Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tay Nắm Tay Rời - Guava

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
582,291
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPxFEZs85F5MAKwvHVONFBdhYT0GsvKvY6jLmFroFZx2NVA3E-LpHRHYNX8ionxFJParLx8NaTfqP0yqNQqbZaUy3vKumTfjqSJf-xcuh3OiKMNRTyByk5NJxZZmgbn3-UIlProNDAIRaELlK0tyx5x=w215-h322-s-no-gm

Tay Nắm Tay Rời - Guava
Tác giả: Guava
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Ngược, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Guava

Thể loại: Ngôn Tình, HE, Hiện Đại, Sủng, Ngược Nam, Hoán Đổi Thân Xác, Chữa Lành, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngọt

Team dịch: Cẩm Mộ Mạt Đào - 坎莫马道

Giới thiệu

Tôi là quỷ sai, công việc hằng ngày là dẫn những người sắp chết xuống âm gian. Nhưng dạo này công việc thất bại thảm hại.

Nguyên nhân chính là người đàn ông trước mặt này.

Tôi để ý đến anh ta cách đây một tháng. Khi đó, tôi đang ngồi cùng một nhóm người nhà trước cửa phòng phẫu thuật, chờ ca mổ kết thúc.

"Cầu cũng vô ích, sống không nổi đâu."

Người phàm không nhìn thấy tôi. Tôi vắt chân chữ ngũ, nhìn bà cụ quỳ trên đất vừa gõ đầu vừa niệm kinh, lắc đầu: "Diêm Vương đã định canh ba cho cô ta chết, cô không thể sống tới canh năm, số mệnh đã định."

Đến giờ rồi.

Cửa phòng mổ mở ra, tôi đứng dậy chuẩn bị dẫn hồn, không ngờ người bước ra lại là một bác sĩ.

"Ca phẫu thuật thành công." Giọng anh ta lạnh lùng, đôi mắt đầy mệt mỏi.

Phẫu thuật thành công?​
 
Tay Nắm Tay Rời - Guava
Chương 1: 1: Anh anh anh, nhìn thấy tôi?



Tôi là quỷ sai, cũng chính là tử thần trong lời đồn của mọi người.

Ngay lúc này, tôi ngồi xổm trong phòng phẫu thuật, thúc giục bác sĩ: "Anh đẹp trai, anh mau ra tay đi, tôi còn phải tan làm nữa."

Bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt vô cảm: "Không làm nữa."

Tôi:?

Bác sĩ bây giờ đều tùy hứng vậy sao!

1.

Tôi là quỷ sai, công việc hằng ngày là dẫn những người sắp c.h.ế.t xuống âm gian. Nhưng dạo này công việc thất bại thảm hại.

Nguyên nhân chính là người đàn ông trước mặt này.

Tôi để ý đến anh ta cách đây một tháng. Khi đó, tôi đang ngồi cùng một nhóm người nhà trước cửa phòng phẫu thuật, chờ ca mổ kết thúc.

"Cầu cũng vô ích, sống không nổi đâu."

Người phàm không nhìn thấy tôi. Tôi vắt chân chữ ngũ, nhìn bà cụ quỳ trên đất vừa gõ đầu vừa niệm kinh, lắc đầu: "Diêm Vương đã định canh ba cho cô ta chết, cô không thể sống tới canh năm, số mệnh đã định."

Đến giờ rồi.

Cửa phòng mổ mở ra, tôi đứng dậy chuẩn bị dẫn hồn, không ngờ người bước ra lại là một bác sĩ.

"Ca phẫu thuật thành công." Giọng anh ta lạnh lùng, đôi mắt đầy mệt mỏi.

Phẫu thuật thành công?

Wtf?

Tôi nhanh chóng mở sổ công việc, cái tên hồn phách đáng ra phải bị tôi dẫn đi quả nhiên đã biến mất.

Làm nghề này 99 năm rồi, lần đầu tiên tôi gặp chuyện như vậy!

"Chuyện gì vậy?" Tôi nhìn bác sĩ với vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Anh cứu sống người này? Anh dựa vào cái gì mà cướp người từ tay Diêm Vương hả!"

Nói xong, tôi không biết có phải là ảo giác không, bác sĩ ấy liếc nhìn về phía tôi. Sau đó rời đi với gương mặt vô cảm.

Kể từ hôm đó, số hồn phách tôi dẫn đi ngày càng ít. Từng cái tên trong danh sách đều biến mất. Tất cả đều do người này cứu sống.

Tôi tức không chịu nổi.

Năm nay là năm cuối cùng tôi làm quỷ sai, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể đầu thai chuyển kiếp.

Tên này thì hay rồi, trực tiếp trở thành hòn đá cản đường tôi đầu thai.

Tôi dò hỏi khắp nơi, cuối cùng đồng nghiệp lão Lưu giúp tôi tìm được chút thông tin hữu ích.

"Người này tên Thời Cố, bác sĩ ngoại khoa tim, từng làm việc ở bệnh viện nhân dân thành phố M, cứu sống không ít người sắp chết, quỷ sai đặt biệt danh là "Quỷ Kiến Sầu"."

Lão Lưu là quỷ sai khu vực bên cạnh, ngày thường thích giao tiếp, biết nhiều hơn tôi.

Anh ta vừa nói vừa lắc đầu: "Chính vì anh ta, quỷ sai khu vực bệnh viện nhân dân thành phố M lúc đó đều sầu chết, phải làm thêm hai ba năm mới được đầu thai. May mà anh ta chuyển viện, không thì không biết phải chờ bao nhiêu năm mới hoàn thành nhiệm vụ."

"Sao lại như vậy!" Tôi kinh ngạc, không muốn đợi lâu như vậy: "Không còn cách nào khác sao?"

Ví dụ lúc phẫu thuật, làm chút trò dọa anh ta.

"Bác sĩ là người cứu người, trên người đều có hào quang, yêu ma quỷ quái không thể đến gần."

Đúng là "Quỷ Kiến Sầu" thật.

Ngồi chờ c.h.ế.t cũng không được, tôi quyết định đích thân vào phòng mổ khi Thời Cố phẫu thuật, xem xem rốt cuộc anh ta dùng pháp thuật gì để cứu sống người.

Lúc này, người nằm trong phòng mổ là một cô gái trẻ. Người đã được gây mê, nằm bất động trên bàn mổ, mặt trắng bệch, mắt nhắm chặt.

Tôi nhìn thông tin trong sổ, Vương Hoán, 19 tuổi, c.h.ế.t vì bệnh tim.

Tôi khoanh tay đi vòng quanh cô ấy, tặc lưỡi hai tiếng.

Trên đường Hoàng Tuyền không kể già trẻ, tôi từng thấy người còn nhỏ tuổi hơn cô ấy nên cũng không có cảm xúc gì.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333

Chỉ mong lần này có thể dẫn đường thành công.

Cửa phòng mổ mở ra, Thời Cố mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh da trời bước vào. Tóc ngắn bị che trong mũ, mặt đeo khẩu trang y tế, chỉ lộ ra đôi mắt hẹp dài.

Cũng khá đẹp trai.

Tôi biết anh ta không thấy tôi, nhưng vẫn cười híp mắt, khoanh tay: "Bác sĩ Thời, hôm nay nhờ cả vào anh. Lát nữa nhanh tay chút, để tôi còn tan làm."

Không biết có phải là ảo giác không. Động tác trên tay Thời Cố hơi khựng lại, lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Bác sĩ Thời, bắt đầu chưa?" Lúc này y tá bước đến, gọi anh ta một tiếng.

Thời Cố khẽ gật đầu, khử trùng đôi tay đeo găng, y tá đưa d.a.o mổ cho anh.

Tôi bắt đầu phấn khích: "Nhanh nhanh, d.a.o vừa hạ xuống là tôi có thể dẫn người đi rồi."

"Câm miệng." Thời Cố đột nhiên lên tiếng.

