Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Thái Tử Phi Thất Sủng

Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 146: Thống khổ quyết định


Edit: Muỗi VoveBỗng nhiên, Tử Dạ đem tấu chương trong tay khép lại, sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói:-"Lâm thượng thư, đây là ý gì?

Các ngươi đang ép bản Thái tử sao?"

Lâm Chính sắc mặt không thay đổi, vẫn cung kính trả lời:-"Đây là đề nghị của chúng thần, hi vọng Thái tử điện hạ có thế tiếp nhận!

Chúng thần cũng là vì Thái tử điện hạ mà thôi."

Ánh mắt Tử Dạ nháy mắt lạnh như băng, hắn lạnh lùng nhìn Lâm Chính, lạnh giọng nói:-"Lâm thượng thư, ngươi không biết chuyện trong nhà của bản Thái tử, nên do chính bản Thái tử xử lý sao?"

Nụ cười trên mặt Lâm Chính không thay đổi, hắn nhìn Tử Dạ, khẽ mỉm cười:-"Thái tử điện hạ, bọn chúng thần không phải muốn can thiệp chuyện nhà của ngài, mà vì dân chúng thực sự đã quá phẫn nộ, Thái tử điện hạ trước mắt còn chưa đăng cơ, nếu như mất đi lòng dân, chỉ sợ có điều không ổn!

Chúng thần cũng là có nỗi khổ tâm, mong rằng Thái tử điện hạ có thể thận trọng xem xét đề nghị này."

Tử Dạ sắc mặt âm trầm, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính, thanh âm lạnh lẽo:-"Vậy theo như ý Lâm thượng thư, có phải hay không bản Thái tử phải giết Thái tử phi, mới bình ổn được lòng dân?"

Lâm Chính vẫn như cũ cười cười:-"Thái tử điện hạ anh minh, chúng thần chính là có ý này, ở trong tấu chương cũng đã đề cập rõ ràng, chúng thần tin tưởng, vua của một nước tối kị nhất là do dự!

Hiện tại Hoàng thượng đã băng hà, bởi vì chuyện của Thái tử phi khiến người người hoang mang lo sợ, nếu Thái tử điện hạ phía sau vẫn che chở cho Thái tử phi, nhất định sẽ làm mất đi lòng dân, đối với việc đăng cơ sắp tới của điện hạ, điểm này, không thể không đề phòng!"

Lâm Chính là một người thông minh, hắn hôm nay có thể bò đến chức vụ thượng thư bộ hộ, cũng không phải bởi vì gặp may mắn, mà bởi vì sự thông minh cùng tâm kế đều hơn người, tuy rằng chuyện gièm pha giữa Thái tử phi và Ứng vương đã sớm truyền đi khắp thiên hạ, nhưng là, hắn nửa điểm cũng không nhắc tới, mà là, dùng sự phẫn nộ của dân chúng, mượn sức của lòng người, lý do này, khiến Tử Dạ không thể không tuân theo.Bất quá, hắn làm vậy cũng là có đạo lý của hắn, Thái tử phi hiện tại đã trêu chọc nhiều người tức giận, tự nhiên đã không thích hợp để trở thành quốc gia chi mẫu, phế đi nàng lấy bình ổn lòng người, đây là biện pháp tốt nhất.Những điều này, Tử Dạ như thế nào không biết?

Sau khi chuyện Thái tử phi và Ứng vương huyên náo khắp kinh thành, mỗi ngày vào triều, các đại thần lấy tư cách nguyên lão tam triều đều lặp đi lặp lại lời nói, hắn luôn ngăn chặn, lại không thể ngờ được những lão già này cư nhiên tự chủ trương, cùng dâng thư yêu cầu hắn giết Diệp Lạc.Thân là Thái tử sắp đăng cơ, hắn tự nhiên là biết đạo lý không nên làm dân chúng tức giận, nhưng là, không biết vì sao, hắn thủy chung là không nhẫn tâm hạ thủ với Diệp Lạc, cho dù Diệp Lạc phản bội hắn, yêu nam nhân khác, nhưng là, hắn vẫn không đành lòng giết nàng, mỗi lần đối mặt với ánh mắt mạnh mẽ của nàng, thời điểm tra tấn nàng, nội tâm của hắn cũng cực kỳ thống khổ.Trước mắt tuy rằng, Hoàng hậu và Tư Mã Văn đã bị diệt trừ, hắn đăng cơ làm đế đã là chuyện đương nhiên, nhưng là, chỉ có trong lòng hắn hiểu được, hai khối Hổ phù kia chưa tìm được, giang sơn Tây Lương quốc vẫn nằm trong nguy cơ, nếu hắn vì Diệp Lạc mà mất đi lòng dân, vậy đối với Tây Lương quốc cùng hắn mà nói, đều có tính hủy diệt.Thế nhưng, hắn vừa nghĩ đến phải xử tử Diệp Lạc, trong ngực liền như bị cái gì hung hăng đâm mạnh xuống, cảm giác này, thực sự rất thống khổ.

Nhưng hiện tại đối mặt với phần đông đại thần ủng hộ hắn, trợ giúp hắn đăng cơ, còn có dân chúng thiên hạ, hắn hẳn phải cấp một cái công đạo.

Hắn rốt cuộc phải làm sao quyết định?Tử Dạ con ngươi đen hiện lên một tia đau đớn, hai tay không tự chủ siết chặt, là một Thái tử sắp đăng cơ, hắn phải quyết đoán trước mọi người lựa chọn giết Diệp Lạc, mượn sức dân củng cố thiên hạ, nhưng là, sâu trong nội tâm hắn, cứ ngỡ có thể bảo hộ được nữ nhân của mình, đến cuối cùng nghĩ đến việc đối với nữ nhân kiêu ngạo kia đâm một đao, vết thương tại tiếp tục chảy máu.Tử Dạ trong mắt có phần do dự, tự nhiên là chạy không thoát cặp mắt giảo hoạt của Lâm Chính, hắn thấy Tử Dạ trầm mặc không nói, bỗng nhiên tiến lên từng bước, hai tay ôm quyền, hành lễ, lớn tiếng nói:-"Thỉnh Thái tử điện hạ lấy đại cục làm trọng, không nên để tư tình phân tâm!

Nếu không nhất định làm người trong thiên hạ không phục, đối với Tây Lương quốc thật sự là một đại nạn!

Thỉnh Thái tử điện hạ cân nhắc."

Tử Dạ sắc mặt xanh mét, hai tay nắm chặt thành quyền, ở một khắc này, hắn cơ hồ không khống chế được mà nghĩ một quyền đánh vào bản mặt già nua nghiêm trang của Lâm Chính, nhưng là, hắn dù sao cũng có tâm tư bụng dạ sâu hơn người, hắn từ trước đến nay sẽ không xử trí theo cảm tính, chính là trừ bỏ đối với nữ nhân chết tiệt kia!"

Hiện tại đối mặt với Lâm Chính từng bước thúc ép, hắn chỉ có thể lại lui lui nữa, trừ bỏ như vậy, hắn căn bản không có lựa chọn nào khác, giờ phút này, hắn cơ hồ muốn cất tiếng cười to, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao phụ hoàng như thế nhẫn nhục nhiều năm, nguyên lại, thân là Hoàng đế cao cao tại thượng, cũng không cách nào bảo vệ người mình yêu thương.Vua của một nước, gánh vác trên vai một quốc gia thịnh suy, vì quốc gia, hắn căn bản cũng không có tư cách đi bác bỏ lời nói của Lâm Chính,...vì quốc gia, hy sinh bất cứ người nào, đều là đương nhiên, quản chi là nữ nhân của hắn!Tử Dạ chậm rãi nhắm chặt hai mắt tràn ngập thống khổ, hắn hít sâu một hơi, sau đó mở to mắt, giọng điệu cực kỳ mệt mỏi nhìn Lâm Chính nói:-"Lâm thượng thư, ngươi trở về nói với chư vị đại thần, bản Thái tử sẽ tiếp thu ý kiến của chư vị đại thần, Thái tử phi sau ngày bản Thái tử đăng cơ, sẽ do bản Thái tử tự mình hỏi chém!"

Lâm Chính thấy Tử Dạ đã thỏa hiệp, khóe mắt đầy nếp nhăn hiện lên vẻ vui mừng, hắn mỉm cười, nói:-"Thái tử điện hạ anh minh!

Thần nhất định sẽ bẩm báo chi tiết, thần tin tưởng, chư vị đại thần sẽ vì quyết định sáng suốt của điện hạ mà cảm thấy vui mừng."//Không biết anh Dạ làm cách nào để cứu Diệp Lạc đây, không nhẽ chờ Tử Ảnh cướp pháp trường//
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 147: Địa lao


Edit: Muỗi VoveTrong nháy mắt, Tử Dạ có một loại cảm giác vô lực, kiêu ngạo như hắn, ngông cuồng tự cao tự đại như hắn, giang sơn cùng mỹ nhân, hắn tất phải lựa chọn giang sơn.

Bởi vì, đó là trách nhiệm của hắn, hắn thân là Thái tử, tương lai gánh trách nhiệm vua một nước.Nhưng là, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, loại trách nhiệm này sẽ khiến người ta thống khổ đến thế, làm ra quyết định như vậy, hắn là bị bức bách, nhưng cũng không thể tránh được, hắn chỉ có thể giết Diệp Lạc mới bình ổn được phẫn nộ trong dân chúng, trấn an đại thần, an ổn quốc gia, thế nhưng, hắn không có cách nào trấn an chính mình, cái loại cảm giác đau đớn này, tại thời khắc hắn quyết định, cứ đeo bám dai dẳng không buông.Hắn không thể lý giải nổi chính mình đối Diệp Lạc, cảm tình, hắn cùng với nàng, cơ hồ từ ngày Hoàng thượng tứ hôn trở đi, cũng bắt đầu tra tấn lẫn nhau, chính là trong lòng hắn vẫn không rõ, kỳ thật, có đôi khi cố ý thương tổn, cũng là một loại biểu hiện để ý, có lẽ, tuy nàng dung mạo xấu xí, nhưng là nữ nhân có vẻ mặt luôn lạnh nhạt, tại thời điểm lần đầu tiên hắn thấy nàng, hắn cũng đã vì nàng mà động tâm, chẳng qua bởi vì có quá nhiều nguyên nhân phức tạp, hắn luôn luôn phải kháng cự lòng mình.Hắn ở núi Thiên Hoa gặp được Phiêu Linh, hắn đối với Phiêu Linh ôn nhu, chẳng phải là bởi vì hắn tìm thấy ở Phiêu Linh có hình bóng của nàng?

