Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tân Hoàng Từ Hôn? Đa Ta Ngài

Tân Hoàng Từ Hôn? Đa Ta Ngài
Chương 10


Người đàn ông mặc đồ đen cất tiếng lạnh lùng:

“Dù là ai cũng phải tuân theo vương pháp. Thả ngựa chạy giữa phố, suýt gây họa cho người khác, thì có địa vị thế nào cũng không thoát tội.”

Giọng nói trầm thấp và đầy uy nghi, tuy chưa thấy mặt, nhưng nghe qua đã biết là người xuất thân cao quý, chính trực.

“Hừ, nghe giọng thì biết là người ngoại quốc. Chắc là kẻ hèn mọn từ xó xỉnh nào tới, hôm nay gia sẽ cho ngươi biết thế nào là vương pháp ở kinh thành!”

Tên hầu vừa nói vừa lấy ra một chiếc còi từ trong áo, thổi lên. Chẳng mấy chốc, một nhóm hộ vệ lực lưỡng xuất hiện, vây chặt lấy người đàn ông áo đen. “Ngựa của ta có dẫm phải đứa trẻ kia hay không cũng chẳng quan trọng, không ai dám đụng đến ta. Để xem hôm nay ngươi biết trời cao đất dày là gì.”

Hắn vung tay, và lập tức mấy tên hộ vệ giơ đao lao vào tấn công người áo đen.

Có vẻ như người đàn ông bị thương, có lẽ vết thương bị giật ra khi chém ngựa, nên động tác có phần kém linh hoạt. Ta nhìn ra hắn võ nghệ cao cường, nhưng sức người có hạn, đối phó một mình với bốn năm người vây quanh thì khó mà tránh khỏi bất lợi.

Tên hầu thấy vậy càng đắc ý, nói lớn:

“Ngươi có thấy phố xá đông người thế này mà chẳng ai dám xía vào không? Biết tại sao không? Vì người ta biết rõ thế lực của nhà họ Bạch chúng ta, còn ngươi, chẳng biết trời cao đất dày, đến một chút tự lượng sức mình cũng không có.”

Hắn cười khẩy.

Ta không chịu nổi bộ dạng ngạo mạn đó nên bước tới.

“Ồ, vậy nhà họ Bạch là thế lực lẫy lừng nào thế? Nói thử để ta nghe xem.”

Ta khoanh tay bước tới cạnh xe ngựa, nhìn hắn khinh thường.

Tiểu Tiểu lập tức theo sát bên ta, sẵn sàng bảo vệ.

“Ngươi là ai…” Hắn định mở miệng chửi, nhưng khi nhận ra ta, lập tức im bặt, chỉ là ánh mắt lại đầy vẻ chế giễu, “Tiểu thư nhà họ Vân à? Đừng có xen vào chuyện này. Nhà ngươi bây giờ chẳng còn như xưa, không được bệ hạ coi trọng. Còn nhà họ Bạch chúng ta là người thân cận của bệ hạ. Nếu xé to chuyện này ra thì chẳng tốt cho ai cả.”

Nghe lời hắn, ta không khỏi thở dài. Xem ra đã lâu rồi ta không ra mặt, nên bọn họ đã quên danh xưng “tiểu ma vương” của ta thời nhỏ.

Năm xưa vì mang danh hôn thê của hoàng tử tương lai, phải giữ thể diện cho hoàng gia và Tần Bá, ta đã kìm nén bản tính, làm một tiểu thư khuê các đoan trang suốt mấy năm, cho họ cái cớ coi thường.

Bình thường mẹ luôn bảo vệ ta ở khắp nơi, nên ta cũng không phải ra tay.

Nhưng hôm nay, ta sẽ bắt đầu với tên hầu này, cho bọn họ nhớ lại.

“Ta thấy hắn cũng vừa mắt, hôm nay nhất định phải dẫn hắn đi.”

Ta chỉ vào người đàn ông đang đánh nhau với đám hộ vệ.

Giữa lúc hỗn loạn, người áo đen liếc nhìn ta một cái, thân hình hơi lảo đảo, suýt bị một đao trúng người. May mà hắn kịp tỉnh táo lại, không bị thương.

Tên hầu định mở miệng tranh cãi với ta, nhưng ta chẳng còn hứng thú nữa.

Ta ra ngoài đã lỡ mất nhiều thời gian, không nhanh đến hiệu sách thì sợ cuốn thoại bản lại hết mất.

Ta nhặt roi ngựa dưới đất lên, quất thẳng vào tên hầu mấy cái.

Hắn lộ vẻ căm hận, xông tới định túm lấy ta.

“Dám động vào ta, ngươi nên nghĩ kỹ đi. Chỉ cần ta có mệnh hệ nào, mạng ngươi cũng không đủ đền. Ta không cần nhắc ngươi về cha, mẹ, anh trai, ông ngoại và bà ngoại của ta, phải không? Là con gái của Trấn Quốc Đại tướng quân, hôm nay ta dù có đánh chết ngươi ngay giữa phố, cũng sẽ không ai nhặt xác cho ngươi đâu.”

Tên hầu khựng lại, nhìn ta chằm chằm.

“Ngươi… ngươi còn biết đến vương pháp không?”

“Vương pháp?” Ta bật cười, “Ngươi không phải vừa nhắc tới vương pháp sao? Vậy ngươi hẳn biết rõ hơn ta vương pháp ở kinh thành là thế nào chứ?”