Tôi và đám y tá đồng loạt nhìn anh ta. Y tá khó hiểu: "Bác sĩ Thời? Tôi đâu có nói gì."

"Không phải cô."

Tôi chớp mắt, chống cằm đầy nghi hoặc: "Thời Cố này chẳng lẽ có vấn đề thần kinh?"

Mặt Thời Cố hình như trầm xuống, nhìn về phía tôi: "Ra ngoài."

Lần này ánh mắt rơi thẳng vào tôi.

Tôi nhìn quanh, xác nhận xung quanh không có ai khác, kinh ngạc: "Anh anh anh, nhìn thấy tôi?"
 
Tay Nắm Tay Rời - Guava
Chương 2: 2: Người phàm nhìn thấy quỷ, ngoài số ít có âm dương nhãn, còn lại là người sắp chết



2.

Quá mức kinh ngạc, tôi thậm chí không nhận ra mình rời khỏi phòng phẫu thuật từ lúc nào.

Đúng như lão Lưu nói, cứu người là việc tích đức, ngay cả quỷ sai cũng không thể can thiệp.

Ra khỏi phòng mổ, tôi không thể quay lại, chỉ có thể ngồi ngoài chờ đợi, mong rằng ca phẫu thuật thất bại.

Tôi ngồi xếp bằng bên ngoài, nhìn quanh bốn phía, cảm thấy có chút kỳ lạ. Mọi khi ngoài cửa phòng mổ đều có rất nhiều người nhà đợi. Sao ca phẫu thuật lớn của cô gái này lại chẳng có ai bên ngoài?

Nhưng mà không có ai thì càng yên tĩnh. Mấy người khóc lóc cứ làm tôi nhức hết cả tai.

Ca phẫu thuật này kéo dài một cách bất thường, đợi mãi khiến tôi ngủ quên lúc nào không hay. Không biết qua bao lâu, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.

Tôi vội vàng nhón chân, vươn cổ ngó vào trong, chờ đợi linh hồn bay ra.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333

"Đừng nhìn nữa, người chưa chết."

Toàn thân tôi cứng đờ.

Khoảnh khắc ấy, tôi không biết mình nên ngạc nhiên vì anh ta thật sự có thể nhìn thấy tôi, hay vì người đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan lại được anh ta kéo về lần nữa.

Mổ suốt mười mấy tiếng, rõ ràng Thời Cố đã kiệt sức.

Nói xong câu đó, anh ta bước đi.

Tôi nào có thể ngồi yên, lập tức sải bước đuổi theo.

"Anh định đi đâu?"

"Từ khi nào anh nhìn thấy tôi vậy?"

"Anh biết tôi làm nghề gì không?"

Cho đến khi anh ta vào một căn phòng, đóng cửa cái "rầm" ngay trước mặt tôi, tôi mới im lặng vài giây, sờ lên trái tim đã ngừng đập từ lâu: "Dữ thật đấy, suýt chút nữa làm tôi đau tim mà c.h.ế.t thêm lần nữa rồi."

Rồi tôi trực tiếp xuyên qua cánh cửa, tươi cười nói: "Không ngờ đúng không? Tôi xuyên tường được đấy!"

Vừa dứt lời, tôi ngẩng đầu lên liền thấy Thời Cố đang… c** đ*!

Với tinh thần "phi lễ chớ nhìn", tôi vội lấy tay che mắt, nhưng vẫn hé ra một kẽ nhỏ để nhìn qua: "Anh… anh định làm gì vậy?"

Thời Cố chậm rãi cởi áo phẫu thuật, tháo mũ và khẩu trang, ném vào thùng rác rồi nhìn tôi, thốt ra ba chữ: "Thu phục cô."

Haha, chẳng buồn cười chút nào.

Tôi nghĩ bụng, nếu Thời Cố nhìn thấy tôi thì mọi chuyện dễ giải quyết rồi. Lúc đó tôi sẽ thương lượng với anh ta, sau này người tôi cần dẫn đi thì anh ta đừng cứu nữa. Tôi hoàn thành KPI thuận lợi, đầu thai chuyển kiếp, chẳng phải rất tốt sao?

Nếu anh ta không chịu nói lý, dọa một trận chắc chắn sẽ có tác dụng. Dù sao tôi cũng là quỷ sai cao quý. Biểu diễn trò xoay đầu 360 độ có thể dọa người phàm chạy té khói.

Nghĩ vậy, tôi lẽo đẽo theo anh ta về nhà.

Vừa vào cửa, Thời Cố quay phắt lại.

Tôi tránh không kịp, vừa định nhe răng cười trừ thì nghe thấy anh ta nói: "Cởi giày."

Cởi giày?

Tôi sững người, nghĩ thầm người này có bị bệnh không vậy.

Tôi là quỷ, đâu phải người.

Bình thường tôi đi đứng không chạm đất, cởi giày cái gì chứ.

Đang định phản bác, vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt lạnh lẽo... làm tôi run rẩy, lập tức ngoan ngoãn cởi giày.

Nghĩ bụng: Chuyện này tuyệt đối không thể để lão Lưu và đám quỷ khác biết, không thì tôi còn mặt mũi nào nữa!

Căn hộ của Thời Cố rộng rãi sạch sẽ, đồ đạc ít, không có mùi khó chịu. Tôi từng dẫn hồn người ta tại nhà, nhưng nhà của Thời Cố là gọn gàng nhất trong số các chàng trai.

Dù sao lần này không phải đến để dẫn hồn, miễn cưỡng xem như khách, tôi ngoan ngoãn ngồi trên sofa chờ cơ hội đàm phán.

Không ngờ sau khi vào nhà, Thời Cố cứ như không thấy tôi, tự mình thay đồ, tắm rửa rồi đi ngủ.

Ngủ luôn à?

Anh ta thật sự không xem tôi ra gì.

Tôi phá cửa "bay" vào phòng ngủ, nhìn người đàn ông đang yên tĩnh nằm trên giường: "Thời Cố, anh biết tôi là ai không?"

Thời Cố chẳng thèm mở mắt, "Ừm" một tiếng xem như đáp lời.

Biết à?

Biết mà còn thờ ơ vậy sao?

Xem ra không dọa một trận, anh ta thật sự coi thường tôi rồi. Tôi nhúc nhích cái cổ cứng ngắc, chuẩn bị biểu diễn tuyệt chiêu – xoay đầu 360 độ.

Chưa kịp làm gì, cổ tôi đã bị một bàn tay bóp chặt.

Tôi đơ người.

"Có chuyện gì thì đợi tôi ngủ dậy rồi nói. Giờ yên lặng chút, được chứ?"

Dù là câu hỏi, nhưng tôi rõ ràng nghe ra ý đe dọa.

Tôi lập tức gật đầu, ra hiệu anh ta thả tôi ra. Có vẻ không tin tưởng tôi, Thời Cố khẽ dùng sức kéo tôi ngã xuống giường, bị giữ chặt.

Lúc này tôi không dám thở mạnh, co lại như con chim cút nhỏ.

Một lát sau, Thời Cố thở đều đều, chắc là đã ngủ. Lúc này tôi mới nhẹ nhàng rút người ra, nhưng trong lòng dậy sóng.

Thời Cố không chỉ nhìn thấy tôi, mà còn… chạm vào tôi?

Lão Lưu từng nói: "Người phàm nhìn thấy quỷ, ngoài số ít có âm dương nhãn, còn lại là người sắp chết."

Thời Cố thuộc loại nào?
 
Tay Nắm Tay Rời - Guava
Chương 3: 3: Tôi có hẹn với một người, một trăm năm là đầu thai



3.

Thời Cố ngủ một giấc rất sâu. Mãi đến khi trời hoàn toàn tối anh mới tỉnh dậy.

Tôi vốn đang ngồi xếp bằng trong phòng khách, vừa ăn hạt dưa vừa xem tivi. Thấy Thời Cố dậy, tôi chạy lại gần: "Anh dậy rồi à?"

"Sao cô vẫn còn ở đây."

