Ngôn Tình Thà Làm Ngọc Nát

Thà Làm Ngọc Nát
Chương 20


Thời gian như ngừng trệ trong khoảnh khắc này.

Tay Thẩm Bạc Lam cầm ly rượu đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc.

Chàng nhận ra ta rồi sao, chàng sẽ nghĩ gì đây?

Nữ nhân đã lừa dối chàng, một đêm biến mất không thấy tăm hơi nhưng lại đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung, rót rượu cho chàng, chàng có nghĩ rằng ta là gián điệp do Lý Tuân sắp xếp, tiếp cận chàng chỉ để dò xét không?

Ta suy nghĩ hỗn loạn, cụp mắt xuống, không dám nhìn chàng nữa.

Rất nhanh, chàng nhận lấy ly rượu, thản nhiên cảm ơn Lý Tuân, như thể sự kinh ngạc vừa rồi chỉ là ảo giác.

Lý Tuân dựa lưng vào ghế chủ vị, cười giả tạo hỏi Thẩm Bạc Lam: "Ái khanh, khanh nói xem, lời đồn về vị công chúa tiền triều kia cuối cùng là thật hay giả?"

Thẩm Bạc Lam mỉm cười: "Vi thần không biết, vi thần chỉ biết, hiện tại triều Lý thái bình thịnh trị, vạn dân quy phục, cho dù thật sự có một vị công chúa tiền triều, cũng không thể làm nên sóng gió gì."

"Vạn dân quy phục? Trẫm thấy có một số người lại lòng dạ hiểm độc, có ý định câu kết với loạn đảng, ý đồ soán ngôi."

"Bệ hạ anh minh thần võ, sánh ngang tam hoàng, nếu thật sự có kẻ nào dám làm càn, chỉ có con đường c h ế t."

Thẩm Bạc Lam nói chuyện kín kẽ, khiến Lý Tuân không bắt được lỗi, một lúc sau, Lý Tuân cười mỉa một tiếng: "Khanh tốt nhất là thật sự nghĩ như vậy."

Bầu không khí trong tiệc vẫn căng thẳng, quý phi thấy đã bớt căng thẳng hơn một chút, vội vàng nũng nịu với Lý Tuân: "Hoàng thượng, nghe nói giáo phường ti đã chuẩn bị rất nhiều tiết mục thú vị, không bằng truyền bọn họ vào đây cho náo nhiệt?"

Lý Tuân sắc mặt không vui, liếc nhìn Thẩm Bạc Lam, cuối cùng cũng từ bỏ, phất tay: "Truyền bọn họ vào."

Quý phi như được đại xá, vội vàng ra hiệu cho thái giám hầu cận, một lát sau, t.h.i t.h.ể bên chân Thẩm Bạc Lam đã bị kéo đi, một nhóm ca kỹ lần lượt đi vào.

Các đại thần khác cũng tranh thủ cơ hội chúc thọ quý phi, run rẩy nói cười.

Ta thấy trong điện náo nhiệt lên, lén lút cử động chân, muốn nhân lúc hỗn loạn lui ra ngoài.

Nhưng Thẩm Bạc Lam đột nhiên nắm lấy cổ tay ta.

Chàng đối diện với ta, sắc mặt bình thản, chỉ có ngón tay âm thầm nắm chặt: "Xin hỏi cô nương, phòng thay đồ ở đâu?"

Tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c nhưng không dám để người khác phát hiện, cố gắng che giấu, dùng giọng bình tĩnh đáp lại chàng: "Phòng thay đồ ở ngay bên ngoài điện, thế tử ra ngoài rẽ phải..."

Nhưng chàng không đợi ta nói xong, nắm chặt lấy ta, không nhanh không chậm nói: "Làm phiền cô nương dẫn đường, như cô nương thấy đấy, tại hạ là người mù."

Lý Tuân lúc này nhìn sang.

Ta sợ ông ta phát hiện ra điều gì bất thường, không còn cách nào khác, đành thuận theo đỡ Thẩm Bạc Lam đứng dậy: "Thế tử cẩn thận."

"Đa tạ."

Chàng thuận theo lực của ta đứng dậy, lúc bước đi, loạng choạng một chút, vô tình làm đổ ly rượu trên bàn.

Nhưng mấy tháng trước, chàng đã có thể đi lại bình thường, hôm nay làm thế này hẳn là giả vờ cho Lý Tuân xem.

Ta đỡ Thẩm Bạc Lam đi ra ngoài, trán đổ đầy mồ hôi, suốt dọc đường, chàng không nói nửa lời, sự im lặng khiến ta sợ hãi.

Ta chỉ có thể hy vọng chàng không nhận ra ta, trên đời này người có giọng nói giống nhau nhiều vô kể, sao chàng có thể chắc chắn là ta?

Nghĩ như vậy, lòng ta cũng thoải mái hơn nhiều.

Đi đến trước phòng thay đồ, ta muốn buông chàng ra, để chàng tự vào.

Nhưng chàng lại nắm ngược tay ta, kéo ta vào phòng.

"Thế tử!" Ta kêu khẽ.

Bàn tay lạnh ngắt của Thẩm Bạc Lam che miệng ta, chàng đẩy ta vào tường, cả người gần như bao phủ lấy ta.

"Xin thứ lỗi cho sự vô lễ của ta, chỉ là, giọng nói của cô nương giống hệt một người quen cũ của ta, ta không thể không hỏi cho rõ ràng."

Chàng nhẹ nhàng buông tay, cúi đầu nhìn ta, rõ ràng biết chàng không nhìn thấy nhưng ta vẫn hoảng sợ không dám nhìn thẳng vào chàng.

Ta nhỏ giọng nói: "E rằng phải khiến thế tử thất vọng rồi, trên đời này người có giọng nói giống nhau nhiều vô kể, nô tỳ không phải người quen cũ của thế tử."

"Phải không?"

Chàng không có ý định buông ta ra.

"Người quen cũ của ta, mười ngón tay thon thả, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng, đốt ngón út hơi lồi, ngay cả đôi tay của ngươi cũng giống hệt nàng ấy, như vậy có phải là quá trùng hợp rồi không?"

Ta hít vào một hơi thật nhẹ, giọng nói bình tĩnh nhưng tay đã luống cuống nắm chặt lấy váy áo.

"Có gì đâu? Làm nô tỳ, ai mà chẳng có đôi tay như thế này."

Sắc mặt Thẩm Bạc Lam càng thêm u ám: "Ngươi tên gì?"

"Kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng để thế tử ghi nhớ."

"Vào cung từ khi nào?"

"Lâu lắm rồi, không nhớ."

Bất kể chàng hỏi gì, ta đều không trả lời.

Sự im lặng kéo dài.

Áp lực đè nặng lên ta, gần như khiến người ta không thở nổi.

Thẩm Bạc Lam nhếch môi cười, trong nụ cười đó, có sự tức giận, cũng có sự chế giễu: "Hoài Ngọc, ta là người mù, không phải kẻ ngốc."

"Nô tỳ... không biết thế tử đang nói gì."

Trong lòng ta cầu xin, đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa.

Ngoài cửa phòng, truyền đến giọng nói của một tiểu thái giám.

"Thế tử, có cần nô tài vào hầu hạ không?"

Thẩm Bạc Lam cau mày: "Không cần."

Nhưng tiểu thái giám đó không chịu đi, kiên trì nói: "Trong phòng tối quá, để nô tài vào thắp đèn nhé."

Nói với một người mù rằng muốn vào thắp đèn, có thể thấy nếu không vào được thì người này sẽ không chịu bỏ cuộc.

Thẩm Bạc Lam đành buông ta ra, đẩy cửa phòng.

Ta vội vàng đi theo ra ngoài nhưng lại thấy bên cạnh tiểu thái giám, còn có cả Hạ Sanh.

Ta thở phào nhẹ nhõm, cố kìm nén không để người khác phát hiện, hai tay chắp lại, cúi đầu nói: "Hạ trung quan."

Hắn đáp lại ta bằng ánh mắt, cung kính nói với Thẩm Bạc Lam: "Thế tử, cung nữ này là người của Ti thiện phòng, không biết hầu hạ người, nô tài đã đổi cho người một người lanh lợi hơn, có việc gì thì cứ sai bảo hắn."

Có người ngoài ở đây, cho dù Thẩm Bạc Lam không muốn cũng không thể dây dưa với ta, chỉ hít vào một hơi, mím môi cười: "Được thôi."

Tiểu thái giám kia nghe vậy, vội chạy lại, ta cũng nhân cơ hội lui xuống: "Nô tỳ cáo lui."

Ta đi về phía Hạ Sanh, cùng hắn vội vã rời đi.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 21


"Sao ngài lại đến đây?" Ta nhỏ giọng hỏi hắn.

Hạ Sanh nói: "Ta nghe nói ngươi bị giữ lại ở tiệc, sợ ngươi xảy ra chuyện nên lập tức đến đây."

Hắn quay đầu nhìn lại.

Hắn vốn rất nhạy bén, mặc dù chỉ trong chốc lát nhưng đã nhận ra sự kỳ lạ giữa ta và Thẩm Bạc Lam, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi ta: "Hoài Ngọc, ngươi và thế tử, trước đây đã quen biết nhau sao?"

Ta kinh ngạc trước sự nhạy bén của hắn, bình tĩnh lắc đầu: "Ta chỉ là một cung nữ nhỏ bé, sao có thể quen biết ngài ấy."

"Như vậy là tốt nhất." Hắn nhìn ta, nói: "Bây giờ Nam Dương vương phủ đang ở thời điểm nguy cấp, chỉ cần một sớm một chiều là có thể diệt vong, nếu dính líu đến Nam Dương vương phủ, e rằng sẽ bị liên lụy."

"Tại sao?" Ta nhận ra sự thù địch của Lý Tuân đối với Thẩm Bạc Lam nhưng không biết tại sao lại như vậy.

Xung quanh không có người ngoài, Hạ Sanh nhỏ giọng hỏi: "Ngươi đã từng nghe đến lời đồn về công chúa của triều đại trước chưa?"

Ta gật đầu, tháng trước Ti thiện phòng mở tiệc nhỏ, có một thái giám đã kể.