Đối với Phiêu Linh và Diệp Lạc trong lúc đó, nội tâm của hắn luôn luôn mâu thuẫn, hắn vẫn cho là hắn yêu Phiêu Linh và Diệp Linh, nhưng là, hiện tại hắn lại vì nữ nhân mình hoàn toàn chán ghét mà đau lòng.Nàng kiên cường mạnh mẽ, lạnh nhạt hờ hững, nữ nhân có dung mạo xấu xí như vậy, từ khi nào thì len lén tiến vào chiếm giữ chỗ sâu nhất trong tim hắn?

Có lẽ chính là thời điểm hắn ở Diệp gia lần đầu tiên nhìn thấy nàng, có lẽ là thời điểm gặp nàng trong hoàng cung, có lẽ, có lẽ là thời điểm bọn họ giày vò lẫn nhau, nhưng là, bất kể như thế nào, hắn hiện tại trừ bỏ nỗi đau triệt nội tâm, đã không còn cảm giác gì nữa.Tử Dạ cưỡng chế đáy lòng thôi đau đớn, hắn mệt mỏi nhìn Lâm Chính, thanh âm khàn khàn nói:-"Lâm thượng thư, ngươi trước lui ra đi, bản Thái tử muốn yên lặng một chút."

Lâm Chính mục đích đã đạt được, cũng không muốn lưu lại, hắn đối với Tử Dạ hành lễ, nói:-"Thần cáo lui!"

Nói xong liền cung kính lui ra ngoài, lòng tràn đầy vui mừng muốn về thật nhanh báo tin vui cho các vị đại thần.Sau khi Lâm Chính rời đi, trong thư phòng bắt đầu yên tĩnh trở lại, phảng phất như có cái gì vô hình, đem Tử Dạ ép đến không thở được, hắn phiền chán đem tấu chương trong tay ném lên thư án, hắn đột nhiên rất muốn nhìn thấy nàng, tuy rằng hắn mỗi lần cùng nàng gặp mặt, đều tránh không được giày vò lẫn nhau, ra về không vui, nhưng là, ở một khắc này, hắn chưa từng khát vọng được nhìn thấy nàng như thế, có lẽ, chỉ có ở bên cạnh nàng, tâm tình của hắn mới có thể bình tĩnh trở lại.Ý nghĩ này chợt lóe lên, hắn tử ghế đứng lên, nhanh chóng ly khai ngự thư phòng.Ở ngoài cửa lớn, có tầng tầng lớp lớp thị vệ canh gác, bọn họ mặt không biểu tình, giống như sớm đã chết lặng.

Mà ở trước cửa địa lao, có hai tên cai ngục đang nhàn nhã uống rượu.Địa lao âm u ẩm ướt, nơi này quanh năm không thấy mặt trời, bởi vì ẩm ướt, các tảng đá trên vách tường sớm đã phủ đầy rêu xanh, dưới địa lao quanh năm tràn ngập một cỗ mùi nấm mốc tanh tưởi.Ở chỗ này, nhìn không thấy bất luận cái gì thuộc về hoàng cung huy hoàng, cũng nhìn không thấy bất luận người nào có sức sống, có chăng chỉ là vô tận hắn ám, đám tử tù ngày ngày oán niệm tử vong.

Ở tảng đá cao cao trên vách tường, đốt một ngọn đuốc mờ mờ, làm địa lao vốn đã âm u lạnh lẽo, càng thêm u ám không gì sánh được, giống như địa ngục chốn trần gian.Nơi này, là mặt tối tăm nhất của hoàng cung, cơ hồ hết thảy phạm nhân tiến vào đây, chỉ có thể sống trong tra tấn cùng tuyệt vọng.Ở tận cùng bên trong một lao phòng âm u, Diệp Lạc lặng yên ngồi trên mặt đất ẩm ướt, trên cỏ khô tản mát ra một mùi nồng đậm ẩm mốc, nhiều năm ở trong địa lao âm u, hàn khí bức người, trên người nàng một bộ quần áo đơn bạc, căn bản ngăn không được cái rét lạnh thấu xương.Nàng bị giam ở đây, đã mấy ngày rồi, ở trong này, trừ bỏ cái rét lạnh thấu xương, nàng xem đến nhiều nhất là gián và chuột, còn có loài muỗi không ngừng đến tập kích trên làn da mềm mại của nàng.Mấy ngày qua, nàng cơ hồ đều không thể hảo hảo chợp mắt, trừ bỏ cái rét lạnh và muỗi, nguyên nhân càng nhiều là trong địa lao thỉnh thoàng phát ra, tiếng kêu thê lương thảm thiết của các tử tù, âm thanh tuyệt vọng đó, làm người ta không nhịn được rùng mình.Thế nhưng, tại đây trong hoàn cảnh này, sau khi chịu nhiều thương tổn, trái tim bị thương của nàng, lại thần kỳ yên tĩnh trở lại, nàng bây giờ, cơ hồ đã không muốn cầu cái gì nữa, nàng duy nhất ý tưởng, đó là chờ đợi, chờ đợi nam nhân kia đăng cơ, nàng có thể mang theo linh bài mẫu thân, quay về Diệp gia, sau đó chấm dứt mọi chuyện, trở về Thủy Vân cung, trở lại nơi có những hồi ức thời thơ ấu, vô ưu vô lo.Nghĩ đến Thủy Vân cung, khóe miệng Diệp Lạc không khỏi nhếch lên một chút mỉm cười, nàng lấy tay nhẹ nhàng đưa lên ngực, cách một lớp quần áo, nhẹ nhàng vuốt mảnh giấy Tuyên Thành thô ráp, nụ cười trên mặt chậm rãi tràn ra.Một hồi tiếng bước chân, cắt đứt trầm tư của Diệp Lạc, nàng quay đầu nhìn lại, rõ ràng thấy vẻ mặt phức tạp của Tử dạ xuất hiện ngoài cửa lao, khóe miệng Diệp Lạc nhếch lên một chút ý cười trào phúng, nàng lạnh lùng xoay người, cũng không để ý đến Tử Dạ.Phía sau truyền đến âm thanh mở khóa, rõ ràng truyền vào trong tai Diệp Lạc, nhưng là, nàng vẫn không nhúc nhích, lòng của nàng mệt chết đi được, đã muốn chịu không nổi thương tổn của hắn, mặc kệ kế tiếp, sẽ phát sinh cái gì, nàng phải thản nhiên đối mặt.//Cuối cùng Tử Dạ cũng thừa nhận tình cảm với Diệp Lạc rồi, ngoài ý muốn hóa ra anh này yêu chị Lạc sớm như vậy.

Nhưng dù sao với tất cả thương tổn đã gây ra cho chị Lạc, chỉ sợ chỉ không tha thứ cho anh Dạ thôi, mà nếu có tha thứ chắc chỉ có một nguyên nhân...chị Lạc nhà mình cuồng ngược...hơ hơ//
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 148: Tra tấn lẫn nhau


Edit: Muỗi VoveTử Dạ lặng yên đứng trước lao phòng, ánh mắt phức tạp nhìn thân hình nho nhỏ kia, bóng hình xinh đẹp tản mát ra hơi thở lạnh lùng, bóng dáng nàng nhu nhược..., tại lao phòng âm u ẩm ướt lại có vẻ đơn độc, ánh mắt nàng làm tim hắn đau nhói.Hắn lặng yên nhìn Diệp Lạc, nội tâm giằng xé đau đớn, hắn chợt phát hiện, đối với nàng, hắn rất để ý, nhưng là, hắn không cách nào đối diện, trao cho nàng trái tim này, bóng lưng của nàng làm hắn phẫn nộ vô cùng, càng nhiều hơn là đau lòng cũng bất đắc dĩ, niềm kiêu ngạo của hắn, làm hắn không thể nào thể hiện sự ôn nhu đối với nàng.Tại đây trong chớp mắt, hắn cơ hồ bắt đầu thống hận thân phận của mình, hắn căm ghét tại sao mình lại là một Thái tử cao cao tại thượng, là một hoàng đế sắp đăng cơ, hắn thống hận sự phản bội của nàng, thống hận nàng đối với hắn lạnh nhạt.

Nàng làm sao có thể, sau khi phản bội hắn, vẫn có thể vân đạm phong thanh?

Nàng làm sao có thể sau khi phản bội hắn hết lần này đến lần khác, vẫn dùng ánh mắt tràn ngập hận ý đến chỉ trích hắn?Nàng, vì sao luôn có thể chạm đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng hắn?

Sau khi phản bội cùng thương tổn, hắn và nàng chỉ còn tra tấn cùng giãy dụa!Diệp Lạc biết, nam nhân kia, nam nhân mà nàng thống hận nhất, hắn vẫn lẳng lặng đứng sau lưng nhìn nàng, thế nhưng, nàng cũng không muốn để ý đến, nếu có thể, nàng thật sự không muốn gặp lại hắn, hắn tàn nhẫn, hắn tàn nhẫn vô tình, đã đâm thật sâu vào tim nàng, chỉ để lại cho nàng vết thương máu chảy đầm đìa, rốt cuộc không thể liền lại.

Chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, miệng vết thương rách ra khiến người ta thống khổ đau đớn.Phía sau tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó đến bên cạnh Diệp Lạc thì dừng lại, ngay lập tức Diệp Lạc như lọt vào một vòng tay ấm áp, nàng có thể cảm thấy rõ ràng bên tai hơi thở của hắn, còn có nhịp tim đập cuồng loạn, cùng hơi ấm trên người hắn truyền đến.//Đọc đoạn này và tưởng tượng, lần đầu tiên thấy thương anh Dạ nhà mình.hic...chảy lệ//Thân hình cao lớn của Tử Dạ hơi run rẩy, hắn cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, gắt gao ôm chặt Diệp Lạc vào lòng, biểu tình thống khổ, lòng đau như đao cắt, chỉ có ôm trong lòng thân hình mềm mại của Diệp Lạc, mới làm tâm hắn dịu đi một chút.Khuôn mặt tuấn tú ấm áp của hắn, khẽ áp lên hai gò má lạnh như băng của Diệp Lạc, nhẹ nhàng mà ma sát, thanh âm khàn khàn, bao hàm nỗi thống khổ cùng bất lực:-"Lạc nhi...Lạc nhi...Nàng vì sao phản bội ta?...Ta nên làm gì với nàng bây giờ?"

Cảm nhận hơi thở của hắn, còn có cái ôm ấm áp bất ngờ, cùng với thanh âm bất lực của hắn, Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nước mắt kìm nén bấy lâu cơ hồ muốn trào ra.Người nam nhân này, làm sao có thể sau khi thương tổn và nhục nhã nàng, lại còn đối với nàng ôn nhu như thế?

