Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thà Làm Ngọc Nát

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,322
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPQs8wuEt479Zj92OdgKoXxre5PCpkUatLUgUD_gZqps1CvnDVHibAtvbjSXWhhZBXEQGoCnaAuTE91MX5SKGW4mil3lBhItoLt3w7KJL9uK1-r3-_1VvZ_8doKtBMrjU7qReZtPi3OMQ4nZmKIN_Rh=w215-h322-s-no-gm

Thà Làm Ngọc Nát
Tác giả: Ba Tức
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta được sinh ra trong chuồng ngựa.

Mùa đông giá rét, nước nhỏ thành băng, khắp đường đều là xương người c h ế t cóng.

Đích mẫu lén cha ta, đuổi nương ta vào chuồng ngựa sinh con, vốn định g i ế t cả mẹ lẫn con, không ngờ nương ta liều c h ế t sinh ta ra.

Nương ta là kỹ nữ Dương Châu, là người thấp hèn nên ta sinh ra cũng thấp hèn.

Ta không thể gọi cha ta là "Cha", ta phải gọi ông là "Tiết đại nhân."

Ta không thể mang họ của ông, chỉ có thể gọi là "Sửu Nô Nhi", bất kỳ ai nghe cũng biết thân phận hèn mọn của ta.

Nhưng họ sẽ không bao giờ nghĩ rằng, đứa Sửu Nô Nhi mà ai cũng có thể bắt nạt trước mặt này, sau này sẽ ngồi trên ngai vàng, chỉ cần nói cười một tiếng là có thể lập tức lấy mạng họ.​
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 1



Ta là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi.

Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm.

Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta.

Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây.

Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta.

Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một.

Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui.

Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời.

Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta.

Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời, từ hôm nay trở đi, ngươi hãy theo Kim Chi học tập, con bé học gì thì ngươi học nấy, không được kém con bé chút nào."

Ta không hiểu, ông nói những lời này với ta có ích gì, ta là con của kỹ nữ, ngay cả người đánh xe trong nhà cũng có thể quát tháo ta, ta còn có thể có con đường nào.

Có quá nhiều điều ta không hiểu, điều ta không hiểu nhất chính là cha ta yêu đại phu nhân như vậy, tại sao lại đi quyến rũ nương ta, tại sao lại đưa bà về nhà.

Đã không định nhận ta là con gái, tại sao lại không để đại phu nhân bóp c h ế t ta, để ta sống, để ta không cam lòng.

Nhưng không hiểu thì không hiểu, ta vẫn nghe lời ông, khi hầu hạ Tiết Kim Chi học bài, ta lén học theo, học chữ, đọc sách.

Tiết Kim Chi có bút mực giấy nghiên quý giá, ta chỉ có một đôi mắt, một đôi tai nhưng học nhanh hơn nàng ta.

Nhiều lần, ta nhìn Tiết Kim Chi vì viết sai chữ mà bị phu tử trách phạt, ta luôn lén nghĩ, Tiết Kim Chi thật ngốc nhưng trời sinh bất công như vậy, đứa ngốc Tiết Kim Chi là thiên kim tiểu thư, còn ta chỉ là nha hoàn của nàng ta, ngay cả việc biết chữ cũng không dám để người khác biết.

Một buổi chiều năm chín tuổi, ta hầu hạ Tiết Kim Chi như thường lệ, nàng ta đọc sách, ta mài mực.

Phu tử dạy rất nhiều thơ mới, Tiết Kim Chi cúi đầu chép lại, chép đến tối cũng chưa chép xong.

Phu tử đi rồi, Tiết Kim Chi vẫn còn đang chép.

Ta đợi đến sốt ruột, phân tâm nhìn ra sân xem chim sẻ mổ thức ăn, khi ta quay lại, Tiết Kim Chi đã không còn chép thơ nữa, trên bàn bày la liệt một đống giấy, viết rất nhiều chữ to.

"Tiểu thư, ngươi đang viết gì vậy?" Ta buồn chán hỏi nàng ta.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn ta, nói: "Ta nghĩ, mọi người đều có tên, ngươi cũng nên có một cái tên mới phải, cứ Sửu Nô Sửu Nô mãi, thật khó nghe."

Nàng ta cầm một tờ giấy, nghiêm túc nói: "Ta suy nghĩ rất lâu, thấy hai chữ "Hoài Ngọc" là hay nhất, sau này ngươi sẽ tên là Tiết Hoài Ngọc, ngươi thấy thế nào?"

Ta ngẩn người hồi lâu, tim đập thình thịch.

Nàng ta là Kim Chi, ta sao dám là Ngọc chứ?

Kim chi ngọc diệp là trời sinh một đôi nhưng Tiết Kim Chi là trăng trên trời, ta là bùn dưới đất, nếu để đại phu nhân biết, ta sẽ mất mạng.

Ta giật lấy chồng giấy đó, xé nát, không biết sao nước mắt lại chảy theo: "Tiết Kim Chi, ngươi đừng có ghê tởm như vậy, ai cần ngươi đặt tên chứ? Ta tên là Sửu Nô, nghe rõ chưa? Ta có tên, ta không họ Tiết, ta cũng không phải người Tiết gia, đừng có đặt tên cho ta!"