Tôi giả vờ không nghe ra sự chán ghét trong giọng nói của anh, nhe răng cười chìa ra một nắm hạt dưa: "Tôi mua đấy, hàng đặc biệt từ âm phủ, thử chút không?"

Thời Cố phớt lờ bàn tay đang chìa ra của tôi, đi thẳng vào phòng khách, lúc này mới nhận ra tivi vẫn đang bật.

Anh hơi ngạc nhiên: "Quỷ cũng xem phim kinh dị à?"

"Tôi thích xem phim ma cà rồng." Tôi cười toe toét: "Hàng ngoại đấy, anh thấy quần áo của họ đẹp không, đâu có như chúng tôi..."

Nói đến đây, tôi cúi đầu nhìn bộ áo choàng đen trên người, ghét bỏ ra mặt: "Thời đại nào rồi còn mặc áo choàng đen, chẳng theo kịp xu hướng gì cả."

Thời Cố nhìn tôi bằng ánh mắt khó diễn tả rồi sải bước vào bếp rót nước: "Nói đi, cô theo tôi làm gì?"

Cuối cùng cũng vào việc chính, tôi ghé sát lại: "Bác sĩ Thời, tôi chính thức giới thiệu. Tôi là quỷ sai Mộng Tam, phụ trách dẫn hồn ở khu vực này. Cô gái mà anh mổ hôm nay, vốn dĩ tuổi thọ đã hết, lẽ ra tôi phải dẫn hồn cô ấy đi."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333

Tôi quan sát biểu cảm của anh, không hề tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi, rõ ràng là biết chuyện. Tôi tiếp tục: "Nhưng anh đã cứu cô ấy. Tôi biết anh giỏi, nhưng ông bà có câu, sinh tử có số, giàu sang do trời, anh cứ mãi nghịch thiên thế này, liệu có ổn không?"

"Nếu đã sống lại, sao gọi là nghịch thiên?"

Tôi há miệng, nhưng không phản bác được: "Nhưng thế không hợp lý, sổ sinh tử đã ghi rõ tuổi thọ, sao có thể tùy tiện thay đổi?"

"Tôi không phải quỷ sai, không quản chuyện âm dương sinh tử của các cô." Thời Cố đặt cốc xuống, đôi mắt nâu sẫm nhìn tôi: "Cô có trách nhiệm của mình, tôi cũng có việc của tôi. Mỗi người làm việc của mình, không can thiệp, chẳng phải rất tốt sao?"

Nghe cũng có lý, nhưng sao tôi cứ thấy có gì đó sai sai.

Thời Cố ngồi xuống sofa mà tôi vừa ngồi, tắt tivi, chậm rãi nói: "Nếu không có chuyện gì khác, cô sớm quay về đi. Người và quỷ khác đường, tôi cũng không giữ cô lại."

Tôi cau mày bước ra ngoài, đi được vài bước mới nhận ra: "Không đúng, anh đã can thiệp vào công việc của tôi! Người của tôi bị anh giữ lại, sao gọi là không can thiệp?"

"Bị tôi giữ lại?" Thời Cố nhướng mày, ngoắc tay gọi tôi lại gần.

Tôi ghé lại, nghe anh nói: "Có khi nào... là do cô kém cỏi nên tôi mới thừa nước đục thả câu không?"

?

Chửi tôi thì được, nhưng nghi ngờ năng lực làm việc của tôi thì không nhé. Tôi há miệng định phản bác, nhưng nghĩ mãi không tìm được ví dụ nào chứng minh năng lực nên chỉ đành tức tối bỏ đi.

Thật tức c.h.ế.t tôi mà!

Người ta nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Vừa ra khỏi nhà anh ta, tôi về ngay âm phủ, tra thông tin cá nhân của Thời Cố trong hệ thống.

Kết quả làm tôi thất vọng. Không hề có người này.

Không thể nào!

Tôi xem lại hai lần, kết quả vẫn như vậy.

"Lão Lưu, hệ thống mình có vấn đề không?"

Lão Lưu ghé lại cùng tôi tìm hai lượt, lắc đầu: "Theo tôi thấy, người này lai lịch không đơn giản, tôi khuyên cô đừng nên dây vào."

"Tôi cũng không muốn, nhưng giờ là anh ta dây vào tôi đấy."

Khu vực của tôi chỉ có một bệnh viện lớn này, giờ lại có một "thần tiên sống", dựa vào một mình anh ta mà giảm một nửa tỷ lệ tử vong.

Cứ thế này, sang năm tôi không hoàn thành chỉ tiêu không đầu thai được mất.

"Cùng lắm cô làm thêm hai năm như bên thành phố M. Dù gì cũng làm tròn một trăm năm rồi, đến lúc đó cùng tôi đầu thai, có khi còn làm hàng xóm."

"Tôi không thể đợi thêm hai năm, không kịp đâu!"

Lão Lưu thắc mắc: "Cô vội đầu thai, có chuyện gì à?"

"Tôi có hẹn với một người, một trăm năm là đầu thai."

Lão Lưu cười: "Chắc cô nhớ nhầm rồi, trước khi làm quỷ sai ai cũng uống canh Mạnh Bà, sao nhớ được gì, chắc là mơ thôi."

Không phải vậy.

Làm việc trăm năm, đầu thai chuyển thế, có người đang chờ tôi.

Nhưng người đó là ai?

Tôi không nhớ ra được. Chỉ biết, lời hứa là trăm năm, không thể chậm trễ dù chỉ một ngày.
 
Tay Nắm Tay Rời - Guava
Chương 4: 4: Mộng Tam, đã một trăm năm rồi, cô vẫn linh hoạt dẻo miệng như xưa nhỉ, chẳng thay đổi chút nào



4.

Mấy ngày sau, trên sổ sinh tử của tôi lại có thêm một cái tên.

Vẫn là Vương Hoán. Không phải do y thuật của Thời Cố không giỏi, mà là người này căn bản không muốn sống nữa.

Không có ý chí sống, thần tiên cũng không thể cứu.

Tôi đến bệnh viện từ sớm, đứng trước giường bệnh của Vương Hoán, định chờ đến lúc là lập tức dẫn cô ấy đi.

Hai y tá còn không biết đại hạn của Vương Hoán đã đến, đứng ngoài cửa trò chuyện: "Cô gái giường số 12 đến giờ vẫn chưa tỉnh, chắc là không qua khỏi rồi."

"Chủ yếu là bản thân cô ấy không muốn sống nữa. Cha mẹ đều mất vì cô ấy, một mình sống tiếp chắc cũng không có hy vọng gì."

"Đáng thương nhất là tiền của bác sĩ Thời." Y tá thở dài, hạ thấp giọng: "Phẫu thuật tim một lần tốn bao nhiêu tiền, bác sĩ Thời không chớp mắt đã bỏ ra giúp, còn tự tay làm phẫu thuật. Nếu cô ấy chết, chẳng phải uổng phí hết sao?"

Tai tôi giật giật. Tiền viện phí của Vương Hoán là do Thời Cố trả?

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vương Hoán rất lâu, vẫn không nghĩ ra lý do gì.

Anh ta đâu phải Bồ Tát, tốn công sức cứu một người sắp c.h.ế.t làm gì?

Nhưng đó không phải việc của tôi.

Tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút.

Trong khi tôi đang vận động gân cốt, chuẩn bị dẫn cô ấy đi, đột nhiên một giọng nói vang lên: "Lập tức chuẩn bị cấp cứu."

Cửa phòng bệnh "rầm" một tiếng bị đẩy ra, Thời Cố mặc áo blouse trắng sải bước xông vào.

Lại phá hỏng chuyện của tôi!

Tôi giơ tay chặn trước mặt: "Người này anh không thể cứu!"

Thời Cố cau mày định tránh tôi, lúc này tôi mới nhận ra, trước mặt anh tôi không phải là người vô hình. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, anh có thể chạm vào người tôi, đương nhiên không thể đi xuyên qua tôi.

