Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ

Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Chương 150



“Anh nói đi.”

“11 giờ tối nay có chuyến bay về Nam An. Chúng ta ra sân bay ngay bây giờ.”

Tống Duy sững người, trong lòng bắt đầu dấy lên nỗi sợ hãi theo từng lời anh nói: “Sao thế? Có chuyện gì vậy?”

Anh giữ bình tĩnh: “Dì út liên lạc với anh, nói mẹ ở nhà bị ngất, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ.”

“Cái… cái gì?” Cô cứng đờ cả người, lặp lại: “Anh vừa nói gì?”

Trần Quất Bạch ôm cô vào lòng, nhẹ giọng trấn an: “Chúng ta về ngay, chắc sẽ không sao đâu.”

Hai người đáp chuyến bay đêm về Nam An, đến bệnh viện lúc hơn 3 giờ sáng.

Xe cứu thương hú còi lao qua bên cạnh, khu vực cấp cứu sáng rực ánh đèn, càng đi sâu vào bên trong, không khí càng trở nên tĩnh lặng.

Dì út đã chờ sẵn dưới tầng của khu nội trú, ba người đứng ở khu vực nồng mùi thuốc sát trùng để nói chuyện.

“Tuần sau bà ngoại cháu mừng thọ, dì định bàn với mẹ cháu xem nên tổ chức đơn giản hay làm tiệc lớn. Cháu biết đấy, mẹ cháu sợ học sinh có việc cần nên lúc nào cũng để điện thoại mở 24/24. Nhưng hôm nay dì gọi mãi không thấy bắt máy, lo có chuyện nên chạy đến nhà xem sao.”

“Không ngờ vừa mở cửa đã thấy bà ấy nằm gục dưới đất. Lúc đó tim dì như ngừng đập vậy. Gọi cứu thương đến rồi dì gọi cho cháu, cháu không nghe, nên dì gọi cho Tiểu Trần.”

“Bác sĩ chẩn đoán ban đầu là viêm dạ dày ruột cấp tính, đã cho uống thuốc. Hiện tại bà ấy đã tỉnh lại và ngủ rồi.” Dì út thở dài một tiếng, giọng nói nhẹ đi: “Nếu chỉ là viêm dạ dày ruột thì tốt, nhưng sau khi chụp phim, bác sĩ nói dạ dày có một bóng mờ, không rõ là polyp hay khối u. Phải đợi đến mai để làm thêm xét nghiệm. Ban đầu dì không định bảo hai đứa về, nhưng Tiểu Trần nói nên về…”

Dì út trấn an: “Duy Duy, cháu đừng lo quá, bác sĩ nói khả năng cao chỉ là polyp thôi.”

Trên máy bay, Tống Duy đã nghe Trần Quất Bạch kể qua, tâm trạng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cô cố nặn ra một nụ cười: “Dì út, cháu không sao đâu. Dì về nghỉ ngơi trước đi, ở đây cứ để bọn cháu lo.”

“Được rồi, mai dì lại đến.”

Dì út rời đi, hai người lên lầu.

Phòng bệnh có hai giường, Dương Nghênh Thu nằm ở giường bên trong, rèm được kéo lại.

Tống Duy nhẹ nhàng vén một góc rèm, thấy người phụ nữ đang nằm trên giường. Lông mày bà khẽ nhíu lại, giấc ngủ không được yên ổn.

Cô đứng lặng nhìn một lúc, rồi quay đầu lại, nhỏ giọng nói với anh: “Anh về đi, không cần ở đây nhiều người như thế.”

Trần Quất Bạch nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Sắp sáng rồi, đi qua đi lại mất công, anh ngồi ngoài hành lang một lát là được.”

“Trần Quất Bạch…”

“Không sao. Em ở bên mẹ, có gì thì gọi anh.”

Anh vẫn kiên quyết, Tống Duy đành bất lực đồng ý.

Cô bước đến bên giường, ngồi xuống, nhìn chằm chằm người nằm trên giường.

Mới hơn nửa tháng không gặp, Dương Nghênh Thu trông đã gầy hẳn đi, khuôn mặt không còn chút thịt nào, khiến lòng cô nhói đau. Tống Duy nhẹ nhàng nắm lấy tay bà.

Dương Nghênh Thu cả đời làm việc tận tụy, là một hiệu trưởng gương mẫu được mọi người kính trọng. Những năm gần đây, dù sắp về hưu, bà vẫn không lơ là công việc, mỗi ngày đều dành hết tâm trí cho trường học và học sinh.

Trước đây cuộc sống của bà vốn đã đơn sơ, bận rộn với những cuộc họp kéo dài cả ngày, xử lý công việc học sinh đôi khi quên cả ăn.

Sau khi ly hôn với Tống Cao Dật, mọi thứ càng thêm khó khăn. Trước đây, Tống Cao Dật luôn chuẩn bị bữa sáng đầy đủ, bữa tối dù không ăn đúng giờ cũng luôn để phần. Bây giờ, khi sống một mình, bà có lẽ không còn chú ý đến chuyện ăn uống nữa.

Trước khi Tống Duy lên thủ đô, cô đã lo lắng và dặn dò mẹ phải chăm sóc tốt bản thân, vậy mà mới đi được nửa tháng, bà đã phải nhập viện.

Cô không nhận ra mình siết chặt tay mẹ hơn, khiến bà tỉnh giấc. Khi mở mắt, Dương Nghênh Thu thấy đôi mắt đỏ hoe của con gái.

Hai mẹ con nhìn nhau, Tống Duy là người lên tiếng trước, trách móc: “Con đã bảo mẹ phải ăn uống đầy đủ, không nghe. Bây giờ thì hay rồi, vào bệnh viện ăn cơm luôn.”

Dương Nghênh Thu mỉm cười, nói nhẹ nhàng: “Chỉ là viêm dạ dày ruột thôi, mẹ nói truyền nước là được, nhưng dì út cứ khăng khăng bắt mẹ nhập viện. Giờ còn gọi cả con về, đúng là chuyện bé xé ra to.”

Có lẽ dì út chưa nói với bà về bóng mờ trong dạ dày, Tống Duy cũng không đề cập, chỉ khẽ an ủi: “Đã nhập viện rồi, con không về sao được?”

“Tiểu Trần không đi cùng con chứ?”

“Có, anh ấy ở ngoài kia.”

Dương Nghênh Thu thoáng cau mày: “Con làm vậy không phải làm ảnh hưởng đến công việc của người ta sao?”

“Không ảnh hưởng gì đâu.” Tống Duy kéo chăn đắp lại cho bà: “Thôi, mẹ đừng nói nữa. Còn nói nữa thì người giường bên sẽ phàn nàn đấy. Con chạy vội về đây cũng mệt, mẹ để con nghỉ chút.”

“Lên giường nằm đi.”

“Không sao đâu, cứ thế này thôi, con mệt quá rồi.”

Tống Duy gục xuống bên giường, đổi lại ánh mắt chăm chú của Dương Nghênh Thu. Một lúc lâu sau, bà thở dài, đưa tay vuốt nhẹ đầu con gái rồi nhắm mắt lại.

Hơn 6 giờ, tiếng động ngoài hành lang dần rõ ràng, người nhà bệnh nhân giường bên cũng bắt đầu dậy rửa mặt.

Hai mẹ con bị đánh thức, không ai ngủ lại được.

7 giờ, Trần Quất Bạch mang bữa sáng vào.

Tống Duy lập tức hỏi: “Mẹ có ăn sáng được không?”

Trần Quất Bạch cũng không chắc, anh ra ngoài hỏi y tá, rồi quay lại nói: “Không được, lát nữa mẹ phải làm kiểm tra.”

Dương Nghênh Thu nhíu mày: “Kiểm tra gì nữa? Mẹ không sao rồi, về nhà thôi.”

Tống Duy giữ bà lại, bình tĩnh nói: “Mẹ, trong dạ dày mẹ có một bóng mờ, cần kiểm tra thêm.”

Dương Nghênh Thu im lặng, không khí xung quanh trở nên nặng nề. Tống Duy tiếp tục: “Phải kiểm tra mới biết rõ là gì, có thể chỉ là polyp thôi.”

Trần Quất Bạch cũng lên tiếng trấn an: “Mẹ, chỉ là kiểm tra định kỳ thôi ạ.”

Dương Nghênh Thu nhìn hai người đang cố gắng an ủi mình, cuối cùng thả lỏng, mỉm cười: “Nếu là kiểm tra định kỳ, sao hai đứa phải căng thẳng thế chứ?”

Dù bà có thể cười, nhưng hai vợ chồng trẻ lại chẳng thể yên tâm.

Hơn 8 giờ sáng, họ cùng bà đi lấy máu và làm nội soi dạ dày.

Kết quả sinh thiết sẽ có trong hai ngày tới. Sau khi xong kiểm tra, Tống Duy đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi, còn Trần Quất Bạch cũng không vội quay lại thủ đô, tiện thể ở Nam An giải quyết công việc.

Những ngày cuối tuần trôi qua trong bầu không khí nặng nề, ai cũng thấp thỏm chờ đợi kết quả.

Chiều Chủ Nhật, Tống Duy muốn đến thăm Tuyết Hoa ở nhà Tống Cao Dật, trước khi đi, Dương Nghênh Thu đặc biệt dặn dò: “Chuyện này đừng nói với bố con.”

Tống Duy không đồng ý ngay. Nếu kết quả tốt, nói hay không cũng chẳng sao, nhưng nếu thật sự có chuyện, Tống Cao Dật cũng cần phải biết.

Bước vào nhà, cô không vòng vo mà kể thẳng mọi chuyện.

Tống Cao Dật nghe xong, rất sửng sốt: “Trước giờ khám sức khỏe vẫn ổn mà, sao tự nhiên lại có vấn đề ở dạ dày?”

“Con cũng không biết, giờ chỉ còn cách chờ kết quả thôi.” Cuối cùng, sự lo lắng trong lòng Tống Duy cũng bộc lộ. Giọng nói của cô bắt đầu nghẹn ngào: “Bố, nếu thật sự có chuyện thì phải làm sao? Mẹ khó khăn lắm mới chờ đến ngày được nghỉ hưu, bà còn mơ ước được đi du lịch vòng quanh thế giới nữa…”
 
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Chương 151



Tống Cao Dật ôm lấy con gái an ủi: “Không sao đâu, mẹ con bao nhiêu năm nay sức khỏe đều tốt, chắc chắn không có chuyện gì đâu.”

“Nhưng mẹ chẳng chịu ăn uống tử tế, thường xuyên bỏ bữa. Mẹ còn hay trách con, nhưng bản thân mẹ lại không biết tự chăm sóc mình.”

Trong lòng Tống Cao Dật cũng khó chịu, ông nhẹ nhàng vỗ về cô.

Tống Duy khẽ khóc, giọng nói nghẹn lại: “Nếu bố mẹ không ly hôn thì tốt biết bao. Nếu không ly hôn, mẹ sẽ không bị bệnh.”

“Tất cả là lỗi của con. Sao con lại chuyển ra ngoài sống, sao con lại lên thủ đô? Nếu không phải dì út tình cờ ghé qua, mẹ ngất ở nhà mà không ai phát hiện ra thì sao?”

“Đều là lỗi của con…”

Tống Duy khóc thêm một lúc, dường như giải tỏa được cảm xúc, dần dần bình tĩnh lại. Tống Cao Dật vẫn ở bên cạnh, không rời nửa bước.

Tuyết Hoa đã đi tới bên chân cô từ lúc nào. Khi cô ngừng khóc, con mèo nhỏ đưa móng vuốt cọ nhẹ vào người cô. Tống Duy cúi xuống, bế nó lên. “Bố, con không sao, bố cứ làm việc của mình đi.”

Tống Cao Dật nhìn con gái, không giấu được vẻ thương xót: “Ăn cơm rồi hãy đi, nhé?”

Đôi mắt Tống Duy sáng lên, cô bất chợt đề nghị: “Bố, hay bố về ở với con?”

Nghe xong, Tống Cao Dật lắc đầu, cười bất lực: “Bố không về đâu. Mai có kết quả kiểm tra, nhớ báo cho bố biết.”