Tiết Kim Chi giật mình, nước mắt cũng theo đó rơi lã chã: "Ta không có ý đó, ngươi không thích thì thôi..."

Đó là lần đầu tiên ta bốc đồng như vậy, cũng là lần duy nhất trong bao nhiêu năm ta rơi nước mắt không phải vì đau mà vì tủi thân.

Sau này nghĩ lại, có lẽ là vì lâu nay bị Tiết gia chà đạp, ta không muốn nhận chút ngọt ngào nào từ Tiết gia.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 2



Số phận vốn không bao giờ thiên vị ta, kể cả lần đó, ta nhanh chóng gặp xui xẻo.

Không biết đại phu nhân về từ lúc nào, bà ta thấy Tiết Kim Chi khóc, liền lập tức sai người lôi ta xuống.

"Con tiện tỳ, ai cho ngươi lá gan bắt nạt tiểu thư? Hôm nay ta phải lột da ngươi!"

Ta bị hai bà v.ú già đè xuống đất, lột quần, dùng roi tre đánh mạnh.

Tiết Kim Chi sợ hãi khóc lớn: "Nương, nàng ấy không bắt nạt con, nương đừng đánh nàng ấy..."

Đại phu nhân hung dữ nhìn nàng ta, ánh mắt như muốn nuốt sống nàng ta: "Sao nào, con muốn cầu xin cho nó?"

Thực ra đại phu nhân biết rõ, bà ta biết ta không thể bắt nạt Tiết Kim Chi, bà ta chỉ muốn tìm cớ đánh ta, chỉ là không muốn để ta được yên ổn.

Tiết Kim Chi bị ánh mắt của đại phu nhân làm cho sợ hãi, nàng ta ngậm miệng, nức nở sửa lời: "Con muốn nói là, đánh hay lắm, Sửu Nô không nghe lời, đáng đánh, chỉ là nương phải giữ gìn sức khỏe, đừng để tức giận hại cơ thể."

Đại phu nhân lúc này mới hài lòng, giật lấy roi tre từ tay bà v.ú già, ném cho Tiết Kim Chi: "Ngươi đánh đi!"

Tiết Kim Chi run rẩy, nhặt roi tre, chậm rãi đi đến trước mặt ta, nghiến răng, đánh mạnh vào m.ô.n.g ta.

"Ai bảo ngươi không nghe lời! Ai bảo ngươi không nghe lời!"

Nàng ta vừa đánh vừa khóc.

Nhưng nàng ta lực yếu, đại phu nhân nhìn không hả giận, liền gọi bà v.ú già bên cạnh tiếp nhận roi tre, đánh mạnh vào.

Cho đến khi m.ô.n.g ta bị đánh đến m.á.u thịt mơ hồ, bà ta mới dẫn người đi.

Nguyệt thượng trung thiên, cô sồ tê minh. (月上中天,孤雏嘶鸣)

Ta nằm sõng soài trên sàn nhà lạnh lẽo, thỉnh thoảng lại rơi nước mắt.

Một lát sau, ta nghe thấy cha ta về, có người hầu nói với ông rằng, Sửu Nô bị đánh, đang nằm ở nhị viện.

Lúc đó, ta vẫn còn chút hy vọng với cha ta, trong lòng kêu gào, cha, cứu con với, cứu con với.

Nhưng cha ta không đến, ông ừ một tiếng, không thèm nhìn ta lấy một cái rồi đi mất.

Cuối cùng ta cũng hiểu, trên đời này không không thể trông cậy được ai.

Sau khi cha ta đi, ta nằm sõng soài trên đất, m.á.u chảy đầm đìa, không chút tôn nghiêm, mãi đến canh ba, bà v.ú già ở cùng ta mới mang đến một chiếc chăn mỏng, cuốn ta lại như một đống giẻ rách rồi bế ta về.

Trên đường, bà ta thở dài, nói: "Sửu Nô, tại sao con lại chọc giận bà ấy chứ? Phu nhân không còn là phu nhân trước kia nữa, bà ấy đã điên rồi."

Ta biết, từ khi cha đưa nương ta về, đại phu nhân đã điên rồi, nhưng ta không chọc giận bà ta, ta không làm gì sai cả, chỉ là ta sinh nhầm bụng nương, đầu thai nhầm kiếp.

Ta hận cha ta, hận ông giả tạo và hèn nhát.

Ta hận đại phu nhân, hận bà ta độc ác.

Ta cũng hận Tiết Kim Chi, hận nàng ta đánh ta đau như vậy.

Đêm đến, các bà v.ú trong phòng đều đã ngủ, ta mở to mắt, toàn thân đau rát.

Ta muốn chạy trốn, muốn rời khỏi Tiết gia nhưng bò đến cửa, ta lại từ bỏ.

Bên ngoài không yên ổn, mấy năm nay đói kém liên miên, người ăn thịt người, ta chạy ra ngoài, chỉ có thể trở thành thịt trên thớt.

