Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
415,486
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP2orOPr8nKvfv8jy_Kh3JughZTffg3PdBYR2gfQSnUCMXWdYcfms0b8sdsj-T5TqNU-Boq5YqByLtkjMTlQig3SMrvFwyKsc_oy0KDDKxgZyl_SZ_mvxdMUQfSYZOzTww9Hkd25Lun_fgEXjZLsrdj=w215-h322-s-no-gm

Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Đam Mỹ, Vả Mặt, Hiện Đại, Ngược, Cường Thủ Hào Đoạt, Trả Thù, Tổng Tài

Team dịch: Cẩm Mộ Mạt Đào - 坎莫马道

Giới thiệu

Trước lúc lâm chung, anh trai đã giao đứa trẻ mà anh và người yêu đồng giới nhận nuôi cho tôi.

Anh cầu xin tôi nuôi dưỡng Kỷ Dĩ Tinh đến khi cậu ấy mười tám tuổi.

Tôi căm ghét anh trai mình nên tự nhiên cũng ghét luôn Kỷ Dĩ Tinh.

Vì vậy, dù sống chung dưới một mái nhà nhưng tôi chưa bao giờ đối xử tử tế với cậu ấy.

Đến ngày cậu ấy tròn hai mươi tuổi, tôi đã không chần chừ cắt đứt toàn bộ mối quan hệ với cậu ấy.

Sau này, Kỷ Dĩ Tinh phá hủy công ty của tôi, ép tôi phải cúi đầu trước cậu.

Khoảnh khắc cậu ấy đè tôi xuống giường, cậu nói: “Chú à, chú biết không? Tôi thực sự hận chú chết đi được.”

Tôi nhìn gương mặt tuyệt vọng đầy thù hận của cậu, bỗng dưng bật cười.

“Cậu hận tôi điều gì?”

Cậu bỗng khựng lại, một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt tôi.

“Chẳng qua là cậu hận tôi không yêu cậu đủ nhiều mà thôi.”​
 
Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)
Chương 1: 1,2: Từ ngày ba mẹ mất, tôi đã không còn người anh nào nữa.



1.

Nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, tôi ngồi trước bàn làm việc, hút ba điếu thuốc.

Trợ lý dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Kiều, ngài có muốn đến xem không?”

“Không đi, tôi chẳng có người anh nào cả.”

Anh ta đáp một tiếng rồi lui ra ngoài, tôi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, cho đến khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn biến mất khỏi tầm mắt.

Cuối cùng tôi vẫn đứng dậy, cầm chìa khóa xe rồi bước ra ngoài.

Kiều Thời Dụ ở trong một bệnh viện tư nhân tốt nhất, căn phòng bệnh đầy đủ mọi tiện nghi xa hoa. Nhưng người nằm đó, cô đơn trên giường, là hình ảnh mà không lượng vàng bạc nào có thể che lấp được sự lẻ loi.

Anh đeo mặt nạ thở, phía trên còn phủ lớp hơi nước do kích động.

Anh cố gắng quay đầu nhìn tôi: “Tiểu Niên, em đến rồi.”

Cậu bé ngồi bên cạnh anh, vân vê ngón tay, lén nhìn tôi một cái rồi cúi đầu xuống.

“Đừng gọi tôi như vậy.”

Cái tên “Tiểu Niên” chỉ thuộc về người anh trai dịu dàng, chững chạc mà tôi từng có, không còn thuộc về Kiều Thời Dụ bây giờ nữa.

Tôi kéo ghế lại ngồi xuống bên cạnh: “Hồi đó chẳng phải yêu c.h.ế.t đi sống lại sao? Vì hắn mà cắt đứt với gia đình, làm ba mẹ tức chết, sao giờ lại chỉ còn một mình anh nằm đây?”

Tôi mỉa mai anh, nhưng nhìn vào ánh mắt đau buồn của anh, tôi lại không cảm thấy thoải mái.

“Hồi đó là do anh quá sai lầm, bây giờ cũng xem như báo ứng của anh.”

“Tiểu Niên, anh chẳng sống được bao lâu nữa, sau khi chết, anh sẽ về nhận lỗi với ba mẹ.”

“Chỉ là, Dĩ Tinh thì vô tội. Anh c.h.ế.t rồi, thằng bé không ai chăm sóc, coi như anh cầu xin em lần cuối, hãy thay anh nuôi nó lớn.”

“Di sản của anh, anh chia làm hai phần, một phần để lại cho em, một phần chờ thằng bé hai mươi tuổi thì em đưa cho nó.”

“Nếu được, anh muốn được chôn ở Mai Viên, anh đã mua sẵn phần mộ ở đó rồi. Em có thể giúp anh tổ chức tang lễ không?”

Anh cứ lẩm bẩm dặn dò hậu sự của mình, tôi nhìn anh, trong lòng bỗng trào lên một nỗi trống trải.

Kỷ Dĩ Tinh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt như trái nho tràn ngập nước mắt nhưng vẫn cố không để rơi xuống.

Bầu không khí nặng nề khiến tôi nghẹt thở, tôi đứng dậy, định rời đi. Lại bị anh gấp gáp gọi lại, anh kích động đến mức làm máy đo nhịp tim d.a.o động mạnh.

Kỷ Dĩ Tinh lập tức đưa tay kéo tôi, lần đầu tiên tôi nghe thằng bé lên tiếng. Mang theo tiếng khóc, cậu cầu xin tôi một cách đáng thương: “Chú, xin đừng đi, hãy nghe ba nói xong có được không?”

Tôi dừng bước, hít một hơi thật sâu, không nói gì.

Giọng Kiều Thời Dụ yếu ớt, lại rất khó khăn: “Tiểu Niên, anh xin em.”

Tôi nhắm mắt lại, cố kiềm nén cảm giác cay cay nơi mũi: “Từ ngày ba mẹ mất, tôi đã không còn người anh nào nữa.”

2.

Tôi không phải là người hay khóc. Nhưng khi ra khỏi bệnh viện, tôi đưa tay lên sờ mặt, chỉ cảm thấy toàn là lạnh lẽo.

Hồi nhỏ, tôi nghĩ ông trời đối xử với tôi rất tốt. Tôi có một gia đình giàu có, ba mẹ yêu thương hòa thuận, còn có một người anh trưởng thành, chững chạc, yêu thương tôi.

Kiều Thời Dụ lớn hơn tôi mười một tuổi, từ lúc tôi sinh ra, tôi đã lớn lên trong vòng tay của anh, ba và mẹ. Nhưng đến năm tôi hiểu chuyện, mọi thứ đảo lộn hoàn toàn, Kiều Thời Dụ dẫn người yêu đồng tính của mình về nhà.

Ba tôi bị bệnh tim, ngay khoảnh khắc Kiều Thời Dụ quỳ xuống khăng khăng đòi kết hôn với người yêu, bệnh của ba tái phát.

Không cứu được.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tại sao Kiều Thời Dụ không quay đầu, có lẽ vì anh thực sự quá yêu người kia, cũng có thể vì anh không còn mặt mũi nào đối diện với tôi và mẹ.

Dù lý do gì, những năm ấy, nhà tôi không còn tiếng cười, cũng không ai nhắc đến Kiều Thời Dụ nữa.

Mẹ tôi và ba yêu nhau từ thuở niên thiếu, sống bên nhau mấy chục năm, có hai người con. Sau khi ba mất, mẹ cũng dần cạn kiệt sức sống như một bông hoa không thể hấp thụ được dưỡng chất nữa.

Tôi vừa khóc vừa cầu xin, cuối cùng chỉ biết bất lực nhìn mẹ rời bỏ tôi.

Tôi hận Kiều Thời Dụ, nhưng lúc này nhìn tuyết lạnh rơi bên ngoài bệnh viện, trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh anh ôm tôi khi còn nhỏ, nựng đôi má đỏ hoe vì khóc của tôi, mỉm cười dỗ dành.

Tôi chợt nhận ra, tôi hận anh, nhưng anh cũng là người duy nhất tôi còn lại. Sau khi anh mất, trên thế gian này sẽ không còn ai cùng chung dòng m.á.u với tôi nữa.

Cuối cùng, tôi cũng sẽ trở thành một đứa trẻ mồ côi theo đúng nghĩa.

Giống như đứa trẻ mà anh nhận nuôi vậy.
 
Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)
Chương 2: 3,4: Nhưng tôi thì không nghĩ thế.



3.

Tôi vẫn tham dự tang lễ của anh ấy. Những gương mặt trong tang lễ, tôi đều không mấy quen thuộc. Chỉ có một Kỷ Dĩ Tinh, gương mặt non nớt tựa điêu khắc của cậu ấy tôi nhớ rất rõ, và cũng rất ghét.

Tôi nhớ năm đầu tiên anh nhận nuôi Kỷ Dĩ Tinh, anh từng gọi điện cho tôi.

Giọng điệu trong điện thoại có phần cẩn thận. Anh nói: “Tiểu Niên, anh nhận nuôi một đứa trẻ, rất đáng yêu. Em có muốn gặp nó không?”

“Từ giờ, nó sẽ là cháu trai của em.”

“Mẹ rất thích trẻ con, anh có thể...”

Giọng tôi sắc bén hơn thường ngày: “Không thể! Đừng có nghĩ đến!”

“Bây giờ anh nhận nuôi một đứa trẻ, anh hạnh phúc đủ đầy rồi còn muốn quay lại làm phiền chúng tôi?”

“Cút xa bao nhiêu thì cút, mang cả đứa con hoang của anh đi!”

Anh im lặng rất lâu, sau đó giọng run run nói: “Xin lỗi, Tiểu Niên.”

