Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá

Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 20: Tô Dĩ đã bị phong sát rồi



Vừa xuống máy bay, bước chân của Cố Hoài vội vàng, anh sải bước dài đi về phía chiếc xe đậu bên lề.

Không nhịn được quay đầu lại, thúc giục trợ lý:

“Nhanh lên.”

Trợ lý gật đầu, ngồi vào ghế phụ.

Xe rời khỏi trung tâm thành phố, đi đến một thị trấn nhỏ.

Cố Hoài lần theo địa chỉ điều tra được, gõ cửa.

Đứng trước cánh cửa gỗ mang đậm phong cách ngoại quốc, anh có phần căng thẳng, đầu óc không ngừng nghĩ xem phải nói gì.

Dù thế nào, anh cũng phải đưa Giang Nhiễm về nước chữa bệnh.

Anh muốn nói với cô rằng—anh sẽ luôn ở bên cô.

Anh còn muốn nói rằng, Tô Dĩ đã bị phong sát rồi, bị đuổi về quê, gả cho một lão đàn ông ở huyện, mà tên đó lại có xu hướng bạo lực.

Anh muốn nói với Giang Nhiễm rằng—Tô Dĩ đã phải trả giá.

Anh muốn nói với Giang Nhiễm rằng—anh yêu cô, anh đã sai rồi, không nên giận dỗi, không nên cố chấp để cô ra đi như vậy.

Anh muốn cô quay về—có đánh có mắng anh cũng được.

Trên máy bay, anh đã gọi cho viện trưởng bệnh viện nơi cô điều trị, xác nhận lại bệnh tình của cô.

Trà Đá Dịch Quán

Dù kết quả khiến anh không thể chấp nhận, nhưng anh chỉ muốn lập tức được gặp cô.

Cái cảm giác hoảng loạn này khiến anh như không thở nổi.

Anh muốn nhìn thấy Giang Nhiễm—ngay bây giờ.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 21: Giang Nhiễm… anh đưa em về nhà, được không?



Nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong, Cố Hoài khẽ chỉnh lại chiếc áo khoác hơi xộc xệch và cà vạt của mình, vẻ mặt căng thẳng.

Trợ lý đứng phía sau, lần đầu tiên thấy Cố Hoài như vậy.

Cánh cửa mở ra.

Nhưng người mở cửa lại không phải là Giang Nhiễm.

Chẳng lẽ… anh đến nhầm địa chỉ?

Cố Hoài nhíu mày.

Còn chưa kịp lên tiếng, người con gái mặc áo trắng đứng bên trong đã lên tiếng trước:

“Tôi biết anh là ai—tên chồng cũ khốn nạn của Tiểu Nhiễm.”

“Đừng hỏi nữa, lúc sinh thời Tiểu Nhiễm từng sống ở đây.”

Một tia giận dữ lướt qua mắt Cố Hoài, anh vừa định mở miệng thì ánh mắt chợt nhìn thấy chiếc hộp gỗ đàn hương trong tay cô gái ấy.

Một nỗi sợ hãi to lớn ập đến khiến anh gần như nghẹt thở.

Sắc mặt anh lập tức tái nhợt, môi run run hỏi dò:

“Cái đó… là gì?”

Ánh mắt anh khóa chặt vào chiếc hộp nhỏ kia.

Nhìn vẻ mặt trắng bệch của anh lúc này, ánh mắt Hứa Ý ánh lên một tia thỏa mãn, lạnh lùng cười khẩy:

“Anh chẳng đã đoán ra rồi sao?”

“Đây là… Giang Nhiễm đấy.”

—Tiểu Nhiễm, em thấy không?

—Anh ta đang đau khổ đấy.

—Nhưng mà, chắc em chẳng còn quan tâm nữa rồi. Kiếp sau, đừng cứu anh ta nữa, hãy sống cho chính mình.

Trà Đá Dịch Quán

Cố Hoài gần như đứng không vững, ngón tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm chạm khắc hoa văn trên cửa, các đốt ngón tay trắng bệch.

“Không… không thể nào…”

Hứa Ý nhướng mày:

“Sao lại không thể?”

