"Tiểu cô nương sau lễ cập kê càng không nên lười biếng, dù chỉ trong chốc lát , người cũng phải đi vấn an Hoàng hậu nương nương."
Phía sau nàng, lão ma ma tên Lục Ảo không ngừng ồn ào la hét, Phó Trâm Anh từ trong hồi ức mà bừng tỉnh, khẽ vuốt ve cánh tay phải của mình.
Dưới lớp lụa mỏng mềm mại, xương cốt cân đối, cơ thể hoàn hảo, không có vết thương .
-- Nàng ổn định lại cảm xúc, chỉnh lại y phục rồi đứng dậy, ống tay áo rộng tung bay như đôi cánh bướm ngọc xòe ra hai bên, rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống theo quy củ..
Bên hông, chiếc chìa khóa bằng bạch ngọc khẽ va vào hạt trang sức ,treo trên thắt lưng, vang lên một tiếng mà trong trẻo.
Khóe miệng Lục Ảo lập tức không vui , định trách mắng chủ tử cử chỉ quá lớn, không hợp lễ nghi, nhưng Trâm Anh chỉ tùy ý liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói:
"Phó gia ta rất hiểu quy củ."
Âm thanh lọt vào tai, giọng nói vô cùng mềm mại và dịu dàng,tựa như đem cơn mưa bụi đầu xuân của Giang Nam nấu thành chén chè đậu đỏ, mỗi một chữ thốt ra đều chứa đựng một dòng ngọt ngào dịu dàng. ** Lục Ảo giống như bị giọng nói mềm mại mang đậm chất vùng Giang Nam này tác động mạnh vào.Trong lòng nàng mơ hồ dâng lên một cảm giác khác lạ.
---- Nhìn kỹ sắc mặt của tiểu cô nương Phó gia , vẫn thấy nhu thuận , hài hòa như thường.Thấy không có gì khác lạ, Lục Ảo liền cười rồi tiếp tục khuyên nhủ: "Nữ nhi thời nay khác biệt so với luật lệ cũng tốt, nhưng so với các cô nương khuê các của thế gia danh môn khác, thì không ai ổn thoả , cung kính bằng người ."
"Tương lai người sẽ trở thành Thái tử phi , đoan trang, hiền thục , hầu hạ Thái tử, nhất định sẽ được mọi người cả trong lẫn ngoài khen ngợi......."
Những lời an ủi này, Phó Trâm Anh từ nhỏ đến lớn đã nghe không biết bao nhiêu lần, hàng trăm hàng ngàn lần rồi.
Trước kia, nàng cũng lấy đó làm khuôn khổ cho mình , nỗ lực trở thành một người thê tử tốt của Lý Cảnh Hoán.
Nàng muốn trở thành một Thái tử phi đủ tư cách, xem cái đó như nguyện vọng duy nhất của đời mình.
Thì ra một người đều có thể ngu xuẩn đến mức nông cạn như vậy.
Khó trách sớm muộn gì cũng tự rước lấy con đường chết, chẳng đáng được thương xót.Trâm Anh nét mặt không vui không buồn, thản nhiên bước đến khung thêu, lấy ra túi thơm thêu chỉ vàng còn dang dở, cầm kéo , dứt khoát cắt một nhát thành hai mảnh.Lời lải nhải của Lục Ảo bỗng chốc nghẹn lại, rồi như bị giẫm trúng đuôi, thét lên một tiếng "ai da" rồi nói:
"Tiểu cô nương , sao lại cắt bỏ thế này.
Đây là cái người thắp đèn thêu suốt đêm để dâng lên Thái tử mà!"
"Làm không tốt, thì cắt bỏ thôi."
Trâm Anh quay lại, liếc mắt nhìn Lục Ảo một cái, giọng điệu ung dung mà thản nhiên.
"Nếu ma ma cứ thốt 'ai da' bên tai ta, thì ra ngoài đi."
Lục Ảo hoàn toàn bối rối, trong lòng thầm nghĩ:
Tiểu cô nương này thêu túi thơm từng mũi cẩn thận, công phu mà tinh xảo, nàng đã nhìn thấy rõ, sao còn ghét bỏ nói không tốt?
