[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Teyvat...[Allaether]
Chương 14
Chương 14
Một lúc sau, tại quầy lễ tân của Nhà Trọ Vọng Thư…Bà chủ Verr Goldet nhìn Aether với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò.—"Ồ?
Cậu đã gặp Xiao rồi à?"—"…Ừm."—"Không ngờ cậu lại có thể khiến cậu ta chịu xuất hiện."
Verr Goldet cười nhẹ, nhưng trong giọng nói lại có chút kinh ngạc.
"Xem ra tâm trạng hôm nay của cậu ta khá tốt đấy."
Paimon lập tức bĩu môi.—"Vậy mà tôi cứ tưởng tâm trạng anh ta rất tệ!"—"Đó là bình thường."
Verr Goldet chống cằm, vẻ mặt hơi trầm tư.
"Xiao không dễ dàng tiếp xúc với ai.
Cậu ấy là một trong những Hộ Pháp mạnh nhất, nhưng cũng là người cô độc nhất."
Aether lắng nghe mà không nói gì.—"Nếu cậu muốn nói chuyện với cậu ta lần nữa, tốt nhất là nên mang theo một phần đậu hũ hạnh nhân.
Đó là món yêu thích của Xiao."
Đậu hũ hạnh nhân.Aether khẽ nghiêng đầu.
Cậu không nghĩ một người như Xiao lại có sở thích đáng yêu đến vậy.Paimon vỗ tay.—"Vậy chúng ta mau đi chuẩn bị thôi!
Lần này chắc chắn anh ta sẽ không thể biến mất ngay được!"
Aether chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng trong ánh mắt cậu, một tia hứng thú lặng lẽ lóe lên.Cậu muốn biết, nếu Xiao thật sự "vui vẻ", thì sẽ trông như thế nào.
___
Nhà Trọ Vọng Thư – Ma Quái Trong BếpAether và Paimon tiến vào bếp sau khi nghe Yanxiao kể lể về "ma quỷ".
Vị đầu bếp này vốn nhìn trông cứng cỏi, thế nhưng giờ lại sợ đến mức tay run không thể làm nổi món đậu hũ hạnh nhân.Bên trong bếp, ánh đèn lồng mờ mờ phản chiếu trên những chiếc nồi đồng và bếp lửa.
Không khí thoang thoảng mùi hương của đậu nành xay, nhưng ngoài ra, chẳng có gì bất thường cả.Paimon bay vòng quanh, nheo mắt quan sát.—"Chẳng có gì cả mà?
Hay là do Yanxiao tưởng tượng ra thôi?"
Yanxiao đứng ngoài cửa bếp, vẻ mặt căng thẳng, giọng nói run run.—"Không… không phải tưởng tượng!
Ta thật sự nhìn thấy một bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện trong bếp!
Rõ ràng có gì đó ở đây!"
Aether liếc nhìn Paimon một cái, rồi cúi xuống kiểm tra kỹ hơn.
Ngay lúc đó, một cơn gió nhẹ lướt qua, khiến một chiếc nắp nồi khẽ rung lên.Paimon giật mình, lùi lại.—"Á—!
Đừng có hù dọa Paimon như vậy chứ!"
Aether nhíu mày.
Cậu không cảm nhận được bất kỳ dao động nguyên tố nào bất thường.
Nếu có gì đó ở đây, thì có thể nó không phải là yêu ma hay quái vật… mà là một thứ gì đó khác.—"Có ai không?"
Aether lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo sự uy nghiêm khó tả.Không gian bếp vẫn im lặng.Nhưng ngay lúc đó—Tách!Một cái bát đột nhiên rơi xuống từ kệ cao, vỡ tan trên mặt đất.
Yanxiao hét lên một tiếng, suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.Paimon cũng giật bắn mình, nắm chặt áo Aether.—"C-cái đó... là do gió hay là gì vậy?"
Aether nheo mắt, ánh nhìn sắc bén.
Cậu tiến lên một bước, khẽ chạm tay xuống mặt bàn lạnh lẽo, cảm nhận một luồng khí rất nhẹ nhưng không thuộc bất kỳ nguyên tố nào.Yanxiao run rẩy.—"Không phải ma?
Vậy là gì?"
Ngay lúc đó, một tiếng cười khẽ vang lên từ góc bếp.—"Ồ?
Có người phát hiện ra ta rồi sao?"
Một bóng người trắng toát hiện ra từ đằng sau giá để đồ.
Đó là một cô gái trẻ với mái tóc dài và ánh mắt tinh nghịch.
Cô khiến người khác có cảm giác huyền bí.—"Xin lỗi đã làm mọi người sợ.
