Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tân Di - Bắc Qua

Tân Di - Bắc Qua
Chương 90: Ngoại truyện 4: Món hầm trăm năm 1



“Tiểu Chu à, A Hạo đi nơi khác học vẫn chưa về sao?”

Mẹ Trình Hạo lại gọi cho tôi.

Tôi kiên nhẫn an ủi mấy câu, cuối cùng bị bà ấy hỏi đến sắp sụp đổ: “Dì à, có khách đến, con bận chút việc.”

Cúp điện thoại, tôi nhìn vào cửa hàng vắng vẻ có chút bần thần.

Tôi có thể nghe thấy những âm thanh sống động từ con phố bên cạnh.

“Món hầm trăm năm, thiên hạ nhất tuyệt.”

................

Tôi tên là Chu Yến, sau khi tốt nghiệp đại học, tình hình việc làm khá khó khăn, tôi và bạn trai Trình Hạo có ý định khởi nghiệp bằng cách tự mở một cửa hàng.

Sau khi lựa chọn, vạy tiền khắp nơi, cuối cùng mở được một quán hầm nhỏ, ở đường số 1 Thiên Kiều, nơi có giá đất đai khá cao.

Vì có đi học qua, nên món hầm của chúng tôi có mùi vị khá ngon, vừa khai trương kinh doanh rất được.

Mặc dù dần dần không có nhiều người, nhưng chúng tôi đã có được những người khách quen.

Thu nhập của chúng tôi khá ổn định, ban đầu tôi và Trình Hạo dự định tiết kiệm một ít tiền để sang năm kết hôn.

Cho đến một tháng trước, những ngày bình yên đã bị phá vỡ.

Có một cửa hàng thịt hầm mới mở ở con phố bên cạnh, danh xưng là món hầm trăm năm, nồi nước hầm đã được nấu hàng trăm năm không ngừng.

Họ vừa khai trương, việc làm ăn rất náo nhiệt.

Ngay cả những khách hàng quen của tôi cũng bị cướp đi.

Tôi và Trình Hạo cũng giả làm khách qua thử, hương vị này, cả người đều kinh ngạc.

Hương vị của món hầm của cửa hàng ông ta rất đặc biệt, rất thơm, ăn xong có thể nhớ mùi vị cả đêm.

Chúng tôi đến đó ăn 3 ngày liền, một đêm của 3 ngày sau, Trình Hạo đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.

“Không ổn, chúng ta bị nghiện rồi.” Anh ấy vội vã gọi tôi: “Anh muốn báo cảnh sát, chắc chắn có hàng cấm trong món hầm của cửa hàng bọn họ.”

Để tăng mùi thơm của món ăn, một số người kinh doanh sẽ thêm một ít thuốc phiện để làm gia vị, điều này là bất hợp pháp.

Trình Hạo cảm thấy chỉ cần có bằng chứng họ sử dụng chất cấm, cửa hàng đó liền đóng cửa, cửa hàng của chúng tôi cũng có thể hoạt động trở lại.

Tôi ôm anh ấy: “Cảnh sát có thể xử lý chuyện này mà không cần bằng chứng không?”

Trình Hạo bình tĩnh nói: “Em nói đúng, anh phải đi tìm bằng chứng....”

Lúc đó đã là nửa đêm, hầu hết các cửa hàng kinh doanh trên 2 con phố đều đã đóng cửa.

Chúng tôi không có kinh doanh, thậm chí còn đóng cửa sớm.

Trình Hạo đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đứng dậy mặc quần áo.

“Anh phải đi xem cửa hàng của ông ta, thùng rác ở cửa, còn có nhà bếp, chắc chắn sẽ tìm được manh mối.”

Tôi sợ hãi: “Anh đừng nông nổi.”

Anh ấy bị tai nạn ở chân phải trong một vụ tai nạn ô tô cách đây 5 tháng, vẫn chưa hoàn toàn bình phục, lỡ như bị người phát hiện sẽ không thể chạy trốn.

Nhưng Trình Hạo vô cùng cố chấp.

“Không sao, anh đi xem rồi sẽ quay về.”

Anh ấy bất chấp mở cửa bước ra ngoài, dưới màn đêm bao phủ.

Ngày hôm sau, Trình Hạo không quay về.

Tôi đã nhận được tin nhắn của anh ấy, nói rằng cửa hàng thịt hầm này có một công thức bí mật được tìm thấy ở thành phố Tầm Dương, và anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đến thành phố đó tìm.

Ra đi đột ngột như vậy, điều này thật bất bình thường.

Anh ấy thậm chí còn không quay lại thu dọn quần áo.

Tôi nghi ngờ chính những người của cửa hàng đó đã nhốt anh ấy lại.

Vì thế ngày hôm đó tôi đã đến cửa hàng đó.

Chủ của hàng là một cặp vợ chồng, hai người họ thấy ai cũng mỉm cười, trông rất tốt bụng.

Nhưng nụ cười trên môi họ khiến tôi cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được.

Ông chủ dẫn tôi đến camera giám sát, cho tôi xem một đoạn video.

Đêm tuy tối nhưng ghi lại rất rõ.

Trình Hạo xuất hiện trước cửa hàng này lúc 11 giờ 30 đêm, sau 10 phút chần chừ anh ấy mở khóa lẻn vào.

1 tiếng sau, bóng của Trình Hạo lại xuất hiện ở cửa của cửa hàng, anh ấy cúi đầu bước chậm rãi ra đường, biến mất khỏi camera giám sát....

Mặt và tai tôi đỏ lên, nhanh chóng xin lỗi họ.

Chủ cửa hàng không tính toán với tôi, sau khi tôi rời cửa hàng của họ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Xem chừng, Trình Hạo thật sự đã đi tìm cái gọi là bí quyết độc quyền đó.

Ngoại trừ ngày đầu tiên Trình Hạo gửi tin nhắn, những ngày tiếp theo anh ấy đã mất liên lạc.

Cho đến hôm nay.

Tôi hơi lo lắng, không biết nên làm như thế nào.

Gâu.

Một con ch.ó sủa ở cửa.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ nhìn thấy một con ch.ó vàng lớn đi ngang qua cửa hàng đó, trong miệng ngậm một khúc xương.

Tôi nhận ra nó trong nháy mắt, đây là con ch.ó hoang thường xuyên xuất hiện ở đây.

Tiểu thương hai con phố không có việc gì cũng thích cho nó ăn.

Xương trong miệng nó rất lớn, trông giống như xương bò.

Nó đặt xương xuống đất, cúi đầu gặm vài lần, ăn rất ngon.

Tôi nhìn nó mấy giây, mắt dừng lại ở khúc xương một lúc, rồi chợt khựng lại.

Trên cục xương.....sao lại có đinh thép ở đó?

Không hiểu sao tôi lại nghĩ tới Trình Hạo.

Trước đây anh ấy bị gãy xương phải làm phẩu thuật, nên chân cũng có những đinh thép như vậy....

Sự liên tưởng này làm tôi giật mình, tôi lập tức đứng dậy muốn nhìn kỹ cục xương hơn, nhưng con ch.ó vàng lại sợ hãi vì bảo vệ đồ ăn, nó gặm xương bỏ chạy.