Giữa tháng này là ngày lễ cập kê, tiểu cô nương liệu có thời gian làm thêm thứ gì tinh xảo hơn ,để đưa cho Thái tử điện hạ không nhỉ?Bỗng trong lòng nàng ta tỉnh ngộ ra một điều — không đúng, câu nói vừa rồi của tiểu cô nương , hóa ra là...
đuổi nàng?Lục Ảo chợt ngẩng đầu, trong mắt không thể tin nổi, nhìn thẳng về phía Phó Trâm Anh.
Nàng vốn là người được Hoàng hậu nương nương phái đến để chăm sóc tiểu cô nương , nhiều năm qua luôn hết sức cẩn trọng, dưới sự dạy dỗ của nàng , tiểu cô nương cũng trở nên dịu dàng hòa thuận , chưa từng có hành động đối nghịch hay bất kính nào.
Hôm nay , sao dám mở miệng cãi lại như vậy?
Chưa kịp để mọi người suy nghĩ thì một cung nữ cao ráo, búi tóc, mặc áo màu xanh bước vào – chính là Xuân Cẩn, cung nữ hầu hạ bên người Phó Trâm Anh.
Cung nữ bước lên bẩm báo:
"Bẩm nữ quân, bên ngoài có Thái tử điện hạ, Phó công tử cùng tiểu thư Phó gia đến thăm người."
Nghe thấy ba cái tên đó, ánh mắt Trâm Anh bỗng trở nên thâm trầm, gương mặt vốn dịu dàng tuyệt mỹ ngay lập tức phủ lên một tầng sương lạnh.Nàng nhớ rõ, kiếp trước, quả thực cũng từng có việc như vậy: vào đêm trước lễ cập kê, Thái tử đã mang đến một hộp lễ vật, tặng cho nàng một cây trâm ngọc có tên gọi là "Độc Sơn Phấn".
Khi đó, nàng vẫn chưa biết thân phận thực sự của Phó Trang Tuyết, lại càng không biết cây trâm kia vốn là do Phó Trang Tuyết giúp Thái tử chọn lựa .
Nhận được cây trâm, nàng còn ngây thơ vui mừng suốt một thời gian dài.Trâm Anh hít vào một hơi thật sâu, đem sự tức giận đè nén trong lòng phóng ra ngoài.
Đúng là không hẹn mà tới đây , trùng hợp đến mức không thể tin nổi!Lục Ảo không hiểu nguyên nhân , chỉ dè dặt đứng một bên quan sát, rồi lại thấy trong đôi mắt đào hoa hơi cong của tiểu cô nương , bỗng thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Đôi tay đặt trước ngực, sắc mặt Trâm Anh hờ hững mà đi ra bên ngoài điện.
Lục Ảo bỗng rụt cổ xuống , mang dáng vẻ khúm núm, sợ hãi. trước mặt chủ nhân xưa nay cái gì cũng đều nghe theo , thế nhưng không hiểu sao lúc này lại yếu hẳn, chỉ biết cúi đầu dè dặt bước đi theo sau.Bên ngoài, ánh mặt trời đang rực rỡ.Dưới bậc thềm nơi hành lang được chạm khắc gỗ, Lý Cảnh Hoán cùng Phó Tắc An quả nhiên dẫn theo một thiếu nữ mặc váy màu hồng phấn, đang đứng trong đình thưởng thức nơi có cây lựu sum suê nặng quả..
Ba người vừa nói vừa cười, trông rất vui vẻ.Trâm Anh bỗng khựng bước, tựa như bị ánh nắng chói chang trước mắt đâm vào làm cho đau nhói.
-- Giữa mùa hè nóng bức, nàng lại cảm thấy thân thể như căn nhà tranh bị gió lạnh thổi qua.
Tình cảm mà nàng từng đem hết chân thành ra, từng hết lòng mến mộ, nhưng tất cả đều giống như cỏ rác bị gió lùa qua, mong manh, mờ ảo, chẳng còn sót lại cái gì.Chỉ trong chớp mắt, muôn vàn cảm xúc trong lòng nàng đều bị thổi sạch.
Nàng hững hờ nhìn xuống nam tử mặc bạch y, ống tay áo thêu hoa văn màu lam nhạt.
Thời nay, có nhiều công tử thích bôi phấn làm đẹp, tự cho là phong lưu, được nữ tử ngưỡng mộ, thích phô trương khoe khoang cho hợp thời đại...
