Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thái Tử Phi Chung Lạc

Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 10



Sau khi Bích Thanh đi vào, ta liền tập trung nghe lén ở thiên điện .

Nào ngờ không nghe thấy tiếng hoan lạc, chỉ nghe "ầm" một tiếng, cửa bị đá văng.

Ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Thác đang đứng ở cửa, cả người tỏa ra sát khí.

"Điện hạ..." Cung nhân có chút sợ hãi, muốn khuyên nhưng lại không dám tiến lên.

Thẩm Thác không để ý tới, ánh mắt lạnh lùng rơi vào người ta: "Tất cả lui ra, đóng cửa lại."

"Gọi Triệu cô nương vào đi." Ta nói.

Chỉ thấy sắc mặt Thẩm Thác càng thêm âm trầm: "Cô xem ai dám?"

Cung nhân bị dọa đến mức vội vàng rời đi, trong thiên điện chỉ còn lại ta và Thẩm Thác.

Một mảnh tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng th* d*c của chàng.

Bóng người cao lớn lại gần ta, ngẩng đầu đúng lúc chạm vào đôi mắt Thẩm Thác, có lẽ thuốc đã phát tác.

"Chung Lạc, cô thật sự xem thường nàng." Chàng đè nén hơi thở, ngồi xổm xuống bên cạnh ta, hơi thở nóng bỏng phả vào má.

"Điện hạ nói vậy là sao? Chẳng lẽ vị Triệu cô nương kia hầu hạ không tốt?" Dù sao Thẩm Thác cũng sẽ không chạm vào ta, ta cũng không cần phải sợ.

"Nàng còn dám nhắc đến nàng ta? Nàng đã quên lời cô nói rồi sao? Người không liên quan, đừng đưa vào Đông cung." Chàng lại gần ta, hơi thở của hai người quấn lấy nhau.

"Giải dược!" Chàng nghiến răng nói.

"Giải dược gì, lời của điện hạ ta nghe không hiểu."

"Đừng giả ngu với cô!" Trên trán Thẩm Thác lấm tấm mồ hôi, môi mím chặt.

"Giải dược chính là Triệu cô nương." Ta nhìn chàng cười đắc ý, "Nhịn lâu hại thân, ta khuyên điện hạ đừng nhịn nữa."

"Chung Lạc, đừng uy h.i.ế.p cô." Vừa dứt lời, đôi môi đã bị một mảnh nóng bỏng nghiền nát, vị ngọt của vải và vị đắng của rượu lan tỏa trên đầu lưỡi.

Ta chống hai tay lên n.g.ự.c Thẩm Thác, thế nào cũng không đẩy ra được.

Đến khi chàng buông ta ra, ta đã gần như không thở nổi.

Đôi mắt Thẩm Thác dần dần nhuốm màu d*c v*ng: "Cho cô giải dược, hoặc là, chúng ta cùng chết."

"Cô vừa đến đã uống vài ngụm rượu vải." Giọng nói rơi bên tai, triền miên mà dụ dỗ.

Nhưng đối với ta, chẳng khác nào lưỡi rắn tẩm độc.

Chàng biết ta sẽ không khuất phục trước dược tính, chỉ cần ta cũng trúng thuốc k*ch d*c, ta sẽ uống giải dược.

"Nàng thân thể yếu ớt, không giống như cô có thể nhịn đến bây giờ." Thẩm Thác cong môi, thích thú nhìn ta.

Thẩm Thác đoán không sai, nếu không phải ta còn sót lại một chút lý trí, có lẽ lúc này ta đã như sói đói vồ mồi lao vào chàng rồi.

Ta cởi giải dược, ném thuốc cho Thẩm Thác, đồng thời lấy một viên bỏ vào miệng.

"Nói đi, lần này dùng thủ đoạn nặng như vậy, lại moi được bao nhiêu bạc của Triệu gia?" Thẩm Thác đưa tay về phía ta.

"Sao, điện hạ còn thiếu chút bạc này?" Ta cười lạnh nói.

"Nụ hôn đầu của cô, nàng nói xem?"

Môi Thẩm Thác hơi đỏ, do lúc nãy bị ta cắn, nhìn kỹ còn có thể thấy vết máu.

"Nàng phản bội cô, còn hại cô bị thương, vậy tính thế nào?" Thẩm Thác ép ta vào tường, bốn mắt nhìn nhau.

"Tiền đều quyên cho tư thục do Tạ Phong lập ra cho trẻ mồ côi rồi. Muốn tiền không có, muốn mạng thì có một."

Vừa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Thác vô cùng khó coi: "Nàng thật sự là nhất kiến chung tình với Tạ Phong rồi."

9.

Mỗi lần về Chung phủ đều không có chuyện tốt, lần này cũng vậy.

Phụ thân ta vừa mới chịu uất ức trên triều, quay đầu liền trút giận lên người ta.

"Nàng làm Thái tử phi cũng đã ba năm rồi, không phải nói Thái tử sủng ái nàng sao? Ba năm nay Thái tử không ít lần gây khó dễ cho Chung phủ!"

"Phụ thân ba năm nay cũng không ít lần phạm lỗi mà." Ta cười nói, "Bao nhiêu người đang chờ kéo Thái tử xuống ngựa, phụ thân bị không ít người dòm ngó. Điện hạ xử lý còn có thể giảm nhẹ, nếu thật sự tấu lên Hoàng thượng, phụ thân có giữ được mũ ô sa trên đầu không?"

"Nghịch nữ!" Phụ thân ta quát, "Nếu không phải ta, ngươi làm sao làm được Thái tử phi?"

"Phụ thân nói đúng, nhưng phụ thân cũng không còn nữ nhi nào khác." Ta lại lần nữa chọc vào nỗi đau của ông ta.

"Chung phủ không còn, ngươi cho rằng vị trí Thái tử phi này của nàng còn ngồi vững sao? Hắn hôm nay có thể đại công vô tư, ngày sau đăng cơ kiêng dè Chung phủ, người đầu tiên gặp nạn chính là ngươi!" Phụ thân ta chỉ vào ta, tức đến mức n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

"Vào Đông cung ba năm không có chút thành tựu nào, hôm trước còn thiêu c.h.ế.t Hạ Đãi Tuyết, suýt chút nữa thì ghen tuông của ngươi bị người người đều biết! Biết thế này, năm đó ta đã không đưa ngươi vào Đông cung!"

"Thái tử và Hạ phủ trở mặt, phụ thân liền trở thành người điện hạ dựa dẫm nhất, chẳng lẽ không phải người bảo con ly gián bọn họ sao? Ba năm nay số bạc người tham ô nói ra ai mà không bảo người già rồi mà giàu nứt đố đổ vách, người thật sự cho rằng điện hạ hoàn toàn không biết sao?"

"Nếu không phải để bảo toàn Chung phủ, bảo toàn Đông cung, đôi chân này của ta có bị hàn phong thấp sao?"

Ta ngẩng cằm lên: "Phụ thân, người thấy con nói có sai không?"

"Cường từ đoạt lý!" Phụ thân ta trừng mắt nhìn ta.

"Hôm nay gọi con đến, chẳng qua là muốn nói cho con biết, hiện giờ Chung phủ đã thành khí tử của Thái tử. Ta cũng nghe nói, mấy ngày nay Dung phi không ít lần nhét người vào Đông cung." Giọng điệu phụ thân ta thay đổi, bắt đầu khuyên ta, "E là ngày sau của con ở Đông cung cũng sẽ không dễ dàng."
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 11



Phụ thân ta là người thế nào ta hiểu rõ nhất, từ nhỏ ông ta không giao thiệp gì với ta, trước khi gả vào Đông cung ông ta mới biết còn có ta là nữ nhi.

Bất cứ sự quan tâm đột ngột nào đều có giá của nó.

Ta giả vờ cảm động tiếp lời ông ta: "Vì Chung phủ, có vất vả hơn nữa cũng đáng."

"Con có thể có chút tâm, vi phụ rất cảm động. Biết con thích ăn chè trôi nước lạnh, đặc biệt sai người làm một ít." Nói rồi, phụ thân ta mở cửa, nha hoàn đã bưng chè trôi nước lạnh đứng chờ ở ngoài.

Được phụ thân ta cho phép, nha hoàn bưng chè trôi nước lạnh đến trước mặt ta.

Nhưng người thích ăn chè trôi nước lạnh không phải ta, mà là tỷ tỷ của ta.

Chè ngọt lạnh lẽo bị hất đổ, váy áo ướt hơn nửa.

Quay người lại, nha hoàn đang quỳ trên đất cầu xin tha thứ.

