Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Thái Tử Phi Thất Sủng

Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 29: Thế thái mỏng lạnh


Diệp phủ, nằm ở góc tây bắc kinh thành, chiếm diện tích ước chừng hơn mười mẫu, trong phủ đình viện lầu các, kiệu nhỏ nước chảy, đầy đủ mọi thứ, là một trong số ít những gia viên giàu có trong kinh thành, cũng là 1 trong số những thương nhân có tiếng của Tây Lương quốc.

Bởi vì sớm nhận được tin tức trong cung truyền đến, cho nên, thời điểm đoàn người Tử dạ tới Diệp phủ, Diệp lão gia đã mang theo Diệp phu nhân cùng hạ nhân chờ ở trước phủ .

Thấy Tử Dạ xuống xe ngựa, liền dẫn theo mọi người hướng hắn hành lễ.

Bởi vì hôm nay trên danh nghĩa là bồi Diệp Lạc lại mặt, cho nên Tử Dạ tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng cũng không thể không cố nén chán ghét trong lòng, buông Diệp Linh, cùng Diệp Lạc sóng vai đối mặt người nhà Diệp gia hành lễ.

Sau nghi lễ chào hỏi, Diệp lão gia dẫn theo mọi người đi tới phòng khách ngồi xuống, kêu hạ nhân đưa lên trà bánh, Diệp Lạc mới từ chỗ ngồi chậm rãi đứng lên, ngồi đối diện bên Diệp lão gia cùng Diệp phu nhân nói " Nữ nhi bái kiến phụ thân, đại nương!"

Diệp lão gia vẫn không nói gì, Diệp phu nhân khoa trương cười một chút, nàng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Diệp Lạc nói " Ôi, không dám nhận, ngươi bây giờ đã không phải là nha đầu con thiếp thân rồi, bây giờ đã là đường đường Thái Tử Phi, thiếp thân kia dám chịu của ngươi lễ nha!

Diệp lão gia nhìn Diệp phu nhân liếc mắt một cái, lại nhìn một chút theo gian phòng khách sau, vẫn thấy Tử Dạ với Diệp Linh cùng một chỗ, liền nhíu nhíu mày, đối Diệp phu nhân quát"Đủ rồi!

Bà không thể nói ít đi một câu sao?"

Bị Diệp lão gia quát một tiếng, Diệp phu nhân bĩu môi, cũng không nói nữa, chính là ánh mắt không có hảo ý trên người Diệp Lạc đổi tới đổi lui, rồi nhìn đến áo choàng chồn bạc trên người Diệp Lạc thì trong mắt hiện lên một tia tham lam cùng ghen tị.

Trong phòng khách chợt yên tĩnh, trong không khí, ẩn ẩn mang theo một tia áp lực.

Tử Dạ bỗng nhiên giữ chặt tay Diệp Linh đứng lên, đối Diệp lão gia hỏi "Diệp Hạo có ở trong phủ không?"

Diệp lão gia vội nói" Bẩm thái tử điện hạ, Hạo nhi đang ở trong phủ, nếu thái tử điện muốn gặp hắn, lão phu cho người gọi Hạo nhi ra"

Tử Dạ lại nói"Không cần!

Bản thái tử tự mình đi tìm hắn!"

Nói xong, lại cúi đầu đối Diệp Linh nói " Đi thôi Linh Nhi, chúng ta đi tìm đại ca nàng đi."

Diệp Linh vẻ mặt mỉm cười hạnh phúc, gật gật đầu, sau đó ôn nhu đối Diệp lão gia cùng Diệp phu nhân nói " Cha, nương, nữ nhi cáo lui trước."

Nói xong, cũng không để ý tới Diệp Lạc, cùng Tử Dạ nhất tề sóng vai rời đi.

Diệp phu nhân thấy nữ nhi mình cùng Tử Dạ âu yếm nhau rời đi, trong lòng cực kỳ đắc ý, nàng đối Diệp Lạc trào phúng cười, giống như tự nhủ nói " Ai nha, đều nói quạ đen bay lên đầu cành biến Phượng Hoàng, ta như thế nào cảm thấy, quạ đen vẫn là quạ đen, Phượng Hoàng vẫn là Phượng Hoàng đây?

Có phải hay không ta nghe lầm rồi?"

Nói xong, Diệp phu nhân giả vờ ngáp, miễn cưỡng đứng lên, đối Diệp lão gia nói " Lão gia, thiếp đêm qua cùng tứ nương các nàng đánh một đêm bài, hiện còn mệt nhọc, thiếp xin lui trước!"

Nói xong, cũng không đợi Diệp lão gia trả lời, châm chọc cười, lắc mông đi ra ngoài.

Đợi Diệp phu nhân sau khi rời đi, Diệp lão gia thở dài một hơi, đối Diệp Lạc nói " Con gái, ngồi đi!

Đại nương ngươi tính tình luôn như thế, ngươi không nên trách nàng."

Diệp Lạc cô độc đứng ở trong phòng khách , nhìn biểu tình bình tĩnh của Diệp lão gia, một cỗ lãnh ý chậm rãi dâng lên, đem nhiệt tình nàng toàn bộ đông lại, nháy mắt cả người giống như băng trong động.
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 30: Thân tình lạnh nhạt 1


Này, nàng hẳn là đã sớm biết, từ sau khi mẫu thân qua đời, nàng quay về Diệp phủ, đã không tìm được nửa điểm thân tình, có thì chính là trào phúng cùng nhục nhã.

Diệp phu nhân vốn giống mẫu thân nàng là một tiểu thiếp, đơn giản là chính thất phu nhân mất sớm, không có để lại đứa con nào, sau này, Diệp phu nhân sinh hạ một đứa con, cũng chính là Diệp gia đại thiếu gia Diệp Hạo, cho nên, được nâng lên vị trí chính thất, mà Diệp Linh đúng là tiểu nữ nhi của nàng.

Cha nàng Diệp lão gia thê thiếp vốn cũng không nhiều lắm, cả đời, cũng mới cưới ba nữ nhân, một vợ, hai thiếp, sau khi chính thất qua đời, Diệp phu nhân vốn không để mẫu thân nàng trong mắt, hơn nữa, mẫu thân nàng hàng năm không ở Diệp gia, Diệp gia sớm đã không coi mẫu thân nàng là người trong nhà.

Ở trong mắt Diệp Lạc, mẫu thân là một người an nhàn lặng lẽ, ít nói, qua nhiều năm như vậy, vẫn để Diệp phu nhân ức hiếp, không đi tranh giành cái gì, tính cách của nàng, cơ hồ toàn bộ di truyền mẫu thân , nhưng là, nàng lại làm không được giống mẹ thân tiêu sái, đối mặt thân nhân lạnh nhạt như thế.

Lòng của nàng, cơ hồ đã đóng băng.

Nàng biết, từ khi nàng đồng ý gả cho Tử Dạ, tiến cung trở thành Thái Tử Phi, thì cũng là lúc, Diệp phủ đã không là nơi nương náu của nàng, cho dù nàng hiện tại là Thái Tử Phi cao quý, ở trong mắt người Diệp gia, nàng cũng chỉ là một đứa con do thiếp sinh ra, một người đoạt người trong lòng muội muội – nữ nhân ác độc.

Diệp Lạc lẳng lặng yên nhìn phụ thân nàng ngồi đối diện, nàng bỗng nhiên phát giác, hắn thực xa lạ.

Xa lạ đến mức, nàng cơ hồ đã muốn quên chính mình có một phụ thân như vậy rồi!

Khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, phụ thân ở trong trí nhớ của nàng, cũng chỉ là một cách xưng hô, mỗi dịp Diệp phủ có khách đến, nàng cùng mẫu thân hồi phủ, nhìn qua cũng chỉ là một cái bóng lưng lạnh nhạt, hắn làm phụ thân của nàng, còn chưa ôm qua nàng, kêu lên tên của nàng, hôm nay, tại đây trong phòng khách, hắn vẫn là lần đầu tiên gọi nàng là nữ nhi, lần đầu tiên gọi tên nàng, lại là vì nàng không màng trách cứ đại nương vô lễ.

Lúc này, nàng cảm thấy trái tim băng giá, nàng cơ hồ cắn răng, mới thốt ra một chút mỉm cười khó coi, mà lòng của nàng, lại không ngừng đi xuống, chìm vào trong vực sâu lạnh như băng .

Diệp lão gia thấy Diệp Lạc không nói lời nào, có lẽ là cảm thấy có điểm xấu hổ, hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó hỏi"Lạc nhi, ngươi ở trong cung vẫn khỏe chứ?"

Diệp Lạc cảm thấy có điểm châm chọc, hắn đang quan tâm nàng sao?

Vẫn là thấy có chuyện muốn nói với nàng?

Diệp Lạc cố gắng làm cho mình tươi cười tự nhiên một chút, thản nhiên nói"Cám ơn cha quan tâm, nữ nhi tốt lắm!"

Diệp lão gia thở dài một hơi, nói " Con gái, ngươi đột nhiên cùng thái tử thành hôn, phụ thân rất là ngoài ý muốn, cha cũng biết, đây là ý chỉ hoàng thượng, cũng không trách ngươi, nhưng là, con gái, chuyện cho tới bây giờ, cha vẫn còn có chút nói không thể không cùng ngươi nói."

Diệp Lạc chỉ cảm thấy tâm càng ngày càng lạnh, nàng thật sâu hít một hơi, chua sót nói "Phụ thân có chuyện mời nói."

Diệp lão gia cũng không có phát hiện sắc mặt Diệp Lạc khác thường, vẫn cứ thế nói "Lạc nhi, ngươi cùng mẫu thân ở bên ngoài, cũng không biết kỳ thật thái tử cùng Linh Nhi bọn họ tình cảm vẫn tốt lắm"
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 31: Thân tình lạnh nhạt 2


Diệp Lạc cảm giác mình rốt cuộc nghe không nổi nữa, nàng đứng lên, chặn lời Diệp lão gia mà nói " Phụ thân muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng thôi!

Nữ nhi hiểu được ý tứ của phụ thân."

Diệp lão gia bị Diệp Lạc chặn lời, có điểm xấu hổ, hắn trầm mặc một hồi, mới lại nói tiếp

"Con gái, vi phụ cũng không phải thiên vị Linh Nhi, ngươi cũng biết, Linh Nhi tuy rằng còn không có cùng thái tử thành thân, nhưng là, nàng đã là người thái tử, vi phụ không thể không vì danh tiết nàng suy nghĩ, ngươi bây giờ là Thái Tử Phi do hoàng thượng tự mình tứ hôn, dù sao cùng Linh Nhi cũng là tỷ muội, trong cung, ngươi nên nhường nàng."

Diệp Lạc cố nén khí tức trong lòng, cười lạnh một tiếng, nói " Phụ thân là sợ muội muội trong cung chịu ủy khuất sao?

Phụ thân không cần phải lo lắng, hiện tại thái tử điện hạ đối muội muội yêu thương có thừa, há lại sẽ để nàng chịu nửa điểm ủy khuất?

Không đến phiên tỷ tỷ ta đây lo chuyện!"

Diệp lão gia bị Diệp Lạc nói trúng tâm sự, không khỏi có điểm xấu hổ, hắn ho nhẹ một tiếng, có điểm ngượng ngùng nói "Con gái, vi phụ không phải ý tứ này, vi phụ chính là hi vọng hai tỷ muội các ngươi, trong cung đối đãi tốt với nhau, ngươi hiểu được khổ tâm của vi phụ không?"

Diệp Lạc hít một hơi thật sâu, hai mắt nhìn thẳng Diệp lão gia, đột nhiên hỏi "Phụ thân, người còn nhớ rõ mẫu thân sao?

Mẫu thân qua đời đã hơn ba năm rồi, người có từng nhớ qua mẫu thân?

Người có từng đi trước mộ phần của nàng đốt quá nén hương, châm hạ nửa chén nước rượu?

Có từng làm không?

Ở thời điểm nương qua đời trong ba năm này, nếu không phải mừng thọ gia gia, gia gia để cho ta hồi phủ, ngươi có từng nghĩ tới ta ở nơi nào?

Ngươi có từng còn nhớ rõ có nữ nhi ta Diệp Lạc này?"

Diệp lão gia bị Diệp Lạc chất vấn xấu hổ đến trên mặt lúc đỏ lúc trắng, hắn có điểm cà lăm nói "Này. . . .

Lạc nhi. . . .

Vi phụ. . . .

Vi phụ từng có cho người ta tiếp ngươi hồi phủ , chính là. . .

Chính là ngươi cự tuyệt trở về. . .

Đại nương ngươi còn nói ngươi đang ở đây thành thói quen. . . .

Cho nên. . .

Cho nên vi phụ mới. . . . ."

Diệp Lạc cười tự giễu, thản nhiên nói "Phụ thân không cần giải thích, kỳ thật, nữ nhi đều hiểu được, mẫu thân bởi vì nữ nhi thân thể không tốt, từ nhỏ liền mang nữ nhi bên ngoài tĩnh dưỡng, không có hầu hạ ở bên người phụ thân, trong phủ hết thảy, cũng là đại nương chua toàn, phụ thân yêu thương đại nương, cũng là phải !

Chính là, nữ nhi tưởng nói cho phụ thân lúc mẫu thân qua đời, vẫn hi vọng phụ thân có thể nhìn nàng, đáng tiếc, phụ thân luôn tìm lý do không đi, hiện tại mẫu thân đã qua đời, nữ nhi hi vọng phụ thân có thể đi trước mộ phần mẫu thân, vấn an mẫu thân một chút, vì nàng thắp 1 nhag hương!"

Diệp lão gia không dám đối mặt ánh mắt Diệp Lạc, hắn cúi đầu, nhỏ giọng nói "Vi phụ sẽ đi, Lạc nhi, vì phụ thực xin lỗi mẹ con các ngươi."

Diệp Lạc thở dài một hơi, xoay người, nhìn về phía bên ngoài phòng khách, chậm rãi nói
"Phụ thân, về sau nữ nhi vào cung, không thể thường thường hồi phủ rồi, hiện tại nữ nhi muốn đi gặp gia gia một lần."

Diệp lão gia gật gật đầu, nói " Gia gia của ngươi tại hậu viện, ta sai người dẫn ngươi đi!"

Diệp Lạc trào phúng cười, nàng đột nhiên cảm giác được, nàng ở Diệp phủ, chính là một điều đáng cười, Diệp phủ ở trên danh nghĩa là nhà của nàng, nhưng là, nàng ngay cả hậu viện Diệp phủ ở nơi nào cũng không biết, ngay cả chính nàng cũng không nhớ được đường đi, coi như là nhà của nàng sao?

Đi ra phòng khách, Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn mây trắng chậm rãi trôi trên bầu trời, nàng đột nhiên cảm giác được, mình tựa như bạch vân không ngừng phiêu bạc trên cao, không có nơi dừng, nơi đó cũng không phải nhà của nàng.
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 32: Tử y nhân


Đêm khuya, trong điện Dạ Vân hoàn toàn yên tĩnh, trừ bỏ thủ vệ tuần tra ban đêm đi qua , cơ hồ toàn bộ cung nhân đã đi ngủ.

Nửa vầng trăng trên cao, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trong vườn hoa, ẩn ẩn truyền đến một ít côn trùng kêu vang, lúc đứt lúc nối.

Trong Lưu Vân các, ẩn ẩn có chút ánh lửa le lói soi sáng ra , một bóng dáng theo Lưu Vân các vọt ra, hơi hơi đánh giá xung quanh 1 chút, gặp nơi không có người, liền biến mất nhanh trong đêm tối.

Kinh thành phía tây, một tòa trong biệt viện, đèn đuốc sáng trưng.

Ở biệt viện trong thư phòng, một vị mặc hắc y, dung mạo thanh niên tuấn mỹ, hắn hai mắt lẳng lặng yên nhìn ngoài cửa sổ, như đang đợi người nào.

Bên cạnh trên lò, chính ôn tốt nhất Trúc Diệp Thanh, trong thư phòng phiêu đầy nồng đậm mùi rượu.

Qua không lâu, cửa thư phòng được mở ra, một vị tử y nhân đi đến, người tới thân hình cao lớn, trên mặt lại mang theo nét mặt nạ dữ tợn, một đôi mắt đen giống như Khung Lư ( là ai ta @@ chắc QT ca ca dịch sai, ta cũng k biết là ai:"( ) , ở dưới ánh nến, phát ra ánh mắt sắc bén.

Vị kia đứng ở trong phòng thấy Hắc y nhân đã đến, liền chắp tay hành lễ, cung kính nói " Ngài!"

Tử y nhân khẽ gật đầu, sau đó đi đến một ghế ngồi xuống, tùy tay châm một ly, ở trên lò ôn Trúc Diệp Thanh, uống một ngụm xong, mới lạnh lùng hỏi

"Tử Thanh, gần đây bên Vương gia, có động tĩnh gì không?"

Vị Hắc y nhân hơi hơi trầm ngâm trong chốc lát, nói

" Thưa ngài, Vương gia gần đây giống như với Thái Tử Phi mới tiến cung rất có hứng thú, từng phái người vài lần xuất cung, đang âm thầm điều tra Thái Tử Phi."

Tử y nhân trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm, lại lạnh giọng hỏi

"Tư Mã văn gần đây có động tĩnh gì?"

Tử Thanh nói

" Tư Mã Văn trừ bỏ trong triều cùng Lễ bộ Thượng thư Lục Hứng qua lại khá nhiều, nhưng thật ra tạm thời không có động tĩnh gì."

Tử y nhân nghe xong lời Tử Thanh nói, trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên hỏi

"Tử Thanh, gần đây giang hồ có phải hay không có 1 nơi được xưng tổ chức thần bí Thủy Vân cung ?"

Nghe được tử y nhân hỏi này, Tử Thanh trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, bất quá, hắn rất nhanh đáp trả

"Dạ!

Bất quá, tổ chức này cũng không phải gần nhất mới xuất hiện , Thủy Vân cung, từ lúc mấy năm trước đã tồn tại, thuộc hạ nghe được, Thủy Vân cung cung chủ là một vị nữ tử, bất quá, nhưng không ai gặp qua dáng hình của nàng.

Mà trong Thủy Vân cung, cũng là nữ tử chiếm đa số."

Tử y nhân lại châm một ly rượu, chậm rãi uống vào, sau đó đặt ly rượu xuống, đứng lên, trầm giọng nói

"Ngươi đi điều tra rõ ràng cho bổn tọa Thủy Vân cung, còn Tư Mã Văn, cứ tạm thời để đấy!

Hừ, cái lão Hồ Ly kia, bổn tọa nghĩ hắn hiện tại cũng không dám giở trò!"

Tử Thanh hơi sửng sờ, không nhịn được nói

" Thưa ngài, gân đây Ứng Vương luôn điều tra Thái Tử Phi, chẳng lẽ, lại để hắn tra được sao?"

Tử y nhân nhíu mày mỉm cười, đáy mắt hiện lên tia khác thường, giọng điệu lại hàn triệt như băng

"Kia bất quá là một nữ nhân xấu lại có tâm kế thôi!

Kệ cho hắn tra!"

Tử Thanh muốn nói lại thôi, do dự một chút, cuối cùng là cúi đầu, nói
" Dạ!"

Tử y nhân nhìn ra phía ngoài một mảnh bóng đêm tối đen, tà khí con ngươi đen vi liễm, bỗng nhiên không lời nào, lắc mình ra thư phòng, bóng dáng cực kỳ nhanh biến mất trong đêm tối.
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 33.1: Ứng Vương gia


Hoàng cung, trong ngự hoa viên cách Dạ Vân điện không xa, tuy rằng đã là đầu mùa đông, không có cảnh trăm hoa đua nở, nhưng cũng có thi vị khác, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa, làm lòng người khoáng đạt vui vẻ.

Diệp Lạc thần thái an nhàn lặng yên ngồi ở trong đình, nhẹ vỗ về đàn tranh, Thanh nhi im lặng đứng ở sau lưng nàng.

Đàn tranh trong tay Diệp Lạc thuần thục, phát ra tiếng nhạc nước chảy, gió nhẹ xen lẫn, cánh hoa hoa mai ngẫu nhiên tung bay, thổi mái tóc đen bóng của nàng lên, thoạt nhìn khiến cả người nàng, tựa như ảo mộng.

Ở thời điểm lại mặt đến bây giờ, đã qua hơn hai tháng, sau khi hồi cung, đám cung nhân cũng không dám làm khó nàng nữa, Tử Dạ cùng Diệp Linh cũng không có đi đến gây sự, cuộc sống của nàng, lại hồi phục thanh tĩnh như xưa.

Nhất Thủ Khúc, khi Diệp Lạc gảy những nốt nhạc cuối cùng, xoa bóp cánh tay hơi nhức mỏi, đang muốn đứng lên đi xuống, bỗng nhiên truyền đến tiếng vỗ tay thanh thúy.

Diệp Lạc hơi sửng sờ, quay đầu nhìn lại, thấy một vị thiếu niên tuấn mỹ mặc áo trắng đứng trong bụi hoa cách đó không xa , lúc này, vị tuấn mỹ thiếu niên này vỗ nhẹ bàn tay, mỉm cười nhìn nàng.

Diệp Lạc mặt hơi đỏ lên, đối mặt ánh mắt vị thiếu niên can đảm kia, nàng không khỏi có điểm nổi giận, tức giận nói

"Đăng Đồ Tử ở đâu tới, thật vô lễ!"

Vị thiếu niên kia cũng không phiền lòng, hắn mỉm cười, đi vào đình, sau đó nho nhã lễ độ đối Diệp Lạc nói

" Cô nương đàn một tay hảo khúc, tại hạ chính là bị khúc nhạc đàn ra cô nương hấp dẫn, nhất thời thất lễ, mong rằng cô nương thứ lỗi."

Không đợi Diệp Lạc trả lời, Thanh nhi bỗng nhiên che trước người Diệp Lạc, đối thiếu niên kia trợn mắt nhìn, quát

"Lớn mật!

Ngươi là người nào?

Dám quấy rầy Thái Tử Phi đánh đàn?"

Thiếu niên áo trắng bị Thanh nhi quát, hơi hơi giật mình một cái, bỗng nhiên cười nói:

"Tại hạ là Ứng Vương, nguyên lai cô nương là Thái Tử Phi, thật sự là thất lễ, mong rằng Thái Tử Phi không lấy làm phiền lòng."
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 33.2: Ứng Vương gia


Nhìn thấy người tới hữu lễ như thế, Diệp Lạc ngược lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, nàng mỉm cười, nói:

" Nguyên lai là đại danh đỉnh đỉnh Ứng Vương gia, Bổn cung kia sao dám trách cứ?"

Ứng Vương lại cười:

"Thái Tử Phi quá khen, kia bất quá là hư danh thôi, sao so được với khúc nhạc tuyệt diệu của Thái Tử Phi ?"

Diệp Lạc mỉm cười, cũng không đáp lại, chính là bất động thanh sắc đánh giá Ứng Vương.

Ứng Vương gia Tử Ảnh, con ruột của hoàng hậu Long Ngữ Lan, từ nhỏ thông minh hơn người, tao nhã hữu lễ, là một vị Vương gia bình dị gần gũi .

Những vấn đề có liên quan tới Ứng Vương Tử Dạ, Diệp Lạc biết không thiếu, nhưng là, không có nghĩ đến, vị thiếu niên tuấn mỹ vô cùng ôn hòa hữu lễ trước mắt này, chính là người được luôn miệng khen ngợi Ứng Vương gia.

Nhìn Diệp Lạc im lặng đánh giá, Tử Dạ trên mặt ý cười, cũng lẳng lặng yên đánh giá Diệp Lạc.

Diệp Lạc, Thái Tử Phi mà Tử Dạ bị buộc cưới vào cung, tiến cung không đến ba ngày, đã bị Tử Dạ đánh tiến lãnh cung, rồi sau đó lại được phụ vương hạ chỉ đưa ra khỏi lãnh cung.

Việc đó, là hắn được mẫu hậu đưa tin tức đến.

Có thể được phụ vương kính trọng nữ nhân vài phần, nhất định sẽ không đơn giản, hắn từng đi đã điều tra thân thế Diệp Lạc, phát hiện, Diệp Lạc mặc dù là đại tiểu thư Diệp gia, lại hàng năm không ở Diệp gia, hơn nữa, hành tung của nàng quỷ bí, hắn cũng tra không ra quá khứ của nàng.

Hắn luôn luôn không có hứng thú với nữ nhân không xinh đẹp, nhưng là, Thái Tử Phi dung mạo bình thường, lại làm dấy lên hứng thú của hắn, hôm nay gặp nhau, chẳng qua là hắn cố ý an bài thôi!
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 34.1: Khuất nhục


Diệp Lạc đối mặt Tử Ảnh lớn mật kia mà ánh mắt không hề băn khoăn , bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nói

"Ứng Vương gia, ngươi hẳn là nên gọi bổn cung một tiếng Hoàng tẩu!"

Tử Ảnh lại mỉm cười, đi lên vài bước, lấy tay nhẹ nhàng gỡ mái tóc Diệp Lạc bị gió thổi loạn, đưa lên mũi ngửi, lộ vẻ biểu tình say mê, sau đó bỗng nhiên cúi đầu bên tai Diệp Lạc, hạ thấp giọng nói

" Hoàng huynh trong mắt chỉ có mỹ nhân muội muội kia, bổn vương cần gì phải tuân theo những quy củ này?

Nếu ngươi không ngại, bổn vương sẽ gọi ngươi một tiếng Lạc nhi!"

Diệp Lạc bị Tử Ảnh hành động bất thình lình, hoảng sợ, nàng lui về phía sau vài bước, cố nén tức giận trong lòng, tức giận nói

"Ứng Vương gia!

Thỉnh ngươi tự trọng!

Chẳng lẽ đường đường Ứng Vương còn không biết nam nữ khác biệt sao?"

Đối mặt chất vấn Diệp Lạc, khuôn mặt Tử Ảnh vẫn tươi cười vô hại, hắn ôn nhu nhìn Diệp Lạc, giọng điệu lại cực kỳ cuồng vọng nói

"Ở trong mắt bổn vương, ngươi chính là U Lan đẹp nhất trong núi Vô Cốc kia, mà ở trong mắt hoàng huynh, ngươi cũng không bằng cành hoa dại trong góc tường, bổn vương tuy rằng không phải thái tử, nhưng là, bổn vương tự biết sẽ không kém so với hoàng huynh, ngươi muốn thứ gì, hoàng huynh không cho ngươi được, bổn vương có thể cho ngươi!

Ngươi tội gì cự tuyệt bổn vương?"

Diệp Lạc giận quá thành cười, nàng tức giận nói

"Ứng Vương gia hảo toan tính, Bổn cung tâm lĩnh!

Cáo từ!"

Không nói thêm nửa câu, Diệp Lạc liền quay đầu lại về phía ngoài đình đi đến.

Chẳng biết là do cung trang làn váy quá dài, mà Diệp Lạc lại đang nổi nóng, không có chú ý tới bậc thềm, không cẩn thận bị vấp ngã xuống, Thanh nhi kinh hô, cả người nàng dường như hướng đất ngã xuống.
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 34.2: Khuất nhục


Diệp Lạc chưa kịp hoảng hồn, đã ngã xuống một cái áo bào ấm áp, một mùi hương long đàn xông vào mũi, ngay sau đó, trên đầu vang lên thanh âm của Tử Ảnh kia ẩn ẩn mang theo ý cười

"Lạc nhi, như thế nào không cẩn thận như vậy?"

Nghe được thanh âm mang ý cười của Tử Ảnh kia, khuôn mặt trắng noãn của Diệp Lạc ửng lên chút mây đỏ, nàng tuy rằng luôn luôn bình tĩnh khi gặp chuyện, nhưng là, nàng dù sao cũng là một nữ nhi, lúc này bị một nam tử xa lạ ôm vào trong ngực, không khỏi ngượng ngùng vô cùng.

Nàng phục hồi lại tinh thần, vội giãy giụa, tưởng đẩy được Tử Ảnh ra, lại bất đắc dĩ, Tử Ảnh gắt gao ôm nàng, cư nhiên nàng giãy dụa một chút cũng không ra.

Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm lên

"Tiện nhân!

Ngươi đang ở đây làm cái gì!"

Diệp Lạc còn không có thấy rõ ràng người gầm lên là ai, đã bị người dùng sức kéo ra khỏi vòng tay Tử Ảnh, ngay sau đó, trên mặt liền nặng nề mà trúng một bạt tai, sau đó Thanh nhi kinh hô, Diệp Lạc bị đẩy xuống đất.

Diệp Lạc bất chấp cơn đau đớn nóng bừng trên mặt, kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn lại, chỉ thấy Tử Dạ đang đứng ở cách đó không xa, sắc mặt xanh mét, gân xanh trên trán nổi lên dữ dội, vẻ mặt nổi giận nhìn nàng.

Tử Dạ nhìn thấy Diệp Lạc nhìn hắn, trong lòng lại nổi giận, hắn tức giận quát

"Tiện nhân!

Ngươi liền như thế chịu không nổi tịch mịch?

Còn không mau theo bản thái tử trở về ?"

Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh lạnh như băng, sắc mặt nàng tái nhợt, cắn chặt lấy môi dưới, dựa Thanh nhi nâng đứng lên, sau đó nhịn xuống khuất nhục, ở ánh mắt hèn mọn Tử Dạ kia, không nói được một lời xoay người rời đi.

Từ khi Tử Dạ xuất hiện, Tử Ảnh không nói một lời, bỗng nhiên vươn tay, vô thanh kéo Diệp Lạc một lần nữa về trong ngực của hắn, sau đó hai mắt nhìn thẳng Tử Dạ, thản nhiên nói

"Hoàng huynh nếu không thích nàng, sao không để nàng tự do?"

Nói xong, không nhìn Tử Dạ kia ánh mắt giết người, lấy tay thương tiếc nhẹ nhàng xoa hai má sưng đỏ của Diệp Lạc.
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 35.1: Diễn trò


Tử Dạ nhìn Tử Ảnh kia ôm Diệp Lạc ở trên tay, sắc mặt càng thêm âm lệ, con ngươi đen như tóe lửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tử Ảnh, âm thanh bỗng nhiên lạnh lùng nói

"Nhị hoàng đệ, cho dù bản thái tử không thích nàng, nàng hiện tại cũng là người của bản thái tử, huống chi, nàng là Thái Tử Phi phụ vương ban cho bản thái tử ! trong điện Dạ Vân bản thái tử mỹ nhân còn nhiều, rất nhiều, nếu là nhị hoàng đệ thích, cứ việc lấy về, để ý làm gì xấu nữ nhân này?"

Tử Ảnh mỉm cười, đang muốn nói, bỗng nhiên, Diệp Lạc đang bị hắn ôm vào trong ngực, dương tay nặng nề mà đánh hắn một cái cái tát.

Tử Ảnh không thể tin được nhìn Diệp Lạc, thậm chí, trên mặt kia nét cười ôn hòa còn không có mất đi, hắn dùng tay khẽ vuốt nhẹ lên hai má bị Diệp Lạc đánh qua, trong mắt hiện lên một chút tàn nhẫn, tiếp theo, lại nằm ngoài dự kiến nở nụ cười.

Vẻ mặt của hắn lại khôi phục ôn nhu, thản nhiên nhìn Diệp Lạc, nói

"Nếu ngươi vui vẻ, bổn vương nguyện ý bị ngươi đánh!"

Diệp Lạc trong lòng giận dữ, nàng hai tay gắt gao nắm chặt, giận tái mặt, cố nén xúc động muốn giết Tử Ảnh, lạnh lùng thốt

"Ứng Vương gia, cái tát vừa rồi, chính là giáo huấn ngươi không tôn trọng, mạo phạm bổn cung!"

Nói xong, Diệp Lạc quay đầu nhìn Tử Dạ thờ ơ lạnh nhạt nói

" Thái tử điện hạ, thiếp thân cùng Ứng Vương gia chẳng qua là ngẫu nhiên gặp nhau, vừa mới bất quá là hiểu lầm thôi, nếu là ngươi không tin, cứ việc có thể bẩm báo phụ vương, đem thiếp thân đánh tiến lãnh cung!"

Nhìn vẻ mặt không ngượng ngùng của Diệp Lạc, Tử Dạ đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, giọng điệu lại rét lạnh như băng không mang theo nửa điểm cảm tình

"Có phải hiểu lầm hay không, bản thái tử sẽ tra ra manh mối!

Ngươi đừng nghĩ đến bản thái tử để ý ngươi, bản thái tử chẳng qua là không nghĩ ngươi lại bại hoại danh dự bản thái tử thôi!

Tiện nhân!

Ngươi nhớ kỹ!

Cho dù bản thái tử không tha cho ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ trước mặt bản thái tử đùa giỡn trò gì, nếu lần sau lại bị bản thái tử nhìn thấy ngươi quyến rũ nhị hoàng đệ, đến lúc đó, cho dù là phụ vương cũng không bảo vệ được ngươi!"
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 35.2: Diễn trò


Diệp Lạc trong lòng cười lạnh, Tử Dạ, ngươi không ngốc, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra Ứng Vương này có dụng tâm kín đáo sao?

Không, ngươi có biết, ngươi chỉ là muốn nhân cơ hội nhục nhã ta thôi!

Có lẽ, Ứng Vương khơi mào sự tình, thật hợp toan tính của ngươi?Mà Tử Ảnh lại giống như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, ánh mắt vẫn ôn nhu nhìn Diệp Lạc, sau đó tràn đầy áy náy đối Tử Dạ nói" Hoàng huynh, chuyện này không liên quan đến Lạc nhi, đều là lỗi hoàng đệ, hoàng đệ đối với Lạc nhi vừa gặp đã thương, thật sự là kìm lòng không đậu, mới có thể mạo phạm Lạc nhi, thỉnh hoàng huynh thứ lỗi, không cần trách cứ Lạc nhi, muốn trách thì trách hoàng đệ thôi!"

Tử Dạ nhìn Tử Ảnh, sắc mặt đen chìm như nước, trong mắt không có một tia ấm áp, lạnh lùng thốt"Nhị hoàng đệ, đây là chuyện trong nhà của bản thái tử, bản thái tử biết phải xử trí nàng như thế nào, chuyện của bản thái tử, nếu nhị hoàng đệ không có ý kiến gì, xin mời quay về thôi!"

Thấy Tử Dạ tiễn khách không chút khách khí, Tử Ảnh cũng không tức giận, hắn lưu luyến nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, sau đó mới nhìn Tử Dạ nói" Hoàng đệ cáo lui!"

Tử Dạ trong mắt hiện lên một tia hàn quang, bỗng nhiên một phen kéo Diệp Lạc qua, đem nàng ôm vào trong ngực, mặt không thay đổi đối Tử Ảnh nói" Không tiễn!"( ôm rồi ôm rồi, ghen rồi ghen rồi, hắc hắc :)) )Tử Ảnh chần chờ nhìn Diệp Lạc, thấy Diệp Lạc chính là lặng yên nằm ở trong lòng Tử Dạ, trong mắt không khỏi lộ ra một chút thất vọng, hắn do dự một hồi, thấy Diệp Lạc vẫn không có động tĩnh gì, đành phải lặng yên xoay người rời đi.Sau khi Tử Ảnh rời đi, Diệp Lạc bỗng nhiên lạnh lùng đẩy Tử Dạ, mặt không thay đổi nói" Thái tử điện hạ, diễn đã muốn diễn xong, có thể buông thiếp thân ra thôi?"
 
Back
Top Bottom