Hắn im lặng.

Ta tiếp tục cầm roi quất lên người hắn, lần này ánh mắt hắn lộ rõ vẻ sợ hãi, không dám cứng cỏi với ta nữa.

“Là lỗi của tiểu nhân, xin tiểu thư tha mạng. Người này muốn dẫn đi thì cứ dẫn đi.”

Hắn quỳ xuống nói, ra hiệu cho đám hộ vệ rời đi.

Khi thấy người đàn ông áo đen đã thoát thân, ta ném roi lên người tên hầu: “Cút đi.”

Hắn không nói một lời, cúi đầu nhặt roi rồi bỏ chạy.

Những tên hộ vệ cũng nhanh chóng theo sau.

Màn kịch qua đi, đám đông xung quanh cũng tản dần.

Ta liếc người đàn ông áo đen, thấy hắn vẫn đứng vững nên không để ý thêm, rồi dẫn Tiểu Tiểu bước nhanh về phía hiệu sách.

Nhưng ta vừa đi được vài bước, trước mặt đã có một bóng đen chắn đường.

“Không cần cảm ơn đâu.”

Ta không ngẩng đầu lên, vẫy tay rồi định vòng qua hắn mà đi.

Nhưng hắn lại chặn đường: “Không phải cô vừa nói ta là người của cô sao? Vậy dẫn ta đi đi.”

??!

Ta ngẩng lên định cất lời, nhưng khi nhìn thấy gương mặt hắn, ta khựng lại.

Người này… sao lại có vẻ hung dữ hơn cả anh trai ta?

Gương mặt hắn rất giống anh ta, cũng là nét cương nghị như được chạm khắc, lạnh lùng.

Nhưng cái lạnh của anh ta là sự lãnh đạm, thờ ơ, như thể chẳng bận tâm đến xung quanh.

Còn hắn lại toát lên một thứ sát khí nặng nề.

Nếu không xét đến vẻ ngoài lạnh lùng, dung mạo hắn so với anh ta còn đẹp hơn nhiều.

Nếu hắn sống ở kinh thành, thì danh hiệu “mỹ nam lạnh lùng nhất kinh đô” của anh ta có lẽ phải nhường lại rồi.

Nhận ra ánh mắt hắn cứ nhìn chăm chăm vào ta, ta nhớ đến lời vừa rồi, sợ hắn hiểu lầm rằng ta muốn hắn lấy thân báo đáp, liền giải thích.

“Ta cứu ngươi chỉ là tiện tay, không cần để tâm. Đi đâu thì cứ đi thôi.”

Hắn không đáp.

Hắn đưa tay vào áo lấy ra một vật, giơ ra trước mặt ta.

Ta nhìn xuống, không khỏi ngạc nhiên.

Đây không phải là miếng ngọc bội mà cha ta yêu thích nhất sao? Ông đã lâu không đeo, ta còn tưởng đã làm mất, sao nó lại nằm trong tay hắn?

“Ngươi là ai?”

Ta ngước lên hỏi.

Đôi mắt sắc bén của hắn chạm vào ánh mắt ta, làm ta ngây người.

Đôi mắt này… sao lại quen thuộc đến vậy?

“Cô không nhớ ta sao?”

Hắn nhíu mày hỏi.

Ta lục lại ký ức trong đầu nhưng không nghĩ ra, bèn lắc đầu.

Thần sắc hắn đanh lại, vẻ mặt như khó mà diễn tả.

Đột nhiên, hắn cúi đầu, che miệng ho khan, mỗi tiếng ho càng lúc càng nặng nề, như thể tim gan phổi đều sắp bị ho ra ngoài.
 
Tân Hoàng Từ Hôn? Đa Ta Ngài
Chương 11


“Ngươi ổn không đấy?”

Thấy trong tay hắn có ngọc bội của cha ta, hẳn là cố nhân của cha, nên ta quan tâm hỏi.

“Không sao, phiền cô dẫn ta gặp lệnh tôn.”

Nghĩ đến cuốn thoại bản chưa kịp mua, ta nhìn người trước mặt – trông như sắp không qua khỏi – rồi quyết định đưa hắn về nhà trước. Trên đường về, hắn cứ cúi thấp đầu, cố ý tránh những chỗ đông người, có vẻ không muốn ai thấy mặt.

Nhớ đến lai lịch không rõ của hắn, để an toàn, ta không dẫn hắn trực tiếp đến gặp cha. Trước hết, ta để Tiểu Tiểu mang ngọc bội cho cha xem, rồi cùng hắn ngồi đợi ở chính sảnh.

Không ngờ cha ta lại đến rất nhanh.

Thân pháp còn nhanh hơn lúc bị mẹ đuổi đi.

“Tần Nghị, cuối cùng cậu cũng đến.”

Cha lướt đến trước mặt hắn, nhưng khi thấy sắc mặt hắn liền kêu lên: “Cậu bị thương à?”

Tần Nghị?

Người này chính là Trấn Bắc Vương Tần Nghị sao?

Trong lúc ta vẫn còn bàng hoàng, hắn đã được cha đưa về phòng khách.

Cha gọi Tiểu Tiểu đến xem vết thương cho hắn.

“Người này đúng là giỏi chịu đựng. Vết thương ở bụng sâu thế này, lại còn nhiễm độc, vậy mà vừa rồi vẫn còn sức đánh nhau với mấy tên đại hán. Nếu là người khác, sớm đã ngất đi vì độc phát tác. Thật là ý chí kiên cường.”