Nhưng ta nghĩ, trời sinh ra ta trên cõi đời này, tuyệt đối không phải để ta c h ế t một cách dễ dàng như vậy.

Ta lại quay về, ta không muốn c h ế t, ta phải sống, sống thì còn hy vọng, sống thì còn có thể tìm ra một con đường sống.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 3



Sau lần bị đánh đó, ta học được cách im lặng, học được cách nhẫn nhục chịu đựng, học được cách nịnh nọt, khi đại phu nhân muốn đánh ta, ta chủ động đưa mặt ra cho bà ta đánh, sau khi bà ta đánh xong, ta còn dập đầu tạ ơn đại phu nhân.

Có lẽ vì thấy quá dễ bắt nạt nên không còn thú vị nữa, hoặc có lẽ vì cuối năm đó, cha ta bị ngã xuống nước c h ế t đuối, đại phu nhân không còn để ý đến ta nữa, từ đó rất ít khi đánh ta.

Năm mười sáu tuổi, Tiết Kim Chi đã trở thành một mỹ nhân.

Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, Tiết Kim Chi nổi tiếng khắp nơi, người đến mai mối hôm nay một lượt, ngày mai một lượt, đạp vỡ cả ngưỡng cửa.

Đại phu nhân kén chọn mãi, vẫn không hài lòng, nhất quyết phải tìm một chàng rể tốt nhất trong những người tốt nhất.

Còn chuyện hôn sự của ta, đương nhiên sẽ không có ai lo lắng, ta cũng không muốn để ai quyết định thay ta.

Bởi vì ta đã có người trong lòng, đó chính là thế tử Nam Dương Vương phủ, Thẩm Bạc Lam.

Thế tử năm nay mười chín tuổi, đẹp trai vô cùng, nổi tiếng khắp kinh thành.

Nhưng ta thích chàng không phải vì chàng đẹp.

Chỉ vì năm mười lăm tuổi, ta ra phố mua son phấn cho Tiết Kim Chi, trên đường về, suýt bị ngựa chạy loạn dẫm đạp, chính chàng đã cứu ta.

Chàng không chê ta toàn thân bẩn thỉu, không chê ta thân phận thấp hèn, dùng bàn tay như ngọc điêu khắc của mình đỡ ta dậy.

Chàng còn tặng ta một cây trâm ngọc lan, tự tay cài lên búi tóc rối bù của ta, bảo ta đừng khóc nữa, mau về nhà đi.

Từ đó về sau, thế tử đã trở thành người trong lòng ta.

Chàng tài hoa hơn người, tốt bụng, đẹp trai, cái gì cũng tốt, chỉ có một điều không tốt: chàng xuất thân cao quý, không thể nào đến với ta.

Ta thân phận thấp hèn, không thể có được thế tử.

Ngay cả cây trâm ngọc lan chàng tặng cũng không giữ được.

Hôm đó ta vừa về đến nhà, đại phu nhân đã phát hiện ra.

Bà ta giật lấy cây trâm ngọc lan, hỏi ta lấy ở đâu ra.

Ta không dám nhắc đến thế tử, đành phải nói dối là ta nhặt được.

Đại phu nhân không nói hai lời, liền cất cây trâm vào trong tay áo.

"Thứ quý giá như vậy, nói nhặt là nhặt được sao? Nếu ta tra ra được ngươi trộm ở đâu, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu!"

Bà ta cứ thế cướp mất cây trâm ngọc lan của ta, không bao giờ trả lại.

Ta hận bà ta nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến bà ta, dù sao ta vẫn luôn hận bà ta, việc cướp mất cây trâm ngọc lan chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 4



"Lại đây mài mực cho ta."

Buổi trưa, Tiết Kim Chi gọi ta hầu hạ nàng ta học, nàng ta quay người đi, không ngoảnh lại, biết rằng ta chắc chắn sẽ đi theo.

Tiết gia đã mời một nữ phu tử về dạy Tiết Kim Chi vẽ tranh ở thủy tạ.

Hôm nay vẽ tranh mỹ nhân, sau khi nữ phu tử đi, Tiết Kim Chi vẫn còn vẽ.

Tay nàng ta mềm mại, khuôn mặt tinh xảo đắm chìm trong ánh hoàng hôn, có chút hương vị của mỹ nhân trong tranh.

Nàng ta rất đẹp nhưng ta thấy mình không kém nàng ta, ta không thấy mình kém bất kỳ ai, chỉ là ta kém may mắn hơn một chút, nếu cho ta một chút vận may, ta cũng có thể lên được trời xanh.

Tiết Kim Chi dường như phát hiện ta đang nhìn nàng ta, nàng ta ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng ta giao nhau, ta bình thản dời mắt đi. Tiết Kim Chi cũng quay đầu đi, không ai nói với ai một lời nào.

Không chỉ có ta học được cách im lặng vào năm chín tuổi, mà nàng ta cũng vậy.

Một lúc sau, Vương ma ma bên cạnh đại phu nhân đi tới, bà ta cầm theo một cây roi tre, hùng hổ xông vào, miệng mắng: "Con tiện nô này, đã học được cách lười biếng rồi à, bảo ngươi đi giặt quần áo mà không đi, là không coi lời ta ra gì sao?"

