Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thái Tử Phi Chung Lạc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO5hfV1Qx4w8oUCUvUI2gkLH-9bTAn4_GBcyx81fP-xT8_3BgiOsxmGtCkHgFwhuXJvpQjaykn1dddgcr6jvAtRAZH7gfZVeavRr6pgNRvXAbC3_yZBKlSlcdm_-HuPE6MFuuZCsfadCqgQ8N7dgOj6=w215-h322-s-no-gm

Thái Tử Phi Chung Lạc
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường, Hài Hước, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, Hài Hước, Chữa Lành

Team dịch: Thích ăn dưa hấu

Giới thiệu

Thân là Thái tử phi, bạch nguyệt quang của ta lại là Đại lý tự khanh.

Thế nhưng Thái tử Thẩm Thác cứ khăng khăng muốn báo cho ta biết tin Hoàng thượng ban hôn cho hắn và Ngũ công chúa, còn nôn nóng dẫn ta đến tham dự hôn lễ của họ.

Ta tự nhiên không cam chịu thua kém, vậy nên, ta đã thiêu chết thanh mai trúc mã của Thẩm Thác.​
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 1



Thân là Thái tử phi, bạch nguyệt quang của ta lại là Đại lý tự khanh.

Thế nhưng Thái tử Thẩm Thác cứ khăng khăng muốn báo cho ta biết tin Hoàng thượng ban hôn cho hắn và Ngũ công chúa, còn nôn nóng dẫn ta đến tham dự hôn lễ của họ.

Ta tự nhiên không cam chịu thua kém, vậy nên, ta đã thiêu c.h.ế.t thanh mai trúc mã của Thẩm Thác.

1.

Ta và Thẩm Thác thành thân đã ba năm, đúng là một cặp đôi oan gia.

Hắn cho rằng ta vì muốn làm Thái tử phi mà hãm hại hai tỷ tỷ, quá mức ác độc, còn ta thì mắng hắn thân là thiên tử mà không biết nỗi khổ phải vươn lên của thứ nữ, ở đây giả vờ thanh cao.

Thẩm Thác biết người trong lòng ta là tân khoa Trạng nguyên Tạ Phong, cố ý ngay lập tức nói cho ta biết tin Hoàng thượng ban hôn cho Ngũ công chúa và Tạ Phong, thậm chí còn chưa xử lý xong công vụ đã dẫn ta đến hôn lễ của bọn họ.

Ở hôn lễ đó, ta uống đến say mèm, lên xe ngựa xong thì bụng dạ cuồn cuộn, nôn hết mọi thứ lên người Thẩm Thác.

Nghe cung nữ nói, đêm đó Thẩm Thác cứ ngâm mình trong nước nóng mãi không ra.

Đương nhiên, những gì ta muốn làm đâu chỉ có vậy.

Tháng thứ ba Hạ Đãi Tuyết - thanh mai trúc mã của Thẩm Thác - vào Đông cung, ta đã phóng hỏa thiêu rụi viện của nàng ta, Hạ Đãi Tuyết bị mắc kẹt bên trong không ra được.

Sau đó, ta nghe người ngoài cung nói, đám cháy hôm đó thiêu đỏ cả nửa bầu trời Trường An.

Khi Thẩm Thác vội vã từ ngự thư phòng chạy về, ta đang ngồi bên ngoài Đông cung nhìn đám cung nhân hối hả dập lửa.

"Chung, Lạc!" Bên tai vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi.

Ta quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt đầy phẫn nộ của Thẩm Thác.

Thần sắc trên mặt Thẩm Thác luôn nhàn nhạt, rất ít khi biểu lộ cảm xúc, như vậy tức là đã tức giận đến cực điểm.

Ta kìm nén ý cười nơi khóe miệng, nhào vào lòng hắn: "Điện hạ, thiếp suýt chút nữa đã không gặp được chàng, thiếp sợ quá... Đáng tiếc, Đãi Tuyết muội muội lại không có phúc phần này."

Câu sau suýt chút nữa ta đã không nhịn được cười thành tiếng.

Hai vai bị hắn giữ chặt, lực đạo mạnh như muốn bóp nát cả người ta.

"Trên người nàng vẫn còn mùi dầu hỏa, Chung Lạc, nàng cho rằng cô là kẻ ngốc sao?"

Ta thuận thế ôm lấy cổ hắn: "Đúng là ta làm, nhưng điện hạ dám vạch trần ta không?"

Thái tử phi ghen tuông phóng hỏa thiêu c.h.ế.t Thái tử lương đệ, chưa nói đến việc Thẩm Thác có muốn nể mặt Chung gia sau lưng ta hay không, chỉ riêng việc hậu viện Thái tử tranh giành tình cảm dẫn đến hỏa hoạn cũng đủ để Thẩm Thác nhận được cả xe tấu chương luận tội rồi.

"Nàng có biết nàng suýt chút nữa đã thiêu rụi cả Đông cung không?"

"Biết chứ, biết vậy đã mua thêm dầu hỏa rồi."

"Chung Lạc, Chung gia sao lại sinh ra một nữ tử thủ đoạn tàn độc như nàng?"

"Thủ đoạn tàn độc? So với những việc điện hạ đã làm, chuyện này của ta đâu có thấm vào đâu." Lúc trước tranh giành ngôi vị Thái tử, biết bao nhiêu hoàng tử tranh nhau vị trí này, cuối cùng lại rơi vào tay Thẩm Thác - một hoàng tử có mẫu thân không được sủng ái, nguyên nhân đằng sau, không cần nói cũng biết.

Thẩm Thác bị ta chọc tức đến nghẹn lời, dứt khoát đẩy ta ra đi xem xét tình hình trong viện.

Quả nhiên thanh mai trúc mã chính là thanh mai trúc mã, trong lòng hắn quả thật có vị trí khác biệt.

Để cho chắc chắn, ta bèn đi theo.

Sau trận hỏa hoạn, Uyên Lan viện chỉ còn lại một đống đổ nát ẩm ướt.

Thi thể được phủ vải trắng đặt bên ngoài đống đổ nát, đám cung nhân sợ bị Thẩm Thác giận cá c.h.é.m thớt, cúi đầu đứng cách xa một chút.

Thẩm Thác tự tay vén tấm vải trắng lên, những người khác đều hít sâu một hơi.

Người đã bị thiêu đến mức không còn nhận ra hình dạng, khó mà phân biệt được thân phận.

Nhưng Thẩm Thác chỉ nhìn thoáng qua, vẻ giận dữ trong mắt đã tan biến, ghé sát tai ta nói nhỏ một câu: "Nàng giấu Hạ Đãi Tuyết ở đâu?"

Trong lòng ta lập tức dậy sóng, Thẩm Thác sao lại biết được!

Thẩm Thác thu hồi ánh mắt, giọng nói trở lại nghiêm nghị như thường: "An táng Hạ lương đệ cho tử tế, nếu bên trong có di vật nào chưa bị cháy cũng cất giữ cẩn thận."

"Vâng." Theo tiếng cung nhân đáp lại, ta bị Thẩm Thác kéo vào phòng bên cạnh.

Ta bị đẩy vào tường, tiếng cửa vừa đóng lại, bóng người cao lớn liền tiến sát lại gần ta.

"Làm việc sai sót trăm bề, thật không biết nàng đã sống sót từ Chung phủ đến Đông cung bằng cách nào." Giọng Thẩm Thác đầy vẻ chế giễu.

