy tay gọi ta: "Tỷ tỷ mau đến giúp muội muội xem, tối nay muội muội mặc bộ nào thì hợp?"

Ta cười nói: "Y phục của muội muội thật nhiều."

Ta cầm một bộ cung trang xanh lá nhạt: "Muội muội thử bộ này xem, eo muội muội nhỏ, mặc bộ này sẽ đẹp hơn."

Lư Tòng Linh thay y phục vào: "Quả nhiên mắt nhìn của tỷ tỷ vẫn tốt nhất. Tỷ tỷ tiện thể giúp muội muội xem nên búi tóc gì, đeo trang sức gì, trang điểm ra sao nhé?"

Y phục của Lư Tòng Linh đã nhiều, trang sức còn nhiều hơn. Ta cùng nàng ta loay hoay từ trưa đến gần tối. Vậy mà Lư Tòng Linh dày công trang điểm, lại uổng phí tâm cơ.

Hoàng thượng vừa đến cửa phòng nàng ta. Cung nữ của Hiền phi hớt hải chạy tới, quỳ sụp trước mặt Hoàng thượng: “Hoàng thượng, nương nương nhà nô tỳ bệnh tim lại tái phát rồi."

Hoàng thượng nghe tin người trong lòng đổ bệnh, nào còn tâm trí đâu mà để ý đến Lư Bảo Lâm. Ngài thậm chí còn quên cả việc bảo Lư Bảo Lâm đang quỳ nghênh giá đứng dậy. Rồi vội vã rời đi.

Đêm đó còn trực tiếp ngủ lại chỗ Hiền phi. Tội nghiệp Lư Bảo Lâm, vốn là phi tần mới vào cung đầu tiên được sủng hạnh. Giờ đây lại thành trò cười.

Mắt Lư Bảo Lâm khóc sưng húp. Nàng ta tìm Hoàng hậu khóc lóc. Ngược lại còn bị Hiền phi chế giễu. Hiền phi nghẹn giọng: "Xin lỗi nhé, muội muội Lư. Hoàng thượng cũng chỉ là quá lo cho bản cung, bản cung đã nói không sao rồi, Hoàng thượng cứ nhất định đòi ở lại trông chừng ta."

Hiền phi uyển chuyển rời đi. Gia thế Lư Bảo Lâm tốt, ở nhà chưa từng chịu ấm ức. Nàng ta không chịu nổi tủi thân, òa khóc lớn.

Hoàng hậu an ủi Lư Bảo Lâm. Nhường ngày thị tẩm của mình cho nàng ta. Hoàng thượng nghe Hoàng hậu nhắc đến. Mới nhớ ra vị mỹ nhân mình đã chọn thẻ bài xanh rồi quên bẵng. Lư Tòng Linh như nguyện hầu hạ thị tẩm. Hôm sau liền được phong làm Tài nhân.

Sau khi Lư Bảo Lâm thị tẩm. Hoàng thượng dường như mới nhớ ra mình đã tuyển tú. Liên tiếp sủng hạnh mấy vị tân nhân. Hiền phi vì thế mà ghen tuông, ghen đến đau cả tim.
 
Thâm Cung
Chương 11: Chương 11


Hoàng hậu tâm trạng vô cùng tốt. Nàng giao cho ta chuẩn bị yến tiệc mùa xuân. Yến tiệc mùa xuân, thực chất là để chọn phò mã cho công chúa Trường Lạc.

Công chúa do tiên hoàng để lại, chỉ còn công chúa Trường Lạc chưa gả phu. Hoàng thượng muốn thể hiện nhân đức, muốn công chúa gả phụ thật long trọng. Yến tiệc mùa xuân lần này, chính là để công chúa Trường Lạc gặp gỡ các tài tuấn thế gia.

Hoàng hậu khuyên ta nhân dịp yến tiệc mùa xuân tìm cơ hội tạo ấn tượng trước mặt Hoàng thượng, đừng dẫn theo Đại hoàng tử.

Ta nói: "Nương nương, thần thiếp tạm thời không thể tách khỏi Đại hoàng tử. Nếu không cởi được khúc mắc trong lòng Hoàng thượng, Đại hoàng tử vĩnh viễn là cái gai trong lòng ngài."

Ta dang hai tay: "Vậy thần thiếp cũng sẽ bị ghẻ lạnh theo."

Mấy ngày trước ta thấy Đại hoàng tử đã đến tuổi đi học, hỏi nó có muốn đến thượng thư phòng không. Lúc này mới biết, nó vẫn luôn lén lút học chữ.

Nó lấy ra một quyển Tam Tự Kinh cũ kỹ. Có lẽ vì lật quá nhiều, vài trang sách đã nhòe mực, chữ nghĩa không còn rõ ràng.

Lòng ta chợt quặn thắt.

Là hoàng tử duy nhất của bậc đế vương. Lẽ ra phải sống trong nhung lụa. Vậy mà, cuộc sống của nó còn chẳng bằng đứa con nhà thường dân.

Từ đó, ta quyết tâm, phải giúp nó đòi lại công bằng trước mặt hoàng thượng. Hoàng hậu im lặng một hồi rồi lên tiếng: "Vậy muội muội hãy tìm cách đưa chút bạc cho Dư Bảo, người hầu cận bên cạnh hoàng thượng, nhờ hắn nói giúp vài lời tốt đẹp."

Nghĩ đến việc phải hối lộ người khác, lòng ta nặng trĩu.

Hoàng hậu lại thản nhiên nói thêm: "Ít quá thì chẳng ăn thua đâu, phải tầm ba nghìn lượng bạc đấy. Khi muội nhập cung, ta đã chi cho hắn ba nghìn lượng, nhờ hắn dẫn dụ hoàng thượng đến ngự hoa viên."

Ta: ...

Thì ra, đó là lý do ta gặp được hoàng thượng. Và cũng vì thế, Dư Bảo công công mới kịp thời ra mặt giải vây khi hoàng thượng nghi ngờ ta.

Kể từ khi ta nhận nuôi đại hoàng tử. Hoàng thượng cũng chẳng buồn ghé qua Vĩnh Hòa cung. Bọn người trong nội vụ phủ thấy vậy liền hùa theo, tìm cách bớt xén cả phần của ta.

Cuộc sống của ta ngày càng túng quẫn. Nghĩ đến đây, ta liền hỏi: "Thưa nương nương, thần thiếp đã nuôi dưỡng đại hoàng tử hơn một tháng, sao vẫn chưa thấy phần bổng lộc hàng tháng của ngài ấy đâu?"

Hoàng hậu liếc nhìn nữ quan Mạt Quyên đứng bên cạnh. Mạt Quyên vội vàng cúi người đáp lời: "Là do nô tỳ sơ suất. Nô tỳ sẽ lập tức cho người mang phần bổng lộc của đại hoàng tử đến Vĩnh Hòa cung ngay ạ."

Ta lại rụt rè ngước nhìn hoàng hậu, hỏi tiếp: "Vậy còn phần bổng lộc những năm trước, từ khi đại hoàng tử còn nhỏ thì sao ạ?"

