Tâm Linh Tàn nguyệt hương

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
310136316-256-k421041.jpg

Tàn Nguyệt Hương
Tác giả: Maris0708
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

15/7 tháng cô hồn
15/7 một cô gái ra đi
Cũng vào ngày ấy bông hoa đó đã ra đời
Một bông hoa mang hương của sự oán hận
Cay đắng thay sự chai đá của lòng người! #Kinh dị # Tags: bíẩnkinhdisiêunhiêntâmlinh​
#Kinh
 
Tàn Nguyệt Hương
Điềm báo xấu


"Lộp...bộp..." .Những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống con đường .

Từng cơn gió mạnh thổi vào tán cây .Tiếng sấm chớp vẫn dày đặc trên bầu trời làm khung cảnh quanh ngôi làng Hạ Nguyệt ngày thường đã heo hút lại càng thêm phần âm u , lạnh lẽo .

Người ta nói trong những cơn mưa rào thường vất vưởng những oan hồn đang cố tìm người để lấy chút dương khí .

Trên con đường đất đá của làng thấp thoáng một bóng cô bé gái khoảng chừng mười hai tuổi trên người đầy vết thương , quần áo rách rưới.

Khuân mặt có phần xanh xao , tái nhợt .

Dáng đi thẫn thờ , khó nhọc của cô bé lê bước trên con đường .

Cùng với hơi thở yếu ớt đầy khó nhọc tạo cho người ta có cảm giác vừa thương vừa sợ .

Cùng theo bước chân cô là những linh hồn thấp thoáng mờ mờ đang chờ giây phút kết thúc sự sống để cướp hồn siêu thoát.

Đêm nay lại đúng là ngày mười lăm tháng cô hồn nên trên đường có vẻ đáng sợ hơn hẳn .

Nhà nhà hầu như ai cũng đóng của bởi người ta kị mở cửa vào những ngày này .

Ngày này âm khí đạt cực vượng , người ta cũng hạn chế ra đường vào buổi tối để tránh những sự không lành .

Bây giờ cũng đã gần nửa đêm nên nhà nào nhà nấy cũng đã tắt đèn .

Chỉ còn có ngồi nhà của lão Thành là còn sáng đèn .

Lão đang ngồi mài chiếc rìu của mình để chuẩn bị cho công việc vào ngày mai .

Đang mài miết bên chiếc rìu bỗng một tiếng gõ cửa làm lão giật mình

" Giúp .... cháu .... với" một âm thanh run run vọng vào

Lão Thành đáp " Ai đấy" .

Tuy là người không mấy mê tín nhưng lão cũng cảnh giác trong cái tháng cô hồn này, cũng gọi là có khiêng có lành .

Nên không để người bên ngoài nói đến câu thứ hai lão đã đáp lại bằng một giọng không mấy thương xót

" Đi đi , ở đây không giúp gì được đâu."

Cô bé bên ngoài nghe thế cũng cố dùng chút sức lực cuối cùng để cầu cứu .

Tiếng kêu xin của cô nghe mà xót xa nhưng không làm gì được trước lòng người lạnh giá .

Nhưng rồi cũng chả ai giúp cô bé .

Cơn mưa ngoài kia vẫn rơi không ngớt .

Cô bé vẫn lẳng lặng bước trên con đường làng Hạ Nguyệt .

Một cơn gió mạnh thổi qua làm cô bé ngã xuống .

Hơi thở yếu dần , đôi mắt mờ đi nhắm dần nhắm dần lại.

Nhưng vẫn cố cất tiếng kêu cứu :

" Cứu ....tôi ...với ...." giọng nói yếu ớt vang lên một cách khó nhọc .

Cũng chẳng có ai đáp lại tiếng cô bé chỉ có tiếng lá xào xạc , tiếng mưa lộp bộp .

Cô bé rơi vào cảnh lực bất tòng tâm .

Haizzzz .... một hơi thở dài đầy sự nặng nề .

Cô bé khẽ cười khổ rồi đôi mắt không chống cự nổi nữa nhắm chặt vào và... mãi mãi không mở ra .

Thật thương cho số phận bé nhỏ của cô bé !

Trên khuôn mặt cô có lấm tấm mấy giọt nước mưa nhưng cũng có những giọt nước mắt vẫn đang trải dài .

Một cô bé mới mười mấy tuổi khao khát về sự sống , mong ước có được sự giúp đỡ nhưng lại phải tuyệt vọng trước lòng người người vô cảm .

Cô bé chết ....

Trong cái ngày mười năm cô hồn này âm khí vốn đã nặng nề nay lại càng thêm dày đặc trước cái chết của cô bé .

Nỗi oán hận khôn nguôi tích tụ lại dần trở lên to lớn vây quanh cô bé khiến cô giờ đây đã trở thành một oán linh mang trong lòng sự trả thù .

Người ta thường nói : "khi chết nếu linh hồn không thể siêu thoát ,thì sẽ trở về nơi mình ở trước khi chết để ám nơi đó".

Nỗi oán hận khiến cô bé ngây thơ trở lên ác cảm nặng nề khó siêu thoát , vì thế mà không linh hồn nào ngoài kia có thể cướp đoạt được linh hồn cô .

Và điều này báo hiệu sự chẳng lành đang chuẩn bị ập đến ngôi làng .

Cũng có thể là cái chết đầy đau đớn nhưng những gì xảy ra sau sự bi thường đó có khi còn kinh khiếp gấp vạn lần

Trong cơn mưa rào ấy không chỉ có xác của cô bé mà còn thấp thỏm một dáng người ....

Một tia sét ngang qua làm bừng sáng khuôn mặt của người đó "hình như là ..... một người đàn ông" trên tay cầm một chiếc hộp và một cái kéo .

"Ông ta đi định làm gì ....?"
 
Tàn Nguyệt Hương
Cái xác


Ngày hôm sau, khi trời vừa mới hửng sáng , nhà ông Hải đã dậy từ bao giờ chuẩn bị đồ đạc để ra đồng .

Ông Hải ngồi trên chiếc ghế gỗ vẻ chầm ngâm suy nghĩ ,vừa nhâm nhi chén trà nóng vừa nói :

"Tiết trời hôm nay có vẻ nắng ấm bà nhỉ ?

Nhìn trời này ai mà đoán được hôm qua có trận bão lớn .

Đúng là ý trời khó đoán !"

Bà Hải dưới nhà vọng lên :

" Ôi dào cái ông này , cứ ngồi thơ thẩn mãi nhanh lên mà còn đi ra đồng xem lúa , kẻo lại lỡ thời"

Ông Hải cười trừ đáp :

"Rồi tôi biết rồi ."

Ông đứng dậy vươn vai cái cho đỡ mỏi , rồi đi vào gian trong.

Bên ngoài , cái Thuỷ - đứa con gái út của ông đang mải mê quét sân .

Bỗng có tiếng " cộc .... cộc" làm cô giật nảy mình , chưa kịp định thần thì bên ngoài có tiếng gọi :

" Mở cửa bác Hải ơi , có chuyện gấp , bác ơi!"

Thấy tiếng gọi hối hả , cái Thuỷ vội vàng ra mở cổng hoá ra là thằng Lâm .

Cái Thuỷ trách nhẹ :

" Ơ cái thằng này , mày làm gì mà hớt hả thể , mới sáng sớm..."

Lâm vội đáp :

" Thế bố mày đâu ?

Nhanh lên tao có chuyện gấp lắm"

Cái Thuỷ cũng hối theo thằng Lâm rồi vội chỉ tay vào nhà nói :

" Bố tao trong kia kìa"

Không để Thuỷ kịp dứt lời , Lâm lao vội vào nhà vừa thở gấp vừa nói:

" Bác....

Hải .., có ....chuyện lớn rồi ."

Ông Hải đi ra thấy bộ dạng vội vã của thằng Lâm thì cũng đâm ra lo :

" Làm sao , có chuyện gì , mày nói rõ ra tao xem nào."

" Bây giờ , bác ra ngay cuối làng mà xem .

Cháu sợ bác không tin nên không tiện nói ngay ."

-

Lâm đáp

Ông Hải vơ vội cái nón , rồi theo Lâm ra cuối làng , nhưng vẫn quay lại nói to:

" Bà nó ơi, tôi đi có việc ngoài này xíu , bà cứ ra đồng đi nhá"

Nói xong, ông vội vã chạy đi ngay mặc cho bà Hải dưới nhà vẫn đang cố gọi theo :

" Có chuyện gì thế ông ơi ?

Haizzzz .

Không biết có chuyện gì mà vội vàng thế nhể .

Chựt ... chựt ...."

Cái Thuỷ thấy thế cũng hóng hớt chạy theo , vừa chạy vừa nói : " Mẹ , con đi theo bố xem thế nào ."

Cô vừa dứt lời mẹ cô đã trách :

" Mày theo làm gì nhỡ lại rách việc."

Nhưng lúc bà lên nhà thấy nhà trống trơn chỉ có chén trà uống dở và cái chổi nằm trổng trơ trên cái sân đang quét dở .

Tức mình bà mắng : " Chồng với chả con , cứ hở ra là đi mất , đi thì đi luôn đi khỏi về nữa"

Bên này , cả ông Hải , Lâm và Thuỷ đã chạy đến gần cuối làng .

Trước mắt họ là một đám đông đang vây kín một thứ gì đó , xì xào bàn tán to nhỏ với nhau

" Eo ơi, ghê quá các bác ạ .

Không biết con cái nhà ai mà lại ra nông nỗi này ?"

Có người nói tiếp lời :

" Khổ thân con bé mới có mấy tuổi đầu mà đã rơi vào cảnh này"

Người bên cạnh nó đế vào :

" Mà cũng chưa chắc là thứ tốt lành gì nhỡ đầu óc nó không bình thường"

Người kia nói tiếp :

" À còn đang tháng cô hồn nữa , các bác cũng tránh xa khéo lại mang hoạ vào thân"

Ông Hải lên tiếng :

" Các bác tránh ra cho tôi đi nhờ nào ."

Thấy giọng ông Hải , mọi người rẽ ra hai bên cho ông đi .

Ông Hải ngỡ ngàng không nói lên lời bởi trước mắt ông là .... một cái xác .

Cái xác chưa bốc mùi nhưng đã lạnh ngắt , trên người còn toàn vết thương , còn có ruồi bâu đen kịt .

Quá kinh hãi trước cảnh tượng trước mắt , cái Thuỷ chân cứng đơ , tay run run .

Lâm mắng : " Đã yếu lại cứ thích ra gió , đi về"

Ông Hải định thần lại , ông đứa tay bắt mạch xem để kiểm chứng xem đã chết thật chưa .

Vừa mới động tay vào cái xác , một cảm giác ớn lạnh chạy dọc người ông , khiến ông có linh cảm chẳng lành .

Sau khi đã xác thực con bé đã chết , ông mới đứng lên hỏi mọi người :

" Ai phát hiện ra cái xác đầu tiên ?"

Một người đàn bà lên tiếng :

" Cháu ạ .

Dạ thưa bác , chả là sáng nay cháu có việc cần phải đi từ sớm , nên là lúc trời còn chưa sáng cháu đã đi rồi .

Lúc ấy xung quanh mờ mờ ảo ảo , cháu thì vội nên không đi ý xung quanh .

Đang đi thì cháu vấp phải cái gì đó , rồi cháu quay lại nhìn thì chỉ thấy màu đen đen trông ghê lắm !

Rồi cháu lấy tay sờ sờ thì thấy lạnh ngắt cháu cúi xuống nhìn kĩ hơn thì phát hiện ra là người .

Cháu sờ vào người thấy lạnh nên đưa tay lên mũi xem thế nào hoá ra là nó không còn thở nữa .

Cháu hoảng quá hét toáng lên , lúc ấy có bố con thằng Lâm đi qua cháu mới vội bảo thằng Lâm qua gọi bác đấy" .

Người đàn bà tay chân run nẩy bẩy, chân còn sắp không đứng vững .

Chắc cũng do bà ấy lần đầu gặp cảnh tượng này lên có chút hoảng loạn .

Ông Hải nghe xong đầu đuôi câu chuyện rồi cũng lên tiếng :

" Tôi thấy con bé này có chút không quen mắt , hình như không phải người làng này .

Bà con có thấy giống người thân của mình không thì mang về an táng còn không ai nhận thì tôi sẽ giải quyết ."

Mọi người nghe vậy cũng nhìn kĩ xem sao nhưng rồi mọi người đền lắc đầu bảo không .

Thất vọng , ông Hải bảo mọi người giải tán để ông còn mang cái xác đi chôn cất .

Ông gọi mấy cậu thanh niên trong làng giúp ông một tay .

Đám đông thấy không còn gì để hóng cũng tản về dần.

Bên này , ông Hải thở dài não lòng, mới sáng sớm mà nhìn thấy cảnh này cũng làm ông có chút không hài lòng : " Thật đúng là ý trời khó đoán" .

Nhưng từ lúc nhìn thấy cái xác này , ông cảm thấy như có thứ gì cản ông không cho ông động vào .

Cũng có một cảm giác lành lạnh sau gáy khiến ông thấy gai người.

Ông cảm nhận được có cái gì cứ nhìn chằm chằm vào ông từ nãy đến giờ , linh tính mách bảo có sự chẳng lành .

Ông tuy sợ , mồ hôi lạnh đã chảy ướt áo từ bao giờ , nhưng ông vẫn cố hoàn thành nốt phần trách nhiệm của mình .

Ông nghĩ : " đây không phải cái người làng lên chắc chắn không được chôn trong nghĩa địa của làng , chắc phải kiếm cái chỗ nào khác để chôn rồi .

Haizz" .

Trong giây phút suy nghĩ không biết chọn nơi nào thì một ý nghĩ nảy ra trong đầu ông : " Cánh rừng phía sau làng.

Đúng rồi chỉ có chỗ đấy là hợp lí nhất ."

Ông liền bảo thằng Lâm đi gọi lão Thành cho ông .

Vì ông biết trong làng chỉ có lão Thành là hay lên cánh rừng đó lên chắc lão biết chôn ở đâu cho hợp tình hợp lí .
 
Tàn Nguyệt Hương
Điều bất thường


Nhà lão Thành thì là nhà cuối cùng của làng nên cũng không cách chỗ thi thể là bao xa .

Thằng Lâm chạy vội đôi chân đến nhà lão , gọi to:

" Bác Thành ơi, bác Hải gọi bác ra có chút việc"

Trong nhà lão Thành đang ăn vội bát cơm để chuẩn bị đi lên rừng chặt gỗ .

Nghe thấy tiếng Lâm gọi , lão Thành cũng đoán được có việc gấp nên vội ra mở cửa cho nó .

Lúc nãy , đám đông có bàn tán xì xào rôm rả về cái xác mà chỗ đấy cũng khá gần nhà lão , ấy vậy mà lão cũng không biết có chuyện gì xảy ra .

Chắc cũng một phần lão không hay để ý mấy người đàn bà tám chuyện với nhau hoặc với tính cách của lão cũng không hẳn là người thích hóng chuyện .

Vừa mới thấy mặt lão Thành , Lâm đã vội nói :

" Bác không biết có chuyện gì ạ ?

Ở làng mình đang có cái xác con bé nào không rõ tung tích bác ạ !"

"Cái xác" hai từ này khiến lão Thành rùng mình , điều này làm lão cảm thấy bất an .

Lão Thành lắp bắp nói :

" Cái .... xác .... nào , mày đừng hòng hù tao."

Đầu lão lúc này loé lên tiếng gọi lúc nửa đêm hôm qua , lão thầm nghĩ : " chả nhẽ cái xác là của đứa hôm qua gõ cửa".

Nghĩ đến lão càng cảm thấy lo sợ rồi tự trấn an bản thân " chắc không phải , không phải là nó đâu" .

Cũng vì tiếng mưa hôm qua khá lớn nên lão cũng không biết là nam hay nữ , chỉ biết là nghe đanh đảnh giống trẻ con .

Đang mãi mê suy nghĩ thì tiếng gọi của Lâm làm lão ta giật mình .

Lâm nói :

" Bác làm sao thế ?

Nghĩ gì mà mồ hôi mồ kê chảy nhiều thế kia ?

Mà thôi , bác Hải nhờ bác tìm nơi thích hợp ở cánh rừng để chôn cái xác ạ"

Lão lắp bắp nói :

" Trời nóng quá nên chảy mồ hôi thôi .

Mày.... mày ...

đợi tao tí tao vào lấy cái nón rồi ra liền."

Nói xong , ông quay quắt vào nhà , lẳng tránh ánh mắt đầy nghi ngờ của Lâm

Thấy bộ dạng của lão , Lâm có chút hoài nghi , "bình thường lão Thành tính khí hùng hổ , ăn to nói lớn , ai nhờ gì cũng giúp hết sức giúp đỡ .

Nhưng với bộ dạng của ngày hôm nay trông lão có vẻ không được hùng hổ như mọi ngày, chả nhẽ ...." .

Bỗng giọng nói của lão Thành vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ dở dang của Lâm .

Thế rồi , Lâm cũng không nghĩ nhiều nữa , rồi cùng lão Thành đến chỗ cái xác .

Bên này , ông Hải cũng bồn chồn đứng ngồi không yên vì mãi chưa thấy bóng dáng của Lâm với lão Thành đâu .

Cái xác lúc này cũng đã được quấn cận thận trong chiếc chiếu cối và được đặt trên chiếc xe kéo .

Thấy không thể chờ lâu hơn được nữa ông ra hiệu cho ba người đàn ông đang đứng ở đó đẩy chiếc xe đi , trong đó có bố thằng Lâm là ông Lãnh và anh em Tường , Thiên .