Còn lại mười phút.

Tôi đã tốn bao công sức, lần này không thể để vụ của Vương Hoán "chạy mất".

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333

Mắt đảo một vòng, tôi trực tiếp ôm chầm lấy Thời Cố.

"Sinh tử do trời định, anh là người bình thường sao có thể ba lần bảy lượt chống lại thiên ý. Hơn nữa ông trời không phải không cho Vương Hoán cơ hội, là cô ấy không biết quý trọng."

"Buông tôi ra."

Còn tám phút, tôi siết chặt tay, tiếp tục thuyết phục:

"Bác sĩ các anh luôn như vậy, lúc nào cũng nghĩ có thể chống lại trời. Ngay cả bản thân Vương Hoán cũng không muốn sống, anh còn hà tất phải..."

Chưa kịp nói hết câu, Thời Cố đột nhiên cúi đầu... hôn lên môi tôi. Động tác quá đột ngột, tôi thậm chí hoàn toàn quên mất việc tránh ra.

Nụ hôn quá nhanh, nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng.

Trong khoảnh khắc sững sờ, tay tôi lỏng ra, Thời Cố sải bước tiến vào phòng cấp cứu.

Bên tai tôi vang lên một câu nói: "Người tôi muốn cứu, dù phải xông vào điện Diêm Vương, tôi cũng phải mang cô ấy về."

Tôi là một hồn ma, không có tim. Vị trí trái tim sớm đã không biết cảm giác đập là gì.

Nhưng tôi không biết vì sao, khoảnh khắc này, nơi trống rỗng đó đột nhiên co thắt mạnh.

Qua rất lâu, có lẽ còn lâu hơn cả lần Vương Hoán phẫu thuật trước.

Cửa mở.

Không ngờ... người đi ra lại là Vương Hoán.

Tôi sững người.

Thời Cố thất bại, anh vẫn không thể cứu được Vương Hoán.

Lẽ ra tôi phải vỗ tay vui mừng, phải lập tức đi vào chế giễu Thời Cố, nói với anh rằng trên đời này không phải anh muốn cứu ai là cứu được, chúng ta đều phải nghe theo thiên mệnh.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, lòng tôi lại trầm xuống. Tôi nhận ra dường như mình không vui.

Ánh mắt của Vương Hoán mang theo sự mơ hồ, giống như tất cả linh hồn từng bước ra từ cánh cửa này. Gương mặt cô ấy tái nhợt, không có chút máu, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

Nhìn thấy tôi, cô ấy không sợ hãi, cũng không khóc lóc, hối hận hay đau buồn như những linh hồn khác.

"Tôi thấy cô quen quen." Tôi còn chưa kịp nói gì, Vương Hoán nghiêng đầu nhìn tôi, nhíu mày khó hiểu: "Cô với tôi... có phải giống nhau không?"

Giống nhau?

Tôi không biết mình trông như thế nào.

Quỷ không soi được gương.

Qua thân thể mờ ảo của Vương Hoán, ánh mắt tôi rơi vào Thời Cố trong phòng cấp cứu, sắc mặt tái nhợt.

Anh vẫn đang cầm dụng cụ, tiếp tục nỗ lực cứu lấy cơ thể của Vương Hoán.

Người đã c.h.ế.t rồi, còn cố chấp làm gì.

Tôi mím môi, nơi trống rỗng càng thêm khó chịu, dường như có ký ức nào đó lướt qua. Trong ký ức đó, tôi nằm trên giường bệnh, cũng từng có người liều mạng cứu tôi, ánh mắt mang theo sự điên cuồng cố chấp.

Bên tai vang lên câu nói: "Dù phải xông vào điện Diêm Vương, cũng phải mang em về."

"Cô về đi." Tôi nói với Vương Hoán: "Sống cho tốt, đừng làm người muốn cô sống phải thất vọng."

Nói xong tôi phất tay, trực tiếp đưa hồn phách quay trở lại phòng phẫu thuật.

Tôi không đợi phẫu thuật kết thúc mà rời khỏi bệnh viện trước một bước.

5.

Việc tha cho Vương Hoán cuối cùng cũng bị cấp trên biết. Không chỉ bị thông báo phê bình công khai, bắt tất cả các quỷ sai lấy tôi làm gương, mà còn phạt luôn cả tháng thành tích của tôi.

Gia cảnh vốn đã không khá giả, nay càng thêm khó khăn.

Càng nghĩ càng thấy thiệt.

Thời Cố cướp mất thành tích khiến tôi bị phê bình đã đành, còn lấy đi nụ hôn đầu tiên của tôi khi làm quỷ.

Càng nghĩ càng tức, tối hôm đó tôi đến nhà Thời Cố, định tìm anh ta để nói chuyện cho ra nhẽ.

Không ngờ anh ta lại không có trong phòng ngủ.

Tôi bay một vòng quanh nhà, nghe thấy động tĩnh trong phòng tắm liền trực tiếp bay vào, lớn tiếng gọi: "Thời Cố, hôm nay chúng ta phải giải quyết cho xong!"

Thời Cố còn đang đầy bọt trên đầu, mắt nửa nhắm nửa mở, lộ ra cơ bắp săn chắc trên n.g.ự.c và bụng...

Tôi nuốt nước bọt, lập tức hết giận.

Thời Cố nhìn thấy tôi thì ngớ ra, sau đó cũng không né tránh, chậm rãi nói: "Giải quyết? Gấp đến vậy sao?"

Cũng... không gấp đến mức đó.

Tôi ho khan, ra vẻ áp đảo trước: "Đêm hôm khuya khoắt, anh tắm cái gì mà tắm!"

Thời Cố cười: "Sao, các cô không cho phép người ta tắm ban đêm à? Đúng là quy tắc âm giới có khác nhỉ."

Bị anh chọc đến nghẹn lời, tôi quay người lại, lớn giọng giục: "Anh nhanh lên, tôi đợi bên ngoài."

Nói xong, tôi vừa đi vừa bay ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Trong đó còn giữ được bình tĩnh. Ra ngoài rồi, ngay cả khi tôi là quỷ cũng không ổn.

Mắt tôi... mù rồi, hôm nay tôi đã thấy gì thế này!

Dù tôi làm quỷ sai gần trăm năm, thân thể đàn ông thấy không đếm xuể, thậm chí còn khoa trương hơn. Người c.h.ế.t ngạt khi bơi, người c.h.ế.t vì vui vẻ, thậm chí còn có người trượt ngã vì xà phòng trong lúc tắm mà chết.

Nhưng Thời Cố thì khác.

Thời Cố sống sờ sờ, sinh động đến vậy...

A, tôi bẩn rồi!

Tôi còn chưa kịp bình tĩnh lại, cửa phòng tắm đã mở ra.

Thời Cố lúc này đã mặc áo choàng tắm màu xám, tóc còn ướt, nhìn tôi nhướng mày: "Sao, quỷ cũng biết đỏ mặt à?"

Quỷ tất nhiên không biết đỏ mặt. Câu này hoàn toàn là do anh ta bịa đặt để trêu tôi.

Tôi phát hiện ra Thời Cố rất thú vị. Ở bệnh viện thì luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng như người chết. Nhưng về đến nhà, mở miệng là có thể chọc tức người khác.

Đúng là kẻ hai mặt.

Tôi hừ lạnh, quyết định lấy lại khí thế của quỷ sai: "Tôi đến đây là để bàn chuyện với anh."

Thời Cố nhướng mày nhìn tôi, tôi tiếp tục nói: "Anh ngày nào cũng cướp người của tôi, nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Nghe vậy, Thời Cố kéo dài giọng: "Ồ, hóa ra cô đến cầu xin tôi à?"

?

Tôi sao?

Thời Cố gõ gõ đầu gối: "Cầu người thì phải có dáng cầu người, nói vài lời dễ nghe, biết đâu tôi sẽ bớt cứu vài người."

"Thế... nói sao?"

