Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Thái Tử Phi Thất Sủng

Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 156: Buông tay


Edit: Bắp rang bơTử Dạ sắc mặt trầm xuống đang muốn phản bác lại lời của Du Hàn thì bên ngoài lúc này đột nhiên truyền tới một hồi bước chân.

Một vị tổng quản thái giám thở hồng hộc tiến vào nói:-"Nô tài đã tìm nhưng chưa thấy người, các vị đại nhân đang chờ Thái tử gia đấy ạ."

Tử Dạ do dự một lát rồi nói với vị thái giám kia:-"Ngươi về nói với bọn họ lát nữa bản Thái tử sẽ ra."

Vị tổng quản thái giám như còn muốn nói thêm gì đó nhưng khi nhìn qua bắt gặp ánh mắt của Du Hàn vẫn là nhịn xuống, đối với Tử Dạ hành lễ rồi đi ra ngoài.Đợi vị thái giám kia đi ra, Tử Dạ mặt mày âm trầm nhìn Du Hàn lạnh giọng nói:-"Du Hàn lời ngươi vừa nói là có ý tứ gì?

Chẳng lẽ, lưu lại bên cạnh bản thái tử, bản thái tử sẽ hại nàng sao?"

Du Hàn lo lắng liếc mắt nhìn Diệp Lạc đang nằm trên giường một chút, sau đó ánh mắt rơi vào người Tử Dạ:-"Nếu như hôm nay ngươi cương quyết đem cung chủ ở lại trong cung, quả thực là ngươi đang hại nàng.

Tử Dạ, ngươi còn nhớ rõ ngươi đã cho cung chủ ăn cái gì chứ?"

Tử Dạ hơi sửng sốt, hai mắt chằm chằm nhìn vào Du Hàn lạnh lùng nói:-"Ngươi đây là có ý gì?

Bản thái tử khi nào thì cho nàng ăn những thứ gì hả?"

Du Hàn khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, hai mắt giống như phun ra lửa, giận quá thành cười:-"Xem ra thái tử gia là quý nhân hay quên.

Lần trước thái tử gia cương quyết cho cung chủ uống mê dược, chuyện này ngài cũng quên rồi sao?"

Tử Dạ lúc này mới nhớ tới sự việc hoa hồng xảy ra lần trước.

Hắn đối với phương diện đan dược tuy rằng không hiểu biết rõ nhưng cũng biết rằng đối với thân thể mê dược kia cũng không có tác hại gì lớn.

Bây giờ bị Du Hàn nhắc tới, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cỗ áy náy nồng đậm, hắn xoay người, dùng ánh mắt tràn đầy day dứt nhìn sắc mắt tái nhợt của Diệp Lạc, trên mặt tràn đầy hối hận.

Hắn thế nào lại có khả năng thương tổn nàng?

Tại thời khắc này, hắn đột nhiên đau quá, hận chính bản thân mình, căm ghét bản thân sao lại làm ra chuyện tàn nhẫn như thế với nàng?Thế nhưng hắn thẹn với nàng là chuyện của hắn, hắn cũng không muốn cho Du Hàn biết được việc này, hắn hít một hơi thật sâu, đem tâm sự kia đè xuống, sau đó đối mặt với Du Hàn:-"Vậy thì sao?

Dược thảo kia đối với cơ thể người cũng không có tác hại lớn, không phải sao?"

Du Hàn trào phúng cười, nhàn nhạt nói:-"Dược thảo kia quả thực đối với cơ thể người vô hại, bất quá hiện tại ăn những thứ này sau này nếu có bị trọng thương, miệng vết thương sẽ không thể khỏi hẳn, hơn nữa, người cũng sẽ mê man bất tỉnh.

Trong thiên hạ, chỉ có Hàn Ngọc động trong Thủy Vân cung mới có thể khiến cung chủ hồi phục, như vậy, thái tử gia còn kiên quyết giữ cung chủ ở lại trong cung sao?"

-"Ngươi!"

Tử Dạ nghe vậy sắc mặt đại biến, tức giận nói:-"Lạc nhi ăn đan dược cũng đã sớm tỉnh lại, vậy rõ ràng hiệu quả của dược thảo sớm đã bị biến đổi, Lạc nhi hiện tại sao có thể xảy ra sự tình thế này?

Ngươi đây là đang dối gạt bản thái tử sao?"

Trên mặt Du Hàn còn có một cỗ nồng đậm bi thương cùng phẫn nộ, hắn lạnh lùng nhìn Tử Dạ tức giận nói:-"Nếu người thường tỉnh lại đương nhiên là không có việc gì, thế nhưng cung chủ vì cứu ngươi, rơi xuống vách núi đã mất đi công lực, sau này lại mang thai, công lực lại chậm trễ không thể khôi phục, cung chủ vốn không phải người thường, mất đi công lực đối với nàng thân thể so với người thường càng thêm suy yếu.

Dược thảo kia đối với người thường có lẽ không có trở ngại gì quá đáng nhưng đối với nàng thời điểm không quá ba tháng phải đem dược thảo đó giải đi.

Hôm nay trọng thương tính mệnh nguy cấp một sớm một chiều ngươi lại bởi vì chuyện riêng cá nhân kiên quyết đem cung chủ giữ lại bên người.

Tử Dạ, ta thực sự muốn giết ngươi!

Nếu không phải vì cung chủ, ta đã sớm giết ngươi!"

Tử Dạ nghe Du Hàn nói xong tâm tư giống như bị người nặng nề nện cho một cái, thân hình như chao đảo suýt nữa ngã xuống đất, nguyên lai đều là hắn, do hắn hại hắn, trong đầu hắn không khỏi hiện ra cảnh có người phụ giúp hắn đẩy lùi địch nhân, người đó đích thực là nàng, người mang tuyệt thế võ công, mà hiện tại cũng là nàng, nhưng là cứ như vậy không hề tức giận mà nằm ở trên giường, thì ra tất cả đều do lỗi của hắn.

Sự tình cho tới bây giờ hắn còn có thể đem nàng giữ bên người sao?

Nếu hắn vẫn cương quyết muốn giữ nàng lại, sẽ lại hại nàng!

Nhưng!

Hắn tình nguyện tự mình nếm hết tương tư đau khổ cũng không muốn mất nàng, nếu đã không có nàng hắn tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?Nghĩ tới đây, Tử Dạ chỉ cảm thấy tâm như dao cắt.

Hắn thống khổ mà nhắm hai mắt.Du Hàn nhìn Tử Dạ, trong mắt hiện lên một chút phức tạp cùng với kiên quyết, hắn đưa mắt qua một bên không hề để ý tới Tử Dạ, trực tiếp hướng về phía Diệp Lạc đi tới.

Hắn nhẹ nhàng đem Diệp Lạc từ trên giường đỡ lên, tiếp đó vì nàng bắt mạch, lại từ trong ngực lấy ra một viên đan dược cho Diệp Lạc nuốt vào, lúc này mới cởi áo choàng trên người cẩn thận đem khoác lên thân thể Diệp Lạc, sau đó mới tiếp tục ôm Diệp Lạc đầu không ngoảnh lại hướng về phía cửa đi tới.Tử Dạ nhìn bóng lưng Du Hàn ôm lấy Diệp Lạc rời khỏi, chỉ cảm thấy trong ngực một trận trống rỗng, hắn vô ý chợt lóe thân ngăn cản Du Hàn tại lối đi.Du Hàn đứng lại lạnh lùng mà nhìn hắn, trong mắt nồng đậm sát ý.Tử Dạ ngực đau xót, hắn cố nén xúc động muốn đem Diệp Lạc từ trong tay Du Hàn đoạt lại, chậm rãi từ trong ngực lấy ra một lênh bài, thanh âm khổ tâm nói:-"Cầm lệnh bài của ta, ra khỏi cung không ai dám ngăn cản ngươi."

Du Hàn trầm mặc nhìn Tử Dạ một lúc lâu mới chậm rãi tiếp nhận lệnh bài trong tay hắn, sau đó không nói một lời bước thẳng ra ngoài.Tử Dạ nhìn hình bóng Du Hàn ngày một xa, một cỗ tê tâm đau đớn chậm rãi tràn ngập trong lòng, hắn sẽ không vứt bỏ, hắn nhất định phải mang nàng trở lại bên người hắn, bởi vì nàng là chính phi của hắn, là hoàng hậu của hắn.

Hắn nhất định sẽ không lần nữa đánh mất nàng.

Hắn lảo đảo lùi về phía sau vài bước, đột nhiên nện một quyền mạnh ở trên mặt bàn, chấm nhỏ trong mắt đen phun ra một cỗ kiên định, gắt gao nhìn thẳng vào phương hướng Du Hàn biến mất.
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 157: Khóc lóc om sòm


Edit: Muỗi Vove//Nhìn tên chương là tưởng tượng ngay đến Diệp Linh rồi//Tây Lương quốc, tân vương đăng cơ không lâu, bách tính vẫn chìm đắm trong không khí vui sướng, mà lúc này, lại có bố cáo đem đến, càng khiến cho trăm họ nổ tung.

Trong thành mọi người đều phấn khích nói về đề tài này, tất cả nơi hang cùng ngõ hẻm, tửu quán cách xa trăm dặm, mọi người đều bàn luận sôi nổi.Bởi vì, quan phủ đột nhiên dán ra bố cáo, làm sáng tỏ chuyện của Thái tử phi, bố cáo nói, bởi vì Ứng vương gia cùng Hoàng hậu rắp tâm mưu hại Hoàng thượng, tranh quyền đoạt vị, mà âm mưu của bọn họ bị Thái tử phi phát hiện, vì trợ giúp tân vương đăng cơ, mới cố tình tiếp cận Ứng vương.

Cuối cùng lập nhiều công lớn, nhưng bản thân cũng bị trọng thương, hiện tại đang hôn mê, Về phần mang thai, cũng là tin mừng, bởi vì đó chính là cốt nhục của tân hoàng.//Lý do này mà Dạ ca cũng nghĩ ra được, thật là...làm Ảnh ca mang tiếng xấu rồi...//Bố cáo vừa dán lên, cả kinh thành ầm ầm sóng lớn, nháy mắt, từ miệng mỗi người không còn là Thái tử phi vô liêm sỉ không biết xấu hổ nữa, mà biến thành người có cốt cách đạo đức tốt, cũng là người khiến toàn bộ con dân Tây Lương quốc kính nể nhất.

Nhất thời tiếng tung hô Hoàng hậu vang lên khắp trời.Đương nhiên, lòng người khó dò, tự nhiên vừa có hưng phấn, cũng có thương tâm, có không tin, có bán tín bán nghi, tóm lại có tất cả mọi lý luận, bất quá, đại bộ phận mọi người đều tiếp nhận sự thật này, chỉ riêng nơi nên cao hứng nhất là Diệp gia, lại đóng chặt cửa môn, trước cửa một vẻ lạnh lẽo.Nội viện Diệp phủ, một tiếng khóc thê lương phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Diệp phu nhân quần áo hỗn độn, tóc tai bù xù từ trong phòng ngủ chạy ra, đi theo sau là hai nha hoàn của bà, hai người đang ra sức lôi kéo, bỗng nhiên vang lên một tiếng quát:-"Phu nhân!