“Dạ.”

Tống Duy cụp mắt, lòng có chút hụt hẫng. Cô v**t v* Tuyết Hoa, vuốt từng chút một lên bộ lông mềm mại của nó.

Tuyết Hoa dường như đã béo hơn chút, cái bụng tròn trịa mềm mại. Cô gãi cằm nó, tự lẩm bẩm: “Đừng ăn nhiều quá, phải khỏe mạnh nhé.”

Đến hơn 5 giờ chiều, Trần Quất Bạch đến đón cô. Trên đường về, họ ghé qua chợ mua thức ăn. Tống Duy tự mình chọn nguyên liệu, tối nay cô muốn tự tay nấu ăn.

Ngồi trên xe trở về, nhìn dòng người ngoài cửa sổ lướt qua, cô bỗng cảm thán: “Trần Quất Bạch, giờ em mới hiểu câu nói ‘Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ không đợi’. Thật sự có chút hối hận. Lúc trước, em có nên đi học xa nhà không? Tám, chín năm trôi qua, em chẳng làm tròn bổn phận của một người con.”

Trần Quất Bạch im lặng một lúc, không biết nên an ủi thế nào. Rồi anh dịu dàng nói: “Tống Duy, anh nghĩ bố mẹ sinh ra em không phải để em phụng dưỡng họ, mà là hy vọng em có cuộc sống của riêng mình. Em không làm gì sai cả. Tình yêu giữa cha mẹ và con cái không phải lúc nào cũng cần đến sự hiện diện để thể hiện.”

“Thật vậy sao?”

“Đương nhiên rồi. Đổi lại mà nói, nếu sau này chúng ta có con, chúng ta sinh và nuôi dưỡng nó là để nó sống với chúng ta, hay vì muốn nó có cuộc sống của riêng mình?”

“Dĩ nhiên là để nó có cuộc sống của riêng mình.” Tống Duy không chút do dự trả lời. Nhưng nghĩ một lát, cô lại nói: “Nhưng hình như nhiều người không nghĩ vậy, chẳng phải người ta hay nói ‘sinh con để dưỡng già’ đó sao?”

Trần Quất Bạch đáp: “Nếu thật sự phải dựa vào con cái để dưỡng già, thì gia đình đó cũng khá đáng buồn. Sinh con để dưỡng già là sự ích kỷ của những kẻ không tự lo được cho mình.”

“Đúng vậy…” Tống Duy đồng tình, cô quay đầu nhìn anh: “Sao tự dưng lại nói đến chuyện này?”

Người ngồi ghế lái cười nhẹ: “Chẳng phải đang muốn an ủi em sao?”

Sau một thoáng trầm ngâm, Trần Quất Bạch nghiêm túc nói: “Em biết đấy, anh từ nhỏ không lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh. Mẹ rất yêu anh nhưng bà mất sớm, còn bố, có lẽ ông cũng yêu anh, nhưng ông lại vắng mặt trong vai trò của một người cha. Nói ra em có thể không tin, lần đầu đến nhà em, anh thật sự rất ghen tị.”

Tống Duy mím môi: “Em tin.”

Thời gian đầu, Trần Quất Bạch rất sợ mẹ cô, vì bà Dương nghiêm khắc áp dụng những nguyên tắc của mình lên anh. Dù anh không nói, nhưng Tống Duy dần nhận ra rằng, thật ra anh rất thích cảm giác được bà Dương quản thúc, và cũng rất hào hứng khi học nấu ăn từ ông Tống Cao Dật.

Anh tiếp tục: “Dần dần, anh cũng cảm nhận được tình yêu của cha mẹ dành cho con cái. Dù bận rộn, mỗi khi nghe nói em muốn về ăn cơm, bố luôn đồng ý ngay. Còn mẹ em, bà ấy yêu thương cả những người em quan tâm. Vì em mà bà sẵn sàng giúp Quang Niên, giới thiệu anh với các lãnh đạo trong thành phố. Em là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương trọn vẹn.”

“Nhưng ai cũng ích kỷ. Em cảm nhận được tình yêu thương từ bố mẹ, bởi vì họ cũng cảm nhận được tình yêu từ em. Thế nên, em không cần phải cảm thấy có lỗi. Chúng ta hãy tập trung vào việc sắp tới.”

Tống Duy vừa cảm thấy được an ủi một chút, nhưng câu cuối lại làm cô không nhịn được bật cười: “Cái gì gọi là ‘việc sắp tới’? Anh nói chuyện đúng là…”

Trần Quất Bạch ngẩn người, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”

“Hừm.”

Về đến nhà, tâm trạng Tống Duy đã khá hơn nhiều. Dương Nghênh Thu đang bận rộn trong thư phòng, Trần Quất Bạch vào bếp nấu ăn. Tống Duy rảnh rỗi không biết làm gì, liền chạy tới chạy lui giữa hai nơi, khi thì góp ý, khi thì phụ giúp một tay. Không ai nhắc đến chuyện ngày mai sẽ có kết quả kiểm tra.

Sau bữa tối, Tống Duy đề nghị: “Mẹ, chúng ta xuống dưới đi dạo một chút nhé.”

Dương Nghênh Thu liếc nhìn cô: “Con không bị sao đấy chứ?”

Cô con gái này nổi tiếng là ghét vận động, thà nằm chứ không đứng, vậy mà bây giờ lại đề nghị đi dạo?

Tống Duy khoác tay mẹ, nũng nịu: “Ai cũng nói ăn xong đi bộ vài bước sẽ khỏe mạnh, sống lâu. Phải vận động chứ mẹ.”

Cô không để ý mẹ có đồng ý hay không, quay đầu gọi: “Trần Quất Bạch, anh có đi không?”

“Anh dọn dẹp xong rồi xuống.”

“Được thôi.”

Hai mẹ con bước ra ngoài.

Ở đây họ đã sống hơn mười năm, hàng xóm láng giềng đều quen biết. Đi xuống bằng thang máy đã gặp không ít người.

Trò chuyện đôi câu, đều là những chuyện thường ngày. Một bà hàng xóm nhìn bụng Tống Duy, tò mò hỏi: “Hiệu trưởng Dương, cô sắp có cháu bế rồi phải không?”

Tống Duy lập tức lúng túng, vội vàng hóp bụng lại.

Dương Nghênh Thu cười đáp: “Còn sớm lắm, con bé chỉ béo bụng thôi.”

Bà hàng xóm cười: “Ăn được là có phúc mà.”

Tống Duy: “…”

Xuống tới dưới lầu, lại gặp một người quen khác.

“Tiểu Duy về thăm mẹ à?”

“Vâng, dì Lý.”

“Chồng con không về à?”

“Anh ấy ở trên lầu rửa bát.”

“Ôi trời, hiệu trưởng Dương đúng là tìm được con rể tốt.”

Sau hai, ba lần như vậy, Tống Duy cuối cùng cũng hiểu vì sao ngày trước mẹ cô không thích xuống đây đi dạo.

Dương Nghênh Thu cười chế giễu: “Con muốn đi mà, giờ thì tiếp tục ứng phó đi.”

Tống Duy ngán ngẩm: “Mẹ, hay là chúng ta lên lại đi…”

Còn chưa nói hết, lại gặp một bà đẩy xe em bé đi tới.
 
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Chương 152



Dương Nghênh Thu gọi lớn: “Chị Ngô!”

Tống Duy cũng theo đó gọi: “Dì Ngô, chào dì!”

Trong chiếc xe đẩy, đứa trẻ chưa đầy một tuổi, ngậm ti giả và nhìn mọi người với ánh mắt ngây thơ, thật đáng yêu.

Dương Nghênh Thu chủ động hỏi: “Con bé bao nhiêu tuổi rồi?”

Dì Ngô đáp: “Mười tháng.”

Mới chỉ mười tháng thôi, đôi tay nhỏ bé giơ lên nắm chặt, những ngón tay mũm mĩm, miệng ngậm ti giả và nhúc nhích như thể đang ăn.

Tống Duy ít khi tiếp xúc với trẻ nhỏ, nên nhìn thấy cảnh này, cô chỉ biết đứng nhìn ngẩn ngơ.

Dì Ngô thấy vậy thì cười: “Nếu Tiểu Duy thích thì nhanh chóng sinh một đứa đi.”

Tống Duy vội vàng thu lại ánh mắt, đáp lại lời thúc giục: “Còn sớm mà, không vội.”

“Chờ gì nữa, không còn sớm đâu, đến tuổi thì phải sinh thôi, mẹ em vừa lúc có thể giúp trông cháu cho hai đứa.”

Tống Duy thực sự cảm nhận được sự thúc ép trong việc sinh con. Trước kia, Dương Nghênh Thu luôn giúp cô tránh né những câu hỏi như vậy, nhưng hôm nay bà lại không lên tiếng. Bà quay lại hỏi: “Có muốn bế không?”

Tống Duy ngạc nhiên: “Hả?”

Dì Ngô đáp: “Là con gái, đang tỉnh, bế một chút đi.”

Hai người lớn thay nhau thúc giục, Tống Duy đành phải bế đứa bé lên.

Đứa bé mềm mại hơn cô tưởng rất nhiều, lần đầu bế trẻ, Tống Duy đứng cứng đờ, không dám động đậy. Dương Nghênh Thu đến giúp chỉnh lại tư thế tay cho cô: “Được rồi, đừng sợ, nhẹ nhàng đung đưa một chút.”

Tống Duy nghe lời, nhẹ nhàng đung đưa, đứa bé cười khúc khích, không hề sợ người lạ, trái tim Tống Duy như bị tan chảy.

Khoảng hai, ba phút sau, có lẽ giữ một tư thế quá lâu, đứa bé bắt đầu khóc to. Tống Duy thở phào, coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi Dì Ngô rời đi, Tống Duy ngăn lại câu mà Dương Nghênh Thu có lẽ định nói: “Mẹ, mẹ cũng không phải đang muốn thúc giục sinh con đấy chứ?”

“Nếu mẹ thúc giục con thì con phải sinh à?”

Tống Duy im lặng.

Cả hai tiếp tục đi bộ, sau một lúc, Dương Nghênh Thu nói: “Con sinh hay không là chuyện của con, nhưng nếu thực sự muốn có con, mẹ không hy vọng đó là vì mẹ.”

Tống Duy mím chặt môi, vẫn không nói gì.

Dương Nghênh Thu như thể đang cảnh báo điều gì đó: “Dù kết quả ngày mai có thế nào, có chuyện hay không, đừng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của con và Trần Quất Bạch.”

“Mẹ…”

“Cả đời mẹ sống đến năm hơn năm mươi, mọi danh vọng và uy tín mẹ đã có đủ, con gái khỏe mạnh, gia đình hạnh phúc, mẹ không có gì tiếc nuối.” Dương Nghênh Thu tiếp tục bước đi chậm rãi, nói: “Tiểu Duy, mẹ không cần con phải làm gì, chỉ cần con sống tốt, đó chính là niềm vui lớn nhất của mẹ.”

Tống Duy cảm thấy nghẹn ngào trong lòng, “Mẹ đừng nói vậy, bác sĩ bảo rất có thể chỉ là polyp thôi, mấy năm qua mẹ có bệnh gì đâu, cơ thể vẫn khỏe mạnh mà.”

Dương Nghênh Thu mỉm cười: “Mẹ biết, nhưng rồi cũng đến lúc phải đối diện với điều này, bố mẹ cuối cùng cũng phải đi trước con.”

“Tiểu Duy, đây là bài học quan trọng nhất mà cuộc sống dạy cho con.”

“Đã sống hơn năm mươi năm, những gì cần có tôi đều đã có, con cái khỏe mạnh, gia đình hạnh phúc, tôi không còn gì để tiếc nuối.” Dương Nghênh Thu đi phía trước, chậm rãi nói: “Tiểu Duy, con không cần làm gì cho mẹ đâu, chỉ cần con sống tốt, đó mới là niềm vui lớn nhất của mẹ.”

Tống Duy cảm thấy nghẹn ngào trong lòng: “Mẹ đừng nói vậy, bác sĩ nói rất có thể chỉ là polyp thôi, mấy năm qua mẹ có bệnh gì đâu, sức khỏe của mẹ rất tốt mà.”