Tôi không thể đuổi kịp, một người đứng giữa đường có chút bối rối.

Người bán hàng bên canh nhìn thấy tôi liền ân cần hỏi: “Làm sao vậy?”

Tôi hỏi cô ấy: “Cô có biết cái khúc xương mà con ch.ó vàng vừa gặm là ai cho nó không?”

Cô ấy lắc đầu, chỉ giơ tay chỉ vào: “Chỉ thấy nó từ con phố bên kia đi qua đây.”

Chuyện này đã đọng trong tâm trí tôi rất lâu rồi không thể buông bỏ được.

Buổi tối, tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Trình Hạo, không có gì bất ngờ, lại ở trạng thái tắt.

Tôi hoảng sợ đến mức có chút bất thường, trực giác mách bảo tôi, có chuyện gì đó đã xảy ra với Trình Hạo.

Trong khoảng thời gian này điện thoại tôi toàn lướt thấy một t.h.i t.h.ể nam vô danh, không xác định được có phải Trình Hạo hay không, mỗi lần nhìn thấy đều bị dọa toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

“Tinh tinh.”

Điện thoại chợt vang lên.

Tôi cúi đầu nhìn.

“Chủ phòng Tân Di Huyền Thanh Quan bạn đang theo dõi đã bắt đầu phát sóng trực tiếp, hãy đến trò chuyện nào.”

Tân Di Huyền Thanh Quan?

Tôi sững người một lát chợt nhớ ra.

Trước khi mở cửa hàng này, chúng tôi đã đi qua gầm cầu, tìm một đại sư đoán mệnh cho mình, đại sư đó là một cô gái trẻ, nhìn có vẻ không đáng tin cậy cho lắm, nhưng giá rất rẻ.

Chúng tôi tiêu mấy chục tệ, để cô ấy xem vị trí cửa hàng này tốt hay xấu.

Cô ấy nói rất nhiều, tóm lại, vị trí là vị trí tốt, có thể kiếm tiền, nhưng trong tương lai sẽ xuất hiện một vài biến số ảnh hưởng đến vận may.....

Sau khi cửa hàng mở ra, tôi lại quên mất chuyện này.

Trong khoảng thời gian này, tôi đang chơi điện thoại vô tình thấy cô ấy đang phát sóng trực tiếp. tôi cảm thấy mới lạ, mới tiện tay nhấp vào nút theo dõi......

Bây giờ suy nghĩ lại những gì cô ấy nói dước gầm cầu lúc đó.

Cô ấy nói đúng rồi!

Bây giờ biến số này đã xuất hiện.

Nghĩ tới đây, tôi bấm vào phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy mà không do dự.

Sau mấy giây, cô ấy xuất hiện trên màn hình.

Không khác gì trong ký ức của tôi.

Cô ấy đang trò chuyện với cư dân mạng, tôi nhìn cô ấy, nỗi lo lắng mấy ngày nay đã giảm đi bớt.

Trực giác nói với tôi, vị đại sư này nhất định có thể cứu tôi.

Tôi nhanh chóng gửi bình luận.

“Tân Di đại sư, tôi là Chu Yến, tôi đã gặp cô 2 năm trước dưới gầm cầu vượt đề đoán mệnh, cô còn nhớ không?”

“Bây giờ có gì đó không ổn với cửa hàng của tôi, tôi muốn cô xem lại cho tôi 1 quẻ nữa , có được không?”

Ngay sau khi tôi bình luận hai câu này, cư dân mạng không thể ngồi yên.

“Bạn đang làm gì vậy? Tân Di đại sư đoán mệnh là phải xếp hàng, cô đừng chen hàng như vậy?”

“Đúng vậy, tôi đã đợi mấy ngày rồi.”

Tôi không biết quy tắc của phòng phát sóng trực tiếp, bị bọn họ nói như vậy tôi không biết phải làm sao.

Ngược lại, Tân Di nhìn thấy bình luận này, nhẹ giọng “Ô” một tiếng.

“Là cô sao.”

Tôi không nghĩ là cô ấy vẫn còn nhớ đến tôi.

Cô ấy ngồi thẳng dậy, giọng nói trong trẻo: “Vì là khách hàng cũ, có liên quan đến cửa hàng của bọn họ, đương nhiên có dịch vụ hậu mãi.”

“Quẻ đầu tiên hôm nay, chính là cô.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 91: Ngoại truyện 4: Món hầm trăm năm 2



Sau khi tôi kể đầu đuôi sự việc xong.

Phòng phát sóng trực tiếp im lặng mấy giây, rồi đột nhiên bùng nổ.

“Theo kinh nghiệm đánh giá của tôi trong phòng phát sóng trực tiếp của Tân Di đại sư trong 3 tháng, món hầm của nhà hàng đó chắc chắn không bình thường.”

“Đề xuất thứ 2, bạn trai của chị gái này có lẽ đã bị họ giam cầm rồi.”

“Làm ơn, người nhà đã xem camera giám sát, bạn trai của cô ấy đã rời đi rồi.”

Ngay lúc này, có người hỏi:

“Chị gái không nhìn nhầm chứ? Người rời đi đó ........thật sự là bạn trai của chị không?”

Tim tôi đập thình thịch: “Có lẽ là vậy, trời quá tối, nhìn không rõ mặt.”

“Tôi đã quay lại video giám sát đó, về nhà xem đi xem lại mấy lần, cũng không nhìn rõ mặt.”

Tân Di người im lăng nãy giờ lên tiếng: “Cô quay video lại sao?”

Tôi sững sờ một lúc: “Quay rồi.”

Tân Di: “Gửi riêng cho tôi đi.”

Tôi nhanh chóng gửi video qua cho cô ấy.

Trên màn hình, Tân Di cúi xuống xem video, trên mặt không có biểu cảm gì.

Xem xong video, Tân Di vẫn không ngẩng đầu lên, ngón tay dừng video ở một cảnh nào đó, hơi cau mày.

Mấy giây sau, cô ấy ngước lên nhìn tôi.

“Cô xem lại video mấy lần, mà không nhận ra người trong video sao? Sau khi đi ra đường gót chân thậm chí không chạm đất khi bước đi?”

Nghe cô ấy nói, tôi bị dọa một trận, nhanh chóng lấy video ra xem lại.

Chỉ thấy trong màn hình mờ, người đàn ông đang đi về phía bên kia đường.

Mắt tôi mở to không chớp, tim đập dữ dội.

Giống như lời Tân Di nói, khi bước đi gót chân anh ấy không chạm đất.

Đây hoàn toàn không phải tư thế đi lại của Trình Hạo.

“Đại sư, nếu đó không phải Trình Hạo, vậy người đó là ai?”

Giọng tôi run run khi hỏi câu này.

Tân Di hỏi tôi: “Cô còn phát hiện cửa hàng đó có nơi nào không ổn không?”

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cung ngập ngừng nói: “Có một đêm tôi quay lại cửa hàng lấy đồ, nghe thấy bên trong cửa hàng của họ có tiếng khóc, có tính không?”

Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, tưởng đó là cuộc cãi vã của hai vợ chồng.

Cũng không lo chuyện bao đồng, quay về của hàng của mình lấy đồ rồi rời đi.

Tân Di vẻ mặt nghiêm trọng, sau đó suy nghĩ cẩn thận, ngồi dậy một chút: “Dựa trên những gì cô miêu tả, tôi có một suy đoán.”

“Cô nghe qua......ma cà rồng chưa?”

Tổ Xung Chi một nhà toán học nổi tiếng thời Nam Bắc triều, đã ghi lại moojy loại yêu quá như vậy trong “Thuật Dị Ký”.

Ma cà rồng đã tồn tại từ xưa, thường xảy ra các cuộc chiến, chúng không bao giờ thiếu lương thực, trên chiến trường đổ nát thường thấy bóng dáng của nó.

Nó sẽ khóc cho người đã khuất trước khi ăn, sau đó lột da người chết, ăn hết phần thịt bên trong, sau đó khoác da rời đi.

Loại yêu quái này không được thế gian dung nạp, lúc đó, mọi người mong muốn được yên nghỉ dưới lòng đất, mong muốn t.h.i t.h.ể sẽ được toàn vẹn, tuy c.h.ế.t rồi, nhưng t.h.i t.h.ể cũng không nên bị hủy hoại.

Những con ma cà rồng gần như đã bị tàn sát 300 năm trước, nhưng vẫn còn một số ít còn sống.

Chúng học cách ngụy trang.

Chúng đắp da người lên cơ thể, học dáng vẻ của người sống và dần dần hòa nhập với thế giới loài người.

Nhưng chúng không thể ngăn được bản tính ăn thịt người của mình, chỉ có thể đào bới những chiếc quan tài vừa được chôn cất, lấy t.h.i t.h.ể từ bên trong lên ăn.

Cho đến hiện đại, người được chôn cất ngày càng ít, hầu hết mọi người đều chọn cách hỏa táng để bảo vệ môi trường, vì vậy đồ ăn của ma cà rồng càng ngày càng khó tìm.

Giọng Tân Di trầm xuống, những gì cô ấy nói ra thực sự gây sốc.

Cô ấy nói: “Bây giờ, ma cà rồng đang lẩn chốn trong chợ, trường học, chúng học cách chủ động săn bắt.”

Có cư dân mạng hỏi trong phần bình luận:

“Trời ơi, thật sự có những sinh vật như vậy xung quanh chúng ta sao?”

“Vậy ma cà rồng bao lâu mới ăn một lần?”

“Ma cà rồng đi săn như thế nào?”

Tân Di nhìn bình luận, trả lời từng câu.

“Thực sự sống xung quanh chúng ta, nhưng số lượng đã rất ít rồi, hiện nay tư liệu nội bộ của chúng ghi chép không vượt quá 10 con.”

“Một con ma cà rồng ăn thịt khoảng hai đến 3 người một năm.”

“Những phương pháp săn mồi của ma cà rồng được học từ con người, chúng sẽ chủ động thể hiện lòng tốt với con mồi, làm giảm sự cảnh giác của con mồi, thỉnh thoảng cho con mồi ăn, sau đó g.i.ế.c con mồi khi con mồi không có khả năng tự vệ.”

Cư dân mạng đứng hình, nhưng có một số người nhanh chóng phản ứng.

“Vậy cửa hàng thịt hầm mà chị Chu Yến kể do ma cà rồng quản lý, chúng đang chờ con mồi sao?”

“Hơn nữa chị ấy còn nghe tiếng khóc lúc nửa đêm, là ma cà rồng khóc trước khi ăn sao? Chết tiệt, nghĩ thôi đã thấy sợ.”

Tân Di nói: “Tôi không chắc chắn về cái này, chỉ có thể nói đó là thói quen của ma cà rồng.”

Tôi rất sợ, tôi đang định hỏi thêm vài câu nữa, tôi chợt thấy một bình luận không liên quan.

“Chủ phòng đừng lừa người nữa! Cô là một đạo sĩ giả từ đâu đến vậy? Tôi là đạo sĩ của Trọng Quang Quan, bây giờ xã hội làm gì có chỗ nào có ma cà rồng? Hơn nữa đạo quán chúng tôi vừa đi điều tra qua ở Thiên Kiều không lâu, đừng nói là ma cà rồng, một oán linh cũng không có, rất sạch sẽ, cô đừng ở đây nói lung tung.”

Cư dân mạng nói chuyện mỉa mai đó tên là “A Man”.

Tân Di không phản ứng gì.

Cô ấy hỏi: “Việc điều tra các sự việc bất thường ở đường Thiên Kiều là trách nhiệm của Trọng Quang Quan, là ai đi vậy?”

A Man đắc ý trả lời: “Tôi đã tự mình tới đó.”

“Ồ.” Tân Di gật đầu: “Vậy là do bản lĩnh chưa tới đâu thôi.”

A Man sốt ruột, chưa tra hỏi mấy câu đã bị Tân Di chặn lại.

Ngay khi cư dân mạng có chút không rõ ràng bắt đầu nghi ngờ cô ấy, Tân Di gọi tôi.

“Chu Yến.” Giọng cô ấy vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Lúc cửa hàng thịt hầm trăm năm đó khai trương, có phải đã đặt thứ gì dọc trên hai con phố buôn bán đúng không?”

“Ví dụ như giỏ hoa, tượng sư tử đá, thứ như bảng hiệu lớn.”

“Đúng vậy, họ đặt một lẵng hoa ở đầu đường, đến giờ nó vẫn ở đó.”

Tôi sống ở con đường đối diện, vừa nói vừa mở rèm hướng camera điện thoại về phía đó.

“Mọi người xem.”

Tân Di lại hỏi: “Cô có tiện xuống dưới một lát không? Đi đến trước lẵng hoa đó.”

Bây giờ mới 10 giờ hơn, vẫn còn rất nhiều người trên phố.

Tôi cũng không quá sợ, nghe xong liền mở cửa đi xuống lầu, chưa tới 20 bước đã đến phía bên kia đường .

Hướng điện thoại về phía lẵng hoa, tôi nghe Tân Di nói đây những bông hoa ra khỏi giỏ hoa, lộ ra bùn hoa bên dưới.

Bùn hoa ở giữa bị vỡ ra, một khúc xương nhỏ dựng đứng, ngoài ra còn có một sợ dây đỏ quấn quanh khúc xương.

“Đây là thứ gì vậy?” Tôi định đưa tay cầm nó, Tân Di kịp thời ngăn chặn tôi lại.

“Đừng động.” Tân Di nói: “Ma cà rồng có tính lãnh thổ, chúng đặt xương của con mồi còn sót lại ở cuối đường, để cảnh báo những hồn ma khác rằng đây là lãnh thổ của chúng, mọi thứ trong lãnh thổ đều là con mồi của chúng.....”

Cô ấy đổi chủ đề: “A Man, đây chính là lý do cậu không thấy những oán linh.”