Nàng cùng hạ nhân co kéo, còn ra thể thống gì?"

Diệp phu nhân nghe tiếng nhịn không được khóc nấc lên, bà tức giận đẩy hai nha hoàn ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía Diệp lão gia, nức nở:-"Lão gia, ông phải làm chủ cho ta!

Trong cung truyền đến tin tức, nói Linh nhi bị hại, bây giờ còn bị đánh vào địa lao, nơi này băng thiên tuyết địa, nó nhu nhược như thế làm sao chịu được!

Lão gia, ông mau cứu Linh nhi đi, nếu nó có mệnh hệ gì ta cũng không sống nổi..."

Diệp phu nhân khóc đến không phân biệt được nước mắt nước mũi.//Tưởng Diệp Linh, hóa ra là Diệp phu nhân, cũng không khác gì nhỉ, mẹ con giống nhau mà, coi như ta đoán đúng cỡ 99,99% đi.kaka//Diệp lão gia nhíu nhíu mày, hắn nặng nề thở dài một hơi, thanh âm hòa hoãn:-"Phu nhân, bà xem bộ dáng hiện tại của bà còn ra thể thống gì?

Còn không mau đi sửa sang một chút!

Về chuyện của Linh nhi, ta đã biết!

Đều do lỗi của nó, nó sao có thể làm ra chuyện hồ đồ như thế được?"

Diệp phu nhân nghe xong lời của Diệp lão gia, thoáng cái tê liệt ngồi phịch trên đất, càng lớn tiếng khóc, trách móc Diệp lão gia:-"Ta đều biết, trong lòng của ông, vẫn nhớ đến tiện nhân đó, ông là thấy có lỗi với nàng ta!

Ta tại sao lại khổ thế này, ta hầu hạ ông cả đời, vì Diệp gia từ trên xuống dưới, cũng không so sánh nổi với người đàn bà quanh năm lưu lạc bên ngoài, ta đi chết cho rồi..."

Nói xong, Diệp phu nhân từ trên đất đứng lên, lao thẳng đến vách tường.Diệp lão gia kéo bà ta, tức giận nói:-"Đủ rồi!

Hiện tại Hồng nhi đã mất, bà không thể chừa lại một chút khẩu đức sao?"

Diệp phu nhân không thuận theo, lấy tay đập mạnh vào người Diệp lão gia, kêu khóc nói:-"Ông không có lương tâm, đã nhiều năm như vậy, tất cả mọi thứ đều do ta thu xếp?

Ông đến bây giờ vẫn còn nhớ đến nàng, ông không thấy có lỗi với ta sao?

Ta vì ông khổ cực một đời, ông lại cứ nhớ mãi tiện nhân kia!

Hiện tại con của nàng ta khi dễ Linh nhi, ông còn nghiêng về nàng, ta lúc đầu thật sự là mắt bị mù..."

Diệp phu nhân còn đang khóc nháo đột nhiên bị một thanh âm già nua cắt đứt:-"Các ngươi còn ở đây làm cái gì?

Khóc sướt mướt như thế còn ra thể thống gì?

Thật sự là làm mất mặt Diệp gia!"

Theo tiếng thét phẫn nộ hạ xuống, một người râu tóc đều trắng, vẻ mặt uy nghiêm đi đến.Diệp lão gia nhìn đến người này, mặt đỏ lên, đẩy Diệp phu nhân ra, lúng túng nói:-"Phụ thân, sao người lại tới đây?"

Vị lão nhân này đúng là Diệp phủ lão thái gia, chỉ thấy ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Diệp lão gia, nói:-"Tiếng khóc huyên náo làm ta thấy phiền!

Đây là có chuyện gì?"

Còn không chờ Diệp lão gia trả lời, Diệp phu nhân đã quỳ xuống khóc rống lên:-"Phụ thân, người làm chủ cho con a, Linh nhi dù thế nào cũng là cháu gái của người, người không thể trơ mắt thấy chết mà không cứu được!"

Diệp lão thái gia thấy Diệp phu nhân quỳ rạp trên đất, nhịn không được nhíu mày, tức giận nói:-"Đủ rồi!

Ngươi thân là con dâu của Diệp gia ta, thất lễ như thế còn ra thể thống gì?

Còn không mau đứng lên cho ta?"

Nói xong Diệp lão thái gia quay đầu nhìn Diệp lão gia đứng một bên, trầm giọng hỏi:-"Đây là có chuyện gì?"

Diệp lão gia thở dài một hơi, nói:-"Phụ thân, Linh nhi bởi vì ám sát Lạc nhi, bị Hoàng thượng nhốt vào trong địa lao rồi!

Trong cung truyền ra tin tức, nói là chuẩn bị xử chém."

Diệp lão thái gia nao nao, hỏi:-"Linh nhi bị giam ở địa lao?

Vậy Lạc nhi ở đâu?"

Diệp lão gia cúi đầu xuống, nói:-"Nghe nói, Lạc nhi bị Linh nhi đâm trúng hậu tâm, hiện tại đang hôn mê, còn chưa có tỉnh."

Diệp lão thái gia sắc mặt trầm xuống, tức giận nói:-"Lạc nhi dù thế nào cũng là tỷ tỷ của nó!

Linh nhi sao có thể hồ đồ như thế?

Người như vậy, không xứng trở thành người của Diệp gia ta!

Từ nay về sau, Diệp gia của ta không có hạng tôn tử như vậy!

Hừ!"

Diệp lão thái gia vừa dứt lời, Diệp phu nhân hô một tiếng, khóc rống lên, bà chỉ vào Diệp lão thái gia, kêu khóc nói:-"Phụ thân!

Làm sao người có thể bất công như thế?

Cái loại tiện nhân kia là cháu gái của người, chẳng lẽ Linh nhi không phải?

Làm sao người có thể nhẫn tâm nhìn Linh nhi bị ban cái chết?

Phụ thân, người nghe ta hỏi một câu, ta ngày thường có điểm gì đối với người không tốt?

Ta là người lưu lại hương khói cho Diệp gia, chăm lo cho Diệp gia từ trên xuống dưới, người làm sao có thể đối với hai mẹ con ta như thế...?"

Diệp lão thái gia cũng không vì thế mà thay đổi, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Diệp phu nhân, thanh âm lạnh lùng nói:-"Ngươi thường ngày đã làm gì, trong lòng ngươi là hiểu rõ nhất, đừng tưởng rằng ta già rồi nên hồ đồ, cái gì cũng đều không thấy, năm đó ngươi hại Tú nhi, ngươi tưởng rằng ta không biết?

Nếu không phải nể mặt Hạo nhi, ta đã sớm đuổi ngươi ra khỏi Diệp phủ rồi!

Nay Linh nhi phạm phải tội ác tày trời, đều do ngươi làm nương không dạy dỗ tốt!"

Tú nhi mà Diệp lão thái gia nói đến, chính là chính thất của Diệp lão gia năm đó chết sớm, Diệp gia đại phu nhân.//Đoạn này ta lại cứ tưởng là còn một phu nhân nào khác nữa cơ, hóa ra là mẹ Diệp Lạc đó, có 2 tên là Hồng nhi và Tú nhi, thôi thì không biết tên nào chính xác nên cứ giữ nguyên như thế, các nàng thông cảm nhé...//
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 158: Đại công tử Diệp Hạo


Edit: Muỗi VoveDiệp phu nhân nghe xong lời nói của Diệp lão thái gia..., không khỏi co rúm lại một chút, tiếng khóc cũng ngay lập tức ngừng lại, bà mở to hai mắt, không thể tin nhìn Diệp lão thái gia, chuyện năm đó đều nằm trong vòng bí mật, ông ta làm sao có thể biết?

Không đúng, chuyện này trừ hắn ra, căn bản không có đến người thứ hai biết, lão già này làm thế nào có khả năng?//Hắn ở đây là ai nhỉ ?//Nghĩ đến đây, Diệp phu nhân trấn định trở lại, tiếp tục sụt sùi: -"Lão gia tử, cha nói chuyện không có căn cứ nha, con từ ngày được gả vào cửa Diệp gia, vốn không làm gì có lỗi với người của Diệp gia, làm sao cha có thể nói xấu về con như vậy?"

Nói xong, Diệp phu nhân liền quay đầu nhìn về phía Diệp lão gia, khóc mắng: -"Ông thật vô lương tâm, lão gia tử nói xấu ta như vậy, ông cũng không nói giúp ta một câu, mạng của ta thật khổ a, thật là có mắt như mù mới gả cho một người như ông...Ta...Ta đi chết cho xong..."

Diệp lão thái gia tức giận đến xanh mặt, ông cau mày, xoay người sang hướng khác, đôi vai run nhè nhẹ cho thấy nội tâm đang cực kỳ phẫn nộ.Diệp lão gia khó xử nhìn thoáng qua vẻ mặt tức giận của phụ thân, lại nhìn đến thê tử ngồi bệt trên đất khóc nháo, trong lòng càng thêm bối rối, hắn trời sinh tính yếu đuối, từ nhỏ đến lớn đều e ngại sự uy nghiêm của phụ thân, nhưng là nhìn thấy thê tử khóc lóc không ngớt, lại có điểm tâm không đành lòng, nói thực một câu trong lòng hắn, đối với Diệp phu nhân chỉ có mấy phần tình yêu, dù sao Diệp phu nhân chẳng những sinh cho hắn một trai một gái, mà còn hầu hạ hắn đã nhiều năm.Diệp lão gia thở dài một hơi, hướng Diệp phu nhân ra hiệu, sau đó tức giận nói: -"Bà náo loạn cái gì?

Có chuyện gì, đứng lên từ từ nói, ở trước mặt cha hồ nháo như thế, bà thật sự làm mặt mũi ta mất sạch!

Còn không mau đứng lên hướng cha bồi tội?"

Diệp phu nhân bĩu môi, ngừng tiếng khóc, để nha hoàn nâng dậy, bất quá, bà cũng không nhượng bộ, tiếp tục ngoan cố nói: -"Thiếp thân có cái gì sai?

Ta bất kể, hôm nay ông phải cho ta một cái công đạo...Bằng không, ta liền đi tìm chết...Dù sao Linh nhi như bây giờ, ta đây làm nương sống cũng không nổi nữa..."

Diệp lão gia nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Diệp lão thái gia, không khỏi quay đầu tức giận đối Diệp phu nhân quát: -"Đủ!

Bà là muốn tức chết cha, bà mới cam tâm sao?"

Diệp phu nhân thấy Diệp lão gia quát mình, trong lòng càng buồn bực, lập tức khóc rống nói: -"Tốt, ông bây giờ ghét bỏ ta?

Ông thật không có lương tâm, chính ông suy nghĩ một chút, qua nhiều năm như vậy, mọi thứ của lão già kia một điểm ta đều chuẩn bị tốt?

Hiện tại nói xấu ta, ông cũng không để ý..."

Diệp lão gia nhìn phụ thân tức giận đến run người, không khỏi mạnh tay nặng nề cho Diệp phu nhân một cái tát!