"Lời của điện hạ, thiếp sao nghe không hiểu?" Ta nghiêng đầu nhìn hắn, mượn nụ cười che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

"Chung Lạc, hai t.h.i t.h.ể kia nàng đặt nằm duỗi thẳng tay chân, hoàn toàn không có tư thế giãy giụa khi bị thiêu cháy, rõ ràng là đã c.h.ế.t trước khi bị phóng hỏa." Thẩm Thác hơi nhướng mày, ánh mắt khẽ liếc xuống, như muốn nhìn thấy vẻ lúng túng của ta.

Từng chữ từng chữ như xương cá đ.â.m vào cổ họng, mắc kẹt ở đó, ta không thể nào cãi lại.

Nếu thật sự muốn nói, chỉ có thể nói t.h.i t.h.ể không phải do ta sắp xếp, nhưng như vậy chẳng khác nào thừa nhận với Thẩm Thác.

"Điện hạ tinh mắt, nên nói chuyện này với nội giám đến điều tra nguyên nhân hỏa hoạn, nói với thiếp cũng vô ích." Ta vẫn đang giả vờ không hiểu.

Thẩm Thác cũng không tức giận, vẫn chậm rãi nói: "Đông cung bị hỏa hoạn, chuyện này quá mức nghiêm trọng, e rằng có kẻ cố ý thị uy hoàng thất, vụ án này sợ là liên lụy rất lớn, cô cho rằng nên tâu lên phụ hoàng, để Đại lý tự điều tra rõ ràng."
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 2



Hai chữ "Đại lý tự" cuối cùng khiến người ta giật mình, Đại lý tự khanh hiện giờ, chính là Tạ Phong.

Thẩm Thác cúi người xuống, nụ cười hiện lên trên khóe miệng.

Hắn rất ít khi cười, trước mặt mọi người luôn lạnh lùng, từ khi ta vào Đông cung, số lần ít ỏi nhìn thấy hắn cười đều là lúc hắn đang xem ta như trò cười.

"Cô vừa nhìn đã có thể nhận ra manh mối của chuyện này, nàng đoán xem Tạ Phong có thể không? Nếu để Đại lý tự điều tra, cô sẽ bị luận tội hậu viện bất hòa, còn lớp mặt nạ đạo đức giả của nàng cũng sẽ do chính người trong lòng nàng tự tay lột xuống. Nàng nói xem, cô có nên cùng nàng cá c.h.ế.t lưới rách không?"

"Thẩm Thác, ngươi khốn nạn!" Ta tức giận nói.

Thẩm Thác cũng cong môi cười: "Nói nhau cả thôi, vậy, Hạ Đãi Tuyết rốt cuộc đang ở đâu?"

"Không thể nói cho ngươi biết!" Ta biết rõ Thẩm Thác sẽ không đắc tội Chung gia vào lúc này, nhưng ta càng không dám nghi ngờ tấm chân tình của hắn dành cho Hạ Đãi Tuyết.

Nếu hắn thật sự muốn cá c.h.ế.t lưới rách vào lúc này, vậy ta càng không thể tiết lộ tung tích của Hạ Đãi Tuyết.

"Hay cho câu không thể nói cho ngươi biết." Hôm nay Thẩm Thác vậy mà vẫn chưa tức giận, nhưng ngay sau đó, cả người ta bỗng nhiên lơ lửng trên không.

Ta bị Thẩm Thác vác lên vai đi ra ngoài, cung nhân qua lại đều cúi đầu.

Thẩm Thác luôn luôn tự kiềm chế, giữ lễ nghĩa, sao có thể hoang đường đến vậy?

Ta vùi mặt vào lưng hắn, thấp giọng mắng: "Thẩm Thác, ngươi muốn làm gì?"

Thẩm Thác im lặng, cho đến khi hắn đưa ta đến thiên điện mà hắn thường dùng để tắm rửa.

Chưa kịp để ta suy nghĩ kỹ, thắt lưng đã bị hắn cởi ra, áo ngoài cũng rơi vào tay hắn.

Gả cho Thẩm Thác ba năm, ta đã sống như quả phụ ba năm, ngay cả đêm tân hôn cũng là ta tự chích m.á.u ngón tay để qua loa lấy lệ, chẳng lẽ hôm nay...

"Thẩm Thác, ngươi, ngươi muốn làm gì?" Ta hai tay che chắn trước ngực, lần đầu tiên nói năng mất tự tin.

Chỉ thấy Thẩm Thác ném y phục của ta vào lò sưởi, sau đó đẩy ta vào bồn tắm.

Ta không kịp phòng bị, bị sặc mấy ngụm nước, ho sặc sụa.

Đột nhiên phía trên tối sầm lại, chỉ thấy Thẩm Thác y phục chỉnh tề đứng bên bờ, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là rửa sạch mùi dầu hỏa trên người nàng, Thái tử phi sẽ không nghĩ rằng cô muốn sủng hạnh nàng chứ?"

Nói xong, hắn đứng dậy, như muốn che giấu nụ cười ranh mãnh nơi khóe miệng.

2.

Từ ngày hôm đó, ta bị Thẩm Thác giam lỏng trong viện, hắn còn ra lệnh cho cung nhân không được đưa cơm cho ta.

Một ngày trôi qua, ta đã đói meo ruột.

Nhưng Tạ Phong không tra ra được ta, cuối cùng kết luận là lửa trong lò sưởi quá mạnh, lúc đó Hạ Đãi Tuyết đang ngủ say, nha hoàn canh giữ bên cạnh, không để ý đến lò sưởi, lại thêm dầu hoa quế dùng để trang điểm trên bàn trang điểm ở gần lò sưởi khiến lửa càng thêm dữ dội, dẫn đến hai người bị mắc kẹt trong biển lửa, không thể thoát thân.

Người có thể sắp xếp nhiều như vậy, chỉ có thể là Thẩm Thác.

Hắn giam ta lại, chẳng qua là muốn ta tiết lộ tung tích của Hạ Đãi Tuyết.

Chỉ là hắn đã xem thường ta, từ nhỏ mẫu thân không được sủng ái, ở Chung phủ ta sống còn không bằng một người hầu, bữa đói bữa no, ta đã từng đói lâu hơn thế này.

Bị giam cũng buồn chán, ta dứt khoát ngủ để đỡ phải chịu đói.

Nhưng chưa ngủ được bao lâu đã bị người ta lay tỉnh: "Lạc tỷ tỷ, Lạc tỷ tỷ?"

Mùi thơm của hạt dẻ theo tiếng gọi truyền đến, ta bị dụ dỗ mở mắt ra.

Nhìn kỹ, người đến vậy mà lại là Hạ Đãi Tuyết cải trang thành cung nữ!

"Sao muội lại quay về?" Ta sợ hãi ngồi bật dậy, lẽ ra lúc này Hạ Đãi Tuyết đã cùng người trong lòng rời khỏi kinh thành rồi mới đúng. Hơn nữa, trong cung canh phòng nghiêm ngặt, vụ án Đông cung bị hỏa hoạn lại gây xôn xao dư luận, nếu bị người ta phát hiện...

"Trong cung canh phòng nghiêm ngặt, nếu bị người ta phát hiện, chúng ta sẽ hỏng việc mất!"

Hạ Đãi Tuyết cười nhẹ: "Lạc tỷ tỷ yên tâm, muội đến đây đều tránh thị vệ và cung nhân, không ai phát hiện ra đâu. Nghe nói Thái tử ca ca bỏ đói tỷ cả ngày rồi, tỷ mau ăn đi."