Còn Thái tử — trời sinh gương mặt tuấn mỹ như ngọc, chẳng cần đến những trò điểm son tô phấn như vậy.
Một gương mặt tuấn tú, sáng sủa, sạch sẽ đến mức trên gương mặt ấy ,dường như chưa từng xuất hiện bất kỳ dấu vết phản bội nào.
Nhưng trên đời này , làm gì có thứ tình cảm nào bền chặt.
Thanh mai trúc mã, rồi cũng có lúc bị vứt bỏ giống như đôi giày rách.Tấm lòng của bậc đế vương, cũng chẳng thể thắng nổi sự thay đổi của lòng người.Trâm Anh nghĩ: sợi tơ vàng, chỉ bạc kia* (ẩn dụ nói về mối tình tưởng như bền chặt), không phải chỉ cần nàng dùng kéo là có thể cắt đứt được.
Nàng vốn chịu ân huệ của hoàng hậu , đã từng được dạy rằng ,dù ngồi trong nhà cao , cửa rộng cũng chẳng có gì là quá đáng.
Vậy thì sao nàng lại phải cố chấp giữ lấy căn nhà tranh đổ nát, sống chết bám lấy không buông?
Quả thật quá ngu ngốc.Lý Cảnh Hoán nghe thấy động tĩnh ngẩng mặt lên , nhìn thấy Phó Trâm Anh.
Nhưng do thường ngày đã quen nhìn thấy nàng, hắn chỉ lạnh nhạt liếc qua một cái rồi thu lại ánh mắt , khẽ ra hiệu cho nô tài bên cạnh đem chiếc hộp đàn giao cho một thiếu niên đứng gần đó.
Phó Trang Tuyết đứng bên cạnh Thái tử, dáng người cao ráo, son phấn cùng màu sắc rực rỡ của làn váy càng làm nàng thêm phần duyên dáng, dễ khiến mọi người nhìn say mê.
Nàng mỉm cười xinh đẹp trông đầy sức sống nói: "Trâm Anh tỷ tỷ, Thái tử điện hạ đặc biệt chọn lễ vật này cho tỷ , tỷ mau xem thử có thích không ."
Bên cạnh, Phó Tắc An nhíu mày liên tục nhưng cuối cùng vẫn chưa nói gì.
Đôi mắt Trâm Anh có chút xúc động nhưng vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, không lộ bên ra ngoài.
Trước khi người hầu tới mở hộp quà, nàng đã thẳng thừng nói: "Không thích."
Nghe thấy câu đó, nụ cười rạng rỡ của Phó Trang Tuyết bỗng giảm đi vài phần.
Lý Cảnh Hoán nghe vậy cũng hơi giật mình, chợt nhận ra hôm nay Phó Trâm Anh có vẻ khác thường.
--- Từ trước đến nay , nàng luôn hiền lành, hai lúm đồng tiền nhỏ hiện lên trên má càng thêm đáng yêu, gặp ai nàng cũng mỉm cười dịu dàng.
--- --- Nhìn nàng một, hai năm thì thấy đáng yêu, nhưng theo năm tháng, sự ngoan ngoãn không thay đổi của nàng lại trở nên vô vị, nhàm chán.
Hôm nay nàng chưa cười một lần nào.
---- Khi nhìn thấy hắn, nàng cũng không như thường lệ vội vàng kéo vạt váy chạy đến trò chuyện thân mật cùng .
Đôi mắt trong sáng như tuyết, không một chút nịnh nọt, không hiểu sao lại càng toát lên vẻ lạnh lùng đầy hấp dẫn.
Lý Cảnh Hoán nhìn nàng với ánh mắt sắc bén như phượng, hắn thoáng giật mình , có chút mất kiên nhẫn, nắm chặt bàn tay rồi cười nhạt hỏi: "Vậy ngươi thích cái gì?"
--- Những cái nữ nhân thích cũng chỉ có vậy thôi, nàng muốn cái gì, chỉ cần hắn ra lệnh , đó cũng chẳng phải việc khó khăn.
Phó Trâm Anh đứng ở trên chỗ cao, đôi mắt lạnh nhạt liếc nhìn Lý Cảnh Hoán một cái, rồi nói lặp lại: "Thái tử, ta không thích."