Tương truyền mười bảy năm trước, khi triều đại trước sụp đổ, ba nghìn người trong cung bị g i ế t sạch, chỉ có một phi tần xuất thân từ tộc Nguyệt, dùng bí thuật của tộc Nguyệt, giả c h ế t để trốn thoát, sau đó lưu lạc đến Dương Châu, còn sinh ra một tiểu công chúa.

Tuy nhiên, ta vẫn luôn cho rằng đây chỉ là lời đồn nhưng vừa rồi trong tiệc, ta lại nghe Lý Tuân nhắc đến, chẳng lẽ Thẩm Bạc Lam có liên quan đến vị công chúa của triều đại trước này?

Hạ Sanh nói: "Vài năm trước, trong dân gian đột nhiên lan truyền truyền thuyết về công chúa của triều đại trước, thậm chí có thuật sĩ còn đi khắp nơi truyền bá, nói rằng sao Tử Vi dịch chuyển về phía nam, là điềm báo đổi chủ thiên hạ, hoàng thượng vô cùng tức giận, vì vậy đã g i ế t c h ế t hàng trăm người."

"Những năm gần đây, nhiều thế gia ngày càng bất kính với hoàng thượng, trong đó có Nam Dương vương, nhiều lần lấy cớ tuổi cao để không tuân theo thánh chỉ, hoàng thượng vốn đã rất bất mãn với ông ta, năm ngoái, thế tử Nam Dương vương đột nhiên đến Dương Châu một chuyến, hoàng thượng liền nghi ngờ rằng họ muốn đi tìm công chúa đó, khôi phục lại triều đại trước."

Lời nói của Hạ Sanh như từng nhịp trống, đập vào tim ta.

Một lúc sau, ta miễn cưỡng cười nói: "Ai mà không biết, Thẩm Bạc Lam đến Dương Châu là để chơi bời, ngay cả mắt cũng bị người ta đánh mù, một kẻ ăn chơi trác táng như vậy, sao có thể có mưu đồ phản nghịch."

Mặc dù ta nói vậy nhưng trong lòng lại lạnh ngắt.

Vì ta rất rõ ràng, Thẩm Bạc Lam tuyệt đối không phải là tên háo sắc, chàng đến Dương Châu, e rằng thật sự là đi tìm vị công chúa của triều đại trước, còn Nam Dương vương vứt chàng ở Bắc phủ, chính là một vở kịch để xóa tan nghi ngờ của người khác.

Hạ Sanh nói: "Ta biết, nhưng mà, hoàng thượng nghĩ thế nào thì không ai đoán được. Dưới trướng Nam Dương Vương có mấy chục vạn quân lính, bè phái khắp nơi, cho dù có xảy ra chuyện, cũng có thể tự bảo vệ mình. Còn ngươi và ta, chỉ là con kiến dưới chân thiên tử, nếu bị cuốn vào, chỉ sợ bị nghiền nát, cũng không có chỗ để kêu oan."

"Ta hiểu."

Ta cúi đầu, cùng Hạ Sanh trở về Ti thiện phòng, im lặng không nói.

Trời mây đen đè rất thấp, chôn giấu từng đợt sấm xuân, chỉ cần một chút là nổ tung.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 22


Sau đêm đó, tình hình triều đình càng thêm căng thẳng, người người tự lo thân mình, Lý Tuân trở nên đa nghi, đêm đêm không ngủ, vô cớ g i ế t c h ế t mấy tên thị vệ.

Qua mấy ngày, nghe Hạ Sanh nói, Lý Tuân vẫn luôn điều tra Nam Dương vương phủ nhưng không tra ra được tội chứng mưu phản.

Ông ta không thể động thủ với Nam Dương vương phủ, lại không muốn dễ dàng bỏ qua, hiện tại đang giằng co.

Ta lo lắng cả ngày, thay Thẩm Bạc Lam toát mồ hôi hột, thầm mong Lý Tuân đừng phát điên.

Ngày mười lăm tháng ba, Hạ Sanh đột nhiên nói với ta, Lý Tuân mở tiệc trong cung, mời Thẩm Bạc Lam vào cung.

Ta kinh hãi trong lòng.

Mở tiệc trong cung, tổng quản thái giám thường sẽ thông báo trước cho Ti thiện phòng chuẩn bị đồ ăn, mà lần này, Ti thiện phòng lại không nhận được tin tức.

Lý Tuân mời Thẩm Bạc Lam vào cung, rõ ràng là đang bày mưu.

Nếu Thẩm Bạc Lam vào cung sẽ bị bắt giữ, trở thành con tin để Lý Tuân uy h.i.ế.p Nam Dương vương.

Nếu không vào cung, Lý Tuân sẽ lấy cớ kháng chỉ, phái binh đến Nam Dương vương phủ bắt người.

Tiến cũng c h ế t, lui cũng c h ế t.

Như vậy, chi bằng trốn khỏi kinh thành, xé rách mặt với Lý Tuân. Nam Dương vương thế lực rất lớn, qua khỏi ranh giới Nam Dương, Lý Tuân không dễ dàng động đến chàng.

Ta đoán, Thẩm Bạc Lam thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không vào cung.

Cho đến khi chàng đột nhiên xuất hiện trước mặt ta.

Ta đẩy cửa phòng, Thẩm Bạc Lam đứng trong phòng, dáng người cao ngất, dung mạo phi phàm.

Ta lại như thấy quỷ giữa ban ngày.

"Sao ngài lại ở đây!" Ta đóng cửa lại, ba bước thành hai bước chạy đến trước mặt chàng.

Chàng lại tỏ vẻ thản nhiên: "Sao ta lại không thể ở đây?"

"Hoàng thượng triệu ngài vào cung, rõ ràng là muốn bắt ngài, lẽ nào ngài không biết?"

Chàng nhướng mày: "Hoàng thượng bắt ta thì có liên quan gì đến nàng?"

"Ta..."

Ta nhất thời nghẹn lời.

Chàng tiến lại một bước, mùi thuốc trên người càng nồng hơn: "Quan tâm như vậy, còn nói không quen biết ta?"

Hiện tại thời điểm mấu chốt như vậy, chàng không nghĩ đến chuyện chạy trốn, lại đến đây ép ta làm gì.

Ta lùi lại nửa bước, không nhìn chàng: "Thế tử, ngài mau đi đi, ta không phải người ngài muốn tìm, ở đây tốn thời gian với ta, không có ý nghĩa gì đâu."

Trong phòng yên tĩnh đến cực điểm.

Thẩm Bạc Lam hơi thở nặng nề, một lát sau, cười nhạo: "Hoài Ngọc, ta đã nói rồi, ta là người mù, không phải kẻ ngốc."

"Nô tỳ không hiểu thế tử đang nói gì."

"Nàng không hiểu? Nàng hiểu rõ nhất đấy."

Chàng im lặng một lát, giọng điệu càng thêm khó chịu: "Hoài Ngọc, nàng bỏ ta mà đi, ý muốn chê ta là người mù sẽ liên lụy đến nàng? Hay là vì Hạ Sanh?"

Ta không ngờ chàng sẽ nhắc đến Hạ Sanh, kinh ngạc nhìn chàng.

"Liên quan gì đến Hạ Sanh?"

Chàng từng bước ép sát, từng câu từng chữ, đều lộ ra vẻ hung dữ: "Không liên quan? Ta nghe nói nàng và hắn đã thành thân rồi, đúng không? Cho nên lúc trước nàng nói nàng không chê ta đều là lừa ta, nàng thà theo một tên thái giám..."

"Thế tử, đủ rồi!"

"Nàng xem, ta còn chưa nói hắn thế nào, nàng đã vội vàng như vậy, còn nói không phải vì hắn."

Lời chàng nói câu nào cũng đ.â.m chọc, ta không biết chàng có thật sự nghĩ như vậy không, hay là cố tình kích tướng.

Nhưng chàng đã đạt được mục đích, ta quả thật bị chàng đ.â.m chọc đến đau lòng.

Ta lau nước mắt, có chút mệt mỏi, im lặng một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương.

Chỉ muốn để lại hình ảnh tốt nhất trong lòng chàng, hiện tại đi đến bước này, hình ảnh của ta trong lòng chàng đã sớm mục nát.

Còn có gì để che giấu nữa.

"Được thôi, ta nói cho ngài biết."

Ta thở dài, bất lực lại không cam lòng: "Ta quả thật đã lừa ngài, ngay cả tên cũng lừa ngài, kỳ thực, tên ta căn bản không phải là Hoài Ngọc, tên thật của ta là Sửu Nô."

"Nương ta là kỹ nữ ở Dương Châu, ta ở Tiết phủ chính là nô tỳ thấp hèn nhất, ngay cả người hầu dắt ngựa trong phủ cũng có thể ra lệnh cho ta."

"Ta và ngài, một người là mây trên trời, một người là bùn dưới đất, ta căn bản không xứng với ngài, không đáng để ngài dây dưa."

Bí mật trước kia khó có thể nói ra, hiện tại nói ra rồi, lại như không có gì đáng sợ.

Ta nhìn chàng, liều lĩnh, còn có thể thế nào? Ta đã phơi bày cho chàng thấy bộ mặt khó coi nhất của mình.

Cứ để chàng khinh thường ta đi, cứ để chàng ghét bỏ ta đi, dù thế nào, ta cũng nhận.

Nhưng chàng lại tức giận đến mức bật cười: "Chỉ vì thế?"

Dải lụa trắng che mắt chàng nhưng không che được sự thất vọng, chàng nghiến răng:

"Hoài Ngọc, nàng chưa từng hỏi ta, lại tự cho là đúng mà cho rằng ta chắc chắn sẽ khinh thường nàng, nàng coi ta là loại người gì?"

"Là nàng nói, thế tử trong sạch như băng, là nơi sạch sẽ nhất trên đời này, chính miệng nàng nói nhưng nàng lại không tin tưởng ta chút nào?"

Ta nhịn nước mắt, nhìn chàng: "Ngài, ngài có ý gì?"

Eo mềm nhũn, chàng đã ôm ta vào lòng, đôi môi ấm áp, mềm mại, chiếm lấy ta.