Nói xong, nàng ta đẩy hạt dẻ đến trước mặt ta.

Ta nghe xong thở dài một tiếng, chỉ nói: "Xong rồi."
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 3



Quả nhiên, ngay sau đó Thẩm Thác đẩy cửa bước vào: "Đãi Tuyết, muội có biết muội làm vậy khiến Thái phó lo lắng đến mức nào không?"

Hạ Đãi Tuyết căn bản không thể tránh được tai mắt trong cung, tất cả đều là do Thẩm Thác sắp đặt.

Truyền tin hắn giam lỏng ta ra ngoài, khiến Hạ Đãi Tuyết lo lắng cho ta mà quay về cung, dọc đường sắp xếp cho cung nhân tránh mặt.

Chính là để nhân lúc này bắt ta tại trận!

"Thái tử ca ca, muội... muội không thể xa chàng ấy..." Hạ Đãi Tuyết cắn môi.

Thẩm Thác bất đắc dĩ thở dài: "Vậy sao không thương lượng với cô?"

"Muội sợ Thái tử ca ca nói chuyện này với phụ thân." Hạ Đãi Tuyết đưa tay kéo ống tay áo Thẩm Thác, có chút làm nũng.

Còn ta thì đứng bên cạnh xem kịch vui, thanh mai trúc mã vì muốn bỏ trốn cùng người trong lòng mà thiêu rụi Đông cung, không biết Thẩm Thác là thật sự rộng lượng hay là giả vờ buông tay.

Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của ta là, cuối cùng Thẩm Thác thật sự đưa người đi, còn chuẩn bị giấy thông hành và chứng minh nhân dân cho Hạ Đãi Tuyết cùng người trong lòng nàng ta.

Khi Hạ Đãi Tuyết rời đi, ta và Thẩm Thác tiễn nàng ta.

Nhìn bóng người sắp biến mất, Thẩm Thác đột nhiên lên tiếng: "Đãi Tuyết đơn thuần, cô coi muội ấy như muội muội ruột, cưới muội ấy là vì muội ấy đến cầu xin cô, muội ấy không muốn bị coi như công cụ chính trị gả cho đích trưởng tử Tiết phủ."

Ta bị lời giải thích đột ngột của Thẩm Thác làm giật mình: "Thái tử đã lo xa rồi, thiếp không ghen đâu." Đâu chỉ không ghen, căn bản là không có gì để ghen.

"Là nàng đã lo xa rồi, ý cô là ngay từ đầu nàng không nên tự cho mình là thông minh, cho rằng cô thích muội ấy mà giấu cô chuyện này. Hôm nay cô có thể giấu giếm chuyện nàng phóng hỏa, ngày sau cô chưa chắc..."

"Ùng ục..." Tiếng bụng réo của ta cắt ngang lời giáo huấn của Thẩm Thác.

Thẩm Thác quay mặt đi, đưa cho ta một miếng bánh quế hoa.

Bánh quế hoa làm khá thô, không tinh xảo như ở tửu lâu hay trong cung, vừa nhìn là biết mua ở mấy quán ăn vặt ven đường, ta thường đến đó dạo chơi.

"Ngươi... sao ngươi lại đến đó?" Ta nhận lấy bánh quế hoa, nhân lúc không có ai, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

"Nàng nghĩ nhiều rồi, tiện tay cướp của Chính Phong thôi. Còn nữa, nàng là Thái tử phi, chú ý hình tượng của mình một chút."

...

3.

Sự thật chứng minh, không có việc gì mà tự nhiên lại ân cần, nếu không phải gian trá thì cũng là trộm cắp.

Ngày hôm sau, trên mặt ta nổi mẩn đỏ, ta chỉ bị như vậy khi ăn đậu phộng.

Nhưng trong thức ăn của ta căn bản không thể xuất hiện đậu phộng, cho nên chỉ có thể là bánh quế hoa Thẩm Thác đưa cho ta có vấn đề.

Còn nói là tiện tay cướp của thị vệ Chính Phong, bánh quế hoa bình thường căn bản không thể có đậu phộng, rõ ràng là cố ý.

Hôm nay là tiệc mừng thọ Thái hậu, tuy danh nghĩa là ta cùng Dung phi - mẫu thân của ta và Thẩm Thác - cùng nhau tổ chức, nhưng trên thực tế, người bận rộn chính là ta, Dung phi chỉ làm mỗi việc là hàng ngày gọi ta đến, bắt ta tường thuật lại mọi việc từ đầu đến cuối, sau đó mới chậm rãi nói một câu "Cứ làm như vậy" mà thôi.

Tiệc mừng thọ Thái hậu, ta không đi, công lao này đều rơi vào tay Dung phi, bà ta sẽ được dịp thể hiện.

Thẩm Thác dường như đã sớm đoán được ta sẽ tức giận, còn cố ý đến viện của ta trước khi đi dự tiệc.

Vừa mới thò đầu vào cửa, ta đã ném một cái bình hoa qua, Thẩm Thác nhanh tay lẹ mắt, bình hoa đập vào cửa, vỡ tan tành.

"Ngang ngược." Thẩm Thác lúc này mới chậm rãi bước vào.

"Tuy Đại lý tự đã kết luận vụ án này, nhưng Thái phó chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng, lần yến tiệc này, nàng vẫn nên tránh mặt thì hơn."

"Muốn để Dung phi nổi bật mà còn phải dùng lý do đường hoàng như vậy, điện hạ không biết hai chữ 'đạo đức giả' viết như thế nào sao?"

"Chó cắn Lã Động Bân." Thẩm Thác xoay người muốn đi.

"Vậy chẳng phải điện hạ giống Hoàng Thử Lang đi chúc Tết gà sao?"

"Rầm!"

Câu trả lời cho ta là tiếng đóng cửa rất mạnh.

...

"Còn đang định ăn thêm mấy con cua rồi ăn uống no say ở ở yến tiệc nữa chứ..." Ta buồn bã nằm vật ra giường, những nốt mẩn đỏ trên mặt thi thoảng lại ngứa ngáy, khiến người ta cứ muốn gãi.

"Thái tử phi, chỗ này không được gãi." Nha hoàn Bích Thanh nắm lấy tay ta khuyên nhủ, "Nếu trên mặt để lại sẹo thì sẽ phiền phức lắm."

"Thôi vậy." Ta rút tay về, "Thôi thì tìm việc khác làm để phân tâm vậy."
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 4



Ta kéo Bích Thanh đến khu phố ăn vặt mà ta thường lui tới, đội khăn che mặt ăn từ đầu đường đến cuối đường, vừa lúc đang ăn que kẹo hồ lô cuối cùng thì phía sau đột nhiên xuất hiện một nam tử cao lớn.

Vai bị va mạnh một cái, que kẹo hồ lô rơi xuống đất vỡ tan tành.

Chưa kịp để ta ngẩng đầu lên, mùi hương nhàn nhạt đã len lỏi vào chóp mũi.

Trước mắt tối sầm lại, sau đó là một màn đen kịt.

Sau đó, ta bị một chậu nước lạnh hắt tỉnh, may mà bây giờ đang là mùa hè.

Người trước mặt chính là tên nam tử vừa đụng trúng ta lúc nãy, hắn gỡ bộ râu giả dùng để cải trang ra, tiến lại gần cười khẩy: "Ta còn tưởng Thái tử phi là tuyệt sắc giai nhân, không ngờ lại xấu xí đến vậy."

Nói xong, người bên cạnh hắn nắm lấy cằm ta, ép ta ngẩng đầu lên: "Công tử, đừng nhìn nàng ta xấu xí, bên trong cũng có chút nhan sắc đấy."

Ta muốn giãy giụa, nhưng hai tay bị trói chặt bằng dây thừng, không thể cử động được.

Mùa hè y phục mỏng manh, lại bị nước thấm ướt, khiến đám côn đồ này nhìn chằm chằm.

"Ưm..."

Ta muốn nói chuyện, nhưng miệng bị nhét một miếng giẻ rách, cọ xát đến đau cả khóe miệng.

Tên cầm đầu thấy vậy liền khiêu khích lấy miếng giẻ ra khỏi miệng ta: "Tiếng kêu của kỹ nữ nghe nhiều rồi, còn chưa được nghe Thái tử phi kêu như thế nào nhỉ?" Nói xong, hắn và đám người bên cạnh cùng cười phá lên.

Ta nhịn cơn buồn nôn dâng lên trong lòng, giả vờ vui mừng khôn xiết: "Vậy mấy vị công tử mau đến đây đi, để ta c.h.ế.t cũng được c.h.ế.t một cách sung sướng! Mấy người không biết Thái tử đó, hắn... không sạch sẽ, còn bất lực..."

Nói xong, ta cắn đầu lưỡi, khiến bản thân đau đến mức rơi nước mắt: "Bệnh này của ta, cũng là do hắn ban tặng..."

Nụ cười trên mặt đám người kia lập tức cứng đờ, có mấy người còn lùi lại mấy bước, trong đó có tên vừa mới sờ mặt ta đang ra sức lau tay, như muốn lau tróc da tay vậy.

"Ý cô nương là, cô nương đây..."

Giọng tên cầm đầu có chút run rẩy, nhưng trong mắt vẫn còn nghi ngờ.

"Hắn sợ bị người khác phát hiện rồi bị luận tội, cho nên chỉ có thể đến mấy kỹ viện dơ bẩn đó, lây bệnh về, ta cũng khó tránh khỏi kiếp nạn. Nếu không, mấy người nghĩ tại sao ta đường đường là Thái tử phi, không đi dự tiệc mà phải che mặt tìm vui chứ? Không phải là do hắn sao!" Nước mắt rơi lã chã, những người xung quanh đều hít sâu một hơi.

"Cho nên xin mấy vị công tử, để ta làm một con ma phong lưu đi!" Ta nhìn bọn họ nhìn nhau, suýt chút nữa thì bật cười.

Chưa kịp để đám người kia lộ ra vẻ kinh hãi, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, xem ra, người đến không ít.

"Là quan binh đến rồi!"

"Mau chạy đi!"

"Mang cô ta theo!"

...

Ta còn chưa kịp phản ứng, trước mắt lại tối sầm.

"Muốn sống thì ngoan ngoãn đứng dậy!" Tên cầm đầu quát.

Nhưng ta bị trùm đầu, không nhìn thấy gì, tay chân lại bị trói, muốn đứng dậy, khó như lên trời.

「Người bên trong, mau thả Thái tử phi ra!」

Là Tạ Phong!

Bọn cuồng đồ này tin rằng ta thật sự nhiễm bệnh nên không dám đến gần, ta dứt khoát lớn tiếng hô: "Tạ Phong, ta ở đây!"

"Con mẹ nó câm miệng!"

Mắng chửi chưa dứt, chỉ nghe thấy "vút" một tiếng, điểm điểm ấm nóng b.ắ.n tung tóe bên chân.

Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c lấp đầy bên tai, ta chìm trong bóng tối, lòng hoang mang bất an, sợ rằng bất kỳ tiếng kêu đau đớn nào trong đó đều là của Tạ Phong.

Rất nhanh, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Ta có thể nghe rõ hắn đang đi về phía ta, mỗi một bước chân, tim ta cũng theo đó nhảy lên mãnh liệt.

"Tạ Phong, là chàng sao?"

Đáp lại ta là sự im lặng, tiếp đó khăn trùm đầu bị giật ra, sau ánh sáng chói mắt là khuôn mặt đáng ghét của Thẩm Thác.

"Làm nàng thất vọng rồi."

Ánh mắt Thẩm Thác rơi trên sợi dây thừng trói tay chân ta, khóe miệng hiện lên nụ cười đầy thâm ý.

"Hay là cô để Tạ Phong vào cởi trói cho nàng?"

"Bớt nói nhảm, mau cởi ra!"

Lời vừa dứt, tên giặc bên cạnh còn thoi thóp liền vùng vẫy đứng dậy, ánh sáng từ mũi đao loé lên trước mắt.

Ta nhanh hơn Thẩm Thác rút kiếm, lưng hứng trọn lưỡi dao.

Thẩm Thác trừng mắt, c.h.é.m đứt tay cầm d.a.o của hắn, sau đó một kiếm lấy mạng.

Vì ta chủ động lao tới, nên đao đ.â.m rất sâu.
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 5



Ta đau đớn kêu lên, Thẩm Thác giữ chặt eo ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.

"Chung Lạc, nàng coi cô là kẻ ngốc sao?"

"Thiếp suýt c.h.ế.t rồi, điện hạ."

"Rõ ràng nàng có thể tránh được," mắt hắn cuồn cuộn tức giận, "Nàng có phải ngay từ đầu đã biết rồi không?"

Hắn rút đao ra, ấn mạnh lên vết thương.

Ta đau đến mức ngũ quan méo mó: "Thiếp chỉ biết, hiện giờ điện hạ muốn thiếp chết."

"Cô muốn nàng chết?" Thẩm Thác băng bó cho ta, "Không ấn vào vết thương cầm máu, nàng xuống núi sẽ thành xác khô đấy."

"Nếu thiếp biến thành cương thi, thiếp sẽ cắn chàng trước... đau..."

Thẩm Thác vẫn lạnh mặt: "Chút đau này, nàng từ khi bước ra khỏi Đông cung đã nên lường trước rồi chứ?"

"Chàng biết Thái phó không dung được nàng, cho dù nàng không thể lộ diện ở cung yến, hắn cũng sẽ nghĩ mọi cách trừ khử nàng. Bị thương không chết, cuối cùng cũng sẽ tra ra hắn. Thái phó và Chung phủ xưa nay bất hoà, nàng thật sự là một con d.a.o tốt của Chung Viễn Bân." Thẩm Thác gần như nghiến nát cả hàm răng.

"Đừng giả ngu với cô." Vừa nói, hắn vừa buộc chặt dải vải vụn dùng để băng bó.

"Cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi." Ta nhịn đau cười với hắn, "Dung phi mấy hôm trước đắc tội Hoàng thượng, ngày tháng không dễ chịu lắm nhỉ?"

Thẩm Thác bị chạm vào chỗ đau, khóe miệng giật giật.

"Nhưng may mà bà ta có chàng, người con trai hiếu thuận, biết cách giúp bà ta tranh đoạt công lao. Điện hạ thật sự là một con d.a.o tốt của Dung phi nương nương." Ta đem nguyên văn lời của Thẩm Thác trả lại cho hắn.

Thẩm Thác bị ta chọc tức đến nghẹn lời, chỉ có thể im lặng cởi trói cho ta.

Kẻ trói ta ra tay rất độc ác, dây thừng đã siết vào tay chân đến bật máu, chỉ cần đứng lên đã khiến ta đau đến run rẩy.

Tạ Phong đẩy cửa bước vào, m.á.u b.ắ.n lên ngũ quan thanh tú, trường kiếm nhuốm máu.

"Thái tử phi có bị thương không?" Ánh mắt Tạ Phong dừng trên người ta.

"Cô đến muộn, làm A Viên bị thương rồi." Thẩm Thác không đợi ta trả lời, trực tiếp ôm eo ta lên.

Hành động thân mật cùng cách gọi này chẳng qua là cố ý, hắn biết ta để ý Tạ Phong.

"Bọn giặc bên ngoài đều đã bị trừng trị, nơi này giao cho ta là được, Thái tử cứ yên tâm xuống núi."

"Làm phiền rồi." Thẩm Thác gật đầu.

"Có thể buông tay chưa?" Thẩm Thác liếc nhìn tay ta đang đặt trên n.g.ự.c hắn, hai ngón tay đang véo mạnh vào da thịt hắn xoay tới xoay lui.

"Chàng buông trước đi."

"Nàng nói đấy." Thẩm Thác mặt không cảm xúc buông tay, ta ngã phịch xuống xe ngựa.

"Thẩm Thác, đồ khốn!" Ta mắng.

"Là nàng bảo ta buông tay mà." Thẩm Thác ngồi xuống bên cạnh ta, lại hỏi, "Đau không?"

Cứ như người vừa làm ta đau không phải hắn.

Ta trừng mắt nhìn hắn: "Chàng nói xem?"

Khóe miệng Thẩm Thác hơi nhếch lên: "Vậy thì tốt, chỉ sợ nàng không đau."

Cổ tay bị hắn nắm lấy, vị trí vừa khéo, tránh được vết thương trên cổ tay: "Cẩn thận vết thương chảy máu."

Hình như cãi nhau với ta quen rồi, Thẩm Thác cũng bắt đầu học cách chọc tức ta bằng nhiều cách khác nhau, khi ngươi cho rằng hắn đã động lòng trắc ẩn, hắn sẽ lập tức nói ra câu tiếp theo: "Đừng làm bẩn xe ngựa của cô."

Vì mất m.á.u quá nhiều, ta nhanh chóng hôn mê.

Ta mơ thấy mẫu thân, cứ nói với bà rằng ta rất đau, muốn ăn bánh quế hoa.

Trước đây mỗi lần bị đích mẫu đánh, bà đều làm bánh quế hoa cho ta.

Nhưng lần này, bà lại ôm ta thở dài: "Giờ này lấy đâu ra hoa quế?"

Lúc tỉnh dậy, gối đầu lại khô ráo, rõ ràng ta đã khóc rất lâu trong mơ.

Bích Thanh thấy ta tỉnh dậy liền vui mừng: "Thái tử phi, người cuối cùng cũng tỉnh, người đã hôn mê gần một ngày rồi."

"Đói..." Ta lẩm bẩm.

"Sau khi rửa mặt chải đầu xong, nô tỳ sẽ cho người dâng bữa sáng." Nói đến bữa sáng, Bích Thanh dường như rất vui.

Rửa mặt chải đầu xong, ta phát hiện trong bữa sáng vậy mà có bánh quế hoa.

Giờ đang là giữa hè, lấy đâu ra hoa quế?

Lúc dùng bữa trưa, cung nhân dâng lên món cua ngâm rượu, nói là hôm qua Thẩm Thác dặn phòng bếp ngự thiện để lại.

"Điện hạ thật chu đáo, lúc nào cũng nhớ đến Thái tử phi." Bích Thanh cười còn vui hơn cả ta.

Vừa dứt lời, Thẩm Thác đã đến.

Bích Thanh nháy mắt ra hiệu với các cung nhân, trong điện rất nhanh chỉ còn lại ta và Thẩm Thác.

Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng ta biết, tâm trạng Thẩm Thác rất tệ.

Bởi vì hắn đặt đĩa cua ngâm rượu trước mặt mình, hắn xưa nay không thích ăn cua, cho rằng mất công, lãng phí sức lực.

Khả năng duy nhất chính là để chọc tức ta.

"Tạ Phong đã thẩm vấn những kẻ bị bắt sống, nàng có biết lời khai trên đó viết gì không?" Thẩm Thác hỏi ta, đôi đũa bạc trong tay gần như bị hắn bóp nát.

"Chẳng qua là việc này do Thái phó một tay bày ra, mục đích là trả thù thiếp." Vì chuyện của Hạ Đãi Tuyết, quan hệ giữa Hạ phủ và Đông cung đã trở nên căng thẳng, hiện giờ lại xảy ra chuyện này, Thẩm Thác tức giận cũng là bình thường.
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 6



Ai ngờ hắn lại nhìn ta mặt xanh mét, từng chữ từng chữ nói: "Bọn chúng khai lúc chuẩn bị mạo phạm nàng, nàng đã nói với bọn chúng rằng cô lưu luyến chốn thanh lâu, mắc bệnh kín, còn nói cô không thể thoả mãn nàng?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thác, ta không nhịn được bật cười, vết thương vừa mới lành lại suýt chút nữa thì bật ra.

"Điện hạ tức giận như vậy, chỉ vì chuyện này? Chẳng qua là lời nói để bảo toàn thanh danh, điện hạ đại nhân đại lượng, chắc chắn sẽ không để ý đâu nhỉ?"

"Nàng có biết phụ hoàng rất coi trọng vụ án này, lời khai sẽ được Đại Lý tự trình lên tận tay phụ hoàng." Thẩm Thác tức giận đập bàn, "Thanh danh của nàng thì được bảo toàn, còn thanh danh của cô thì sao?"

"Nếu không phải cô bảo Tạ Phong xoá những lời khai không liên quan, ngày mai cô sẽ thành trò cười cho cả Trường An!"

"Điện hạ có biết cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng không?" Thẩm Thác rất ít khi nổi giận, ngày thường luôn tự kiềm chế, chỉ có lúc tức giận mới hơi thú vị một chút. Ta cười nói thêm dầu vào lửa: "Chàng vội vàng bảo Tạ Phong xoá đi như vậy, ngược lại càng giống như chột dạ."

Thẩm Thác bị ta chọc cười, hơi thở lạnh lẽo phả xuống từ trên đỉnh đầu: "Có cần cô tự chứng minh trong sạch ngay bây giờ không?"

"Chàng... Thẩm Thác, ta còn đang bị thương..." Thẩm Thác ra vẻ thật sự muốn tự chứng minh, ta sợ đến mức nói năng lộn xộn.

Chỉ nghe thấy trên đầu vang lên tiếng cười khẽ: "Cô chỉ dọa nàng thôi, nàng lại tưởng thật? Nàng yên tâm, loại như nàng, cô không thích."

Bóng tối trước mắt biến mất, Thẩm Thác ngồi lại đối diện ta, nghiêm túc ăn cua ngâm rượu, cố tình ăn một cách ngon lành.

Khiến ta cả bữa trưa chỉ nhìn hắn nuốt nước miếng, cháo trắng trước mặt gần như không động đến.

Kết quả tên Thẩm Thác này trước khi đi còn dặn dò Bích Thanh: "Vết thương của Thái tử phi chưa lành, đồ ăn dùng càng thanh đạm càng tốt."

Bích Thanh lại là kẻ đầu gỗ, bị cảm động đến rối tinh rối mù: "Thái tử phi, người xem điện hạ thật sự quan tâm người."

Nửa tháng sau, Dung phi nghe ngóng được tin ta đã khỏi liền lập tức triệu kiến.

Dung phi xưa nay không thích ta, mỗi lần đến đều phải giáo huấn ta một trận, thậm chí bắt ta đứng nửa ngày cũng là chuyện thường.

"Tham kiến Dung phi nương nương..."

Mới hành lễ được nửa chừng, giọng nói bất mãn đã truyền đến tai:

"Thái tử phi đây là dưỡng bệnh dưỡng lâu quá, ngay cả quy củ trong cung cũng quên rồi sao?"

Ta đành phải quỳ xuống hành đại lễ với bà ta: "Nhi thần nhất thời sơ suất, Dung phi nương nương dạy dỗ phải."

"Theo bản cung thấy, Thái tử phi ngươi càng làm càng hồ đồ. Bệnh chưa khỏi đã chạy ra ngoài cung, còn gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy, khiến Thái tử chưa tan cung yến đã phải dẫn binh đi cứu ngươi. Chuyện Đông cung cháy đã khiến người ta bàn tán xôn xao, mới chưa được mấy ngày ngươi lại gây thêm chuyện, ngươi đây là chê vị trí Thái tử hiện giờ ngồi quá vững chắc sao?"

Đối mặt với Dung phi giáo huấn một trận, ta chỉ có thể im lặng chịu đựng, thỉnh thoảng đáp lại một câu "Dung phi nương nương nói chí phải, tất cả đều là lỗi của thiếp".

Dù sao bà ta cũng là mẫu thân của Thẩm Thác, dù có thất sủng thế nào, Thẩm Thác vẫn thiên vị bà ta.

Trước đây mỗi lần quỳ, Thẩm Thác đều là người đến xem trò vui cuối cùng, nhân tiện mỉa mai ta vài câu.

Nhưng sau chuyện kia một năm trước, hắn rất ít để ta quỳ.

Dung phi vừa bắt ta quỳ xuống, hắn đã vội vàng chạy đến, có lẽ là nhớ đến ta đã từng vì hắn quỳ hai canh giờ trong tuyết.

Nhưng hiện giờ đang là giờ thượng triều, Thẩm Thác căn bản không thể đến.

Hơn nữa, hắn còn hận không thể để ta chịu thêm chút đau khổ.

Có lẽ là do trước đó bị thương, mới quỳ một lúc hai đầu gối đã đau nhức không chịu nổi.

Nhưng Dung phi không có ý định dừng lại: "Ngươi cũng đã gả vào Đông cung ba năm rồi, Thái tử vẫn chưa có con cái gì, ngươi thân là Thái tử phi cũng không biết tự kiểm điểm bản thân."

"Là nhi thần vô dụng." Ta dùng hết sức lực mới nói ra được mấy chữ này.

"Đã biết mình vô dụng thì nên nhường chỗ cho người có năng lực, người trong Đông cung cũng không còn mấy ai, ngươi nên thay Thái tử tìm thêm người tốt. Làm Thái tử phi nên càng hiểu đạo lý “ mưa chia đều”." Dung phi cao giọng nói, còn ta đã không còn sức lực đáp lại.
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 7



Nội y ướt đẫm mồ hôi lưng, trong tay áo, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay, cố gắng chuyển dời đau đớn để duy trì tỉnh táo.

"Sao? Cảm thấy ta nói không đúng?" Dung phi không buông tha.

"Mẫu phi."

Dung phi nghe thấy tiếng liền đứng dậy: "Thái tử."

Liếc mắt thấy bóng người đến gần, ngay sau đó ta được Thẩm Thác đỡ dậy, hai đầu gối đã tê cứng đến mức không ra hình dạng, phải dựa vào hắn đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.

"A Viên mấy hôm trước vì cô bị thương, thân thể yếu ớt, không thể quỳ lâu."

Thẩm Thác vừa mở miệng sắc mặt Dung phi liền thay đổi: "Thái tử đây là trách ta làm Thái tử phi mệt mỏi sao?"

"Cô không có ý đó, là cô sơ suất, không kịp nói với mẫu phi." Thẩm Thác sẽ không cãi lời Dung phi, nhận hết lỗi về mình.

Sắc mặt Dung phi hơi dịu lại: "Nếu Thái tử phi thân thể không khoẻ, vậy thì về sớm đi."

Vừa dứt lời, ta đã bị Thẩm Thác bế lên.

Ta bất ngờ ôm lấy cổ hắn, liếc mắt thấy sắc mặt Dung phi tái nhợt.

"Chàng thật biết cách gây thù chuốc oán cho ta." Ta oán trách.

"Nếu không thì nàng tự mình đi về Đông cung sao?" Thẩm Thác nhìn xuống, thần sắc như thường.

"Chàng làm vậy sẽ khiến người trong cung bàn tán đấy, đoán chừng ngày mai chàng thượng triều ta lại phải quỳ tiếp."

"Chuyện hôm nay, sẽ không có lần sau. Trong cung nhiều người bàn tán, lần sau mẫu phi sẽ không bắt nàng quỳ nữa. Bà ta thất sủng, trong cung luôn khiêm tốn, không thích bị người ta nói này nói nọ." Thẩm Thác giải thích, nhưng ánh mắt ta đã sớm nhìn sang chỗ khác.

Là Tạ Phong và Ngũ công chúa Thẩm Khanh.

Thẩm Khanh hẳn là đến chờ Tạ Phong tan triều, bọn họ sóng vai đi cùng nhau, tắm mình trong ánh ban mai, đẹp như tranh vẽ.

Ta nhìn đến ngẩn người, những lời Thẩm Thác nói một câu cũng không nghe lọt tai.

Cơ thể đột nhiên lơ lửng, lại vững vàng rơi vào vòng tay.

Ta sợ hãi ôm chặt Thẩm Thác: "Chàng..."

Thẩm Thác bình tĩnh nhìn về phía trước: "Gần đây nàng gầy đi, ôm không thoải mái."

"Ngày nào cũng uống cháo trắng, người ta gầy trơ xương rồi."

"Tự co là thông minh chịu thiệt, tự mình chuốc lấy." Thẩm Thác nhận xét sắc bén.

"Nhưng điện hạ chẳng phải cũng được lợi sao?" Đông cung liên tiếp xảy ra chuyện, lại không tra được kẻ đứng sau, khiến người ta không khỏi hoài nghi có phải do Cửu hoàng tử Thẩm Lăng đối địch gây ra hay không.

Thẩm Lăng là con trai của Hoàng hậu, năng lực không thua kém Thẩm Thác.

Đương nhiên, Hoàng thượng cũng nghĩ như vậy.

Cuối cùng trình lên Hoàng thượng là lời khai đã được Thẩm Thác sửa đổi, khiến gần đây Hoàng hậu nhất tộc liên tục bị đả kích.

Vì trước đó Hạ Thái phó từng nghi ngờ người phóng hoả là ta, lần này ta bị thương, chẳng qua là để phụ thân lấy gậy ông đập lưng ông, trước mặt Hoàng thượng cũng hoài nghi Hạ phủ.

Như vậy, Hạ phủ gần đây cũng không dám ra tay với ta nữa.

Nếu tính toán kỹ lưỡng, chỉ e Thẩm Thác được lợi nhiều hơn.

"Trước mặt nàng, giữa người với người chỉ còn lại hai chữ tính toán." Thẩm Thác nhìn về phía Tạ Phong và Thẩm Khanh ở xa, "May mà nàng không gả cho Tạ Phong, nếu không, thanh danh trăm năm của Tạ thị nhất tộc đều bị nàng huỷ hoại."

"Đúng vậy, cho nên thiếp mới đến huỷ hoại điện hạ, hy vọng mạng của điện hạ đủ cứng." Ta mím môi cười giả tạo với Thẩm Thác.

"Đừng quên, năm đó là ai suýt nữa phế cả hai chân cũng muốn cứu cô?" Thẩm Thác cũng không tức giận, hứng thú nhắc lại chuyện năm xưa.

"Đừng tự mình đa tình, ta chỉ sợ chàng liên lụy đến ta. Còn nữa, nếu sớm biết chàng đã có sắp xếp, ta mới không đi quỳ..."

Năm đó Thẩm Thác bị nghi ngờ khi xuất chinh Mạc Bắc đã bí mật chế tạo binh khí, âm mưu tạo phản.

Thân là Thiên tử, ghét nhất là chuyện tạo phản.

Hoàng thượng nổi trận lôi đình, Thẩm Thác lập tức bị giam vào thiên lao.

Lúc đó các đại thần vội tìm cách thoát khỏi mối quan hệ với Đông cung, sợ bị liên lụy.

Ta không cam lòng trở thành quân cờ bị Chung phủ vứt bỏ, càng không cam lòng từ Thái tử phi biến thành vong hồn dưới lưỡi đao.

Năm đó Thái hậu bị người ta hãm hại, quỳ trong tuyết một đêm, c.h.ế.t oan ức.

Vì bảo vệ mạng sống của Thẩm Thác, ta chỉ có thể liều mạng đánh cược một phen trên con đường Hoàng thượng nhất định phải đi qua.

Tuyết ngập đến đầu gối, lạnh thấu xương.

Bích Thanh nói, ta suýt nữa đã biến thành tượng băng.

Từ sau lần đó, đầu gối liền bị bệnh, không thể quỳ lâu, trời hơi lạnh là đau nhức không chịu nổi.

Cũng từ sau lần đó, Thẩm Thác không bao giờ để ta quỳ lâu ở chỗ Dung phi nữa.
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 8



"Mẫu phi rốt cuộc đã nói gì với nàng?" Thẩm Thác không cãi lại ta, thật hiếm thấy.

"Còn không phải tại chàng, gần đây ngày nào cũng đến chỗ ta. Bà ta cho rằng chàng bị ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cảm thấy ta sẽ hại chàng, cho nên bảo ta rộng lượng một chút, tìm thêm mỹ nhân cho chàng, cùng nhau hại chàng."

Thẩm Thác liếc mắt nhìn ta với vẻ ghét bỏ: "Ta thấy câu này của nàng chỉ có một câu là thật."

"Câu nào?"

"Nàng sẽ hại cô."

"Vậy thì xin điện hạ sau này đừng đến chỗ ta nữa, để tránh bị ta hại." Ta chỉ thiếu nước đưa tay ra véo mạnh hắn hai cái.

"Được thôi, cô vốn định sai người mua cho nàng hạt dẻ rang đường, gà sen và sữa chua anh đào, còn định nói nàng đã khỏe rồi thì cùng nhau thưởng thức, bây giờ xem ra không cần nữa." Thẩm Thác nhướng mày, cười nói.

"Chàng tốt tâm như vậy sao? Ta thấy vẫn là thôi đi." Ta đoán câu này của Thẩm Thác chắc chỉ có câu cuối cùng là thật.

"Thật sự không cần nữa?" Hắn không thấy ta tức giận, có chút bất ngờ.

"Không cần. Thái tử điện hạ ngày ngày bận rộn, đừng lãng phí tâm tư cho ta nữa."

"Thật sự không muốn ăn?" Hắn vẫn cố chấp hỏi.

"Không ăn."

Đêm đó, Thẩm Thác quả nhiên không đến, nhưng lại sai người đưa hạt dẻ rang đường, gà sen và sữa chua anh đào tới.

"Điện hạ nói, đã mua rồi, không thể lãng phí."

7.

Thẩm Thác vẫn đánh giá thấp Dung phi. Tuy bà không bắt ta quỳ nữa, nhưng mỗi khi đến thỉnh an, bên cạnh bà lại có thêm một nữ tử trẻ trung xinh đẹp.

Ta từng gặp nàng ta trong cung yến, là Triệu Lộ Dao, muội muội của Triệu Đông tướng quân.

Trong cung của Dung phi hiếm khi có nữ quyến xa lạ lui tới. Triệu phủ là họ hàng xa của Dung phi, cũng là nhờ gần đây Triệu Đông lập nhiều chiến công nên mới thân thiết trở lại.

"Thỉnh an Dung phi nương nương."

"Chân cẳng bất tiện thì đừng quỳ nữa, kẻo Thái tử lại hiểu lầm bản cung." Dung phi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hờ hững lướt qua ta.

"Tạ Dung phi nương nương thấu hiểu." Ta đứng dậy, lui sang một bên.

Triệu Lộ Dao khom người hành lễ với ta: "Lộ Dao bái kiến Thái tử phi."

Giọng nói ôn nhu, cử chỉ đoan trang.

Dung phi hài lòng nhìn nàng ta: "Khổ cho con phải đặc biệt vào cung bầu bạn với bản cung."

"Nương nương nói gì vậy, có thể vào cung bầu bạn với nương nương là phúc phận của con." Triệu Lộ Dao dỗ dành Dung phi rất khéo.

"Hiện giờ Đông cung cũng chẳng còn mấy người, Đãi Tuyết đứa nhỏ bạc mệnh, những kẻ khác cũng không an phận, chỉ còn lại vài Hồ cơ đến từ Tây Vực, thành ra thể thống gì nữa?" Dung phi khơi mào câu chuyện.

"Nương nương nhớ nhầm rồi, mấy Hồ cơ đó đều bị con đuổi khỏi Đông cung vì dung mạo không hợp lễ nghi, những kẻ không an phận cũng đã bị con chỉnh đốn cả rồi, hiện giờ Đông cung có thể nói là một mảnh hòa thuận." Ta mỉm cười tiếp lời Dung phi. Đã làm Thái tử phi, đương nhiên không thể tránh khỏi những tranh đấu ngầm, ta chẳng qua chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi.

Còn về mấy Hồ cơ kia, các nàng vốn đã bị ép rời xa quê hương, gả cho một người đàn ông chưa từng gặp mặt, chi bằng bịa đại một cái cớ cho các nàng tự do, khỏi phải chịu uất ức ở Đông cung, còn hơn là bị giam cầm ở Đông cung chờ chết.

"Người cũng chẳng có, lấy đâu ra hòa thuận?" Dung phi bị ta chọc tức không nhẹ, nhưng trước mặt Triệu Lộ Dao không tiện nổi giận, "Bản cung chỉ sợ con một mình xử lý chuyện Đông cung quá vất vả thôi."

"Tạ mẫu phi quan tâm, nhưng mấy ngày nay Lạc nhi đều đang dưỡng thương, chuyện Đông cung do cô thay nàng xử lý, mẫu phi không cần lo lắng." Giọng Thẩm Thác từ phía sau truyền đến, cùng với tiếng bước chân có phần vội vã.

Sắc mặt Dung phi hơi sa sầm, có chút khó chịu: "Thái tử đến rồi."

"Lộ Dao bái kiến Thái tử." Triệu Lộ Dao thấy Thẩm Thác thì rất vui vẻ.

"Con là Thái tử, việc triều chính vốn đã cần con phụ tá, giờ lại ôm đồm cả chuyện vụn vặt của Đông cung, lỡ mệt mỏi thì sao?" Dung phi rất bất mãn.

"Lạc nhi mấy ngày nay thân thể đã khỏe nhiều rồi, cô cũng có thể buông tay được rồi, mẫu phi cứ yên tâm." Thẩm Thác nói rồi, đến ngồi bên cạnh ta.

"Thái tử phi bệnh nặng mới khỏi, kiêng kỵ nhất là làm việc quá sức." Dung phi nói, giọng điệu dịu lại, "Lộ Dao đứa nhỏ này từ bé đã bắt đầu quán xuyến việc nhà, đến Đông cung cũng có thể giúp được việc."

Triệu Lộ Dao vội vàng thu hồi ánh mắt đang nhìn Thẩm Thác, e lệ cúi đầu.

"Mẫu phi nói vậy là sao? Cô nương Triệu phủ đến Đông cung làm nha hoàn chẳng phải quá ủy khuất rồi sao?" Thẩm Thác hoàn toàn không có ý định tiếp lời, Dung phi nghe vậy sắc mặt đại biến, Triệu Lộ Dao càng cắn chặt môi, vẻ mặt lúng túng.

Lời này ngay cả ta là người ngoài cuộc nghe cũng thấy có phần quá đáng, trước mặt mọi người làm nhục muội muội ruột của Triệu Đông, Thẩm Thác chẳng lẽ không sợ mình sống quá lâu sao?

"Thời gian cũng không còn sớm nữa, Lạc nhi nên về Đông cung uống thuốc rồi, nhi thần xin cáo lui trước." Nói rồi, Thẩm Thác không cho ta thời gian phản ứng, trực tiếp kéo ta đứng dậy rời đi.
 
Thái Tử Phi Chung Lạc
Chương 9



...

Đi được một đoạn ta mới hậm hực hất tay Thẩm Thác ra: "Chàng hôm nay làm sao vậy? Ngày thường đối với Dung phi nhất mực cung kính, hôm nay lại không nể mặt bà ta chút nào. Chàng là thấy ta bị bà ta làm khó dễ chưa đủ hay sao?"

"Nếu cô muốn nhìn nàng bị làm khó dễ, người bị lôi ra lúc nãy đã không phải là nàng." Ánh mắt Thẩm Thác hạ xuống, "Không quỳ chứ?"

"Nhờ phúc của chàng, không có."

"Nhưng sao nàng lại không thích vị Triệu cô nương kia? Người ta xinh đẹp dịu dàng, đôi mắt kia, hận không thể nhìn thấu nàng." Ta lại hỏi.

Thẩm Thác mím môi, ánh mắt ẩn ẩn lộ ra sát khí: "Chung Lạc, cô cảnh cáo nàng, đừng hòng đưa những người không liên quan vào Đông cung."

"Nàng ta nào phải người không liên quan, nàng ta là bảo bối trong lòng Thái hậu đấy, rốt cuộc chàng có gì không hài lòng?"

"Người ta là tiểu thư khuê các được nâng niu chiều chuộng, ta sợ bị nàng hành hạ." Khóe mắt Thẩm Thác hơi nhếch lên, trêu chọc.

"Điện hạ sợ gì chứ, ta là kẻ ác thì tự có kẻ ác là chàng trị ta—"

"Bệnh vừa khỏi đã đắc ý vênh váo, biết thế hôm nay cô nên đến muộn một chút, để nàng học hỏi Triệu Lộ Dao thế nào là đoan trang dịu dàng."

"Chàng có mời người ta đến Đông cung, ta cam đoan ngày nào cũng học hỏi nàng ta..."

"Có một mình nàng đã đủ khiến cô phiền rồi."

...

8.

Thẩm Thác đã đánh giá thấp quyết tâm của Dung phi, sáng sớm hôm sau, sau khi Thẩm Thác đi lâm triều, Dung phi liền đến.

Bà ta còn dẫn theo Triệu Lộ Dao, lời nói bóng gió chẳng qua là muốn ta rộng lượng một chút, tác hợp cho Triệu Lộ Dao và Thẩm Thác.

Ta đương nhiên đồng ý, mấy ngày nay Thẩm Thác gần như ngày nào cũng đến, ta bị chàng chọc tức đến muốn giảm thọ rồi.

Quả nhiên, hôm nay Thẩm Thác lại đến, trên tay còn cầm rượu vải và cao vải mà ta thích nhất.

Vẻ mặt còn mang theo ý cười, chàng hẳn là đang vui vẻ, hôm nay trên triều chàng đã khiến hai vị đồng liêu của phụ thân ta mất chức, không nể mặt vị nhạc phụ này chút nào.

Phụ thân ta tức giận đến mức vừa tan triều đã sai người đưa tin đến Đông cung, bảo ta ngày mai về Chung phủ một chuyến.

"Điện hạ hứng thú thật đấy, ngày nào cũng đến." Ta cho lui cung nhân, cười giả lả với chàng.

"Cô và Thái tử phi là vợ chồng, sao có thể không đến?" Nói rồi, Thẩm Thác đặt rượu vải và cao vải xuống, "Biết nàng thích, đặc biệt sai người đi mua."

Thẩm Thác cố ý đặt rượu trước mặt ta rồi lại lấy về: "Quên mất, hôm nay là ngày đầu tiên của nguyệt sự, nàng không thể uống. Vậy để cô thay nàng uống nhé."

Ta kìm nén cơn giận, mỉm cười ngăn chàng lại: "Điện hạ có lòng là tốt rồi, ta rót rượu cho chàng."

Nói rồi, ta cầm vò rượu rót cho chàng.

"Có việc muốn nhờ cô?" Thẩm Thác nhướn mày, trong mắt toàn là đắc ý.

"Điện hạ nói xem?" Chẳng qua là chuyện trên triều hôm nay, không cần nói cũng biết.

Thẩm Thác cầm chén rượu lên uống cạn, ra hiệu ta tiếp tục: "Chung Lạc, cầu xin người khác phải có dáng vẻ cầu xin."

"Điện hạ nói phải." Ta cúi đầu rót đầy cho chàng, nào ngờ ngón tay dính thuốc k.í.c.h d.ụ.c của ta đã chạm vào rượu.

Nhìn Thẩm Thác uống rượu xong, ta tùy tiện bịa đại một cái cớ rời đi.

"Sai người gọi Triệu cô nương đến, trong phòng đừng để ai lại." Ta dặn Bích Thanh.

"Thái tử phi, người thật sự muốn đưa người ta lên giường điện hạ sao? Nhưng những ngày nay, điện hạ rõ ràng đối xử với người rất tốt..." Bích Thanh có vẻ không tình nguyện.

"Dung phi ngày nào cũng nói bóng gió ta, ta sao có thể không nghe theo?" Dù sao cũng đã nhận của Dung phi mấy vạn lượng hoàng kim, đương nhiên phải đưa Phật đưa đến Tây Thiên.

"Nhưng điện hạ gần đây đều che chở cho người mà..."

"Ngươi không hiểu," ta kiên nhẫn giải thích với Bích Thanh, "Đàn ông đều là kẻ có mới nới cũ, nhỡ đâu ngày sau chàng ta chán ghét ta, tính toán sổ sách cũ với ta, ta biết ăn nói thế nào?"

Huống hồ, Thẩm Thác chưa bao giờ thích ta.

"Nhưng mà..."

"Đừng nhưng nhị gì nữa, còn không mau mời người ta đến?" Tính toán thời gian, thuốc cũng sắp phát tác rồi.

"Vâng." Bích Thanh đáp, cực kỳ miễn cưỡng đi đến thiên điện .
 
Back
Top Bottom