“Đối với những con ma cà rồng, chúng thật sự không được tính là ma, và tương tự như quái vật, chúng có thực thể, biết ngụy trạng, người bình thường khó mà phân biệt được, mọi người tập trung một cách mù quáng vào việc điều tra những oán linh và phớt lờ chúng.”

A Man luôn trực tuyến, nhưng không nói lời nào.

Tôi tránh xa lẵng hoa, ngay khi tôi định quay về, một người đàn ông đánh tôi từ phía sau.

Tôi quay lại nhìn, hắn hơi cúi đầu về phía tôi, khom lưng bước vào phố thương mại.

Tôi sững sờ một lúc, vô thức đuổi theo hắn.

Góc nghiêng của hắn rất giống Trình Hạo.

“Đừng đuổi nữa.”

Nghe thấy giọng nói của Tân Di tôi dừng lại.

Tôi cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

Hắn không thể là Trình Hạo.

Trình Hạo sẽ không phản ứng như vậy khi nhìn tôi.

Tôi đang đứng ở vị trí ban đầu, giọng có chút run rẩy: “Tân Di đại sư, bạn trai của tôi.......còn sống không?”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 92: Ngoại truyện 4: Món hầm trăm năm 3



Tân Di im lặng, tôi cắn môi, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Tôi và Trình Hạo đã yêu nhau 5 năm rồi, dù thỉnh thoảng có cải vả, nhưng cuộc sống cũng rất ngọt ngào.....tôi sớm đã xem anh ấy như người nhà rồi.

Chúng tôi đang bàn năm sau về quê để kết hôn.

Giọng Tân Di vang lên bên tai tôi: “Chu Yến, mặc dù những lời này không phù hợp, nhưng xin cô đừng quá đau lòng, có điều gì đó không ổn xung quanh cô, nhanh về nhà đi.”

Tôi lau mắt, quay đầu nhìn.

Chỉ nhìn thấy còn vài người trên phố đã trở nên không còn một ai.

Ánh đèn đường ban đầu mờ nhạt đã trở nên nhợt nhạt.

Không khí tràn ngập sương mù dày, tầm nhìn thấp đến mức đáng sợ.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi sợ hãi nhìn xung quanh, thật sự không còn ai cả.

Tôi nhanh chóng quay về hướng mà tôi đã đến.

Chưa tới 5 phút, tôi đã đến tầng dưới nhà mình, sau đó đẩy cửa vào không chút do dự-----

Nhìn cảnh tượng lạ lùng trước mắt, tôi đứng hình.

Đây.....không phải nhà của tôi?

Đi sai rồi sao?

Tôi quay người đẩy cửa bước ra, nhưng tôi nhận ra phía sau mình có một bức tường lốm đốm, căn bản không có cửa nào cả.

Vậy vừa rồi sao tôi lại vào được?

Đầu tôi tê dại, cả người như rơi vào hầm băng.

May mắn thay, chương trình phát sóng trực tiếp củaTân Di vẫn kết nối với điện thoại của tôi, giọng nói của cô ấy làm tôi bình tĩnh lại.

“Là tôi sơ suất, lẽ ra bạn không nên đi xuống.” Cô ấy có chút ân hận: “Cô bị trúng mê chưởng rồi, đừng hoảng sợ, tôi đang trên đường tới cầu vượt.”

Tôi hỏi giọng run run: “Vậy bây giờ tôi nên làm gì?”

“Hãy ở yên tại chỗ, cố gắng đừng di chuyển.”

“Đây.....”

Tình hình hiện tại không cho phép điều đó.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang đi về phía tôi.

Tôi không kịp nói, bước nhẹ nhàng sang một bên, ánh sáng xung quanh mờ mịt, lo lắng, tôi thấy một chiếc giỏ tre, tôi lập tức bước đến đó thật nhanh, trốn ở trong đó.

Đỉnh đầu bị một tấm ván ép xuống, tôi nín thở trong giỏ tre.

Lúc này, thính giác phát huy hết tác dụng.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, hơn nữa tôi vẫn có thể nghe thấy âm thanh ríu rít yếu ớt.

Giống như đang nấu cái gì đó.

Nhìn qua khe hỡ của chiếc giỏ tre, hai chân bước qua trước mặt tôi.

Đôi chân nó nhìn lạ quá, bàn chân trước rất to, chỉ có bốn ngón chân, móng tay dài nhọn, đứng nhón chân, giống như chân của con vật.

Nó từ từ rời đi, tôi vô thức nhìn về hướng nó rời đi.

Lần này, tôi thấy được bóng lưng của nó.

Đây không phải là hình dạng của một con người.

Dáng người rất cao, tứ chi mảnh khảnh, phần lưng gù, có thể thấy phần sống lưng nhô ra.

Đầu nó cúi xuống, tôi không nhìn rõ.

Nhớ lại những gì Tân Di nói, tôi ngay lập tức nghĩ đến ma cà rồng.

Nó từ từ bước đến một bức tường, chạm vào nó, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng.

Tôi nheo mắt, nhìn xung quanh.

Nơi này.....giống như một nhà bếp.

Xung quanh có nhiều tủ sắt, bên trong có nồi và chảo.

Ở giữa có một bàn mổ lớn.

Phần trong cùng có một chiếc một chiếc nồi bốc khói, trên đó có in bốn chữ - Món hầm trăm năm.

Tôi mở to mắt.

Đây là bếp của cửa hàng thịt hầm trăm năm.

Chỉ nhìn thấy con ma cà rồng bước tới cái nồi, mở nắp và lại gần ngửi.

Mùi rất nồng, tôi cũng ngửi thấy mùi thơm thịt hầm quen thuộc.

Con ma cà rồng khuấy nồi một lúc bằng một chiếc thìa dài, rồi đứng nhìn một lúc.

Có vẻ không hài lòng, nói từ từ giơ tay phải lên, đem ngón tay trái hung hăng bẻ xuống.

Tôi kinh hãi che miệng lại.

Con ma cà rồng bẻ gãy ngón tay của mình.

Nó ném ngón tay vào nồi, khuấy vài lần, sau đó cúi đầu xuống ngửi.

Mùi hầm từ nồi thịt hầm dường như nồng nặc hơn.

Cuối cùng nó cũng hài lòng.

Tôi che miệng, cảm thấy buồn nôn.

Đây có phải cách tạo ra món thịt hầm trăm năm được nhiều người khen ngợi sao?

Công thức bí mật độc quyền mà Trình Hạo muốn biết, thực ra đó là bộ phận cơ thể của chính con ma cà rồng.

Con ma cà rồng đậy nắp nồi lại, sau đó quay người lại.

Cuối cùng tôi cũng đã nhìn rõ mặt nó.

Nó có mặt sói, miệng dài răng nanh, đôi mắt màu xanh lục.

Trong nỗi sợ hãi, lại một chiếc bước chân vang lên.

Một con ma ca rồng khác cũng đi tới.

“Bữa tối nay đâu?”

“Đã sớm chuẩn bị rồi.”

Đó là giọng nói của cặp vợ chồng đó.

Lúc này nó không mặc da người, dùng ngoại hình của ma ca rồng nói chuyện, hình tượng này vô cùng kỳ lạ.