"Nói "anh ơi, em xin anh", thử xem nào."

"Anh tưởng tôi đang đùa với anh chắc?" Tôi đập bàn trà, trợn mắt:

"Tôi là quỷ sai, quỷ sai đấy! Anh mà còn giỡn mặt, tôi lập tức vặn cổ anh!"

Thời Cố bất động, hoàn toàn không bị khí thế của tôi làm sợ hãi.

Cuối cùng tôi đành chắp tay: "Anh à, em xin anh, để lại cho em con đường sống. Anh nói xem, anh có phải Avengers đâu, sao cứ thích gây sự với em là Thanos vậy!"

Vừa nói xong, Thời Cố cười, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

"Mộng Tam, đã một trăm năm rồi, cô vẫn linh hoạt dẻo miệng như xưa nhỉ, chẳng thay đổi chút nào."

"Anh từng... gặp tôi à?"
 
Tay Nắm Tay Rời - Guava
Chương 5: 6;7: Cùng tôi, mãi mãi ở lại âm gian, đời đời kiếp kiếp, không tốt sao?



6.

Thời Cố nhận ra tôi. Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi.

Tôi làm quỷ sai trăm năm, dẫn dắt hàng vạn linh hồn, đủ nam nữ già trẻ, nhưng mỗi linh hồn tôi đều có chút ấn tượng. Chắc chắn mình chưa từng gặp người trước mặt này.

Nếu nói người này là cố nhân khi tôi còn sống thì tôi làm quỷ sai đã trăm năm rồi, anh ta ít nhất cũng phải hơn một trăm tuổi chứ.

Nhìn dáng vẻ này... không giống người lớn tuổi chút nào.

Khi tôi còn đang thất thần, Thời Cố đã đứng dậy, hờ hững hỏi: "Sao lại thả cô ấy đi?"

"Thả ai?"

"Vương Hoán."

Tôi giật mình, anh ta biết tôi đã thả Vương Hoán ư?

Cứ như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, Thời Cố cười: "Tôi là bác sĩ."

Vậy nên, anh ta rõ nhất ca phẫu thuật có thành công hay không.

Tôi không nói gì.

Thời Cố đứng dậy, lấy từ tủ lạnh ra một lon coca, hơi lạnh bốc lên.

Anh mở lon, tiếng "tách" vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, có phần đột ngột.

"Nghe nói cô làm quỷ sai 99 năm, luôn tận tụy với công việc, chưa từng thả bất kỳ linh hồn nào. Giờ phá giới là vì tôi sao?"

"Tất nhiên là không rồi!" Tôi vội hét lên: "Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa đi."

"Vậy là vì sao?"

Tôi định nói vì tôi đồng cảm với cô gái ấy, nhưng quỷ sai vốn không có loại cảm xúc này. Không biết phải trả lời ra sao, Thời Cố bỗng cười. Chỉ là trong nụ cười ấy lại có những cảm xúc tôi không hiểu được.

Anh ngửa đầu uống một ngụm coca, rồi nói với tôi: "Tam Tam, giúp tôi một việc nhé."

"Giúp anh?" Tôi nhướng mày: "Anh suốt ngày gây rối cho tôi, tôi dựa vào đâu mà giúp anh?"

"Chỉ cần cô giúp tôi, tôi sẽ không can thiệp vào công việc của cô nữa."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333

Tôi hơi động lòng: "Thật chứ? Nói đi, muốn tôi giúp gì."

"Tôi muốn Vương Hoán tiếp tục sống."

Tôi không hiểu ý anh: "Cô ấy chẳng phải vẫn đang sống sao?"

Thời Cố lắc đầu: "Ca phẫu thuật thất bại, cô ấy cũng không còn ý chí sống nữa. Dù cô không dẫn hồn cô ấy đi, cô ấy vẫn thành người sống dở c.h.ế.t dở, hồn phách sẽ lạc lõng trên dương gian."

"Nếu vậy, tôi thu hồn cô ấy là xong."

"Cô ấy nhất định phải sống, không thể đến âm gian."

"Tại sao?"

Thời Cố lắc đầu, không giải thích.

Tôi không hiểu: "Việc tôi có thể làm chỉ là dẫn hồn. Nếu anh muốn cô ấy sống thì tự mình cứu cô ấy là được, cần tôi làm gì?"

"Tôi muốn tên cô ấy được xóa khỏi sổ sinh tử."

Bị xóa tên?

Chỉ có người c.h.ế.t mới được xóa tên khỏi sổ sinh tử của hai giới âm dương. Nhưng Thời Cố lại muốn Vương Hoán sống... nghĩa là muốn cô ấy thoát khỏi sự quản lý của hai giới?

"Không thể nào, mỗi linh hồn đều có tên trong sổ sinh tử, trốn không được đâu."

"Nếu tôi dùng mạng mình đổi lấy mạng Vương Hoán thì sao?"

Tôi không hiểu.

Thời Cố nhìn tôi: "Hiện tại chỉ có phẫu thuật ghép tim mới cứu được Vương Hoán. Đến lúc đó, tim tôi sẽ thay cho cô ấy, còn cô, sẽ dẫn hồn tôi rời đi. Tên tôi không có trong sổ sinh tử, sẽ không ai phát hiện."

"Anh điên rồi!" Tôi không biết cơn giận dữ của mình lúc này từ đâu mà ra.

Theo lý mà nói, Thời Cố c.h.ế.t sớm thì càng có lợi cho tôi trong việc khôi phục thành tích. Nhưng khi anh ta nói ra kế hoạch của mình, không hiểu sao tôi lại cảm thấy bực bội như vậy.

"Vương Hoán rốt cuộc là ai, đáng để anh làm vậy vì cô ấy? Chỉ vì lòng nhân từ của bác sĩ?"

"Tam Tam, chuyện này chỉ cô có thể giúp tôi."

Tôi siết chặt nắm tay, không hiểu sao, tôi không muốn người trước mặt rời đi.

Tôi bực bội quay đầu: "Tôi không giúp được."

7.

Đêm đã về khuya, trên đường thỉnh thoảng có vài hồn ma lạc lối phiêu đãng.

Vừa đến gần tôi, đã bị tôi nhe răng trợn mắt dọa chạy mất. Chúng sợ tôi không vui lại áp giải về âm phủ. Đến cả ma quỷ cũng lưu luyến dương gian, thật không hiểu nổi Thời Cố nghĩ gì, lại cứ khăng khăng muốn thay người xuống địa ngục.

Làm bác sĩ thế này, đúng là nghĩ mình là bồ tát sống.

Đầu óc có vấn đề!

Tôi lang thang vô định, đến khi nhận ra thì đã ở bệnh viện. Tôi lướt vào phòng của Vương Hoán, lúc này trong phòng bệnh chỉ có mình cô ấy.

Nhiều năm mắc bệnh tim khiến cô gái này yếu ớt hơn người bình thường, gương mặt tái nhợt, không chút huyết sắc. Tôi vẫn nhớ rõ lúc cô ấy mở mắt, đôi mắt cong cong khi cười, khiến người ta nhìn mà lòng thấy vui vẻ.

Có giống tôi không nhỉ?

Tôi sờ lên mặt mình, đã sớm quên mất dung mạo bản thân.

"Tại sao lại không muốn sống nữa?" Tôi chống cằm nhìn cô gái, lẩm bẩm: "Sống không tốt sao? Nếu sống không tốt, tại sao biết bao người vẫn đang nỗ lực sống, ngay cả tôi... cũng đang cố gắng hết sức để đầu thai chuyển kiếp."

Nhưng chẳng ai trả lời tôi.

Hơi thở của Vương Hoán yếu ớt, mỏng manh như tơ nhện. Không có ý chí sống, ngay cả linh hồn cũng dần dần tiều tụy.

"Đã nghĩ xong chưa?" Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, tôi biết là Thời Cố đến.

Tôi quay đầu lại: "Anh còn dai hơn cả ma."

Thời Cố khẽ cười, anh đứng bên cửa sổ, khoanh tay, ánh trăng rọi lên người, làm dịu đôi mắt anh.

Anh đột nhiên mở lời: "Tôi đã sống hơn một trăm năm rồi."

Con ngươi tôi co rút lại, không ngờ anh sẽ nói với tôi chuyện này.

"Trở thành bác sĩ hơn một trăm năm, cứu không biết bao nhiêu người. Điều duy nhất tôi hối tiếc... chính là không thể cứu được người mình yêu."

Tôi nhìn anh, yên lặng chờ đợi câu chuyện tiếp theo.

"Khi tôi sinh ra, thế gian không yên bình, tôi bị dí s.ú.n.g vào đầu bắt phẫu thuật cho quân địch. Sống không có gì vui, c.h.ế.t không có gì sợ. Tôi không sợ chết." Thời Cố nhìn ra ánh trăng: "Nhưng sự cố chấp của tôi lại hại c.h.ế.t vợ mình, bọn chúng đã moi t.i.m cô ấy."

Anh ngừng một lát, rồi tiếp tục: "Tam Tam, tôi tìm cô ấy suốt một trăm năm, nay đã tìm được, cô nói xem tôi cứu hay không cứu?"

Đây là lần đầu tiên tôi nghe câu chuyện này.

Nhưng lại thấy rất khó chịu.

Tôi không có tim, trái tim không thể đau. Tôi biết mọi sự khó chịu đều do bản thân tưởng tượng ra nỗi đau, nhưng chính thứ đau đớn vô hình này lại khiến tôi run rẩy.

"Anh nói, Vương Hoán là vợ anh?" Tôi lắc đầu: "Không thể nào, chắc chắn anh nhận nhầm người."

"Thời Cố, có thể anh không biết, nhưng không phải hồn ma nào cũng không có tim. Những con ma không có tim sẽ không thể đầu thai chuyển kiếp."

"Giống như cô sao?"

Tôi khựng lại. Sau đó im lặng thật lâu, rồi cười khổ: "Đúng, giống như tôi vậy."

Làm quỷ sai trăm năm, dù hoàn thành công việc, cũng không thể đầu thai.

Tại sao lại nỗ lực đến vậy? Bởi vì tôi muốn sống.

Dù biết là không thể, vẫn muốn cố gắng thử.

Thời Cố nhìn tôi, giọng nhẹ bẫng: "Giống như cô không tốt sao?"

"Cùng tôi, mãi mãi ở lại âm gian, đời đời kiếp kiếp, không tốt sao?"

Tim tôi khẽ rung động, mãi mãi ở lại âm gian với Thời Cố?

Nếu tôi thật sự không thể hoàn dương, vậy thì mỗi ngày ở bên cạnh người bác sĩ này, dường như... cũng không tệ.

Tôi không muốn thừa nhận tình cảm của mình dành cho Thời Cố. Tôi nghĩ, chắc là do Thời Cố đẹp trai hơn lão Lưu thôi.
 
Tay Nắm Tay Rời - Guava
Chương 6: 8: Tam Tam, tôi đã trả lại trái tim cho em, lần này em phải sống thật tốt



8.

Vương Hoãn cứ nằm trên giường bệnh mà không bao giờ tỉnh lại. Hoàn toàn không biết về sự hy sinh của Thời Cố.

Tôi là quỷ, không hiểu được tình cảm của con người. Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng bi thương. Thậm chí còn có chút ghen tị không thể giải thích nổi... tôi cho rằng cảm xúc này là sự ghen tị của quỷ đối với con người.

"Con người các người thật kỳ lạ." Tôi nhìn Thời Cố đang nghịch lọ thuốc an thần, chuẩn bị thực hiện kế hoạch tự sát của mình, tựa cằm nhìn anh ấy.

"Cho dù Vương Hoãn thật sự là vợ của anh năm xưa, anh cứu cô ấy sống thì có ý nghĩa gì đâu? Anh cũng không thể ở bên cô ấy nữa, chi bằng để cô ấy c.h.ế.t đi, hai người làm đôi tiên đồng ngọc nữ, chẳng phải cũng tốt sao?"

"Cô không muốn tôi c.h.ế.t à?"Thời Cố hỏi tôi: "Nếu tôi chết, cô dẫn linh hồn tôi đi, cũng coi như là thành tích của cô rồi."

Loại thành tích giả dối này, tôi thà không có còn hơn.

Tôi còn chu môi định nói gì đó, ai ngờ Thời Cố đột ngột kéo tôi về phía anh, nằm cạnh anh trên giường.

Tôi giật mình, định đứng dậy, nhưng bị Thời Cố giữ chặt.

"Tôi sắp c.h.ế.t rồi, nằm cạnh tôi đi, ở bên tôi."

"Chưa thấy ai trước khi c.h.ế.t lại có nhiều yêu cầu như anh."

"Tôi không giống ai, tôi là một xác sống mang đầy oán khí trăm năm." Nghe giọng điệu này của anh ấy, có vẻ còn rất tự hào.

Tôi nằm cạnh anh, nhẹ thở ra một hơi.

Tôi, một quỷ sai, cả ngày cúi đầu phục tùng, giờ còn phải hy sinh nhan sắc để nằm cạnh anh. Thời Cố đưa tay ôm eo tôi, tôi cảm thấy không thoải mái, vặn vẹo người một chút: "Đừng có quá đáng thế."

Anh ấy chỉ cười khẽ. Rồi tôi nhìn anh ngửa đầu, cho thuốc vào miệng, uống với nước, từ từ nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Cả phòng im lặng.

Hơi thở của Thời Cố đều đặn, tôi biết anh sẽ c.h.ế.t dần c.h.ế.t dần.

Nhìn gương mặt anh khi ngủ, tôi cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Chả trách trong chuyện, Niệm Tiểu Tiên lại yêu Ninh Thái Chân.

Những người đàn ông si tình thế này, thật sự có sức hút.

Tôi khẽ rùng mình, nhân lúc anh không biết, cúi xuống hôn lên đôi môi của Thời Cố.

"Tôi nghe nói tôi giống với Vương Hoãn, cô ấy không c.h.ế.t thì anh không thể làm quỷ phu quỷ thê với cô ấy, chi bằng tôi chịu thiệt, giúp anh thực hiện tâm nguyện."

"Đánh lén tôi hả?" Lời tôi chưa dứt, đột nhiên nghe thấy giọng Thời Cố.

Tôi hoảng hốt suýt nhảy dựng lên: "Anh, anh c.h.ế.t rồi sao? Sao nhanh thế!"

"Để c.h.ế.t nhanh, tôi đổi nước lọc thành thuốc trừ sâu rồi uống cùng thuốc an thần." Anh ấy nhìn tôi: "Cũng may là c.h.ế.t nhanh, không thì đã bị cô lợi dụng mà không biết rồi."

Anh muốn c.h.ế.t đến mức nào mà lại uống hai loại thuốc cùng lúc thế.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333

"Trước đây anh cũng hôn tôi, tôi, tôi chỉ muốn trả lại cho anh thôi!"

Thời Cố "ừ" một tiếng.

Thái độ gì đây? Không tin tôi sao!

Tôi giận dữ: "Anh bây giờ chỉ là một quỷ nhỏ bình thường, tôi là quỷ sai, anh phải tôn trọng tôi!"

Thời Cố khẽ nhếch miệng, nắm lấy tay tôi "Ừ" một tiếng, coi như là đáp lại.

"Đừng có làm thân với tôi nữa." Tôi giả vờ muốn rút tay ra, nhưng Thời Cố không buông: "Vừa nãy không phải muốn làm quỷ phu quỷ thê với tôi sao?"

Anh ta còn nghe thấy cả cái này! Thật là không muốn sống nữa!

Sau khi Thời Cố chết, theo di chúc, trái tim của anh sẽ được ghép vào cơ thể Vương Hoãn.

