Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tân Di - Bắc Qua

Tân Di - Bắc Qua
Chương 10: Chương 10



Dây tơ hồng do dự một chút, rõ ràng là không muốn quay lại.

Tôi nghiêm túc nói: “Còn muốn sống không?”

Dây tơ hồng bị sốc toàn thân, cũng không dám do dự nữa, liền quay người lại chạy trở lại.

Cư dân mạng đều sửng sốt.

“Sao lại kêu cô ấy quay lai đó?”

“Vì muốn giật gân, cô lại coi thường sự an toàn của người khác.”

Tôi phất lờ những cư dân mạng này.

Chỉ một bên thu dọn đồ đạc, một bên dặn dò Dây tơ hồng.

“Sau khi vào rừng hãy tìm một nơi để trốn, đừng rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, núi Càn Điểu không xa chỗ tôi lắm, chờ tôi qua đó.”

“Tình huống gì vậy?”

“Chân tỷ, chị muốn đến hiện trường sao?”

“Chân tỷ nhớ mở phát sóng trực tiếp nhé.”

Tôi cầm điện thoại ngồi lên taxi, nhanh chóng đến núi Càn Điểu.

Trong khoảng thời gian này, Dây tơ hồng liên tục liên lạc với tôi, cô ta đã tìm được một chỗ để trốn, trong lòng cô ta tràn ngập những câu hỏi khiến cô ấy phát điên.

Cư dân mạng đang trong phòng phát sóng cũng đang đặt câu hỏi.

“Hôm nay bạn gặp quỷ đả tường là thật, nhưng quỷ đả tường này không phải muốn hại bạn, mà là đang cứu bạn!”

“Tên của người bị g.i.ế.c trên núi ngày hôm qua là Tô Dung, cô ấy bị g.i.ế.c và vứt xác ở núi Càn Điểu. Kẻ sát nhân không cẩn thận vô tình rơi xuống vách núi khi đang vội vã chạy trốn, t.h.i t.h.ể chưa được tìm thấy, nhưng linh hồn của anh ta đã biến thành linh hồn ác quỷ.”

“Nếu Tô Dung không cứu cô, lúc đó sợ là cô đã gặp nguy hiểm rồi.”

Dây tơ hồng che miệng không tin nổi: “Ý cô là, chính Tô Dung chính là quỷ đả tường, cô ấy đang cứu tôi ?”

Tôi gật đầu: “Là tôi sơ suất, cô đừng nói nữa, nhớ là hãy trốn kỹ đi.”

Dây tơ hồng cầm điện thoại: “Tôi biết rồi.”

Lúc tôi ngồi xe đến núi Càn Điểu đã qua hơn 20 phút.

Không nghĩ nhiều, tôi chạy nhanh về phía rừng rậm, nơi Dây tơ hồng đang trốn.

“Chân tỷ nhanh lên một chút! Chị Dây tơ hồng sợ không thể trụ nổi nữa rồi!”

“Tim của tôi sắp nhảy ra ngoài rồi!”

“Mẹ ơi, tôi không dám xem nữa.....”

Tôi đặt điện thoại ngay trước ngực, chạy về đích.

Lúc này, quỷ đả tường trong rừng đã bị phá vỡ.

Mắt tôi nheo lại, nhấc chân lên và bước vào.

Cây trong rừng mọc lộn xộn, mặt đất không bằng phẳng khiến việc đi lại rất khó khăn.

Trong khi tôi một bên đang cảm nhận vị trí của Dây tơ hồng, một bên đặt lá bùa vàng dán trên mặt đất. ngăn linh hồn ma quỷ chạy thoát.

Đi vào không được bao lâu, đột nhiên tôi nghe thấy một âm thanh lạ.

Ngẩng đầu xem, chỉ nhìn thấy một cô gái với làn khói đen quấn quanh cổ, cả người bị treo trên cây, hai chân không ngừng vùng vẫy.

“Nghiệp chướng! Sao ngươi dám ngang ngược như vậy!” Tôi lấy Ngũ Lôi Phù từ bên hông, ném về phía làn khói đen.

Ngũ Lôi Phù trên làn khói đen ngay lập tức bốc cháy.

Một tiếng hét chói tai trong không trung, làn khói đen tiêu tán, Dây tơ hồng rơi xuống đất.

Cô ta nhìn thấy tôi, mắt cô ấy sáng lên: “Chân tỷ, cô tới cứu tôi rồi!”

“Tôi vừa niệm chú, vừa sợ không đợi được cô tới.”

Tôi xoa đầu cô ấy: “Làm tốt lắm, vất vả rồi.”

“Ở đây nghỉ ngơi một chút, tôi đi thu phục linh hồn ác quỷ.”

Khói đen tụ lại thành người, quay người bỏ chạy sâu vào rừng.

Tôi cắn ngón tay giữa, bóp m.á.u ra ném vào làn khói đen.

“Thiên địa tự nhiên, phân tán linh hồn ma quỷ, lập tức tuân lệnh.”

Khói đen đột nhiên dừng lại, không ngừng vùng vẫy, cuối cùng phát ra một tiếng hét chói tai và tan biến vào hư không.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Quay lại bên cạnh Dây tơ hồng.

“Đi thôi, tôi đưa cô xuống núi.”

Đôi mắt của Dây tơ hồng đỏ lên, cô ấy bị dọa sợ, ôm chặt lấy cánh tay của tôi không buông.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cõng cô ấy xuống trong tư thế vặn vẹo như vậy.

Lúc chia tay, cô ta nhỏ giọng nói: “Chân tỷ, cảm ơn cô.”

“Tôi có thể lại nhờ cô giúp tôi một việc không?”

Tôi nhướng mày: “Cô nói đi.”

Dây tơ hồng dụi mắt: “Tôi muốn nhờ cô niệm chú tái sinh cho Tô Dung có được không?”

Tôi nhìn vào đôi mắt đầy hi vọng của cô ấy, tôi mỉm cười: “ Có thể.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 11: Chương 11



Làm đến gần nửa đêm, về đến nhà đã là 12 giờ rồi.

Trước đây tôi chưa có thời gian nhìn phòng phát sóng trực tiếp, đến bây giờ xem, tôi lập tức choáng váng rồi.

Phòng phát sóng trực tiếp đã bị chặn.

Nguyên nhân là giả thần giả quỷ gây hiểu làm cho cư dân mạng.

Tôi có chút bất lực, vừa định tắt điện thoại thì phát hiện có đầy tin nhắn riêng tư.

“Chân tỷ! Lần sau phát sóng nhất định kêu tôi nha.”

“Chân tỷ, mặc dù phòng phát sóng bị chặn, nhưng chị luôn luôn là thần linh.”