Đó là lần đầu tiên tôi biết đến sự tồn tại của Kỷ Dĩ Tinh, nhưng trong đầu tôi cậu ấy chưa bao giờ là một con người cụ thể. Cậu giống như một ký hiệu, một ký hiệu khiến tôi ghê tởm. Một biểu tượng cho sự tan nát của gia đình tôi, nhưng lại mang đến cho kẻ gây ra mọi chuyện một gia đình viên mãn.

Tôi đứng từ xa nhìn cậu, cậu mặc bộ vest đen, đeo hoa trắng trên ngực.

Cậu cúi đầu cảm ơn từng người đến viếng. Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng trên mí mắt sưng đỏ kia vẫn còn thấy rõ dấu vết của những lần khóc. Thân hình nhỏ bé của cậu đứng trước linh đài, mang theo sự cô độc khó tả.

Tôi đứng xa nhìn rất lâu, cho đến khi lễ viếng kết thúc. Mọi người đều rời đi, chỉ còn cậu bơ vơ đứng nguyên tại chỗ, như không biết tương lai ở đâu, chẳng ai chỉ dẫn cho mình.

Tôi bước đến trước mặt cậu, chỉ để lại hai chữ: “Đi thôi.”

Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, hai hàng nước mắt lớn rơi xuống, nhưng lại sợ làm tôi khó chịu nên vội vàng lấy tay áo lau đi.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Cậu rón rén bước theo sau tôi. Giữ khoảng cách không gần cũng không xa, xa thì sợ bị bỏ rơi, gần thì sợ bị ghét bỏ.

Sau một ngày đứng, chân cậu có vẻ đã tê dại, đang đi thì vấp mạnh một cái.

Tôi dừng lại, quay đầu nhìn cậu. Hai tay cậu chống xuống đất, bị trầy xước, đầu gối cũng bị thương chút ít. Nhưng cậu nhanh chóng loạng choạng đứng lên, gương mặt gượng gạo nở một nụ cười lấy lòng.

Cậu nh ỏ giọng gọi tôi một tiếng: “Chú nhỏ.”

Tôi chưa bao giờ thừa nhận đây là cháu trai mình, nhưng nhìn dáng vẻ rụt rè lau vết bẩn trên quần của cậu, lần đầu tiên tôi không phản bác cách xưng hô này.

4.

Tôi đưa cậu về nhà. Tôi rất bận rộn, từ sau khi ba mẹ qua đời, mọi việc trong nhà lẫn công ty đều đổ hết lên vai tôi.

Tôi chỉ chịu trách nhiệm nuôi cậu, để cậu sống sót là đủ rồi.

Phần lớn thời gian tôi không mấy khi gặp cậu. Một lần tôi về nhà, tình cờ thấy cậu đang ăn cơm. Thấy tôi bước vào, người ngồi bên bàn ăn lập tức đặt đũa xuống, đứng dậy đầy lúng túng, chào tôi: “Chú nhỏ.”

Quản gia giúp tôi đổi giày, tôi liếc nhìn cậu, ánh mắt nhàn nhạt. Tôi thấy biểu cảm trên khuôn mặt non nớt của cậu thay đổi, rồi cúi đầu gọi lại: “Ngài Kiều.”

Tôi chưa từng phải sống nhờ nhà người khác, nhưng cũng hiểu phần nào cảm giác đó.

Vì thế, tôi hiểu được sự rụt rè, bất an và cẩn thận của Kỷ Dĩ Tinh.

Tôi không để ý đến cậu, đi thẳng lên lầu. Quản gia theo sau, hỏi tôi: “Ngài có muốn ăn tối không?”

Kỷ Dĩ Tinh vẫn đứng bên bàn, tôi cúi đầu nhìn bóng dáng cậu, nói: “Không ăn, chướng mắt.”

Bóng dáng cậu khựng lại, từ góc độ này tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cậu. Cho đến khi về phòng, quản gia mới ngập ngừng nói: “Thiếu gia, tôi biết cậu hận đại thiếu gia, nhưng mà, đứa trẻ đó...”

Tôi thay quần áo, ném chúng cho ông ấy. Quản gia đã làm việc trong nhà tôi hơn ba mươi năm, còn lâu hơn cả thời gian tôi sống ở nhà họ Kiều. Tôi xem ông như một nửa bậc trưởng bối, nên không tỏ thái độ giận dữ, chỉ cười hỏi lại: “Chú Lưu nghĩ cậu ta vô tội, đáng thương sao?”

Quản gia thở dài.

“Nhưng tôi thì không nghĩ thế.”

Thực ra, tôi đã nói dối. Làm sao tôi không biết Kỷ Dĩ Tinh vô tội.

Cậu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi ở cô nhi viện, chẳng may được Kiều Thời Dụ nhận nuôi, cậu không làm gì sai cả. Nhưng cứ nhìn gương mặt cậu, tôi lại không kìm được sự oán hận và tức giận của mình.

Tôi biết mình ích kỷ và kiêu ngạo, nhưng với Kỷ Dĩ Tinh, tôi sẽ không mềm lòng.
 
Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)
Chương 3: 5: Chú có thể... đừng đối xử với cháu như vậy nữa không?



5.

Quản gia và người giúp việc trong nhà đều cảm thấy Kỷ Dĩ Tinh rất hiểu chuyện. Hàng ngày cậu ấy rất yên lặng, ngoài việc ăn cơm và chào hỏi mọi người trong nhà, cậu ấy chỉ ngoan ngoãn ở trong phòng học bài.

Tôi trở thành người giám hộ hợp pháp của cậu.

Cô giáo của cậu ấy từng gọi điện thoại cho tôi. Trong điện thoại, giọng cô giáo rất phấn khởi: "Kỷ Dĩ Tinh đạt giải nhất trong cuộc thi. Thứ Hai sẽ có buổi lễ khen thưởng, anh nhớ đến dự đúng giờ nhé."

Cô ấy rất chắc chắn tôi sẽ tham dự, dù sao nghe tin con em mình đạt được thành tích thế này, ai làm phụ huynh mà chẳng cảm thấy tự hào.

Không ai nhắc đến cái tên Kỷ Dĩ Tinh trước mặt tôi. Vì vậy khi ký giấy tờ, tay tôi khựng lại một chút mới phản ứng được: "Ồ, tôi không đi."

Rồi không thèm quan t@m đến sự ngạc nhiên từ đầu dây bên kia, tôi trực tiếp cúp máy.

Lần thứ hai cô ấy gọi điện cho tôi, tôi nghĩ chắc lại là chuyện lễ khen thưởng gì đó.

Tôi để điện thoại reo đến lần thứ ba mới nhíu mày bắt máy.

"Từ giờ, đừng gọi cho tôi về mấy chuyện của cậu ta nữa."

Cô giáo ngừng lại một chút rồi nói: "Kỷ Dĩ Tinh đánh nhau với bạn ở trường, bị thương một chút, anh đến trường một chuyến nhé."

Giọng cô ấy đã không còn vẻ khách sáo như lần đầu.

Tôi nhíu mày, cúp máy, bực bội xoa trán.

Trợ lý ôm tập tài liệu bước vào, nói: "Tổng giám đốc Kiều, mọi người đã tập trung đầy đủ trong phòng họp rồi."

Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng đứng dậy. "Hủy đi, tôi có việc."

Với cái tính trầm lặng của Kỷ Dĩ Tinh, kiểu tính cách mà có bị tát cũng chỉ biết cúi đầu lau nước mắt, cậu ấy mà lại đánh nhau với người khác, đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Khi tôi đến trường, trong văn phòng đã có mấy người đứng sẵn.

Mặt mũi đối phương cũng bị trầy xước, đang được mẹ ôm vai, cúi xuống hỏi thăm. Người bố thì lớn giọng nói: "Chắc chắn con tôi không có lỗi, hôm nay nó phải bồi thường và xin lỗi con tôi!"

Cô giáo cố gắng hòa giải: "Vẫn chưa rõ nguyên nhân, chuyện bồi thường đợi phụ huynh của em ấy đến rồi bàn tiếp."

Phụ huynh đối phương liếc nhìn Kỷ Dĩ Tinh, giọng điệu gay gắt:

"Phụ huynh của em đâu? Sao mãi chưa đến?"

Kỷ Dĩ Tinh đứng ở một góc phòng, trước mặt cậu là người bạn học được bao bọc, che chở, cậu giống như hạt bụi bị lãng quên ở góc tường.

Qua khe cửa, tôi nhìn thấy bóng dáng của cậu, lần đầu tiên nhận ra cậu thiếu niên này đã lớn lên rất nhiều, chỉ là tôi chưa từng hay biết.

"Anh ấy sẽ không đến."

Tôi nghe thấy giọng của Kỷ Dĩ Tinh, rất bình thản, không mang một chút cảm xúc nào. Không có vẻ rụt rè như thường ngày ở trước mặt tôi, cũng không còn chút sức sống nào.

Cậu chỉ đang nêu lên một sự thật. Sự thật rằng cậu vốn không được ai quan tâm hay yêu thương.

Người bố của bạn học nghe vậy thì càng lớn tiếng: "Làm gì có loại phụ huynh nào như vậy? Con tôi bị đánh mà còn không đến! Đừng có mặt dày mà ở đây! Đánh con tôi mà không bồi thường, không xin lỗi, đừng hòng yên chuyện!"

Cô giáo khuyên nhủ: "Ông cứ bình tĩnh, tôi đã gọi điện thông báo rồi, chờ một lát nhé."

Ông ta thở phì phò, liếc nhìn Kỷ Dĩ Tinh một cái.

Kỷ Dĩ Tinh chỉ đứng im, tay khẽ bấu lấy mép quần của mình một cách vô thức.

