Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Thái Tử Phi Thất Sủng

Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 166: Sai chỗ


Ba tháng sau.Trời đông giá rét, thoắt cái đã dần nhường chỗ cho nắng vàng rực rỡ ngày xuân, đã không còn băng tuyết bao trùm, hết thảy cây cối dường như được hồi sinh, nháy mắt, cả vùng sơn dã được bao trùm bởi vô vàn màu sắc của hoa cỏ.

Trăm hoa đua nở, không khí đậm hương hoa, thấm vào lòng người.Thủy Vân cung.Khác với vẻ u tĩnh vốn có, toàn bộ Thủy Vân cung một mảnh náo nhiệt, người người vui mừng hớn hở, trong sân bận rộn đi tới đi lui, mỗi người cầm trên tay một lồng đèn đỏ thẫm, cùng một ít dải băng cát tường màu đỏ chót vội vội vàng vàng.Hậu viện Thủy Vân cung, trên một lầu các thanh nhã, Diệp Lạc lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ, đôi mắt sáng ngơ ngác nhìn mọi người đang bận rộn, đèn lồng đỏ thẫm treo ở mái hiên, thật làm đau hai mắt nàng, tay nàng không tự chủ khẽ vuốt vùng bụng đã có chút nhô lên, nàng từng nghĩ tới, không cần đứa bé này, nhưng là, đến cuối cùng lại không đành lòng, cho dù nàng không thương Du Hàn, thì đứa trẻ cũng vô tội, không phải sao?Từ khi tỉnh lại đến bây giờ, đã muốn hơn ba tháng.

Ba tháng này, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, tâm tình cũng bình tĩnh đi không ít, hiện tại đối mặt với Du Hàn, không còn xấu hổ như lúc trước nữa, dù vậy, nàng vẫn cảm thấy, nàng và Du Hàn, rốt cuộc không thể quay về quan hệ thân thiết như ngày xưa.

Ba tháng, nàng cùng hắn xa lạ đi rất nhiều, hắn mặc dù vẫn thường xuyên đến thăm nàng, thế nhưng, hai người đối mặt mà không nói gì, ở trong lòng nàng, vẫn xem hắn là ca ca, một khi quan hệ này vỡ vụn, nàng thật sự không biết gọi hắn là gì.Du Hàn yêu nàng, nàng biết.

Nhưng là, hắn yêu quá nặng nề, làm nàng không thở nối.

Du Hàn trong mắt nàng, vĩnh viễn là ca ca, địa vị này, ở trong lòng nàng vĩnh viễn không thay đổi.Nàng tin tưởng Du Hàn, tin tưởng hắn sẽ không lừa nàng, thế nhưng, lòng của nàng vì sao luôn cảm thấy hụt hẫng?

Không biết vì sao, nàng luôn có một ảo giác, giống như tại lúc hôn mê, nàng đã quên mất điều gì, thế nhưng, nàng không cách nào nhớ ra được.Nàng luôn bị những ác mộng đêm khuya làm tỉnh giấc, nàng nhìn thấy một nam nhân mặc áo bào màu tím, hắn ôm nàng vào lòng, thanh âm bi triệt mà thê lương, thế nhưng, nàng bất luận cố gắng thế nào, cũng không thể rõ ràng hắn đang nói cái gì, hơn nữa, mặt của hắn thủy chung bị một màn sương màu trắng che phủ, làm nàng không thấy rõ dung mạo của hắn.Nhưng là, mỗi lần giật mình tỉnh giấc, tim nàng mơ hồ cảm giác đau, tại sao lại như vậy?

Nam nhân thần bí này rốt cuộc là ai?

Hắn vì sao luôn luôn xuất hiện trong giấc mộng của nàng?Nghĩ tới đây, đáy lòng Diệp Lạc không hiểu sao lại đau đớn, nàng than khẽ thở ra một hơi, không nghĩ ngợi lung tung nữa, mắt lại hướng ra viện, không biết khi nào thì, trong viện đã treo từng dãy đèn lồng, còn có những dải lụa theo gió tung bay, không khí thoạt nhìn, một mảnh hân hoan.Qua mấy tháng này, bụng nàng đã to lên rõ ràng, theo như lời của Du Hàn suy tính ra, nàng còn hơn hai tháng nữa là đến kỳ sinh.Nghĩ đến đây, khuôn mặt Diệp Lạc không giấu nổi vẻ chua xót, ánh mắt của nàng lại dừng ở những dải lụa đỏ chót theo gió tung bay, những thứ đó, đều vì hôn lễ của nàng và Du Hàn mà chuẩn bị, bởi vì, ngày mai, chính là ngày thành thân của nàng và hắn.Nhìn trước mắt một mảnh chói mắt, trong lòng Diệp Lạc không hề có cảm giác vui sướng, nàng nhẹ nhàng thở một hơi, xoay người, đang muốn đi nghỉ, bỗng nhiên phòng ngủ bị đẩy ra, Thanh nhi trên tay phụng một ít điểm tâm đi vào.Diệp Lạc liếc nhìn Thanh nhi, thản nhiên nói:-"Thanh nhi, muội trước về đi, ta hiện tại ăn không vô."

Thanh nhi yên lặng đặt điểm tâm lên bàn, sau đó cúi đầu, đứng ở một bên.Diệp Lạc rốt cục cảm giác được Thanh nhi có điểm không đúng, nhẹ giọng hỏi:-"Thanh nhi, muội làm sao vậy?"

Thanh nhi cũng không trả lời..., qua một hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy mắt nàng sưng đỏ, giống như vừa mới khóc, thanh âm nghẹn ngào nói:-"Tiểu thư, nô tỳ không có việc gì, chính là vì tiểu thư mà cao hứng..."

Diệp Lạc nao nao, tiện đà đi đến bên cạnh Thanh nhi, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào lòng, nói:-"Thanh nhi ngốc, muội tưởng có thể gạt được ta sao?

Nếu là cao hứng, muội làm sao phải khóc?

Mau nói cho ta biết, là ai khi dễ muội?"

Nghe Diệp Lạc hỏi, trong lòng Thanh nhi càng thêm chua xót, lệ trên mặt nàng, rốt cuộc khống chế không nổi, giống như hạt châu chảy xuống hai má, nàng bổ nhào vào trong lòng Diệp Lạc khóc nức nở.Diệp Lạc lấy tay khẽ vỗ về nàng, qua thật lâu, chờ Thanh nhi dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Thanh nhi, đôi mắt thu thủy yên lặng nhìn Thanh nhi, ôn nhu hỏi:-"Thanh nhi, muội có phải hay không thích Du đại ca?"

Thanh nhi thân thể khẽ run, nàng ngẩng đầu, kinh hoàng nhìn Diệp Lạc, lắp bắp nói:-"Tiểu thư...Nô tỳ không phải...Nô tỳ không có..."

Diệp Lạc dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt Thanh nhi, nhẹ nhàng thở dài một hơi:-"Thanh nhi, muội sao không sớm nói cho ta biết?"

Thanh nhi cắn môi, nước mắt lại không kìm được chảy xuống, thanh âm nghẹn ngào:-"Tiểu thư...Đừng nói nữa...Là nô tỳ không xứng với Du đại ca..."

Diệp Lạc không nói gì, nàng yên lặng ôm lấy Thanh nhi, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng ưu thương.
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 167: Lừa gạt


Edit: Muỗi VoveMàn đêm đang dần dần buông xuống, trong rừng núi, vạn vật yên tĩnh, vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, gió lạnh cuốn hương hoa thổi qua, thật khiến người ta cảm thấy thoải mái.Thủy Vân cung sớm đã lên đèn, từng vệt sáng nhỏ, từ xa nhìn lại, giống như nhưng viên Dạ minh châu trong bóng đêm, ở nơi thâm sơn, lập lòe chiếu sáng.Diệp Lạc khẽ tựa mình vào trên giường, ngơ ngác nhìn vầng trăng treo ngoài cửa sổ, hé ra dung nhan tuyệt mỹ, đôi mi thanh tú hơi động, giống như đầy bụng tâm sự.Ngày mai nàng sẽ thành thân, nhưng là, nhìn đến bộ dáng thống khổ của Thanh nhi, nàng thật vất vả hạ quyết tâm, lại bắt đầu dao động, nàng không thương Du Hàn, đáp ứng hắn thành thân chỉ bởi vì bất đắc dĩ, không giống như Thanh nhi, Thanh nhi thích hắn, nàng và Thanh nhi là tỷ muội tốt, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn Thanh nhi thương tâm?Thanh nhi và Du Hàn, đều là những người bạn cùng lớn lên trong Thủy Vân cung với nàng, nhiều năm như vậy, nàng cư nhiên không phát hiện tình cảm của Thanh nhi đối với Du Hàn, là Thanh nhi che giấu quá tốt, hay vì nàng vô tâm không để ý tới?

Thanh nhi đối với nàng trung thành và tận tâm, vậy mà nàng ngay cả tình cảm của Thanh nhi cũng không nhận ra, nàng thật không phải là một chủ tử tốt.Diệp Lạc thở dài một hơi, trong đầu không khỏi lại hiện lên cảnh Thanh nhi khóc đến sưng đỏ mắt, biết được tin nàng cùng Du Hàn thành thân, Thanh nhi nhất định đã rất thương tâm?

Từ sau khi nàng rời Hàn Ngọc động về Thủy Vân cung, Thanh nhi rõ ràng có điểm không bình thường, thế nhưng trước mặt nàng cũng không bộc lộ bất luận cái gì bất mãn.Nghĩ đến bộ dáng ẩn nhẫn kia của Thanh nhi, Diệp Lạc không khỏi có chút đau lòng, nàng lại thở dài một hơi, có lẽ, nàng thật sự không nên đáp ứng Du Hàn, cùng hắn thành thân, như vậy Thanh nhi cũng sẽ không thương tâm?

Nhưng là, nếu làm như vậy, nàng sao có thể đối mặt với Du Hàn cùng đứa nhỏ trong bụng?Diệp Lạc đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên xa xa truyền đến tiếng đao kiếm cắt đứt trầm tư của nàng, nàng có điểm nghi ngờ nhíu nhíu mày, lúc này, còn ai xông vào Thủy Vân cung?Đang nghi hoặc, cửa phòng ngủ khẽ bị đẩy ra, một bạch y nữ tử đi đến, đối Diệp Lạc cung kính nói: -"Khởi bẩm cung chủ, có người xông vào Thủy Vân cung, đã bắt được."

Diệp Lạc đôi mi thanh tú khẽ động, thản nhiên liếc nhìn vị nữ tử kia, hỏi: -"Người tới là ai?

Vì sao đêm khuya xông vào Thủy Vân cung?"

Vị bạch y nữ tử hơi chần chừ một chút, sau đó nói: -"Hồi cung chủ, nàng là hữu hộ pháp Yền Đào, nàng nói muốn gặp cung chủ."