“Vẫn còn 2 quẻ chưa xem, Chân tỷ tôi đợi chị!”

“Qúa lợi hại rồi, chủ phòng cô quá lợi hại rồi!”

“Chủ phòng, tôi cũng muốn đoán mệnh, xin hãy giúp tôi.”

“.......”

Tôi không khỏi cong môi lên.

Những cư dân mạng này thật thú vị.

Tôi nhấp trở về trang chủ phòng, suy nghĩ một chút rồi đổi tên phòng phát sóng trực tiếp.

Chủ phòng: Huyền Thanh Quan – Tân Di.

Lúc này điện thoại đổ chuông.

Là sư phụ của tôi.

“Đồ đệ, như thế nào rồi? Bây giờ cuốn của con có thể viết rồi chứ?”

Tôi mỉm cười: “Có thể viết, ngày mai bắt đầu viết.”

............

Sau khi viết luận văn được nửa ngày, tôi mở máy tính lên.

Hôm qua trong buổi phát sóng đã nói về 5 kỹ thuật siêu hình học, một kỹ thuật một quẻ, vì vấn đề thời gian, hôm qua chỉ đoán được 3 quẻ, vẫn còn 2 quẻ cần hoàn thành.

Buổi phát sóng hôm qua tôi đã thu hút được bốn đến năm nghìn người theo dõi.

Ngay khi tôi bắt đầu phát sóng trực tiếp, nền tảng đã tự động gửi lời nhắc đến những người theo dõi của tôi.

Khi nhìn thấy mọi người dần dần vào phòng phát sóng, tôi từ bỏ ý định pk với những chủ phòng khác.

“Chân tỷ, tôi tới rôi!”

“Ơ? Huyền Thanh Quan Tân Di, Chân tỷ đổi tên à?”

“Vậy sau này gọi cô là Tân Di đại sư.”

“Tân Di đại sư khi nào sẽ đoán mệnh vậy? Tôi không thể chờ đợi hơn nữa!”

“+ 1, nhanh lên nhanh lên!”

Tôi nhìn thấy rất nhiều gương mặt thân quen, ngẫu nhiên chào hỏi họ.

Xem thời gian cũng tương đối rồi, tôi nói: “Quy luật hôm nay và hôm qua giống nhau, tôi sẽ gửi một hồng bao, ai giành được trước, đoán mệnh trước.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trở nên phấn khích.

“Sáng nay tôi đã thắp nhang và tắm rửa, đợi đến bây giờ.”

“Đã đến lúc thể hiện tốc độ tay mà tôi đạt được hơn 20 năm độc thân.”

Tôi thiết lập hồng bao và bấm gửi.

Trong nháy mắt đã không thấy.

“Ai! Ai cướp nó?”

“Đáng ghét!”

“Hình như.....là tôi?”

Cư dân mạng dành được hồng bao tên là Liên Nguyệt.

Liên Nguyệt không đợi được liền kết nối với phòng phát sóng trực tiếp, cô ta mở camera.

Là một cô gái rất trẻ, khuôn mặt trông rất mệt mỏi, như thể rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi.

Rõ ràng là buổi trưa, nhưng tôi chú ý đến cửa sổ sau lưng cô ấy đen như mực.

Những cư dân mạng khác cũng đang thắc mắc như tôi.

Liên Nguyệt nhìn rồi giải thích: “Bây giờ tôi đang ở nước ngoài, so với trong nước thời gian có chút khác biệt.”

Tôi hỏi cô ta: “Muộn như vậy vẫn chưa nghỉ ngơi? Cô muốn đoán cái gì?”

Liên Nguyệt thở dài, thần sắc có chút mệt mỏi: “Thành thật mà nói, tôi đã ba ngày không ngủ ngon giấc.”

“Gia đình tôi là một gia đình nông thôn bình thường, không giàu có, thậm chí có chút nghèo, sau khi tốt nghiệp cấp 2 thì không học tiếp nữa, sau này có cơ hội, tôi ra nước ngoài kiếm sống.”

“Những năm nay, ngoại trừ cung cấp phí sinh hoạt cho gia đình, ba mẹ rất ít khi liên hệ với tôi.”

“Nhưng ba ngày trước, mẹ tôi đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, giọng nói rất gấp, nói là gia đình xảy ra việc lớn, yêu cầu tôi đưa tiền, tôi nghe thấy liền hoảng sợ, không chỉ lấy hết toàn bộ tiền tích góp, còn vay mượn rất nhiều tiền, đã gom được 20 vạn.”

“Nhưng sau đó tôi không thể liên lạc được với mẹ tôi.”

“Tôi chuẩn bị ngày mai về nước, bây giờ không thể ngủ được nên xem phát sóng trực tiếp của cô, đại sư cô có thể đoán một chút xem rốt cuộc gia đình tôi đã xảy ra chuyện gì không?
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 12: Chương 12



Tôi nhìn mặt cô ấy, cau mày càng nhăn càng sâu.

Liên Nguyệt có chút lo lắng: “Đại sư, làm sao vậy? Là xảy ra chuyện lớn phải không?”

Giọng tôi trầm xuống: “Đúng là xảy ra chuyện lớn rồi, chúc mừng, em trai cô sắp lấy vợ, đối phương yêu cầu không nhiều không ít vừa vặn 20 vạn.”

Liên Nguyện lập tức sửng sốt, khuôn mặt tái nhợt, nửa ngày không nói ra lời nào.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy tay của cô ấy đang run lên.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng nhất thời bối rối, nhưng phản ứng nhanh chóng và bùng nổ ngay lập tức.

“Chết tiệt! Mẹ của cô ấy vì để cho con trai lấy vợ, mà lừa gạt số tiền 10 năm mồ hôi và m.á.u của con gái.”

“Sau đó ngắt liên lạc là sợ con gái biết sự thật à.”

“Làm sao lại có ba mẹ như vậy chứ? Ôi trời ơi!”

Những người khác tỏ thái độ hoài nghi.

“Không thể nào, dù sao thì cũng là ba me ruột , không thể tàn nhẫn như vậy được?”

“Có phải chủ phòng chỉ đang nói những lời vô nghĩa không?”

“Tôi không tin lắm.”

Liên Nguyệt cũng nhìn thấy những bình luận đó, bắt đầu do dự.

Tôi không quan tâm nói: “Tin hay không tin cũng không quan trọng, tôi chỉ nhắc nhở cô một câu, nên xem xét lại một chút về việc về nước, có khả năng khi trở về rồi thì không quay lại được nữa.”

“Đúng rồi, mẹ của cô chắc chắn sẽ liên lạc với cô một lần nữa, mục đích cũng rất rõ ràng, khuyên cô về nước.”

