Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tặng Em Quả Đào Ngọt - Nàng Như Sao Sáng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,312
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO3iVP0a-YcfbJYRstZEKPdCCb-PrV3A_xwe-aZSO5BX1YBiqabIi2Ry9IvR39LcLrWZJYp2-RF4yqxcGW-RGLP9ftVBeHKlLgwXthUbxV4Sc8sKE2hE_azOo11cNrm9wYrl3_4InePRnoBubht8A_6=w215-h322-s-no-gm

Tặng Em Quả Đào Ngọt - Nàng Như Sao Sáng
Tác giả: Nàng Như Sao Sáng
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau sáu năm làm việc ở nhà tôi, dì Vương bất ngờ xin nghỉ việc, khiến tôi khóc đến thắt lòng.

Dì Vương không đành lòng, nên đã để lại đứa con trai thừa hưởng trọn trù nghệ nấu nướng của dì ở lại giúp đỡ.

Ban đầu tôi định từ chối. Nhưng khi nhìn thấy anh chàng cao hơn mét tám, vai rộng chân dài, vẻ ngoài lại còn điển trai, tôi im lặng.

Tống Trình đã ở nhà tôi nấu ăn cho tôi suốt hai tháng trời.

Đến khi nhập học đại học, tôi ngồi nhìn đàn anh phong độ đang đứng trên bục diễn thuyết, chìm vào suy tư.

Sao mà đàn anh này lại trông giống hệt Tống Trình vậy nhỉ?

Nhận ra sự khác thường của tôi, bạn cùng phòng khẽ hỏi mối quan hệ giữa chúng tôi.

Tôi đọc tin nhắn rồi trả lời qua loa: “Chỉ là mối quan hệ nấu cơm thôi.”

Sáng hôm sau, trên diễn đàn của trường tràn ngập tin đồn phong lưu giữa tôi và Tống Trình.

Trời ơi, đâu có ai nói cho tôi biết “nấu cơm” còn có ý nghĩa khác nữa đâu!!​
 
Tặng Em Quả Đào Ngọt - Nàng Như Sao Sáng
Chương 1



Sau khi thi xong đại học, bố mẹ tôi ra nước ngoài du lịch, bỏ tôi lại một mình ở nhà.

Ban đầu tôi thấy rất thoải mái, cho đến khi nghe được một tin sét đánh.

“Cái gì, dì Vương định nghỉ việc sao?!”

Tôi bật dậy khỏi ghế sofa, chạy vội xuống lầu.

Dì Vương đã thu dọn hành lý xong xuôi.

Tôi lao tới ôm lấy eo dì: “Dì Vương! Dì đi rồi con sống sao nổi đây!”

Không phải tôi làm lố đâu, thực sự là tôi không thể sống thiếu dì được!!

Từ cấp hai cho đến lúc tốt nghiệp cấp ba, tôi đã ăn cơm dì nấu suốt sáu năm trời, dạ dày của tôi đã quen với hương vị ấy rồi!

Chỉ nghĩ đến việc sau này không còn được ăn những món ngon ấy nữa, tim tôi đau nhói, không thở nổi.

Tôi khóc đến không thể ngừng.

Dì Vương cuống quýt đến nỗi đổ mồ hôi: “Ôi trời… giờ phải làm sao đây, lưng dì lại càng ngày càng đau nặng, bác sĩ dặn từ giờ dì phải nghỉ ngơi…”

“Hay là để con trai dì qua nấu cho con vài bữa nhé? Nó cũng thừa hưởng tay nghề của dì mà.”

Con trai của dì?

À, tôi nhớ ra rồi, hình như dì Vương có một người con trai.

Cũng tầm tuổi tôi.

Nhưng mà sao chứ?

Còn trẻ thế, chắc chắn nấu ăn sẽ không ngon bằng dì Vương!

Vả lại, hai người trai đơn gái chiếc, anh đến nấu ăn cho tôi thì cũng không tiện cho lắm!

Tôi vừa định từ chối thì thấy ở cửa xuất hiện một bóng dáng cao gầy.

“Mẹ, hành lý đã xếp hết lên xe rồi.”

“Con đến đúng lúc lắm! Lại đây, mẹ có chuyện muốn bàn với con.”

Bóng dáng ấy đẩy cửa lớn bước vào.

Tôi chớp chớp mắt vài cái.

Thế này, thế này, lớn lên được thế này thì dù nấu không ngon một chút, tôi cũng không phải là không thể chấp nhận.

Dì Vương kéo anh chàng đẹp trai ấy ra một góc thì thầm gì đó một lúc.

Anh đẹp trai quay đầu liếc nhìn tôi một cái, ngập ngừng một lúc, rồi lập tức thẳng tiến vào bếp.

Dì Vương bước lại gần, mỉm cười: “Vừa hay cũng gần đến giờ ăn rồi, nguyên liệu trong bếp đã sẵn sàng, dì để con trai dì nấu bữa trưa cho con trước, con thử ăn xem ngon không nha.”

“Nếu con thấy ổn, thời gian tới nó sẽ đến nấu ăn cho con, đến khi nào con tìm được một người giúp việc khác thì thôi, con thấy thế nào?”

Dì Vương làm ở nhà tôi lâu rồi, cũng có tình cảm với gia đình tôi.

Tôi cứ mơ mơ màng màng, gật đầu đồng ý.

Nửa tiếng sau, tôi ngồi trước bàn ăn, nhìn ba món một canh với màu sắc hấp dẫn, hương vị thơm ngon, mắt sáng rực lên.

Cơm nước xong, tôi ôm cái bụng no nê rồi ngẩng đầu nhìn dì Vương: “Dì định chiều nay đi phải không? Để con gọi tài xế đưa dì đi.”
 