Dương Nghênh Thu cười nhẹ: “Mẹ biết, nhưng sau này chuyện này cũng không tránh được, bố mẹ sẽ đi trước con thôi.”

“Tiểu Duy, đây chính là bài học quan trọng nhất mà cuộc sống muốn dạy con.”

Mọi người đều mong đợi một kết quả tốt, nhưng cuộc sống vốn dĩ có cả tốt và xấu, kết quả nhận được không phải là điều họ hy vọng.

Không phải polyp, mà là khối u – ung thư dạ dày giai đoạn đầu.

Ngay trong ngày chẩn đoán, Dương Nghênh Thu đã nhập viện để điều trị.

Tống Duy không có kế hoạch quay lại thủ đô trong thời gian ngắn, cô cảm thấy vô cùng có lỗi: “Xin lỗi, em không thể rời khỏi mẹ để về, công việc ở thủ đô anh có thể điều người khác làm, công việc hiện tại không nhiều, em có thể bàn giao trực tuyến.”

Trần Quất Bạch hiểu rõ, anh nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, Lăng Diệu Trị sẽ lo được.”

Tống Duy tiếp tục: “Bây giờ chỉ mới giai đoạn đầu, bác sĩ nói có thể điều trị được, em ở đây là đủ rồi, đừng lo công việc, anh đi đi.”

Trần Quất Bạch không chịu đi: “Anh biết đâu là quan trọng, mẹ của em cũng là mẹ anh, em không cần phải lo cho anh.”

Tống Duy cố gắng thuyết phục: “Em đã gây ra rất nhiều phiền phức vì việc bỏ việc giữa chừng, nếu anh ở lại, công ty sẽ làm sao? Ở thủ đô em không có thì vẫn có thể làm việc, nhưng không có anh thì không được.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Anh không thể thiếu em.”

Tống Duy im lặng, tức giận quay vào phòng bệnh.

Ngày đầu tiên Dương Nghênh Thu nhập viện chủ yếu làm các xét nghiệm, bà trông vẫn khá ổn. Tống Duy than vãn: “Mẹ, mẹ nói với con rể mẹ đi, bảo anh ấy về làm việc đi.”

Dương Nghênh Thu liếc nhìn Trần Quất Bạch vừa vào phòng: “Hai đứa về đi.”

“Mẹ!”

“Dì út ở đây, mẹ không sao đâu.”

Tống Duy quay lại nhìn Trần Quất Bạch: “Anh về đi.”

Trần Quất Bạch không để ý đến cô, bước thẳng đến giường, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con phải về xử lý một số công việc khẩn cấp. Sau khi sắp xếp xong, con sẽ trở lại. Nếu có chuyện gì, mẹ cứ gọi cho con.”

Bác sĩ đã đưa ra phác đồ điều trị ban đầu, sẽ làm phẫu thuật rồi điều trị bằng thuốc. Mấy ngày trước chỉ làm xét nghiệm, không có vấn đề gì lớn. Dương Nghênh Thu nói: “Được rồi, con về đi, mẹ không sao đâu, nếu công việc gấp thì không cần phải qua.”

Trần Quất Bạch gật đầu, rồi vẫy tay với Tống Duy đang đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ ngầu vì lo lắng.

Hai người lại cùng ra khỏi phòng bệnh, Trần Quất Bạch không để ý đến sự từ chối của cô, anh ôm cô vào lòng, tay đặt nhẹ lên sau gáy cô: “Anh đã gọi điện cho bố rồi, ông sẽ đến sau. Anh chỉ đi hai ngày, đừng lo lắng.”

Tống Duy đấm nhẹ vào ngực anh, giọng có chút mếu máo.

Trần Quất Bạch nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng nói ôn hòa: “Anh sẽ nhanh chóng trở lại, đừng sợ nhé.”

Tống Duy nín khóc, thút thít nói: “Trần Quất Bạch…”

Anh ôm cô một lúc, rồi buông ra, cúi người lau nhẹ nước mắt bên khóe mắt cô: “Được rồi, đừng khóc nữa, mẹ thấy sẽ lo lắng đấy.”

Anh dịu dàng dỗ dành: “Không sao đâu, mẹ sẽ khỏi thôi. Điều kiện y tế ở Nam An khá tốt, anh sẽ hỏi thăm bác sĩ ở thủ đô nữa. Mọi chuyện sẽ ổn, đừng khóc nhé.”

“Em phải là người mạnh mẽ nhất trong nhà này.”

Tống Duy không định khóc, nhưng mỗi lời an ủi của anh lại khiến nước mắt không thể ngừng rơi. Cô lấy tay lau mắt, nhăn mặt nói: “Anh đi đi.”

Anh cười nhẹ: “Được rồi, anh đi đây.”

Tống Duy nhìn anh rời đi, mãi đến khi cảm xúc lắng xuống, cô mới quay lại phòng bệnh.

Cô chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh trong suốt hai mươi mấy năm qua, thế nên lúc này, với việc chăm sóc mẹ, Tống Duy cảm thấy lúng túng. Cô nghĩ mình sẽ ở lại đây ít nhất một, hai tuần, phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Nhưng cô không biết có gì cần lưu ý, nên định ra ngoài hỏi y tá. Đúng lúc đó, bà cô bên giường bệnh đã tốt bụng chỉ cho cô mọi điều cần chuẩn bị.

Bà còn an ủi: “Cô gái, đừng lo lắng, mẹ cô mới chỉ ở giai đoạn đầu thôi, chăm sóc tốt sẽ ổn thôi.”
 
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Chương 153



Tống Duy nặn ra một nụ cười:

“Con biết rồi, cảm ơn mẹ.”

Cô quay lại nói với Dương Nghênh Thu:

“Vậy mẹ, con về nhà một chút, lát nữa con quay lại.”

“Đi đi.”

Nhưng cô còn chưa kịp đi, Tống Cao Dật đã đến.

Ông đứng ở cửa, ánh mắt trực tiếp rơi trên người Dương Nghênh Thu.

Nhìn nhau vài giây, cuối cùng Dương Nghênh Thu tránh ánh mắt trước.

Tống Duy cũng thấy ông, liền lên tiếng gọi:

“Bố.”

Tống Cao Dật bước vào, có lẽ ông vừa vội vàng từ đâu đó đến, trên tay vẫn cầm cặp tài liệu:

“Thế nào rồi?”

“Xác định là khối u ác tính, nhưng không lớn, cũng chưa di căn, may mắn là phát hiện sớm.”

Tống Cao Dật hỏi:

“Bác sĩ điều trị chính là ai? Tôi đã liên hệ trưởng khoa Tiêu hóa ở đây, tôi sẽ qua xem tình hình.”

“Bác sĩ Tưởng.”

Ông đặt cặp xuống rồi đi ra ngoài tìm bác sĩ.

Người vẫn im lặng từ đầu, Dương Nghênh Thu, cuối cùng cũng quay đầu lại, giọng trách móc:

“Con gọi ông ấy đến làm gì?”

“Không phải con gọi, là Trần Quất Bạch gọi. Mẹ muốn mắng thì gọi mắng anh ấy đi.” Trần Quất Bạch không gọi thì cô cũng sẽ gọi, tất nhiên, việc Tống Cao Dật có đến hay không là do ông tự quyết định.

Dương Nghênh Thu nói:

“Chờ lát nữa con bảo ông ấy về, đến nhìn một lần là đủ rồi.”

“Con không nói, mẹ tự đi mà bảo ông ấy.”

Lần đầu tiên, Dương Nghênh Thu ghét cay ghét đắng cái tính bướng bỉnh của con gái, bà hằn học lườm cô.

Tống Cao Dật quay lại rất nhanh, Tống Duy đang nghĩ nhờ ông trông chừng một lát để cô về dọn dẹp, không ngờ ông lập tức nói:

“Để bố về dọn, con ở đây.”

Tống Duy không từ chối, chỉ dặn thêm ông mua thêm vài thứ cần dùng trong thời gian nằm viện. Tống Cao Dật liên tục gật đầu, đi ra ngoài. Đến cửa, ông quay lại hỏi:

“Mật mã vẫn chưa đổi chứ?”

Ông nhìn thẳng vào Dương Nghênh Thu, Tống Duy không trả lời. Một lúc sau, người phụ nữ trên giường cứng ngắc đáp:

“Chưa đổi.”

Khi ông rời đi, Tống Duy nói:

“Mẹ à, hai người đã là vợ chồng bao nhiêu năm, giờ mẹ bệnh rồi, làm sao ông ấy không đến thăm. Mẹ đừng tự làm khó mình nữa.”

Dương Nghênh Thu thở dài:

“Không cần thiết.”

Trong lòng Tống Duy nghĩ, nếu ông ấy không đến mới là tự làm khó mình. Cái gì mà không cần thiết chứ.

Ngày đầu nhập viện có rất nhiều việc phải làm. Tống Cao Dật thu xếp đồ đạc xong, lại bận rộn chạy lên chạy xuống suốt cả ngày.

Tầm hơn 6 giờ, ông đi đến căng-tin bệnh viện mua cơm mang về cho hai mẹ con. Tống Duy nhìn thấy chỉ có hai phần cơm, liền hỏi:

“Bố không ăn sao?”

Tống Cao Dật đặt tay lên cặp tài liệu, đáp:

“Bố về nhà ăn. Duy Duy, con chăm sóc mẹ thật tốt nhé. Có chuyện gì tối nay cứ gọi cho bố, mai bố lại đến.”

“Bố…” Tống Duy quay đầu nhìn Dương Nghênh Thu.

Dương Nghênh Thu dĩ nhiên hiểu con gái muốn mình nói gì, nhưng bà không chiều theo ý cô, chỉ nói với Tống Cao Dật:

“Tôi ở đây không có chuyện gì, anh đừng đến nữa.”

Tống Cao Dật không đáp lời, chỉ cầm lấy cặp:

“Vậy Duy Duy, bố về trước.”

Tống Duy tiễn ông ra ngoài. Cô không biết phải nói gì, chỉ hé miệng rồi lại khép lại, cuối cùng gọi khẽ một tiếng:

“Bố.”

Tống Cao Dật xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói:

“Yên tâm, mai bố lại đến.”

Tống Duy mỉm cười:

“Dạ, được ạ.”

Khi trở lại phòng bệnh, cô mở hộp cơm và bày ra. Lúc này, Dương Nghênh Thu chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, còn Tống Cao Dật đã mua cháo thịt nạc cho bà.

Dương Nghênh Thu nghiêm túc nói:

“Con đừng làm mấy chuyện phiền phức này nữa, bảo bố con đừng tới nữa.”

Tống Duy đáp:

“Cháo còn hơi nóng, chờ một chút rồi ăn.”

“Mẹ đang nói chuyện nghiêm túc với con đấy.”

Lúc này, Tống Duy mới nhìn bà:

“Chân dài trên người bố, con không quản được.”

Dương Nghênh Thu thở dài:

“Duy Duy, con nên hiểu chuyện. Bố của Tiểu Trần dù tuổi này vẫn có thể tìm được người mới. Bố con cũng thế thôi. Đã ly hôn rồi mà còn lằng nhằng với vợ cũ, ai sẽ nhìn vào được? Nếu con nghĩ cho bố con, đừng làm mấy chuyện rối ren nữa.”

Tống Duy nghe xong, cổ họng như nghẹn lại.

Ly hôn vào dịp Tết, giờ đã là tháng Chín, chín tháng dài đằng đẵng như vậy nếu có “mùa xuân thứ hai” thì đã sớm xuất hiện. Nhưng Tống Cao Dật lần nào cô đến nhà cũng không thấy dấu vết của phụ nữ nào khác. Làm sao có thể có chuyện đó được?

Dương Nghênh Thu cũng vậy. Sau khi ly hôn, bà tập trung vào công việc, không có ý định tìm bạn đời khác.

Cô không biết giữa họ có còn tình cảm hay không, cũng không có ý định làm mai, nhưng cô hiểu rằng với hơn hai mươi năm làm vợ chồng, Tống Cao Dật không thể nào không đến thăm.