Liên Nguyệt sửng sốt: “Toàn bộ tiền của tôi đã về rồi, bà ấy còn muốn tôi về để làm cái gì nữa?”

Cô ấy vừa nói xong, chiếc điện thoại trên bàn liền rung lên.

Liên Nguyệt nhìn cái tên hiển thị, cả người đông cứng lại.

“Là mẹ của tôi....”

Cư dân mạng ngạc nhiên.

“Cái này mà đại sư cũng đoán ra được?”

“Chị Liên Nguyệt mau nhận điện thoại đi, tôi thật sự rất muốn biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?”

Tôi vừa định yêu cầu cô ấy ngắt kết nối phát sóng trực tiếp trước, thì cô ấy đã nhận điện thoại, còn mở loa ngoài.

Âm thanh cuộc gọi rất rõ ràng.

Liên Nguyệt: “ Mẹ, ở nhà rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao con không thể liên lạc được với mẹ?

Bên kia lo lắng nói: “Aiya, ba của con bị ngã khi đang làm việc tại công trường! Ngã rất nghiêm trọng! Mẹ luôn chăm sóc cho ông ấy, nên không thể liên lạc với con!”

Liên Nguyệt hoảng sợ: “Bị ngã sao? Bây giờ như thế nào rồi? Bác sĩ nói như thế nào? Còn có......”

“Aiya, con đừng hỏi nhiều như vậy.” Đối phương không nhẫn nại ngắt lời cô ấy: “Con nên về nước trước đi, ba con cũng nhớ con rồi, ngày mai đi, ngày mai có thể về nước không?”

Liên Nguyệt: “........”

Cô ấy lúc này bình tĩnh lại, đè nén cảm xúc: “Con cần phải xem xét lại, con cúp máy trước đây.”

“Trời ơi! Thái độ của con như vậy là sao! Nếu không có mẹ....”

Đối diện chưa mắng xong, Liên Nguyệt liền cúp điện thoại.

Phòng phát sóng trực tiếp rơi vào trầm mặc.

“Tại sao nhấn mạnh vào việc chị ấy về nước?”

“Nhân tiện, người ba bị thương rồi, con gái quay về chăm sóc không phải nên sao?”

“Vấn đề là thái độ của mẹ cô ấy không đúng lắm.”

“..........”

Bão bình luận bắt đầu ồn ào lên.

Cô ấy dần dần tỉnh táo hơn sau khi hoảng hốt, cô ấy ngước lên nhìn tôi, trong mắt có sự chờ đợi: “Đại sư, cô có thể đoán ra họ muốn tôi quay về để làm gì không?”

Tôi mím môi: “Ba của cô không bị thương, mẹ cô đang lừa cô.”

Liên Nguyệt khóe miệng cười lên một nụ cười tự giễu: “Tôi đoán ra rồi, nhớ tôi cái gì, từ nhỏ đến lớn trong mắt bọn họ chỉ có em trai, tôi đối với bọn họ chỉ là một cái máy rút tiền mà thôi.”

Tôi tiếp tục nói: “Sính lễ của em trai cô đã giải quyết xong rồi, nhưng vẫn phải mua nhà, cô lấy đâu ra số tiền đó, nên ba mẹ cô lại đánh chủ ý lên trên người cô.”

“Bọn họ đã liên hệ cho cô một gia đình chồng, người nam chân bị què, thiểu năng trí tuệ, nhưng gia đình khá giả. Chỉ cần cô gả qua đó, bọn họ liền cho cô 30 vạn tiền sính lễ, ba mẹ cô chuẩn bị dùng số tiền này trả tiền đặt cọc cho em trai cô.”

Liên Nguyệt nghe những lời này, ngồi đó ngơ ngác, cũng không có phản ứng gì.

Cư dân mạng rất tức giận.

“Kiểu ba mẹ gì vậy? Đây không phải là bán con gái sao?”

“Thật buồn nôn rồi, chị gái cắt đứt quan hệ vơi họ đi, đừng để bị hút m.á.u nữa.”

“Chị Liên Nguyệt quá đáng thương rồi, tôi sắp khóc rồi.”

“Tân Di đại sư hãy giúp cô ấy đi!”

Nhìn thấy Liên Nguyệt gần như suy sụp, cư dân mạng đang cố thuyết phục cô ấy.

Tôi chầm chậm nói: “Đối với những gì tôi nói, cô có thể xác thực trước, nếu như cô tin tưởng tôi, tôi có thể giúp cô lấy lại số tiền đó.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 13: Chương 13



Liên Nguyệt rất hiểu ba mẹ cố ấy là loại người gì, nên đối với lời nói của tôi, cô ấy vẫn tin tưởng.

Trong lúc cô ấy đang suy nghĩ, tôi cũng không nhàn rỗi, đã trò chuyện với các cư dân mạng khác, cũng không cảm thấy nhàm chán chút nào.

Hơn 20 phút sau, Liên Nguyệt lại kết nối với tôi.

“Đại sư, tôi suy nghĩ xong rồi, tôi muốn lấy lại tiền của tôi , sau đó đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.”

“Đại sư, cô có thể giúp tôi không?”

Tôi gõ bàn: “Như vậy mới đúng.”

“Cô gửi số điện thoại cá nhân của mẹ cô cho tôi, tôi sẽ liên hệ với bà ấy.”

Phần bình luận trở nên vô cùng sôi nổi.

“Tân Di đại sư định dùng phương pháp từ xa sao, liệu bà ấy có bị sét đánh c.h.ế.t không?”

“Kí.ch thích!”

“Không phải nên xin tử vi sao? Cần số điện thoại cũng được?”

Tôi liếc nhìn bình luận, có chút cạn lời.

“Bây giờ là xã hội văn minh, không thể tùy tiện g.i.ế.c người được.”

Trong khi đang nói chuyện, tôi bấm số điện thoại của mẹ Liên Nguyệt.

Vừa kết nối tôi liền cười, âm thanh nịnh nọt.

“Alo, xin hỏi là bà Hà Liên phải không? Cách đây không lâu con gái của bà đã vay ngân hàng của chúng tôi 100 vạn, đã được gửi vào tài khoản của bà, xin hỏi bà đã nhận được chưa?”

Đối diện sửng sốt một lát: “Tôi là Hà Liên.”

Sau khi dừng 1 giây, giọng bà ta trở nên kích động: “Cô ta lại vay thêm 100 vạn nữa à?”

Bà ta dừng một lúc, hình như là đang xác nhận tài khoản.

Một lát sau, một âm thanh chói tai vang lên: “Không có, tôi không có nhận được tiền.”

Tôi trấn an: “Bà Hà Liên bà đừng lo lắng, tôi giúp bà kiểm tra lại.”