Nàng có thể thản nhiên đối diện với sự tàn nhẫn vô tình của hắn, nhưng nàng không cách nào đối mặt với hắn đột nhiên nhu tình.Trong lòng Diệp Lạc dâng lên một cỗ nồng đậm đau xót cùng phẫn nộ, nam nhân này, coi nàng là cái gì?

Hắn làm sao có thể sau khi đối xử tàn nhẫn với nàng, lại trở mặt ôn nhu?

Nàng không cần, thật sự không cần, nàng làm sao có thể vì hắn ôn nhu giống như phù dung sớm nở tối tàn, mà quên mất hắn lúc trước đã đối xử với nàng như thế nào?Nàng rốt cuộc chịu không được sự tra tấn như thế này, nàng phẫn nộ đẩy hắn ra, cắn môi, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn nam nhân trước mắt, dùng ánh mắt không tình cảm nhìn hắn, thanh âm lạnh lẽo:-"Ngươi không nên gọi ta là Lạc nhi, ngươi căn bản không có tư cách gọi ta như thế!"

Tử Dạ không kịp đề phòng, bị Diệp Lạc mạnh tay đẩy ra, mà lời nói của Diệp Lạc..., lại làm hắn nhớ đến Tử Ảnh, tâm của hắn từng điểm từng điểm chìm xuống, dụng tâm nháy mắt lâm vào đáy cốc, theo sau là một cỗ đố kỵ hừng hực thiêu đốt, nữ nhân này, đến lúc này, trong lòng vẫn nhớ mãi không quên hình bóng Tử Ảnh sao?

Hắn vì nàng, đã muốn dứt bỏ toàn bộ kiêu ngạo, đi tới địa lao âm u lạnh lẽo này, chỉ hy vọng có thể trước ngày hành hình, đem nàng cứu ra ngoài, nhưng là, nữ nhân này rõ ràng không cảm kích, nàng cho tới bây giờ, vẫn đối với nam nhân khác nhớ mãi không quên, đem tình cảm của hắn, hung hăng giẫm đạp dưới chân!Biểu tình của Tử Dạ trong nháy mắt đóng băng, trong mắt hắn không còn nhu tình, mà đổi lại là ánh mắt sắc lạnh như băng, gắt gao nhìn thẳng Diệp Lạc, đáy lòng đau đớn ngày càng kịch liệt, không thể khống chế lòng đố kị, làm hắn tàn nhẫn bóp cổ nàng, thần sắc dữ tợn, nghiến chặt răng, hung hăng nói:-"Tiện nhân, bản Thái tử không có tư cách gọi ngươi phải không?

Trong lòng ngươi vẫn còn nhớ đến hắn?

Ngươi nghĩ trở lại bên cạnh hắn?

Đúng không?

Ha ha!"

Nói tới đây Tử Dạ bỗng nhiên cất tiếng cười to, tiếng cười của hắn lạnh lẽo thống khổ, ở nơi hắc ám ẩm ướt như địa lao, làm người ta không khỏi rùng mình.Qua một lúc lâu, Tử Dạ mới ngừng cười, trong mắt hiện lên một tia đau đớn không cách nào hình dung, hắn chậm rãi buông Diệp Lạc ra, từ từ lui về phía sau, dùng thanh âm như từ địa ngục chậm rãi nói:-"Ta sẽ không để cho ngươi như ý nguyện, ta không có được, ta thà rằng bị hủy, cũng không nhường cho kẻ khác!"

Nói xong, hắn kiêu ngạo đứng thẳng lưng, động tác cứng nhắc bước ra ngoài.Diệp Lạc vô lực xụi lơ trên mặt đất, nước mắt không kiềm được chảy xuống, vì sao, vì sao mỗi lần hắn xuất hiện, đều gây cho nàng vô tận thương tổn?

Vì sao mỗi khi tâm tình nàng vừa vặn bình tĩnh lại, hắn liền xuất hiện, dễ dàng quấy rầy tâm tư nàng.Nàng hận hắn, hận hắn tàn nhẫn, hận hắn vô tình, nhưng là, lòng của nàng, lại thủy chung vì hắn mà đau đớn, miệng vết thương bị hắn tàn nhẫn xé mở máu chảy đầm đìa, nàng còn lại chẳng qua chỉ là một khối đau đớn đã muốn mất đi linh hồn thể xác.
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 149: Hình đường thẩm vẫn


Edit: Muỗi VoveTây Lương quốc, cả nước già trẻ lớn bé, một mảnh vui sướng hân hoan, trong kinh thành, cơ hồ mỗi gia đình đều treo lồng đèn đỏ.Hôm nay là ngày Thái tử đăng cơ, trong hoàng cung một mảnh không khí vui mừng, cung nhân trên mặt mỗi người đều lộ vẻ tươi cười vui sướng, ra ra vào vào, không ngừng mà bận rộn.Địa lao, cùng không khí ồn ào náo nhiệt ngoài kia có phần trái ngược, càng thêm lạnh lẽo âm trầm.

Ở trong lao, có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm làm việc của cung nhân, thanh âm đó truyền vào trong địa lao vang vọng, có vẻ vô cùng áp lực.Bỗng nhiên, một trận tiếng bước chân, cắt đứt sự yên tĩnh trong địa lao, tiếng mở khóa, đánh thức Diệp Lạc mệt mỏi đang ngủ say, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị công công đi đầu dẫn theo hai thị vệ, đang đứng ở bên ngoài cửa lao.Đợi cửa lao được mở ra, viên công công chậm rãi đi vào lao thất, hắn nhìn Diệp Lạc vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, thanh âm the thé vang lên:-"Thái tử gia có lệnh, đem phạm phụ này đến Hình đường thẩm vấn!"

Nói xong, trên mặt viên công công lộ ra nụ cười âm tàn, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Lạc, đắc ý nói:-"Thái tử phi, ta thật không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay?

Để xem ngươi có dám trước mặt ta kiêu ngạo nữa không?"

Một cỗ tê tâm đau đớn ở trong lòng Diệp Lạc chậm rãi dâng lên, Tử Dạ, hắn thật sự sẽ hạ độc thủ với nàng sao?

Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh bi thương, giờ phút này, nàng thật sự muốn cất tiếng cười to, thế nhưng, nàng cái gì cũng không làm, chính là lạnh lùng liếc nhìn viên công công kia, sau đó mặt không đổi sắc xoay người.Thái độ của Diệp Lạc chọc giận viên công công, sắc mặt hắn dữ tợn, bất thình lình túm lấy tóc của Diệp Lạc kéo mạnh, một cái tát nặng nề đánh vào trên mặt nàng, to tiếng:-"Tiện nhân!

Ngươi cho là ngươi vẫn là Thái tử phi cao cao tại thượng sao?

Ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là một tử tù sắp bị xử chết!

Lại dám đối với ta bất kính, ngươi chán sống sao?"

Diệp Lạc bị hắn nặng tay cho một cái tát, da mặt mềm mại nhất thời sưng đỏ một mảng lớn, máu tươi chậm rãi theo khóe miệng chảy xuống, trên mặt biểu tình không thay đổi, khóe miệng nở nụ cười chế nhạo, lạnh lùng nhìn viên công công, châm chọc nói:-"Hảo cho cáo mượn oai hùm cẩu nô tài!"

-"Ngươi!"

Viên công công giận dữ, hắn hung hăng đem Diệp Lạc đẩy ngã trên mặt đất, nặng nề đạp Diệp Lạc một cước, hổn hển kêu lên:-"Hảo một cái tiện nhân!

Chết đến nơi còn dám mạnh miệng, người đâu, đem nàng kéo ra ngoài!"

Diệp Lạc khó khăn bò dậy, nàng chậm rãi lau đi khóe miệng tơ máu, hai mắt phẫn hận trừng viên công công, lạnh lùng gằn từng tiếng:-"Cẩu nô tài, nỗi nhục hôm nay, sau này ta nhất định hoàn trả gấp bội!"

Viên công công bị ánh mắt lạnh như băng của Diệp Lạc dọa sợ lùi về phía sau mấy bước, sau khi lấy lại tinh thần, hắn tức giận đến trên mặt lúc đỏ lúc trắng, tưởng có thể hảo hảo tra tấn Diệp Lạc một phen, nhưng là nghĩ đến Tử Dạ còn đang ở Hình đường chờ, nên mới không dám quá phận, hắn dậm chân, đối với hai thị vệ phía sau gầm lên:-"Còn không mau đem tiên nhân này kéo đi?"

Hai thị vệ nghe lệnh, mỗi người một bên, nắm lấy tay Diệp Lạc, hướng bên ngoài địa lao áp đi, Diệp Lạc thân thể suy yếu, hơn nữa mấy ngày liên tiếp chịu tra tấn, suy yếu cơ hồ đã muốn đứng không vững, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, từng bước từng bước, theo hai thị vệ khó khăn bước đi.Ra khỏi địa lao, bắt gặp ánh sáng mặt trời chói chang chiếu lên người, Diệp Lạc chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, cơ hồ nhịn không được rơi lệ, nàng cố nén bi thương trong lòng, cứng ngắc, từng bước một, rời khỏi địa lao.Hình đường, Tử Dạ mặt không biểu tình ngồi ở ghế quan xử án, đứng ở hai bên là các vị đại thần trong triều.Trong hình đường, bầu không khí cực kỳ áp lực, nhìn sắc mặt lạnh như băng của Tử Dạ, mọi người cũng không dám thở mạnh.Một trận tiếng bước chân truyền đến, một thị vệ vội vàng đi vào, hướng Tử Dạ thông báo:-"Khởi bẩm Thái tử điện hạ, Thái tử phi đã được giải đến!"

Thanh âm của thị vệ vừa hạ xuống, tâm Tử Dạ thoáng cái co rút, hắn cơ hồ không khống chế được từ trên ghế đứng lên, sắc mặt lo lắng, hai tay gắt gao siết chặt, cố nén kích động trong lòng, mặt không thay đổi hướng viên thị vệ phân phó:-"Đem nàng giải vào!"

Tiếng bước chân rõ rệt truyền đến, thân hình nhỏ nhắn của Diệp Lạc được hai thị vệ áp giải, chậm rãi đi vào Hình đường, nàng cúi thấp đầu, mái tóc đen thật dài che kín dung nhan, làm người ta không thấy rõ biểu tình trên mặt nàng.

Chỉ có sống lưng thẳng tắp, mạnh mẽ quật cường, cho thấy kiêu ngạo của nàng.Nhìn đến Diệp Lạc lặng yên đứng ở nơi đó, cũng không có quỳ xuống, Lâm Chính tức giận quát:-"Tiện phụ lớn mật, thấy Thái tử điện hạ tại sao không quỳ?"