Qua lớp kính phẫu thuật, linh hồn của tôi và anh chứng kiến toàn bộ quá trình phẫu thuật.

Khi trái tim đẫm m.á.u của Thời Cố được lấy ra, không biết vì sao, toàn thân tôi bỗng cảm thấy như có một luồng m.á.u nóng chảy vào.

Sau đó, trái tim được ghép vào cơ thể Vương Hoãn, tôi cảm thấy n.g.ự.c mình như đầy đặn hơn một chút so với trước.

"Thời Cố, tôi hình như có chút không ổn." Tôi khẽ liếc mắt, Thời Cố siết c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn.

"Tam Tam, dẫn tôi về địa phủ đi." Thời Cố mỉm cười: "Tôi sẽ là linh hồn cuối cùng mà em dẫn dắt trong sự nghiệp quỷ sai trăm năm của em."

Linh hồn cuối cùng?

Ý gì đây?

Nhưng tôi không kịp hỏi, vì khi tôi bước đi, trái tim đột nhiên đau nhói. Tôi dùng tay ôm chặt lấy, cơn đau không giống như những gì tôi tưởng tượng, hoàn toàn khác biệt.

Cố gắng giữ thăng bằng, tôi và Thời Cố bước vào cổng địa phủ, cảm giác đau đớn trong tim càng mạnh mẽ khiến tôi mất đi ý thức.

Trước khi bất tỉnh, tôi như nghe thấy tiếng Thời Cố.

"Tam Tam, tôi đã trả lại trái tim cho em, lần này em phải sống thật tốt."

Khi tôi tỉnh lại lần nữa đã thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Không khí trong phòng có mùi thuốc sát trùng, bên tai có tiếng "tí tách", là tiếng máy theo dõi sự sống.

Cả người tôi, không chỗ nào là không đau.

Tôi là quỷ, sao có thể cảm thấy đau?

Trong lúc tôi còn đang hoang mang thì cửa phòng mở ra, một bóng dáng quen thuộc bước vào.

Tôi nhận ra, đó là một y tá đã hỗ trợ Thời Cố làm phẫu thuật trước đây.

"Thức dậy rồi? Lần này khá ổn, thời gian ngủ rất ngắn. Em yên tâm, ca ghép tim rất thành công."

Cô ấy đang nói gì vậy?

Ca phẫu thuật thành công, phản ứng đào thải?

Tôi cố gắng mở miệng, nhưng không thể cử động nổi.

Cô ấy cười: "Không vội, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày nữa có sức rồi nói chuyện."

Khi cô ấy rời đi, ánh mắt tôi liếc quanh phòng, rồi dừng lại ở một tờ giấy dán trên cạnh giường.

Trên đó viết hai chữ: Vương Hoán.

Vương Hoãn?

Mắt tôi hơi động, tôi cố gắng cử động ngón tay, nó còn sống.

Chỉ là tôi... đã trở thành Vương Hoán?
 
Tay Nắm Tay Rời - Guava
Chương 7: 9: Tôi muốn gặp anh ấy



9.

Tôi nằm viện suốt hai tháng. Bác sĩ nói tôi hồi phục rất nhanh, các chức năng cơ thể không hề có dấu hiệu đào thải.

Tôi hỏi họ, liệu trong bệnh viện có bác sĩ nào tên là "Thời Cố" không. Nhưng tất cả đều nói chưa từng nghe qua cái tên đó.

Tôi lại hỏi, trái tim trong lồng n.g.ự.c tôi rốt cuộc đến từ đâu. Họ nói là do một tổ chức từ thiện cung cấp, thông tin cụ thể không rõ.

Tôi là một cô nhi mắc bệnh tim bẩm sinh, cha mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi đang đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho tôi. Sau khi nhận được tin, tôi lên cơn đau tim rồi được đưa vào bệnh viện. Nhờ sự giúp đỡ của một tổ chức từ thiện, ca ghép tim đã thành công.

Câu chuyện nghe có vẻ hoàn chỉnh, nhưng tại sao lại không có sự tồn tại của Thời Cố?

Không ai quen biết anh ấy, thậm chí chưa từng nghe qua cái tên này.

Trong sự mơ hồ, tôi không còn phân biệt được cuộc sống trăm năm làm quỷ sai của mình là thật hay giả nữa...

Ngày tháng dần trôi qua. Một ngày nọ, khi tôi đến hiệu sách mua sách, bỗng nghe thấy ai đó gọi: "Mộng Tam?"

Cái tên khiến n.g.ự.c tôi thắt lại, tôi vô thức quay đầu. Một chàng trai mặc áo thun đen, quần đen, đội mũ lưỡi trai vẫy tay với tôi.

Một ký ức nào đó chợt được kích hoạt, tôi có chút không dám tin: "Lão Lưu?"

"Đúng rồi, em không quên anh nhỉ." Lão Lưu phấn khích chạy tới: "Không ngờ đứa không tim không phổi như em thật sự thoát khỏi địa phủ rồi."

Thì ra tất cả không phải là mơ.

Lão Lưu nhìn tôi đầy kinh ngạc: "Cơ thể sống của em ở nhân gian, thật sự giống hệt em ngoài đời." Nói xong, anh ấy gãi đầu: "Haiz, xem anh nói kìa. Nếu không giống thì em cũng chẳng thể hoàn dương được, đúng không?"

Ý này là sao?

Thấy biểu cảm của tôi, Lão Lưu hỏi thêm: "Sao thế, em không biết à? Cứ mỗi trăm năm sẽ có hai người giống nhau xuất hiện, nếu tìm được người phù hợp có thể hoán đổi linh hồn đấy."

Tôi không biết.

Chợt, tôi nhớ lại lời Thời Cố từng nói... anh ấy đã tìm kiếm người này suốt trăm năm.

Lúc đó anh ấy tìm cô ấy, hay là tìm... tôi?

Có gì đó nghẹn lại trong ngực, câu trả lời gần ngay trước mắt. Chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, tôi hỏi Lão Lưu: "Sao anh ăn mặc thế này?"

Trước đây chúng tôi đều mặc áo choàng dài đen, quê mùa vô cùng.

"Lãnh đạo mới lên thay đổi quy định đấy." Lão Lưu cười toe toét: "Đây là trang phục mùa hè, phong cách giản dị. Mùa đông mới ngầu, còn có áo choàng kiểu ma cà rồng, đi trên phố nổi bật lắm."

"Anh nói giống cái gì cơ?"

"Ma cà rồng..."

Tim tôi bắt đầu đập thình thịch: "Lãnh đạo mới của các anh tên là gì?"

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333

"Ồ, em cũng quen đấy." Lão Lưu tiến lại gần: "Thời Cố, chính là bác sĩ năm xưa đó. Anh đã nói rồi mà, người ta không phải dạng vừa đâu. Em hành anh ta chết, quay đầu anh ta xuống địa phủ làm lãnh đạo luôn..."

Những lời sau đó tôi không còn nghe rõ.

Thời Cố.

Anh ấy nói Thời Cố.

"Tôi muốn gặp anh ấy." Tôi nắm lấy Lão Lưu, nhưng chỉ chạm vào khoảng không.

Tôi cuống đến mức dậm chân.

"Em tìm anh ấy làm gì, định mách tội anh à?" Có lẽ Lão Lưu nhớ lại mấy chuyện xấu lúc trước khi còn ở âm phủ, lùi lại nửa bước, cảnh giác: "Người và ma khác biệt, anh khuyên cô nương nên tự trọng, đừng dính dáng tới quỷ sai bọn tôi."

Sau đó anh ta cười ranh mãnh: "Em cứ sống yên ổn ở dương gian, anh làm xong nhiệm vụ có khi cũng đầu thai. Đến lúc đó, gặp lại phải gọi em là cô nhỏ đấy."

Lão Lưu không trò chuyện thêm nữa, lặng lẽ biến mất giữa phố xá.
 
Tay Nắm Tay Rời - Guava
Chương 8: 10: Em muốn anh sống hay chết? (Hoàn)



10.

Sau khi trở về, tôi đã xem lại toàn bộ sự việc, cảm thấy có rất nhiều điểm nghi vấn.

Thời Cố có một người vợ đã qua đời cách đây một trăm năm, trái tim của cô ấy bị ai đó lấy đi. Thời Cố mang theo oán khí sống thêm một trăm năm, luôn tìm cách giúp vợ mình tìm lại cơ hội đầu thai.

Sau đó, anh ấy gặp Vương Hoãn, một cô gái có ngoại hình giống tôi. Và rồi anh ấy liều mạng cứu sống Vương Hoãn, thay trái tim của mình cho cô ấy, cuối cùng tôi lại sống lại trong cơ thể của Vương Hoãn.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333

Trái tim bắt đầu đập, vậy chẳng phải tôi là... vợ của Thời Cố sao?

Tôi đã uống canh Mạnh Bà, không còn nhớ gì về quá khứ. Nhưng sao tôi lại cảm thấy như có một tình cảm đặc biệt với Thời Cố thế này.

Người mà chúng tôi đã hẹn ước trăm năm, có phải là Thời Cố không?

Tôi không thể ngồi yên, đột nhiên tôi muốn gặp Thời Cố.

Một nỗi điên cuồng thôi thúc tôi phải gặp anh ấy. Trong lòng có quá nhiều bí ẩn cần anh giải đáp. Nhưng người bình thường làm sao có thể gặp được quỷ sai?

Tôi nghĩ đến cái chết...

Cầm d.a.o mổ, tôi nhắm vào n.g.ự.c mình chuẩn bị định tự đ.â.m vào, nhưng đột nhiên tay tôi buông lỏng, d.a.o "loảng xoảng" rơi xuống đất.

Có điều... không có ai.

Tôi không bỏ cuộc, lại thử lần nữa, kết quả vẫn như cũ.

"Có phải là anh không?" Tôi hét lên với không khí: "Thời Cố, tôi biết là anh, ra đây đi."

Không có ai đáp lại.

Nước mắt tôi lăn dài trên má, tôi lắc đầu dữ dội: "Nếu tôi là vợ anh, tại sao anh phải cứu tôi sống lại như thế? Chúng ta có thể cùng nhau ở dưới âm gian, sống mãi không rời xa nhau... chẳng phải tốt hơn sao?"

Chúng ta không còn trái tim nữa, không thể siêu sinh, chẳng phải là tốt sao.

Thời Cố không xuất hiện.

Tôi không biết vì sao anh ấy không xuất hiện. Nhưng sau ngày đó, tôi không còn nghĩ đến chuyện tự sát nữa.

Thời Cố đã cứu tôi, tôi không muốn anh hao phí trăm năm tâm huyết.

Thân xác này của tôi 19 tuổi, tôi bắt đầu đi học như những bạn đồng lứa.

Trong thời gian đó, có rất nhiều người theo đuổi tôi, nhưng tôi đều không đồng ý.

Bởi vì trong lòng tôi, có một con quỷ.

Tôi sẽ đợi đến khi mình chết, xuống dưới đó đoàn tụ với anh ấy.

Vài năm sau, tôi tốt nghiệp đại học. Tôi cùng bạn bè đi du lịch sau tốt nghiệp, đến bảo tàng thành phố N.

Trong phòng triển lãm có treo một bức tranh, là một bức ảnh thời kỳ Dân Quốc. Bức tranh vẽ một bác sĩ mặc áo choàng trắng, đang chữa trị cho một binh sĩ bị thương trong một cái lều.

"Hoán Hoán, cậu nhìn xem, bác sĩ này thật đẹp trai!" Bạn tôi gọi tôi, chỉ vào bức tranh la lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn, tim tôi chợt nghẹn lại.

"Đây là bác sĩ nổi tiếng thời Dân Quốc." Cô hướng dẫn viên đi đến, nói với chúng tôi: "Đây là chuyên gia ngoại khoa tim mạch đầu tiên của đất nước, ông ấy từng học ở nước ngoài rồi trở về để phục vụ đất nước, rất nổi tiếng. Chỉ có điều sau đó..."

Bạn tôi hỏi: "Sau đó thế nào?"

"Sau đó, vì tài năng y thuật của ông ấy nên đã bị bắt làm tù binh. Quân đội nước ngoài đe dọa ông phải làm phẫu thuật tim cho một tướng lĩnh của kẻ địch, nhưng ông kiên quyết không nhượng bộ. Để ép buộc ông, họ đã trói vợ ông và rút trái tim vợ ông ngay trước mặt ông..."

Cô hướng dẫn viên giọng điệu trầm buồn: "Nhưng vợ ông ấy cũng là một người yêu nước, dù bị d.a.o đ.â.m vào vẫn không khuất phục, cười nói rằng mình c.h.ế.t cũng là c.h.ế.t có ý nghĩa."

Bạn tôi mắt đỏ hoe: "Sau đó thì sao, vợ ông ấy có thật sự c.h.ế.t không?"

"Chết rồi." Cô hướng dẫn viên lắc đầu, rồi nhìn vào bức ảnh đen trắng cũ: "Bác sĩ này sau đó cũng không rõ tung tích, không ai biết ông ấy đi đâu, không biết có phải cùng vợ ông ấy đi luôn không."

Tôi không thể ngồi thêm nữa: "Tôi đi vệ sinh một chút."

"Có chuyện gì vậy?"

Ngực tôi như bị một đám lửa dồn vào, lúc này tôi hoàn toàn không thể thở nổi.

Ký ức ập đến, ngay cả canh Mạnh Bà cũng không thể ngăn được.

Tôi cúi đầu chạy ra ngoài, đột nhiên va phải ai đó: "Xin lỗi."

Tôi vội vàng xin lỗi, ngẩng đầu nhìn đối phương và ngẩn người. Người tôi va phải mặc áo phông trắng, đeo khẩu trang y tế màu xanh trời, chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài.

Ánh mắt anh có vẻ đang cười: "Cô gái, cẩn thận chút nhé. Lần này mà c.h.ế.t rồi, chẳng có ai dẫn đường đâu."

Tôi nhìn anh, mắt đỏ ngầu, nước mắt rơi xuống đất.

"Anh..." Tôi lắp bắp mãi không thốt nên lời.

Cuối cùng anh cũng không kìm được nữa, ôm tôi vào lòng: "Diêm Vương không giữ anh lại. Xin lỗi, để bà xã phải đợi rồi."

Nước mắt tôi tràn như vỡ đê, sờ từ trên xuống dưới sờ cơ thể anh ấy: "Anh, anh bây giờ là sống hay chết?"

"Em muốn anh sống hay chết?"

Cả hai đều được.

Chỉ cần có thể ở bên nhau, đều được.

Thời Cố cười, hôn lên những giọt nước mắt của tôi: "Anh làm bác sĩ một trăm năm, tích đức làm việc thiện. Những người anh cứu còn nhiều hơn số linh hồn em đã dẫn đi khi làm quỷ sai, sao Diêm Vương lại không cho em chút phúc báo để có được một trái tim chứ?"

Về sau, tôi hỏi Thời Cố, tại sao không làm một đôi quỷ vợ chồng không có trái tim.

Anh trả lời, vì muốn đưa tôi cảm nhận gió xuân, mưa hè, lá rụng mùa thu cùng tuyết rơi mùa đông.

"Giờ tôi có thể chạm vào em, đưa em đi ngắm nhìn từng góc đất góc trời trên thế gian này, sống đàng hoàng từng ngày, làm quỷ thì đâu bằng làm người."

Đúng vậy, làm quỷ thì đâu bằng làm người.

Thời Cố hôn lên đầu tôi: "Ở kiếp này, chúng ta sẽ sống thật tốt."

Xa rời chiến tranh, ồn ào, lần này chúng tôi cuối cùng cũng có thể sống bên nhau, sống thật tốt.

(Hoàn).
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back