Đợi 3 phút, tôi nói vài lời xin lỗi: “Là như thế này bà Hà, vì tài khoản của bà không có hồ sơ giao dịch trong ngân hàng của chúng tôi........”

Bình luận tê liệt.

“Phương pháp này, tôi rất quen thuộc, tôi nghĩ đến 10 vạn tệ tôi bị lừa.”

“Đề nghị kiểm tra, chủ phòng không giống như đang diễn xuất cho lắm.”

“Không ngờ phương pháp của chủ phòng là cái này.”

“Lừa lại số tiền đã lừa của người khác.”

Trong 10 phút nói chuyện cùng mẹ của Liên Nguyệt, Liên Nguyệt một câu cũng không nói, im lặng quan sát.

Cuối cùng, Hà Liên cuối cùng cũng tin tưởng tôi rồi.

“Được được được, tôi sẽ gửi tiền qua ngay bây giờ, nếu chuyển qua thì 100 vạn sẽ đươc chuyển vào tài khoản của tôi có phải không?”

Sau khi nhận được phản hồi, bà ta có chút nghi ngờ: “Vậy chúng tôi không cần trả tiền khoản vay nữa phải không?”

Tôi cười: “Tiền do con gái của bà mượn, đương nhiên là do con gái bà trả rồi.”

“Vậy thì tốt.” Bà ta vui mừng ra mặt: “Con trai tôi có thể lấy vợ có thể mua nhà rồi, con trai tôi và ba nó cũng có thể đi du lịch rồi, ha ha ha ha.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi mới nhìn vào màn hình máy tính.

Dành thời gian trả lời các câu hỏi của cư dân mạng.

“Chị Liên Nguyệt lấy lại được 20 vạn, đại sư vừa nói với cô ấy chỉ trả cho cô ấy 15 vạn là như thế nào vậy?”

Tôi bình tĩnh nói: “Tôi đã xem qua khuôn mặt của Liên Nguyệt, đôi mắt đỏ, nhân trung ngắn, lông mày hung dữ, ở tuổi 26, năm này sợ là tai họa sinh tử, lúc cô ấy quyết định cắt đứt quan hệ với ba mẹ cô ấy, đại nạn sinh tử bắt đầu được giải quyết.”

“Đây là nguyên tắc dung tiền diệt tai họa, nên số tiền này không thể trả lại toàn bộ, nếu không tai họa sẽ theo sau.”

“Thì ra là như vậy, vậy 5 vạn chi tiêu xứng đáng.”

“Vậy thảm họa sẽ ở lại với ba mẹ cô ấy vì tiền sao?”

Tôi cười: “Như vậy đi, mọi người có thể đoán một chút.”

Đang nói chuyện. điện thoại của Liên Nguyệt vang lên.

Cô ấy nhìn xuống điện thoại, tay không khỏi run lên.

“Tôi nhận được 15 vạn rồi.”

Tôi gật đầu: “Vậy thi tốt, yên tâm đi, cuộc sống của cô sau này sẽ thuận buồm xuôi gió, hãy tận hưởng cuộc sống nhé.”

Liên Nguyệt hai mắt đỏ lên: “Cảm ơn đại sư.”

Đồng thời, tôi cảnh báo cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp: “Mọi người hãy cẩn thận với nạn lừa đảo qua điện thoại.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 14: Chương 14



Sau khi Liên Nguyệt ngắt kết nối, tôi lại phát hồng bao vào phòng phát sóng trực tiếp.

Chủ yếu là để mọi người trở tay không kịp.

“Tân Di đại sư! Sao chị không thông báo trước vậy? Tôi lại không dành được!”

Lần này cư dân mạng dành được hồng bao tên là Niệm Thu.

Đợi một lúc anh ta không có phản ứng.

Dân cư mạng dần trở nên mất kiên nhẫn, cuối cùng tôi nhận được yêu cầu kết nối của anh ta.

Đối phương cũng mở camera lên.

Đang nhìn rõ cảnh vật đối diện, cư dân mạng còn đang chửi bới trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức ngừng lại.

Chỉ nhìn thấy một ông chú đang nằm trên giường bệnh, đầu trần, trên mũi còn có ống dẫn c.ắm vào.

Giọng ông ấy nhỏ và yếu ớt.

“Đại sư, thật xin lỗi, tôi không biết phát sóng trực tiếp này lắm.”

Tôi cười: “ Không sao, ông muốn đoán cái gì?”

Niệm Thu chầm chậm nói: “Tôi muốn mời đại sư đoán con gái của tôi bây giờ đang ở đâu? Có được ăn no mặc ấm hay không?”

Niệm Thu nói, con gái của ông ấy Thu Thu bị bắt khỏi chợ lúc mới1 tuổi.

Mẹ của Thu Thu qua đời sau một năm sau khi Thu Thu bị bắt cóc.

Ông ấy một mình kiếm Thu Thu trong 24 năm qua.

Nhưng năm nay, ông ấy được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, không thể tiếp tục đi tìm.

Phòng phát sóng này là ông ấy vô tình thấy được.

Nhờ y tá kết nối, mới có thể kết nối với tôi.

Tôi mím môi: “Ông còn nhớ ngày sinh của Thu Thu không?”

Niệm Thu gật đầu: “Nhớ.”

Ông ấy không biết nhắn tin riêng, nên trực tiếp nói ra trên phòng phát sóng trực tiếp.

Tôi gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi giúp ông đoán.”

Cư dân mạng bối rối.

“Có phải tôi bị ù tai không? Tại sao ông ấy nói ngày sinh lại trở thành tiếng bíp ---”

“Đây có phải tự động chặn không?”

“Nền tảng này chắc không có chức năng này.....cho nên chỉ có thể là đại sư làm mà thôi.”

“Tân Di đại sư quá cẩn thận rồi.”

Tôi không quan tâm bọn họ, chỉ bấm tay đoán.

Niệm Thu không giục tôi.

Nằm yên trên giường trước màn hình nhìn tôi.

Có thể là thất bại nhiều lần, nên ông ấy đã quen với việc chờ đợi và thất vọng.

Lần này kết nối với tôi, có thể cúng chỉ là để yên tâm mà thôi.

Tôi ngước lên nhìn về phía ông ấy: “Con gái của ông có lông mày rậm, đôi mắt to, mũi không cao, môi hơi mỏng, có nốt ruồi ở cằm, ngoài ra có một vết bớt màu đỏ ở cổ tay.”

Nghe những lời này, Niệm Thu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Mắt mở to, hơi thở gấp.

“Đúng, đúng là Thu Thu của tôi.”

“Đại sư, cô có thể đoán ra được con bé bây giờ đang ở đâu không?”

