Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tặng Người Một Nhành Xuân

Tặng Người Một Nhành Xuân
Chương 20



Nói chuyện chưa được đôi ba câu, Nhạc Mạc đã nói mình phải đi. Hắn bảo chiều nay phải có mặt để tiếp đãi sứ đoàn Địch Nhung, phải quay về xử lý một ít chuyện. Tào Đình Bách tiễn hắn ra tận cửa, trên đường lại hỏi: "Vậy ngươi cố ý chạy một chuyến tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Không có chuyện thì ta không thể đến sao?" Nhạc Mạc tựa hồ đã sớm quên mất bộ dáng khóc lóc chật vật của mình hôm trước, lúc này đây nghe vậy ngược lại còn mỉm cười, nói: "Ta mang đến cho ngươi và Niệm Dung một hai bộ xiêm y, nhờ Vương Thuẫn thu giữ lại rồi. Hôm nay có thể mặc thử, nếu không vừa ta sẽ sai người sửa lại những bộ khác."

"Y phục?" Tào Đình Bách càng lấy làm kinh ngạc, "Ta có..."

"Ta thấy những tấm áo lót trong phủ của ngươi toàn được làm bằng vải dày, mặc ở Tây Bắc thì không sao nhưng ở Kinh thành vào mùa hạ thì nóng nực lắm. Bây giờ trong kinh thành vào mùa hè người ta đều mặc y phục được may bằng vân lụa, ta liền đặt may một vài bộ cho hai người." Nhạc Mạc đưa tay chỉ mặt trời chói chang ngoài hành lang, "Trời đã oi bức thế này rồi, mấy hôm nay ngươi không thấy nóng sao?"

Tào Đình Bách tạm dừng, không nói cho Nhạc Mạc rằng mình đã quen sinh hoạt trong quân doanh, lúc không có hắn ở đây thì ngay cả y phục cũng chẳng thèm mặc. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: "Sao ngươi biết y phục lót của ta toàn là vải dày?"

"Trước khi ngươi trở về ta đã từng thấy Niệm Dung mặc rồi. Ta hỏi nó có nóng hay không, nó liền kể cho ta nghe hết. Còn nói trên dưới phủ tướng quân đều như vậy. Hai cha con các ngươi, chẳng ai chịu tốn chút tâm tư cho bản thân mình cả."

Thật ra Nhạc Mạc đối với bản thân cũng chưa từng để tâm, từ nhỏ đã có tỷ tỷ chăm sóc, sau này làm quan lại có quản gia và hạ nhân hầu hạ, nào phải tự mình lo lắng chuyện ăn mặc như thế này. Chỉ là mỗi lần đến chỗ của Tào Đình Bách, đôi mắt của hắn liền trở nên sáng suốt lạ thường, đặc biệt đi hỏi người ta may y phục mùa hè bằng vải gì mới là mát nhất, kiểu dáng thế nào mới là thịnh hành nhất... Hận không thể khiến hai cha con họ từ ăn mặc cho đến đồ dùng cũng giống như nhà hắn vậy.

Nhạc Mạc thoả sức mua sắm linh tinh mà chẳng nghĩ ngợi gì, đến khi những món đồ đã chuẩn bị đâu vào đấy lần lượt ồ ạt được đưa đến phủ Tướng quân, ngay cả người thường hay đến chơi như Viên Dã cũng nhận ra vị "Nhạc đại nhân" chưa từng gặp mặt này không bình thường. Cho đến một ngày, Viên Dã tình cờ đụng phải Nhạc Mạc đang mang đồ tới đặt ở trong phòng.

Tào Đình Bách thuận tiện giới thiệu hai người với nhau, nhờ đó Viên Dã mới biết được đây chính là Đại Lý Tự khanh tiền nhiệm Nhạc đại nhân, người đã từng giúp Tào Đình Bách giải được oan khuất, Viên Dã lập tức quỳ gối xuống muốn dập đầu tạ ơn. Nhạc Mạc bị doạ lùi hẳn về sau hai bước, vội vàng định đỡ người dậy, quay đầu nhìn về phía Tào Đình Bách cầu cứu. Tào Đình Bách một tay kéo Viên Dã đứng lên, thấy trên trán hắn ta toàn là mồ hôi lẫn theo bụi cát, liền rút khăn tay đưa qua: "Lau đi."

Viên Dã lung tung lau trán, trong mắt vậy mà ươn ướt lệ, lại cúi đầu hành lễ thật sâu với Nhạc Mạc: "Đa tạ đại nhân đã cứu mạng tướng quân nhà ta, lại còn chăm sóc ngài ấy như vậy. Sau này đại nhân có gì sai khiến, Viên Dã nhất định sẽ vì tướng quân mà báo đáp không chối từ!"

Nhạc Mạc lúng ta lúng túng, trong lòng thầm nghĩ lời cảm kích này nói không tồi, nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì lời này có ý là: Tướng quân là người nhà của hắn ta, còn mình thì lại bị xếp thành người ngoài. Lại nhìn kỹ Viên Dã, tuy làn da có đen sạm một chút nhưng mày cao mắt sáng, tứ chi rắn rỏi, vừa nhìn đã biết là một thiếu niên khoẻ mạnh thường cưỡi ngựa rong ruổi trên thảo nguyên. Nghĩ đến việc đêm đó người này đã cùng Tào Đình Bách uống rượu tâm sự suốt đêm, lại còn ngủ luôn trên giường của y, trong lòng không khỏi hụt hẫng.

Hắn miễn cưỡng cười một cái đáp lại, lại thấy Tào Đình Bách ném một quả sơn trà vào đầu Viên Dã, cười mắng: "Không biết lớn nhỏ gì cả, ngươi mới mấy tuổi đầu, không được xen vào chuyện của người lớn!"

Viên Dã ôm đầu, nhặt quả sơn trà lên, bất mãn nói: "Ta đã 20 rồi!"

"20 cũng chỉ là tiểu tử thôi." Tào Đình Bách mặc kệ hắn ta cãi bướng, chỉ xua tay bảo Viên Dã mau mau quay về tiêu cục làm việc.

Trong sân cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Tào Đình Bách thấy Nhạc Mạc vẫn ngẩn người đứng đó, còn tưởng hắn bị lễ nghi quá mức của Viên Dã dọa sợ, bèn vỗ nhẹ vai hắn, nói: "Tiểu tử đó vốn đã ầm ĩ như vậy rồi. Hai năm nay đi theo tiêu cục, ta còn tưởng nó đã chín chắn hơn, ai ngờ vẫn cái tính bộp chộp như vậy, làm Kính Viễn chê cười rồi."

"À... không..." Nhạc Mạc lấy lại tinh thần, trái lương tâm nói: "Hắn cũng... khá tốt."

Tào Đình Bách mỉm cười nhìn hắn.

Nhạc Mạc lại cả gan hỏi: "Trước khi hắn rời khỏi phủ tướng quân, là người thế nào với ngươi?"

Câu này thật khiến Tào Đình Bách khó trả lời, y ngẫm nghĩ: "Cũng xem như nửa cái đệ đệ. Ban đầu hắn nói muốn làm thân binh của ta, tiếc là bản thân hắn luyện công quá muộn, không làm thân binh được, ta mới định để hắn luyện tập từ từ. Kết quả hắn không nói không rằng đã gia nhập tiêu cục, đi theo người ta vận tiêu rồi."

Nhạc Mạc lại hỏi: "Hai hôm trước tướng quân cùng hắn uống rượu trò chuyện, có hỏi hắn vì sao lại đi hay không?"

"Hỏi rồi. Hắn nói khi đó nhất thời bốc đồng, muốn đi khắp nơi ngắm nghía một phen, lại sợ không làm binh nữa thì sẽ bị ta mắng nên mới trộm bỏ đi." Tào Đình Bách vừa nói vừa lại muốn nện cho tên tiểu tử kia một quyền, nghĩ tới lại bật cười, "Tuổi trẻ không an phận là chuyện thường tình, bây giờ hắn có thể sống tốt là được."

"...Vậy tướng quân cũng nghĩ ta như vậy sao?"

Tào Đình Bách ngẩn ra, "Cái gì?"

"Tuổi trẻ không an phận, cho nên chưa đến một năm đã hỏi ta có tìm được người nào khác vừa ý hay không."

Tào Đình Bách không trả lời.

Y xác thực đã từng nghĩ như vậy. Mặc dù khi còn đảm nhiệm chức Đại Lý Tự khanh và Án sát sứ, Nhạc Mạc đều làm việc rất tốt, nhưng đối với chuyện tình cảm, Tào Đình Bách vẫn cho rằng hắn chưa đủ chín chắn.