Con ma cà rồng đột nhiên mỉm cười: “Bữa tối hôm nay có chút tinh nghịch.”

“Nó đang trốn trong giỏ tre.”

Hai con ma cà rồng đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên hình vòng cung, nước bọt chảy ra từ miệng.

Nó sớm phát hiên ra tôi từ lâu rồi.

Tôi hoảng hốt nhảy ra khỏi giỏ tre, chạy ra ngoài, không thể tìm được lối ra, chỉ có thể chạy lên lầu theo hướng con ma cà rồng xuất hiện.

Vóc dáng ma cà rồng quá cao, ngôi nhà chật chội đối với nó, việc di chuyển bị hạn chế, các chuyển động trở nên cồng kềnh.

Đây là nơi duy nhất tôi nghĩ có thể nghĩ ra để an ủi bản thân trong lúc này.

Tôi chạy quá vội vàng, suýt ngã mấy lần trên đường.

“Tân Di đại sư.” Tôi hét lên: “Cứu mạng.”

Giọng Tân Di thở hỗn hễn: “Tôi đã đến đường Thiên Kiều rồi, đang vượt qua các chướng ngại vật.”

Tôi vừa khóc vừa xông vào phòng, khóa cửa phòng.

Con ma cà rồng va vào cửa, dừng lại.

Tôi nghe nó nói: “Cô gái, cô hãy mở cửa ra đi, không phải cô muốn biết bạn trai mình ở đâu sao?”

“Cô ra ngoài, tôi đưa cô đi tìm anh ta.”

Tôi không phải đứa trẻ 3 tuổi, lời nó nói tôi căn bản không tin.

Căn phòng này trông không khác gì căn phòng ngủ bình thường.

Nhưng cánh cửa sổ bị bịt kín, tử sắt vô cùng lớn.

Con ma cà rồng bên ngoài cửa đang điên cuồng đập cửa, tiếng r*n r* càng ngày càng lớn.

Tôi không còn nơi nào để chốn thoát......

Khi con người vô cùng hoảng loạn, trong tiềm thức sẽ luôn trốn ở nơi mà họ cảm thấy an toàn nhất.

Tôi chỉ do dự một lúc, sau đó chjay lại mở cửa tủ, sắp vào trong, nhưng chợt dừng lại khi nhìn rõ tình trạng trong tủ.

Tôi ngã xuống đất, Tôi thậm chí còn không nghe thấy Tân Di gọi mình qua tai nghe.

Trong tủ quần áo to được bao phủ dày đặc bởi da người.

Đầy đủ và đàn hồi.

Có nam có nữ, có già có trẻ.

Ở đây, nó hình như là “tủ quần áo” của hai con ma cà rồng.

Và phần da treo ngoài cùng nhăn nheo, có vẻ như vừa được cởi ra.

Tôi nhìn khuôn mặt rất quen thuộc đó, đột nhiên ngã xuống đất.

Đó là da của Trình Hạo.

Con ma cà rồng đã mặc bộ da này để khiến tôi nhầm lẫn.

Trình Hạo......thật sự đã c.h.ế.t rồi.

Ầm.

Có tiếng động lớn từ phía sau, cánh cửa bị dẩy ra, ma cà rồng thở d.ốc bước vào.

Tôi hét lên chui xuống gần giường, nhưng nó đă bắt lấy mắt cá chân tôi một cách chính xác.

“A” Tôi không ngừng vùng vẫy, nhưng vẫn bị nó xách ngược lên.

Con ma cà rồng có tâm trạng không được vui: “Tôi bảo cô ra ngoài cô không ra, hại tôi phải phá cửa.”

“Giống như bạn trai của cô vậy, cả hai người đều rắc rối.”

Nghe những gì nó nói về Trình Hạo, sợi dây trói buộc trong đầu tôi cũng đã đứt, vung tay đánh vào đầu nó: “Mày đã g.i.ế.c Trình Hạo, là bọn mày đã g.i.ế.c Trình Hạo.”

Ma cà rồng đập tôi vào tường, tôi lập tức cảm thấy chóng mặt, cảm thấy dòng m.á.u ấm chảy ra từ trán.

“Là hắn tự tìm cái chết, ngày hôm đó chúng tôi không định ăn, nhưng hắn ta lẻn vào nhà bếp của chúng tôi, nên trở thành khẩu phần ăn của chúng tôi.”

Tiếng cười của ma cà rồng thật chói tai, như một con d.a.o sắt bén cứa vào tim tôi hết lần này đến lần khác.

Nó đưa thẳng tôi vào bếp.

Tôi bị đặt trên bàn mổ.

Con ma cà rồng chờ đợi rất lâu đã cố định tứ chi của tôi.

“Trông không tệ.”

Nó có cái lưỡi dài, âm thanh chậc chậc.

Một cơn ớn lạnh lan khắp cơ thể tôi, mùi c.h.ế.t chóc bao trùm lấy tôi.

Con ma cà rồng cầm con d.a.o làm bếp chĩa vào cổ tôi, đúng lúc định cắt xuống , một con ma cà rồng khác đã ngăn nó lại.

“Cô ta vừa đánh tôi, cảm thấy có chút tức giận.” Nó trợn mắt lên: “Hôm nay, tôi muốn ăn sống.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 93: Ngoại truyện 4: Món hầm trăm năm 4



Rất ít người từng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng như vậy.

Một phụ nữ bị trói vào bàn mổ, hai con ma cà rồng ngồi trước bàn che mặt khóc.

Lúc này, tôi chính là con cừu đang chờ bị làm thịt.

Con ma cà rồng than khóc cho một người sắp c.h.ế.t như tôi.

Cơ bắp tôi bắt đầu cứng lại dưới nỗi sợ hãi tột độ, thậm chí tôi còn bị ảo giác.

Tôi hình như thấy Trình Hạo, anh ấy nói đã tiết kiệm đủ tiền, nói chúng tôi sẽ kết hôn vào cuối năm nay.

Anh ấy muốn mua một căn nhà ở thành phố, chúng tôi muốn sau này con cái được học ở trường tiểu học tốt nhất......

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt tôi.

Tôi nhắm mắt lại, đã bắt đầu đón nhận cái chết.

Tiếng r*n r* của ma cà rồng đã dừng lại, nó cầm d.a.o lên, vẽ trên người tôi.

Có vẻ nó đang cân nhắc nên bắt đầu từ đâu.

Con d.a.o dừng lại trên bụng tôi.

“Lớp mỡ trên bụng con người là dày nhất, tôi thích ăn béo, nó cười nham hiểm kéo áo tôi ra giơ cao con dao, giây tiếp theo nó sẽ đ.â.m xuống........”

“Ầm”.

Cánh cửa sổ cũ đột nhiên bị đập vỡ từ bên ngoài, kính bay khắp nơi, có một số đ.â.m vào người ma cà rồng.

Một thân mảnh khảnh linh hoạt lăn một vòng trên mặt đất.

“Xem như là để cho ta tìm được.”

Tân Di!

Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy một cách khó khăn, chiếc kẹp tóc bằng gỗ trên đầu cô gái có khuôn mặt xinh đẹp hơi lệch qua một bên, cô ấy nhìn tôi mỉm cười: “Xin lỗi, đến muộn rồi.”

Giây tiếp theo cô ấy nhanh chóng lao thật nhanh, đá văng con ma cà rồng gần nhất, dùng d.a.o găm trong tay trái để cắt những sợi dây trói tay chân tôi.

Tôi trèo xuống bàn, trốn sau lưng Tân Di.

Nắm góc áo của cô ấy, tôi cảm thấy cảm giác an toàn chưa từng có.

Con mồi vừa lọt vào miệng đã bay đi, hai con ma cà rồng tức giận đến mức dùng răng và móng vuốt lao tới.

“Cô lùi lại tìm chỗ trốn đi.” Tân Di ném chiếc túi vải trên thắt lưng cho tôi: “Tự mình tìm xem có thứ gì tự vệ được hay không?”

Cô ấy không có thời gian đề nói thêm câu gì, nghiêng người tránh khỏi móng vuốt của ma cà rồng, cầm thanh kiếm gỗ trong tay đ.â.m thẳng về phía nó.

Tôi cầm chiếc túi vải, bắt đầu leo cầu thang bên cạnh.

Tân Di khống chế một con ma cà rồng, còn con kia quay người lao về phía tôi.

Các chi của nó vốn đã dài, nó leo lên bằng tay chân một cách nhanh chóng, cảnh tượng này quá đáng sợ, tôi vừa khóc vừa leo.

Sẽ sớm bị bắt, tôi đưa tay vào túi vải, ngẫu nhiên lấy ra một lá bùa vàng ném về phía nó.

Lá bùa vàng được dán trên đầu nó, ngay lập tức có một âm thanh râm ran, một làn khói đen xuất hiện, con ma cà rồng hét lên lui lại mấy bước.

Có tác dụng.

Tôi vừa leo vừa lấy bùa vàng trong túi thỉnh thoảng ném xuống đúng lúc.

Sau vài lần, khoảng cách giữa tôi và con ma cà rồng được mở rộng.

Tiếng hét của Tân Di vang lên bên dưới: “Cô để lại cho tôi một ít nha.”

“Trong túi vẫn còn gạo nếp, cái đó cũng có tác dụng, quan trọng nhất là nó rẻ, cô dùng cái đó trước đi.”

“Ồ được.” Tôi vội lấy gạo nếp ra rắc lên đầu con ma cà rồng.

Nhưng con ma cà rồng bị tôi làm cho tức giận rồi.

Dù gạo nếp rắc lên phát ra tiếng tanh tách, bước đi của nó không dừng, trực tiếp lao thẳng về phía tôi.

Tôi đứng trên bục tầng 2, phía sau là cửa sổ, trong lúc căng thẳng, tôi chợt có cảm hứng, dùng tay đẩy cửa sổ ra rồi nhanh chóng trốn sang một bên.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp nó.

Ma cà rồng đã trèo ra khỏi cửa sổ, nhưng đưa tay nắm lấy tóc tôi.

Đôi mắt tôi mở to sợ hãi, rồi cơ thể rơi ra ngoài cửa sổ một cách mất kiềm soát.

Ma cà rồng ngã xuống đất, tôi ở trên người nó đánh nó, nên chỉ là có chút chóng mặt, cơ thể không bị thương.

Tôi trèo xuống người nó sắp chạy rồi, nhưng ma cà rồng tóm lấy chân tôi và ném tôi xuống đất.

Lúc này lục phủ ngũ tạng dường như di chuyển rồi.

Tôi cong người lên vì đau.

Ma cà rồng đứng dậy, thân hình dài 2m mang đến cho người ta cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.

Ngọn đèn đường mờ nhạt bị nó che lại, cái bóng nó đổ xuống mặt đất, bao trùm lấy tôi.

“Cứu mạng với!”

Dù tôi biết lúc này không ai đến cứu, nhưng tôi vẫn hét to hết sức.

Một giây sau, tôi nghe thấy một giọng nam thở hỗn hển vang lên: “Đến đây đến đây.”

Ơ?

Tôi quay đầu qua nhìn, chỉ nhìn thấy một nam tử hơi béo chạy từ trong sương mù dày đặc, cậu ta giơ tay lên đánh con ma cà rồng bằng thanh kiếm đồng xu, sau đó dìu tôi đứng lên bên cạnh.

“Tôi là Từ Man Trọng Quang Quan.” Cậu ta nhanh chóng giới thiệu bản thân.

Tôi sững sờ một lúc, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Cậu có phải A Man trong phòng phát sóng trực tiếp không?”

Cậu ta có chút xấu hổ: “Là tôi, sự hiện diện của ma cà rồng dọc cầu vượt thực sự là trách nhiệm của chúng tôi.”

Ầm.

Cánh cửa bên cạnh bị đá mạnh từ bên trong.

Tân Di và con ma cà rồng cùng nhau té ra ngoài.

Cô ấy lăn một vòng trên đất, nhanh chóng đứng dậy: “Tôi nói, bây giờ không phải lúc hồi tưởng lại quá khứ, phải không?”

Từ Man vẻ mặt nghiêm trọng: “Tôi vừa mới đế, hai con phố này đã được phong tỏa bằng một mê cung.”

Tân Di gật đầu, lấy túi vải của cô ấy từ tay tôi, lấy từ trong túi ra mấy lá bùa và đếm chúng.

“Khá tốt, có lẽ đủ rồi.”

Lúc nói chuyện, hai con ma cà rồng đã đứng gần nhau, chúng chứa đầy không khí thi thể, một con quỳ dưới chân con kia, con ma cà rồng đứng từ từ cúi xuống, c*n v** c* nó.

“Hỏng rồi.” Tân Di cau mày: “Là hy sinh.”

Từ Man giải thích cho tôi một cách ngắn gọn: “Số lượng ma cà rồng ít ỏi, vì đề không bị tiêu diệt, nó có tinh thần hy sinh, nó sẽ hy sinh bản thân đề nuôi con ma cà rồng kia mạnh hơn, để tăng sức mạnh trong thời gian ngắn và tồn tại.”

Tôi kinh ngạc.

Tất cả những gì tôi gặp tối hôm nay đều vượt quá sự hiểu biết của tôi.

“Không thể để hy sinh hoàn thành.” Tân Di kéo Từ Man đi: “Biết thiết lập ma trận không?”

Từ Man gật đầu: “Sư phụ dạy tôi lý thuyết, trên lý thuyết có thể làm được, nhưng tôi chưa từng thực hành.”

“Không biết cũng phải biết.” Tân Di thấp giọng: “Cậu thiết lập ma trận, tôi đến đây đuổi quỷ xuống đất, đuổi hai con ma cà rồng kia đi cùng một lúc.”

“Được.”

Thấy họ đứng ở phía đông và phía tây, tôi cũng vậy tránh gây cản trở, nhanh chóng tìm chỗ trốn.

Từ Man đeo một cặp kính, trông cực kỳ nghiêm túc, cậu ta nhìn tôi, sau đó quay lại chạy cách tôi không xa.