Hoàng hậu khẽ xoa thái dương, đáp: "Muội muội à, khoản đó thì muội đừng mong đợi nữa. Hoàng thượng đã hạ lệnh, không cấp cho ngài ấy."

Ta bĩu môi, đành miễn cưỡng chấp nhận: "Vậy thôi ạ."

Chẳng ngờ, hoàng hậu vẫn chưa buông tha cho ta. Nàng nhìn ta, nói: "Ta nghe nói, muội đã lấy chiếc trâm cài tóc ta tặng, đổi cho Lư tài nhân lấy một chiếc vòng tay vàng to?"

Ta cười tít mắt, đáp: "Dạ đúng vậy. Một chiếc vòng tay vàng nặng trịch ấy ạ."

Hoàng hậu lắc đầu: "Chiếc trâm cài tóc đó chế tác vô cùng tinh xảo, đáng giá bằng mấy chiếc vòng tay vàng kia đấy."

Ta: ...

Sao nàng không nói sớm cho ta biết?

Vậy là lỗ to rồi!

Ta nhăn nhó mặt mày, còn hoàng hậu thì cười đến là vui vẻ. Ta liền đảo mắt, nhìn chằm chằm vào cây trâm vàng óng ánh trên đầu nàng: "Nương nương, cây trâm vàng của người đẹp quá đi mất."

Nụ cười trên môi hoàng hậu vụt tắt: "Muội muội à, muội mau về cung của mình đi thôi."

Lát sau, Mạt Quyên mang đến bốn mươi lượng bạc: "Thưa nương nương, phần bổng lộc hàng tháng của đại hoàng tử là mười lượng, tiền mua bút mực cũng mười lượng. Đây là của hai tháng ạ."

Ta đón lấy xấp bạc nặng trịch: "Mạt Quyên, ngươi vất vả rồi."

Sau khi Mạt Quyên rời đi, ta bắt đầu tính toán sổ sách. Tiền thu nhập của đại hoàng tử là bốn mươi lượng. Nhưng nó còn phải mua sách vở, may quần áo, giày dép...

Nghĩ đến việc sắp phải chi ra ba nghìn lượng bạc, lòng ta đau như cắt. Ta gọi đại hoàng tử Cảnh Khánh Sinh đến, tỉ mỉ kể cho nó nghe từng khoản chi tiêu.

"Con xem, ta đã chi cho con bao nhiêu là bạc. Lớn lên nhớ phải trả đủ cả vốn lẫn lời cho ta đấy."
 
Thâm Cung
Chương 12: Chương 12


Khánh Sinh hừ lạnh một tiếng: Trình Hân Dao, chẳng lẽ ngươi định làm mẫu phi của ta dài dài chắc? Ta nhắc cho ngươi nhớ, phụ hoàng đã hơn một tháng nay chưa ghé Vĩnh Hòa cung rồi đấy."

Thằng nhóc đáng ghét này!

Ta làm tất cả là vì ai chứ?

Chỉ giỏi chọc tức ta thôi.

May mắn thay, bá mẫu đã để lại cho ta năm nghìn lượng ngân phiếu. Ta bảo Lê Qua lấy ra ba nghìn lượng, đưa cho Lệ Chi, dặn nàng mang đến chỗ Dư Bảo.

Vậy mà, Lệ Chi lại mang về hai nghìn lượng: "Thưa nương nương, Dư Bảo đã đồng ý sẽ tâu những lời tốt đẹp cho đại hoàng tử. Hắn và nô tỳ là đồng hương, nói rằng giúp đỡ nương nương thì không cần nhiều tiền đến vậy."

Thế là tiết kiệm được những hai nghìn lượng bạc!

Ta vui mừng khôn xiết: "Lệ Chi, ngươi thật sự quá giỏi rồi!"

Ta thưởng cho Lệ Chi một cây trâm vàng.

Lệ Chi liền quỳ xuống: "Nô tỳ không dám nhận thưởng, nô tỳ có chuyện muốn cầu xin nương nương."

Ta không vội vàng gật đầu mà hỏi. "Ngươi cứ nói trước xem, là chuyện gì?"

Lệ Chi: "Cung nữ Ngụy Tử, người cùng nô tỳ vào cung, vốn là nha hoàn nhị đẳng trong cung Hiền phi, chỉ vì lúc dâng trà bị Hiền phi chê nóng quá mà bị đày đến Tân Giả Khố. Quản sự ở đó cố tình gây khó dễ cho nàng ấy. Tay nàng ấy đầy vết nứt nẻ, lưng cũng bị đánh đến thâm tím, nếu không ai giúp đỡ, e là không giữ nổi tính mạng. Nô tỳ xin nương nương rủ lòng thương, có thể đưa nàng ấy về đây không ạ? Nàng ấy nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp nương nương."

Đây không phải là chuyện gì khó khăn.

Ta đích thân đến Tân Giả Khố một chuyến. Đưa Ngụy Tử ra ngoài. Ngụy Tử mừng rỡ đến rơi nước mắt, nói rằng nhất định sẽ báo đáp ân tình của ta.

Ta nhìn những vết thương trên người nàng ấy: "Ngươi cứ dưỡng thương cho lành hẳn rồi hãy nói."

Cảnh tượng này đã lọt vào mắt Cảnh Khánh Sinh. Nó tỏ vẻ khó hiểu: "Trình Hân Dao, có phải ngươi mắc chứng thích nhặt nhạnh người khác không? Với lại, đã tiếc tiền rồi, còn bày vẽ đưa quà cho Dư Bảo làm gì?"

Ta đáp lời: "Đến khi có cơ hội thích hợp, ta sẽ nói cho con biết."

Ta và Cảnh Khánh Sinh đã thỏa thuận với nhau. Trước mặt mọi người, ta sẽ giả vờ ghét bỏ nó. Sau lưng, ta sẽ cố gắng đối tốt với nó hết mức có thể.

Nó vẫn còn bán tín bán nghi.

Lại đến ngày thỉnh an hoàng hậu.

"Hoàng hậu nương nương, không hay rồi! Hoàng hậu nương nương, không hay rồi!"

Một tiểu thái giám hớt hải chạy vào. Hoàng hậu lập tức nổi trận lôi đình.

"Tát miệng!"

Tiểu thái giám nhận ra mình lỡ lời, liền mạnh tay tát mạnh vào mặt mình hai cái: "Nương nương tha mạng, nô tài nóng vội nên nói sai."

Hoàng hậu lúc này mới hỏi: "Thôi đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu thái giám: "Lư tài nhân và Hiền phi đang cãi nhau kịch liệt ạ."

Hoàng thượng đã giá lâm Ngự Thư Phòng, giao lại cho hoàng hậu xử lý. Xem ra hoàng thượng cũng đã mất kiên nhẫn với việc Hiền phi liên tục giả bệnh.

Tiểu thái giám nói rằng họ cãi nhau. Quả là một cách nói giảm nói tránh.