"Đồ vô dụng, còn không mau đưa Thái tử phi xuống thay quần áo?" Phụ thân ta đá nha hoàn một cái, liếc nhìn ta, "Bây giờ đám hạ nhân này, càng ngày càng không ra thể thống gì, con xuống thay quần áo đi."

"Vâng." Lúc này ta còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho đến khi ta mặc bộ quần áo sạch sẽ mà nha hoàn đưa tới.

Tuy bây giờ là mùa hè, nhưng chất liệu của bộ quần áo này cũng quá mỏng manh, nếu Dung phi nhìn thấy, nhất định sẽ nói ta không biết xấu hổ.

Đúng lúc ta chuẩn bị gọi người, cửa đột nhiên bị đẩy ra, là Cửu hoàng tử Thẩm Lăng.

Ánh mắt hắn ta rơi vào người ta, đánh giá ta từ trên xuống dưới: "Hôm đó cung yến tẩu tẩu không đến, thật sự khiến người ta nhớ nhung."

Chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của Thẩm Lăng, ta lập tức cảnh giác.

Thì ra phụ thân ta đã sớm quyết định từ bỏ Thẩm Thác, đầu quân cho Thẩm Lăng, còn ta, chính là vật hi sinh để ông ta lấy lòng Thẩm Lăng.

"Ta so với vị hoàng huynh kia của ta tốt hơn nhiều, hắn là kẻ thô lỗ trấn thủ biên cương, e là khiến tẩu tẩu chịu khổ rồi." Thẩm Lăng nói rồi, từng bước tiến lại gần ta.

"Vương gia, như vậy không ổn." Ta hai tay che trước ngực, từng bước lùi lại.

Thẩm Lăng ngược lại càng hưng phấn: "Có gì không ổn? Ngày sau Thẩm Thác ngã xuống, tẩu tẩu không nơi nương tựa, ta sẽ đau lòng. Không bằng đến lúc đó tẩu tẩu đến vương phủ làm thiếp?"

Không biết từ lúc nào ta đã bị Thẩm Lăng ép vào tường, đầu ngón tay chạm vào lớp vải mỏng, nhiệt độ khiến ta run rẩy.

Nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Lăng sắp áp sát lại, ta dùng hết sức lực tát hắn ta một cái.

Thẩm Lăng bị ta đánh choáng váng, còn chưa kịp nổi giận, bên ngoài liền truyền đến giọng nói của Thẩm Thác:

"Cô đến tìm Thái tử phi."

Nhìn thấy dáng vẻ luống cuống tìm chỗ trốn của Thẩm Lăng, ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Chưa bao giờ cảm thấy giọng nói của Thẩm Thác dễ nghe như vậy.

Ta vội vàng đi mở cửa: "Điện hạ, ta ở đây."

Sắc mặt Thẩm Thác xanh mét, trực tiếp cởi áo khoác ngoài choàng lên người ta.

"Không phải bị hàn thấp sao, mặc mỏng manh như vậy cũng không sợ nhiễm phong hàn?" Nói rồi, chàng ôm eo ta lên.

"Vừa rồi bị nha hoàn làm ướt, bộ quần áo này là do phụ thân sai người chuẩn bị." Ý ngoài lời chính là, tất cả những chuyện này không phải do ta cố ý.

Thẩm Thác im lặng, không để ý đến ta.

「Điện hạ, thần thiếp tự mình đi được.」 Không hiểu sao, ta luôn cảm thấy hôm nay Thẩm Thác nóng giận khác thường.

「Nàng nếu không để ta ôm, e rằng một lúc nửa khắc cũng chẳng đi nổi đâu.」 Vừa nói, Thẩm Thác liền ném ta vào trong xe ngựa.

Tuy hắn không dùng sức, nhưng m.ô.n.g và chân ta vẫn có chút đau.

Vừa định xoa bóp hai cái thì gương mặt lạnh lùng của Thẩm Thác đã áp sát lại, tay hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

「Thẩm Thác, chàng làm gì vậy...」

「Câu này chẳng phải nên để ta hỏi nàng sao? Gả cho Tạ Phong không thành lại đi quyến rũ Thẩm Lăng, nàng đúng là biết tìm đường lui cho mình đấy.」

「Tay phải của ta hôm nay vừa tát người, rất đau, nhưng tay trái ta vẫn còn dùng được, ta không ngại dùng tay trái tát thêm lần nữa đâu.」 Lòng bàn tay bị Thẩm Thác nắm chặt đỏ ửng, vừa đánh xong đã đau lại tê dại.

Thẩm Thác nghe vậy sững người, nhìn rõ lòng bàn tay ta rồi mới từ từ buông ra.

「Nàng... đánh Thẩm Lăng?」 Thẩm Thác có chút khó tin.

「Chẳng lẽ không phải sao?」 Ta trừng mắt nhìn Thẩm Thác, 「Nếu không phải điện hạ thì thần thiếp làm sao bị gọi về Chung phủ, không về Chung phủ thì làm sao có tai bay vạ gió này?」

「Nếu điện hạ đã sớm nhận định thần thiếp là kẻ lẳng lơ, vậy sao còn đến kịp lúc như thế, chi bằng nửa canh giờ nữa bắt quả tang tại trận, vừa có thể tiếp tục chèn ép Cửu hoàng tử, vừa có thể hưu bỏ ta, Thái tử phi vướng tay vướng chân này, một mũi tên trúng hai đích, chẳng phải sảng khoái lắm sao?」
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 12



Không hiểu sao tâm tình hôm nay lại dễ dàng bị châm ngòi đến vậy, nếu là ngày thường, ta đã sớm giả ngu lấp l.i.ế.m cho qua chuyện rồi.

「Ta...」

「Điện hạ không cần nhiều lời, dù sao trong mắt chàng, ta cũng chỉ là thứ nữ độc ác, vô sỉ, ích kỷ, chúng ta vốn dĩ không có gì để nói.」

Lời vừa dứt, xe ngựa dừng lại.

「Y phục thần thiếp sẽ sai người giặt sạch sẽ trả lại cho điện hạ.」 Nói xong, ta vội vàng xuống xe ngựa.

Mơ hồ nghe thấy Thẩm Thác nói gì đó phía sau, nhưng ta thật sự không muốn nghe.

Bộ y phục kia bị ta thay ra ném vào bếp lò, đồng thời dặn dò cung nhân không cho Thẩm Thác vào, cứ nói ta thân thể không khỏe, nghỉ ngơi trước.

Đến bữa tối, Thẩm Thác sai người đưa đồ ăn tới cũng đều bị ta trả lại hết, khỏi phải nhìn thấy mà bực mình.

Ban đầu cứ tưởng có thể tránh mặt Thẩm Thác hai ba ngày, nào ngờ đêm đó vừa nằm xuống đã nghe thấy tiếng cửa sổ mở, tiếp đến là mùi thơm của hạt dẻ rang.

10.

「Thái tử điện hạ hóa ra cũng thích làm chuyện nửa đêm leo cửa sổ mờ ám này sao?」 Ta ngồi dậy, trong bóng tối nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thác.

「Chuyện hôm nay, xin lỗi. Nghe Bích Thanh nói, tối nay nàng không dùng bữa.」 Thẩm Thác từ trong bóng tối bước ra, đặt hạt dẻ rang bên giường.

「Ăn chút đi.」

「Điện hạ không cần nói xin lỗi, thần thiếp nên cảm ơn điện hạ hôm nay kịp thời chạy đến mới phải.」 Thực ra cơn giận đã tan gần hết rồi, hơn nữa, ta cũng chẳng cần phải giận dỗi với Thẩm Thác làm gì.

「Ta không đói, ban đêm không ăn đồ ngọt, cần duy trì dáng vẻ đoan trang.」 Ta đẩy túi giấy đựng hạt dẻ rang trả lại cho hắn, nào ngờ hạt dẻ rang lại nóng đến vậy, ta bất ngờ kêu lên một tiếng.

「Cẩn thận.」 Không biết từ lúc nào tay đã bị Thẩm Thác nắm lấy, 「Nàng đã đủ gầy rồi, ôm trong tay cũng chẳng thấy gì.」

Chưa kịp để ta mở miệng, hắn lại nói: 「Ta biết nàng vẫn còn giận, nàng lần nào giận dỗi mà dùng bữa đâu?」

「Chàng giám sát ta?」 Nói ra ta mới nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào, Thẩm Thác giám sát ta chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?

Thẩm Thác khẽ cười lắc đầu: 「Có lẽ nàng có thể đổi từ khác, ví dụ như... quan tâm, hoặc là săn sóc?」

Ta trợn trắng mắt nhìn hắn: 「Hôm nay ta mới phát hiện ra mặt dày của điện hạ cũng không phải dạng vừa đâu.」

「Cười rồi thì có nghĩa là không sao rồi.」 Thẩm Thác đưa tay véo má ta, ngay sau đó bị ta hất ra.