Diệp Lạc từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Tử Dạ ngồi ở giữa chính sảnh, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, nàng chậm rãi, gằn từng tiếng nói:-"Phạm phụ?

Tử Dạ, ta phạm vào tội gì?"

Nhìn dung nhan tái nhợt của Diệp Lạc, Tử Dạ chỉ cảm thấy một trận tê tâm liệt phế, một phút này, hắn cơ hồ xúc động mà nghĩ đến bên người nàng, đem nàng ôm chặt, nói cho nàng biết, mặc kệ nàng phạm phải tội gì, hắn cũng đều không để ý!

Nhưng là, hắn cái gì cũng không làm được, chỉ có thể cứng ngắc, không nhúc nhích ngồi tại chỗ.Thái độ ngạo mạn của Diệp Lạc, chọc giận các vị đại thần, Lâm Chính tức giận chỉ thẳng Diệp Lạc nói:-"Phạm phụ lớn mật, cư nhiên dám gọi thẳng tục danh của Thái tử điện hạ?"

Nói xong, Lâm Chính quay đầu đối với Tử Dạ lớn tiếng nói:-"Thái tử điện hạ, phạm phụ này không biết hối cải, tội ác tày trời, hẳn là nên lập tức xử tử!

Giờ lành đã đến, lễ đăng cơ lập tức bắt đầu, mong rằng Thái tử điện hạ không vì phạm phụ này mà làm chậm trễ đại sự!"

Lời của Lâm Chính vừa rơi xuống, các đại thần đều lên tiếng phụ họa, muốn Tử Dạ lập tức hạ lệnh xử tử Diệp Lạc.//Thứ nhất Dạ ca chỉ biết nghĩ mà không biết làm, tiêu biểu cho câu nghĩ một đằng làm một nẻo.

Thứ hai nếu muốn ở bên Tử Dạ sau này Diệp Lạc chắc không thể sống trong thân phận này được nữa rồi..//
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 150: Chân tướng


Edit: Muỗi Vove Tử Dạ sắc mặt âm trầm, tâm từng điểm từng điểm trầm xuống, tức giận quát: -"Đủ!

Muốn xử trí như thế nào, bản Thái tử tự có chừng mực!"

Nói xong Tử Dạ quay đầu nhìn về phía Diệp Lạc, trầm giọng hỏi: -"Diệp Lạc, ngươi thân là Thái tử phi, lại không tuân thủ nữ tắc, phạm tội lớn tày trời, ngày hôm nay, bản Thái tử ở nơi này, trước mặt mọi người tuyên bố, phế bỏ chức vị Thái tử phi, giải vào địa lao, đợi sau khi thẩm vấn lập tức xử tử!

Ngươi có phục không?"

Không tuân thủ nữ tắc?

Hắn sớm đã định tội nàng, còn hỏi nàng có phục không?

Diệp Lạc đáy lòng nháy mắt tan thành từng mảnh, nàng đã mất hết cảm giác đau đớn, giờ đây chỉ có chết lặng!

Hôm nay không phải là ngày hắn đăng cơ sao?

Nếu như hắn mau chóng đăng cơ, nàng cũng có thể hoàn thành di nguyện của mẫu thân và Hoàng thượng, như thế nàng đã có thể rời đi rồi!Nghĩ tới đây, Diệp Lạc buồn bã cười, nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Tử Dạ, chậm rãi hỏi: -"Tử Dạ, ngươi là muốn giết ta để củng cố địa vị của mình sao?"

Tử Dạ thống khổ nhắm hai mắt lại, khuôn mặt tràn đầy đau thương, tâm của hắn trong nháy mắt dường như mất đi tri giác.Không đợi Tử Dạ trả lời, Diệp Lạc chậm rãi bước lên từng bước, nàng gắt gao nhìn thẳng Tử Dạ, khàn giọng nói: -"Tất cả mọi người đều có thể nói Diệp Lạc ta không tuân thủ nữ tắc, tội ác cùng cực, duy chỉ có ngươi không thể!

Lúc trước tiến cung gả cho ngươi, trở thành Thái tử phi, đều không do ta mong muốn, nếu không phải Hoàng thượng cầu ta, ta cũng sẽ không gả cho ngươi!

Ngươi hôm nay đoạt được nghiệp lớn, lại muốn đẩy ta vào chỗ chết, ngươi không thấy mình quá nhẫn tâm sao?

Nếu không phải ngươi từng bước từng bước ép ta, ta vốn không muốn đem chân tướng công bố khắp thiên hạ, thế nhưng, ngươi thật sự khinh người quá đáng, Tử Dạ, miệng ngươi năm lần bảy lượt nói ta phản bội ngươi, ngươi có từng tận mắt nhìn thấy?"

Tử Dạ phút chốc mở to hai mắt, thất thanh nói: -"Ngươi nói cái gì?

Ngươi nói là phụ hoàng cầu ngươi?"

Không biết vì sao, trong lòng Tử Dạ bỗng nhiên dâng lên một cỗ nồng đậm bất an.Lâm Chính bắt gặp Tử Dạ bởi vì lời nói của Diệp Lạc mà lộ vẻ xúc động, sợ nảy sinh thêm nhiều chuyện, vội lớn tiếng ngăn chặn: -"Thái tử điện hạ, người đừng nghe phạm phụ nói hươu nói vượn, Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, như thế nào lại hạ mình, muốn cầu cạnh một nữ tử dân giã?

Đây không phải là để thiên hạ chê cười sao?"

Trong mắt Tử Dạ hiện lên một chút nghi hoặc, hắn đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên Diệp Lạc phát ra tiếng cười thê lương, nhỏ giọng nhắc nhở: -"Tử Dạ, ngươi có từng nhớ rõ Phiêu Linh, ngươi có từng nhớ rõ nhưng chuyện xảy ra ở dưới vách núi đen?"

Tâm Tử Dạ giống như bị người ta hung hăng đánh mạnh, hắn sững sờ từ ghế đứng lên, cũng không để ý đến ánh mắt chúng thần, bước đến bên cạnh Diệp Lạc, hai tay gắt gao nắm chặt hai vai nhu nhược của nàng, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào dung nhan tái nhợt trước mặt, giọng điệu kích động hỏi: -"Ngươi nói cái gì?

Ngươi nói đến vách núi đen?

Cái gì?

Ngươi rốt cuộc là ai?"

Diệp Lạc trong mắt một mảnh thê lương lạnh lẽo, nàng nhẹ nhàng đẩy Tử Dạ ra, sau đó đưa tay lên mặt từ từ xé bỏ lớp mặt nạ da người, hé lộ ra dung nhan vô cùng tái nhợt, nhưng lại mỹ lễ khuỵnh thành.Nhìn thấy dung nhan quen thuộc, tâm của Tử Dạ như bị người ta nặng nề đâm xuống, nháy mắt gần như muốn nôn ra máu, hắn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, không dám tin nhìn Diệp Lạc, trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng mơ hồ, ở trong thạch động triền miên, hắn mất đi trí nhớ, khi cùng nàng ngọt ngào, khi cố gắng leo lên vách núi đen, từng mảnh từng mảnh bắt đầu rõ ràng xuất hiện trong đầu hắn.

Một phút này, hắn rốt cuộc hiểu được, vì sao hắn lại ở trên người Phiêu Linh nhìn thấy bóng dáng nàng, vì sao hết thảy lại trùng hợp như vậy, vì sao mùi hương trên người Phiêu Linh và Diệp Lạc giống nhau, vì sao Du Hàn lại đột nhiên xuất hiện ở trong cung cảnh cáo hắn.

Bao gồm, nàng, tại sao lại mang thai!Mọi người bất thình lình bị một màn này dọa sợ ngây người, đều kinh ngạc đứng trong Hình đường nhìn vị nữ tử mỹ lệ này, trong nháy mắt, không khí hoàn toàn yên tĩnh.Sắc mặt Tử Dạ tái nhợt, thân hình cao lớn cơ hồ đứng không vững, một cỗ hối hận nuối tiếc, từ trong đáy lòng trào ra, ở một khắc này, hắn cơ hồ muốn giết chính mình, hắn đối với nàng đã làm ra những chuyện gì?

Hắn nhìn nàng, muốn nói cái gì, lại phát hiện, tất cả lời nói đều bị nghẹn đắng ở trong cổ họng.Hắn vẫn cho là, là nàng phản bội hắn, nàng hoài mang đứa nhỏ của Tử Ảnh, chính điều này, làm hắn mất đi lý trí, trong lòng hừng hực đố kị, làm hắn hết lần này đến lần khác thương tổn nàng, hắn thậm chí thiếu chút nữa tự tay giết chết con của mình!

Nhưng là, chân tướng lại làm cho người ta khó tin như thế, hắn thật không ngờ, nàng và nàng là cùng một người.Vệ Tử Thanh vẫn đứng một bên, trong lòng dường như cố nén từng đợt sóng cuồn cuộn dâng trào, hắn tuy rằng vẫn mơ hồ đoán được Phiêu Linh và Thái tử phi là cùng một người, thế nhưng, đến thời điểm nàng xuất hiện trước mặt hắn, nội tâm hắn vẫn khiếp sợ không hề thua kém so với Tử Dạ, hắn kinh ngạc nhìn Diệp Lạc, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, nhìn đến ngây ngốc.Qua một lúc lâu, Lâm Chính mới hồi phục tinh thần, hắn không cam lòng, chỉ vào Diệp Lạc, tức giận quát: -"Lớn mật, ở đâu ra yêu nữ, dám mạo nhận Thái tử phi?"

Giả mạo, dung nhan tuyệt mỹ khuynh thành gợi lên một chút cười lạnh, nàng chậm rãi từ trong ngực lấy ra mảnh giấy Tuyên Thành, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, âm thanh lạnh lẽo nói: -"Lâm thượng thư, ngươi nói xem đây là cái gì?"

Lâm Chính hơi sững sờ, bước lên từng bước, một phen giật tờ giấy trong tay Diệp Lạc, cúi đầu xuống nhìn kỹ, qua một lúc lâu, hắn không dám tin ngẩng đầu, nhìn Diệp Lạc, run giọng nói: -"Đây...đây là đúng là thủ dụ do chính tay Hoàng thượng viết...Làm sao ngươi có thể có trong tay thứ này?"