Lúc chúng ta đến nơi, Hiền phi đang túm tóc Lư tài nhân không thương tiếc. Lư tài nhân bị Hiền phi đánh cho thê thảm, Hiền phi cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Khuôn mặt nàng ta bị Lư tài nhân cào cho xước xát tơi bời. Vì dung mạo bị hủy hoại, Hiền phi không thể diện kiến hoàng thượng. Đến cả yến tiệc mùa xuân cũng đành phải vắng mặt.

Hoàng hậu nhìn Lư tài nhân với ánh mắt đầy tán thưởng. Tuy vậy, nàng vẫn phải làm ra vẻ nghiêm khắc, phạt cả hai người chép kinh sám hối.

Hoàng thượng hay tin Hiền phi bị tổn hại nhan sắc, lại nổi cơn đau lòng. Hắn giận dữ, hạ lệnh giáng chức Lư tài nhân.

Lư tài nhân nghiễm nhiên trở thành phi tần đầu tiên của triều đại này bị giáng chức. Nhưng dường như Lư tài nhân chẳng mấy bận t@m đến việc bị giáng chức.

"Tỷ tỷ, tỷ đã nhìn thấy cái mặt của Hiền phi chưa? Muội thấy dù có bị giáng chức cũng đáng lắm!"
 
Thâm Cung
Chương 13: Chương 13


Ta bật cười, lắc đầu.

Trước thềm yến tiệc mùa xuân, Thượng Phục Cục đã mang đến phần y phục của ta và đại hoàng tử.

Ta có tám bộ xuân phục. Đại hoàng tử có sáu bộ.

Ồ, xem ra mùa xuân này, ta không cần phải tốn tiền may quần áo cho nó nữa rồi.

Tại buổi yến tiệc, hoàng hậu cho mời các tài tử đến trổ tài nghệ.

Người múa kiếm, kẻ gảy đàn, người thổi sáo, người vẽ tranh thủy mặc.

Trưởng Lạc công chúa tỏ vẻ không mấy hứng thú. Yến tiệc diễn ra được một nửa. Trưởng Lạc công chúa bước xuống bàn tiệc, tiến đến trước bàn của Tiêu tướng quân Tiêu Quân Dao.

"Tiêu Quân Dao, sao ngươi không trổ tài nghệ gì vậy?"

Tiêu Quân Dao đứng dậy, chắp tay hành lễ: "Xin thứ lỗi, đa tạ công chúa đã ưu ái, nhưng vi thần thực sự không có tài nghệ gì đáng để biểu diễn. Những thứ vi thần học được, chỉ là mấy thứ võ nghệ g.i.ế.c người trên chiến trường."

Trong khoảnh khắc, cả đại sảnh yến tiệc bỗng chìm vào tĩnh lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trưởng Lạc công chúa và Tiêu Quân Dao.

Thái độ của Tiêu Quân Dao rõ ràng là không hề có ý tứ gì với công chúa. Công chúa nghẹn lời, lúng túng không biết phải làm sao.

Thấy bầu không khí gượng gạo, ta liền đẩy nhẹ đại hoàng tử Cảnh Khánh Sinh.

Khánh Sinh bước ra nói: "Cô mẫu, nếu Tiêu tướng quân ngại ngùng, vậy để tiểu chất mạo muội trổ tài vậy."

Khánh Sinh trước khi được ta nuôi dưỡng, vốn dĩ chẳng có cơ hội tiếp xúc với cầm kỳ thi họa. Vậy nên, ta đã giúp nó chọn một màn biểu diễn đơn giản: học thuộc Thiên Tự Văn.

Giọng nói trẻ thơ trong trẻo như ngọc châu rơi trên mâm ngọc, từng chữ từng câu vang vọng cả sảnh tiệc.

"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc..."

Khi nó đọc thuộc lòng đến câu cuối cùng "vị ngữ trợ giả, yên chiến hồ dã", liền thở phào một hơi.

Tiêu Quân Dao dẫn đầu vỗ tay, Trưởng Lạc công chúa cũng vỗ tay theo.

Dư Bảo công công đúng lúc lên tiếng: "Bộ dáng tiểu điện hạ ngâm nga thơ văn, thật giống phong thái hoàng thượng lúc nhỏ."

Thái phó cũng phụ họa. "Năm xưa vi thần lần đầu diện kiến hoàng thượng, người cũng có dáng vóc cao lớn như tiểu điện hạ đây._Vi thần khảo bài kinh sử của hoàng thượng, người cũng đã ngâm nga bài Thiên Tự Văn._Chớp mắt một cái, đã hai mươi năm trôi qua."

Ta chớp chớp mắt.

Rõ ràng là ta đã nhét tiền cho Dư Bảo. Sao thái phó còn nhiệt tình hơn cả Dư Bảo vậy?

Hoàng thượng gọi đại hoàng tử lên trước. Hắn khẽ mở miệng, có lẽ chợt nhớ ra mình còn chưa biết tên của con trai.

"Con..."

Đại hoàng tử rất nhanh trí: "Nhi thần Cảnh Khánh Sinh xin được thỉnh an phụ hoàng."

Hoàng thượng kéo đại hoàng tử đến gần. Hắn hỏi nó đã đọc những sách gì. Lại hỏi đã học chữ từ đâu.

Đợi khi đại hoàng tử trả lời xong, ta liền đứng dậy nói: "Hoàng thượng, hay là để yến tiệc tiếp tục ạ?"

Hoàng thượng cho gọi Khánh Sinh ngồi cạnh mình, rồi bảo yến tiệc tiếp tục.

Tuy rằng sau đó cũng có một vài tài tử khác lên biểu diễn tài nghệ. Nhưng rõ ràng công chúa vẫn chưa từ bỏ ý định với Tiêu Quân Dao, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang.

Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Đến khi yến tiệc kết thúc, Tiêu Quân Dao vẫn không hề thể hiện tài nghệ gì.

Yến tiệc tan. Trưởng Lạc công chúa tức giận đến phát khóc.

Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ: "Thật không biết điều! Trưởng Lạc, trẫm sẽ chọn cho muội một người tốt hơn. Trẫm không tin, cả kinh thành này không có ai hơn được cái tên Tiêu Quân Dao kia!"

Trưởng Lạc công chúa, người vốn dĩ ít khi thể hiện bản thân, lại bất ngờ tỏ ra kiên quyết: "Nhưng muội chỉ thích mỗi mình chàng ấy."

Ta và hoàng hậu nhìn nhau, cùng lắc đầu ngao ngán. Dù là hoàng thượng, cũng không thể ép buộc Tiêu tướng quân cưới công chúa được.

Trưởng Lạc công chúa vẫn không cam tâm. Nàng lại đuổi theo tìm Tiêu Quân Dao.

Ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay, nên âm thầm đi theo sau. Khi ta đuổi kịp, Trưởng Lạc công chúa đã nước mắt lưng tròng.

"Tiêu tướng quân, ta thật lòng thích chàng! Tại sao chàng lại không thích ta?"