"Chờ bao lâu nữa đây?" Cô giáo cũng lúng túng, vì lần trước khi báo tôi đến trường, tôi cũng không xuất hiện.

Bố mẹ cậu bé đối diện lạnh lùng nói: "Chả trách, không ai quản nên không biết cách dạy dỗ!"

Tôi không thể nghe thêm được nữa, bực bội đẩy cửa bước vào. Hai phụ huynh lập tức nhìn tôi, ánh mắt lướt qua thân hình cao lớn, bộ vest chỉnh tề, và chiếc đồng hồ trên tay tôi.

Khí thế của họ rõ ràng đã hạ xuống.

Kỷ Dĩ Tinh nhìn tôi, đôi mắt sáng lên, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã cúi đầu, lễ phép gọi một tiếng: "Chú nhỏ."

Tôi bước vào, lúc này mới thấy rõ gương mặt Kỷ Dĩ Tinh cũng bầm tím không ít. Thậm chí còn nghiêm trọng hơn đối phương.

Tôi cau mày, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ không tên. Bị người ta đánh mà còn phải đứng đó chịu đựng, sao có thể nhục nhã đến vậy?

Tôi cười lạnh, chắn trước mặt cậu, không để ý đến ánh mắt phức tạp của cậu nhìn tôi.

"Không phải chỉ là bồi thường thôi sao?"

"Cần bao nhiêu?"

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Hai người kia không ngờ tôi mở miệng đã vào thẳng vấn đề, liếc mắt trao đổi, chưa nghĩ ra con số.

"Một vạn đủ không?"

"Chuyện này..."

Thấy họ do dự, tôi nói tiếp: "Không đủ phải không? Thế mười vạn đủ không?"

Tôi đã quá quen với những cuộc đàm phán, chỉ cần nhìn biểu cảm của họ là biết họ rất bất ngờ và hài lòng.

Tôi nhếch môi, rút séc ra, viết một chuỗi số. Một tay viết, tôi quay sang Kỷ Dĩ Tinh, nói: "Mười vạn đồng thôi, đáng để cậu bị người ta mắng như cháu trai thế à?"

"Muốn đánh thì đánh, bao nhiêu tôi cũng trả được hết."

"Muốn đánh thì cứ đánh, bao nhiêu tiền tôi cũng trả được." Nói xong, tôi đóng nắp bút và đưa tấm séc cho họ.

Tôi biết bản thân trời sinh đã mang dáng vẻ dữ tợn, sau vài năm lăn lộn trên thương trường lại càng thêm phần tàn nhẫn như kẻ săn mồi. Ánh mắt tôi nhìn thẳng vào họ, khiến đôi vợ chồng đối diện phản ứng giống hệt nhau: sợ hãi, bất an, thậm chí không dám vươn tay nhận lấy tấm séc từ tay tôi.

Tôi khẽ cười: "Nhận lấy đi, sau này còn nhiều nữa. Chăm sóc con các người thật tốt, không chịu được đánh thì chẳng làm được gì đâu."

Tôi thấy một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống từ trán người đàn ông đối diện, giáo viên cũng không ngờ sự việc lại diễn tiến theo hướng này, lên tiếng: "Ngài bình tĩnh lại một chút, chúng tôi gọi ngài đến là để giải quyết vấn đề."

"Đúng vậy, trẻ con đánh nhau thì phải giải quyết mâu thuẫn chứ, anh đang đe dọa ai vậy?" Người mẹ kéo con mình về phía sau, ánh mắt dè dặt.

Khi ấy, ánh mắt của Kỷ Dĩ Tinh nhìn tôi, đôi môi hơi mím lại, đôi mắt đẹp long lanh sáng rực nhưng không nói lời nào.

"À, hóa ra là muốn giải quyết mâu thuẫn à, sao không nói sớm?"

"Con tôi cũng bị đánh không nhẹ, các người cứ đòi chúng tôi xin lỗi, bồi thường, tôi còn tưởng mọi lỗi lầm đều thuộc về con tôi cơ đấy."

Nghe thấy từ "con tôi", lông mày Kỷ Dĩ Tinh hơi nhíu lại, cậu nhìn tôi nhưng không nói gì.

Thật lòng mà nói, tôi cũng không muốn gọi cậu như vậy, bởi tôi chưa bao giờ thực sự coi cậu là con cháu trong gia đình. Chỉ là trong bối cảnh này, lời nói ra một cách tự nhiên mà thôi. So với việc ghét bỏ Kỷ Dĩ Tinh, tôi ghét chịu thiệt thòi hơn.

Trên đời này, mối quan hệ giữa con người với nhau là như vậy: bạn lùi một bước, họ tiến một bước; bạn cứng rắn, không nhường nhịn, thì họ mới chịu an phận thủ thường.

Cả hai đứa trẻ đều không chịu nói rõ lý do đánh nhau, vết thương trên người cũng xem như ngang nhau. Cuối cùng, sự việc được giải quyết qua loa, không rõ đầu đuôi.

Rời khỏi văn phòng, tôi bước đi nhanh chóng ở phía trước, Kỷ Dĩ Tinh lặng lẽ theo sau. Đi một đoạn, cậu mới gọi tôi: "Chú nhỏ."

Tôi hơi nghiêng người nhìn cậu, thấy gương mặt cậu ngây thơ đến lạ thường. Hình như hôm nay, tôi thực sự trở thành người giám hộ của cậu, một chỗ dựa sẵn sàng che chở và bảo vệ cậu.

Cậu mím môi, khẽ nói: "Hắn muốn tôi để hắn chép bài trong kỳ thi."

"Tôi không đồng ý, hắn mắng tôi là đồ con hoang không cha không mẹ."

"Thế là tôi với hắn đánh nhau."

Cậu còn quá trẻ và ngây ngô, có lẽ chính cậu cũng chưa nhận ra ánh mắt yếu đuối, khát khao sự an ủi của mình đã tràn ngập trong không gian.

Tôi bước lại gần, lần đầu tiên nhẹ nhàng xoa đầu cậu, một hành động gần như dịu dàng mang tính an ủi.

Đôi mắt cậu mở to, tròng mắt trong veo ánh lên sự dựa dẫm.

"Cảm thấy ấm ức lắm đúng không?"

Cậu ngập ngừng một chút, sau đó khẽ gật đầu.

Tôi không kiềm được mà bật cười, nhìn nét mặt bối rối của cậu, tôi nói: "Nhưng cậu ta nói sai chỗ nào chứ?"

"Cậu chẳng phải là đồ con hoang không cha không mẹ, chẳng ai yêu thương đó sao?"

Tôi nhìn thẳng vào cậu, cơ thể cậu như bị kim châm, cứng đờ lại.

Ánh mắt cậu mờ đi, ngấn nước mắt mờ đục.

Đã nhiều năm rồi tôi không thấy cậu khóc, kể từ cái buổi chiều tôi đưa cậu ra khỏi linh đường ấy, không ngờ đã qua lâu như vậy.

Tôi thỏa mãn với sự độc ác đầy hả hê của mình, nhưng trong lòng lại có một giọng nói nhỏ bé đang yếu ớt phản đối.

Tôi rút tay về, đút túi đứng trước mặt cậu. Gương mặt xinh đẹp, tuổi trẻ rực rỡ ấy đang giàn giụa nước mắt, từng giọt lăn dài xuống cổ, tưởng như không bao giờ ngừng.

Khoảnh khắc này cậu đã hoàn toàn vỡ nát, không cách nào chắp vá lại. Giọng nói của cậu, run rẩy, nghẹn ngào, mang theo sự sụp đổ không thể kiềm chế: "Chú có thể... đừng đối xử với cháu như vậy nữa không?"

Tôi nhìn cậu, khóe miệng dần hạ xuống, một ý nghĩ lóe lên trong đầu: Kỷ Dĩ Tinh, thật đáng thương.
 
Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)
Chương 4: 6,7: Hoàn thành rồi, sẽ chấm dứt.



6.

Đêm đó, tôi mơ một cơn ác mộng. Lần đầu tiên tôi mơ thấy Kỷ Dĩ Tinh. Tôi mơ thấy cậu bé đứng trước linh đài. Khi tôi bước đến trước mặt cậu, định đưa cậu đi, cậu vừa khóc vừa lùi lại.

Giọng nói của cậu thê lương đến cùng cực: "Cháu cầu xin chú, đừng đối xử với cháu như vậy."

Rồi cậu quay người, lao mạnh vào linh đài. Máu b.ắ.n lên mặt tôi, nóng bỏng, khiến tôi giật mình tỉnh giấc.

Tôi bật dậy, ánh sáng ban mai đã tràn ngập. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân ồn ào.

Tôi gọi chú Lưu vào: "Bên ngoài có chuyện gì mà ồn thế?"

Chú Lưu đáp: "Thiếu gia Kỷ bị bệnh, tôi đã gọi bác sĩ đến."

Chú mang quần áo đặt cạnh giường tôi. Lúc đứng dậy mặc đồ, tôi hỏi: "Bị làm sao?"

"Bác sĩ Hàn bảo cậu ấy bị sốt cao, đã truyền nước. Hôm nay xin nghỉ ở nhà, giờ đang ngủ."

Tôi gật đầu, không biểu lộ cảm xúc gì, cài nút áo sơ mi. Chú Lưu giúp tôi chỉnh lại áo rồi nói: "Ngày hôm nay ngài dậy muộn, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Ăn rồi mau đến công ty."

"Ừ."

Tôi ăn sáng xong, giúp việc dọn dẹp còn chú Lưu ra vườn sau tưới cây. Tôi ngồi ở bàn, nhưng không vội rời đi.

Ngước nhìn cánh cửa phòng trên tầng hai đang đóng kín. Có lẽ do cơn ác mộng buổi sáng ám ảnh, hình ảnh Kỷ Dĩ Tinh c.h.ế.t trong mơ quá chân thực và ghê rợn.

Cuối cùng, tôi bước lên cầu thang, đi đến phòng cậu.

Cậu nhắm mắt, trông có vẻ đang ngủ yên. Tôi đứng bên giường một lúc, cậu vẫn không tỉnh.

Làn da cậu rất trắng, đến mức có thể nhìn thấy rõ những mạch m.á.u xanh tím dưới cánh tay. Vì bị sốt, gò má cậu hơi ửng đỏ, lông mày hơi nhíu lại, trông không được thoải mái.

Như tất cả mọi người khi biết ai đó bị sốt, tôi theo bản năng đưa tay chạm vào trán cậu. Nhiệt độ nóng rực truyền qua lòng bàn tay, giống như nhiệt huyết trong giấc mơ của tôi.

Tôi rụt tay lại, nhìn gương mặt yếu ớt đáng thương của cậu, cảm giác trong lòng ngày một lớn.

Cậu vô tội và mong manh, tôi hiểu điều đó. Đến bao giờ tôi mới có thể ngừng trút giận lên cậu đây?

Tôi thở dài, quay người rời khỏi phòng.

Kỷ Dĩ Tinh mở mắt, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, nơi một con chim bói cá xanh biếc vừa lướt qua.

Ánh mắt cậu từng khát khao được chở che, được yêu thương, giờ đã bị cơn sốt cao xóa sạch, chỉ còn lại một chút lạnh lẽo khó tả.

7.

Sáng đó khi tôi vừa đến công ty, Trình Kỳ bước vào với một tập hồ sơ. Nhìn thấy quầng thâm trên mắt tôi, anh ta trêu chọc: "Đến muộn một tiếng, lại còn không ngủ được, trông y như kiệt sức. Nói đi, tối qua đi đâu vui vẻ một đêm thế?"

Tôi bực bội phất tay: "Cút, đừng nói nhảm."

Anh ta cười một lúc rồi nói chuyện nghiêm túc: "Phía Hoàn Xuyên gửi hợp đồng mới đến. Cậu ép mức lợi nhuận thấp quá, họ không hài lòng lắm."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: "Không hài lòng? Bọn họ sắp bị yêu cầu cưỡng chế rồi, tôi chịu nhận mớ rắc rối đó đã là phúc đức cho họ, còn không hài lòng?"

"Dẫu sao cũng từng là doanh nghiệp hàng đầu địa phương, một thời huy hoàng, độc chiếm cả thành phố Lâm Xuân. Giờ sắp tàn rồi, họ cũng muốn giữ thể diện mà."

Tôi hừ lạnh: "Chính vì bọn họ độc quyền mới có kết cục này. Muốn kéo dài thì cứ để họ kéo. Giảm thêm hai điểm nữa, đợi đến khi không cầm cự nổi, họ sẽ tự đồng ý."

Trình Kỳ tặc lưỡi hai tiếng: "Đừng làm quá. Nguồn gốc của Hoàn Xuyên cậu cũng biết, đến lúc làm ăn không thành lại chuốc phiền phức."

"Tôi là rồng mạnh, đè đầu rắn địa phương, chúng làm gì được tôi?"

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Anh ta không đáp lại, mà hỏi ngược: "Tâm trạng không tốt à?"

"Chuyện của con trai Kiều Thời Dụ, anh biết chứ?"

"Biết chứ. Không phải cậu luôn không ưa thằng bé đó sao?" Trình Kỳ nói, rồi ngừng lại, liếc nhìn sắc mặt tôi: "Nhưng thật ra, tôi nói thật, trẻ con vốn chẳng có lỗi gì."

"Cậu nuôi nó bên cạnh nhiều năm như thế, nuôi một con ch.ó cũng phải có chút tình cảm rồi chứ. Cậu lớn rồi, đừng chấp nhặt với một đứa trẻ, không đáng đâu."

Tôi im lặng, ánh mắt rơi vào bức ảnh gia đình trên bàn. Khi ba mẹ còn ở công ty, đây là bức ảnh gia đình duy nhất. Đến lúc tôi vào công ty, vẫn chưa từng thay đổi. Trong ảnh, tôi vẫn là một đứa trẻ sơ sinh, được mẹ bế trên tay, ba đứng cạnh mỉm cười. Anh trai đang đưa tay trêu tôi.

Tôi cúi đầu nhìn bức ảnh một lúc lâu, cho đến khi bóng dáng Trình Kỳ khép cửa rời đi làm tôi bừng tỉnh. Chỉ đến lúc đó, tôi mới nhận ra những người trong ảnh, cuối cùng chỉ còn lại tôi.

Ba mẹ đã mất, mang theo toàn bộ tình yêu của tôi. Anh trai cũng đã mất, mang đi cả những thù hận cuối cùng.

Còn Kỷ Dĩ Tinh... quên đi. Không cần nữa.

Tôi sẽ không hận cậu ấy nữa, nhưng cũng sẽ không yêu thương cậu ấy.

Cậu ấy chỉ là một nhiệm vụ cuối cùng mà tôi phải hoàn thành trên thế giới này.

Hoàn thành rồi, sẽ chấm dứt.
 
Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)
Chương 5: 8,9: Giờ cậu an toàn rồi.



8.

Hôm nay tôi về nhà rất sớm, chú Lưu bước tới giúp tôi cầm áo. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng của Kỷ Dĩ Tinh, thuận miệng hỏi: "Cậu ấy thế nào rồi?"

Đây là lần đầu tiên sau bao năm tôi chủ động hỏi về tình hình của Kỷ Dĩ Tinh. Chú Lưu hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đáp: "Thiếu gia đã tỉnh rồi, nhưng nói không thấy đói, cả ngày không ăn gì."

Tôi nhớ đến chuyện Trình Kỳ bảo đã gửi hàng không mười cân cua Matsuba đến nhà, thuận miệng dặn: "Dùng cua Matsuba nấu ít cháo cho cậu ấy ăn đi."

Chú Lưu gật đầu lia lịa, lập tức gọi người đi làm. Tôi nhìn bóng lưng họ, trong lòng thoáng qua một suy nghĩ.

Thực ra, Kỷ Dĩ Tinh có lẽ là một đứa trẻ rất dễ mến.

Tôi về phòng tắm rửa, vừa lau tóc bước ra thì thấy chú Lưu cầm khay đồ đi ngang qua. Nhìn thấy tôi, chú hơi khựng lại. Tôi tiện tay đón lấy: "Để tôi mang qua."

Chú gật đầu, đưa khay cho tôi.

Lúc tôi vào phòng, Kỷ Dĩ Tinh đang ngồi trên giường, ánh mắt mơ màng. Nhìn thấy tôi bước vào, cậu lộ vẻ ngỡ ngàng.

Tôi đặt bát cháo xuống bên giường, cậu khẽ gọi: "Ngài Kiều."

"Ăn đi."

Cậu cúi nhìn bát cháo, môi mấp máy như muốn nói gì đó, cuối cùng lại im lặng cầm bát lên, từng muỗng từng muỗng chậm rãi ăn.

Ánh mắt tôi dừng lại trên hàng lông mi đang cụp xuống của cậu.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn cậu mà không mang theo cảm xúc cá nhân.

Tôi phải thừa nhận, cậu thực sự là một đứa trẻ hoàn hảo. Không có sự nổi loạn của tuổi này, thành tích học tập, theo lời giáo viên cũng rất tốt. Cậu thông minh, mà chú Lưu cũng bảo cậu rất hiền lành và biết điều.

Có vẻ như chỉ có tôi cố chấp ghét cậu mà thôi.

Tôi nhìn cậu một lúc, khi thu ánh mắt về lại tình cờ thấy trên cánh tay cậu xuất hiện những nốt đỏ, kéo dài lên chiếc cổ trắng ngần, cả hai má cũng dần nổi lên những mảng đỏ loang lổ.

Tôi lập tức nhíu mày: "Cậu bị gì vậy?"

Cậu khựng lại, ngẩng lên, ánh mắt thấp thỏm bất an nhìn tôi.

"Không phải bị dị ứng đấy chứ?"

Cậu cầm bát cháo không nói gì. Tôi giật lấy bát từ tay cậu, ném sang một bên. Một suy nghĩ đột nhiên hiện lên: "Cậu biết mình bị dị ứng không?"

Cậu cúi đầu, mím môi, khẽ đáp: "Biết."

"Biết mà còn ăn? Cậu bị điên à?"

"Tôi nghĩ ngài làm thế là cố ý."

Những lời định mắng nghẹn lại trong cổ họng. Tôi muốn phản bác, muốn nói tôi trông giống một kẻ ác độc đến vậy sao? Nhưng nghĩ kỹ lại, với Kỷ Dĩ Tinh, tôi đúng là độc ác như thế.

Tôi vò trán, lập tức lấy điện thoại gọi cho Hàn Ngộ: "Đến nhà tôi ngay, có người bị dị ứng."

"Không phải tôi."

"Ừ, hải sản."

"Mau lên, đừng chậm trễ!"

Trong lòng tôi bừng bừng một ngọn lửa nhưng không có chỗ phát ti3t. Theo bản năng, tôi lấy một điếu thuốc từ hộp ngậm lên miệng. Nhưng vừa nhìn thấy cánh tay cậu đang truyền nước, tôi dừng lại, định bước ra ngoài.

Lúc đó, cậu gọi tôi lại: "Không sao đâu, ngài cứ hút ở đây cũng được."

Tôi khựng bước, nhìn cậu. Cậu nói thêm lần nữa: "Thật sự không sao mà."

Đôi mắt cậu sáng rực, sáng đến mức có thể chiếu rõ toàn bộ sự cam chịu, dè dặt, cẩn trọng của cậu.

Thấy tôi nhìn mình, cậu khẽ cong môi, nở một nụ cười.

Tôi đã thấy vẻ mặt này của cậu rất nhiều lần. Đây chính là biểu cảm mà tôi quen thuộc nhất của cậu.

Tay tôi dừng lại, rút điếu thuốc xuống: "Thôi, không muốn hút nữa."

9.

Công việc của công ty rất bận rộn, đặc biệt là gần đây vụ thu mua Hoàn Xuyên đang mắc kẹt ở một giai đoạn lửng lơ. Tôi mải làm đến mức không cảm nhận được thời gian trôi qua. Cho đến khi chú Lưu nhắc, "Sắp đến kỳ thi đại học rồi," tôi mới giật mình nhận ra, hóa ra đã là mùa hè.

Trong bữa tối, tôi hỏi Kỷ Dĩ Tinh: "Sắp thi đại học, cậu có thấy căng thẳng không?"

Cậu chậm rãi nhai nuốt một miếng cơm rồi đáp: "Cũng ổn ạ."

"Tính thi trường nào?"

"...Tôi được tuyển thẳng rồi."

"Ồ." tôi gật đầu, không có gì để nói thêm, đặt đũa xuống rồi đứng dậy đi lên lầu.

Kỷ Di Tinh ngồi yên ở bàn ăn, ánh mắt dõi theo tôi cho đến khi tôi lên đến tầng hai và đóng cửa phòng lại, lúc đó mới từ từ thu hồi.

Thời gian diễn ra kỳ thi đại học là lúc tôi hiếm hoi cảm nhận được bầu không khí căng thẳng. Những nhân viên trong công ty có con thi đại học bắt đầu xin nghỉ.

Tôi khó hiểu: "Xin nghỉ làm gì? Họ có thể giúp con mình thi được à?"

"Anh không hiểu rồi. Con cái thi cử, cha mẹ làm gì đó để thấy an tâm hơn. Nhà anh cũng có một học sinh lớp 12 mà?"

Tôi nghĩ đến Kỷ Dĩ Tinh, không biết vì sao lại buột miệng nói với chút khoe khoang: "Nhà tôi thì không cần, cậu ấy được tuyển thẳng rồi."

"Chậc chậc, câu này đừng để Phó Cẩn Hàn nghe thấy. Con trai ông ấy học không tốt, khiến ông ấy lo đến bạc cả tóc."

Tôi cười nhạt: "Nói đến ông ấy, hôm nay ông ấy không có mặt à? Hôm qua ông ấy bảo có kế hoạch mới của Hoàn Xuyên muốn đưa tôi, sao giờ chưa thấy?"

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

"Không rõ, để trợ lý đi gọi ông ấy?"

Tôi còn chưa kịp trả lời thì điện thoại reo lên. Tiếng chuông vang vọng trong văn phòng lớn khiến tôi nhíu mày. Số lạ làm tôi ngập ngừng trong giây lát, nhưng vẫn bấm nút nghe.

Giọng nói từ đầu bên kia đã được xử lý, âm điệu âm u khiến người ta khó chịu: "Giám đốc Kiều."

"Có việc gì nói thẳng, tôi cho anh 30 giây."

"Giám đốc Kiều, đừng lạnh nhạt như vậy. Tôi cho anh nghe cái này trước, rồi quyết định xem có muốn nói chuyện không."

Tiếng động xung quanh thay đổi, tôi nghe thấy tiếng vật nặng bị đánh trúng, cùng một giọng nói rất nhỏ: "Thằng nhóc này, không kêu nổi."

Tiếp theo là tiếng va chạm mạnh hơn, cùng một tiếng rên khe khẽ.

Dù tôi không thích Kỷ Dĩ Tinh nhưng đã nuôi cậu ấy gần bảy, tám năm, tôi lập tức nhận ra đó là giọng của cậu ấy.

Trình Kỳ ngồi bên cạnh tỏ vẻ căng thẳng, nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi. Tôi gật đầu với anh ta, anh lập tức gọi cho cảnh sát.

Tôi nắm chặt điện thoại, không lên tiếng. Trong đàm phán, kẻ nói trước thường không chiếm lợi thế.

"Đưa điện thoại cho cậu ta nói vài lời đi."

Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng Kỷ Dĩ Tinh, giọng nghèn nghẹn: "Chú Kiều."

"Ừ, đưa máy lại cho bọn họ." Giọng tôi bình tĩnh, lạnh lùng như mặt hồ mùa đông.

Bên kia im lặng vài giây, rồi có người tiếp tục: "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc chưa?"

"Ngài muốn nói chuyện gì với tôi?" Tôi ngắt lời hắn ngay khi hắn vừa định trả lời: "Nhưng tôi nói trước, dù là chuyện gì, bắt cậu ta cũng vô ích."

"Cậu ấy gọi tôi là chú, nhưng có lẽ ngài không biết, chúng tôi không có quan hệ m.á.u mủ. Nếu không vì phần di sản của anh trai tôi, tôi còn chẳng đưa cậu ta về nhà họ Kiều."

"Anh tính nhầm rồi."

"Anh không sợ tôi g.i.ế.c cậu ta sao?"

"Tôi còn phải cảm ơn anh chứ sao. Cậu ta chết, phần tài sản ấy cũng là của tôi. Anh còn gì muốn nói không?"

Hắn im lặng, tôi biết hắn không phải người đưa ra quyết định, chỉ là kẻ làm theo lệnh. Nếu đây là vụ bắt cóc để tống tiền, người gọi cho tôi sẽ là kẻ đầu sỏ, phản ứng ngay lập tức.

Nhưng rõ ràng, đây không phải vì tiền. Không phải vì tiền, tức là còn cơ hội thương lượng. Tôi không thể để lộ mình quan tâm Kỷ Di Tinh, nếu không họ sẽ càng giữ chặt cậu ấy hơn.

Tôi quyết định dứt khoát, cúp máy. Trình Kỳ đã báo cảnh sát, tôi cầm chìa khóa xe, cùng anh ta đến đồn cảnh sát.

Trong lúc đó hắn lại gọi đến, tôi cố tình chần chừ một lúc mới nghe, giọng điệu tỏ ra rất mất kiên nhẫn: "Còn gì nữa? Tôi đã nói rồi."

"Giám đốc Kiều, anh là người làm ăn, thấy c.h.ế.t không cứu với cháu mình, chuyện này mà lộ ra, sau này còn ai muốn hợp tác với anh?"

Tôi giả vờ bất đắc dĩ thở dài: "Sao lại nói tôi không cứu chứ? Rõ ràng là tôi cứu không nổi. Dù sao, nếu truyền ra ngoài cũng không phải lỗi của tôi."

Tôi cố ý tỏ ra rất để ý danh tiếng, hắn lập tức nắm lấy điểm yếu này không buông.

"Giám đốc Kiều, nếu anh thực sự quan tâm danh tiếng, đừng làm mọi chuyện đến mức tuyệt tình."

"Được, nói đi. Hoàn Xuyên muốn điều kiện gì, mọi người đều là người có mặt mũi, đừng làm khó nhau."

Hắn im lặng một lúc, sau đó trả lời: "Chuyện này không liên quan đến Hoàn Xuyên, chắc anh hiểu rõ."

Hắn đương nhiên biết tôi đã báo cảnh sát, cũng chắc chắn sẽ không để lộ sơ hở nào để tôi lợi dụng. Cảnh sát ra hiệu cho tôi kéo dài cuộc trò chuyện để họ định vị.

Tôi và hắn giằng co qua lại hồi lâu nhưng không thu được kết quả gì rõ ràng. Đúng lúc này, Phó Cẩn Hàn gọi cho tôi, báo rằng hợp đồng mới của Hoàn Xuyên đã được gửi tới.

Bọn bắt cóc không cần nói rõ, tôi cũng hiểu chúng làm việc cho Hoàn Xuyên, sẵn sàng hy sinh vài người để đổi lấy lợi ích lớn hơn.

Chỉ cần hợp đồng được ký, dù có vài người phải vào tù, Hoàn Xuyên vẫn có thể phủi sạch quan hệ, để người đứng sau thoải mái rút lui, thậm chí ra nước ngoài tận hưởng cuộc sống.

Tôi lặng lẽ nhìn cảnh sát, họ nói: "Vẫn đang thu hẹp phạm vi tìm kiếm, anh cố gắng kéo dài thời gian. Hiện tại con tin vẫn an toàn, nhưng không thể đảm bảo họ sẽ không trở mặt."

Tôi nắm chặt điện thoại, ngừng một lúc. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Kỷ Dĩ Tinh. Cậu luôn cúi đầu ngoan ngoãn, yếu ớt và đáng thương.

Một ý nghĩ không thích hợp lại lóe lên: Cậu ấy vô tội.

Tôi thở dài, nói với hắn: "Được, tôi ký."

Trình Kỳ nhìn tôi, ánh mắt hơi ngạc nhiên. Anh hỏi: "Loại hợp đồng cắt m.á.u chảy thịt như thế này, ký rồi anh định giải thích thế nào với hội đồng quản trị?"

"Tôi sẽ tự chịu trách nhiệm."

Trình Kỳ im lặng, không ngăn cản nữa.

....

Sau hai ngày hai đêm, cảnh sát cuối cùng cũng tìm thấy Kỷ Dĩ Tinh trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô. Cậu bị trói vào một cây cột đá, mắt bị bịt kín bằng một lớp vải đen dày, m.á.u khô đóng trên cằm nhọn, nổi bật trên làn da trắng tái của cậu, trông vô cùng chấn động. Quần áo dính đầy bùn đất, nghe tiếng bước chân hỗn loạn xung quanh, cậu có vẻ căng thẳng, muốn lùi lại nhưng không thể nhúc nhích.

Một bác sĩ cúi xuống trước mặt cậu, nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi là bác sĩ, sẽ không làm hại cậu."

Tôi không thể nhìn thấy mắt cậu, nên không đoán được cảm xúc lúc này. Đưa tay định tháo lớp vải đen trên mắt cậu, nhưng bị bác sĩ bên cạnh ngăn lại: "Mắt cậu ấy đã bị bịt kín quá lâu, không chịu được ánh sáng mạnh ngay. Hãy để từ từ."

Tôi rút tay lại.

Kỷ Dĩ Tinh quay mặt về phía tôi, gọi khẽ: "Ngài Kiều?"

Giọng cậu rất nhẹ, nhẹ đến mức ngay cả chút châm chọc trong đó cũng không rõ ràng.

Tôi không chắc cậu có đang nhìn tôi hay không.

"Giờ cậu an toàn rồi."

Cậu không trả lời, im lặng để bác sĩ đưa lên xe cứu thương. Tôi ngồi bên cạnh, nhìn cậu không rời. Máu dính trên khóe môi cậu khiến lòng tôi bất giác khó chịu. Tôi đưa tay muốn lau sạch, nhưng lại dừng giữa chừng.

Chúng tôi không thân thiết đến mức ấy.

Dù đã bảy, tám năm trôi qua, chúng tôi cũng chưa bao giờ thực sự là người một nhà.

Tôi thu tay lại, ngồi yên lặng nhìn cậu suốt chặng đường.
 
Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)
Chương 6: 10,11,12: Hẳn là cậu cũng không muốn ở lại bên tôi, mà tôi, dường như cũng chẳng có lý do gì để giữ cậu lại.



10.

Bác sĩ nói cần làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho cậu ấy, sợ nội tạng có thể bị tổn thương.

Tôi gật đầu, cúi xuống ký tên vào tờ giấy. Ánh mắt lướt qua mục ngày tháng năm sinh, trong đầu lóe lên một tia sáng, tôi ngẩng đầu nhìn về phía màn hình trên hành lang bệnh viện.

Mười tám tuổi.

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Kỷ Dĩ Tinh.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Ngồi cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Kỷ Dĩ Tinh, tôi lại nghĩ: Thật tội nghiệp.

Cậu ấy mở mắt nhìn tôi, trong khoảnh khắc ấy, tôi lại không biết phải nói gì với cậu.

Trước đây, tôi ghét bỏ cậu ấy, đổ lỗi cho cậu ấy. Sau này, trải qua nhiều năm, mọi chuyện thông suốt, nhưng giờ đây tôi lại không biết phải đối mặt với cậu bằng tâm trạng gì.

Không phải người thân, tôi cũng chưa từng có ai gọi là hậu bối. Lại càng không phải bạn bè.

“Ngài Kiều?”

“Ừ, hôm nay là sinh nhật cậu.”

“À, chính tôi còn quên mất. Cảm ơn ngài Kiều.”

Tôi mím môi nhìn đôi môi không chút huyết sắc của cậu, không biết đang nghĩ gì, bỗng dưng nói: “Từ giờ không cần gọi tôi là ‘Ngài Kiều’ nữa, gọi tôi là chú đi.”

Cậu nhìn tôi, đôi mắt sáng màu tựa thủy tinh trong suốt như lướt qua một tia cảm xúc nào đó, nhưng tôi không nắm bắt được: “Đây được tính là quà sinh nhật sao? Cảm ơn chú.”

Cậu vẫn mỉm cười, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến việc bản thân bị bắt cóc vì tôi.

Tôi nhìn nụ cười của cậu, nhưng không cảm nhận được chút niềm vui nào trong đó. Nụ cười ấy giống như một biểu cảm đã quá quen thuộc khi đối mặt với tôi.

Tôi không biết phải nói gì thêm, ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy: "Vậy tôi đi trước.”

“Được.”

Cậu gật đầu, tôi đóng cửa lại, cậu thu mình vào trong chăn. Nụ cười trên mặt cậu lập tức biến mất, để lộ một đôi mắt lạnh lẽo không còn chút ấm áp nào.

11.

Ngày Kỷ Dĩ Tinh xuất viện, tôi bận rộn công việc nên để chú Lưu đi đón. Công ty đang rối tung rối mù, vụ kiện với Hoàn Xuyên trong thương vụ thu mua này càng khiến mọi chuyện thêm phức tạp.

Trong lúc bận rộn không ngơi nghỉ, tôi ngẩng đầu nhìn tòa nhà đối diện vừa đổi màu ánh đèn.

Bất chợt, tôi hỏi Trình Kỳ: "Bây giờ mấy đứa nhỏ mười tám, mười chín tuổi thường thích gì?”

“Anh định tặng quà sao?”

“Ừ.”

“Xe hơi, đồng hồ chẳng hạn.”

“Được.”

Tôi cúi đầu xem tài liệu, trong đầu lướt qua hình ảnh vài mẫu đồng hồ. Lại nghĩ đến cổ tay trống trơn của Kỷ Dĩ Tinh, cậu ấy dường như chưa bao giờ đeo đồ trang trí. Suy nghĩ một lúc, khi về nhà, tôi vừa hay gặp cậu. Tôi gọi lại rồi nói: "Đi thi bằng lái đi.”

Cậu nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhìn tôi: "Thi xong tôi tặng cậu một chiếc xe. Vừa hay lên đại học cũng cần dùng.”

Nghe xong, mắt cậu cong lên, hiện ra một đường vòng cung như trăng lưỡi liềm: "Cảm ơn chú.”

Cậu có vẻ thật sự rất vui, cảm giác áy náy vì chuyện cậu bị bắt cóc trong tôi cũng vơi đi một nửa.

Nhìn bóng cậu khuất dần trong tầm mắt, tôi cúi đầu nhìn điện thoại, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ mơ hồ: Cậu ấy cao hơn nhiều rồi.

Lần đầu đón cậu về nhà, cậu chỉ đứng đến n.g.ự.c tôi, chỉ cần hơi cúi người, tôi đã có thể dễ dàng ôm cậu lên.

Chỉ là, tôi chưa từng làm thế.

Tôi biết cậu rất khao khát. Thỉnh thoảng nửa đêm cậu giật mình tỉnh giấc, chạy đến cạnh giường tôi, dùng ánh mắt cầu xin đầy khẩn thiết nhìn tôi để tìm kiếm chút an ủi.

Vậy mà chỉ trong chớp mắt, cậu đã cao hơn tôi một chút.

Cảm giác này nhanh chóng tan biến, tôi gọi trợ lý đặt cho cậu một chiếc Bugatti.

12.

Khi cậu thi xong bằng lái, tôi đưa xe cho cậu: "Xem như quà sinh nhật của cậu.”

Cậu nhận lấy chìa khóa xe, cười với tôi, nhưng không nói gì. Tôi chợt cảm nhận được một cảm giác trống rỗng không rõ ràng khiến lòng tôi cảnh giác.

Tôi biết tại sao. Bởi vì tôi đã bắt đầu kỳ vọng vào Kỷ Dĩ Tinh.

Sau khi nỗi căm ghét và ác cảm tan biến, khi hình ảnh cậu trong tôi không còn là biểu tượng của một vết thương cũ, tôi bắt đầu nhìn thẳng vào chính con người cậu.

Trong quá trình ấy, tôi phải thừa nhận, cậu thực sự là một đứa trẻ tốt.

Mà con người, trước những điều tốt đẹp, thường không tránh khỏi nảy sinh thiện cảm và yêu thích. Tôi bắt đầu thật sự chấp nhận sự tồn tại của Kỷ Dĩ Tinh, vô tình dành cho cậu một phần cảm xúc thuộc về bản năng của con người.

Chỉ là, thứ cảm xúc thuộc về bề trên dành cho hậu bối này đến quá muộn.

Chúng tôi chỉ còn hai năm nữa trước khi cắt đứt mọi liên hệ. Sau đó, hẳn là cậu cũng không muốn ở lại bên tôi, mà tôi, dường như cũng chẳng có lý do gì để giữ cậu lại.

Thật sự không cần thiết.
 
Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)
Chương 7: 13,14: Độc thân quá lâu, đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng thấy đẹp đến vậy.



13.

Sau khi lên đại học, cậu ấy bắt đầu rất bận rộn. Lúc mới đi học, tôi còn chưa biết gì. Mãi đến khi ăn cơm một mình mấy ngày, tôi bỗng nhiên hỏi: "Kỳ Dĩ Tinh đâu, sao không về ăn cơm?"

Chú Lưu liếc tôi một cái: "Cả nhà ai cũng biết nó đi học rồi, chỉ có mình cậu không biết."

Tôi nhìn bàn ăn trống trơn, không biết đang nghĩ gì, chỉ phất tay ra hiệu cho chú Lưu dọn chỗ của cậu ấy đi.

Tôi thấy nó chướng mắt.

Thói quen đúng là một thứ phiền phức.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Sau khi ba mất, tôi mất rất lâu mới quen với việc trên bàn ăn chỉ có tôi và mẹ. Sau này mẹ mất, tôi lại mất rất lâu mới quen với việc chỉ còn mình tôi. Sau khi Kỳ Dĩ Tinh đến, có lúc tôi ăn cơm cùng cậu ấy, có lúc không, cũng chẳng thấy gì khác biệt.