Thanh âm run run của Lâm Chính, cắt đứt suy nghĩ của Tử Dạ, hắn bỗng nhiên bước lại, đoạt lấy tờ giấy trên tay Lâm Chính, nâng lên nhìn, phút chốc tờ giấy mỏng manh trên tay hắn phiêu phiêu bay xuống, vẻ mặt hắn thống khổ, sắc mặt trắng bệch, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lạc, thanh âm khàn khàn: -"Ngươi...ngươi muốn rời khỏi ta..."

Thanh âm của hắn thê lương mà bất lực, đã không còn kiêu ngạo của ngày xưa.Trong lòng Diệp Lạc chua xót, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, nàng thống khổ nhắm hai mắt lại, cố gắng đem đáy lòng chua xót đè xuống, hết thảy đều đã xong, nàng rốt cuộc có thể buông tất cả, lúc này nên rời đi thôi, nhưng là, lòng của nàng, vì sao vẫn đau đến thế?//Sự thật đã được phơi bày, chắc nghỉ dịch truyện cho rồi...haha//
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 151: Tỷ muội gặp lại không nhận thức


Lưu Vân Các, Diệp Linh trong trang phục lộng lẫy, vẻ mặt lo lắng bất an ngồi ở trên giường, chiếc khăn hoa trên tay bị nàng xoắn chặt không ra hình thù gì.Cửa phòng ngủ, bị người ta khẽ đẩy ra, một vị cung nữ nhẹ nhàng bước đến.Diệp Linh nhìn đến cung nữ, từ trên giường đứng lên, sốt ruột hỏi thăm:-"Thế nào?

Lễ đăng cơ đã bắt đầu rồi sao?"

Cung nữ nhìn Diệp Linh liếc mắt một cái, cúi đầu, có điểm thấp thỏm bất an:-"Hồi bẩm Linh sườn phi, lễ đăng cơ còn chưa có bắt đầu, Thái tử gia hiện đang ở trong Hình đường!"

-"Hình đường?"

Đôi mi thanh tú của Linh Linh có chút giật giật, không vui nói:-"Lúc này, không phải là nên gấp rút đăng cơ sao?

Thái tử gia đến Hình đường làm gì?"

Cung nữ do dự một chút, cẩn thận nói:-"Nô tỳ nghe nói, là vì Thái tử phi..."

Diệp Linh nghe xong những lời này, thất thần lui về sau mấy bước, dung nhan xinh đẹp bởi vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, rầm một tiếng, tức giận vung tay đem mọi thứ trên bàn hất tung xuống đất, cả bộ trà tinh xảo nháy mắt vỡ thành từng mảnh vụn, trong phòng giờ chỉ là một mảnh hỗn độn.Cung nữ kia sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, nàng nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Diệp Linh, do dự trong chốc lát, tiến lên nhẹ giọng an ủi:-"Linh sườn phi, hôm nay là ngày vui, người trăm ngàn đừng tức giận lại hại đến thân thể, có lẽ, có lẽ Thái tử gia làm như vậy là có nguyên nhân?"

Diệp Linh lại cũng không cảm kích, trừng mắt nhìn vị cung nữ, tức giận quát:-"Cút!

Ngươi cút ngay cho bổn cung!"

Cung nữ kia cúi đầu xuống, không dám nói nữa, đang muốn rời đi, Diệp Linh lại đột nhiên lên tiếng:-"Chậm đã!"

Cung nữ kia dừng bước lại, có điểm nghi hoặc quay đầu nhìn Diệp Linh hỏi:-"Linh sườn phi có gì phân phó?"

Diệp Linh chậm rãi tiến lên vài bước, hai mắt nhìn thẳng vị cung nữ, lạnh lùng thốt:-"Ngươi cũng biết, Hình đường xảy ra chuyện gì?"

Vị cung nữ gục đầu xuống, nhẹ giọng nói:-"Hồi bẩm Linh sườn phi, nô tỳ nghe nói, là vì xử lý Thái tử phi, còn những chuyện khác, nô tỳ không rõ."

Diệp Linh trong lòng hơi động một chút, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, nàng khẽ gật đầu, nói:-"Bổn cung đã biết, ngươi lui ra đi!"

Vị cung nữ cúi người hành lễ, sau đó xoay người lui xuống.Nhìn cửa phòng ngủ từ từ khép lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra mỉm cười, trong kinh thành ồn ào huyên náo, đúng là do nàng sai người truyền đi tin tức, nàng chỉ biết, Tử Dạ trước khi đăng cơ, nhất định sẽ giết Diệp Lạc, chỉ có như vậy, hắn mới có thể an ổn mà đăng cơ, nếu không, khó tránh khỏi miệng lưỡi của người đời.Nghĩ đến ngôi vị Hoàng hậu sắp có trong tay, Diệp Linh nhịn không được cảm thấy trong lòng đắc ý, Tử Dạ vẫn không thú các Tần phi khác, đã không có Diệp Lạc, Hoàng hậu chỉ có thể là nàng, qua hôm này, nàng chính là dưới một người, trên vạn người.Nghĩ đến đây, Diệp Linh rốt cuộc ngồi không yên, nàng tùy tay khoác thêm nhất kiện áo choàng, sau đó nhìn gương đồng tỉ mỉ sửa sang lại một chút dung nhan, hài lòng cười, rồi mới xoay người bước ra khỏi phòng ngủ.Diệp Linh tâm tình vô cùng tốt, nàng chậm rãi hướng Hình đường đi đến, nàng muốn tận mắt nhìn Diệp Lạc bị Tử Dạ hạ lệnh xử tử, như vậy, mới có thể thỏa mối hận trong lòng nàng.Cửa Hình đường, xa xa Diệp Linh nhìn thấy hai hàng đại thần đứng thẳng tắp, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Tử Dạ, nàng dừng bước, gọi Vệ Tử Thanh, thần sắc ngạo mạn hỏi:-"Thái tử gia đâu?"

Vệ Tử Thanh chán ghét nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói:-"Gia hiện tại đang ở trong Hình đường, Linh sườn phi có chuyện gì, chờ gia đi ra rồi hãy nói!"

Diệp Linh đỏ mặt, nàng tức giận quát:-"Lớn mật!

Bổn cung muốn làm như thế nào, cũng đến phiên một thị vệ nho nhỏ như ngươi có thể quyết định sao?"

Nói xong, Diệp Linh hung hăng trừng mắt nhìn Vệ Tử Thanh, sau đó xoay người hướng Hình đường đi vào.Vệ Tử Thanh mặt không thay đổi liếc mắt nhìn Diệp Linh, âm thanh lạnh lùng nói:-"Hình đường trọng địa, nếu như không có gia phân phó, Linh sườn phi tốt nhất vẫn là không nên đi vào!"

Diệp Linh bỏ ngoài tai, nàng lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không quay đầu tiếp tục đi tiếp.Vào Hình đường, ngoài dự kiến của nàng là, Hình đường một mảnh im ắng, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tử Dạ, nàng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, bỗng nhiên phía trước truyền đến một trận bước chân, Diệp Linh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử quần áo hỗn độn, tóc dài xõa ra, chậm rãi từ bên trong đi ra, nữ tử thần sắc ưu thương, dung nhan lại mỹ lệ hơn người.Diệp Linh nhìn thẳng nàng ta, trong mắt hiện lên một tia ganh tị, nàng dừng bước lại, tức giận quát:-"Đứng lại!

Ngươi là ai?

Làm sao có thể xuất hiện ở trong Hình đường này?"

Vị nữ tử dừng bước lại, hai mắt dừng ở trên người Diệp Linh, khóe miệng gợi lên một chút ý cười trào phúng, lạnh lùng thốt:-"Muội muội, ngươi không nhận ra ta sao?"

Diệp Linh hơi sững sờ, nàng chỉ cảm thấy vị nữ tử trước mắt này có điểm quen thuộc, lại nhớ không nổi đã gặp qua nơi nào, bất quá, nàng rất nhanh liền lấy lại vẻ kiêu ngạo hất đầu, tức giận nói:-"Lớn mật!

Ngươi là tiện tỳ ở đâu?

Dám đối với bổn cung bất kính như thế?"

Nàng nói những lời này, chính là muốn đối với vị nữ tử vạch rõ ranh giới thân phận.Nhưng là, vị nữ tử kia khinh miệt liếc nhìn nàng một cái, sau đó cũng không nói một lời, muốn xoay người rời đi, thái độ của nàng ta làm Diệp Linh giận dữ, nàng làm sao có thể nhịn được bị người ta miệt thị như thế?

Chỉ thấy nàng bước lên từng bước, ngăn vị nữ tử kia, giơ cao tay lên, mắt thấy một cái tát sắp dừng xuống dung nhan khuynh thành của nữ tử kia.Bỗng nhiên, tay của Diệp Linh bị nắm lấy.Diệp Linh chỉ cảm thấy trên tay truyền đến một trận đau nhức, nàng đã bị người ta đẩy ngã trên mặt đất, nàng tức giận ngẩng đầu, muốn nhìn một chút là ai mà dám lớn mật như thế, lại bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Tử Dạ.Ánh mắt rét lạnh của Tử Dạ, khiến trong lòng Diệp Linh chấn kinh, nàng cắn môi, oán hận nhìn Tử Dạ, ủy khuất nói:-"Tử Dạ, làm sao chàng có thể đối xử như thế với ta?"

Tử Dạ không chút cảm tình nào nhìn nàng, lạnh giọng nói:-"Nếu ngươi không muốn chết, liền cút ngay đi!"

Diệp Linh không dám tin nhìn Tử Dạ, nàng không thể tưởng tượng được Tử Dạ cư nhiên sẽ đối với nàng như thế, nàng chật vật bò dậy, vẻ mặt oán hận nhìn nữ tử trầm mặc đứng một bên, đề cao thanh âm:-"Làm sao chàng có thể đối với ta như thế?

Chàng là vì tiện tỳ này, cư nhiên đối với ta như thế?"
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 152: Điên cuồng sát ý


Edit: Muỗi Vove
Sắc mặt Tử Dạ xanh mét, vẻ mặt băng lạnh, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Linh, dùng thanh âm lạnh như băng quát:-"Cút!"

Dung nhan xinh đẹp của Diệp Linh bởi vì oán hận mà trở nên vặn vẹo, nàng chật vật nhìn Tử Dạ, trong mắt Tử Dạ là sự lạnh nhạt xa lạ, làm nàng nhịn không được co rúm lại, nàng dùng ánh mắt vô cùng oán độc, hung hăng trừng mắt nhìn vị nữ tử kia, nháy mắt lệ rơi đầy mặt, nàng khóc không thành tiếng:-"Tử Dạ, chàng đã quên những ngày tháng trước kia của chúng ta sao?

Chàng sao có thể vì một nô tỳ mà đối với ta như vậy?"