Tiêu Quân Dao giữ khoảng cách với nàng ấy: "Điện hạ, người rất tốt, chỉ tiếc là mạt tướng đã có ý trung nhân rồi."
 
Thâm Cung
Chương 14: Chương 14


Trưởng Lạc công chúa vội vàng truy hỏi: "Ý trung nhân của Tiêu tướng quân là ai vậy?"

Tiêu Quân Dao khẽ nhíu mày: "Chỉ là mạt tướng đơn phương cảm mến, xin không thể tiết lộ."

Tiêu Quân Dao xoay người rời đi, nhưng lại bắt gặp ta. Ta cười gượng gạo. Hắn trầm mặc một lát, kéo ta ra sau hòn giả sơn: "Tại sao nàng lại không từ mà biệt? Ta đã tìm kiếm nàng suốt ba năm trời!"

Hắn rõ ràng đang giận dữ, nhưng động tác lại vô cùng cẩn trọng, sợ làm ta bị thương.

"Dao Dao, nàng có muốn rời khỏi đây không? Ta sẽ dẫn nàng đi."

Sống mũi ta cay xè.

“Tiêu Quân Dao, việc ta không từ mà biệt đã nói lên tất cả rồi. Ta không đi. Ta đã phải trăm phương ngàn kế mới vào được cung này."

Ta đẩy hắn ra.

Sau lưng, có người nói: "Ta sẽ đợi nàng."

Thanh âm rất khẽ, có lẽ chỉ là ảo giác của ta. Ta bước ra khỏi hòn giả sơn, thì thấy đại hoàng tử đang đứng dưới hành lang dài.

Nó nháy mắt với ta: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi nói với ai đâu."

Ta thở phào nhẹ nhõm. Lại nghe nó bồi thêm một câu: "Mà nói ra thì ta cũng chẳng được lợi lộc gì."

Cái thằng nhóc này. Rõ ràng là có lòng tốt, cứ phải tỏ ra cứng miệng.

Về đến Vĩnh Hòa cung. Dư Bảo cũng theo chân đến.

"Quý tần nương nương, hoàng thượng đã lật thẻ bài xanh của nương nương rồi ạ."

Dư công công quả là người đáng tin cậy, ba nghìn lượng bạc không uổng phí chút nào.

Đại hoàng tử định tìm cớ rời đi. Ta liền kéo nó lại: "Khánh Sinh, con mang sách vở đến đây. Hôm nay con mới là nhân vật chính, con phải biểu hiện thật tốt, không thể để uổng phí tiền bạc của ta."

Khánh Sinh bất đắc dĩ nhìn ta. Lúc hoàng thượng đến, ta đang xem bài vở của đại hoàng tử. Ta liền kéo hắn cùng xem.

"Thần thiếp học thức nông cạn, xin hoàng thượng giúp thần thiếp kiểm tra bài vở cho ngài ấy ạ."

Hoàng thượng xem xét bài vở của đại hoàng tử một hồi. Hắn khen ta dạy dỗ đại hoàng tử rất tốt.

Rồi lại bảo Dư Bảo đi thu dọn Thượng Thư Phòng, để đại hoàng tử có chỗ học hành.

Hắn muốn mời danh sư đến dạy học cho đại hoàng tử, rồi hỏi ta có lựa chọn được ai làm bạn đọc cho nó hay không.

Ta khẽ cúi đầu: "Hoàng thượng, thần thiếp là phận nữ nhi chốn hậu cung, đâu có quen biết người nào để giới thiệu, xin hoàng thượng tự quyết định ạ."

Hoàng thượng trầm ngâm suy nghĩ: "Cháu trai của Lư Quốc công có tuổi tác tương đương, còn cháu trai của Hiền phi cũng vậy."

Ta thầm rơi nước mắt cảm thông cho đại hoàng tử. Đệ đên của Lư tài nhân và cháu trai của Hiền phi ư?

Hai người này còn đang bị phạt vì tội cãi nhau đây mà. Giờ hoàng thượng lại chọn người nhà của họ làm bạn đọc cho đại hoàng tử...

Ta liếc nhìn hoàng thượng đầy ẩn ý.

Hắn có vẻ đang rất hài lòng với bản thân, cho rằng hậu cung rất hòa thuận.

"Trình Quý tần thấy thế nào?"

Ta còn có thể nói gì đây.

"Hoàng thượng đã chọn, chắc chắn là những người tốt nhất rồi."

Sau khi đại hoàng tử rời đi, hoàng thượng muốn nghỉ ngơi.

Ta vội quỳ xuống, nói: "Hoàng thượng, thần thiếp hôm nay trong người không được khỏe, hay là người đến chỗ các muội muội khác đi ạ?"

Thấy hoàng thượng có vẻ sắp nổi giận, Dư Bảo đứng bên cạnh liền lắc đầu: "Quý tần nương nương, người nói vậy là không đúng rồi. Nếu người không khỏe, sao không bẩm báo với Nội vụ phủ?"

Theo quy định của hậu cung, nếu phi tần không khỏe thì phải báo với Nội vụ phủ để rút thẻ bài xanh xuống.

Ta cười gượng gạo: "Chẳng phải hoàng thượng đã mấy tháng nay không ghé qua chỗ thần thiếp, nên thần thiếp mới lỡ dại một lần."

Hoàng thượng hậm hực phất tay áo rời đi.

Nhờ có lệnh của hoàng thượng, Thượng Thư Phòng nhanh chóng được thu dọn sạch sẽ. Hoàng thượng chỉ định Thái phó cùng các danh nho đích thân đến dạy học cho đại hoàng tử.

Hai vị bạn đọc cũng nhanh chóng đến trình diện. Toàn bộ bút mực giấy nghiên mà đại hoàng tử sử dụng đều do Thượng Thư Phòng cung cấp. Hoàng thượng còn nâng bổng lộc hàng tháng của nó lên.

Ta càng thêm phần cao hứng. Hoàng hậu phái người đưa đến một tiểu thái giám lanh lợi, để làm thư đồng cho đại hoàng tử.
 
Thâm Cung
Chương 15: Chương 15


Đại hoàng tử tỏ ra rất hài lòng với việc này. Điều duy nhất nó không hài lòng, đó là hai vị bạn đọc thỉnh thoảng lại cãi nhau chí chóe.

Tuy nhiên, ta không hề có ý định tìm hoàng thượng để xin đổi bạn đọc. Thay vào đó, ta để đại hoàng tử tự mình giải quyết vấn đề.

Hai ngày sau, đại hoàng tử báo với ta rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Ta tò mò hỏi nó đã giải quyết bằng cách nào.

Nó kiêu hãnh đáp: "Bọn họ không hiểu lý lẽ, vậy thì con dùng chút võ lực vậy. Dù sao con là đại hoàng tử, bọn họ cũng không dám đánh trả."

Và cứ thế, đại hoàng tử đã dùng vũ lực để giải quyết chuyện của hai vị bạn đọc. Hai vị bạn đọc kia cũng hoàn toàn tâm phục khẩu phục, vô cùng kính nể nó.