Một lát sau, chàng nâng mặt ta, từng chữ nghiêm túc: "Hôm nay ta liều lĩnh vào cung chỉ vì muốn gặp nàng, nàng đã hiểu tâm ý của chưa?"

Ta ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên nước mắt rơi.

Là tủi thân, cũng là ngọt ngào.

Thế tử của ta, chàng không để ý đến băng tuyết đầy mình ta.

Ta nhào vào lòng chàng, áp vào lồng n.g.ự.c quen thuộc mà ta hằng mong ước.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 23


Ngoài cửa sổ gió nổi mây vần, trăng đã bị mây đen che khuất, ánh sáng ảm đạm.

Ta khóc một lúc, tỉnh khỏi cơn mơ, đ.ấ.m chàng một cái, mắng chàng: "Ngài không nên đến, trong cung canh phòng nghiêm ngặt, ngài làm sao trốn ra được?"

Thẩm Bạc Lam cong môi nhưng lại rất tự tin: "Nàng yên tâm, ta đã vào được thì cũng ra được."

Chàng đã nói như vậy, hẳn là đã nắm chắc mười phần.

Ta ngẩng đầu nhìn chàng, dưới ánh nến, dải lụa trắng trên mắt chàng càng thêm chói mắt.

Ta không nhịn được thở dài, đôi mắt quý giá thanh nhã của chàng, chỉ cần nhìn một cái, liền khiến lòng người rung động, hiện tại nhìn lại, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại như xưa được nữa.

Ta giơ tay vuốt mắt chàng, có chút đau lòng: "Ngài đến Dương Châu, không phải là đi tìm vị công chúa tiền triều sao? Sao lại làm hỏng mắt thế này."

"Một phút bất cẩn, bị người khác ám toán. Sao nào, đau lòng à?"

"Ai thèm đau lòng vì ngài."

Ta nghiến răng: "Hiện tại ta đã là vợ người khác, bây giờ ngài mới đến, còn có ý nghĩa gì nữa."

"Chính nàng không từ mà biệt, lại còn trách ta đến muộn, nói nữa, Hạ Sanh kia chỉ là một tên thái giám..."

"Ngài đừng nói hắn như vậy."

Chàng nghe xong lời này, răng cũng chua: "Ta đâu có nói xấu hắn, nàng vội vàng cái gì?"

"Đừng vội vàng, hắn cũng là một người đáng thương, ngài xuất thân cao quý, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng sung sướng, không thể cảm thông với những nô tài như bọn ta, không hiểu được từ thái giám có bao nhiêu nhục nhã đâu."

Thẩm Bạc Lam nghe ta nói vậy, có chút kinh ngạc, rất nhanh đã hiểu được ý của ta, nhất thời không nói nên lời.

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Ta hỏi chàng: "Sau này ngài định làm gì?"

"Trở về Nam Dương trước rồi tính tiếp."

Mười bốn thành ở phương Nam, đều thuộc về họ Thẩm, chỉ cần trở về Nam Dương, sẽ có sức mạnh chống lại Lý Tuân.

Chỉ là...

"Chúng ta, còn có thể gặp lại nhau không?"

Chàng không nói gì.

Thời cuộc loạn lạc, họ Thẩm nguy cấp, ngay cả bản thân chàng cũng không biết mình có thể sống được bao lâu, sao có thể trả lời ta.

Trong lúc nói chuyện, trong cung đã loạn cả lên.

Thẩm Bạc Lam phụng chỉ vào cung nhưng lại biến mất giữa chừng, hiện tại quân Vũ Lâm đã bắt đầu cầm đuốc lục soát khắp cung.

Ngay cả Giám Lan viện, cũng truyền đến tiếng bước chân rầm rập.

Một người mặc đồ đen nhảy qua cửa sổ, thúc giục: "Thế tử nên đi rồi."

Ta nghĩ, người này chính là nguyên nhân khiến Thẩm Bạc Lam có thể trốn thoát.

Ta dù có vạn phần không nỡ, cũng phải đẩy chàng ra: "Nhanh đi."

Chàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, im lặng một lúc, nói: "Sống tốt nhé."

Lòng ta đau nhói, cố cười nói: "Ngài cũng vậy, sống tốt nhé."

Khi quân Vũ Lâm xông vào, Thẩm Bạc Lam đã đi rồi.

"Phụng chỉ sưu tra, người không liên quan tránh ra!"

Căn phòng này không lớn, bọn họ lật hai cái, rồi rời đi.

Đêm đó, quân Vũ Lâm lục soát khắp hoàng cung, cũng không tìm thấy Thẩm Bạc Lam.

Không chỉ có Thẩm Bạc Lam, ngay cả người của Nam Dương Vương phủ, cũng không biết từ lúc nào đã trốn khỏi kinh thành.

Trái tim ta treo lơ lửng, cuối cùng cũng được buông xuống.

Ta nghĩ, sau này có thể gặp lại Thẩm Bạc Lam hay không, đã không còn quan trọng nữa, ta chỉ hy vọng chàng sống, chỉ cần chàng sống, vậy là đủ.

Nhưng ta không biết, một ngọn lửa âm ỉ, đã thiêu đốt đến người ta.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 24


Khi quân Vũ Lâm cầm trâm hoa ngọc lan của ta, tố cáo trước mặt Lý Tuân, cả người ta đều trống rỗng.

Ta không biết, cây trâm này là hai năm trước, Lý Tuân ban cho Thẩm Bạc Lam.

Năm đó chàng từ trong cung đi ra, tình cờ cứu ta, thấy ta đầu tóc bù xù, động lòng thương hại, bèn tháo cây trâm hoa ngọc lan trên đầu xuống, cài lên tóc ta.

Hóa ra khi đó đã chôn sẵn mầm họa cho ngày hôm nay.

Ta quỳ xuống, không chịu nhận: "Cây trâm này là nô tỳ nhặt được, nô tỳ không biết đây là đồ của Thẩm Bạc Lam."

Bọn họ đưa Diêu cô cô tới, hỏi nàng ấy, ta là do một tay nàng ấy nuôi lớn, có biết chuyện này không.

Ta nhìn về phía Diêu cô cô.

Nàng ấy lại không muốn nhìn ta, im lặng một lúc, nói: "Nô tỳ nghe Hoài Ngọc nói, cây trâm này là vật định tình của nàng ấy với tình nhân, còn tình nhân là ai, nô tỳ cũng không hỏi sâu."

"Diêu cô cô?"

Ta không thể tin nổi.

Người duy nhất ta tin tưởng, người duy nhất từng cho ta sự ấm áp, giờ đây lại bịa đặt lời nói dối, muốn đẩy ta vào chỗ c h ế t.

Trời như sụp đổ.

Có phải đã sụp đổ rồi không? Nếu không, sao lại có nước rỉ vào đây?

Ta chậm chạp nhận ra, hóa ra trời đã mưa, trên mặt đất toàn là nước.

Hạ Sanh nghe tin ta xảy ra chuyện vội chạy tới, áo dài màu xanh ướt đẫm, cũng không để ý.

Sắc mặt hắn tái nhợt, người trước kia luôn điềm tĩnh trước mọi chuyện, giờ đây đã mất hết bình tĩnh, ngay cả đi cũng không vững.

Hắn nhìn tổng quản ngự tiền, người kia không len lén lắc đầu với hắn.

Trái tim hắn như rơi xuống vực sâu.

Một lúc sau, hắn run rẩy, tát một cái vào mặt ta: "Tiện nhân!"

Ta bị tát một cái ngã xuống đất, lập tức mắt nổ đom đóm, mặt vừa đau vừa tê, m.á.u tươi lẫn với nước mưa chảy xuống.

Hạ Sanh quỳ xuống, như một con ch.ó bò đến trước mặt Lý Tuân, mắt đỏ ngầu cầu xin ông ta: "Hoàng thượng, nô tài không biết gì cả, tiện nhân này tuy đã gả cho nô tài nhưng vẫn không chịu theo nô tài, nàng ta tư tình với ai, nô tài không hề hay biết!"

Lý Tuân không nói gì, hắn lại bò đến trước mặt tổng quản ngự tiền: "Cha nuôi, con thật sự không biết gì cả!"

Tổng quản đá hắn một cái, ra hiệu cho hắn: "Xem cái bản lĩnh này của ngươi, Hoàng thượng lại không nói sẽ làm gì ngươi, mau đứng lên đi!"

Hắn hiểu ý, vội vàng tạ ơn rồi đứng dậy.

Ta giơ tay, ngơ ngác lau vết máu.

Ta không trách Hạ Sanh, nếu không đoạn tuyệt với ta, hắn cũng sẽ bị liên lụy vào ngục.

Người không vì mình, trời tru đất diệt. Hắn làm vậy, không có gì sai.

Tổng quản che ô cho Lý Tuân, cẩn thận hỏi ông ta: "Hoàng thượng, xử lý con tiện tỳ này như thế nào?"

Lý Tuân nhìn ta một lúc lâu, bóp cây trâm, bình tĩnh mà điên cuồng:

"Thảo nào hôm đó, trẫm thấy hắn đối xử với ngươi khác thường, hóa ra giữa các ngươi còn có tầng quan hệ này."

"Giam lại, trẫm muốn ban hôn cho bọn chúng."
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 25


Lý Tuân muốn ban hôn cho ta và Thẩm Bạc Lam.

Nói là ban hôn, thực chất là lừa Thẩm Bạc Lam về kinh, nhân cơ hội dụ g i ế t.

Ông ta không chắc Thẩm Bạc Lam đối với ta thấy thế nào nhưng có cơ hội như vậy, chắc chắn phải thử.

Thẩm Bạc Lam trở về, đó là tốt nhất.

Không trở về thì g i ế t ta, khiến chàng kinh tởm.

Ta bị giam trong Dịch đình, bị trói ở góc tường, không thấy ánh mặt trời, trên đầu như treo một thanh đao, không biết khi nào sẽ rơi xuống.

Tất cả những người gần gũi đều phản bội ta mà đi, người duy nhất chịu cầu xin cho ta, lại chỉ có Tiết Kim Chi.

Ta vốn tưởng rằng, nàng ta nhát gan sợ phiền, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này.