Diệp linh ngoài mặt thương tâm đến chết, trong lòng lại hận đến cắn chặt răng, thật vất vả mới loại bỏ được Diệp Lạc, lại chạy đâu ra một nữ nhân có dung mạo còn mỹ lệ hơn nàng vài phần, hơn nữa, xem bộ dáng, Tử Dạ đối với nữ nhân này còn tìm mọi cách che chở, đây rốt cuộc là như thế nào?

Nữ nhân này từ đâu tới?

Vì sao trước kia chưa từng gặp qua nàng ta?Diệp Linh nhìn dung nhan tuyệt mỹ kia, lòng đố kị ngày càng tăng, nàng cơ hồ hận không thể xông lên phía trước, hung hăng hủy đi dung nhan chướng mắt kia, nàng luôn luôn đối với dung mạo tuyệt mỹ của mình tràn đầy tự tin, sao có thể tiếp nhận được có một nữ nhân khác so với nàng đẹp hơn?

Nàng càng không dễ dàng tha thứ người khác đoạt đi ánh sáng thuộc về nàng!Thế nhưng, tâm tư kín đáo của nàng, cố nén lòng đố kị ở trong lòng, không đợi Tử Dạ nói thêm, vội lau đi nước mắt trên mặt, miễn cưỡng vẽ lên một nụ cười giả dối, liếc mắt nhìn quần áo hỗn độn của nữ tử kia, đổi lại giọng điệu ôn nhu dịu dàng nói:-"Tử Dạ, đây là vị muội muội nào?

Vì sao Linh nhi chưa từng gặp qua nàng?"

Nói xong, nàng vụng trộm nhìn thoáng qua Tử Dạ, thấy sắc mặt hắn vẫn âm trầm, cho là hắn vẫn đang trách nàng động tay động chân với vị nữ tử kia, liền nhịn xuống oán khí trong lòng, tiếp tục dùng thanh âm ôn nhu như nước, ai oán nói:-"Tử Dạ, chàng đây là đang trách Linh nhi không hảo hảo đối đãi tốt với vị muội muội này sao?

Chàng hiểu lầm Linh nhi rồi, Linh nhi cũng không ngại chàng thích vị muội muội này, chàng có biết, Linh nhi thật lòng yêu chàng, chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng, hầu hạ chàng, Linh nhi cũng đã đủ hài lòng!"

Trên dung nhan khuynh thành của vị nữ tử lộ ra một nụ cười trào phúng, nàng thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Linh, châm chọc nói:-"Ta đây hẳn là nên cảm ơn sự khoan dung độ lượng của ngươi?

Chỉ là đáng tiếc, ta vĩnh viễn cũng không có phúc phận làm muội muội của ngươi!"

Nghe xong lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Linh nháy mắt biến sắc, nàng cố nén tức giận, thanh âm bởi vì phẫn nộ mà run nhè nhẹ:-"Ngươi...Ngươi đây là có ý gì?"

Vị nữ tử kia trong đôi mắt sáng hiện lên một chút đau thương, trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra nụ cười chua xót, nàng nhìn Diệp Linh, thản nhiên nói:-"Muội muôi, ngươi thật sự không nhận ra ta sao?"

Diệp Linh ghen tị nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mắt, đột nhiên cảm thấy nữ tử này có ánh mắt rất quen thuộc, trong đầu linh quang chợt lóe, không thể tin mở to mắt, biểu tình giống như gặp quỷ, chỉ vào vị nữ tử kia, sững sờ lui về sau mấy bước, run giọng nói:-"Ngươi...Ngươi...Ngươi là Diệp Lạc...?"

Trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, nàng lặng yên quay đầu, nhìn về phía bầu trời bao la ngoài Hình đường, thản nhiên nói:-"Trong lòng ngươi có phải hay không luôn luôn oán hận ta đoạt đi của ngươi hết thảy?

Ta với ngươi thân là tỷ muội, ta chưa từng có nửa điểm muốn cùng ngươi tranh chấp, ngươi lại hết lần này đến lần khác tính toán ta?

Chúng ta mặc dù không có cảm tình gì, nhưng là, cũng không đến nỗi một sống một còn?"

Sắc mặt Diệp Linh nháy mắt trở nên khó coi vô cùng, trong lòng nàng vô cùng hoảng loạn, nàng không muốn tin tưởng sự thật trước mắt này, nàng không muốn tin tưởng, nữ nhân xinh đẹp này lại có thể là Diệp Lạc!Nàng thật sự không chịu được sự thật người con gái trước mắt này là Diệp Lạc, đả kích thật lớn, trong mắt của nàng toát ra vẻ điên cuồng, nàng không khống chế được chỉ vào Diệp Lạc, gào to lên:-"Ngươi nói láo!

Ngươi làm sao có thể là xấu nữ nhân kia?

Ngươi nói láo!

Ta không tin, ta không tin!"

Diệp Lạc tự giễu cười, nàng thản nhiên xoay người, hướng bên ngoài Hình đường đi ra, thanh âm tràn ngập bi thương:-"Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng tốt, từ nay về sau, ngươi là ngươi, ta là ta, ta và ngươi không còn là tỷ muội!"

Nghe được lời nói bi thương của Diệp Lạc, tâm của Tử Dạ, giống như bị dao cắt, hắn rốt cuộc không khống chế được tình cảm của mình, tiến lên, đem Diệp Lạc ôm vào lòng, khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo vùi sâu vào mái tóc của Diệp Lạc, ấp úng nói:-"Không cần đi, Lạc nhi...Không cần đi..."

Thanh âm của hắn, đã tràn ngập thống khổ cùng bất lực, làm người ta nghe xong nhịn không được đau xót.Diệp Lạc chỉ cảm thấy cái mũi chua xót, hít thật sâu một hơi, cố gắng dùng giọng điệu lạnh như băng nói:-"Buông tay, Tử Dạ, đừng để cho ta hận ngươi!"

Tử Dạ giờ phút này giống như đứa nhỏ bất lực, mà Diệp Lạc phảng phất như ngọn cỏ cứu mạng của hắn, hắn gắt gao ôm chặt Diệp Lạc, hắn cố chấp ôm lấy nàng, thống khổ van nài:-"Không!

Lạc nhi, đối với nàng, ta sẽ không bao giờ buông tay!

Sẽ không!"

Sắc mặt Diệp Linh xanh mét, nhìn hai người cách đó không xa dây dưa với nhau, trong mắt hiện lên một tia sát ý điên cuồng, nàng bỗng nhiên xoay người, hướng nơi chứ đầy hình cụ của Hình đường đi đến, sau đó bất động thanh sắc giấu một thanh chủy thủ sắc bén trong ống tay áo rộng thùng thình.Làm xong hết thảy, Diệp Linh chậm rãi bước từng bước đến bên hai người đang ôm nhau, trên mặt nàng biểu tình một mảnh dữ tợn, ánh mắt nhìn Diệp Lạc có một cỗ sát ý nồng đậm cùng oán độc, nàng muốn giết Diệp Lạc, giết Diệp Lạc!

Nàng không chiếm được, người khác cũng đừng mong có được!
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 153: Tỷ muội tương tàn


Edit: Muỗi VoveHai người dây dưa cùng một chỗ căn bản là không phát hiện ra hành động của Diệp Linh, Diệp Linh vẻ mặt điên cuồng, nàng bước từng bước một, chậm rãi tới gần hai người, ngay tại thời điểm tiến sát bên người Diệp Lạc, bỗng nhiên trong mắt hiện lên hung quang, rút ra thanh chủy thủ giấu trong tay áo, hung hăng cắm sâu vào giữa lưng Diệp Lạc.Tử Dạ bởi vì toàn bộ tinh lực đều đặt ở người trong ngực, căn bản cũng không phát hiện ra hành động điên cuồng của Diệp Linh, hắn chỉ cảm thấy người trong lòng hắn bỗng rên lên một tiếng, sau đó mềm mại vô lực tựa vào người hắn, trong lòng hắn cảm thấy thực vui vẻ, nghĩ đến Diệp Lạc đáp lại mình, mà nàng giống như diều đứt dây, chậm rãi trượt xuống mặt đất.-"Linh sườn phi, dừng tay!"

Vệ Tử Thanh bước vào Hình đường vừa vặn nhìn thấy Diệp Linh động thủ đâm Diệp Lạc từ phía sau, hắn quá sợ hãi, vội phi nhanh đến, nhưng vẫn chậm một bước, trơ mắt nhìn Diệp Linh cầm chủy thủ sắc bén trong tay, cắm thật sâu vào lưng Diệp Lạc.Nghe tiếng hét của Vệ Tử Thanh, Tử Dạ mới phát hiện Diệp Lạc trong lòng sắc mặt tái nhợt, đôi mắt sáng gắt gao nhắm chặt, khuôn mặt bởi vì đau đớn, mà nhíu chặt.Tử Dạ kinh hãi, hắn vội bế Diệp Lạc lên, lúc này mới phát hiện sau lưng nàng, cắm một thanh chủy thủ, máu tươi nhuộm đỏ một vùng, vẫn không ngừng theo miệng vết thương tràn ra, từng giọt từng giọt, nhỏ xuống trên mặt đất, giống như đóa hoa nở rộ, huyết hoa rực rỡ, ai nhìn thấy cũng đau lòng.Tử Dạ chỉ cảm thấy tim dường như trong nháy mắt bị khoét rỗng, hắn gắt gao ôm chặt Diệp Lạc vào lòng, nhìn chằm chằm vào vết thương của nàng, hắn đau đến cơ hồ muốn mất đi hô hấp.Vệ Tử Thanh vội vàng chạy tới, liếc mắt nhìn Diệp Lạc, lo lắng đối Tử Dạ nói:-"Gia, người mau đưa Thái tử phi đi tìm ngự y, chậm nữa sẽ không kịp!"

Tử Dạ giống như mất đi tri giác, hắn không nhúc nhích nhìn Diệp Lạc trong lòng, đối với lời nói của Vệ Tử Thanh cũng không có phản ứng gì.Diệp Linh bỗng nhiên điên cuồng phá lên cười, nàng chỉ tay vào Diệp Lạc, tàn nhẫn nói:-"Nàng đã chết!

Đã chết!

Các ngươi vọng tưởng cứu nàng, nàng đã chết!

Ha ha..."

Tiếng cười chói tai của Diệp Linh, ở trong Hình đường vốn yên lặng cảm giác như tiếng gào khóc ghê người.Tiếng cười chói tai, rốt cuộc kéo trở lại thần trí Tử Dạ, hắn chậm rãi ôm lấy Diệp Lạc, liếc mắt nhìn Diệp Linh, con ngươi đen tràn đầy hận ý, giọng điệu lạnh như băng đối Vệ Tử Thanh phân phó:-"Đem tiện nhân này nhốt vào địa lao cho ta!"