「Vậy điện hạ có thể đi rồi đấy.」 Luôn cảm thấy bây giờ không khí giữa ta và Thẩm Thác có chút kỳ lạ.

Thẩm Thác lại bóc hạt dẻ: 「Ta còn có chuyện muốn nói.」

「Điện hạ còn muốn nói gì... ưm...」 Hạt dẻ được đút vào miệng, rất ngọt.

「Phụ hoàng bảo ta bí mật thị sát phía Nam, nàng cùng ta đi.」 Không phải hỏi han, mà là thông báo.

「Phía Nam mấy châu đều đang có dịch bệnh, điện hạ muốn ta cùng chàng đi chịu c.h.ế.t sao?」

「Hôm nay nàng đánh Thẩm Lăng, Chung phủ sẽ không còn chống lưng cho nàng nữa, ta vừa đi, tình cảnh của nàng sẽ ra sao, nàng tự mình hiểu rõ nhất.」

Ta im lặng, trong miệng lại bị Thẩm Thác nhét thêm một hạt dẻ.

Hắn nói không sai, ta không có Chung phủ che chở sẽ thành kẻ bơ vơ, hiện giờ người duy nhất có thể dựa dẫm chỉ có hắn.

「Sớm thu dọn đồ đạc đi, sáng sớm ngày kia sẽ khởi hành.」

「Sáng sớm ngày kia? Sao chàng không nói sớm với ta?」

Thẩm Thác bất đắc dĩ cười cười: 「Lúc nãy nàng không cho ta vào, còn sớm hơn nữa thì ta không tìm thấy nàng.」

「Đến lúc đó có cần ta làm gì không?」 Sự việc bất thường tất có nguyên nhân, Thẩm Thác mang ta theo đi bí mật thị sát tuyệt đối không chỉ vì lòng tốt muốn bảo vệ tính mạng của ta.

「Đến rồi sẽ nói cho nàng biết.」 Thẩm Thác đưa túi giấy dầu lại cho ta, đã không còn nóng nữa, hạt dẻ đã được bóc sạch sẽ, nằm gọn bên trong.

「Ăn xong thì ngủ sớm đi, ngày mai nàng còn phải đi thỉnh an mẫu phi. Nếu lo lắng thì đợi ta tan triều rồi cùng đi.」 Thẩm Thác cẩn thận dặn dò.

Ta thật sự cảm thấy Thẩm Thác quá kỳ quái, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Thẩm Thác cũng không để ý, cứ thế mở cửa rời đi.

Đối mặt với Bích Thanh đang kinh ngạc, hắn rất bình tĩnh dặn dò nàng quét sạch vỏ hạt dẻ trên mặt đất, cứ như thể mình vừa đi từ cửa chính vào vậy.
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 13



Bích Thanh đứng canh ở ngoài cửa kinh ngạc nhìn Thẩm Thác rời đi: 「Điện hạ lúc nào tới vậy? Thái tử phi sao người không giữ điện hạ lại qua đêm ạ?」

「Ngươi cũng không hỏi xem điện hạ nhà ngươi có bằng lòng hay không.」

「Thái tử phi người thật sự hồ đồ rồi.」 Bích Thanh hiếm khi nói thẳng với ta như vậy, 「Nô tỳ tuy theo hầu điện hạ chưa lâu, nhưng chưa từng thấy điện hạ quan tâm ai như vậy.」

「Có lẽ người khiến chàng quan tâm thật sự không phải ta thì sao?」 Ta hiểu rõ sự cám dỗ của quyền lực đối với một người lớn đến nhường nào, càng hiểu rõ câu chuyện đầu bạc răng long sẽ không xuất hiện trong cung cấm.

11.

Vì Thẩm Thác nói sẽ đi bí mật thị sát, nên ta chỉ đơn giản thu dọn vài thứ.

Quả nhiên, trước khi khởi hành, Thẩm Thác sai người đưa tới một ít y phục giản dị, tuy so với y phục ta thường mặc kém hơn nhiều, nhưng so với y phục ta mặc ở Chung phủ thì tốt hơn nhiều lắm rồi.

Thẩm Thác đã chờ sẵn trong xe ngựa, sau khi ta lên xe, hắn cứ nhìn chằm chằm vào mặt ta suốt dọc đường.

Má hơi nóng lên, ta không nhịn được sờ lên má, trừng mắt nhìn hắn: 「Trên mặt ta có thứ gì sao?」

Thẩm Thác lắc đầu: 「Chỉ là cảm thấy gương mặt nàng có chút quá mức xinh đẹp.」

Ta suýt nữa thì nôn hết bữa sáng ra, nhưng Thẩm Thác nhanh chóng giải đáp thắc mắc của ta: 「Quá mức nổi bật, không tiện bí mật thị sát.」

Vừa nói, Thẩm Thác lấy ra một cái hộp, bên trong có đủ loại phấn son: 「Hóa trang sẽ thuận tiện hơn nhiều.」

Nửa canh giờ sau... mặt và cổ cùng với tay ta đều bị bôi thành màu vàng gừng, ta suýt chút nữa bị chính mình trong gương dọa cho nhảy dựng.

Ta nhìn khóe miệng Thẩm Thác đang cố kìm nén, túm lấy mặt hắn liền x** n*n một trận: 「Ta thấy gương mặt điện hạ cũng quá mức tuấn tú, đi trong đám đông quả thực là nổi bật, chi bằng ta cũng giúp điện hạ một tay nhé?」

Vừa nói, ta liền cầm một bộ râu giả và vết sẹo giả dán lên mặt Thẩm Thác.

Chưa đầy một khắc, Thẩm Thác đã biến thành một tên côn đồ dữ tợn đầy sẹo.

Thẩm Thác bất mãn nhìn ta đang cười ha hả bên cạnh: 「Những ngày chúng ta bí mật thị sát này, sẽ xưng hô vợ chồng, nàng phải đổi cách gọi ta là tướng công, đừng để lộ tẩy đấy.」

「Tại sao không thể là huynh muội?」 Vợ chồng còn phải ở chung một phòng, chẳng lẽ lúc đó lại để Thẩm Thác ngủ dưới đất sao?

Thẩm Thác chỉ vào mũi mình, cười nói: 「Nàng đã từng thấy huynh muội nào không giống nhau đến vậy chưa?」

...

Cứ như vậy, ta và Thẩm Thác đi về phía Nam.

Mùa xuân lũ lụt, dẫn đến dịch bệnh. Tuy triều đình kịp thời phái người cứu chữa, nhưng không ít gia đình tan cửa nát nhà, trở thành dân lưu vong.

Ta may mắn là trước khi ra khỏi nhà đã mang theo đủ tiền bạc, dọc đường đã bố thí không ít.

Trên đường đi, sắc mặt Thẩm Thác ngày càng nặng nề.

Ta biết hắn đang nghĩ gì, triều đình đã cấp không ít tiền xuống, nhưng người vô gia cư ăn xin dọc đường đủ để chứng minh, số bạc này đều không đến đúng nơi.

Dọc đường hắn ngoài việc giống ta bố thí chút bạc, cũng không ra tay ngăn cản, cho đến khi... một hôm nhìn thấy quan phủ chuẩn bị thiêu hủy cả làng.

Bên trong tiếng kêu gào thảm thiết của dân làng vang lên không ngừng, nhưng quan binh không hề động lòng, chỉ cúi đầu đặt cỏ khô và rưới dầu lửa.

「Triều đình đã cấp bạc cứu tế, dân chúng nhiễm bệnh dịch đều có thể được chữa trị miễn phí, tại sao lại tàn nhẫn thiêu sống người ta như vậy?」 Thẩm Thác hỏi một người dân đang đứng xem náo nhiệt bên cạnh.

「Nhìn là biết ngươi từ nơi khác đến rồi, nơi này trời cao hoàng đế xa, bạc bị bóc lột hết lớp này đến lớp khác, căn bản chẳng còn lại bao nhiêu, dược liệu có thể chữa bệnh dịch thì giá tăng vọt, quan phủ chỉ phát cho những kẻ nhét bạc. Không có tiền chữa bệnh thì chỉ có thể đợi chết, nay nghe nói triều đình phái người đến kiểm tra, chỉ có thể dồn hết những người nhiễm bệnh đến đây thiêu chết.」

「Đây chẳng phải là che giấu tai họa sao?」 Thẩm Thác hỏi.