Nhưng một năm nay, sau khi cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, gần như ngày nào chúng tôi cũng ăn tối cùng nhau. Tôi lại quen với việc có hai người trên bàn ăn.

Đến bây giờ, lại quay về như trước đây.

Trong khoảnh khắc đó, những suy nghĩ lộn xộn xoay một vòng trong đầu tôi. Tôi bắt đầu nghĩ: Có lẽ mình nên tìm một người để chung sống rồi.

Ý nghĩ này xuất hiện, nhưng rất nhanh bị gác lại, vì tôi thật sự quá bận. Dùng câu "bận đến mức chân không chạm đất" để hình dung cũng không ngoa.

Xã giao xong, uống vài chén rượu, cả người lâng lâng trở về nhà.

Nửa đêm, chú Lưu đã ngủ, tôi ngồi dựa vào sofa, không muốn gọi ai, cũng không muốn cử động.

Nhìn chằm chằm vào chiếc đèn pha lê.

Lúc này, cửa phòng Kỳ Dĩ Tinh bỗng mở ra. Tôi nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn chạm mắt với cậu ấy.

Cậu ấy từng bước đi xuống, đến trước mặt tôi. Bàn tay hơi lạnh đặt lên trán tôi: "Uống nhiều rồi sao, chú nhỏ?"

Người say thường cảm thấy nóng, nên bàn tay lành lạnh của cậu ấy chạm vào mặt tôi khiến tôi thấy dễ chịu, không đẩy ra.

"Vẫn ổn."

"Để tôi rót cho chú ly nước mật ong nhé." Nói xong, cậu ấy đứng dậy đi vào bếp, thật sự mang ra một cốc nước mật ong.

Cậu ấy ngồi xổm trước mặt tôi, gương mặt vẫn ngoan ngoãn như bao năm qua chưa từng thay đổi.

Nước ấm thoang thoảng vị ngọt, tôi uống một nửa rồi đặt xuống, cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn nhiều.

Cũng dần tỉnh táo lại, tôi vỗ vỗ vai cậu ấy: "Không tệ, nhóc con."

Cậu ấy mím môi cười. Dưới ánh trăng đậm đặc, gương mặt ấy cuối cùng cũng đã thoát khỏi vẻ non nớt, lặng lẽ trưởng thành thành một dáng vẻ tuấn mỹ đến bất ngờ.

Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt không chớp. Nếu tôi không say, có lẽ sẽ thấy rõ trong đôi mắt đó những cảm xúc rối ren, dây dưa giữa d*c vọng và hận ý.

Nhưng tôi đã say, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cậu ấy.

Tôi đứng dậy, chậm rãi đi lên lầu: "Ngủ đi, cậu cũng ngủ sớm đi."

"Ừm."

Tôi đến cửa phòng, mở cửa, rồi bỗng nhiên muốn quay lại gọi cậu ấy.

Nhìn xuống lầu, vị trí tôi vừa ngồi giờ đã đổi thành Kỳ Dĩ Tinh.

Ly nước mật ong tôi chưa uống hết bị cậu ấy một hơi uống cạn. Góc nghiêng của cậu ấy rất đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách. Ngón tay thon dài cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trong suốt.

Cậu ấy lười biếng dựa vào ghế, đôi chân dài quá mức tuỳ ý đặt sang một bên, tựa như một đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm khuya.

Ở góc nhỏ này, lặng lẽ, không một tiếng động mà bung nở.

Chỉ bị tôi lén nhìn thoáng qua một lần.

Không ai hay biết.

Tôi mím môi nhìn cậu ấy một lúc rồi quay lại phòng. Ý nghĩ đó lại hiện lên.

Tôi nên tìm một người để chung sống rồi.

Độc thân quá lâu, đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng thấy đẹp đến vậy.
 
Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)
Chương 8: 15: Chỉ cần bận rộn một chút, ngày sinh nhật hai mươi tuổi của cậu ấy rồi cũng sẽ đến.



15.

Tôi kể với Trình Kỳ chuyện mình định dành chút tâm tư vào chuyện cả đời.

Cậu ta vỗ đùi đánh "bốp", đôi mắt hoa đào cười híp lại: "Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi! Tôi nói cho cậu biết nhé, đàn ông chỉ có mấy năm vàng son thôi, cậu sắp qua thời kỳ đỉnh cao rồi đấy, chức năng thật sự sẽ tụt dốc không phanh đấy!"

Tôi gật đầu: "Thế nên tôi mới muốn suy nghĩ một chút, có ai phù hợp thì giúp tôi để ý nhé, đừng là diễn viên."

Trình Kỳ đang hớn hở lướt điện thoại, nghe vậy thì có hơi tụt hứng: "Diễn viên không tốt à? Vừa xinh đẹp vừa không bám người."

Tôi liếc cậu ta: "Cậu biết vì sao chúng ta có thể làm anh em nhiều năm như vậy không?"

Cậu ta lại cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại, thờ ơ đáp: "Biết chứ, vì gu chúng ta chưa bao giờ trùng nhau. Nhưng mà này, tôi thật sự không biết cậu thích kiểu người như nào đấy."

Câu hỏi của cậu ta khiến tôi khựng lại.

Lúc tuổi trẻ mới biết rung động, gia đình lại xảy ra chuyện, tâm trạng tôi nặng nề suốt mấy năm, chẳng còn có lòng dạ nghĩ đến chuyện yêu đương. Sau này lớn hơn, mẹ tôi cũng mất, công ty đột nhiên rơi xuống vai tôi.

Mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên tôi nghĩ đến chỉ là kiếm tiền.

Họ hàng bên nội, họ hàng bên ngoại, ít nhiều đều đang ở trên con thuyền này, tôi không thể để nhà họ Kiều lụi bại trong tay mình.

Thế là bao nhiêu năm trôi qua, tình cảm trở thành thứ ít quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Ít đến mức, tôi thậm chí chưa bao giờ cảm thấy mình cần tình yêu.

Vậy mà tại sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện này?

Trong đầu tôi thoáng qua gương mặt của Kỳ Dĩ Tinh, rồi lại nghĩ đến chiếc khăn ăn bị dọn đi.

Có lẽ là do tuổi tác, đôi khi cảm thấy cô đơn.

"Tôi thích... người ngoan ngoãn một chút."

Trình Kỳ không giống tôi, tiểu thư danh môn ở thành phố A hầu như cậu ta đều quen biết. Bạn gái thay hết người này đến người khác, toàn là diễn viên và hot girl mạng.

Nhưng cậu ta lại không quá dính dáng đến những cô gái thực sự xuất thân hào môn, vì cậu ta cảm thấy khó dung hòa về tính cách.

Mấy ngày sau, cậu ta vỗ vai tôi: "Lâm Văn Thi, nghe qua chưa?"

Tôi ngẩng đầu từ đống tài liệu: "Nghe rồi, trước đây học cùng trường cấp ba, nhưng cô ấy đi du học Mỹ, nhỏ hơn tôi hai khóa thì phải."

Trình Kỳ búng tay đánh "tách": "Đồng môn đấy, thế nào? Họp mặt chút nhé?"

Tôi theo phản xạ định từ chối, nhưng ngẩng đầu lên thấy vẻ háo hức của cậu ta, mới nhớ ra là chính mình nói muốn suy nghĩ về chuyện này.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Vậy nên tôi gật đầu.

...

Chúng tôi hẹn gặp ở Hoa Triều.

Tôi ngồi trong phòng bao trên tầng hai, bên cửa sổ sát đất.

Hoa Triều có một hồ nhân tạo rất lớn, ven hồ là một thảm hoa rực rỡ, bốn mùa chưa từng thấy héo tàn.

Tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, đăm chiêu.

Dưới hành lang có một chiếc Bugatti chạy vào, dừng lại, nhân viên giữ cửa vội chạy lên mở cửa xe.

Tôi hơi nheo mắt, nhìn kỹ hơn một chút.

Trình Kỳ cũng thò đầu ra nhìn, hỏi: "Đến rồi à?"

Rồi lại huơ tay trước mặt tôi: "Nhìn chăm chú thế?"

"Tôi thấy xe cô ấy đẹp."

Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, Lâm Văn Thi là một cô gái rất cởi mở. Trước đây trong lễ kỷ niệm trường, chúng tôi từng có giao tiếp qua. Chỉ cần tôi không muốn, câu chuyện sẽ không bao giờ rơi vào khoảng lặng.

Lúc trò chuyện gần xong, tôi thuận miệng hỏi về chiếc xe của cô ấy.

Cô ấy chống cằm, xúc một miếng bánh ngọt: "Đẹp nhỉ? Cả thành phố A chỉ có một chiếc này, lúc trước tôi chậm tay, bị người khác đặt mất. Nhưng tôi thật sự thích nó."

"May mà không lâu sau, có người rao bán lại, còn là giá cắt lỗ nữa. Lúc tôi lấy xe người ta còn chưa lái qua lần nào, thế là tôi lãi hơn hai triệu đấy."

Tôi cười cười, đặt ly nước xuống, cầm ly rượu bên cạnh uống một ngụm: "Vậy sao? Vận may không tệ."

Sau bữa ăn, tôi nhìn Lâm Văn Thi: "Vừa nãy lỡ uống một chút, không thể lái xe, tiện đường cho tôi quá giang một đoạn được không?"

Cô ấy cong môi cười rạng rỡ: "Được chứ, hôm nay xem ra tôi có vinh hạnh làm hộ hoa sứ giả cho đàn anh rồi."