Sau khi khám xong, Tiểu Tiểu nói, giọng còn pha chút kính nể.

Ta tò mò, muốn xem vết thương ra sao, liền ghé đầu vào.

Nhưng chưa kịp nhìn qua màn giường, đã bị cha ta vỗ một cái đẩy ra.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, chuyện này đâu phải thứ một cô gái có thể xem?” Cha ta nhíu mày nói.

“Tiểu Tiểu còn nhỏ hơn con, cũng là nữ nhi, tại sao nó được xem mà con thì không?”

Bị đẩy ra bất ngờ, ta cảm thấy ấm ức.

“Con gái nhà người ta cũng thế, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiểu Tiểu. Cha bắt nó xem cho đàn ông, còn gì danh dự nữa?”

Cha ta định nói thêm, nhưng nghe lời ta, ông có phần bối rối, quay qua Tiểu Tiểu: “Ta cũng chẳng còn cách nào khác, bên ngoài không ai đáng tin, mà tình trạng cậu ấy thì đặc biệt, chỉ còn cách này thôi.”

“Tiểu thư không phải lo. Tiểu Tiểu từ năm năm tuổi đã học xem bệnh, thân thể nào mà chẳng gặp qua, trong mắt ta, ai cũng chỉ là đống thịt, người hay heo cũng chẳng khác gì.”

Tiểu Tiểu quay lại nhìn ta, nói.

Ánh mắt vẫn lạnh nhạt như thường, không chút gợn sóng, thậm chí còn lãnh đạm hơn anh trai ta.

Lúc này ta mới yên tâm.

Nhưng... heo?

Nhớ lại những miếng thịt lợn đỏ trắng lẫn lộn ở quầy thịt, ta lập tức từ bỏ ý định xem vết thương.

“Cũng không nhất thiết phải xem cậu ấy như heo đâu.”

Cha ta nghẹn lời, rồi quay qua Tiểu Tiểu: “Cô chữa được độc này không?”

Tiểu Tiểu gật đầu.

Cha ta nhíu mày nãy giờ mới thả lỏng ra được.

“Nếu cần gì cứ nói với ta, ta sẽ sai người đi làm.”

Nói rồi, ông đẩy ta ra ngoài, đóng cửa lại.

Ta hít sâu một hơi nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt.

Ta biết cha vì muốn tốt cho ta, nhưng lần này đúng là ta có hơi sơ suất. Dù không đau lắm, nhưng lòng ta thì buồn.

Ta quyết định rồi, chiếc dây thắt lưng ta vừa làm cho cha hôm qua, sẽ không cho ông nữa!

Đến giờ cơm tối, ta vẫn còn giận.

Nhưng khi thấy cha chuẩn bị cả bàn thức ăn ta thích, lại dịu dàng dỗ dành, ta chẳng còn lòng dạ nào giận nữa.

“Khanh nhi, trước đây con từng cứu Tần Nghị sao?”

Đang ăn, cha ta đột nhiên hỏi.

“Chưa từng. Nếu có, thì chỉ là hôm nay tiện tay giúp thôi, chứ trước giờ chắc chắn là không.”

Ta bối rối đáp, không hiểu sao cha ta lại hỏi như vậy.

Trước giờ ta chưa từng gặp Tần Nghị, sao có thể cứu hắn được?

“Có khi nào là con quên không? Có lẽ khi còn nhỏ, con đã cứu hắn, Tần Nghị nói ân nhân cứu mạng hắn chính là con. Lúc đó chỉ nhớ gương mặt, không biết thân phận, hôm nay thấy con giúp, lại xưng là con gái ta, thì mới nhận ra.”

Ta lắc đầu, vẫn không nhớ gì.

“Hắn nói chuyện xảy ra ở biên cương. Ta đoán là lúc con mười tuổi. Khi ấy ta bị trọng thương, tưởng như không qua khỏi, mẹ con dẫn anh trai và con đến thăm. Tình hình lúc đó rất rối ren, không ai để ý đến con. Có phải lúc đó con đã tự mình chạy đi và cứu người không?”

Mười tuổi? Biên cương?

Ta đặt đũa xuống, suy nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra.

Lúc đó quân y đều bảo cha ta không thể qua khỏi. Ta không tin, nhớ ra từng đọc trong sách về một loại thảo dược có thể cứu người từ cõi chết, liền một mình đi lên núi tìm.

Lo sợ mẹ sẽ không cho đi, nên ta chẳng nói với ai.

Lên đến núi, ta thấy một người đầy máu nằm dưới một gốc cây, trời đang mưa lớn. Dù rất sợ, nhưng nghĩ rằng giúp người sẽ tích đức cho cha, ta kéo hắn vào một cái hang.

Khi định rời đi, ta nghe tiếng nhóm người mặc đồ đen, bịt mặt, tay cầm đao tìm kiếm ngoài cửa hang.

Ta biết họ không có ý tốt, liền dùng cỏ che cửa hang lại.

Không ngờ bọn họ tìm suốt đêm, ta và người bị thương bị mắc kẹt cả đêm trong đó. Hắn lên cơn sốt cao, ta sợ hắn chết bên cạnh mình, lo lắng suốt đêm không ngủ được.

Đến khi trời sáng, hắn tỉnh lại, hỏi tên ta.

Sợ hắn là người xấu, ta nói một cái tên khác, không tiết lộ tên thật.

Hắn nói tên mình, bảo rằng nếu sau này có chuyện gì thì tìm hắn giúp đỡ.

Ôi! Giờ thì ta nhớ ra rồi, hóa ra là hắn, lúc đó hắn tự giới thiệu tên Tần Nghị. Nhưng ta chẳng để ý, nên không nhớ.

Lúc ấy, mặt hắn cũng đầy máu.

Sau khi ta giúp hắn báo hiệu cho thuộc hạ, liền vội vàng chạy về doanh trại, vừa đi vừa sợ thót tim, nghĩ mình đã thoát chết.
 
Tân Hoàng Từ Hôn? Đa Ta Ngài
Chương 12


“Dường như... đúng là có chuyện này.”

Ta hơi áy náy, khẽ nhìn sang mẹ.

Hồi đó, mẹ vẫn luôn ở trong trướng chăm sóc cha, còn ta thì ở một mình, mẹ không hề biết ta đã lẻn ra ngoài cả đêm. Khi ấy, ta cũng không dám nói cho mẹ biết. Nếu bà biết ta tự đẩy mình vào tình huống nguy hiểm như vậy, có lẽ bà sẽ vặn đứt tai ta mất.

Thấy sắc mặt mẹ bắt đầu trầm xuống, ta liền vội vàng nhào vào lòng bà, nũng nịu: “Mẹ, đừng giận mà. Mọi chuyện qua rồi, con cũng không sao cả. Sau lần đó, con đã cẩn thận hơn nhiều, không còn hành động hấp tấp nữa. Xem như tai họa lại giúp con trưởng thành hơn. Hơn nữa, giờ con cũng đã lớn, học võ với cha được mấy năm, có cả cha mẹ bảo vệ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa đâu.”

Mẹ cúi xuống nhìn ta, không nổi giận, nhưng mắt lại đỏ hoe.

“Là mẹ không tốt, đã dẫn con theo nhưng không chăm sóc kỹ. Nếu khi đó con có mệnh hệ gì, cả đời này mẹ sao chịu nổi...”

Mẹ vừa khóc, cả nhà ta ai nấy đều giật mình.

Ngay cả khi cha suýt mất mạng năm ấy, mẹ vẫn kiên cường, chưa từng khóc trước mặt chúng ta.

Chúng ta liền thay phiên nhau dỗ dành mẹ.

Thậm chí, anh trai vốn kiệm lời cũng hiếm hoi nói vài câu mềm mỏng an ủi mẹ.

Mãi sau, mẹ mới ngừng khóc.

Nhưng vừa ngừng khóc, bà đã vặn tai ta, nhưng không mạnh, “Thật sự đã biết rút kinh nghiệm chưa?”

“Thật mà, còn thật hơn cả vàng!”

Ta giơ tay thề.

“Giờ cho dù con có chút bản lĩnh, nhưng cái kiểu võ vẽ của con gặp cao thủ chẳng ăn thua gì. Sau này có chuyện gì thì đừng tự mình ra mặt, cứ để anh trai và cha con lo, nghe rõ chưa?”

“Rõ, rõ rồi ạ.”

Ta liên tục gật đầu, mẹ mới buông tha.

“Còn Tần Nghị đâu?”

Ta xoa xoa tai, bắt đầu tìm tên đầu sỏ gây ra chuyện này. Tính ra, ta cứu hắn hai lần, vậy mà còn làm ta khổ sở.

“Đi rồi.”

Cha thở dài nói.

“Đi rồi? Vết thương của hắn chẳng phải rất nặng sao?”

Ta ngạc nhiên hỏi.

“Chuyện cần nói đã nói xong, hắn sợ liên lụy chúng ta, vừa tỉnh dậy đã bảo thuộc hạ đến đón đi. Độc trong người hắn đã được Tiểu Tiểu giải, vết thương ở bụng cũng được băng bó, chỉ cần dưỡng thương tốt thì không sao.”

“Tiểu Tiểu giải độc và băng bó cho hắn à?”

Anh trai ta bỗng lên tiếng hỏi.

Cha ta gật đầu, không hiểu có gì lạ.

Sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống.

Nhìn biểu cảm đó, ta chợt nhớ Tiểu Tiểu từng nói anh ta có ân với cô, nên cô tình nguyện ở lại bảo vệ ta để báo ân.

Hồi đó ta còn chẳng tin, vì anh ta vốn lạnh lùng, không hay xen vào chuyện người khác, lại không thích tiếp xúc với nữ nhi, ta thật không nghĩ anh ta lại có ân tình gì với Tiểu Tiểu.

Nhưng giờ nhìn anh ta như vậy, ta dường như đã đoán ra được chút gì đó.

Có lẽ cuối cùng cây sắt nghìn năm cũng nở hoa rồi!

Trong đầu ta bỗng hiện lên khuôn mặt lạnh lùng hơn cả anh ta của Tiểu Tiểu.

Chậc, con đường tình cảm của anh trai ta xem ra còn dài lắm.

Thấy anh hỏi một câu rồi im lặng, cha ta không để ý thêm, chuyển sang chủ đề khác.

“Phu nhân, nếu mấy ngày tới không có chuyện gì, thì chuẩn bị trữ thêm lương thực đi.”

Cha lo lắng nhìn mẹ nói.

“Có chuyện gì sao?”

Mẹ lập tức ngồi thẳng dậy hỏi.