Hoàng hậu trách móc ta không giữ chân được hoàng thượng, để Mai bảo lâm mới vào cung chiếm được lợi thế.

Ta biết thực chất hoàng hậu không vui vì Mai bảo lâm là người của Giang Hiền phi. Ta liền than thở với hoàng hậu: "Nương nương, lòng thần thiếp khổ tâm quá. Hoàng thượng đã tận mắt chứng kiến Hiền phi hãm hại con của thần thiếp. Thần thiếp cũng suýt mất mạng, mà người còn gọi thái y đi mất, nên thần thiếp không còn tâm trạng hầu hạ nữa. Dù là Hiền phi hay hoàng thượng, đều là những kẻ đã hại c.h.ế.t con của thần thiếp."

Hoàng hậu khẽ thở dài: "Ai mà chẳng vậy? Nếu bản cung không tranh giành như muội muội, thì vị trí hoàng hậu đã rơi vào tay kẻ khác rồi."

Ta hờ hững đáp lời: “Vậy thì cứ để nó rơi vào tay người khác đi. Cái vị trí của thần thiếp đây, nói hay thì là Quý tần, nói trắng ra thì cũng chỉ là một thiếp thất."

Thấy ta không nghe lọt tai bất cứ lời nào, hoàng hậu bắt đầu nóng nảy: "Muội muội không nghĩ cho phụ mẫu muội sao?"

Ta khẽ mỉm cười: "Mẫu thân vừa gửi thư đến, đệ đệ muội đã hiểu chuyện và tiến bộ hơn rất nhiều, ở Quốc Tử Giám còn được phu tử khen ngợi. Phu tử nói, đệ ấy có khả năng đỗ tiến sĩ. Đợi đến ngày đệ ấy vinh quy bái tổ, chúng ta lại có thêm một người làm chỗ dựa trong triều."

Hoàng hậu cười khổ: "Muội muội không biết sao? Thúc phụ đã quỳ suốt đêm trước Ngự Thư Phòng, ép hoàng thượng trừng phạt Hiền phi, vì thế mà bị người không ưa. Ông ấy vốn dĩ chỉ là một tiểu quan nhỏ bé, giờ lại bị hoàng thượng ghét bỏ, cuộc sống chắc chắn sẽ khó khăn. Ngay cả đệ đệ của muội, dù có viết được những bài văn chương gấm vóc đi chăng nữa, thì việc có đỗ tiến sĩ hay không vẫn còn là một ẩn số. Cho dù đỗ tiến sĩ, thì việc có được làm quan hay không, cũng chỉ là một câu nói của hoàng thượng mà thôi."

Ta: ...

Thật không ngờ phụ mẫu lại chỉ báo tin vui mà giấu đi những nỗi buồn.

Ta bừng tỉnh ngộ. Vì phụ mẫu, ta quyết định phải tranh sủng.

Lê Qua có tay nghề nấu nướng rất tốt.

Ta bảo nàng ấy làm một bát yến sào hạt sen, đích thân mang đến Ngự Thư Phòng cho hoàng thượng. Trong lúc hoàng thượng đang dùng món canh, ta liền nói: "Hoàng thượng, đại hoàng tử muốn cảm ơn người đã tạo điều kiện để ngài ấy được học hành tử tế. Ngài ấy bảo thần thiếp chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn, mời người đến dùng bữa tối."

Hoàng thượng bật cười nhìn ta: "Sao, Trình Quý tần hôm nay thấy trong người khỏe khoắn hơn rồi à?"

Ta nhẹ nhàng kéo tay áo hoàng thượng, nũng nịu: "Hoàng thượng..."

Nhân lúc Hiền phi vẫn chưa khôi phục nhan sắc. Ta lại được sủng ái trở lại. Quả không uổng công ta dụng tâm tranh sủng.

Mỗi khi cao hứng, hoàng thượng đều ban thưởng cho ta vàng bạc châu báu. Hắn còn khen ta có công chăm sóc đại hoàng tử, nên đã thăng ta lên chức Tiệp dư chính tứ phẩm.

Ta càng thêm phần cố gắng. Không lâu sau, đại hoàng tử tìm gặp ta. "Mẫu phi, nhi thần muốn học võ, người giúp nhi thần thưa chuyện với phụ hoàng được không?"

Đây là lần đầu tiên đại hoàng tử gọi t@ là mẫu phi. Nhìn dáng vẻ cẩn trọng của nó, ta không vạch trần. Nhân lúc hoàng thượng đang cao hứng, ta liền đề cập đến chuyện này.

Hoàng thượng ban đầu có chút không vui. Dư Bảo đứng bên cạnh vội nói: "Hoàng thượng, nô tài nhớ khi người còn nhỏ cũng từng muốn học võ lắm ạ. Chỉ là lúc đó người không được sủng ái, nên cuối cùng cũng không học thành."
 
Thâm Cung
Chương 16: Chương 16


Hình như hoàng thượng nhớ lại chuyện thời thơ ấu, nên đã đồng ý yêu cầu của đại hoàng tử.

Sau khi bắt đầu học võ, đại hoàng tử thần bí mật tìm ta: "Mẫu phi đoán xem ai là võ sư của con?"

Ta gõ nhẹ vào trán nó: "Mẫu phi thì biết võ sư nào chứ!"

Đại hoàng tử chớp mắt: "Là người quen của mẫu phi đấy."

Người quen của ta?

Trong đầu ta chỉ nghĩ đến một người.

Quả nhiên, đại hoàng tử mấp máy khẩu hình chữ "Tiêu".

Tiêu Quân Dao vốn đến kinh thành để báo cáo công việc, lại bị giữ lại làm thầy dạy võ cho đại hoàng tử. Đường đường là một vị đại tướng quân, nay lại phải chịu khuất mình làm một võ sư.

Xem ra hoàng thượng vẫn còn để bụng chuyện hắn từ chối công chúa. Tuy nhiên, đây cũng không phải là chuyện mà một Tiệp dư như ta có thể can thiệp vào.

Ta tìm một cơ hội thích hợp, giúp Lư Tòng Linh cầu xin hoàng thượng: "Hoàng thượng, Lư tài nhân đã biết lỗi rồi ạ. Kinh thư mà hoàng hậu nương nương phạt nàng ấy chép, nàng ấy cũng đã chép xong rồi. Chỉ là nàng ấy có chút nhớ nhung hoàng thượng, ăn không ngon ngủ không yên, mặt mày hốc hác hẳn đi."

Hoàng thượng lại để Lư tài nhân chờ thêm ba ngày, mới lật thẻ bài xanh của nàng ấy.

Lư tài nhân vô cùng cảm kích ta. Nàng ấy tặng ta những một trăm lượng vàng nén.

"Nghe nói tỷ tỷ rất thích cái màu vàng óng ánh này, chỉ yêu vẻ rực rỡ của nó, xin tỷ tỷ hãy nhận lấy tấm lòng của muội."

