Siêu Nhiên Tận thế biến dị

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
351364773-256-k564220.jpg

Tận Thế Biến Dị
Tác giả: Seventeen_Zennie
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Joles cùng bố chuyển về miền quê sinh sống.

Bỗng nhiên một ngày nọ, thiên thạch hàng loạt từ trên trời rơi xuống, báo hiệu ngày tận thế của nhân loại.

A/N: Ảnh không phải của mình Tags: apocalypsefantasysupernaturalsuperpowerszombies​
 
Tận Thế Biến Dị
Chuyển về miền quê


Ngôi nhà tại trang trại Marcos hôm nay bỗng vang lên tiếng rôm rả của người sống từ sáng sớm đến giờ."

Joles, con mau xuống nhà phụ bố mang đồ vào này."

Curtis lớn tiếng từ dưới xe chở đồ gọi lên.

Joles, người được nhắc tới, hiện đã chạy lên phòng nhìn quanh căn phòng cũ của mình, nơi vẫn còn nguyên vẹn những món đồ của cô như hồi cô rời đi, vừa mới đặt lưng lên giường thì đã bị gọi xuống.

Cô thở dài và nói vọng xuống "Con xuống liền đây bố", cô đành gượng ngồi dậy và uể oải bước xuống, phụ ông khuôn mớ đồ chuyển nhà vào trong ngôi nhà cũ của ông nội cô.Bố mẹ cô vừa mới ly dị, chuyện này dẫn đến chuyện khác, nên thực lòng mà nói, trừ việc chuyển nhà khỏi nơi ở cũ về quê cha ra, cũng chẳng có gì khác biệt lắm trong cuộc sống của cô.Bọn cô loay hoay suốt cả ngày để gom đồ vào trong nhà để và dọn dẹp nhà cửa, cuối ngày, bố cô làm một bữa tiệc đón nhà mới nhỏ, và cũng vì hết tiền, trên bàn cũng chỉ có mấy món đơn giản nhưng yêu thích của bọn cô.Ngày hôm sau, bố cô bắt đầu đi đăng kí chuyển trường cho cô, mất nguyên cả buổi sáng.

Cô bồn chồn đi theo bố qua các phòng hành chính ở nơi đây, cứ nơm nớp lo lắng rằng cô sẽ không được nhận, dù cô biết rằng khả năng chuyện đó xảy ra hầu như là không có.Cuối cùng thì đúng là cô được nhận vào, cô liền thở phào nhẹ nhõm, và bọn cô liền đi mua dụng cụ đồ dùng học tập nơi đây cho cô trước khi đi lên trấn.

Bọn cô đi ăn nhanh ở quán, sau đó bố cô bắt đầu lấy khoản tiền tiết kiệm của mình ra và mua về những vật giống, hạt giống và đồ dùng cần bổ sung cho trang trại do ông cô để lại trước khi mất.Tối đó bọn cô đi về nhà, với đống đồ chất chồng trên xe chật kín đến mức cô buộc phải xuống dưới chỗ đề đồ phía sau của bọn cô ngồi.

Jemmy, cậu bạn thân từ nhỏ tới lớn của cô ở miền quê này rốt cục cũng bắt kịp tin tức rằng cô đã trở về và đang đợi cô ở ngoài cổng.

Cậu ấy nhướng mày hếch mặt trách cô sao về mà không báo sớm cho cậu ấy, cô liền biện minh rằng dạo nay lu bu quá cô quên khuấy mắt, cậu ấy đảo mắt nhưng đành chấp nhận lý do của cô.

Bố cô mời cậu ấy vào dùng cơm chung luôn và cậu ấy liền vui vẻ đồng ý.Tính ra mối quan hệ giữa cô và Jemmy cũng thật đặc biệt, cả hai quen nhau từ hồi còn quấn tã, cùng nhau chơi đùa đủ trò nghịch phá trong xóm.

Mỗi mùa hè cô về quê, bọn cô đều cùng nhau đi chơi, bắt ve hoặc lội suối bắt cá.

Mỗi khi cô trở lại thành phố, bọn cô vẫn giữ liên lạc với nhau qua mạng.

Jemmy đã và luôn là người bạn thân nhất của cô, bất chấp việc bọn cô đã trải qua vô số lần cãi vã, cho dù tính cách bọn cô có như nước với lửa, tình bạn của bọn cô thực sự đã trải qua rất nhiều thử thách hơn như là nó trông như vậy.Cô có thể tự tin nói rằng không ai hiểu cô hơn Jemmy, và ngược lại, không ai hiểu Jemmy hơn cô.

Nay Jemmy đứng đợi cô, cá phân nửa lý do là để ăn chực, dù sao thì bố cô cũng là một thảm hoạ nấu ăn di động, nên việc bếp núc trong nhà toàn do cô làm.

Cô được học hỏi tinh hoa nấu ăn từ mẹ và bà, nên tay nghề của cô chắc chắn là rất ngon rồi, Jemmy luôn canh sang ăn chực vào buổi chiều chiều, khi cô mới làm xong đồ ăn vặt, một mẻ bánh hoặc một món nước trái cây nào đó, bù lại cậu sẽ chỉ cô cách đặt bẫy trong khu rừng gần đó, làm thủ công, hoặc dạy học cho cô, vì cậu ấy học thực sự rất giỏi.

Nhiều hôm bọn cô sẽ sang nhà nhau ăn tối, bố mẹ Jemmy là những người rất tốt bụng, và vì nhà ngay sát nhau, gia đình bọn cô cũng rất thân với nhau.

Và vì Jemmy là một thực khách tốt, cậu ấy luôn ăn sạch và khen ngon bất kể cô có làm món gì, sự hiện diện của cậu ấy trên bàn ăn nhà cô luôn được hoan nghênh.Mùa hè của bọn cô trải qua ở đây vui vẻ, với sự hiện diện của Jemmy thường xuyên qua nhà cô để hỗ trợ bọn cô và chơi cùng cô, cô có thể dễ dàng vờ như việc bố mẹ cô ly thân không ảnh hưởng đến cô hơn khi có Jemmy để phân tâm.Nhưng rồi mùa hè cũng kết thúc, và trường học bắt đầu.

Vì bọn cô học cùng trường, sáng sớm, Jemmy đạp xe sang nhà cô, còn cô đem theo đồ ăn của cả hai ngồi sau xe.

Bọn cô chạy đến ngôi trường duy nhất trong trấn và cô được đưa vào lớp học riêng.

Cô kiếm được một chỗ ngồi trống trong lớp và ngồi đại vào, ai nấy cũng đưa mắt nhìn cô kì lạ, còn cô thì chỉ biết cúi gằm mặt xuống cố gắng vờ như mình không tồn tại.

Thầy giáo chủ nhiệm sớm bước vào lớp và giới thiệu cô cho cả lớp, và sau đó buổi học diễn ra bình thường.Cô không khó để nhận ra rằng việc kết bạn lại từ đầu thực sự rất khó, đặc biệt là khi mọi người trong lớp đều có nhóm chơi cùng nhau cả rồi, cũng như đều đã nhẵn mặt nhau từ hồi mẫu giáo cả, vì dù sao cái trấn nhỏ này cũng chỉ có 1 trường mẫu giáo, tiểu học và trung học duy nhất.Cô đã thử tìm Jemmy, nhưng cô nhận ra cậu ấy cũng đã có nhóm của mình, rất đông là đằng khác, không đời nào cậu ấy có thời gian cho cô cả.

Cô cũng nhận ra rằng cô chưa từng biết Jemmy trên trường như thế nào, hoá ra cậu ấy thật đặc biệt, nổi bật, thân thiện, hoà đồng, đáng mến, đặc biệt còn là học sinh top đầu của trường nữa chứ, không ai không biết đến cậu ấy cả.

Cô bỗng nhiên cảm thấy tự ti và tránh mặt cậu ấy ở trường, cậu ấy có hỏi cô vì sao, cô chỉ nói là cô có việc bận rồi, học hành và các thứ trong thư viện ấy.Ngày này qua ngày khác, cô vẫn không có được đứa bạn nào, không chỉ do cô quá trầm tính và nghiêm túc, mà còn do cô quá nhút nhát để dám bắt chuyện với ai, thành ra ngày ngày cô lủi thủi trốn trong thư viện.

Có một nhóm con gái xấu tính dự định đem cô làm đối tượng bắt nạt, nhưng họ đâu có biết cô nhút nhát không phải do cô hiền, mà lại ngược lại, vì cô đã từng rất hung dữ, nên cô mới rèn luyện bản tính của mình hiền dịu nết na lại, nên còn khuya cô mới thuộc diện đối tượng dễ bị bắt nạt.Khi bọn họ đến chê bôi cô, cô chỉ đơn giản ậm ờ lơ họ đi, nhưng khi họ bắt đầu xô đẩy cô, cô liền đứng lên trừng mắt nhìn họ và nói móc lại họ, cảnh cáo họ đừng chọc vào cô nữa, và có thể do vẻ tức giận của cô trông quá đáng sợ, hoặc do cô không còn trông giống một đối tượng dễ ăn hiếp nữa, họ đành bỏ đi, nhưng chắc chắn cô đã bị liệt vào sổ đen của họ, và họ luôn làm khó dễ cô mọi cơ hội họ có thể, cô cũng chỉ đành biết ngó trước ngó sau trông chừng cho bản thân, còn cơ hội kiếm được người bạn nào thì đã sớm bị chôn dưới mấy tấc đất rồi.Vì việc ở trường không được suôn sẻ, sau mỗi tối, cô thường đi vào trang trại, đi lên bãi cỏ ngắm sao và nghe nhạc học bài, vì ở trên thành phố vốn không thấy được bầu trời sao, nên kể từ khi được về quê, cô rất thích ngắm chúng.