Chỉ thấy người nọ thở dài một hơi: 「Có oan ức cũng không biết kêu ai, trách thì chỉ có thể trách số họ khổ.」

「Ngươi là người ngoài, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên xen vào việc của người khác.」 Người nọ nói xong liền lắc đầu bỏ đi.
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 14



Quan binh bắt đầu đuổi người, trên tay bọn họ có thêm một cây đuốc.

Ta kéo Thẩm Thác đang định tiến lên: 「Chàng thật sự muốn quản chuyện này sao?」

Thế lực của Vương thị, nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, nằm ở đây, lúc này để lộ hành tung chẳng khác nào tạo cơ hội cho Vương thị ra tay.

「Nhưng đó đều là mạng người vô tội, ta không thể trơ mắt nhìn họ c.h.ế.t được.」 Thẩm Thác gạt tay ta ra, 「Nàng đứng xa ra, lát nữa ta không bảo vệ nàng đâu.」

Ngọn đuốc sắp rơi xuống cỏ khô bị Thẩm Thác xông lên đá văng, cây đuốc rơi trúng người quan binh.

Cuộc ẩu đả kèm theo tiếng kêu đau đớn bắt đầu, Thẩm Thác võ nghệ rất cao cường, đám quan binh căn bản không phải đối thủ của hắn.

Nhưng đám quan binh có viện binh, rất nhanh đã bao vây Thẩm Thác.

Ngay lúc ta đang lo lắng cho Thẩm Thác, thì một đội nhân mã từ trong đám đông đi ra, người dẫn đầu mặc quan phục. Những người này khống chế đám quan binh lại.

「Giết người bừa bãi, còn không mau dừng tay!」 Vị quan dẫn đầu kia xoay người xuống ngựa, có lẽ là quan viên quen biết với Thẩm Thác.

Ông ta còn cẩn thận quan sát Thẩm Thác một lượt, thấy hắn không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

「Điện...」

Thẩm Thác vội vàng ngăn lại: 「Ra ngoài, không cần khách sáo, dân chúng nhiễm bệnh bên trong cần nhanh chóng cứu chữa, nếu không đủ bạc thì dùng số này.」

Vừa nói, Thẩm Thác liền đưa một túi tiền nặng trĩu vào tay đối phương.

「Cái này...」

Chưa kịp để người nọ mở miệng, Thẩm Thác đã đi tới nắm tay ta rời đi.

「Nếu đã sớm tìm người đến cứu, tại sao còn phải tự mình ra tay?」

「Tìm người đến cứu, trước khi họ tới cũng phải câu giờ chứ?」 Thẩm Thác dẫn ta xuyên qua đám đông.

「Vừa rồi nàng đã ăn gì chưa?」 Thẩm Thác lại hỏi.

Sự quan tâm đột ngột khiến ta có chút lúng túng: 「Chưa...」

「Vậy thì tốt, để tránh bị lộ hành tung, chúng ta chỉ có thể rời khỏi đây ngay bây giờ. Phi ngựa nhanh, ta sợ nàng nôn lên người ta.」 Thẩm Thác cười xấu xa.

Ta trừng mắt nhìn hắn: 「Biết ngay là chàng không có ý tốt mà.」

12.

Cưỡi ngựa phi nước đại suốt dọc đường, cuối cùng cũng tìm được một trạm dịch.

Tiếc là chỉ còn lại một gian phòng, giường trong phòng vừa hẹp vừa nhỏ. Mấy ngày nay tuy ta ngủ chung giường với Thẩm Thác, nhưng ở giữa sẽ dùng chăn màn ngăn cách, bây giờ cái giường này nhỏ như vậy, hai người ngủ đã đủ chật vật rồi.

Thẩm Thác dường như liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của ta: 「Tối nay nàng ngủ trên giường.」

Chưa kịp để ta mở miệng, hắn lại nói: 「Lúc hành quân chỗ nào cũng đã ngủ qua rồi, hôm nay nàng mệt mỏi vì đi đường, ngủ trên giường sẽ yên ổn hơn.」

Ta không khách sáo với Thẩm Thác, ta thật sự rất khó chịu, n.g.ự.c buồn bực, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Nào ngờ nửa đêm lại bị tiếng gõ cửa đánh thức: 「Khách quan, đã ngủ chưa?」

Mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy Thẩm Thác đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu ta đừng lên tiếng, tay kia thì cầm lấy thanh kiếm bên cạnh.

Bên ngoài vẫn có người gõ cửa, ngọn nến trên bàn bị Thẩm Thác dập tắt, chưa kịp để ta phản ứng lại, Thẩm Thác đã ôm eo ta bay ra ngoài cửa sổ.

Ta lập tức tỉnh táo, ôm chặt cổ Thẩm Thác.

「Sao chàng không gọi ta dậy sớm hơn?」

Vừa chạm đất, tiếng bước chân đã ùa về phía này.

「Thấy nàng ngủ say, không nỡ.」 Trên mặt Thẩm Thác không hề có vẻ vội vàng, nhẹ nhàng đặt ta lên ngựa.

「Ta thấy chàng là muốn bỏ ta lại thì có.」

Hơi thở ấm áp của Thẩm Thác phả vào tai, người cũng áp sát lại: 「Nàng cũng không nặng, không tính là gánh nặng.」

「Nắm chắc vào.」 Vừa nói, con ngựa liền trực tiếp xông ra từ cửa sau trạm dịch.

Vó ngựa giẫm lên đám người bịt mặt đang bao vây, phá vòng vây thoát ra ngoài.

Nhưng đám người kia vẫn đuổi không bỏ, thậm chí bắt đầu dùng tên.

Thẩm Thác vừa phải đỡ tên b.ắ.n tới, vừa phải điều khiển ngựa, cho dù võ công cao cường đến đâu, thời gian lâu cũng khó chống đỡ.

「Thẩm Thác, bỏ ta xuống ngựa đi.」 Giọng nói bị gió thổi tan tác, đứt quãng.

「Chung Lạc, ta đã nói rồi, nàng không phải gánh nặng. Ta còn chưa đến mức phải bỏ rơi phụ nữ để bảo toàn tính mạng.」 Lời vừa dứt, mũi tên sắc bén xé gió, ghim vào vai Thẩm Thác.

Ta có thể cảm nhận được Thẩm Thác phía sau khẽ run lên: 「Thẩm Thác.」

「Biết bơi không?」

「Hả?」

「Ôm chặt ta.」 Nói xong, Thẩm Thác ôm ta nhảy xuống vực.

Nước tràn đến từ bốn phương tám hướng, ta ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc, đồng thời cảm nhận được bàn tay đang siết chặt eo ta dần dần buông lỏng.

Tim ta thắt lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Thác, cố gắng bơi lên mặt nước.

Hồi nhỏ, ta từng bị một vị di nương khác đẩy xuống nước, suýt mất mạng. Từ đó về sau, mẫu thân bắt đầu rèn luyện cho ta khả năng bơi lội, cũng nhờ vậy mà ta mới có thể đưa Thẩm Thác lên bờ an toàn.

Y phục của Thẩm Thác đã nhuốm đỏ một mảng lớn. Ta rút một thanh đoản kiếm từ người hắn, nhổ mũi tên ra, nhanh chóng băng bó vết thương cho hắn.

Giờ phút này, cả ta và Thẩm Thác đều ướt sũng, nếu không kịp thời tìm người chữa trị cho Thẩm Thác, tính mạng hắn khó mà giữ được.

Nhưng nơi này dường như vắng vẻ hiu quạnh, ta nên đi về hướng nào đây?

Hơn nữa, những kẻ vừa rồi truy sát chúng ta nhất định sẽ xuống kiểm tra, nếu cứ đi loạn xạ, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 15



13.

Ta dìu Thẩm Thác đang hôn mê đi sâu vào rừng, mãi đến khi kiệt sức mới nhìn thấy một ngôi làng.

Tuy dân làng cảm thấy tò mò về ta và Thẩm Thác, nhưng cứu người là việc cấp bách, họ không hỏi han nhiều.

Thẩm Thác mạng lớn, không bị thương đến xương cốt, chỉ là mất m.á.u quá nhiều.

Hắn tỉnh lại rất nhanh, câu đầu tiên hắn nói khi thấy ta là: "Vị cô nương này, cô là?"

Ta thoáng sững sờ, sau đó đáp: "Hôm đó chàng bán mình chôn cất cha, thiếp thấy thương tình nên cho chàng ít bạc, kết quả chàng lại bám riết lấy thiếp. Để chứng minh chàng yêu thiếp, chàng đã g.i.ế.c c.h.ế.t vị hôn phu của thiếp, khiến thiếp bị truy sát, cuối cùng chàng lại vô dụng đến mức bị thương."

Thẩm Thác trợn tròn mắt kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó lại bật cười.