Tống Duy đặt bát cháo trước mặt bà:

“Dù sao cũng ly hôn rồi, mẹ còn nghĩ cho bố làm gì nữa?”

Dương Nghênh Thu sững người ngay lập tức.

“Chỉ cần mẹ là mẹ của con thì bố con cũng phải đến xem. Hai người đường đường chính chính, sợ gì chứ?”

Dương Nghênh Thu hoàn toàn cạn lời, chỉ trừng mắt nhìn Tống Duy một cái.

Tống Duy trong lòng khẽ cười, xem ra đã tìm ra “vũ khí” đối phó mẹ.

Tối đó, Trần Quất Bạch gọi điện đến, cô ra hành lang bên ngoài để nghe.

“Mẹ ngủ rồi à?”

“Ngủ rồi, không biết dùng thuốc gì, có chút tác dụng hỗ trợ giấc ngủ.”

Tống Duy đứng trên hành lang, nhìn xuống tầng dưới nơi các bác sĩ, y tá và bệnh nhân tất bật qua lại, tâm trạng phức tạp. Theo kế hoạch, giờ này lẽ ra cô phải đang làm thêm giờ, cố gắng cho dự án mới.

Trong lòng có chút áy náy với đồng nghiệp, cô hỏi:

“Công việc của em anh sắp xếp thế nào rồi?”

“Vị trí của em vẫn được giữ, tạm thời Lão Lăng tiếp quản.”

Tống Duy nhìn chằm chằm vào ánh sáng vàng nhạt phát ra từ đèn đường bên dưới, trầm ngâm hồi lâu rồi đưa ra quyết định:

“Sắp tới mẹ phải uống thuốc, nghe nói phải dùng trong một khoảng thời gian dài. Trong thời gian này, chế độ ăn uống cần được chú ý cẩn thận, mẹ lại vừa mới phẫu thuật xong…”

Cô mím môi, cuối cùng nói ra suy nghĩ:

“Hôm nay em đã nghĩ mãi về việc này, Trần Quất Bạch, em muốn nghỉ việc. Có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất cho công ty và cho bản thân em.”

Trần Quất Bạch ngạc nhiên:

“Tống Duy…”

Cô bình thản đáp:

“Em hiểu bố mẹ nuôi em không phải để em chăm sóc họ lúc về già. Nhưng em yêu họ, và em có trách nhiệm, nghĩa vụ chăm lo cho họ. Công việc em cũng không định từ bỏ, chỉ tạm dừng một hai năm.”

Nói đến đây, cô hỏi:

“Anh thấy sao?”

“Đợi anh về rồi bàn tiếp.”

Tống Duy nghe lời:

“Ừ, đợi anh về.”

Ca phẫu thuật được sắp xếp sau ba ngày.

Hôm phẫu thuật, Trần Quất Bạch, Tống Cao Dật và cả dì nhỏ đều có mặt.

Một nhóm người đứng chờ trước cửa phòng phẫu thuật, không ai nói gì, chỉ im lặng đợi.

Tống Duy siết chặt hai tay thành nắm đấm đặt trên đầu gối. Một lát sau, người đàn ông bên cạnh nắm lấy tay cô, giữ chặt. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh dần dần xua tan mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay cô.

Tống Duy cảm thấy đây có lẽ là ba giờ dài nhất trong cuộc đời mình. Mọi người đều bảo cô rằng bác sĩ có kinh nghiệm, không có gì phải lo lắng. Nhưng cô vẫn sợ, lo cho khả năng 1% bất trắc có thể xảy ra.
 
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Chương 154



Dương Nghênh Thu nói không sai, đây đúng là bài học quan trọng nhất trong cuộc đời. Tống Duy tin rằng mình đủ may mắn để kết cục không phải là mất đi, mà là một sự tái sinh.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Đến hơn 11 giờ, đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt. Tống Cao Dật lập tức bước tới, hỏi bác sĩ phẫu thuật chính:

“Bác sĩ, sao rồi?”

Bác sĩ gật đầu:

“Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng vẫn cần theo dõi sau phẫu thuật một thời gian. Giai đoạn điều trị bằng thuốc sau này cũng rất quan trọng, gia đình phải chú ý.”

“Vâng, vâng, chắc chắn rồi, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.”

Tống Duy nhìn sang Tống Cao Dật, thấy nơi khóe mắt ông vẫn còn đọng lại giọt nước mắt.

Từ phòng theo dõi chuyển sang phòng bệnh thường, cả gia đình cùng đi theo.

Tống Cao Dật vẫn bận rộn chạy tới chạy lui, lúc thì lấy thuốc, lúc thì đi thanh toán viện phí. Vì vậy, khi Dương Nghênh Thu tỉnh dậy, ông lại không có mặt.

Nhưng Tống Duy không bỏ lỡ ánh mắt của mẹ, ánh mắt đang tìm kiếm điều gì đó giữa đám đông.

Khi Tống Cao Dật quay lại, Tống Duy lên tiếng:

“Bố, còn gì chưa làm không?”

Dương Nghênh Thu nhìn sang một cái rồi lại quay đi.

Tống Cao Dật đáp:

“Không còn gì nữa. Tối nay mẹ con cần truyền thêm ít dịch, hôm nay không được cử động.”

“Vâng. Con mấy ngày nay hơi mệt, bố có thể ở lại trông mẹ tối nay được không?”

Lời vừa nói ra, ánh mắt Dương Nghênh Thu lại quay sang, định nói gì đó nhưng cơ thể quá yếu, không đủ sức để lên tiếng. Bà nhìn sang dì út, nhưng dì út giả vờ không thấy, lẳng lặng đi ra ngoài.

Tống Cao Dật không phải không hiểu ý con gái. Sau một thoáng suy nghĩ, ông gật đầu:

“Được, bố sẽ ở lại.”

Người vừa mới làm xong phẫu thuật, không có khả năng cũng chẳng có sức để từ chối.

Dì út phải về nhà chăm sóc gia đình nên rời đi trước. Tống Duy và Trần Quất Bạch ở lại đến 9 giờ tối, đợi mẹ ngủ say mới rời khỏi bệnh viện.

Tống Duy đã ở viện suốt bốn ngày. Dù có đổi ca với dì nhỏ để về nhà tắm, nhưng vì tâm trạng bất an, cô chỉ tắm vội rồi quay lại ngay. Lần này, khi rời khỏi bệnh viện, cô cảm thấy người mình toàn mùi thuốc khử trùng.

Về đến nhà, cô lập tức vào phòng tắm, xả nước gần một giờ đồng hồ mới ra.

Trần Quất Bạch đã chuẩn bị xong một bát mì nóng, chờ cô:

“Ăn chút gì trước đã.”

Mì bốc khói nghi ngút, hương thơm ngào ngạt, nhưng Tống Duy không đói. Cô đi thẳng tới, ôm lấy anh, hai tay siết chặt vòng quanh eo anh, đầu tựa vào ngực anh.

Người đàn ông không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô trở lại.

Qua ba bốn phút, sợ cô đứng lâu sẽ mỏi, anh bế cô đặt xuống sofa. Nhưng vừa buông tay, cô lại dính sát vào:

“Đừng cử động, ôm thêm chút nữa.”

Trần Quất Bạch không nhúc nhích.

Hồi lâu sau, Tống Duy khẽ nói:

“Trần Quất Bạch, em cảm thấy mấy ngày qua sao mà dài đến vậy.”

“Anh hiểu.”

“Ngày bé em luôn mong ngóng lớn lên. Nghĩ rằng mình có thể rời xa bố mẹ, tự mình bươn chải, vào một công ty lớn, thực hiện giá trị của bản thân. Tưởng tượng luôn thật đẹp đẽ, chỉ mong có thể lớn thật nhanh.”

“Nhưng giờ em lại không muốn lớn nữa. Em muốn mãi mãi là đứa trẻ bảy tám tuổi, mười một mười hai tuổi. Khi đó bố mẹ vẫn chưa chia tay, nhà ba người đơn giản mà hạnh phúc, không phải làm việc, không phải phấn đấu, chỉ có niềm vui.”

Cô ôm lấy anh, giọng nói nhỏ nhẹ:

“Trần Quất Bạch, em không muốn lớn.”

Trần Quất Bạch nhẹ nhàng vỗ vai cô:

“Anh biết.”

“Anh có siêu năng lực không? Anh làm thời gian ngừng lại đi, dừng ở giây phút này cũng được.” Dừng lại ở khoảnh khắc này, cô vẫn còn bố mẹ trọn vẹn và tình yêu trọn vẹn, vẫn còn anh. Cô không tham lam, hiện tại như thế này là đủ rồi.

Trần Quất Bạch cười:

“Có chứ. Em nhắm mắt lại, thời gian sẽ dừng.”

“Vậy em nhắm mắt nhé.”

“Ừ.”

Những ngày qua quá mệt mỏi, vòng tay của anh lại quá ấm áp, giống như vỗ về trẻ nhỏ, khiến cô an tâm. Tống Duy nhắm mắt, dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Cô ngủ một giấc dài, ôm lấy sự an ủi mới mẻ mà từ từ hồi phục năng lượng, ngủ thẳng tới 11 giờ trưa ngày hôm sau.

Khi mở mắt, Trần Quất Bạch vẫn còn đó.

Cô bật cười:

“Thời gian thực sự dừng lại rồi sao?”

“Ừ.” Anh cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi cô:

“Muốn ngủ thêm hay dậy đi thăm mẹ?”

“Dậy thôi.” Tống Duy ngồi dậy vươn vai:

“Bây giờ em tràn đầy năng lượng rồi!”

Nhưng vẫn còn chuyện chưa giải quyết.

Trên đường đi, cô nghĩ tới chuyện nghỉ việc, định đợi xe dừng lại sẽ nghiêm túc hỏi ý kiến anh.

Nhưng anh lại nói:

“Chuyện này phải xem mẹ em có đồng ý hay không.”

Tống Duy nhíu mày:

“Chuyện đó còn phải hỏi à? Mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Dương Nghênh Thu vốn là người mạnh mẽ, lại là một người cuồng công việc, sao có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này?

Trần Quất Bạch trước khi về đây đã nghĩ ra rất nhiều cách giải quyết, nhưng giờ lại thấy có lẽ không dùng được cách nào. Anh mỉm cười:

“Cứ hỏi thử xem. Nếu mẹ em không đồng ý, sau này hai mẹ con dễ sinh mâu thuẫn.”

Tống Duy nghĩ thấy anh nói cũng có lý, vẫn nên hỏi thử.

Lúc này đã đến trưa, khi hai người đến nơi, Dương Nghênh Thu đã tỉnh, còn Tống Cao Dật thì không thấy đâu.

“Mẹ, bố đâu rồi?”

Dương Nghênh Thu nhìn lên chai dịch truyền phía trên đầu giường:

“Dịch truyền hết rồi, mẹ bấm chuông mà y tá chưa tới, ông ấy đi gọi.”

Tống Duy gật đầu, ngồi xuống:

“Mẹ thấy đỡ hơn chút nào chưa? Vết mổ còn đau không?”

Dương Nghênh Thu không trả lời. Có vẻ bà đã khá hơn hôm qua một chút, nhưng lại gắt gỏng nói:

“Tối nay bảo bố con về, ông ấy ở đây, ngay cả đi vệ sinh mẹ cũng không tiện.”

Tống Duy bật cười:

“Được rồi, được rồi. Tối nay con sẽ chăm mẹ, được chưa?”

“Không cần. Các con cứ về làm việc, dì út con ở đây là được.”

Tống Duy khựng lại, quay sang nhìn Trần Quất Bạch, rồi quay lại nghiêm túc nói:

“Mẹ, con định nghỉ việc.”

Bà giật mình:

“Con nói gì cơ?”

“Con định nghỉ việc, khoảng nửa năm thôi. Đợi mẹ hồi phục rồi con đi làm lại.”

Người nằm trên giường đột ngột đưa tay lên ngực, Tống Duy lập tức đứng dậy tiến lại gần:

“Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Dương Nghênh Thu hít sâu hai hơi, trừng mắt nhìn cô:

“Tống Duy, rút lại lời vừa nói, coi như mẹ chưa nghe thấy gì.”

Tống Duy kiên nhẫn nói:

“Chỉ nửa năm thôi. Thời gian trống nửa năm không ảnh hưởng gì đến con. Con đã suy nghĩ rất nghiêm túc.”

“Không ảnh hưởng? Hồi trước là ai háo hức muốn lên thủ đô làm việc? Là ai hứa hẹn với mẹ sẽ làm được điều gì đó? Giờ con vừa đứng vững đã nói nghỉ là nghỉ sao?”

Dương Nghênh Thu trầm giọng:

“Mẹ không đồng ý. Ở đây không cần con chăm sóc.”

“Mẹ…”

Không đợi cô nói xong, bà quay sang Trần Quất Bạch:

“Tiểu Trần, Tống Duy là con gái, dễ bị cảm xúc chi phối nên hay nghĩ một đằng làm một nẻo. Nhưng anh không thể nuông chiều nó được. Chuyện nghỉ việc này, tôi kiên quyết không đồng ý.”
 
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Chương 155



Y tá bước vào thay thuốc, cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người.

Lúc này, cả ba mới nhận ra không biết từ khi nào, Tống Cao Dật đã đứng phía sau họ.

Ông bước đến cạnh giường, nhìn qua Dương Nghênh Thu, sau đó quay sang Tống Duy:

“Duy Duy, con đi làm việc đi. Mẹ con để bố chăm sóc.”

Dương Nghênh Thu tròn mắt:

“Ông nói cái gì?”

Tống Duy kinh ngạc:

“Bố?”

Tống Cao Dật bình thản:

“Nửa năm đầu năm nay, tất cả các dự án trong tay bố đã hoàn thành. Còn bố năm nữa là đến tuổi nghỉ hưu. Bố định xin nghỉ dài hạn, nếu không được thì sẽ nghỉ hưu sớm. Với ngần ấy giải thưởng từng đạt được, việc xin nghỉ sớm cũng không phải vấn đề lớn.”

“Mẹ con cần người chăm sóc, chế độ ăn uống sau này cũng cần chú ý. Con thì chẳng biết nấu ăn, để bố làm sẽ tốt hơn.”

Dương Nghênh Thu sững người, không nói nên lời.

Tống Duy cũng không kém phần bất ngờ. Chỉ có Trần Quất Bạch đứng bên, khóe miệng nhếch lên nụ cười, nói:

“Cảm ơn bố đã vất vả. Sau này chúng con sẽ thường xuyên về thăm. Đợi sức khỏe mẹ tốt hơn, hai người có thể lên thủ đô ở một thời gian. Thủ đô nằm gần phía Bắc, mẹ chưa từng đi du lịch ở đó có thể nhân dịp đi chơi đây đó.”

Tống Duy nhìn anh đầy nghi hoặc. Trần Quất Bạch nắm lấy tay cô, nói một cách tự nhiên:

“Bố, tối qua chắc bố không ngủ được nhiều. Giờ bố về nghỉ ngơi trước đi ạ.”

“Ừ, tối nay bố quay lại.”

Hai mẹ con nhìn nhau, cả hai đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Dương Nghênh Thu trừng mắt:

“Không phải… ông còn định quay lại tối nay làm gì?”

Tống Duy trong lòng khẽ mỉm cười. Hay thật, hai người đàn ông này chắc đã bàn bạc với nhau từ trước rồi!

Tống Cao Dật chăm sóc Dương Nghênh Thu, Tống Duy không còn vướng bận gì, một tuần sau liền quay lại làm việc.

Về lại căn hộ nhỏ ở thủ đô, Tống Duy nhắn tin báo bình an cho mọi người.

Xong xuôi, cô nhìn người đàn ông từ phòng ngủ bước ra, lòng dâng lên cảm xúc lạ thường, liền hỏi:

“Trần Quất Bạch, anh nói xem, họ có tái hôn không?”

“Không biết. Anh nghĩ khả năng tái hôn không cao. Nhưng bố mẹ vẫn còn tình cảm, trải qua lần này, quan hệ chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều. Sau này cùng nhau ăn bữa cơm cũng chẳng thành vấn đề.”

Đôi mắt Tống Duy đỏ hoe:

“Đây có được coi là trong cái rủi có cái may không?”

“Xem như vậy đi. Chỉ cần còn tình cảm, chỉ cần em vẫn ở đây, bố mẹ em sẽ không bao giờ cắt đứt. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

“Anh chắc chắn đã bàn bạc với bố từ trước, đúng không?”

“Không hề, nhưng anh đoán được. Bố nhất định sẽ ở lại.”

“Hừ, đúng là đồ xấu xa.”

Trần Quất Bạch kéo cô vào lòng.

Một lát sau, cô khẽ nói:

“Trần Quất Bạch, em cảm thấy cả đời này mình cũng không thể trưởng thành nổi, làm sao bây giờ?”

Ban đầu cô định nghỉ việc để chăm sóc Dương Nghênh Thu, cuối cùng lại là Tống Cao Dật vì muốn cô không nghỉ việc mà chọn nghỉ hưu sớm. Dù giữa họ có vô số lý do, nhưng điểm mấu chốt là vì công việc của cô. Cô đã 27 tuổi, vậy mà vẫn để bố mẹ phải lo lắng.

Trần Quất Bạch dịu dàng nói:

“Không cần trưởng thành. Trong mắt bố mẹ, trong mắt anh, em mãi mãi là một đứa trẻ.”

Thực ra họ đã thống nhất cùng một chiến tuyến từ lâu.

Cô mỉm cười:

“Em phát hiện anh càng ngày càng biết cách dỗ ngọt rồi đấy.”

“Anh nói thật.” Anh nhìn về phía bếp:

“Tối nay em muốn ăn gì?”

Tống Duy đảo mắt, nói:

“Để em nấu cho anh ăn nhé.”

“Được thôi.”

“Muốn ăn gì nào?”

“Gì cũng được.”

“Vậy ăn lẩu đi.”

Trần Quất Bạch bật cười:

“Được, ăn lẩu.”

Tống Duy véo má anh:

“Đừng cười, anh nghĩ ăn lẩu đơn giản lắm sao?”

Trần Quất Bạch bị véo má, chỉ có thể chu môi nói:

“Không đơn giản, rất mong chờ đầu bếp Tống ra tay.”

Ban đầu Tống Duy định đặt hàng online cho tiện, nhưng lại lo thực phẩm không tươi nên quyết định ra ngoài. Cô chớp chớp mắt nhìn anh:

“Anh đi cùng em không?”

Anh đáp ngay:

“Đi chứ.”

Vì câu trả lời ấy, cô vui vẻ thưởng cho anh một nụ hôn.

Khu họ ở thuộc khu dân cư, chợ cách chung cư chỉ 500 mét đi bộ.

Hôm nay là cuối tuần, chợ đông người hơn thường lệ.

Hai người chỉ cần ăn, không cần mua nhiều. Tống Duy tính sẽ mua ba bốn loại rau xanh, còn thịt bò và thịt lợn thì mua nhiều một chút.

Việc mua sắm diễn ra thuận lợi, chỉ có điều bất ngờ là lúc mua gói gia vị lẩu, họ chạm mặt Chương Hạo và một cô nhân viên trẻ trong công ty, trông hai người khá thân thiết. Khi ấy, Tống Duy đang khoác tay Trần Quất Bạch, còn anh thì hai tay xách đầy túi đồ.

Công ty Quang Niên có ký túc xá cho nhân viên, mọi người đều sống trong cùng một khu, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp đồng nghiệp ở chợ.

Tống Duy hơi ngượng ngùng, buông tay anh ra rồi chào hỏi:

“Hai người tự nấu ăn à?”

Chương Hạo liếc nhìn Trần Quất Bạch, rồi lại nhìn cô, có chút ngại ngùng đáp:

“Ừ, cuối tuần mà, có thời gian thì nấu ăn.”

“Vậy hai người đi dạo tiếp nhé. Chúng tôi đi trước đây. Hẹn gặp lại thứ hai.”

“Ừ, hẹn gặp lại.”

Khi họ đi xa, Tống Duy lại khoác tay Trần Quất Bạch, vừa đi vừa nhăn nhó:

“Trần tổng, làm sao đây? Em thấy mình vừa gặp phải một vấn đề lớn.”

“Vấn đề gì?”

“Yêu đương chốn công sở ấy. Nhân sự trong tay em chỉ có vài người, giờ hai người này thành đôi, anh nói xem có ảnh hưởng đến công việc không.” Tống Duy càng nghĩ càng thấy phiền, liền trách:

“Tất cả là lỗi tại anh.”

Anh bật cười:

“Sao lại là lỗi của anh?”

“Chính là lỗi của anh! Anh làm gương xấu, giờ em không thể nghiêm túc cấm nhân viên yêu đương được nữa.”

Trần Quất Bạch cười khẽ:

“Được rồi, là lỗi của anh. Hay để anh nói với phòng nhân sự: cấm yêu đương chốn công sở, ngoại trừ ông chủ và bà chủ?”

Biết anh cố tình chọc ghẹo, Tống Duy véo tay anh:

“Trần Quất Bạch, anh thật chẳng có nguyên tắc gì.”

“Vợ là nguyên tắc.”

Tống Duy mím môi, khóe miệng khẽ cong lên:

“Anh học đâu ra mà ngọt ngào thế hả?”

Thực ra là học từ Sở Kỳ. Từ khi Sở Kỳ yêu đương, ngày nào cũng chạy đến khoe chuyện tình cảm với anh ba bốn lần, khiến anh nghe mãi cũng ngấm.

Vừa khéo, khi hai người về đến dưới chung cư, họ lại gặp Sở Kỳ đang nắm tay Chúc Thanh Phỉ chuẩn bị ra ngoài.

Chúc Thanh Phỉ ngại ngùng rụt tay lại, nhưng Sở Kỳ không chịu, kéo tay cô lại:

“Làm gì thế? Người ta khoác tay nhau còn chẳng ngại ngùng, mình đâu làm gì xấu.”

Tống Duy thầm nghĩ, chết rồi, thêm một đôi yêu đương chốn công sở, chắc công ty phá sản mất thôi.

Khi họ đến gần, Sở Kỳ nhìn từ trên xuống dưới:

“Đi mua đồ nấu ăn à?”

Tống Duy gật đầu:

“Lẩu.”
 
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Chương 156



“Ăn lẩu vui mà, bốn người thì càng náo nhiệt hơn.”

Tống Duy: “…”

Đồ ăn chỉ đủ cho hai người, hai người đàn ông đành quay lại chợ mua thêm. Tống Duy và Chúc Thanh Phỉ mang đồ về trước.

Trong thang máy, Tống Duy nhìn gương mặt đỏ ửng của cô bạn, bật cười:

“Thanh Phỉ, sao trước đây tớ không nhận ra cậu lại biết ngại thế này nhỉ?”

Chúc Thanh Phỉ đe dọa:

“Cậu mà nhìn nữa thì tuyệt giao đấy!”

“Được rồi, được rồi, không nhìn nữa.” Tống Duy hỏi thêm:

“Anh ấy đến đây để ở bên cậu cuối tuần à?”

“Ừm…”

“Ôi chao, tình cảm tốt thật đấy.”

Chúc Thanh Phỉ lườm cô một cái, giọng mềm mại:

“Dì không sao chứ?”

“Không sao, xuất viện rồi, bố tớ đang chăm sóc ở nhà.” Tống Duy tiếp tục tò mò:

“Cậu trước đây không phải sống chung với đồng nghiệp sao?”

“… Anh ấy thuê một căn nhà khác.”

“À há.”

Chúc Thanh Phỉ đỏ mặt, ngượng ngùng:

“Đừng hỏi nữa! Trước đây cậu ở với Trần tổng tớ cũng đâu hỏi kỹ thế này.”

Tống Duy bật cười lớn:

“Được rồi, không hỏi nữa. Hỏi nữa thì Sở tổng quay lại sẽ đánh tớ, bảo tớ bắt nạt bạn gái anh ấy.”

Nhìn sắc mặt đỏ hồng của Chúc Thanh Phỉ, Tống Duy cảm thấy chân thành vui mừng cho cô bạn.

