Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá

Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 10: Không cảm xúc



Tôi ngồi trên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút tiếc nuối — ly nước cam kia còn chưa kịp uống hết. Cố Hoài áy náy nhìn tôi:

“Xin lỗi, Giang Nhiễm, anh không biết Cố Nguyệt sẽ như vậy…”

Tôi cắt lời anh: “Không cần xin lỗi đâu, em không để tâm.”

Để khiến Cố Hoài tin rằng tôi thật sự không tức giận, tôi còn cố ý nở một nụ cười với anh.

Trong mắt anh thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt:

“Giang Nhiễm, em đánh anh đi được không? Em đừng như vậy mà.”

“Anh cảm thấy… em như không còn quan tâm đến anh nữa.”



Tôi chớp chớp mắt, đưa tay sờ quả cầu nhỏ trên mũ:

“Tại sao em phải đánh anh chứ?” Đánh anh — liệu có đủ sao, Cố Hoài? Nhưng quả thực đúng như anh nói, em đã sớm không còn để tâm đến anh nữa rồi.

Nụ cười của tôi càng tươi, Cố Hoài càng hoảng loạn.

Trà Đá Dịch Quán

Về đến nhà, anh ép tôi lên ghế sofa, cúi đầu hôn xuống.

Tôi lập tức đẩy anh ra, nôn khan dữ dội.

Nhìn vẻ mặt tái nhợt của anh, tôi hơi ngại ngùng cười một cái:

“Xin lỗi, hơi buồn nôn.”

Một câu, hai tầng nghĩa.

Cố Hoài không tiếp tục hôn nữa, chỉ đợi tôi rửa mặt xong rồi ôm chặt tôi vào lòng:

“Giang Nhiễm, đã lâu rồi em chưa nói em yêu anh.

“Nói yêu anh đi… được không?”

Anh nhìn tôi đầy chờ mong.

Tôi không trả lời, chỉ nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Một lúc lâu sau, anh vùi đầu vào cổ tôi, giọng nghẹn ngào:

“Giang Nhiễm, anh sai rồi… anh sai thật rồi, được không?

“Anh xin em đừng hành hạ anh như thế nữa…”

Khoảnh khắc tiếp theo, nơi cổ tôi truyền đến cảm giác ẩm ướt.

Điều kỳ lạ là — nhìn thấy Cố Hoài trong dáng vẻ tuyệt vọng rơi lệ thế này, lòng tôi lại chẳng hề gợn sóng.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Cố Hoài khóc đến sụp đổ như vậy.

Nhưng phải làm sao bây giờ, Cố Hoài? Trái tim em… dường như thật sự đã chẳng còn chút cảm giác nào nữa rồi.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 11: Làm sai chuyện, làm sao để được vợ tha thứ?



Cố Hoài dường như vẫn chưa từ bỏ.

Nửa đêm, tôi thấy anh lên mạng đăng bài:

【Làm sai chuyện, làm sao để được vợ tha thứ?】

Trà Đá Dịch Quán

Bên dưới là hàng loạt bình luận của cư dân mạng.

Anh tỉ mỉ chụp lại từng cái một, lưu vào mục ghi chú.

Tối hôm sau, anh đưa tôi đi trung tâm thương mại mua sắm, sau đó lại dẫn tôi đến rạp chiếu phim gần đó.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 12: Em đã hết yêu anh rồi sao?



Ra khỏi rạp phim, thấy tôi hơi rùng mình, Cố Hoài liền cởi áo khoác khoác lên vai tôi.

Nhưng tôi lại nhìn thấy Tô Dĩ đang nước mắt lưng tròng đứng đối diện.

Cô ta lao tới, gào lên với tôi:

“Vì sao? Vì sao cô vẫn bám lấy anh ấy không chịu buông?”

“Chuyện ở buổi tiệc hôm đó cô quên rồi sao?”

Rồi quay sang Cố Hoài hét lớn:

“Vì một kẻ tàn phế mà anh không cần em đúng không? Tại sao lại phong sát em ở thành phố A, khiến em không còn chỗ đứng?”

Cố Hoài nhíu mày, đẩy Tô Dĩ ra:

“Hôm đó cô chia rẽ tôi và Giang Nhiễm, cô phải sớm nghĩ đến hậu quả này.”

“Còn chuyện bữa tiệc nhà Thịnh Mân, đừng nhắc lại nữa.”