Hôm nay căn bản không có ai bảo ta đi giặt quần áo, không cần nghĩ cũng biết là Vương ma ma tự quên, sợ bị đại phu nhân trách mắng nên tìm ta để đổ lỗi.

Nhưng ta không giải thích một câu nào, phủ họ Tiết không phải là nơi để nói lý, quyền phán xét phải trái không nằm trong tay ta, ta càng muốn cãi lại thì càng phải chịu khổ.

Ta cúi đầu, không nói một lời, mặc cho roi tre quất vào người.

Tiết Kim Chi lặng lẽ nhìn Vương ma ma đánh ta, một lúc lâu sau, mới bình tĩnh lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng, không ai biết tâm trạng nàng ta là tốt hay xấu, nàng ta hỏi: "Đánh xong chưa?"

"Cái gì?" Vương ma ma không hiểu, liền dừng tay.

Tiết Kim Chi liếc nhìn những vết m.á.u đầy tay ta, nhàn nhạt nói: "Ta còn nhiều việc phải sai nàng ta làm, Vương ma ma đánh nàng ta thành thế này, ai làm việc cho ta?"

Nàng ta vẫn luôn tốt tính nhưng ánh mắt lướt qua, lại khiến Vương ma ma cũng phải run rẩy, nhất thời không hiểu được tâm tư của nàng ta, nuốt nước bọt, tức tối nói: "Ôi chao, già hồ đồ rồi, nhất thời tức giận, quên mất là tiện nô vẫn đang hầu hạ người, đại phu nhân còn nhiều việc phải làm, tiểu thư, ta xin cáo lui trước."

Bà ta cất cây roi tre, lúc đi không quên dặn ta: "Đừng quên việc của ngươi, nghe thấy chưa?"

Ta im lặng đáp lại, lại đi mài mực cho Tiết Kim Chi.

Tiết Kim Chi mất hứng, ném bút, đứng dậy đi: "Không vẽ nữa."

Ta đành ôm đồ của nàng ta, theo nàng ta về phòng.

Những nha hoàn khác rửa tay cho Tiết Kim Chi, ta lặng lẽ đứng ở góc phòng cất bút mực của nàng ta.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 5



Sau khi đưa Tiết Kim Chi về phòng, ta tranh thủ lúc trời chưa tối, đi giặt quần áo.

Mùa đông nước cạn, nước giếng trong phủ phải dùng tiết kiệm, ta liền mang quần áo ra sông giặt.

Ngoài ta ra, bên sông còn có một số phụ nữ, họ nhận ra ta thì thầm to nhỏ.

Đều là nói, ta chính là con gái của kỹ nữ Tiết gia, đều là cười nhạo, con của kỹ nữ, đáng phải bị như vậy.

Ta nghe từ nhỏ đến lớn, đã quen rồi, chỉ coi như chó sủa, không nói một lời giặt quần áo.

Nhưng nước sông thật lạnh, không lâu sau, hai tay ta đã tê cóng không còn cảm giác, ta cúi đầu, vô cảm giặt quần áo, đây là của Tiết Kim Chi, đây là của đại phu nhân, quần áo của họ tinh xảo phức tạp, làm một bộ phải mất mấy tháng. Nếu không phải giặt quần áo, cả đời ta cũng không sờ được vào quần áo tốt như vậy.

Bao giờ ta mới được mặc một bộ quần áo đẹp đây?

Đôi khi ta nghĩ, ta cũng không kém, cũng nên có một bộ quần áo đẹp để mặc.

"Suỵt, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nói cho người khác biết nhé, chuyện này phủ Nam Dương Vương giấu rất kỹ, cũng là do người nhà ta tình cờ gặp được mới biết được..."

Khi ta đang nghĩ ngợi, gần đó có phụ nữ nhà khác thì thầm to nhỏ, truyền đến tai ta. Chuyện liên quan đến phủ Nam Dương Vương, tay ta không ngừng làm việc, tai vểnh lên nghe ngóng, chỉ nghe người phụ nữ kia nói:

"Nghe nói Thẩm Bạc Lam đã đến Dương Châu một chuyến, đêm đêm tìm hoa vấn liễu, vì tranh giành một kỹ nữ với người khác, bị đánh đến nửa sống nửa c h ế t, mắt cũng bị mù, Vương gia tức giận đến phát điên, giam hắn ở một cái viện nhỏ ở Bắc phủ, mỗi ngày chỉ cho người đưa một bữa ăn, mặc cho hắn tự sinh tự diệt."

"Ôi chao, thật sự có chuyện này sao? Không ngờ Thẩm Bạc Lam ngày thường trông có vẻ là một chính nhân quân tử, vậy mà lại làm ra chuyện hoang đường như vậy!"

"Ta nói cho ngươi biết, chính là loại người trông có vẻ sạch sẽ này, mới là loại không đứng đắn nhất, bên ngoài thì vàng ngọc, bên trong thì rách nát, biết đâu, hắn không chỉ bị người ta đánh, còn mắc bệnh hoa liễu nữa, nếu không thì tại sao Vương gia lại tức giận như vậy..."