Thấy y trầm mặc, Nhạc Mạc liền thay đổi đề tài: "Ta đã phái người đưa y phục đến rồi, tướng quân mặc đã quen chưa?"

Tào Đình Bách gật đầu.

"Phương thuốc trà mát kia, tướng quân có dùng qua không?"

Tào Đình Bách nghĩ đến loại nước trà mà mình đã uống trong hai hôm nay, quả thật thanh mát giải nhiệt rất tốt, gật đầu.

Không đợi Nhạc Mạc tiếp tục hỏi, trong lòng Tào Đình Bách đều nhớ lại tất cả những gì hắn đã làm vì mình, từ việc chuẩn bị đồ dùng đưa vào cung cho Tào Niệm Dung, đến chiếc xe ngựa được cải tạo thêm lớp chắn che mát, rồi đến cả túi thơm trừ muỗi trong phòng... Tào Đình Bách hồi kinh chưa đầy một tháng, mỗi một góc nhỏ trong cuộc sống của y đều có dấu vết của Nhạc Mạc.

Y đang được bao bọc trong sự chu đáo và dịu dàng của một người si tình trẻ tuổi, bản thân còn có thể nói người kia chưa đủ chín chắn sao?

Vậy còn chính mình thì sao?

Tào Đình Bách luôn tự nhủ với lòng chỉ xem Nhạc Mạc như là bằng hữu, là huynh đệ, là tri kỷ... Nhưng nếu đổi thành một người khác, chỉ vì một lần rơi nước mắt hôm đó thì y cũng sẽ để cho họ dễ dàng chen chân vào cuộc sống của mình và Dung Nhi đến mức này sao?

Không.

Đáp án là không thể.

Không phải bởi vì Nhạc Mạc rơi lệ nên y mềm lòng.

Mà là bởi vì người rơi lệ là Nhạc Mạc nên y mới mềm lòng.

Tào Đình Bách nhìn về phía Nhạc Mạc, giờ phút này trong đôi mắt trong trẻo của người kia không còn nước mắt nữa nhưng vẫn đang nhìn mình chăm chú, bỗng nhiên ánh mắt đó cong lên, "Đêm nay là lễ hoa đăng, tướng quân có thời gian cùng ta đi dạo một chuyến không?"

Tào Đình Bách trầm mặc một lát: "Được."

"Không có thời gian cũng đúng... Tối nay Niệm Dung hồi phủ rồi đúng không—" Nhạc Mạc bỗng ngừng lại, không thể tin mà nhìn về phía Tào Đình Bách: "Tướng, Tướng quân, à không, Thủ Thanh... ngươi nói...?"

"Được." Bộ dạng kinh hoảng đến mức nói năng lộn xộn ấy thực sự có chút buồn cười, nhưng Tào Đình Bách không cười, y rất nghiêm túc nói: "Sáng nay Dung Nhi đã nói sẽ hẹn bằng hữu cùng đi chơi rồi. Ngươi cứ ở lại đây dùng bữa, đợi trời tối chúng ta cùng đi."

Nhạc Mạc tất nhiên đáp ứng.

Nhưng hắn làm sao mà nuốt trôi cơm cho được.

Đầu óc Nhạc Mạc lúc này chỉ còn quanh quẩn một chuyện — Tào Đình Bách đã đồng ý cùng hắn đi ngắm lễ hoa đăng. Hắn chỉ muốn hỏi vị đại tướng quân quanh năm trấn thủ Tây Bắc không hiểu phong tình này có biết ý nghĩa của việc đồng ý đi lễ hoa đăng với một người có tình ý với mình là gì không.

Nhưng hắn lại không dám hỏi.

Hắn sợ một khi Tào Đình Bách biết rồi thì sẽ không muốn đi cùng hắn nữa.

Tào Đình Bách đè tay cầm đũa Nhạc Mạc lại: "Ngươi từ lúc cầm đũa tới giờ, đã ăn không dưới 4-5 đũa không khí rồi."

"À... Nga... Ta... Ta chỉ là..."

Lúc này đến cả nói chuyện bình thường cũng không được nữa, gương mặt đỏ bừng như tôm luộc, một câu giải thích cũng không nói nên lời.

Tào Đình Bách nhẹ nhàng thở dài, cũng đặt đũa xuống.

Nhạc Mạc nháy mắt lạnh sống lưng, cũng giống y nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn.

"Ta vốn định đợi đến cuối lễ hoa đăng rồi mới nói với ngươi," Tào Đình Bách đứng dậy, bước tới bên cửa sổ kéo tấm màn lại, "Nhưng nếu không nói rõ sợ là người sẽ mất hồn mất vía suốt cả đêm mất." Y vừa quay đầu lại đã thấy Nhạc Mạc cũng đứng dậy, lặng lẽ theo sau mình.

Tào Đình Bách bật cười, lại thấy vẻ mặt thấp thỏm chờ mong của Nhạc Mạc, y thôi không cười nữa, duỗi tay chạm vào môi hắn: "Há miệng."

Nhạc Mạc không hiểu rõ, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, đầu lưỡi bên trong như ẩn như hiện.

Tào Đình Bách đưa ngón trỏ đè lên môi dưới của Nhạc Mạc, thử đưa một đốt ngón tay vào miệng của đối phương: "l**m."

Toàn thân Nhạc Mạc lập tức cứng lại, sắc mặt càng lúc càng đỏ, nhưng hắn không phản kháng, dùng đầu lưỡi cuốn lấy đầu ngón tay nam nhân, nhẹ nhàng chậm rãi l**m từng chút một.

Tào Đình Bách rất nhanh liền rút tay về, mang theo một tia chất lỏng trong suốt.

Chậu nước rửa tay trước khi dùng bữa vẫn còn đặt trên chiếc ghế đẩu bên cạnh, y xoay người rửa tay, âm thầm xác nhận lại lòng mình —

Y thật sự không chán ghét Nhạc Mạc.

Lần trước khi người kia bất chợt lao tới vươn đầu lưỡi chạm vào môi mình, cho dù chỉ trong chớp mắt nhưng Tào Đình Bách cũng không phản cảm.

Còn lần này... Thậm chí cũng cảm thấy thích.

Vậy nên Tào Đình Bách không còn do dự nữa, nắm lấy gương mặt đã đỏ bừng của nam tử trẻ tuổi, dưới ánh mắt đang lo sợ bất an của đối phương, cúi đầu hôn xuống.
 
Tặng Người Một Nhành Xuân
Chương 21



Ban đầu chỉ định chạm môi nhẹ nhàng rồi rời khỏi, thế nhưng chẳng biết từ lúc nào tay của Nhạc Mạc đã vươn lên nắm lấy cổ tay Tào Đình Bách, không cho y rút lui.

Tào Đình Bách dừng một chút rồi dứt khoát đem bàn tay đang đặt trên gương mặt người kia chuyển ra sau đầu, cúi người hôn sâu hơn.

Nhạc Mạc ngây ngô như một khúc gỗ, vụng về đáp lại nam nhân nhưng không sao nắm được điểm mấu chốt, trong thời gian môi lưỡi quấn quýt lấy nhau thì quên cả hô hấp, nếu không nhờ cánh tay vững chãi của đại tướng quân đỡ cho thì đã sớm ngã khuỵu xuống đất rồi.

Tào Đình Bách vốn chỉ muốn cho Nhạc Mạc một liều thuốc trấn an, nào ngờ kết quả lại khiến cho người ta thần trí lâng lâng, hồn phách cũng bay đi mất. Mãi đến lúc bước lên bậc thang ở Vọng Hoa Các để ngắm hoa đăng, bất ngờ đụng phải Nhạc Dao, Nhạc Mạc vẫn còn chưa hoàn hồn lại được. Vẫn là Tào Đình Bách chủ động dừng bước, kéo hắn một phen: "Nhạc cô nương."

"À... Tỷ, tỷ tỷ." Nhạc Mạc chợt bừng tỉnh, nhìn sang bên cạnh tỷ tỷ mình lại thấy không có ai, ngạc nhiên hỏi: "Tỷ... tỷ đi xem hoa đăng một mình sao?"

Đôi mắt xinh đẹp của Nhạc Dao nhìn hai người, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Đệ với Tào tướng quân đây là...?"