“Anh chẳng đã biết bệnh tình của cô ấy rồi sao? Lẽ ra cô ấy còn có thể sống thêm một thời gian, nhưng sau khi bị sẩy thai, sức khỏe của cô ấy yếu hơn, nên mất sớm hơn dự đoán của bác sĩ.”

Cố Hoài như phát điên, gào lên, hoàn toàn đánh mất phong thái vốn có:

“Không thể nào! Cô lừa tôi! Giang Nhiễm chắc chắn chỉ đang giận tôi thôi!”

“Giang Nhiễm, là anh sai rồi! Em đừng hù anh có được không?!”

Hứa Ý cười nhạt, như đã đoán trước được phản ứng của anh, lấy từ một bên ra tờ giấy chứng tử.

Tay Cố Hoài run rẩy đến mức suýt không cầm nổi tờ giấy mỏng manh.

Khi nhìn rõ những dòng chữ trên đó, anh siết chặt tờ giấy chứng tử, thân thể vẫn cứng đờ, lặng lẽ nhận lấy chiếc hộp gỗ trong tay Hứa Ý:

“Giang Nhiễm… anh đưa em về nhà, được không?”

Hứa Ý không ngăn cản, chỉ đưa cho anh một tờ giấy—trên đó là địa chỉ mà Giang Nhiễm đã để lại từ trước.

Cô ấy đã sớm sắp xếp xong mọi thứ cho mình…

Nghĩ đến đây, mắt Hứa Ý cũng đỏ hoe:

“Cô ấy nói… muốn đến bên… đứa con đó.”

Cố Hoài mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào nét chữ quen thuộc trên tờ giấy.

Anh nâng niu ôm chiếc hộp gỗ rời đi.

Chỉ là—bước chân anh vô cùng chậm chạp, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm anh ngã gục.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 22: Suy sụp



Sau khi trở về nước, theo địa chỉ mà Giang Nhiễm để lại, Cố Hoài đã nhìn thấy một tấm bia mộ nhỏ cạnh đó.

Trên bia chỉ khắc mấy chữ đơn giản:

[Mộ phần bé con của Giang Nhiễm.]

Cố Hoài quỳ sụp trước bia mộ, lấy tay che mặt, òa khóc nức nở.

Trợ lý đứng phía sau cũng không nỡ nhìn, trong lòng trào dâng cảm giác xót xa.

Không thể tưởng tượng nổi—một cô gái hơn hai mươi tuổi lại phải tự tay chuẩn bị tất cả những điều này cho chính mình và đứa con chưa kịp chào đời.

Chỉ biết rằng, Cố Hoài… có lẽ sẽ không bao giờ thoát ra khỏi nỗi đau này nữa.

Trợ lý không lên tiếng quấy rầy.

Mãi đến khi trời sẫm tối, mọi việc hậu sự cho Giang Nhiễm đã được lo liệu ổn thỏa, theo đúng tâm nguyện của cô—cô được yên nghỉ bên cạnh đứa con bé bỏng của mình.

Trà Đá Dịch Quán

Trong bức ảnh, cô gái trẻ tuổi nở nụ cười rạng rỡ như hoa.

Đúng lúc trợ lý định bước tới nhắc nhở, Cố Hoài đã đứng dậy, đi về phía anh ta. Giọng nói khàn đặc, như thể đã đánh mất mọi sức sống:

“Về thôi.”

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 23: Nhật ký của Giang Nhiễm



Nửa đêm.

Trong thư phòng của biệt thự không bật đèn.

Ánh trăng đổ dài trên chiếc ghế xoay bọc da màu đen. Cố Hoài ngồi ở đó, siết chặt chiếc nhẫn cưới dành cho nữ trong tay.

Do lực quá mạnh, những viên kim cương nhỏ đính quanh nhẫn đã cứa rách lòng bàn tay anh.

Máu tươi nhỏ xuống thảm trải sàn.

Cố Hoài c.h.ế.t lặng nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký bìa da màu hồng đơn giản trước mặt.