Cậu ta đặt kiếm đồng xu của mình vào thắt lưng, sau đó lấy trong túi ra vài đồng xu đặt vào lòng bàn tay.

Rồi trầm giọng: “Thiên hỏa lôi thần, địa hỏa lôi thần, ngũ lôi giáng linh, tỏa quỷ quan tinh ngọc đế sắc hạ, trảm tà diệt tinh, cấp cấp như luật lệnh.”

Vài đồng xu đó ngay lập tức bay về phía hai con ma cà rồng, không ngừng xoay tròn, cuối cùng biến thành 28 đồng, bao quanh nó.

Con ma cà rồng được cho ăn một nửa lập tức trở nên tức giận, ném con ma cà rồng khác xuống, dùng tay lấy đồng xu.

Tứ chi va vào một “bức tường” vô hình bị đập ngược lại.

Nó va vào tường những đồng xu xung quanh nó rung chuyển lên xuống, tạo ra âm thanh vo ve chói tai.

Tôi nghe Từ Man thì thầm: “Thiết lập ma trận được gọi là bể sấm sét, đó là phương pháp đặc biệt được sử dụng để giam cầm linh hồn ma quỷ, ngày thuộc dương, đêm thuộc âm, nên tà linh chỉ có thể hoạt động vào ban đêm, phương pháp bố trí bể sấm sét là đặt 28 đồng xu cung quang ác quỷ, chòm sao thứ 28 chỉ định, đồng xu thuộc dương nên tạo ra cho tà linh ảo tưởng nếu vượt qua bể sấm sét sẽ vào cõi dương, ma trận này không gây hại cho tà linh mà chỉ giam cầm chúng.”

Lúc này tôi mới nhận ra cậu ta đang nói chuyện với tôi.

Nhưng tôi không hiểu cậu ta đang nói gì nữa.

Từ Man quay đầu qua nhìn tôi: “Làm sao vậy? Có phải rất thú vị không? Tôi thấy xương cô rất tốt, có muốn đến Trọng Quang Quan của tôi làm đệ tử tục gia không.”

Tôi: “......”

Cảm ơn, nhưng tôi thực sự không muốn giải quyết loại chuyện này.

Bên kia Tân Di cũng đang bày trận, chỉ thấy tay của cô ấy được quấn bằng sợi chỉ đỏ, ngón tay di chuyển lên xuống linh hoạt, làm một cử chỉ kỳ lạ, tiếng niệm chú trong trẻo, nhưng vô cùng oai phong.

Thanh kiếm gỗ treo lơ lửng trước mặt cô ấy, cắt một đường nhỏ trên ngón trỏ, dfng m.á.u làm mực nhanh chóng vẽ một lá bùa trê thanh kiếm gỗ.

Khoảnh khắc câu thần chú được viết xong, ánh sáng vàng rực rỡ.

Tân Di cầm kiếm nhảy vào ma trận mà Từ Man vừa bố trí, sư hy sinh của ma cà rồng thất bại, gần như bị Tân Di đè xuống đánh.

Từ Man ở một bên ngẩn người.

“Wow, Huyền Thanh Quan dạy đúng là hàng thật.”

Tôi hỏi nhỏ: “Có phải Tân Di đại sư rất lợi hại không? Cô ấy có thể đánh bại con ma cà rồng đó không?”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 94: Ngoại truyện 4: Món hầm trăm năm 5



Từ Man nghiêm túc nhìn tôi: “Mọi luật đều để điều khiển dương sang âm, đều có sức mạnh đi vào lòng đất, nếu đại âm mạnh thì dương sé suy yếu biến mất, nếu đại âm mạnh thì sẽ bị đưa xuống âm phủ và không được dầu thai.”

Tôi nghe rồi sững sờ một lúc: “Điều này có nghĩa là gì?”

“Chuyện này cô đừng quản, tôi cũng ghi nhớ nó từ sách, nói ra để khoe thôi.” Từ Man ho khan: “Nhìn chung, đây là cuộc chiến giữa năng lượng âm và năng lượng dương, âm khí của ma cà rồng không thể đánh bại dương khí của Tân Di, cuộc chiến này sẽ nhanh két thúc.”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy Tân Di hét lên, một lá bùa vàng được dán lên trán con ma cà rồng.

Con ma cà rồng rơi xuống đất.

Còn chưa kịp đứng dậy, Tân Di đã dùng thanh kiếm gỗ của mình đ.â.m mạnh vào nó: “Nghịch ngô giả tử, cảm hữu xung đương đạo sáp địa phủ, do ngã chân dương, cấp cấp như luật lệnh.”

Tôi nhìn chằm chằm xuống đất với đôi mắt mở to.

Chỉ thấy một vết nứt đột nhiên xuất hiện, có một ánh sáng đỏ phát ra từ khoảng trống đó, giống như có một bàn tay vô hình nào đó kéo con ma cà rồng xuống.

Con ma cà rồng cố gắng chạy ra ngoài, nhưng nó không thể so sánh với sức mạnh đó.

Toàn bộ cơ thể bị xé nát.

Khoảnh khắc đầu nó bị xé toạc, tôi nghe thấy tiếng la chói tai của nó.

Sau đó tiếng la hét hoàn toàn tiêu tan.

Khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi, ánh sáng nhợt nhạt trở thành ánh sáng mờ ảo ấm áp.

Sương mù dày đăc cũng tan đi.

Mơ mơ hồ hồ, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng nói từ những con phố phía xa.

Tôi ôm mặt khóc lóc sau khi sống sót sau tai họa.

Tân Di ngồi trên một chiếc ghế dài nghỉ ngơi, Từ Man bối rối đến an ủi tôi: “Sống sót sau tai họa, sau này sẽ có phúc, may mắn vẫn chưa đến mà thôi.”

“Nhưng Trình Hạo đâu?” Tôi khóc đến mức không thở được: “Trình Hạo phải làm sao?”

Từ Man im lặng, cuối cùng cậu ta thở dài.

“Cậu ấy gặp tai họa này, không thể chạy thoát được.”

Tân Di thu dọn đồ đạc, bước tới.

Từ Man vội vàng nói: “Nếu như Tân Di đồng đạo đã ở đây, vậy tôi rời đi trước, Trọng Quang Quan chúng tôi nhất định sẽ giải quyết tót hậu quả, đồng thời sẽ làm việc với cảnh sát địa phương làm tốt công tác trấn an người dân.”

Nói xong hắn bỏ chạy, nhưng Tân Di đã túm lấy cổ cậu ta.

“Chuện vẫn chưa xong đâu, cậu định đi đâu vậy?”

Tân Di kéo cậu ta vào cửa hàng thịt hầm trăm năm, đi thẳng lên tầng 2 đứng trước tủ quần áo lớn.

Tân Di im lặng đếm: “Tổng cộng 13 mạng người, 1 người tụng chú tái sinh 3 lần.”

Từ Man: “Một mình tôi sao?”

Tân Di liếc cậu ta: “Nếu không thì sao? Tôi còn có việc.”

Từ Man vô thức hỏi: “Việc gì vậy?”