Diệp Lạc nghe xong, không khỏi nao nao, Yến Đào?

Những chuyện liên quan đến Yến Đào, là Du Hàn nói cho nàng biết, Yến Đào trong lúc nàng hôn mê, một mình phản bội Thủy Vân cung, đã không biết tung tích, vì sao nay đột nhiên lại hồi cung, cũng tuyên bố muốn gặp nàng?//Cứ tưởng Dạ ca đến, không ngờ...sự xuất hiện của Yến Đào hứa hẹn nhiều chuyện không tốt sắp xảy ra đây.

Không biết Thủy Vân cung có bị hủy trong tay Yến Đào không nữa...//Diệp Lạc hơi trầm ngâm một chút, sau đó mới lên tiếng phân phó: -"Đưa nàng đến đây!"

Lời của Diệp Lạc vừa nói ra, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra, Du Hàn từ bên ngoài đi vào, có điểm không đồng ý liếc nhìn Diệp Lạc, trách cứ: -"Lạc nhi, muội bây giờ còn chưa hồi phục công lực, không nên đi gặp nàng, vạn nhất nàng đả thương muội, phải làm sao?

Chuyện này tốt nhất vẫn nên giao cho ta giải quyết!"

Nói xong, Du Hàn cũng không đợi Diệp Lạc đồng ý, quay đầu hướng nữ tử kia nói: -"Trước tiên đem nàng nhốt lại, việc này chờ đến ngày mai rồi nói sau!"

Vị nữ tử kia lên tiếng, liền xoay người đi ra ngoài.Diệp Lạc có điểm không vui nhìn Du Hàn, nói: -"Du đại ca, huynh tại sao làm như vậy?

Chẳng lẽ, hiện tại ta ngay cả gặp một người cũng không thể sao?"

Nói tới đây, Diệp Lạc ngừng một chút, lại nói: -"Du đại ca, việc Yến Đào phản bội, huynh có phải hay không có cái gì giấu diếm ta?"

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Du Hàn có điểm mất tự nhiên, hắn che giấu cười cười, đối Diệp Lạc ôn nhu nói: -"Lạc nhi, ta sao có thể giấu diếm muội đây?

Chẳng lẽ, muội ngay cả ta cũng không tin tưởng sao?

Hiện tại muội mang thai, vạn nhất bị thương, làm sao bây giờ?

Ta đây là lo lắng cho muội, lại nói, mai là ngày vui của hai chúng ta, việc này, muội đừng quan tâm nữa!"

Diệp Lạc nhận thấy trong ánh mắt lạnh lùng của Du Hàn có điểm mất tự nhiên, biểu hiện của hắn, làm trong lòng nàng sinh nghi, bất quá, Du Hàn đã nói như vậy, nàng không nên dây dưa thêm nữa, trầm mặc một hồi, thở dài một hơi, nói: -"Du đại ca, huynh đã thay đổi rồi!

Huynh không còn là ca ca mà ta luôn quen thuộc nữa!"

Lời nói của Diệp Lạc làm Du Hàn sắc mặt đại biến, hắn lo lắng tiến lên từng bước, đem Diệp Lạc ôm vào lòng, trong miệng ấp úng nói: -"Lạc nhi, muội có biết, muội có biết, ta chưa từng muốn làm ca ca của muội..."

Thân thể Diệp Lạc cứng đờ, nàng nhẹ nhàng đẩy Du Hàn ra, mặt không thay đổi nói: -"Du đại ca, huynh trước ra ngoài đi, ta nghĩ muốn yên tĩnh một chút!"

Du Hàn sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn Diệp Lạc một lúc lâu, bỗng nhiên trên mặt lộ ra một chút cười khổ, chua chát nói: -"Lạc nhi, con chúng ta sắp sinh rồi, chẳng lẽ muội vẫn không chịu tiếp nhận ta sao?

Được, ta chờ muội, ta sẽ đợi đến một ngày muội tiếp nhận ta!"

Nói xong, Du Hàn xoay người, rất nhanh rời đi.Diệp Lạc lẳng lặng nhìn bóng lưng của Du Hàn, khóe miệng lô ra một nụ cười chua xót, tiếp nhận sao?

Không, chỉ có nàng biết, đối với Du Hàn, ở trong lòng nàng vĩnh viễn chỉ có thể là ca ca!Thai nhi trong bụng hơi động đậy, Diệp Lạc không kiềm được lấy tay khẽ vuốt ve bụng, không biết vì sao, lúc này nàng đột nhớ tới nam nhân thần bí trong mộng, nếu, nếu đứa bé này là của hắn, có lẽ vốn không có nhiều phiền não như vậy rồi!//Cái này mà Lạc tỷ cũng nghĩ ra được...@@//Diệp Lạc bị ý niệm trong đầu làm cho kinh hãi, trên mặt nàng hiện lên một tia khó tin, nàng làm sao có thể đột nhiên nhớ tới hắn?

Người nam nhân kia chỉ xuất hiện trong mộng, nàng căn bản không biết hắn, càng không biết, trên thế giới này, có hay không người này, nàng làm sao có thể có ý nghĩ như vậy?//Cứ tưởng chương này Lạc tỷ biết được sự thật, ai dè có lẽ còn phải đợi đến chương sau...//
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 168:Gặp gỡ trong đêm


Edit: Muỗi VoveĐêm khuya, Thủy Vân cung.Một bóng người màu trắng, ở trong vườn hoa chợt lóe, rồi biến mất trong bóng đêm.Trong góc khuất, một bạch y nữ tử, đang lẳng lặng đứng trước một gian phòng cũ nát, ngơ ngác nhìn ngọn đèn xa xa một cách xuất thần.Bỗng nhiên một bóng người vọt ra, bạch y nữ tử còn chưa kịp phản ứng, đã bị người kia điểm huyệt, sau đó cả người tê liệt ngã xuống mặt đất.Nương theo ánh trăng mỏng manh, có thể thấy được, người tới một thân áo trắng, dung mạo tuấn mỹ, đúng là Du Hàn, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đem bạch y nữ tử đang hôn mê kéo ra sau thân cây, sau đó đi vào gian phòng cũ nát.Trong phòng chỉ đốt một ngọn đèn, ở góc tường chất đầy củi đốt, Yến Đào bị trói chặt tay chân, rúc vài trong góc, nàng hai mắt hơi nhắm, giống như đã ngủ say.Bỗng nhiên, cửa gỗ bị đẩy ra, phát ra tiếng động, Yến Đào giật mình mở to hai mắt, nhìn người trước mặt mình, không ngạc nhiên nói:-"Là ngươi?"

Du Hàn lạnh lùng nhìn nàng, thanh âm rét lạnh nói:-"Ngươi hôm nay xông vào Thủy Vân cung, rốt cuộc có mục đích gì?"

Yến Đào lẳng lặng nhìn Du Hàn, đột nhiên mỉm cười, mỉa mai nói:-"Du hộ pháp, ngươi thật sự lo lắng ta đối với Thủy Vân cung có mục đích khác sao?

Hay là, điều ngươi lo lắng căn bản không phải là cái này?

Mà là sợ hãi cung chủ nhớ lại chuyện quá khứ?"

Du Hàn sắc mặt đại biến, hắn tức giận bóp lấy cổ Yến Đào, lạnh giọng nói:-"Lời này của ngươi là có ý gì?"

Yến Đào chớp mắt nhìn Du Hàn, trong mắt không có một tia sợ hãi, châm chọc nói:-"Du hộ pháp là người thông minh, như thế nào lại nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Yến Đào?

Ngày mai không phải là ngày cung chủ và Du hộ pháp thành thân sao?

Du hộ pháp làm sao có thể rảnh rỗi, xuất hiện ở đây giờ này?

Chẳng lẽ sợ không may gặp rủi ro, việc hôn nhân sẽ không thành được?"

Sắc mặt Du Hàn tái nhợt, nắm lấy cổ tay Yến Đào, mạnh tay siết chặt, lạnh lùng thốt:-"Rủi ro?

Xem ra ngươi biết không ít, Yến Đào, ngươi là người thông minh, nếu không phải, cung chủ cũng sẽ không coi trọng ngươi, đáng tiếc, ngươi hôm nay lại làm ra những chuyện hồ đồ như thế!

Ngươi cho là, ngươi trở lại Thủy Vân cung, ta sẽ để cho ngươi sống sót sao?"

Yến Đào sắc mặt không thay đổi, nàng nhìn Du Hàn, lạnh lùng nói:-"Ngươi muốn giết ta?"

Du Hàn không nói gì, cả người hắn tản mát ra sát khí, Yến Đào nói đúng, hắn đêm khuya đến đây, chứng thật là là muốn giết Yến Đào.Yến Đào bỗng nhiên cất tiếng cười to, nàng giãy dụa, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Du Hàn, nói:-"Ngươi vội vã giết ta, là vì đứa nhỏ trong bụng cung chủ căn bản không phải là của ngươi, đúng không?

Nếu ta đoán không sai, hài tử kia, là của Tử Dạ!

Du Hàn a Du Hàn, không thể tưởng được, ngươi cũng là một tiểu nhân giậu đổ bình leo!

Vì muốn có được cung chủ, cư nhiên không tiếc nói mình là phụ thân của đứa nhỏ, hahaha..."

Du Hàn tức giận đem Yến Đào đẩy ngã trên mặt đất , trên trán nổi đầy gân xanh, hai mắt tràn đầy sát khí, lời của Yến Đào,...chợt nói trúng chỗ sâu trong nội tâm hắn, hắn bỗng nhiên lấy trong ngực ra một bình sứ màu trắng, trong mắt sát ý càng đậm.Yến Đào ho nhẹ mấy tiếng, trào phúng nhìn Du Hàn, bỗng nhiên điên cuồng mà cười:-"Du Hàn, ta phát hiện, kỳ thực ngươi và ta căn bản là cùng một loại người, ngươi ngoài mặt tuy rằng thanh cao, nhưng là, trong người chảy dòng máu đê tiện hèn hạ!

Ngươi biết rõ, người cung chủ yêu không phải là ngươi, nhưng lại dùng thủ đoạn hèn hạ bức cung chủ đáp ứng cùng ngươi thành thân, chẳng lẽ, ngươi không nghĩ tới, một ngày nào đó, cung chủ sẽ phát hiện ra chân tướng sao?

Đến lúc đó, nếu cung chủ phát hiện phụ thân của đứa nhỏ là một người khác, nàng sẽ phản ứng như thế nào?

Khi nàng biết, nàng bị người thân tín nhất của mình lừa dối, nàng sẽ ra sao?

Nàng nhất định sẽ sống không bằng chết, thống khổ đến chết, đúng không?

Haha..."

Du Hàn sắc mặt ngày càng âm trầm, gương mặt tuấn mỹ bởi vì phẫn nộ mà có chút vặn vẹo, nặng nề cho Yến Đào một cái tát, tức giận quát:-"Câm miệng!"