Vết thương trên trán của Nhạc Mạc sau buổi vấn đáp trước mặt Thánh thượng đã rõ rành rành, làm sao thoát khỏi ánh mắt của Nhạc Dao. Huống chi từ lúc Tào Đình Bách hồi kinh, không biết đệ đệ của mình đã dâng tặng bao nhiêu lễ vật quý giá đến phủ tướng quân, gần đây còn lo luôn cả chuyện ăn mặc cho người ta nữa, nhìn thế nào thì cũng không giống như chỉ vì giúp Tào Đình Bách tránh khỏi sự ghép đôi với Trưởng công chúa mà thôi.

Nhưng Tào Đình Bách là người đã có thê có tử, tuy rằng phu nhân của y đã mất, nhưng nhìn qua cũng không giống như người sẽ động tâm với nam nhân. Chỉ có khả năng là đệ đệ đáng thương của nàng đơn phương si tình.

Nào ngờ trong thời khắc đặc biệt như ngày hôm nay, hai người lại không chút che đậy gì mà cùng nhau xuất hiện ngoài phố ...

"Đệ với tướng quân..." Nhạc Mạc đầu óc vẫn còn mơ hồ, ấp úng nói được mấy chữ lại quay sang nhìn Tào Đình Bách, hắn lo lắng y không muốn công khai quan hệ giữa hai người.

Tào Đình Bách vỗ nhẹ lưng Nhạc Mạc trấn an, nhìn Nhạc Dao nói: "Nhạc cô nương yên tâm, ta sẽ không phụ lòng tâm ý của Kính Viễn."

Tác phong thẳng thắn như vậy ngược lại khiến cho Nhạc Dao cảm thấy hổ thẹn vì những lo lắng vừa rồi của mình — dù gì thì Tào Đình Bách cũng là Trấn quốc Đại tướng quân chiến công lẫy lừng, còn đệ đệ của nàng chỉ là một Lễ bộ Tả Thị Lang không có thực quyền. Nếu muốn lừa gạt thì chỉ sợ đệ đệ nàng mới là người làm lỡ đường phong hầu bái tướng của người ta thôi.

Thế nên càng nhìn vị Tào tướng quân mà mình vốn đã kính trọng từ lâu, Nhạc Dao lại càng áy náy, liền mời y vào phòng mình, lấy trà thay rượu kính đại tướng quân một chén, dịu dàng nói: "Tào tướng quân, đệ đệ ta còn trẻ, lại bị ta và quản gia Tề thúc chiều hư từ nhỏ, trong nhà tính tình vô lại, nếu đệ ấy có điều gì không đúng, ngài cứ việc thay ta dạy dỗ đệ ấy."

Trẻ tuổi là sự thật, ở nhà tính tình vô lại... cũng là thật luôn, chỉ là chưa bao giờ dám lộ ra trước mặt Tào Đình Bách.

Tào Đình Bách nghe lời nàng nói tha thiết chân thành, thế là dùng ánh mắt có phần nghi ngờ nhìn qua Nhạc Mạc.

Nhạc Mạc vừa xấu hổ vừa lúng túng, đang định phản bác thì nghe Tào Đình Bách cười cười: "Nhạc cô nương đừng lo. Ta ngược lại cảm thấy hắn quá hiểu chuyện, nếu có thể chịu làm nũng với ta một chút thì hay biết mấy."

Nhạc Mạc nghe xong cảm thấy đỉnh đầu như sắp bốc khói.

Hôm nay là ngày gì vậy? Tào Đình Bách không chỉ đáp lại tình ý của hắn mà còn bằng lòng đứng ra nói tốt cho hắn trước mặt Nhạc Dao... Nhạc Mạc lâng lâng nắm tay Tào Đình Bách đứng bên cửa sổ ngắm hoa đăng, ngắm một hồi mới chậm rãi tiêu hóa được đoạn đối thoại vừa rồi, vội vàng quay lại nhìn Tào Đình Bách để chứng thực: "Vừa rồi ngươi nói là thật ư?"

Tào Đình Bách nhất thời chưa hiểu: "Cái gì là thật?"

"Ngươi nói... sẽ không cô phụ ta, còn nói cảm thấy ta hiểu chuyện, bằng lòng để ta làm nũng với ngươi một chút?" Nhạc Mạc càng hồi tưởng lại càng cảm thấy không đúng, ánh mắt có chút ảm đạm: "Được rồi, ta đã hiểu. Ngươi chỉ muốn để tỷ tỷ ta yên lòng." Tự ngược xong lại tự an ủi: "Dù sao thì hôm nay chúng ta cũng mới bắt đầu, đợi về sau lâu dài hơn—"

"Ta nói thật." Tào Đình Bách không đợi hắn nói hết đã chen vào, "Kính Viễn, thực ra chúng ta... đã quen biết từ lâu rồi."

"...Phải."

Lúc trước theo chân Thánh giá ra ngoại ô nghênh đón Tây Bắc quân khải hoàn trở về, lần đầu tiên hắn được nhìn thấy Tào Đình Bách. Trời trong nắng sáng, vị thiếu niên tướng quân thúc ngựa mà đến, bụi đất tung bay, phong trần mỏi mệt, thế nhưng ánh sáng quanh thân y tựa hồ còn rực rỡ hơn cả Hoàng đế Đại Khải mặc long bào cửu trảo. Lúc ấy hắn ngẩng đầu nhìn tướng quân, ngược sáng chỉ thấy một dáng hình mơ hồ, nào ngờ có một ngày sẽ thật sự nhìn rõ mặt người kia trong ánh sáng u ám của thiên lao.

Lại càng không ngờ, sẽ có một ngày hắn thật sự được toại nguyện, có thể lấy thân phận bạn đời đứng bên cạnh Tào Đình Bách.

"Con người của ta ra sao, ngươi hiểu rõ, nếu đã bằng lòng chấp nhận ngươi, nghĩa là ta đã nghĩ thông suốt tình cảm của chính mình, cũng nghĩ thông suốt vị trí của ngươi trong lòng ta." Tào Đình Bách nhẹ giọng thở dài, "Kính Viễn, đừng tự xem nhẹ chính mình."

Nhạc Mạc tim đập thình thịch, nhất thời không nỡ rời mắt để ngắm nhìn những chùm hoa đăng rực rỡ dưới lầu, chỉ si ngốc nhìn Tào Đình Bách, chậm rãi tiến lại gần, tự mình chiếm được một cái hôn môi thật nhẹ.

Sau đó, Tào Đình Bách liền thể nghiệm được cái gọi là "tính tình vô lại" của Nhạc Mạc.

Một chén rượu vào bụng đã bắt đầu giả say, không chịu trở về, còn muốn theo y vào phủ tướng quân lưu lại một đêm.

Chưa kịp khuyên bảo hai câu, Tào Niệm Dung nghe thấy động tĩnh đã từ trong phòng chạy ra, thấy Nhạc Mạc đến thì vui vẻ ra mặt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn phụ thân mình.

Một lớn một nhỏ đều mong Nhạc Mạc lưu lại, Tào Đình Bách có lý cũng không tiện từ chối. Y đơn giản sắp xếp cho hắn một phòng cho khách ở phía Tây viện, ngay bên cạnh Nam uyển của Tào Niệm Dung.

Vốn tưởng cứ như thế là yên ổn, nào ngờ nửa đêm lại nghe bên ngoài có tiếng xào xạc, đẩy cửa sổ ra nhìn, quả nhiên thấy thân ảnh Nhạc Mạc đang ghé sát khe cửa, nhìn trộm vào trong.

Tào Đình Bách mở cửa phòng cho hắn vào, bất đắc dĩ nói: "Sao còn chưa ngủ?"

"Không ngủ được."

"Có chuyện gì sao?"

"......" Không có chuyện gì. Chỉ là không muốn ngủ một mình ở phòng khách.

Đầu óc Nhạc Mạc xoay nhanh, khó khăn lắm mới tìm ra được một chuyện để nói: "Ngươi nói xem, lễ hoa đăng thế này, vì sao Nhạc Dao lại một mình đến Vọng Hoa các? Còn bao cả một gian phòng để uống trà ngắm đèn? Nếu thật là đi cùng Trưởng công chúa điện hạ thì cũng chẳng cần giấu giếm, cố ý không gặp chúng ta, đúng không?"

Tào Đình Bách ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, nhìn Nhạc Mạc, hỏi: "Ngươi phát hiện được gì sao?"

"......A?" Xem ra chỉ đơn thuần là nghi vấn.