Tức giận quát: -"Tiện nhân!

Ngươi câm miệng cho ta!"

Nói xong, cũng không quản Diệp phu nhân, vội đi đến trước mặt Diệp lão thái gia, bùm một tiếng quỳ xuống, nói: -"Cha, con bất hiếu, lão nhân gia người đứng tức giận..."

Diệp lão thái gia lấy tay che ngực, lảo đảo vài bước, sắc mặt tái nhợt nhìn Diệp lão gia, qua một hồi lâu mới điều hòa được nhịp thở, nặng nề thở dài một hơi, nói: -"Thôi, chuyện của các ngươi, ta không bao giờ quản nữa!

Mắt không thấy tâm không phiền!

Muốn làm gì thì làm ta sẽ không ép buộc các ngươi!"

Nói rồi, không để ý đến Diệp lão gia, vịn lấy tay quản gia, chậm rãi hướng về phía hậu viện đi thẳng, bóng dáng thoạt nhìn, giấu không được vẻ thê lương.Diệp phu nhân bị Diệp lão gia cho một bạt tai, bà sửng sốt một hồi lâu, mới chỉ vào Diệp lão gia, hét lên: -"Ông cư nhiên đánh ta, ông cái người vô lương tâm này, ông cư nhiên đánh ta..."

Nói xong, Diệp phu nhân vùng ra khỏi hai nha hoàn, bổ nhào lên người Diệp lão gia, ra sức đánh vào người ông, vừa đánh vừa gào khóc: -"Ta không muốn sống...Ta không muốn sống...Đồ vô lương tâm...Sao ông có thể đánh ta..."

Diệp lão gia nhìn bóng lưng phụ thân rời xa, kinh ngạc đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích tùy ý để Diệp phu nhân đánh mình, hai mắt không khỏi chảy ra hai dòng nước mắt, qua một hồi lâu, mới đem Diệp phu nhân đẩy ngã trên mặt đất, sau đó lặng yên xoay người hướng thư phòng đi đến.Mà Diệp phu nhân một người luôn luôn kiêu ngạo, gả vào Diệp phủ nhiều năm, Diệp lão gia cho tới bây giờ đối với bà đều nhắm mắt nghe theo, giờ phút này đột nhiên đối xử với bà như thế, bà như thế nào có thể bỏ qua?

Bà lồm cồm bò dậy, kéo rách áo Diệp lão gia, không cho ông rời đi.Ngay tại thời điểm hai người lôi lôi kéo kéo, bỗng nhiên một thanh âm truyền đến: -"Cha, nương, hai người đang làm cái gì?

Tại sao có thể như vậy?"

Một nam tử áo lam khôi ngô tuấn tú, đang đứng ở lối vào, thần sắc nghi ngờ nhìn Diệp lão gia và Diệp phu nhân.Diệp lão gia cùng Diệp phu nhân nghe thấy, đồng thời cả kinh, động tác ngay lập tức ngừng lại, Diệp phu nhân rời khỏi Diệp lão gia chạy tới bổ nhào vào ngực người mới tới, khóc ròng nói: -"Hạo nhi, nương mạng thật khổ a, nương không muốn sống nữa..."

Vị mỹ nam tử này chính là Diệp gia đại công tử, Diệp Hạo, hắn nhẹ nhàng nâng Diệp phu nhân khóc không thành tiếng dậy, nói: -"Nương, người đứng khóc nữa, chuyện gì xảy ra vậy?

Nương cùng cha đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp phu nhân nghẹn ngào nói: -"Hạo nhi..."

Lời của nàng còn chưa nói ra, đã bị Diệp lão gia gầm lên một tiếng cắt đứt: -"Đủ!

Nếu ngươi không muốn ta hưu ngươi, thì lập tức cút về phòng ngay cho ta!"

Nói xong, Diệp lão gia liêc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Hạo, thản nhiên nói: -"Hạo nhi, con theo phụ thân đến thư phòng, phụ thân có chuyện cần bàn với con!"

Nói xong, Diệp lão gia cũng không quay đầu mà nhanh chóng rời đi.Diệp phu nhân bị lời lời nói của Diệp lão gia dọa sợ đến ngây người!

Bà ngừng khóc nháo, qua một hồi lâu, mới ô lên một tiếng, ngồi bệt xuống mặt đất: -"Hạo nhi...Con nghe rồi đó...Cái người không có lương tâm kia muốn hưu ta..."

Diệp Hạo nhẹ nhàng nâng Diệp phu nhân dậy, an ủi: -"Nương, cha chỉ là đang sinh khí, người cũng đừng tưởng thật.

Về phòng trước nghỉ ngơi một chút."

Nói xong, quay đầu hướng hai nha hoàn bên cạnh phân phó: -"Đông Mai, dìu phu nhân trở về phòng!"

Đông Mai nhu thuận đỡ lấy Diệp phu nhân, sau đó chậm rãi dìu bà trở về phòng, mãi cho đến khi bóng dáng của Diệp phu nhân và Đông Mai biến mất, Diệp Hạo mới nhíu mày, hường thư phòng đi đến.
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 159: Chuyện cũ


Edit: Muỗi VoveTrong thư phòng, Diệp lão gia ngồi ở ghế trên, mày nhíu chặt, xem sách trên bàn có vẻ chăm chú, tay cầm một chén trà, suy nghĩ thất thần, trong đầu hắn, bỗng nhiên hiện lên một dung nhan mềm mại, hắn từng nhớ rõ, nàng là nữ tử u nhã như hoa lan, trong tay phụng một chén trà, cười nhẹ nhàng đi về phía hắn, ôn nhu nói cho hắn biết, đây là nàng dùng hàn ngọc khó gặp chạm thành chén trà, dùng chén này pha trà hương khí nồng đậm, hương vị thơm ngọt.Thế nhưng, tại thời điểm đó, trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ làm sao bố trí ổn thỏa cho Diệp phu nhân đang mang thai, khi đó, hắn còn trẻ, Diệp phu nhân còn là một trong các hoa khôi xinh đẹp nhất kinh thành chỉ bán nghệ không bán thân, trong đông đảo nhưng nam nhân muốn có nàng, Diệp phu nhân lại chọn trúng hắn, bởi vì, hắn là đại công tử Diệp gia đại phú bậc nhất kinh thành!Khi hắn còn trẻ, thường thường lưu luyên nơi bướm hoa, làm sao có thể không bị vẻ xinh đẹp của Diệp phu nhân mê hoặc?

Đối mặt với sắc đẹp, hắn đã sớm quên người vợ cả nhu mỳ trong nhà, cũng là nữ tử đối với hắn tình sâu như biển.Một đêm say rượu phong lưu, vốn tưởng rằng bất quá là hoa trong kiếng trăng trong nước, không ngờ rằng, Diệp phu nhân lại hoài mang hài tử của hắn, cốt nhục của Diệp gia.

Mà hắn, sau khi biết tin tức này, lại mừng rỡ như điên.Vợ cả của hắn, từ nhỏ đã được ấn định hôn nhân với hắn, là phụ thân vì hắn tác chủ thú nữ nhân, là một nữ tử luôn theo khuôn phép cũ, ngay cả dung mạo cũng bình thường không có gì đặc biệt, nàng là nữ thử thanh nhã như hoa lan, là nữ nhân hắn đã từng yêu, mà nàng, vì hắn, cam tâm tình nguyện gả cho hắn làm thiếp.Nhưng là, cho dù đã từng có thâm tình, đối mặt với vẻ kiều mị của Diệp phu nhân, hết thảy đều tan thành mây khói, trong lòng hắn không còn tồn tại nữ tử thanh nhã như hoa lan kia nữa, nàng thản nhiên đối mặt với sự lạnh nhạt của hắn, trong lòng hắn cũng không cho rằng nàng chịu bất cứ ủy khuất gì, tim của hắn đã bị vẻ đẹp động lòng người của Diệp phu nhân chiếm cứ.Cho nên, sau khi Diệp phu nhân mang thai, hắn không nhìn đến người thương tâm đến chết trước mắt, bất chấp đem Diệp phu nhân cưới vào phủ.

Hết thảy đều rất thuận lợi, nửa năm sau, Diệp phu nhân sinh ra Diệp Hạo.

Mà hắn cũng không có nghĩ đến là, Hồng nhi cũng mang thai, sau khi nàng mang thai, trong lòng hắn có điểm hổ thẹn, cũng không vắng vẻ nàng nữa, đối với nàng ôn nhu hơn rất nhiều.Nhưng là, ngay sau khi nàng sinh, không hiểu sao lại trúng độc, tuy rằng mẹ tròn con vuông, mà Diệp Lạc bởi vì sinh non, thân thể cực kỳ suy yếu.

Trong lòng hắn đối với nàng lại càng thêm áy náy, hắn lại không thể có lỗi với Diệp phu nhân, cho nên thường do dự, đứng giữa hai nữ nhân luôn lưỡng lự chần chừ, có lẽ, thông tuệ như nàng, sớm đã nhìn ra tâm sự của hắn, nàng thông minh lấy nữ nhi thân thể yếu ớt, cần ra bên ngoài tĩnh dưỡng làm cái cớ, mà mang theo nữ nhi rời khỏi Diệp phủ, ly khai hắn.Ngày nàng đi, trời lác đác mưa, hắn muốn ra tiễn nàng, nhưng lại bị Diệp phu nhân cuốn lấy không thoát được, chờ hắn ra khỏi phòng Diệp phu nhân thì nàng đã sớm rời đi, ở cửa Diệp phủ, chỉ còn dấu vết xe ngựa rõ ràng hướng về phương xa, không còn bóng dáng lạnh nhạt nhu nhược của nàng nữa.Nàng rời đi, trong lòng hắn có điểm mất mát, thế nhưng theo thời gian trôi qua, sau khi Diệp Linh ra đời, hắn cũng dần dần quên đi nữ nhân đối với hắn tình sâu như biển, thời điểm lễ mừng năm mới, nàng mang theo nữ nhi trở lại, phía sau, Diệp Lạc đã được năm tuổi rồi, hắn nhiều năm không nhìn thấy nàng, trong mắt đã không còn nhu tình ngày xưa, hắn nhìn thoáng qua Diệp Lạc năm tuổi, chỉ cảm thấy Diệp Lạc xấu xí vô cùng, cảm thấy đối với mẹ con hai người lại càng thêm vài phần lạnh nhạt.Nhưng thật ra phụ thân của hắn, đối với cháu gái nhiều năm không gặp, vẫn khen ngợi không ngừng, phụ thân trong lòng rất thích Diệp Lạc, hắn biết, nhưng là, hắn nhìn đến Diệp Linh mới bốn tuổi đã có bộ dáng của một nữ nhân, nhìn lại Diệp Lạc xấu xí mà trầm tĩnh, đối với hai nữ nhi này, hắn càng thiên vị Diệp Linh nghịch ngợm hơn, nguyên nhân có lẽ là Diệp Linh suốt ngày ở bên cạnh hắn, hơn nữa, ba đứa nhỏ, cũng chỉ có Diệp Linh cùng hắn có vài phần tương tự.Hắn vắng vẻ, làm đôi mắt sáng u buồn của nàng càng đượm vẻ ưu thương, nàng thoạt nhìn tiều tụy đi không ít, hơn nữa, bởi vì hắn thiên vị, Diệp phu nhân bắt đầu đối với nàng khó dễ, hắn biết rõ tất cả đều không phải lỗi của nàng, lại bởi vì dung túng Diệp phu nhân, mà quát tháo nàng, rốt cuộc, nàng lại lần nữa rời đi, số lần quay về Diệp phủ càng ngày càng ít.Một lần cuối cùng, là thọ yến của phụ thân, nàng chưa có trở về, chỉ có Diệp Lạc một mình trở lại, lúc này, hắn mới biết, nàng đã mất rồi, nữ nhân u nhã như hoa lan kia đã không còn nữa.