Tân Di đã trả lời: “Tôi đi khiếu nại Trọng Quang Quan đã không kiểm tra cẩn thận trong việc tiến hành kiểm tra, gây thiệt hại lớn cho người dân.”

Tân Di đưa tôi về nhà.

Trước khi rời đi, Tân Di nói với tôi một cậu.

“Vừa rồi tôi ở trong mê cung, thật ra tôi không tìm thấy cô nhanh như vậy, là có người dẫn tôi đi.”

Tôi sững sốt, ngước lên nhìn cô ấy.

Tân Di: “Bạn trai của cô Trình Hạo, anh ấy rất yêu bạn, linh hồn của anh ấy luôn dõi theo cô.”

“Anh ấy tìm thấy tôi, đưa tôi đi cứu cô.”

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, một câu cũng không nói ra.

Tân Di hỏi tôi: “Cô có muốn nói chuyện với anh ấy không?”

...............

Tân Di chấm nước bùa lên hai mắt của tôi: “Sau 3 giay hãy mở mắt, mắt âm dương sẽ duy trì trong 3 phút, hơn nữa chỉ có 1 lần thôi, cô chú ý thời gian.”

Tiếng cánh cửa đóng lại.

Tôi từ từ mở mắt, Tân Di đã ra ngoài rồi, xun quanh dường như không có gì khác biệt.

Cho đến khi một đôi tay nhợt nhạt lạnh lẽo ôm lấy tôi từ phía sau.

Tôi lạnh đến mức rùng mình, nước mắt chợt tuôn ra.

“Đã nói anh đừng đi, anh lại muốn đi.”

Trình Hạo ôm tôi liên tục nói xin lỗi.

Tôi chạm vào tay anh ấy, ngón tay xuyên thẳng qua.

“Em thậm chí không chạm đươc vào anh.” Tôi nhìn Trình Hạo, hỏi anh ấy: “Có đau không?”

Có đau không khi bị ma cà rồng ăn thịt.

Trình Hạo lắc đầu.

“Yến Yến, xin lỗi, anh đã thất hứa rồi, lời hứa kết hôn với em chỉ có thể đợi kiếp sau thực hiện.”

“Anh đã mua cho em một chiếc nhẫn, giấu nó sau chiếc TV trong nhà chúng ta, vốn dĩ muốn chính thức cầu hôn em, nhueng bây giờ không kịp nữa rồi.”

“Yến Yến...ba mẹ anh bên đó, em giúp anh đến thăm họ vài lần, có anh trai và chị gái, bọn học sẽ ổn thôi.”

“Sau này tim một người thật sự tốt với em, điều quan trọng là tìm người lắng nghe em.”

“Đừng giống như anh, chỉ biết phô trương.”

Lần đầu tiên tôi cảm thấy 3 phút thật ngắn ngủi.

Sao kịp nói vài câu?

Sắc mặt của Trình Hạo càng ngày càng mờ,giọng nói dần trở nên không rõ ràng.

Mãi cho tới khi anh ấy hoàn toàn biến mất, tôi mới tỉnh dậy từ giấc mơ.

Bây giờ, tôi khóc không ra tiếng.

Chỉ im lặng nhìn vào khoảng không, trong lòng cảm thấy vô cùng cay đắng.

Giọng Tan Di vang lên từ ngoài cửa: “Tôi đã đưa anh ấy đi rồi, mỗi người đều có số mệnh riêng, Chu Yến, cô nghỉ ngơi sớm đi.”

“Cảm ơn.” Tôi chậm rãi gật đầu.

Cửa hàng thịt hầm trăm năm làm ăn phát đạt trong một đêm đã bị đóng cửa.

Cảnh sát cho biết họ tìm thấy hàng cấm bên trong, chủ cửa hàng đã bị bắt.

Công việc kinh doanh của cửa hàng nhỏ của tôi đang khởi sắc lại.

Không chỉ khách hàng cũ quay lại, còn có nhiều khách hàng mới.

“Tôi nói rồi thịt hầm của cửa hàng cô vẫn là ngon nhất, mùi bên nhà hàng đó quá thơm, ăn không quen.”

Tôi mỉm cười, đưa cho cô ấy một bát súp.

“Súp đậu xanh miễn phí.”

“Aiyo” Người phụ nữ nở nụ cười như hoa: “Vẫn là cô biết cách kinh doanh.”

Cô ấy bê bát súp lên uống hết: “Thật sự rất ngon, sau khi uống xong cảm thấy sảng khoái.”

Bởi vì nó có chứa nước bùa của Huyền Thanh Quan.

Tân Di lại đến sau đó, muốn tôi giúp cô ấy một việc.

Cô ấy nói rằng trước đây có quá nhiều người ăn ở cửa hàng đó, món thịt hầm đó chứa năng lượng xác c.h.ế.t ma cà rồng, những người ăn qua nó dễ sinh bệnh và gặp ác mộng.

Cô ấy nhờ tôi trộn nước bùa Huyền Thanh Quan vào súp đầu xanh, cho khách uống.

Người ra vào hai con phố này dều là người của thành phố này, chín trong số mười khách hàng đến chỗ tôi cũng đã từng ghé qua cửa hàng thịt hầm trăm năm trước đó.

Mặc dù không chắc chắn sẽ tiêu tan hết khí xác chết, nhưng cũng là nổ lực tốt nhất.

Người phụ nữ ăn xong thịt hầm nhưng không đi.

Cô ta nhìn quanh: “Ơ? Bạn trai của cô đâu? Sao không thấy cậu ấy?”

Tôi sững sờ một lát: “Anh ấy mất rồi, có một tai nạn ngoài ý muốn.”

Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn tôi, không hỏi nhiều, thậm chí còn không đủ can đảm ở lâu, rất nhanh đã rời đi.

Tôi thu dọn xong cửa hàng, khóa cửa.

Người bán hàng bên cạnh hỏi tôi: “Tiêu Chu à, ngày mai không mở cửa sao?”

“Vâng.” Tôi trả lời “Xin hãy giúp tôi trông coi cửa hàng trong 3 ngày tới.”

“Không thành vấn đề.”

Tôi hình thành thói quen đến Huyền Thanh Quan vài ngày mỗi tháng.

Cảm giác như chỉ có ở đó tôi mới có thể ngủ ngon.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã một năm trôi qua.

Tôi đến gặp Tân Di vào này tuyết rơi.

Cô ấy đến gặp sư phụ của mình.

“Tôi sẽ không đến đây nữa.” Tôi mỉm cười với cô ấy.

Tân Di gật đầu hỏi tôi: “Nghĩ thông suốt rồi sao?”

“Nghĩ thông suốt rồi.”

Tôi quay đầu lại nhìn những ngọn núi được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng, cảm nhận sự mát mẻ trong không khí, thở ra từ từ: “Luôn chào đón một cuộc sống mới.”

“Đêm qua, anh ấy đến trong mơ của tôi.” Tôi không nhịn được cười : “Anh ấy nói tôi luôn nhớ anh ấy, anh ấy không thể đi tái sinh được.”
 
Back
Top Bottom