Tào Đình Bách dở khóc dở cười, lại thấy hai mí mắt của hắn đã sắp sụp xuống, nhất thời không muốn bàn bạc thêm, tránh cho Nhạc Mạc sinh ra phiền lòng, nhẹ giọng khuyên bảo: "Chuyện này khiến ngươi mất ngủ sao? Ta thấy ngươi mệt lắm rồi, mau về phòng ngủ đi."

Nhạc Mạc làm bộ ngoan ngoãn: "Ta muốn ngủ trong phòng ngươi, không ngủ trên giường, ngủ ở tiểu tháp là được."

Theo quy củ trong phủ, bên ngoài giường của chủ viện đều đặt một chiếc tiểu tháp, phòng khi cần thì hạ nhân có thể túc trực bên trong nghe sai bảo. Nhưng Tào Đình Bách vốn không thích có người theo sát bên cạnh hầu hạ, cho nên chiếc tiểu tháp kia thường dùng cho y chợp mắt lúc cần.

Nhạc Mạc nói đến vậy, Tào Đình Bách cũng không ngốc đến mức hỏi hắn có phải không hài lòng với Tây viện hay không, nhưng hai người vừa mới xác định tâm ý đã vội vã muốn ngủ chung một phòng thì...

"Trước khi tướng quân chấp nhận ta, chẳng phải cũng đã cùng ta ngủ chung một giường rồi sao, như thế nào bây giờ lại không chịu." Nhạc Mạc đi tới kéo lấy ngón út của y, nhẹ giọng làm nũng, "Thủ Thanh, có phải là hối hận rồi không?"

Như vậy còn có thể nói gì nữa, nếu thật không thể đuổi người về, có nói gì thêm cũng đều vô ích.

Nhạc Mạc nhận ra đối phương đã ngầm đồng ý, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan quá nửa, hắn từng bước theo sau Tào Đình Bách, nhìn người kia dọn lại án thư, sau đó mở rương lấy ra một chiếc chăn mới cho mình. Nhạc Mạc vội vàng kéo ống tay áo y, "Không cần thay cái mới..."

Tào Đình Bách dừng lại, xoay người nhìn hắn: "Muốn dùng cái ta đã nằm qua?"

Mặt Nhạc Mạc lại ửng hồng, nhưng miệng vẫn không chịu thua: "Ta đâu có chê. Hay là tướng quân chê ta nên mới không muốn?"

Tào Đình Bách không nói gì nữa, Nhạc Mạc càng thêm gan dạ, giơ tay giúp y đóng lại rương rồi "thuận tay" ôm lấy vòng eo rắn chắc của nam nhân, ngửa đầu nhón chân, hôn lên đôi môi người trước mặt.
 
Tặng Người Một Nhành Xuân
Chương 22



Khi mở mắt ra, Nhạc Mạc vẫn còn ngây ngốc không biết mình đang ở đâu, thẩn thờ nhìn trần nhà một lúc lâu mới chợt nhớ ra đêm qua mình đã theo Tào Đình Bách hồi phủ, sau đó ngủ trên tiểu tháp bên cạnh giường — tiểu tháp? Nhạc Mạc ngẩn ra, lập tức ngồi bật dậy đưa mắt nhìn quanh, phát hiện chính mình đang nằm trên giường.

Trên giường của Tào Đình Bách.

Nhận thức được điều này, ký ức bị giấc ngủ phong ấn chậm rãi trở về, đại khái là nửa đêm qua hắn nằm mơ, từ tiểu tháp lăn xuống đất làm kinh động đến Tào Đình Bách, đối phương hỏi hắn một câu gì đó, sau đó ôm hắn lên giường, còn mình thì nằm ở tiểu tháp tiếp tục ngủ.

Nghĩ tới đây, gương mặt Nhạc Mạc nháy mắt đỏ bừng.

Bên ngoài không có động tĩnh, hắn giống như làm chuyện mờ ám mà chụp lấy tấm chăn phủ lên đầu mình, nằm trong chăn cảm nhận hơi thở của Tào Đình Bách thêm một lúc nữa.

Không rõ đã qua bao lâu, chỉ biết đến lúc hắn nóng tới mức không thở nổi nữa mới vén chăn lên, tự vỗ vỗ mặt mình rồi xoay người bước xuống giường.

Nghe thấy động tĩnh trong phòng, hạ nhân nhanh chóng mang nước đến cho hắn rửa mặt. Nhạc Mạc hỏi: "Chủ tử của các ngươi đâu?"

Hạ nhân cung kính đáp: "Chủ tử mang theo tiểu công tử ra hậu viện luyện công rồi ạ."

Nhạc Mạc gật đầu, rửa mặt xong liền đi về phía hậu viện, quả nhiên thấy Tào Niệm Dung đang từng chiêu từng chiêu đánh quyền, Tào Đình Bách cũng đứng bên cạnh luyện cùng, thỉnh thoảng còn chỉnh sửa tư thế cho nhi tử, đúng là một cảnh tượng cha từ con hiếu, ấm áp vô cùng.

Nhạc Mạc vốn không muốn quấy rầy hai người họ, song ánh mắt của Tào Đình Bách vô cùng nhạy bén, chỉ mấy giây sau đã quay đầu lại, thấy hắn đứng dưới ánh mặt trời cách đó không xa liền quay người bước tới vài bước. Nhạc Mạc nhịn không được cũng chạy chầm chậm lại gần, nhưng đến nơi thì lại không biết mình chạy tới để làm gì, chỉ ngơ ngẩn đứng đó nhìn nam nhân dưới vầng thái dương rực rỡ.

Tào Đình Bách đưa tay che nắng giúp hắn, cười hỏi: "Dùng bữa sáng chưa?"

Nhạc Mạc lắc đầu.

"Nếu ngươi không đói, chờ Dung Nhi luyện xong, chúng ta cùng ăn?"

Ánh mắt kinh ngạc của Tào Niệm Dung như hoá thành thực thể dính chặt lên hai người họ. Nhạc Mạc lúc này mới hậu tri hậu giác mà đỏ mặt lên, gật đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Vậy... vậy ta ngồi đây xem một chút, có quấy rầy các ngươi không?"

"Nơi này nắng gắt, ngươi qua bên đó chờ dưới bóng cây đi."

Nhạc Mạc ngoan ngoãn đi đến dưới tán cây, lại thấy Tào Đình Bách không ngơi nghỉ tiếp tục huấn luyện cho Tào Niệm Dung, tự dưng có một loại cảm giác hình như bản thân lại bị y xem như cùng tuổi với Tào Niệm Dung rồi.

Lúc dùng bữa, ánh mắt ngây thơ của Tào Niệm Dung cứ mãi đảo quanh mà nhìn trộm hắn. Sau khi xác nhận sau này Nhạc Mạc thật sự sẽ thường xuyên tới phủ, đứa nhỏ lập tức hai mắt sáng rỡ: "Thật ạ?"

Nhạc Mạc gật đầu, thấy Tào Đình Bách mỉm cười nhìn hai người họ, cảm giác bị coi như hậu bối lại một lần nữa dâng lên trong lòng.

Có điều Nhạc Mạc vẫn còn công vụ trong triều, sau khi dùng bữa thì phải đến Lễ bộ chuẩn bị cho yến tiệc đón tiếp sứ đoàn Địch Nhung, chỉ kịp nhân lúc Tào Niệm Dung không chú ý mà lén hôn lên môi Tào Đình Bách một cái rồi nhanh chóng ra về.

Yến hội nghị hoà giữa hai nước, Tào Đình Bách dĩ nhiên cũng phải tham dự, chỉ là trước đó y còn có một cuộc hẹn phải tới, đi gặp Nhạc Dao.

Địa điểm vẫn ở tại Vọng Hoa Các, trong trà thất chỉ có hai người họ. Nhạc Dao mở lời thẳng thắn: "Đêm qua, tướng quân đã nhìn thấy người bên cạnh ta rồi chứ."

Tào Đình Bách thấy nàng chịu vào thẳng vấn đề, cũng không che giấu: "Người đó trốn chậm một chút, Nhạc Mạc không để ý nhưng ta thấy được."

"Tướng quân nhận ra hắn rồi?"

"Cốc Phỉ." Tào Đình Bách hơi ngừng một chút, "Hộ Bộ Thị Lang."

Vẫn còn một thân phận nữa hắn chưa nói ra, Nhạc Dao thay y tiếp lời: "Hắn từng là thư đồng theo hầu Thái tử điện hạ."

Thái tử đảng.