Yến Đào bị hắn đánh ngã xuống đất, một cỗ máu tươi chậm rãi theo khóe miệng chảy xuống, nàng giãy dụa, nôn ra máu, nhìn Du Hàn, trào phúng nói:-"Như thế nào?

Thẹn quá hóa giận sao?

Hay là, ta vừa vặn nói trúng chỗ đau của ngươi?

Haha..Du Hàn, ngươi vẫn không thừa nhận những lời ta nói là sự thật sao?

Kỳ thật, ta căn bản không nghĩ vạch trần ngươi, ngươi cần gì phải như vậy vội vã giết ta?

Có lẽ, ta còn có thể giúp ngươi!"

Du Hàn khinh thường liếc mắt nhìn Yến Đào, châm chọc nói:-"Giúp ta?

Ngươi nói thật dễ nghe, ngươi nghĩ rằng ta không biết mục đích của ngươi?

Ngươi yêu Ứng vương, không phải sao?

Ngươi vì muốn có được Ứng vương, không tiếc dịch dung thành bộ dáng cung chủ, cùng Ứng vương rời khỏi kinh thành, như thế nào?

Nhanh như vậy liền bại lộ thân phận sao?

Ngươi vì hắn, không tiếc phản bội Thủy Vân cung, phản bội cung chủ, lại bị hắn không chút do dự vứt bỏ, haha...Yến Đào a Yến Đào, ngươi cho là ngươi so với ta tốt hơn sao?"//Đúng thật là cùng một loại người, ngay cả lời nói cũng không khác là mấy...hừm//Yến Đào sắc mặt cực kỳ khó coi, nàng trầm mặc một hồi, lạnh lùng nói:-"Đúng, ta yêu hắn, vì hắn, ta thậm chí không tiếc vứt bỏ hết thảy!"

Nói tới đây, Yến Đào dừng một chút, hai mắt nhìn Du Hàn nói:-"Chuyện quá khứ, ta không muốn nhắc lại, như ngươi nghĩ lấy cung chủ, ta tuyệt đối sẽ không phá hư, hơn nữa, ta còn sẽ giúp ngươi!

Có lời nói của ta, tin tưởng cung chủ sẽ đối với ngươi càng thêm tin tưởng.

Bất quá, ta có một điều kiện, chính là, lưu ta ở lại Thủy Vân cung!"//Một âm mưu mới của Yến Đào đây, ta tò mò Yến Đào sẽ phá hư mọi chuyện như thế nào?//Du Hàn trong mắt hiện lên một tia quang mang, lạnh lùng thốt:-"Ta dựa vào cái gì mà nên tin tưởng ngươi?

Ta giết ngươi, chẳng phải là xong sao?"

Yến Đào khẽ cười một tiếng, nói:-"Giết ta, ít nhiều sẽ khiến cung chủ nghi ngờ, cung chủ thông minh như vậy, biết được ta bị ngươi giết ở chỗ này, nhất định sẽ hoài nghi, ngươi làm việc luôn luôn cẩn thận, như thế nào lại nghĩ không ra đạo lý này?

Ngươi muốn giết ta, chẳng qua là vì bất đắc dĩ, nếu có thể, ngươi căn bản sẽ không nghĩ đến làm ra việc ngu xuẩn này, phải không, Du hộ pháp?"
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 169: Nghi ngờ


Edit: Muỗi VoveDu Hàn sắc mặt âm trầm, không nói một lời, hai mắt hắn gắt gao nhìn thẳng Yến Đào, qua một hồi lâu, mới khẽ cười một tiếng nói:-"Ngươi thực thông minh, bất quá, ngươi có nghĩ tới, nếu như ngươi chạy trốn, bị ngộ sát rồi sao?

Như thế, cung chủ sẽ không đặt hoài nghi trên người ta, thế nào?"

Yến Đào nghe vậy sắc mặt đại biến, sắc mặt nàng tái nhợt nhìn Du Hàn, nàng vốn cho rằng Du Hàn sẽ không giết nàng, thế nhưng, nàng đã tính sai một nước, Du Hàn lòng dạ thâm sâu, như thế nào dễ dàng buông tha nàng?

Theo như lời Du Hàn, nếu nàng chạy trốn, người trong Thủy Vân cung sẽ không lưu tình chút nào giết nàng, Diệp Lạc căn bản sẽ không hoài nghi đến Du Hàn, nàng thiên toán vạn toán, cuối cùng lại tính sai tâm cơ của Du Hàn, người này xảo trá như thế, hôm nay nhất định sẽ không buông tha cho nàng.Du Hàn nhìn vẻ biến sắc của Yến Đào, bỗng nhiên lạnh lùng cười, nói:-"Bất quá nếu ngươi không muốn chết, hãy đáp ứng ta một điều kiện, như vậy, có lẽ ta sẽ cho ngươi một con đường sống!"

Yến Đào cắn chặt răng, nói:-"Điều kiện gì?"

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Du Hàn lộ ra một nụ cười tàn khốc, giọng điệu không một chút độ ấm nói:-"Tử Dạ đã biết dung mạo chân thực của cung chủ, hơn nữa, cũng đang ở khắp nơi tìm kiếm cung chủ, ta muốn ngươi dịch dung thành bộ dáng cung chủ, trở lại bên người Tử Dạ, thế nào?"

Yến Đào trong lòng run lên, hỏi:-"Ngươi muốn ta hồi cung, ở bên cạnh Tử Dạ?

Vì sao?"

Du Hàn cười thành tiếng, nói:-"Ngươi nên biết ta là vì cái gì!

Tử Dạ bây giờ đối với cung chủ vẫn chưa hết hi vọng, Thủy Vân cung tuy là chỗ thâm sơn, nhưng là, ngày khác không dám đảm bảo hắn sẽ không tìm đến, chỉ có ngươi dịch dung trước tiến cung, mới có thể chặt đứt tâm tư của hắn!"

Yến Đào trong lòng rét lạnh, nàng không ngờ rằng Du Hàn cư nhiên đưa ra điều kiện này, hắn là muốn lợi dụng nàng làm thế thân cho Diệp Lạc, để đạt được mục đích chân chính của hắn là Diệp Lạc, không phải sao?

Nàng vừa nghĩ đến cặp mắt âm lãnh của Tử Dạ, thân thể liền không khống chế được rùng mình!Du Hàn nhìn sắc mặt trắng bệch của Yến Đào, bỗng nhiên từ bình sứ màu trắng đổ ra một viên thuốc màu đen, vươn tay nắm lấy cằm Yến Đào, cưỡng ép nàng nuốt vào, đợi sau khi viên thuốc hoàn toàn bị nuốt vào mới buông Yến Đào ra, cười lạnh một tiếng, nói:-"Loại độc này, cứ cách ba tháng sẽ phát tác một lần, nếu ngươi không muốn chết, liền ngoan ngoãn chiếu theo lời ta mà làm!"

Nói đến đây, Du Hàn dừng một chút, lại nói:-"Ngươi tốt nhất không nên mưu tính tự mình giải độc, loại độc này do chính tay ta nghiên cứu, khắp thiên hạ cũng chỉ có Du Hàn ta mới có thể giải được!"

Yến Đào oán hận nhìn Du Hàn, lên tiếng nói:-"Ngươi chừng nào thì thả ta đi?"

Du Hàn chán ghét liếc nhìn nàng, thản nhiên nói:-"Gấp cái gì?

Ngày mai ta tự nhiên sẽ khiến cho Lạc nhi thả ngươi!

Ngươi sau khi xuống núi, ở trong trấn nhỏ chờ ta, ta tự nhiên sẽ đem cho ngươi những thứ cần thiết!"

Nói xong Du Hàn cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.Bên ngoài ánh trăng như nước, cũng không có gì thay đổi, bạch y nữ tử lẳng lặng nằm yên sau bụi cây ngủ say sưa, Du Hàn đánh giá một chút xung quanh, thấy không có động tĩnh gì, liền động thủ đem bạch y nữ tử kéo ra, hắn đang muốn giải huyệt đạo cho nàng, bỗng nhiên cách đó không xa một bóng dáng thật nhanh hiện lên, trong lòng Du Hàn khẽ động, bất chấp việc giải huyệt đạo cho bạch y nữ tử, liền phi thân hướng bóng người kia đuổi theo.Vòng vo một vài khúc quanh, lại mất đi tăm hơi người kia, sắc mặt Du Hàn khó coi đến cực điểm, hắn trầm ngâm trong chốc lát, sau đó xoay người, trở lại sài phòng.Sáng sớm, Diệp Lạc mặc nhất kiện áo khoác đơn bạc, lặng yên ngồi trước bàn trang điểm, hai mắt ngơ ngác nhìn bóng người trong gương đồng đến xuất thần.Cửa bị đẩy ra, Thanh nhi trên tay phụng một chậu nước ấm, nhẹ nhàng đi đến.Nàng thấy Diệp Lạc thẫn thờ ngồi trước bàn trang điểm, liền nhẹ giọng nói:-"Tiểu thư, người nên rửa mặt chải đầu rồi!"

Diệp Lạc hơi nhíu mày, xoay người lại, đôi mắt thu thủy gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt tiều tụy của Thanh nhi, khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói:-"Thanh nhi, muội nói xem, ta phải cùng Du đại ca thành thân sao?"

Thanh nhi cắn chặt lấy môi dưới, cúi đầu, không nói nên lời, chỉ có thân thể run lên nhè nhẹ, tiết lộ nội tâm nàng.Diệp Lạc nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Thanh nhi, đem nàng ôm vào trong ngực, ôn nhu nói:-"Thanh nhi, thực xin lỗi, ta cũng không nghĩ cùng Du đại ca thành thân, nhưng là..., nhưng là...Ta mang hài tử của hắn..."

Diệp Lạc lời còn chưa nói hết, Thanh nhi bỗng nhiên không khống chế được kêu lên:-"Không...Đứa nhỏ không phải..."

Thanh nhi nói được một nửa, bỗng nhiên giật mình bụm miệng, không nói tiếp nữa.Diệp Lạc trong lòng nghi ngờ, hỏi tới:-"Thanh nhi, muội vừa nói cái gì?

Đứa nhỏ không phải là cái gì?"

Thanh nhi che kín đôi môi, nước mắt giống như hạt châu không ngừng chảy xuống, qua một hồi lâu, mới dần dần bình tĩnh lại, nàng lau nước mắt trên mặt, cắn môi, nghẹn ngào nói:-"Nô tỳ không nói gì cả, là tiểu thư nghe lầm..."

Diệp Lạc thấy Thanh nhi thần sắc khác thường, lại càng thêm hoài nghi, nàng một phen kéo lấy Thanh nhi, hai tròng mắt gắt gao nhìn thẳng ánh mắt đang trốn tránh của Thanh nhi, chậm rãi nói:-"Thanh nhi!

Nói cho ta biết, đây rốt cuộc là có chuyện gì?