Chiếc xe tuy chỉ có chiếc xác của cô bé gái và một vài cái xẻng mà nặng cách lạ thường .

Chỉ riêng thằng Tường , Thiên là những người to cao nhất làng , sức dài vai rộng ấy vậy mà khi đẩy chiếc xe lại rất khó nhọc .

Ngoài ra còn có ông Lãnh đẩy cùng và ông Hải kéo xe đằng trước .

Nhưng tất cả sức lực cộng lại cũng chẳng ăn thua là bao , chiếc xe vẫn rất khó kéo cứ như có tảng đá lớn nào đó ở trên xe .

Cái Thuỷ thấy vậy cũng góp sức mình vào cố đẩy chiếc xe đi .

Năm người dùng hết sức bình sinh đẩy chiếc xe đi , nhưng hiện thực không mấy khả quan , chiếc xe vẫn rất lì lợm , nó xoay bánh một cách nặng nhọc .

Chiếc xe cứ như bị một thế lực tâm linh yểm phép chứ đá có khi còn nhẹ hơn nhiều .

Chiếc xe cứ lăn bánh một cách khó nhọc trên con đường làng .

Mới đi được quãng đường không mấy xa mà người nào người nấy mồ hôi đã đầm đìa .

Thấy tình hình không ổn , ông Hải liền nói :

" Thôi mọi người dừng chân , cứ tiếp tục như này chắc mình cũng đi theo luôn cái xác mất .

Thuỷ, mày về lấy nước ra đây , lấy nhiều nhiều chút không lại không đủ ."

Thấy bố nói thế , cái Thuỷ gật đầu lia lịa đáp:

" Vâng ."

Chắc do tốn nhiều sức quá nên nó nói một cách khó nhọc .

Mệt thì mệt thật nhưng nó vẫn cố hết sức bước về nhà .

Trời thì còn sớm , nắng cũng nhạt màu mà mắt của ai cũng hoa hết cả lên , đầu lảo đảo , choáng váng , quần áo ướt đẫm mồ hôi .

Ngồi nghỉ được năm phút mới thấy bóng dáng của Lâm và lão Thành hớt hả chạy lại .

Thấy hai người họ ông Hải bực mình trách :

"Hai người đi đâu mà lâu thế hả ?

Có biết bọn tôi đợi lâu lắm không ?"

Thấy vậy , Lâm và lão Thành cũng ríu rít xin lỗi .

Ông Hải cất tiếng :

" Thôi được rồi , mau kéo xe lên cánh rừng không lại trưa mất .

Mà xe nặng lắm mọi người cố hết sức nhá."

Lão Thành đưa mắt nhìn về cái xác được bọc trong chiếu tự nhiên cảm giác lạnh lẽo chạy trên người lão làm lão sởn hết cả gai ốc .

Bàn tay run lên cầm cập , mồ hôi lạnh cứ túa ra như mưa , một suy nghĩ vụt qua đầu ông càng làm ông bất an hơn : " hình ....như ...là đứa bé hôm qua" .

Càng nghĩ ông càng cảm thấy lo lắng , hình như có cái gì đó đang nhìn ông .

Một giọng nói văng vẳng bên tai , u ám , ma mị như vọng về từ thế giới bên kia .

" Bác ơiiii , cứu cháu vớiiiiii."

Kèo theo đó là nụ cười lanh lảnh , man rợn

Lão Thành tá hoả , đôi tay bịp lấy tai , nhìn ngó xung quanh , đôi mắt lão trắng dã trợn tròn đầy vẻ sợ hãi , thế giới trước mặt lão đang quay quanh khiến lão thấy chóng mắt không chịu nổi nữa lão hét lên :

" Khônggggg."

Tiếng lão làm mấy người kia giật mình .

Ông Hải nhìn lão vẻ lo lắng bèn hỏi :

" Không cái gì , bác Thành."

Nghe được giọng ông Hải lão Thành như người nằm mộng mới tỉnh dậy , lão thấy xung quanh vẫn yên ắng , mọi thứ vẫn bình thường cũng không có tiếng gọi nào .

Lúc này lão mới hoàn hồn, lắp bắp nói lại :

" Kh....ô.....ng có gì ."

Có thêm thằng Lâm và lão Thành chiếc xe chợt nhẹ hẳn .

Mà hình như không ai nhận ra điều bất thường này .Từ đằng xa một ánh mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm về phía họ
 
Back
Top Bottom