"Chung Lạc, nàng cũng dễ lừa gạt thật đấy."

"Nhạt nhẽo." Ta nhận xét.

"Phải rồi, ta đã nói với dân làng rằng chúng ta là đôi nam nữ bỏ trốn, trên đường gặp phải người nhà truy sát, chàng vì bảo vệ ta mà bị thương. Ta tên là Kim Dao, còn nàng, hãy gọi là Phạm Giản."

"Phạm Giản?" Thẩm Thác cau mày, "Sao ta lại thấy cái tên này nghe rẻ mạt thế nào ấy nhỉ?"

Ta không nhịn được bật cười: "Bởi vì chàng chính là rẻ mạt!"

Không thể để lộ thân phận, dù Thẩm Thác có không muốn cũng phải chấp nhận cái tên ta đặt cho hắn.

Ngôi làng nằm sâu trong núi, tổ tiên của dân làng chọn nơi này để lánh đời.

Vết thương do tên b.ắ.n của Thẩm Thác chưa lành, rời đi vội vàng sẽ không kịp gọi cứu binh, hơn nữa những kẻ truy sát chúng ta có thể vẫn đang lùng sục quanh đây, nên chúng ta quyết định ở lại đây.

Dân làng chất phác, thật thà, họ nghe xong câu chuyện của ta và Thẩm Thác đều rất cảm động.

Ta và Thẩm Thác mượn tạm ngôi nhà cũ của lang trung để ở. Ban ngày, Thẩm Thác cùng những người đàn ông trong làng làm ruộng hoặc lên núi săn bắn, còn ta thì cùng phụ nữ trong làng làm đồ thêu, cuộc sống rất an nhàn.

Ban đêm, ta và Thẩm Thác vẫn nằm chung một giường. Gió thu dần nổi lên, núi rừng nhuốm chút se lạnh, chăn đệm là do dân làng cho mượn tạm, chỉ có một chiếc, dù vậy, chúng ta vẫn tuân thủ nguyên tắc không làm phiền lẫn nhau.

Một hôm, củi trong nhà không đủ, Thẩm Thác phải lên núi lấy.

Vết thương trên vai hắn vẫn chưa lành hẳn, ta lo lắng nên cũng đi theo.

"Mấy hôm nữa, có người trong làng xuống huyện lỵ họp chợ, ta sẽ đi cùng, xem có thể gặp được ám vệ của ta không."

"Lúc chúng ta bị truy sát ở trạm dịch, ám vệ của chàng cũng không xuất hiện, nơi này hẻo lánh thế này, liệu họ có tìm đến được không?" Ta không nhịn được mà dội gáo nước lạnh vào Thẩm Thác.

"Sao, nàng không muốn đi à? Muốn ở lại đây ngủ với ta cả đời?" Thẩm Thác trêu chọc.

Ta lườm hắn: "Cút."

Quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào trên cành cây đã xuất hiện một con rắn màu xanh lục.

Chân ta hơi mềm nhũn: "Thẩm Thác."

"Hửm?" Lúc này Thẩm Thác vẫn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

"Có... rắn..."

Thẩm Thác cười nói: "Không ngờ nàng trời không sợ, đất không sợ, vậy mà lại sợ rắn?"

"Bớt nói nhảm, mau đuổi nó đi!"

Thẩm Thác nhanh chóng nắm lấy cổ con rắn, dễ dàng khống chế nó.

Ngay lúc ta thở phào nhẹ nhõm, hắn lại cầm con rắn tiến lại gần ta, ta sợ hãi nhảy lùi hai bước: "Thẩm Thác!"

"Ta thấy từ khi đến đây, nàng càng ngày càng không kiêng nể gì cả, gọi tên ta càng lúc càng thuận miệng." Nói rồi, hắn lại có ý định đưa con rắn tới gần.

"Thẩm Thác..."

"Thôi được rồi, không chọc nàng nữa." Thẩm Thác liếc nhìn con rắn, "Loại rắn này không có độc, nhớ kỹ đấy."

"Vậy sao chàng còn cầm..."

"Mang về lột da nướng lên ăn, bồi bổ cho nàng. Đến đây bao nhiêu ngày rồi, gầy rộc cả người."

Ta trừng mắt nhìn hắn: "Chàng mới gầy rộc ấy, chàng có biết lúc chàng thập tử nhất sinh, biết bao nhiêu nam nhân trong làng đang chờ chàng tắt thở để cưới ta không? Hơn nữa, đồ chàng làm, ăn được sao?"

"Chuyện này nàng cứ yên tâm, trước đây ở trong quân điều kiện thiếu thốn, muốn ăn thịt đều phải dựa vào chúng." Thẩm Thác giơ con rắn trong tay lên.

"Đường đường Thái tử điện hạ ở trong quân cũng thiếu thốn sao?"

"Phải đấy, thậm chí còn có thể phải ăn cả yêu phụ như nàng." Thẩm Thác nheo mắt cảnh cáo.

"Vậy tốt nhất là nó có thể độc c.h.ế.t chàng." Ta bực bội cãi lại.

...

Ban đầu ta cứ tưởng Thẩm Thác nói nướng rắn chỉ là nói đùa, vậy mà tối hôm đó hắn đã dựng giàn nướng ở ngoài sân, thêm gia vị vào, mùi thơm lan tỏa khắp sân.

Lúc ta nhìn thấy thì Thẩm Thác đã nướng xong, hắn đưa miếng thịt rắn đã được xử lý đến bên miệng ta.

"Thử xem." Trên mặt hắn còn ẩn hiện vẻ tự tin.

"Tốt bụng vậy, ta sợ chàng hạ độc." Dù sao cũng là rắn, ta vẫn có chút sợ hãi.

Thẩm Thác lắc đầu cười, tự mình cắn một miếng rồi đưa cho ta: "Sợ độc vậy sao, vậy thì nàng ăn chỗ này, nè, chính là chỗ ta vừa cắn. Ta đã thử rồi, không độc."

"Chàng thật sự rất nhạt nhẽo." Mùi thơm liên tục xộc vào mũi, không ngừng cám dỗ vị giác.

"Ăn đi, thật sự rất ngon." Thẩm Thác đưa cho ta một miếng khác.

Ta cắn nhẹ một miếng, hương vị cay nồng lập tức lan tỏa trên đầu lưỡi.

Bức tường thành trong lòng ta cũng âm thầm sụp đổ.

"Tay nghề nấu nướng của chàng cũng tạm được." Ta cắn thêm một miếng nữa, nhỏ giọng nhận xét.

Thẩm Thác có vẻ rất vui: "Rõ ràng là rất được."
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 16



14.

Ban đêm, mưa bão ập đến bất ngờ. Vì mắc bệnh hàn, ta rất sợ lạnh, cả người co rúm lại thành một cục.

Tia chớp chợt lóe lên khiến đất trời sáng rực như ban ngày, ngay sau đó là tiếng sấm ầm ầm.

Có một bàn tay đã che tai ta trước cả khi ta kịp phản ứng, ta mở mắt ra nhìn thấy mẫu thân.

Giống như đêm mưa bão nhiều năm về trước, bà bị phu nhân lôi đi, nói rằng bà đã ăn trộm thuốc của đích huynh, khiến huynh ấy sốt cao không hạ.

Nhưng mẫu thân chỉ lấy đi một thang thuốc, bởi vì ta bị đích huynh đẩy xuống ao bị cảm lạnh.

Người hầu trong Chung phủ cố ý cắt xén tiền tiêu vặt của bà, thậm chí không cho phép lang trung chữa bệnh cho ta, bất đắc dĩ bà mới phải ăn trộm một thang thuốc.

Đích huynh rõ ràng có lang trung túc trực, của hồi môn của phu nhân có cả một tiệm thuốc, chỉ là một thang thuốc, có thể bốc thêm bất cứ lúc nào.

Nhưng Chung phu nhân lại cố tình nắm lấy điểm này, giữa đêm mưa gió hành hạ mẫu thân.

Còn ta chỉ có thể bị người hầu ấn chặt trong chăn, từ tiếng sấm sét mà đoán ra tiếng kêu la thảm thiết của mẫu thân.

"Mẫu thân!"

Ta giật mình tỉnh giấc, trong bóng tối chạm phải ánh mắt của Thẩm Thác.

"Chàng..." Ta nghiêng đầu nhìn bàn tay hắn đang đặt bên tai ta, nước mắt nơi khóe mi theo đó lăn xuống lòng bàn tay hắn.

"Không ngờ ngoài sợ rắn, nàng còn sợ sấm sét nữa à." Thẩm Thác nheo mắt, lau đi nước mắt trên mặt ta.

"Liên quan gì đến chàng." Ta hất tay hắn ra, "Chàng vượt quá giới hạn rồi."