Đứa nhỏ trong bụng ta có phải của Du đại ca không?"

Thanh nhi vẻ mặt thống khổ, mắt nàng đỏ hồng, nghẹn ngào nói:-"Ta không biết...Ta không biết..."

Diệp Lạc nhìn phản ứng của Thanh nhi, trong lòng biết sự việc khác thường, Thanh nhi luôn không che giấu tâm sự, xem dáng vẻ nàng hiện giờ, chuyện này nhất định cùng Du Hàn có quan hệ, mà nàng, chẳng qua bởi vì yêu thương Du Hàn, cho nên mới che giấu giúp hắn.Nghĩ tới đây, Diệp Lạc nhẹ nhàng buông Thanh nhi ra, thở dài một hơi, nói:-"Thanh nhi, ta hỏi muội, muội có phải hay không vì chuyện này có quan hệ với Du đại ca, cho nên mới không muốn nói cho ta biết?

Ta biết muội yêu Du đại ca, chẳng lẽ muội thực sự hy vọng nhìn ta cùng với Du đại ca không minh bạch như thế này mà kết hôn sao?

Nếu như hiện tại muội không nói, đợi ta cùng Du đại ca thành thân, thì đã chậm!"//Chuẩn bị đón tiếp những thủ đoạn mới của Du Hàn, mong mọi người không đặt quá nhiều kỳ vọng vào con người này//
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 170: Chất vấn


Edit: Muỗi Vove Đối mặt với chất vấn của Diệp Lạc, Thanh chỉ cúi đầu, khẽ nức nở, nàng không biết mình nên làm thế nào, nàng không muốn lừa gạt tiểu thư, thế nhưng, nếu nàng nói ra chân tướng, tiểu thư biết bị Du đại ca lừa gạt, trong lòng tiểu thư sẽ cảm thấy như thế nào đây?

Tiểu thư nhất định sẽ rất thống khổ, nàng lại không muốn Du đại ca hận mình, nàng cũng không hy vọng tiểu thư nhớ lại chuyện quá khứ, bởi vì nàng không muốn tiểu thư vì Tử Dạ mà thương tâm.Nhưng là, nếu nàng không nói, tiểu thư sẽ cùng Du đại ca thành thân, vừa nghĩ tới Du đại ca thành thân, lòng của nàng liền như bị dao cắt!

Nàng không muốn, thật sự không muốn!Diệp Lạc thấy Thanh nhi trước sau vẫn do dự, liền thở dài một hơi, đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, thản nhiên nói: -"Thanh nhi, nếu muội không muốn nói, ta cũng sẽ không ép muội, chỉ là chúng ta thân như tỷ muội, muội thật sự nhẫn tâm giấu dếm ta sao?

Tốt thôi, ta không hỏi nữa, muội tới giúp ta rửa mặt chải đầu, ta muốn đi thăm mẫu thân."

Thanh nhi khẽ cắn chặt môi, chậm rãi đi đến phía sau Diệp Lạc, máy móc chải mái tóc đen óng thật dài, nội tâm bị áy náy cùng thống khổ dày vò, làm tay nàng hơi run rẩy.Phòng ngủ nhẹ nhàng bị đẩy ra, một vị bạch y nữ tử tươi cười phụng một bộ hỷ phục đỏ chót, đi đến, đối với Diệp Lạc cười nói: -"Cung chủ, hỷ phục của người đã được bọn thuộc hạ làm xong, người xem!"

Diệp Lạc rõ ràng cảm giác được, tay Thanh nhi run lên bần bật, kéo đau tóc của nàng, mà Thanh nhi cũng không nhận ra, vẫn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bộ hỷ phục trên tay vị bạch y nữ tử nọ.Diệp Lạc bất động thân sắc vuốt ve da đầu đau nhức, sau đó đối với vị bạch y nữ tử, thản nhiên nói: -"Được, ngươi trước lui ra ngoài đi!"

Bạch y nữ tử buông hỷ phục trong tay, cười lui ra ngoài.Diệp Lạc đi tới, nhẹ nhàng mở bộ hỷ phục ra, khẽ vuốt những hình thêu tinh xảo trên đó, bỗng nhiên quay đầu mỉm cười nhìn Thanh nhi, nói: -"Thanh nhi, muội xem bộ hỷ phục này không phải rất đẹp sao?"

Thanh nhi cắn chặt môi, cố nén ghen tuông trong lòng, máy móc gật gật đầu, ánh mắt sứng đỏ, gắt gao nhìn chằm chú vào bộ hỷ phục màu đỏ thẫm, lòng của nàng giống như bị đâm thủng, ròng ròng chảy máu.Diệp Lạc nhìn bộ dáng Thanh nhi thất hồn lạc phách, trong lòng cuối cùng vẫn không đành lòng, nàng buông hỷ phục trong tay, đi đến bên cạnh Thanh nhi, lấy tau lau đi nhưng giọt lệ trên mặt nàng, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói: -"Thanh nhi, đừng làm khó dễ chính mình, nếu muội không muốn nói cho ta biết, ta cũng sẽ không miễn cưỡng muội, chỉ là, ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không cùng Du đại ca thành thân!

Hôm nay, tân nương tử, vẫn là để cho muội làm thôi!"

Thanh nhi thân thể khẽ run, nàng không dám tin ngẩng đầu nhìn Diệp Lạc, run giọng nói: -"Tiểu thư...Người nói...Cái gì?"

Diệp Lạc biểu tình lạnh nhạt, trên dung nhan khuynh thành nở một nụ cười thản nhiên, rõ ràng mỗi chữ mỗi câu nói: -"Ta nói, lễ thành hôn hôm nay, tân nương tử là ngươi."

Thanh nhi kinh ngạc nhìn Diệp Lạc, thật vất vả mới ngưng khóc, nháy mắt lại rưng rưng, nàng không dám tin lời nói của Diệp Lạc..., nhưng là, thanh âm kia rõ ràng truyền vào trong lòng nàng, nàng run rẩy, đẩy Diệp Lạc ra, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, bỗng nhiên quỳ sụp xuống đất, nghẹn ngào đối Diệp Lạc nói: -"Tiểu thư, là Thanh nhi có lỗi với người, Thanh nhi cầu người, vẫn nên là cùng Du đại ca thành thân đi...Coi như Thanh nhi van tiểu thư..."

Diệp Lạc trầm mặc nhìn Thanh nhi, qua một hồi lâu, bỗng nhiên lớn tiếng quát: -"Thanh nhi!

Muội có biết mình đang làm cái gì không?

Trong mắt muội có còn có tiểu thư là ta không?

Muội biết rõ chân tướng, lại đem sự thật giấu diếm ta, là vì cái gì?

Là bởi vì muội thích Du đại ca, muội vì hắn, sẽ không tiếc ép ta cùng hắn thành thân sao?"

Thanh nhi hai mắt đẫm lệ mơ hồ, thống khổ nhìn Diệp Lạc, thất kinh lắc đầu, khóc không thành tiếng: -"Không...Không phải..."

Diệp Lạc sắc mặt trầm xuống, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm Thanh nhi, trầm giọng nói: -"Thanh nhi, muội thay đổi!

Muội căn bản không còn là Thanh nhi mà ta biết nữa!

Ta hỏi muội, muội có phải hay không bởi vì thích Du đại ca, mà ngay cả tiểu thư này cũng không để vào mắt?

Muội cầu ta cùng Du đại ca thành thân, muội cho là muội đang làm cái gì?

Muôi biết rõ ta chỉ coi Du đại ca là ca ca, muội cũng không tiếc vì hắn mà hướng ta quỳ xuống!

Ta thật sự là nhìn lầm muội rồi!"

Thanh nhi nhìn Diệp Lạc phẫn nộ, sớm đã khóc không thành tiếng, nàng quỳ lết lại, hai tay ôm lấy chân Diệp Lạc, nức nở: -"Tiểu thư...Thực xin lỗi...Thực xin lỗi...Là lỗi của nô tỳ...Tô tỳ không nên giấu diếm người...Nhưng là...Nhưng là..."

Diệp Lạc vẫn không nhúc nhích, như thế trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi nói: -"Thanh nhi, muội đến bây giờ vẫn không nguyện ý đem chân tướng nói cho ta biết sao?

Trong lòng muội thật sự hy vọng ta cùng Du đại ca thành thân sao?"

Tiếng nức nở của thanh nhi nhỏ dần, qua một hồi lâu, nàng mới từ trên đất đứng lên, cắn chặt răng, khẽ nói: -"Tiểu thư, thực xin lỗi, nô tỳ không nên nói dối người, đêm qua..."

Thanh nhi nói tới đây, dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: -"Đêm qua, nô tỳ tới sài phòng, nghe được Du đại ca cùng Yến Đào nói chuyện..., mới biết được...Mới biết được...Đứa nhỏ trong bụng tiểu thư không phải của Du đại ca..."

Thanh âm của Thanh nhi càng ngày càng xuống thấp, dần dần cúi đầu xuống.Diệp Lạc trong lòng run lên, tuy rằng nàng đã sớm suy đoán phụ thân của đứa nhỏ không phải là Du Hàn, nhưng là, bây giờ nghe Thanh nhi chính miệng nói ra, nàng vẫn khó mà tin được Du Hàn lại lừa nàng, bất quá, nàng dù có vì bị Du Hàn lừa mà khổ sở, nhưng là, sau khi biết được chân tướng, tảng đá lớn trong lòng nàng cuối cùng được thả xuống, cả người cũng thoải mái đi không ít.

Chỉ có một nỗi đau bị thân nhân lừa gạt, dần dần tràn ngập trong lòng nàng.Nàng trầm mặc một hồi, lên tiếng hỏi: -"Thanh nhi, đứa nhỏ trong bụng ta không phải của Du đại ca, là của ai?

Muội nói cho ta biết..."
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 171: Trúng độc


Edit: Bắp rang bơThanh nhi do dự một chút, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên cánh cửa bị người đẩy ra,Du Hàn một thân hỉ phục đỏ thẫm đi vào.

Thanh nhi vừa thấy hắn sắc mặt đại biến, thân thể hơi run rẩy lùi về phía sau Diệp Lạc.Du Hàn tinh thần tốt lắm, hỉ phục đỏ thẫm bao lấy thân hình cao lớn, có vẻ so với ngày thường càng thêm tuấn mĩ.Hắn giống như vô ý liếc nhìn Thanh nhi một cái, sau đó ôn nhu đối với Diệp Lạc mà nói:-"Lạc nhi muội thế nào còn chưa chuẩn bị?

Hỉ phục ta đã cho người đưa tới, có chỗ nào không hài lòng sao?

Nếu như không hài lòng ta sẽ sai họ sửa lại."

Diệp Lạc biểu tình bình tĩnh, nàng nhìn Du Hàn, nhàn nhạt nói:-"Không cần, y phục tốt lắm.

Du đại ca, ta muốn nhìn mẫu thân một chút, huynh ra ngoài trước đi."