Không hiểu vì sao, anh lại thấy sợ… sợ phải mở nó ra.

Anh biết Giang Nhiễm có thói quen viết nhật ký.

Cuốn sổ nhỏ màu hồng này, anh từng xấu tính chồm đầu vào xem lúc cô gái nhỏ đang mải mê ghi chép.

Nhưng khi ấy Giang Nhiễm nổi giận đùng đùng đuổi anh ra ngoài, còn tiện tay khóa chặt cửa phòng.

Anh đứng ngoài cửa, gãi mũi một cách chột dạ.

Và từ đó không dám chạm vào nữa.

Đến tận bây giờ, anh vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật rằng Giang Nhiễm đã ra đi.

Rõ ràng cô mới chỉ hai mươi sáu tuổi—trẻ trung như một nụ hoa chớm nở.

Sau một lúc lâu, chiếc đèn bàn kiểu Tây trên bàn mới được bật sáng.

Cố Hoài cẩn thận lau sạch m.á.u trên tay, sợ làm bẩn cuốn nhật ký của cô.

Đặt chiếc nhẫn kim cương vào hộp nhung, anh mới chậm rãi mở cuốn sổ ra.

Đôi mắt đỏ hoe lập tức ngập nước.

Ngày 14 tháng 2

Tôi nhận được thư mời từ Sydney, vui quá đi mất. Mẹ nói sẽ mua cho tôi một chiếc đồng hồ làm phần thưởng.

Ngày 15 tháng 2

Ba mẹ gặp tai nạn giao thông trên đường đi mua quà cho tôi.

Tôi không còn người thân nữa rồi.

Cảnh sát nói có một đứa trẻ băng qua đường, ba tôi đánh lái tránh nên xảy ra tai nạn. Không ai cứu được họ, họ mất m.áu quá nhiều mà qua đời.

Ngày 2 tháng 4

Tôi sẽ mang theo kỳ vọng của ba mẹ, một mình đến Sydney.

Ngày 27 tháng 5

Ngày mai là thi đấu quốc tế rồi, luyện tập vất vả quá, hy vọng mai có thể thể hiện tốt.

Ngày 5 tháng 6

Tôi không đi Sydney thi đấu được nữa… vì cứu người, tôi… đã trở thành người tàn tật. Người anh mà tôi cứu mỗi ngày đều đến chăm sóc tôi. Tôi đã nói rồi, hy vọng anh đừng xem tôi là gánh nặng. Cũng không cần phải đền đáp gì hết.

Ngày 30 tháng 7

Anh ấy tỏ tình với tôi… Tôi từ chối. Nhưng tôi thấy buồn lắm.

Ngày 1 tháng 8

Anh ấy lại tỏ tình lần nữa, nói rằng sẽ không từ bỏ, bị từ chối một lần thì mỗi ngày sẽ tỏ tình một lần.

Tôi vẫn từ chối, nhưng nhìn anh ấy buồn bã quay lưng bước đi, tôi liền bật khóc. Anh lại quay về, kéo chăn ra, nói tôi là cô nhóc hay khóc nhè. Vậy thì… thử một lần, được không?

Ngày 30 tháng 12

Chúng tôi kết hôn rồi. Mọi người đều nói Cố Hoài yêu "ánh trăng sáng" của anh ấy, ở bên tôi chỉ vì trách nhiệm—bởi tôi đã cứu anh.

Tối hôm đó, tôi hỏi Cố Hoài. Ánh mắt anh tràn đầy tình yêu đến mức sắp tràn ra ngoài. Anh nói, anh yêu tôi.

Ngày 15 tháng 1

Cố Hoài rất cưng chiều tôi, rất yêu tôi.

Anh chăm tôi như trẻ con vậy, dù tôi còn lớn hơn anh một tuổi, nhưng anh cứ kiên quyết muốn chiều hư tôi. Nhưng mà…

Anh yêu tôi, nhưng lại không hiểu được lối thoát của tâm hồn tôi. Tôi bị nhốt trong biệt thự, nhìn những vũ công múa lượn trên màn hình mà bật khóc.