Ta chỉ là lang thang qua đây thôi."
Paimon ngơ ngác.—"Hả!?
Là người à!?"
Aether im lặng quan sát người kia, đôi mắt vàng ánh lên vẻ suy tư.
Người này có vẻ không mang ác ý, nhưng cậu vẫn chưa thể xác định rốt cuộc cô ta là ai…Yanxiao nhìn thấy người lạ mặt, suýt nữa thì ngất đi.—"Trời đất ơi…
đừng nói là linh hồn lạc lối nhé!?"____Linh Hồn Trong Nhà Trọ Vọng ThưAether và Paimon rời khỏi phòng bếp, quay trở lại sảnh chính của Nhà Trọ Vọng Thư để trò chuyện với bà chủ Verr Goldet.
Dường như sự xuất hiện của linh hồn bé gái kia không khiến bà quá ngạc nhiên.Paimon nhíu mày.—"Bà chủ Goldet, bà biết chuyện này từ trước sao?"
Verr Goldet nhấp một ngụm trà, ánh mắt bình thản.—"Ở Liyue, chuyện về ma quỷ không hiếm gặp.
Nhưng để tồn tại trong nhà trọ này mà không làm hại ai, chứng tỏ nó không phải là thứ ác quỷ."
Paimon vẫn có chút e dè.—"Nhưng mà... dù không phải ác quỷ thì nó cũng dọa Yanxiao sợ phát khiếp đấy!"
Bà chủ Goldet bật cười.—"Hắn ta từng là hải tặc, vậy mà lại sợ ma... thật thú vị."
Aether trầm tư.—"Bà bảo chúng tôi tìm ‘Ấn Hàng Mã’, nó có thể giúp khuyên nhủ linh hồn sao?"
Verr Goldet gật đầu.—"Ma quỷ chỉ là một dạng tồn tại khác trên thế gian này.
Nếu biết cách đối xử đúng, chúng sẽ không gây rắc rối. ‘Dùng lý phục ma’ là phương pháp tốt nhất."—"Trong nhà trọ có một bức tranh chữ, mô tả lại Ấn Hàng Mã đã lưu truyền hàng ngàn năm ở Liyue.
Các bạn có thể tìm và xem nó."
Paimon chớp mắt.—"Sau đó thì sao?"—"Tìm nơi có thể nhìn thấy Ấn Hàng Mã hoàn chỉnh.
Có thể linh hồn bé gái ấy có duyên với nơi đó, và các bạn sẽ hiểu được chuyện gì đã xảy ra."
Aether gật đầu, ánh mắt cậu lóe lên vẻ nghiêm túc.—"Hiểu rồi.
Đi thôi, Paimon."—"Đi nào!
Nhưng mà... nhớ bảo vệ Paimon nhé, Paimon không muốn bị ma nhập đâu!!"
____
Trò chơi trốn tìm cùng một linh hồnBên dưới nền đá, ánh sáng lập lòe phản chiếu lại Ấn Hàng Ma—một dấu ấn cổ xưa có khả năng áp chế những linh hồn vất vưởng.
Khi ánh mắt Aether chạm vào nó, một cơn gió lạnh bỗng quét qua, mang theo tiếng cười khúc khích rất khẽ.Bé Ming đột nhiên giật mình, đôi mắt mở to đầy sợ hãi, rồi không nói một lời, cô bé xoay người chạy biến vào bóng tối.—"Xuất... xuất hiện rồi!"
Paimon hét lên, bay vội về phía Aether.
"Thật đáng sợ... , mau đuổi theo cô ta!"
Không cần Paimon nhắc, Aether đã nhún chân lao đi.
---Bóng dáng nhỏ bé của Ming lướt qua những hành lang gỗ, luồn lách qua những góc tối mà ánh đèn lồng không thể chạm đến.
Cô bé không hề phát ra tiếng bước chân, chỉ có làn gió lạnh lẽo trườn theo dấu vết của cô.Aether di chuyển nhanh chóng, đôi mắt vàng óng không rời khỏi bóng dáng phía trước.
Tựa như một con thú săn mồi lặng lẽ bám đuôi con mồi, nhưng lần này, cậu không có ý định làm tổn thương nó.Paimon thở hồng hộc, dù đang bay nhưng vẫn cảm thấy kiệt sức.—"Này này!
Không thể cứ chạy mãi thế này được!"
Nhưng Ming không dừng lại.Khi chạy ra khỏi nhà trọ, linh hồn bé gái bỗng chuyển hướng về phía rừng trúc, nơi màn sương dày đặc đang che phủ cả bầu trời đêm.—"Cô bé đang dẫn chúng ta đi đâu vậy?"