Du Hàn không rời đi, mà đến bên cạnh Diệp Lạc khẽ nắm tay nàng ôn nhu nói:-"Ta đây cùng muội đi."

Diệp Lạc thản nhiên thoát ra nói:-"Không cần, Du đại ca, huynh vẫn nên đi ra ngoài trước đi."

Du Hàn trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng không dễ phát giác, nói:-"Được, vậy ta chờ muội."

Du Hàn ánh mắt lướt qua Thanh nhi, sau đó xoay người ra ngoài.Đợi Du Hàn rời đi, Diệp Lạc lúc này mới quay đầu lại nhìn Thanh nhi nói:-"Thanh nhi nói cho ta biết, hài tử là con của ai?"

Thanh nhi do dự ngẩng đầu, đang muốn nói ra, đột nhiên chỉ thấy thân thể nàng run rẩy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái mét, cơ thể mềm nhũn không tiếng động mà ngã xuống đất.Diệp Lạc vẻ mặt trầm xuống, rất nhanh ngồi xuống bên cạnh bắt mạch cho Thanh nhi, biến sắc, mạch của Thanh nhi đập không bình thường, hơn nữa mặt còn xám xịt. chỉ có thể nói thân nàng trúng kịch độc.Diệp lạc không suy nghĩ nhiều, nàng buông Thanh nhi bước nhanh tới trước bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra một bình sứ nhỏ, tiếp đó đổ ra một viên đan dược màu đỏ nhạt, cho Thanh nhi nuốt vào, nhìn trên mặt Thanh nhi hắc khí dần dần biến mất, lúc này nàng mới thở dài một hơi, nhẹ nhàng nâng Thanh nhi từ mặt đất dậy, đỡ đến trên nhuyễn tháp, sau đó nhìn Thanh nhi, tuy rằng hắc khí đã tiêu tan nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt, lòng lại rơi vào trầm tư.Là ai đối với Thanh nhi hạ độc thủ?

Thanh nhi chỉ vừa mới định nói cho nàng, nàng ta lúc ở sài phòng nghe được Du Hàn cùng với Yến Đào đối thoại, chẳng lẽ?Diệp Lạc nghĩ tới đây, cơ thể không khỏi chấn động, chẳng lẽ là hắn?

Nếu như là hắn, hắn thực sự đã thay đổi, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Thanh nhi cùng hắn lớn lên, cho dù hắn không thích nàng, thì dù sao cũng có tình cảm huynh muội, hắn sao có thể hạ độc thủ đối với Thanh nhi?Diệp Lạc trong mắt hiện lên một tia thống khổ, nàng thật sự không muốn tin là hắn, thế nhưng sự thật hiện ra trước mắt, hắn vì muốn cùng nàng kết hôn, cư nhiên không ngại đối với Thanh nhi hạ độc diệt khẩu.

Hắn vì cái gì phải làm như vậy?

Chẳng lẽ chỉ vi đạt được nàng sao?Diệp Lạc chỉ cảm thấy lòng như đang nhỏ máu, nàng vẫn luôn xem Du Hàn như là người thân của mình, bây giờ việc làm của Du Hàn thật sự khiến cho trái tim nàng nguội lạnh, việc bị người thân phản bội làm nàng càng thêm đau khổ,trong lòng nàng luẩn quẩn không lối thoát.Sự tình cho tới bây giờ nàng không thể tiếp tục bị lừa gạt, nàng nhất định phải hỏi Du Hàn, hỏi hắn vì sao phải làm như vậy, nàng nhất định phải cứu Thanh nhi.Nghĩ đến đây, một chút hoài nghi hiện lên trong mắt nàng càng thêm kiên định, nàng từ nhuyễn tháp đứng lên, đi đến bên cạnh mặc thêm một lớp áo khoác, đang muốn đi ra ngoài tìm Du Hàn, cánh cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, một vị bạch y nữ tử đi đến, nàng ta nhìn Diệp Lạc vẫn một thân thường phục hơi sững sờ, nói:-"Cung chủ, người làm sao còn chưa thay trang phục, giờ lành đã đến, Du hộ pháp hỏi cung chủ lúc nào có thể bái đường."

Diệp Lạc nhìn vị nữ tử kia thản nhiên nói:-"Thông báo cho mọi người trong Thủy Vân cung việc hôn nhân hôm này hủy bỏ!"

Bạch y nữ tử không thể tin được mở to mắt mà nhìn Diệp lạc kinh ngạc nói:-"Cung chủ...

Người nói tiệc cưới ngày hôm nay...hủy bỏ?"

Diệp Lạc mặt không chút thay đổi gật đầu.Bạch y nữ tử có chút lưỡng lự, nhìn Diệp Lạc, lắp bắp nói:-"Thế nhưng Du hộ pháp..."

Diệp Lạc sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên tức giận quát:-"Việc ta nói cứ thế mà làm, thông báo cho mọi người, nói việc hôm nay xóa bỏ, ai cũng không được nhắc lại!

Còn có nói Du hộ pháp tới gặp ta."

Nàng ta thấy Diệp Lạc sắc mặt bất thường, trong lòng biết là có chuyện hệ trọng đã xảy ra. cũng không dám nhiều lời thêm nữa, vẫn gật đầu đi ra khỏi phòng ngủ.Diệp Lạc sắc mặt nặng nề, đi trở lại ngồi cạnh Thanh nhi, lo lắng nhìn qua gương mặt còn đang hôn mê, đối với chân tướng sự việc dần lộ ra khỏi mặt nước, tâm tư của nàng ngày càng loạn.Rất nhanh bên ngoài truyền đến một hồi bước chân, Du Hàn sắc mặt xanh đen từ bên ngoài bước vào, hắn nhìn Diệp Lạc đang yên tĩnh ngồi trên nhuyễn tháp, khàn giọng hỏi:-"Lạc nhi, vì sao?

Vì sao lại đối xử với ta như vậy?"

Diệp Lạc chậm rãi từ nhuyễn tháp đứng lên, thần sắc bình tĩnh nhìn Du Hàn lạnh lùng nói:-"Du đại ca, là huynh hạ độc Thanh nhi đúng không?

Hài tử không phải của huynh có đúng hay không?

Huynh vì cái gì lại muốn lừa dối ta?

Và sao lại hạ độc Thanh nhi?

Vì cái gì?"

Du Hàn nao núng, tầm mắt nhìn ra phía sau Diệp Lạc nơi Thanh nhi đang lẳng lặng nằm trên nhuyễn tháp, biểu tình có phần mất tự nhiên nói:-"Lạc nhi!

Muội nói bậy cái gì thế?

Ta làm sao có thể đối với Thanh nhi là hạ độc?"

Diệp Lạc hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vẫn không thay đổi, chậm rãi nói:-"Du đại ca, huynh nói huynh không hề gạt ta, huynh không hạ độc Thanh nhi, như vậy huynh trả lời ta, hài tử rốt cuộc là của ai?Thanh nhi vì sao lại đột nhiên trúng độc?

Huynh và cái gì lại sốt ruột muốn cùng ta thành thân?

Huynh rốt cuộc là còn giấu diếm ta những gì?"

Du Hàn trong mắt hiện lên một chút hoảng loạn, hắn tiến lên một bước nói:-"Lạc nhi, muội hoài nghi đứa nhỏ không phải là của ta, muội không nên suy nghĩ bậy bạ như thế chứ?

Thanh nhi trúng độc ta căn bản không biết, muội không nên vì việc này mà bị ảnh hưởng tới việc thành thân, được chứ?"//Du đại ca ơi là Du đại ca, đến cuối cùng ngươi cũng không còn cái gì đâu...Tai sao lại hạ độc người yêu ngươi như thế chứ, nàng mà chết là ngươi tiêu đời//
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 172: Mất mát


Edit: Bắp rang bơDiệp Lạc cắn môi, nước mắt rưng rưng đong đầy viền mắt, nàng cưỡng chế đáy lòng chua xót, âm thanh nghẹn ngào nói:-"Du đại ca, huynh đến bây giờ vẫn muốn tiếp tục dối gạt ta sao?

Huynh hãy nói cho ta biết, huynh tối qua cùng Yến Đào ở sài phòng đã nói những gì?

Huynh đầu độc Thanh nhi vì huynh nghi ngờ nàng đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người?"

Nghe Diệp Lạc đề cập đến chuyện sài phòng, khuôn mặt tuấn tú của Du Hàn cuối cùng cũng biến sắc, hắn lẳng lặng nhìn Diệp Lạc, trầm mặc một lúc lâu hạ giọng nói:-"Lạc nhi, muội đã biết những gì?

Người khác đã nói cho muội cái gì?"

Diệp Lạc nhẹ nhàng lau đi lệ nói khóe mắt, lộ ra vẻ mặt đau thương hỏi:-"Du đại ca, huynh đừng hỏi ta biết gì, ta chỉ muốn hỏi huynh, Thanh nhi trúng độc là do huynh hạ có đúng không?"

Du Hàn trầm mặc không nói, qua một hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia dứt khoát hắn nhìn Diệp Lạc nói:-"Lạc nhi, ta không có lừa muội, Thanh nhi trúng độc ta căn bản không biết!

Còn có muội đừng nghe người khác nói bậy, muội hoài nghi đứa nhỏ không phải là hài tử của ta?"

Nói đến đây, Du Hàn dừng một chút rồi lại ôn nhu nói:-"Lạc nhi, muội đừng tùy hứng nữa, giờ lành đã đến, đừng làm trễ thời cơ, sẽ là điềm xấu, ta gọi người vào trang điểm cho muội."

Nói xong Du Hàn xoay người muốn rời đi.Diệp Lạc chỉ cảm thấy khí lạnh chạy dọc theo xương sống, sau đó chậm rãi lan ra toàn thân, khiến cả người nàng giống như trong nháy mắt bị ném vào hầm băng, nàng nhìn bóng dáng của Du Hàn đang dần xa trong lòng trầm xuống.Ngay khi Du Hàn chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ, Diệp Lạc đột nhiên mở mắt, lạnh lùng không chút biểu cảm từng chữ thốt lên:-"Ta sẽ không cùng huynh thành thân, ngày hôm nay Thủy Vân cung không có việc cưới xin!"

Du Hàn hơi chấn động, cước bộ dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn Diệp Lạc, có chút tức giận nói:-"Lạc nhi, không nên tùy hứng!"

Diệp Lạc vẻ mặt bình tĩnh, nàng lạnh lùng mà dùng ánh mắt xa lạ nhìn Du Hàn nói:-"Tacó tùy hứng hay không trong lòng huynh tự hiểu, ta sẽ không cùng huynh thành thân, dù ta không hoài nghi đứa trẻ không phải là hài tử của huynh, ta cũng sẽ không cùng huynh thành thân.

Du đại ca, huynh nên quý trọng Thanh nhi, không phải là ta!

Bởi vì ta căn bản không thương huynh!"