Tôi gật đầu: “Có thể đoán ra được, sau khi bị bắt cóc, cô ấy được một gia đình giàu có nhận nuôi, ba mẹ nuôi có một người con trai, bọn họ đối với cô ấy rất tốt, coi cô ấy như con gái ruột và em gái ruột của mình.”

“Thành tích học tập của Thu Thu rất tốt, 17 tuổi được nhận vào một trường đại học trọng điểm, chọn được chuyên ngành mình thích, sau khi tốt nghiệp được ba mẹ nuôi đưa ra nước ngoài du học, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ thì về nước, công việc hiện tại rất tốt, cũng có được một người bạn trai tốt, đã đến giai đoạn chuẩn bị kết hôn rồi.”

Niệm Thu ngơ ngác nghe, nghe xong mắt đỏ hoe.

Nhận ra đang là buổi phát sóng trực tiếp, ông ấy lúng túng lấy tay lau nước mắt.

“Đại sư, vậy...vậy con bé có vui không?”

Tôi nhẹ giọng nói: “Cô ấy không biết mình được nhận nuôi, từ nhỏ đã được ba mẹ nuôi chăm sóc và nuôi dưỡng cẩn thận, tính cách của cô ấy vui vẻ, lạc quan, hoạt bát và tốt bụng, được mọi người yêu thích. Cô ấy lớn lên trong sự vui vẻ, hạnh phúc.”

Niệm Thu gật đầu: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Cư dân mạng sôi nổi bình luận.

“Tân Di đại sư nhanh nói Thu Thu hiện tại đang ở đâu vậy!”

“Tiếp theo có phải chú đi nhận lại con gái của mình không?”

“Chú thật may mắn, gặp được Tân Di đại nhân, nên rất nhanh có được thông tin của con gái rồi.”

Niệm Thu cũng nhìn thấy những bình luận này.

Ông vẫy tay: “Đủ rồi, đủ rồi, tôi biết nhiêu đó là đủ rồi.”

“Bác sĩ nói tôi không còn nhiều thời gian nữa, cuộc sống củaThu Thu hiện tại rất tốt, tôi đối với con bé như một gánh nặng.”

“Ban đầu tôi nghĩ rằng cuộc sóng của con bé không tốt, nên muố đi tìm con bé, ít nhất cũng để con bé nghĩ là vẫn có người nhớ con bé.”

“Nhưng bây giờ khi nghe lời nói của đại sư, tôi không còn gì để hối tiếc, con bé có người yêu, có người chăm sóc, tôi không có gì cho con bé, điều duy nhất có thể cho con bé là không làm phiền cuộc sống của nó.”

“Không tìm nữa, không tìm nữa.”

Bình luận

“Tôi sắp khóc rồi, có một số ba mẹ không phải là ba mẹ, có một số ba mẹ thật sự rất tuyệt vời!”

“Chú đã thật sự bỏ ra nửa đời người vì Thu Thu.......”

“Chú thật đáng thương.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 15: Chương 15



Chú trông vui vẻ hơn cư dân mạng nhiều.

Thật sự rất vui.

Ông ấy cười nói: “Hơi thở mà tôi kìm nén trong lòng cuối cúng cũng được giải phóng.”

“Tôi đã không có giấc ngủ ngon kể từ khi Thu Thu bị bắt cóc, bây giờ cũng có thể có một giấc ngủ ngon.”

“Đại sư, cảm ơn cô.”

Tôi nhìn ông ấy, mắt hơi động: “Không cần cảm ơn.”

Kết nối đã bị ngắt.

Cư dân mạng đang yêu cầu tôi xem them 1 quẻ nữa, nhưng tôi không có ý định như vậy.

“Trước nói là xem 5 quẻ bây giờ đã xem toàn bộ rồi.”

“Đại sư! Một lần nữa đi!”

“Một lần nữa đi mà!”

Tôi cong môi: “Mọi người nghĩ tôi là nghệ sĩ biểu diễn à?”

Hôm nay thế thôi, sau này khi nào tôi thấy chán, có thể phát sóng trực tiếp tìm mọi người nói chuyện.

“Tạm biệt mọi người.”

Bất chấp những lời than vãn của cư dân mạng, tôi đóng phòng phát trực tiếp.

Nằm trên ghế, tôi thở một hơi dài.

Ù ù ù-------------

Điện thoại rung lên.

Tôi nhấn nút trả lời mà không nhìn màn hình: “Alo?”

Giọng của sư phụ bên kia truyền đến; “Đồ đệ, ta vừa xem buổi phát sóng trực tiếp của con.”

Tôi: “Ồ.”

“Đạo gia không nói dối, hôm nay con đã nói dối.”

Tôi thờ ơ nói: “Người nói chuyện lừa tiền đó à, vấn đề đó không lớn, lát nữa con sẽ nói lại với người........”

Sư phụ: “Ta không nói về cái đó.”

Tôi dừng lại và không nói chuyện.

“Ta cũng nghe được ngày sinh của đứa bé đó, ta cũng đã đoán một quẻ.”

“Đứa bé đó đã qua đời khi mới 1 tuổi.”

“Đồ nhi, ta không tin con không đoán ra.”

Tôi đương nhiên có thể đoán ra.

Tôi cũng đoán ra được, Niệm Thu đã kiệt sức rồi, nhiều nhất cũng chỉ còn một tháng.

Thay vì để làm tăng thêm nổi buồn, chi bằng hãy để ông ấy ra đi một cách thanh thản.

Nếu không, sau khi c.h.ế.t chấp niệm quá sâu, lang thang ở thế giang này, cần gì phải làm như vậy?

...............

Thu Thu bị bắt cóc ở chợ khi mới 1 tuổi, lúc đó những kẻ buôn người nhìn thấy đứa bé ăn mặc đẹp, ba mẹ yêu thương, vô thức nghĩ rằng cô là bé trai.

Sau khi đưa Thu Thu đi, hắn ta mới nhận ra cô là con gái, nhất thời không thể thoát khỏi cô.

Sau đó ba mẹ của Thu Thu đuổi theo, hắn ta nóng lòng muốn trốn thoái nên đã ném Thu Thu xuống cầu khi anh ta đang chạy qua cầu.

“24 năm trôi qua, ngay cả dấu vết về sự tồn tại của Thu Thu cũng không thấy.”

“Nhưng vẫn có người nhớ đến cô ấy suốt 24 năm.”

“Sư phụ, người nói con làm sai cái gì?”

Sư phụ thở dài và không nói gì nữa.

Sau khi cúp điện thoại với sư phụ, tôi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Khi tôi tắt máy tính, tôi thấy nền của buổi phát sóng mà tôi chưa thoát ra.