Paimon nuốt nước bọt, không khỏi rùng mình.Aether không trả lời, nhưng bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
---Cuối cùng, Ming dừng lại tại một khoảng đất trống phía nam nhà trọ.Aether bước đến, giữ khoảng cách vừa đủ.
Cậu có thể cảm nhận được không khí xung quanh nơi này khác biệt—có gì đó không đúng.Paimon nuốt nước bọt.—"Cuối cùng cũng dừng lại rồi...
Ôi trời, tôi cứ tưởng sẽ phải đuổi theo suốt đêm!"
Nhưng ngay khi những lời đó vừa dứt, bóng tối bỗng xoáy động.—"Á!
Cái gì vậy?!"
Ngay trước mắt họ, một chiếc Thợ Săn Di Tích hỏng nát bắt đầu chuyển động, những linh kiện gỉ sét phát ra tiếng ken két đáng sợ.
Nhưng thứ đáng chú ý hơn cả là đôi mắt đỏ rực của nó—không phải ánh sáng nhân tạo, mà là thứ gì đó sâu thẳm và nguy hiểm hơn.Paimon tái mặt.—"Khoan đã...
Nó bị u linh nhập ư?"
Linh hồn của Ming không còn là một cô bé vô hại nữa.
Cô bé đang bị cuốn vào cơn thịnh nộ, đôi mắt nhỏ nhắn giờ đây ánh lên sự dữ tợn bất thường.Cô bé bắt đầu ngân nga một giai điệu kỳ lạ, như một bài đồng dao quen thuộc:—"Đại Hilichurl bị bệnh ♪, nhị Hilichurl nhìn nhẹ ♪..."
Aether siết chặt chuôi kiếm.Cậu không biết mình sẽ phải chiến đấu với ai—Thợ Săn Di Tích kia hay chính linh hồn bé nhỏ trước mặt.
Nhưng một điều chắc chắn, nếu cậu không ra tay ngay bây giờ, hậu quả sẽ rất khó lường.Linh hồn vất vưởng và gánh nặng của tiên nhânSau khi đánh bại Thợ Săn Di Tích, Aether thu kiếm lại, ánh sáng vàng trên lưỡi kiếm dần mờ đi.
Không khí xung quanh vẫn còn vương lại hơi lạnh của u linh, nhưng bóng dáng của Bé Ming không còn dữ tợn như trước nữa.Cô bé đứng lặng giữa bãi đất trống, hai tay đong đưa nhẹ nhàng như đang đắm chìm trong một bài ca quen thuộc.
Giọng hát của cô bé vang lên giữa màn sương dày:—"Đại Hilichurl bị bệnh ♪, nhị Hilichurl nhìn nhẹ ♪..."
Paimon thở hắt ra, vỗ ngực:—"Phù... phù... cuối cùng cũng bắt được rồi, thật sự phức tạp."
Nhưng Bé Ming vẫn tiếp tục:—"Tam Hilichurl hái thuốc ♪, Tứ Hilichurl sắc thuốc ♪..."
Paimon tái mặt, vội vàng chen vào:—" không tốt!
Bạn nhỏ có hiểu không?"
Không có phản hồi.—"Ngũ Hilichurl chết rồi ♪, Lục Hilichurl khung đi ♪..."
Aether nhíu mày.
Cậu có thể cảm nhận được những cảm xúc phức tạp trong bài hát đó—không chỉ là một bài đồng dao đơn thuần, mà còn là những mảnh ký ức rời rạc của một linh hồn chưa siêu thoát.Paimon vung tay trước mặt cô bé:—"Này này!
Có nghe tôi nói không..."
Bé Ming dừng lại.Không gian rơi vào im lặng.Một lát sau, cô bé khẽ cúi đầu.—"...Được."—"Bé Ming sẽ không chọc phá những khách trọ nữa."—"Lần sau, Nhà Lữ Hành đến chơi cùng Bé Ming."
Bé Ming ngước lên, đôi mắt trống rỗng lấp lánh một tia sáng kỳ lạ.—"Nếu anh không đến..."
Giọng cô bé nhỏ dần, như hơi thở phả vào màn đêm.—"Bé Ming sẽ đi tìm anh..."
---Sau khi quay lại nhà trọ Vọng Thư và kể lại sự việc cho Yanxiao, phản ứng của anh ta là một sự kinh ngạc không thể che giấu.—"Cái... cái gì, lại có thể nhận được lời bảo đảm không quậy phá từ một con ma..."
Yanxiao nhìn Aether bằng ánh mắt có chút khâm phục.—"Bạn... thật sự là cao nhân."