Biết được tin nàng qua đời, tim của hắn cơ hồ có cảm giác đau đớn, nhưng là, hắn đã già, hắn không muốn vì nàng, mà cùng Diệp phu nhân khắc khẩu, hắn mệt mỏi, hắn thầm nghĩ, muốn một nhà an ổn.

Cho nên, khi Diệp phu nhân khóc nháo, hắn hạ quyết tâm, không đi thắp cho nàng một nén hương, cũng không đi xem phần mộ của nàng.//Đọc chương này thương mẹ Lạc tỷ dễ sợ, ở đâu ra ông bố nhu nhược đến mức này chứ.hức hức, đến cuối cùng Lạc tỷ không đến nhận cha cho biết mặt//Một giọt nước mắt, lặng lẽ chảy xuống trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn, hắn dùng tay khẽ lau đi, cầm lấy chén ngọc trên thư án, nhẹ nhàng mân mê trong lòng bàn tay, hương trà thản nhiên truyền đến, hắn hoảng hốt, ngỡ như bắt gặp nàng ôn nhu nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp thản nhiên tươi cười.Cửa thư phòng không tiếng động bị đẩy ra, Diệp Hạo một thân áo lam nhạt, nhẹ nhàng đi vào, hắn đi đến trước mặt Diệp lão gia ngồi xuống, nhìn thoáng qua chén ngọc trong tay Diệp lão gia, nói:-"Cha, người cùng nương xảy ra chuyện gì?

Nương vì sao thương tâm như vậy?"

Thanh âm của Diệp Hạo cắt đứt trầm tư của Diệp lão gia, ánh mắt đục ngầu dừng lại trên khuôn mặt tuấn mỹ của Diệp Hạo, Diệp Hạo là trưởng tử của hắn, bộ dạng của nó cùng với hắn không có nửa phần tương tự, dung nhan kia quá mức tuấn mỹ, ngược lại cùng Diệp phu nhân có ba phần rất giống, bất quá, điều làm hắn vui mừng nhất là, Diệp Hạo tính tình tao nhã, nhưng không yếu đuối như hắn, ở trên thường trường càng mạnh mẽ quyết liệt, hiện tại, toàn bộ chuyện buôn bán của Diệp phủ, đều do một tay Diệp Hạo quản lý.//Oa, chương sau có một bất ngờ thú vị, không biết mọi người có ai đoán ra không?

Ta nghĩ là...không có khả năng...Haha//
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 160: Tình cảm cấm kị


Edit: Muỗi VoveDiệp Hạo thấy phụ thân kinh ngạc nhìn mình, cũng không lên tiếng, không khỏi có điểm nghi hoặc hỏi:-"Cha?

Người làm sao vậy?

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

Diệp lão gia thở dài một hơi, nhìn Diệp Hạo, chậm rãi nói:-"Hạo nhi, con đã trở về, Diêm thành bên kia buôn bán thế nào?

Đều chuẩn bị tốt rồi sao?"

Diệp Hạo nhíu nhíu mày, nói:-"Cũng gần như thế, qua giai đoạn này, con sẽ đến Diêm thành xem xét, điều chỉnh giá cả, hẳn là không có vấn đề gì."

Diệp lão gia khẽ gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên nói:-"Hạo nhi, con mấy ngày này, đừng rời khỏi kinh thành, Linh nhi trong cung xảy ra chuyện, con và Hoàng thượng luôn luôn giao hảo, xem có thể hay không đi cầu hắn giơ tay đánh khẽ, làm cho hắn đừng làm khó xử Linh nhi..."

Diệp Hạo hơi sững sờ, ngắt lời Diệp lão gia:-"Cha, Linh nhi trong cung không phải rất tốt sao?

Nó xảy ra chuyện gì?"

Diệp Hạo bởi vì quản lý chuyện làm ăn của Diệp phủ, luôn luôn rời khỏi kinh thành, hắn chỉ biết là, Tử Dạ đã đăng cơ làm đế, chuyện khác, hắn cũng không biết đến.Hơn nữa, Tử Dạ đối với Linh nhi sủng ái có thừa, cho nên hắn chưa bao giờ lo lắng cho Linh nhi, ngược lại nhìn thấy Tử Dạ có vẻ vắng vẻ Diệp Lạc, làm hắn có điểm lo lắng.

Đối với vị muội muội có dung mạo xấu xí, một năm cũng không gặp qua được bao lần, trong lòng hắn luôn có một cảm giác vướng bận.Diệp lão gia nặng nề thở dài một hơi, nói:-"Hạo nhi, trong cung truyền đến tin tức, Linh nhi hiện tại bị Hoàng thượng nhốt ở trong địa lao, còn nói, chờ sau khi tra hỏi sẽ xử chém..."

Diệp Hạo trong lòng chợt động, không đợi Diệp lão gia nói tiếp, vội ngắt lời hỏi:-"Cha, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Linh nhi đang êm đang đẹp, tại sao đột nhiên bị Tử Dạ...Hoàng thượng nhốt vào trong địa lao?

Hoàng thượng không phải rất sủng ái Linh nhi sao?"

Diệp lão gia vẻ mặt bi thương đem chén ngọc đặt lại trên thư án, chậm rãi nói:-"Đều tại ta và nương của con quá chiều nó, nên mới khiến cho nó gây ra đại họa..."

Nói tới đây Diệp lão gia dừng một chút, lại tiếp tục nói:-"Hạo nhi, Linh nhi thật sự là hồ đồ a, nó làm sao có thể động thủ với Lạc nhi?

Nó trước mặt Hoàng thượng, lại to gan làm ra chuyện đó, ngươi nói, Hoàng thượng có thể không giận dữ sao?"

Diệp Hạo sững sờ từ trên ghế đứng dậy, kêu lên thất thanh:-"Cái gì?

Nó làm sao có thể hồ đồ như thế?"

Diệp lão gia thở dài, hai mắt uể oải nhắm lại, thanh âm tràn đầy mệt mỏi rã rời:-"Hạo nhi, con và Hoàng thượng là chỗ quen biết cũ, con có thể bớt chút thời gian tiến cung xem thử, Linh nhi cuối cùng cũng là muội muội của con, cho dù có đem nó trục xuất khỏi cung, Diệp gia chúng ta, cũng có thể nuôi nó cả đời..."

Diệp Hạo bình tĩnh lại, hắn chậm rãi ngồi trở lại trên ghế, trầm mặc một hồi, đột nhiên nói:-"Cha, nàng thế nào?"

Diệp lão gia biết Diệp Hạo đang hỏi đến Diệp Lạc, qua một hồi lâu, mới chậm rãi nói:-"Trong cung cũng không có bất cứ tin tức nào liên quan đến nó truyền đến, bất quá, quan phủ dán bố cáo, làm sáng tỏ một số chuyện ồn ào thời gian trước, chỉ nói bản thân Lạc nhi bị trọng thương, hiện tại đang hôn mê, còn chưa có tỉnh lại."

Diệp Hạo trầm ngâm nửa ngày, bỗng nhiên đứng lên, hướng Diệp lão gia nói:-"Cha, Linh nhi xảy ra chuyện, nương tâm tình không tốt, người nên nhường nhịn một chút, tính tình của nương, cha hẳn quá rõ, nương náo loạn qua, sẽ không gây chuyện gì nữa!

Đúng rồi, cha, bây giờ con sẽ tiến cung, đến gặp Hoàng thượng, người và nương trước không nên suy nghĩ quá nhiều, chờ con tiến cung tìm hiểu tin tức về rồi nói sau."

Nói xong, Diệp Hạo cũng không đợi Diệp lão gia trả lời, đứng lên, rời khỏi thư phòng.Một chiếc xe ngựa xa hoa, chậm rãi hướng Hoàng cung chạy tới, Diệp Hạo lẳng lặng ngồi trong xe ngựa, nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe không ngừng thay đổi, trên khuôn mặt tuấn mỹ có một vẻ u sầu.Hai tay của hắn, không tự chủ siết chặt, nàng vẫn khỏe chứ?

Còn nhớ rõ khi còn nhỏ, ở thời điểm tân niên, hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng, bởi vì nàng dung mạo xấu xí, hắn liền cùng Diệp Linh làm nhiều trò trêu chọc nàng, khi hắn đoạt lấy ngọc bội trên cổ nàng, ném vào ao nước trong hoa viên Diệp phủ, lại bị những giọt nước mắt trong suốt trên khuôn mặt nàng làm cho ngây người, hắn thấy nàng liều lĩnh nhảy vào trong ao, đây chính là một cái ao sâu đến hai mét a, nàng không biết bơi, lại chỉ vì một cái ngọc bội không chút do dự nhảy xuống.Trải qua lần đó, hắn không khi dễ nàng nữa, hắn bắt đầu phát hiện, hắn dần dần chờ mong năm mới đến, bởi vì chỉ khi năm mới đến, hắn mới có thể nhìn thấy nàng!Ngay từ đầu, hắn cũng không biết vì sao mình muốn gặp nàng, thế rồi, khi dần dần lớn lên, hắn mới phát hiện, kỳ thật, loại tưởng niệm này, chính là cảm giác yêu một người, nhưng là, nàng là muội muội của hắn, hắn làm sao có thể đối với nàng tồn tại loại tâm tư như thế?Hắn thích nàng, đó là một loại cấm kỵ, bị người đời khinh thường.

Hắn biết điều này, cho nên, hắn mới cố gắng đè nén tình cảm của mình, vì không muốn Diệp Linh ghen ghét nàng, hắn thậm chí không dám đối với nàng lộ ra nửa điểm quan tâm, hắn chỉ cần lặng yên, đứng xa xa nhìn nàng, như vậy cũng đã đủ hài lòng!//Điểm này có vẻ giống Diệp lão gia rồi...haizza//Hoàng cung, đã xuất hiện trong tầm mắt hắn, nhìn đến cung điện cao lớn, Diệp Hạo chỉ cảm thấy một trận chói mắt, ở sâu trong nội tâm mơ hồ có cảm giác đau đớn, nàng, hiện tại vẫn tốt chứ?

Linh nhi nhất định đả thương nàng rất nặng rồi?

Nếu không, nàng bây giờ vì sao vẫn còn hôn mê bất tỉnh?Xe ngựa dừng ở cửa cung, thanh âm của xa phu, cắt đứt trầm tư của Diệp Hạo:-"Đại thiếu gia, đã đến!"