Nếu bỏ qua thân phận của Cốc Phỉ, hắn cùng Nhạc Dao một nam một nữ trẻ tuổi cùng đi lễ hoa đăng, đó là tỏ ý hai người đã định ước chung thân, chỉ còn chờ ngày lành để nên duyên phu phụ. Nhưng hai người lại thuộc về hai phe cánh khác nhau là Trưởng công chúa và Thái tử, cả hai lại che giấu thân phận không muốn gặp người khác, chuyện này thực sự vô cùng đáng ngờ.

Nhưng suy cho cùng đây cũng là chuyện riêng của Nhạc Dao, Tào Đình Bách vẫn chưa hiểu mục đích hôm nay nàng hẹn gặp mình là gì.

Cho đến khi Nhạc Dao mở miệng: "Điện hạ nói, bệ hạ chỉ còn nhiều nhất hai ba tháng nữa."

Tào Đình Bách nhớ lại lần trước mình diện thánh, nếu nói đó là sự hồi quang phản chiếu của đế vương trước khi lìa đời, cũng không phải không có khả năng. Có điều nếu Hoàng đế Đại Khải thực sự sắp băng hà, đáng lý ra Trưởng công chúa Lý Phức nên nhân lúc phụ hoàng còn minh mẫn mà thỉnh cầu phong đất, sớm rời kinh thành. Bằng không đến lúc Lý Nhưng đăng cơ, cho dù hắn ta có nhân từ độ lượng đến đâu, kết cục tốt nhất cũng chỉ là an trí nàng trong cung, giam cầm một đời.

Tào Đình Bách suy nghĩ một lượt: "Nàng muốn nhờ Cốc đại nhân nói giúp vài lời với Thái tử? Thứ ta mạn phép hỏi thêm một câu — giữa Nhạc cô nương và Cốc đại nhân, rốt cuộc là mối quan hệ như thế nào?"

"Năm ấy ta diện kiến Công chúa điện hạ, ta và Cốc đại ca cũng đã quen nhau. Những năm qua Đông cung và Công chúa tranh đoạt thế lực, ta và chàng đều không dám khinh suất nảy sinh tâm tư gì, nhưng cũng đều không muốn tùy tiện gả cưới cho người khác. Nay Công chúa điện hạ đã buông bỏ ngôi vị, chàng mới dám một lần nữa đến tìm ta." Giọng nói của Nhạc Dao vô cùng chân thành, "Nếu tướng quân không tin thì xin ngài cũng hiểu cho, kể từ khi Điện hạ khởi tâm tranh vị, những năm qua giữa ta và Cốc đại nhân thật sự ngoài mấy câu hỏi thăm khách sáo thì không còn gì khác."

"Đã là người hữu tình, vậy việc Cốc đại nhân thay nàng bẩm báo đôi lời, hẳn là không khó?" Tào Đình Bách hỏi.

Nhạc Dao nhẹ giọng nói: "Ta chỉ e khiến chàng khó xử."

Nàng cười khổ một tiếng: "Huống chi... Đêm qua ta thấy tướng quân và đệ đệ tay trong tay, nói thật, ta thực lòng rất ngưỡng mộ đệ ấy."

Ngưỡng mộ Nhạc Mạc có thể không phải lựa chọn giữa tình lang và tri kỷ, ngưỡng mộ hắn dù trải qua bao gian khó vẫn có thể đạt được ước nguyện của mình.

Tào Đình Bách đã hiểu rõ ẩn ý trong lời của nàng. Nàng biết y đã nhận ra người bên cạnh mình nên chọn cách giải thích rõ ràng, tránh để y nghĩ nàng làm điều bất trung với Trưởng công chúa. Ngoài ra cũng nhân dịp này cầu xin y giúp đỡ, xem như nể mặt Nhạc Mạc mà thay nàng và Cốc đại nhân mở lời với Thái tử điện hạ.

Dù sao thì Tào Đình Bách cũng là Trấn Quốc đại tướng quân do Thánh thượng đích thân sắc phong, những năm trước Thái tử Lý Nhưng từng theo y tòng quân, khi Trưởng công chúa và đệ đệ giúp y rửa sạch oan khuất, Thái tử cũng ngầm hỗ trợ cho y một con đường. Sau đó Lý Nhưng tác hợp cho hai người một mối lương duyên sai lầm, về sau còn chuộc lỗi bằng cách tặng cho Tào Niệm Dung một đống bút nghiên giấy mực. Từ đó xem ra quan hệ giữa y và Thái tử cũng không đến nỗi nào, với Trưởng công chúa thì cũng có chút ân tình sâu xa, đúng là người thích hợp nhất để Nhạc Dao nhờ vả lúc này.

Thấy Tào Đình Bách trầm mặc không nói, Nhạc Dao cũng yên lặng theo một lát, sau đó đứng dậy khom lưng hành lễ: "Là ta mạo muội. Xin tướng quân thứ lỗi, chỉ mong người đừng để đệ đệ biết ta từng đến gặp ngài."

Tào Đình Bách tay mắt lanh lẹ, vội nâng nàng dậy, thở dài: "Nhạc cô nương, ta chưa nói là không muốn giúp."

Nhạc Dao nở một nụ cười biết ơn, lại lắc đầu: "Ta biết tướng quân vì nể mặt đệ đệ mới chịu giúp đỡ, nhưng một mình đệ đệ đã đủ khiến ngài bận tâm, chuyện hôm nay, xem như chưa từng xảy ra đi."

"Từ từ đã, Nhạc cô nương." Tào Đình Bách bất đắc dĩ nói, "Ý ta muốn nói, nàng gả cho Cốc Phỉ, đối với Thái tử điện hạ, Công chúa điện hạ, và cả ta với nàng, đều là chuyện tốt. Việc này có thể thương lượng."

Nhạc Dao ngẩn người. Nàng và Nhạc Mạc là tỷ đệ thân sinh, trong dáng vẻ cũng có đôi phần tương tự. Tào Đình Bách bất giác hạ thấp giọng, nói: "Chờ yến tiệc chiêu đãi sứ đoàn Địch Nhung kết thúc, ta sẽ tìm cơ hội đến gặp Thái tử điện hạ."

Nhạc Dao đứng yên tại chỗ, một lúc sau lại quỳ xuống muốn dập đầu với y. May thay Tào Đình Bách vẫn luôn để tâm, kịp thời ngăn nàng lại, không để nàng thực sự hành lễ với mình.

Đêm đến, trong cung diễn ra yến tiệc tiếp đón sứ thần Địch Nhung, Tào Đình Bách tất nhiên phải tham dự. Trấn Quốc đại tướng quân ngồi ở vị trí cao bên dưới long tọa, tiện bề quan sát khắp nơi, y không khỏi nhiều lần nhìn về phía Cốc Phỉ giữa hàng bá quan văn võ.

Cốc Phỉ luôn là người trầm tĩnh ít nói, phong thái tuấn nhã, đối đãi với cung nhân thái giám cũng rất có lễ nghĩa. Chẳng trách Nhạc Dao lại đem lòng mến mộ.

Có lẽ Nhạc Dao đã âm thầm truyền lời vào cung, không lâu sau trong yến tiệc bày ra tiết mục vũ cơ ca múa. Lúc mọi người tập trung xem biểu diễn, Cốc Phỉ liền kín đáo hướng lên đối diện với Tào Đình Bách. Tào Đình Bách nâng chén rượu, Cốc Phỉ cũng cầm chén, hai người từ xa uống một chén với nhau.

Hai người ngồi cách nhau khá xa, lại cho rằng động tác đã đủ kín đáo, nào ngờ Nhạc Mạc vẫn luôn vừa lo việc chiêu đãi vừa quan sát y, ra khỏi cung thì lập tức vòng vo hỏi: "Tướng quân và Cốc đại nhân có giao tình từ khi nào vậy?"

Tào Đình Bách đã hứa với Nhạc Dao khi chuyện chưa thành thì sẽ không nói cho Nhạc Mạc, tránh để hắn bận tâm, vì thế chỉ làm như không hiểu ra ý tứ ghen tuông của hắn, cố gắng đánh trống lảng sang chuyện khác.

Chiêu đánh lạc hướng này dường như cũng có chút hiệu quả, Nhạc Mạc không hỏi thêm, vẫn một lòng muốn theo y hồi phủ, vẫn ngủ ở tiểu tháp bên cạnh giường của Tào Đình Bách như thường lệ.

Chỉ là khi đèn trong phòng vừa tắt, Tào Đình Bách chợt nghe bên dưới giường có tiếng sột soạt nho nhỏ, màn giường khẽ động, kế đó phát hiện Nhạc Mạc chui thẳng lên giường mình.
 