Gió thổi phần phật mát lạnh, bầu trời sao sáng rực trên trời, tiếng động bên ngoài đều không vươn tới được bãi cỏ nơi xa xa này, kiến cho cô có một khoảng thời gian yên bình nơi đây.Một tối, cô đang đi trên đường đến chỗ bãi cỏ như mọi khi, bỗng nhiên bầu trời sáng lên, những ngôi sao băng sáng lấp lánh không biết từ đâu bỗng phóng qua hàng loạt sáng rực bầu trời.

Cô trầm trồ ngạc nhiên và kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó, nhưng rồi cô sớm nhận ra có điều gì đó sai sai, những ngôi sao băng bỗng nhiên sáng dần và lớn dần.

Cô nhận ra rằng những ngôi sao băng này đang rơi xuống, theo nghĩa đen, và cô trong lúc hoang mang tột độ liền chạy đi kiếm chỗ núp.
 
Tận Thế Biến Dị
Tận thế bắt đầu


Cô kiếm được một cái gò đất nhô lên và liền xuống dưới đó núp xuống, không lâu sau đó, hàng loạt thiên thạch liền rơi xuống khắp nơi, tạo nên hàng loạt tiếng nổ vang trời như bị dội bom vậy, mặt đất bị xới tung lên và bụi bay mù mịt.

Cô chỉ biết bịt tai lại, cầu nguyện cho đừng cái nào rơi trúng cô hoặc gia đình cô, hay nhà Jemmy, chỉ vậy thôi, ngoài ra cô chỉ còn biết ngồi yên tại chỗ chờ đợi.Cuối cùng, cơn mưa thiên thạch cũng kết thúc, bụi lắng xuống, cô liền nhìn thấy xung quanh mình gần đó, có đầy những quả cầu tròn tròn đen đặc, dù cô chưa nhìn thấy bất kì viên thiên thạch nào trước đây, cô vẫn biết rằng điều này kì lạ.

Cô nhìn lên trời, thấy bầu trời trở lại yên bình và chỉ có sao và trăng trên đó như trước đây, cô liền lấy lại tinh thần và đứng lên trở về nhà.

Cô chạy thật nhanh, trong lòng thầm cầu nguyện rằng gia đình cô vẫn được bình an.

Nhưng đi được giữa đường, đột nhiên có động tĩnh từ mấy quả cầu thiên thạch.

Chúng đột nhiên phát ra tiếng nứt răng rắc, và cô kinh hoàng chạy khỏi đó thật nhanh.

Những quả cầu nứt ra, và một chất lỏng màu đen xuất hiện ngoi ra từ chúng, nhanh chóng tiến đến chỗ cô.Chúng nhanh chóng đuổi kịp cô bất chấp cô đã chạy hết sức và chúng bám lên người và cô có thể cảm thấy chúng thấm vào người cô.

Cô cảm thấy bị nghẹt thở, cả người đau đớn, gân xanh nổi lên khắp người, mắt cô mờ đi.

Cô tự nhủ liệu rằng cô đang sắp chết đúng không.Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một quả cầu hơi khác với những quả cầu khác, nó toả ra một ánh sáng dịu nhẹ.

Có thể là do bản năng thúc đẩy, do tuyệt vọng hay vì bất cứ ly do nào, cô dành từng chút sức lực còn lại trong mình chạy đến chỗ quả cầu đó.

Đôi chân nặng trĩu sớm chuyển từ chạy sang bước đi chậm rãi từng chút một, nhưng quả cầu vẫn còn cách cô một đoạn.

Cô bước từng bước nặng nhọc, thở hồng hộc cố gắng lấy không khí, cô đi đến lúc mà đôi chân không thể nâng đỡ cô thêm được nữa, cô lết từng chút một đến chỗ quả trứng.

Sau khi trải qua cảm giác như cả một đời người, với vài lần ngất đi giữa đường, cô cuối cùng cũng nhìn thấy quả trứng trước mặt mình.

Cô dùng hết sức lực còn lại, ngay cả khi phổi cô cảm giác như đang cháy và cơ thể cô co giật vì đau đớn, cô rướn tay về phía quả trứng và chạm vào nó, và đó là điều cuối cùng cô biết trước khi bóng tối chiếm lấy cô.---Curtis đang chạy hết tốc lực, lái xe đi viu viu.

Anh đang ngồi trong nhà coi truyền hình như mọi khi, bỗng nhiên không biết tiếng nổ từ đâu ập đến rung chuyển cả mặt đất, anh buộc phải núp xuống dưới gầm bàn đợi nó qua đi.

Khi cuối cùng tiếng nổ cũng kết thúc, anh mới bắt đầu vội vàng chạy đi kiếm con gái.

Anh chạy xuống gara và lái xe đi kiếm cô, biết rằng cô đã đi vào trong trang trại mình, nhưng không rõ là ở đâu cả.

Anh đang đi thì nhìn thấy mấy quà cầu kì lạ đột nhiên xuất hiện trong sân bỗng nứt ra, và một chất dịch đen chảy ra từ trong quả trứng và di chuyển đi khắp nơi.

Dù không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh đạp chân ga phóng nhanh đi tìm con gái hơn nữa.Sau một khoảng thời gian lâu cảm thấy như tuyệt vọng, anh cuối cùng cũng tìm thấy con gái mình.

Cô đang nằm bệt trên đất bất tỉnh, cả người nóng như lò lửa, cả khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn, nhìn cô trong tình trạng này làm anh lo lắng phát điên, nhưng anh biết rằng mình phải thật tỉnh táo trong tình trạng này.

Anh liền đưa con gái mình vào trong xe trước khi lũ bùn đen lại tiến tới và chạy về nhà.

Anh đóng kín hết các cửa nẻo lại một cách thật lặng lẽ và đưa con gái mình lên phòng của cô, kiểm tra lại cô xem cô có vết thương hay dấu hiệu bất thường nào khác anh không nhận thấy không.

Sau khi đảm bảo rằng chỉ có cơn sốt, anh liền xuống dưới nhà lấy đá chườm cho cô, và lau sơ người cho cô để hạ nhiệt.

Anh bắt đầu kẹp nhiệt kế cho cô và đo được cô hiện đang sốt đến 42 độ C, anh liền lấy viên thuốc hạ sốt để dành ở nhà và cho cô uống.

Anh hy vọng anh có thể đưa cô đến bệnh viện, nhưng dựa vào tiếng la hét kêu gào anh nghe thấy ở bên ngoài và hiện tượng lạ đang diễn ra, anh không dám mạo hiểm.Anh bắt đầu đi kiểm tra lại và gia cố căn nhà, tích trữ đồ dùng, chuẩn bị sẵn súng ống để bảo vệ gia đình mình.

Anh thức trắng cả đêm để quan sát ra bên ngoài, cho đến tận khi mặt trời bắt đầu lên, xung quanh bỗng nhiên im ắng một cách đáng sợ.

Anh không hạ cảnh giác của mình xuống, cẩn thận nhìn ngó xung quanh.

Con gái anh vẫn chưa tỉnh lại, nhưng cũng không có dấu hiệu tệ hơn, anh bắt đầu cân nhắc liệu có nên đưa cô đến bệnh viện không.

Cuối cùng, anh đi xuống bếp, nấu một nồi cháo và gọi Joles, cô hầu như không nhận thức được xung quanh, nhung chí ít vẫn đủ để anh đút cho cô ăn.

Sau đó, anh cũng xuống bếp ăn cho no, và rồi anh xuống nhà xe lái xe ra ngoài, với ý định chỉ đi một chút theo dõi tình hình.Anh chỉ vừa đi ra tới cổng, anh đã nhìn thấy phía xa xa có khói bốc lên, nhìn xuống liền thấy máu trải dài rải rác trên con đường, và anh liền quay đầu xe lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Có lẽ anh nên đi tìm hiểu nguyên nhân đã gây ra điều đó, nhưng anh nghi ngờ mình vẫn còn sống sót nếu như gặp được bất cứ điều gì đã gây ra chuyện đó.

Đi trên đường, anh để ý thấy rằng vẫn có tiếng vo ve của lũ bọ, điều này khiến anh nhận ra rằng lũ côn trùng dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện đang diễn ra.

Anh thầm nghĩ xem liệu lũ thú trong trang trại mình liệu có ổn không, và anh đánh liều đi kiểm tra.

Trước sự bất ngờ của anh, chúng vẫn ổn, bất chấp những gì đang diễn ra, anh liền mừng rỡ và bắt đầu hoạt động lại trang trại của mình, dưới sự cẩn thận của bản thân nhiều nhất có thể.

Anh thậm chí còn làm một đồ cải trang bằng rơm và đổ đầy nước bốc mùi lên.Đến giữa trưa, anh trở về nhà và thấy có một bóng người trước cửa, và dù cho có nhìn từ xa, anh cũng có thể nhận ra rằng đó là Jemmy.

Trông cậu thật khủng khiếp, quần áo rách nát, cả người đầy bụi bẩn, đầu tóc rối bù và đôi mắt u ám, trên tay cầm một con dao đẫm máu.

Anh liền chạy đến chỗ cậu"Jemmy, cháu làm gì ở đây?

Cháu ổn chứ?

Gia đình cháu đâu?

Chuyện gì đã xảy ra?"

Cậu bé ngước nhìn anh với ánh mắt loé lên vui mừng, cậu toan nói gì đó, rồi lại thôi, rồi cậu kết thúc "Họ đi rồi."

Anh dù không biết chuyện gì đã thực sự xảy ra, nhưng anh biết được rằng bố mẹ cậu đã mất, đó có lẽ là lý do cậu ở đây.

Anh liền tiến đến ôm cậu "Con luôn được hoan nghênh ở đây Jemmy, ta luôn xem con như con ruột của mình."

Anh đưa mắt xuống nhìn cậu với ánh mắt chân thành nhất có thể.

Cậu liền ôm chầm lấy anh và bắt đầu khóc, anh liền xoa lưng an ủi cậu và dẫn cậu vào trong nhà.Curtis để Jemmy ngồi lên ghế trong lúc anh bắt đầu đun nước lên bắt đầu nấu cháo bằng vài nguyên liệu anh kiếm được trong trang trại, và bọn anh trò chuyện trong lúc đó.

Hoá ra rằng những thứ bùn đen đó đã bám vào mọi người và biến họ thành quái vật, những con quái vật hung tàn, làn da tái nhợt, gân nổi cuộn lên dưới da, hàm răng nhe ra sẵn sàng cắn nuốt, đôi mắt đã từng có sự sống giờ vô hồn, và chúng khoẻ mạnh đến đáng sợ.

Jemmy đã kịp chạy trốn vào tủ chứa đồ nên không phải chịu chung số phận tương tự, cậu đã đợi ở trong đó rất lâu, không dám mở cửa ra.

Khi cậu cảm thấy bên ngoài yên tĩnh, cậu đã lẻn ra ngoài vì biết rằng cậu không thể ở mãi trong đó được.---Cậu lặng lẽ đi qua chỗ bố mẹ quái vật của cậu, và rồi cậu liền chạy đi lấy những đồ dùng cần thiết.

Nhưng đi giữa đường, bố mẹ quái vật của cậu phát hiện ra và cậu liền phải trốn vào phòng, nhưng họ đập cửa liên tục.

Cánh cửa lung lay trước sức ép, và cậu biết rằng chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi nó bị phá sập.

Cậu buộc phải lấy lại tinh thần và mở hé cửa ra chỉ để một phần của họ chen vào.

Những cánh tay nhợt nhạt gân guốc liền ập tới vồ lấy đẩy vào trong.Cậu liền dùng súng bắn vào tay, nhưng không tạo ra bất cứ sự thay đổi nào, như thể nó chẳng ảnh hưởng gì đến con quái vật cả.

Cánh cửa càng lúc càng xô vào, đầu con quái vật nhô vào trong, đôi mắt mẹ cậu một thời ấm áp giờ đây vô hồn và đen thẳm, những cử động của họ phi tự nhiên đến kì dị nhưng họ vẫn không bị ảnh hưởng bởi nó, hàm răng gầm gừ không nhân từ, đe doạ một điều gì đó mà cậu e là sẽ kết liễu cuộc đời cậu.

Có lẽ họ chỉ bị bệnh, có lẽ họ còn cứu được, nhưng cậu nhận ra dòng máu đỏ đáng lẽ ra phải có trong người giờ chỉ còn lại một màu đen sì, và với tư thế uốn cong bẻ người phi nhân loại của họ, cách họ hoạt động, cậu thực sự nghi ngờ phần con người nào còn trong đó.

Cậu cầu xin bố mẹ cậu dừng lại, nhưng họ không có bất kì phản ứng nào ngoài đẩy cửa vào sâu hơn và ra sức vồ lấy cậu, vết thương do đạn bắn sớm lành lại như chưa từng có ở đó, và khi cửa sắp mở ra đủ để họ đi vào, cậu buộc phải bắn vào đầu họ, và đến lúc đó họ mới dừng lại.Cậu đã bần thần ngồi đó, nhưng sau một lúc, cậu nhớ đến Joles và cậu liền dọn đồ chạy xe đến chỗ cô.

Trên đường, còn nhiều con quái vật khác, và cậu đều nhắm bắn vô đầu nó, nhưng cuối cùng bọn chúng quá đông và nhanh chóng tiến đến chỗ xe cậu và đập vỡ cửa kính, còn súng cậu thì gần hết đạn, cậu buộc phải dùng dao mang bên mình đâm nốt lũ còn lại và đi bộ một đường đến đây.Khi thấy cửa khoá, cậu đã hy vọng, vì có lẽ họ còn sống nên mới khoá cửa trốn trong nhà.

Nhưng khi cậu gõ cửa gọi, không có tiếng ai vọng lại cả, và cậu đã nghĩ đến điều tồi tệ nhất.

Cậu gục xuống hiên nhà, cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết, liệu còn ý nghĩa gì khi cố gắng sống sót bây giờ không, chết sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Thật may mắn là khi cậu đang chìm trong suy nghĩ bi quan của chính mình, cậu thấy được Curtis, tiến đến như một ánh sáng của hy vọng.

Việc Curtis nói rằng chú ấy coi cậu như con trai anh là điều anh không hề ngờ tới, và nó đã đánh gục chút tường rào anh đã dựng nên để vượt qua tình thế lúc bấy giờ và anh đã oà khóc trong vòng tay chú ấy.

Curtis sớm cho cậu biết rằng Joles hiện ngoài việc bị sốt nặng thì vẫn ổn, và chú ấy khuyên cậu nên đi nghỉ ngơi, và cậu làm vậy, vì cậu thực sự đã rất mệt mỏi, cả thể xác và tinh thần, nhưng chỉ sau khi ghé lên phòng Joles thăm cậu ấy.---Cuối cùng, Curtis cũng đã nấu xong món cháo, anh múc ra hai bát và đem lên tầng, trao cho Jemmy một bát, Jemmy cảm ơn anh và rời đi.

Bát còn lại anh bắt đầu đặt Joles lên và ép cô con gái đang mơ mơ tỉnh tỉnh của mình phải ăn, và cuối cùng sau khi cho cô ăn xong, anh mới ăn phần của mình, vừa ăn vừa nghĩ cách để xử lý toàn bộ tình huống bọn anh đang gặp phải, anh nhất định phải tìm cách để giữ cho gia đình mình an toàn, bằng bất kể giá nào.
 
Tận Thế Biến Dị
Thế giới thần kì


Lúc cô tỉnh dậy, cô cảm thấy cả người mình lờ đờ uể oải.

Cô nheo mắt nhìn ánh sáng trên đầu và mất một chốc để quen, cô cảm thấy hình như cô vẫn đang ngủ vì bằng một cách nào đó, cô đang ở trong một vườn cây xa lạ, với những cái cây khổng lồ và tán lá cao vút.

Đáng lẽ ra cô nên cảm thấy lo lắng, nhưng thay vào đó cô chỉ có thể cảm thấy thanh bình và hạnh phúc ấm áp hơn bao giờ hết trong cuộc đời mình, cô không thể đem mình lo lắng, sợ hãi hay bất cứ thứ gì tương tự, và cô tự hỏi mình liệu cô có thực sự muốn vậy không.

Có rất nhiều sinh vật xung quanh rừng cây rậm rạp này nếu cô để ý, những động vật xinh đẹp đáng yêu tung tăng chạy nhảy khắp khu rừng rậm khổng lồ này.Cô thơ thẩn đi lại xung quanh tìm lối về, vui vẻ nghĩ về mọi người có lẽ đang đợi cô, nhưng cô đi mãi vẫn không thấy được nơi nào để trở về nhà cả.

Cô thoáng nghĩ rằng liệu cô có đang đi vòng vòng không, như cô cho rằng cô không thực sự để tâm lắm.

Cô cuối cùng cũng đi ra ngoài được khu rừng khổng lồ xinh đẹp, đến chỗ một mảnh đất trống, bầu trời hồng phớt được lộ rõ sau khi không còn bị những tán cây khổng lồ che đi nữa, mặt trời là một quả cầu vàng sáng rực, lung linh như pha lê.

Những con sứa lung linh đủ mọi màu sắc khổng lồ lơ lửng trên không trung, mặt đất được xới tung lên, trải rộng đến đường chân trời, và gần quanh đó có rất nhiều sông ngòi chạy khắp nơi.Cô nhìn vào mặt đất, bỗng nhiên nhớ về trang trại, với những cánh đồng và đàn gia súc chạy tung tăng.

Cô thơ thẩn, cố nhớ xem vì sao cô lại có những kí ức đó, nhưng não cô mơ hồ và cô sớm quên đi việc tìm hiểu lý do tại sao.

Cô hào hứng vào rừng, nhìn xung quanh cô, rất nhiều loại động thực vật xung quanh, mà cô chỉ cần tập trung một chút là cô bằng cách nào đó biết được công dụng của chúng và cô đem chúng về chăn nuôi trồng trọt, bắt đầu với những cánh đồng nhỏ mà cô hy vọng chúng sẽ phát triển lớn hơn sau này, cô cười khúc khích với ý nghĩ đó, cánh đồng, trang trại, không hiểu sao cô cảm thấy hạnh phúc với ý nghĩ đó.

Nhưng nếu muốn nuôi động vật, thì dù chúng có nghe lời cô đến mức cô không cần chuồng cho chúng, cô vẫn cần phải làm máng ăn và thức ăn.