Lư tài nhân quả là người đáng yêu. Nói yêu tiền mà cũng thật thanh tao thoát tục.

Lư tài nhân lại được sủng ái trở lại. Hoàng hậu cũng phần nào yên tâm.

Hiền phi thì không thể ngồi yên được nữa. Vết thương trên mặt nàng ta mãi không khỏi, dung mạo bị tổn hại thì không thể diện kiến hoàng thượng.

Trong khi đó, Lư tài nhân, người có hiềm khích với nàng ta lại được sủng ái trở lại. Giang Hiền phi vì quá sốt ruột, đã dùng đến loại thuốc cấm có tác dụng phụ.

Lê Qua hỏi ta: "Nương nương, có cần báo với hoàng thượng chuyện Giang Hiền phi dùng thuốc cấm không ạ?"

Ta đáp: "Không cần đâu. Hoàng thượng vốn dĩ thiên vị nàng ta, có khi lại còn đau lòng cho nàng ta ấy chứ."

Vả lại...

Lê Qua không hề biết, thực ra chuyện về loại thuốc đó là do ta cố ý để người bên cạnh Hiền phi nghe thấy.

Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra đúng như ta dự liệu.

Hiền phi giờ chỉ lo làm sao để lấy lại được sủng ái. Nàng ta chẳng hề quan tâm vì sao loại thuốc kia lại bị cấm. Cũng chẳng màng đến tác dụng phụ của nó.

Ta nhận được tin. Sau khi bôi thuốc, Hiền phi trở nên diễm lệ hơn hẳn. Lại đến ngày hoàng thượng lật thẻ bài xanh của Lư tài nhân. Hiền phi đã chặn đường hoàng thượng.

Thật đáng thương cho Lư tài nhân, lại lần nữa nếm trải cảm giác bị Hiền phi cướp mất cơ hội. Nàng ấy tìm đến hoàng hậu để cầu xin giúp đỡ. Nhưng Hiền phi căn bản chẳng thèm đi thỉnh an hoàng hậu.

Sau khi khôi phục dung mạo, Hiền phi trở nên vô cùng hống hách. Nàng ta ngày ngày chiếm giữ hoàng thượng, không cho các tỷ muội khác cơ hội thị tẩm.

Tính cách của nàng ta càng lúc càng trở nên ngang ngược. Ta đang xem bài vở của đại hoàng tử, Lệ Chi hớt hải chạy vào: "Nương nương, không hay rồi! Lư tài nhân bị Hiền phi bắt được lỗi, Hiền phi đang ép hoàng thượng phế truất nàng ấy."

Đại hoàng tử ngày càng hiểu chuyện, nó nói. "Mẫu phi có việc thì cứ đi làm đi ạ."

Trên đường đi, ta hỏi Lệ Chi xem đã xảy ra chuyện gì. Lệ Chi đáp: "Hiền phi đã dùng hoa phượng tiên mà Lư tài nhân tặng để nhuộm móng tay, kết quả tay sưng vù lên như cái bánh bao. Hiền phi nương nương cho người đập vỡ chậu hoa phượng tiên, thì phát hiện bên trong chậu hoa có chôn một con rối giấy bị găm đầy kim, trên đó còn thêu cả bát tự của Hiền phi nương nương."

Chuyện Lư tài nhân và Hiền phi bất hòa, nhưng vẫn tặng hoa cho Hiền phi, ta cũng biết chút ít. Nhà của Lư tài nhân có một trang viên suối nước nóng, trong đó có xây một nhà kính trồng hoa.
 
Thâm Cung
Chương 17: Chương 17


Nghe nói những loài hoa được trồng ở đó có thể nở trái mùa. Người Lư gia đã gửi cho nàng ấy một ít hoa.

Hôm chúng ta đi thỉnh an hoàng hậu. Hoàng hậu nói đùa rằng hoa ở Khôn Ninh Cung của nàng ấy trồng mãi mà không đẹp, muốn phái người đến Lư gia để học hỏi cách trồng hoa.

Lư tài nhân liền tặng cho hoàng hậu hai chậu mẫu đơn.

Hoàng hậu lại nói rằng ta thích hoa cúc. Lư tài nhân vốn không phải là người keo kiệt. Nàng ấy liền tặng cho ta hai chậu hoa cúc quý, một chậu là lục thúy, một chậu là hắc hà.

Hôm đó có rất nhiều người đến thỉnh an, nàng ấy đã tặng rất nhiều chậu hoa. Không ngờ Hiền phi cũng đến thỉnh an, liền xin nàng ấy hai chậu hoa phượng tiên.

Trong số những loài hoa mà Lư tài nhân mang đến, hoa phượng tiên có thể nói là thứ rẻ tiền nhất. Nàng ấy thuận miệng đồng ý ngay.

Không ngờ, bây giờ lại xảy ra chuyện lớn. Khi ta đến nơi, Lư tài nhân đang quỳ dưới đất. Hiền phi giơ bàn tay sưng vù như chân giò heo ra.

"Đồ tiện nhân! Ngươi dám hãm hại ta!"

Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, ta đã cười phá lên rồi. Bàn tay của Hiền phi, trắng hếu và mập mạp, vừa giống chân giò heo, lại vừa giống cái bánh bao trắng.

Hoàng thượng vốn dĩ đã có sự thiên vị đặc biệt dành cho Hiền phi. Thêm vào đó, sau khi dùng thuốc, Hiền phi càng trở nên diễm lệ hơn, hoàng thượng càng thêm sủng ái nàng ta.

Bây giờ mọi chứng cứ đều chỉ về phía Lư tài nhân. Hoàng thượng muốn tống Lư Tòng Linh vào lãnh cung. Lư Tòng Linh khổ sở cầu xin hoàng thượng: "Hoàng thượng, xin ngài minh xét! Thiếp thân không hề làm chuyện đó!"

Thế nhưng, trong mắt hoàng thượng chỉ có Hiền phi, hắn hoàn toàn làm ngơ trước những lời thỉnh cầu của nàng ấy.

Lòng ta nặng trĩu. Từ xưa đến nay, các bậc đế vương đều vô cùng kỵ húy chuyện bùa ngải, hoàng thượng thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót.

Khung cảnh này thật quen thuộc. Ta bước lên phía trước tâu: “Hoàng thượng, chuyện này có điểm kỳ lạ. Lư tài nhân không phải là người ngu ngốc. Nếu nàng ấy muốn hãm hại Hiền phi, thì đã không bỏ con rối vào trong chậu hoa phượng tiên mà mình tặng. Như vậy, người đầu tiên bị nghi ngờ chính là nàng ấy."

Hiền phi hừ lạnh một tiếng: "Cho dù không phải Lư tài nhân làm, thì cũng là do nàng ấy tắc trách, mang cái thứ có bùa ngải này đến Lạc Hoa cung của ta."

Ta tranh luận đến cùng: "Hiền phi nương nương, Lư tài nhân tặng hoa phượng tiên cho người, đã là chuyện của bảy ngày trước. Vậy con rối này rốt cuộc là đã có sẵn từ lúc tặng hoa, hay là đến Lạc Hoa cung của người mới có? Bây giờ chẳng ai có thể nói rõ được."