Ta đẩy hắn ra, ý bảo hắn trở về vị trí của mình.

"Chăn hơi nhỏ, cách xa quá ta không đắp được."

"Thẩm Thác..."

"Hơn nữa, vừa rồi ta cũng coi như là ra tay giúp đỡ đấy chứ? Chung Lạc, nàng ghét bỏ ta đến vậy sao?"

Tay Thẩm Thác đặt lên mặt ta, hai người gần sát nhau, tiếng thở dồn dập át cả tiếng mưa bão ngoài cửa sổ, nhưng lúc này đây, trong lòng ta chẳng phải cũng đang có một cơn bão tố hay sao?

"Ầm ầm!"

Tiếng sấm lại vang lên, khi ta kịp hoàn hồn thì đã vùi mình trong lòng Thẩm Thác, xuyên qua lớp áo, ta nghe rõ ràng từng nhịp đập trong lồng n.g.ự.c hắn.

Ngẩng đầu lên, nụ hôn rơi xuống như mưa bụi.

Giống như cơn mưa xuân tràn đầy sức sống, ta không hề từ chối.

Trước khi gả vào Đông cung, trong cung đã phái ma ma đến dạy ta phòng the, nhưng giờ phút này trong đầu ta chỉ còn một mảng trống rỗng.

Ta chỉ cảm thấy mình như đám mây trôi nổi trên bầu trời, mặc cho gió cuốn đi.

Hơi thở quấn quýt, hòa quyện thành làn gió ấm áp. Gió xuân mưa ngâu, lại trở về với đất mẹ.

Chúng ta cùng với mưa gió, triền miên suốt đêm.

Lúc mở mắt ra lần nữa, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt.

Thẩm Thác đã đi săn trở về, thấy ta vẫn còn trên giường, hắn mỉm cười trêu chọc: "Ngày nào đó nàng nên tập luyện cùng ta, thân thể này dù sao cũng quá yếu ớt."

"Đôi chân này của ta không thể nào đứng tấn được, có lẽ nên cân nhắc việc trực tiếp đánh chàng - bao cát sống này để luyện tập." Ta cố gắng ngồi dậy, chiếc giường hỗn độn là dấu vết của cơn bão đêm qua.

Con người ta khi yếu đuối nhất khó tránh khỏi những lúc bốc đồng, chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao ta và Thẩm Thác, hai người vốn ghét nhau như chó với mèo, lại có thể ngủ chung giường.

"Tạ đại thẩm nhà bên cạnh làm bánh quế hoa, cho ta hai cái. Rửa mặt xong nhớ qua ăn, cũng muộn rồi đấy." Thẩm Thác không nhận ra sự khác thường của ta, còn lấy nước cho ta rửa mặt.

"Đường đường Thái tử điện hạ vậy mà cũng có lúc hầu hạ người khác chu đáo thế này, thật hiếm thấy." Ta nhận lấy khăn ướt.

"Ở đây không có Thái tử, cũng không có Thái tử phi, chỉ có một đôi vợ chồng bình thường." Thẩm Thác vừa nói, vừa đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán ta.

Vợ chồng bình thường...

Ta nhìn Thẩm Thác đang mỉm cười, trong lòng rối bời.

Trên đời này, nơi nào cũng có thể dung chứa một đôi vợ chồng bình thường, duy chỉ có chốn cung đình là không.

Những ngày tháng bình yên nhanh chóng bị phá vỡ, binh lính truy đuổi đã tìm đến làng, chúng cầm đao, ép hỏi dân làng.

15.

Ngay lúc ta đang trốn trong nhà, do dự không biết nên làm gì, một mũi tên bay vụt qua mắt ta, xuyên thẳng vào tim những tên truy binh đó.

Ta chạy ra ngoài, nhìn theo hướng mũi tên bay đến, đó là ám vệ của Thẩm Thác, còn Thẩm Thác đang đứng phía trước, giương cung b.ắ.n tên.

Xác c.h.ế.t nằm la liệt trong làng, Thẩm Thác ra lệnh cho ám vệ dọn dẹp sạch sẽ.

Ánh mắt dân làng nhìn ta và Thẩm Thác không còn thiện cảm như trước, thay vào đó là sự cảnh giác.

"Truy binh đã bị tiêu diệt hết rồi, sẽ không còn ai đến quấy rầy sự yên bình của mọi người nữa." Thẩm Thác xin lỗi tộc trưởng.

Vị tộc trưởng già vuốt râu: "Xem trận thế của thuộc hạ Phạm công tử, chắc hẳn không phải là con cháu nhà thường dân chứ?"

"Tộc trưởng đoán không sai, ta là Thái tử Thẩm Thác, đi tuần phía Nam, trên đường gặp thích khách truy sát, suýt mất mạng. Để bảo toàn tính mạng, chúng ta bất đắc dĩ phải che giấu thân phận, mong mọi người thứ lỗi." Thẩm Thác nói rất chân thành, nhưng ánh mắt dân làng nhìn chúng ta lại càng thêm kính sợ.
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 17



Ta đứng bên cạnh, những ánh mắt xung quanh khiến ta không thể cử động.

Trước đây, ở những buổi yến tiệc trong cung, ta luôn phải đối diện với rất nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng hôm nay, ánh mắt kính sợ, cảnh giác của dân làng lại khiến ta không biết phải làm sao.

"Giờ điện hạ đã bình phục, thích khách cũng đã bị tiêu diệt, có thể yên tâm rời đi rồi. Thôn Tạ Nguyên chúng tôi, đất chật người đông, những ngày qua đã làm phiền điện hạ và Thái tử phi rồi." Tộc trưởng vội vàng hạ lệnh đuổi khách.

"Nơi này phong cảnh hữu tình, mọi người đều đối xử rất tốt với điện hạ và thiếp, không hề có chuyện phiền hà gì cả." Ta không nhịn được lên tiếng.

"Mong điện hạ và Thái tử phi sau này chớ nhắc đến thôn Tạ Nguyên với người ngoài, cũng mong điện hạ dặn dò thuộc hạ giữ kín chuyện này. Chúng tôi quen sống yên bình, e rằng không giỏi giao thiệp với người ngoài." Tộc trưởng nói thêm.

"Tộc trưởng yên tâm, ta sẽ không để ai quấy rầy sự yên bình của thôn Tạ Nguyên. Chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc rời đi ngay, những ngày qua đã làm phiền mọi người rồi." Thẩm Thác vẫn dùng chữ "ta", không biết là nhất thời quên sửa, hay là thật sự cảm thấy áy náy.

Ta nghĩ khả năng lớn là trường hợp trước.

Ta không nói chuyện với Thẩm Thác, mãi cho đến khi lên đường.

Lúc bị truy sát, kỳ thực việc tuần tra cũng đã gần xong, thêm vào đó ta và Thẩm Thác đã ở thôn Tạ Nguyên hai tháng, đã vượt quá ngày dự kiến trở về kinh thành, Thẩm Thác ra lệnh trực tiếp hồi kinh.

Vì giờ Thẩm Thác đã khôi phục thân phận, chúng ta trực tiếp nghỉ lại tại các châu phủ trên đường đi.

Ta vẫn im lặng, cho đến đêm trước khi đi ngủ.

"Ta sang phòng bên cạnh ngủ."

Vừa bước được hai bước, đã bị Thẩm Thác kéo lại.

"Ở thôn Tạ Nguyên có thể chen chúc trên một chiếc giường, tại sao giờ lại phải ngủ riêng?"

"Điện hạ, lúc đó khác bây giờ." Ta đưa tay gỡ các ngón tay của Thẩm Thác ra.

Cổ tay bị hắn nắm chặt, người bị hắn ép sát vào tường, hơi ấm phả vào mặt, như đang v**t v* hàng mi.

"Ở đó chúng ta là vợ chồng, ở đây cũng vậy, tại sao không thể?" Thẩm Thác không ngừng hỏi, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.

"Điện hạ biết rõ trong lòng." Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, "Ám vệ đã ở gần đó từ sớm, tại sao không chặn truy binh trước khi chúng vào làng? Điện hạ rõ ràng đã liên lạc được với ám vệ rồi, nhưng lại chưa từng nói với ta. Chẳng lẽ nếu truy binh không đến, điện hạ muốn ở lại thôn Tạ Nguyên thêm một ngày sao?"

Dân làng thôn Tạ Nguyên không làm gì sai, nhưng lại phải lo lắng, sợ hãi vì sự xuất hiện đột ngột của ta và Thẩm Thác.

Ta không biết lý do Thẩm Thác làm vậy là gì, nhưng ta biết, người trước mặt này, người suốt ngày nói ta giả tạo, độc ác, có lẽ mới là kẻ m.á.u lạnh thực sự.