Diệp Hạo hít thật sâu một hơi, đem tất cả tâm sự toàn bộ giấu kín, sau đó vén rèm xe, chậm rãi xuống xe ngựa.Xa phu đưa xe ngựa quay đầu, sau đó nhảy xuống xe ngựa, hướng Diệp Hạo hỏi:-"Đại thiếu gia, nô tài ở nơi này chờ người sao?"

Diệp Hạo trầm tư một chút, thản nhiên nói:-"Không cần, ngươi trước cứ hồi phủ đi!"

Nói xong, không hề để ý đến xa phu, hướng cửa Hoàng cung đi nhanh đến.
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 161: Người trong bức họa


Edit: Bắp rang bơHoàng cung, Ngự thư phòng.Tử Dạ mặt không biểu cảm, lẳng lặng ngồi sau thư án, một thân hoàng bào bao lấy thân hình cao lớn rắn rỏi hiện ra so với bình thường càng thêm khí thế, cũng vì thế những đường nét trên khuôn mặt càng lộ rõ vẻ tuấn tú, làm tăng thêm khí thế bậc vương giả.Diệp Hạo một thân y phục màu lam đơn giản lẳng lặng đứng đối diện trước mặt hắn, trên thư án có châm một lư hương, mùi thơm nhàn nhạt lượn lờ qanh quẩn làm cho mọi người cảm thấy tâm hồn thanh thản.

Một chén trà xanh còn nóng đang bốc hơi lờ mờ.Hai người đánh giá nhau, trầm mặc không nói, qua một lúc lâu, Tử Dạ trên khuôn mặt tuấn tú băng lãnh rốt cuộc cũng nở nụ cười, nói:-"Ngươi chừng nào thì quay trở về?"

Ngữ khí tràn ngập vui sướng khi thấy bạn bè gặp họa.Diệp Hạo mỉm cười lui về phía sau một bước nghiêm trang hành lễ đối với Tử Dạ:-"Thảo dân Diệp Hạo bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."

Tử Dạ mày kiếm khẽ nhăn lại, nhẹ nhàng vỗ bờ vai Diệp Hạo cười nói:-"Khi Trẫm vẫn còn là Thái tử, không thấy ngươi nhiều lễ nghĩa như vậy?

Hôm nay trái lại có quy củ không ít!"

Nụ cười sảng khoái này, niềm vui khi gặp lại bằng hữu làm cho bầu không khí nặng nề giảm đi không ít.

Diệp Hạo cũng không gượng ép bản thân mất tự nhiên, cười nói:-"Lúc ngươi đăng cơ, ta không kịp trở về, ngươi không trách ta là tốt rồi!

Nay ngươi đã là Hoàng thượng , là vua của một nước, Diệp Hạo nào dám thất lễ."

Tử Dạ phớt lờ, cười cười, nói:-"Diệp gia là phú hộ đệ nhất kinh thành, đại công tử ngươi có thể sánh ngang bằng Trẫm, tuy nói rằng thiên hạ này là của Trẫm, thế nhưng Trẫm lại bị công việc trị nước vây lấy không thể ly khai hoàng cung nửa bước, muốn ra ngoài du ngoạn đúng là lực bất tòng tâm, không giống như ngươi có thể tiêu dao?"

Diệp Hạo cười, cũng không đáp lời, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi bức tranh được treo phía sau Tử Dạ, chính giữa bức tranh là một bạch y nữ tử, khóe miệng hơi mang ý cười, đôi mắt sáng có thần lộ ra một chút ưu thương, làm cho kẻ khác nhịn không được bị người trong tranh hấp dẫn.Tử Dạ chú ý tới ánh mắt của Diệp Hạo, trên gương mặt tuấn mĩ của hắn có chút buồn bã, lập tức xoay người, hai mắt ngơ ngác mà lưu lại tại dung nhan khuynh thành của nữ tử trong tranh kia.Diệp Hạo nhìn nữ tử đứng giữa bức tranh bỗng dưng cảm thấy ánh mắt kia có chút quen thuộc, trong đầu hắn mơ hồ hiện ra một cái gì đó không thể nắm bắt.

Hắn nhanh chóng thu hồi tâm trạng yếu đuối, đem ánh mắt nhìn về phía Tử Dạ:-"Hoàng thượng người trong tranh này thật giống như tiên tử".Tử Dạ nhẹ khẽ thở dài một hơi, không hề nhìn về phía bức tranh, ân hận, đối với Diệp Hạo lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, giọng điệu có điểm kì quái nói:-"Ngươi không nhận ra nàng?"

Diệp Hạo nghe Tử Dạ nói xong không khỏi sửng sốt, hắn đem ánh mắt một lần nữa hướng về phía bức tranh treo ở trên tường, ánh mắt tinh tế đánh giá người trong tranh, càng xem hắn càng cảm thấy nữ tử đó càng quen mắt thế nhưng lại không nghĩ ra là đã gặp qua ở đâu, những chuyện gặp qua gần đây thì không thể quên được, cô gái trong bức tranh xinh đẹp như vậy, nếu có gặp qua khẳng định là sẽ có ấn tượng, thế nhưng nếu như hắn chưa từng gặp mặt, cảm giác quen thuộc trong lòng từ đâu mà có?Nghĩ tới đây hắn thu hồi ánh mắt, có chút nghi vấn nhìn Tử Dạ, nói:-"Hoàng thượng, nàng là..."

Tử Dạ cũng không trả lời Diệp Hạo, hắn chậm rãi đến bên cửa sổ, mặt nhìn ra ngoài, qua một lúc lâu mới từ từ nói:-"Nghĩ không ra, nàng ngay cả ngươi cũng giấu diếm, bất quá cũng không thể trách nàng, nàng từ nhỏ ít ra ngoài, ngươi tuy rằng đúng là ca ca nàng, thế nhưng nàng cùng ngươi lại không thân thiết lắm!

Diệp Hạo, nàng kì thực là muội muội ngươi, Lạc nhi!"

-"Cái gì?"

Diệp Hạo kinh hãi lùi về phía sau, lại không tin tưởng nhìn về bức họa, nhìn dung nhan khuynh thành của nữ tử trong tranh, thật khó mà tin được đó lại là Diệp Lạc có dung mạo xấu xí ấy.Hắn dời tầm nhìn lần thứ hai rơi vào đôi mắt của nữ tử trong bức tranh, ánh mắt quen thuộc kia, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, hắn vì sao lại cảm thấy người trong bức tranh quen thuộc như vậy, bởi vì ánh mắt của người trong tranh giống nàng.

Nhưng, phải nói nữ tử trong tranh mới chân chính là nàng!Kì thực trong quá khứ hắn vẫn luôn nghi ngờ, rõ ràng Nhị nương diện mạo vô song, cha tuy rằng không tuấn mĩ nhưng cũng nho nhã, Diệp Lạc như thế nào lại có dung mạo xấu xí khó coi như thế được.Sự việc này hắn vẫn luôn giấu trong lòng, hôm nay nhìn thấy bức họa này, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ vì cái gì nàng lại khó coi như vậy, nguyên lai là để che giấu dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia.Nhìn dung nhan giống như tiên tử của người trong tranh, nội tâm Diệp Hạo kích động không thôi, một lúc sau hắn mới ổn định lại, thu hồi ánh mắt, âm thanh khàn khàn hỏi:-"Nàng sống tốt chứ?"

Tử Dạ lại lộ ra nỗi khổ trong lòng, giọng nói chua chát:-"Trẫm cũng muốn biết nàng có tốt không?"

Diệp Hạo hơi khẽ động, nói:-"Nàng không phải luôn ở trong cung sao?"

Tử Dạ lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói, hắn không muốn trả lời Diệp Hạo.

Hắn thân là Hoàng đế nhưng không có cách nào đem nàng giữ lại bên người, đối với hắn đây là một sự sỉ nhục.Diệp Hạo vốn là người rất nhạy bén, hắn hơi trầm ngâm, tâm tư liền sáng tỏ, hắn không hề truy hỏi Diệp Lạc nơi nào, cũng thông minh đem những mất mát mà giấu trong đáy lòng, không nhắc lại thêm nữa, bây giờ Tử Dạ đối với hắn mà nói đã xa lạ đi rất nhiều, hắn không thể giống như trước đây nâng cốc cười nói vui vẻ như bạn tri kỷ, bây giờ hắn đã là vua một nước cao cao tai thượng.Trầm mặc một lúc lâu cuối cùng thanh âm của Tử Dạ cũng chậm rãi vang lên:-"Hạo, ngươi lần này tiến cung cũng không đơn thuần đến tụ họp cùng Trẫm chứ?"

Diệp Hạo trong mắt hiện lên một chút lưỡng lự, hắn do dự không biết có nên đem mục đích tiến cung nói cho Tử Dạ không, bởi vì hắn vừa từ trong ánh mắt Tử Dạ nhìn về bức tranh kia thấy được Tử Dạ đối với nàng yêu sâu đậm, nếu như lời đồn trong cung là thật như vậy thì Diệp Linh làm nàng bị thương, Tử Dạ khó có thể mà bỏ qua cho Diệp Linh, thế nhưng Diệp Linh chung quy vẫn là muội muội của hắn, hắn làm sao có thể thấy chết mà không cứu, Mặc dù trong lòng hắn cũng giống như Tử Dạ, hận nàng làm hại Diệp Lạc.
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 162: Điên


Edit: Bắp rang bơNghĩ tới đây, Diệp Hạo vẫn quyết định đem mục đích tiến cung nói ra, hắn hai tay ôm thành quyền, cử hành đại lễ, biểu tình cực kỳ thành khẩn nói: -"Hoàng thượng, Diệp Hạo đến lần này là vì chuyện của Linh nhi, Linh nhi từ nhỏ đã được nuông chiều, phút chốc hồ đồ mới phạm phải lỗi lầm lớn như thế, mong Hoàng thượng khai ân lần này tha cho nàng một mạng."

Mặc dù Tử Dạ đối với mục đích lần tiến cung này của Diệp Hạo sớm đã dự liệu nhưng mà nghe hắn đề cập tới Diệp Linh, vẫn không nhịn được mà biến sắc, hắn miễn cưỡng xoay người, con ngươi nhìn chằm chằm Diệp Hạo, trầm giọng nói: -"Ngươi tiến cung gặp trẫm là vì việc này?"

Diệp Hạo thầm nghĩ không ổn, hắn vốn lúc đầu nghĩ Tử Dạ đối với Diệp Linh chẳng qua là nhất thời nóng giận, thế nhưng trước mắt xem ra hình như không đơn giản như thế, nhìn sắc mặt Tử Dạ u ám, hắn trong lòng có chút nguội lạnh, quả nhiên người này từng là tri kỷ của hắn nhưng mà hiện tại dù sao cũng là vua một nước, gần vua như gần cọp, những lời này quả thực không sai, chỉ là bây giờ hắn đã nói ra, gương vỡ khó lành, vẫn kiên trì nói: -"Thỉnh Hoàng thượng thứ tội, Linh nhi tuy rằng tội ác tày trời, thế nhưng thỉnh Hoàng thượng niệm tình ngày xưa mà tha nàng tội chết."