Tô Dĩ rưng rưng nước mắt, trông thật đáng thương. Nhưng khi thấy vẻ lạnh nhạt của Cố Hoài, cùng sự chán ghét không che giấu trong mắt anh khi nhắc đến đêm hôm đó, cô ta bỗng sững lại.

Còn ánh mắt tôi thì rơi vào hàng bán hạt dẻ nướng bên kia rạp chiếu phim.

Tôi nghĩ bụng, chờ hai người họ cãi xong thì tôi sẽ qua đó mua.

Không ngờ Tô Dĩ chỉ tay về phía tôi, bật cười lớn:

“Anh tưởng cô ta sẽ tha thứ cho anh sao?”

“Cái đêm tôi nhắn tin cho anh, cô ta đã dầm mưa cả đêm đấy.”

“Chỉ là một kẻ tàn phế thôi mà, anh cũng yêu sao? Cố Hoài? Anh mù rồi à? Cô ta đến cả đẩy xe lăn còn không nổi, tự chăm sóc bản thân còn không xong… A Hoài, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc em thua ở đâu?”

Sắc mặt Cố Hoài trắng bệch.

Anh quay đầu nhìn tôi:

“Tại sao em không nói với anh… cái đêm đó em đã dầm mưa cả đêm… tại sao…”

“Tại vì… không quan trọng, có gì đáng để nói đâu.”

Cố Hoài mắt đỏ hoe, nhìn dáng vẻ hờ hững của tôi:

“Sao lại… không quan trọng được chứ…”

Tôi nhún vai, ngáp một cái. Xem ra không mua được hạt dẻ rồi:

“Em hơi buồn ngủ, mình về thôi. Dạo cũng đủ rồi.”

Cố Hoài siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, đưa tôi lên xe.

Về đến biệt thự, anh ôm chặt lấy tôi, lặp đi lặp lại câu "xin lỗi".

Tôi bị anh làm ồn đến phát phiền, nhưng cũng chẳng thể thốt ra ba chữ “không sao đâu”.

Trà Đá Dịch Quán

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 13: Trái tim em đâu rồi?



Nửa đêm, Cố Hoài mắt đỏ hoe, mạnh bạo bóp lấy cằm tôi.

Trên má anh còn vương nước mắt:

“Giang Nhiễm, trái tim em đâu rồi? Trái tim em đâu?”

Trong mắt anh tràn đầy hoảng loạn: “Tại sao lại không yêu anh nữa, Giang Nhiễm?”



Trà Đá Dịch Quán

Tôi bị anh lay dậy trong cơn mơ màng, trong lòng bực bội không thôi. Bốp! Tôi tát thẳng vào mặt anh một cái.

“Muốn ngủ rồi, anh có thể đừng làm loạn không?”

Sau đó quay lưng lại, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Phía sau truyền đến tiếng nức nở khe khẽ, đầy run rẩy.

Tôi chỉ cảm thấy nhàm chán và bực bội.

Ngày tháng còn lại chẳng còn bao nhiêu, tôi cũng không muốn dây dưa với Cố Hoài nữa rồi.

Chỉ đến đây thôi, vì cuộc đời tôi… thật sự không đáng để tiếp tục lãng phí thêm nữa.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 14: Mèo còn tốt hơn người



Sáng hôm sau, tôi nhìn thấy trên gối có một lọn tóc rụng, liền nhíu mày.

Nhanh vậy đã bắt đầu rụng tóc rồi sao?

May mà tóc tôi còn dày.

Tôi gom tóc lại ném vào thùng rác, thì Cố Hoài ở dưới lầu xông lên, giận dữ đẩy cửa.

Anh bóp cằm tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh:

“Tại sao?”

Đuôi mắt anh đỏ ngầu, còn có vài tia máu.

Gân xanh nổi lên trên thái dương và mu bàn tay.

“Tại sao? Đứa bé đó… tại sao em không nói với anh? Tại sao không giữ con lại? Nếu hôm đó không phải do Cố Nguyệt thấy em vào bệnh viện, chẳng lẽ anh sẽ mãi mãi không biết sao?”

Trà Đá Dịch Quán

Trong lòng tôi đã đoán ra phần nào, chắc Cố Nguyệt đã nói gì đó, nhưng tôi không giải thích:

“Anh nghĩ sao? Anh không hiểu thật à?”

Nhìn đôi mắt bình thản của tôi, Cố Hoài buông tay, đau khổ lùi về sau hai bước.

Sau đó ngồi sụp xuống, ôm đầu, khàn giọng:

“Tại sao… rõ ràng em biết… chúng ta…”

Tôi lập tức ngắt lời: “Em biết chứ.”