Tặng Người Một Nhành Xuân
Chương 23



Trong nhà của Nhạc Mạc chỉ có một mình trưởng tỷ, quản gia Tề thúc tuổi tác đã cao, xưa nay chưa từng có ai dạy chuyện phòng the cho hắn, huống chi lại là chuyện giữa hai nam tử với nhau.

Tuy trong lòng Nhạc Mạc luôn mong ái nhân lớn tuổi không xem mình như một đứa trẻ con, thế nhưng đến lúc thực sự cầm thương ra trận hắn lại không khỏi rụt rè, lại sợ đến lúc Tào Đình Bách phát hiện ra thì mình sẽ bị ném xuống giường. Nhạc Mạc đành dựa theo mấy bức xuân cung đồ mình trộm xem được lúc trước, lặng lẽ chui đầu vào chăn, vụng về nếm thử.

Cuối cùng vẫn bị Tào Đình Bách ném xuống giường.

Trong miệng và trên mặt Nhạc Mạc vẫn đang dính bẩn, bản thân Tào Đình Bách cũng chẳng khá hơn là bao, lồng ngực y phập phồng kịch liệt, một lúc sau mới đưa tay nhấc người lên, đặt hắn ngồi bên mép giường, sau đó đích thân ra ngoài lấy nước giúp người kia rửa mặt. Đến khi bảo Nhạc Mạc há miệng, lại phát hiện bên trong chỉ còn lại một mảnh đầu lưỡi đỏ tươi, gương mặt bị gió cát Tây Bắc mài dũa chai sạn của đại tướng quân cũng không khỏi ửng hồng.

"Ngươi..."

Nhạc Mạc đáng thương vô cùng mà nhìn Tào Đình Bách.

Tào Đình Bách lại không nỡ nặng lời, chỉ hận không thể đưa khăn vào tận cổ họng người này mà lau cho sạch, nghẹn ra một câu:

"Ngươi học mấy thứ không đứng đắn đó ở đâu?"

Nhạc Mạc thấy y hình như thực sự tức giận, ôm khăn thành thật giải thích: "Trước kia tra qua một vụ án thanh lâu, có từng tịch thu... một bài sách vẽ..."

"Ngươi cũng biết đó là loại dùng trong thanh lâu, thế mà vẫn học theo được sao?" Tào Đình Bách bất đắc dĩ thở dài, "Nói đi, hôm nay sao lại náo loạn như vậy?"

"Ta không có náo loạn."

"Cái gì?"

"Ta nói, ta không có náo loạn." Nhạc Mạc ném khăn lại vào chậu nước, nhổm người lên theo tư thế quỳ ngồi, nhìn thẳng vào mắt y, trong lời nói mang theo nồng đậm uỷ khuất: "Tướng quân đã cùng ta thành đôi rồi, làm chuyện thân mật chẳng phải là lẽ đương nhiên sao? Hay là... tướng quân ghét bỏ ta?"

"...."

Tào Đình Bách nghẹn lời.

Lời Nhạc Mạc nói không phải là không có lý, chỉ là trong lòng y vẫn luôn tuân theo quy củ, phu thê thường phải đợi đến khi bái đường thành thân mới được hợp hoan. Dù Nhạc Mạc là nam tử không thể thành thân, nhưng dù sao tuổi hắn vẫn còn nhỏ, tuy hai người đã thổ lộ tâm ý nhưng việc này cũng nên thuận theo tự nhiên, không thể quá vội vàng, tránh khiến đôi bên cảm thấy như đang xem nhẹ mối tình này.

Lúc nãy Nhạc Mạc chỉ dùng một sợi dây buộc tóc đơn giản, vừa rồi cử động dây buộc đã lỏng ra, mái tóc đen dài xõa xuống quá nửa, càng làm nổi bật gương mặt tái nhợt của hắn. Chỉ là trên gương mặt tái nhợt kia còn có hai cánh môi đỏ ướt át, nhìn qua lại khiến Tào Đình Bách nhớ đến xúc cảm vừa rồi do người này mang lại.

Nghĩ đến phản ứng thái quá của mình sẽ làm tổn thương Nhạc Mạc, Tào Đình Bách đưa tay qua nhưng hắn lại quay đầu tránh đi.

Động tác dừng lại, y ngượng ngùng định rút tay về thì Nhạc Mạc bất chợt nhào tới, quỳ gối trên giường, hai tay ôm lấy eo Tào Đình Bách, vùi mặt vào bờ vai rộng lớn của nam nhân.

Tào Đình Bách xoa xoa mái tóc đen mềm của thiếu niên, dứt khoát tháo sợi dây buộc tóc xuống đặt sang một bên, sau đó v**t v* từ đỉnh đầu đến tận đuôi tóc của đối phương.

"Tướng quân..."

"Nhạc Mạc, ngươi và ta đã tâm ý tương thông, làm chuyện thân mật là lẽ thường tình, chỉ là chuyện như vậy vốn nên thuận theo tự nhiên, chăm sóc lẫn nhau, chứ không phải giống như hôm nay ngươi làm vậy." Tào Đình Bách ngừng một chút, không nói hết lời, ngược lại hỏi: "Có phải ngươi đã gặp chuyện gì không tiện nói với ta hay không?"

Gặp phải chuyện gì ư?

Cũng xem như là gặp phải một ít chuyện.

Tỷ như việc Tào Đình Bách đứng ra bảo vệ hắn như một tiểu bối trước mặt Nhạc Dao; lại như việc đối xử với hắn ngang hàng với Tào Niệm Dung, rồi lại đến buổi yến tiệc đêm nay y lại nhìn Cốc Phỉ bằng ánh mắt đầy tán thưởng, thậm chí hai người ngồi cách xa như thế mà vẫn muốn nâng chén kính rượu lẫn nhau.

Nhạc Mạc nghĩ có lẽ Tào Đình Bách bị mình dây dưa không ngớt nên mới đồng ý ở bên mình, hoặc cũng có thể vì cảm thấy hắn đã trao cho y quá nhiều tình cảm cho nên mới ngượng ngùng từ chối sự thân cận của hắn. Bản thân Tào Đình Bách chính là người dễ mềm lòng và nhân hậu như thế. Mọi sự quyết đoán và tàn nhẫn đều chỉ dành cho kẻ địch, còn lại tất cả sự mềm mại y đều dành cho những người ở bên cạnh mình.

Hắn muốn để Tào Đình Bách hiểu rõ, hắn không phải là một tiểu bối cần được y che chở lo toan, cũng không phải là kiểu bạn bè tri kỷ sống chết có nhau. Nhạc Mạc muốn làm ái nhân của Tào Đình Bách, là người sẽ hôn môi, sẽ ôm ấp, sẽ cùng làm chuyện cá nước thân mật trên giường với y.

Thế nhưng những lời này, làm sao hắn có thể nói ra được?

Đành rành Nhạc Mạc cũng là một quan viên triều đình đường đường chính chính bước ra từ khoa cử, tuy năng lực và tâm tính có thể không bằng Đại tướng quân chinh chiến nơi sa trường nhưng tuyệt đối không thua kém kẻ thường nhân. Vậy mà bây giờ chỉ vì chút nhi nữ trường tình lại khiến cho Tào Đình Bách phải phiền lòng vì hắn, hắn đúng là thật không nên như vậy.

Trong lòng Nhạc Mạc xoay chuyển trăm bề, nhưng ngoài mặt chỉ ôm chặt nam nhân thêm một chút, dụi đầu vào lòng y, khẽ lắc đầu, chậm rì rì nói:

"Ta chỉ là không muốn ngủ ở tiểu tháp, muốn cùng ngươi nằm chung một giường."

Tào Đình Bách không từ chối.

Đêm mùa hạ phương Bắc không đến mức oi bức, hai nam nhân cùng nằm trên chiếc giường trải chiếu trúc cũng không thấy chật chội, thậm chí còn cảm nhận được làn gió đêm ngoài cửa sổ thổi vào nhè nhẹ. Tào Đình Bách nằm nghiêng phía ngoài, tư thế ngay ngắn như một pho tượng đất, không có bất kỳ hành động dư thừa nào. Thế nhưng Nhạc Mạc lại tim đập thình thịch, lòng bàn tay nóng ran, trán và sau cổ đều rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Hắn cẩn thận xê dịch một chút để ngắm nhìn Tào Đình Bách, đôi mắt đã quen với bóng đêm lặng lẽ lướt qua từng tấc da thịt của nam nhân, thậm chí còn cố tình hô hấp theo cùng nhịp hít thở với Tào Đình Bách. Nhạc Mạc đang xem đến mê muội, bỗng nhiên cảm thấy cổ tay nóng lên, bị một lực mạnh kéo xuống, hắn ngã vào lồng ngực của Tào Đình Bách.