Khi tôi nhấp vào xem, tôi thấy có rất nhiều tin nhắn riêng.

Ngoài những cư dân mạng thuyết phục tôi tiếp tục phát sóng trực tiếp, còn có một nhân vật quen thuộc.

Đó là Dây tơ hồng, người kết nối phát sóng trực tiếp ngày hôm qua.

“Đại sư, cô có ở đó không? Đại sư giang hồ cứu giá!”

“Đại sư, cô có nhận giải quyết riêng không? Gía cả thương lượng!”

“Đại sư cô xem tôi đi, thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.......”

“A a a a a a a a a........”

Tôi nhìn danh sách tin nhắn riêng tư của cô ấy, rơi vào suy nghĩ.

Có thể thấy trạng thái tinh thần của cô ấy có chút đáng lo ngại.

Tôi trả lời cô ấy: “Nói chính sự.”

Dây tơ hồng trả lời ngay lập tức: “Đại sư cuối cùng cũng chú ý đến tôi rồi.”

“Là như thế này, kỳ thật người cần giúp đỡ không phải tôi mà là ông chủ của tôi.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 16: Chương 16



Dây tơ hồng tên Lý Nhan.

Sau khi nhận được phản hồi của tôi, cô ấy lái xe đến thẳng địa điểm thỏa thuận và đón tôi.

Trên đường đến nhà ông chủ của cô ấy, cô ấy giải thích chi tiết tình hình cho tôi.

“Đại sư, kỳ thực người gặp rắc rối cũng không phải ông chủ của tôi, mà là mẹ của ông chủ. Bà ấy đã 70 tuổi, bình thường ăn uống không tốt, bình thường ăn cơm chưa đến nửa chén đã no rồi, nhưng gần đây thì không ổn lắm, một ngày ăn 10 bữa, mỗi bữa 3 chén, sức ăn rất lớn!”

Lý Nhan nói có chút bồn chồn: “Trước đây tôi đã từng gặp qua bà ấy, bà ấy rất tốt bụng, nhưng khi ông chủ khuyên bà ấy ăn ít lại thì bà ấy đã cào vào mặt ông chủ! Còn mắng những lời rất khó nghe.”

Tôi trầm ngâm nghĩ: “Vậy ông chủ của cô nghi ngờ bà ấy bị quỷ ám à?”

Lý Nhan ừ một tiếng.

“Nguyên nhân chính là, khi bà ấy mắng bằng tiếng Quảng Đông, nhưng gia đình ông chủ của tôi đều là người phương Bắc, không ai biết nói tiếng Quảng Đông?”

Đang nói chuyện thì xe chạy vào một khu biệt thự.

Xe rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại trước sân một biệt thự kiểu Trung Quốc.

Lý Nhan dẫn tôi ra khỏi xe, cô ấy gọi điện thoại cho ông chủ của cô ấy, không lâu sau một người đàn ông đầu có phần hơi hói bước ra chào đón chúng tôi.

Tốc độ rất nhanh, có vẻ khá lo lắng.

“Tiểu Lý, đại sư cô đưa đến đâu?”

Cô ấy bước qua một bên, để lộ tôi đứng ở phía sau cô ấy: “Ông chủ, đây là Tân Di đại sư.”

Người đàn ông sửng sốt một chút, ánh mắt nhanh chóng nhìn tôi từ đầu đến chân.

Sau đó ông ta kéo Lý Nhan sang một bên.

Bọn họ nói không lớn, nhưng tôi có thể nghe thấy.

“Cô đang nói cái gì vậy? Làm sao một cô gái trẻ như vậy lai là một đại sư? Cô bị lừa rồi!”

“Ông chủ! Ông tin tôi, cô ấy thật sự có năng lực, cô ấy là người đã cứu tôi lúc tôi gặp quỷ đả tường.”

Bọn họ thì thầm rất lâu, tôi hơi mất kiên nhẫn.

“Được rồi, tôi có phải kẻ lừa đảo hay không, chút nữa xem thì sẽ biết thôi.”

Tôi đi đến gần hai người họ: “Có thể chỉ đường không?”

Người đàn ông trung niên lúc này cũng cảm thấy ngại ngùng.

Ông ấy mỉm cười: “Tôi họ Viên, tên là Viên Thân, đại sư quý danh là gì?”

Tôi cũng cười: “Cứ gọi tôi là Tân Di là được rồi.”

“Tân Di đại sư xin mời bên này!” Ông ấy trực tiếp dẫn đường cho tôi : “Tình hình nhà tôi tiểu Lý cũng nói qua với ngài rồi, bác sĩ cũng xem qua rồi, thuốc cũng uống rồi. Thực sự là tôi hết cách rồi, mới mời mọi người đến đây xem.”

Tôi liếc nhìn ông ta.

Lý Nhan cũng chú ý đến từ “mọi người”.

“Ông chủ, ông còn mời người khác nữa không?”

Viên Thần gật đầu; “Bạn tôi cũng giới thiệu cho tôi một đại sư, đã ở bên trong rồi."
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 17: Chương 17



Lý Nhan nghe thấy điều này vô thức quay đầu qua nhìn tôi.

Cô ấy lùi một bước, đi đến bên cạnh tôi: “Tân Di đại sư, thật xin lỗi, tôi không biết là ông ấy còn mời người khác.”

Tôi không quan tâm: “Không sao đâu.”

Tôi có một số ấn tượng về Bồ Đề, đã trở nên phổ biến hơn mười năm trước.

Người có năng lực trong Đạo giáo không nhiều nhưng lại khá giỏi tiếp thị.

Tôi tìm thấy một vài đạo sĩ nhỏ để quay video mỗi ngày, danh tiếng của tôi ngày càng tăng.

Tôi không chú ý nhiều đến chuyện đó.

Đi không bao lâu, Viên Thần đã dẫn chúng tôi đến đại sảnh.

Vừa bước vào liền nghe thấy âm thanh nhai nuốt cực kỳ cường điệu.

Tôi nhìn vào cái bàn ở giữa.

Chỉ nhìn thấy một bà già tóc bạc đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt một bàn đầy đồ ăn, đang ăn uống rất vui vẻ.

Khẩu vị rất tốt, ăn nhiều một cách bất thường.

“Đây là mẹ của tôi.” Viên Thần lau mồ hôi lạnh trên trán: “Đó là Thanh Sơn đại sư.”

Nhìn theo hướng ông ta chỉ, tôi mới chú ý đến người mặc áo choàng đen ngồi bên đó.

Giống một trò lừa bịp, nhưng trông anh ta chuyên nghiệp hơn tôi.

Anh ta liếc nhìn tôi, rõ ràng không bỏ tôi vào trong mắt.