Từng câu từng chữ lọt vào tai ta, như sấm sét đánh ngang tai, khiến ta tê liệt cả người.

Thế tử vẫn luôn trong sạch tự trọng, một người như ngọc, sao lại có thể tìm hoa vấn liễu, tranh giành kỹ nữ với người khác được?

Ta vội vàng giặt qua tất cả quần áo, qua loa vỗ giặt một lượt, rồi nhét vào trong giỏ, rời khỏi bờ sông.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 6



Ta biết vị trí Bắc phủ của phủ Nam Dương Vương, lần trước thế tử cứu ta, ta thường để ý đến tin tức về phủ Nam Dương Vương, đừng nói đến vị trí Bắc phủ, ngay cả tên của bà lão trông coi cửa phủ Vương gia, ta cũng biết.

Ta tránh đám đông, tìm đến Bắc phủ.

Đó là biệt viện nuôi người hầu của Vương phủ trước đây, hiện tại người đi nhà trống, đổ nát không chịu nổi, nửa cánh cửa lớn treo xiên xẹo, không biết khi nào sẽ rơi xuống.

Ta từ chỗ cửa hỏng đi vào, đẩy từng cánh cửa ra xem, mới phát hiện ra thế tử trong một căn nhà nhỏ ở hậu viện.

Trong phòng không có cửa sổ, vừa tối vừa ngột ngạt, mạng nhện giăng đầy xà nhà, mùi thuốc nồng nặc khiến mũi người ta đau, thế tử nằm trên giường nhỏ, hôn mê bất tỉnh, mặt đầy thương tích, mắt quấn một vòng vải trắng, không nhúc nhích, chỉ có mũi thỉnh thoảng phả ra từng luồng hơi lạnh.

Ta đỏ hoe mắt, ngồi xổm bên giường nhỏ, đưa tay ra chạm vào chàng.

Trước đây, ta chưa bao giờ dám nghĩ có một ngày có thể đến gần chàng, có thể nhìn chàng từ xa, đã là may mắn lớn, huống chi là chạm vào. Nhưng bây giờ, chàng ở ngay trước mặt ta, yên tĩnh như một đứa trẻ.

Đầu ngón tay ta chạm vào mặt chàng, ngón tay run lên, mặt chàng thật lạnh, trời lạnh giá, chắc chàng bị đông cứng rồi? Trên người chàng còn nhiều vết thương nặng như vậy, mấy ngày nay, chàng đã vượt qua như thế nào đây?

Có lẽ cảm nhận được một chút hơi ấm, thế tử đang hôn mê động đậy một chút, nắm lấy tay ta để tìm hơi ấm.

Ta do dự một lúc, dứt khoát cởi áo ngoài, chui vào ổ chăn ôm lấy chàng, dùng thân mình sưởi ấm cho chàng. Sự ấm áp đột ngột, khiến chàng như đói khát, chàng ôm chặt lấy ta, đôi tay gầy guộc lạnh lẽo bóp vào eo ta, như muốn nhào nặn ta vào trong cơ thể chàng.

Vật lạ nóng bỏng để ở gốc đùi ta, toàn thân ta tê dại, khẽ run lên, thuận thế vùi đầu vào lòng chàng, lắng nghe tiếng tim đập dần ổn định của chàng.

Cả sân yên tĩnh, một phương trời này chỉ có chúng ta.

Ta nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, không biết từ lúc nào trời đã tối đen, khe cửa hắt vào một tia trăng, rọi xuống một phòng lạnh lẽo.

Ta ngẩng đầu nhìn thế tử, mặt chàng thật đẹp, da trắng như tuyết, mày thanh mắt sáng, dù có vài vết sẹo chằng chịt, cũng không thể làm giảm đi vẻ đẹp kia chút nào.

Nhưng đôi mắt chàng... Đôi mắt từng thanh nhã quý giá biết bao, sao lại hỏng được? Ta lại đỏ hoe mắt, đau lòng đưa tay ra chạm vào.

Thế tử cũng tỉnh, hơi thở yếu ớt, hỏi ta: "Ngươi là ai?"

Ta giật mình, nhỏ giọng nói: "Ta là... nha hoàn của Vương phủ."

Đầu chàng hơi động đậy, như nhìn về hư không: "Ngươi tên gì?"

Ta im lặng một lúc, mới phát hiện ra mình thậm chí không có một cái tên nào ra hồn, nghĩ mãi, ta nói: "Ta tên Hoài Ngọc."

Ta đã nói dối, ta không bao giờ cảm thấy mình kém cỏi hơn ai nhưng trước mặt chàng, ta không muốn làm Sửu Nô của Tiết gia.

Thế tử có chút nghi ngờ: "Hoài Ngọc? Ta chưa từng nghe nói, Vương phủ có một nha hoàn tên Hoài Ngọc."

"Thân phận của ta thấp hèn, thế tử không nghe nói đến, cũng là chuyện bình thường."

"Phải không?"