Tặng Em Quả Đào Ngọt - Nàng Như Sao Sáng
Chương 2



Con trai dì Vương tên là Tống Trình, hiện đang là sinh viên đại học.

Ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ là anh đến nhà tôi nấu ăn, nấu xong lại về, tuyệt đối không nán lại thêm chút nào.

Giao dịch này thật sự không tệ, một mối quan hệ lao động rất rõ ràng.

Thỉnh thoảng tôi còn có thể ngắm chút nhan sắc của anh, ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn hẳn.

Nhưng con người anh lại rất ít nói, mấy ngày liền chỉ có tôi là được ăn uống thoả mãn, chứ số câu nói giữa tôi và anh còn chưa đếm được trên đầu ngón tay.

Cho đến một tuần sau, khi bạn bè thời cấp ba tổ chức một buổi họp lớp.

Tôi trang điểm ăn mặc xinh đẹp, sáu giờ chiều đã lên đường.

Toàn là đám bạn trẻ mười bảy, mười tám tuổi, vừa ham chơi vừa biết chơi.

Chúng tôi ăn uống xong thì kéo nhau đi chơi ở khu trò chơi, mười giờ tối lại chuyển sang karaoke.

Có người thấy chỉ hát không thì nhàm, lại gọi thêm mấy chai rượu để chơi xúc xắc và đánh tú lơ khơ (phỏm).

Vận may của tôi thì cực tệ, đã đánh bạc là thua.

Sau vài ván, trước mặt tôi đã rỗng không hai chai bia.

“Đào Đào, cậu… còn cố được không?”

Cô bạn thân lại gần ngăn tôi lại.

Tôi xua tay: “Không sao, ván sau chắc chắn sẽ thắng.”

Nhìn vẻ mặt không đổi sắc của tôi, cậu ấy bán tín bán nghi.

Tôi đứng dậy: “Để tớ đi vệ sinh cái, rồi quay lại chiến thêm ba trăm hiệp.”

Bước chân tôi vẫn rất vững, đi thẳng đến cửa phòng, rồi… ngã sấp mặt xuống.

Các bạn học vội vàng đỡ tôi nằm lại trên sofa, vẻ mặt đầy lo lắng và sốt sắng.

“Làm sao bây giờ?”

“Ai biết nhà cậu ấy ở đâu không?”

“Không biết đâu… À? Điện thoại của cậu ấy đang reo kìa.”

Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi nằm trên ghế sofa, ý thức như kẻ lang thang dần trở về, loáng thoáng nghe thấy giọng của Tống Trình.

“Để tôi đến đón cô ấy.”

Giọng anh trầm hơn bình thường.

Tôi cố gắng mở mắt nhìn, nhưng cảm giác trời đất xoay chuyển, rồi cảm nhận được l ai đó đỡ tôi lên, rồi cõng đi.

Tống Trình đã cõng tôi về nhà.

Khi tôi lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, thoáng thấy trên bàn trong phòng khách là những món ăn đã nguội lạnh từ bao giờ.

Lúc ấy tôi mới lờ mờ nhận ra, hình như mình đã quên nói với Tống Trình là tối nay tôi đi họp lớp…

Chẳng lẽ người này nấu xong bữa cơm là đợi tôi cả tối luôn sao?

Thật là tội lỗi!

Tôi ôm chặt cái bồn cầu, nôn đến trời đất đảo lộn.

Chuyện sau đó… tôi không nhớ gì nữa.

Sau cú mất mặt to lớn trước Tống Trình, một thời gian dài sau đó, mỗi lần gặp anh tôi đều thấy ngượng ngùng.

Thế là tôi dứt khoát trốn ra ngoại ô ở nhà bà ngoại nửa tháng.

Nửa tháng sau, khi tôi quay lại từ nhà bà ngoại, bố mẹ tôi cũng đã về từ chuyến du lịch, hơn nữa còn tìm được một dì giúp việc mới không tồi.

Họ mời dì Vương và Tống Trình đến nhà ăn một bữa, còn tặng Tống Trình một phong bao lì xì lớn.

Nói rằng cả mùa hè này tôi đã tăng hẳn năm ký, công lao của anh không nhỏ.

Trong bữa ăn, tôi cắm đầu cắm cổ ăn.

Không hiểu sao lòng cứ thấy chột dạ, chẳng dám nhìn thẳng vào Tống Trình dù chỉ một lần.

Tôi tưởng sau bữa ăn này tôi và Tống Trình sẽ chẳng còn gì liên quan nữa.

Nhưng không ngờ, số phận thực sự thích trêu đùa con người ta như vậy.
 
Tặng Em Quả Đào Ngọt - Nàng Như Sao Sáng
Chương 3



Tôi chỉ biết Tống Trình là sinh viên đại học, nhưng chưa từng hỏi anh học ở đâu.

Một tháng sau, vào ngày lễ khai giảng của trường, tôi đã biết rồi.

Anh là sinh viên của trường Đại học S, lại còn là đàn anh hơn tôi một khóa.

Nhìn Tống Trình trên sân khấu đang tự tin phát biểu, đầu tôi như bị choáng váng.

Anh hoàn toàn không giống với hình ảnh Tống Trình ít nói như trong ấn tượng mà tôi từng biết.

Nhưng sự thật chứng minh, họ chính là một người.

Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của tôi, bạn cùng phòng khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao cậu nhìn anh Tống học trưởng đến ngẩn người thế?”

Thấy tôi không đáp, cậu ấy liền truy hỏi thêm.

“Ơ, hai người quen nhau hả? Cậu với anh ấy là quan hệ gì vậy?”

“A,” tôi đang suy nghĩ mông lung, nghe cậu ấy hỏi thì trả lời theo phản xạ: “chỉ là quan hệ nấu cơm thôi.”

Tôi không cố ý hạ giọng, lời vừa nói xong thì không khí xung quanh lặng đi một chút.