Viên Thần hỏi bảo mẫu: “Đây là bữa thứ mấy rồi?”

Bảo mẫu: “Bữa thứ 7 rồi.”

Chúng tôi đứng sang một bên nhìn bà ấy ăn uống.

Tôi nhìn bụng bà ấy, đã to lên rất nhiều, người bình thường khẳng định không chịu được.

Nhưng dường như bà ấy không có cảm giác gì.

“Tiểu nha đầu, cô là đạo sĩ?” Thanh Sơn không biết từ lúc nào đứng ngay bên cạnh tôi.

Giọng của anh ta thản nhiên: “Cô nói xem, mẹ của ông chủ Viên đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi khiêm tốn cười: “Thanh Sơn đại sư hẳn là đã nhìn ra rồi.”

Anh ta nâng cằm: “Đó là điều tự nhiên.”

Anh ta cho rằng tôi là một kẻ nói dối và không có thiện cảm với tôi.

Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Tuổi còn trẻ như vậy đã đi lừa gạt, thật độc ác.”

Tôi liếc nhìn anh ta nhưng không nói gì.

Lời của Thanh Sơn Viên Thần không nghe được, ông ta chỉ nghe được câu trước.

Lập tức đi tới: “Thanh Sơn đại nhân! Mẹ tôi rốt cuộc là bị sao vậy?”

Thanh Sơn kiên định nói: “Lệnh đường là bị quỷ lợn nhập vào người.”

Viên Thần giật mình: “Qủy lợn?”

Ông ta lại nhìn mẹ mình sau khi ăn xong miệng đầy dầu, chợt nhận ra.

“Đúng rồi, đúng rồi, nhất định là quỷ lợn.”

“Thanh Sơn đại nhân nhanh trừ yêu đi.”

Thanh Sơn vẫn bình tĩnh chầm rãi duỗi ra năm ngón tay.

Viên Thần lập tức nắm tay anh ta, òa khóc: “Thêm 5 vạn! Tổng cộng là 20 vạn! Đại sư, chỉ có ngài mới đuổi quỷ lợn ra khỏi người mẹ của tôi, chúng ta có thể thương lượng giá cả!”

Cơ thể tôi lắc lư, gần như mất thăng bằng.

Ngạc nhiên quay đầu lại nhìn bọn họ.

Bao nhiêu?

20 vạn?

Nhận thấy ánh mắt của tôi, Viên Thần cười khẩy: “ Tân Di đại sư cũng vậy, nếu cô cứu được mẹ tôi, cũng được giá đó.”

Tôi xắn tay áo lên nói: “Vậy tôi đi trước.”

Mái nhà của Mai Thanh Quan mấy ngày trước bị hư rồi, trời mưa vẫn hay bị dột, bây giờ cần tiền để sửa chữa.

Thanh Sơn cau mày, dùng tay kéo tôi lại: “Đồ ngạo mạn, có biết đạo lý ai đến trước làm trước không.”

Tôi nhếch môi nói: “Ồ, vậy anh lên trước đi.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 18: Chương 18



Thanh Sơn còn đem một tiểu đạo sĩ đến làm phụ tá.

Anh ta cởi chiếc áo choàng đen ra, đưa tay: “Đưa kiếm gỗ và bùa trừ yêu cho tôi.”

Tiểu đạo sĩ đưa những thứ đó vào tay anh ta.

Thanh Sơn một tay cầm kiếm gỗ, một tay cầm bùa.

“Thái thượng đài tinh, ứng biến không ngừng. Trừ tà trói mị, bảo mệnh hộ thân. Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an bình. Ba hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh. Khẩn cấp như lệnh!”

Sau khi niệm chú, bùa trừ yêu tự bốc cháy mà không cần lửa, anh ta đột nhiên lắc thanh kiếm gỗ và ném lá bùa trừ yêu vào thẳng lưng của bà Viên.

Khoảnh khắc bùa trừ yêu dán vào lưng bà Viên, động tác ăn của bà ấy liền dừng lại.

Viên Thần thì thầm’: “Có hiệu quả, có hiệu quả.”

Giây tiếp theo, bà Viên trực tiếp đứng dậy, giơ tay lật đổ bàn.

Chiếc bàn gỗ dày như vậy, bà ấy chỉ nhấc nó lên chỉ trong một lần.

Âm thanh nói chuyện vừa nam vừa nữ: “Ai? Là ai dám cản lão tử ăn cơm?”

Bà ấy hung hoảng quay người lại, mọi người xung quanh Thanh Sơn đều tản ra, bỏ lại anh ta đứng đơ người ở đó.

Thanh Sơn có chút hoảng sợ, lấy pháp bảo từ trong túi ra.

Vừa lấy ra vừa niệm chú.

Nhưng bước chân của bà Viên không dừng lại một giây, chạy thẳng về phía anh ta.

Thanh Sơn toát mồ hôi lạnh, cầm không vững thanh kiếm gỗ.

Khoảnh khắc thanh kiếm tuột khỏi tay, tôi đưa tay ra chụp lấy nó.

Tay còn lại đỡ lưng anh ta.

“Bây giờ, tôi lên?”

...........

Thanh Sơn kinh ngạc nhìn tôi, sau đó vội vàng gật đầu: “Cô lên đi!”

Tôi đẩy anh ta sang một bên, lợi dụng tình thế cầm thanh kiếm gỗ.

“Trời đất vô tận, vũ trụ là mượn pháp tắc, ta bái lạy Tam Thanh gia chủ. Hãy ban thần lực cho ta, năm đạo sấm sét sẽ từ trên trời rơi xuống.”

Giây tiếp theo, ánh sáng trong phòng đột nhiên mờ đi.

Lý Nhan sợ hãi hét lên.

Tia sét phóng ra từ mũi kiếm, đánh mạnh vào bà Viên.

Thanh Sơn sững sờ tại chỗ.

Lắp bắp nói: “Dẫn..... kỹ thuật dẫn sét? Cô rốt cuộc là ai?”

Tôi không có thời gian để nói chuyện với anh ta.

Bà Viên đã bị ép buộc dừng lại, toàn thân có tia sét lóe lên, đau đớn và la hét thảm thiết.

Viên Thần lo lắng: “Tân Di đại sư, mẹ của tôi sẽ không xảy chuyện gì chứ? Khi nào con quỷ lợn đó mới có thể trừ khử?”

Tôi cười: “Qủy lợn? Tôi nói với ông đây là quỷ lợn khi nào vậy?”

Viên Thần vô thức nhìn qua Thanh Sơn.

Nhưng Thanh Sơn sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, không dám nói một lời.

Lý Nhan hỏi tôi: “Không phải quỷ lợn vậy là gì?”