Sở Kỳ là người tính cách thoải mái, vui vẻ hơn Trần Quất Bạch rất nhiều. Anh biết cách dỗ dành và làm con gái vui vẻ, đối với tình cảm lại rất chân thành. Chúc Thanh Phỉ bây giờ rõ ràng đang rất hạnh phúc.

Vào đến nhà, Tống Duy sắp xếp đồ ăn gọn gàng, rồi bất ngờ ôm chầm lấy cô bạn:

“Thật tốt quá.”

Chúc Thanh Phỉ nở nụ cười, nhỏ giọng chia sẻ:

“Duy Duy, yêu xa thật sự rất khó. Bọn mình bên nhau gần hai tháng rồi, nhưng chỉ mới gặp nhau có hai lần. Thời gian còn lại đều dựa vào nhắn tin và gọi video. Nhưng may là anh ấy luôn cố gắng, chưa bao giờ để tớ cảm thấy cô đơn hay buồn bã. Tớ nghĩ, tớ không thể đòi hỏi gì hơn.”

“Yêu xa đúng là cần nhiều cố gắng hơn. Thanh Phỉ, hãy tin tưởng anh ấy.”

“Ừm.”

Tống Duy bắt đầu rửa rau, Chúc Thanh Phỉ đi theo, rồi quay lại nhìn ra cửa. Cô c*n m** d***, nhân lúc hai người kia chưa về, nhỏ giọng hỏi:

“Duy Duy, tớ hỏi cô một chuyện nhé.”

“Chuyện gì?”

“Chuyện… ấy… là…”

Tống Duy vẫn đang rửa rau, động tác trên tay không ngừng, nghe thấy Chúc Thanh Phỉ lí nhí không nói rõ, cô quay đầu lại nhìn, mặt cô ấy đã đỏ bừng lên.

Tống Duy đoán được phần nào, hạ giọng hỏi:

“Làm sao vậy, cuộc sống vợ chồng không hòa hợp à?”

Thôi rồi, lần này ngay cả cổ cũng đỏ bừng.

Chúc Thanh Phỉ cắn răng, nói:

“Không phải không hòa hợp, mà là… là anh ấy muốn quá nhiều… tớ không chịu nổi…”

Tống Duy cười thầm:

“Hai tháng gặp hai lần, không nhiều mới lạ. Đàn ông làm sao chịu được.”

“Nhưng… suốt cả đêm…”

Tống Duy nhướn mày, nghĩ thầm Sở Kỳ chắc là nhịn lâu lắm rồi, chứ Trần Quất Bạch nhà cô ấy muộn nhất cũng chỉ đến ba, bốn giờ.

Cô nghiêm túc nói:

“Cậu nên nói chuyện với anh ấy, nói rõ suy nghĩ của mình.”

“Tớ đã nói không rồi, nhưng anh ấy vẫn như thế.”

“Cậu nói ‘không’ trên giường thì có tính không?”

Chúc Thanh Phỉ nghẹn lời, cúi đầu nhặt rau, hai má vẫn đỏ ửng.

Tống Duy sợ cô ấy ngại, cũng sợ thật sự có vấn đề, liền hỏi tiếp:

“Không chịu nổi thế nào? Đau ở đâu à? Hay khó chịu?”

“Không… không phải ý đó, trời ơi, đừng nói nữa.”

“Nếu cơ thể khó chịu thì nhất định phải nói ra, lát nữa cậu nói chuyện với anh ấy đi.”

“Ừm.”

Tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, nhưng không ngờ hai phút sau cô ấy lại hỏi:

“Cậu từng nói chuyện với Trần tổng chưa? Nói thế nào?”

Lần này đến lượt Tống Duy sững sờ, khó khăn đáp lại:

“… Sau mỗi lần đều nói chuyện.”

“Hả??”

Bởi vì có người muốn cải thiện.

Giờ không cần cải thiện nữa, nhưng vẫn trêu cô, hỏi có thoải mái không, lúc nào là thoải mái nhất, tần suất bao nhiêu là vừa, cô cảm thấy anh ấy có lẽ có sở thích kỳ quặc nào đó.

Cũng được xem là chút thú vui giữa vợ chồng, Tống Duy không nói kỹ:

“Trước khi bắt đầu hoặc sau khi kết thúc, cậu sẽ tìm được cơ hội.”

“Ừ, được rồi.”

Hai người đàn ông trở về sau khoảng nửa tiếng, vừa vào nhà, Sở Kỳ thấy bạn gái mình đỏ mặt, lập tức đi dỗ dành, rồi mách:

“Tổng giám đốc Trần, vợ anh bắt nạt vợ tôi đấy!”

Chúc Thanh Phỉ đánh anh ta:

“Anh đừng nói linh tinh.”

Trần Quất Bạch không thèm để ý, đặt đồ ăn vào bếp:

“Muốn ăn thì tự làm đi.”

“Trời ơi, chúng tôi là khách mà.”

“Muốn làm khách? Vậy đi xem tivi đi.”

“Không dám, không dám.”

Rau đã rửa gần xong, Trần Quất Bạch bắt đầu chuẩn bị gia vị cho nồi lẩu, Sở Kỳ thì thái thịt, Tống Duy và Chúc Thanh Phỉ dọn bàn ngoài phòng khách.

Thịt thái xong, Sở Kỳ lại gần nhìn, thấy nước lẩu trắng bạch không chút màu đỏ liền nhăn mày:

“Nhà các cậu gọi đây là lẩu à?”

“Ăn hay không tùy.”

“Không phải, nước trong veo thế này thì có vị gì?”

“Tự pha.” Trần Quất Bạch hất cằm chỉ vào gia vị:

“Vợ tôi sắp đến kỳ, không ăn được cay.”

Sở Kỳ giơ ngón tay cái:

“Đúng là người đàn ông của gia đình.”

Bảy giờ, cả nhà chính thức dùng bữa.

Tống Duy giơ lon Coca lên, mọi người cùng giơ theo, bốn lon chạm vào nhau, cô bỗng ngắc ngứ:

“Mau nghĩ lý do để chúc mừng nào.”

Chúc Thanh Phỉ nói:

“Chúc mừng bác gái phẫu thuật thành công, chúc bác sớm hồi phục, khỏe mạnh.”

Sở Kỳ nhướn mày:

“Vẫn là Thanh Phỉ nhà tôi thông minh.”

Trần Quất Bạch liếc người đàn ông đang đắc ý một cái.

Bắt đầu thả đồ ăn vào nồi, Trần Quất Bạch chăm sóc Tống Duy, Sở Kỳ chăm sóc Chúc Thanh Phỉ, hai người đàn ông đảm nhận trọng trách nhúng thịt, nấu rau.

Vừa ăn vừa trò chuyện, Sở Kỳ không né tránh, nói thẳng:

“Trác Uyển muốn từ chức, cô ấy có nói với cậu không?”

“Nói rồi.”

Tống Duy nghe vậy, lập tức hỏi:

“Không sao chứ?”

Sở Kỳ đáp:

“Không có vấn đề lớn, hai năm nay bộ khung của chúng ta cơ bản đã ổn định, người dưới tay cô ấy đều có năng lực, có thể đảm đương được.”

Tống Duy gật đầu, ăn một miếng thịt bò rồi hỏi tiếp:

“Ninh tổng thế nào rồi?”

Từ sau khi Ninh Thư Huệ chuyển nhượng cổ phần, Tống Duy rất ít nghe tin về cô ấy. Sở Kỳ tiếp lời:

“Ninh tỷ ra nước ngoài rồi, hình như định dồn sức vào mảng kinh doanh quốc tế. Vậy cũng tốt, áp lực trên người cô ấy lớn, ở nước ngoài người nhà họ Ninh không can thiệp được nhiều.”

“Vậy thì tốt thật.”
 
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Chương 157



Sở Kỳ nói:

“Người ta chỉ cần vung tay một cái là hàng trăm triệu, hàng nghìn triệu được chuyển khoản. Những người đó đều là tư bản, không cần chúng ta phải bận tâm.”

Tống Duy gật đầu, tập trung ăn cơm.

Trần Quất Bạch nhúng xong hai miếng thịt bỏ vào bát của cô, rồi quay sang nói với Sở Kỳ:

“Dự án của Thiên Vũ có vấn đề gì không?”

Sở Kỳ tranh thủ phàn nàn:

“Thiên Vũ mà so với Trường Nham thì khó nhằn hơn nhiều, yêu cầu nhiều đến mức phát điên. Làm xong dự án này tôi cảm giác mình có khi hói đầu mất, Tống Duy, cô nói xem có đúng không.”

“Đúng vậy. Trường Nham lần đầu tiếp xúc với công nghệ ảo nên phần lớn đều dựa theo chúng ta. Nhưng Thiên Vũ thì không, họ có nhiều ý tưởng, thậm chí một quy trình nhỏ cũng phải thảo luận tới lui, hơn nữa…”

Hơn nữa, là công ty đứng đầu ngành, họ tự nhiên có chút xem thường Quang Niên – công ty mới thành lập như bọn họ.

Tống Duy không nói câu này, mà tiếp tục:

“Nhưng cũng không phải là không làm được. Giai đoạn đầu nếu giao tiếp kỹ càng, hiệu quả cuối cùng sẽ càng tốt hơn. Sở tổng, vất vả cho các anh rồi.”

Sở Kỳ xuýt xoa:

“Vẫn là quản lý Tống có tâm lý tốt, chứ cô không biết đâu, mấy đại lão kỹ thuật ở Nam An ngày nào cũng mắng chửi om sòm.”

Trần Quất Bạch vẫn im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

“Không được thì bảo họ qua đây vài ngày, trực tiếp đối mặt với người của Thiên Vũ.”

Mắt Sở Kỳ sáng rực lên ngay lập tức:

“Thật không? Thế còn tôi thì sao?”

Người đàn ông liếc anh ta một cái, cố ý không trả lời.

Nhưng Sở Kỳ đã nhận được câu trả lời, quay đầu hôn lên má Chúc Thanh Phỉ một cái.

Chúc Thanh Phỉ đẩy đầu anh ta ra, trách yêu:

“Anh làm gì thế.”

Tống Duy nhìn vậy cười, nhưng cũng cảnh báo:

“Tổng giám đốc Sở, Chúc Thanh Phỉ nhà chúng tôi rất đơn thuần, anh đừng có bắt nạt cô ấy, tôi ở đây quan sát đấy.”

“Chị dâu nói gì vậy, chị cứ yên tâm.”

Ăn uống đứt quãng đến hơn chín giờ, mọi người gần như ăn hết sạch. Việc dọn dẹp không tốn nhiều công sức, rửa nồi là xong, rác thì tiện tay mang xuống.

Tống Duy ăn no, đứng bên ban công hít gió tối cho tiêu hóa, tiện thể gọi điện cho Tống Cao Dật.

Dương Nghênh Thu hồi phục sau phẫu thuật khá tốt. Công việc ở trường học đã giao lại trước khi nhập viện, bây giờ mỗi ngày chỉ cần nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ, không còn vấn đề gì đáng lo.

Tống Duy không hỏi chuyện của hai người.

Họ từng ly hôn, lại trải qua một trận ốm nặng. Lựa chọn sau này của họ hẳn sẽ có tính toán riêng, nhưng dù thế nào cũng không còn hối tiếc.

Gọi điện xong, Trần Quất Bạch từ phía sau ôm lấy cô, tay vòng qua eo, đặt lên bụng.

Tống Duy dựa người ra sau, giao cả thân mình cho anh.

Tầng lầu này không cao, xung quanh đều có tòa nhà che chắn, nhưng gió thu vẫn mát mẻ, dễ chịu. Tống Duy ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh, liền hỏi:

“Anh vừa tắm à?”

“Ừm, cả người đầy mồ hôi, nên tắm qua một chút.”

“Thế thì em cũng đi tắm.”

Người đàn ông khẽ cười:

“Vội thế sao?”

Tống Duy không nghĩ nhiều, nhưng giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai, khiến cô không khỏi nảy sinh những ý nghĩ mơ màng.