Chàng cố sức, nửa chống người dậy, đưa tay sờ mặt ta, ta chỉ mặc mỗi áo lót, mỏng như tờ giấy, trong gió lạnh của đêm hơi run rẩy.

"Ai phái ngươi đến?" Chàng đột nhiên hỏi.

Ta không hiểu tại sao chàng lại hỏi như vậy, chỉ vội vàng nhìn chàng, cố gắng tự chứng minh: "Không ai phái ta đến, là ta tự nghe người khác nói, thế tử bị bệnh, tự muốn đến chăm sóc thế tử."

Chàng nhíu mày: "Ồ? Bên ngoài nói thế nào?"

Ta do dự, giọng nói ngày càng nhỏ: "Bên ngoài nói, thế tử ở Dương Châu tìm hoa vấn liễu, vì tranh giành kỹ nữ với người khác, bị người ta đánh bị thương, còn nói... còn nói ngài bị bệnh hoa liễu..."

Ta hơi hối hận, không nên nói những lời này, thế tử nghe thấy, chắc sẽ rất buồn nhưng ta ngẩng đầu nhìn chàng, lại phát hiện sắc mặt chàng bình tĩnh, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.

"Thế tử?"

Chàng hoàn hồn, quay sang ta, đột nhiên cười, trong nụ cười đó, mang theo vài phần trêu chọc: "Ngươi đã nghe nói như vậy, sao còn dám đến chăm sóc ta? Không thấy bẩn sao?"

Người con trời cứu ta khỏi vó ngựa, sao có thể bẩn được? Ta không hiểu, tại sao chàng lại dùng những từ như vậy để tự làm tổn thương mình.

Ta đau lòng, hốc mắt lại đỏ hoe: "Những lời đồn bên ngoài, một câu ta cũng không tin, thế tử trong lòng ta, trong sạch như băng, là nơi sạch sẽ nhất trên đời này."

Chàng sửng sốt, dường như không ngờ ta sẽ nói như vậy, thu lại nụ cười.

"Ngươi có biết, bây giờ ta đã bị Vương phủ đuổi ra khỏi cửa, không còn gì cả, ngươi theo ta, sẽ chẳng được gì đâu."

"Ta không cầu gì cả, thế tử dù là thế tử Vương phủ, hay là ăn mày đầu đường, đối với ta đều không có gì khác biệt, ta chỉ muốn chăm sóc ngài, đợi ngài khỏe lại, sẽ tự rời đi, tuyệt đối không dây dưa."

Chàng không nói nên lời, một lúc lâu sau, khẽ thở dài: "Ngươi hà tất phải như vậy?"

"Ta cam tâm trạng nguyện."

Chàng sẽ không biết, chàng đã từng cứu mạng ta.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 7



Trở về Tiết phủ thì trời đã gần sáng, cửa sau phủ họ Tiết đã mở, bà lão đi chợ xách giỏ tre ra ngoài, thấy ta, chỉ nghĩ ta giặt quần áo cả đêm, không nghi ngờ gì.

Ta cứ thế trở về, qua lại đi qua rất nhiều người, không một ai để ý đến ta nhưng họ sẽ không biết, Sửu Nô, yếu đuối dễ bắt nạt như vậy, vừa làm một chuyện kinh thiên động địa.

Ngày hôm đó, trong lòng luôn nhớ đến thế tử, khi nhào bột, dường như có thể nhìn thấy đôi mày, đôi mắt của chàng trên bột.

Trong lòng luôn lo lắng, sợ chàng lạnh, sợ chàng cô đơn.

Ta đè nén những ý nghĩ hỗn độn trong lòng, muốn chuyên tâm làm việc, không muốn nghĩ đến chàng nữa.

Nhưng mắt lại không nhịn được nhìn về phía Bắc phủ, hồn không nhịn được bay về phía Bắc phủ, ngứa ngáy trong lòng.

Sau khi trời tối, ta không thể chịu đựng được sự giày vò này nữa, nhân lúc mọi người đều ngủ say, lại lẻn ra ngoài.

Khi ta đẩy cửa vào, thế tử đang gặp ác mộng.

Chàng thở gấp, mày nhíu chặt, như bị thứ gì đó trói buộc, toàn thân run rẩy, vô cùng đau đớn.

"Thế tử?"

Ta nắm lấy tay chàng, muốn đánh thức chàng nhưng chàng lại bóp chặt cổ ta, đè ta xuống giường.

"Ai!" Thế tử nổi gân xanh trên trán, như một con thú bị thương, vừa kinh hoàng vừa hung dữ.

Ta gần như không thở được, nước mắt sinh lý chảy dài trên khóe mắt, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng, cố nặn ra mấy chữ: "Thế tử, ta là... Hoài Ngọc..."

"Hoài Ngọc?"

Chàng sửng sốt, cuối cùng cũng nhớ ra ta là ai, hơi thở bình tĩnh lại, đột nhiên ngã gục vào người ta.

"Là ngươi à." Chàng khẽ thở dài.

"Là ta."

Ta không biết chàng đã trải qua chuyện gì, mà ngay cả khi ngủ, cũng kinh hoàng như vậy. Ta khẽ động đậy, muốn rút người ra, đắp chăn cho chàng.