Tôi chắp tay lại, dẫn sấm sét vào cơ thể, trầm giọng nói: “Là một con quỷ đói đã c.h.ế.t hơn hàng trăm năm!”

Mọi người đều bị sốc, tôi đã cầm kiếm bước lên phía trước.

Thanh kiếm đ.â.m vào tứ chi và thân thể của bà Viên.

“Thứ nhất là thiên, thứ hai là thổ linh, thứ ba là bất tử, thứ tư là sấm sét, thứ năm là tà ác.”

“Cút ra khỏi đây cho ta!”

Lời còn chưa dứt, bà Viên liền cúi xuống.

Vẻ mặt bà ấy hung dữ, miệng há hốc, vài giây sau cổ họng phát ra một âm thanh kỳ lạ.

Dương như có cái gì đó đang vặn vẹo.

Đứng đối diện bà ấy là Viên Thần, Lý Nhan và những người khác.

Mắt tôi nheo lại: “Tránh đường!”

Giây tiếp theo, khói đen và tiếng la hét phát ra từ miệng của bà Viên.

Tôi cắn ngón giữ, nặn ra một giọt máu, ấn vào thanh kiếm gỗ.

“Chạy đi đâu?”

Khói đen đọng lại.

Lúc này, tôi kéo chiếc túi Càn Khôn từ thắt lưng xuống và bỏ tất cả vào trong.

Ánh sáng trong đại sảnh dần dần sáng lên.

Viên Thần đột nhiên tỉnh táo, vừa khoác vừa chạy tới: “Mẹ! Mẹ không xảy ra chuyện gì chứ? Mẹ!”

Mắt ông ta đỏ hoe, đỡ bà Viên đứng dậy.

Bà Viên sửng sốt: “Chuyện gì thế này?”

Viên Thần vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ có cảm thấy khó chịu gì không?”

Bà Viên suy nghĩ một lắt rồi lắc đầu: “Không có, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 19: Chương 19



Viên Thần vui mừng mà khóc.

“Tân Di đại sư, thật sự cảm ơn ngài!”

Ông ta có chút xấu hổ: “Tôi nhìn thấy cô còn nhỏ như vậy, tôi có chút không tin tưởng, không nghĩa đến tôi thực sự đã sai rồi, ngài đừng chê trách!”

Tôi không để trong long, cũng không có chê trách.

Trong khi nói chuyện, Thanh Sơn và phụ tá của anh ta đã thu dọn túi vải và chuẩn bị rời đi.

Viên Thần lên tiếng kêu anh ta lại: “Thanh Sơn đại sư, hôm nay vất vả rồi.”

Thanh Sơn ngượng ngùng cười: “Không vất vả, không vất vả. Nếu sự việc đã được giải quyết rồi, tôi xin phép cáo từ.”

Họ nhanh chóng biến mất.

Có thể nói là trốn đi.

Viên Thần khịt mũi: “Thật xấu hổ, mỗi năm tôi đều quyên góp rất nhiều tiền vào chùa Bồ Đê, không nghĩ đến bọn họ đều là những kẻ lừa đảo.”

Tôi giải thích: “Thanh Sơn kia vẫn có một chút năng lực, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ tu luyện.”

Thấy tôi nói vậy, ông ta cũng không nói gì nữa.

Ông ta đưa cho tôi một tấm chi phiếu: “Đai sư, đây tiền đã thỏa thuận trước đó.”

Tôi liếc nhìn ông ta và không trả lời.

Viên Thần sửng sốt: “Tân Di đại sư?”

Thấy ông ta định viết một tấm chi phiếu khác, tôi nhanh chóng ngăn ông ta lại.

“Không phải là quá ít, chỉ là tôi chưa giải quyết triệt để chuyện của ông, cho nên chưa thể nhận tiền được.”

Viên Thần: “Cái gì?”

Tôi đi vòng qua ông ta và nhìn quanh biệt thự.

Họ đi theo tôi từng bước từng bước mà không dám hỏi thêm câu nào.

Cuối cùng tôi dừng lại ở một căn phòng.

Tôi hỏi Viên Thần: “Căn phòng này để làm gì vậy?”

Viên Thần lập tức trả lời: “Để những đồ lặt vặt.”

Ông ta giải thích: “Gia đình chúng tôi là tay trắng làm nên sự nghiệp, trước đây gia đình tôi không giàu có, mẹ tôi thích nhặt đồ từ bên ngoài về, miễn là bà ấy thấy vẫn có thể sử dụng được đều đem về nhà. Bây giờ cuộc sống của chúng tôi tốt hơn rồi, có tiền rồi, nhưng bà ấy vẫn chưa thể thay đổi thói quen này, nên căn phòng này chứa những thứ bà ấy nhặt được từ bên ngoài.”

Tôi gật đầu: “Vậy thì đúng rồi.”

Viên Thần không hiểu.

Tôi nói với giọng trầm: “Bình thường quỷ dữ sẽ không vô cớ ám vào người khác, lệnh đường bị ma đói ám, chắc hẳn trước đây đã tiếp xúc với nó, ông mở cửa ra đi, tôi vào trong xem.”

Viên Thần vừa nghe, không nói một từ, trực tiếp đẩy cửa ra.

Bên trong rất lộn xộn, cái gì cũng có.

Tôi nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào chiếc bình men đặt trên kệ trên cùng.

“Cái này.” Tôi duỗi tay chỉ “Nhắt nó về khi nào vậy?”

Người bảo mẫu bên cạnh nhớ ra: “Đây là cái bình hoa bà chủ nhặt về trước khi trước khi xảy ra chuyện.”

Viên Thần hỏi tôi: “Đại sư, nhưng mà cái bình này có vấn đề gì vậy?”

Tôi đập vỡ cái bình để lộ phần bên trong màu trắng.

Cái bình này trên thân bình được dùng bút màu đen viết chi chít lên đó.

“Đây là lời nguyền thu hút ma.” Tôi nhìn chiếc bình: “Lệnh đường mang thứ này về, chẳng trách thu hút quỷ đói.”

Viên Thần nghe thấy lời của tôi liền cảm thấy sợ.

“Rốt cuộc là ai muốn hại Viên gia?”

Tôi lại nói: “Mọi người thật may mắn. Thuật thu hút ma này có thể thu hút nhiều thứ hơn cả ma đói nữa, thường thì ma đói là những người nghèo biến thành sau khi chết, họ không xấu và cũng không có ý định làm hại người khác, nhưng nếu nó thu hút những linh hồn xấu xa như ma cọp vồ*, ma treo cổ, vân vân, như vậy gia đình ông sẽ bất ổn trong thời gian dài.”

(Ma cọp vồ*: theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà còn giúp cọp ăn thịt người khác)
 
Back
Top Bottom