"Phải." Thẩm Thác trả lời rất thẳng thắn.

"Tại sao?"

Thẩm Thác cúi đầu, chạm mũi vào mũi ta, ánh mắt sâu thẳm lạ thường: "Bởi vì, chỉ có ở đó nàng mới không từ chối ta."

"Thẩm Thác..." Ta còn định nói gì đó, nhưng đã bị Thẩm Thác bịt miệng bằng một nụ hôn.

Ta vụng về đáp trả nụ hôn của Thẩm Thác, suýt chút nữa đã trúng bẫy của hắn.

Người có thể sống sót trở về Trường An từ biên ải trong hoàn cảnh mẫu thân thất sủng, một bước lên ngôi Thái tử, tâm tư sao có thể đơn giản, cái gọi là xả thân cứu người chỉ là một màn khổ nhục kế cần thiết trong ván cờ mà thôi.

Ngày đó bị truy sát, ám vệ chắc chắn ở gần đó, dù ta không đến được thôn Tạ Nguyên thì ám vệ cũng bám theo phía sau, Thẩm Thác sẽ không chết.

Còn lý do tại sao lại ở lại thôn Tạ Nguyên lâu như vậy, ta đoán Thẩm Thác cố tình kéo dài thời gian.

Thái tử tuần tra phía Nam mất tích, chắc chắn Thẩm Lăng đã có động thái, theo suy đoán của ta về phụ thân, chắc hẳn ông ấy đã ngả về phía Thẩm Lăng rồi.

Thẩm Thác đang đợi, đợi ta hoàn toàn trở thành con cờ bị Chung phủ vứt bỏ, như vậy hắn sẽ triệt để nhổ bỏ tai mắt của Chung phủ cài trong Đông cung, thậm chí còn có thể lợi dụng ta.

Vì đại nghiệp, tính mạng của dân làng thôn Tạ Nguyên cỏn con có đáng là gì?

Vậy mà ta còn ngây thơ lo lắng cho sự an nguy của thôn Tạ Nguyên, thậm chí còn muốn chất vấn hắn.

Chốn thâm cung nội điện, điều cấm kỵ nhất là để lộ tâm tư.

Vậy mà từ bao giờ, ta lại coi Thẩm Thác là người có thể trút bầu tâm sự?

"Điện hạ, chàng và thiếp không cùng chung một thuyền." Ta đưa tay chống lên n.g.ự.c Thẩm Thác, chấm dứt nụ hôn này.

"Trong những ngày chúng ta mất tích, Thẩm Lăng liên tục sai người dâng tấu xin lập trữ quân mới, nàng đoán xem trong đó có phụ thân nàng không?"

Lời nói của Thẩm Thác đã hoàn toàn chứng thực suy đoán của ta, bàn tay đặt trên n.g.ự.c Thẩm Thác đang cảm nhận từng nhịp đập trong đó.

"A Lạc, giờ nàng còn cho rằng nàng và Chung phủ cùng chung một thuyền sao?" Thẩm Thác nắm lấy tay ta, tay kia cài thứ gì đó lên tóc ta.

"Lúc đi nàng không mang theo." Ánh mắt Thẩm Thác thoáng chút buồn bã.
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 18



Ta đưa tay lên sờ, là chiếc trâm gỗ Thẩm Thác khắc tặng ta trước đây.

Đó là lúc mới đến làng, vì ta bị Thẩm Thác lôi dậy bỏ trốn giữa đêm khuya, đầu tóc rối bù, không có lấy một chiếc trâm cài tóc, ban ngày chỉ có thể dùng vải vụn buộc tóc tạm bợ.

Ta chỉ thuận miệng than thở với Thẩm Thác một câu, vậy mà mấy ngày sau hắn đã khắc cho ta một chiếc trâm gỗ.

Chiếc trâm được mài dũa rất tỉ mỉ, không sợ bị dằm gỗ đ.â.m vào tay.

Đầu trâm được chạm khắc một chùm hoa quế, hoa quế vốn nhỏ, vừa cần phải quan sát kỹ lưỡng vừa cực kỳ thử thách tay nghề người thợ.

Thẩm Thác đưa cho ta, lúc đầu ta còn tưởng hắn mua: "Là ông thợ mộc cuối làng làm sao? Ta cứ tưởng ông ấy chỉ biết làm đồ trang trí lớn, không ngờ trâm gỗ cũng khéo léo như vậy."

Thẩm Thác nghe vậy liền đưa tay gõ nhẹ lên trán ta, nói: "Là ta làm, ông thợ mộc cuối làng sao làm được mấy thứ này?"

"Không ngờ Thái tử điện hạ vừa biết bổ củi vừa biết khắc trâm gỗ, chắc hẳn là khắp nơi lưu tình rồi?" Ta giật mình bởi lời nói của Thẩm Thác, nhưng rất nhanh tiếng cười đã che giấu nhịp tim đang loạn.

"Nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là thấy mấy ngày nay nàng cứ lải nhải bên tai, nghe phát phiền."

...

"Nhưng ta đã không còn gì có thể cho điện hạ nữa rồi." Mất đi Chung phủ làm chỗ dựa, nếu Thẩm Thác tranh quyền thất bại với Thẩm Lăng, ta chẳng giúp được gì cho chàng.

Ta thoát khỏi hồi ức, nhìn vào mắt Thẩm Thác.

Ta đã mất hết tất cả, chỉ còn lại thứ tình cảm giả dối này, nếu Thẩm Thác còn chút thương hại ta, vậy đây sẽ là vũ khí tốt nhất để ta trả thù.

"Nếu ta nói, ta chỉ muốn người của nàng thì sao?"

16.

Thẩm Thác sống sót trở về kinh thành khiến kế hoạch của Thẩm Lăng thay đổi lớn, các đại thần vốn dâng tấu xin đổi Thái tử đều im lặng.

Bầu không khí triều đình nhất thời trở nên kỳ lạ, tấu chương của Thẩm Thác về việc bí mật vi hành xuống phía Nam đã phá vỡ thế bế tắc.

Không cần đoán cũng biết trong tấu chương viết về việc nhà mẹ đẻ Hoàng hậu cùng các chi nhánh tham ô bạc cứu trợ thiên tai, Hoàng đế nổi giận, gần như thanh trừng toàn bộ quan viên nhà mẹ đẻ Hoàng hậu ở phía Nam.

Cũng không phải Hoàng đế quá thiên vị Thẩm Thác, chỉ là trong khoảng thời gian Thẩm Thác không có mặt, một bộ phận quan viên theo chàng đã quay lưng, nửa triều đình đều đứng về phía Thẩm Lăng.

Quan viên phía Nam tham ô từng lớp, bóc lột dân chúng, Hoàng đế sao lại không biết, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp để xử lý.

Thủ đoạn đế vương, trước hết là phải cân bằng.

Phải trách thì trách Thẩm Lăng quá lộ liễu, quá nóng vội.

Chung phủ quay lưng khiến Dung phi càng thêm chán ghét ta, nhất là sau khi bà ta biết Thẩm Thác vì cứu ta mà suýt mất mạng.

Lại đến giờ lâm triều, ta bị gọi đến vấn an Dung phi.

Bà ta để ta đứng ngoài nửa canh giờ mới cho vào.

Tuy lúc này chưa có tuyết rơi, nhưng đứng ngoài nửa canh giờ, tay chân đã bị gió lạnh thổi đến tê cứng.

Khi được gọi vào, ta biết ý quỳ xuống trước.

"Thần thiếp vấn an Dung phi nương nương."

"Ngươi có biết hôm nay ta gọi ngươi đến đây vì chuyện gì không?" Lâu sau, Dung phi ở phía trên mới chậm rãi lên tiếng.

"Thần thiếp ngu dốt, không biết Dung phi nương nương vì chuyện gì mà triệu kiến."

Dung phi hừ lạnh một tiếng, tiện tay hất đổ chén trà bên cạnh, mảnh vỡ văng tung tóe trước mặt ta.

"Còn giả vờ."

"Thôi được, hôm nay ta nói rõ cho ngươi biết, cho dù Thái tử có thích ngươi đến đâu, ngươi cũng không thể tiếp tục làm Thái tử phi này nữa. Ta tuyệt đối không cho phép bên cạnh nó có bất kỳ nguy hiểm tiềm ẩn nào." Dung phi bước đến trước mặt ta, trước đây dù có ghét ta đến đâu, bà ta cũng chưa từng nói thẳng như vậy.

"Tự mình ngoan ngoãn uống bát thuốc này, đừng ép ta phải động thủ." Dung phi ra hiệu cho cung nữ bên cạnh, một bát thuốc màu nâu sẫm được đưa đến trước mặt ta.