Trước kia ở Tiết phủ, đại phu nhân đánh ta, nàng ta không dám nói một lời bênh vực, giờ đây trước mặt bạo quân, chỉ cần sơ sẩy một chút là mất đầu, nàng ta lại dám.

Nàng quỳ dưới chân ông ta khóc, cầu xin ông ta tha cho ta.

Lý Tuân hỏi nàng ta: "Vì sao nàng lại cầu xin cho một nha hoàn?"

Nàng ta nói: "Bởi vì nàng ấy là muội muội của thần thiếp!"

"Hoàng thượng, là thần thiếp có lỗi với nàng, là thần thiếp đối xử không tốt với nàng, cho nên nàng ấy mới bị Thẩm Bạc Lam lừa, cầu xin ngài, ngài hãy tha cho nàng ấy đi, nàng ấy đã biết lỗi rồi!"

Những lời này nếu đổi lại là người khác nói, e là sẽ bị c.h.é.m đầu.

Nhưng Lý Tuân có chút thích nàng ta, cuối cùng cũng không nỡ, sai người lôi nàng ta về Tê Hà cung, giam lỏng lại.

Kim Chi à... trước tiên hãy lo cho bản thân mình đi.

Ta thở dài.

Đêm xuống, Diêu cô cô mang đến cho ta một bữa cơm.

Hốc mắt nàng ấy hơi đỏ nhưng giọng nói lại lạnh lùng: "Hoài Ngọc, đừng trách ta vô tình, tại sao ngươi lại cướp đi đồ của ta? Cả đời này ta không có gì trông mong, chỉ có một chỗ dựa duy nhất, chính là ở lại Ti thiện phòng."

"Lúc trẻ, ta quá dễ tin người, luôn bị người ta lừa, cho nên đến năm ba mươi sáu tuổi, vẫn chỉ là một điển thiện. Ta tự nhủ với bản thân mỗi ngày, không được tin người nữa nhưng cuối cùng vẫn bị ngươi lừa, bị ngươi chơi xỏ."

"Hoài Ngọc à, ta từng rất thích ngươi, nếu ngươi muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân ngươi, không nên phụ lòng ta."

Ánh sáng mờ ảo, ta không nhìn rõ mặt nàng ấy, chỉ thấy y phục của nàng ấy đã thay đổi, có lẽ đã được phục chức điển thiện.

Nàng ấy tin chắc là ta đã lừa nàng ấy, ta có giải thích thế nào, nàng ấy cũng sẽ không tin. Vì vậy, ta chỉ cười một tiếng: "Chúc mừng."

Nàng ấy sửng sốt, nắm chặt tay, không nói gì, quay người bỏ đi.

Ta nhúc nhích vai, bò đến chỗ cơm trên đất, từng miếng từng miếng ăn hết.

Có lẽ lần này, thật sự là không còn đường sống nhưng trước đó, ta không muốn c h ế t, được sống thêm một khắc thì kiếm thêm một khắc.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 26


Ngày thứ hai ta bị giam cầm, bọn họ nói với ta, Lý Tuân đã ra lệnh cho thiên hạ, ban hôn cho ta và Thẩm Bạc Lam, chỉ chờ Thẩm Bạc Lam mắc câu.

Ta khẽ thở dài, biết rằng mình sắp c h ế t đến nơi rồi.

Nhắm mắt lại, hồi tưởng lại cuộc đời này, chỉ thấy không cam lòng.

Tại sao chứ, ta đã liều mạng để leo lên, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận.

Cửa có tiếng động, thái giám canh giữ mở cửa, kinh ngạc nói: "Hạ trung quan, ngài đây là..."

Hạ Sanh lạnh lùng nói: "Phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, đến hỏi hai câu."

Vì là ý chỉ của Lý Tuân nên người canh giữ cũng không dám hỏi nhiều, vội mở cửa, nghênh đón hắn vào.

Ta ngẩng đầu lên.

Hạ Sanh đứng trước mặt ta, gầy gò xanh xao, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã gầy đi nhiều như vậy, chắc hẳn là rất tức giận với ta.

Người canh giữ đi tới, chắp hai tay lại, cung kính đứng sang một bên.

Hạ Sanh chỉ vào ta: "Nàng ta giấu gì dưới váy kìa?"

"Cái gì?" Người canh giữ ngơ ngác, cúi đầu xuống xem.

Nhưng Hạ Sanh lại rút từ trong tay áo ra một viên đá đen, đập vào gáy người canh giữ, người canh giữ không kịp phản ứng, liền mềm nhũn ngã xuống.

Ta kinh ngạc nhìn Hạ Sanh.

Hắn không giải thích, nhanh chóng rút d.a.o cắt đứt dây trói trên người ta, vừa lột quần áo của người canh giữ vừa nói: "Nhanh thay vào."

Ta càng kinh ngạc hơn, hắn muốn đưa ta trốn thoát? Hắn điên rồi sao?

Ta giữ chặt cánh tay hắn: "Ngài làm gì vậy? Không muốn sống nữa sao? Trong cung có rất nhiều lính canh, làm sao có thể trốn ra ngoài được? Hạ Sanh, chẳng lẽ ngài muốn c h ế t cùng ta sao?"

Nhưng hắn lại nhét quần áo vào tay ta, ánh mắt kiên định: "Ta sẽ đưa ngươi ra ngoài."

"Ngài đưa ta ra ngoài bằng cách nào!"

Hắn dừng lại một chút, giọng điệu bình tĩnh: "Ngươi có biết không? Hoàng thành này là do tổ phụ ta giám sát xây dựng."
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 27


Ta chưa từng biết, dưới Dịch đình còn có đường hầm.

Bên ngoài cứ cách một tuần trà, lại có một đội lính tuần tra đi qua, Hạ Sanh tính toán thời gian, sau khi lính tuần tra đi qua, liền dẫn ta trốn ra ngoài.

Lối vào đường hầm được giấu dưới một viên gạch ở một căn phòng khác, Hạ Sanh kéo ta vào, chạy một mạch.

Cho đến khi đến được lối ra, bên ngoài cỏ mọc um tùm, vậy mà đã ở bên ngoài tường cung.

Hạ Sanh dừng chân.

Cả người hắn đều ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi trên trán chảy vào mắt, khiến mắt đỏ hoe.

Hắn nói: "Hoài Ngọc, sau khi ngươi ra ngoài, hãy nhanh chóng ra khỏi thành, chạy về phía nam, qua ranh giới Nam Dương, chính là địa bàn của nhà họ Thẩm."

Ta nắm lấy tay hắn: "Ngươi không đi cùng ta sao?"

Hắn lắc đầu: "Ta còn có chuyện chưa làm xong, đợi ta làm xong, ta sẽ đến tìm ngươi."

Hắn biểu hiện rất kiên định nhưng ta lại thấy lo lắng không hiểu sao.

"Ngươi trở về thì có thể ra ngoài được không?"

Hắn mím môi cười: "Ngươi quên rồi sao? Hoàng thành này là do tổ phụ ta giám sát xây dựng."

Có lẽ lúc đó quá vội vàng, không kịp suy nghĩ kỹ, hoặc có lẽ ánh mắt của hắn khiến người ta quá yên tâm, ta lại tin rồi.

"Được, ta sẽ đợi ngươi ở bên ngoài thành."

Ta vạch cỏ ra, chui ra ngoài.

Sau khi ta đi, Hạ Sanh không trốn.

Hắn trở về Dịch đình, kéo dài thời gian cho ta, mãi đến nửa canh giờ sau, Lý Tuân mới phát hiện ta mất tích.

Ông ta nổi trận lôi đình, ra lệnh đóng cửa thành nhưng lúc đó, ta đã trốn khỏi kinh thành từ lâu rồi.

Lý Tuân không bắt được ta, liền quay sang hành hạ Hạ Sanh.

Ông ta chế giễu hắn: "Ngươi là một hoạn quan, vậy mà lại động lòng thật sao? Thật nực cười! Ngươi liều mạng cứu nàng ta ra ngoài, tưởng rằng nàng ta sẽ nhớ đến ngươi sao? Chỉ sợ lúc này, nàng ta đang ở trong lòng Thẩm Bạc Lam cười ngươi ngu ngốc đấy!"

Trên người Hạ Sanh không còn một chỗ lành lặn, khi nói chuyện, hắn lại cười: "Ta không quan tâm... Nếu nàng bình an vui vẻ, đó chính là phúc của ta."

Đêm đó, Hạ Sanh chọc giận Lý Tuân, bị xử tử bằng hình phạt biến thành người lợn, ngâm trong vò rượu, cho đến khi tắt thở, vẫn không hối hận.

Hắn là một quân tử thanh cao, bị hành hạ đến c h ế t, vẫn trong sạch.

Ta nghe tin hắn c h ế t, ngẩn người rất lâu.

Hắn nói sẽ đến tìm ta, quả nhiên là lừa ta, sao ta lại tin chứ?

Ta ngã xuống đất, lòng bàn tay bị đá vụn đ.â.m thủng nhưng không hề cảm thấy đau, chỉ có thở ra chứ không hít vào, như bị một bàn tay to bóp chặt cổ họng, ngay cả khóc cũng không khóc được.

Một lúc lâu sau, ta đứng dậy lau nước mắt, hướng về phía hoàng thành lạy ba lạy, quay người chạy về phía nam.

Trong lòng ta thầm thề, ngày nào ta trở lại hoàng thành, chắc chắn sẽ khiến Lý Tuân không được c h ế t tử tế.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 28


Ta chạy trốn nhiều ngày, suốt đường ăn rễ cây vỏ cây, miễn cưỡng bảo toàn mạng sống.

Trên đường gặp rất nhiều người chạy nạn, bạn đồng hành c h ế t đói bên vệ đường, họ cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái, tiếp tục lên đường.

Quá nhiều người c h ế t, chôn không xuể.

Vài ngày sau, ta trốn đến một thôn trang, đói đến nỗi gần như không bò nổi, mơ mơ màng màng gõ cửa một cặp vợ chồng già, cầu xin họ bố thí một miếng ăn.

Mặc dù thiên tai liên miên, lương thực thiếu thốn nhưng cặp vợ chồng già vẫn tiếp đón ta, bưng cho ta một bát nước súp.