“Em biết, chúng ta từng mong chờ… sự xuất hiện của con bé.”

Chúng tôi từng rất nhiều lần tưởng tượng về ngày đứa bé ấy ra đời.

Nghe tôi nói vậy, Cố Hoài c.h.ế.t lặng nhìn tôi.

Trong mắt anh phủ đầy nỗi buồn cùng phẫn uất.

Anh lạnh mặt, dứt khoát rời khỏi phòng, sập cửa một tiếng.

Tiếng đóng cửa vang lên dữ dội, làm Tu Tu giật mình kêu ré lên, lông toàn thân dựng đứng. Tôi vội bước đến ôm nó, vỗ về dỗ dành.

Tu Tu là con mèo tôi nhặt về một năm trước.

Mèo vẫn tốt hơn người. Ít nhất, nó mãi mãi tin tưởng bạn một cách vô điều kiện.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 15: Sydney, 3 năm chờ đợi



Cố Hoài vẫn về nhà mỗi ngày.

Thường xuyên say mèm không còn tỉnh táo.

Chỉ là tôi đã không còn như trước kia, thu xếp mọi thứ cho anh nữa.

Kệ anh nằm vạ vật trên sofa.

Tôi và Cố Hoài như rơi vào thời kỳ lạnh nhạt.

Tôi không muốn dây dưa với anh nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút hoang mang.

Mãi đến mấy ngày sau, tôi vô tình mở hộp thư email, thấy được một lá thư mời từ ba năm trước, đến từ Sydney.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 16: Cố Hoài, từ nay về sau, vĩnh viễn không gặp lại



Sáng sớm, tôi nhìn thấy Cố Hoài đang ngồi trước ghế sofa, ánh mắt anh nhìn tôi mang theo ấm ức và giằng xé.

Tôi bước tới, đưa thẳng bản thỏa thuận ly hôn trên tay:

“Ly hôn đi, Cố Hoài.”

Cố Hoài bật cười vì tức giận, siết chặt tờ giấy ly hôn trong tay:

“Muốn ly hôn?

“Không đời nào.

“Giang Nhiễm, đừng làm loạn nữa.”

Tôi cắn ống hút, chớp mắt:

“Không được, em nhất định phải ly hôn.

“Em thích đàn ông sạch sẽ, Cố Hoài.”

Nghe đến đó, mặt Cố Hoài lập tức phủ một tầng giận dữ, anh vứt thẳng tờ thỏa thuận vào thùng rác.

“Em còn nhiều bản lắm.” Tôi nhắc khẽ.

Cố Hoài không thèm nhìn tôi thêm nữa, lấy áo khoác sau lưng ghế, đứng dậy rời đi.

Tôi thì vội vã muốn ra nước ngoài, không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa.

Tôi đi theo anh ra tới cửa biệt thự.

Nhìn anh rất nghiêm túc:

“Cố Hoài, lần này em nhất định sẽ đi.”

Cố Hoài nhìn tôi, bật cười đầy tức giận:

“Được thôi, vậy thì cô đi đi.

“Dù sao, cô chẳng cần gì cả đúng không? Đứa bé cũng vậy, tôi cũng vậy. Đã như vậy thì đừng mang theo bất cứ thứ gì.

“Còn về chuyện ly hôn, đừng hòng mơ tưởng.”

Nói xong anh tức tối bước lên xe.

Trợ lý thấy hai chúng tôi đang cãi nhau, vừa định xen vào dàn hòa, liền bị Cố Hoài ngăn lại:

“Đến công ty. Đừng bận tâm cô ta nữa.”

Chờ anh rời đi, tôi lập tức lấy điện thoại ra, đặt vé máy bay đi Sydney, sau đó quay lại phòng thu dọn hành lý.

Những món quà Cố Hoài từng tặng, tôi không mang theo món nào.

Trước khi rời đi, tôi vẫn gửi cho Cố Hoài một tin nhắn cuối cùng:

【Em ra nước ngoài rồi, nhớ ký đơn ly hôn. Chăm sóc Tu Tu giúp em.】

Tôi không muốn để Tu Tu thấy cảnh tôi lìa đời, nên không mang nó theo.

Tôi đã để lại cho bác Trương một khoản tiền, nếu Cố Hoài không muốn nuôi Tu Tu nữa, phiền bà ấy mang về nhà chăm sóc giúp tôi.

Dù Tu Tu và Cố Hoài là “kẻ thù truyền kiếp”, nhưng trước đây một người một mèo cũng từng sống với nhau rất ổn.

Nếu anh ấy sẵn lòng nuôi Tu Tu, vậy thì càng tốt.

Tại sân bay, tôi gặp lại Hứa Ý.

Chính là cô y tá nhỏ khóc lóc thảm thiết hôm tôi mất con trong bệnh viện hôm đó.

Sau này chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc. Sau khi biết cô ấy thất nghiệp, tôi hỏi cô có muốn cùng tôi sang Sydney không.

Cô ấy từng đọc bệnh án của tôi, tất nhiên cũng biết rõ bệnh tình của tôi, lập tức gật đầu đồng ý.

Tôi quay đầu nhìn lại thành phố A một lần cuối, rồi vẫy tay chào tạm biệt.

Lần này, tôi thật sự sẽ đi Sydney rồi.

Sau đó không hề ngoảnh đầu lại, cùng Hứa Ý rời đi.

Khoảnh khắc đặt chân xuống máy bay—

Tôi cảm nhận được sự tự do.

Tạm biệt nhé, Cố Hoài.

Từ nay về sau, vĩnh viễn không gặp lại.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 17: Cô đoán xem, tối hôm đó tôi và A Hoài đã làm gì?



Tôi và Hứa Ý chơi vài ngày ở Sydney, cuối cùng chọn thuê một căn nhà nhỏ gần một trang trại.

Tại đó, tôi đã có quãng thời gian vô cùng yên bình và tươi đẹp.

Chỉ là, số tiền tôi mang theo không đủ để duy trì cuộc sống lâu dài, nên tôi và Hứa Ý bắt đầu dựng một quầy hàng nhỏ ở ven đường.

Không ngờ việc buôn bán lại khá khấm khá.

Hứa Ý tò mò về quá khứ của tôi, tôi cũng thẳng thắn kể lại mọi chuyện.

Trong khoảng thời gian đó, ngày nào tôi cũng nhận được cuộc gọi và tin nhắn từ Cố Hoài.

Tôi chỉ còn cách chặn anh ta.

Nhưng rồi tôi lại nhận được tin nhắn từ Tô Dĩ:

【Cô đoán xem, tối hôm đó tôi và A Hoài đã làm gì?】

Hứa Ý thấy xong tức đến mức chửi Tô Dĩ không biết xấu hổ.

Tôi đưa cho cô ấy một hộp kem, bảo cô bình tĩnh lại.

Không ngờ, Cố Hoài không biết từ đâu lại có được thông tin liên lạc của Hứa Ý, còn nhắn tin cho cô ấy, hỏi địa chỉ của tôi.

Thậm chí còn hứa rằng, chỉ cần Hứa Ý nói ra chỗ ở của tôi, anh ta sẽ trả bảy mươi triệu tệ.

Trà Đá Dịch Quán

Tôi nhìn vẻ mặt đầy khinh bỉ của Hứa Ý, nhận lấy điện thoại từ tay cô.

Tôi trả lời Cố Hoài:

【Giang Nhiễm đã c.h.ế.t rồi.】

Cố Hoài tức giận chửi mắng không ngừng.

Nhưng sau đó, anh ta không còn liên lạc với Hứa Ý nữa.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 18: Cố Hoài, kiếp sau— Tôi không muốn gặp lại anh nữa.



Cơ thể tôi ngày càng yếu đi, tóc cũng đã rụng hết.

Cho đến một lần nữa tôi ho ra máu— Hứa Ý lập tức đưa tôi nhập viện.

Tôi nhìn trần nhà lạnh lẽo của bệnh viện, cuối cùng cũng bật khóc.

Rõ ràng, tôi cũng rất sợ hãi.

Nhưng đến khi ý thức dần chìm vào mê man, cảm giác sợ hãi ấy lại tan biến như chưa từng tồn tại.

Tôi nhìn lên trần nhà dần trở nên mờ ảo trước mắt.

Cố Hoài, kiếp sau— Tôi không muốn gặp lại anh nữa.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 19: Cô ấy xinh đẹp như vậy, chắc hẳn có không ít nam sinh theo đuổi, đúng không?



Lại một lần nữa nghe thấy tiếng tút dài trong điện thoại của Giang Nhiễm, Cố Hoài biết—cô đã chặn anh.

Nghĩ đến tin nhắn cuối cùng mà Giang Nhiễm gửi cho mình, anh bật cười tức giận.