Tử Dạ sắc mặt xám xịt, hắn đối với Diệp Linh đúng là có tình cảm, nhưng chính tay nàng đem chùy thủ sắc nhọn đâm vào lưng Diệp Lạc, thì thứ tình cảm đó đã tan thành mây khói, nếu không phải vì Diệp Linh, hắn sao lại có thể vì cứu Diệp Lạc mà đáp ứng để Du Hàn mang nàng ra khỏi cung?

Cho nên, Diệp Lạc rời khỏi hắn, đầu sỏ gây nên chính là Diệp Linh.Hiện tại, hắn đăng cơ đã được một thời gian, hắn vẫn không xuống địa lao xử phạt Diệp Linh, cũng là coi như đã nhớ đến một phần tình cảm ngày xưa, giờ Diệp Hạo đề cập, làm hắn nhớ tới chuyện hôm ấy, trong lòng càng căm phẫn.Diệp Hạo thấy Tử Dạ sắc mặt bất thường, biết hắn trong lòng còn tức giận Diệp Linh, bất đắc dĩ thở dài một hơi, đột nhiện quỳ trên mặt đất nói: -"Cầu Hoàng thượng nể mặt Diệp Hạo mà tha cho nàng một mạng."

Tử Dạ sắc mặt thay đổi mấy lần, qua một lúc lâu mới dịu lại, hắn nhàn nhạt nhìn Diệp Hạo một cái, âm thanh chầm chậm vang lên: -"Ngươi và trẫm từng là bạn tri kỷ, trẫm nghĩ ngươi là người thông minh, ngươi dùng tình cảm ngày xưa bức trẫm, trẫm không trách ngươi, chỉ là..."

Nói đến đây, khẩu khí Tử Dạ chợt biến, lạnh lùng nói: -"Diệp Linh lớn mật làm chuyện xằng bậy, dám đối với người trẫm yêu thương hạ độc thủ, cho nên tuy rằng trẫm có niệm tình ngày xưa thì tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, trẫm phạt nàng 100 trượng, cắt danh phận sườn phi, trục xuất ra khỏi cung."

Tử Dạ nói câu này làm Diệp Hạo trong lòng chợt nảy, trên dung nhan tuấn mĩ lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, người yêu thương?

Hắn cũng yêu nàng sao?Kỳ thật đáp án này, tại lúc nàng tiến cung hắn sớm đã dự đoán được không phải sao?

Tuy rằng đã che giấu dung nhan thật của chính mình, thế nhưng bất luận thế nào, nàng vĩnh viễn là một vật sáng, người nào tiếp cận nàng đều có thể dần bị nàng hấp dẫn, thì ngay cả hoàng thượng cao cao tai tượng, kiêu ngạo ngông cuồng kia cũng không ngoại lệ.Thân phận thiên định, hắn đã định trước là ca ca của nàng, nghĩ tới đây, Diệp Hạo lần nữa thu hồi tư tâm của mình, lòng hơi nhói, nói: -"Tạ ơn Hoàng thượng khai ân!"

Tử Dạ nhìn Diệp Hạo quỳ trên mặt đất thở dài một hơi nói: -"Miễn, ngươi đứng lên đi!

Trẫm tuy rằng giờ là vua một nước, nhưng tình bằng hữu với ngươi cũng chưa từng thay đổi, vẫn có thể cùng ngươi nâng cốc như xưa, nhưng mà những chuyện mất hứng đó ngươi đừng nói nữa!"

Diệp Hạo từ trên mặt đất từ từ đứng lên, sau đó nói: -"Hoàng thượng..."

Diệp Hạo muốn nói lại thôi, chung quy vẫn là không nói gì.Tử Dạ nhìn hắn một cái, sau đó thản nhiên ném cho Diệp Hạo một khối lệnh bài nói: -"Nàng bị trẫm nhốt trong địa lao, ngươi muốn gặp nàng thì đi ngay đi."

Diệp Hạo tiếp nhận lệnh bài, nhìn Tử Dạ một cái, tiếp đó nói: -"Tạ Hoàng thượng."

Địa laoDiệp Linh y phục không chỉnh tề, tóc tai bù xù, ngồi trên mặt đất vừa bẩn, vừa loạn, nàng hai mắt dại ra, trong miệng ú ớ tự nói, một mái tóc dài hỗn độn không chịu nổi, quần áo nhiều chỗ rách nát, trên người không thiếu những vết thương do roi gây ra.

Liếc mắt một cái giống như một người điên, trên người sớm không còn nhìn thấy dáng dấp quý phái ngày xưa.Nàng bị giam ở chỗ này đã được một thời gian, mấy ngày đầu luôn gào thét, đến bây giờ lại đờ đẫn, quả thực là chịu không ít đắng cay.Nàng từ nhỏ được nuông chiều, được người cung phụng đến tay, sao lại có thể ở nơi ngu ngốc này?

Ngay từ đầu nàng còn hy vọng xa vời, một ngày Tử Dạ sẽ tự mình đem nàng ra ngoài, thế nhưng theo thời gian, một ngày lại một ngày đã qua đi, tại địa lao u ám lạnh lẽo nàng càng thêm tuyệt vọng, nàng bắt đầu không chịu được liều lĩnh la to hy vọng có thể dẫn Tử Dạ tới, thế nhưng làm như vậy kết quả là những trận đòn roi tàn khốc.

Lúc nàng ý thức được nàng đã mất đi tất cả trong quá khứ nàng lại trở thành dáng vẻ như vậy.Địa lao truyền đến một hồi bước chân, Diệp Linh giống như đột nhiên bị làm cho tỉnh giấc nhào mạnh tới các song chắn biểu tình điên lọan mà la to: -"Tử Dạ,Tử Dạ, là chàng sao?

Là chàng tới đón ta sao?

Tử Dạ,... ta sai rồi...Ta về sau sẽ không dám như thế nữa...Ta không muốn bị nhốt ở chỗ này, chàng thả ta ra có được không?"

Tiếng bước chân càng ngày càng gần. thân hình Diệp Hạo xuất hiện tại ngục thất, hắn lẳng lặng mà đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn sự việc trước mắt, hắn gần như không nhận ra muội muội của mình, trong lòng không khỏi đau xót, nữ nhân điên loạn này chính là muội muội cao quý mỹ lệ đó sao?Diệp Linh ngơ ngác nhìn Diệp Hạo nửa ngày bỗng nhiên nở nụ cười ngốc nhếch, chỉ vào Diệp Hạo nói: -"Tử Dạ, ta biết...

Ta biết chàng không buông ta được...

Chàng vẫn còn yêu ta đúng không?

Chàng hiện tại đến đem ta ra ngoài sao?"

Nói đên đây, Diệp Linh bỗng nhiên thương tâm mà khóc lên, than âm nức nở: -"Ta không muốn ở chỗ này, ta không muốn ở chỗ này, chỗ này thật đáng sợ..."

Nhìn Diệp Linh hình dáng điên loạn, Diệp Hạo thở dài một hơi, hắn chậm rãi mở cánh của ngục thất, đem Diệp Linh ôm vào ngực nhẹ giọng nói: -"Linh nhi đừng sợ, ca ca mang ngươi về nhà."

Diệp Linh thân thể run lên, ánh mắt thờ thẫn kia bỗng trở nên minh bạch, nàng đẩy Diệp Hạo ra, kéo lấy tóc, thanh âm thảm thiết kêu lên: -"Ta không muốn về nhà, ta không muốn về nhà, ta muốn gặp Tử Dạ, ta muốn gặp hắn"
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 163: Thủy Vân cung


Edit: Muỗi VoveLinh sơn, xa xa nhìn lại, là một ngọn núi hiểm trở, cao thẳng trong mây, chung quanh được những ngọn núi nhỏ bao quanh, lại thêm trong núi địa thế hiểm ác đáng sợ, nên rất ít có người qua lại.

Chỉ là, thỉnh thoảng ngẫu nhiên có vài người đi vào, sau khi đi ra, truyền tai với mọi người bên ngoài rằng, Linh sơn là nơi ở của các tiên tử, nơi ấy thường phát ra tiếng cười du dương như chuông bạc của người trời.Mà, Thủy Vân cung thần bí nhất trong giang hồ, lại nằm ở chỗ sâu nhất trong Linh sơn, nơi đó phong cảnh như họa, kỳ hoa dị thảo, nhiều không đếm xuể.Lúc này, đúng là sáng sớm, trên bầu trời vẫn còn bao phủ bởi một màn sương mờ, từng tia sáng xuyên thẳng xuống dung hòa tất cả, quấn lấy chân người đi đường.Thủy Vân cung tọa sau một vách đá, xuất hiện một nam tử vận bạch y, chỉ thấy hắn tóc đen tung bay, hai hàng lông mày trong mây, dung nhan tuấn mỹ, một thân áo trắng trong sương sớm, phiêu dật như tiên, chỉ là từ người hắn tản mát ra hàn ý, làm người ta chỉ có thể nhìn từ xa, không dám tới gần.Xa xa, một đạo bóng dáng nhỏ nhắn, hướng nơi này chạy vội đến, người tới có vẻ công phu còn thấp, bước thấp bước cao, trên mặt hồng lên một mảnh, ngực đập phập phồng, cuối cùng đứng bên cạnh bạch y nam tử.Người tới chính là Thanh nhi, bởi vì nàng vừa mới thi triển khinh công, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh tú lấm tấm mồ hôi, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có chút đỏ ửng, thoạt nhìn thật xinh đẹp động lòng người, trong tay nàng giữ chặt hộp đựng thức ăn, thở ra một hơi, nhìn vị nam tử áo trắng nói: -"Du Hàn đại ca, tiểu thư đã tỉnh chưa?"

Du Hàn thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Thanh nhi, thản nhiên nói: -"Còn chưa có, bất quá, ta vừa mới xem mạch cho cung chủ, hôm nay hẳn là nên tỉnh."

Thanh nhi trên mặt vui vẻ, nói: -"Vậy thì thật tốt quá!

Du đại ca, huynh trước dùng bữa, ta đi xem tiểu thư một chút!"