Ta ôm bát, ăn sạch sẽ.

Ăn xong bát nước súp, cặp vợ chồng già lại dọn giường, mời ta nghỉ ngơi.

Ta không khách sáo, nằm xuống ngủ luôn.

Trong cơn mơ màng, ta nghe thấy tiếng mài d.a.o từ bên ngoài, người phụ nữ nói: "Gầy quá."

Người đàn ông nói: "Nhưng mà mềm, có thể đổi được một thạch cám lúa mạch, đủ lắm rồi."

Ta nghĩ, họ đúng là một cặp vợ chồng tốt bụng, trước khi g i ế t ta, còn cho ta ăn một bữa no.

Vậy thì ta sẽ để họ ra đi một cách thoải mái!

Hoàng hôn, cặp vợ chồng già cầm dao, run rẩy bước vào.

Ta trốn sau cửa, cầm lấy cái cuốc, mỗi người một nhát, gọn gàng dứt khoát, họ thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng.

Ta im lặng, đeo con d.a.o chặt củi đã mài vào thắt lưng, nhân lúc đêm tối rời đi.

Đi đến một con sông, có người nói với ta rằng, qua con sông này chính là ranh giới Nam Dương.

Mặc dù mặt sông rộng nhưng vào mùa xuân nước cạn, có thể dò đá mà qua.

Chỉ là hiện tại Lý Tuân đang vây công Nam Dương, bên kia để phòng gián điệp qua sông, thường xuyên tuần tra, hễ thấy người là b.ắ.n tên ngay.

Nhưng ta phải qua sông, qua sông mới có thể sống.

Ta lội xuống sông dưới ánh mắt kinh ngạc của người kia, ta đang đánh cược, cược rằng bên kia sẽ không g i ế t người, cược rằng mạng ta đủ cứng, cược rằng lần này, ta có thể thắng một lần.

Vài mũi tên bay tới nhưng đều sượt qua người ta cắm xuống nước.

Ta biết, ta đã thắng cược.

Ta từng bước từng bước lội về phía bờ bên kia, không lâu sau, tiếng cung tên bên kia dừng lại, có người cưỡi ngựa phi tới, quát lớn: "Người nào!"

Ta lội lên bờ, bình tĩnh nói: "Đưa ta đi gặp Thế tử, nói với ngài ấy, ta tên là Hoài Ngọc."
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 29


Vào thành, ta mới phát hiện khắp nơi đều treo đèn đỏ, tên lính áp giải ta nói với ta, Thế tử đang chuẩn bị đón dâu.

Ta ngẩn người.

Thẩm Bạc Lam sắp thành thân sao?

Tên lính không nói nhiều, áp giải ta vào Thẩm phủ.

Đây là nhà cũ của nhà họ Thẩm, rất lớn, rộng hơn vương phủ ở kinh thành gấp mấy lần.

Vừa vào nội viện, ta đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã sau cửa Nguyệt Môn. Có người nói: "Thế tử, người ở ngay phía trước."

Ta quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Bạc Lam loạng choạng chạy tới, suýt nữa bị một chậu hoa làm vấp ngã, trên áo bào trắng như trăng có vài chỗ bẩn, có thể thấy trước khi chạy tới, chàng đã ngã một lần.

Vào cửa, chàng dừng bước, giọng run run, gọi một tiếng: "Hoài Ngọc?"

Lưu lạc ngủ ngoài trời lưu vong nhiều ngày, cuối cùng ta cũng gặp lại chàng.

Ta hơi nghẹn ngào: "Là ta."

"Là nàng, thật sự là nàng!"

Thẩm Bạc Lam bước nhanh tới, ôm ta vào lòng, niềm vui mất mà tìm lại khiến chàng như đang mơ: "Ta tưởng nàng vẫn còn ở kinh thành, nàng đến đây bằng cách nào?"

"Ta chạy trốn ra ngoài."

"Nàng chịu khổ rồi."

Chàng ôm quá chặt, ta hơi khó thở nhưng vẫn cố chịu, không nỡ buông chàng ra.

Một lúc sau, ta nhìn khắp sân đầy lụa đỏ, nhẹ nhàng đẩy chàng ra.

"Khi ta đến đây, họ nói ngài sắp thành thân rồi? Chúc mừng, không biết ngài cưới con gái nhà ai?"

Thẩm Bạc Lam sửng sốt, tức giận nghiến răng: "Ta cưới con gái nhà ai? Nàng nghĩ thử đi? Hoài Ngọc, nàng cuối cùng nghĩ ta là người thế nào? Chân trước vào cung tìm nàng, chân sau liền cưới nữ tử khác?"

Vậy thì...

Ta phản ứng lại, xem ra Lý Tuân đã giấu chuyện ta bỏ trốn, còn lừa Thẩm Bạc Lam vào cung đón dâu.

Mà Thẩm Bạc Lam, rõ ràng biết có cạm bẫy nhưng vẫn chuẩn bị đi đón ta.

Ta ôm chặt chàng lần nữa. Ta nghĩ, số phận đối với ta, chung quy vẫn còn chút tình nghĩa.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 30


Sau nhiều ngày, cuối cùng ta cũng được ăn một bữa cơm tử tế.

Khi không có ai, ta hỏi Thẩm Bạc Lam đã tìm được vị công chúa tiền triều đó chưa.

Chàng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: "Cha ta điều tra rất lâu, mới có được một chút tin tức, nói rằng vị phi tần của tộc Nguyệt chạy thoát đó đang sống ở phía đông thành, lấy tên giả là Triều Vân nhưng không ai biết tên của vị công chúa nhỏ. Năm ngoái, ta đến Dương Châu bí mật tìm kiếm, cũng tìm được không ít nữ tử tên là Triều Vân nhưng hoặc là tuổi tác không khớp, hoặc là trong nhà không có cô con gái mười sáu mười bảy tuổi. Chỉ sợ, tin tức đó không đáng tin."

Ta khẽ thở dài.

Lý Tuân tàn bạo vô đạo, mất lòng dân đã lâu nhưng thực lực vẫn còn, với thể lượng của nhà họ Thẩm vẫn chưa đủ để lay chuyển ông ta nhưng nếu nhà họ Thẩm có thể tìm được vị công chúa tiền triều đó thì có thể kêu gọi được trăm họ, tập hợp tàn dư của triều đình trước, tiến quân về phía bắc để thảo phạt.

Suy nghĩ hồi lâu, trong lòng ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Ý nghĩ này vừa nảy sinh, liền như một ngọn cỏ dại, đ.â.m thủng vỏ hạt, đ.â.m thủng đá, phát triển mạnh mẽ.

Ta nhìn Thẩm Bạc Lam, cuối cùng không nhịn được, nắm lấy tay chàng, nói: "Đã không tìm được, vậy thì, vị công chúa tiền triều đó, sao không thể là ta?"

Thẩm Bạc Lam sửng sốt: "Ý nàng là... giả mạo công chúa?"

"Đúng vậy, nếu trên đời này không có công chúa tiền triều thì sẽ không ai có thể chứng minh ta không phải, nếu thực sự có vị công chúa này, nàng ấy biết có người mạo danh mình thì sẽ xuất hiện để vạch trần ta, như vậy cũng đỡ cho các ngài phải đi tìm nàng ấy."

Trong lòng ta, còn có một tầng tính toán khác: nếu không có vị công chúa này thì ta sẽ nhân cơ hội này lên nắm quyền, nếu thực sự có vị công chúa này, muốn đến vạch trần ta, cũng không sao, đợi đến khi nàng ấy xuất hiện, ta đã nắm quyền trong tay, nàng ấy chưa chắc đã có thể động đến ta, đến lúc đó, giả cũng thành thật, thật cũng thành giả.

Tuy nhiên, những tâm tư bẩn thỉu này, ta đương nhiên sẽ không nói cho Thẩm Bạc Lam biết.

Thẩm Bạc Lam vô cùng kinh ngạc, chàng hiểu rằng đề nghị của ta là khả thi nhưng cũng không dám tin ta sẽ có can đảm như vậy.

"Nếu thực sự thảo phạt Lý Tuân thì chính là mang đầu đi đánh giặc, nàng không sợ c h ế t sao?"

"Sợ."

Nhưng nếu c h ế t trên con đường do chính mình lựa chọn thì không oan.

Ta nắm tay Thẩm Bạc Lam, nói: "Nhưng nếu có thể giải quyết khó khăn cho ngài thì ta không sợ nữa."
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 31


Thẩm Bạc Lam đưa ta đi gặp Nam Dương Vương.

Nam Dương Vương cũng sớm có ý này, chỉ là tự cho mình là danh môn chính phái, không tiện tự mình đề xuất.

Mà ta khuyên nhủ một phen, vừa hợp ý ông.

Huống hồ, ta không nơi nương tựa, thật lòng yêu mến Thẩm Bạc Lam, sau này nếu thành công cũng sẽ không phản bội nhà họ Thẩm, là người được chọn hoàn hảo.

Ông vừa thở dài nói rằng tất cả đều vì đại cục, vừa sai người truyền tin ra ngoài, lời lẽ trơn tru, có thể thấy trước đó ông đã suy nghĩ vô số lần rồi.

Tin tức được tung ra, một hòn đá khơi dậy ngàn cơn sóng, liên tục có thế tộc mang binh mã từ khắp nơi kéo đến, chỉ trong vòng một tháng, số lượng đã tăng vọt lên đến hàng chục vạn.

Các thế tộc trên đời coi trọng danh tiếng nhất, bọn họ sớm đã có ý định phản Lý Tuân nhưng lại không muốn làm loạn thần tặc tử, để lại tiếng xấu, có cái cớ là công chúa tiền triều, thảo phạt Lý Tuân sẽ trở nên danh chính ngôn thuận, còn ta có thực sự là công chúa hay không, bọn họ chưa chắc đã quan tâm.

Mười ngày sau, ta đăng cơ ở Nam Dương, phong hiệu là Ứng Thịnh.

Ứng vận mà sinh, như mặt trời giữa trưa.