Biệt thự lớn thật, cũng lạnh thật. Tôi rất sợ sẽ mất Cố Hoài.

Ngày 1 tháng 5

Trà Đá Dịch Quán

Tôi thấy bài đăng của Tô Dĩ trong vòng bạn bè. Cô ta đã về nước, trở thành thư ký của Cố Hoài. Tôi rất sợ, anh ấy thì cứ an ủi tôi mãi.

Nhưng tôi lại trở nên nhạy cảm, tôi nghĩ, mình như vậy thật xấu xí. Nhưng tôi không kiểm soát được.

Ngày 3 tháng 6

Anh nói: “Em đừng quên em là người tàn tật.” Tôi không hiểu, tôi chỉ thấy ảnh thân mật của anh và Tô Dĩ ở buổi tiệc, nên thấy lo sợ.

Khi tôi đưa ảnh cho anh xem, anh mất kiên nhẫn bảo tôi suy nghĩ nhiều. Chẳng phải là sợ không làm được bà lớn nhà giàu sao? Tôi không hiểu sao anh lại phản ứng gay gắt như vậy.

Anh yêu tôi, nhưng lại không hiểu được lối thoát của tâm hồn tôi. Tôi bị nhốt trong biệt thự, nhìn những vũ công múa lượn trên màn hình mà bật khóc.

Biệt thự lớn thật, cũng lạnh thật. Tôi rất sợ sẽ mất Cố Hoài.

Ngày 1 tháng 5

Tôi thấy bài đăng của Tô Dĩ trong vòng bạn bè. Cô ta đã về nước, trở thành thư ký của Cố Hoài. Tôi rất sợ, anh ấy thì cứ an ủi tôi mãi.

Nhưng tôi lại trở nên nhạy cảm, tôi nghĩ, mình như vậy thật xấu xí. Nhưng tôi không kiểm soát được.

Ngày 3 tháng 6

Anh nói: “Em đừng quên em là người tàn tật.” Tôi không hiểu, tôi chỉ thấy ảnh thân mật của anh và Tô Dĩ ở buổi tiệc, nên thấy lo sợ.

Khi tôi đưa ảnh cho anh xem, anh mất kiên nhẫn bảo tôi suy nghĩ nhiều. Chẳng phải là sợ không làm được bà lớn nhà giàu sao? Tôi không hiểu sao anh lại phản ứng gay gắt như vậy.

Ngày 15 tháng 6

Tôi nghe thấy anh nói:

“Giống như đang xách theo một cái túi rác đen, vĩnh viễn không vứt đi được.”

Thì ra… là vậy.

Vậy thì Cố Hoài, mình ly hôn đi… được không?

---

Phía sau chỉ còn là những trang giấy trắng. Từng câu từng chữ trong nhật ký như từng mũi kim đ.â.m thẳng vào tim Cố Hoài.

Căn biệt thự rộng lớn vẫn lưu giữ dấu vết của Giang Nhiễm khắp nơi… Nhưng cô, lại không còn nữa.

Cố Hoài khóa chặt cửa biệt thự. Không ai biết anh đã làm gì bên trong. Cho đến vài ngày sau.

Người đàn ông với râu ria lởm chởm, mùi rượu nồng nặc khắp người, bước ra khỏi cửa.

Anh dường như đã quên mất Giang Nhiễm, lái xe trở lại tập đoàn Cố thị, lạnh lùng xử lý công việc.

Những người xung quanh khẽ thở phào.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 24: Anh cứ nghĩ… em sẽ không rời đi.



Cố Hoài quay lại công ty, ký liên tiếp mấy hợp đồng, lúc này mới để ý đến một bản hợp đồng xin đầu tư trên bàn—liên quan đến việc sản xuất thuốc đặc trị ung thư.

Loại thuốc này đã nghiên cứu thành công, chỉ là khâu sản xuất sau đó cần một khoản kinh phí lớn.

Phía phòng thí nghiệm lựa chọn gửi bản hợp đồng này cho tập đoàn Cố thị chính là bởi vì Cố thị tiềm lực hùng hậu, có thể xử lý được vòng xoay vốn phía sau.