Những lời nói này đã không còn là lời nói suông.
Lý Cảnh Hoán nghe xong, trong lòng càng bất ngờ , trong chốc lát chưa kịp phản ứng, khi đó Phó Trâm Anh đã thu lại ánh mắt, tà váy như ngọc uyển chuyển mà uốn lượn, nàng đi từ hành lang kia hướng tới Nhuỵ Hoa Cung.
Nhờ ông trời rủ lòng thương hại, nàng đã được sống lại 1 đời, bây giờ nàng sẽ không còn yếu đuối và vô dụng như trước nữa.
Khi ý thức được sự thật, việc đầu tiên nàng phải làm chính là từ hôn.
Sau khi từ hôn, vẫn còn những ân oán cũ cần nàng giải quyết.
-- Những người còn lại trong đình đều có 1 chút bối rối , thản nhiên tiếp nhận mà không từ chối.
Phó Trâm Anh đi thẳng qua, còn đâu hình ảnh dịu dàng, tao nhã, biết lễ nghĩa như trước kia?
Lý Cảnh Hoán nhìn nàng đi xa, tay cầm lên viên cẩm thạch trắng khắc hình rồng bên hông, chăm chú thưởng thức.
Sau một lúc, nghiêng đầu hỏi Lục Ảo: "Các ngươi có chọc giận nàng không" Lục Ảo vốn hơi bực bội từ sáng, hạ mình cười dịu dàng nói: "Điện hạ, trong cung ai mà không biết tiểu cô nương là viên ngọc quý trong tay Bệ hạ và nương nương, ai dám chọc nàng không vui?
"Điện hạ..."
Phó Trang Tuyết do dự nói .
"Chẳng lẽ tỷ tỷ không thích ta, chắc là ta vừa nói sai gì rồi..."
--- "Nàng ta có liên quan gì đến ngươi?"
Lý Cảnh Hoán nhíu mày, dung mạo tuy hơi mỉm cười nhưng nghiêm chỉnh, giống như vua Đại Tấn: mày sắc mắt phượng, sống mũi cao, môi mỏng, toàn bộ gương mặt toát ra khí chất quý tộc .
Giờ Nhớ lại lúc trước Phó Trâm Anh mang chìa khóa đi bên hông kia, ánh mắt hắn thoáng qua có chút tiếc nuối .
--- Trong lòng hắn nảy sinh vài phần tiếc nuối , nhưng ngay lập tức đã biến mất.
Khi trưởng thành, hắn sẽ tìm hiểu kỹ tính cách của nàng.
Hắn vô tư cầm hộp trâm ngọc đưa cho Phó Trang Tuyết: "Cái này đẹp , càng hợp với ngươi hơn, cứ mang theo mà dùng."
"A Anh!"
Thái tử không đuổi theo, nhưng Phó Tắc An lại đi vòng qua vườn đình , vội vàng bước nhanh đến phía trước, kêu nàng dừng lại.
Thấy Phó Trâm Anh cố tình làm ngơ, Phó Tắc An bèn nâng giọng quát lên: "Đứng lại, A Anh."
Giọng nghiêm khắc ấy khiến cung nữ hầu hạ hai bên kinh động, thấy tình cảnh huynh muội căng thẳng, liền biết điều mà tránh đi thật xa.
Thời tiết nóng bức đến mức khó chịu, chỉ đi 1 đoạn ngắn mà trên lưng Phó Trâm Anh đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Nàng hơi cau mày quay lại nhìn, gương mặt nàng so với vẻ lạnh lùng ,sắc bén của người đứng phía sau lại càng lãnh đạm hơn:
"Huynh trưởng có việc gì à?"
Phó Tắc An vừa bước vào tuổi đôi mươi, phong thái tuấn tú, học thức uyên bác, từ lâu đã mang danh "Giang Ly công tử*". *Giang Ly công tử: người tài mạo nổi danh bên sông Giang Hôm nay, hắn đầu đội mũ ti quan, tay cầm hốt ngọc* , trên người mặc bộ áo dài tay rộng màu xanh trúc, phong thái phong lưu, chẳng kém gì những danh sĩ thường tụ họp ngâm thơ, bàn luận. *hốt ngọc: thẻ bằng ngọc hoặc gỗ mà quan lại ngày xưa cầm khi vào triều.