Cô đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, thậm chí cả việc chăm sóc Tu Tu, vậy mà lại không để lại cho anh dù chỉ một lời.

Dù sau đó anh đã điều tra được địa chỉ của cô, biết rằng cô đang tạm nghỉ ngơi ở một thị trấn nhỏ và bên cạnh vẫn có người chăm sóc…

Nhưng anh vẫn không thể nào yên lòng.

Cô thà tự dựng quầy hàng mưu sinh, cũng không muốn quay về sao?

Cô thật sự… không cần anh nữa ư?

Không thể nào. Giang Nhiễm rất yêu anh, điều này Cố Hoài rõ hơn ai hết.

Anh vẫn chưa ký vào đơn ly hôn.

Tháng này, cứ coi như Giang Nhiễm đang đi giải khuây đi.

Anh đã ngày đêm xử lý xong mọi công việc, kể cả…Tô Dĩ.

Anh phải tranh thủ đi đón Giang Nhiễm về nhà sớm.

Trà Đá Dịch Quán

Nhận được lời mời tài trợ từ Đại học A, anh đồng ý và cùng trợ lý đến tham dự cuộc họp hội đồng quản trị.

Cố Hoài để trợ lý ở lại xử lý việc quyên góp, còn mình thì một mình đi dạo trong khuôn viên trường A.

Trong đầu anh không ngừng tưởng tượng—đoán xem lần đầu Giang Nhiễm đặt chân đến Đại học A là như thế nào?

Cô ấy xinh đẹp như vậy, chắc hẳn có không ít nam sinh theo đuổi, đúng không?

Nghĩ đến đó, trong lòng Cố Hoài bỗng dâng lên một chút ghen tuông. Đến khi lấy lại tinh thần, anh đã đứng trước bảng giới thiệu sinh viên xuất sắc.

Dù đã tốt nghiệp nhiều năm, ảnh anh vẫn ở vị trí đầu bảng.

Anh nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc lẫn xa lạ— Và rồi… ngay bên dưới anh là ảnh của Giang Nhiễm.

Thiếu nữ hai mươi tuổi, nụ cười như hoa, dung mạo kiều diễm.

Dù biết Giang Nhiễm cũng từng học ở Đại học A, nhưng từ sau khi giúp cô làm thủ tục bảo lưu, anh chưa từng quay lại đây.

Nhìn thấy bức ảnh đó, trong lòng anh vừa dâng lên niềm vui, lại vừa thấy tức giận—vì Giang Nhiễm đã rời đi quá dứt khoát.

Anh vẫn không kìm được mà đọc phần giới thiệu bên cạnh:

【Giang Nhiễm: Thiên tài vũ đạo toàn quốc năm mười sáu tuổi, người sáng tạo điệu múa Trung Hoa "Màu Xanh Này", mười tám tuổi giành huy chương vàng vũ đạo cấp tỉnh…】

Sắc mặt Cố Hoài trở nên tái nhợt.

Giang Nhiễm chưa từng nói với anh— Rằng cô học chuyên ngành múa.

Ngón tay anh khẽ run.

Nghĩ đến ba năm kết hôn, Giang Nhiễm luôn cẩn trọng dè dặt, còn hay lén xem video múa.

Anh từng nghĩ cô chỉ đơn thuần là yêu thích, thậm chí trong một lần cãi nhau trước đó, anh còn nói với cô:

“Đừng xem nữa, có xem thì cô cũng không nhảy được.”

Nhưng mà…

Không hiểu vì sao, anh bỗng hoảng loạn bỏ chạy khỏi nơi đó.

Trở về biệt thự, anh như bị dẫn dắt bởi một linh cảm nào đó, mở ngăn kéo nhỏ trên bàn trang điểm của Giang Nhiễm.

Anh nhìn thấy trong đó—là đơn ly hôn.

Anh tức giận ném tờ đơn sang một bên, giấy tờ rơi lả tả xuống đất— Một tờ phiếu kết quả xét nghiệm đáp xuống trước mặt anh.

Thông báo chẩn đoán ung thư.



Anh gần như đứng không vững, nhìn chằm chằm vào kết quả chẩn đoán— Giang Nhiễm… chỉ còn sống được tám tháng.

Tức là, hiện tại—còn chưa đầy hai tháng nữa.

Anh nhìn lướt qua ngày tháng ghi trên phiếu khám, lập tức cầm lấy điện thoại, lao ra ngoài như điên.
 
Back
Top Bottom