Dù hiện tại vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.

Nhưng để có được một liều thuốc… cũng không phải chuyện khó.

Khi nhìn thấy tài liệu, Cố Hoài sững người ngồi trước bàn làm việc.

Nếu như ngày đó Giang Nhiễm không đi Sydney.

Nếu như anh chăm sóc cô cẩn thận hơn, thì có phải… cô đã có thể chờ đến ngày loại thuốc này nghiên cứu thành công?

Nếu hôm ấy, anh giữ cô lại... Nhưng mà… trên đời này làm gì có “nếu như”. Cố Hoài tựa lưng vào ghế, bật cười.

Thế nhưng nước mắt lại theo khóe mắt rơi xuống, lăn dọc theo đường xương hàm, nhỏ giọt lên cằm.

"Anh cứ nghĩ… em sẽ không rời đi.”

Dù sao thì anh cũng biết tình yêu mà Giang Nhiễm dành cho anh nồng nhiệt và chân thành đến nhường nào.

Dù giữa họ có bao nhiêu hiểu lầm, anh vẫn luôn tin rằng cô sẽ không rời bỏ anh.

Rõ ràng trong suốt ba năm qua, bất kể anh sai điều gì, Giang Nhiễm đều tha thứ cho anh.

Ngay cả khi anh vì bị Tu Tu cào trúng mà nổi giận đuổi nó ra khỏi nhà, sau đó lại tội nghiệp năn nỉ, Giang Nhiễm cũng vẫn chọn tha thứ cho anh.

Vị trợ lý đặc biệt vừa đẩy cửa bước vào, nghe thấy câu nói ấy, nhất thời không biết nên nói gì.

Nhưng mà, cô ấy từng nghĩ… anh sẽ giữ cô lại. Hôm đó, anh đứng bên cạnh cửa xe, rõ ràng đã thấy được tia do dự cuối cùng trong đôi mắt của Giang Nhiễm.

Trà Đá Dịch Quán

---

Lần đó là lần đầu tiên Cố Hoài giận dỗi với Giang Nhiễm.

Cũng là… lần cuối cùng.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 25: Anh cũng muốn đi theo em rồi!



Ba năm sau. Nghĩa trang. Người đàn ông mặc một bộ vest đen, các đốt ngón tay rõ ràng, tay cầm cán ô màu đen. Tay còn lại ôm một bó hoa hồng phấn rực rỡ, dưới màu đen của quần áo và cây dù, trông vô cùng nổi bật.

Giày da giẫm lên vũng nước mưa. Anh dừng lại trước bia mộ, giọng khàn khàn:

“Bảo Bối, anh đến thăm em đây.”

So với ba năm trước, Cố Hoài gầy đi một chút, trông cũng trầm ổn hơn nhiều. Vẻ ngang tàng và chút kiêu ngạo năm nào đã biến mất không còn dấu vết, đường viền hàm rõ nét, mái tóc đen che nhẹ trên trán. Nhìn vào bức ảnh thiếu nữ xinh đẹp trên bia mộ, anh mím chặt môi:

“Bạn thân của em, Hứa Ý, đã kết hôn rồi.

Trà Đá Dịch Quán

“Hôm qua là đám cưới của cô ấy, anh lấy danh nghĩa của em gửi tặng một món quà.

“Tu Tu hình như sắp đi rồi… từ sau khi em rời đi, nó không chịu ăn uống gì một thời gian. Chỉ có khi ngửi thấy mùi của em, nó mới chịu ăn.”

“Giang Nhiễm… anh cũng muốn đi theo em rồi.”

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 26: Tu Tu



Sau khi trở về biệt thự, Cố Hoài liền thấy bà Trương đang lau nước mắt. Trong lòng bà là Tu Tu - đôi mắt nhỏ đã khép lại. Anh vươn tay, khẽ bóp nhẹ sau gáy của Tu Tu, lại phát hiện nó không còn phản ứng như trước kia nữa.