Dạo này bận rộn, lần trước đã là từ rất lâu trước đó… Hôm nay Chúc Thanh Phỉ lại kể với cô mấy chuyện linh tinh này.

Trần Quất Bạch nhìn đôi tai cô đỏ dần lên, lại mỉm cười:

“Kinh nguyệt sắp đến rồi phải không?”

“Gần đến rồi.” Từ lần đầu tiên, anh đã nhớ chính xác mỗi chu kỳ của cô.

“Vậy thì chờ chút.”

Tống Duy cong môi, trêu chọc:

“Trần Quất Bạch, anh có biết không, phụ nữ vào thời điểm này thường có h*m m**n mạnh nhất.”

Anh thật sự không biết:

“Thật à?”

Tống Duy quay người lại, đối diện anh, hơi ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh như ánh sao:

“Thật đấy.”

Sau đó, từng từ từng chữ rõ ràng thốt ra:

“Trần Quất Bạch, bây giờ em rất muốn anh.”

Ánh mắt anh tối lại, lập tức ôm cô ngang eo nhấc lên.

Tống Duy giật mình, vội ôm chặt lấy anh:

“Đi đâu thế này!”

“Đi tắm.”



Sự đắm chìm sâu tận xương tủy kết thúc lúc rạng sáng bốn giờ.

Tống Duy mồ hôi đẫm ướt, nằm bất động trên giường.

Anh hỏi thăm:

“Có muốn đi rửa người không?”

Cô không còn chút sức lực, ngay cả việc giơ tay cũng chẳng nổi:

“Chờ một chút đã.”

Gần đến Tết Trung Thu, ánh trăng ngoài cửa sổ gần như tròn đầy, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi vào phòng, ngập tràn cảm giác ấm áp, nồng nàn.

Tống Duy ngẩn người nhìn ánh trăng hồi lâu, gọi tên anh:

“Trần Quất Bạch.”

“Ừ?”

“Đây là Trung Thu đầu tiên của chúng ta.”

“Phải.”

“Anh có cảm nghĩ gì không?”

Anh trầm mặc một lúc, khẽ nói:

“Anh vẫn luôn cảm thấy may mắn, may mắn vì ngày đó không từ chối buổi xem mắt mà cô tổ chức.”

Tống Duy khẽ cười, xoay người nhìn anh, ánh mắt cháy bỏng.

Chưa đầy một năm mà đã xảy ra quá nhiều chuyện: thất nghiệp, đi tìm việc, xem mắt, kết hôn, cha mẹ ly hôn, bệnh tật… Cô cảm thấy năm nay mình đã sống như trọn cả một đời.

May mắn là giờ phút này, như ánh trăng tròn vẹn trên cao, sau những ngày mây mù che phủ, cuối cùng cũng đạt đến sự viên mãn.

“Trần Quất Bạch.”

“Ừ?”

“Em có từng nói với anh rằng, em yêu anh, rất yêu anh, yêu vô cùng không?”

Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông ánh lên sự nóng bỏng và nồng nhiệt. Ánh mắt họ chạm vào nhau, hòa quyện. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô:

“Anh cũng vậy, rất yêu em.”

Cứ thế, vòng tuần hoàn của yêu thương, mãi không ngừng.
 
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Chương 158



Chi nhánh công ty dần đi vào ổn định, từng bước đứng vững tại thủ đô.

Công việc của Tống Duy cũng ngày càng thành thạo, trong đội ngũ không phát sinh mâu thuẫn lớn, mọi việc thuận lợi hơn cô dự đoán.

Cuối tháng Mười Hai, giai đoạn đầu của dự án Thiên Vũ hoàn thành, chấm dứt ba tháng bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng ngay sau đó lại có dự án quốc tế, đồng thời còn phải chuẩn bị kế hoạch cho năm sau, khiến Tống Duy không thể ngừng tay dù chỉ một phút.

Cuối tuần hôm đó, cô quyết định không tăng ca nữa, về nhà sớm.

Tuần trước, Tống Cao Dật và Dương Nghênh Thu đến thăm, Trần Quất Bạch nhân dịp đó chuyển sang một căn nhà rộng hơn. Nhưng không ngờ, họ chỉ ở hai ngày rồi lại lên phía Bắc du lịch.

Hai người không tái hôn, có lẽ không muốn bị ràng buộc bởi một tờ giấy. Hiện tại, họ giống như bạn đồng hành trong cuộc sống, không còn lạnh lùng xa cách. Khi Dương Nghênh Thu không vui, bà sẽ mắng, còn Tống Cao Dật, dù vẫn không đáp trả, nhưng rõ ràng rất thích thú với việc bị mắng.

Trong hai ngày ở nhà, Tống Duy nghe Dương Nghênh Thu càu nhàu đến phát bực. Buổi tối ngủ lúc 12 giờ, nhưng bà có thể nói không ngừng từ sáng sớm, từ chuyện sức khỏe hiện tại đến chuyện tuổi trung niên, rồi cả về tuổi già. Cuối cùng, Tống Cao Dật phải an ủi cô:

“Mẹ con giờ không đi làm, lại đang trong giai đoạn mãn kinh, nếu không để bà ấy xả bớt, chắc bà ấy sẽ nghẹn chết mất.”

Tống Duy nghĩ ngợi một chút, cảm thấy cũng đúng, nên cô rất đồng cảm với Tống Cao Dật, cố gắng ủng hộ tinh thần cho ông.

Trần Quất Bạch tuần trước trở về Nam An, dự kiến cuối tuần này sẽ quay lại.

Gần đây anh đang bận rộn với một cuộc thi quốc tế, nhóm năm người của anh đã tăng ca liên tục mấy ngày. Anh vừa phải làm việc nhóm, vừa lo công việc thường ngày, thật sự rất vất vả.

Sau giờ làm, Tống Duy ghé qua chợ mua đồ ăn.

Từ khi đến thủ đô, cô dần yêu thích việc nấu ăn. Những lúc Trần Quất Bạch không có nhà, cô tự làm một hai món đơn giản; còn khi anh ở nhà, hai người cùng nấu. Nhìn người mình yêu thích thú ăn những món ăn mình tự tay làm, cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Cô dần hiểu vì sao Tống Cao Dật lại yêu thích việc nấu nướng đến vậy.

Tống Duy mua đủ thức ăn cho hai ngày, tay xách túi nặng trĩu.

Vừa về đến nhà, con mèo Tuyết Hoa chạy tới chào cô.

Dương Nghênh Thu và Tống Cao Dật trong thời gian ngắn sẽ không quay lại Nam An. Lần trước họ đến thăm, đã mang cả mèo theo.

Tống Duy xoa lông nó:

“Đói chưa? Đợi một chút, cho ăn ngay bây giờ.” Rồi cô lại lầm bầm:

“Không biết ba con khi nào về nữa, chẳng nói gì cả, đồ đàn ông đáng ghét, hừ.”

Vừa dứt lời, cô nghe thấy tiếng cười trong trẻo.

Ngẩng đầu lên, cô thấy Trần Quất Bạch đang dựa vào khung cửa phòng ngủ, dáng vẻ thảnh thơi.

Anh mặc bộ đồ ngủ màu đen, tóc hơi rối, ánh mắt còn chút mơ màng, có vẻ vừa tỉnh ngủ.

Tống Duy ngạc nhiên mừng rỡ, đặt mèo xuống rồi chạy ùa về phía anh, giống như một chú gấu túi bám chặt lên người anh:

“Anh về rồi!”

Trần Quất Bạch vòng tay dưới mông cô để ôm chặt hơn, mỉm cười nhẹ nhàng:

“Anh về rồi, đến từ trưa.”

Anh cúi đầu nhìn Tuyết Hoa đang theo sau, ánh mắt lại chuyển lên gương mặt cô, khóe mắt cong lên:

“Ba của nó về đã cho nó ăn rồi, nó không đói đâu.”

Hai người hiếm khi tự xưng là ba mẹ trước mặt Tuyết Hoa, nên Tống Duy có chút ngại ngùng, úp mặt vào vai anh:

“Ồ, thế à.”

Trần Quất Bạch ôm cô ngồi xuống ghế sofa, từ tốn cởi chiếc áo khoác nhỏ của cô, sau đó chậm rãi nói:

“Mẹ có đói không?”

Mặt Tống Duy đỏ bừng:

“Đừng gọi như thế.”

“Ai vừa rồi gọi trước?”

“Em… em chỉ buột miệng thôi.”

Trần Quất Bạch thả một tay ra để v**t v* Tuyết Hoa, cười không ngừng:

“Ồ~ mẹ của con buột miệng đấy.”

“Anh còn nói nữa!”

Anh lại bật cười:

“Được rồi, không nói nữa. Nhưng này, vợ à, anh có chuyện muốn bàn với em.”

Tống Duy rời khỏi vòng tay anh, nhưng vẫn ngồi trên đùi anh:

“Sao thế?”

“Thời gian tới chúng ta không có công việc gì quá quan trọng, trước Tết Nguyên Đán tổ chức lễ cưới nhé?”

Hai người đã kết hôn gần một năm, lễ cưới đối với họ chỉ còn là một hình thức, làm hay không cũng được. Tống Duy suy nghĩ một chút rồi hỏi:

“Khi nào? Bố mẹ vẫn đang đi chơi mà.”

“Anh đã nhờ người xem ngày rồi, cuối tháng Chạp là thời điểm thích hợp. Lúc đó chắc bố mẹ chơi cũng đã đủ. Anh có gọi điện cho họ mấy hôm trước, họ nói là được.”

Tống Duy bĩu môi:

“Anh đã sắp xếp xong hết rồi còn hỏi em.”

“Chưa sắp xếp đâu. Nếu em muốn tổ chức muộn một chút cũng được.”

“Vậy thì năm nay đi.”

Cuối tháng Chạp rơi vào đầu tháng Hai Dương lịch, còn hơn một tháng nữa, thời gian chuẩn bị gấp rút nhưng vẫn đủ.

“Ừm.” Trần Quất Bạch đưa tay vuốt nhẹ mặt cô:

“Còn một chuyện nữa, em muốn tự lo liệu lễ cưới hay để anh làm? Anh sẽ cho em một bất ngờ.”

Tống Duy không chút do dự:

“Anh lo đi.”

“Được, anh lo.” Anh hỏi thêm:

“Em có muốn thêm yếu tố gì đặc biệt không?”

Tống Duy nghiêng đầu suy nghĩ. Cô không mơ tưởng gì nhiều về lễ cưới, trong trí nhớ, kết hôn là việc rất mệt mỏi. Cô đáp:

“Đơn giản thôi, càng đơn giản càng tốt. Tốt nhất là không cần MC, em không thích đứng trên sân khấu diễn cho mọi người xem.”

“Được. Lễ cưới xong chúng ta đi nghỉ, trùng luôn dịp Tết. Em có muốn đi đâu không?”

Tống Duy do dự:

“Lễ cưới vốn đã tốn nhiều thời gian rồi, đừng đi nữa. Công ty còn bao nhiêu việc đang chờ.”

“Không sao đâu.”

Tống Duy nâng mặt anh lên, mỉm cười rạng rỡ:

“Không được, sao lại không sao? Em là bà chủ, phải nghe lời em. Tổng giám đốc Trần mau đi làm chăm chỉ kiếm tiền đi.”

Khóe môi Trần Quất Bạch cong lên:

“Vậy Tết vài ngày mình đi nhé.”

“Không đi, không đi. Tết đông người, đi đâu cũng chen chúc. Em không muốn đi.”

“Tống Duy…”

Tống Duy tiến gần, đặt lên môi anh một nụ hôn thoáng qua rồi rời đi:

“Ý anh em nhận được rồi. Nhưng em thật sự không có hứng thú với tuần trăng mật. Chỉ cần ở bên anh, làm gì hay ở đâu em đều cảm thấy mỗi ngày đều như tuần trăng mật.”

Đôi mắt đen của Trần Quất Bạch ánh lên nét cười, anh áp cô xuống và hôn.

Sau một hồi vui đùa trên sofa, anh đứng dậy vào bếp nấu cơm, còn Tống Duy tiếp tục nằm trên sofa, ôm mèo chơi đùa.