Nói xong, liền đem hộp thức ăn trong tay để ở một bên tảng đá, xoay người hướng một cái sơn động cách đó không xa đi tới.Trong sơn động hàng năm sương mù bao phủ, chỉ cần bước vào cửa động, sẽ cảm thấy một cỗ rét lạnh đánh úp lại, bởi vì đây là hàn ngọc động, toàn bộ động đều bị một khối hàn ngọc thật lớn bao lấy, trong động sương mù nhàn nhạt, cũng chính là hàn ngọc phát ra hàn khí.Thanh nhi bước vào bên trong động, bị hàn khí mãnh liệt xâm nhập cơ thể, nàng co rúm lại một chút, cái sơn động này, nàng bước vào đã vô số lần, mỗi lần tiến vào, đều nhịn không được run rẩy, bởi vì hàn khí trong động xác thực quá mức mãnh liệt, người bình thường chỉ sợ không chịu đựng nổi.Thanh nhi nắm thật chặt áo khoác trên người, sau đó bước nhanh hướng phía sâu trong động đi đến.Chỗ sâu nhất trong hàn ngọc động, có đặt một chiếc giường hàn ngọc, đây cũng là nơi tập trung toàn bộ hàn khí của động, đám sương mù nồng đậm, cơ hồ che hết tất cả tầm nhìn.Trên hàn ngọc sàng một người lặng yên ngủ, chỉ thấy nàng mặc y phục mỏng manh, trường bào rộng thùng thình, nằm trên hàn ngọc sàng vẫn không nhúc nhích, mái tóc đen dài óng ả, xõa qua hai bờ vai mảnh mai của nàng, làm người ta thấy kỳ quái là, tấm lưng của nàng lại phơi bày ra bên ngoài, da thịt trắng noãn, non mịn giống như trẻ sơ sinh, ở nơi này phát ra ánh sáng trong suốt.Tiếng bước chân của Thanh nhi, từ từ hướng nơi này đi tới, bỗng nhiên, người trên giường khẽ giật mình, phát ra một tiếng kêu rất nhỏ, dần dần, nàng nhẹ nhàng động đậy, tóc đen trên mặt chảy xuống, hé ra khuôn mặt như ngọc tuyệt thế dung nhan.Thanh nhi hiển nhiên nghe được thanh âm rất nhỏ đó, nàng chạy nhanh tới, trong miệng kêu lên: -"Tiểu thư, người đã tỉnh sao?"

Diệp Lạc chậm rãi mở hai mắt ra, còn không kịp đánh giá đang ở phương nào, lại bị một bóng người màu tím chạy tới ôm vào ngực.

Nàng có điểm cứng ngắc nâng tay, nhẹ nhàng xoa lên tóc người đó, không xác định hỏi: -"Thanh nhi?"

Thanh nhi cao hứng chảy nước mắt, nàng ngẩng đầu, nhìn Diệp Lạc, vừa khóc vừa cười nói: -"Tiểu thư, người rốt cuộc tỉnh, thật sự là làm cho nô tỳ lo lắng..."

Diệp Lạc hơi nhíu mày, đánh giá một chút xung quanh, nghi hoặc nói: -"Hàn Ngọc động?

Thanh nhi, tại sao ta lại ở nơi này?"

Thanh nhi không chú ý đến vẻ nghi hoặc trên mặt Diệp Lạc, nghe thấy Diệp Lạc hỏi, không khỏi rơi lệ nói: -"Tiểu thư, người bị trọng thương, may mắn được Du đại ca cứu về, bằng không..."

Diệp Lạc kỳ quái nhìn Thanh nhi, nàng vươn đôi tay có chút lạnh, vì Thanh nhi lau đi nước mắt trên mặt, nghi ngờ hỏi: -"Ta bị thương?

Thanh nhi, ta làm sao có thể bị thương?

Ta nhớ là, Hoàng thượng tuyên ta tiến cung, sau đó...sau đó..."

Diệp Lạc đôi mi thanh tú nhíu chặt, bỗng nhiên trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra thần sắc thống khổ, nàng buông Thanh nhi, hai tay gắt gao ôm lấy đầu, thống khổ kêu lên: -" Thanh nhi...Đầu ta đau quá..."

Thanh nhi bị chuyển biến bất thình lình dọa sợ ngây người, nàng khẩn trương nhìn Diệp Lạc, lo lắng nói: -"Tiểu thư, người làm sao vậy?"

Diệp Lạc sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng thống khổ ôm lấy đầu, khó khăn nói: -"Thanh nhi...Đầu ta đau quá..."

Nói xong, cả người xụi lơ ngã lên giường, lại lần nữa ngất đi.Thanh nhi sợ đến thất kinh, sửng sốt hồi lâu, mới xoay người chạy nhanh ra ngoài cửa động, kêu lớn: -"Du đại ca...Huynh mau tới..."

Thanh nhi còn chưa có chạy ra khỏi động, đã bị Du Hàn ngăn cản, hắn nhanh chóng chế trụ tay Thanh nhi, gấp gáp hỏi: -"Xảy ra chuyện gì?"

Thanh nhi thấy Du Hàn, trong lòng trấn tĩnh không ít, nàng vội vàng đối Du Hàn nói: -"Du đại ca, tiểu thư vừa mới tỉnh lại, nhưng là giống như đã quên mất rất nhiều chuyện, vừa mới tiểu thư đột nhiên kêu đau đầu rồi lại ngất đi..."

Nghe Thanh nhi nói, Du Hàn biểu tình sốt ruột chậm rãi lui xuống, trong mắt hắn hiện lên một chút quang mang.Thanh nhi nhìn Du Hàn, không khỏi nóng lòng kéo ống tay áo của Du Hàn, nói: -"Du đại ca, huynh không phải nói tiểu thư không có việc gì, hôm nay sẽ tỉnh lại sao?"

Du Hàn nhẹ nhành đem ống tay áo rút khỏi tay Thanh nhi, thanh âm hòa hoãn nói: -"Cung chủ không có việc gì, nàng chẳng qua thân thể quá hư nhược, chốc lát nữa sẽ tỉnh lại, ngươi trước phân phó hạ nhân chuẩn bị một chút đồ ăn nhẹ, một hồi đưa tới!"

Thanh nhi nghe Du Hàn nói Diệp Lạc không có việc gì, không khỏi thở dài một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười, nàng lên tiếng, rồi xoay người rời khỏi Hàn Ngọc động.Du Hàn nhìn bóng lưng Thanh nhi, đột nhiên khẽ thốt: -"Thanh nhi!

Chờ một chút!"

Thanh nhi dừng cước bộ, quay đầu không hiểu nhìn Du Hàn, hỏi: -"Du đại ca, huynh còn gì phân phó?"

Du Hàn thoáng trầm tư, đối Thanh nhi nói: -"Thanh nhi, cung chủ trọng thương, phỏng chừng đã mất trí nhớ, chờ sau khi nàng tỉnh lại, ngươi đừng đề cập những chuyện trong cung trước mặt nàng, biết chưa?

Còn có, cung chủ trước khi hôn mê, đã đáp ứng thành thân với ta, ngươi đem tin tức này thông báo với mọi người trong Thủy Vân cung, để các nàng chuẩn bị!"//Gì thế này, Du Hàn đại ca thật là...//
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 164: Mất trí nhớ


Edit: Muỗi VoveThanh nhi chỉ cảm thấy oanh một tiếng, tim trong nháy mắt bể thành từng mảnh, khuôn mặt tú lệ nhỏ nhắn, nháy mắt trở nên tái nhợt, qua một hồi lâu, nàng mới máy móc đối với Du Hàn gật đầu, sau đó xoay người, liền xông ra ngoài.Du Hàn nhìn bóng lưng Thanh nhi từ từ mờ dần sau màn sương, trong đầu xẹt qua một tia nghi hoặc, nhưng rất mau bị ý niệm khác đè xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười, xoay người, bước nhanh vào động.Chỗ sâu nhất trong Hàn Ngọc động, vẫn là sương khói bao quanh, Diệp Lạc lặng yên nằm trên Hàn Ngọc sàng, nàng tuy rằng quần áo đơn bạc, nhưng là, sắc mặt lại hồng nhuận như ngọc, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài hơi nhếch lên, cái mũi cao thẳng, hơi thở bình ổn, ở trong hoàn cảnh rét lạnh này, hình thành từng giọt sương trắng nhỏ.Du Hàn chậm rãi đi đến, hai tròng mắt si ngốc nhìn giai nhân đang ngủ say, không biết qua bao lâu, hắn mới từ bên cạnh ngồi xuống giường, vươn đôi tay run run, nhẹ nhàng chạm vào hai má của nàng, chậm rãi dọc theo cái trán trơn bóng, nhẹ nhàng lướt qua chiếc mũi thẳng xinh xắn, sau đó ngón tay thon dài dừng trên đôi môi mềm mại, khẽ vuốt ve.Du Hàn động tác tràn ngập nhu tình, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào bờ môi mềm mại, qua một hồi lâu, hắn rốt cục nhịn không được cúi xuống, nhẹ nhàng che lấp bờ môi kiều diễm.Bỗng nhiên hắn cảm giác được, nàng có chút giật mình, động tác rất nhỏ này, nhưng là không qua được mắt hắn, chỉ thấy thân thể hắn cứng nhắc, hai mắt khẩn trương nhìn về phía Diệp Lạc, thấy hai mắt nàng vẫn nhắm chặt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.Nhìn Diệp Lạc ngủ say, trong mắt hắn hiện lên một chút chua xót, nàng ở trong mộng, vẫn kháng cự sự đụng chạm của hắn sao?Nghĩ tới đây, sắc mặt Du Hàn trầm xuống, hai tay gắt gao siết chặt, không, hắn không bao giờ cho phép mất đi nàng, hắn không muốn nhìn nàng lại vì nam nhân khác rơi lệ, nàng, chỉ có thể là của hắn, cho nên, sau khi đưa nàng về Thủy Vân cung, hắn liền cho nàng ăn một loại thảo dược làm mất đi trí nhớ, chỉ cần nàng đem chuyện trong Hoàng cung, hết thảy đều quên, như vậy nàng sẽ trở lại là một tiểu cô nương luôn ỷ vào hắn, nàng sẽ không nhớ rõ nam nhân đã thương tổn nàng, càng sẽ không vì hắn mà thương tâm rơi lệ.Nhìn đến dung nhan khuynh thành nằm trên giường, trong mắt Du Hàn hiện lên một tia áy náy, hắn không nghĩ lấy phương thức như thế để có được nàng, nhưng là, nếu không làm như vậy, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nàng, nếu, nếu nàng về sau biết chân tướng, sẽ hận hắn hay không?

Không, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, Thủy Vân cung là nơi thâm sơn, Tử Dạ và nàng vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại, mà thảo dược kia căn bản cũng không có thuốc nào chưã được, nàng như thế nào có thể nhớ lại quá khứ?

Chỉ cần nàng không nhớ, nàng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.Nghĩ đến đây, trong mắt Du Hàn hiện lên một tia kiên định, hắn từ trong ngực lấy ra một bình sứ màu trắng, đổ ra một viên đan dược màu đỏ, sau đó nhẹ nhàng giúp Diệp Lạc nuốt vào.Một lúc sau, lông mi của Diệp Lạc bỗng nhiên khẽ rung động một chút, ngay sau đó, đôi mắt thu thủy chậm rãi mở ra, nàng có điểm mờ mịt đánh giá xung quanh, lại bỗng nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn, lại phát hiện nàng đang bị Du Hàn ôm vào ngực.Thanh âm nhu hòa của Du Hàn vang lên bên tai nàng:-"Lạc nhi, muội vẫn khỏe chứ?"

Diệp Lạc trong lòng cảm thấy kỳ quái, Du đại ca không phải luôn gọi mình là cung chủ sao?

Như thế nào hôm nay đặc biệt đổi thành Lạc nhi?