Ngoài Giang Nhiễm ra, Tu Tu với tính cách bướng bỉnh chưa từng cho ai chạm vào phần gáy - hễ ai dám đụng vào là nó lập tức xù lông phản kháng.

Trà Đá Dịch Quán

Năm đó, vì bị Tu Tu cào rách tay mà anh tức giận định ném nó đi. Giang Nhiễm chỉ cười ôm lấy Tu Tu, nói: “Tu Tu là của em, em cũng là của Tu Tu.”

Vì câu nói ấy, suốt một tháng sau đó, anh ngày nào cũng đấu trí với con mèo béo ú kia. Đến mức Giang Nhiễm phải nói ra: “Em là của Cố Hoài.” Anh mới chịu buông tha.

Tu Tu biết anh không ưa nó, nên hay cố tình cào rách áo vest của anh, còn lăn lông đầy lên quần áo anh mặc. Nhưng giờ đây… nó nằm yên bất động. Cố Hoài xoa nhẹ chóp mũi Tu Tu, nhẹ giọng:

“Đi tìm cô ấy đi… chắc mày nhớ cô ấy lắm rồi đúng không?

“Chôn nó cạnh Giang Nhiễm đi.”

Bà Trương đáp lời, ôm Tu Tu rời khỏi biệt thự.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 27: Anh ấy và Cô ấy



Cố Hoài bị cơn đau đánh thức.

Ba năm qua, anh dùng công việc để làm tê liệt bản thân, chỉ có như thế mới khiến mình thoát khỏi nỗi đau mất đi Giang Nhiễm.

Anh ngồi dậy, lấy thuốc dạ dày từ trong tủ ra.

Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt lại bắt gặp một hộp thuốc đã ngả vàng nằm bên cạnh.

Là một lọ axit folic.

Trà Đá Dịch Quán

Cố Hoài sững người, lặng lẽ nhìn hộp thuốc nhỏ trong lòng bàn tay.

Thì ra… Giang Nhiễm từng muốn giữ lại đứa trẻ này.

Nếu không, cô đã chẳng uống loại thuốc đó.

Tập đoàn Cố thị vốn là công ty nghiên cứu dược phẩm, anh đương nhiên hiểu rõ công dụng của loại thuốc này trong đời sống thường ngày.

Cố Hoài như sực nhớ ra điều gì, vội lao tới phòng làm việc, mở quyển nhật ký ấy ra.

Tập đoàn Cố thị vốn là công ty nghiên cứu dược phẩm, anh đương nhiên hiểu rõ công dụng của loại thuốc này trong đời sống thường ngày.

Cố Hoài như sực nhớ ra điều gì, vội lao tới phòng làm việc, mở quyển nhật ký ấy ra.

Anh lật từng trang trắng xóa, đầu ngón tay cuối cùng dừng lại ở trang cuối cùng. Nét chữ thanh tú của Giang Nhiễm nổi bật trên trang giấy.

---

Ngày 12 tháng 8.

Bác sĩ nói con đã đến với thế giới này. Dù ba con khiến mẹ rất đau lòng, nhưng mẹ sẽ không vì anh ấy mà giận lây sang con. Trong quãng đời hữu hạn của mẹ, sự xuất hiện của con khiến mẹ vui mừng khôn xiết.

Dù anh ấy không yêu mẹ, nhưng ít nhất… anh ấy sẽ yêu con.

Mẹ tin chắc là vậy. Điều khiến mẹ cảm thấy may mắn là, dù chỉ còn khoảng tám tháng để sống, mẹ vẫn đủ sức đưa con đến với thế giới này.

Bé con 12 tuần tuổi…

Con có mong chờ thế giới này không? Dù nơi đó… sẽ không có mẹ.

Ngày 14 tháng 8.

Có lẽ mẹ đã nghĩ sai rồi. Nếu chẳng ai yêu con… thì sự xuất hiện của con chẳng phải sẽ thật đáng thương hay sao?

Mẹ xin lỗi…

---

Cố Hoài bỗng nhớ ra, ngày 13 tháng 8 là lễ kỷ niệm 80 năm thành lập Tập đoàn Thịnh Mân, cũng là ngày… Tô Dĩ uống rượu say.