Sau đó, mấy sinh viên mới xung quanh đồng loạt quay qua nhìn tôi.

Bạn cùng phòng cũng tròn mắt, mặt đỏ lên.

“Cái cậu này, sao nói thẳng vậy chứ.”

Tôi: “?!?”

Có gì không nói được sao?

Tối hôm đó, tôi mới hiểu ra phản ứng kỳ lạ của cậu ấy là thế nào.

Không phải, là do mạng xã hội bây giờ cập nhật từ lóng mới quá nhanh!

Nấu cơm, xào rau mà lại còn có hàm ý như thế sao??

Nhìn ảnh chụp màn hình bài đăng trên diễn đàn mà bạn gửi cho, tôi suýt ngất.

[Hóa ra Tống học trưởng lạnh lùng lại có h*m m**n mãnh liệt đến vậy…]

[Đàn em đúng là cao tay đấy, chưa nhập học mà đã quyến rũ được Tống Trình rồi.]

[Cô gái đó trông có xinh không?]

[Ơ? Tống học trưởng không phải chưa có bạn gái sao? Chị khóa trên của tôi còn theo đuổi anh ấy mà, anh ấy nói hiện tại chưa muốn yêu đương gì cả…]

[À!!Thế mà lại giấu bạn gái, Tống Trình hóa ra là kẻ lăng nhăng à?]

[Ối trời, mọi người nhìn này! Tôi vừa thấy gì đây!? Tống Trình bị một cô gái chặn lại!]

Tôi ngớ người.

Người kia nhanh chóng đăng lên một đoạn video.

Tôi vô thức bấm vào xem.

Ban đầu hình ảnh còn rung lắc và mờ nhạt, nhưng sau đó ổn định lại.

Rõ ràng là video quay lén, trên màn hình là Tống Trình và một cô gái đứng ở góc hành lang tòa nhà học.

Cô gái giận dữ chất vấn: “Anh rõ ràng có bạn gái rồi mà còn cố tình tỏ ra độc thân? Anh quá đáng lắm!”

Gương mặt Tống Trình không chút biểu cảm, nhưng đột nhiên anh ngước nhìn về phía máy quay.

Người quay video hoảng hốt, chiếc điện thoại run lên.

Cuối đoạn video, chỉ nghe thấy một cái tát chát chúa.

Tôi xem đến đó, tay cũng bắt đầu run.

Giờ phải làm sao đây? Gây rắc rối to rồi…

Tôi định lên diễn đàn đăng bài đính chính.

Nhưng gõ đến một nửa, tôi lại do dự.

Nói gì bây giờ? Nói rằng mẹ anh là người giúp việc nhà tôi, anh chỉ thay mẹ đến nhà nấu ăn cho tôi sao? Nghe không hay lắm…

Đang phân vân thì một cuộc gọi đến.

Nhìn tên người gọi, suýt chút nữa tôi làm rơi điện thoại.

Là Tống Trình.

Tôi hít một hơi sâu, ấn nút nghe.

“Lâm Đào, có thời gian không? Ra ngoài gặp nhau nói chuyện.”
 
Tặng Em Quả Đào Ngọt - Nàng Như Sao Sáng
Chương 4



Trong tiệm trà sữa bên ngoài trường, tôi và Tống Trình ngồi đối diện nhau.

Cả hai đều im lặng.

Cho đến khi nhân viên mang ly trà sữa mà tôi gọi bừa ra, tôi mới gom hết can đảm để mở miệng.

“Xin lỗi, tại vì tôi lỡ lời nên mới khiến anh bị hiểu lầm. Anh muốn xử lý chuyện này thế nào, tôi nhất định sẽ hợp tác hết lòng.”

Tống Trình nhẹ nhàng lướt ngón tay thon dài quanh ly trà sữa, chạm vào lớp hơi nước mờ đục trên bề mặt lạnh. Nhìn cảnh đó, tôi không khỏi ngẩn ngơ.

Bỗng nhiên, Tống Trình khẽ mỉm cười.

“Nói sai à… tôi cứ tưởng là em đã nhớ lại rồi cơ.”

Tôi không hiểu ý anh, vô thức hỏi lại: “Nhớ lại cái gì?”

Tống Trình ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt phức tạp: “Nhớ lại chuyện tối hôm đó, khi em say và… lợi dụng tôi.”

Tôi: “???”

Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi ý anh.

Tôi… say rượu xong, lợi dụng anh sao?!

Sao có thể? Tôi hoàn toàn không có chút ký ức nào về chuyện đó!

Tôi ngượng ngùng cười gượng: “Haha, anh cũng biết đùa thật đấy.”

Nhưng Tống Trình lại không cười, vẫn nhìn tôi như thế.

Mặt tôi đỏ bừng, ngượng ngùng cúi xuống hỏi nhỏ: “Tôi thật sự… lợi dụng anh à?”

Tống Trình cúi mắt: “Thật ra cũng không có gì…”

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe anh tiếp tục: “Em chỉ là nắm chặt tay tôi không buông, rồi ôm lấy cổ tôi đòi hôn. Tôi đẩy ra, em còn nói tôi không yêu em nữa, vừa khóc vừa tháo cúc áo của tôi…”

Nhân viên đi ngang qua ngạc nhiên quay đầu nhìn chúng tôi, mắt sáng rực.

Tôi hoảng hồn, vội chụp lấy ly trà sữa trước mặt Tống Trình, đẩy ống hút vào miệng anh.

Tống Trình hơi ngạc nhiên, nhưng cũng thuận tay uống một ngụm, trong mắt thoáng qua một nụ cười.

Tôi không để ý đến biểu cảm của anh.

Giờ phút này trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc sao tôi có thể mất mặt đến vậy?!