Không cần đoán ta cũng biết đây là thuốc phá thai.

Giết ta một cách trắng trợn như vậy, Dung phi vẫn chưa đủ gan.

Chỉ cần ta không có khả năng mang thai, vị trí chính phi của Thẩm Thác ta sớm muộn gì cũng không giữ được.

Ta cũng đang cần thứ này, bèn cầm bát thuốc lên định uống, ánh mắt liếc thấy có bóng người xông ra.

Bát thuốc bị giật lấy, rồi bị ném mạnh sang một bên.

Ta bị Thẩm Thác kéo dậy: "Mẫu phi đây là đang làm gì?"

"Hôm nay ta làm tất cả đều là vì điện hạ."

"Mẫu phi thừa lúc con lâm triều cố ý mưu hại vợ con, thật sự là vì con sao?"

Ta hơi nghiêng đầu, chỉ thấy Thẩm Thác cau mày.

Dung phi chỉ vào ta: "Ngươi suýt mất mạng vì nàng ta, điện hạ, nếu ngươi thật sự không thể bình an trở về Trường An, mọi thứ ở Trường An sẽ ra sao?"

"Thái tử phi đã cứu con, con mới có thể trở về Trường An, đoàn tụ với mẫu phi. Mẫu phi chớ nên lấy oán báo ân." Nói xong, Thẩm Thác bế ta lên rời đi không ngoảnh đầu lại.

Trên đường đi Thẩm Thác im lặng, bên tai chỉ còn tiếng xì xào của cung nhân.

"Điện hạ không vui sao?" Ta hỏi.

"Nàng nói xem? Bát thuốc đó, sao nàng lại uống?"

"Hôm nay ta không uống, ngày sau bà ta cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để ta uống, ta không còn lựa chọn nào khác. Điện hạ, Dung phi nương nương xưa nay không ưa ta, chàng không phải rất rõ sao?"

"Chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra chuyện." Nói rồi, Thẩm Thác ôm ta chặt hơn.

Vô tình nhìn về phía trước, phát hiện không biết từ lúc nào cha ta đã đứng ở đó, ánh mắt ông ấy nhìn chúng ta đầy khó hiểu.

Tất cả cảm xúc lúc này đều hóa thành một chiếc móc câu, móc lấy trái tim ta kéo xuống vực sâu.

Câu nói này, thật sự là nói cho ta nghe sao?
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 19



17.

Chiêu này của Thẩm Thác rất hiệu quả, không lâu sau, khi ta đến Thượng cung cục quyết định việc yến tiệc trong cung thì bị cha ta chặn đường.

"Lâu rồi không gặp, Thái tử phi vẫn khỏe chứ?"

Ta cười gượng gạo, dời mắt: "Chung đại nhân tuổi cao sức yếu nên hồ đồ rồi sao, gặp ta cũng không hành lễ?"

Cha ta lúc này mới hành lễ với ta: "Thần bái kiến Thái tử phi."

"Yến tiệc còn nhiều việc chờ ta quyết định, không dài dòng với đại nhân nữa." Ta giả vờ định rời đi.

"Thái tử phi xin dừng bước." Cha ta vội vàng lên tiếng.

"Đại nhân còn chuyện gì sao?" Ta nghiêng đầu nhìn ông ấy, giả vờ ngạc nhiên.

"Mấy hôm trước Thái tử phi theo điện hạ vi hành, cũng đã mấy tháng không gặp, lão thần nhớ con gái, muốn mời Thái tử phi đến Chung phủ tụ họp thôi."

"Đại nhân cũng nói ta rời kinh mấy tháng, Đông cung và yến tiệc chất đống không ít việc. Lần trước về phủ đã trì hoãn mấy canh giờ khiến điện hạ không vui, nay đại nhân đã gặp ta rồi, không cần về Chung phủ nữa." Ta ra hiệu cho Bích Thanh.

"Dù là chuyện liên quan đến sự sống c.h.ế.t của Thái tử phi, người cũng không muốn nghe sao?" Cha ta ngẩng đầu, nụ cười kỳ quái.

Ta ra hiệu cho cung nhân dừng kiệu, rồi dặn dò Bích Thanh: "Ngươi cùng bọn họ đến đằng kia đợi ta."

"Nhưng Thái tử phi..." Bích Thanh cảnh giác liếc nhìn cha ta, muốn tiếp tục khuyên ta.

"Trong cung có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Ta cắt ngang lời nàng ấy.

Chờ cung nhân đi xa, cha ta mới từ từ lên tiếng, giọng ông ấy rất trầm: "Nghe nói điện hạ xuống phía Nam đã niêm phong một kỹ viện, là do chi thứ của Chung gia làm, mượn kỹ viện buôn bán muối công, lôi kéo quan viên và thương nhân buôn muối."

"Cha đã đánh giá cao con rồi, điện hạ muốn điều tra con cản không được, cũng không được phép đi theo, chuyện này con hoàn toàn không biết." Ta cười nói, "Hơn nữa, chuyện này là do chi thứ của Chung gia làm, chắc sẽ không liên lụy đến cha."

"Sao con biết được điện hạ có thêm dầu vào lửa, kéo Chung phủ xuống nước hay không?" Cha ta tỏ vẻ khó chịu với thái độ thờ ơ của ta, "Chung phủ thất thế, con nghĩ cái ghế Thái tử phi này của con còn làm được nữa không?"

"Vinh hoa phú quý hiện tại của con, còn có sự sủng ái của điện hạ, thứ nào mà không phải dựa vào Chung phủ mà có? Con thật sự cho rằng Chung phủ suy tàn rồi con còn có thể an toàn sao?"

Ta nhìn ánh mắt lo lắng của cha ta, ý cười nơi đá mắt càng đậm.

"Cha sốt ruột như vậy, chắc không chỉ đơn giản là một kỹ viện đâu nhỉ?" Thẩm Thác không giấu ta chuyện này, kỹ viện đó bề ngoài là làm ăn buôn bán với quan viên, thực chất là lợi dụng kỹ viện ca hát về đêm để chế tạo vũ khí dưới lòng đất.

Tiếng động chế tạo vũ khí không nhỏ, tiếng ca múa của kỹ viện vừa hay có thể che giấu âm thanh.

Tư tạo vũ khí là trọng tội, vũ khí này có phải do cha ta chuyển cho Thẩm Lăng hay không tuy chưa có chứng cứ xác thực, nhưng chỉ cần tấu lên Hoàng thượng, Chung phủ khó thoát khỏi kiếp nạn.

Cha ta trợn tròn mắt: "Thái tử quả nhiên không bạc đãi con."

"Cha sai rồi, chuyện này con cũng là vô tình nghe lén được, biết không sớm hơn cha đâu."

"Nghe nói Thái tử chuẩn bị sáng sớm mai sẽ dâng tấu chương, tiêu hủy kỹ viện cần chút thời gian, con nghĩ cách đổi tấu chương đi."

"Con thấy cha hình như quên mất điều gì rồi thì phải?" Ta cười khẽ, "Nếu bị Thái tử phát hiện, con sẽ mất mạng đó."

Ta ghé sát tai cha ta, nói nhỏ: "Nếu cha và Thẩm Lăng tạo phản thành công, trên đời này làm gì còn chỗ cho con dung thân—"

Trong mắt cha ta lóe lên vẻ kinh hoàng, rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Con muốn thế nào?"

Xử lý xong chuyện yến tiệc trở về Đông cung, ta phát hiện Thẩm Thác đang đợi ta ở trong viện.

"Điện hạ không phải nên ở thư phòng xử lý chính sự sao?" Từ khi về kinh, ta luôn cố ý vô ý tránh mặt Thẩm Thác.

Thẩm Lăng thất thế, Chung phủ diệt vong đã là kết cục đã định.

Cho dù Thẩm Lăng có mưu tính tạo phản thế nào, binh lực của hắn sao có thể địch lại Thẩm Thác đã lăn lộn trong quân doanh biên giới nhiều năm?

Còn ta chỉ cần khiến Chung phủ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được là được.

Còn Thẩm Thác...

Nếu chàng chỉ coi ta là một quân cờ, vậy việc mua bán giữa ta và cha ta đúng ý chàng rồi; nếu chàng thật sự...

Thôi, chàng sao có thể để ý đến một thứ nữ như ta chứ?

Nhất là ta sắp trở thành con gái của tội thần, tiền triều sẽ bất mãn, Dung phi vốn đã chán ghét ta, sau này hậu cung đầy ắp mỹ nữ, làm gì còn chỗ cho ta chứ?
 
Back
Top Bottom