Và ngày hôm đó, anh đã làm gì? Vì giận dỗi Giang Nhiễm, anh đã dìu Tô Dĩ.

Tô Dĩ – người giả vờ say rượu – bất ngờ hôn anh.

Và anh đã thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Giang Nhiễm ở phía đối diện.

Chỉ nghĩ đến thôi, tim anh cũng như bị ai bóp nghẹt. Anh đau đớn ngồi thụp xuống đất, giơ tay che mặt.

Nước mắt không ngừng trào ra qua kẽ tay.

Anh không thể tưởng tượng nổi, lúc đó Giang Nhiễm sẽ đau lòng và tuyệt vọng đến nhường nào.

Tuyệt vọng đến mức… từ bỏ đứa con mà cô từng mong đợi biết bao.

Một Giang Nhiễm mang trong mình căn bệnh ung thư… đã phải một mình đến bệnh viện, tự mình quyết định từ bỏ đứa bé ấy sao?

Cô nhất định đã rất hối hận… hối hận vì đã cứu lấy anh, hối hận… vì đã yêu anh.

Cơ thể cao lớn của người đàn ông run rẩy dữ dội, như dã thú bị thương tru lên tiếng kêu gào đầy đau đớn.

Chỉ một khắc sau, anh vì đau tim mà ngã gục trên nền nhà, trán toát đầy mồ hôi lạnh.

Thân thể cao gầy cuộn tròn lại.

Nhưng không ai biết được điều đó, cho đến khi anh hoàn toàn mất đi ý thức.

---

Trợ lý không liên lạc được với Cố Hoài, buộc phải lái xe đến biệt thự.

Và cuối cùng, anh ta thấy người đàn ông đang nằm lạnh ngắt trên sàn phòng làm việc.

Khóe môi của anh… vẫn còn vương một nụ cười buông xuôi.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 28: Ngoại truyện: Đời này, không còn “chúng ta”!



Cố Hoài cũng không ngờ rằng, mình lại trọng sinh trở về đúng cái ngày lần đầu tiên gặp Giang Nhiễm.

Thiếu nữ mặc váy ngắn màu trắng, dung mạo xinh đẹp động lòng người, dễ dàng thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, dưới chân là đôi giày vải trắng tinh.

Khi nhìn thấy anh, cô gái ấy khựng lại.

Ngay lúc ấy, một chiếc xe tải lớn lao tới, lao thẳng về phía Cố Hoài.

Trà Đá Dịch Quán

Mọi thứ y hệt kiếp trước.

Nhưng lần này, anh thấy cô gái ấy siết chặt quyển sách trong tay, đứng yên tại chỗ.

Cố Hoài đã không kịp tránh nữa rồi.

Lần này, Giang Nhiễm không đẩy anh ra.

Cố Hoài nằm trên giường bệnh, cảm nhận được cơn đau dữ dội nơi chân, lại khẽ cười.

Thì ra, Bảo Bối của anh… cũng đã trọng sinh rồi. Anh vốn đã mất đi cơ hội để hối hận từ lâu.

Vài năm sau, Giang Nhiễm đứng trên sân khấu, cầm chiếc cúp trong tay, bước ra thế giới.

Còn anh, vì đôi chân không còn lành lặn, chỉ có thể ở lại thành phố A.Ngày Giang Nhiễm rời đi, anh đứng ngoài sân bay, nhìn theo dáng người thẳng tắp của cô gái ấy, mà bật khóc.

Đợi rất lâu sau, Cố Hoài mới đóng cửa sổ xe lại.

“Đi thôi...” Chiếc Maybach màu đen lặng lẽ rời khỏi sân bay, ánh đèn neon của buổi hoàng hôn hắt qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt Cố Hoài.

Bên vệ đường, một ca sĩ trẻ đang hát:

“Cuối cùng Trang Chu cũng chỉ mộng điệp,

Em là ân huệ cũng là tai ương.

Chim bay cá lặn, đường ai nấy bước,

Từ nay non nước… chẳng còn gặp nhau.”

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Back
Top Bottom