"Vẫn chưa ngủ được sao?"

Nhạc Mạc thật cẩn thận hít lấy hương vị trên người y, áy náy nói: "Là ta đánh thức ngươi sao?"

Tào Đình Bách vẫn vuốt nhẹ mái tóc dài của hắn, "Không phải. Ta vốn cũng chưa ngủ."

Vẫn chưa ngủ.

Vậy có nghĩa là từ lúc mình bắt đầu nhìn trộm, Tào Đình Bách đã biết rồi ư? Nhạc Mạc cảm thấy toàn thân nóng bừng, vội vàng nhích người ra một chút, ấp úng hỏi một câu: "Vì sao vậy?"

Nhạc Mạc không nhúc nhích còn đỡ, vừa cử động liền phát hiện ở chỗ đôi chân hai người giao nhau, Tào Đình Bách đã có phản ứng. Hắn lập tức hối hận không thôi, chỉ hận không thể nuốt lại câu hỏi vừa rồi.

Tào Đình Bách bóp eo Nhạc Mạc, không cho người này tiếp tục động đậy, hồi lâu cũng không nói gì.

Y vốn là một nam nhân bình thường, từ sau khi thê tử qua đời, chín năm qua chưa từng có ai bên gối, ngày thường luyện binh chinh chiến cũng đủ để ph.át ti.ết tinh lực, nhưng hôm nay trước lúc ngủ đã bị khiêu khích như vậy, làm sao còn có thể dễ dàng yên giấc như mọi ngày cho được?

Nhạc Mạc dùng trán nhẹ nhàng cọ cọ vào cằm nam nhân, thì thầm: "Tướng quân... Thủ Thanh... Ca ca..."

Tào Đình Bách cúi đầu hôn lên vành tai hắn, giọng điệu vẫn trầm ổn: "Đừng nghịch. Ở đây không có đồ dùng."

"Ta biết." Nhạc Mạc liều lĩnh hỏi lại, "Vậy... cứ như vừa nãy được không?"

Vẫn không nhận được hồi đáp, hắn lại năn nỉ thêm vài câu, Tào Đình Bách lại muốn đưa tay đẩy hắn ra. Trong nháy mắt tất cả xấu hổ, buồn bực lẫn bất an đều như tức nước vỡ bờ, Nhạc Mạc há miệng, giọng run run gần như bật khóc: "Lẽ nào ngươi chưa từng thích ta? Hiện tại gặp được người thật sự ưng ý rồi, ngươi liền hối hận vì đã đồng ý ở bên ta có đúng không?"

Tào Đình Bách nhíu mày: "Kính Viễn..."

"Ta đâu phải nữ tử, ngủ một đêm cũng sẽ không bắt ngươi phải phụ trách, hà tất phải nhẫn nhịn?" Nhạc Mạc giận quá hoá liều, hung hăng nhìn nam nhân, "Một là tướng quân phải làm với ta, không thì—"

Tào Đình Bách lập tức đưa một tay bịt cái miệng đang hồ ngôn loạn ngữ này lại, tay kia luồn vào lớp áo lót của hắn, cảm nhận được vòng eo căng cứng dưới lòng bàn tay, không khỏi nắm chặt thêm mấy phần, xoay người đổi vị trí, đè Nhạc Mạc ở dưới thân, trầm giọng nói:

"Cởi khố ra."

Nhạc Mạc sững sờ ngay lập tức, hồi lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của y, miệng thành thật không nói thêm lời nào, ngoan ngoãn làm theo, cả người như bị thiêu đốt, nhất là phần da thịt bị Tào Đình Bách chạm vào, giống như sắp bốc cháy trong lòng bàn tay của nam nhân.

"Khép chân lại."
 
Tặng Người Một Nhành Xuân
Chương 24: Toàn Văn Hoàn



Thời tiết chuyển lạnh, thân thể Hoàng đế Đại Khải càng ngày càng suy yếu. Buổi thiết triều cáo bệnh, chỉ đến giờ ngọ mới truyền mấy vị văn võ trọng thần vào Ngự thư phòng diện Thánh. Nhân cơ hội này, Tào Đình Bách lại một lần nữa được gặp Thái tử Lý Nhưng.

Vượt ngoài dự liệu của Tào Đình Bách, lần này Lý Nhưng đến là để thay mặt Trưởng công chúa Lý Phức cầu xin thánh ân. Sau nhiều lần lựa chọn, rốt cuộc Lý Phức cũng chọn được cho mình vùng Bách Già ở Tây Nam làm đất phong.

Ánh mắt vẩn đục của Đại Khải đế cố gắng mở lớn: "Thái tử, ý ngươi là sao?"

Lý Nhưng lập tức quỳ xuống, chỉ nói vùng đất Bách Già khí hậu ẩm thấp, muỗi kiến hoành hành, hắn vốn cũng không muốn trưởng tỷ phải chịu khổ ở nơi đó. Nhưng trưởng tỷ lại một lòng thương xót dân chúng ở Bách Già, nguyện vì Đại Khải mà làm gương cho hoàng tộc. Hắn cảm động sâu sắc, nên mới đến xin ân điển thay nàng.

Đại Khải đế trầm mặc hồi lâu, gọi Hoàng Dần truyền Trưởng công chúa Lý Phức đến.

Trưởng công chúa nhập điện, Tào Đình Bách cùng chư vị đại thần đều lui ra ngoài chờ, không biết ba vị hoàng gia phụ tử ấy đã nói những gì, chỉ mơ hồ nghe thấy có tiếng nức nở truyền ra từ trong điện. Thật lâu sau, cửa điện mới lại mở, Lý Phức cùng Lý Nhưng sóng vai bước ra, chỉ nói Hoàng đế Đại Khải đã mệt, lệnh cho bọn họ lui về nghỉ ngơi.

Chỉ có Tào Đình Bách trước khi ra về lại được một tiểu thái giám dẫn đường tới ngự hoa viên, Lý Nhưng đang ở trong đình đợi y.

Tào Đình Bách là Trấn quốc đại tướng quân nắm trọng binh nơi biên thùy, Lý Nhưng là Đông cung thái tử, trong thời khắc ngai vàng sắp đổi chủ đặc biệt như vậy mà lại gặp mặt riêng, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ dễ dàng dẫn đến tai bay vạ gió. Ban đầu Tào Đình Bách chỉ định nhờ Cốc Phỉ chuyển lời cho Lý Nhưng là đủ, không có ý định trực tiếp gặp mặt. Nào ngờ Lý Nhưng lại đích thân hẹn gặp y trong cung, điều này cho thấy cuộc gặp mặt này đã được Hoàng đế Đại Khải âm thầm cho phép.

Tào Đình Bách cân nhắc trong lòng, ngoài mặt vẫn như thường lệ mà hành lễ với Lý Nhưng, liền được hắn đưa tay đỡ dậy.

"Xin Tướng quân miễn lễ. Lần này cô đặc biệt hẹn gặp là muốn một lần nữa gửi lời cảm tạ ngươi." Lý Nhưng đưa mắt nhìn quanh, "Khi còn nhỏ học lực của cô không tốt, thường bị Thái phó trách mắng, đều nhờ vào hoàng tỷ dìu dắt, dẫn cô tới ngự hoa viên này giải sầu."

Hắn chỉ về phía ngự trì: "Năm bảy tuổi, có lần ta đã lén đem Ngọc đới tinh xảo mà phụ hoàng ban cho mẫu hậu ra bờ hồ thưởng ngoạn, không cẩn thận đánh rơi xuống hồ, ta không dám để hạ nhân biết mình đã làm mất vật được ngự ban, hoàng tỷ không nói hai lời liền nhảy xuống hồ vớt nó lên cho ta, vì vậy mà sinh trọng bệnh."

Mẫu phi của Lý Phức địa vị không cao, sau khi sinh nàng đã vì sinh khó mà qua đời, nàng được hoàng hậu nuôi nấng, cùng Lý Nhưng lớn lên, giao tình sâu đậm. Tào Đình Bách vốn tưởng rằng đôi tỷ đệ hoàng gia này vẫn luôn bất hòa, hôm nay nghe vậy mới biết không hoàn toàn đúng như vậy. Chẳng trách dù phải đối mặt với trưởng tỷ có khả năng tranh đoạt quyền vị với mình, Lý Nhưng vẫn chưa từng dồn nàng vào chỗ chết.