Anh ta vỗ ngực, như thể vừa lấy lại được chút dũng khí.—"Yanxiao tôi đã phục hồi rồi!"—"Đợi chút, tôi sẽ làm món đậu hũ hạnh nhân ngon nhất cho bạn, đảm bảo bạn sẽ thích!"
---Trong bếp, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt tập trung của Yanxiao.Anh ta cẩn thận cắt từng miếng đậu hũ mềm mịn, hơi nước nghi ngút bốc lên từ nồi nước dùng.—"Ha ha, ngón tay lại có cảm giác ổn định rồi, tốt!"
Sau khi hoàn thành, anh ta bưng ra món ăn còn nóng hổi, đôi mắt lấp lánh niềm vui.—"Cảm giác thật là phê, đã lâu rồi mới được cảm nhận lại!"—"Món ăn này cũng được coi là phi thường rồi."
---Khi Aether quay lại sân thượng nhà trọ, một giọng nói quen thuộc vang lên từ bóng tối:—"...Là các cậu."
Bóng dáng của Xiao xuất hiện trong làn gió, vẫn khoác trên người chiếc áo choàng đen xanh đặc trưng của tiên nhân.Paimon lập tức lao đến trước mặt anh:—"Lần này đừng biến mất nữa!"
Aether đưa túi thực phẩm ra.Xiao nhìn xuống.—"Đây là...?"
Paimon hào hứng giải thích:—"Là món đậu hũ hạnh nhân mà anh thích nhất, cùng với món sở trường của (Nhà Lữ Hành), món salad tràn đầy hương vị ngoại quốc!"
Cô bé hạ giọng, thì thầm với Aether:—"Nhanh lên!
Nhân lúc anh ấy đang ăn... nói hết sự việc với anh ấy!"
Xiao im lặng trong giây lát, rồi lặng lẽ nhận lấy phần ăn.Trong ánh sáng lờ mờ của đêm Liyue, Aether bắt đầu thuật lại mọi chuyện—từ cái chết của Nhậm Vương Đế Quân, những hành động của Thất Tinh, và sự hỗn loạn đang bao trùm cả vùng đất này.Khi cậu nói xong, Xiao vẫn giữ vẻ mặt không đổi, nhưng giọng nói có chút nặng nề.—"Nham Vương Đế Quân... lại gặp chuyện này."
Anh khẽ nhắm mắt, như đang cố gắng tiêu hóa toàn bộ thông tin.—"Tôi... không thể tưởng tượng nổi."—"Dù thảo luận thời đại thay đổi thế nào, tôi vẫn chưa từng nghĩ đến một Liyue không còn Đế Quân."
Đôi mắt hổ phách sắc bén khẽ mở ra, ánh lên tia nhìn nghi hoặc.—"Thất Tinh cai trị nhân gian... rốt cuộc đóng vai trò gì trong câu chuyện này?"—"..."—"Tôi sẽ đi tìm ba vị Chân Quân Tước Nguyệt, Lí Thủy, Lưu Vân."—"Họ sẽ phải đưa ra quyết định."
Paimon chớp mắt.—"Tiên nhân sẽ đến tiếp tục quản lý Liyue chứ?"—"Hay sẽ đi chất vấn Thất Tinh?"
Xiao nhìn xa xăm, giọng trầm ổn nhưng có chút mơ hồ:—"Tiên nhân sẽ không trốn tránh trách nhiệm."—"Mặc dù...
Tôi có lý do để không nhiễm bụi trần, nhưng trách nhiệm là trách nhiệm."—"Bởi vì thần của chúng ta, chính là thần của giao ước."
Paimon bĩu môi.—"Đợi đã!
Tôi vẫn còn một câu hỏi cuối cùng!"
Xiao liếc nhìn cô.—"Ừm?"
Paimon chần chừ một chút rồi hỏi:—"Cái đó...
Bé Ming... rốt cuộc là gì?"
Xiao im lặng một lát, sau đó đáp:—"Khi giai yêu trừ ma, đôi khi sẽ gặp phải những ác linh chưa từng hại người, nhưng lại khó siêu thoát."—"Bởi vậy, chủ quán và người trong nhà trọ cho phép chúng tá túc một thời gian."
Paimon trợn mắt.—"Thì ra nhà trọ Vọng Thư còn nuôi ma nữa à?!
Phạm vi kinh doanh của nhà trọ này cũng quá rộng đi?!"
Xiao khẽ nhíu mày nhưng không phản bác.Aether nhìn ra xa, nơi sương mù vẫn lượn lờ quanh những rặng núi của Liyue.
Câu chuyện này vẫn chưa kết thúc.Và cậu biết, con đường phía trước sẽ còn rất dài.