Thế nhưng, khi nhìn thấy sắc mặt của Trâm Anh, Phó Tắc An lập tức nhíu mày .
"Hôm nay muội làm sao vậy, sao lại vô lễ với Thái tử điện hạ ?"
Dừng lại một chút, giọng hắn trở nên ôn hòa hơn:
"Trong cung không giống bên ngoài, muội là tiểu thư Phó gia, phải luôn thận trọng trong từng lời nói cử chỉ, tuyệt đối không được kiêu ngạo vì thân phận ..."
-- Quả không hổ danh là Ngũ kinh tiến sĩ trẻ tuổi nhất ở Thái Học, khi răn dạy người khác liền đặt bút thành văn chương, khí thế áp đảo.
Kiếp trước, Trâm Anh thực sự đã bị phong thái ấy làm cho khuất phục, bất kể hắn nói gì nàng cũng đều ngoan ngoãn gật đầu .
Vì không muốn để huynh trưởng trong triều cùng nhị bá phụ gặp phiền toái, nàng trong cung chỗ nào cũng cố gắng làm điều tốt, không dám để lộ dù chỉ một chút sơ suất nhỏ , nàng sợ bị người ta bắt bẻ , đem ra làm câu chuyện để bàn tán.
Chỉ vì ràng buộc với thân phận nữ nhi Phó gia , chỉ vì danh tiếng của một Thái tử phi tương lai.
Kết quả là nhẫn nhịn mãi, nhẫn nhịn đến mức đánh mất cả vận mệnh của chính mình.
---- Phó Trâm Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào người mà nàng gọi là huynh trưởng, giọng nói mềm mại nhưng lại có vài phần chế giễu : "chuyện vừa rồi, huynh trưởng nói ta vô lễ sao?"
Câu nói ấy như một lời nhắc khéo, khiến Phó Tắc An lập tức nhớ tới cảnh, A Tuyết vừa rồi trước mặt Thái tử cười nói không kiêng nể, Thái tử còn chưa mở lời thì nàng đã vội vàng lên tiếng .
Lúc đó, hắn vốn định mở miệng nhắc nhở A Tuyết, nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì lại nhớ đến A Tuyết từng chịu cực khổ nhiều năm ở nơi biên cương.
------ Không hiểu lễ nghi phép tắc trong giới quý tộc, cũng chẳng phải là lỗi của A Tuyết, chỉ cần dạy dỗ từ từ lại là được.
Nhưng trong lòng Phó Tắc An, Trâm Anh lại khác hẳn A Tuyết.
Vị biểu muội này từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh Hoàng đế và Hoàng hậu, sống trong gấm vóc lụa là, không phải lo toan suy nghĩ , bảo nàng ngậm thìa vàng nhận hết mọi sủng ái mà lớn lên cũng chẳng phải quá đáng.
Mà nàng trên vai còn gánh vác địa vị Thái tử phi, trời định nàng không được phép phạm sai lầm dù chỉ 1 chút.
Vì vậy, vận mệnh của nàng đã gắn liền với vinh hoa, với tổn thất của toàn bộ Phó gia.
Bản thân hắn là đích trưởng tử Phó gia, gánh vác trách nhiệm to lớn về việc hưng thịnh hay suy vong của cả dòng họ, sao có thể không tận tâm tận lực mà quản giáo nàng .
"A Anh , chẳng lẽ ngươi có hiểu lầm gì sao......"
"Huynh trưởng."
Trâm Anh lại một lần nữa ngắt lời hắn, đôi lông mi dưới mái tóc khẽ nhếch lên, ánh mắt thản nhiên: "Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Phó Tắc An cao hơn nàng hơn một cái đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, nhưng chỉ một lát sau bỗng chột dạ: hay là A Anh đã biết......Hắn theo bản năng lắc đầu.
Trâm Anh im lặng nhìn hắn một lúc, trước kia đôi mắt nàng còn có chút kiên nhẫn , nhưng bây giờ đã biến thành lạnh lùng xa cách, trở thành hai hố sâu vô tận, không còn một tia sáng.
Nàng gật đầu.
---- Nhớ đến kiếp trước, khi nàng bị nhốt trong cung điện , xung quanh toàn những người vừa không giống người, vừa không giống quỷ, khiến nàng hoàn toàn không thể phân biệt được .