Trình Kỳ rất có mắt nhìn, lập tức rút lui.

Tôi ngồi vào xe của Lâm Văn Thi.

Nội thất chiếc xe này tôi quen thuộc đến không thể quen hơn, vì lúc xe vừa đến tay, chính tôi là người kiểm tra nó.

Nhìn xong, lòng tôi chùng xuống tận đáy, rất nhiều nghi vấn bắt đầu trỗi dậy.

Kỳ Dĩ Tinh ở bên tôi nhiều năm như vậy, không thiếu ăn thiếu mặc, tiền tiêu vặt đương nhiên cũng không thiếu.

Vậy tại sao cậu ấy lại bán xe?

Không thích?

Vậy thì cứ vứt trong gara không lái là được.

Tôi nhớ lại cậu nhóc ngày trước, chỉ cần xoa đầu một cái là có thể vui vẻ thật lâu.

Nhưng bây giờ, có vẻ như những món quà đắt tiền cũng không thể khiến cậu ấy vui lên được nữa.

Từ bao giờ vậy?

Thật ra, đã rất lâu rồi, cậu ấy không còn nhìn tôi như ngày trước nữa.

**

Khi tôi về đến nhà, Kỳ Dĩ Tinh cũng vừa vặn ở nhà.

Cậu ấy vừa tắm xong, tóc đen nhỏ từng giọt nước, chỉ tùy tiện lau qua bằng khăn lông.

Cậu ấy vừa bước xuống cầu thang.

Tôi vừa bước vào nhà, ngẩng đầu nhìn cậu ấy.

Trên gương mặt vô cảm của cậu ấy hiện lên một nụ cười.

"Chú nhỏ."

Nhìn ngoan ngoãn đến lạ, như một chú mèo con ngoan ngoãn nhất.

Tôi ừ một tiếng, cúi đầu đổi giày, làm bộ lơ đãng hỏi: "Dạo này bài vở không nhiều à?"

"Ừm, không nhiều."

Tôi rót một ly nước, tiện thể rót cho cậu ấy một ly.

Chú Lưu vừa bước vào, hỏi tôi có muốn ăn khuya không.

Tôi lắc đầu: "Vừa ăn tối xong, không đói. Cậu thì sao, có ăn không?"

Cậu ấy cầm ly nước đứng bên cạnh tôi, uống một ngụm, nghe vậy cũng lắc đầu.

Tôi đặt ly nước xuống, như chợt nhớ ra chuyện gì đó, hỏi:

"À phải rồi, chiếc xe tôi tặng cậu, lái có thuận tay không?"

"Gần đây tôi lại đặt một chiếc mới, nếu cậu không thích chiếc đó thì có thể đổi với tôi."

Cậu ấy không chớp mắt, mỉm cười với tôi: "Tốt lắm."

"Nếu tốt vậy, tại sao lại bán đi?"

Cậu ấy siết chặt ngón tay quanh ly nước, cuối cùng đặt xuống, nhìn tôi, không cười nữa.

"Chú giận à?"

"Không." Tôi phủ nhận ngay lập tức.

Thực ra, cảm giác này có lẽ gọi là thất vọng.

Tôi biết rõ, quà tặng một khi đã trao đi thì là của người khác.

Cậu ấy muốn xử lý thế nào cũng là quyền của cậu ấy.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, Kỳ Dĩ Tinh sẽ bán xe đi. Thậm chí chưa từng lái qua một lần.

Tôi lại cảm nhận được sự dư thừa trong chút tình cảm ít ỏi mà mình dành cho Kỷ Dĩ Tinh.

"Tôi biết anh sẽ không để ý đâu."

Tôi đè nén sự bức bối trong lòng, khẽ gật đầu, "Ừ."

Sự thật đã bày ra trước mắt.

Cậu ấy không thích món quà tôi tặng, vậy sau này tôi cũng sẽ không tặng nữa.

Có lẽ cũng chẳng còn cơ hội để tặng, vì hai năm thực sự trôi qua rất nhanh.

Chỉ cần bận rộn một chút, ngày sinh nhật hai mươi tuổi của cậu ấy rồi cũng sẽ đến.
 
Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)
Chương 9: 16: Thà rằng không gặp lại còn hơn.



16.

Kiều Thời Dự để lại cho cậu ấy rất nhiều tài sản. So với phần dành cho tôi thì không đáng kể. Có lẽ anh ấy biết tôi không cần.

Còn đứa trẻ này, người đã được anh ấy nhận nuôi rồi để lại tất cả, mới thực sự là kẻ không nơi nương tựa, cần tiền bạc để bảo đảm cuộc sống.

Hợp đồng được ký trong văn phòng của tôi, vào đúng ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Kỷ Dĩ Tinh.

Cậu ấy cúi đầu xem từng điều khoản trong tài liệu, cầm bút trên tay nhưng mãi không ký. Bên cạnh còn có vài luật sư và nhân viên quỹ tín thác đang lặng lẽ chờ đợi.

Cuối cùng, cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, cười, nhưng nụ cười ấy chẳng có chút ấm áp nào.

"Chú à, chú thực sự rất vội."

Tôi hiểu ý cậu ấy, không phản bác, chỉ gật đầu.

Đúng là tôi rất vội... vội vàng nhận ra mình nên xem cậu ấy như một hậu bối dễ mến, nhưng đến lúc nhận ra thì cậu ấy đã không còn cần tôi nữa rồi.

Vậy nên tôi không còn chút tình cảm nào mà mong đợi ngày hôm nay đến.

Trước đây tôi ghét cậu ấy, sau này thì không.

Tôi luôn nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của con người, nhưng với Kỷ Dĩ Tinh, tôi lại nhận ra quá muộn. Quá muộn để hiểu rằng tôi vốn không nên luôn đổ lỗi cho cậu ấy. Cũng quá muộn để nhận ra cậu ấy đã sớm không còn khao khát tình thương và sự che chở từ tôi nữa.

Chiếc xe bị bán đi chỉ khiến tôi bừng tỉnh. Nhưng thực ra, từ rất lâu trước đó, Kỷ Dĩ Tinh đã thay đổi... chỉ là tôi không nhận ra.

"Ký đi, rồi để luật sư dẫn cậu đi kiểm kê tài sản."

Cậu ấy cúi đầu, ký tên mình.

Trước khi rời đi, tôi thấy cậu ấy nhìn tôi. Vẫn là nụ cười đó, nhưng cậu ấy nói: "Chú à, chú vui chứ?"

"Sau này sẽ không còn phải gặp lại cháu nữa đâu."

"Cũng không tệ lắm."

Nghe xong, cậu ấy khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, không phát ra một tiếng động nào.

Thế là cậu ấy biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

...

Tôi nghĩ, bản thân vẫn chưa hoàn toàn quen với điều đó.

Về nhà, đôi lúc tôi vô thức nhìn về phía phòng của Kỷ Dĩ Tinh. Nhưng rồi ngay giây tiếp theo, tôi lại nhớ ra... cậu ấy đã không còn ở đây nữa.

Có một ngày, khi tôi đang thay giày ở cửa, trên lầu bỗng truyền đến tiếng động.

Tôi vô thức dừng lại, nhìn về phía phòng cậu ấy.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Cánh cửa mở ra.

Tôi đứng yên tại chỗ, tâm trạng trong khoảnh khắc đó mơ hồ đến mức chính tôi cũng khó mà phân biệt được.

Người xuất hiện sau cánh cửa là chú Lưu. Ông ấy cầm một chậu hoa nhỏ, bước xuống lầu. Ông ấy nói: "Thiếu gia Kỷ đi rồi, không ai chăm sóc hoa trong phòng, chúng đều héo cả."

Tôi mới tiếp tục động tác còn dang dở, cởi nốt chiếc giày còn lại.

"Khóa phòng đó lại đi."

"Sau này đừng vào nữa."

Chú Lưu nhìn tôi, từ biểu cảm của ông ấy, tôi có thể thấy ông ấy muốn hỏi tại sao. Nhưng may là ông ấy không hỏi, bởi tôi cũng không biết phải trả lời thế nào.

Có lẽ khóa cửa lại sẽ giúp tôi nhận thức rõ ràng hơn rằng, người từng sống ở đó thực sự sẽ không bao giờ quay lại.

Cậu ấy giống như một cây non xuất hiện trong cuộc đời cằn cỗi của tôi.

Tôi không yêu thích cậu ấy, nhưng vẫn cho cậu ấy đất và nước để lớn lên. Ngày qua ngày nhìn cậu ấy, chẳng nghĩ cậu ấy nặng bao nhiêu. Nhưng khi cái cây ấy không còn, tôi nhìn vào khoảng trống nơi nó từng tồn tại, mới chợt nhận ra... hóa ra vẫn có một chút trống vắng.

Trước đây từng có người xem tướng cho tôi, nói tôi có duyên mỏng với người thân.

Tôi dần tin vào điều đó.

Dù là ruột thịt hay không, cuối cùng họ cũng không thể ở lại trong cuộc đời tôi quá lâu.

Trình Kỳ đúng là đã nghe qua, chỉ cần một từ cũng đủ để anh ta liên tưởng đến đứa cháu trai mà tôi không mấy ưa thích. Đáng tiếc là tôi chưa từng nhắc đến tên Kỷ Dĩ Tinh với Trình Kỳ. Nếu tôi đã từng nói, thì bữa tiệc hôm nay chắc chắn sẽ không bao giờ diễn ra.

Thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả.

Tôi bắt đầu cảm thấy nhiều bài tình ca trên đời hát rất đúng.

Thà rằng không gặp lại còn hơn.
 
Back
Top Bottom