Nhưng chàng lại ôm chặt ta, giọng nói rất nhẹ, mệt mỏi không chịu nổi: "Đừng đi, ở lại với ta một lát nữa."

"Ta không đi, thế tử, tối nay ta không đi đâu cả, ta chỉ muốn đắp chăn cho ngài, người ngài lạnh lắm."

Chàng vẫn lẩm bẩm: "Đừng đi."

Dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh khỏi giấc mơ.

Ta đành đưa tay, cố sức kéo chăn lên, phủ lên lưng chàng.

Một lúc sau, chàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ôm ta xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi dọa ngươi rồi."

"Không sao đâu thế tử, ngài chỉ là gặp ác mộng thôi."

"Ngươi có bị thương không?"

"Không, ta không sao."

"Vậy thì tốt."

Chàng yên tâm, lại khẽ cười giễu: "Ta bây giờ sa sút thành ra thế này, chúng bạn xa lánh, người duy nhất đến thăm ta, lại chỉ là một nha hoàn mà ta chưa từng để ý đến."

Ta vùi vào n.g.ự.c chàng, giọng nói rất nhỏ rất nhỏ: "Không phải chưa từng để ý đến, ngài không biết thôi, ngài từng... cứu ta."

Thế tử có lẽ nghe thấy, có lẽ không nghe thấy, đầu vùi vào cổ ta, nói như mơ: "Có phải đợi trời sáng, ngươi lại đi không?"

"Ừ."

"Vậy thì ngày nào ngươi cũng đến thăm ta chứ?"

"Sẽ đến." Ta dừng lại: "Đợi thế tử khỏe lại, ta sẽ không đến nữa."

Chàng im lặng, một lúc sau, ôm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Đừng đi."

Ta nhất thời không nói nên lời, ta nghĩ, chàng nói những lời này, chỉ là lúc yếu đuối muốn tìm một chỗ dựa mà thôi, đợi chàng khỏe lại sẽ phát hiện, một nha hoàn có gì tốt?

Ta nhận thức được bản thân nhưng vẫn thuận theo lời chàng, hứa với chàng: "Được, ta không đi."
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 8



Ngày nào ta cũng lẻn ra ngoài gặp thế tử.

Ở cùng chàng trong căn nhà nhỏ tồi tàn, đưa cơm cho chàng, bôi thuốc cho chàng, giúp chàng ủ ấm giường.

Chàng không hỏi ta tại sao luôn xuất hiện vào nửa đêm, cũng không hỏi ta đi đâu, ban ngày làm gì.

Một hôm ta hỏi chàng, sao chàng không hỏi ta tại sao ban ngày không đến?

Chàng mỉm cười, hoàn toàn tin tưởng ta: "Ta không hỏi, khi nào ngươi muốn nói, tự nhiên sẽ nói."

Nhìn xem, thế tử luôn như vậy, tùy tiện nói một câu, cũng có thể lay động lòng người.

Ta luôn lén nghĩ, giá như thời gian trôi chậm lại một chút, để ta có thêm thời gian ở bên thế tử thì tốt biết bao.

Nhưng, tụ rồi cũng có lúc tàn, thời gian ta trộm được, sở hữu thế tử, cuối cùng cũng có một ngày kết thúc.

Hôm đó, ta lại đến Bắc phủ, thấy trước cửa đậu xe ngựa của Vương phủ, trong sân đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào...

Ta biết, người của Vương phủ đến đón thế tử rồi.

Chàng là con một của Vương phủ, Vương gia sẽ không thực sự không cần chàng, chàng trở về Vương phủ, vẫn là thế tử, còn ta thì sao? Thân phận của ta sẽ mãi mãi không thay đổi.

Vương gia vốn đã vì chuyện chàng chơi bời mà nổi trận lôi đình, nếu phát hiện ra sự tồn tại của ta, nếu biết nương ta là kỹ nữ Dương Châu thì sao có thể dung thứ cho ta?

Ngưỡng cửa Vương phủ quá cao, không phải nơi ta có thể với tới, tiền đồ của thế tử, cũng không phải thứ ta có thể nhúng tay vào, nếu ta không biết tiến biết lùi, Vương phủ có hàng ngàn cách để khiến ta biến mất.

Ta không tiến lên nữa, lặng lẽ về nhà.

Ngày hôm sau, ta như thường lệ đến phòng của Tiết Kim Chi quét dọn, phát hiện nàng ta đang ngồi bên cửa sổ, nhìn những chú chim sẻ nhảy nhót trên cành cây, vẻ mặt buồn rầu.

Ta không biết tại sao nàng ta lại như vậy, cũng không hỏi, chỉ đoán rằng, có phải đại phu nhân đã định sẵn hôn sự cho nàng ta, nhưng nàng ta không vừa ý không?

Ta không thể biết được, những ngày này, ta chỉ lo nghĩ đến thế tử, chuyện xảy ra trong nhà, ta không biết gì cả, dọn dẹp xong, ta liền lui ra.

Ra khỏi cửa, ta thấy nha hoàn thường ngày chải đầu cho Tiết Kim Chi đang trốn sau phòng Tây, khóc nức nở.

Ta ôm chổi đi tới, hỏi nàng: "Hoàng Xuân tỷ tỷ, sao vậy?"

Hoàng Xuân ngẩng đầu lên, nhìn ta đẫm nước mắt, miệng mếu máo, khóc càng tủi thân hơn nhưng giọng nói rất nhỏ, không dám để người khác nghe thấy: "Tiểu thư được chọn vào cung rồi, đại phu nhân bảo ta đi theo tiểu thư vào cung nhưng ta đã định hôn với Tiểu Ngũ ca ca, năm sau sẽ thành thân nhưng giờ lại phải vào cung, e rằng phải làm bà cô già cả đời, không thể ra ngoài được nữa."

Hoàng đế hiện tại, cùng tuổi với cha ta, Tiết Kim Chi tuổi trẻ xuân thì, lại phải đi hầu hạ một ông già, chẳng trách nàng ta buồn rầu như vậy.

"Vậy sao tỷ không cầu xin đại phu nhân?"

Hoàng Xuân lắc đầu: "Ta hầu hạ tiểu thư mười năm, là người hiểu tiểu thư nhất, đại phu nhân sẽ không đồng ý, huống hồ, trong phủ có tỷ muội nào không có người thương? Ai sẽ nguyện ý đi thay ta chứ?"

Nàng che miệng, khóc rất thương tâm.

Nhưng trong lòng ta lại nảy ra một ý nghĩ.

Vào cung tuy cả đời không thể ra ngoài nhưng không lo ăn mặc, cũng không bị người khác tùy tiện bắt nạt. Còn ở lại Tiết phủ, không biết đến bao giờ sẽ bị đại phu nhân gả cho tiểu tư, sinh một đàn tiểu nô tài, cả đời trôi qua vô ích.

Với Hoàng Xuân mà nói vào cung là vực sâu vạn trượng nhưng với ta mà nói, lại là một cơ hội.

Dù sao, thế tử cũng sắp trở về Vương phủ, không cần ta chăm sóc nữa.

Im lặng một lúc, ta nắm lấy tay Hoàng Xuân, nói: "Ta sẽ thay tỷ vào cung."
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 9



Một ngày trước khi Tiết Kim Chi vào cung, ta bôi sơn dược sống lên người Hoàng Xuân.

Buổi trưa, toàn thân nàng bắt đầu nổi mẩn, da đỏ và sưng tấy.

Đại phu nhân tức giận mắng người, nói Hoàng Xuân thành ra như vậy, e là không thể vào cung được, ai thay nàng đi đây?

Mấy nha hoàn ấp úng, không ai dám trả lời, đại phu nhân chỉ vào họ mà mắng.

Ta thấy thời cơ đã chín muồi, lúc này mới bước ra khỏi đám người, quỳ trước mặt đại phu nhân, nói: "Ta nguyện thay Hoàng Xuân tỷ tỷ vào cung."

Trong sân yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đại phu nhân sửng sốt: "Ngươi?"

"Vâng."

Đại phu nhân nhìn ta từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói: "Người khác đều khóc lóc không muốn đi, sao ngươi lại chủ động muốn đi?"

Ta cúi mắt, chậm rãi nói: "Tiểu thư đối xử với ta không tệ, ta nguyện cả đời đi theo tiểu thư."

Khi ta nói lời này, Tiết Kim Chi cũng ở bên cạnh, sắc mặt đại phu nhân không rõ, nàng ta có chút căng thẳng, do dự một lát, vẫn nói: "Nương, Hoàng Xuân bị bệnh, những nha hoàn khác đều vô dụng, Sửu Nô từ nhỏ đã hầu hạ con gái, hiểu rõ nhất thói quen của con gái, tình hình hiện tại, chỉ có thể như vậy thôi."

Đại phu nhân vốn không định để ta đi, nhưng hiện tại, bà ta cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, nghe Tiết Kim Chi nói vậy, chỉ có thể gật đầu: "Chỉ có thể như vậy."

Nói xong, bà ta ghét bỏ nhìn ta một cái, nói: "Cho nó một bộ quần áo tử tế, rách rưới như vậy, đừng làm mất mặt Tiết phủ."

Nói xong, liền phất tay áo bỏ đi.

Tiết Kim Chi thấy bà ta đi xa, hiếm khi có chút kích động, nói: "Nương vốn không định để ngươi đi theo ta, ta cũng không dám đề cập, thật khéo là Hoàng Xuân lại bị bệnh, đúng là ý trời!"

Có người đi qua, nàng ta lại thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Đi theo ta vào cung là phúc khí của ngươi, sau này ngươi phải trung thành tuyệt đối, hoàn thành nghĩa vụ, nghe lời ta cho tốt."

Ta biết nàng ta đang làm gì, chỉ là sợ đại phu nhân phát hiện ra nàng ta đối xử với ta hòa nhã thì lại mắng nàng ta.

Ta không có tâm trạng nghe nàng ta nói, chỉ nghĩ đến thế tử, ta muốn, gặp lại chàng lần cuối.
 
Back
Top Bottom