Du Hàn sắc mặt tái mét, biểu tình khó coi đến cực điểm, ánh mắt u ám mà nhìn Diệp Lạc một cái, giống như không nghe Diệp Lạc nói, chỉ là dừng lại một chút rồi lại xoay người đi tiếp.Diệp Lạc nhìn bóng lưng ngày càng xa của Du Hàn, thấy rằng hắn lúc này đây thật xa lạ, nàng cảm thấy trong lòng có chút đau nhói như bị kim châm, nàng cùng hắn không thể quay về như xưa, những ngày vô lo vô nghĩ trước đây, tất cả sớm đã theo gió tan biến, không phải sao?Nghĩ tới đây, Diệp Lạc hít một hơi, nhìn thoáng qua Thanh nhi đang còn hôn mê, sau đó thần sắc tĩnh lặng đi về phía cửa sổ, mặt nhìn hướng ra ngoài, chỉ thấy trong viện chung quanh đèn lồng đỏ chót, cùng những dải lụa bay phất phơ, nhưng là hết thảy trong mắt nàng đã không còn màu sắc.Tầm mắt của nàng rơi vào cây đào trong sân, trong đầu nhớ tới khi còn nhỏ, một thiếu niên có vẻ ngoài ngây ngô, lẳng lặng đứng dưới cây đào miệng mỉm cười với nàng, gió thổi nhẹ qua, làm góc áo bay bay, thiếu niên trên mặt cười sáng lạn nhưng lại ấm áp.Từ lúc nào, người thiếu niên đã từng ngây ngô trở thành đại ca quan tâm nàng mà bây giờ lại trở thành một người như thế?

Thiếu niên ôn nhu thiện lương kia đã không thấy nữa, hôm nay Du Hàn vì có thể có được nàng mà không tiếc hạ độc thủ với Thanh nhi, người đã lớn lên cùng hắn.Thai nhi trong bụng hơi cựa quậy, Diệp Lạc tay không kìm được mà xoa nhẹ lên phần bụng đã hơi nhô ra kia, chạm đến phần bụng hơi rung động, trong nháy mắt một cỗ cảm giác khác thường, đưa nàng ra khỏi phiền muộn, trong đầu mờ ảo hiện ra một bóng hình màu tím, mà bên môi nàng khẽ nhếch lên, thấp thoáng ý cười.Khi Du Hàn quay lại nhìn thấy nụ cười trên môi Diệp Lạc, trong nháy mắt không khống chế được một cố đố kị trong lòng hắn hừng hực thiêu đốt, vẻ mặt tức giận, hai tay nắm chặt.

Nàng đang nhớ tới cái gì?

Nàng sẽ không tiếp nhận hắn, vì cái gì?Diệp Lạc cảm thấy một đạo phẫn nộ dừng lại trên người mình, nàng không khỏi sau lưng chợt lạnh, xoay người, thấy người đến là Du Hàn, không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không có mở miệng nói chuyện, mà lẳng lặng hìn Du Hàn.Du Hàn cố gắng đè nén đố kị trong lòng, dung nhan tuấn mĩ lần nữa lại khôi phục vẻ dịu dàng, hắn nhìn Diệp Lạc khàn khàn thanh âm nói:-"Lạc nhi, xin lỗi!

Ta không nên giấu diếm muội, thế nhưng ta thực sự rất yêu muội!

Ta..."

Diệp Lạc nét mặt có chút cứng ngắc, nàng không đợi Du Hàn nói xong liền ngắt lời:-"Du đại ca, không được!"

Nói đến đây, Diệp Lạc dừng một chút, bỗng nhiên đưa tay lên khẽ vuốt vùng bụng, cất tiếng nói:-"Lạc nhi, xin lỗi, kì thật ta không biết..."

Diệp Lạc nghe Du Hàn nói xong, trong lòng không nhỏi mất mát, nàng ngơ ngẩn nhìn ra phía cửa sổ, một lúc sau, nàng mới buồn bã nói:-"Du đại ca, huynh hãy giải độc cho Thanh nhi đi!

Chuyện này ta không trách huynh, chỉ mong huynh không lần nữa dối gạt ta là được rồi!

Huynh biết từ khi mẫu thân qua đời, ta cũng chỉ còn lại huynh và Thanh nhi ở bên cạnh..."

Du Hàn tâm hơi trầm xuống, hắn nhìn Diệp Lạc thống khổ nói:-"Lạc nhi, độc trên người Thanh nhi không phải do ta hạ, vì cái gì muội không tin ta?"

Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong người vô cùng mệt mỏi, nàng chậm rãi nhắm mắt, nói:-"Du đại ca, mặc kệ là ai hạ độc, ta đã không muốn truy cứu, ta tin tưởng Thanh nhi cũng không hy vọng tìm ra người hạ độc là ai, tại Thủy Vân cung, người tinh thông y thuật cũng chỉ có huynh, ta mong huynh có thể giải độc cho Thanh nhi!

Huynh luôn xem nàng là muội muội, chẳng lã huynh nhẫn tâm nhìn thấy nàng bị độc chết khi còn tuổi xuân sao?"

Du Hàn nhìn bóng lưng mảnh khảnh bỗng dưng cảm thấy bối rối, nàng tuy rằng không có nhìn hắn, nhưng hắn vì sao cảm thấy nàng đã nhìn thấu đáy lòng của hắn.
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 173: Thanh y nam tử


Edit: Muỗi VoveỞ một địa phương cách Linh Sơn hơn một trăm dặm, có một thành trấn nho nhỏ.Có lẽ nơi này còn chưa phải là một thành trấn, nó hình thành, chỉ dựa vào những thợ săn sống ở vùng lân cận và những tham khách mua bán thương phẩm tạo nên một cái chợ nho nhỏ.Trong ngày thường, thành trấn rất yên tĩnh, chỉ khi đụng phải những bất động trong cuộc sống, thành trấn mới có thể tương đối náo nhiệt, bởi vì ngoài khách thương hàng năm, trong một vài ngày đến thành trấn mua một vài món ăn thôn quê, da thú và nhân sâm, cho nên, mỗi khi đến ngày này, trong trấn so với bình thường sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều.Mà phụ cận những thợ săn cùng tham khách cũng tích lũy hàng hóa, đến thành trấn, hy vọng có thể bán được với giá tốt.Thành trấn rất nhỏ, bất quá, chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng lại đầy đủ, trấn trên có khách điếm, tửu quán và trà phô, mặt tiền cửa hàng tuy rằng bình thường, thế nhưng lại thuận tiện cho những khách thương từ nơi khác đến.Có những thứ này, các khách thương từ phương xa tới mua bán hàng hóa có thể ở tại khách điếm, hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày, đợi đến khi việc mua bán kết thúc, là có thể rời đi.Hôm nay, đúng là ngày náo nhiệt nhất trong một năm của trấn nhỏ, thành trấn ngày thường vắng ngắt, sáng sớm đã một mảnh náo nhiệt, các thợ săn cùng tham khách, trời vừa hửng sáng, đã mang theo hàng hóa chạy tới trấn nhỏ, lúc này trong tửu quán trà phô, sớm đã chật kín chỗ ngồi, mọi người uống trà, ăn điểm tâm, kiên nhẫn chờ đợi.Sắc trời mới tảng sáng, mọi người đang ở lầu một khách điếm ăn điểm tâm, mà lúc này một nam tử mặc áo bào màu xanh đi đến, nam tử dung mạo tuấn mỹ, mặc dù một thân áo xanh nhưng khí chất lại siêu phàm thoát tục.

Chỉ tiếc, vẻ mặt của hắn lạnh như băng, làm người ta chỉ dám liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, không dám nhìn lâu hơn.Trong ngày thường, ở thành trấn chỉ xuất hiện một vài người có bề ngoài thô kệch như thương nhân hoặc thợ săn, rất ít khi xuất hiện mỹ nam tử thoạt nhìn giống các công tử nhà giàu như thế này.

Cho nên, làm tiểu nhị khách điếm vừa nhìn thấy thanh y nam tử, liền bỏ qua những người khác, hướng hắn nghênh đón, nhiệt tình hô:-"Vị này, xin hỏi muốn trọ ở đâu?

Hay là dừng chân lót dạ?"

Thanh y nam tử chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, lạnh giọng nói:-"Ta tìm người?"

Tiểu nhị bị thanh y nam tử nhìn qua, chỉ cảm thấy trong lòng một trận sợ hãi, nam tử này thoạt nhìn bộ dáng giống thiếu gia con nhà giàu có, dù vậy, cũng là một nhân vật cực kỳ khó chơi, bất quá, thân là tiểu nhị, bản lĩnh tùy mặt gửi lời điểm này nhất định phải có, hắn chỉ là hơi ngẩn người, liền nhanh chóng cười nói:-"Xin hỏi vị công tử này muốn tìm người phương nào?"

Nam tử mặt không thay đổi nói:-"Xin hỏi tiểu nhị có hay không gặp qua vị cô nương này?"

Nói xong từ trong ngực lấy ra bức tranh, trước mặt tiểu nhị mở ra.Bức họa cuộn tròn được mở ra, ánh mắt tiểu nhị trừng thẳng, chỉ thấy trong bức tranh vẽ một nữ tử mặc áo trắng, nữ tử một dung nhan khuynh thành, thật mỹ lệ, nhất là khí chất siêu phàm thoát tục, giống như tiên nữ hạ phàm, làm bất cứ người nào trông thấy cũng sững sờ.Tiểu nhị chưa từng gặp qua người này, cả đời hắn, làm sao có thể có phúc khí gặp được nữ tử mỹ lệ này?

Hiện tại, hắn nhìn bức họa không khỏi có chút ngây người, chỉ thấy hắn mồm há to, gắt gao nhìn chằm chằm người trong bức họa, cư nhiên quên mất trả lời câu hỏi của vị nam tử kia.Thanh y nam tử không vui cuộn tròn bức họa lại, lạnh lùng thốt:-"Ngươi có hay không gặp qua vị cô nương này?"

Bức họa đã bị thu lại, tiểu nhị thế này mới lưu luyến đem anh mắt thu về, hắn quệt nước miếng chảy ra nơi khóe miệng, lúc này mới hồi phục tinh thần, vội trả lời:-"Tiểu nhân chưa có gặp qua vị cô nương này!"

Thanh y nam tử nhíu nhíu mày, nói:-"Tiểu nhị, ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, có thật chưa từng gặp qua?"

Nói xong hắn dừng một chút, từ trong ngực móc ra một thỏi vàng, nói tiếp:-"Nếu ngươi nói cho ta biết ngươi ở nơi nào gặp qua nàng, đĩnh vàng này sẽ là của ngươi!"