Hiền phi nhướng mày: "Trình Tiệp dư có ý gì? Ý của ngươi là, bản cung cố tình nhét con rối vào, để hãm hại Lư tài nhân?"

Tuy rằng ta cảm thấy khả năng đó không phải là không thể, nhưng trước mặt hoàng thượng, ta đương nhiên không thể nói thẳng ra như vậy.

"Thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ muốn nói, chỉ dựa vào việc hoa phượng tiên là do Lư tài nhân tặng, thì không đủ để khép tội nàng ấy."

Ta cầm con rối lên, lật đi lật lại xem xét kỹ lưỡng, nhưng vẫn không tìm ra điểm gì khác thường.

Ta lại xin một cây kéo đến. Rạch đường chỉ khâu con rối, bên trong là nhồi đầy vụn vải.

"Hoàng thượng, thần thiếp có chứng cứ để chứng minh con rối này không phải do Lư tài nhân bỏ vào."

Lư tài nhân nhìn ta với ánh mắt đầy hy vọng. Hiền phi thì tỏ ra không mấy để tâm.

Hoàng thượng: "Vậy hãy nói trẫm nghe xem."

Ta đổ hết vụn vải nhồi trong con rối ra, nhặt một mảnh vải nhỏ lên: "Hoàng thượng xem đây ạ, loại vải này là hỏa hoán bố, là vật phẩm được các nước phiên bang tiến cống. Trong cung, trừ hoàng thượng ra, chỉ có hoàng hậu và Hiền phi mới có một ít. Thần thiếp thân là Tiệp dư, còn không có được, huống chi là Lư tài nhân."

Hoàng thượng nhận lấy mảnh vải, sai người lấy nến đốt thử. Hỏa hoán bố không những không cháy, mà vết bẩn trên vải còn biến mất.

Hoàng thượng: "Quả thật là hỏa hoán bố, xem ra chuyện này không liên quan đến Lư tài nhân."
 
Thâm Cung
Chương 18: Chương 18


Không liên quan đến Lư tài nhân. Vậy hai vị nương nương có hỏa hoán bố, một là hoàng hậu, một là Hiền phi, dù là ai cũng không thể dễ dàng đụng đến.

Hoàng thượng: "Dư Bảo, trẫm giao chuyện này cho ngươi, nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau giật dây."

Dư Bảo: "Vâng, nô tài nhất định sẽ tận lực điều tra."

Nghe thấy mình không có tội, Lư tài nhân kiệt sức, suýt nữa thì ngã xuống.

Ta vội đỡ Lư tài nhân dậy.

"Hoàng thượng, thần thiếp thấy Lư tài nhân ăn cá thì nôn mửa, nếu thần thiếp đoán không sai, thì nàng ấy đã có thai rồi."

Hoàng thượng cuối cùng cũng có chút động lòng: "Mau đỡ Lư tài nhân ngồi xuống, gọi thái y đến."

Thái y bắt mạch, quả nhiên là đã có thai. Trong lúc cao hứng, hoàng thượng đã khôi phục lại vị trí Mỹ nhân cho Lư Tòng Linh, xem như là bù đắp cho nàng ấy.

Hiền phi nghiến răng nghiến lợi vì hận. Lư Tòng Linh thì vô cùng cảm kích ta.

"May mắn có tỷ tỷ, nếu không hôm nay muội đã mất mạng rồi."

Cách nàng ấy thể hiện lòng biết ơn, là tặng cho ta số lượng vàng nén nhiều hơn lần trước. Ta biết nàng ấy không thiếu tiền, nên cũng không khách sáo từ chối.

Sau chuyện hoa phượng tiên, Lư Tòng Linh đã nguội lạnh lòng với hoàng thượng.

Nàng ấy an tâm dưỡng thai. Chỉ mong sinh được đứa con khỏe mạnh, rồi nuôi dạy nên người.

Lư Tòng Linh nghĩ như vậy, nhưng Giang Hiền phi lại không nghĩ thế. Ta nhận được tin, Giang Hiền phi muốn hãm hại đứa con của Lư Tòng Linh.

Ta vội báo tin cho Lư Tòng Linh. Nàng ấy càng thêm cẩn trọng, ít khi ra khỏi phòng. Ngay cả việc thỉnh an hoàng hậu, nàng ấy cũng xin nghỉ. Khó khăn lắm mới đợi đến khi đứa bé đủ tháng. Lư Tòng Linh trải qua ca sinh tử, sinh xong thì ngất đi. Nàng ấy còn chưa tỉnh lại, Giang Hiền phi đã bắt đầu giở trò.

Giang Hiền phi đến tìm hoàng thượng: "Hoàng thượng, thần thiếp là phi tần có địa vị cao trong cung. Trình Tiệp dư chỉ là một Tiệp dư chính tứ phẩm mà đã có hoàng tử. Thần thiếp đây, vị cư phi vị tòng nhị phẩm, cũng muốn được nuôi dưỡng một đứa trẻ."

Trong cung hiện tại chỉ có hai đứa trẻ. Đó là đại hoàng tử và nhị hoàng tử mới được Lư mỹ nhân sinh hạ.

Việc Giang Hiền phi đột nhiên muốn nhận nuôi một đứa trẻ, rõ ràng là nhắm vào nhị hoàng tử của Lư mỹ nhân.

Vậy mà hoàng thượng lại cho rằng những lời Giang Hiền phi nói là có lý. Theo quy củ tổ tông, phi tần có địa vị thấp không được phép nuôi dưỡng con cái. Đáng thương Lư mỹ nhân, vừa tỉnh dậy đã hay tin dữ này. Nàng ấy không màng đến việc ở cữ không được ra ngoài, chạy ngay đến Vĩnh Hòa cung cầu cứu ta.

"Tỷ tỷ hãy giúp muội, tỷ tỷ có thể nhận nuôi nhị hoàng tử được không? Để tỷ tỷ nuôi dưỡng, muội mới có thể yên tâm. Con của muội... mới sinh ra, chỉ vừa mới biết khóc, nếu bị đưa đến chỗ Hiền phi, muội sợ nó không sống được bao lâu."

Ta cũng từng bị Hiền phi hãm hại đến mất con. Ta hoàn toàn có thể thấu hiểu nỗi lòng của Lư mỹ nhân. Nhưng ta chỉ là một Tiệp dư chính tứ phẩm.

Còn thấp hơn Giang Hiền phi đến ba bậc, hơn nữa ta còn đang nuôi dưỡng đại hoàng tử. Vậy thì lấy gì để tranh giành với Giang Hiền phi?

Ta chỉ có thể giúp Lư mỹ nhân nghĩ ra một chủ ý: "Muội muội, muội mau đi cầu xin hoàng hậu, để nàng ấy đứng ra nhận nuôi đứa trẻ này."

Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, địa vị còn cao hơn Hiền phi, lại cũng chưa có con. Chỉ cần hoàng hậu muốn, Hiền phi không thể nào tranh giành được.

Lư mỹ nhân có chút do dự. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi cầu xin hoàng hậu.

Lúc rời khỏi, Lư mỹ nhân vấp phải bậc cửa, suýt nữa thì ngã nhào. Ta liền cho người khiêng kiệu của mình ra, để nàng ấy ngồi kiệu sang đó.

Những gì ta có thể giúp chỉ có vậy.

Hoàng hậu kịp thời đến. Giành lại được quyền nuôi dưỡng nhị hoàng tử.

Hiền phi lại tỏ ra vô cùng đắc ý: "Các ngươi tưởng mình thắng rồi sao? Bổn cung chờ xem các ngươi khóc."

Nghe những lời của Giang Hiền phi, Lư mỹ nhân vô cùng bất an. Nàng ấy giờ như chim sợ cành cong, ta chỉ có thể ra sức an ủi nàng ấy.

“Giang Hiền phi có lẽ chỉ là đang hù dọa mà thôi._Muội muội cứ an tâm ở cữ, dưỡng cho khỏe người đã."
 
Thâm Cung
Chương 19: Chương 19


Nhưng là một người mẫu thân, Lư mỹ nhân biết con trai mình gặp nguy hiểm, sao có thể yên lòng dưỡng bệnh.

Ngày nào Lư mỹ nhân cũng chạy sang cung hoàng hậu một chuyến. Chỉ khi thấy nhị hoàng tử khỏe mạnh, nàng ấy mới yên tâm. Hễ nhị hoàng tử hắt hơi một cái, nàng ấy liền ở lì cả ngày trong cung hoàng hậu.

Vì thế, hoàng hậu có chút bất mãn với Lư mỹ nhân. Hoàng hậu phàn nàn với ta: "Bản cung tốt bụng giúp Lư mỹ nhân giành lại đứa bé từ tay Giang Hiền phi, thế mà nàng ấy bây giờ lại thế này, ngày nào cũng canh giữ trong cung ta, là không tin tưởng bản cung sao?"

Ta đành phải khuyên nhủ hoàng hậu: "Nương nương, Lư mỹ nhân cũng chỉ là quá thương con thôi, nhị hoàng tử còn nhỏ quá, cần phải được chăm sóc cẩn thận."

Ta nhìn về phía Lạc Hoa Cung: "Nương nương, người còn nhớ lời Giang Hiền phi đã nói không? Người tuyệt đối không được có hiềm khích với Lư mỹ nhân, để Giang Hiền phi thừa cơ trục lợi."

Ta đã phải hết lời khuyên giải, hoàng hậu mới nguôi giận, sau đó lại trách mắng đám nhũ mẫu và cung nữ hầu hạ Nhị hoàng tử, dặn dò chúng phải hết sức cẩn thận.

Ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nào ngờ mọi chuyện vẫn quá muộn. Nhị hoàng tử qua đời vào ngày hôm sau. Lư Tòng Linh tìm đến hoàng thượng, đòi lại công đạo cho Nhị hoàng tử.

Rõ ràng là nàng đã mất hết niềm tin vào hoàng hậu. Ta vội vã đến chỗ hoàng hậu để hỏi rõ ngọn ngành.

Hoàng hậu cũng vô cùng ấm ức: "Mấy ngày nay Nhị hoàng tử cứ khóc suốt, ta đã bảo người hầu nghĩ cách dỗ dành. Ta thật không ngờ, nhũ mẫu lại cho nó uống thuốc an thần. Lư mỹ nhân ngày nào cũng đến thăm, thấy con ngủ thì bảo đừng làm phiền, nên cũng không nhận ra điều gì bất thường. Càng không ngờ, Nhị hoàng tử khóc không ngừng là vì nổi ban. Hôm qua được muội nhắc nhở, ta đã đặc biệt đến xem, thì thấy Nhị hoàng tử thở dồn dập, liền lập tức cho gọi thái y. Kết quả là các thái y loay hoay nghiên cứu đơn thuốc, thuốc sắc xong Nhị hoàng tử lại không uống được. Sau đó thái y bảo nhũ mẫu uống thuốc sắc rồi cho Nhị hoàng tử b.ú sữa, nhưng Nhị hoàng tử đến sữa cũng không nuốt nổi nữa.”

"Lư mỹ nhân trách ta không báo cho nàng sớm hơn. Sao nàng không tự trách mình ngày nào cũng đến thăm Nhị hoàng tử mà chẳng phát hiện ra điều gì bất thường?"

Điều ta lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Ta hỏi hoàng hậu: “Đã bắt được nhũ mẫu đã cho Nhị hoàng tử uống thuốc chưa?"

Hoàng hậu lúc này mới sực tỉnh: "Mạt Quyên, mau phái người đi khống chế nhũ mẫu ngay lập tức!"

Mạt Quyên vội vã rời đi, rồi nhanh chóng quay trở lại báo cáo: "Bẩm nương nương, nhũ mẫu đã tự sát rồi ạ!"

Ta và hoàng hậu nhìn nhau, không khỏi bàng hoàng. Quả nhiên, chúng ta đã trúng kế của Hiền phi rồi!

Nhũ mẫu đã chết, vậy là không còn chứng cứ nào nữa. Hoàng hậu khó lòng mà rửa sạch được hiềm nghi này.

Hoàng thượng trách tội hoàng hậu trông nom không chu toàn, phạt nàng hai tháng bổng lộc, đồng thời lệnh cho nàng phải tịnh dưỡng trong cung hai tháng.

Lư mỹ nhân cũng chính thức đoạn tuyệt quan hệ với hoàng hậu. Trùng hợp thay, Thái hậu lúc này lại bệnh nặng, Lư mỹ nhân liền xin đến am ni cô để chăm sóc Thái hậu.

Sau đó, hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật không ngờ, cuối cùng vẫn là trúng kế của Hiền phi."

Ta liền phái người đi điều tra. Quả nhiên, vị thái y đã bắt mạch cho Lư mỹ nhân, thực sự có mối quan hệ mờ ám với Hiền phi.

Hiền phi từ lâu đã biết đứa trẻ không sống được bao lâu, nhưng vẫn cố tình muốn nhận nuôi. Nàng ta biết rõ chúng ta sẽ không để nàng ta nuôi đứa trẻ. Mục đích thực sự của nàng ta là để hoàng hậu nuôi đứa trẻ.

Thái hậu lâm bệnh nặng, không qua khỏi.

Không lâu sau, bà băng hà.

Trong thời gian tổ chức tang lễ cho Thái hậu, ta đã gặp lại mẫu thân. Người giả vờ đau buồn đến ngất xỉu, ta vội vàng dìu người vào phòng nghỉ.

Hai mẫu tử cuối cùng cũng có được chút thời gian riêng tư để trò chuyện. Ta bảo Đại hoàng tử đến hành lễ với mẫu thân. Rồi nói với người rằng ta sống rất tốt trong cung, người không cần phải lo lắng.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom