Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Thái Tử Phi Thất Sủng

Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 106: Cô phụ


Diệp Lạc vẫn không nhúc nhích đứng dưới tàng cây mai, nàng giống như bị đông cứng lại, hai mắt nhìn về phương hướng Tử Ảnh biến mất, ánh mắt một mảnh trống rỗng u buồn.Ánh mắt Thanh nhi tràn đầy đồng tình , nhìn phương hướng Tử Ảnh rời khỏi, sau đó nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Diệp Lạc, nhẹ giọng nói"Tiểu thư. . . . . ."

Diệp Lạc thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi, thản nhiên đối Thanh nhi nói" Thanh nhi, hoa đã đủ dùng rồi, chúng ta trở về thôi!"

Nói xong, Diệp Lạc không để ý tới Thanh nhi muốn nói lại thôi , xoay người thản nhiên hướng lãnh cung cách đó không xa đi đến.Thanh nhi bất đắc dĩ nhún vai, sau đó cũng đuổi theo bóng dáng Diệp Lạc , bước nhanh đi theo.Mà ở sau lưng các nàng, cách đó trong bụi hoa rậm rạp không xa , một ánh mắt che kín hận ý , lạnh lùng, vô cùng oán độc nhìn thẳng bóng lưng Diệp Lạc, mãi cho đến khi bóng dáng Diệp Lạc cùng Thanh nhi biến mất ở vườn hoa.Diệp Linh sắc mặt âm trầm từ bụi hoa chậm rãi đi ra, hận ý che kín khuôn mặt, khăn thêu cầm trên tay bị nàng dùng sức xoắn thành một khối, cơ hồ muốn rách nát đi!Hôm nay, Tử Dạ chính mồm nói cho nàng biết, rằng Diệp Lạ chưa chết, trong lòng nàng tuy rằng hoài nghi, nhưng nàng cũng không để trong lòng, bởi cho dù Diệp Lạc không chết, lấy thái độ Tử Dạ đối với nàng ta thì dù sao cũng không có cơ hội hồi cung rồi!Nhưng nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, ngay tại trên đường nàng từ thư phòng Dạ Vân điện trở về Vân các , đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, nàng vừa mới trong thư phòng bị Tử Dạ lạnh nhạt, chính là đang một bụng oán khí , lúc này nghe được có người chăng biết quy củ hô to gọi nhỏ như thế, trong lòng không hờn giận, liền hướng phương hướng tiếng kinh hô đi tới, nàng muốn nhìn, là cung nhân lớn mật nào làm bậy chăng biết quy củ như thế!Ai biết rằng, nàng đi tới nơi này, lại nhìn thấy một màn Diệp Lạc cùng Tử Ảnh ôm nhau!Thấy một màn này, lòng đố kị hừng hực cơ hồ đem nàng bao phủ, Ứng vương kia tự cao tự đại, vài ngày trước nhục nhã nàng , cư nhiên hôm nay lại đem nữ nhân xấu xí cái gì cũng không bằng nàng ôm vào trong ngực!Nàng còn nhớ rõ, hôm ấy nơi phế tích Lạc cung, Ứng Vương nhìn nàng khinh bỉ, không chút lưu tình nào , hung hăng nhục nhã nàng!

Hắn nói, hắn không phải Tử Dạ, hắn sẽ không thích nữ nhân dâm tục như nàng vậy!

Mà nay, hắn lại tìm mọi cách che chở đem nữ nhân xấu xí này ôm vào trong ngực!Nghĩ đến đây, Diệp Linh hận đến cơ hồ đem đôi môi đỏ mỏng manh cắn nát, nàng rốt cuộc có gì kém Diệp Lạc?

Nàng từ nhỏ thông minh hơn người, biết thư biết lễ, hơn nữa, có bề ngoài mỹ mạo, nữ nhân xấu xí kia chẳng có điểm gì có thể cùng nàng so sánh?Đang lúc mọi người ánh mắt hâm mộ tập trung vào nàng luôn luôn tâm cao khí ngạo, cho tới bây giờ cũng không đem Diệp Lạc tướng mạo thường thường để vào mắt, mà nàng như thế nào cũng không có nghĩ đến, nữ nhân xấu xí nàng luôn xem thường không để vào mắt , cư nhiên có thể dễ dàng chiếm được lòng Ứng Vương kiêu ngạo tuấn mỹ kia!

Mà nàng, tâm tình nàng thổ lộ với hắn, lại bị hắn vô tình giẫm lên nhục nhã!Nhục nhã như vậy bảo nàng làm sao có thể chịu được?

Diệp Linh trong mắt lóe lên hận ý nồng đậm!

Diệp Lạc, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!Nhìn phương hướng Diệp Lạc biến mất, trên mặt Diệp Linh lộ ra một chút ý cười ác độc.Tiện nhân, ngươi cho là ngươi trốn ở chỗ này, là có thể bình yên vô sự sao?

Hừ!

Nếu bị người biết, ngươi còn chưa có chết, hơn nữa còn tránh ở trong lãnh cung Dạ Vân điện cùng nam nhân khác hẹn hò, ngươi, sẽ có kết cục gì đây?Bóng đêm chậm rãi buông xuống, cảnh sắc chung quanh bắt đầu trở nên có điểm mờ mịt, mà bóng Diệp Linh kia cười lạnh dữ tợn , làm người ta thoạt nhìn không rét mà run, qua thật lâu sau, Diệp Linh mới hàm chứa cười lạnh, chậm rãi hướng Lưu Vân các đi đến.Lãnh cung.Diệp Lạc lặng yên ngồi ở trên ghế cũ nát, hai hàng lông mày khẽ nhíu.Không biết vì sao, tuấn dung ưu thương của Tử Ảnh lại lẩn quẩn trong đầu nàng mãi chưa tan, đối mặt với Tử Ảnh như vậy, lại chuyện cùng Tử Dạ trong vách núi hôm nọ, khiến lòng nàng hơi nhói lên đau đớn.Thanh nhi bưng đồ ăn nóng hổi đi đến, nàng cầm khay trong tay nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, sau đó nhẹ giọng đối Diệp Lạc nói" Tiểu thư, ăn trước chút điểm tâm đi!"

Diệp Lạc chậm rãi lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói"Thanh nhi, muội không cần làm mấy thứ đó, ta bây giờ không muốn ăn."

Không biết vì sao, nàng gần đây thường cảm thấy thân thể rất mệt mỏi, điểm tâm đưa lên nàng cũng không ăn nổi.Thanh nhi đi đến bên cạnh Diệp Lạc, ngồi xuống, chần chờ một chút, hỏi"Tiểu thư, có phải người đang suy nghĩ chuyện vừa mới nãy?"

Diệp Lạc khẽ lắc đầu, trong lòng nàng hiện tại rầu rĩ , nàng cũng không biết, nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nàng hiện tại tiến cung cấp tốc bất đắc dĩ, vốn muốn vào cung trợ Tử Dạ đăng cơ, liền lặng yên rời đi, nhưng bây giờ ở trong lúc vô ý bị Ứng Vương là phát hiện hành tung, vậy là nàng lại bị cuốn vào một hồi cuồng phong bạo vũ không thể tránh khỏi ư?Thanh nhi thấy Diệp Lạc trầm tư nhíu mày, bỗng nhiên nói"Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy, Ứng Vương đối tiểu thư là thực tâm!

Nô tỳ hôm nay đi ra ngoài thăm dò tin tức, nghe Yến đào tỷ tỷ nói, thời điểm Lạc cung bị thiêu, Ứng Vương tưởng tiểu thư còn ở bên trong Lạc cung, gấp đến độ ngất đi, này Ứng Vương nha, anh tuấn lại ôn nhu, đối tiểu thư lại là si tình khó tìm, tiểu thư, người thành thật nói cho nô tỳ, người có hay không động tâm?"

Diệp Lạc nghe xong lời Thanh nhi nói, sắc mặt trầm xuống, nhẹ giọng mắng nói" Thanh nhi!

Không nên nói bậy!"

Thanh nhi bị Diệp Lạc mắng, không dám nói nữa, nhẹ nhàng thè lưỡi, sau đó nói"Được rồi, nô tỳ không nói là được!

Tiểu thư, đồ ăn mau nguội, người hay là trước dùng bữa thôi!"

Diệp Lạc sắc mặt trầm lại, nghiêm giọng nói"Thanh nhi, về sau không được nói bậy nữa!

Muội đừng quên, ta sớm đã gả đi rồi!

Thế nào có thể cùng với nam tử khác dây dưa?

Như vậy, ta chẳng phải là. . . . chẳng phải là. . . . . ."

Câu nói kế tiếp, Diệp Lạc không nói thêm gì nữa.Thanh nhi cúi đầu, cũng biết chính mình liều lĩnh, lỗ mãng, tiểu thư sớm đã cùng thái tử kết hôn, như thế nào có thể cùng Ứng Vương ở một chỗ đâu?

Ai, xem ra, mối tình thắm thiết của Ứng Vương , tiểu thư chỉ sợ là sẽ cô phụ!

Thanh nhi trong lòng thở dài, không dám nhắc lại, cùng Diệp Lạc lặng yên ăn chút điểm tâm .Bỗng nhiên, cửa sổ cũ nát nơi lãnh cung vang lên một tiếng"Ai?"

Thanh nhi tỉnh táo đặt chén đũa trong tay xuống, hướng nơi phát ra âm thanh kêu to.
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 107: Tâm tê phế liệt


Đã thấy rõ người tới là ai, Thanh nhi không khỏi ngây ngẩn cả người, nàng kinh ngạc nhìn thiếu niên áo trắng đứng cô độc trong bóng đêm sau cửa gỗ kia, theo bản năng nói"Ứng Vương gia?

Làm sao ngài lại ở chỗ này?"

Tử Ảnh bối rối nhìn Thanh nhi"Ta. . . . . . . ."

Hắn nhìn thoáng qua Diệp Lạc đang lặng ngồi ở cách đó không xa , thanh âm ngập ngừng, biểu tình buồn bã.Thanh nhi có điểm không biết làm sao nhìn Tử Ảnh, sau đó lại quay đầu nhìn Diệp Lạc, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải.Không khí bỗng lặng ngắt như tờ, ai cũng không nói gì, Tử Ảnh si ngốc nhìn Diệp Lạc, cũng không nhúc nhích, trên bầu trời kia từng bông tuyết thật nhỏ, nhẹ nhàng mà rơi xuống trên vai hắn, mà hắn, cả người cũng không nhúc nhích, giống như đã hòa cùng với tuyết.Qua thật lâu sau, Diệp Lạc chậm rãi từ trên ghế đứng lên, xoay người, biểu tình lạnh nhạt nhìn Tử Ảnh đứng ngoài cửa sổ, thản nhiên nói"Nếu đến đây rồi, thì vào trong vậy!"

Trong mắt Tử Ảnh hiện lên tia vui mừng, thân thủ nhẹ theo ngoài cửa sổ tiến vào.Thanh nhi khóe miệng giương lên nụ cười, xoay người đi ra ngoài, cũng tùy tay nhẹ nhàng mà vì bọn họ đóng cửa lại.Sau khi Thanh nhi rời đi, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, trầm mặc như thế một hồi, Diệp Lạc bỗng nhiên nhẹ thở dài một hơi, từ ống tay áo lấy ra chiếc khăn thêu trắng muốt, đưa cho Tử Ảnh, thản nhiên nói"Tuyết tan, sẽ thấm ướt quần áo, tạm thời lau qua đi đã"Tử Ảnh không nhận lấy khăn thêu trong tay Diệp Lạc, mà là một phen cầm lấy tay nàng, trong tròng mắt đen hiện lên ánh sáng hoang mang, thanh âm khàn khàn nói"Lạc nhi, trong lòng nàng cũng có ta đúng hay không?"

Diệp Lạc tay hơi dùng sức, định rút ra, bất đắc dĩ, tay bị Tử Ảnh nắm chặt, nàng nhất thời không thể giãy, nàng nhíu mày, có chút không vui nói"Ứng Vương gia. . .

Kỳ thật ta. . . . . . ."

Diệp Lạc lời còn chưa nói hết, đã bị Tử Ảnh một phen kéo vào trong lòng, hai tay hắn gắt gao ôm lấy nàng, đem nàng ôm thật sâu vào trong lòng, thanh âm run rẩy nói"Lạc nhi. . . .

Theo ta đi. . .

Chúng ta lúc này rời khỏi đây. . .

Được không. . . . . ?"

Sau khi biết được thân thế của mình, hắn mất hết can đảm, vốn định đến Lạc cung lần cuối, cùng nàng cáo biệt, lại ngoài ý muốn kinh hỉ phát hiện nàng còn chưa chết, nhưng sau khi mừng như điên, nàng lại phòng bị cùng xa cách hắn, lòng bị tổn thương nặng nề, tâm tê phế liệt, hắn vốn định bỏ đi rất xa, rời khỏi hoàng cung, lãng quên nàng, nhưng hắn vẫn không làm được, hắn đi đến cửa cung, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quay trở lại, hắn tự nói với mình, chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, rồi hắn sẽ bước đi, chỉ cần liếc mắt một cái là tốt rồi!Nhưng hắn lại nghe thấy lời trong lòng của nàng, nàng không tiếp nhận hắn, là vì hoàng huynh sao?

Chung quy trong lòng nàng vẫn có hắn?

Chỉ bởi vì nàng là phi tử hoàng huynh , cho nên mới không tiếp nhận hắn , đúng vậy không?Nghĩ đến đây, tim của hắn nhịn không được mừng như điên run rẩy lên, có suy nghĩ này, hắn càng không buông được, hắn quyết định, cho dù phải rời khỏi, hắn cũng muốn mang theo nàng cùng nhau rời đi!Diệp Lạc bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, không thể động đậy, không khỏi hơi tránh né nói" Ứng Vương gia, ngươi buông. . . . . ."

"Không, ta không buông!

Lạc nhi, ta thả nàng ra, nàng sẽ rời ta mà đi đúng không?

Ta không buông, đối với nàng, ta vĩnh viễn sẽ không buông tay!"

Biểu tình Tử Ảnh có điểm cuồng loạn, hai tay ôm Diệp Lạc càng lúc càng chặt.Diệp Lạc bị hắn ôm cơ hồ thở không được , nàng không thể không dùng tới nội lực, đem Tử Ảnh đẩy ra, sau đó mạnh tay nặng nề tát hắn một cái!Tử Ảnh ngây ngẩn cả người, hắn kinh ngạc xoa bên má, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế , lại một lần nữa chậm rãi tràn ra.Diệp Lạc hít một hơi thật sâu, yên lặng nhìn Tử Ảnh, biểu tình bình tĩnh nói"Ứng Vương gia, ngươi không nên đối với ta vô lễ như thế, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi ta là hoàng tẩu của ngươi!"

Hai từ hoàng tẩu, làm Tử Ảnh nhịn không được lảo đảo một cái, hắn chỉ cảm thấy lòng quặn lại, đau quá!

Nàng đánh hắn, mắng hắn, hắn sẽ không thống khổ như vậy, nhưng là, nàng lại tàn nhẫn , bình tĩnh nói cho hắn biết sự thật tàn khốc, nàng, là hoàng tẩu của hắn!Không!

Hắn đã sớm biết, không phải sao?

Từ vừa mới bắt đầu, hắn đã biết nữ nhân này là hoàng tẩu hắn , là chính phi của Tử Dạ.

Nhưng hắn vẫn rơi vào nó, hắn vẫn dần dần để mất lòng mình, hắn yêu nàng, không thể kiếm chế , điên cuồng mà yêu nàng!

Nhưng nàng lại tàn nhẫn , một lần lại một lần trốn tránh hắn, chẳng lẽ, thực tâm nàng không có hắn hay sao?

Chẳng lẽ, hắn thật sự kém hoàng huynh?

Vì sao?

Vì sao trong lòng nàng chỉ có hoàng huynh, lại không nguyện ý liếc hắn một cái?Tim hắn như rỉ máu, hắn từng bước một lui về phía sau , hai tròng mắt nhìn thẳng Diệp Lạc, giọng điệu vô cùng kiên quyết , gằn từng tiếng nói"Lạc nhi!

Ta sẽ không buông tay !

Đối với nàng, ta vĩnh viễn sẽ không buông tay!"[ TM: ôi cái câu này của anh ý T^T~ khiến ta đau lòng qá :
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 108: Buồn bã


Diệp Lạc không hề động, nàng đứng ở bên cửa sổ, lặng yên nhìn Tử Dạ.

Trước khi hồi cung, nàng từng nghĩ rằng nàng có thể quên hắn, cho dù không thể nào quên, nàng cũng có thể bình tĩnh lạnh nhạt đối mặt hắn!

Nhưng nàng phát hiện nàng sai lầm rồi, hiện tại, thời điểm người nam nhân này xuất hiện ở trước mặt nàng, vẫn khiến sâu trong lòng nàng nhói lên đau đớn .Nội tâm đau đớn, làm Diệp Lạc theo bản năng nắm chặt hai tay, móng tay không lưu tình chút nào cắm thật sâu vào trong thịt, nàng cần thân thể đau đớn đến duy trì sự bình tĩnh, nàng sợ hãi chính mình hội không khống chế được, cái gì cũng không để ý mà chạy trốn đi!Còn Tử Dạ, nhìn thấy Diệp Lạc, trừ bỏ trong lòng là sự phẫn nộ, nội tâm ở chỗ sâu nhất lại có cảm giác không rõ ràng!

Hắn hận nàng, hận nàng sau lưng phản bội hắn, hận nàng là nữ nhân phụ hoàng giao cho hắn!

Nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, nội tâm sâu trong hắn hơi dao động, đó là cảm giác gì, ngay cả chính hắn cũng không biết!

Hắn thậm chí không biết, loại cảm giác này bắt đầu từ khi nào.Diệp Linh nhìn Diệp Lạc, trong mắt hiện lên một tia oán hận, oán hận chợt lóe lướt qua, nàng cực kỳ nhanh đổi lại vẻ mặt kinh hỉ, bước nhanh đi đến bên cạnh Diệp Lạc, kéo tay Diệp Lạc, giọng điệu dị thường thân thiết nói"Tỷ tỷ, tỷ không có việc gì, thật là tốt quá!

Tỷ biết không?

Khi nghe tin Lạc cung gặp hỏa hoạn, Linh Nhi thật sự sợ hãi, còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại tỷ nữa chứ. . . . . .

Nếu tỷ tỷ xảy ra chuyện gì, Linh Nhi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. . . . .

May mắn tỷ tỷ không có việc gì, thật sự là cám ơn trời đất nha. . . . ."

Nói đến câu sau, thanh âm Diệp Linh nghẹn ngào, đầu khẽ cúi thấp xuống, giống như khó có thể nói tiếp.Diệp Lạc nhẹ nhàng rút tay ra, khóe miệng giương lên ý cười trào phúng, thản nhiên nhìn Diệp Linh liếc mắt một cái, mặt không thay đổi nói" Thật không?

Bổn cung thân làm tỷ tỷ như vậy là không đúng rồi, sao có thể để lệnh muội thương tâm đây?"

Diệp Linh cúi thấp đầu, cắn cắn môi, bỗng nhiên cười nói"Tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội mà, muội sao có thể không quan tâm tỷ tỷ chứ?"

Diệp Lạc bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói" Thật không?

Ta còn tưởng rằng, ngươi ước gì ta chết đi?

Nguyên lai là ta trách lầm muội muội rồi!"

Nói xong, Diệp Lạc không để ý tới Diệp Linh nữa, quay đầu nhìn về phía Tử Dạ đang đứng ở trước cửa, thản nhiên hỏi"Không biết thái tử điện hạ đêm khuya đến tìm là có việc gì?"

Tử Dạ sắc mặt âm lệ, trên khuôn mặt lãnh tuấn không có một tia biểu tình, tròng mắt hung hăng nhìn thẳng Diệp Lạc, lạnh lùng nói:"Hảo cho một Thái Tử Phi!

Bản thái tử nghĩ rằng ngươi đã bỏ trốn khỏi hoàng cung, lại không thể tưởng được, đồ tiện nhân ngươi thế nhưng lại không coi bản thái tử ra gì, ở nơi đây hẹn hò cùng tình nhân sao?"

Diệp Lạc khi nhìn thấy Tử Dạ cùng Diệp Linh đột nhiên xuất hiện ở lãnh cung, cảm thấy đã đoán được ý đồ đến đây của Tử Dạ, lúc này thấy hắn không phân tốt xấu, tùy ý vũ nhục nàng, trong lòng nàng vẫn là một trận đau đớn, hắn đối với nàng, chẳng lẽ thật sự không tín nhiệm như vậy sao?

Nhớ tới những tháng ngày ở vách núi đen cùng hắn, hiện tại nhìn lại biểu tình lãnh khốc vô tình của hắn, Diệp Lạc trong lòng một mảnh buồn bã.

Nàng quật cường quay đầu, không muốn lại nhìn thấy nam nhân vô tình này.Tử Dạ thấy Diệp Lạc trầm mặc không nói, trong lòng lại phẫn nộ, hắn bước đi lên trước, một phen nắm cằm Diệp Lạc , tức giận quát"Tiện nhân!

Ngươi dám can đảm thiêu tẩm cung mẫu phi ta , bản thái tử tuyệt đối không tha cho ngươi!

Nói!

Gian phu của ngươi là ai?

Ngươi nói ra , bản thái tử có lẽ sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không, đừng trách bản thái tử thủ hạ vô tình!"

Nghe được những lời vô tình như thế, Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt, nàng quật cường nhìn Tử Dạ, nước mắt ngập tràn, nàng thê lương cười, nói" Tử Dạ, ở trong mắt của ngươi, ta chính là như vậy sao?

Vì sao phải một lần lại một lần nhục nhã ta?

Ta rốt cuộc làm sai cái gì?"

Nhìn ánh mắt đau thương của Diệp Lạc, trong lòng Tử Dạ chợt hiện lên một tia quen thuộc, trong trí nhớ hắn không khỏi hiện lên dung nhan khuynh thành đang ở sâu trong nội tâm hắn, thế nên hắn lại có một tia không đành lòng, tay nắm cằm Diệp Lạc, cũng không khỏi buông nhẹ đi nhiều.Trong mắt Tử Dạ hiện lên tia không đành lòng, há có thể tránh được ánh nhìn của Diệp Linh ?

Nàng sợ Tử Dạ sẽ mềm lòng, bỗng nhiên ở trong lãnh cung nhìn lướt qua, ôn nhu nói"Dạ, sự tình có lẽ cũng không phải như chàng nghĩ, tuy rằng vừa mới có cung nhân nói tỷ tỷ cùng Ứng Vương gia cùng một chỗ, có thể chỉ là trùng hợp thôi!

Làm sao chàng có thể nói tỷ tỷ như vậy chứ?

Hơn nữa, tỷ tỷ ẩn thân ở nơi này, có lẽ là có nguyên nhân khác chăng?"

Lời Diệp Linh vừa nói, đúng là đã nhắc nhở Tử Dạ mục đích tiến đến lãnh cung, khó có được cơ hội tốt để chỉnh Diệp Lạc như vậy , nàng làm sao có thể không nắm chặt?Quả nhiên, Tử Dạ nghe xong lời Diệp Linh nói, tia không đành lòng kia nháy mắt không còn sót lại chút gì, vốn đang bình ổn tức giận lại đột nhiên dâng lên, hắn mạnh tay dương lên đánh Diệp Lạc một bạt tai, tức giận quát"Đồ dâm phụ không biết xấu hổ !

Ngươi dám phản bội bản thái tử?"

Sau khi Diệp Lạc từ núi Thiên Hoa trở về, không biết vì sao, thân thể trở nên cực kỳ suy yếu, trừ bỏ thường cảm thấy mệt mỏi, nàng còn cảm thấy chán ăn, nàng hôm nay không có ăn uống gì, thân thể vốn suy yếu, hiện tại bị hắn đánh một bạt tai, nàng chỉ cảm thấy trong miệng một dòng chất lỏng mặn chậm rãi chảy ra, một tia máu tươi dọc theo khóe miệng chảy xuống, nàng cảm thấy mê muội, thân thể nàng choáng váng, không cầm cự được nữa, nàng ngã khụy xuống đất.Thanh nhi thét lên một tiếng kinh hãi, dưới tình thế cấp bách, hướng Diệp Lạc chạy tới, nàng đem Diệp Lạc đỡ lên, thất kinh kêu lên"Tiểu thư, người làm sao vậy?"

Diệp Lạc chỉ cảm thấy thân thể như nhũn ra, không có một tia khí lực, miễn cưỡng đối Thanh nhi lắc đầu, khóe miệng chậm rãi chảy xuống máu tươi, nhỏ giọt trên quần áo, nhìn giống như từng đóa hoa nở rộ tiên diễm , thoạt nhìn làm người ta thấy ghê người!Nhìn Diệp Lạc suy yếu như vậy, cùng dấu tay in trên má nàng, Thanh nhi trong lòng không khỏi giận dữ, nàng quay đầu giận trừng mắt nhìn Tử Dạ, tức giận nói"Thái tử gia!

Làm sao ngươi có thể đối với tiểu thư nhà ta như thế?

Nếu là ngươi không thích tiểu thư nhà ta, đại khái có thể bỏ tiểu thư nhà ta, ngươi nghĩ rằng ta và tiểu thư cần cái vương vị Thái Tử Phi sao?

Nếu không phải bởi vì hoàng thượng. . . . . . . ."

Thanh nhi nói còn chưa dứt lời, Diệp Lạc bỗng nhiên dùng hết khí lực toàn thân bắt lấy hai vai nhi , thống khổ nói"Thanh nhi!

Không nên nói nữa!"

Thanh nhi quay đầu nhìn mặt sưng đỏ của Diệp Lạc, trong lòng không khỏi đau xót, nghẹn ngào thanh âm nói"Tiểu thư. . . . . .

"
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 109: Tranh đoạt


Diệp Linh nhìn thoáng qua chủ tớ hai người Diệp Lạc đang ôm nhau trên mặt đất kia , khóe miệng giương lên ý cười thấy người gặp họa, nàng không đợi Tử Dạ mở miệng, bỗng nhiên vẻ mặt đau lòng nhìn Diệp Lạc chỉ trích nói:" Tỷ tỷ, làm sao tỷ có thể làm như vậy chứ?

Tỷ là Thái Tử Phi, làm sao có thể cùng Ứng Vương. . . . . .

Ai. . . ."

Nói tới đây, Diệp Linh nhu thuận chuyển hướng Tử Dạ nói" Dạ, chàng cũng đừng sinh tức giận với tỷ tỷ , phát sinh chuyện như vậy, nói ra cũng không dễ nghe, nhưng nàng dù sao cũng là tỷ tỷ Linh Nhi . . . . .

Dạ, chàng cũng đừng làm khó tỷ tỷ!"

Thanh nhi nghe vậy, trong lòng buồn bực, nàng cũng nhịn không được nữa, quay đầu hung hăng trừng Diệp Linh, tức giận nói"Nhị tiểu thư!

Ngươi không cần ngậm máu phun người!

Con mắt nào của ngươi nhìn thấy tiểu thư nhà ta cùng Ứng Vương gia ở cùng một chỗ?

Hừ, không cần ở nơi này giả thần giả quỷ, tiểu thư nhà ta căn bản cũng không có sai!"

Diệp Linh bị ánh mắt hung tợn của Thanh nhi dọa sợ tới mức lui về phía sau từng bước, nàng thấy Thanh nhi dám chỉ trích nàng, không khỏi tức giận khiến khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận nói"Ngươi. . . .

Tiện nhân này. . . . .

Dám nói với ta như thế ư ?"

Thanh nhi với Diệp Linh có thể nói là cực hận, nàng cười lạnh một tiếng, đe dọa nhìn Diệp Linh, tức giận nói"Ta cái gì mà không dám nói như thế đối với ngươi?

Ngươi một lần lại một lần hại tiểu thư nhà ta, ta đối với ngươi nói chuyện như vậy, đã là thực khách khí!"

Diệp Linh tức giận đến run cả người, nàng ủy khuất quay đầu hướng Tử Dạ nhìn lại, tay níu lấy ống tay áo Tử Dạ, giọng điệu tràn đầy ủy khuất nói" Dạ, chàng xem, dạng nô tỳ này cũng dám khi dễ thiếp như thế!

Thiếp tới nơi này, chẳng qua là lo lắng tỷ tỷ, nghĩ đến vấn an nàng một lát, nhưng lại bị một nô tỳ nhục nhã như thế, thiếp. . thiếp.. .

Rốt cuộc làm sai cái gì. . . . . ?"

Tử Dạ lạnh lùng nhìn Thanh nhi liếc mắt một cái, lạnh giọng nói"Một nô tỳ nho nhoi dám trước mặt bản thái tử kiêu ngạo như thế?

Thật sự là dạng chủ tử gì lại dạy dỗ dạng nô tài như thế!"

Thanh nhi không hề sợ hãi nhìn Tử Dạ, không để ý tới ám chỉ Diệp Lạc , lớn tiếng nói"Nô tỳ thì thế nào?

Chẳng nhẽ giống như ngài chẳng phân thị phi hắc bạch như thế, căn bản là không xứng với tiểu thư nhà ta!"

Tử Dạ nheo lại hai tròng mắt nguy hiểm , cả người tản mát ra hơi thở cuồng bạo, Thanh nhi nói xong, khiến tức giận của hắn có chỗ phát tiết, hắn hai mắt lộ ra hung quang, tức giận quát"Người đâu!

Đem tiện tỳ to gan này cấp bản thái tử lôi xuống!"

Vài thị vệ nháy mắt ở ngoài cửa xông vào, Thanh nhi vẻ mặt không ngại, lạnh lùng đứng ở tại chỗ, trên người tản mát ra một cỗ sát khí.Diệp Lạc chỉ cảm thấy đầu óc mê muội càng ngày càng choáng váng, hơn nữa lo lắng Thanh nhi, nhất thời tức thì nóng giận công tâm, rốt cuộc không kiên trì nổi, mắt tối sầm, liền ngất đi, trước khi bất tỉnh, nàng thoáng nhìn thấy một bóng người áo trắng hướng nàng xông tới, còn có bên tai truyền đến thanh âm Thanh nhi lo lắng."

Lạc nhi!"

Tử Ảnh vừa mới tới, nhìn Diệp Lạc sắc mặt tái nhợt đã hôn mê , tâm không khỏi nhói đau, hắn không để ý Tử Dạ cùng đám người còn lại, lo lắng theo Thanh nhi trong tay kéo Diệp Lạc vào trong lòng, nhẹ nhàng mà lay động , lo lắng gọi.

Đáng tiếc, mặc kệ hắn có gọi nàng như thế nào, giai nhân trong lòng vẫn là nhắm chặt hai mắt, không hề nhúc nhích.Nhìn Diệp Lạc yếu ớt như vậy , tim Tử Ảnh gần như muốn vỡ vụn, hắn vừa mới rời đi sau, cách đó không xa trong lúc vô ý nghe được hai cung nhân đang nói Tử Dạ cùng Diệp Linh mang theo phần đông thị vệ đi tới lãnh cung, trong lòng hắn bắt đầu thoáng có chút lo lắng, cho nên, liều lĩnh chạy trở về, nhưng hắn vẫn là chậm chân, thời điểm hắn chạy tới nơi này, giai nhân vẫn là đã bị thương tổn.Nhìn Tử Ảnh, sắc mặt Tử Dạ càng thêm âm lệ, trong tròng mắt đen tóe lên ánh lửa, gắt gao nhìn thẳng hai tay Tử Ảnh đang ôm lấy Diệp Lạc , âm thanh lạnh lùng nói"Hoàng đệ, buông nàng ra!"

Tử Ảnh cũng không để ý tới Tử Dạ, mà là ôn nhu lấy tay nhẹ nhàng lau đi vết máu lưu lại trên khóe miệng Diệp Lạc, sau đó dùng tay thương yêu khẽ vuốt hai má vừa hồng vừa sưng kia của Diệp Lạc.Tử Dạ tức giận, hắn cảm thấy một màn Tử Ảnh ôm lấy Diệp Lạc này thập phần chói mắt, một cảm giác rất không thoải mái, nội tâm của hắn ở chỗ sâu trong dâng lên, không biết vì sao, hắn không muốn nhìn thấy Diệp Lạc bị Tử Ảnh ôm vào trong ngực!

Hai tay của hắn gắt gao nắm chặt, gân xanh trên trán nổi lên, hiển nhiên là phẫn nộ đến cực điểm.Diệp Linh nhìn thoáng qua đám thị vệ đang đứng bất động, trong mắt hiện lên một tia hờn giận, tức giận quát nói" Các ngươi còn đứng làm gì?

Còn không đem tiện tỳ này mang xuống?"

Bọn thị vệ nghe lời Diệp Linh nói, cũng không có động, mà là hướng Tử Dạ nhìn lại.Diệp Linh thấy mấy tên thị vệ cũng không để ý tới nàng, nàng không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn đám thị vệ liếc mắt một cái, sau đó ghen ghét nhìn Tử Ảnh đang đem Diệp Lạc ôm vào trong ngực , nũng nịu trách:"Ứng Vương gia, làm sao người có thể đem tỷ tỷ ôm vào trong ngực như vậy?

Còn không đem tỷ tỷ của ta buông ra?"

Tử Ảnh lạnh lùng nhìn nàng một cái, lạnh giọng nói"Im miệng!

Ngươi căn bản không có tư cách kêu tỷ tỷ với Lạc nhi, nàng tốt đẹp như vậy , tại sao có thể có muội muội không biết liêm sỉ giống như ngươi vậy ?"

Diệp Linh trong lòng giận dữ, hai tay gắt gao nắm lấy, cắn chặt răng, xoay người giữ chặt ống tay áo Tử Dạ , ủy khuất nói"Dạ. . . chàng xem. . . . .

A. . . ."

Diệp Linh lời còn chưa nói hết, lại bị Tử Dạ một phen hung hăng đẩy ra, nàng không kịp đề phòng, liền ngã lăn ra đất, nàng không khỏi hốc mắt đỏ lên, nức nở nói"Dạ. . . . . ."

Tử Dạ đối với chuyện Diệp Linh ngã trên đất cũng không thèm liếc mắt nhìn tới một cái, mà là hai mắt gắt gao nhìn thẳng Tử Ảnh, lạnh giọng nói"Hoàng đệ, ngươi buông nàng ra!"

Hai tay Tử Ảnh gắt gao đem Diệp Lạc ôm vào trong ngực, hai mắt không hề mang ý sợ hãi cùng Tử Dạ chống lại, lạnh lùng nói:"Hoàng huynh, người nếu không quý trọng nàng sao không buông tay?

Vì sao phải tra tấn nàng như thế?

Ta nói rồi, nếu hoàng huynh không hảo hảo đối tốt với nàng, ta sẽ đem nàng cướp về, huynh một khi đã không quý trọng như vậy, từ hôm nay trở đi, ta tuyệt đối sẽ không đem nàng lại giao cho huynh!"

Tử Dạ mặt âm trầm, bỗng nhiên mạnh đi lên vài bước, kéo Diệp Lạc đang bị Tử Ảnh ôm vào trong ngực, lạnh lùng nhìn Tử Ảnh, gằn từng tiếng nói"Buông nàng ra!"
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 110: Ứng Vương tuyên chiến


Tử Ảnh cắn chặt răng, hai tay ôm chặt Diệp Lạc, biểu tình bình tĩnh nhìn Tử Dạ, lạnh lùng, gằn từng tiếng nói"Không được!"

Huynh đệ hai người, mắt lạnh đối nhau, thoáng chốc, trong lãnh cung lâm vào một mảnh tĩnh mịch, trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng hết sức căng thẳng, ai cũng không dám phát ra một chút thanh âm, vốn Diệp Linh cũng đang giả bộ khóc sụt sùi, cũng không khỏi cắn chặt lấy môi, quên mất việc khóc.Tử Dạ môi mỏng lãnh khốc khẽ nhấc lên ý cười trào phúng , hắn châm chọc nhìn Tử Ảnh, cười lạnh nói"Hoàng đệ, xem ra, ngươi đối với tiện nhân này thật đúng là mối tình thắm thiết a, đáng tiếc, ngươi dù yêu nàng thế nào, tiếc rằng, nàng cũng chỉ có thể là chính phi của bản thái tử!

Ngươi cho dù không cam tâm, ngươi cũng phải gọi nàng một tiếng hoàng tẩu!

Ngươi bây giờ, chẳng lẽ là muốn trước mặt bản thái tử, đem phi tử bản thái tử mang đi sao?"

Tử Ảnh trong lòng đau xót, lời Tử Dạ nói, giống như xát muối lên vết thương hắn!

Ở một khắc này, tim của hắn đau đớn cơ hồ không thể hô hấp!

Đúng vậy, hắn cho dù yêu nàng, dù không cam lòng thế nào, hắn đúng là vẫn còn gọi nàng một tiếng hoàng tẩu, cho dù hắn không muốn thừa nhận thế nào, nàng thủy chung vẫn là chính phi của Tử Dạ!Trong lòng đau đớn kịch liệt, làm thân thể hắn nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy, ngay tại nháy mắt hắn thất thần, trên tay bỗng nhiên chợt nhẹ, Diệp Lạc đã rơi vào lòng Tử Dạ!

Hắn chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, theo bản năng thân thủ muốn đem Diệp Lạc đoạt lại, lại bởi vì ánh mắt Tử Dạ tràn đầy châm chọc khinh thường, mà cứng đờ lại.Qua thật lâu sau, Tử Ảnh mới chậm rãi hạ hai tay xuống, hắn nhìn Tử Dạ, trong đôi mắt đen xinh đẹp có quyết tâm chân thật cùng đáng tin cậy , dùng giọng điệu vô cùng kiên định , chậm rãi nói"Hoàng huynh, ta sẽ không buông tay !

Một ngày nào đó, ta sẽ từ trong tay ngươi đoạt lại nàng!"

Tử Dạ lạnh lùng cười, dùng giọng điệu không chút tình cảm nào đáp trả"Ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội như vậy, cho dù bản thái tử không cần , bản thái tử tình nguyện hủy, cũng sẽ không nhường cho ngươi!"

Tử Ảnh mím chặt môi, nhìn thật sâu Diệp Lạc bị Tử Dạ ôm vào trong ngực liếc mắt một cái, trong mắt toát ra một tia không tình nguyện, sau đó thân thể cứng ngắc , cũng không quay đầu hướng ngoài lãnh cung đi đến.Diệp Linh ghen ghét nhìn một màn trước mắt này, trong lòng nàng hận đến cơ hồ chảy máu, dung nhan xinh đẹp vì phẫn nộ vặn vẹo thành một dúm , hai tay túm chặt làn váy, nàng thật hận!

Tại sao lại như vậy?

Tử Dạ không phải hận Diệp Lạc sao?

Tại sao lại biến thành như vậy?

Hắn hẳn là nên đem nữ nhân xấu xí kia tránh xa, hoặc là hung hăng dạy dỗ một trận rồi trục xuất khỏi cung mới đúng!

Cớ sao lại là đem ả ta che chở ôm vào trong ngực???Hắn sao có thể ở trước mặt nàng, ôm một nữ nhân khác?

Hơn nữa còn là một nữ nhân xấu xí như thế !

Ở một khắc này, Diệp Linh hận không thể đem Diệp Lạc từ trong lòng Tử Dạ kéo ra!

Nhưng nàng không có làm như vậy, mà là đứng lên, đi đến bên cạnh Tử Dạ, vẻ mặt ủy khuất nhìn Tử Dạ, ôn nhu nói"Dạ ca. . . . ."

Mà Tử Dạ lại mặt vô tình nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó ôm lấy Diệp Lạc, bước đi ra ngoài.Thanh nhi lạnh lùng đứng ở một bên, nhìn Diệp Linh cứng đờ tại chỗ , bên môi nhấc lên ý cười trào phúng .Nhìn thấy ý cười của Thanh nhi, Diệp Linh thẹn quá thành giận, nàng hung hăng nhìn Thanh nhi, tức giận quát"Tiện tỳ, ngươi dám can đảm châm biếm bổn cung?"

Thanh nhi khinh thường nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó xoay người hướng ngoài lãnh cung đi đến.Diệp Linh luôn luôn tâm cao khí ngạo, nào có thể chịu nhịn bị một hạ nhân vô lễ như thế?

Trong cơn giận dữ nàng cao giọng hét lên:"Tiện nhân!

Ngươi đứng lại cho bổn cung!"

Thanh nhi dừng bước lại, lạnh lùng quay đầu, nhìn Diệp Linh, mặt không thay đổi nói" Nhị tiểu thư, nơi này không phải Lưu Vân các của ngươi, cũng không phải Diệp phủ, nếu là ngươi muốn làm nhị tiểu như hay là sườn phi, nô tỳ khuyên ngươi một câu, ngươi vẫn nên quay về Lưu Vân các của ngươi cùng Diệp phủ để hiển uy phong của ngươi đi!"

Diệp Linh tức giận đến cả người run run, nàng đi lên vài bước, mạnh giơ tay lên, hung tợn hướng Thanh nhi tát tới!Nhìn Diệp Linh vung tay, Thanh nhi châm chọc cười, tùy tay một trảo, một phát bắt được cổ tay Diệp Linh.

Hơi hơi dùng sức nắm tay nàng, cười lạnh một tiếng, nói" Nhị tiểu thư, nô tỳ khuyên ngươi tốt nhất không nên cử động, nếu không, thân mình yểu điệu quen chiều chuộng của ngươi chỉ sợ không chịu nổi một ngón tay của nô tỳ!"

Nói xong, Thanh nhi nhẹ tay khinh đẩy, đem Diệp Linh đẩy ngã trên mặt đất, sau đó cũng không quay đầu lại bước đi ra ngoài.Diệp Linh bị Thanh nhi đẩy ngã xuống, nàng đau đến hét lên một tiếng, tức giận chỉ vào Thanh nhi mắng nhiếc:"Tiện nhân!

Ngươi không được đi, ngươi dám đối đáp với bổn cung như thế?

Bổn cung nhất định phải giết ngươi!

Người đâu!

Người đâu!"

Diệp Linh tiếng thét chói tai, trong lãnh cung rộng lớn tiếng vang vọng lại, nơi này là lãnh cung hẻo lánh, lại sẽ có người nghe được tiếng la của nàng sao?Chạy tới cửa lãnh cung Thanh nhi bỗng nhiên dừng bước, nàng quay đầu nhìn Diệp Linh đang thở hổn hển, bỗng nhiên âm hiểm cười, hạ thấp thanh âm nói nhỏ:"Nhị tiểu thư, lúc này ngươi vẫn là nên chạy nhanh rời đi thôi!

Hiện tại đã là đêm khuya rồi, nơi này chính là lãnh cung, là nơi từng không biết bao nhiêu phi tử chết oan ở đây, nếu ngươi không cẩn thận đánh thức các nàng, các nàng sẽ đi ra tìm ngươi lấy mạng đó nha!"

Nói xong, Thanh nhi không hề để ý tới Diệp Linh đang ngã ngồi trên mặt đất, rất nhanh đi khỏi.Diệp Linh oán hận nhìn bóng lưng Thanh nhi rời đi, phẫn nộ nói" Tiện tỳ kia, Bổn cung sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi không được đi!

Đứng lại cho ta!"

Đáng tiếc, Thanh nhi cước bộ dần dần đi xa, trong lúc nhất thời, trong lãnh cung rộng lớn, chỉ còn lại có một người Diệp Linh, chung quanh giống như yên tĩnh lại, ngoài lãnh cung gió lạnh đang rít gào không ngừng, phát ra nức nở giống như thanh âm gào khóc thảm thiết, ánh nến ở trên bàn bị gió thổi không ngừng mà lay động, tản mát ra quang cảnh lúc sáng lúc tối, toàn bộ lãnh cung giống như âm trầm đi rất nhiều.Diệp Linh mở to hai mắt, nhìn chung quanh không ngừng chớp lên những bóng ma, nhớ tới lời Thanh nhi vừa mới nói, không khỏi rùng mình một cái, há miệng run rẩy đứng lên, hoảng sợ nhìn lãnh cung không có một bóng người , cảm giác như có cái gì đó ở nơi bóng tối đang theo dõi nàng.Bỗng nhiên, ở cửa sổ, phát ra một tiếng kẽo kẹt, Diệp Linh sợ tới mức hét lên một tiếng, nhắm tịt hai mắt, hướng ngoài cửa xông ra ngoài chạy vội đi!
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 111: Có thai


Tử Dạ dung nhan âm trầm, ôm lấy Diệp Lạc, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của đám cung nhân , một đường hướng thư phòng Dạ Vân điện đi đến.Đám cung nhân Dạ Vân điện ánh mắt tò mò nhìn về phía nữ tử trong lòng Tử Dạ, bởi vì mặt Diệp Lạc nằm ở trong lòng Tử Dạ, bọn họ căn bản nhìn không rõ trong lòng Tử Dạ là ai, hơn nữa, bởi vì Diệp Lạc mặc trên người là phục sức cung nữ, làm bọn hắn lại càng thấy tò mò.Bất quá đám cung nhân tuy rằng trong lòng tò mò, nhưng không ai dám can đảm tiến lên nhìn kỹ, mà là đứng ở đằng xa, len lén nhìn trộm.Tử Dạ đi đến cửa thư phòng, thô bạo một cước đem cửa thư phòng đá văng, sau đó mặt không thay đổi đối tiểu thái giám đợi ở cửa nói" Đi gọi ngự y tới!"

Tiểu thái giám có điểm chần chờ" Thái tử gia, hiện tại ngự y chỉ sợ đã đi ngủ rồi, không bằng đợi ngày mai. . . . . .

"Tử Dạ không đợi tiểu thái giám nói xong, liền tức giận quát"Mau gọi ngự y tới, nếu ngự y không đến, ngươi liền dẫn theo đầu người tới gặp bản thái tử!"

Nói xong, không hề để ý tới kia tiểu thái giám, ôm lấy Diệp Lạc đi vào thư phòng, lại thêm một cước nữa, đem cửa thư phòng đá lên.Tiểu thái giám đứng ở cửa kia nào dám chậm trễ, liền vội vã hướng ngoài Dạ Vân điện chạy tới, vừa chạy trong lòng vừa nói thầm, người thái tử gia ôm trong lòng là ai vậy?

Xem bộ dáng không giống Linh sườn phi, mặc trên người phục trang cung nữ, chẳng lẽ là vị cung nữ nào đã bay lên thành phượng hoàng ư?Tử Dạ nào biết được ý nghĩ trong lòng tiểu thái giám?

Hắn ôm lấy Diệp Lạc vẫn không nhúc nhíc , bước đến thư phòng đi tới trước giường sau tấm bình phong, sau đó không chút thương tiếc , ném Diệp Lạc lên giường!Diệp Lạc thân hình nhỏ nhắn, bị hắn ném đi, nặng nề rơi xuống chiếc giường ,phát ra tiếng vang thật lớn , một trận đau đớn kịch liệt làm nàng trong hôn mê nhịn không được nhíu nhíu mày, trong miệng phát ra thanh âm khe khẽ, hai mắt lại vẫn đang nhắm nghiền, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.Tử Dạ sắc mặt âm trầm, nhìn Diệp Lạc nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt , sâu trong nội tâm dâng lên một cảm giác phức tạp , nhìn thấy Diệp Lạc thống khổ nhíu lông mày, sắc mặt hắn vốn âm lệ , không khỏi dịu đi, hắn chậm rãi đi đến trước giường ngồi xuống, lấy tay nhẹ nhàng xoa mặt Diệp Lạc, nhìn vết sưng đỏ thấy ghê người , không khỏi hơi nhíu mày, hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa mặt bị sưng đỏ kia của Diệp Lạc, một lát sau giống như bị kim đâm, hắn vội rụt tay trở lại!Hắn lui về phía sau vài bước, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, hắn làm sao có thể mềm lòng đối với nữ nhân này?

Hắn tại sao phải làm những chuyện vô bổ như vậy?

Chẳng lẽ là bởi vì lời Tử Ảnh vừa mới nói kia làm đảo loạn tâm tình của hắn?Nữ nhân này, là phụ hoàng tự mình chỉ hôn, lại phản bội hắn, cùng Tử Ảnh gian díu, thiêu cháy tẩm cung mẫu phi hắn kính yêu nhất !

Hắn làm sao có thể mềm lòng đối với nàng?

Hắn hẳn là nên hung hăng trừng phạt nàng đối với hắn không chung thủy, đem nàng nhốt trong địa lao, tra tấn đến chết mới phải!Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Dạ hiện lên nét âm tình bất định, hắn sắc mặt âm lệ, con ngươi đen lóe ra ánh lửa, đúng lúc này, ngoài cửa thư phòng truyền đến tiếng bước chân hỗn độn , tiểu thái giám mang theo ngự y quần áo không chỉnh tề đi đến, nhìn thấy Tử Dạ sắc mặt âm trầm đứng ở một bên, vội bẩm báo:" Thái tử gia, nô tài đã thỉnh ngự y tới!"

Tử Dạ sắc mặt âm trầm, cũng không để ý tới tiểu thái giám, mà là lạnh lùng đối ngự y đứng ở một bên nói" Nếu đến đây rồi, còn không đi chẩn trị bệnh, chẳng lẽ còn chờ bản thái tử mời ngươi sao?"

Ngự y bị thái độ lạnh lùng của Tử Dạ làm cho hoảng sợ, liền khom người nói" Thần không dám, thần lập tức đi chẩn trị bệnh ngay!"

Nói xong, ngự y không dám chậm trễ, chạy nhanh hướng Diệp Lạc nằm ở trên giường đi đến, bắt đầu bắt mạch .Ngự y biểu tình nghiêm túc tiếp tục bắt mạch, qua một hồi lâu, bỗng nhiên buông ra Diệp Lạc ra, bước nhanh đi đến bên cạnh Tử Dạ, vẻ mặt tươi cười, lấy lòng nói"Chúc mừng thái tử điện hạ, chúc mừng thái tử điện hạ!"

Tử Dạ nhíu mày kiếm tỏ ý không vui, lạnh lùng nhìn ngự y, lạnh giọng quát"Bản thái tử để ngươi chẩn trị, ngươi lại tới chúc mừng bản thái tử?

Lý ngự y, ngươi già nên hồ đồ rồi sao?"

Lý ngự y không để tâm lời Tử Dạ nói, vẫn tươi cười"Thái tử điện hạ sai cựu thần chẩn trị bệnh, cựu thần đã chẩn trị ra, đây đúng là việc vui mừng, bởi vì, vị cô nương kia đã có thai rồi!

"Nói tới đây, lý ngự y dừng một chút, không có để ý tới sắc mặt Tử Dạ càng ngày càng khó coi, vẫn tiếp tục vẻ mặt tươi cười nói"Thái tử điện hạ yên tâm, vị cô nương kia cũng không có gì trở ngại, nàng chỉ là bởi vì đang mang thai, lại nghỉ ngơi không tốt, hơn nữa không ăn uống điều độ, cho nên mới ngất xỉu, chỉ cần về sau hảo hảo điều dưỡng, liền không có cái gì trở ngại!"

Lý ngự y cũng chưa từng thấy qua Diệp Lạc, hắn gặp Diệp Lạc mặc cung nữ phục sức, trong lòng tưởng là một cung nữ được Tử Dạ sủng ái, cho nên mới gọi Diệp Lạc là cô nương.Tử Dạ sắc mặt càng thêm âm lệ, hắn lạnh lùng nhìn Lý ngự y, giọng điệu hàn triệt như đông hỏi"Nàng mang thai đã bao lâu?"

Lý ngự y vẫn không có phát giác sắc mặt Tử Dạ có bất ổn, hắn cười nói"Nếu là cựu thần không có nhìn lầm, vị cô nương này đã mang thai hơn hai tháng rồi!

Hiện tại đúng là thời điểm mang thai thân thể suy yếu nhất, phải hảo hảo điều dưỡng mới . . . . . ."

Lý ngự y lời vẫn chưa nói xong, bỗng nhiên ba một tiếng vang thật lớn, cắt đứt lời của hắn!

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tử Dạ vẻ mặt nổi giận đùng đùng, mà bàn gỗ khắc hoa bên cạnh hắn , đã bị đập nát một góc!Tử Dạ vẻ mặt hàn triệt nhìn Lý ngự y, lạnh giọng quát"Cút!

Cút ngay cho bản thái tử!

Chuyện ngày hôm nay, nếu ngươi dám hướng người khác lộ ra nửa câu, bản thái tử sẽ lấy đi mạng chó nhà ngươi!"

Lý ngự y thân mình không ngừng run rẩy, vẻ mặt sợ hãi nhìn Tử Dạ liếc mắt một cái, rồi vội vã thẳng bước chạy ra ngoài.Trong nội tâm Tử Dạ dâng lên phẫn nộ khôn cùng, nữ nhân ti tiện này!

Dám thừa dịp thời điểm hắn xuất cung, phản bội hắn, còn mang thai đứa nhỏ của kẻ khác?

Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha nàng!

Nàng dám khiến hắn hổ thẹn như thế, vậy cũng đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạt!
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 112: Bi phẫn


Tử Dạ hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Diệp Lạc vẫn đang nằm ở trên giường không nhúc nhích.

Nữ nhân dơ bẩn này, nàng căn bản cũng không có tư cách chạm vào giường của hắn!Hắn bỗng nhiên đi nhanh đến phía trước, mạnh tay túm tóc Diệp Lạc hung hăng nắm lấy, kéo ngã nàng xuống dưới sàn.Trên thân thể truyền đến đau đớn, làm Diệp Lạc sâu trong hôn mê tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy cả người rã rời, trên đầu cảm giác đau đớn kịch liệt, nàng nhịn không được khẽ kêu lên một tiếng, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra.Nàng còn không rõ ràng mình đang ở nơi nào, lại bỗng dưng đối diện với đôi mắt đen bừng bừng lửa giận, ngay sau đó, trên đầu truyền đến một trận đau đớn, đã bị người kia một phen kéo tóc giật lên.Tử Dạ dùng sức túm lấy mái tóc đen dài của Diệp Lạc, lãnh khốc vô tình nhìn Diệp Lạc, tức giận quát"Tiện nhân!

Ngươi dám làm nhục bản thái tử như thế?

Nói!

Gian phu của ngươi rốt cuộc là ai?

Nghiệt chủng trong bụng ngươi rốt cuộc là của ai ?"

Diệp Lạc cả người trống rỗng giọng điệu vô lực, nàng kinh ngạc nhìn Tử Dạ, thanh âm suy yếu nói"Ta không biết ngươi đang ở đây nói cái gì. . . . . . ."

Tử Dạ giơ tay lên đánh Diệp Lạc một bạt tai, tức giận quát"Tiện nhân!

Ngươi còn muốn chối sao?

Trong bụng ngươi đã mang thai nghiệt chủng người khác!

Chẳng lẽ ngươi đang còn muốn diễn trò trước mặt bản thái tử?

Nói!

Đồ nghiệt chủng này rốt cuộc là của ai ?"

Nghiệt chủng?

Diệp Lạc chỉ cảm thấy tim từng chút một lạnh dần, thân thể một trận rét run, cả người giống như ngã vào hố băng, nàng kinh ngạc nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa bụng vẫn đang còn bằng phẳng, ở một khắc này, nàng cơ hồ muốn cất tiếng cười to, nhưng là, nàng lại cười không nổi, làn thu thủy trong mắt dần dần dâng lên một tầng hơi nước, một giọt nước mắt trong suốt , theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống.Nàng thế nhưng lại mang thai, nàng thế nhưng mang thai đứa nhỏ của tên nam nhân vô lương tâm này!

Ông trời vì sao phải chọc ghẹo nàng như vậy?

Nàng thật vất vả mới khiến cho chính mình bình tĩnh trở lại, rồi đột nhiên nàng lại mang thai hài tử của hắn?

Một cảm xúc bi thương không thể khống chế hiện lên trong lòng Diệp Lạc.

Nước mắt rốt cuộc khống chế không nổi, một giọt rồi một giọt dọc theo hai má tái nhợt gầy yếu của nàng rơi xuốn trên mặt đất lạnh như băng.Tử Dạ thấy Diệp Lạc trầm mặc không nói, trong lòng lại trong cơn giận dữ, hắn mạnh tay hung hăng nắm lấy cổ trắng noãn thon dài của Diệp Lạc, cả giận nói"Nói!

Nghiệt chủng trong bụng ngươi rốt cuộc là của ai ?"

Diệp Lạc tính đẩy nam nhân ác ma này ra , nhưng lại lực bất tòng tâm, nàng hai tay vô lực chống đỡ Tử Dạ, thanh âm suy yếu vô lực nói"Buông. . . . . . ."

"Thả ngươi ra?"

Tử Dạ bên môi gợi lên nụ cười tàn nhẫn, mạnh đem Diệp Lạc ném lên trên, trong giọng nói không có một tia độ ấm"Ngươi là đồ tiện nhân, bản thái tử muốn ngươi sống không bằng chết!

Nói, nghiệt chủng trong bụng ngươi có phải hay không là của hoàng đệ ?

Có phải hay không?"

Diệp Lạc cố nén đau đớn trên thân thể gượng bò dậy, miễn cưỡng chống đỡ thân thể đang lảo đảo muốn ngã, quật cường nhìn Tử Dạ, đáy lòng lại một mảnh lạnh lẽo, chỉ một chớp mắt tại đây, Diệp Lạc đột nhiên cảm giác được chính mình đã sai lầm, nàng thật sự sai lầm rồi, một nam nhân bạo ngược tự đại, không phân tốt xấu như vậy , căn bản là không xứng trở thành vua của một nước!

Nàng ở một khắc này, trong lòng đã tràn ngập hối hận, nàng không nên, không nên vì nguyện vọng mẫu thân , lại tiến cung, nàng không nên bởi vì chuyện riêng chính mình , liên lụy Thanh nhi cùng người Thủy Vân cung, vì nam nhân này căn bản là không xứng, hắn không xứng đáng để các nàng vì hắn mà trả giá!Nghĩ đến tuấn dung ưu thương của Tử Ảnh, nghĩ đến chính mình khổ sở chịu ủy khuất, nghĩ đến ở trên núi Thiên Hoa cùng Tử Dạ ở chung một quãng thời gian, trong lòng của nàng giống như đang rỉ máu.

Nàng lặng yên nhìn nam nhân trước mắt này lãnh khốc vô tình , dưới đáy lòng chỗ sâu nhất, chậm rãi dâng lên một cỗ bi thương khó có thể hình dung !Tử Dạ bị ánh mắt bình tĩnh kia của Diệp Lạc nhìn chọc giận, một cỗ phẫn nộ không thể điều khiển tự động dâng lên, nắm cổ tay Diệp Lạc, phút chốc siết chặt lại, lạnh giọng nói"Tiện nhân!

Ngươi không nói có phải không?

Như vậy bản thái tử hiện tại sẽ giết ngươi!"

Diệp Lạc khóe miệng giương lên ý cười thê lương, nàng lặng yên nhìn nam nhân trước mắt tàn nhẫn vô tình này , dùng thanh âm suy yếu khó khăn nói" Ta sẽ không nói . . . . .

Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết. . . . .

Ai là phụ thân của nó. . . . . . . ."

Tử Dạ giận dữ, hắn mạnh tay giơ lên, hung hăng đánh Diệp Lạc một cái tát, sau đó mạnh mẽ đem nàng đẩy xuống sàn.Diệp Lạc chỉ cảm thấy thân thể bị ném ra giữa không trung, sau đó giống như tấm vài mỏng manh, nặng nề mà ngã xuống dưới, một trận đau đớn đánh úp lại, cổ họng nàng chợt cảm thấy ngọt, một ngụm máu tươi chợt phun ra, máu tươi phun lên trên quần áo nàng, giống như từng đóa hoa tươi tiên diễm , hơn nữa có phần chói mắt.Nàng thở hổn hển, chậm rãi, cực kỳ khó khăn bò dậy, từng điểm từng điểm đứng lên, nàng cắn chặt lấy môi dưới, trên trán trơn bóng , bởi vì đau đớn mà đã lấm tấm mồ hôi, nàng cố nén đau đớn kịch liệt trên thân thể kia, thân thể run rẩy quật cường đứng lên!

Nàng, không cho phép mình ở trước mặt người nam nhân này lộ vẻ yếu thế.Tử Dạ mặt không thay đổi nhìn Diệp Lạc, khóe miệng giương lên ý cười tàn nhẫn , hắn lạnh lùng, tàn nhẫn vô tình nói"Tiện nhân!

Ngươi không nói phải không?

Hảo!

Bản thái tử trước hết cho nghiệt chủng trong bụng ngươi biến mất, lại chậm rãi tra tấn ngươi!

Nhìn ngươi mạnh miệng tới khi nào!"

Diệp Lạc hai tay gắt gao nắm chặt, sắc mặt xanh mét vẻ mặt bi phẫn nhìn Tử Dạ, khàn giọng nói" Tử Dạ!

Ngươi là đồ ác ma!

Ta lúc đầu thật sự là mắt bị mù rồi!"

"Mắt mù ư?

Ha ha!"

Tử Dạ cất tiếng cười to, hắn vẻ mặt cuồng bạo nhìn Diệp Lạc, cao giọng nói" Diệp Lạc!

Ngươi thật sự là một nữ nhân không biết xấu hổ!

Lúc trước, ngươi lợi dụng phụ hoàng, đê tiện ngồi lên trên ngôi vị Thái Tử Phi, bởi vì không chiếm được sủng ái bản thái tử, nhịn không được tịch mịch, liền đi quyến rũ Ứng Vương, nay bị bản thái tử phát hiện gian tình, lúc này còn có mặt mũi nào đi chỉ trích bản thái tử?"
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 113: Uy hiếp


Tâm Diệp Lạc giống như đã vỡ vụn thành trăm mảnh, nàng thống khổ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Nàng cùng hắn đại hôn, trở thành Thái Tử Phi, căn bản không phải điều nàng mong muốn, nàng vốn là vì nguyện vọng mẫu thân trước khi chết, chỉ đơn thuần trợ hắn đăng cơ, bảo hộ hắn mà thôi, nàng thế nhưng không có bảo vệ tốt cho lòng mình, khiến bản thân mình mất mát trên người nam nhân tàn nhẫn vô tình này .Mà hắn cũng không yêu nàng, đối với nàng chán ghét đến cực điểm, đơn giản vì nàng không phải là người hắn yêu, đơn giản vì hắn bị buộc phải lấy nàng!

Nàng vốn có thể lạnh nhạt không quan tâm hết thảy, nhưng nam nhân lãnh khốc vô tình này , lại cứ không nguyện ý buông tha nàng, đối với nàng chán ghét, lại cứ càng muốn đến trêu chọc nàng, chỉ đợi nàng đau khổ, lại một lần nữa tàn nhẫn thương tổn nàng, đơn giản vì người hắn yêu là muội muội nàng, đơn giản vì nàng là nữ nhân hắn không thương yêu, hắn có thể đối với dung mạo khuynh thành của nàng ôn nhu vô cùng, cũng không đối với nàng hiện tại có một tia tình cảm yêu quý!Nàng vẫn nhớ rõ tại thời điểm dưới núi Thiên Hoa, hắn đem nàng ôm vào lồng ngực ấm áp, ôn nhu nói nàng chờ hắn, nhưng khi đối mặt nàng bây giờ, lại tàn nhẫn vô tình nói với nàng, muốn nàng sống không bằng chết!Nàng không để ý khuyên bảo của Thanh nhi cùng Du Hàn , cố ý quay lại cung, trừ ỏ vì chuyện mẫu thân, kỳ thật ở chỗ sâu trong nội tâm của nàng lại là vì người nam nhân này, trong lòng của nàng thủy chung đối với hắn có một tia hi vọng, nhưng nàng sai lầm rồi, nàng thật sự sai lầm rồi, người nam nhân này, căn bản không đáng nàng vì hắn trả giá.

Bởi hắn không có trái tim!Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn nối tiếp nhau kéo đến, đầu óc nàng dần mơ hồ, thân thể nàng cơ hồ không thể đứng thẳng, nàng cố gắng dùng tay chống đỡ thân thể, nàng không thể trước mặt nam nhân này té xỉu, không thể!Tử Dạ lạnh lùng nhìn Diệp Lạc, nội tâm phẫn nộ không ngừng dày vò hắn, hắn không thể chịu đựng được việc bị nữ nhân này phản bội!

Nghĩ đến lời nói của Tử Ảnh thời điểm ở lãnh cung lại khiến hắn giận giữ không thôi!Dám phản bội hắn, hắn tuyệt không dễ dàng buông tha nàng!

Người của hắn, cho dù hắn không thương, hắn cũng tuyệt đối sẽ không cho phép người khác có ý đồ khác!Tử Dạ gợi lên ý cười lãnh khốc.

Tử Ảnh!

Ngươi nghĩ sẽ có được nàng sao?

Bản thái tử liền cố tình khiến ngươi không được như mong muốn!

Ngươi chờ đấy, ta sẽ khiến ngươi thống khổ cả đời!Nghĩ đến đây, Tử Dạ bỗng nhiên quay đầu lớn tiếng nói"Người đâu!"

Tiểu thái giám đứng chờ ở ngoài cửa rất nhanh tiến vào, khi hắn lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Lạc người đầy máu tươi thì hoảng sợ mở to hai mắt, cả người run run cứng đờ tại chỗ, thậm chí đã quên sự tồn tại của Tử Dạ .Tử Dạ không vui nhìn tiểu thái giám kia liếc mắt một cái, tức giận nói"Đem tiện nhân này nhốt vào trong địa lao!

Không có mệnh lệnh bản thái tử, ai cũng không được tới địa lao nửa bước, nếu không, bản thái tử sẽ lấy đầu kẻ đó!"

Tiểu thái giám sửng sốt một hồi lâu mới run giọng nói"Dạ!"

Nói xong, hắn run run lật đật đi đến bên cạnh Diệp Lạc, nhẹ giọng nói"Thái Tử Phi, thỉnh người đi theo nô tài?"

Cảm giác mê muội càng ngày càng kịch liệt, Diệp Lạc miễn cưỡng bước từng bước có chút run run đi về phía trước, lại chỉ cảm thấy một trận quay cuồng trời đất, thân thể mềm nhũn, nặng nề ngã ở trên mặt đất.Thấy Diệp Lạc đột nhiên té xỉu, tiểu thái giám hoảng sợ, hắn không biết làm sao nhìn Tử Dạ, có điểm kinh hoảng nói"Thái tử gia, Thái Tử Phi người. . . . . ."

Tử Dạ mặt không thay đổi nhìn tiểu thái giám, lạnh lùng ra lệnh:"Đem nàng mang xuống!"

Tiểu thái giám do dự một chút, không dám không nghe phân phó của Tử Dạ, đành phải động thủ đem thân thể Diệp Lạc bế lên, ai biết, hắn mới vừa mới ôm lấy, liền truyền đến một tiếng gầm"Buông nàng ra!"

Tiểu thái giám tay run lên, Diệp Lạc thiếu chút nữa ngã xuống , hắn không biết làm sao nhìn Tử Dạ, thái tử gia không phải sai hắn đưa Thái Tử Phi nhốt vào trong địa lao sao?

Vì sao đột nhiên lại bảo mình buông tay?Tử Dạ sắc mặt âm trầm, bỗng nhiên đi nhanh tới, một phen tiếp nhận Diệp Lạc trong tay tiểu thái giám, sau đó đối tiểu thái giám lạnh lùng nói:"Đi gọi hai cung nữ tới đây !"

Tiểu thái giám vẻ mặt không hiểu khẽ liếc nhìn Tử Dạ, đành phải xoay người hướng ngoài thư phòng đi đến, đúng lúc này, bỗng nhiên một thiếu niên mặc y phục thái giám màu lam đi đến, hắn nhìn tiểu thái giám liếc mắt một cái, sau đó đối Tử Dạ nói:" Thái tử!"

Tử Dạ không vui quay đầu nhìn về phía người mới tới, đợi hắn thấy rõ ràng , không khỏi kinh ngạc nhướng mày, trầm giọng nói"Là ngươi?"

Người thái giám thiếu niên kia bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Diệp Lạc đang bị Tử Dạ ôm vào trong ngực , trong mắt chợt lóe lướt qua một chút lo lắng cùng phẫn nộ, hắn ngẩng đầu, nhìn Tử Dạ, thản nhiên nói"Thái tử gia nếu nhận thức được ta, như vậy, có hay không nên nói chuyện một chút?"

Tử Dạ trầm ngâm trong chốc lát, quay đầu đối tiểu thái giám phân phó nói"Ngươi lui ra, không có phân phó của bản thái tử , ai cũng không thể tiến vào!"

Tiểu thái giám như trút được gánh nặng, liền lên tiếng, lui ra ngoài.Đợi tiểu thái giám lui ra, thái giám thiếu niên nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, thản nhiên hỏi"Trong lòng thái tử gia là Thái Tử Phi sao?"

Tử Dạ sắc mặt trầm xuống, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà là lạnh lùng nói:"Ngươi cũng không phải người trong cung , tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"

Thiếu niên thái giám đúng là Du Hàn, hắn mỉm cười, nhìn Tử Dạ, nói" Thái tử gia, thực không dám dấu diếm, ta hôm nay đến, là vì Thái Tử Phi!"

Tử Dạ khẽ nheo mắt đen nguy hiểm, lạnh lùng nói:"Du hàn, ta không quan tâm ngươi là người phương nào!

Nhưng ngươi tốt nhất đừng nên có chủ ý gì với người của bản thái tử"Du hàn không hề ý sợ hãi hai mắt nhìn thẳng Tử Dạ, thản nhiên nói"Du Hàn đến đây, chính là hi vọng thái tử không nên thương tổn Thái Tử Phi, nếu không, Thủy Vân cung chúng ta, sẽ không tiếc hết thảy, đem Thái Tử Phi mang ra ngoài cung!"

Con ngươi đen của Tử Dạ lóe lên tia lửa sắc lẹm, gằn giọng nói:"Ngươi là đang uy hiếp bản thái tử sao?"
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 114: Bất đắc dĩ của Du Hàn


Du Hàn cười nhẹ, giống như không sợ hãi liếc mắt nhìn Diệp Lạc đang bị Tử Dạ ôm vào trong lòng một cái, giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng nói"Ngươi đường đường là thái tử gia, Du Hàn sao lại dám uy hiếp ngươi?

Chẳng qua, Du Hàn ta tin tưởng, trước mắt, thái tử gia tuyệt đối sẽ không muốn cùng Thủy Vân cung đối địch, hiện tại quan hệ giữa thái tử gia cùng hoàng hậu, đúng là đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, há lại có tinh lực đến ứng phó Thủy Vân cung?

Trong chuyện này lợi hại, chỉ sợ không cần Du Hàn nói, thái tử gia trong lòng cũng tất nhiên hiểu được!"

Tử Dạ không nói gì, hắn mặt âm trầm, im lặng một hồi, bỗng nhiên xoay người đem Diệp Lạc nhẹ nhàng đặt lại trên giường, sau đó mới xoay người đối Du Hàn lạnh nhạt nói"Bản thái tử quả thật không nghĩ cùng Thủy Vân cung đối địch, bất quá, đều không phải là bản thái tử sợ Thủy Vân cung, mà là bản thái tử thiếu nàng một cái nhân tình!"

Du Hàn mắt lạnh lẽo lóe lên, hắn ý vị thâm trường nhìn Tử Dạ liếc mắt một cái, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, thản nhiên nói"Nếu thái tử gia vẫn nhớ rõ cung chủ, như vậy, xin mời thái tử gia hảo hảo đối xử tử tế với Thái Tử Phi!

Nếu không, một ngày nào đó, thái tử gia sẽ hối hận không kịp!"

Mắt Tử Dạ khẽ nheo lại, hắn mặt không thay đổi khẽ hừ một tiếng, cũng không trả lời Du Hàn, chính là dưới đáy lòng, lại nhấc lên một trận cuộn sóng, nữ nhân xấu xí này, cùng nàng rốt cuộc là quan hệ gì?

Thủy Vân cung cư nhiên không tiếc sai hộ pháp Du Hàn tiến cung cảnh cáo hắn?

Hắn không phải là sợ Thủy Vân cung, Thủy Vân cung cho dù lợi hại như nào, bất quá cũng chỉ là một môn phái giang hồ nho nhỏ, tay hắn nắm một nửa binh lực Tây Lương quốc, há lại e ngại một tổ chức giang hồ ư?

Hắn chính là tại nội tâm sâu trong không nghĩ muốn cùng nàng đối địch mà thôi!Nghĩ đến đây, trong đầu Tử Dạ không khỏi hiện lên dung nhan tuyệt mỹ, còn có nét ưu sầu trên vầng trán nàng, trong lòng hắn bỗng nhiên vừa động, một ý niệm mơ hồ không rõ chợt lóe lên trong đầu hắn, hắn muốn nắm bắt, lại phát hiện không thu hoạch được gì!Du Hàn từng tận mắt thấy tình cảnh Tử Dạ ở núi Thiên Hoa tự mình đem Diệp Lạc ôm vào trong lòng, hắn biết, Tử Dạ yêu thích dung mạo khuynh thành của Diệp Lạc, hắn đối xử Diệp Lạc như bây giờ, chẳng qua là bởi vì hắn không biết Diệp Lạc chính là Phiêu Linh đã cứu hắn mà thôi!

Nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh lùng của Du Hàn hiện lên ánh nhìn không dễ nhận thấy, khóe miệng hắn không tự chủ dâng lên một chút châm chọc, nếu, có một ngày, Tử Dạ phát hiện Diệp Lạc cùng Phiêu Linh kỳ thật chính là một người, trong lòng hắn sẽ nghĩ như thế nào đây?

Chỉ sợ nếu biết hắn sẽ chẳng dám làm vậy đi?Nghĩ đến đây, Du Hàn bất động thanh sắc hướng Diệp Lạc nằm ở trên giường nhìn lại, khi hắn nhìn thấy trên người Diệp Lạc kia đầy những vết máu, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ cùng sát khí khó có thể cảm thấy !

Người nam nhân này, cư nhiên dám đối đãi nàng như thế!Hai tay Du Hàn giấu trong ống tay áo nắm chặt lại, nếu không phải bởi vì Diệp Lạc, hắn thật sự muốn giết nam nhân trước mắt này!

Nữ tử hắn hết lòng che chở bảo hộ, lại bị tên nam nhân này tàn nhẫn thương tổn!

Điều này làm hắn không thể khống chế phẫn nộ!Hắn phẫn nộ chính mình vô dụng, trơ mắt nhìn nàng bị thương tổn, lại cái gì cũng không thể làm, hắn thống hận chính mình không thể bảo hộ nàng, lại muốn theo phân phó của nàng đi làm nhiệm vụ!

Biết rõ, để nàng ở lại trong cung, sẽ làm nàng bị càng nhiều thêm thương tổn, nhưng hắn lại vô lực ngăn cản chuyện này!

Đơn giản vì trợ người nam nhân này đăng cơ làm đế, là nguyện vọng mẫu thân Diệp Lạc – ân nhân cứu mạng của hắn !Du Hàn thất vọng đau khổ, đáy lòng dâng lên một cỗ nồng đậm chua sót, hắn chán nản nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu đối Tử Dạ thản nhiên nói"Điều cần nói ta đã nói xong, cáo từ!"

Nói xong, Du Hàn liền xoay người, động tác có điểm cứng ngắc đi ra ngoài cửa."

Chậm đã!"

Vẫn trầm mặc, Tử Dạ bỗng nhiên trầm giọng hỏi"Nàng ở nơi nào?

Bản thái tử muốn gặp nàng!"

Du Hàn dừng bước lại, trầm mặc một hồi, mới thản nhiên nói"Ngày ngươi gặp nàng, không phải là hiện tại!"

Nói xong, không quay đầu lại mà thẳng bước đi ra ngoài.Lãnh cung, trong đình viện hoàn toàn yên tĩnh, Thanh nhi biểu tình cực kỳ bất an đi tới đi lui, nàng thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra phía ngoài một mảnh hắc ám, trên bầu trời bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống trên quần áo đơn bạc của nàng , sau đó tan chảy thành từng giọt nước, biến mất ở trên qần áo, chỉ để lại vệt nước nhỏ.Gió lạnh thổi qua, mang theo một cỗ giá lạnh đập vào mặt, mà Thanh nhi lại chẳng hề để tâm, trên mặt tú lệ của nàng toát lên thần sắc cực kỳ lo lắng.Rốt cục, bên ngoài đình viện truyền đến một trận cước bộ rất nhỏ , trong đêm tối yên tĩnh , truyền rõ ràng vào trong tai Thanh nhi, Thanh nhi bước nhanh hướng bên ngoài đình viện đi đến, nhẹ giọng hỏi"Du đại ca?"

Theo lời Thanh nhi vừa hạ xuống, Du Hàn trong bóng đêm vọt ra.

Hắn nhìn Thanh nhi khẽ liếc, áp để thanh âm nói"Về trong lãnh cung trước đi, phía trước cách đó không xa có người!"

Thanh nhi không dám nói nhiều, xoay người hướng trong lãnh cung đi đến, mà Du Hàn đứng tại chỗ, ngưng thần cẩn thận nghe ngóng trong chốc lát sau, thế này mới đi theo Thanh nhi lắc mình vào lãnh cung.Trong lãnh cung im ắng , trừ bỏ ngọn đèn ở trên bàn bị gió thổi lung lay, phát ra ánh quang lúc sáng lúc tối, cũng chỉ có gió lạnh bên ngoài kia thỉnh thoảng gào thét giống như thanh âm quỷ khóc nức nở, trong lãnh cung tĩnh mịch âm lãnh, làm người ta không rét mà run.Thanh nhi nhẹ nhàng mà đem cửa lãnh cung đóng lại, sau đó khó kìm nổi hướng về phía Du Hàn hỏi"Du đại ca, tiểu thư thế nào?