“Tần Nghị báo cho ta một tin. Trên đường từ biên cương về kinh, hắn đã gặp rất nhiều dân tị nạn. Sau khi hỏi thăm mới biết có nhiều nơi bị hạn hán, quan lại địa phương che giấu, đến giờ nhiều người trong kinh vẫn chưa hay biết gì.”

Nói rồi cha ta quay sang anh trai, “Con có quen nhiều người tài, Tần Nghị nói phía nam có một thành nhỏ có dấu hiệu bùng phát dịch bệnh. Vì số người nhiễm không nhiều nên hắn không chắc chắn, con đang ở nhà không có việc gì, đi điều tra xem sao.”

Anh trai ta suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Con sẽ đưa Tiểu Tiểu đi cùng. Cô ấy học từ Quỷ Y, tinh thông cả y dược lẫn độc thuật.”

“Con định đưa cô ấy đi, thế còn em gái con ai bảo vệ? Chẳng phải con đã để cô ấy bảo vệ em con rồi sao?”

Cha ta không đồng ý.

“Tần Nghị bị thương có liên quan đến Tần Bá. Hắn đã ra tay với Tần Nghị, mà với mối quan hệ giữa nhà ta và Tần Nghị, sắp tới chắc chắn sẽ không yên ổn. Khánh nhi nếu chỉ ra ngoài chơi thì tạm thời cứ ở nhà, như vậy sẽ an toàn hơn.”

Ta...

Anh trai, anh đúng là anh trai ruột của ta!

Có người trong lòng rồi là quên cả em gái luôn!

Cha định nói gì nữa, nhưng ta vội ngắt lời.

“Không ra ngoài thì thôi, con ra ngoài cũng chỉ để mua thoại bản, sai người mua hộ cũng được. Chữa bệnh quan trọng hơn, nếu dịch bệnh bùng phát thật, thì sự việc này rất nghiêm trọng.”

Nói đùa à, anh ta hiếm lắm mới có hứng thú với ai, ta chỉ mong cho hai người thêm cơ hội.

Ta thực sự muốn xem một người lạnh lùng như anh ta sẽ đối xử thế nào với người mình thích.

Ta không thừa nhận là mình muốn xem anh ta, người tính toán kỹ lưỡng mọi việc, sẽ vấp ngã như thế nào trước Tiểu Tiểu.

Cha ta thấy vậy cũng không ép nữa.

Nhưng ta ngày càng không hiểu rõ mối quan hệ giữa Tần Nghị và nhà mình là thế nào. Tại sao cha ta tin bất cứ điều gì hắn nói, ngay cả anh trai ta cũng không nghi ngờ gì.

Nghĩ thế, ta liền hỏi.

“Tần Nghị là ân nhân cứu mạng của ta.”

Cha ta chậm rãi nói từng chữ.

Ta sững người.

“Sao con không biết chuyện này?”

Ta ngạc nhiên hỏi, liếc thấy cả mẹ và anh trai đều không tỏ vẻ ngạc nhiên gì.

“Mọi người đều biết? Chỉ giấu mình con thôi sao.”

Ta cảm thấy trái tim mình hôm nay bị tổn thương ghê gớm.

“Khi đó con còn nhỏ, tính cách chưa ổn định, mà tiên hoàng thì rất kiêng kỵ việc các võ tướng có liên hệ với hoàng thất. Nên chuyện Tần Nghị cứu ta không được công khai, chỉ có một số ít người biết. Cũng vì sợ con mồm miệng nhanh nhảu, nên không kể cho con. Dù sao nhà ta cũng không mong chờ con báo đáp gì cho hắn.”

Miệng nhanh nhảu? Không mong con báo đáp gì?

Nghe cha ta miêu tả về ta hồi nhỏ, ta càng chắc chắn, đây đúng là cha ruột!

Nói xong, cha có chút ngại ngùng, “Không ngờ cuối cùng ân cứu mạng của ta lại do con trả, mà con còn cứu hắn tới hai lần, ta đúng là đã đánh giá thấp con rồi.”
 
Tân Hoàng Từ Hôn? Đa Ta Ngài
Chương 13


"Ta... dịch bệnh có thể chưa rõ, nhưng hạn hán thì chắc chắn là thật rồi."

Mẹ ta vừa mua thêm một lượng lớn lương thực, mà chỉ vài ngày sau, trong kinh đã ngập tràn dân tị nạn, việc hạn hán lập tức trở thành chuyện ai ai cũng biết.

Chiều hôm ấy, mẹ ta ngồi trong sân, cẩn thận tính toán sổ sách. Ta ngồi bên cạnh giúp bà xử lý vài việc lặt vặt.

Lúc ấy, quản gia dẫn một người lạ vào sân.

“Lưu chưởng quỹ, có việc gì sao?”

Mẹ ta lên tiếng, giọng điệu quen thuộc, dường như bà khá quen thân với người này.

“Thưa phu nhân, hôm nay Bạch Tâm Nhụy đến tiệm cầm đồ của ta, muốn bán toàn bộ cửa hàng của bà ta, còn hỏi khi nào có thể hoàn tất, có vẻ bà ấy cần tiền gấp.”

“Ồ?” Mẹ ta nghĩ một lúc, nhếch môi cười, “Cửa tiệm của bà ta bị ta chèn ép, thua lỗ triền miên. Chắc nghe tin hạn hán, muốn bán tháo tài sản đổi thành lương thực để kiếm chút lời đây mà.”