Nói xong, Tử Dạ ôm chặt Diệp Lạc, nhanh chóng rời khỏi Hình đường.Diệp Linh tê liệt ngã trên mặt đất, nàng tuyệt vọng, nhìn bóng lưng Tử Dạ, điên cuồng kêu lên:-"Không muốn, không muốn, ta không muốn đến địa lao, ta không muốn!

Ngươi không thể đối với ta như vậy, không thể..."

Vệ Tử Thanh chán ghét nhìn Diệp Linh, không chút thương tiếc, dùng sức nắm chặt cổ áo Diệp Linh, lôi nàng ra khỏi Hình đường.Diệp Linh vùng vẫy, nàng hoảng sợ mở to hai mắt, không thể tin được:-"Buông...Buông...Không nên đụng ta...Ta là Hoàng hâu, ta là Thái tử phi, sao ngươi có thể đối với ta như vậy?

Biến, không được đụng vào bổn cung..."

Diệp Linh đầu tóc rối bời, quần áo không ngay ngắn, trên mặt đôi mắt hoảng sợ mở to, sớm đã không còn vẻ cao quý ngày xưa, nàng bị Vệ Tử Thanh kéo lê trên mặt đất, phá hủy bộ quần áo đẹp đẽ, cũng để lại trên làn da nàng những vết xước chằng chịt.Nàng giống như đã mất hết cảm giác đau đớn, liều mạng giãy dụa, trên khuôn mặt vặn vẹo, điên cuồng mà la hét.Tử Dạ ôm lấy Diệp Lạc, lòng nóng như lửa đốt hướng thái y viện chạy đến, phía sau hắn, máu của Diệp Lạc chảy dài trên mặt đất, chẳng khác gì dải lụa đỏ nhìn đến ghê người.Tim của hắn đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, hắn vẫn chưa cầu xin nàng tha thứ, hắn còn chưa có hảo hảo yêu thương nàng, hắn sao có thể chịu được mất đi nàng?Huyết sắc, từng điểm từng điểm mất đi trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Diệp Lạc, lưng truyền đến từng trận đau đớn, nàng cảm thấy thật mệt mỏi, quá mệt mỏi.

Nàng cố gắng mở to hai mắt, lại phát hiện, chính mình căn bản không làm được, , nàng chỉ cảm thấy lạnh quá, tuy rằng nàng đang được nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn, nhưng là, nàng không một chút cảm giác được sưởi ấm, nàng cảm thấy, có một sức mạnh vô hình chậm rãi đem sinh mệnh của nàng hút ra, nàng bỗng nhiên phát hiện mình không nỡ rời khỏi hơi ấm này, thật không nỡ.Tử Dạ phát hiện Diệp Lạc hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngay cả hô hấp của nàng hắn cơ hồ cũng không cảm giác được, hắn bất lực, đề nén đau đớn tê tâm liệt phế trong lòng, run giọng ở bên tai Diệp Lạc nói nhỏ:-"Lạc nhi, nàng nhất định phải chống đỡ, không được rời ta, không được...Ta không cho phép nàng rời ta đi...Nàng có nghe hay không?"

Tròng mắt đen thâm trầm tràn đầy vẻ bi thương, một giọt nước mắt trong suốt, lặng lẽ rơi xuống trên khuôn mặt tái nhợt của Diệp Lạc.

Kiêu ngạo như hắn, lần đầu tiên thương tâm rơi nước mắt.Diệp Lạc nghe được tiếng gọi bi thương từ nơi xa xôi vọng đến, làm tâm nàng không khống chế được đau đớn, nàng phát hiện rốt cuộc mình không thể chống đỡ được, một sức mạnh khổng lồ, dường như muốn đem sinh mệnh nàng từ trong thân thể hút ra, tim đau đớn rõ ràng như thế, nàng dùng hết khí lực toàn thân, cố gắng mở to hai mắt, lại thủy chung không mở ra được, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền rơi vào trong bóng tối vô biên.//Mình thắc mắc không biết xảy ra biến cố như thế này Lạc tỷ có giữ lại được đứa bé không nhỉ?

Cầu trời...//
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 154: Ranh giới sống chết


Edit: Muỗi VoveTử Dạ tuyệt vọng ôm lấy Diệp Lạc xông vào Thái y viện, trên khuôn mặt tuấn mỹ đã mất đi vẻ trầm ổn vốn có, chỉ có một nỗi tuyệt vọng điên cuồng, hắn đã muốn mất đi bình tĩnh, khàn giọng quát:-"Ngự y, mau cứu nàng, mau!"

Các ngự y thấy bộ dáng của Tử Dạ, bị dọa sợ nhảy dựng cả lên, vội tránh đường cho Tử Dạ ôm người vào bên trong, bắt đầu bận rộn cả lên.Tử Dạ nghiêng người khẽ đặt Diệp Lạc lên giường, động tác vô cùng ôn nhu, giống như sợ hãi không cẩn thận chạm vào vết thương trên lưng Diệp Lạc, chẳng qua máu tươi vẫn theo miệng vết thương không ngừng chảy ra, nháy mắt nhiễm đỏ cả khăn trải giường trắng toát.Một vị ngự y lớn tuổi cúi đầu xuống, tinh tế kiểm tra vết thương của Diệp Lạc, sau đó giữ tay nàng bắt mạch, rồi lấy trong hòm thuốc ra một viên đan dược, cho Diệp Lạc nuốt vào, xong xuôi mới quay đầu vẻ mặt nghiêm trọng đối Tử Dạ nói:-"Thái tử điện hạ, người bệnh phải ngay lập tức được đem lợi khí lấy ra, nếu không, không quá một canh giờ, vị cô nương này sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết!"

Tử Dạ sắc mặt âm trầm, bỗng nhiên đánh một quyền lên bàn, tức giận nói:-"Còn không mau làm đi!

Ngươi không thấy nàng chảy quá nhiều máu rồi sao?

Ngươi có phải hay không muốn đợi nàng mất máu quá nhiều, rồi mới nói với bản Thái tử, vô phương cứu chữa?"

Bàn gỗ bởi vì lực đánh của Tử Dạ mà nứt một mảng lớn, chấn động ngã nhào trên mặt đất, phát ra tiếng động thật lớn.Mấy ngự y còn lại đều hoảng sợ nhìn Tử Dạ đang nổi giận, thân thể thậm chí run nhè nhẹ.Vị ngự y lớn tuổi cũng bị dọa sợ, bất quá hắn dù sao cũng trải qua vô số mưa gió trong Hoàng cung, biết rằng Tử Dạ bởi vì cực độ lo lắng vị cô nương này bị thương nặng, cho nên mới không khống chế được, vì thế cũng không trách, hắn mỉm cười, nhìn Tử Dạ nói:-"Thái tử điện hạ hãy bình tĩnh, chớ vội nóng nảy, trước hết nghe thần nói xong, vị cô nương này bị lợi khí đâm trúng hậu tâm, bởi vì người động thủ độ mạnh yếu không đủ, cho nên cũng không có thương tổn đến tim, bất quá, miệng vết thương quá lớn, đã chạm tới động mạch, xuất huyết quá nhiều, tuy rằng thần đã kịp thời cho vị cô nương này ăn cố tâm đan, nhưng là, nếu tùy tiện lấy ra lợi khí, tính mạng dù sao cũng sẽ gặp nguy hiểm..."

Tử Dạ không kiên nhẫn ngắt lời hắn, tức giận nói:-"Ngươi còn dài dòng như thế làm gì, rốt cuộc là rút hay không rút?

Nếu các ngươi không cứu được nàng, thì chỉ còn đợi đầu rơi xuống đất thôi!"

Nói xong, Tử Dạ không hề nhìn về phía ngự y, mà quay đầu hướng về Diệp Lạc đang nằm yên không nhúc nhích trên giường, trong mắt cuồn cuộn đau đớn cùng hối hận.Tử Dạ những lời này vừa nói ra, các ngự y đứng ở bên không nhịn được khẽ run lên, chỉ cảm thấy một trận hàn khí bao trùm, giống như đầu đã muốn rời khỏi cổ.Vị ngự y già cảm thấy người ở trên giường rất quan trọng đối với Tử Dạ, nào dám chậm trễ?

Vội quay đầu nhìn tên thủ hạ đứng ngây ở một bên quát:-"Còn đứng ỳ ra đó làm gì?

Không mau đem kéo đến cho ta?"

Các ngự y lúc này mới như tỉnh mộng, vội vàng luống cuống tay chân bắt đầu làm việc.Viên ngự y già tiếp nhận cái kéo, sau đó đi đến bên giường, nhẹ nhàng đem áo quần xung quanh miệng vết thương cắt bỏ, hắn không dám cắt diện tích quá lớn, chỉ là nhẹ nhàng dọc theo miệng vết thương cắt một vòng tròn, vừa vặn có thể đem lợi khí rút ra.Sau khi hoàn thành, hắn quay đầu lén lút nhìn biểu tình của Tử Dạ, thấy sắc mặt Tử Dạ vẫn không thay đổi, thế mới thở phảo nhẹ nhõm một hơi, sau đó phân phó ngư y một bên mang tới thảo dược cầm máu, lại mang tới băng gạc, chờ hết thảy được sắp xếp xong xuôi, viên ngự y già mới hít sâu một hơi, biểu tình nghiêm túc nhìn Tử Dạ nói:-"Thái tử điện hạ, thỉnh gọi một thị vệ vào, cựu thần tại thời điểm rút lợi khí ra, cần một người có nội lực thâm hậu bảo vệ tâm mạch của vị cô nương này, như vậy mới bớt đi một chút hung hiểm!"

Tử Dạ bỗng nhiên ngồi xuống giường, lạnh lùng thốt:-"Bản Thái tử đến là được!"

Viên ngự y hơi chần chừ một chút, nói:-"Thái tử điện hạ, trăm triệu không thể, việc bảo vệ tâm mạch này, hao tổn rất nhiều công lực, người thân thể ngàn vàng, làm sao có thể tùy tiện thử nghiệm?

Hay là nghe lời của cựu thần, gọi một thị vệ vào cho thỏa đáng..."

Tử Dạ vẻ mặt tức giận ngắt lời:-"Bớt nói nhảm đi, còn không mau!"