Tiểu nhị tham lam nhìn đĩnh vàng trên tay thanh y nam tử, liều mạng nuốt nước miếng, đáng tiếc, hắn chưa từng nhìn thấy nữ tử đó, hắn tuy rằng rất muốn có được đĩnh vàng, bởi vì nếu có nó cả nhà hắn sẽ không phải lo chi tiêu trong một năm, nhưng là, hắn nhìn thấy thanh y nam tử đeo sau lưng phối kiếm, vẫn là không dám nói dối, thành thật trả lời:-"Công tử, tiểu nhân thật sự chưa gặp qua vị cô nương này, tiểu nhân có thể xác định, cô nương này dung mạo thiên tiên, nếu tiểu nhân gặp qua nàng, khẳng định không quên được!

Bất quá tiểu nhân sau này sẽ giúp công tử chú ý, có lẽ có thể..."

Nhìn ánh mắt tham lam của điếm tiểu nhị, thanh y nam tử khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, ý tứ của y, hắn há có thể không hiểu?

Hắn thu tay lại, đem đĩnh vàng cất vào trong lòng, tùy tay ném ra một thỏi bạc cấp điếm tiểu nhị nói:-"Cho ta một gian phòng hạng sang, tiền thừa liền thưởng cho ngươi, nếu nhìn thấy người này, vàng sẽ là của ngươi!"

Điếm tiểu nhị khẽ vuốt thỏi bạc trong tay, khuôn mặt ngăm đen nhất thời cười như nở hoa, cúi đầu khom lưng nói:-"Tạ ơn đại gia, tạ ơn đại gia, đại gia bên này thỉnh..."

Thanh y đối với việc mình từ trong miệng điếm tiểu nhị nháy mắt chuyển thành ông lớn có chút buồn cười, người này thật thích hợp làm một tiểu nhị, giải quyết trơn tru, khéo léo đưa đẩy, cũng chỉ có ở nhưng nơi phố phường đầy rẫy những kẻ ty tiện bỉ ổi mới có thể phát huy được tài năng này.Thanh y nam tử khẽ hừ một tiếng, sau đó không hề để ý đến điếm tiểu nhị, đi thẳng lên lầu hai.

Nhưng thật ra điếm tiểu nhị vì đang vui mà đi rót một bình trà, cũng tiến lên lầu hai.Kỳ thật cũng khó trách điếm tiểu nhị vui vẻ như thế,...tại nơi hoang vắng hẻo lánh này, có thể gặp một khách nhân ra tay hào phóng, quả thực rất khó.

Hắn tự nhiên sẽ hết lòng hầu hạ, nói không chừng, vị nam tử kia thấy hắn thông minh, đem hắn giữ lại bên người, vậy hắn có thể như người ta cứt chó đổi vận rồi!
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 174: Linh Sơn tiên tử


Edit: Muỗi VoveChỉ chớp mắt, đã đến giờ ngọ, lúc này là thời khắc trấn nhỏ náo nhiệt nhất, cũng chính là thời điểm khách điếm làm ăn tốt nhất.Tại lầu một trong đại sảnh khách điếm, chật kín người đang dùng cơm.

Ngoài trừ những khách thương từ nơi khác đến, cũng có một số người bản địa bán được hàng hóa với giá tốt.Khách thương mặc dù là người bên ngoài, nhưng là, bởi vì hàng năm đều đến thành trấn thu mua hàng hóa, cho nên, thường xuyên qua lại, cũng tạo được nhiều mối quan hệ, ở đại sảnh dùng cơm đa số đều quen mặt, cũng không xa lạ.Vài ly rượu lót bụng, mọi người liền bắt đầu hàn huyên, một vị mặc y phục thô mộc, tướng mạo thô kệch cao lớn, uống đến cao hứng, chỉ thấy hắn đỏ mặt, bỗng nhiên vỗ bàn, đối với đồng bạn lớn tiếng nói:-"Con bà nó, lão tử nhìn thấy tiên nữ rồi!"

Hắn lời vừa nói ra, mọi người liền ầm ầm cười ha hả, một người chế nhạo:-"Ta nói Hắc Tử, ngươi có phải hay không phát mộng rồi?

Bộ dáng ngươi như thế này, có thể nhìn thấy tiên nữ hay sao?

Chứ không phải là ngươi uống nước tiểu ngựa nhiều quá, đem cọp mẹ nhà ngươi hóa thành tiên nữ đó chứ?"

Đại hán tên gọi Hắc Tử hầm hừ trừng mắt liếc người kia một cái, cả giận nói:-"Lão tử rất tỉnh táo!

Nói cho các ngươi biết, các ngươi đừng cho rằng lão tử uống rượu say, lão tử là chân chân chính chính nhìn thấy tiên nữ rồi, lời của lão tử không có nửa câu bịa đặt, lão tử nếu nói dối, liền bị thiên lôi đánh chết!"

Một người khác không để ý cười nói:-"Hắc Tử, nếu ngươi nói ngươi thật sự thấy được, vậy thì hơn chúng ta rồi, chúng ta sống cả đời, cũng chưa từng biết qua tiên nữ có bộ dáng gì đâu!"

Lời này lại làm cho mọi người một trận cười to, có người hiểu chuyện còn lớn tiếng nói:-"Ta nói, các ngươi cũng thật là, ánh mắt của Hắc Tử kia, ngay cả Trương quả phụ hắn đều có thể nhìn thành tiên nữ, hắn nói, mà các người cũng tin ư?"

Mọi người cười đến mức thở không ra hơi, bởi vì mọi người đều biết rõ Trương quả phụ là ai, nàng là nhân tình của Hắc Tử, vóc người xấu xí vô cùng, ở thành trấn nổi danh, là xấu nữ nhân.Hắc Tử bị chọc tức làm khuôn mặt đen thui đỏ lên như gà chọi, hắn tức giận vỗ mạnh bàn, đứng lên, lớn tiếng quát:-"Các ngươi đồ con rùa, đừng lấy chuyện của lão tử ra làm trò cười!

Lão tử mắt không mù, chẳng lẽ đẹp hay không, mà Lão tử cũng không biết sao?

Lão tử nói cho các ngươi biết, Lão tử là thời điểm lên Linh Sơn đào nhân sâm, nhìn thấy tiên nữ!

Lão tử thấy rõ ràng, tuyệt đối không có nửa câu nói dối!"

Hắc Tử lời này vừa nói ra, mọi người liền trầm mặc, Linh Sơn thế núi hiểm trở, trong núi dị hoa kỳ thảo nhiều không đếm xuể, sâu trong Linh Sơn, có loại nhân sâm cực lớn, thậm chí vượt qua hàng thiên niên kỷ rồi!

Linh Sơn thứ tốt rất nhiều, điều này ai cũng biết, nhưng là, dám chân chính bước vào Linh Sơn không có mấy người, ít lại càng ít.

Bởi vì càng vào sâu trong Linh Sơn, những thứ quý hiếm tuy nhiều nhưng mãnh thú cũng không thiếu, cứ mười người tiến vào Linh Sơn, thì chín người không có khả năng sống sót trở về.Ngẫu nhiên có người từ Linh Sơn đi ra, kể lại thường nghe được trong Linh Sơn có tiên khúc vang vọng, còn có nghe thấy rõ ràng tiếng cười của nữ tử, nhưng là vì chưa có ai tận mắt nhìn thấy, cho nên chuyện Linh Sơn có tiên nữ chỉ truyền miệng cho nhau chứ không có chứng thực.Đối với những thứ này, mọi người cũng không nghi ngờ, bởi vì, người tiến vào Linh Sơn tuy không nhiều lắm, nhưng số người sống sót đi ra đều giống nhau nghe thấy tiếng cười của tiên nữ.Cho nên, Hắc Tử vừa nhắc đến Linh Sơn, mọi người mới ngưng cười nhạo hắn, ai cũng biết, Hắc Tử chính là người thường xuyên lên Linh Sơn đào nhân sấm nhất, nếu Linh Sơn thật sự có tiên nữ, có lẽ bị hắn thấy được cũng không biết chừng.Trầm mặc một hồi, thế này mới có người hỏi:-"Hắc Tử, ngươi không gạt chúng ta đấy chứ?

Trên Linh Sơn, thật sự có tiên nữ?

Ngươi xác định ngươi không mắt lòa nhìn nhầm?"

Hắc Tử tự ái trừng mắt lên, cả giận nói:-"Lão tử làm sao có thể bị hoa mắt?

Lão tử nói cho ngươi biết, Lão tử chẳng những thấy được, Lão tử còn nghe thấy được!

Việc này là thiên chân vạn xác!"

Nghe Hắc Tử xác định như vậy, mọi người cười ầm lên, có người hô:-"Hắc Tử, con mẹ ngươi là chó?

Ngươi vẫn còn nghe thấy được?"

Hắc Tử cũng không để ý đến người nọ, hắn hừ một tiếng, tiếp tục nói:-"Các ngươi có biết vì sao Lão tử dám thường xuyên ra vào Linh Sơn không?

Cũng là bởi vì Lão tử có một cái mũi ngay cả cẩu cũng thua kém!

Lão tử chỉ cần đứng tại chỗ, liền ngửi được nơi nào có hảo sâm, các ngươi là cháu con rùa thì biết cái gì!

Nói cho các ngươi biết, Lão tử cách đó vài ngày, khi đi vào dưới một dãy ngọc thạch trong Linh Sơn, cách thạch động vài dặm, Lão tử ngửi thấy một cỗ mùi thơm, đó là mùi của nữ nhân, Lão tử trong lòng liền nghĩ, nơi này hoang vu, lấy đâu ra nữ nhân?

Vì thế Lão tử liền nương theo mùi hương tìm kiếm, ở sau một rừng cây, Lão tử nhìn thấy một bạch y nữ tử, nàng đứng cách đó không xa, Lão tử vừa thấy, má ơi, dung mạo nàng mỹ lệ tựa như thiên tiên!

Lão tử chân nhũn ra thiếu chút nữa liền té ra đất, dù vậy, còn muốn nhìn rõ ràng một chút, lại phát hiện nữ tử kia đã không thấy, chung quanh trừ bỏ cây cối rậm rạp, còn lại không một bóng người, nàng đang ở trước mặt Lão tử, giờ đột nhiên không thấy!

Lão tử trong lòng kích động, vội chạy khỏi rừng cây.

Lão tử vì sao rời đi?

Lão tử là sợ quấy rầy tiên nữ, sẽ bị tiên nữ giáng tội!"

Mọi người càng nghe càng cảm thấy hứng thú, có người cười nói:-"Hắc Tử, chỉ thế mà ngươi đã bỏ chạy rồi sao?

Nếu ngươi ở lại, nói không chừng được tiên nữ nhìn trúng, lưu lại trở thành vị hôn phu của nàng rồi!"

Người này tiếng nói vừa dứt, mọi người đều cười lớn phụ họa, chỉ riêng Hắc Tử tức giận vỗ bàn đen đét, gầm lên:-"Ngươi miệng lưỡi không sạch sẽ!

Tiên nữ mà là người tùy tiện sao?

Ngươi coi chừng báo ứng!"