“Nếu không phải lúc đầu ta thấy ông làm việc tốt, giao luôn cả cửa tiệm cho ông quản lý, ta cũng chẳng thường ghé qua. Có lẽ Bạch Tâm Nhụy không biết cửa hàng này thuộc ta, nên mới vô tình tiết lộ tin tức như vậy.”

Mẹ ta đặt bút xuống, tâm trạng khá vui vẻ.

“Phu nhân, vậy bây giờ ta nên làm gì?”

“Khi đề cập đến việc bán tài sản, Bạch Tâm Nhụy còn dặn đi dặn lại rằng sau này bà ta sẽ chuộc lại, mong rằng ta không bán cho ai khác,” Lưu chưởng quỹ tỏ vẻ khó xử.

“Bà ta nói không bán cho ai thì ta sẽ không bán chắc? Giờ người cần tiền là bà ta, ông chỉ cần nói là sẽ thu mua hết, nhưng cũng không có nhiều tiền mặt, cứ mặc sức ép giá xuống thấp nhất. Còn chuyện không bán cho người khác ấy hả, có lợi sao ta không nhận?”

“Tin tức hạn hán đã lan rộng trong kinh, ai có tiền rảnh cũng sẽ nghĩ đến tích trữ lương thực. Tiệm cầm đồ khác cũng chẳng mấy ai có sẵn tiền để thu mua toàn bộ tài sản của bà ta, mà có chăng, người ta cũng sẽ ưu tiên tích lương thực hơn.”

“Đừng e ngại bà ta, cứ mạnh mẽ lên. Nếu bà ta muốn bán thì mua, không bán thì cứ để bà ta tìm nơi khác. Cuối cùng, bà ta nhất định phải quay lại thôi.”

Mẹ ta bình thản phân tích.

Lưu chưởng quỹ nghe xong, mắt sáng lên, nhận lệnh rồi hớn hở rời đi.

Khi ông ấy rời khỏi, mẹ ta liền gọi quản gia vào.

“Vài hôm trước, ta đã mua lương thực từ mấy thương gia. Giờ ông hãy quay lại gặp họ, nói là ta đã ép giá quá thấp, khiến họ chịu thiệt, nên từ nay ta sẽ mua với giá gấp ba. Hãy yêu cầu họ giữ phần lớn lương thực trong kho cho ta.”

“Thêm nữa, dặn họ nếu Bạch Tâm Nhụy đến mua lương thực, cũng phải bán với giá gấp ba lần. Nếu thành công, sau này mỗi lượng lương thực ta mua, họ sẽ được hưởng thêm một phần lợi.”

Giao phó xong xuôi, quản gia liền lui ra.

Trong sân chỉ còn lại ta và mẹ, ta nhìn bà rồi hỏi, “Tổn hại địch một ngàn, mình cũng mất tám trăm. Mẹ, hao tổn sức lực thế này liệu có đáng không? Cuối cùng bà ta vẫn mua được lương thực, lại kiếm lời, mà người tổn thất nhiều tiền vẫn là mẹ.”

Nghe ta nói, mẹ ta bật cười, khẽ gõ vào trán ta.

“Con ngây thơ quá.”

“Số tiền này với mẹ chẳng đáng bao nhiêu, nhưng với Bạch Tâm Nhụy, đó là từng đồng mà bà ta dùng để cứu mạng mình. Mất đi tài sản mà chẳng còn tiền mua lương thực, gia đình bà ta rồi sẽ nghèo đến chỉ còn bốn bức tường trống.”

“Còn chuyện kiếm lại vốn? Bà ta chẳng có cơ hội đâu! Lần này, ta sẽ khiến bà ta bại đến thê thảm.”

Mẹ ta quả quyết.

Bà quả thực có con mắt tinh tường khi kinh doanh, chẳng bao giờ làm gì mà không nắm chắc phần thắng. Nghe bà nói vậy, ta an tâm hơn, quyết định chờ xem bà xử lý Bạch Tâm Nhụy thế nào.

Nửa tháng sau, hạn hán trở nên tồi tệ hơn.

Cổng thành đông nghịt người tị nạn, trong thành thì chật kín.

Tần Bách không thể làm ngơ được nữa.

Thượng thư Bộ Hộ đích thân đến cầu xin mẫu thân cho mượn tiền.

“Bạch Tâm Nhụy đã quyên góp xây hành cung, chưa dùng đến, số tiền đó có thể tạm thời dùng để cứu trợ cũng được. Huống hồ, thời Tiên đế chiến tranh ít, thiên tai cũng hiếm, tranh giành ngôi vị chẳng bao nhiêu, dân chúng mỗi năm đều nộp thuế, quốc khố chẳng lẽ đến chút tiền cứu trợ cũng không có?”

“Thiếu tiền thật sao? Ta nghi ngờ có kẻ đã ăn chặn rồi.”

Nghe đến chữ ‘ăn chặn’, mặt thượng thư Bộ Hộ lập tức biến sắc, không giữ được phong thái, ông ta bỏ đi thẳng.

Tất nhiên, mẹ ta không cho mượn tiền.

“Mẹ, nếu Bộ Hộ thực sự không có tiền, chúng ta không giúp họ sao?”

Ta hỏi.