Nhàn rỗi, cô nhắn tin cho Chúc Thanh Phỉ hỏi đang làm gì. Phía bên kia không trả lời, chắc đang nói chuyện điện thoại với Sở Kỳ. Tống Duy thở dài, nghĩ đến cảnh yêu xa của các cặp đôi mà cảm thấy thực sự khó khăn.

Nói đến chuyện yêu xa, giờ đây cô và Trần Quất Bạch cũng có thể xem như “yêu xa”. Thỉnh thoảng phải chia xa một hai tuần, nhưng có lẽ vì đã kết hôn, có giấy đăng ký, hoặc do tình cảm của hai người đã quá bền chặt, cô chưa bao giờ lo lắng việc chia xa sẽ gây ra mâu thuẫn. Ngược lại, mỗi lần xa cách đều khiến cô thêm mong nhớ và càng trân trọng thời gian được ở bên nhau.

Xa nhau một chút, tình yêu càng thêm nồng nàn – cảm giác này cô đã nghiệm ra trong mỗi lần chia tay ngắn ngủi.

Thoát khỏi khung trò chuyện với Chúc Thanh Phỉ, Tống Duy nhấp vào nhóm gia đình. Nhóm có tên là “Chuyến du lịch Nội Mông 12.20”. Trước đây nhà cô không có nhóm, nhóm này được lập khi Tống Cao Dật đến Nội Mông, chủ yếu để chia sẻ ảnh chụp trong chuyến đi.

Từ ngày đến nơi đến nay đã sáu ngày, mỗi ngày nhóm đều có hơn ba, bốn chục bức ảnh mới. Tống Duy lướt qua vài tấm của ngày hôm qua. Trong ảnh, Dương Nghênh Thu ngồi trên lưng ngựa, nắm chặt dây cương, gương mặt đầy căng thẳng. Có hai tấm bà trừng mắt nhìn vào máy ảnh, không khó để tưởng tượng Tống Cao Dật đứng sau máy ảnh chắc đã bị mắng không ít.

Tống Duy cười khi xem xong, thoát ra ngoài và nghĩ nên đổi tên nhóm.

Đổi tên gì nhỉ… “Một gia đình yêu thương” chăng? Ánh mắt cô rơi xuống chú mèo nhỏ dưới chân, nảy ra ý tưởng, cô gõ: “Đội dọn vệ sinh chuyên trách của Tuyết Hoa”.

Quá ổn, vậy đi.

Vừa đổi tên, Dương Nghênh Thu đã nhảy vào nhóm, gửi ngay một dấu chấm hỏi.

Tống Duy đang vui, liền nhắn trong nhóm:

“Hiệu trưởng Dương là nhân viên dọn vệ sinh số 1, nghiên cứu viên Tống là số 2, tôi là số 3, Trần Quất Bạch là số 4. Hoàn hảo.”
 
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Chương 159



Dương Nghênh Thu gửi một biểu cảm “bất lực”.

Tống Duy: 【Hihi.jpg】

Tống Duy: 【Mẹ ơi, hôm nay mọi người đang ở đâu, sao không thấy ảnh?】

Tống Cao Dật: 【Đang trên xe, chuẩn bị đi Thẩm Dương.】

Tống Duy: 【Thật ghen tị quá.】

Dương Nghênh Thu: 【Chăm chỉ làm việc đi.】

Tống Duy: 【Mèo giận khoanh tay.gif】

Trần Quất Bạch bất ngờ nhảy vào nhóm:

【Bố mẹ, chúng con đã chốt ngày cưới, là ngày 26 tháng Chạp, mọi người sắp xếp hành trình trước nhé.】

Dương Nghênh Thu: 【Còn sớm mà, chúng ta nửa tháng nữa sẽ về, kết hôn phải lo nhiều việc, chắc chắn phải về sớm rồi.】

Tống Cao Dật: 【Tổ chức ở thủ đô hay ở Nam An?】

Trần Quất Bạch: 【Nam An.】

Tống Cao Dật: 【Vậy bọn bố sẽ về thẳng Nam An, không ghé thủ đô nữa.】

Trần Quất Bạch: 【Vâng, chuyện lễ cưới phía bên Cô con sẽ giúp đỡ, bố mẹ không cần bận rộn gì, chỉ cần chuẩn bị danh sách khách mời, rồi vất vả giúp thông báo là được.】

Tống Cao Dật: 【Chuyện nhỏ.】

Dương Nghênh Thu: 【Đặt khách sạn chưa? Bao nhiêu bàn?】

Trần Quất Bạch: 【Chưa đặt, bố mẹ tính thử xem có bao nhiêu bạn bè người thân sẽ đến, sau đó con sẽ đặt.】

Dương Nghênh Thu: 【Được.】

Từng tin nhắn liên tục hiện lên, Tống Duy hoàn toàn không thể chen vào. Cô nghĩ bụng: “Nhóm này đổi tên thành [Nhóm chuẩn bị lễ cưới (không có Tống Duy)] cho rồi.”

Cô đặt điện thoại xuống và đi vào bếp.

Người đàn ông vừa kết thúc cuộc trò chuyện, đúng lúc chuẩn bị mở nắp nồi.

Nắp nồi vừa được mở ra, hương thơm tràn ngập khắp gian bếp.

Tống Duy bước tới:

“Thơm quá, anh nấu món gì thế?”

“Canh sườn hầm.”

“Wow, em muốn ăn!”

Trần Quất Bạch gắp một miếng sườn, thổi nguội rồi đưa đến miệng cô:

“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng.”

Quả thật hơi nóng, Tống Duy vừa ăn vừa khép mở miệng, vừa thổi vừa cắn.

Người đàn ông bật cười, nụ cười đầy yêu thương.

Tống Duy nhai xong miếng sườn, vừa nhồm nhoàm vừa nói:

“Hình như hơi nhạt, anh thử đi.”

Ngoài cửa sổ, trời chiều đầy hơi thở đời thường, khói bếp ấm áp. Mèo nhỏ thong thả dạo chơi trong phòng khách, cô ăn món ăn anh nấu, Trần Quất Bạch cảm thấy vô cùng mãn nguyện, nghiêng người đến gần hôn cô.

Tống Duy ngẩn người, đẩy anh ra:

“Á! Trần Quất Bạch, anh thật kinh khủng! Em đang ăn mà!”

Trần Quất Bạch hôn trộm thành công, thỏa mãn cười:

“Dọn cơm nào.”

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Tống Duy lại trở về nằm trên sofa.

Cô không quá mong chờ về lễ cưới, nhưng lại rất hứng thú với váy cưới. Quay đầu hỏi người đàn ông đang dọn dẹp bát đũa trong bếp:

“Váy cưới của mình là tự mua hay ra tiệm thử?”

“Ra tiệm thử, anh sẽ đi cùng em.”

Tống Duy mỉm cười:

“Được.”

Nhưng trước khi đi thử váy cưới, cô cần xem qua các kiểu dáng có sẵn để hiểu rõ hơn.

Mở ứng dụng mua sắm lên, Tống Duy cảm thấy như bước vào một thế giới mới.

Nhiều đến choáng ngợp: váy cưới kiểu Trung, kiểu Tây; kiểu Trung có màu đỏ, màu xanh lá, có váy cưới thêu long phụng kiểu Minh; kiểu Tây thì có váy lụa satin, váy đuôi cá, hoặc váy xòe lớn. Mới lướt vài trang, Tống Duy đã hoa cả mắt.

Cô tạm thời không để ý đến giá cả hay chất lượng, chỉ tập trung chọn kiểu dáng. Sau khi xem vô số trang, cuối cùng cô chọn được một bộ váy cưới và một bộ váy cưới kiểu Trung “Tú Hòa phục”. À đúng rồi, còn váy tiếp khách nữa. Thế là cô lại mất thêm mười phút để chọn kiểu dáng cho váy tiếp khách.

Sau khi chọn xong, cô lại bắt đầu trăn trở: Nếu thực sự thay ba bộ váy, thì lễ cưới này liệu còn có thể đơn giản được không? Đúng là đau đầu.

Trần Quất Bạch rửa xong bát, bước tới, ánh mắt nhận ra nỗi băn khoăn của cô:

“Sao thế?”

Tống Duy giơ điện thoại lên cho anh xem:

“Đẹp không?”

Người đàn ông chỉ liếc qua một cái:

“Đẹp.”

“Qua loa quá.”

“Em mặc gì cũng đẹp.”

Tống Duy bĩu môi:

“Thế khi nào chúng ta đi thử váy cưới?”

“Ngày mai nhé?”

“Được thôi, ngày mai.”

Trần Quất Bạch cúi xuống hôn cô, nhưng Tống Duy nhận ra ánh mắt đầy khát vọng của anh, liền giơ tay cản lại, cười khúc khích:

“Không được, no quá, không muốn cử động.”

Người đàn ông híp mắt, giọng nói có chút nguy hiểm:

“Biết thế đã không để em ăn nhiều thế.”

Tống Duy bẹo má anh, gần đây cô rất thích làm thế. Cô đặc biệt thích nhìn dáng vẻ bất lực nhưng vẫn chiều chuộng của anh, để mặc cô nghịch ngợm:

“Vậy tại sao chồng em nấu ăn ngon như vậy chứ~~ Trần đại đầu bếp~~”

Không làm gì thêm, cả hai tìm một bộ phim để xem. Căn nhà này họ thuê, phòng khách có một chiếc tivi lớn.

Tuy nhiên, đã lâu rồi cả hai không xem phim hay chương trình truyền hình, nên không đặt nhiều tâm trí vào màn hình.

Tống Duy ngắt quãng trò chuyện về công việc với anh:

“Trần Quất Bạch, gần đây em nghĩ về một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Cô dựa đầu vào ngực anh, tay nghịch nút áo ngủ của anh, miệng thì nói nghiêm túc:

“Hiện tại công ty chủ yếu hợp tác với các đối tác bên ngoài để phát triển sản phẩm. Điều này tốt cho giai đoạn đầu phát triển. Nhưng em đang nghĩ, bây giờ liệu có phải thời điểm thích hợp để chúng ta tự phát triển sản phẩm riêng không?”

Trước khi làm về thiết bị y tế, Quang Niên từng có các sản phẩm độc lập như kính AR, Space 1.0, 2.0, và hiện đã đến phiên bản 3.0. Tuy nhiên, do trọng tâm công việc đã thay đổi, dẫn đến tiến độ nghiên cứu sản phẩm tự phát triển trong năm nay chậm lại.

Tống Duy tiếp lời:

“Dạo gần đây em vẫn giữ liên lạc với trưởng bộ phận kinh doanh của Long An Technology. Em cảm thấy kỹ thuật của chúng ta đã đủ khả năng tự phát triển sản phẩm, không chỉ là kính VR mà còn cả thiết bị y tế.”

Trần Quất Bạch im lặng một lúc lâu, sau đó nói:

“Anh đã dự định để việc này vào năm sau.”

Tống Duy ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười rạng rỡ:

“Em cũng đang nói đến năm sau mà, bây giờ chuẩn bị vẫn kịp.”

“Vậy thì làm đi, em đứng đầu dự án.”

Tống Duy gật đầu, ánh mắt ấm áp, đầy tự tin:

“Được, em sẽ làm, anh tin em chứ?”

“Anh tin em.”

Trần Quất Bạch nhẹ nhàng vuốt vai cô, bàn tay trượt xuống bụng qua lớp áo ngủ mềm mại. Anh cúi đầu, khẽ hỏi:

“Tiêu hóa xong chưa?”

Tống Duy bật cười:

“Sao mà nhanh thế được.”

“Để anh xoa cho em.”

Cô cười mắng:

“đ* h** s*c, vội vàng quá.”

Đêm dịu dàng và đầy yêu thương. Trong phòng khách không bật đèn, ánh sáng từ bộ phim trên tivi lúc sáng lúc tối, nhẹ nhàng phủ lên không gian lãng mạn của hai người.

Anh xoa bụng cô, những động tác nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy thoải mái. Nhưng sau vài phút, anh đột nhiên dừng lại, tháo chiếc nhẫn cưới trên tay ra.
 
Back
Top Bottom