Nói xong, thản nhiên xoay người đi tính tiền, không hề để ý đến mọi người.

Mọi người bị mất mặt, vội vùi đầu xuống ăn cơm, cũng không tiếp tục nói giỡn nữa.Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, những lời vừa rồi của Hắc Tử..., điếm tiểu nhị nghe thấy rõ ràng, trong lòng hắn khẽ động, lúc Hắc Tử chuẩn bị rời đi, vội kéo y lại, nhỏ giọng hỏi:-"Hắc Tử ca, Linh Sơn kia thực sự có tiên nữ?"

Hắc Tử hừ một tiếng, nói:-"Tất nhiên là có, Lão tử tận mắt trông thấy, chẳng lẽ còn là giả sao?"

Điếm tiểu nhị nghe vậy, trên mặt cười như nở hoa, hắn đem Hắc Tử tống ra ngoài cửa, sau đó mang theo một bình nước ấm, hướng lầu hai đi lên.//Chương này dài dòng mà lại không có trọng tâm, rõ chán//
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 175: Manh mối


Edit: Muỗi Vove

Lầu hai nhã gian.

Nói là nhã gian, kỳ thật chẳng qua so với các gian phòng khác tốt hơn một chút mà thôi, trong phòng toàn bộ vật dụng, đều cực kỳ đơn sơ, bất quá, tuy rằng đơn sơ, nhưng cũng sạch sẽ, không làm cho người ta có cảm giác khó chịu.

Vệ Tử Thanh đem phối kiếm thật dài ôm trước ngực, cùng bán y nằm ở trên giường, hai mắt khép hờ.

Ngoài cửa sổ ồn ào náo động, mơ hồ truyền vào trong phòng.

Qua một lúc lâu, Vệ Tử Thanh đột nhiên mở mắt ra, đem phối kiếm đặt ở một bên, từ trong ngực lôi ra một bức họa, mở ra, con ngươi đen mơ màng nhìn chằm chằm vào bức tranh khóe miệng mang theo ý cười.

Vệ Tử Thanh ngơ ngẩn nhìn người trong bức họa, trong mắt hiện lên một tia thống khổ cùng tưởng niệm, từ sau khi nàng rời khỏi Hoàng cung.

Hắn liền phụng mệnh Tử Dạ tìm kiếm nàng khắp nơi, thế nhưng, nàng cứ như bốc hơi khỏi mặt đất, hắn một đường đuổi theo, cơ hồ muốn lật tung cả Tây Lương quốc, nhưng thủy chung vẫn không có một chút tin tức nào.

Cứ như vậy, sau mấy tháng, hắn rốt cuộc ở địa phương cách thành trấn này không xa nghe được từ miệng một đại nương bán hạt dẻ biết được, mấy tháng trước, có một vị bạch y nam tử giá một chiếc xe ngựa ngang qua đây, bởi vì khoảng cách với đại nương cũng không xa, lúc ấy bà nhìn thấy bạch y nam tử từ trong xe ngựa bước ra trên tay ôm một nữ tử đi vào trong quán, đại nương tuy rằng nhìn không rõ ràng, bà chỉ mơ hồ nhìn thấy nữ tử được bạch y nam tử ôm trong lòng dung nhan mỹ lệ khuynh thành, đáng tiếc, xem chừng có vẻ đang thiếp đi, cùng người trong bức họa giống nhau vài phần.

Vệ Tử Thanh nghe xong mừng rỡ, lập tức vào trong y quán hỏi thăm một chút, vị đại phu ở đó xác định nữ tử kia chính là Diệp Lạc, lúc này mới rời khỏi y quán hỏi vị đại nương phương hướng của xe ngựa, liền phi ngựa đến thành trấn này.

Mấy tháng truy tìm, thật vất vả mới có một chút manh mối, Vệ Tử Thanh mừng rỡ như điên, vốn tưởng rằng đi đến trấn nhỏ, là có thể thuận lợi tìm được Diệp Lạc, nhưng lại hoàn toàn thất vọng rồi, hắn dọc đường hỏi thăm từ trên xuống dưới, nhưng là, cũng không có người nào thấy qua Diệp Lạc.

Nghĩ tới đây, Vệ Tử Thanh trong mắt thêm vài phần mỏi mệt, cái thành trấn này cũng không lớn, nếu Diệp Lạc từng xuất hiện, nhìn thấy dung mạo của nàng, nhất định sẽ làm người ta khó quên, nhưng là, nàng giống như chìm vào trong biển rộng, không hề thấy bóng dáng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Vệ Tử Thanh cảnh giác từ trên giường xoay người ngồi dậy, nơi này mặc dù là trấn nhỏ, tuy nhiên nó dù sao cũng là địa phương rồng rắn lẫn lộn, buổi sáng hắn trước mặt mọi người vung tiền, nên không thể không đề phòng cẩn thận, tránh bị người ta ám toán.

Người tới tiếng bước chân nặng nề, dần dần đi đến trước nhã phòng dừng lại, một lát sau, liền truyền đến tiếng đập cửa, thanh âm của điếm tiểu nhị truyền vào:

-"Đại gia, tiểu nhân có thể vào được không?"

Vệ Tử Thanh nghe ra thanh âm của điếm tiểu nhị, liền trầm giọng nói:

-"Vào đi!"

Điếm tiểu nhị vẻ mặt hớn hở đẩy cửa bước vào, đối với Vệ Tử Thanh cười nịnh bợ:

-"Đại gia, người sáng nay hướng tiểu nhân hỏi thăm vị kia, hiện tại đã có tin tức!"

Vệ Tử Thanh trong lòng run lên, kích động cơ hồ run lên nhè nhẹ, nhưng là, rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại, thản nhiên nhìn điếm tiểu nhị liếc mắt một cái, mặt không thay đổi nói:

-"Có tin tức gì?

Còn không mau nói!"

Điếm tiểu nhị hơi chần chừ một chút, nhìn Vệ Tử Thanh, ngượng ngùng cười nói:

-"Cái kia sáng nay...Không biết gia còn nhớ không?"

Vệ Tử Thanh trào phúng cười, mặt không thay đổi từ trong ngực móc ra đĩnh vàng, tiện nay ném cho điếm tiểu nhị, lạnh lùng thốt:

-"Hiện tại ngươi có thể nói?"

Điếm tiểu nhị mở to mắt, vui mừng cẩn thận cất đĩnh vàng trong ngực, thế này mới đối Vệ Tử Thanh lấy lòng nói:

-"Gia, người có biết Linh Sơn không?

Linh Sơn ở nơi này, khá là nổi danh, chẳng những bởi vì Linh Sơn phong cảnh như vẽ, còn bởi vì..."

Điếm tiểu nhị lời còn chưa nói hết, đã bị Vệ Tử Thanh lạnh lùng cắt ngang:

-"Ta cho ngươi vàng, cũng không phải muốn nghe ngươi nói những lời vô nghĩa!

Ngươi còn dài dòng, ta liền chặt tay ngươi!"

Nói xong, Vệ Tử Thanh động thủ đem thanh kiếm kề trên cổ điếm tiểu nhị.

Điếm tiểu nhị sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống mặt đất, thanh âm run rẩy, la lớn:

-"Đại gia tha mạng!

Đại gia tha mạng!

Tiểu nhân nói..."

Vệ Tử Thanh hừ lạnh một tiếng, thu hồi thanh kiếm lại, lạnh giọng nói:

-"Nếu ngươi còn có nửa câu vô nghĩa, ngươi cũng đừng mong còn sống bước ra ngoài!"

Điếm tiểu nhị sớm đã bị dọa hồn bay phách lạc, nơi nào còn dám trước mặt Vệ Tử Thanh khoe tài ăn nói, lập tức quỳ trên mặt đất, thống thống khoái khoái đem từng lời Hắc Tử nói ở lầu một truyền đạt lại.

Vệ Tử Thanh nghe xong, trong lòng chợt động, không khỏi không nghĩ đến Thủy Vân cung!

Thủy Vân cung trên giang hồ thần thần bí bí, chưa từng có người biết nó ở nơi nào, chẳng lẽ, Thủy Vân cung nằm ở Linh Sơn?

Điếm tiểu nhị dù nói xong, cũng không dám đứng lên, hắn bất an không yên quỳ trên mặt đất, hai tay gắt gao giữ chặt đĩnh vàng trong lòng, sợ Vệ Tử Thanh hướng hắn đòi lại, dù sao, hắn cũng không chính mắt nhìn thấy người thật, chỉ là nghe lời truyền miệng, không viết người vị đại gia này muốn tìm rốt cuộc có hay không ở Linh Sơn.

Vệ Tử Thanh tự nhiên không biết đến tâm tư của điếm tiểu nhị, hắn luôn luôn tìm kiếm tung tích Thủy Vân cung, nay nghe những lời này của điếm tiểu nhị, trong lòng có vài phần khẳng định, có lẽ, Thủy Vân cung được giấu sâu trong Linh Sơn, như vậy, muốn tìm Diệp Lạc, cơ hội lại càng lớn, hắn nghe Tử Dạ nói, Diêp Lạc bị Du Hàn mang đi, tại lúc Du Hàn rời đi, Tử Dạ có phái người theo dõi, nhưng là, chỉ đi được nửa quãng đường liền bị Du Hàn bỏ lại, nếu là như vậy, Du Hàn chắc chắn đã đưa Diệp Lạc về Thủy Vân cung, chỉ cần tìm được Thủy Vân cung, sẽ không khó để tìm thấy nàng!

Nghĩ tới đây, Vệ Tử Thanh nhịn không được lộ ra một chút tiếu ý, hắn che giấu kích động trong lòng, thản nhiên nhìn điếm tiểu nhị liếc mắt một cái, hỏi:

-"Linh Sơn ở nơi nào?"

Điếm tiểu nhị thấy Vệ Tử Thanh cũng không có nổi giận, lúc này mới thở dài một hơi, hắn từ trên đất đứng lên, lấy lòng nói:

-"Gia muốn đi Linh Sơn sao?

Kỳ thực, Linh Sơn cách nơi này không xa, đi bộ một ngày đêm là tới, còn nếu như cưỡi ngựa, không đến ba canh giờ sẽ đến nơi, bất quá, dọc đường nhiều chỗ hoang vu vắng vẻ, nhiều thổ phỉ, gia vẫn nên cẩn thận một chút!"

Vệ Tử Thanh không kiên nhẫn liếc mắt nhìn điếm tiểu nhị, lạnh lùng thốt:

-"Được rồi, ngước trước ra ngoài đi!"

Nói xong, từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc, ném cho điếm tiểu nhị, lạnh lùng nói:

-"Chuẩn bị cho ta một chút lương khô!

Ta muốn đi ngay!"

Điếm tiểu nhị mừng rỡ, đem bạc thu vào ngực, cúi đầu vâng vâng dạ dạ lui ra ngoài.
 
Back
Top Bottom