“Tất nhiên là không rồi. Cố ngoại của con được tôn là đại thương gia Giang Nam không chỉ vì ông ấy giàu có mà còn vì lòng nhân ái. Gia huấn của chúng ta là: ‘Khi giàu thì giúp người, khi nghèo thì giữ mình.’ Thời Tiên đế, ông ấy từng quyên góp nhiều cho các trận hạn hán và lũ lụt, nhận lại bao ân tình. Những người ông từng giúp đỡ, sau này lại giúp đỡ ông, tài sản càng ngày càng nhiều.”

“Ngay cả ngoại tổ mẫu con cũng thường nhắc nhở ta về gia huấn này. Bà xem đó là kim chỉ nam, ta cũng ghi lòng tạc dạ.”

“Nhưng lần này, ta sẽ không trao tiền cho Bộ Hộ, không trao cho Tần Bách, vì cuối cùng không biết nó sẽ chảy vào túi ai. Ta sẽ trao cho Tần Nghị.”

“Tần Nghị sao?”

“Sắp tới, quan viên sẽ dâng sớ, yêu cầu Tần Bách chọn người đi cứu trợ. Nếu hắn không có tiền, chắc chắn sẽ giao việc khó khăn nhất cho kẻ mà hắn kiêng dè nhất. Lúc đó, ta sẽ trao tiền cho Tần Nghị, khỏi phải chạy đôn chạy đáo mua lương thực, tiết kiệm được bao công sức.”

Mẹ ta xoa trán nói.

Trước đó, ta nghe Tần Nghị vào cung gặp thánh thượng, sau đó bị Tần Bách giữ lại.

Ta đã lo lắng không biết hắn sẽ làm sao để thoát thân, ai ngờ cơ hội lại là như thế này.
 
Tân Hoàng Từ Hôn? Đa Ta Ngài
Chương 14


Gần đây, mọi người trong nhà ai nấy đều rất bận rộn.

Cha gần như ở lì trong thư phòng, đến cả ăn cũng không ra ngoài.

Mẹ thì bận rộn với việc kinh doanh và mua lương thực, ngày nào cũng đi ra đi vào tất bật. Anh trai vẫn còn ở miền Nam, đang điều tra chuyện dịch bệnh.

Chỉ có ta là rảnh rỗi, ngoài việc thỉnh thoảng giúp mẹ lo liệu mấy việc vặt ở cửa hàng, cũng chẳng còn việc gì khác.

Nghĩ ngợi nhiều, ban đêm ta khó ngủ, đành khoác thêm áo rồi đi dạo trong vườn để thư giãn.

Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy một bóng đen lẻn qua tường. Ta vội đuổi theo.

Thấy hắn sắp ra khỏi phủ, ta nhặt một viên đá trên mặt đất ném về phía hắn.

“Đứng lại!”

Ta lớn tiếng quát.

Hắn nhanh nhẹn né sang một bên, tránh được viên đá của ta. Nhưng đến góc tường thì dừng lại, không trèo qua tường ra ngoài.

“Ngươi là tên trộm cỏn con nào...”

Ta còn đang mắng thì kẻ mặc đồ đen phía trước đã quay người lại, kéo hạ khăn che mặt.

Dưới ánh trăng, ta nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Là Tần Nghị.

Ta lập tức nghẹn lời, không mắng được nữa.

Hắn lạnh lùng nhìn ta, đôi mắt sắc lạnh thật đáng sợ.

“Ngươi không phải đang ở hoàng cung sao? Sao lại nửa đêm có mặt ở nhà ta?”

Ta kinh ngạc hỏi.

“Ta đến để bàn chuyện với lệnh tôn.”

Ngẫm lại, hướng đi của hắn quả thật là về phía thư phòng của cha ta.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên có chút ngượng ngập.

“Ồ, vậy không sao, ngươi đi đi.” Ta chỉ tay về phía bức tường, nói.

Nhưng hắn không động đậy.

“Ngươi còn việc gì sao?” Ta cúi đầu, lí nhí hỏi.

Ánh mắt sắc bén của hắn như chứa đầy gai nhọn, khiến ta không dám nhìn thẳng. Ánh mắt ta vô thức lướt quanh, rồi bỗng thấy một chiếc khăn tay quen thuộc lộ ra từ ống tay áo của Tần Nghị.

“Đó là gì vậy?”

Ta tiến thêm hai bước, kéo chiếc khăn ra khỏi tay áo hắn.

Tần Nghị đưa tay ra định ngăn lại, nhưng đã muộn.

Nhìn vào chiếc khăn thêu hình đám mây, ta ngạc nhiên hỏi: “Ngươi... ngươi cất giữ khăn của ta?”

Vật dụng riêng của nữ nhi mà để người ngoài giữ, lòng ta cảm thấy bực bội, mạnh dạn ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn.

Lần này, ánh mắt hắn dường như thoáng qua chút bối rối, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, bình thản nói: “Đây là khăn tay của ngươi, nhưng không phải ta tự ý giữ, mà là ngươi đã đưa cho ta.”

“Không thể nào!”

Sao ta lại đưa vật riêng tư như vậy cho người ngoài?

“Năm năm trước, ngươi đã dùng nó để giúp ta hạ nhiệt khi chúng ta ở trong hang động. Khi ngươi vội vã rời đi, đã để quên nó lại.”

Năm năm trước?

Ta giơ khăn lên dưới ánh trăng, ngắm kỹ hơn. Đúng thật, loại vải này không phải là của hiện tại, và khăn cũng có chút ngả vàng, rõ ràng là vật đã có từ nhiều năm trước.