Trong số các thế tộc, phần lớn đối với ta còn coi như cung kính nhưng vẫn có một số người không kính trọng ta, có người là vì nghi ngờ thân phận của ta, có người thì chỉ coi thường ta là nữ tử.

May là bọn họ không làm gì được ta, chỉ có thể tỏ thái độ với ta mà thôi.

Ngày xuất quân, quân đội cũng chế cho ta một bộ giáp, thiếu tướng Tuyên Thành Bùi Túc khoanh tay chế giễu ta: "Bộ giáp này nặng tới ba mươi chín cân, nếu công chúa mặc không được thì cứ ở trong trướng thêu hoa, không cần đi theo."

Người này vẫn luôn nghi ngờ thân phận của ta, nhiều lần nói lời khiếm nhã nhưng Thẩm Bạc Lam lại nói hắn chỉ là trẻ người non dạ, bảo ta không cần để ý.

Nhưng ta lại thấy, chó cắn người thì phải huấn luyện.

Ngươi đối xử với hắn hòa nhã, hắn tưởng ngươi yếu đuối dễ bắt nạt, dám giở trò trên đầu ngươi, ngươi dùng roi đánh hắn, dạy dỗ hắn, hắn mới biết ai là chủ.

Ta vung kiếm c.h.é.m đứt một lọn tóc của hắn, nghiêm mặt nói: "Ta không phải tiểu thư yếu đuối, nếu Bùi thiếu tướng không biết nói năng tử tế, ta không ngại lấy lưỡi của ngươi làm mồi nhắm."

Bùi Túc giật mình, một lát sau, mặt đỏ bừng bỏ đi.

Lý Tuân hoang dâm nhiều năm, sức chiến đấu của quân đội đã suy giảm từ lâu, quân ta như chẻ tre, chỉ trong vòng một tháng, đã hạ hàng chục thành.

Đi đến Hàm Đan vào ban đêm, Thẩm Bạc Lam bị Nam Dương Vương gọi đi, đột nhiên có một tiểu tốt quen mặt, tự xưng là tịch thu được một vật lạ, mời ta đến xem.

Ta cẩn thận, mang theo đội hộ vệ mà Thẩm Bạc Lam để lại cho ta đi cùng.

Vừa vào lều, phía sau đã bị người ta chặn mất đường lui.

Ta nhất thời kinh hãi, nhìn vào trong lều.

Chỉ thấy Bùi Túc sắc mặt u ám, bên cạnh hắn, đứng mấy người ăn mặc kỳ lạ, đứng đầu là một lão già tóc bạc trắng.

Ta ấn chặt thanh kiếm bên hông, hỏi Bùi Túc: "Bùi thiếu tướng có ý gì?"

Bùi Túc cười lạnh: "Công chúa có nhận ra những người này không?"

Ta liếc nhìn hoa văn trên quần áo của lão già, không hiểu sao lại thấy quen quen, nghĩ kỹ lại, trong lòng run lên: "Tộc Nguyệt?"

"Đúng vậy."

Lão già tiến lên một bước, trong mắt vừa có sự mong đợi, vừa ẩn chứa sự đề phòng: "Ta tìm kiếm nhiều năm, vẫn không tìm thấy con gái ta, tháng trước, lại nghe nói cháu gái của ta đã khởi binh ở Nam Dương, vì vậy bất chấp mưa gió đến đây để tìm hiểu thực hư."

Người này lại là cha của vị phi tần tộc Nguyệt?

Ta đã có chút chột dạ nhưng nghĩ lại, ông ta lại chưa từng gặp vị công chúa đó, làm sao có thể chứng minh ta không phải? Vì vậy, ta chủ động nói trước: "Ông làm sao chứng minh được ông là ông ngoại của ta?"

Lão già lại sắc mặt bình tĩnh, từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp gỗ: "Tộc Nguyệt chúng ta có một loại sâu độc, có thể kiểm tra quan hệ thân thích, ta đã dùng m.á.u của ta nuôi nó, chỉ cần lấy một giọt m.á.u của công chúa, nếu sâu độc chịu hút thì có thể chứng minh ta và công chúa là người một nhà."

Bước đi này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ta.

Ta cười mỉa: "Thật buồn cười, ai biết được sâu độc này thật hay giả?"

"Loại sâu độc này lưu truyền trong tộc Nguyệt đã ngàn năm, chưa từng có sai sót. Nếu công chúa thực sự là hậu nhân của tộc Nguyệt, ta nguyện mang theo 20.000 dũng sĩ trung thành với công chúa, giúp công chúa thành công."

Bùi Túc cũng nói: "Công chúa ngay cả thử cũng không chịu, chẳng lẽ là chột dạ?"

"Ta có gì phải chột dạ?"

"Vậy mời công chúa."

Bùi Túc cầm lấy hộp gỗ, rút con d.a.o găm bên hông, đi đến trước mặt ta, lão già kia nhìn chằm chằm vào ta, thậm chí còn căng thẳng hơn cả ta.

"Ta tự lấy."

Ta đưa tay, nhận lấy con d.a.o găm trong tay Bùi Túc, khoảnh khắc tiếp theo, ta đá một cước vào chỗ hiểm của Bùi Túc, nhân hắn đau đớn, ta kề con d.a.o găm vào cổ hắn.

Con d.a.o găm đ.â.m vào da ba phần, m.á.u chảy ròng ròng.

Chiêu bắt giữ hạ tam này là Thẩm Bạc Lam dạy ta, không ngờ lại phải dùng đến nó nhanh như vậy.

Binh lính trong lều rút đao, thị vệ của ta cũng vào trạng thái phòng thủ, chặn những người muốn xông lên.

Bùi Túc kinh hãi: "Ngươi làm gì?"

Ta bình ổn hơi thở, nói: "Bùi Túc, ngươi vẫn luôn bất mãn với ta, làm sao ta biết ngươi có âm thầm làm gì để đổ oan cho ta không?"

Ta không dễ gì mới leo lên được vị trí ngày hôm nay, tuyệt đối không thể để người khác dễ dàng kéo xuống.

Nói xong, ta nhìn về phía lão già: "Ông ngoại, ta và ông là người một nhà, không cần phải kiểm tra nữa, ta đảm bảo với ông, đợi ta thu hồi giang sơn, chắc chắn sẽ bảo vệ tộc Nguyệt chúng ta bình an muôn đời, tuyệt đối không để người khác xâm phạm, thế nào?"

Ta đang đánh cược, đối với thủ lĩnh, so với một đứa cháu gái ngoại không biết có thật hay không thì tộc Nguyệt quan trọng hơn nhiều.

Cũng là đang kéo dài thời gian, không lâu nữa, Thẩm Bạc Lam sẽ phát hiện ta mất tích, đợi chàng tìm đến, Bùi Túc sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Lão già không nói gì, ta nhìn về phía ông, lại thấy vẻ mặt ông hoảng hốt, ánh mắt từ từ dừng lại ở cổ tay ta.

Trên đó có một vết thương nhỏ, là lúc nãy bắt Bùi Túc bị hắn cào rách, mà mấy con sâu nhỏ màu đỏ không biết bò ra từ đâu, đang bám trên vết thương, tham lam hút máu.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 32


Đây là... sâu độc?

Ta nhìn chằm chằm vào con sâu nhỏ, kinh ngạc không thôi, mà lão già kia đã khóc như mưa.

"Đúng là trời có mắt, ông trời có mắt rồi!"

Ông ta lảo đảo chạy đến, hỏi ta: "Nhỏ, nương cháu ở đâu? Nương cháu ở đâu?"

"Nương ta, đã c h ế t từ lâu rồi."

Ta buông Bùi Túc ra, kinh ngạc nhìn sâu độc trên tay, trong đầu đã rối như tơ vò.

Ta và lão già này thực sự là người một nhà? Nương ta, chính là vị phi tần tộc Nguyệt đó?

Ta cẩn thận nhớ lại, nương của ta đúng là do cha mang về từ Dương Châu nhưng bà sinh ta ra thì mất, ta không có bất kỳ ấn tượng gì về bà, chỉ nhớ tên bà là Mộ Vũ...

Mộ Vũ!

Tim ta chấn động, Thẩm Bạc Lam nói, khi phi tần tộc Nguyệt ẩn cư ở Dương Châu, đã lấy tên là Triều Vân, Triều Vân Mộ Vũ, chỉ sợ rằng, giữa họ thực sự có liên hệ, chỉ là có người muốn phòng ngừa nương ta bị tìm thấy nên mới làm mờ thông tin thật.

Nguyên do trong đó, lại không thể biết được.

Một lát sau, Thẩm Bạc Lam dẫn người xông vào, đá một cước đạp bay binh lính nhà họ Bùi, giơ đao đứng đó, mắt chàng tuy mù nhưng thính giác lại cực tốt, hành động gần như không khác gì người thường.

Ta chỉ lặng lẽ ấn xuống thanh kiếm trong tay chàng: "Không sao nữa rồi."
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 33


Thẩm Bạc Lam không ngờ, ta thực sự là công chúa tiền triều.

Nhưng trước khi Lý Tuân đoạt thiên hạ, cha ta đã là mưu sĩ của Lý Tuân, cuối cùng vì sao ông lại cứu nương ta?

Thẩm Bạc Lam trầm ngâm hồi lâu, cũng không nói ra được nguyên do.

Ta suy nghĩ rất lâu, cũng không có đáp án, cha ta đã c h ế t, cuối cùng vì sao ông cứu nương ta, ta cũng không thể biết được nữa.

Đêm đó, ta phạt Bùi Túc ba mươi roi quân để cảnh cáo, hắn cũng tâm phục khẩu phục.

Trở về lều, ta trằn trọc suốt đêm.

Ta từng hận thấu xương tất cả mọi người trong Tiết phủ, cũng hận thấu xương thế đạo này.

Bây giờ biết được lai lịch của mình, những nỗi thống hận này lại trở nên mơ hồ.

Ta chỉ nghĩ, có lẽ mọi thứ đều có nhân quả, những đau khổ mà ta từng chịu đựng, chính là để trả giá trước cho những gì ta có được hiện tại.