Chìa khóa nàng luôn mang theo đã bị lấy đi, từ đó ,cung điện dần trở nên vắng vẻ, dù nàng muốn gặp Phó gia hay Đường gia, cũng không nhận được bất cứ tin tức gì.
Thông báo gửi về duy nhất chỉ có một câu: "Hoàng hậu bảo nàng yên tâm dưỡng bệnh."
Không một ai xuất hiện, kiếp trước Phó Trâm Anh vẫn luôn tin tưởng , hi vọng huynh trưởng sẽ đến.
Bởi vì từ khi còn nhỏ, hắn từng tự tay dạy nàng, vừa dán giấy vừa chế bút mực .
Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh nàng rồi cười nói: bất kể chuyện gì xảy ra, nàng đều có thể tìm hắn để nhận sự giúp đỡ.
Hắn sẽ không bao giờ bỏ mặc nàng.Cuối cùng vào một ngày, khi Trâm Anh chờ đợi, Phó Tắc An tiến tới trao thiệp, nói rằng sau khi hạ triều sẽ đến thăm nàng.
Ngày hôm đó, mặc dù vừa uống thuốc trị bệnh, cơ thể yếu ớt, Trâm Anh vẫn chống đỡ cơ thể gầy yếu đến trước gương, trang điểm một lớp phấn mỏng nhẹ trên mặt.
Chỉ vì không muốn huynh trưởng thấy nàng trong bộ dạng tiều tụy, khiến hắn phải lo lắng.
--- Nàng chờ, chờ mãi, từ buổi trưa đến hoàng hôn, rồi lại từ hoàng hôn đến tận khuya.
Xuân Cẩn lần lượt đi hỏi khắp nơi, thậm chí xem thời gian bằng đuốc, từ những chi tiết nhỏ tìm ra nguyên nhân: Hóa ra buổi trưa Phó Tắc An đã vào cung, đi qua Đông Cung gặp Phó Trang Tuyết, sau đó bị vướng bận dùng bữa tối cùng nàng ta.
---- Sau khi mọi người đi ngủ, vì quá muộn, các cổng trong nội điện đều đã đóng, vì vậy nàng không thể gặp được hắn.
Sáng ngày thứ hai ở triều đình, cung điện mở cửa, nhưng hắn vẫn không đến.
Không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ, hay là do Phó Trang Tuyết đã nói gì với hắn.
Tóm lại, nàng không vui vẻ 1 chút nào.Nắng hè như thiêu đốt cơ thể, khiến nàng hơi khó chịu.
Trâm Anh quay lưng về phía Phó Tắc An, nhận từ tay Xuân Cẩn chiếc quạt tròn thêu hình con ve , dùng nó che đậy ánh nắng chiếu vào trán.
---- Tay áo rộng buông xuống cổ tay nàng, để lộ một đoạn cánh tay mảnh mai trắng như tuyết.
Giọng nàng uể oải, mềm mại như sương tan trong nắng hè, khẽ nói: "Huynh trưởng về đi."
Trước đây, huynh trưởng như phụ thân, Trâm Anh mất cả phụ thân lẫn mẫu thân, không còn họ hàng nào khác, nàng luôn coi Phó Tắc An là huynh trưởng, là chỗ dựa duy nhất.
Nhưng từ hôm nay trở đi, nàng sẽ không còn như vậy nữa.Phó Tắc An chợt đứng sững người, ngẩn ngơ tại chỗ.
Muội muội lễ cập kê sắp tới gần, hắn định nhắc nhở nàng vài lời nhưng chưa kịp nói , hắn gọi hai tiếng "A Anh", nàng cũng không quay lại.
Phó Tắc An như bị cuốn hút , Trâm Anh luôn lễ phép, mỗi lần nhìn thấy nàng, đều là nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt cong như trăng rằm, vừa ngoan vừa ấm áp.
Từ trước đến nay, nàng luôn lặng lẽ chờ đợi , đến khi mọi việc xong xuôi thì nàng mới rời đi , rồi trở về vị trí của mình, không làm phiền người khác.Hôm nay nàng sao lại khác đến vậy?
Sau đó hắn lập tức nhìn theo bóng nàng rời đi, cảm thấy một chút không quen, có chút bối rối.
Edit truyện: hương vũ