“Nhưng... nhưng ngươi cũng không nên mang theo bên mình, nếu để người ngoài thấy được, thanh danh của ta sẽ ra sao?”

Dù rằng trên khăn chỉ có thêu một đám mây bình thường, nếu có người nhặt được cũng chẳng mấy ai nghĩ đến ta.

Chỉ là nghĩ đến việc khi nhỏ đã cứu hắn thì bị hắn dọa, lớn lên cứu hắn lần nữa lại bị ánh mắt lạnh lùng kia dọa cho hoảng, trong lòng ta cảm thấy có chút ấm ức.

“Là lỗi của ta.”

Hả?

Hắn nhận lỗi một cách nhanh gọn đến mức ta không kịp trở tay.

Khuôn mặt hắn lạnh lùng như vậy, hẳn là người cứng rắn, ta không ngờ hắn lại chịu nhận lỗi nhanh đến thế, khiến ta không còn lý do để nổi giận.

“Nếu không có việc gì nữa, ngươi đi đi, ta sẽ giữ lại khăn tay này. Không tiễn.” Ta xoay người định quay vào nhà.

“Đợi đã.”

Hắn gọi ta lại.

Ta không quay đầu, hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

“Chiếc khăn này đã theo ta suốt năm năm qua, trong lòng ta xem nó như bùa hộ mệnh.”

Ta im lặng, mặc hắn nói gì thì nói, dù sao ta cũng không định trả lại.

“Bệ hạ đã giao cho ta nhiệm vụ cứu trợ nạn dân, sáng mai ta phải khởi hành rồi.”

Đi thì đi, có gì liên quan đến ta chứ?

“Lần này đi hiểm nguy khó lường, ta không biết mình có thể sống sót trở về hay không.”

Đêm hôm nói chuyện sống chết làm gì chứ? Ngọn gió lạnh về đêm thổi qua, ta kéo chặt áo khoác.

“Nếu như lần này ta không qua khỏi, trước lúc lâm chung, có lẽ ta sẽ nghĩ rằng do ta không còn giữ chiếc khăn này.”

Được rồi, được rồi, trả lại cho ngươi! Ta quay người lại, nhét chiếc khăn vào tay hắn, rồi nhanh chóng chạy vào trong nhà.

Vừa đóng cửa, ta vẫn cảm giác như có một luồng gió lạnh thổi sau lưng.

Chỉ là cái khăn thôi mà, tự dưng lôi chuyện sống chết ra nói!

Người này đúng thật là một Diêm Vương sống.

Ba ngày sau, Tần Nghị đến vùng chịu ảnh hưởng nặng nề nhất của nạn hạn hán.

Trước khi đến nơi, hắn đã bảo thuộc hạ đến các thành có phần dư dả lương thực mở kho, vận chuyển ngũ cốc tới, tạm thời giải quyết nạn đói trong vài ngày.

Sau đó, bạc từ mẹ ta cũng như hoa tuyết được chuyển đến tay thuộc hạ của hắn.

Họ dùng danh nghĩa quan phủ để mua lương thực khắp nơi, các cửa hàng không dám tăng giá, nên nhanh chóng thu mua được số lượng lớn ngũ cốc chuyển đến vùng thiên tai.

Phần còn lại được phân phát cho dân chúng, giúp họ duy trì cuộc sống.

Một tháng sau, tình hình tại các châu huyện đó dần được kiểm soát.

Ta và mẹ cũng đã phát cháo ở cổng thành suốt một tháng trời.

Số dân chạy nạn ngoài thành từ đông đúc chật kín giờ chỉ còn lại vài chục người.

Phần lớn họ, nếu có thể sống tiếp, đều không muốn rời bỏ quê hương.

Vì vậy, khi Tần Nghị đã kiểm soát được tình hình, hầu hết đều chọn quay về quê nhà.

Những ai muốn trở về, mẹ ta đã giúp mỗi người mười lượng bạc, đủ để họ sống sót cho đến khi về nhà.

Ban đầu mẹ không muốn cho ta đi cùng, nhưng ta không đành lòng nhìn bà mệt mỏi vất vả, còn ta thì chỉ nằm nhà ăn uống.

Sau vài lần nài nỉ, bà cũng thuận theo ý ta.

Chuyện bị Tần Bá ám sát gì đó, bọn ta đã chẳng còn bận tâm nữa.

Nếu hắn thật sự dám ra tay với mẹ con ta trong hoàn cảnh này, thì đúng là hôn quân rồi.

Hơn nữa, trong bóng tối luôn có nhiều nhân sĩ giang hồ bảo vệ, nên mẹ con ta không còn bận tâm, chỉ lo làm sao nấu đủ cháo, lượng lương thực còn lại có đủ không.

Đến khi số dân chạy nạn rời khỏi kinh thành hết, cũng đã qua nửa tháng.

Kinh thành dần khôi phục sự yên bình, ta cũng hiểu được cách mẹ ta hạ bệ Bạch Tâm Nhu.

Quả nhiên đúng như dự đoán của mẹ, Bạch Tâm Nhu đã dùng toàn bộ cửa hàng của mình để đổi lấy lượng lớn bạc, rồi mua về ngũ cốc.

Bà ta cứ chờ giá ngũ cốc tăng cao nhất rồi sẽ bán ra.

Khi giá lương thực tăng gấp năm lần, mẹ ta mới ra tay.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back