Máu mủ là thứ kỳ diệu, ông ngoại trước hôm nay chưa từng gặp ta, không biết gì về năng lực và nhân phẩm của ta, chỉ vì trong người ta chảy một phần m.á.u của tộc Nguyệt nên ông mới tin tưởng ta không chút nghi ngờ, nguyện vì ta xả thân, đổ máu, giao 20.000 dũng sĩ vào tay ta.

Ta có được thế lực của tộc Nguyệt, từ nay có thể phân đình kháng lễ với các thế tộc, không cần lo lắng bị khống chế nữa.

Vài ngày sau, ta dẫn binh tiến quân về phía bắc, thế như chẻ tre.

Tướng sĩ nhà Lý c h ế t thì c h ế t, hàng thì hàng, liên tiếp bại lui, không có sức phản kháng.

Mùa xuân năm sau, hoàng thành bị công phá.

Khi lưu lạc, ta từng thề với trời, nếu có một ngày quay về hoàng thành, chắc chắn sẽ khiến Lý Tuân không được c h ế t tử tế, hôm nay nên thực hiện lời thề rồi.

Khi ta vào hoàng cung, Lý Tuân vừa châm một ngọn lửa, cùng Trịnh quý phi đi tìm c h ế t, sau khi lửa cháy lên, Lý Tuân lại hối hận.

Vì vậy ta vừa đến cung Côn Ngọc, liền nhìn thấy một tên cháy đen thui, lăn lê bò toài chui ra.

Trong biển lửa, Trịnh quý phi vẫn đang khóc lóc gọi ông ta: "Tuân ca ca!"

Không lâu sau, liền không còn tiếng động.

Một năm trước, cảnh bà ta ngồi trên giường nói không ai có thể cướp hoàng thượng khỏi tay bà ta vẫn còn rõ mồn một, không biết lúc này khi nhìn thấy Lý Tuân vứt bỏ bà ta, bà ta sẽ nghĩ gì.

Ta cúi mắt nhìn Lý Tuân, mấy tên thị vệ đã đè ông ta xuống đất, ông ta đã không còn sự ngạo mạn như trước, loạn xạ kêu lên: "Đừng g i ế t ta, đừng g i ế t ta!"

Hóa ra ông ta cũng sợ c h ế t, ông ta lại không nghĩ đến, khi ông ta cướp đi mạng sống của người khác, có từng nảy sinh lòng thương xót không?

Ta cầm kiếm, nâng cằm Lý Tuân lên, hỏi ông ta: "Ngươi còn nhớ Hạ Sanh không?"

Ông ta mơ hồ lục lại trong bộ não đục ngầu của mình, cuối cùng, trợn tròn mắt.

Ta lạnh lùng nói: "Biến ông ta thành người lợn, ném vào vò rượu. Không... ném vào hầm phân."

G i ế t ông ta, không đủ để báo thù, ta muốn ông ta vừa bẩn vừa thối, xuống hoàng tuyền tạ tội với những nô tài mà ông ta khinh thường.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 34


Sau khi quân đội vào hoàng thành, tất cả cung nhân không kịp chạy trốn đều bị bắt đến một chỗ, chờ xử lý.

Trong đám cung nữ, có một người đầu tóc bù xù, run rẩy, hoảng sợ không dám ngẩng đầu lên.

Nhưng ta nhận ra nàng ấy, cười với nàng ấy.

"Cô cô, lại gặp nhau rồi."

Có người lôi nàng ấy ra, nàng ấy quỳ trên đất, không ngừng cầu xin: "Đừng g i ế t ta, Hoài Ngọc, đừng g i ế t ta!"

"Được thôi."

Ta nhận lấy cung tên của thị vệ bên cạnh, lắp tên lên dây, nói: "Cô cô, cô chạy về phía trước, nếu mũi tên này của ta không b.ắ.n trúng cô, ta sẽ không g i ế t cô."

Mắt nàng ấy sáng lên, vội vàng đứng dậy, liều mạng chạy về phía trước.

Ta kéo cung, nhìn bóng lưng nàng ấy liều mạng chạy trốn, đột nhiên có chút mơ hồ.

Nhớ lại rất lâu trước đây, vào một ngày mưa, nàng ấy chạy phía trước, quay đầu lại vẫy tay với ta: "Hoài Ngọc, mưa to rồi, chạy nhanh lên nào!"

Ta nói: "Cô cô, trong cung không được chạy mà?"

Nàng ấy nắm tay ta, cười rạng rỡ: "Ngốc quá, ai nhìn thấy chứ!"

Lại nhớ đến một lần, ta bị nước nóng làm bỏng, đau đến không ngủ được, nàng ấy nắm tay ta, nhẹ nhàng thổi cả một đêm.

Lúc đó ta vẫn luôn nghĩ, nếu nương ta còn sống, cũng sẽ đau lòng cho ta như vậy.

Ta và Diêu cô cô, đáng lẽ không nên đi đến bước đường ngày hôm nay.

Trên mặt đất dường như có đá cuội, Diêu cô cô chưa chạy được bao xa thì ngã sấp xuống.

Nàng ấy kinh hoàng quay đầu nhìn ta.

Nhưng phát hiện, ta đã sớm ném cung tên đi rồi.

Nàng ấy ngơ ngác, nhìn cung tên trên mặt đất, lại nhìn ta, vẻ mặt hối hận tuyệt vọng, ôm mặt khóc nức nở. Ta nghĩ, có lẽ nàng ấy cũng nhớ ra điều gì đó.

"Hoài Ngọc à..."

Giọng nàng ấy nức nở, đập đầu vào tường cung.

Một lát sau, thuộc hạ của ta tìm thấy Tiết Kim Chi ở ngục Dịch Đình.

Từ khi ta khởi binh tiến về phía bắc, nàng ta đã bị giam giữ, sau đó, nhà họ Từ cũng bị tịch biên nhà cửa, trước khi quan binh vào phủ, đại phu nhân đã dùng một sợi dây thắt cổ tự vẫn ở từ đường.

Khi mấy người đưa Tiết Kim Chi đến trước mặt ta, quần áo nàng ta rách rưới, vẻ mặt hoảng hốt, miệng lẩm bẩm: "Không biết, không biết, không biết gì cả..."

Sau khi vào ngục, Lý Tuân ngày ngày tra tấn nàng ta, nàng ta đã sớm phát điên rồi.

Nàng ta từng xinh đẹp biết bao, giờ đây toàn thân lở loét, như một kẻ ăn xin đầu đường xó chợ.

Ta không thể kìm chế được nữa, nghẹn ngào gọi nàng ta: "Kim Chi?"

Nàng ta ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy ta, đột nhiên khóc lóc thảm thiết: "Hoài Ngọc! Chạy mau! Chạy mau!"

"Kim Chi, không cần chạy nữa, sẽ không còn ai bắt nạt chúng ta nữa!"

Nhưng nàng ta vẫn khóc lóc: "Hoài Ngọc, ngươi chạy mau đi!"

Nàng ta giãy giụa dữ dội, mấy người đều không giữ được nàng ta, ta vội vàng ôm lấy, đau lòng như thể bị người ta moi đi một miếng thịt.

Nàng ta gầy quá, chỉ còn da bọc xương, ta ôm nàng ta, như thể ôm một nắm cành tre.

Ta và nàng ta, luôn cách nhau nhiều chuyện, nàng hiểu ta, ta cũng hiểu nàng nhưng chưa từng nói ra. Giờ đây cuối cùng cũng đã sóng yên biển lặng nhưng nàng lại bị tàn hại thành dáng vẻ này, cũng không nghe hiểu tiếng ta gọi:

"Tỷ tỷ."

Sáng sớm ngày hôm sau, ta ngồi bên cửa sổ chải đầu cho Tiết Kim Chi, mặc cho nàng ta bộ quần áo sạch sẽ, bộ quần áo màu vàng nhạt mà nàng ta thích nhất, viền váy thêu cành hoa, kiều diễm như thiếu nữ mười lăm.

Nhưng nàng ta run rẩy, ôm n.g.ự.c cầu xin: "Đừng, ta không muốn thị tẩm..."

Lòng ta như bị kim châm, giữ chặt vai nàng ta: "Kim Chi, ta là Hoài Ngọc mà."

"Hoài Ngọc? Ngươi là Hoài Ngọc?"

Nàng ta nhìn ta trong gương, ánh mắt hoang mang bất an: "Hoài Ngọc, sao ngươi ở đây? Họ, họ đang tìm ngươi, ngươi mau trốn đi!"

"Kim Chi, không cần trốn nữa, không còn ai có thể bắt nạt ta nữa."

Ta buông lược, nửa quỳ trước mặt nàng, nhét đôi tay lạnh ngắt của nàng vào ngực: "Kim Chi, tỷ biết không? Ta đã ở trên cao nhất rồi, tỷ sẽ vui vì ta chứ?"

Nàng ta không hiểu.

Nàng từ từ quay đầu, nhìn mình trong gương, giơ tay sờ mặt: "Hoài Ngọc, ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, đợi ta làm sủng phi, ta chắc chắn sẽ đón ngươi về."

Ta im lặng hồi lâu, gục đầu lên gối nàng, bất lực thở dài.

Cửa phòng mở ra, Thẩm Bạc Lam đứng ở cửa, một cơn gió thổi tới, áo trắng bay phấp phới trong gió.

Chàng đưa tay về phía ta: "Đến giờ lên đường rồi."

Hôm nay là lễ đăng cơ của ta.

Ta bước tới chỗ Thẩm Bạc Lam, nắm tay chàng đi về phía Kim Loan điện.

Đi qua Thái Thanh môn, chàng buông tay ta, cung kính nói: "Thần chỉ có thể đưa bệ hạ đến đây."

Đây là lần đầu tiên chàng gọi ta là bệ hạ.

Ta nhìn con đường dài phía trước, lần đầu tiên nhận ra cái gọi là ở trên cao thì khó tránh được lạnh, sau này còn rất nhiều con đường, ta đều chỉ có thể đi một mình.

Ta hỏi chàng: "Chàng sẽ ở đây đợi ta chứ?"

Chàng mím môi cười nhẹ: "Thần mãi mãi đợi ở đây, bảo vệ phía sau cho bệ hạ."

"Được."

Ta tin vào tấm chân tình của chàng nhưng ta sẽ không bao giờ giao phó phía sau cho bất kỳ ai.