Từ nay về sau, tôi nhất định không bao giờ uống rượu nữa, dù có chết cũng không uống!

Hít một hơi sâu, tôi lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, hỏi Tống Trình: “Vậy chuyện này, anh muốn giải quyết thế nào?”

Tống Trình im lặng vài giây, rồi nói: “Giờ tự nhiên tôi lại thấy có bạn gái cũng không phải là chuyện xấu. Lâm Đào, em tiếp tục làm bạn gái của tôi đi.”

Tôi ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu không nói nên lời.

Tống Trình giải thích thêm vài câu, lúc này tôi mới hiểu được ý anh.

Anh muốn tôi làm bạn gái trên danh nghĩa của anh.

Mục đích thật sự là để giúp anh ngăn cản những cô gái khác, tránh phiền phức.

“Cũng không cần lâu đâu, chỉ hai học kỳ thôi.”

Tống Trình nói: “Trong khoảng thời gian đó, nếu em có người mình thích, chúng ta có thể ‘chia tay’, tôi cũng sẽ đi giải thích với cậu ấy.”

Thật lòng mà nói, nếu chỉ có vậy, tôi thấy khá đơn giản.

Dù sao thì cũng do tôi khiến anh bị hiểu lầm, lại còn… làm chuyện không hay lúc say rượu.

Về tình về lý, tôi đều nên bù đắp cho anh.

Bảo tôi giúp anh ngăn cản người khác trong hai học kỳ thôi mà, dễ ợt.

“Được.” Tôi gật đầu đồng ý ngay: “Trong thời gian đó, nếu cần tôi phối hợp, tôi nhất định sẽ phối hợp.”

Tống Trình khẽ…cười mĩm, nâng ly trà sữa lên với tôi: “Hợp tác vui vẻ.”
 
Tặng Em Quả Đào Ngọt - Nàng Như Sao Sáng
Chương 5



Cứ thế, tôi trở thành “bạn gái” của Tống Trình.

Sau đó, làn sóng tin đồn trên diễn đàn trường cũng dần lắng xuống. Chỉ là cái mác “tra nam” dường như vẫn bám lấy Tống Trình, mà anh lại chẳng quan tâm.

Một tuần sau khi khai giảng, tân sinh viên chúng tôi bắt đầu tham gia huấn luyện quân sự.

Mặc bộ đồng phục quân sự rộng thùng thình, dưới cái nắng gắt chỉ vài ngày thôi mà da tôi đã đen đi mấy tông.

Ngày nào cũng chỉ xoay quanh ba điểm: sân thể dục, căng-tin, và ký túc xá. Nghĩ đến việc những ngày thế này sẽ kéo dài suốt một tháng, tôi cảm thấy trời như sắp sập đến nơi.

Hôm nay, chúng tôi đã đứng trên sân tập.

Trong lúc chờ Sĩ quan huấn luyện đến, bạn cùng phòng rì rầm: “Lâm Đào, hôm nay chúng ta giả bệnh trốn vào phòng y tế đi, trời 40 độ rồi, tớ chịu không nổi nữa.”

Nói thật, tôi cũng hết chịu nổi rồi.

“Có được không?” Tôi lưỡng lự, nhưng trong lòng có phần dao động: “Sĩ quan huấn luyện nhìn ra mất.”

“Cứ giả vờ giống chút là được!” Cậu ấy hào hứng bày cách: “Đến lúc đó, cậu lảo đảo vài cái, canh lúc thích hợp thì ngã thẳng về phía trước, tớ và Tiểu Trần sẽ đỡ cậu, rồi…”

Tôi nghe mà há hốc mồm. Thì ra giả bệnh cũng là một nghệ thuật!

Rất nhanh sau đó, Sĩ quan huấn luyện đến.

Sau 30 phút tập bước đều, ông ấy bảo chúng tôi đứng yên tại chỗ.

Bạn cùng phòng liếc mắt ra hiệu cho tôi.

Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị hành động. Nhưng khi ngẩng đầu lên, tôi lại thấy Tống Trình đang ngồi ở khu khán đài râm mát nhìn về phía này.

Sao anh lại tới đây?

Không lẽ là đến xem tôi?

Vậy tôi có ngất nữa không?

Không thấy tôi phản ứng, bạn cùng phòng nhịn không được, huých tay tôi: “Mau ngất đi, tớ sẵn sàng rồi.”

Tôi lấy lại tinh thần, do dự một giây rồi quyết định làm theo kế hoạch ban đầu.

Tôi lắc lư thân mình một chút, canh đúng lúc Sĩ quan huấn luyện quay lại nhìn thì lập tức ngã về phía trước.

“A, trời ơi!” Bạn cùng phòng đỡ lấy tôi rất chuẩn xác, bạn kia thì kêu lên thật to: “Báo cáo Sĩ quan, Lâm Đào bị say nắng ngất rồi!”

Sĩ quan huấn luyện chạy tới ngay.

Bạn cùng phòng nhanh nhẹn tiếp lời: “Sĩ quan huấn luyện, bọn em đưa bạn ấy tới phòng y tế nhé!”

Nói xong, hai cô bạn của tôi giả vờ khó nhọc đỡ tôi lên, chuẩn bị rời khỏi sân.

“Dừng lại!” Sĩ quan huấn luyện quát lên: “Hai cô ốm yếu thế này đỡ không nổi, lại lỡ làm ngã người ta thì sao?”

“Sĩ quan huấn luyện, em được ạ!”

“Em, em nữa!”

Các nam sinh phía sau nghe vậy liền giơ tay xung phong.

Sĩ quan huấn luyện chuẩn bị chọn bừa hai người, nhưng ngay lúc đó, không biết từ đâu một nam sinh cao ráo đã tiến tới.

“Sĩ quan huấn luyện, để em đưa cô ấy đến phòng y tế.”

Nghe thấy giọng nói này, tôi suýt nữa nhảy dựng lên tại chỗ.

Sĩ quan huấn luyện nhìn anh, thấy không mặc đồng phục quân sự, liền hỏi: “Cậu là…”

“Em là bạn trai của bạn này.”



Tôi được đặt lên lưng Tống Trình, vừa đi khỏi sân thể dục là có thể cảm nhận được ánh mắt trách móc của hai cô bạn bắn vào tôi.

Tôi cứng đờ cả người, nằm im không dám nhúc nhích.

Ra khỏi sân tập một đoạn, tôi vội nói: “Anh thả em xuống đi, em chỉ giả vờ ngất thôi.”

“Anh biết.”

Tống Trình đáp.

Nhưng anh vẫn không đặt tôi xuống, bờ vai rộng của anh vững chắc, đỡ tôi thật an toàn.

“Sĩ quan huấn luyện của các em vẫn còn nhìn đấy.”

Tôi lập tức im thin thít, nằm ngoan ngoãn trên lưng anh, cố ra vẻ yếu ớt đến tột cùng.

Mãi đến khi đã đi rất xa khỏi sân tập, Tống Trình mới dừng lại.

Ngay lập tức, tôi nhảy xuống khỏi lưng anh.

“Sao tự dưng anh lại đến sân thể dục thế?”

Tống Trình đáp: “Anh là thành viên Ban tuyên truyền Hội sinh viên, thầy bảo anh đến chụp vài bức ảnh của tân sinh viên trong buổi huấn luyện quân sự, để sau này dùng.”

“À.” Tôi cúi đầu nhìn đất.

Trong lòng nghĩ, đúng là xui xẻo thật, mỗi lần xấu mặt là lại gặp Tống Trình.

“Đi ăn cơm không?” Tống Trình nhìn đồng hồ: “Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi.”

Cả tuần huấn luyện quân sự, tôi chưa bữa nào ăn được ngon. Mỗi lần tan tập, ai nấy đều như hổ đói vồ mồi, phần còn lại cho tôi chỉ là cơm canh nguội ngắt.

Nghe vậy, tôi lập tức gật đầu: “Ăn!”
 
Tặng Em Quả Đào Ngọt - Nàng Như Sao Sáng
Chương 6



Tống Trình đưa tôi đến căng-tin số bốn, nơi tôi chưa từng tới.

Chỗ đó khá xa, nhưng đồ ăn lại rất ngon.

Lúc chúng tôi đến vẫn chưa có nhiều người, các món ăn còn nóng hổi, vừa mới dọn ra.

Tống Trình bảo tôi kiếm chỗ ngồi, còn anh đi lấy đồ ăn cho tôi.

Đang ngồi chờ, bỗng có một nam sinh cầm điện thoại tiến đến.

“Chào đàn em, có thể kết bạn WeChat không?” Mặt anh ấy hơi đỏ, đứng trước tôi có vẻ hơi căng thẳng.

Tôi ngẩn người, theo phản xạ chỉ tay về phía Tống Trình đang đi tới.

“Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”

Nam sinh liếc nhìn Tống Trình, trên mặt thoáng hiện vẻ lúng túng, nhỏ giọng xin lỗi rồi quay đi.

Tống Trình đặt khay thức ăn xuống trước mặt tôi đồng thời ngồi xuống đối diện, trên môi nở nụ cười.

Mặt tôi hơi nóng lên, những lời tôi vừa nói chắc chắn anh đã nghe thấy.

“Cười gì chứ? Anh dùng em để cản hoa đào, chẳng lẽ em không được lấy anh ra à?”

“Tất nhiên là được.” Anh đặt ly nước trước mặt tôi: “Tùy em sử dụng.”

Câu nói của anh có chút ẩn ý, khiến tôi càng thêm ngượng ngùng. Không biết đáp lại ra sao, tôi đành vùi đầu ăn cơm, im lặng không nói gì thêm.

Thức ăn ở căng-tin này quả thật rất ngon, tôi ăn đến căng bụng, ngồi dựa vào ghế xoa bụng, rồi lại cầm ly nước uống thêm một hớp.

Nhìn bộ dạng thoải mái của tôi, Tống Trình hỏi: “Ăn ngon không?”

“Tạm được.” Tôi buột miệng đáp: “Không ngon bằng đồ anh nấu.”

Vừa nói xong, cả hai chúng tôi đều sững lại.

Tống Trình ngước mắt nhìn tôi, tay tôi vẫn xoa bụng nhưng chững lại một chút, cố làm ra vẻ tự nhiên: “Anh đừng hiểu nhầm, em đang khen tài nấu nướng của dì Vương thôi.”

Tống Trình gật đầu, không nói gì thêm.

Không khí trong căng-tin có chút nóng nực, tôi cảm thấy mình bắt đầu đổ mồ hôi.

Sau khi đưa khay về khu vực dọn dẹp, tôi chào anh một tiếng rồi nhanh chóng quay về ký túc xá.

Trước khi rời đi, tôi còn mua vài phần đồ ăn gói về cho mấy bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng tuyệt thế này, còn ai làm lại tôi đây!

Mấy cô bạn cảm động đến rơi nước mắt, chỉ cúi đầu ăn không ngừng.

Tôi nằm trên giường, lướt điện thoại một chút.

Vô tình nhấn vào QQ, tôi thoáng ngẩn ngơ khi nhìn thấy cuộc trò chuyện được ghim ở đầu danh sách.

Theo bản năng, tôi nhấp vào, tin nhắn cuối cùng vẫn dừng lại ở ngày có điểm thi đại học.

[Tôi được 634 điểm! Có thể vào đại học rồi!]

Đối phương im lặng rất lâu rồi mới trả lời: [Chúc mừng.]