Lão thái y bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải để cho Tử Dạ nhẹ nhàng nâng Diệp Lạc dậy, vận công dùng bàn tay dán sát vào trước ngực Diệp Lạc, sau đó hắn dùng tay giữ chặt thanh chủy thủ, hít thật sâu một hơi, rồi dùng sức rút mạnh!Khi lợi khí rút ra, Diệp Lạc phát ra một tiếng rên nhỏ, một cỗ máu tươi văng mạnh lên mặt lão ngự y, lão ngự y chẳng quan tâm, vội vàng tiếp nhận thảo dược vừa được đưa tới, động tác nhanh như chớp đem miệng vết thương đang tuôn máu không ngừng bịt lại, sau đó dùng băng gạc nhanh chóng quấn lên.Sau khi làm xong hết thảy, lão ngự y mới thở phảo nhẹ nhõm một hơi, xụi lơ trên ghế, sau đó hữu khí vô lực phân phó các ngự y khác đi nấu thuốc.Hai mắt Tử Dạ nhắm nghiền, trên trán toát mồ hôi, hai tay gắt gao đặt trước ngực Diệp Lạc, không ngừng vận khí truyền vào bên trong cơ thể nàng, hao tổn chân khí, làm sắc mặt hắn thoạt nhìn có vẻ tái nhợt, nhưng là, hắn cũng không dám lơi lỏng, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, phải cứu được Diệp Lạc, hắn không thể để cho nàng chết!Không biết qua bao lâu, Tử Dạ bỗng nhiên thấy thân thể run lên bần bật, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống trên người Diệp Lạc, hắn là bởi vì chân khí trong người hao tổn quá độ, rốt cuộc không thể chống đỡ nổi, lão ngự y ngồi một bên vội lấy trong hòm thuốc ra một viên đan dược, đưa cho Tử Dạ, lo lắng nói:-"Thái tử điện hạ, người không sao chứ?

Hay trước về cung tạm nghỉ một lúc?"

Ăn đan dược, sắc mặt Tử Dạ mới hòa hoãn lên một chút, hắn khẽ lắc đầu, đang muốn hỏi tình hình của Diệp Lạc, bỗng nhiên một đạo âm thanh tức giận truyền đến:-"Tử Dạ!

Sao ngươi có thể đả thương nàng?"//Phải chăng là Tử Ảnh ca đã trở về...?//
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 155: Tư tâm


Edit: Muỗi VoveTử Dạ quay đầu nhìn lại, đã thấy Du Hàn áo trắng phiêu phiêu, vẻ mặt phẫn nộ nhìn hắn.Tử Dạ cũng không để ý tới Du Hàn, mà nhẹ nhàng đỡ Diệp Lạc nằm xuống, giúp nàng đắp kín chăn, rồi mới mệt mỏi chậm rãi xuống giường, trầm mặc nhìn Du Hàn, trên mặt đau đớn không cách nào hình dung.Vị ngự y già đột nhiên thấy xuất hiện thêm một người, hơn nữa còn là một người xa lạ trước đây chưa từng gặp qua, đối với Tử Dạ bất kính như thế, không khỏi tức giận quát:-"Lớn mật!

Ngươi là người phương nào?

Dám xông loạn vào Thái y viện, còn đối với Thái tử điện hạ bất kính như thế?"

Ánh mắt Du Hàn lạnh lùng hiện lên một tia sát ý, cũng không để ý tới lão ngự y, mà trực tiếp hướng về phía Diệp Lạc nằm ở trên giường đi tới, lại bị Tử Dạ đứng ở một bên ngăn lại.Du Hàn giận tái mặt, lạnh lùng nhìn Tử Dạ, lạnh giọng nói:-"Tử Dạ, ta không muốn cùng ngươi động thủ, tránh ra!"

Tử Dạ vừa mất đi phần lớn chân khí, thân thể cực kỳ suy yếu, thân hình cao lớn của hắn có điểm lay động, nhưng vẫn cố chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã, kiên quyết ngăn trước mặt Du Hàn, thanh âm lạnh lẽo nói:-"Nàng là chính phi của bản Thái tử, ngươi không thể đụng vào nàng!"

Du Hàn cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói:-"Tử Dạ, chỉ sợ người không có tư cách chạm vào nàng chính là ngươi!"

Tử Dạ sắc mặt đại biến, hắn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, trên khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm tái nhợt, hắn chỉ cảm thấy trong ngực một trận khí huyết công tâm, khóe miệng chậm rãi chảy ra máu tươi, qua một hồi lâu, hắn mới miễn cưỡng đứng vững thân thể, lấy tay lau đi tơ máu trên khóe miệng, ánh mắt kiên định lại mang theo một cỗ nồng đậm bi thương, lặng yên nhìn Du Hàn nói:-"Chuyện của bản Thái tử và nàng, cùng ngươi không quan hệ, cho dù ngươi không thừa nhận, nàng cũng là chính phi của bản Thái tử!

Bản Thái tử thừa nhận, những chuyện trong quá khứ là bản Thái tử hiểu lầm nàng, nhưng là, từ nay về sau, bản Thái tử sẽ hảo hảo yêu nàng, sẽ không để cho nàng chịu bất cứ ủy khuất nào!"

Du Hàn nhìn sắc mặt Tử Dạ tái nhợt như tờ giấy, đáy mắt có một tia phức tạp, giọng điệu trào phúng nhưng lại như con dao sắc nhọn đâm từng nhát vào Tử Dạ:-"Hảo hảo yêu nàng?

Không hề bị ủy khuất?

Haha!

Tử Dạ!

Ngươi lập tức sẽ đăng cơ làm đế, thân là Hoàng đế, hậu cung ba ngàn giai lệ, ngươi lấy cái gì để bảo hộ nàng?

Ngươi căn bản cũng không có tư cách yêu nàng!"

Tử Dạ cứng người, lơi nói của Du Hàn..., giống như lợi kiếm đâm thẳng trái tim hắn, trong lòng đau xót, đúng vậy, hắn thân là Hoàng đế, hậu cung ba ngàn giai lệ, cứ cho là hắn giành hết tình cảm cho nàng, thế nhưng, làm sao đủ năng lực?

Nếu hắn phong nàng làm hậu, chẳng khác nào đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, nàng tính tình lạnh nhạt, làm thế nào thích hợp sinh tồn trong hậu cung đầy âm mưu quỷ kế?

Nhưng là, nếu để nàng rời đi, nghĩ đến khả năng này, tim của hắn, lại đau đớn như bị người ta xé rách, nàng còn mang cốt nhục của hắn, hắn làm sao có thể buông tay?Tử Dạ trong mắt do dự, lại làm Du Hàn càng thêm khinh thường, hắn không đợi Tử Dạ nói thêm, bỗng nhiên tung một chưởng đánh vào vai Tử Dạ, quát:-"Tránh ra!"

Tử Dạ bởi vì cứu Diệp Lạc, đã hao tổn quá nhiều sức lực, hắn vốn đã suy yếu, lại có thể lãnh thêm một chưởng của Du Hàn?

Huống chi, hắn căn bản không muốn tránh ra, lập tức kiên định nhận lấy, may mà, Du Hàn xuống tay không nặng, hắn chẳng qua loạng choạng, lui về phía sau mấy bước, sau đớ đỡ lấy thành giường, miễn cưỡng đứng vững thân thể, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bỗng nhiên ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi.Ánh mắt Du Hàn hiện lên một chút kinh ngạc, bật thốt:-"Ngươi bị thương?"

Trên mặt Tử Dạ lộ ra một nụ cười chua xót, đang muốn nói gì, lão ngự y một bên đột nhiên chạy tới, đỡ lấy Tử Dạ, phẫn nộ nhìn Du Hàn, la lớn:-"Người đâu!

Có thích khách!"

Tử Dạ muốn ngăn cản cũng không kịp, lập tức một đoàn thị vệ từ ngoài cửa Thái y viện tràn vào, giống như thủy triều, nháy mắt đem Du Hàn vây vào giữa.Lão thái y thấy thị vệ đã bao bây Du Hàn, thế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, quát:-"Còn không mau bắt hắn?"

Đám thị vệ nghe thấy lời nói của lão ngự y..., lại nhìn thấy trên người Tử Dạ đầy máu tươi, lúc này mới động thủ bắt lấy Du Hàn, mắt thấy một hồi tình huống căng thẳng, Tử Dạ bỗng nhiên quát:-"Dừng tay!"

Viên ngự y khó hiểu nhìn Tử Dạ, nói:-"Thái tử điện hạ, làm sao người có thế..."

Tử Dạ hơi thở nhiễu loạn, sắc mặt trắng bệch, tức giận quát:-"Được rồi!

Các ngươi đều lùi lại cho ta!"

Viên ngự y do dự một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Du Hàn, thế này mới cùng đám thị vệ, ngượng ngừng lui ra ngoài.Đợi sau khi mọi người rời khỏi, Tử Dạ mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Du Hàn, trầm giọng nói:-"Bản Thái tử nể mặt nàng, sẽ không truy cứu ngươi tội tự ý xông vào Hoàng cung, ngươi đi đi!"

Du Hàn nhưng lại bất động thân sắc, lạnh lùng đứng tại chỗ, nhìn Tử Dạ, thanh âm lạnh lùng nói:-"Hôm nay, ta nhất định phải mang nàng đi!

Ngươi bây giờ đã bị trọng thương, căn bản không phải là đối thủ của ta, đám thị vệ ngoài cửa, cũng không đáng được ta để vào mắt!"

Tử Dạ không hiểu nhìn Du Hàn, trầm mặc một hồi lâu, mới nói:-"Nàng hiện tại bị trọng thương, chỉ có ở lại nơi này, mới có thể hảo hảo bảo hộ nàng, huống chi, nàng còn mang thai hài tử của bản Thái tử, ta sẽ không đem nàng giao cho ngươi!

Du Hàn, bất kể nàng và ngươi rốt cuộc có quan hệ gì, ta cảnh cáo ngươi, nàng là chính phi của bản Thái tử, ngươi đừng mơ tưởng!"//Lúc này mà Dạ ca còn ghen với người ta nữa, hết nói nổi//Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Du Hàn lộ ra một nụ cười trào phúng, lạnh giọng nói:-"Tử Dạ!

Ngươi đừng quên, nàng bị thương là vì ngươi!

Ngươi còn có tư cách gì lưu nàng lại?

Còn có, ta cũng cảnh cáo ngươi, nếu muốn nàng không xảy ra chuyện gì, tốt nhất đem nàng giao cho ta!

Tên lang băm kia tưởng rằng chỉ cần cầm máu là hết chuyện sao?

Ta thật sự không ngờ, ngươi lại là một người ích kỷ như thế!

Ép buộc nàng ở bên cạnh ngươi, ngươi chỉ biết hại nàng!"
 
Back
Top Bottom