Hơn nữa, nàng thật sự không có thói quen cũng Du Hàn thân mật như thế này, nàng có điểm bất an cúi đầu, như thế này mới phát hiện trên người chỉ mặc áo bào trắng mỏng manh, mà chiếc áo này lại không đủ che chắn, cả người đường cong lộ ra, như ẩn như hiện.Nàng sợ tới mức hô lên một tiếng, vội đẩy Du Hàn ra, lui vào bên trong, nháy mắt đỏ bừng mặt, nàng nhìn Du Hàn liếc mắt một cái, có điểm không vui nói:-"Du đại ca!

Huynh làm sao có thể như vậy...Như vậy..."

Nói tới đây, Diệp Lạc dừng lại, cúi đầu xuống, nàng đúng là nói không nên lời, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lại hồng lên như ánh nắng chiều.Du Hàn mỉm cười, sau đó đem áo choàng trên người cởi xuống, tiện tay ném lên giường cho Diệp Lạc, cố nín cười nói:-"Lạc nhi, thực xin lỗi."

Diệp Lạc kéo áo choảng của Du Hàn gắt gao bao lấy thân mình, mãi cho đến khi thân thể không có một điểm lộ ra bên ngoài, lúc này mới bình tĩnh lại, nàng cố nén sự khó chịu trong lòng, nhìn Du Hàn nói:-"Du đại ca, ta tại sao lại ở chỗ này?"

Du Hàn không trả lời câu hỏi của Diệp Lạc, mà đột nhiên xoay người, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Diệp Lạc, qua một lúc lâu, mới trầm giọng nói:-"Cung chủ, muội bị thương, là ta mang muội tới đây trị thương!"

Diệp Lạc hơi sững sờ, nàng bị thương?

Thế nhưng, chính nàng vì sao một chút ấn tượng cũng không có?

Nàng nhớ rõ ràng nhận được mật thư Hoàng thượng đem tới, nói nàng tiến cung, nhưng là, sau đó chuyện gì cũng không nhớ được, nàng đây là bị làm sao?

Nghĩ đến Hoàng thượng, Diệp Lạc không khỏi thở dài một tiếng, đối Du Hàn nói:-"Du đại ca, Thanh nhi đâu?

Huynh mau gọi Thanh nhi đến đây, Hoàng thượng còn chờ ta..."

Diệp Lạc còn chưa nói xong, đôi vai đột nhiên bị Du Hàn nắm lấy, gương mặt tuấn mỹ, tiến sát gần nàng, hô hấp ấm áp, nhẹ nhàng phun lên mặt nàng, làm trong lòng nàng cảm thấy bất an, nàng phản xạ muốn đẩy Du Hàn ra, lại bị Du Hàn giữ lấy tay.Diệp Lạc sắc mặt trầm xuống, thanh âm có điểm giận dữ nói:-"Du đại ca, huỵnh đang làm cái gì vậy?"

Trong mắt Du Hàn xẹt qua một tia ưu thương, hai trong mắt gắt gao nhìn thẳng Diệp Lạc, nói:-"Lạc nhi, muội hôn mê, vốn bị thương rất nặng, chẳng lẽ muội đã quên rồi sao?"

Lời nói của Du Hàn làm Diệp Lạc cảm thấy hoang mang, nàng nhất thời quên mất dãy dụa, nghi ngờ nhìn Du Hàn hỏi:-"Du đại ca, ta làm sao có thể bị thương?

Huynh đang nói cái gì?"
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 165: Khó có thể chấp nhận


Du Hàn nhẹ nhàng nắm lấy đôi vai mảnh khảnh của Diệp Lạc, khiến nàng quay mặt về phía mình, trầm giọng nói:-"Lạc nhi, muội tin tưởng ta không?"

Diệp Lạc nao nao, sau đó chậm rãi gật đầu, nàng tự nhiên là tin tưởng Du Hàn, không đơn thuần bởi vì Du Hàn cùng nàng chơi đùa từ nhỏ đến lớn, chỉ là, Du Hàn vĩnh viễn giống như một ca ca bình thường chiếu cố nàng.

Nàng tin tưởng, cho dù tất cả mọi người đều lừa nàng, duy nhất, Du Hàn tuyệt đối sẽ không.Nhận được sự xác nhận từ Diệp Lạc, Du Hàn lúc này mới nhẹ nhàng ôm Diệp Lạc vào lòng, nói:-"Lạc nhi, nếu muội tin tưởng ta, bây giờ nghe hết lời ta nói, được chứ?"

Du Hàn trong giọng nói, có nộng đậm bức thiết.Diệp Lạc tuy rằng không có thói quen cùng Du Hàn ôm ấp, thế nhưng, nàng cũng không có đẩy hắn ra, mà chỉ nghi ngờ nhíu nhíu mày, lại gật gật đầu.

Không biết vì sao, trong lòng nàng cảm thấy, hôm nay Du Hàn rất khác so với ngày thường, chẳng lẽ, sau khi nàng hôn mê, đã xảy ra chuyện gì sao?Du Hàn thấy Diệp Lạc không còn dãy dụa, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn nhu, hắn khẽ giữ lấy thân hình yếu đuối mỏng manh của Diệp Lạc, trong mắt tràn đầy thỏa mãn cùng chờ mong, chậm rãi nói:-"Lạc nhi, nửa năm trước, muội nhận được mật thư của Hoàng thượng, cho nên mới tiến cung, là vì chuyện đăng cơ của Thái tử, ai ngờ, muội mới ra khỏi Thủy Vân cung, đã bị người ta ám toán, muội bị trọng thương, may mắn lúc ấy ta ở cách đó không xa, đang hái thảo dược, nghe được thanh âm, mới chạy đến, đem muội cứu trở về, lúc này ta mới phát hiện muội trúng dâm độc..."

Nghe đến đó, trong lòng Diệp Lạc đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an, nàng nhẹ nhàng đẩy Du Hàn ra, đang muốn nói chuyện, lại bị Du Hàn che kín đôi môi, thanh âm của Du Hàn tiếp tục truyền đến:-"Lạc nhi, muội trước cứ nghe ta nói hết."

Diệp Lạc cứng ngắc thân thể, đem tất cả nghi vấn nuốt xuống, ý bảo Du Hàn nói tiếp.Khuôn mặt tuấn mỹ của Du Hàn bị bao quanh bởi hàn khí, làm người ta thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn, thanh âm của hắn xa xôi truyền đến, trong thanh âm có một chút run run:-"Lạc nhi, sau khi biết muội trúng dâm độc, ta cố nghĩ mọi biện pháp, bức độc ra khỏi người muội, nhưng là, thủy chung vẫn không thể, mắt thấy muội sẽ...Cho nên, cho nên ta bất đắc dĩ...Cho nên, sau khi giải hết chất độc trong người muội, trước khi hôn mê, muội đã đáp ứng ta, sau khi tỉnh lại liền cùng ta thành thân, huống chi, muội..."

Du Hàn nói đến đây, liền ngừng lại, cũng không tiếp tục nói nữa.Sắc mặt Diệp Lạc từng điểm từng điểm trầm xuống, từ những cử chỉ khác lạ của Du Hàn, nàng cũng đoán được giữa hai người có xảy ra chuyện gì đó, chỉ là, chuyện này, làm nàng thật sự khó có thể tin.Nàng tái nhợt nghiêm mặt, cắn chặt môi, thanh âm cực kỳ khó khăn nói:-"Huống chi cái gì?

Du đại ca, huynh nói cho ta biết..."

Du Hàn trầm mặc thật lâu, rồi đột nhiên thở dài một hơi, nói:-"Lạc nhi, muội đã mang hài tử của ta..."

Diệp Lạc cắn chặt môi dưới, cơ hồ muốn đem đôi môi đỏ mọng mềm mại cắn nát, cả người không khống chế được run lên, nàng run rẩy nói:-"Đứa nhỏ...?

Du đại ca...Huynh...Huynh là nói...ta có đứa nhỏ?"

Du Hàn khẽ gật đầu, nhìn thẳng vào Diệp Lạc, trong mắt tràn đầy thương yêu, nói:-"Lạc nhi...Muội sẽ trách ta sao?"

Đối mặt với tình huống bất ngờ này, Diệp Lạc cảm thấy như bị búa gõ mạnh vào đầu, trong nháy mắt không thể tiếp nhận nổi.Ở trong lòng nàng, vẫn luôn xem Du Hàn là đại ca, hiện tại nàng hôn mê tỉnh lại, lại phát hiện, mọi thứ hết thảy đều thay đổi, nàng thậm chí còn mang thai con của hắn!

Cái này bảo nàng làm sao có thể tiếp nhận?

Nàng không thể nhận, nhưng là đối mặt với Du Hàn, nàng lại vô luận trách cứ hắn điều gì...Bởi vì, hắn là vì cứu nàng, nên mới bất đắc dĩ, không phải sao?Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng lo lắng không thôi, nàng cúi đầu, thân thể run nhè nhẹ, qua một lúc lâu, mới khẽ nói:-"Du đại ca, ta không trách huynh..."

Du Hàn nghe xong lời Diệp Lạc, trong lòng vui vẻ, hắn ôm chầm lấy Diệp Lạc, hoan hỷ nói:-"Lạc nhi, muội không trách ta?

Vậy là muội đáp ứng cùng ta thành thân rồi?"

Diệp Lạc chậm rãi đẩy Du Hàn ra, qua một hồi lâu mới mặt không thay đổi nói:-"Du đại ca, chuyện này huynh trước để cho ta suy nghĩ một chút, được chứ?"

Du Hàn trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười ôn nhu, hắn đưa tay vuốt ve mái tóc hỗn độn của Diệp Lạc, yêu thương nói:-"Được!

Để ta đi gọi Thanh nhi!"

Nói xong, Du Hàn buông Diệp Lạc, nhìn nàng mỉm cười, sau đó bước nhanh ra khỏi động.Diệp Lạc nhìn bóng lưng của Du Hàn, chỉ thấy một cảm giác trống rỗng ập đến, nháy mắt, toàn bộ âm thanh đều biến mất, chỉ còn lại giọng nói ôn nhu nhưng lại tàn nhẫn của Du Hàn, không ngừng bên tai nàng nói, muội mang hài tử của ta, muội mang hài tử của ta...Diệp Lạc thống khổ ôm lấy đầu, cả người như bị ném vào vực sâu không đáy, tâm từng điểm từng điểm chìm xuống, một lúc lâu Diệp Lạc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, suy nghĩ một trận hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, đau đớn trước nay chưa từng có phút chốc lan rộng ra từng tế bào, cho đến tứ chi bách hài, nàng làm sao có thể mang thai đứa nhỏ của Du Hàn?

Nhưng là, sự thật lại như một thanh kiếm sắc bén, thẳng tắp cắm sâu vào trong lòng nàng, tàn nhẫn nói cho nàng biết, đây là sự thật, là sự thật không thể trốn tránh được!Thân thể Diệp Lạc xụi lơ như lá rụng, bất lực ngã vào Hàn Ngọc sàng, thống khổ nhắm mắt lại.//Du Hàn kỳ cục quá, dùng cách này để có Lạc tỷ, khi Lạc tỷ nhớ lại không hận ổng mới là lạ đó//
 
Back
Top Bottom