“Ô, ai đấy?”

Không biết từ khi nào, bạn cùng phòng đã đứng ngay sau lưng tôi, cậu ấy giơ tay lên giải thích: “Tớ không cố ý xem đâu, gọi cậu mãi không thấy trả lời nên tớ mới qua đây, vô tình thấy thôi.”

Cậu ấy tiến lại gần: “Crush của cậu à? Hay bạn trai cũ?”

“Không phải, anh ấy là…” Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thầy giáo của tớ.”

Nói là “thầy giáo,” nhưng gọi là “bạn qua mạng” thì chính xác hơn.

Tôi kết bạn với người này một cách tình cờ, ban đầu chưa từng trò chuyện.

Mãi đến năm lớp 12, tôi chụp một bài toán đăng lên trang cá nhân.

[Ai có thể giải giúp tôi bài này không? (Please)]

Dưới bài đăng là những lời than thở của đám bạn cùng lớp.

Nhưng người bạn qua mạng này lại gửi một bức ảnh với từng bước giải chi tiết đến mức không thể chi tiết hơn.

Tôi như vớ được vàng.

Đồng thời cũng nhận ra người này chắc chắn là học bá! Tôi phải bám lấy anh thôi!

Vậy là tôi chủ động liên lạc, ba ngày lại nhắn một lần hỏi han đủ thứ.

Khi cảm thấy bầu không khí đã phù hợp, tôi liền đưa cho anh một đề toán.

Tính tình anh cũng rất kiên nhẫn, thực lực cũng vô cùng vững vàng.

Mọi câu hỏi của tôi đều được anh giải đáp, cách giải đơn giản dễ hiểu, đúng là một thầy giáo tuyệt vời.

Tôi cứ “học chùa” mãi cũng ngại, nhưng gửi lì xì thì anh không nhận.

Sau này, sau khi nhận được giấy báo nhập học, tôi lại mải mê vui chơi nên quên béng đi.

Giờ nhớ lại, tôi thấy có chút áy náy.

Nên mời anh một bữa mới phải.

Tôi cân nhắc một hồi rồi nhắn cho anh một tin, nhưng đợi mãi vẫn không thấy phản hồi.

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, không lâu sau cơn buồn ngủ kéo đến, rồi chìm vào giấc mơ lúc nào không hay.
 
Tặng Em Quả Đào Ngọt - Nàng Như Sao Sáng
Chương 7



Kỳ nghỉ Quốc Khánh đã đến, tôi về nhà ở mấy ngày.

Sau khi hết lễ tôi trở lại trường, ngày nào tôi cũng ở trong trạng thái phấn khích.

Chẳng vì gì khác, chỉ vì anh chồng 2D của tôi – Thẩm Tinh Hồi sắp đến sinh nhật rồi!

Thành phố nơi trường tôi đóng đô còn có hoạt động mừng sinh nhật cho anh ấy, nghe nói còn có một coser nổi tiếng đến nữa, nghĩ thôi đã kích động rồi!

Tôi đã hẹn với các chị em từ lâu sẽ đi cùng nhau.

Đêm ngày 12 tháng 10, nghĩ đến hoạt động ngày mai, tôi hưng phấn đến mức không thể nào ngủ nổi.

Vậy là gần 1 giờ sáng, tôi nằm trong chăn, lén lút đăng một bài lên trang cá nhân.

[SXH, đêm nay gặp anh nhé. (Love)]

Đăng xong, tôi còn hơi ngại, đặt úp điện thoại xuống đầu giường rồi tự nhủ phải nhắm mắt lại ngủ ngay.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mới nhìn thấy tin nhắn trên WeChat.

Tống Trình nhắn cho tôi lúc 2 giờ sáng.

[Tối nay em có việc à?]

[Có phải đi chơi với bạn không?]

Nửa tiếng sau, anh lại gửi thêm một tin.

[Nhớ cẩn thận nhé.]

Tôi chớp chớp mắt, rồi nhắn lại.

[Dạ.]

Buổi chiều, tôi trang điểm từ lúc 5 giờ, mặc vào chiếc váy mới mua.

Nhất định phải trang điểm ăn mặc thật xinh đẹp, vì tối còn phải chụp ảnh cùng với các coser nổi tiếng nữa.

Tôi vừa xuống lầu vừa nhắn tin cho mấy chị em.

Chúng tôi hẹn nhau đi dạo trung tâm thương mại gần đó trước, đến giờ mới đến địa điểm tổ chức hoạt động.

Vừa ra khỏi ký túc xá, ngẩng đầu lên là thấy Tống Trình.

Anh cũng thấy tôi, ngạc nhiên một chút.

“Lâm Đào, em định ra ngoài à?” Anh hỏi.

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, đã hẹn với người khác rồi.”

Anh ngập ngừng một lát, rồi hỏi tiếp: “Là đi với người mà em nhắc đến trên trang cá nhân à?”

Tôi chưa kịp đáp, anh đã nói: “SXH, là Thẩm Tu Hoa bên lớp Kỹ thuật Mạng phải không?”

“Anh không có ý gì đâu, chỉ muốn nhắc em một chút thôi, cậu ta tuy học giỏi nhưng hơi lăng nhăng, thích trêu đùa con gái, lại không có trách nhiệm, em đừng để bị lừa đấy.”

Tôi ngơ ngác.

“Thẩm Tu… gì cơ? Em không quen người này mà.”

Tôi cảm thấy hôm nay Tống Trình hơi lạ.

Toàn nói những chuyện chẳng hiểu từ đâu ra.

Tống Trình hơi giãn mày ra, nhưng nhanh chóng lại nhíu mày: “Không phải Thẩm Tu Hòa, vậy là Tống Tây Hách bên Viện Thể dục à? Cậu ta có bạn gái rồi, lại còn qua lại với mấy người cùng lúc, nếu cậu ta tiếp cận em, chắc chắn là không có ý tốt đâu…”

Tôi cắt ngang lời anh: “Cậu ấy chưa từng liên lạc với em, em cũng không quen người này.”

Tống Trình nhíu mày càng sâu.

Tôi nghĩ xem nên giới thiệu Thẩm Tinh Hồi với anh thế nào.

Hoàng tử của hành tinh Pheros? Người kế vị ngai vàng?

Hay là anh chồng 2D của tôi?

Dù giới thiệu cách nào cũng thấy hơi xấu hổ.

Vài giây sau, tôi đành khẽ ho một tiếng.

“SXH… chỉ là một người bạn qua mạng bình thường thôi.”

“Em chỉ ra ngoài tham gia hoạt động một chút, khoảng tám, chín giờ sẽ về.”

Nói xong câu đó, tôi cũng giật mình.

Sao tôi lại phải báo cáo hành tung của mình với Tống Trình nhỉ?

Anh đâu phải bạn trai thật của tôi.

Ngước lên liếc trộm một cái.

Tống Trình mím môi, dường như đang do dự điều gì đó.

Đúng lúc ấy, điện thoại tôi reo lên.

Bạn tôi nhắn rất nhiều tin, cậu ấy đã đứng đợi sẵn ở cổng trường rồi!

“Vậy… em đi trước đây, có gì cứ đợi em về rồi nói nhé.”

Vừa dứt lời, tôi nắm lấy tà váy rồi chạy nhẹ nhàng về phía cổng trường.
 
Tặng Em Quả Đào Ngọt - Nàng Như Sao Sáng
Chương 8



Suốt buổi tối, Tống Trình có vẻ không tập trung.

Anh cầm điện thoại, ánh mắt dõi vào một điểm vô định, như đang suy nghĩ điều gì đó rất đăm chiêu.

“Tống Trình, Tống Trình.”

Bạn cùng phòng đi đến vỗ vai anh: “Nghĩ gì vậy?”

Tống Trình hoàn hồn: “Gì thế?”

“Thầy Triệu bảo tôi hỏi cậu, chuyên đề phòng chống lừa đảo mạng tuần sau chuẩn bị đến đâu rồi?”

Tống Trình xoa mặt: “Tôi sẽ gửi tiến độ cho thầy ấy.”

Nghe vậy, một người bạn cùng phòng khác cảm thán: “Sao lại tổ chức hội thảo nữa rồi? Năm nào cũng tổ chức, nhưng năm nào cũng có người bị lừa.”

“Không tổ chức không được, học kỳ trước còn có anh chàng bên Viện Thể dục bị lừa 30.000 tệ khi nói chuyện với một người lạ trên mạng, rồi cô gái bên Viện Kinh tế bị dụ vay nợ qua mạng đến 100.000 tệ, còn định gặp mặt đối phương nữa. Giờ cách một màn hình, ai biết bên kia là người hay quỷ, gặp gỡ qua mạng đa phần là chui đầu vào miệng cọp, mất tiền mất tình…”

“Này, Tống Trình, cậu vội vàng đi đâu vậy?! Cho tôi mượn bài tập nhóm làm mẫu chút đi!”

Buổi tối hôm ấy, quảng trường Thương Mại rộn ràng hơn bao giờ hết.

Tôi và mấy chị em vừa ăn uống no nê xong liền chạy tới chỗ tổ chức sự kiện, lúc này đã gần tám giờ rồi.

Rất nhiều cô gái đang tụ tập dưới màn hình lớn ở trung tâm quảng trường, chờ mừng sinh nhật Thẩm Tinh Hồi.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, đến mức điện thoại trong túi tôi reo lên vài lần mà tôi không nghe thấy.

“Lâm Đào, điện thoại cậu đang rung kìa.” chị em nhắc tôi.

Tôi tránh khỏi đám đông, lấy điện thoại ra, thấy Tống Trình đã gửi hơn chục tin nhắn.

Anh hỏi tôi đang ở đâu, còn lại toàn là cuộc gọi nhỡ.

Có chuyện gì gấp sao?

Tôi lập tức gửi định vị cho anh, rồi nhắn: “Có chuyện gì vậy?”

Phía bên kia không trả lời.

“Lâm Đào! Moon đại thần đến rồi!”

Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn.

Moon là coser mà tôi yêu thích nhất, huống chi tối nay còn cos nhân vật chồng tôi – Thẩm Tinh Hồi!

Hiện trường đầy những người hâm mộ cosplay, khiến tôi nhìn đến hoa mắt.

Chị em kéo tôi chạy nhảy trong đám đông: “Nhanh lên, chụp ảnh lưu niệm nào!”

Giữa dòng người nhốn nháo, tôi nhét điện thoại vào túi xách, rồi lao về phía những người tôi hâm mộ.

Sau khi chụp ảnh cùng các coser, chúng tôi lại xếp hàng chờ Moon ký tặng.

Lấy được chữ ký rồi, bước ra ngoài thì màn hình lớn trên cao bắt đầu đếm ngược.

Reng reng reng—

Âm thanh rung từ điện thoại gần như bị tiếng ồn ào xung quanh lấn át.

Tôi hơi ngẩn người, lấy điện thoại ra.

Là Tống Trình đang gọi.

Tôi nhấn nút nghe máy.

“Lâm Đào!” Bên kia âm thanh cũng ồn ào, loáng thoáng, tôi nghe thấy tiếng đếm ngược quen thuộc.

“Em đang ở đâu?”

Cuối cùng, tôi nghe rõ anh hỏi gì.

Tôi đưa tay che điện thoại, lớn tiếng nói: “Em đang ở quảng trường Mộng Kim!”

Tay tôi bị ai đó kéo nhẹ.

Tôi quay sang nhìn chị em, thấy mắt cậu ấy sáng rỡ nhìn về một hướng nào đó.

“Lâm Đào, nhìn kìa, trai đẹp!”

Theo phản xạ, tôi nhìn theo hướng tay cậu ấy chỉ.

Rồi tôi sững lại.

Trong đám đông, Tống Trình nổi bật một cách lạ thường.

Anh cao ráo, ngũ quan rõ nét, làn da cũng trắng hơn so với các nam sinh khác.

Không ít cô gái đang lén nhìn anh.

Nhưng anh có vẻ hơi lo lắng.

Anh vừa gọi điện thoại vừa cau mày, như đang tìm kiếm gì đó.

Linh cảm mách bảo tôi, anh đang tìm tôi.

Ngón tay tôi hơi run, trong tiếng ồn ào náo nhiệt, dường như tôi có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực.

Từng nhịp, từng nhịp một.

Tôi nhìn Tống Trình, cất giọng gọi vào điện thoại: “Tống Trình, nhìn sang phải đi!”

Anh khựng lại, quay đầu nhìn về phía tôi.

Chúng tôi nhìn nhau xuyên qua biển người.

Đúng lúc đó, màn hình lớn hoàn thành đếm ngược, tất cả các cô gái xung quanh đều hét lên trong niềm vui phấn khích.

“Thẩm Tinh Hồi! Chúc mừng sinh nhật!”
 
Tặng Em Quả Đào Ngọt - Nàng Như Sao Sáng
Chương 9



Ngồi trên taxi trở về trường, Tống Trình cứ cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Tôi liếc nhìn qua.

Anh đang tìm kiếm trên Baidu: “Thẩm Tinh Hồi là ai?”

Tôi nén cười, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Trên đường phố xe cộ qua lại tấp nập, không ít cặp đôi nắm tay nhau dạo bộ bên lề đường, mấy người bán bóng bay và gấu bông cũng đông khách. Cảnh tượng rất náo nhiệt.

So với khung cảnh ngoài kia, bên trong xe lại im lặng đến kỳ lạ, im lặng đến mức có chút ngượng ngập.

Bác tài xế nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu, cười nói: “Hai đứa giận nhau à?”

Tôi ngẩn người, cùng lúc với Tống Trình, cả hai đều đáp: “Không có.”

Chúng tôi liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt quay đi chỗ khác.

Khi ấy tôi không nhận ra rằng, với cách xưng hô “hai đứa” của bác tài, cả tôi và anh đều không phủ nhận điều gì cả.

Xuống xe, về đến trường cũng đã hơn mười giờ tối.

Đi trên con đường rợp bóng cây trong sự yên tĩnh, tôi cuối cùng không kìm được mà hỏi một câu.

“Anh sợ em bị người quen trên mạng lừa nên mới đi tìm em phải không?”

Dưới ánh đèn đường, bóng của Tống Trình kéo dài trên mặt đất.

Tôi nhìn chăm chú vào cái bóng của anh, thì anh đột nhiên dừng bước.

Tôi ngẩn ngơ, tầm mắt từ cái bóng dưới chân dời lên khuôn mặt anh.

Tống Trình nhìn tôi, vẻ mặt không biểu cảm gì.

Chúng tôi nhìn nhau vài giây, anh mới trả lời câu hỏi của tôi.

“Đúng, sợ em bị người ta lừa, lo em gặp chuyện, nên mới đi tìm em.”

Tôi cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp, chỉ biết lí nhí nói: “Cảm ơn.”

“Xin lỗi nhé, là do em không nói rõ ràng với anh.”

“Không phải lỗi của em.” Tống Trình nói: “Là do anh quá lo lắng thôi.”

Tại sao lại lo lắng?

Đối với anh, tôi là một người quan trọng đến vậy sao?

Tôi sững sờ nhìn anh, hai câu hỏi đó quanh quẩn trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn không thể hỏi ra.

Tống Trình lặng lẽ đưa tôi đến dưới ký túc xá.

“Về đi, nghỉ ngơi tốt nhé.”

“Ừm.”

Khi bước đến tầng hai, tôi dừng lại, ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tống Trình vẫn đứng đó.

Anh đứng dưới đèn đường, ánh sáng chiếu lên người anh, như khoác lên anh một tầng sáng dịu dàng.

Nhưng bóng dáng của anh lại toát lên chút cô đơn.

Tôi còn đang ngẩn người nhìn, thì ở cuối đường, mấy cô gái bất ngờ đi đến.

Khi nhìn thấy Tống Trình, họ rõ ràng ngạc nhiên một chút.

Rồi bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Khi đến gần hơn, có một cô gái bị bạn bè đẩy nhẹ, rụt rè tiến lên cầm điện thoại…

Đến lúc tôi nhận ra, thì bản thân đã chạy xuống lầu.

Gió đêm thổi đến làm tôi bừng tỉnh.

Tôi muốn quay trở lại, nhưng đã không kịp.

Tống Trình đã nhìn thấy tôi.

Tôi đành phải lấy hết can đảm, giả vờ thân mật khoác lấy cánh tay anh: “Tống Trình, đây là bạn học của anh à?”

Cô gái ngẩn người, ánh mắt chuyển động qua lại giữa tôi và Tống Trình.

Vài giây sau, cô ấy mới vỡ lẽ, vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, không biết anh có bạn gái rồi, xin lỗi vì đã làm phiền!”

Cô ấy chạy về phía các bạn, kéo họ rồi tất cả ùa vào ký túc xá.

Không gian xung quanh lại trở nên yên tĩnh.

Giọng Tống Trình hơi trầm, nhưng lại mang theo ý cười: “Người ta đi rồi, em có thể buông tay ra rồi đấy, bạn gái.”
 
Back
Top Bottom