Cô không biết vì sao cô biết, nhưng cô tập trung và một vật thể biến đổi đột nhiên xuất hiện từ không trung, dần dần hoá thành nhiều máng ăn và công cụ nấu thức ăn cho động vật, cô dịch chuyển lương thực đến và điều khiển dịch chuyển các thứ cho phép cô nấu hàng loạt các món cho chúng.Hạt giống vừa mới gieo xuống đất đã nhanh chóng mọc lên, cô cảm thấy tốc độ mọc của chúng có gì đó sai sai, cảm giác như đáng lẽ ra phải mất nhiều thời gian hơn nhiều, nhưng cô không thể giữ mình quan tâm.Nông trại được hoàn thành sau... bao lâu nhỉ, cô không rõ nữa, ở đây thật khó để có khái niệm về thời gian.Cô cứ chăm sóc nông trại, bỗng nhiên cô đang làm việc thì tìm thấy được một chiếc máy đánh chữ cũ kĩ gần đó, và đột nhiên cô có ý tưởng viết nhật kí, thật kì lạ nhỉ, điều này nghe có vẻ quen thuộc bằng cách nào đó, dù cô cũng không biết vì sao nữa.Đọc lại.

Đọc lại.

Đọc lại!!!Cô đã hài lòng mỉm cười sau khi viết nhật ký xong, và rồi cô đọc lại một lượt, bỗng nhiên cô bàng hoàng nhận ra điều gì đang diễn ra.

Cô đã quên mất hầu như mọi thứ của cô, bản thân cô, gia đình cô, mọi chuyện, mọi thứ.

Cô cần phải ra khỏi đây, cô cần phải nhớ điều này!

Cô liền tạo một dây buộc nối cô và máy đánh chữ lại để khỏi lạc nhau, phòng khi cô lại quên, và cô nhét tờ giấy vào túi áo, và cô bắt đầu tìm kiếm lối ra.

Cô thường xuyên tiếp tục gõ chữ, đề phòng trí nhớ của cô lại bị thổi sạch.Cô nhìn xung quanh, đi khắp nơi cố gắng tìm lối ra, nhưng không có chỗ nào cả.

Suy nghĩ xem!

Không phải cô có một sức mạnh và quyền lực đặc biệt nơi đây sao?

Nếu như cô điều khiển nguồn năng lượng căng tràn mà cô cảm nhận nó tuôn chảy trong bản thân mà cô đã chưa từng có trước đây, có lẽ cô sẽ ra ngoài được!

Mỗi lần thử nghiệm, cô sẽ quệt một đường trên đất!

Đừng quên!Sau lần thử thứ 10, và vài lần quên ngang khiến cô lang thang, nên cô không thực sự chắc có đúng là lần thử thứ 10 không, cô đã nắm được cách để ra ngoài.

Cô không thể chia cắt không gian để ra ngoài, không thể bay qua, không thể dịch chuyển ra, không thể ra lệnh ra,...

Cô phải cảm nhận được màng chắn không gian và vượt qua nó.

Sau khi vượt qua được không gian, cô cảm thấy bị chèn ép bởi những bức tường không gian và bao nhiêu cảm xúc bỗng nhiên đổ dồn lại vào cô, sợ hãi, hoang mang, lo lắng, căng thẳng,... khiến cô ngay lập tức khiếp đảm, và cô liền quay trở lại chỗ cũ.

Sau khi lấy lại được tinh thần và can đảm, cô lại vào lại một lần nữa.

Cô mài mại cảm nhận được có cái gì đó phía trước mình trong màn sương mờ không gian trùm kín bao phủ mọi nơi.

Đi được một lúc, cô trở lại được căn phòng của cô.Cô thấy rằng cửa sổ phòng mình bị rèm kéo xuống che khuất, khiến cho căn phòng tối om.

Cô nhìn xuống đồng hồ cạnh bàn, đang chỉ 4h, bên dưới chiếc đồng hồ là một bức thư, và cô liền mở ra xem.Joles,Nếu như con tỉnh dậy, hãy ở yên trong phòng, đừng kéo rèm cửa ra, đừng tạo ra bất kì tiếng động nào.Nếu như con đang bị tấn công, hãy cầm vũ khí lên và chiến đấu, hẹn gặp lại con ở chỗ tháp nước.Bố sẽ giải thích lại sau khi gặp lại con sau.Yêu con.Cô hoang mang hỏi điều gì đang diễn ra, nhưng cô nghe theo bức thư và quay trở lại nằm xuống, trong lúc đó nghiên cứu năng lực không gian mà cô mới có ra, không phải cô có nhiều thứ để làm dựa trên những gì bức thư dặn cô.Cô có thể đưa tâm trí mình vào không gian mà không phải đưa cơ thể vào, như thế đỡ tốn năng lượng hơn nhiều, cũng vì vậy mà cũng khiến không gian không khiến cô bị đãng trí nữa, cũng như là thuận lợi cho việc nghiên cứu hơn nhiều.Sau nhiều cuộc thử nghiệm, cô đã có những phát hiện sau đây:- Không gian của cô có kích thước rất lớn, và có thể dịch chuyển, điều khiển, kiểm soát không – thời gian (chỉ ở vùng đồng bằng đất trống), chế tạo, thu thập dữ liệu và thậm chí là cân đo đong đếm mọi thứ trong đó với độ chính xác cực cao.- Cô có thể đem đồ đạc ra vào, có một mức độ giới hạn, có lẽ là tầm một kho hàng khổng lồ, thể tích càng lớn càng nhanh mất sức.- Cô có thể sao chép mọi đồ vật cô đem vào trong không gian, bằng cách hiểu rõ cấu tạo của nó thông qua khả năng cung cấp dữ liệu và rồi chế tạo lại y chang như vậy.

Tuy nhiên cách này hơi mất thời gian vì cần độ chính xác cao và nhiều thứ phức tạp khiến cô không thực sự hiểu hết về chúng gây chậm lại.- Thời gian ở trong đó nhanh gấp 10.000 lần bên ngoài.- Thời gian cô ở trong không gian càng lâu, cô càng nhanh chóng mất sức.

Thời gian lâu nhất cô đo được bên ngoài mà cô ở được bên trong không gian là 1 tiếng, dù cô cả căn chỉnh thời gian của cô nhanh hơn hay chậm hơn bên ngoài.

Khi đi ra cả người cô bơ phờ và chóng mặt, nếu ở lâu hơn nữa ắt sẽ còn tệ hơn, có thể sẽ lại khiến cô trở nên đãng trí.- Sinh vật khác cô có thể đưa vào tuỳ ý, nhưng thời gian ở bên trong càng lâu, sinh vật đó sẽ dần thuộc về nơi đó, càng lúc mất trí và sau 1 ngày bên ngoài, sinh vật đó sẽ biến dị và chỉ có thể đem ra ngoài không gian dưới dạng không còn sự sống.

Cô thử nghiệm nó trên một con chuột cô may mắn bẫy được, nhưng không chắc liệu điều đó có áp dụng lên các sinh vật khác không.- Nếu cô dịch chuyển ra xa thật xa khỏi bãi đất trống, cô sẽ ở trong một khu rừng rậm đầy những loài thực vật và động vật kì lạ và thần kì.

Bầu trời ở đây có màu đỏ dịu và có khung cảnh kì lạ, với những ngọn núi cao không thấy đỉnh, và những dòng nước đủ màu với những công dụng kì lạ.

Có lẽ còn nhiều điều kì lạ khác, vì nơi này rộng lớn và mới lạ mà cô chưa tìm hiểu hết được.- Cây cối sinh trưởng rất nhanh và tốt ở trên đất trong đây một cách thần kì, bất kể chủng loại nào, bất kể dưới điều kiện chăm sóc nào.- Không gian có mạng lưới sông ngòi kênh rạch và hồ nước dày đặc và chằng chịt, cô tìm thấy một vùng biển lớn với nhiều sinh vật kì dị dưới mặt nước, không biết nó lớn bao nhiêu, như chỗ rừng cây và bãi đất trống, dù dịch chuyển bao nhiêu lần, khung cảnh vẫn là biển mênh mông, rừng cây mênh mông hay bãi đất trống trải dài tiếp tít tắp.- Ban ngày, mặt trời có màu vàng, trông như pha lê lấp lánh, bầu trời có màu chủ đạo là hồng phớt và đỏ dịu.

Ban đêm, mặt trời đổi sang màu trắng dịu và bầu trời tối đen.

Điều kì lạ là mặt trời và mặt trăng ở bãi đất trống luôn nằm ở phía bên phải, và trong khu rừng luôn nằm ở phía bên trái.

Cô chờ đợi mãi, trong lòng luôn lo lắng bất an, hình dung đủ thứ chuyện tồi tệ.

Cô ngước nhìn đồng hồ, đã 9h tối rồi, thế nhưng họ vẫn chưa về, phòng không có điện, còn điện thoại thì đã hết pin từ lâu, nên cô cũng không liên lạc với họ được.Cô ngủ quên trên giường, cho đến khi cô bỗng nghe thấy lục cục mở khoá, cô mới liền choàng tỉnh bật dậy.

Cô mở ngăn kéo bàn học, lấy ra con dao rọc giấy và núp cạnh cửa, mồ hôi lạnh ướt đẫm tay cô, nhưng cô buộc phải sẵn sàng bảo vệ bản thân mình nếu cần thiết.

Không có tiếng gì ngoài tiếng bước chân nhẹ nhàng cả, dù là ai đi nữa, họ cũng đang bận làm việc ở tầng dưới.

Sau một lúc, có tiếng bước chân bước lên cầu thang, và cô liền chuẩn bị tinh thần, nắm chặt cây kéo trong tay.

Có tiếng tra khoá vào lỗ và cạch một tiếng, cửa phòng cô mở ra, nó dừng lại một chút và có giọng nói nhẹ nhàng phát ra "Joles?"

Đó là tiếng bố cô!

Nhưng cô không thể quá chắc chắn được, nên cô im lặng.

Cánh cửa mở ra nhiều hơn và có bóng người bước vào, trên tay cầm một con dao lớn.

Người đó trông giống như bố cô, chỉ có tóc có vẻ dài hơn cô nhớ, và cả người đều dơ hầy cứng cỏi hơn cô nhớ, nên cô không thực sự chắc chắn.

Cô bèn đánh phủ đầu trước, cảnh cáo người đó rằng cô có vũ khí và họ phải bỏ súng xuống.

Người đó thực sự làm theo, và từ từ quay lại.

Cô liền nhẹ nhõm như gỡ bỏ được mọi gánh nặng trên vai và hạ kéo xuống "Bố?...

Trông bố khác nhỉ?"

Ông chỉ cười buồn "Chà, có vẻ là như vậy, con đã bất tỉnh khá lâu rồi."

Cô nhăn mày khó hiểu "Bất tỉnh?"

Ông ậm ừ "Phải.

Con... con đã...

Vào cái hôm vụ rơi thiên thạch đó diễn ra ấy con nhớ không?"

Vụ rơi thiên thạch?

Bỗng nhiên ký ức dần ập về với cô.

Trời tối, mưa thiên thạch, đám bùn đen, cơn đau, quả cầu phát sáng..."

Chuyện gì đã xảy ra vậy bố?

Con chỉ nhớ... con đã bất tỉnh sau đó."

Cô tóm gọn lại, vì không biết phải bắt đầu từ đâu.Bố cô gật đầu "Bố đã tìm thấy con bất tỉnh trên nền cỏ và người con nóng khủng khiếp.

Bố đã đưa con về nhà, chạy trốn đám bùn đen, chăm sóc con.

Sau đó hoá ra rằng đám bùn đen ấy có khả năng biến con người thành quái vật, và lây lan cho những người khác qua vết xước, hoặc nhiễm phải vi khuẩn của nó vào máu.

Vì thế để bảo vệ cho con, bố đã cố thủ ở tại nhà, và giết mọi con quái vật đột nhập vào trang trại mình.

Đã 2 tháng trôi qua kể từ ngày đó rồi, mọi thứ đều thật khó khăn, quái vật ở khắp mọi nơi, lũ thú ở trang trại đang chết dần.

Không thể không kể đến công của Jemmy đã giúp đỡ bố, có lẽ bố đã không thể làm được nếu như không có sự giúp đỡ của cậu ấy."

Ông cười khan, buồn bã "Cậu ấy... gia đình cậu ấy đã bị biến thành quái vật, giờ thì chỉ còn lại cậu ấy thôi.

Bố đã mời cậu ấy trở thành gia đình mình, con không phiền chứ Joles?"

Cô lắc đầu "Không đâu bố."

"Jemmy đang ở dưới nhà ăn tối, cậu ấy đã rất quan tâm đến con đấy, suốt mấy tháng qua thằng nhóc đã luôn trông đợi con tỉnh lại, chăm sóc cho con, gấp hạc chờ con tỉnh lại, trò chuyện với con khi con đang nằm đây."

Cô nhướng mày ngạc nhiên, Jemmy điển hình nhỉ, luôn quá tình cảm sến súa."

Giờ con khoẻ chưa Joles?

Con có muốn xuống ăn tối cùng mọi người không?"

Ông nhìn cô lo lắng.Cô lắc đầu "Con ổn bố.

Con sẽ xuống ăn, con chỉ cần có một chút thời gian cho mình thôi."

Ông gật đầu vỗ vai cô và đi xuống "Xuống ăn lẹ nhé con gái, không đồ ăn nguội mất."

Cô mỉm cười "Vâng bố."

Ông bước ra khỏi phòng cô và cô đóng cửa lại, nằm xuống giường.

Cô hoàn toàn bị choáng ngợp bởi những gì mình mới nghe được, mọi thứ thật khủng khiếp, cô không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.

Cô đang sống trong một cái tận thế, hay bố mẹ Jemmy đã chết, hay mọi người có lẽ đã chết, bọn cô sẽ phải làm gì, cô sẽ phải làm gì, cô phải cảm thấy gì đây, cô phải đối mặt với mọi người như thế nào.

Đầu cô rối một nùi, và cô muốn mình ở trong trạng thái tốt nhất khi ra khỏi đây, nên cô lấy thời gian của mình.
 
Tận Thế Biến Dị
Mở đầu tận thế


Sau khi đã trấn tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu lấy tinh thần và đi xuống.

Ngôi nhà sau khi trải qua hai tháng tận thế bám đầy bụi bặm mạng nhện, không được quan tâm đến, đồ đạc chất kín từ đất lên trần nhà, làm cô phải luồn lách để di chuyển.

Xuống cầu thang, cô nhìn thấy Jemmy đang ngồi ăn cháo, nghe thấy tiếng động liền quay mặt lên, khuôn mặt của cậu ấy bừng sáng nhìn cô, cô liền cười tươi lao xuống ôm cậu ấy "Jemmy, cậu vẫn ổn."

"Chà, mừng là cậu đã khoẻ lại, tớ đã rất lo lắng cho cậu đấy."

Jemmy mỉm cười hạnh phúc ôm lấy cô.

Thật tốt khi cảm nhận được hơi ấm của cậu ấy, để biết được đây là thực tế chứ không phải do cô tưởng tượng ra.Bọn cô liền ngồi vào bàn ăn, trên bàn là một nồi cháo lớn, với đủ các màu xanh đỏ tím vàng trong đó, cô tự hỏi bố cô đã nấu món cháo gì.

Bố và Jemmy liền múc vô bát ăn tự nhiên, cô ngần ngại múc vô bát ăn, ăn nó... dở khủng khiếp.

Món này là một mớ hổ lốn của gạo và các loại rau củ trái cây được phối hợp với nhau một cách tồi tệ, như thể là có bao nhiêu là cho hết vào vậy, cháo lỏng lét, chưa kể gia vị nêm vào ăn cũng sượng ngang.

Dù sao đi nữa, vì sợ lãng phí đồ ăn, cô cắn răng mà nuốt hết, ơn trời là đây là cháo dễ nuốt, nếu không thì còn khó ăn hơn nữa.Cả nhà cùng nhau húp hết nồi cháo dưới ánh sáng của ngọn nến nhỏ le lói được đặt giữa bàn.

Bố cô nói rằng bình thường, họ sẽ về từ chiều, như vậy sẽ đỡ tốn nến thắp sáng hơn nhiều, nhưng hôm nay lũ thây ma ập vào trang trại khá đông cản đường, khiến cho bố và Jemmy mãi mới về đến nhà được.

Nghe vậy cô không khỏi lo lắng, may là họ đã trở về nhà được, cô hy vọng họ sẽ không phải liều mạng nữa, nhưng cô biết rằng nếu sống ở tận thế thì điều này dường như không thể tránh khỏi.Bên cạnh việc món cháo khủng khiếp, bụng cô sau nhiều ngày bất tỉnh giờ đây không nạp được thức ăn tốt lắm, nên cô chỉ ăn vài bát cháo là ngưng.

Nghe bố cô kể rằng nước sạch dạo nay khá hiếm, nước bọn cô đang dùng toàn đã qua được lọc, mà thời gian lọc cũng rất mất thời gian, nên bọn cô phải tiết kiệm.

Ngoài nước ra, thứ gì dạo nay cũng đều khó khăn cả, ngay cả cây cối cũng héo hon vì nước bị nhiễm độc, và lũ thú ngày càng ốm yếu.Cô nghe vậy mới biết được tình hình đã trở nên tồi tệ như thế nào đối với bọn cô, bố và Jemmy ắt đã phải sống rất chật vật với đủ thứ chuyện trên đời để lo lắng trước khi cô tỉnh lại.

Nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng trăn trở của họ, cô cảm thấy rằng đây là lúc thích hợp để cô trò chuyện với họ về năng lực mới phát hiện được của cô, và cô bắt đầu kể tất tần tật về không gian cho họ.Họ trố mắt há miệng vì ngạc nhiên khi nghe cô kể, và khi cô đứng lên và biểu diễn cho họ làm biến mất và hiện ra bàn đồ ăn, họ bắt đầu bật dậy lên trầm trồ, hỏi cô đủ các câu hỏi trên trời dưới đất.

Cô liền giải đáp cho họ nhiều nhất có thể, cũng tường thuật lại phiên bản đầy đủ hơn về những gì đã diễn ra vào ngày hôm đó, ngày đã bắt đầu tận thế.

Bọn họ chỉ biết trân mắt nhìn cô, đôi mắt trăm ngàn mối ngổn ngang, và cô công nhận, tất cả những thứ đó là khá nhiều để tiếp thu.Sau khi việc trình bày kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện đã diễn ra thành công, cô không biết nó có thể tệ hơn như thế nào, nhưng đây là tận thế mà, cô phải chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất.

Bố cô vuốt mặt hít một hơi thật sâu và tiến đến ôm chầm lấy cô thật chặt, ai biết có bao nhiêu cảm xúc trong cái ôm này, nhưng cô vẫn tận hưởng cái ôm và ôm lại ông.

Jemmy giơ tay lên hít một hơi dài lấy lại tinh thần và cậu nhìn cô với nụ cười tươi rói và ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Bố cô vừa mới buông cô ra, Jemmy liền lao đến lay vai cô "Joles, tớ thề cậu là người tuyệt vời nhất!" và rồi cậu ấy xoay cô vòng vòng ăn mừng, bọn cô cười khúc khích không thôi, cho dù đã cố gắng đè nén tiếng cười xuống để không đánh động đến lũ thây ma ngoài kia.Sau khi bọn họ không tiếc lời khen cô xong, bọn cô lại ngồi vào bàn ăn và hào hứng bàn bạc về những gì bọn cô cần làm với tin tức mới này, về việc cùng nhau sống sót với những gì họ có như thế nào để tối ưu nhất, cũng như cập nhật cho cô phiên bản đầy đủ thông tin hơn về tận thế để chuẩn bị cho cô cho tới tận khuya.Hiện tại, thây ma bây giờ càng lúc càng mạnh hơn.

Ban đầu, khi thây ma mới xuất hiện, chúng đã vốn là một lực lượng đáng sợ rồi, có thể hoạt động không đau đớn và không ngừng nghỉ, sẵn sàng tấn công mọi người trong tầm mắt.

Bây giờ, lũ thây ma nhiều con trở nên biến dị, cải thiện sức mạnh của chúng, khiến chúng trở thành một lực lượng thậm chí còn kinh hoàng hơn.

Bố và Jemmy đã phát hiện ra những loại thây ma biến dị về sức lực, tốc độ, cơ thể.

Đối với lũ thây ma, bọn cô chỉ có thể thực sự hạ gục nó sau khi nhắm vào não chúng, còn lại đều không làm lũ thây ma chùn bước, bất kể biến dị hay không.

Bọn chúng chỉ nhắm vào con người, không rõ nguyên nhân, chủ yếu xác định con mồi bằng thị giác, thính giác và khứu giác, hoạt động mạnh vào ban đêm, chậm chạp hơn vào ban ngày, ngoài ra bọn chúng khá ngu, nên chỉ cần tránh bị phát hiện bởi các giác quan đó, và chỉ ra ngoài vào ban ngày, thì bọn cô sẽ ổn.Đất đai nguồn nước đều đã bị nhiễm độc, ăn vào sẽ không tốt cho sức khoẻ, cho dù đã được nấu chín đi nữa, cũng là lý do lũ thú đang chết dần chết mòn.

May là bố và Jemmy đã dự trù tình huống có thể xảy ra và luôn cẩn thận, nếu không thì không biết được họ còn sống đến giờ không.Ngoài đợt rơi thiên thạch đầu tiên, còn có hai vụ rơi thiên thạch khác diễn ra sau đó nữa.

Vẫn là những quả cầu kì lạ từ trên trời rơi xuống, nhưng kích thước của chúng càng lúc càng to dần, và ở đợt cuối cùng, mỗi quả cầu có kích cỡ cao bằng nửa người trưởng thành.

Bố và Jemmy đã thử đập vỡ hoặc di chuyển chúng đi, nhưng chúng quá cứng và quá nặng, nên bọn họ không thể làm gì được.

Đợt đầu tiên diễn ra sau đợt rơi đầu tiên một tháng, những quả trứng vỡ ra vào ngày hôm sau, lại là lũ bùn đen xuất hiện, nhưng lũ bùn đen này lớn hơn, và tạo ra được thây ma biến dị, biến hoá khôn lường và nguy hiểm hơn đợt đầu nhiều.

Đợt rơi thiên thạch lần thứ hai, đã diễn ra cách đây 5 ngày, cho đến nay lũ trứng vấn chưa nở, và bọn cô lo ngại rất nhiều rằng chúng sẽ lại đem đến điều khủng khiếp gì hơn nữa.

Bọn cô lúc này chỉ còn lại 10 viên đạn, vì thế tình thế rất tuyệt vọng, ít nhất là cho đến khi họ biết về năng lực của cô.Tuy nhiên, năng lực của cô vẫn có nhiều hạn chế, nếu như những quả trứng ngoài kia nở, không chắc bọn cô có thể sống sót được bao lâu, và ngay cả khi bọn cô sống sót được, thì tin họ đi, con người là loài sống bầy đàn, việc chỉ có ba người bọn cô sống cùng nhau dù có thể chịu đựng được, nhưng việc sống như vậy thật sự đơn độc khủng khiếp.

Cơ hội lớn nhất của bọn cô là đến được khu trú ẩn.

Hai ngày sau khi tận thế bắt đầu, chính phủ đã đưa tin qua đài kêu gọi người dân đến các khu trú ẩn mới được thành lập khẩn cấp.

Vì khi đó cô còn bất tỉnh, nên họ bị mắc kẹt tại đây, việc đem theo một người đang bất tỉnh đi quá nguy hiểm.

Nhưng giờ cô đã tỉnh lại, nên bọn họ nên bắt đầu thu gom vật tư chuẩn bị và rời đi, vì khu trú ẩn cách đây hơn 800km, đường đi ắt sẽ gian nan, không thể không chuẩn bị cẩn thận được.

Với năng lực của cô, bọn cô tin rằng bọn cô sẽ làm được, vượt qua tận thế và đến được khu trú ẩn an toàn.Sau khi bàn bạc xong lên kế hoạch những gì bọn cô cần làm để chuẩn bị rời đi, bọn cô bắt đầu sớm thực hiện trước những gì có thể làm trước đi.

Cô đi xung quanh nhà, gom mọi món đồ khả dụng vào trong không gian cho vào một vùng không gian ngưng đọng thời gian do cô sắp xếp.

Cô cũng bắt đầu gieo trồng hạt giống có trong nhà vào không gian, nhanh chóng thành một trang trại lớn, hạt giống vừa gieo xuống đã sớm đâm chồi nảy lộc.Sau khi hoàn thành xong việc dọn dẹp căn nhà, bọn cô liền tắt nến đi ngủ vì trời đã khuya rồi, ai nấy cũng đều đã thấm mệt.

Khi đi ngủ, bọn cô buộc phải chia nhau canh gác ngôi nhà, cô canh gác cùng bố ca đầu để học hỏi, và cũng vì cô vẫn còn sức để tỉnh, sau ca đầu, Jemmy thức cạnh gác, và cô và bố mới bắt đầu đi ngủ.

Tối đó, bố chúc cô ngủ ngon, điều cô đã không nhận được từ ông từ rất lâu rồi, khiến cô không thể ngừng mỉm cười hạnh phúc và chìm vào giấc ngủ.

Bọn cô đang lái xe đi trên đường, trò chuyện nghe nhạc vui vẻ, thì bỗng nhiên thây ma từ đâu vây kín tứ phía, bò trườn lên mặt kín, những khuôn mặt thối rữa hung tợn cào xé ngoài xe.

Xe không di chuyển được, nên bọn cô buộc phải xuống xe chiến đấu.

Bọn cô chiến đấu với tất cả những gì mình có, nhưng chúng kéo tới như vô tận, bố và Jemmy bị che khuất bởi đám thây ma và rồi cô lạc họ.

Thây ma tiến tới nhiều hơn và cô chạy trốn, cô bị lạc bố và Jemmy, cô cố gắng tìm họ trên đường, nhưng không thấy họ đâu cả.

Đột nhiên, cô nhìn thấy hai xác người trước mặt, cô thấy bố và Jemmy chảy máu trên mặt đất, đôi mắt mở trừng đau đớn, nội tạng bị lộ ra.

Cô gục xuống đất, không tin vào mắt mình, cô chỉ biết lặp lại không không không không không.

Và rồi cô bật dậy, nhận ra mình đang khóc, cô vội lau mắt đi, hạnh phúc hơn bao giờ hết rằng đó chỉ là một giấc mơ.Trời vẫn còn sớm, cô chỉ mới ngủ được một chút nên vẫn còn mệt mỏi, muốn đi ngủ lại, nhưng cô lăn lộn mãi trên giường mà vẫn không ngủ được, cô bèn nhắm mắt để cơ thể nghỉ ngơi, đồng thời để tâm trí trôi vào không gian để nghiên cứu thêm về nó, hy vọng sẽ tìm được thêm nhiều thứ hữu ích.Khi vào không gian, khái niệm thời gian của cô rất mơ hồ, cô chỉ cảm thấy chớp mắt một cái rằng trời đã sáng, mặt trời đã lên cao, đem những tia sáng rực rỡ sưởi ấm mặt đất, và khiến cho lũ thây ma trở nên ủ ê chậm chạp lại.

Cô kéo rèm mở ra một khe nhỏ nhìn ra ngoài, thấy có một con thây ma đang bước từng bước chậm chạp bên ngoài, nó mặc một bộ đồ đã cũ bẩn, cả cơ thể loang lổ thối rữa.

Cô nhịn sự buồn nôn dâng lên và kéo rèm lại, một cơn rùng mình dâng lên khi một lần nữa, nhận thức về việc đang sống trong tận thế lại ập đến với cô.Cô thay đồ ngủ, chải tóc gọn gàng, rồi mở cửa phòng bước ra ngoài.

Tối qua bọn cô thức khuya, nên bố vẫn chưa dậy, chỉ có Jemmy đang thức ngái ngủ ở cạnh cửa sổ canh gác.

Cô liền kêu cậu đi ngủ thêm đi, để cô cạnh giùm cậu cho, Jemmy nhướng mày nhìn cô, những cuối cùng vẫn đồng ý, đưa cô khẩu súng săn và bước lên gác mái ngủ.Cô âm thầm điều khiển đồ vật trong không gian bắt đầu nấu bữa sáng trong lúc vẫn tập trung canh gác.

Mới đầu điều khiển thì không quen, nhưng sau vài lần thử nghiệm thì dễ dàng thấy được rằng việc nấu đồ ăn theo cách này tiện hơn tự nấu vạn lần, dù cô vẫn thích tự tay nấu hơn.

Cô đem nguyên liệu từ trong không gian ra và bắt đầu nấu ăn, nên bọn cô tránh phải bật bếp và tạo ra mùi hương hấp dẫn bọn quái vật.

Bữa sáng làm xong cũng nhanh, nhưng mọi người vẫn chưa dậy, cô tranh thủ sao chép thêm vật tư, tập luyện nghiên cứu không gian, cũng như làm thêm nhiều đồ ăn nữa chuẩn bị cho chuyến đi đường, cô nấu nhiều đến mức mà cô trở thành chuyên gia trong việc sử dụng không gian nấu ăn luôn, với đủ các món khác nhau.

Đến hơn 8h sáng, bố và Jemmy mới bắt đầu dậy, bọn cô liền vệ sinh và xuống bếp ăn sáng.

Cô làm món bánh kếp, dựa vào nông trại mới gieo tối qua đã bắt đầu cho nông phẩm, cũng như một ít nhân bản, bọn cô có rất nhiều bánh để ăn, với siro cây phong phủ lên thơm ngon.

Bố cùng Jemmy cảm động rớt nước mắt, sau hai tháng ròng ăn món cháo khủng khiếp, rốt cuộc họ cũng được thay đổi khẩu vị, đó là chưa kể họ có tay nghề nấu ăn của cô trở lại, họ thực sự rất tệ khoản nấu ăn.

Cô âm thầm mừng vì không phải chịu cảnh ăn cháo ròng rã như họ, nhưng món bánh kếp của cô vẫn làm cô rất hạnh phúc vì nó cực kì ngon.Ngay sau khi ăn xong, bọn cô bắt đầu mặc lớp lớp quần áo dày để bảo vệ bản thân, nhét vũ khí vào dây đeo, xách balo đã chuẩn bị từ tối qua ra ngoài, chất đầy những băng đạn và nhu yếu phẩm, để giả sử như bọn cô có bị lạc nhau, thì vẫn có thể sống sót.

Sau khi lùng sục không gian, cô đã kiếm được một thứ cô gọi là ngọc tâm giao, được lấy từ trai tâm giao khi cô mò xuống biển tìm hiểu.

Nó có thể truyền được suy nghĩ cho những người giữ ngọc tâm giao khác, thậm chí là còn có thể chia sẻ năng lực, tuy nhiên nếu dùng chia sẻ năng lực thì người có năng lực bị chia sẻ sẽ bị tốn rất nhiều năng lượng.

Cô khắc chúng vào một chiếc bông tai tặng cho Jemmy, và một chiếc vòng tay tặng cho bố cô.Đầu tiên, Jemmy dùng con thây ma gần đó để biểu diễn cho cô cách để giết thây ma bằng dao, vì dáng người của Jemmy gần với dáng người của cô hơn.

Cậu đợi nó chạy đến và mượn lực đâm thẳng vào não nó, tay còn lại giữ nó lại để đưa dao đi xuống và rút dao ra.

Con thây ma mới đang điên cuồng chạy đến gào rú, giờ đã nằm xụi lơ trên đất, cô liền nhìn Jemmy thán phục.

Trên đường đi vào trang trại, bọn cô cẩn thận ẩn thân, nhìn kĩ đường đi trước, đột kích lũ thây ma, và tiếp tục như vậy.

Bố cùng Jemmy làm mẫu tầm 10 con đầu tiên, sau đó bố đưa dao cho cô và kêu cô thử giết con tiếp theo.Bọn cô di chuyển đến chuồng gà gần nhà, và cô bắt đầu gom hết bọn chúng vào trong không gian.

Cô kiểm tra tình hình trong đó, và thở phào nhẹ nhõm khi thấy rằng không gian phản ứng tốt với lũ thú mới được cho vào, lũ thú trông cũng tràn trề sức sống hơn trước nhiều.

Bọn cô không chần chừ thêm nữa và bắt đầu đi tiếp.

Vừa mới bước ra khỏi cửa chuồng gà, một con thây ma không biết từ đâu ập tới, cô liền hoảng loạn giữ con thây ma lại.Khuôn mặt thối rữa lở loét của con thây ma khiến cô lại thấy buồn nôn, nó nhe hàm răng mở to đến phi tự nhiên điên cuồng lao tới muốn ăn cô, cô liền áp chế cơn buồn nôn xuống và tập trung vào con thây ma trở lại, lấy chân đạp nó xuống.

Nó bật dậy quá nhanh và lại lao đến chỗ cô, nhưng lúc này cô đã đưa tay lấy con dao từ thắt lưng ra, tay còn lại vội giữ nó lại, nhưng nó mạnh hơn cô nghĩ và cô té xuống.

Cô gồng hết sức mình giữ nó lại ở phía trên, không để nó cắn được cô, tay còn lại cô khi tập trung đủ sức liề vung vào đầu nó, nhận ra cô chưa đâm đủ sâu, cô liền phải dùng sức đâm vào sâu hơn nữa, khi đó nó mới bắt đầu lịm xuống.

Cô rút dao ra, nhưng cô rút không đúng cách khiến con dao mắc kẹt mãi trong não nó, phải kéo lại lần nữa, mới rút được nó ra, và cô không chần chừ đẩy nó ra khỏi mình.Cô đứng dậy và bước ra khỏi chỗ con thây ma đó, hít một hơi thật sâu lấy lại không khí trong lành.

Cô đứng thở dốc một hồi để ổn định lại tâm tình sau sự kinh hoàng ban nãy, cô gần như không làm được, nhìn thì dễ hơn làm rất nhiều.

Sau khi cô cho rằng cô có thể tiếp tục, cô quay lại, đi đến chỗ cửa chuồng gà nơi bọn họ đang đợi cô.Bố nhìn cô lo lắng "Con có ổn không, Joles?"

Cô nhìn ông, thấy ông lo lắng cho cô khiến cô cảm thấy chán ghét bản thân vì đã quá yếu đuối, cô liền gật đầu "Con ổn, bố.

Chúng ta đi tiếp thôi."

Jemmy liền dừng lau cây súng vỗ vai cô "Ừ, mình đi tiếp thôi."

Bọn cô di chuyển khắp trang trại, thậm trí còn đi sang các trang trại khác để thu gom vật tư, gia súc gia cầm con nào con nấy nếu không chết, cũng đều ốm yếu còi cọc như những con ở trang trại cô.

Trên đường đi bọn cô cũng gặp nhiều thây ma lang thang khác, nhưng sau khi giết con thây ma đầu tiên, những con tiếp theo dễ dàng cho cô xử lý hơn.Bọn cô chỉ dừng lại ở một ngôi nhà hoang ven đường ăn trưa, và lại tiếp tục đi một mạch không ngừng nghỉ để thu gom tiếp cho đến khi trời bắt đầu tối, bọn cô mới dọn một căn nhà ven đường để ở.

Bố cô không ngừng vui vẻ sau khi cô tỉnh lại và luôn ở bên cạnh cô, Jemmy cũng rất vui khi thấy cô thức, và cô chia buồn với mất mát của cậu.

Bọn cô luôn ở gần nhau, sẵn sàng bảo vệ cho nhau và trông chừng nhau, sợ sẽ mất đi ai đó.Bọn cô đi thu gom gia súc với mục đích nhân giống, sau nhiều ngày sợ hãi rằng sẽ không còn thức ăn, bọn cô biết rằng việc thu gom lũ gia súc rất quan trọng, đảm bảo nguồn lương thực cho bọn cô (và có thể là cho những người sống sót khác).

Hơn thế, cũng vì ở vùng quê, thây ma khá ít ỏi, ngay cả thây ma biến dị cũng vậy, là một nơi thích hợp để rèn luyện sức khoẻ và kỹ năng cho cô, chuẩn bị cho chuyến đi đường đến khu trú ẩn sau này.

Nói nghe thì có vẻ là tốn thời gian, nhưng cô thực sự không có thiên phú về chiến đấu, chỉ có thể lấy cần cù bù thông minh mà thôi.

Nếu như bọn cô bị tấn công, cô phải biết cách tự bảo vệ mình, chứ lúc đó không ai rảnh tay để bảo vệ cô được cả.Những ngày bọn cô di chuyển giữa các trang trại bắt đầu, sáng dậy từ sớm, chuẩn bị kỹ càng và rồi lên đường.

Bọn cô vừa đi vừa chạy không ngừng từ sáng đến tối, ngay cả khi chân cô phồng rộp vì di chuyển quá nhiều, ngay cả khi cả cơ thể đau nhức vì chiến đấu với lũ thây ma, bố cô chỉ nói rằng không sớm thì muộn cô sẽ phải làm quen với điều này, nên cô cũng chỉ đành biết cắn răng chịu đựng.Bố cô và Jemmy đều rất giỏi, cả bắn súng lẫn đánh cận chiến, hạ gục được hết lũ thây ma xung quanh một cách dễ dàng, không phải là mới hạ gục được mấy con là đứng thở như cô.

Ngay cả với một bầy thây ma đang chạy tới, họ cũng có thể nhắm trúng đầu chúng nhanh chóng, cô nhắm vào một con đang đi bộ cũng còn hụt.

Bọn cô đều chỉ là những người bình thường trước tận thế, nên để họ làm được như vậy đều là do họ tự mày mò rút kinh nghiệm hoặc tự học đấy, tin nổi không.

May mắn là cô vẫn đang tiến bộ dần lên, nhưng chỉ là so với họ thì nó chẳng đáng kể lắm.Để bù vào sự kém cỏi trong thực chiến của cô, cô ra sức tận dụng không gian nhiều nhất có thể, nghiên cứu, cải tạo, sao chép, rèn luyện.

Cô tận dụng mọi thời gian rảnh rỗi, khi đi trên đường, khi đi ngủ, khi ăn uống,...

để đưa một phần tâm trí vào làm việc trong không gian.

Cô đạt được một số thành tựu như là gia tăng khả năng sao chép và điều khiển đồ vật của mình, tăng khả năng kiểm soát, tăng khả năng phát triển, điều hướng sự phát triển sao cho phù hợp với mục đích của cô, có khả năng gây ra biến dị theo mục đích của cô.

Có một điều thú vị là cô không thể cho thây ma hay những quả trứng rơi từ trên trời xuống đó vào không gian của cô.

Cô cũng phát hiện và chế tạo được nhiều thứ từ những gì cô có trong không gian, nhiều thứ thuốc khác nhau được cô chế tạo ra hiệu quả thậm chí còn hơn cả thuốc bên ngoài, nhiều thứ cô đã làm ra mà cô chỉ có thể cho rằng đó là siêu nhiên hoặc ma thuật.

Bọn cô cũng thu gom đủ các loại món đồ, biến không gian thành một cái trấn nhỏ chứa đủ các thứ khác nhau, từ kho dụng cụ, đồ dùng đến nhà máy.Điều tuyệt vời là, cô thậm chí còn có thể dùng năng lực của mình trong chiến đấu.

Cô có thể tàng hình, xuyên thấu, cảm nhận không gian xung quanh, định vị, điều khiển vật thể, dịch chuyển, gia tăng lực, làm vũ khí, cách không, tách dính, lập màng chắn bảo vệ, cách âm, tấn công,...

đều là những biến thể từ năng lực không gian của cô ra, nhưng vẫn có nhược điểm là sử dụng chúng khá tốn sức, dùng xong là đứng thở một hồi, nên chỉ nên dùng vào những thời điểm khẩn cấp mà thôi.Khi hoạt động mệt mỏi, cô điều khiển trong không gian đi pha nước trái cây uống, có đá lạnh nhờ khả năng điều khiển không gian của cô làm lạnh nước, và rồi bọn cô vừa uống nước trái cây mát lạnh vừa di chuyển, là niềm an ủi lớn nhất của cô với cường độ hoạt động mới mà cô buộc phải làm quen này.Cô cũng học từ bố và Jemmy cách đặt bẫy và sửa bẫy, ít nhất những cái bẫy sẽ cho bọn cô biết khi thây ma xuất hiện và ngăn chặn được bước tiến của chúng dù chỉ một ít.

Nhờ có khả năng điều khiển không gian, tốc độ làm bẫy rất nhanh, giúp bọn cô có thể giăng đủ các loại bẫy ở khắp mọi nơi, giết được bớt con thây ma nào hay con đó.Bất kể đồ ăn có nhiều hay ít, bọn cô đều chỉ ăn lửng bụng, sẵn sàng để vận động mọi lúc, bù lại, vì có đầy đủ lương thực, bọn cô chia ra thành nhiều bữa để ăn, nên không bị thiếu năng lượng.

Vì tốc độ tăng số lượng của cá và cây cỏ nhanh hơn các loài khác nhiều, bọn cô chủ yếu toàn ăn sushi và salad.

Cô cũng cố gắng chế tạo nhiều sản phẩm tự chế khác dựa trên những thứ có trong không gian, điều đó cũng đòi hỏi rất nhiều thời gian và công sức của cô, nhưng dù sao thì việc này cũng rất cần thiết, khi mà bây giờ hầu như không còn thứ gì được sản xuất nữa.Một lần nọ, cô hỏi câu hỏi đã quanh quẩn mãi trong đầu cô rằng bọn họ đã sống trước khi cô tỉnh lại như thế nào.

Không ngoài dự đoán, nó khá ảm đạm, mọi người đều sớm chết hoặc rời đi đến trại trú ẩn, bọn cô phải cố gắng chống cự tại nơi này, tiêu diệt rất nhiều thây ma lẻn vào.

May mắn cho họ là thây ma không quá đông, hay nhiều thây ma biến dị, không là họ chết chắc, nhưng dựa vào việc hàng rào đang yếu dần đi bởi những con thây ma điên loạn và càng ngày càng mạnh mẽ, có lẽ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi lũ thây ma tràn ngập trong trang trại, thật may vì cô đã tỉnh lại kịp lúc vì đã đến lúc họ phải rời đi.Cô những ngày đầu sống tại tận thế cảm thấy rất choáng ngợp, ngay cả khi cô đã cố gắng thích nghi đi chăng nữa.

Cô lo lắng, sợ hãi, và toàn bộ việc tiêu diệt thây ma là đáng sợ nhất, nhưng sau khi giết được vài con, may mắn là mọi chuyện cảm thấy dễ xử lý hơn nhiều, nó vẫn không dễ dàng, nó chỉ dễ hơn ban đầu mà thôi.Lũ thây ma bây giờ bao gồm những người chết sống lại trở thành thây ma điên cuồng và đói khát, mạnh mẽ và nhanh nhẹn, lũ thây ma đột biến lại càng mạnh phi nhân tính, chúng như những con quái vật bước thẳng ra từ những bộ phim kinh dị vậy.

Bố và Jemmy đã gặp phải một con trông như người sói khi dùng ống nhòm quan sát xung quanh, to cao chắc phải 4m, gầy nhưng đủ khoẻ để xé xác một con lợn rừng dễ dàng.

Ngay khi thấy nó, Jemmy cùng bố đang ở trong rừng săn bắt liền trốn đi, họ liên tục cảm thấy con thú đang ở gần đó, nhưng cuối cùng họ cũng cắt đuôi được nó và trở về nhà an toàn, chắc chắn không hy vọng gặp phải bất kì con nào tương tự lần nữa, và từ đó họ cũng không còn đi ra ngoài nữa.Jemmy thường đến an ủi cô, khích lệ cô làm việc khi thấy cô trở nên chán nản.

Không một lời nào có thể nói đủ thật tốt như thế nào khi có cậu ấy ở bên ngày tận thế, cô chắc chắn mọi thứ sẽ khủng khiếp hơn nhiều nếu như không có cậu ấy, và cô không biết mình có làm được hay không.

Nhưng cậu ấy chỉ đơn giản là yêu quý cô và tin tưởng cô chắc chắn đến mức khiến cô cũng tin vào bản thân mình, và cậu ấy là một thầy giáo giỏi, thực sự.

Cậu ấy luôn học giỏi đến khó tin với cái tính lông bông của cậu ấy và cậu ấy cũng chỉ đơn giản là dạy giỏi hơn các giáo viên khác, điều đã giúp cô vượt qua các bài kiểm tra của mình, với một ít hối lộ về đồ ăn, và bây giờ là giúp cô họ cách chiến đấu và làm việc.Tối đến, bọn cô quây quần trên gác cùng nhau ngủ và thay nhau canh gác xung quanh.

Công việc canh gác căng thẳng và buồn chán, nên cô làm thức ăn vặt và nước trái cây ngọt cho mọi người ăn vào lúc này, hỗ trợ tinh thần và tránh buồn ngủ rất tốt.

Bọn cô ở trong bóng tối kể từ khi trời bắt đầu tối, cô lấy máy sưởi ra và bật lên, giúp cho bọn cô sưởi ấm, bọn cô kể chuyện cho nhau nghe, về cuộc sống lúc trước, về hôm nay, về những suy nghĩ, và rồi chìm vào giấc ngủ.

Cả đêm, tiếng thây ma kêu gào xung quanh luôn khiến cho mọi người cảnh giác cao độ, lo lắng và sợ hãi, nhưng bọn cô biết rằng bọn cô cần phải ngủ, nên bất chấp mọi tiếng gào rú ngoài kia, bọn cô ngủ nhẹ sẵn sàng cho hành động nhưng cũng đủ để cơ thể nghỉ ngơi, cũng vì thế mà không có giấc mơ mộng mị nào làm phiền bọn cô.Cô nói thực cô rất sợ hãi, nhưng có bố và Jemmy bên cạnh đã cho cô can đảm, và cô cũng biết rằng cô phải mạnh mẽ vì mọi người, nên cô không bao giờ để lộ sự sợ hãi của mình ra, và chuẩn bị tinh thần để đối mặt những gì tận thế có thể sẽ quăng vào bọn cô.
 
Back
Top Bottom