Lúc này, ngay cả cách xưng hô "cô" hắn cũng không dùng, Tào Đình Bách trong lòng khẽ động, nhưng vẫn không nói gì.

"Mỗi khi tham gia vấn đáp với phụ hoàng, hoàng tỷ thường ở bên cạnh nhắc nhở ta, phụ hoàng cũng thường xuyên trách phạt ta và khen ngợi nàng, nói rằng nếu như ta có thể giống nàng, hoặc nếu nàng là nam tử thì tốt biết mấy." Lý Nhưng cười khổ, "Về sau mỗi lần chúng ta cùng diện thánh vấn đáp, rõ ràng trong lòng ta đã nghĩ được đáp án, lại không thể nói ra lời. Chỉ khi một mình đối mặt với phụ hoàng mới có thể trả lời trọn vẹn. Về sau phụ hoàng cũng phát hiện ra nhược điểm này, liền không cho nàng theo ta vào vấn đáp nữa. Kể từ khi ấy, hoàng tỷ bắt đầu thay đổi."

Lý Nhưng dừng một chút, thu lại vẻ hoài niệm, nghiêm túc nói: "Cô từng rất lo lắng có một ngày sẽ phải cùng hoàng tỷ binh đao tương kiến. May thay có Tướng quân ở bên khuyên giải nàng."

Tào Đình Bách lắc đầu: "Là Trưởng công chúa điện hạ không muốn làm rối cục diện Đại Khải, cũng là điện hạ lòng dạ từ bi."

Lời này y nói ra từ tận đáy lòng. Ý tứ mà Tào Đình Bách muốn Cốc Phỉ truyền cho Lý Nhưng kỳ thực chỉ có một: Trong vòng năm năm sau khi tân đế đăng cơ, cần phải lấy ổn định làm đầu. Mà muốn ổn định thì cần nhờ vào trên dưới đồng lòng góp sức. Nếu Cốc Phỉ cùng Nhạc Dao thành thân, để Nhạc Dao ở lại kinh thành, thì Trấn quốc đại tướng quân Tây Bắc như y sẽ vì Nhạc Mạc mà không dấy binh làm loạn, hơn nữa Trưởng công chúa ở đất phong cũng sẽ không tùy tiện gây chuyện. Trong ngoài an ổn, Địch Nhung cũng sẽ không dám xé bỏ hiệp ước cầu hoà vừa mới ký kết gần đây. Nhưng tất cả những điều này đều phải dựa trên thành ý của Lý Nhưng.

Nếu hắn một lòng cố chấp muốn Trưởng công chúa phải chết, như vậy mọi chuyện sẽ không còn đường lui nữa.

May mà Tào Đình Bách không nhìn lầm người. Lý Nhưng sau khi biết tin đã đích thân thương lượng với Lý Phức, đạt được đồng thuận.

..

Cuối mùa hạ, Trưởng công chúa Lý Phức chính thức khởi hành. Đoàn sứ giả Địch Nhung cũng lên đường hồi hương.

Do đảm đương công vụ ở Lễ bộ, Nhạc Mạc phải đưa tiễn sứ đoàn Địch Nhung rời kinh, không thể đích thân đi đưa tiễn Lý Phức.

Đợi đến khi hắn từ ngoại ô trở về, thấy Tào Đình Bách đã đứng đợi trước cổng thành.

Đây là lần đầu tiên hai người công khai xuất hiện bên nhau trước mặt đồng liêu. Dưới ánh mắt sôi nổi của mọi người, một tia bi thương vì không được đưa tiễn Trưởng công chúa trong lòng Nhạc Mạc cũng theo đó mà tiêu tán đi không ít.

Từ biệt mọi người, Nhạc Mạc nhịn không được mượn ống tay áo rộng dài che khuất, nắm lấy tay Tào Đình Bách, hỏi: "Hôm nay sao ngươi lại nghĩ đến đón ta?"

Tào Đình Bách ngoài ý muốn: "Ngươi không biết hôm nay là ngày gì sao?"

"Ngày gì?" Nhạc Mạc xoay một vòng trong đầu, không phải lễ tiết, cũng chẳng phải sinh thần của ai. Hắn thực sự nghĩ không ra, lại nhìn ánh mắt đầy ý cười của Tào Đình Bách: "Ta thật không nhớ được, tướng quân tha cho ta đi, rốt cuộc là ngày gì vậy?"

"Không nhớ ra là đúng." Tào Đình Bách bật cười, không nỡ trêu ghẹo người ta nữa, "Thật ra không phải ngày đặc biệt gì cả. Lẽ nào phải là ngày trọng đại gì thì ta mới có thể đến đón ngươi sao?"

Nhạc Mạc sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra ý từ trong lời nói kia. Hắn siết chặt tay nam nhân, hận không thể đem cả người mình dán sát vào lòng Tào Đình Bách: "Chúng ta... đã lâu lắm rồi không gặp."

Mấy ngày nay Trưởng công chúa cùng đoàn sứ Địch Nhung đều rời khỏi kinh thành. Triều đình bộn bề trăm việc, phần lớn đều dồn lên vai Lễ bộ. Tỷ tỷ Nhạc Dao một mặt tiễn đưa Lý Phức, một mặt lại thương nghị hôn sự cùng Cốc Phỉ, việc nào cũng cần hắn đứng ra phụ giúp một tay, tự nhiên bận bịu tối mắt tối mũi.

Tào Đình Bách cũng bận, ngoài chuyện khuyên nhủ Trưởng công chúa và Thái tử giảng hòa, y còn phải xử lý hậu quả của việc đã thọc một thương khiến cho thân đệ của thủ lĩnh Địch Nhung bị tàn phế trong chiến trận. Lần này sứ đoàn Địch Nhung đến kinh, không ít kẻ trong tối ngoài sáng đều tìm cách khiêu khích, khơi lại mâu thuẫn giữa y và Địch Nhung. May thay Tào Đình Bách là người trầm ổn, cũng biết sự tình này quan trọng, mỗi lần đều kiên nhẫn và khéo léo hóa giải êm xuôi.

Cứ như vậy, ngày ngày đi sớm về trễ, dù có gặp mặt hai người cũng chỉ nhìn lướt qua, sau đó lại ai vào việc nấy. Đến hôm nay mọi chuyện mới tạm lắng xuống, Nhạc Mạc trong lòng nóng như lửa đốt, vội vã trở về, nào ngờ Tào Đình Bách cũng nhớ nhung hắn như vậy. Trong lúc nhất thời hắn chỉ có thể than thở một câu vừa oán giận vừa ủy khuất, rồi lại chẳng biết nói gì thêm nữa.

Trời còn chưa tối hẳn, hai người cùng vào phủ Nhạc Mạc, nhìn thấy hồ sen trong vườn vẫn chưa kịp dọn dẹp, trong nước chỉ còn lại những tán lá sen xanh rì, vậy mà trong không khí lại quanh quẩn hương thơm dịu dàng của hoa sen. Tào Đình Bách quay sang nhìn Nhạc Mạc, thấy đối phương đang đầy ắp ý cười: "Hương sen ngự ban? Ngươi cứ như thế mà đốt ngay ngoài sân à?"

"Đáng tiếc đã vào thu rồi, không thể mời ngươi tới thưởng hoa." Nhạc Mạc dẫn y tới ngồi trong đình bên hồ sen, mới đáp, "Hương sen ngự ban tuy trân quý, nhưng trong lòng ta vẫn không thể sánh bằng hoa sen thật."

Tào Đình Bách gật đầu, thấy hắn dường như còn điều chưa nói hết, liền lặng lẽ đợi. Nhạc Mạc cùng y bốn mắt nhìn nhau, thấy vẻ nghi hoặc trên gương mặt Tào Đình Bách, rốt cuộc cũng nói ra một câu: "Lần đầu ta gặp tướng quân, cũng chính là lúc đang đốt hương sen."

Giống như hương sen trân quý, danh tiếng của Trấn quốc đại tướng quân Tào Đình Bách lừng lẫy thiên hạ, nhưng giờ phút này ở trong lòng Nhạc Mạc, điều ấy không thể nào sánh bằng người đang thật sự đứng bên cạnh mình, biết nói biết cười, biết nhớ nhung hắn.

Bốn bề vắng lặng. Nhạc Mạc đưa tay kéo lấy vạt áo Tào Đình Bách, nhẹ giọng gọi y cúi đầu xuống một chút, môi chạm môi tương hôn.

— TOÀN VĂN HOÀN —
 
Back
Top Bottom