Làm sao huynh không đưa tiểu thư về?"

Du Hàn nhẹ nhàng thở dài một hơi, trầm mặc một hồi, mới nói"Thanh nhi, ta không thể mang cung chủ trở về!"

Thanh nhi có điểm không hiểu nhìn Du Hàn, vội la lên"Du đại ca, huynh vì sao không thể đem tiểu thư trở về?

Hiện tại thái tử gia đối tiểu thư giống như đã có hiểu lầm lớn, tiểu thư ở trong tay thái tử gia, thái tử gia nhất định sẽ không để cho nàng yên ổn !"

Nói tới đây, Thanh nhi thần sắc lại lo lắng, nàng dậm chân, mạnh xoay người đi ra phía ngoài, nói" Không được, muội phải đi cứu tiểu thư ra!"
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 115: Thanh Nhi sầu não


Du Hàn ánh mắt lạnh lùng nhanh tay mạnh mẽ lắc mình ngăn cản Thanh nhi, nói" Thanh nhi!

Muội muốn làm gì!"

Thanh nhi cắn chặt răng, dậm chân, nói" Du đại ca, huynh đừng ngăn cản muội!

Tiểu thư hiện đang mất đi võ công, thân mình lại không tốt, muội nhất định phải đem tiểu thư cứu ra!"

Du Hàn kéo tay Thanh nhi lại, trầm giọng nói"Thanh nhi!

Muội bình tĩnh một chút!

Muội nghĩ rằng ta và muội không muốn cứu cung chủ ra sao?

Tâm lý của ta so với muội còn lo lắng cho nàng hơn!

Chính là, muội có nghĩ tới hay không, nơi này không phải bên ngoài!

Nơi này là hoàng cung!

Cho dù chúng ta liều lĩnh cứu được cung chủ, thì cũng có năng lực chạy trốn tới nơi nào đây?

Tạm thời không nói đến việc làm như vậy sẽ bại lộ thân phận chúng ta, cho dù cung chủ biết, nàng cũng sẽ không muốn chúng ta làm như vậy !

Tối hôm nay, chuyện Tử Dạ đột nhiên dẫn mọi người xông thẳng vào lãnh cung, phỏng chừng đã truyền tới tai Long Ngữ Lan, hiện tại cung chủ ở bên người Tử Dạ, hẳn là an toàn nhất !

Cho nên, chúng ta nhất định phải vững vàng, hết thảy chờ cung chủ tỉnh lại rồi hẵng nghĩ cách sau!"

Thanh nhi không cam lòng dậm chân, lớn tiếng nói"Du đại ca!

Thái tử gia nhất định sẽ không để yên cho tiểu thư !

Tiểu thư ở lại chỗ của hắn như thế nào lại an toàn?

Không nói đến thái tử gia bây giờ đối với tiểu thư hiểu lầm sâu như vậy, chỉ cần nhị tiểu thư kia có ý đồ xấu, bọn họ ắt sẽ không bỏ qua cho tiểu thư!

Tiểu thư hiện tại thân mình suy yếu như vậy, nếu lại bị nàng ta hãm hại, vậy phải làm thế nào đây?"

Du Hàn trầm mặc một hồi, nói" Tử Dạ hiện tại tuyệt đối sẽ không thương tổn cung chủ, về phần Diệp Linh, hiện tại nàng sẽ không giở trò gì được đâu, muội đại khái không cần phải lo lắng!

Thanh nhi, chúng ta bây giờ trọng yếu nhất là, trước tiên đem hoàng thượng cứu ra!

Hiện tại Long Ngữ Lan đã thiếu kiên nhẫn, nếu hoàng thượng vẫn đang ở trong tay bà ta, chỉ sợ đến lúc đó sẽ cực kì bất lợi!"

Thanh nhi trong lòng biết lời Du Hàn nói là sự thật, lấy tính cách tiểu thư, tuyệt đối sẽ không để nàng làm việc tùy hứng sau lưng, nhưng thái độ Tử Dạ đối tiểu thư thật sự là làm người ta lo lắng, Lạc cung ở thời điểm các nàng xuất cung trong ngày hôm ấy liền mạc danh kỳ diệu cháy lớn hóa thành tro tàn, mà hiềm nghi lớn nhất lại ở trên người tiểu thư, bởi vì, nàng căn bản là không giải thích được tại sao nàng thoát được trận đại hỏa kia!

Mà hơn nữa Ứng Vương Tử Ảnh đột nhiên xuất hiện, Tử Dạ hiện tại chỉ sợ đã hoàn toàn tin lời gièm pha của nhị tiểu thư rồi!

Nhìn thái độ hắn đối tiểu thư như thế cũng đã biết, hắn đối chuyện phản bội của tiểu thư đã tin không hề nghi ngờ!Nhưng làm nàng cảm thấy kỳ quái là, Tử Dạ nếu không thích tiểu thư nhà nàng, vì sao lại vì chuyện tiểu thư nhà nàng cùng ứng Vương lại gây khó dễ khiêu khích châm biếm tức giận?

Chẳng lẽ, đơn thuần bởi vì tiểu thư phản bội hắn, cho nên hắn không thể dễ dàng tha thứ chuyện tiểu thư và Ứng Vương ở cùng một chỗ hay sao?Thanh nhi vốn chỉ là một người tâm tư đơn thuần, nhưng chứng thật bởi thái độ Tử Dạ quá mức kỳ quái, cho nên nàng mới cảm thấy có điểm không hợp tình hợp lý.Kỳ quái như vậy, nhưng nàng nghe lời Du Hàn nói xong, đã chậm rãi bình tĩnh lại, không hề như vừa nãy xúc động như vậy.Nàng tỉnh táo lại , thế này mới giật mình nhìn tay của mình bị Du Hàn nắm chặt, nàng không khỏi đỏ khuôn mặt lên, nhỏ giọng đối Du Hàn nói" Du đại ca, huynh trước buông tay muội ra!"

Du Hàn hơi ngẩn ra, thế này mới phát hiện mình còn đang nắm lấy tay Thanh nhi, không khỏi có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó buông Thanh nhi ra, lặng yên xoay người sang chỗ khác.Trong mắt Thanh nhi hiện lên một tia ảm đạm, nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, cánh tay lén lút lùi về trong ống tay áo rộng thùng thình , nhẹ nhàng mà mơn trớn bàn tay vừa mới bị Du Hàn nắm qua, tưởng như vẫn cảm thấy được nhiệt độ do Du Hàn lưu lại, Thanh nhi không khỏi cảm thấy rung động trong lòng, nàng biết, từ nhỏ trong mắt hắn cũng chỉ có tiểu thư, mà trong mắt của nàng, cũng chỉ có hắn.

Hắn đối tiểu thư là hiểu rõ che chở cùng ôn nhu, mà nàng, biết rõ tim của hắn chỉ có tiểu thư, lại vẫn đang kìm lòng không đậu mà thích hắn!Hắn là nam nhân duy nhất trong Thủy Vân cung, trước đây, hắn thường thường trầm mặc đi theo bên cạnh tiểu thư, mặc kệ tiểu thư muốn hắn làm cái gì, hắn đều không có nửa câu oán hận, khi đó, nàng thích nhất nhìn bộ dáng hắn mỉm cười , nhưng hắn chỉ có đối với tiểu thư mới có thể lộ ra tươi cười, nàng vẫn là lặng yên thích hắn!

Đơn giản là, năm nàng mười ba tuổi, hắn đối với nàng trong lúc lơ đãng đã lộ ra vẻ ôn nhu không thể nào quên.Nàng vẫn nhớ rõ ràng, năm nàng mười ba tuổi, bởi vì không cẩn thận đã làm sai chuyện, mà bị mẫu thân Diệp Lạc phạt quỳ gối trước cửa Thủy Vân cung.

Ngày đó trời mưa to tầm tã, nàng mặc áo đơn bạc, một người cô độc quỳ gối ngoài cửa lớn Thủy Vân cung , bởi vì Thủy Vân cung cung quy cực nghiêm, cho nên, Thủy Vân cung bọn tỷ muội không có ai dám tới gần nàng, mà nàng, bởi vì đã làm sai chuyện, chỉ có thể cố nén rét lạnh thấu xương kia , lặng yên quỳ gối trong mưa to!Ngay tại thời điểm nàng quỳ cả một ngày, thời điểm vừa đói vừa lạnh đó, nàng chợt thấy hắn, trong tay đang cầm một bao nho nhỏ, ở dưới trời mưa to, mỉm cười về phía nàng đi tới.Một khắc kia, trong lòng nàng nhen nhóm niềm hạnh phúc khó lý giải, một khắc kia, trong lòng nàng liền bắt đầu nảy nở thứ tình cảm lạ lẫm với người thiếu niên mỉm cười hướng nàng đi tới dưới cơn mưa to kia.

Nàng bắt đầu len lén thích hắn, thích từ một nơi bí mật gần đó nhìn lén nhất cử nhất động của hắn!

Mỗi khi thấy hắn vui vẻ, nàng cũng vui vẻ, thời điểm hắn bởi vì tiểu thư mà ảm đạm hao tổn tinh thần, nàng cũng sẽ lén lút vì hắn mà thương cảm!Chính là, nàng vẫn đè nén xuống tình cảm chính mình đối với hắn , chưa bao giờ dám ở trước mặt hắn biểu lộ quá nửa điểm, nàng sợ, nàng sợ hắn biết nàng đối với hắn có tình cảm, sẽ khinh thường nàng, thậm chí nghĩ nàng hèn mọn, bởi vì, hắn là hộ pháp cao cao tại thượng trong Thủy Vân cung, mà nàng bất quá chỉ là một nô tỳ nho nhỏ.Nghĩ đến đây, Thanh nhi biểu tình lại một mảnh ảm đạm, nàng khẽ thở dài một tiếng, lặng yên giấu kỹ tâm sự của mình, đối Du Hàn nói" Du đại ca, vậy kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Du Hàn cũng không biết Thanh nhi đối với hắn có cảm tình, ở trong lòng của hắn, vĩnh viễn chỉ có một người Diệp Lạc, mà Thanh nhi, ở trong lòng hắn chẳng qua là một người muội muội mà thôi!

Lúc này nghe được câu hỏi Thanh nhi , hắn trầm tư một chút, rồi nói:" Buổi tối ngày mai, ta cùng với Yến Đào tiến đến Phượng Hoàng cung tìm hiểu một chút tình huống hiện tại của hoàng thượng, muội ngày mai đi trước tìm cung chủ!

Nếu cung chủ có chuyện gì, muội nói Yến Đào báo tin cho ta, đã rõ chưa?"

Nói xong, Du Hàn cũng không đợi Thanh nhi trả lời, mà đã lắc mình đi ra ngoài.Thanh nhi lặng yên đứng ở cạnh cửa, nhìn bóng dáng Du Hàn biến mất trong bóng đêm , trong mắt toát ra một tia thương cảm.
 
Back
Top Bottom