Ta quay người đi về phía Kim Loan điện.

Lúc đăng cơ, ta từng bước đi lên đài cao, nhìn ngai vàng rồng vàng óng, đáy mắt không tự chủ được mà ươn ướt.

Ta đã từng vô số lần như con kiến bị người ta giẫm đạp dưới chân, ngẩng đầu ngước nhìn trời xanh, cầu xin số phận một con đường sống.

Giờ đây, trải qua muôn vàn gian khổ, cuối cùng cũng đến được nơi cao nhất mà ta mong muốn.

Ngọc tọa cao chín thước này là do m.á.u thịt của vô số người tạo thành.

Ta đã ngồi vào vị trí này thì phải khiến cho thiên hạ này thay đổi diện mạo.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 35


Ngoại truyện

Trên núi đã có tuyết rơi mấy ngày, Du Bình thấy buồn tẻ, xách rượu xuống núi tìm bạn.

Ba, năm người bạn vừa ăn lạc rang, vừa uống rượu.

Trên bàn, bạn bè nói chuyện trời đất, chỉ hận không thể thổi phồng da trâu, còn Du Bình thì vẫn luôn buồn bã.

Vài ngày trước, hắn nhận được tin Tiết đại nhân qua đời.

Hắn theo hầu Tiết đại nhân mười mấy năm, tình cảm sâu nặng, một năm trước, vì phải chăm sóc cha nương già nên mới phải từ chức, trở về ngọn núi lớn này.

Giờ đây, cha nương đã mất, Tiết đại nhân cũng mất, hắn có chút buồn bã.

Bạn bè trêu chọc hắn: "Sao thế này? Muốn lấy vợ rồi à?"

Hắn xua tay: "Đi đi đi, tiền đồ các ngươi cũng chỉ có vậy thôi."

Bạn bè khinh thường: "Đều là dân đen, nói như thể ngươi có tiền đồ lớn lắm vậy."

Du Bình bị nghẹn họng.

Hắn không có tiền đồ lớn nhưng trong lòng hắn, có một bí mật lớn lắm.

Là bí mật thật sự có thể chọc thủng trời.

Hắn đã say, bí mật được giữ kín chín năm, không lên không xuống treo lơ lửng trong cổ họng.

Hắn thật sự muốn nói ra, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

Sau vài chén rượu, hắn càng khó kiềm chế, quyết định chắc chắn phải nói ra bí mật này, lấy lại chút thể diện trước mặt bạn bè.

"Các ngươi biết không? Hoàng thân quốc thích triều trước, vẫn chưa tuyệt diệt."

Bạn bè cười lớn: "Nói bậy bạ gì thế! Ai mà không biết khi thánh thượng vào cung đã tàn sát ba nghìn người, những người có chút quan hệ với hoàng thất triều trước đều tuyệt diệt rồi, hoàng thân quốc thích còn có thể sống sót sao?"

"Các ngươi biết cái gì."

Du Bình tuy say nhưng vẫn biết phải nói thật giả lẫn lộn, không thể bán đứng Tiết đại nhân.

Hắn nói: "Ta có tin tức đáng tin cậy, ngày tàn sát cung điện, có một phi tử tộc Nguyệt mang thai, dùng thuật giả c h ế t trốn thoát, chạy đến Dương Châu, đổi tên thành..."

Hắn nói, nghĩ đến cảnh tượng gặp người phụ nữ tên Mộ Vũ ở Dương Châu cùng Tiết đại nhân.

Nàng mang bụng bầu, quỳ dưới chân Tiết đại nhân, cầu xin Tiết đại nhân cho nàng một con đường sống.

Nàng chính là phi tử triều trước, trong bụng còn mang long chủng, tha cho nàng, đó chính là tội c h ế t.

Nhưng Tiết đại nhân do dự rất lâu, vẫn cứu nàng, đưa về nhà.

Hắn biết tại sao Tiết đại nhân lại cứu Mộ Vũ.

Bởi vì trước đó vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, Tiết đại nhân luôn thở dài: "Hoàng thượng vì một lời can gián của ta mà tàn sát ba nghìn người, ta vào cung, mới biết đó là tội nghiệt lớn đến nhường nào, Du Bình, ba nghìn người, chất thành núi xác, còn cao hơn cả thành lâu..."

Tiết đại nhân vẫn luôn hối hận nhưng ông đã dâng thân cho quân vương, tuyệt đối không thể thả người phụ nữ kia về tộc Nguyệt, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể đưa nàng về nhà.

Bạn bè thúc giục Du Bình: "Đổi tên thành gì?"

Du Bình uống một ngụm rượu, nói: "Đổi tên thành... Triều Vân."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, sinh hạ một tiểu công chúa."

Tiết đại nhân đưa Mộ Vũ về phủ, lừa tất cả mọi người rằng, Mộ Vũ là kỹ nữ ở Dương Châu, cô đơn không nơi nương tựa, đã có con của ông, vì vậy mới đưa về phủ.

Tiết đại nhân chỉ là một viên quan nhỏ, ông đưa một kỹ nữ về nhà, cũng không khiến người ta chú ý, cũng chẳng có ai quan tâm.

Nhưng Đại phu nhân thì quan tâm.

Phu nhân bề ngoài rộng lượng, tiếp nhận Mộ Vũ nhưng sau lưng lại âm thầm ra tay, khi Mộ Vũ sắp sinh, đuổi nàng vào chuồng ngựa.

Đợi đến khi Tiết đại nhân chạy về, Mộ Vũ đã c h ế t, nàng cởi bỏ quần áo, bọc lấy đứa con gái mới sinh, còn bản thân thì c h ế t cóng trong gió tuyết.

Tiết đại nhân cứu đứa trẻ đó, cầu xin Đại phu nhân, giữ lại đứa trẻ này.

Đại phu nhân hận Mộ Vũ thấu xương, bà ta nguyền rủa Tiết đại nhân, chất vấn ông tại sao chắc chắn phải giữ lại đứa con của kỹ nữ đó.

Tiết đại nhân mặt tái nhợt, ông thực ra còn rất trẻ nhưng vì bị ác mộng giày vò, đã già như một ông lão, ông nói: "Không xin nàng đối xử tốt với con bé, chỉ xin nàng giữ mạng cho con bé, chỉ cần có thể để con bé sống sót, thế nào cũng được."

"Đây chính là do ngài tự nói!"

Cuối cùng, Đại phu nhân cũng giữ lại mạng sống của đứa trẻ này, giao cho người hầu già trong phủ nuôi dưỡng, Tiết đại nhân cũng tuân thủ lời hứa, bất kể Đại phu nhân đối xử với đứa trẻ đó như thế nào, ông cũng tuyệt đối không can thiệp.

Đứa trẻ đó khổ lắm, vừa sinh ra đã mất nương, ngay cả tên cũng không có. Đại phu nhân cố ý hành hạ nàng, gọi nàng là Sửu Nô, còn bắt nàng làm nô tỳ từ khi còn nhỏ.

Một tiểu thư khác trong nhà vô tình phát hiện ra Sửu Nô, nàng ấy thích nàng, luôn lén lút tìm nàng chơi. Tiểu thư trong phủ luôn cô đơn lẻ bóng, Sửu Nô là bạn duy nhất của nàng ấy.

Sau đó, tiểu thư biết được Sửu Nô là muội muội mình, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, khi Đại phu nhân đánh Sửu Nô, nàng ấy khóc lóc nói: "Nương, tại sao lại đối xử với muội muội như vậy? Tại sao lại đánh muội ấy?"

Đại phu nhân luôn chiều chuộng nàng ấy, nghe nàng ấy nói vậy, tức giận phát điên: "Ai nói với ngươi rằng nó là muội muội ngươi? Nó chỉ là một nô lệ, ngươi dám cầu xin cho nó, ta sẽ xé nát miệng ngươi!"

Tiểu thư sợ hãi, trốn trong góc khóc, không dám nói thay Sửu Nô nữa.

Du Bình đau lòng, hai đứa trẻ, đều đáng thương như vậy.

Tiết đại nhân cũng đau lòng nhưng ông đã hứa với Đại phu nhân là tuyệt đối không can thiệp, ông không thể quản được.

Cho đến một năm nọ, Tiết gia mời phu tử về dạy tiểu thư, Tiết đại nhân không nhịn được, lần đầu tiên tìm đứa trẻ đó, chỉ cho nàng một con đường: "Nếu ngươi không muốn cả đời vô ích, vậy thì từ hôm nay trở đi, hãy theo Kim Chi học tập, con bé học gì, ngươi học nấy, không được kém con bé chút nào."

Du Bình không biết chữ, không biết học tập có ích gì, hắn lén nghĩ, Tiết đại nhân nói với nàng những điều này còn không bằng đưa nàng ra ngoài ăn một bữa ngon.

Một năm sau, cha nương Du Bình bệnh nặng, từ biệt Tiết đại nhân, trở về núi.

Hắn biết, Tiết đại nhân vẫn luôn sống trong sự hối hận đối với ba nghìn người đó, đêm đêm ác mộng, tinh thần suy nhược.

Lúc đi, hắn không quên dặn dò Tiết đại nhân phải uống thuốc đúng giờ.

Tiết đại nhân còn vẫy tay với hắn nói, biết rồi, biết rồi.

Mới chỉ một năm trôi qua, Tiết đại nhân đã c h ế t đuối.

Người ta nói, Tiết đại nhân trông chẳng có chuyện gì nhưng cứ đi đi lại lại, rồi đi vào trong nước.

Du Bình thở dài, sau khi hắn đi, Tiết đại nhân chắc chắn không uống thuốc đúng giờ.

Trên bàn rượu, bạn bè đẩy hắn một cái: "Nói nhanh lên, tiểu công chúa đó tên gì?"

"Nàng ấy... không có tên."

Trời sắp tối, Du Bình bất chấp gió tuyết trở về nhà, một đường lảo đảo, cách nhà chỉ còn một dặm, hắn ngã nhào vào ổ tuyết.

Hắn không biết, bí mật của hắn đang từ từ lan truyền ra khỏi núi, chậm rãi lay động cả một triều đại.

(Hết)
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom