Đô Thị  Tân Di - Bắc Qua

Tân Di - Bắc Qua
Chương 60: Chương 60


Bấm mở video, chỉ nhìn thấy A Dương mặc một bộ đồ cải trang Thần Tài Gia.

Tượng Thần Tài ở ngay phía sau rất trang nghiêm.

Rất nhiều fan của A Dương đều có mặt để chụp ảnh.

Nhưng vẫn có nhiều tín đồ thành tâm đến thắp hương thờ cúng Thần Tài ở đó.

Vị trí A Dương đứng có chút, có chút khó xử, đứng trước cửa đền phía bên trái, bằng cách này, có một số tín đồ tôn thờ Thần Tài vô tình lại đối diện anh ta.

Tôi: “....”

Một người sống đi lấy hương khói của thần linh.

A Dương đang nghĩ gì vậy?

Chả trách Thần Tài tức giận, chỉ là cho hắn phá tiền đã là quá nhẹ rồi.

“Đại sư, ngài nói rốt cuộc tôi bị sao vậy?”

A Dương lo lắng hỏi tôi.

Tôi trầm giọng: “Anh đứng trước tượng thần tài nhận sự tôn thờ của các tín đồ, giống như cướp nhang của Thần Tài vậy, cướp đi hương khói, nghiêm túc mà nói sẽ xuống địa ngục, sẽ có người đòi nợ khi còn sống và đầu thai, nghèo khổ, c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, bị đói, bị bệnh sẽ khó khăn và bất lợi.”

Sắc mặt A Dương tái nhợt, hiện rõ sự sợ hãi: “Vậy...... vậy phải làm sao?”

Tôi xòe tay: “Bây giờ, ngoài việc sám hối chân thành, không cò cách nào khác.”

A Dương gần như khóc: “Tôi thực sự biết sai rồi, bây giờ tâm tôi rất chân thành.”

“Tâm có chân thành hay không nói miệng không có cơ sở, Thần Tài không tha thứ cho anh tôi nói cũng không tính.”

Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Nhà bạn có tượng Thần Tài không?”

“Có, có.” A Dương vội vàng gật đầu.

Những minh tinh và những người nổi tiếng trên mạng họ thật sự tin vào điều này, vì vậy nhà nào cũng thờ Thần Tài.

Thật may mắn, tượng Thần Tài ở nhà anh ta giống như tượng Thần Tài ở chùa Bồ Đề, Thần Tài Triệu Công Minh.

Anh ta đặt điện thoại sang một bên, cẩn thận lấy tượng Thần Tài ra.

“Bây giờ anh hãy thể hiện sự tôn trọng, trong tâm với Thần Tài, sau đó thắp cho ngài 3 nén nhang, nếu nhang cháy êm, Thần Tài sẽ tha thứ cho anh.”

A Dương hít một hơi thật sâu, bồn chồn chắp tay lạy tượng Thần Tài, nhắm mắt, miệng thì thầm cái gì đó.

Vài phút sau, anh ta mở mắt ra, bước tới lấy 3 nén nhang thắp lên, cẩn thận c.ắm vào lư hương.

Lập tức anh ta nhìn chằm chằm vào hương không chớp mắt.

So sánh thì không khí trong phòng phát sóng trực tiếp thoải mái hơn nhiều.

Cư dân mạng nói đùa.

“Lần này A Dương tự tìm đường chết, lại có thể đến đền Thần Tài cosplay thành Thần Tài.”

“Anh ta cố tình đóng tất cả các cửa trong nhà, làm sao nhang gãy được.”

Một số cư dân mạng đi ngang qua đặt câu hỏi.

“Chủ phòng có phải đang nói dối không? Nhang này không thể gãy được.”

“Đúng vậy, khi nhang cháy hết, chủ phòng nhất định sẽ đòi tiền tên này.”

Tôi xem bình luận không nói gì.

Bởi vì họ sẽ sớm bị tát vào mặt.

Suy cho cùng để nhận được sự tha thứ từ các thần linh không hề đơn giản.

Qủa nhiên, chưa tới 3 phút, 3 nén nhang trên lư hương đột nhiên bị gãy mà không báo trước.

A Dương lập tức đổ mồ hôi: “Tiêu rồi, tiêu rồi, Thần Tài không tha thứ cho tôi, bây giờ phải làm sao?”

Tôi nhắc nhở anh ta: “Đừng hoảng, làm lại một lần nữa đi, làm sao có thể dỗ dành một vị thần uy nghiêm trong một lần.”

A Dương gật đầu: “Cô nói đúng.”

Anh ta lặp lại quá trình đó một lần nữa, đang định thắp nhang, đột nhiên dừng lại, sau đó anh ta lùi lại hai bước, quỳ xuống đất lạy ba lạy.

Ồ thật chân thành.

Sau khi cắm 3 nén nhang, cư dân mạng đang trò chuyện trong phòng phát sóng dần trở nên yên tĩnh.

Tất cả đều đang theo dõi xem nhang có còn cháy không....

Nhang này không ngắn, xung quanh không có gió, theo lý mà nói sẽ mất nhiều thời gian để cháy.

Nhưng 3 nén nhang của A Dương cháy rất nhanh.

Khoảng 10 phút sau, nhang đã cháy hết.

Cho đến khi tàn nhang cuối cùng rơi vào lư hương, A Dương mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta vui mừng đến phát khóc: “Cảm ơn Thần Tài, cảm ơn Thần Tài.”

Anh ta ngã xuống ghế sofa, cầm điện thoại: “Tân Di đại sư, như vậy được chưa?”

“Được rồi.” Tôi gật đầu: “Không sao, ngày mai anh có thể ra ngoài bình thường.”

“Qúa tốt rồi.....”

A Dương cảm thấy nhẹ nhõm, cả người như sống lại.

Sau khi hướng dẫn thêm cho anh ta, tôi liền ngắt kết nối với A Dương.

Thực ra có một chuyện tôi chưa nói với anh ta.

Sau này, vận mệnh tài vận của anh ta sẽ kém hơn trước rất nhiều, vấn đề này sẽ có một số tác động.

Theo thời gian anh ta sẽ tự mình phát hiện ra.

Tôi nhìn thời gian: “Được rồi, bây giờ đã là 1 giờ sáng, chsung ta đoán quẻ cuối cùng.”

Tôi thiết lập hồng bao, bấm gửi.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 61: Chương 61


Hồng bao bị giật đi sau khi vừa gửi đi.

Ngay cả tôi cũng có chút ngạc nhiên.

Cư dân mạng có tên là Tiểu Nguyệt Lượng: “Tân Di đại sư, tôi đến đây, tôi đến đây.”

Tôi gật đầu: “Được rồi.”

Tôi gửi cho cô ấy lời mời kết nối, cô ấy đồng ý ngay lập tức.

Một cô gái xinh đẹp xuất hiện trên màn hình.

“Xin chào, Tân Di đại sư.”

Tôi mỉm cười: “Cô muốn xem gì?”

Cô ấy trông có vẻ ngượng ngùng: “Tôi muốn xem hôn nhân của tôi và bạn trai.”

Cô ấy cho biết đã hẹn hò với bạn được 2 năm rồi, đã đến lúc bàn chuyện cưới xin, năm nay cô ấy cùng bạn trai về quê ăn tết.

Bạn trai cô còn ở ngoài uống rượu cùng người nhà, cô ấy có chút buồn ngủ liền đi vào phòng.

Tôi nói cô ấy gửi cho tôi ngày sing tử vi của cô ấy và bạn trai cô ấy qua tin nhắn riêng.

Tiểu Nguyệt Lượng động tác rất nhanh, lập tức gửi qua, sớm đã chuẩn bị rồi.

Cô ấy nói: “Bạn trai tôi thật sự rất tốt, học vấn tốt, tướng mạo tốt, đối với tôi cũng tốt, tôi rất muốn có một kết quả tốt đẹp với anh ấy.”

Cư dân mạng hét lên ăn cẩu lương rồi.

Bình luận lúc này rất náo nhiệt.

Tôi nhìn lá số tử vi của họ chìm vào suy nghĩ.

Nhìn thấy sắc mặt tôi không đúng, Tiểu Nguyệt Lượng thận trọng hỏi: “Đại sư, làm sao vậy?”

Tôi nghĩ rồi hỏi: “Cô và bạn trai cô đang có mẫu thuẫn với nhau, hai người trong quá trình sống chung thật sự không có vấn đề gì sao?”

Tiểu Nguyệt Lượng sửng sốt: “Không có, anh ấy luôn chiều theo tôi.”

Tôi cau mày: “Thật kỳ lạ, tửu vi của bạn trai cô cũng rất lạ, anh ta không phải là người có tính cách tốt, hơn nữa, anh ta và anh trai của anh ta......”

“Đợi một chút.” Tiểu Nguyệt Lượng nhìn tôi với đôi mắt mở to: “Tân Di đại sư, bạn trai của tôi là con một, không có anh trai.”

“Không thể nào.” Tôi chắc chắn: “Tôi không thể nào ngay cả cái này cũng đoán sai, anh ta không chỉ có một anh trai, còn là song bào thai nữa.”

“Hoặc là. anh ta đang nói dối cô, hoặc là tử vi cô đưa sai.”

“Ngày sinh tử vi tôi gửi là đúng.” Tiểu Nguyệt Lượng lo lắng đối mặt với tôi.

“Đùng đùng đùng-----------”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Tiểu Nguyệt Lượng đặt điện thoại lên bàn đi đến mở cửa.

“Em yêu à, bọn anh uống xong rồi.” Giọng nam nhẹ nhàng: “Tối nay, tối nay em ngủ cùng anh nhé?”

Tiểu Nguyệt Lượng không biết nói cái gì, giọng nam cười nói: “Đây là canh mẹ anh nấu, em uống một chén trước đi.”

..........

Cửa đóng lại, Tiểu Nguyệt Lượng quay lại với vẻ mặt vui vẻ với món canh trên tay.

Cô ấy tiện tay cầm điện thoại: “Đại sư, tôi không xem nữa, như vậy đi, bạn trai tôi một lúc nữa sẽ qua đây.”

Cô ấy định ngắt kết nối, camera rung nhẹ, quét qua bát canh trước mặt cô ấy.

“Đợi một chút!” Tôi trầm giọng nói: “Đây là canh gì vậy?”

Giọng nói của Tiểu Nguyệt Lượng trả lời cho có lệ: “Đây là canh lươn.”

“Không đúng, đây là canh rắn.”

Cô ấy lưỡng lự một chút, giọng ngập ngừng: “Canh rắn? Làm sao họ có thể cho tôi ăn thứ đó được?”

Trong “Trung Yêu Môn” ghi lại, rắn liên quan đến âm, có thể ăn cắp năng lượng dương.

Làm sao có thể trùng hợp đến mức cô ấy lại ăn món này vào đêm giao thừa?

Trong đầu tôi chợt nghĩ ra gì đó, tôi xem lại lá sô tử vi mà cô ấy đã gửi cho tôi trước đó.

“Phút âm giờ âm ngày âm tháng âm, quả nhiên là tứ âm chi nữ.”

Cùng với ngày sinh tử vi và hành vi kỳ lạ của bạn trai cô ấy.....

Tôi suy nghĩ trong vài giây, chợt nhìn lên màn hình: “Đừng ngắt kết nối, tôi sợ tối nay sẽ xảy ra chuyện với cô đó.”

Bên Thái Lan từng có một tà thuật rất thịnh hành, tên là Âm dương đồng tử.

Loại tà thuật này thường có tác dụng với các cặp song sinh.

Pháp sư dùng một phương pháp đặc biệt để đưa những thứ tà ác vào cơ thể của một trong số họ, luyện chế nó thành một bào thai âm, sau đó dùng m.á.u của người kia để nuôi dưỡng nó hàng tháng.

Người còn lại mang thai dương.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 62: Chương 62


Những điều xui xẻo của thai nhi âm sẽ được chuyển sang thai nhi dương.

Tri thức, phú quý, đào hoa,.....

Nói một cách đơn giản, nó có nghĩa là hy sinh một trong hai người để để đạt được cái khác.

Nhưng phương pháp này quá độc ác, thai dương theo thời gian, sự oán giận trong cơ thể sẽ vượt quá mức nhất định, trong trường hợp này liền cho nó một mối hận thù.

Phương pháp được sử dụng phổ biến nhất để giảm bớt oán hận là tìm một cô gái trong tứ âm để tiếp xúc gần gũi với anh ta...

Trước khi tiếp xúc thân mật, các cô gái thuộc tứ âm thường cần bồi dưỡng cơ thể bằng những chất âm nhất.

Ví dụ, canh rắn.

Tiểu Nguyệt Lượng khẽ mở miệng nghe tôi nói những điều khó tin này.

“Những gì cô nói......giống như đang lừa vậy.”

Nói xong, cô ấy lo lắng đến mức vô tình làm đổ bát canh trong tay.

Tiếng chén sứ rơi xuống đất hơi lớn, ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã.

Tiểu Nguyệt Lượng hoảng hốt đặt điện thoại lên bàn.

Màn hình tối sầm, tôi nghe thấy giọng nói của bạn trai cô ấy: “Làm sao vậy?”

Tiểu Nguyệt Lượng: “Vừa rồi không cẩn thận làm đổ canh rồi.”

Giọng người đàn ông rất nhẹ nhàng: “Không sao đâu, anh sẽ lấy cho em một chén khác.”

Tiểu Nguyệt Lượng ngập ngừng hỏi anh ta: “Tối như vậy rồi, em sợ uống xong không ngủ được, hay là anh đừng lấy cho em nữa.”

“Bảo bảo, cái này là mẹ anh không dễ gì nấu được, em cố gắng uống chút đi.”

Tiểu Nguyệt Lượng có chút lo lắng: “Nhất định phải uống sao?”

“Bảo bảo, uống một chút thôi? Nha?”

“Vậy.......uống một ít đi.”

Tiếng bước chân của người đàn ông xa dần.

Điện thoại được nhấc lên lại.

Tiểu Nguyệt Lượng cầm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh: “Đại sư....bây giờ tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng những gì cô nói.”

Nhưng cô ấy bắt đầu d.a.o động.

“Cô có thể nói về cặp song sinh Âm Dương.......rõ ràng hơn một chút được không?”

Tôi đã nói những gì mà tôi biết.

“Nhiệt độ cơ thể của thai nhi trong *m đ** sẽ thấp hơn người bình thường, màu môi sẽ đậm hơn, ngoài ra, không có sự khác biệt nào giữa nó và người bình thường.”

"Nếu bạn trai của cô thật sự là song sinh Âm Dương, vậy tối nay người tới phòng cô tối nay nhất định là anh trai của anh ta."

Một số cư dân mạng đã đặt ra câu hỏi.

“Nếu thật sự là như vậy, lỡ như cô ấy thật sự ở bên người kia mà không biết... Chuyện gì sẽ xảy ra?”

Tôi trầm giọng nói: “Lúc đó sẽ không có vấn đề gì, nhưng mười ngày sau, sẽ ngã bệnh, bệnh viện không thể tìm ra nguyên nhân, nhưng căn bệnh này sẽ luôn ám ảnh cô, sẽ cảm thấy yếu ớt, chóng mặt và dần dần sẽ có ảo giác......”

Tiểu Nguyệt Lượng sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt.

Giọng cô ấy run run: “Không hẳn, không hẳn như cô nói.”

Đang nói chuyên thì bên ngoài phòng tắm có tiếng bước chân.

Ngay lặp tức có tiếng gõ vào cửa kính.

“Bảo bảo, em đang tắm sao?”

Tiểu Nguyệt Lượng tên thật là Trịnh Hoan.

Trước ngày hôm nay cô ấy chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp chuyện như vậy, cô ấy không biết mình sẽ suy nghĩ gì khi mở cửa ra.

Vừa mở cửa, cô ấy đã đối diện với người đàn ông đứng trước cửa phòng tắm.

Người này hình như là bạn trai cô, Trần Phong.

“Em ở trong đó rửa mặt.” Cô gượng cười: “Người nhà anh ngủ hết rồi à?”

“Đều ngủ hết rồi.” Người đàn ông mỉm cười nắm lấy tay cô ấy, lúc chạm vào người, Trịnh Hoan giật mình, đột nhiên rút tay ra: “Tay của anh.....sao lại lạnh như vậy?”

Trong nhà có mở lò sưởi, họ đều mặc quần áo đơn.

Tay người bình thường làm sao có thể lạnh như vậy?

Trịnh Hoan bình tĩnh lùi lại nhìn anh.

Sau đó tim bắt đầu đập dữ dội.

Môi anh ta có màu tím sẫm.

Quan trọng hơn là, vừa rồi cô không hề ngửi thấy mùi khói trên người anh.

Nhưng bạn trai Trần Phong của cô ấy lại rất thích hút thuốc, ngay cả sau khi tắm xong, trên người vẫn có mùi khói thuốc.

Nhưng hôm nay một chút cũng không ngửi thấy.

Trịnh Hoan bình tĩnh lại: “Đúng rồi, anh yêu à, chiếc vòng cổ anh tặng em vào ngày lễ tình nhân năm ngoái đã bị em vô tình làm vỡ, khi quay về anh có thể mua cho em một chiếc khác được không?”

Người đàn ông cười: “Được thôi.”

“Anh có muốn tắm không?” Trịnh Hoan từ phòng tắm bước ra: “Em ở bên ngoài đợi anh.”

“Được.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 63: Chương 63


Nhìn thấy người đàn ông bước vào nhà tắm đóng cửa lại, chân của Trịnh Hoan mềm nhũn suýt ngã xuống đất.

Cô ấy bám vào tường đứng dây, nghĩ lại còn sợ.

Hiện tại cô ấy không chắc chắn người này có phải bạn trai Trần Phong của cô hay không.

Bởi vì Lễ Tình Nhân năm ngoái Trần Phong không tặng quà cho cô, lúc đó hai người đã cãi nhau nên Trần Phong không thể nào nhớ nhầm được.

Trịnh Hoan vội vàng lấy điện thoại trong túi ra.

Cô ấy chưa bao giờ ngắt kết nối phát sóng trực tiếp, lúc này như thể cô ấy đã nắm được một cọng rơm cứu mạng.

“Đại sư, cứu tôi.”

Cô ấy hạ thấp giọng: “Bọn họ muốn hại tôi, bọn họ muốn hại tôi.”

Tôi an ủi cô ấy: “Hiện tại cô ở một mình trong nhà bọn họ, không thể hung ác, huống chi là còn có thời gian, sẽ không có người nghi ngờ cô, đây chính là cơ hội trốn thoát tốt nhất!"

Trịnh Hoan gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”

Cô ấy đứng dậy, nhanh chóng nhét CMND và ví vào túi, mặc áo khoác rồi bước ra ngoài.

Đèn phòng khách vẫn còn sáng, ba mẹ của Trần Phong vẫn đang dọn bàn ở đó.

Trịnh Hoan nhìn thấy một bóng đen lướt qua ban công.

Đó hẳn là bạn trai của cô đang vội trốn.

Đôi vợ chồng già đứng dậy nhìn nhau khi thấy cô bước ra.

“Hoan Hoan à, làm sao vậy?”

Trịnh Hoan cúi đầu đi đến tut giày thay giày: “Con muốn ra ngoài mua chút đồ.”

Cô đang định mở cửa, một bàn tay khô héo ngăn cô lại.

“Ngoài trời lạnh lắm.” Ba hắn mỉm cười hiền hậu: “Để ta đi mua cho con, con muốn mua gì?”

Trịnh Hoan giật mình, vô thức lùi lại.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp tuy không nhìn rõ tình huống cụ thể nhưng khi nghe thấy giọng nói này, họ đều đổ mồ hôi hột cho cô ấy.

“Chết tiệt, đúng là một gia đình b**n th**.”

“Chị gái ơi ngàn vạn cũng đừng xảy ra chuyện gì.....”

“Qúa căng thẳng rồi, tôi không dám xem nữa......”

May mắn thay Trịnh Hoan vẫn bình tĩnh.

Cô ấy chậm rãi đi đến bên cạnh mẹ hắn, thì thầm vào tai bà: “Dì ơi, cháu không muốn có thai trước khi cưới, trong nhà không có, cháu phải ra ngoài mua một gói, chú đi mua không thích hợp cho lắm.....”

Người phụ nữ sửng sốt một chút rồi mỉm cười: “Con nói là......thật sự không thích hợp.”

Bà ta bước đến kéo người đàn ông đi.

“Hoan Hoan, vậy con đi nhanh rồi về nhé.”

“Dạ được, mọi người có muốn mua cái gì không? Con thuận đương mua về luôn.” Trịnh Hoan cố gắng hết sức để trông tự nhiên hơn.

“Vậy con mua cho cô một chai nước tương nhé.”

“Dạ được.” Trịnh Hoan mở cửa bước ra ngoài, bước chân của cô ấy vẫn bình thường cho đến khi ra khỏi tiểu khu, cô ấy nhanh chóng bắt đầu chạy.

Tim cô ấy đập dữ dội, cảm thấy vui sau khi sống sót,

“Đại sư, tôi ra ngoài rồi.” Cô ấy nhìn vào điện thoại thở d.ốc.

"Được rồi, cô rất thông minh." Tôi thật sự cảm thấy cô ấy rất thông minh, ở trong hoàn cảnh như vậy, vẫn có thể bình tĩnh rất nhanh, so với người bình thường càng lợi hại hơn.

“Bây giờ cô phải giữ mình càng xa gia đình đó càng tốt.”

Trịnh Hoan nhanh chóng chạy đến bên đường, đợi một lúc rồi lên taxi.

“Sư phụ, đén ga xe lửa.”

Trịnh Hoan thở phào nhẹ nhõm khi lên xe.

Tôi gửi cho cô ấy tin nhắn riêng: “Cô đến nơi này trước đi, ngôi chùa đạo giáo này rất gần, có thể bảo vệ cô.”

“Hãy kể cho họ nghe rõ ràng những gì cô đã trải qua.”

“Sáng sớm ngày mai, anh ấy sẽ đưa cô về nhà.”

Trịnh Hoan kích động đến suýt khóc: “Cảm ơn Tân Di đại sư.”

Nghĩ đến đay cô ấy có một chút bất an: “Đại sư, bạn trai tôi biết tôi ở đâu, anh ấy sẽ không đến nhà tìm tôi chứ?”

Tôi hừ lạnh: “Không có cơ hội đó.”

Các pháp sư Thái Lan đang làm những việc này trên đất Trung Quốc, bây giờ lại bị tôi phát hiện ra, họ có thực sự nghĩ rằng họ có thể thoát khỏi không?

Và rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên gia đình này làm điều này, khó có thể nói rằng không có cô gái nào trong Tứ Âm không bị bọn họ lừa gạt và g.i.ế.c chết.

Đương nhiên họ sẽ không chịu được sự điều tra.

Tôi an ủi cô ấy một lúc, cuối cùng cô ấy cũng bình tĩnh lại.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng an ủi cô ấy.

“Chị gái, chị đã làm rất tốt rồi.”

“Đúng vậy, chỉ trách gia đình đó qua b**n th**.”

Trịnh Hoan cũng cảm thấy thích thú trước những bình luận này.

Không có gì đáng ngạc nhiên, hiện tại cô ấy đã an toàn.

Tôi không nói nhiều với cô ấy, chỉ vài phút sau tôi ngắt kết nối với cô ấy.

Đã ba giờ sáng rồi.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn tràn đầy năng lượng.

“Tân Di đại sư, chúng ta thêm một quẻ nữa đi.”

“Tân Di đại sư, tôi vẫn chưa giật được.”

Tôi mỉm cười: “Tối quá rồi, mọi người cũng nên nghĩ ngơi đi.”

“Hôm nay chúng ta tới đây thôi, buổi phát sóng trực tiếp sau gặp lại.”

“Cuối cùng chúc mọi người năm mới vui vẻ.”

Sau khi tắt máy tính, căn nhà thuê lại rơi vào yên tĩnh.

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên.

“Alo, sư phụ.”

Giọng sư phụ có chút trịnh trọng: “Ta đã xem tin nhắn con vừa gửi cho ta, đã có người đến đó điều tra rồi, quả thực có dấu vết của các pháp sư Thái Lan luyện phép.”

“Có thể theo dõi vị trí của họ không?”

“Có thể.” Sư phụ trầm giọng: “Ở Kyoto.”

Tôi không ngủ được nữa, tôi dành cả tiếng đồng hồ để thu dọn hành lý rồi bật máy tính và treo tờ giấy xin nghỉ phép trong phòng phát sóng trực tiếp.

“Trong nhà có một nhóm chuột, tôi đi xử lý chút.”

6 giờ sáng tôi rời khỏi nhà thuê đi đến ga xe lửa.

Ở lối vào nhà ga, vài thanh niên có đôi mắt ngáy ngủ đang thản nhiên dựa vào.

Ngay khi học nhìn lên thấy tôi, họ đột nhiên tỉnh dậy.

“Đại sư tỷ.”

Tôi bước đến gật đầu rồi kéo chiếc khắn che nửa khuôn mặt.

“Xuất phát thôi.”

Điểm đến, Kyoto.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 64: Chương 64


Đến tham gia cuộc thi tài năng này vào ngày thứ mười, tôi bị bắt nạt trên mạng.

“Cô cũng quá nịnh hót rồi, khi nhìn thấy gia đình của Cố Lâm Nhan gia cảnh tối thì nịnh bợ người ta, còn Sương Bảo xuất thân nông thôn cô liền xem thường cô ấy, cô thật ghê tởm.”

“Chị ơi, chị nhanh chóng rời cuộc thi đi, Sương Bảo của chúng tôi đã khóc mấy lần vì chị rồi!”

Tôi xem những tin nhắn riêng trong điện thoại, từ đầu đến cuối sắc mặt không thay đổi, tất cả đều giống nhau mắng tôi là nịnh hót.

Chỉ vì hôm qua tôi phát sóng trực tiếp trong phòng tập luyện, chân trước tôi trò chuyện và cười với một cô gái giàu có, chân sau không khỏi trợn mắt nhìn Thẩm Sương.

Cảnh này được ghi hình lại, được lan truyền trên mạng, cư dân mạng bắt đầu bênh vực kẻ yếu.

Thẩm Sương là một thí sinh nổi tiếng của chương trình này, với vẻ ngoài thuần khiết, xinh đẹp và sức mạnh vướt trội, sự nổi tiếng của cô ta luôn ở mức cao.

Càng quan trọng hơn, cô ấy là thí sinh cấp cơ sở, là một cô gái đến từ miền núi.

Cô ta được người tìm kiếm tài năng phát hiện khi đang phát tờ rơi mời tham gia chương trình.

Từ việc ban đầu không thể nhảy đến việc đứng ở vị trí C trên sân khấu, những hành động truyền cảm hứng của cô đã được các tài khoản tiếp thị truyền thông công bố rộng rãi và cô đã thu hút được vô số người hâm mộ.

Vì thế thấy thần tượng của mình bị tôi đối xử như vậy, họ lập tức trở thành anh hùng bàn phím và bắt đầu gửi lời chào hỏi với tôi.

Tôi cảm thấy có chút oan uổng.

Việc giẫm thấp như này tôi thật làm không được, lúc trước tôi nhìn thấy Thẩm Sương lộ ra biểu tình ghét bỏ đơn thuần là bởi vì mùi trên người cô ta.

Đó không phải là mùi mồ hôi mà là mùi xác c.h.ế.t đang thối rửa.

Không ai có thể ngửi thấy mùi này ngoại trừ tôi.

Dù sao tôi.....

“Đại sư tỷ.” Đột nhiên giọng nói trong trẻo của một người đàn ông vang lên từ điện thoại: “Em thấy những hotsearch của chị rồi, rất nhiều người mắng chị, chị yên tâm, em đang cùng các sư đệ giúp chị mắng ngược lại.”

“Ồ, không sao đâu.” Tôi ngoáy tai: “Ta không đau cũng không ngứa, cứ để họ mắng đi.”

Tôi được Đạo giáo của mình ra lệnh đưa đàn em đến Kyoto để đi điều tra một việc, sau khi điều tra và điều tra, tôi liền tham gia chương trình tạp kỹ này.

Sự thật đã chứng minh trực giác của tôi rất chính xác.

Qủa thực có điều gì đó đáng nghi về Thẩm Sương này.

Tôi mãi mê suy nghĩ đến nỗi không để ý Thẩm Sương đang đứng sau lưng tôi.

Cô ta lập tức chế nhạo tôi khi thấy dòng chữ không hay xuất hiện trên điện thoại của tôi.

“Tân Di! Đây chính là kết cục khi cô coi thường tôi.”

Tôi liếc nhìn cô ta rồi đột nhiên nói: “Cô xúi fan hâm mộ của cô mắng tôi trên mạng à?”

Cô ta cúi đầu nhìn bộ móng tay của mình: “Còn phải xúi giục sao? Là cô tự mình ngu ngốc không nhìn rõ ai mới là người được chọn.”

“Ai vậy?” Tôi hỏi cô ta: “Người được chọn là cô sao?”

“Chẳng lẽ, chỉ dựa vào ngoại hình và sức mạnh mượn từ người khác sao?”

Thẩm Sương sắc mặt thay đổi rõ rệt, cô ta kinh ngạc nhìn tôi.

Chưa tới 3 giây, cô ta dường như đã nghĩ đến điều gì đó, trở lại thái độ bình tĩnh.

“Chắc cô đã từng thấy những thứ bẩn thỉu trên mạng nói tôi đã từng phẫu thuật thẩm mỹ phải không?” Cô ta cười: “Sau này tôi sẽ đi tìm tổ chức chuyên nghiệp đề xin cấp chứng chỉ, gương mặt này của tôi, chưa từng phẩu thuật thẩm mỹ.”

Tôi nhìn cô ta không nói nên lời.

Vừa định nói thì cửa ký túc xá bị đẩy ra.

Các thí sinh khác cười cười nói nói đi vào trong.

Chắc hẳn họ đã nhìn thấy mấy lời mắng chửi tôi trên mạng, nhìn tôi với ánh mắt có chút phức tạp.

Tôi cũng có thể cảm nhận rõ ràng là họ lạnh lùng với tôi hơn rất nhiều.

Chắc hẳn là sợ bị giống như tôi.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 65: Chương 65


Đêm khuya, mọi người đều đi ngủ sớm.

Ngày mai là vòng thi đâu PK thứ hai, hệ thống loại bỏ vị trí cuối cùng, sự cạnh tranh vẫn rất khốc liệt.

Tôi đang nằm trên giường mở mắt, 1 giờ sáng, đột nhiên có tiếng sột soạt từ giường bên cạnh.

Thẩm Sương nhẹ nhàng xuống giường, sau khi chắc chắn rằng không có ai trong ký túc xá còn thức, cô ta mới từ từ mở cửa bước ra ngoài.

Cô ta đóng cửa bằng chân trước, còn tôi đứng dậy bằng chân sau đi theo cô ấy.

Tầng thượng của tòa nhà không khóa, nhiều người thường luyện tập riêng ở đây.

Thẩm Sương ôm túi vải lẻn lên sân thượng.

Cô ta tìm một góc ở sân thượng, lấy đồ trong túi ra rồi bày từng thứ một.

Đó là 3 ngọn nến trắng và 1 chén cơm.

Cô ta cúi đầu kính cẩn: “Khi quán ma mở ra, hàng hóa giao tiếp âm dương đây là giao dịch duy nhất, quán ma mở ra, hàng hóa giao tiếp âm dương đây là giao dịch duy nhất...”

Cô ta lẩm bẩm một hồi, bỗng có một cơn gió thổi qua trên sân thượng.

Thẩm Sương sửng sốt, sau đó trên mặt lộ vẻ mặt vui mừng.

“Ông chủ? Ông chủ là ông sao?” Cô ta trầm giọng hỏi: “Tôi muốn mua thêm một ít đồ vật nữa.”

“Ngày mai phải học nhảy tôi làm sao cũng không biết, ông chủ ông tìm dùm tôi một vũ công đến từ Trung Hoa lên người tôi có được không?”

“Cảm ơn ông chủ! Cảm ơn ông chủ!”

Cô ta kích động hướng về 3 cây nến trắng cảm ơn.

Một lúc sau, cơn gió đen ngừng lại.

Thẩm Sương vẻ mặt hưng phấn, lẩm bẩm: “Thành rồi, thành rồi.”

“Khoảnh khắc nổi bật của ngày mai chắc chắn thuộc về tôi.”

“Thành cái rắm.” Tôi bước ra từ bóng tối, trầm giọng nói: “Thẩm Sương, cô vì xuất đạo mà dám giao dịch âm dương sao? Cô không cần mạng nữa rồi sao?”

Âm dương phi nhân phi quỷ, chuyên dùng tài nguyên người c.h.ế.t để giao dịch với người sống.

Loại này cực kỳ xảo quyệt và tham lam, lúc đầu nó sẽ đáp ứng yêu cầu của bạn, nhưng một thời gian sau nó muốn thu hồi báo, trốn cũng không thoát.

Thẩm Sương kinh ngạc nhìn tôi: “Làm sao cô biết..............”

Nói được một nửa cô ta liền thay đổi lời nói: “Cô đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”

Thấy tôi nhìn về phía sau, cô ta nhanh chóng giải thích: “Hôm nay ngày giỗ của ông nội tôi, tôi đến tế bái một chút không được sao?”

Cô ta vội vàng quay lại bỏ tất cả vào trong túi, xóa hết mọi dấu vết liền đi xuống dưới.

Tôi bước nhanh đến và dừng trước mặt cô ta.

“Cô đã giao dịch với thương âm bao nhiêu lần rồi? Nó vẫn chưa nhận thù lao đúng không?”

Thẩm Sương sửng sốt: “Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì! Nhanh tránh ra!”

Trong mắt cô ta hiện lên một tia hoảng sợ.

Cô ta không biết, làm sao một người có vẻ bình thường như tôi lại biết được bí mật của cô ta.

“Giao dịch với những thương âm này giống như bảo hổ lột da, cô mãi mãi không biết cô phải trả một cái giá như thế nào đâu.”

Thẩm Sương đẩy tôi ra: “Cần cô quản sao.”

Bóng dáng cô ta nhanh chóng biến mất ở góc cầu thang, tôi quay lại nhìn nơi co ta vừa cúng tế , hơi cau mày.

.........

Khi tôi quay lại, đền trong ký túc xá đã sáng.

Những cô gái khác cũng thức dậy trong bộ đồ ngủ, thấy tôi bước vào, tất cả bọn học đều quay lại nhìn tôi.

Có người không hài lòng: “Tân Di, gia đình Thẩm Sương tuy không có bối cảnh, nhưng cô không thể bắt nạt cô ấy như vậy?”

“Đúng vậy, nửa đêm gọi cô ấy lên sân thượng làm gì, bắt nạt sao?”

Thẩm Sương cúi đầu bị bọn họ vây quanh, cố nở ra nụ cười: “Mọi người đừng nói cô ấy nữa, tôi không có bị bắt nạt.”

Tất cả những gì cô ta cần làm chỉ là viết mấy chữ lên trên mặt:” Chính cô ta là kẻ bắt nạt, chính cô ta.”

Tôi: “............”

Một nhóm các cô gái trợn mắt nhìn tôi, tôi thiếu chút nữa nhịn không được trợn mắt lại.

“Thần kinh.”

Dù sao tôi cũng không ở lại với họ lâu đâu, tôi qua lười để tranh luận với họ ngay bây giờ.

Đã ba bống giờ sáng rồi.

Nếu không ngủ được thì thật sự không ngủ được, dù sao ngày mai còn có buổi kiểm tra đánh giá quan trọng.

Họ ngáp dài rồi trở về giường mà không nói thêm một lời nào nữa.

Khi Thẩm Sương đi ngang qua tôi, cười khẩy nói: “Tôi đã nói rồi, đừng gây sự với tôi.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 66: Chương 66


Trước buổi biễu diễn ngày hôm sau, Thẩm Sương chặn tôi trong phòng thay đồ.

“Lần này tôi quyết tâm phải lấy được hạng nhất.”

Cô ta nói: “Không có gì bất ngờ, thì hôm nay cô sẽ đứng cuối bảng trong cuộc kiểm tra đánh giá này và trực tiếp bị loại.”

Cô ta nói đúng.

Dù sao tôi cũng là người điếc âm thanh, tứ chi cũng không phối hợp nhịp nhàng.

Khi tôi đăng ký, được chọn trúng thuần túy là khuôn mặt này, cộng thêm biểu diễn một đoạn Bát Quái Quyền rất có khí thế.

Thẩm Sương mỉm cười với tôi, nụ cười không chạm tới mắt: “Cho nên, sau khi cco bị loại ngoan ngoãn rời đi, đừng cản đường tôi, tôi nhất định sẽ trở thành ngôi sao lớn thu hút sự chú ý của mọi người.”

Nói xong, cô ta đẩy tôi sang một bên, bước vào khu vực chờ một cách tự tin.

Tôi nhìn theo bóng lưng cô ta, mặt tối sầm lại.

Có tham vọng không phải điều xấu, nhưng có chút tà đạo thực sự không cần mạng nữa.

Rất nhanh trận đấu chính thức bắt đầu.

Trên sân khấu PK, Thẩm Sương chắc chắn lại là người tỏa sáng nhất.

Động tác của cô ta rất gọn gang đẹp mắt, mỗi cái thẻ đều chính xác, biểu cảm càng đẹp hơn.

Ánh sáng rực rỡ chiếu vào cô ta, ban giám khảo nhìn cô ta với ánh mắt ngưỡng mộ.

Trong phòng phát sóng trực tiếp càng có nhiều người bị cô ta thu hút.

“Trời ơi, với trình độ như thế này, Thẩm Sương đúng là thần tượng hoàn hảo.”

“Thẩm Sương ra mắt thật xứng đáng.”

“Toàn thân Thẩm Sương đang phát sáng.”

“Mọi người Tân Di kìa, động tác đó là gì vậy, trông cô ta rất giống một tên trộm.”

“Đúng là, mọi người xem cách cô ta nhìn Sương Bảo, cách nhìn vô cùng cay đắng và hận thù.....”

Trước màn hình, có 3 thanh niên đang đưa mắt nhìn nhau.

“Bọn họ cũng thật quá đáng, sao có thể nói đại sư tỷ như vậy chứ?”

“Đúng vậy, đại sư tỷ chỉ là tứ chi không phối hợp nhịp nhàng mà thôi, chỗ nào giống ăn trộm chứ?”

“Để tôi mắng lại họ.”

Tôi không biết chút gì về gió tanh mưa m.á.u trong phòng phát sóng trực tiếp.

Lúc này trên sân khấu, tôi nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Sương ngầm sợ hãi.

Cô ta bị chiếm hữu bởi một hồn ma nữ đã c.h.ế.t gần 100 năm.

Ma nữ điều khiển cơ thể cô ta hoàn thành từng động tác một.

Nhưng năng lượng t.h.i t.h.ể trong người Thẩm Sương càng ngày càng cao.

Sợ là thương âm sẽ yêu cầu cô ta trả thù lao.

Khi âm nhạc đạt đến cao trào, Thẩm Sương chuẩn bị đến phần cao trào trong phần thi cá nhân của cô ta.

Cô ta mỉm cười nhìn khán giả.

Từ từ cúi người về phía sau.

“Chết tiệt, độ mềm dẻo này.......thực tuyệt vời.”

Tôi nghe thấy sự thán phục của các cô gái xung quanh.

Thấy cô ta đã đạt đến trạng thái đẹp nhất, giây tiếp theo đã đến lúc đứng dậy và ném dải ruy băng, nhưng Thẩm Sương tựa như không nghe thấy gì, vẫn đang cúi xuống.

Chiều rộng vòng eo của cô ta dần mất đi vẻ đẹp và trông hơi kỳ quặc.

Các giám khảo, giáo viên trên khán đài khẽ cau mày.

Họ cảm thấy Thẩm Sương chỉ đang thể hiện kỹ năng của mình mà không quan tâm đến hiệu ứng sân khấu.

Nhưng tôi nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Thẩm Sương.

Cơ thể cô ta không nằm trong tầm kiểm soát của cô ta, chính là con ma nữ bên trong cô ta đang quấy phá.

Cô ta đây là muốn đem Thẩm Sương bẻ gãy.

Tôi nhanh chóng bước tới đẩy cô gái bên cạnh ra, đi phía sau Thẩm Sương, nhanh chóng vẽ một lá bùa trừ ma bằng một tay và vỗ nhẹ vào cơ thể Thẩm Sương.

Thẩm Sương đột nhiên mất đi sức lực ngã xuống đất, ôm lưng đau thở ra.

Màn trình diễn đã bị phá bỏ.

Nhân viên hậu đài vội vàng tiến đến đỡ Thẩm Sương xuống, những cô gái khác nhanh chóng tỉnh táo lại, tỉnh táo kiên trì thực hiện các động tác tiếp theo.

Toàn bộ chương trình đều được phát sóng, cho nên sự cố vừa rồi cũng đã được phát sóng.

Cư dân mạng đều nhốn nháo.

“Tân Di kia cô có bệnh sao, sao lại đụng Thẩm Sương như vậy?”

“Tôi thật sự phục rồi, nếu cô ta không đột nhiên vỗ vào lưng Thẩm Sương thì Thẩm Sương làm sao có thể ngã xuống được.”

“Mức độ này có thể gọi cảnh sát rồi chứ.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 67: Chương 67


Trong ký túc xá của các thí sinh, Thẩm Sương đã bình phục.

Cô ta ngồi trên giường không ngừng run rẩy, có một cô gái an ủi cô ta và bênh vực cho cô ta.

“Vậy mà Tân Di dám trắng trợn bắt nạt cô, chúng tôi sẽ không ngồi yên đâu.”

“Đúng vậy, chúng ta là thí sinh canh tranh, nhưng muốn dùng thủ đoạn chính đáng mà cạnh tranh, sao cô ta lại như vậy chứ.”

Theo bọn họ, màn trình diễn của Thẩm Sương trên sân khấu là hoàn hảo, tôi đột nhiên bước ra vỗ vào lưng cô ấy là vì ghen tị.

Nghe thấy lời của bọn họ, Thẩm Sương cũng không lên tiếng.

Thực tế là, cô ta không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì nữa rồi.

Tất cả những gì cô ta có thể nghĩ đến là cảm giác sắp chết, cơ thể không thể kiểm soát được đang hướng tới cái chết., cô ta không bao giờ muốn trải qua cảm giác đó nữa!

Tôi đứng trước mặt, cúi xuống nhìn cô ta: “Hối hận rồi sao?”

Thẩm Sương sửng sốt một lúc, vô thức che đậy sự hoảng sợ của mình: “Hối hận cái gì? Tôi không hối hận.”

Cô ta đẩy cô gái bên cạnh ra, đi về phía phòng tắm một mình.

Cô ta muốn rửa mặt để bình tĩnh lại, lúc cúi đầu xuống, một khuôn mặt ma nhợt nhạt đột nhiên xuất hiện dưới chậu nước.

“A.”

Thẩm Sương hét lên, cô ta muốn rời đi, nhưng chân của cô ta lại bất động như bị dán keo.

Khuôn mặt đáng sợ mỉm cười với cô ta.

Eo của Thẩm Sương hơi cong xuống, mặt vùi vào trong nước.

Cảm giác thiếu oxy ngạt thở ập đến, Thẩm Sương lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác sắp chết.

Ầm.

Tôi đá tung cửa phòng tắm, túm lấy cổ áo của Thẩm Sương, kéo cô ta ra khỏi chậu nước.

Nhưng Thẩm Sương vẫn không thể thở được.

Tôi cắn đầu ngón tay trỏ, bóp ra một ít m.á.u bôi lên giữa lông mày của cô ta.

Thẩm Sương hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng sống lại.

Đôi mắt cô ta từ từ nhìn tôi.

Khoảnh khắc cô ta nhìn thấy tôi, cô ta gần như lao tới trước mặt tôi và quỳ xuống.

“Tôi hối hận rồi, cô có thể cứu tôi không, bây giờ cô nói tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó, tôi nghe theo lời của cô.”

Cô ta vừa nói vừa khóc, trông nó không hề giả tạo chút nào.

Một số cô gái xung gái xung quanh sững sờ nhìn chúng tôi.

Thẩm Sương tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất và kéo tôi lên sân thượng.

Có người muốn đi theo, Thẩm Sương lại lạnh lùng quay lại: “Không được đi theo.”

.................

“Tân Di, cô cứu tôi đi, tôi thật sự bị ma ám rồi?”

Thẩm Sương quỳ trước mặt tôi, giữ chặt quần tôi không buông.

“Buông, quần tôi sắp tuột rồi.” Tôi nghiến răng kéo quần, nhưng cô ta càng bị kích động hơn: “Hôm nay một chút xíu nữa là c.h.ế.t trên sân khấu rồi.”

“Còn có vừa rồi, con ma đó muốn dìm c.h.ế.t tôi.”

Tôi bất lực xoa trán: “Không phải là bị ma ám, mà là thương âm đến đòi cô thù lao.”

“Hãy thành thật nói cho tôi biết, cô đã thực hiện được bao nhiêu giao dịch với nó.”

Thẩm Sương ấp a ấp úng: “Tôi tình cờ gặp nó, lúc đó tôi từ huyện lên thành phố làm việc, quần áo đồ ăn là một vấn đề, tôi liền hướng về nó cầu xin 5 vạn,..... ngày hôm sau, tôi đi mua vé số liền trúng thưởng, không ít không nhiều vừa đủ 5 vạn, đợi tôi tiêu hết tiền nó cũng không tính bất kỳ thù lao nào hết.”

Cho nên cô ta đã nắm bắt cơ hội, lại yêu cầu một vài cái khác.

Khi buổi thử giọng cho chuơng trình, cô ta đăng ký ngay lập tức với niềm kháo khát lớn lao.

Nhưng cô ta không đủ đẹp, dáng người cũng không đẹp, kể cả nhảy và hát cũng không giỏi.

Vì giấc mơ ngôi sao của cô ta, Thẩm Sương lại đi tìm thương âm đưa ra yêu cầu của cô ta.

Cô ta muốn có dung mao xinh đẹp, dáng người đáng tự hào.

Cô ta muốn có một tài năng mà thể hiện....

Cô ta cũng muốn thể hiện tốt nhất ở cuộc thi.

Cô ta muốn quá nhiều.

Tôi đếm chúng trong đầu, trầm giọng nói: “Cộng tất cả lại, cô đã yêu cầu gần 10 lần, bây giờ thương âm yêu cầu cô trả thù lao cho nó, đó là cái quý giá nhất mà cô sỡ hữu đủ để cô trả mười lần này.”

Thẩm Sương sửng sốt một lúc: “Thứ quý giá nhất của tôi?”

“Vẫn chưa nghĩ ra sao?”

“Cô chỉ có cái mạng này thôi.”

Trên sân thượng, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua.

Cánh cửa sắt ở cầu thang đột nhiên đóng lại.

Thẩm Sương sửng sốt: “Làm sao.....làm sao vậy?”

Tôi nín thở nhìn xung quanh, nhiệt độ đang dần hạ xuống.

“Thương âm đến rồi.”

Lúc này chúng tôi hoàn toàn không để ý có người đang lén lút lẻn lên sân thượng.

Cô gái cải trang thành nhân viên dọn vệ sinh, cô ấy là fan của Thẩm Sương, nghe nói Thẩm Sương bị bắt nạt cô ấy lên kế hoạch tìm kiếm bằng chứng.

Cô ấy lén lút mở một phòng phát sóng trực tiếp, đưa camera hướng qua khe cửa.

Cô ta tức giận và kích động: “Tôi biết con khốn này bắt nạt Sương bảo của chúng ta, tôi muốn cô ta thân bại danh liệt.”

Trong một phòng phát sóng trực tiếp bình thường, rất nhanh đã có người đi vào.

“Góc nhìn này thật kỳ lạ, chủ phòng đang làm gì vậy?”

“Lén chụp trộm sao? K.ích th.ích.”

“Ơ? Hai người đó nhìn quen quen, trông giống như thí sinh của một cuộc thi tài năng gần đây.”

“Sương Bảo! Sao Sương Bảo lại quỳ trước mặt Tân Di vậy, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Tôi biết ngay Tân Di thoạt nhìn không phải người tốt mà.”

“Hóa ra cô ta là kẻ bắt nạt, để tôi xem rốt cuộc cô ta có lai lịch gì!”

“Tôi cũng xem, trước đây chắc chắn cô ta đã từng bắt nạt người khác.”

Cư dân mạng tập trung vào việc khai thác lý lịch bí ẩn của tôi.

Lúc này trên sân thượng, bầu không khí kỳ lạ.

Thẩm Sương đang quỳ dưới đất, nắm chặt quần tôi không buông: “Tân Di xin đừng bỏ rơi tôi, cô nhất định phải cứu tôi.”

Màn này được phát trong phòng phát sóng trực tiếp, cư dân mạng bắt đầu nhốn nháo.

“Thẩm Sương trông rất sợ hãi, chân của cô ấy bị chảy m.á.u nữa.”

“Gió mạnh đến mức không nghe rõ bọn họ đang nói gì, Thẩm Sương hình như đang cầu xin Tân Di tha cho cô ấy?”

“Tìm ra rồi! Chuyện quá khứ của Tân Di bị chúng tôi tìm ra rồi.”

Trong số những fan hâm mộ của Thẩm Sương có những hacker có kỹ năng máy tính rất lợi hại.

Chỉ trong một thời gian ngắn vậy, thông tin của tôi đã bị lộ ra ngoài.

“Tân Di, một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên trong viện phúc lợi, 7 tuổi đến Huyền Thanh Quan và được nuôi dưỡng ở đó.....”

“Trải qua cuộc sống khốn khổ không phải lý do để cô ta bắt nạt người khác.”

“Đúng vậy.”

“Tôi cũng tra ra rồi, lúc chưa tham gia chương trình cô ta là một streamer.”

Có người ngắt lời.

“Tôi cảm thấy cô ấy rất giống chủ phòng của một phòng phát sóng trực tiếp tôi đã từng xem, chủ phòng đó cũng tên là Tân Di....”

“Tra được rồi! Học viện Tân Di tốt nghiệp là.......Học viện Đạo giáo Huyền Thanh Quan.”

“Cái quỷ gì vậy? Cô ta rốt cuộc là làm cái gì.”

“Tân Di đại sư! Thì ra Tân Di đại sư đang ở đây.”

Phòng phát sóng trực tiếp trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, một số tài khoản xa lạ nhanh chóng tràn vào.

Vừa vào cái gì cũng không nói, liền phán một câu: “Tin Tân Di, được sống mãi.”

Trong phần bình luận đột nhiên xuất hiện một câu.

“Mọi người nhìn kìa! Cái gì đang lơ lửng trên sân thượng vậy?”

Sự chú ý của mọi người lại tập trung vào màn hình.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 68: Chương 68


Tôi nhìn làn khói đen lơ lửng giữa không trung kéo Thẩm Sương từ dưới đất lên và kéo cô ấy ra sau lưng tôi.

Sau đó từ thắt lưng lấy ra một tấm bùa vàng, đắt vào lòng bàn tay, trầm giọng niệm chú: “Ngũ tinh trấn thải, quang chiếu huyền minh.”

Bùa vàng được tôi ném về phía làn khói đen lơ lửng, khi chạm vào nó tự động bốc cháy, bóng đen lùi lại.

Thẩm Sương vẻ mặt vui mừng: “Tân Di, cô thật lợi hại.”

Cô ta vừa dứt lời một bóng người dần dần bước ra từ làn sương đen.

Đó là một ông già gầy gò mặc áo khoác dài màu xám, trên đầu đội mũ, sau lưng có b.í.m tóc dài từ thời nhà Thanh.

Giống như kiểu người quyết toan từ thời xa xưa.

Sắc mặt ông già xám xịt, vừa nhìn là biết không phải người sống.

“Ma.....ma.” Thẩm Sương sợ hãi trốn đau lưng tôi.

Tôi nhìn ông già, sắc mặt không đổi: “Các hạ xưng hô như thế nào?”

“Tôi họ Lý.” Ông ta bay lên bay xuống, đôi mắt nheo lại thành một đường mỉm cưởi: “Tiểu cô nương phong thái không tầm thường nha?”

“Ta là Huyền Thanh Quan Tân Di.” Tôi mỉm cười: “Ông chủ Lý, thương âm chúng tôi không nhúng tay vào, ông chủ Lý lần này có phải có chút vượt qua giới hạn ròi không?”

Mặc dù thương âm cái gì cũng làm, nhưng cũng phải có một số quy tắc nhất định.

Trong đó điều thứ nhất chính là ngươi tình ta nguyện.

Ông chủ Lý mỉm cười dịu dàng: “Cô gái này lần nào cũng đến tìm tôi giúp đỡ, đây không phải là ngươi tình ta nguyện sao?”

Thẩm Sương sợ đến mức kêu lên: “Tôi hối hận rồi, tôi không muốn nữa.”

Đôi mắt của ông chủ Lý cứng đờ nhìn cô ta, khóe miệng cười cong lên một cách kỳ la: “Tiểu cô nương, các mặt hàng trong cửa hàng đã bán ra không thể trả lại.”

Thẩm Sương sững sờ, ngừng thở trong giấy lát.

“Vậy ông đã nói rõ ràng về giá cả cho cô ấy biết chưa?” Tôi quay sang nhìn ông ta: “Không có.”

“Gía cả niêm yết, nó hình như là quy tắc thứ 2 trong hoạt động kinh doanh thương âm.”

Ông chủ Lý nhìn tôi không nói gì.

Luồng không khí xung quanh dâng trào, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Lúc này cô gái đứng ở cầu thang sân thượng sửng sốt.

Nhìn bóng người xuất hiện từ không trung, tay cô ấy bắt đầu run rẩy.

Phòng phát sóng trực tiếp im lặng trong giây lát rồi sôi sục ngay lập tức.

“Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt, tôi bị hoa mắt rồi, cái đó là cái gì vậy?”

“Ma! Tôi thực sự đã nhìn thấy một con ma trong phòng phát sóng trực tiếp.”

“Bình tĩnh, đó chỉ là kỹ năng cơ bản của Tân Di đại sư của chúng ta mà thôi.”

“Tân Di dường như đang bảo vệ Thẩm Sương... Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Tay của chủ phòng có thể đừng run không, tôi thậm chí còn không thể nhìn rõ!”

“Cái quái gì vậy? Tân Di đã chỉ đạo và diễn xuất phải không? Để làm rõ danh tính của kẻ bắt nạt, các diễn viên phụ đã được thuê?”

Có nhiều bình luận khác nhau về đập, nhưng người dẫn chương trình không có thời gian để đọc chúng.

Cô ấy giơ điện thoại di động lên và nhìn chằm chằm vào sân thượng trống rỗng.

Chỉ đang phân tâm thôi, tại sao lại bắt đầu đánh nhau?

............................

Tôi không muốn gây chiến với doanh nhân mờ ám này.

Nhưng Thẩm Sương rõ ràng là bị dọa chết, nhưng cũng không có tha thứ.

Cô ta lắp bắp chỉ vào ông ấy: "Tôi nói cho ông biết... Tân Di rất lợi hại đó! Ông phải làm theo lời chúng tôi, nếu không tôi sẽ để cô ấy đánh c.h.ế.t anh!"

Tôi:"......"

“Vậy còn phải xem mấy người có năng lực này hay không.” Ông chủ Lý cầm trong tay một cái bàn tính đen tuyền, sau khi vung nó hai lần, một luồng năng lượng đen lao thẳng về phía chúng tôi với sát ý.

Tôi vội vàng lấy gương càn khôn ra khỏi tay và đáp lại.

Gương càn khôn chiếu vào ông ta, phát ra ánh sáng vàng, ông chủ Lý che mặt và rút lui trong thất bại.

Thẩm Sương kinh ngạc nói: "Thật là kỳ quái."

Cô ấy nhìn vào gương càn khôn trong tay tôi, trong mắt hiện lên một tia tham lam.

Khi tôi đang đánh nhau với thương âm này, Thẩm Sương đã tìm một góc và trốn.

Tên thương âm này thực sự rất khó đối phó, có lẽ ông ta đã làm ăn quá lâu, rất xảo quyệt và có nhiều thủ đoạn.

Tôi không chú ý, chiếc gương càn khôn trong tay đã bị ông ta đánh rơi xuống đất.

Thật trùng hợp, nó rơi ngay trước mặt Thẩm Sương.

Đây là một đạo cụ mà tôi đã đặc biệt thánh hiến ở chùa Huyền Thanh trước khi đến Kyoto. Việc sở hữu nó luôn thuận tiện hơn cho tôi.

"Ném nó cho tôi!" Tôi hét lên với Thẩm Sương.

Thẩm Sương đưa tay cầm chiếc gương càn khôn lên, cô ta lo lắng liếc nhìn tôi rồi nhanh chóng chạy đến lối ra trên sân thượng.

"Đồ ngốc!" Tôi chửi thầm trong lòng.

Cô cho rằng sau khi lấy được gương càn khôn, thương âm sẽ không dám đến bên cô sao?

Vậy thì cô đã đánh giá thấp thương âm quá nhiều.

Ở lối ra phía bên kia sân thượng, camera điện thoại di động đã ghi lại được cảnh tượng này.

Những người trong phòng phát sóng trực tiếp nhanh chóng ngã ra.

“Thẩm Sương đ.â.m sau lưng Tân Di đại sư sao? Cô ấy đã lấy đi thứ đó, Tân Di đại sư phải làm sao?”

“Chết tiệt, lòng người thật ác độc!”

“Đừng nói nhảm, Sương Bảo của chúng tôi sao có thể là người như vậy?”

“Qúa dọa người rồi, cái thứ quái quỷ gì thế này?”

Một cư dân mạng tên Đặng Thanh Tử đã giải quyết những nghi ngờ của cư dân mạng trong phần bình luận.

“Có cảm giác như thương âm vậy, loại này không phải người và ma quái sử dụng tài nguyên của người c.h.ế.t để làm ăn với người sống sẽ không dễ dàng xuất hiện. Tân Di đang cứu cô ấy.”

“Cái gì? Tân Di đại sư lợi hại quá!

“Tôi có chút hâm mộ cô ấy.”

“Tôi rất tò mò, Thẩm Sương đã giao dịch với ông ta như thế nào?”

“Mọi người đừng bịa đặt nữa! Sương Bảo sao có thể làm được chuyện như vậy?”

Chủ phòng mở phòng phát sóng trực tiếp rất sốc và nhanh chóng giơ điện thoại lên cao hơn.

Phòng phát sóng trực tiếp hiện giờ rất nổi tiếng. đến nỗi cô không thể chịu đựng được việc phải chia tay phú quý trời cho như vậy.

Vừa rồi có một số người tặng quà cho cô ấy.

Cao hơn mức lương của cô ấy trong vài ngày!

Về phần thần tượng Thẩm Sương của cô ấy, hiện tại cô ấy không thể quan tâm được nữa.

Trong ảnh, Tân Di bị ông già lơ lửng trên không bóp cổ, nửa người duỗi thẳng ra ngoài lan can.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 69: Chương 69


Ông chủ Lý bóp cổ tôi, cười ác độc: “Ai bảo cô xen vào việc của người khác? Cút đi!”

Tôi hơi quay đầu lại, nhìn xuống, nhếch môi: “Đã như vậy, chúng ta cùng c.h.ế.t đi!”

Đôi mắt xám của ông chủ Lý đột nhiên mở to, tôi nắm lấy cổ áo của ông ta và xoay toàn bộ cơ thể ông ta ra ngoài.

Gió rít bên tai, ông chủ Lý cười lớn: “Đồ ngốc! Tôi không phải người, không thể c.h.ế.t được!”

“Thật sao?” Tôi hỏi lại: “Còn diệt tà trận thì sao? Ông cũng không sợ à?”

Sắc mặt của ông ta đột nhiên thay đổi: “Cô nói cái gì?”

“Đại sư tỷ!” Phía dưới có người hét lên, sau đó một tấm bùa màu vàng dán trên lưng ta, cảm giác không trọng lượng mạnh mẽ trong nháy mắt nhẹ nhõm đi rất nhiều, lộn nhào trên không trung, vững vàng đáp xuống đất.

“Diệt tà trận!” Tôi thấp giọng hét lên, năm thanh niên lập tức đi ra từ những nơi bí mật xung quanh, tạo thành một vòng tròn, đồng thời nhào nặn bí mật trong tay.

“Thiên địa huyền tông, vạn vật căn nguyên, trải qua mấy trăm triệu kiếp tu luyện, chứng minh thần thông của ta, trong và ngoài tam giới, chỉ có Đạo là tối cao!”

Khi lời nói của họ vừa dứt, một mảng bát quái màu trắng bạc đột nhiên xuất hiện trên mặt đất trống rỗng, thương âm nhanh chóng bỏ chạy, nhưng vừa chạy được vài mét, thân hình của ông ta đã bị một lực lượng vô hình hút vào mảng đó.

Tôi đứng dậy khỏi mặt đất và phủi bụi trên người.

“Ông chủ Lý, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc được không?”

Thương âm ở trong trận pháp giãy giụa nói: “Các người muốn thương lượng cái gì? Từ từ nói, từ từ nói!”

“Mẹ ơi! Con đã nhìn thấy một nàng tiên!”

“Cảnh săn ma thật đẹp! Tân Di đại sư là ngầu nhất.”

“Chết tiệt, thật thú vị!”

Trên sân thượng, cô gái chụp lén đã hoàn toàn vượt qua nỗi sợ hãi, chạy từ lối ra và chĩa điện thoại xuống tầng dưới.

Cô tưởng mình sẽ quay được cảnh rơi m.á.u me nào đó, nhưng không ngờ lại là cảnh săn ma thú vị đến thế!

Những món quà trên màn hình liên tục nhấp nháy khiến cô vô cùng phấn khích.

Ngay cả bàn tay cũng không khỏi run rẩy.

Lúc này, một cư dân mạng đột nhiên gõ vào phần bình luận.

“Mau xem! Thẩm Sương đang bắt đầu phát sóng trực tiếp!”

Cư dân mạng đổ xô vào một phòng phát sóng trực tiếp khác để đáp lại.

Thẩm Sương, người vẫn còn đang xấu hổ trên sân thượng, đã trang điểm giả như không trang điểm một cách tinh tế, đang ngồi trong ký túc xá trống rỗng.

Cô ta đối diện với ống kính với đôi mắt ngấn lệ.

“Tôi xin lỗi vì sai sót của mình đã gây ra sai sót trên sân khấu ngày hôm nay. Tôi xin lỗi những người hâm mộ đã luôn yêu mến và ủng hộ tôi.”

“Về phần tôi và Tân Di, giữa chúng tôi quả thực có chút xích mích…” Cô ta dừng lại và thở dài lần nữa: “Chúng ta đừng nói chuyện đó nữa, các bảo bảo cũng đừng mắng cô ấy nữa, cô ấy cũng sẽ không dễ dàng gì.”

Thẩm Sương cho rằng kỹ năng diễn xuất của cô ta rất tốt, sau mấy lời này của cô ta, những fan não tàn đó hẳn sẽ cảm thấy rất đau lòng?

Cô ta vốn đã đoán trước rằng trong phòng phát sóng trực tiếp sẽ có vô số người hâm mộ đến an ủi và tặng quà cho cô.

Nhưng cô lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại nơi khóe mắt, ngước lên màn hình phát sóng trực tiếp rồi sững người.

“Yo yo yo, cô đ.â.m sau lưng người ta còn khóc thế này sao”

“Cô vừa để Tân Di của tôi một mình trên sân thượng sao?

“Bạn đã bỏ chạy sau khi gây ra chuyện đó phải không?”

Thẩm Sương sửng sốt.

Cô ta rõ ràng biết tất cả các từ, nhưng tại sao cô ấy không thể hiểu chúng khi chúng ghép lại với nhau?

Điều này khác hẳn với những gì cô ta tưởng tượng!

Làm thế nào nhóm cư dân mạng này có thể biết về chuyện trên sân thượng? Điều này là không thể!

Thẩm Sương sợ hãi, vội vàng tắt phát sóng trực tiếp.

Nhưng trước khi tay cô chạm vào bàn phím, một luồng không khí mát lạnh chợt ùa vào lưng cô.

Thẩm Sương sững sờ, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Ông chủ Lý chậm rãi thò đầu ra khỏi máy tính, mỉm cười: “Cô Thẩm.”

Thẩm Sương đột nhiên đứng dậy, ghế bị hất xuống đập xuống đất.

Cô vội vàng lấy gương càn khôn từ trong túi ra, quay mặt về phía bên kia: “Tôi... tôi có gương càn khôn! Ông không thể làm gì tôi.”

Ông chủ Lý giơ tay lên che mắt.

Thẩm Sương còn chưa kịp vui mừng thì chiếc gương càn khôn trong tay cô ta đã nứt ra một tiếng.

Ông chủ Lý có chút bất đắc dĩ: “Cô cho rằng tôi sợ cái gương này sao?”

“Nếu như…………?”

“Điều tôi sợ nhất chính là cô gái vừa rồi, cô ấy còn trẻ và có danh tiếng tốt…”

Thẩm Sương nghe vậy hoảng sợ, thậm chí không thèm để ý trước mặt đang phát sóng trực tiếp, lập tức quỳ xuống đất: “Ông chủ! Xin tha cho tôi... Tôi không muốn chết! Tôi vẫn còn trẻ!”

Ông chủ Lý trên mặt vẫn là nụ cười nham hiểm: "Tôi có thể lấy mạng của ngươi, nhưng tôi phải lấy lại những thứ cô đã lấy của tôi, ngoài ra, cô còn phải đưa cho tôi một ít tiền lãi...”

Thẩm Sương cảm giác được sắc mặt của mình đã thay đổi, thân thể cũng bắt đầu thay đổi.

Cô ta kinh hãi lùi lại và đập mạnh vào tấm gương treo trên tường.

Cô ta vô thức quay đầu lại và thấy mình đang trở thành một người khác trong gương.

Làn da vốn trắng nõn mịn màng nay đã trở nên thô ráp, đôi mắt hai mí lại trở thành mắt một mí, gò má nhô ra ngoài,......

Trên eo lập tức có thêm một vòng thịt...

Đây là diện mạo ban đầu của cô ta.

Đó là phiên bản chính của cô mà cô ta không muốn đối mặt nhất.

“Không được!” Thẩm Sương hét lên, mở cửa chạy ra ngoài.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 70: Chương 70


Khi tôi đến đường vành đai thứ ba phía Đông ở Kyoto thì đã hai giờ sáng.

Tôi và sư đệ của tôi đã sử dụng trận pháp sát ác để gài bẫy thương âm. Đối mặt với mối đe dọa linh hồn của ông ta bị hủy diệt, ông ta cuối cùng đã trở nên sợ hãi.

Mặc dù sự phù phiếm của Thẩm Sương không đáng chết, nhưng thương âm đã hứa với tôi sẽ tha mạng cho cô ấy.

Phần còn lại không phải việc của tôi.

Tôi cũng biết được một tin tức quan trọng từ thương âm, đó là tôi và sư đệ đã vượt hàng ngàn dặm để đến Kyoto vì mục tiêu của chúng tôi là một pháp sư người Thái.

Cách đây không lâu, một thầy phù thủy người Thái đã làm điều ác ở thành phố bên cạnh.

Chúng tôi đã đi theo suốt chặng đường để đến được đây.

Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao những pháp sư này lại có thể tránh được ánh mắt của chúng tôi mà đến đây, trước khi bị chúng tôi phát hiện thì đã gây ra nhiều tội ác...

Nó chỉ có thể được hỗ trợ bởi một ai đó.

Nếu người hỗ trợ là thương âm thì mọi chuyện sẽ được giải thích.

Chỉ cần những pháp sư đó có thể trao cho thương âm một phần thưởng thỏa đáng, chỉ cần tôi và ông ta chịu định giá rõ ràng, như vậy giao dịch sẽ thành lập, Thương âm sẽ giúp bọn pháp sư tránh xa tung tích của bọn hắn.

Tất cả họ đều làm việc cùng nhau, đó là lý do tại sao họ chọn chúng tôi lâu đến vậy.

“Đại sư tỷ! Điều tra lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm ra nơi ẩn náu của lũ chuột này!”

Sư đệ Thanh Xuân rất vui mừng.

“Giá cả ở Kyoto quá cao và số tiền mà sư phụ cho bọn em là không đủ.”

Vì vậy trong thời gian này, họ ở trong một khách sạn nhỏ, rẻ tiền, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.

Chỉ cần biết bọn phù thủy đang ẩn náu ở đâu thì việc đối phó với chúng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Suy cho cùng, những kẻ chỉ biết giấu đầu và đuôi đều không có kỹ năng thực sự.

Chúng tôi đã chiến đấu hết mình suốt đêm và kết thúc khi ánh sáng đầu tiên xuất hiện trên bầu trời.

Các sư đệ không muốn ở lại chút nào, trực tiếp về khách sạn thu dọn hành lý, nói muốn đặt vé nhanh nhất về Huyền Thanh Quan.

Tôi bắt taxi trở lại tầng dưới của ký túc xá thí sinh, vừa đi đến cửa ký túc xá, cánh cửa bị ai đó đẩy ra.

“Tân Di, cô quay về rồi à?”

Những cô gái trước đây nhìn tôi lạnh lùng đang mỉm cười với tôi.

“Cả đêm không ngủ chắc mệt lắm đúng không?”

Có người nhiệt tình đưa cho tôi một tách cà phê.

“Thẩm Sương khiến mọi người hiểu lầm là cô bắt nạt cô ta, lúc trước tôi có chút khó chịu với cô, cô đừng để trong lòng nha.”

Tôi sững sờ và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Có phải tất cả đều là bậc thầy trong việc lật mặt không?

Mãi cho đến khi có người gửi cho tôi một đoạn phát sóng trực tiếp, tôi mới hiểu ra.

Hóa ra chuyện tối qua được nhiều người chứng kiến như vậy sao?

Điều này không tốt.

Tôi mỉm cười với họ, lấy điện thoại rồi chạy ra ngoài, tìm một nơi bí mật, gọi điện cho sư phụ của tôi.

“Sư phụ, người phải giúp đỡ đồ nhi một việc............”

Tôi đã lâu không ra ngoài, liền quay về thu dọn hành lý.

Mục đích đến đây tham gia cuộc thi là để tiếp cận Thẩm Sương và bắt được tên thương âm.

Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi không cần ở lại nữa.

Sáng hôm nay đã có kết quả các lượt đấu loại trực tiếp, tôi xếp cuối cùng, vừa kịp thu dọn đồ đạc về nhà.

Rất tốt rất tốt.

“Tân Di à, bây giờ cô có rất nhiều fan hâm mộ trên mạng, cô có muốn ở lại tiếp tục cuộc thi không, tổ chương trình có thể sẽ cho cô một cơ hội?”

“Đúng vậy, tôi nghe nói Thẩm Sương đã rời cuộc thi sáng nay, cô ta ngay cả hành lý cũng không thu dọn.”

“Thẩm Sương đi rồi, vậy cô không cần phải rời đi?”

“Hôm qua giữa buổi phát sóng trực tiếp của cô ta, màn hình đột nhiên tối đen, mọi người chỉ nghe thấy tiếng hét của cô ta........cũng không biết cô ta làm sao nữa.”

“Ủa? Mình mới lên mạng xem thì mấy video của Tân Di đều biến mất rồi....”

“Thật kỳ lạ, các video được lưu trên điện thoại của tôi cũng biến mất một cách khó hiểu......”

Giữa cuộc trò chuyện của các cô gái, tôi đã thu dọn hành lý đứng ngay ở cửa.

“Tạm biệt mọi người, nếu sau này có chuyện gì có thể tìm tôi trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi, tôi sẽ giảm giá cho mọi người.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 71: Chương 71


Khi tôi đang đứng đợi ở nhà ga, tôi nhìn thấy Thẩm Sương.

Cô ta đeo khẩu trang đội mũ, ngồi một mình trong góc với chiếc vali, toàn thân có vẻ chán chường.

Dù sao thương âm đã hứa với tôi sẽ giữ mạng sống của cô ta, nhưng đông thời ông ta cũng lấy đi một số thứ khác và lấy lại những thứ đã đưa cho cô ta.

Ví dụ, những may mắn trong những năm sắp tới.

Thanh Xuân đứng bên cạnh đưa cho tôi một chai nước.

“Đại sư tỷ, chị có muốn chào hỏi không?”

Tôi nhìn em ấy một cách khó hiểu: “Tôi không quen cô ta, chào hỏi cái gì chứ?”

Cách đó không xa Thẩm Sương cởi bỏ khẩu trang, cầm điện thoại lên xác nhận vé bằng khuôn mặt.

Sau đó nhanh chóng đeo khẩu trang vào.

Thanh Huyền nhìn qua, “ừm” một tiếng.

Công lực nhìn tướng mạo của em ấy từ trước đến nay rất cao.

“Rễ núi lún xuống, xương gò má lồi cao không thịt, cô ta đây thật đúng là không phúc chi tương thiên lại có tiểu nhân chi tâm, nếu như làm đến nơi đến chốn chưa chắc không thể đẩy mây thấy mặt trời, nhưng cô ta bước tiếp theo đại vận phỏng chừng phải đợi đến sau 50 tuổi ...”

“Được rồi, đừng khoe khoang nữa.” Tôi vỗ nhẹ cậu ấy: “Đã đến giờ kiểm tra vé rồi, đi gọi các sư đệ đi.”

Sau khi lang thang suốt 8 tiếng, cuối cùng chúng tôi đã về đến quê hương rồi.

Các sự đệ xách hành lý trở về Huyền Thanh Quan.

Bây giờ tôi không sống ở đó nữa, mà tự ra ngoài thuê nột căn nhà nhỏ trong thành phố.

Mặc dù cuộc hành trình mệt mỏi, nhưng bây giờ tôi lại tràn đầy năng lượng.

Điện thoại rung lên, lại là cuộc gọi của từ cuộc thi tài năng.

Tôi bình tĩnh nhấn nút gác máy, ngồi vào bàn và bật máy tính.

Kể từ khi tôi rời ký túc xá ngày hôm qua, tổ chương trình đã gọi cho tôi hơn chục cuộc.

Nói là hôm qua nhiệt độ của tôi tăng cao, mặc dù trên mạng không có video bắt ma nào nhưng tôi vẫn thu hút được một lượng fan lớn.

Họ muốn sử dụng độ hot của tôi, để tung ra “thần tượng thiếu nữ huyền học”.

Tôi phải nói, chính họ là người kiếm tiền.

Bộ não này thật dễ sử dụng.

Đáng tiếc, ngành giải trí không phù hợp với tôi, mỗi ngày chir ăn uống chờ c.h.ế.t khi buồn chán thì phát sóng trực tiếp mới là cuộc sống mà tôi hằng khao khát.

Tôi duỗi tay chân ra, mở phòng phát sóng trực tiếp một cách dễ dàng.

Chỉ trong một phút, một nghìn người đã bước vào phòng phát sóng trực tiếp.

“Thật sự là Tân Di đại sư.”

“Tân Di đại sư tôi đến rồi.”

“Tôi còn tưởng Tân Di đại sư sẽ đi làm minh tinh chứ! May mắn thay, may mắn thay...”

“Báo cáo người hâm mộ mới.”

“+ 1”

“+1”

Tôi nhìn những bình luận sôi nổi nhếch miệng cười.

“Chào buổi tối mọi người, tôi là Tân Di, một người kết hợp giữa sắc đẹp và trí tuệ, chủ phòng đoán mệnh.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 72: Chương 72


Khi tôi vừa đứng dậy rót ly nước, lượng bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đã tăng lên.

Tôi có chút nghi ngờ, nhìn kỹ lại.

Nam sinh đại học mà tôi kết nối đang hùng hồn nói chuyện với cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp về cô quản lý ký túc xá xinh đẹp vừa đến trường.

“Để tôi nói cho mọi người biết, cô ấy thật sự tuyệt vời! Có vòng eo và hông rất đẹp, những đường cong tuyệt đẹp.”

Khuôn mặt nam sinh trên màn hình đỏ bừng vì phấn khích.

“Ngày cô ấy đến trường, cả ký túc xá chúng tôi đều chạy xuông nhìn cô ấy.”

“Mọi người tuyệt đối chưa nhìn thấy một vẻ đẹp gợi cảm như vậy!”

“............”

Người kết nối đầu tiên trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay là một nam sinh đại học tên là A Kiệt.

Cậu ta là một chủ phòng mới, vừa mới kết nối với tôi cậu ta đã nói chuyện không ngừng, chắc cậu ta đang cố gắng thu hút người hâm mộ từ tôi.

Nhiều cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã bị sốc trước những lời nói của cậu ta.

“Nam sinh đại học bây giờ thực sự may mắn.”

“Thế nào rồi? Có ai chiếm được trái tim của người đẹp chưa? Hahahaha.”

“Túc quản xinh đẹp nghe cũng rất k.ích th.ích.”

Một số cư dân mạng cũng đặt câu hỏi.

“Vừa nghe là biết lừa người rồi, quản lý ký túc xá của trường thường là những cô ở độ tuổi 50 hoặc 60, làm sao có thể để một mỹ nữ đến ký túc xá nam làm quản lý chứ?”

“Đúng vật, điều này căn bản không thực tế.”

Thấy chủ đề của mình thu hút được sự quan tâm của đông đảo cư dân mạng, A Kiệt nhanh chóng bác bỏ những thắc mắc của cư dân mạng.

“Mấy người chưa thấy, không có nghĩa nó không tồn tại.”

Cậu ta lấy điện thoại ra, chọn ra một bức ảnh.

“Mọi người xem, đây là hình ảnh tôi đã bí mật chụp lần trước, mặc dù hơi mờ, nhưng cũng có thể nhìn ra vóc dáng của cô ấy.”

Sau khi điện thoại rung lắc của cậu ta ổn định lại, mọi người đều có thể nhìn rõ bức ảnh.

Ánh sáng mờ mờ, không bố cục, hành lang dài, một cô gái xinh đẹp đang dựa vào cửa sổ.

Mặc dù chỉ là một bóng dáng mờ mờ, nhưng không nhìn rõ trông như thế nào.

Nhưng đôi chân dài và vòng eo thon đó mới thực sự bắt mắt.

“Chết tiệt, thật tuyệt vời! Đây là một siêu mẫu.”

“Tại sao khi còn đi học tôi không gặp được người quản lý như vậy nhỉ? Tôi hận.”

“Gía như tôi có thể......cả đời này cũng không hối hận.”

“Lầu trên nói rõ ràng đi nào, hahahaha.”

A Kiệt thở dài.

“Mỹ nữ quả lý ký túc xá rất bận, bình thường căn bản không thể nhìn thấy cô ấy, chỉ có khi cô ấy quay về phòng trực vào buổi tối, chúng tôi mới có thể tình cờ gặp được cô ấy.”

“Nếu không, tôi nhất định sẽ chụp rõ rành cho mọi người xem.”

“Mọi người có thể cho tôi một lượt theo dõi không?”

Phần bình luận của phòng phát sóng trực tiếp trở nên hỗn loạn.

Tôi chuẩn bị ngắt kết nối, cuối cùng tôi đưa ra lời khuyên cho nam sinh đại học này.

“Nhắc nhở cậu vài lời, khoảng giữa tháng 7 cổng địa ngục sẽ mở ra, tốt nhất đừng ra ngoài vào lúc nửa đêm, đặc biệt là khi thức khuya nhiều ngày liên tiếp, tinh khí trong cơ thể sẽ mất đi, lúc này rất dễ gặp ma.”

Sau khi nghe những lời tôi nói, A Kiệt sững sốt một chút, sau đó bật cười.

Cậu ta ôm bụng cười đến mức không thể đứng thẳng được.

“Chủ phòng này thật thú vị hahahaha.”

Có một số cư dân mạng nam mới vào cũng nhiệt tình mở mic.

“Bạn đang nói điều vô nghĩa gì vậy? Có phải bạn tự ti khi nhìn thấy có người đẹp hơn mình không? Thẹn quá hóa giận rồi?”

“Chủ phòng không cần cảm thấy thấp kém, mặc dù vóc dáng bạn bình thường, nhưng nhìn cũng có vẻ ổn.”

“Chủ phòng, nhảy cho tôi xem, tôi sẽ thưởng cho bạn, hahahaha.”

Tôi: “.......”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 73: Chương 73


Những người hâm mộ cũ trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi không thể ngồi yên nữa.

“Tân Di đại sư tính tình rất tốt, điều này sẽ gây ra sét đánh sao?”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Loạn dẫn sấm sét là không được.”

Thấy tôi phớt lờ họ, những cư dân mạng này cũng thấy nhàm chán và thay đổi chủ đề.

Có người đột nhiên hỏi A Kiệt.

“Giường phía sau lưng bạn có người sao? Sao lâu như vậy mà không động đậy?”

A Kiệt nhìn thấy bình luận này, cậu ta quay người lại liếc nhìn, biểu cảm trong nháy mắt thích thú.

“Đây là bạn cùng phòng của tôi, cậu ấy là đội trưởng đội bóng rổ của chúng tôi, vừa cao vừa đẹp trai.”

A Kiệt đột nhiên giảm âm lượng.

“Tối hôm qua bạn cùng phòng này đã đến gặp quản lý ký túc xá, ở đó suốt 2 tiếng đồng hồ mới ra ngoài, sau khi quay về liền ngủ cho đến bây giờ.....”

“Tên tiểu tử đó thật may mắn.”

“Ghen tị quá.”

Nói đến đây, trên mặt A Kiệt hiện lên tia không hài lòng.

“Tôi cũng không tệ hơn cậu ta là mấy, nhưng tôi thậm chí không thể vào phòng trực của quản lý ký túc xá....”

Ánh mắt của tôi liên tục đổ dồn vào người bạn cùng phòng của cậu ta.

Càng nhìn tôi càng thấy có gì đó không ổn.

“Cậu để camera gần một chút, để tôi nhìn mặt của cậu ấy.”

A Kiệt nghe thấy điều này, giếu cợt: “Thế nào? Cô cũng muốn xem bạn cùng phòng của tôi đẹp trai đến mức nào à?”

Trong phòng phát sóng trực tiếp có rất nhiều cư dân mạng đang ồn ào muốn xem.

Vì không để lỡ làn sóng này, A Kiệt phải đứng dậy, chậm rãi bước đến chiếc giường phía sau.

Cậu ta đưa tay kéo chiếc chăn che mặt của bạn cùng phòng ra.

A Kiệt bị sốc: “Sắc mặt sao lại tệ như vậy?”

Trên màn hình, nam sinh đôi mắt nhắm nghiền sắc mặt xanh xao, môi trắng đến đen, gò má hóp lại.

Trông rất bất thường.

“D.ục vọng quá mức hahahaha.”

“Anh trai này quá khốc liệt rồi.....”

Nhìn những sự giễu cợt trong phòng phát sóng, A Kiệt cũng bắt đầu cười.

Tôi khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Vẫn còn cười, bạn cùng phòng của cậu đã biến thành xác ướp rồi.”

“Cô đang nói cái gì vậy?”

A Kiệt trợn mắt, nhỏ tiếng thì thầm: “Còn thật sự nghĩ mình là thần à.”

Tôi phớt lò lời chế nhạo của cậu ta.

Chỉ nói: “Cậu đặt tay dưới mũi cậu ấy, kiểm tra xem cậu ấy chỉ có hít vào không có thở ra, nếu cậu vẫn không tin, còn có thể cho ít gạo nếp vào miệng cậu ấy, chỉ là tới lúc này cậu bị dọa sợ thôi.”

Nhìn thấy càng ngày càng nhiều người trong phòng phát sóng trực tiếp, A Kiệt trợn mắt: “Được thôi, tôi cũng muốn vạch trần cô là người phụ nữ lừa dối.”

Cậu ta duỗi hai ngón tay ra đặt chúng dưới mũi bạn cùng phòng.

“Ai nói chỉ hít vào không thở ra...”

A Kiệt dừng lại, cau mày nhìn bạn cùng phòng.

Hai giây sau, câu ta xoay người ngồi xổm xuống, dùng tay còn lại cẩn thận kiểm tra.

A Kiệt đột nhiên rút tay lại, biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta có chút không tự nhiên, nhưng miệng vẫn còn cứng ngắc.

“Có....có thở ra.”

“Ồ.” Tôi nhìn cậu ta không chút biểu cảm: “Vậy cậu có dám thử gạo nếp không?”

A Kiệt chế nhạo: “Cô nghĩ ký túc xá nam là nhà ăn à? Lấy gạo nếp đâu ra?”

Tôi vẫn chưa nói chuyện, bên đó truyền qua tiếng mở cửa.

Một nam sinh gầy gò đeo gọng kính đen bước vào gương.

Cậu ấy không để ý đến buổi phát sóng trực tiếp, chỉ nghe thấy lời của A Kiệt: “Anh Kiệt anh ăn xôi không? Em có ở đây, học kỳ trước em mua nó để nấu cháo, anh xem thử xem còn ăn được nữa không.”

A Kiệt: “.....”

Nếu bây giờ cậu ta kiếm cớ, cậu ta thực sự không thể xuống sân khấu được.

Lưỡng lự vài giây, A Kiệt nghiến răng, đưa tay nhận lấy túi gạo nếp từ tay nam sinh kia.

A Kiệt múc một thìa gạo nếp, sau đó dùng tay còn lại mở miệng bạn cùng phòng.

Cho dù bỏ gạo nếp vào miệng bạn cùng phòng vẫn không tĩnh dậy, thậm chí một động tĩnh cũng không có.

A Kiệt cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Sau khi đổ thìa gạo nếp vào miệng bạn cùng phòng, đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền của bạn cùng phòng đột nhiên mở to ra, nhãn cầu lồi ra, cổ cứng đờ.

Toàn thân cậu ấy cứng đờ, chiếc giường kêu cọt kẹt cùng với cơ thể run rẩy của cậu ấy.

A Kiệt sợ hãi đến mức ngồi phịch xuống đất.

Bạn cùng phòng trên giường vẫn còn phát ra những tiếng động lạ.

A Kiệt không chịu được, lao tới chỗ máy tính.

“Chủ phòng.......không không, đại sư rốt cuộc là bạn cùng phòng của tôi bị làm sao vậy?”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 74: Chương 74


Tôi không trả lời cậu ta, chỉ yêu cầu cậu ta lấy bức ảnh của người quản lý ký túc xá mà cậu ta vừa cho chúng tôi xem.

Nghe xong, A Kiệt vội vàng lấy bức ảnh ra một lần nữa.

Lần này không cần tôi nhắc nhở.

Một số cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã nhận thấy có điều gì đó không ổn.

“Ký túc xá này.....sao lại không có bóng người vậy?”

“Thật sự không có, mọi người nhìn vào bức tường chỉ có bóng dáng cái cửa sổ, cô ấy đâu?”

“Chết tiệc, tôi nổi hết cả da gà rồi.”

“Ý gì vậy? Người quản lý ký túc xá này rốt cuộc là gì vậy?”

Tôi trầm giọng nói: “Nếu như tôi nói không nhầm, cô quản lý ký túc xá này căn bản không phải con người, mà là cốt nữ, 15 tháng 7, bách quỷ dạ hành, mà oán khi nặng nhất, thích hại người không ai qua được cốt nữ.”

“Những cô gái khi còn sống chịu khổ lăng nhục, uất hận mà chết, sau khi c.h.ế.t nếu không có ai nhặt xác, sẽ hóa thành một đống xương trắng, ác linh thành hình như vậy, sẽ tự sơn cho mình một làn da đẹp.”

“Bạn cùng phòng của cậu bị cốt nữ quyến rũ rồi, bị hút tinh khí, nếu bỏ cậu ấy lại một mình, thì cậu ấy sẽ c.h.ế.t đột ngột vào lúc bình minh ngày mai.”

Những gì tôi nói thực sự khiến A Kiệt không thể tin được.

Cậu ta quỳ trên mặt đất trong sự bàn hoàng.

Cả người trở nên ngơ ngác.

Bạn cùng phòng bên cạnh vẫn nằm trên giường hét lên “hô hô”.

Một lúc sau, A Kiệt rùng mình.

“Không được, tôi không thể ở đây được nữa, tôi muốn về nhà tôi muốn về nhà.”

Cậu ta lao tới tủ, cử động của cậu ta không theo quy tắc.

Những chiếc hộp, vali phát ra tiếng kêu leng keng khi cậu ta ném chúng đi.

Cậu sinh viên vừa mới về phòng, lúc này đang đi ra từ phòng tắm.

Cậu ấy nhìn A Kiệt, nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy? Sao tự nhiên lại nổi điên vậy?”

Tay của A Kiệt không ngừng chuyển động: “Ở đây không thể ở lại được, em cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi đi.”

Nam sinh: “Hả?”

“Còn lão Chu, em nói với cậu ta đi, nói cậu ta nhanh rời khỏi đây.”

Lão Chu hẳn là một người bạn khác chưa về ký túc xá.

Sau khi nghe A Kiệt nói, nam sinh đó chỉ xuống lầu dưới: “Chuyện gì xảy ra vậy? Lão Chu bây giờ không thể quay lại, cậu ấy đột nhiên nói ở tầng dưới rằng quản lý ký túc xá gọi cho cậu ấy có chuyện, rồi vội vàng đi đến phòng trực của quản lý ký túc xá rồi.”

“Bình thường hẹn hò với bạn gái cũng không thấy chạy nhanh như vậy.”

“Kỳ lạ thật, ngày nào tôi cũng nghe cậu nói về quản lý ký túc xá xinh đẹp và quản lý ký túc xá xinh đẹp, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy dù chỉ một lần.”

A Kiệt đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Em một lần cũng chưa nhìn thấy sao?”

“Không có.” Nam sinh bối rối: “Người quản lý ký túc xá mà em gặp là dì Vương 50 tuổi.”

A Kiệt hoảng sợ quay đầu nhìn màn hình máy tính.

Cậu ta hỏi tôi giọng run run.

“Đại sư.... có thể nhìn thấy người quản lý đó, không phải, đều bị cốt nữ nhắm tới chứ.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bùng nổ.

“Thật là một người hấp tấp, không phải bạn thực sự chỉ đang diễn kịch thôi sao?”

“Bạn là diễn viên nên diễn xuất của bạn giống như thật.”

“Là một người hâm mộ lâu năm của phòng phát sóng trực tiếp của Tân Di đại sư, tôi thậm chí không thể cười được nữa.”

Tôi nhìn vào màn hình, thấy A Kiệt sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, tôi an ủi cậu ta: "Đừng sợ quá, lần này không phải gặp được tôi sao? Cậu vẫn còn cơ hội sống."

“Đại sư!” A Kiệt hét lên: “Đại sư xin hãy giúp tôi, tôi còn trẻ và chưa có bạn gái!”

Tôi lặng lẽ vặn nhỏ âm lượng.

"Còn ít nhất bảy tiếng nữa mới đến bình minh, cậu vẫn còn thời gian."

"Việc cần làm bây giờ là chụp lại khuôn mặt của người quản lý đó."

"Cái gì?!" A Kiệt trợn mắt kinh ngạc: "Còn chụp hình cô ấy? Còn là chụp cả mặt.”

"Tôi không đi."

Cậu ta từ chối thẳng thừng.

“Cốt nữ vẽ làn da của mình về cơ bản giống như lúc còn sống, cậu chụp ảnh cô ấy cho tôi xem, tôi mới biết cô ấy c.h.ế.t như thế nào, nếu không tôi làm sao giải quyết nỗi oán hận của cô ấy? Làm sao tôi có thể cứu cậu khi không giải quyết nổi bất bình của cô ấy? Hay là nói......”

“Đại sư.” A Kiệt chặn lời tôi: “Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi liền đi.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 75: Chương 75


Bạn cùng phòng gầy của A Kiệt tên là Trương Hòa.

Cậu ấy trông khá bình tĩnh, nhưng thực tế chỉ là cung phản xạ của cậu ấy tương đối dài.

Phản ứng bây giờ, toàn thân run rẩy, bị A Kiệt kéo xuống phòng quản lý ký túc xá ở tầng 1.

“Anh Kiệt, em không làm được, em thật sự không làm được.”

A Kiệt cầm điện thoại di động bằng một tay, tay còn lại kéo Trương Hòa: “Im miệng, đi nhanh lên, có Tân Di đại sư bảo vệ chúng ta, cậu sợ cái gì chứ?”

Tôi vẫn chưa chết, cảm ơn.

Bọn họ ở tầng 4, tòa nhà ký túc xá này tổng cộng có 5 lầu, nên không có thang máy, ánh sáng ở hành lang nhấp nháy liên tục.

Cuộc hành trình ngắn ngủi chỉ trong một phút khiến hai người sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Bây giờ 12 giờ, hành lang lầu 1 không có một bóng người, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng trò chơi phát ra từ một số ký túc xá khác.

Hai người chầm chậm đi đến cửa phòng quản lý ký túc xá.

A Kiệt hít một hơi thật sâu, tựa đầu vào cửa và lắng nghe.

Trương Hòa nén nỗi sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Nghe thấy gì không?”

A Kiệt: “Không nghe thấy gì hết, em đừng đẩy tôi.”

Trương Hòa không nói nên lời: “Em không có đẩy anh.”

“Vậy trên vai tôi là chân lợn à?”

Tôi không nhịn được ngắt lời cậu ta: “Cậu có thể quay đầu lại nhìn một chút được không.”

A Kiệt sửng sờ một lát rồi cũng quay đầu lại với chiếc điện thoại đang cầm trên tay.

Một khuôn mặt to lớn màu xanh xao ngay lập tức xuất hiện trên màn hình.

“Chết tiệc, nhanh bỏ điện thoại ra chỗ khác.”

“Đã thành thật rồi.”

Trương Hòa thất thanh nói: “Lão Chu?”

Đây là Lão Chu một người bạn cùng phòng khác, vừa mới được mời xuống phòng quản lý ký túc xá.

Lão Chu nhìn hai người họ, hai mắt trợn lên liền lùi về sau.

A Kiệt tóm lấy cậu ấy, hai người họ kéo cậu ấy chạy lên lầu bất chấp chuyện gì xảy ra.

Cánh cửa phòng quản lý ký túc xá đột nhiên mở ra.

A Kiệt không dám quay đầu lại, chỉ đưa điện thoại lên cao.

“Tân Di đại sư, cô tự mình chụp màn hình đi! Tôi không dám chụp.”

Cậu ta thật là.

Trong màn hình, một bóng người mảnh khảnh bước ra khỏi cửa.

Tôi nhìn đúng lúc nhấn nút chụp màn hình, sau đó nhanh chóng nói:

“Được rồi được rồi, mọi người nhanh về phòng ký túc xá đi”

Hai người họ kéo theo lão Chu bỏ chạy.

Mãi đến khi lên đến tầng 4, cửa phòng ký túc xá đóng lại, họ mới ngã gục xuống đất.

“Đừng nghỉ ngơi, nhanh rải một ít gạo nếp ở cửa, nếu có nước tiểu trẻ con cũng có thể dùng.”

“Cốt nữ này rất nhanh sẽ lên đây.”

“Cái gì?” Chỉ có hai người còn tỉnh táo lập tức đứng dậy vội vàng chuẩn bị.

“Tôi rải gạo nếp, cậu đi tiểu đi.”

Tôi nhân cơ hội gửi bức ảnh tôi vừa chụp màn hình cho người bạn ở đồn cảnh sát của tôi.

“Giúp kiểm tra một chút ở núi Hạc Sơn, người phụ nữ mất tích gần c, đã biến mất khoảng 10 năm trước.”

Bạn tôi tốc độ rất nhanh, 10 phút sau đã gửi những thông tin liên quan đến cho tôi.

Nhạc Hân Nhiên, nữ, mất tích vào ngày 14/7/2014.....

Trong màn hình, cánh cửa phòng ký túc xá của bọn họ phát ra âm thanh “Bịch”.

A Kiệt và Trương Hòa bám chặt vào cửa, ngẩng đầu tụng kinh.

Tôi nheo mắt nhìn tìn nhắn bạn tôi gửi, 3 giây sau, mắt sáng lên.

Tìm thấy rồi.

May mắn cậu ấy gửi toàn bộ cho tôi, còn có giấy khai sinh của cô ấy.

Tôi so sánh tử vi với tướng mạo của Nhạc Hân Nhiên, bấm ngón tay.

“Tân Di đại sư, cứu mạng.”

A Kiệt và Trương Hào bắt đầu la lên.

“Nếu không ra tay, chúng tôi thật sự không cầm cự được nữa.”

“Yên tâm, cô ấy vừa hút hết tinh khí của bạn cùng phòng của cậu, bây giờ vẫn còn no, không vội vào ngay bây giờ, cô ấy chỉ muốn dọa mấy người thôi.”

Tôi vừa nói vừa đứng dậy: “Bây giờ tôi phải đi đến nơi chôn bộ xương của cô ấy, cần khoảng một đến hai tiếng, mấy người ngoan ngoãn ở yên trong ký túc xá đừng đi lung tung.”

“Đúng rồi, tôi ra ngoài làm việc có chút mắc, gần tới lễ hội ma quỷ rồi, rủi ro tăng cao, có chút tăng giá mọi người hãy chuẩn bị tinh thần nha.”

A Kiệt sắp khóc rồi: “Tân Di đại sư cô nhanh lên đi mà, tiền không phải là vấn đề.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 76: Chương 76


Trường đại học quốc tế Sùng An là trường đại học liên doanh giữa Trung Quốc và nước ngoài, điều kiện của sinh viên trường này không tệ, tất nhiên sẽ không thiếu chút tiền đó.

Vậy tôi thấy yên tâm rồi.

Tôi thu dọn đồ xong, chuyển phòng phát sóng trực tiếp sang điện thoại, liền đi thẳng đến núi Hạc Sơn.

Núi Hạc Sơn rất gần với trường đại học quốc tế Sùng An, bình thường sinh viên đạo học khi không có tiết thì thích leo núi.

Đêm mười năm trước, khi Nhạc Hân Nhiên đang leo núi bị 3 người đàn ông theo dõi, lợi dụng lúc cô ấy không đề phòng kéo cô ấy vào rừng, hãm h**p, g.i.ế.c c.h.ế.t và c.h.ặ.t x.á.c cô ấy thành nhiều mảnh.

Thi thể của cô ấy được chôn trong một kẽ hở vách đá bịt kín, da hịt bị dã thú và đại bàng núi ăn thịt, xương cốt đầy oán hận, khi lễ hội ma quỷ đến biến thân thành cốt nữ, xuống núi hại người.

May mắn là cốt nữ này mới vừa thức tỉnh, là một con quỷ mới hình thành.

Cho nên lá gan nhỏ, không dám trắng trợn hại người.

Cũng không thể đi quá xa, chỉ có thể di chuyển quanh núi Hạc Sơn.

Mỗi lần cô ấy hút tinh khí của đàn ông là để tăng sức mạnh của bản thân.

Về phần 2 người bạn cùng phòng của A Kiệt, chỉ có thể nói họ xui xẻo, bị cốt nữ chọn trúng, coi đó là vật cúng tế của quỷ môn quan, cho nên mới bị hút nhiều tinh khí như vậy.

Tôi bắt taxi đến chân núi Hạc Sơn, sau đó chjay lên núi không ngừng nghỉ.

Chiếc la bàn trong tay tôi chỉ lối tôi tiến về phía trước, xung quanh càng ngày càng ít người leo núi.

Dần dần không còn thấy ai nữa.

Đây là một khu rừng vẫn chưa bị khái phá, cỏ mọc dài và rậm rạp.

Gió núi rít, sự oán giận xung quanh ngày càng nặng nề.

Tôi hơi cau mày, nhìn con trỏ la bàn trong tay lắc qua lắc lại.

“Chính là đây rồi.”

Tôi bỏ la bàn vào túi, tiến thêm hai bước về phía trước, những vách đá dựng đứng xuất hiện trước mặt.

Tôi đưa tay mò mẫm trên vách đá một lúc, chẳng bao lâu tôi chạm đến một kẽ hở trên đá, trong kẽ hở có một túi vải cứng.

Chiếu túi vải được tôi lôi ra.

Phát sóng trực tiếp trên điện thoại vẫn đang bật, tôi không mở cái túi này ra, mà cẩn thận đặt một biểu tượng màu vàng trên đó.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp sớm đã kinh ngạc.

“Trong đó, có phải giống như tôi tưởng tượng không?”

“Xin hãy bảo vệ tôi.....”

“Tân Di đại sư, tôi đã sớm giúp cô báo cảnh sát rồi.”

“Qúa dọa người rồi, con gái không nên đi leo núi vào buổi tối.”

Tôi từ từ thở ra, sau đó ngồi khoanh chân trên mặt đất.

Gió trong rừng thổi mỗi lúc một mạnh.

Gió đêm gào thét, cuốn theo bụi và lá rơi, bay thẳng về phía tôi, lá cây xào xạc, tôi dường như nghe thấy tiếng la hét và than khóc của một người phụ nữ.

Oán giận.

Sự oán giận rất lớn.

Tôi nhìn chiếc túi vải trước mặt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

“Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ dị nhất thiết, tứ sinh triêm ân.”

“Hữu đầu giả siêu, vô đầu giả thăng, thương tru đao sát, khiêu thủy huyền thằng.”

......................

“Sắc cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh, cứu cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh.”

Tụng đi tụng lại chú tái sinh.

Khi tôi đọc nó lần thứ 20, ngọn gió tà ác oán hận xung quanh cuối cùng cũng lắng xuống.

Khi mở mắt ra, tất cả tấm bùa vàng dán trên túi vải trước đó đã biến thành tro bụi.

Tôi đứng dậy, quay trở về vách núi tôi vừa tìm thấy túi vải.

Tôi cẩn thận nhìn xuống dưới ánh sáng yếu ớt của điện thoại, chỉ nhìn thấy hai bông hoa nhỏ màu xanh bay trong gió......
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 77: Chương 77


Khi tôi vội vàng đến ký túc xá của A Kiệt, họ đã vô cùng hoảng loạn sơ hãi.....ngủ quên rồi.

Tôi gõ cửa một hồi lâu, cuối cùng cũng đánh thức được họ.

A Kiệt cầm điện thoại hét lên: “Tân Di đại sư cứu mạng, cô ấy lại đến rồi.”

Sau khi nghe thấy giọng của chính mình phát ra từ ngoài cửa, cậu ta dừng lại sau đó vừa khóc vừa la lên.

“Tân Di đại sư cứu mạng, cô ấy làm hại cô rồi sao, sao cô ấy lại giữ điện thoại của cô vậy?”

Nếu không phải vì sợ mất tiền mua khóa cửa, tôi không chịu được đã phá cửa rồi.

“Mở cửa, là tôi.”

3 giây sau, cửa ký túc xá được mở ra.

Hai nam sinh ôm đùi tôi rung rung nước mắt.

Cảnh tượng này rất đẹp, tôi không dám xem.

Tôi vô cảm lấy ra từ trong túi ra hai bông hoa nhỏ màu xanh gần như héo úa.

“Đây, đưa hai bông hoa này cho hai người bạn cùng phòng, mỗi người một bông, uống với nước bùa, sáng mai mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

A Kiệt như thể nhìn thấy kho báu, A Kiệt và Trương Hòa cầm bông hoa cho hai người bạn cùng phòng đang bất tỉnh.

A Kiệt thản nhiên hỏi: “Tân Di đại sư, đây là hoa gì vậy?”

Cốt U hoa, cùng cốt nữ sinh ra, yên tâm, có thể cứu mạng.

Họ cẩn thận đút hoa cho bạn cùng phòng.

Sau khi thấy sắc mặt của hai người bạn cùng phòng ổn hơn, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc A Kiệt tiễn tôi ra khỏi trường, cuối cùng không chịu được sự tò mò hỏi:

“Tân Di đại sư, Nhạc Hân Nhiên đó.......bây giờ như thế nào rồi?”

“Bị tôi tiễn đi rồi.” Tôi chấp nhận cuyển khoản của cậu ta, tặng cho cậu ta một nụ cười: “Về phần hài cốt của cô ấy, đã được cảnh sát mang đi rồi.”

“Sau này nếu như cần thiết, chào mừng cậu đến với phòng phát sóng trực tiếp của tôi một lần nữa.”

Vẻ mặt A Kiệt thay đổi, cười: “Tân Di đại sư, tôi đột nhiên nhớ ra còn việc phải làm, tôi tiễn cô đến đây trước, Tân Di đại sư từ từ đi, Tân Di đại sư tạm biệt.”

Cậu ta nói xong cậu này, nhanh chóng chạy đi.

Tôi cười lớn vẫy chiếc taxi bên đường.

Ngồi trên taxi, tôi mới có thời gian xem bình luận.

Nhiều người trong phần bình luận bày tỏ thương xót cho hoàn cảnh của Nhạc Hân Nhiên.

“Nhạc Hân Nhiên đã bị g.i.ế.c 1o năm rồi, mà bây giờ mới tìm thấy hài cốt, vậy đồng nghĩ với việc tên sát nhân vẫn luôn tự do sao?”

“Đúng vậy, thật khiến người khác tức giận.”

Tôi xem bình luận, ngón tay trượt điện thoại hơi khựng lại.

Khi tụng chú tái sinh cho Nhạc Hân Nhiên, tôi có thể cảm nhận được sự oan giận mạnh mẽ của cô ấy.

Sự oán giận đó ảnh hưởng đến tôi.

Cảnh tượng Nhạc Hân Nhiên bị g.i.ế.c cứ hiện lên trong đầu tôi.

Trong ký ức đau đớn và tàn nhẫn đó, tôi đã trở thành Nhạc Hân Nhiên.

Vì vậy, tôi cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của ba kẻ sát nhân.

Tôi đã gửi hình dáng ba kẻ sát nhân đó cho cảnh sát.

Ba người họ cuối cùng cũng sẽ phải gánh hậu quả.

Khi tôi trở về căn nhà thuê của mình đã gần một giờ sáng.

Nhưng tôi vừa leo núi Hạc Sơn về, còn nhận được một số tiền rất lớn cho công việc này, lúc này tinh thần rất phấn khích.

Ngủ không được, căn bản là ngủ không được.

Tôi mở máy tính, lên phòng phát sóng trực tiếp, liền gửi một hồng bao.

“Nào. Hôm nay xem 1 quẻ khác.”

Đó là quy tắc cũ trong phòng phát sóng trực tiếp, giật được hồng bao đoán mệnh, xem tốc độ tay của ai nhanh hơn.

Có khá nhiều cú đêm vào lúc 1 giờ sáng.

Hồng bao được gửi đi liền bị giật đi ngay.

Cư dân mạng giật được hồng bao tên là: “Nấm nhỏ”.

Giây tiếp theo liền gửi một bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp.

“Tân Di đại sư, cô có thể giúp tôi không, tôi cảm thấy gần đây bà nội tôi không ổn.”

Tôi sửng sốt một lát: “Cô có tiện mở kết nối không?”

Bên đó không nói, tôi nhận được một lời mời kết nối .

Tôi đồng ý, tình hình ở bên đó cũng được hiển thị trực tiếp trong phòng phát sóng trực tiếp.

Trên màn hình là một cô gái trẻ, ánh sáng trên đầu mờ mờ, ngôi nhà phía sau đã cũ.

Nấm nhỏ cho biết cô ấy vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, là tân sinh viên.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 78: Chương 78


“Mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Trần.”

Bởi vì vẫn còn sớm trước khi bắt đầu năm học mới, công việc đồng áng rất nặng nhọc, cô ấy đến nhà ông bà nội giúp việc đồng áng.

Tôi hỏi: “Cô nói gần đây bà nội cô không ổn? Tình hình cụ thể như thế nào?”

Ngay khi tôi đề cập đến điều này, vẻ mặt tiểu Trần có chút hoảng sợ.

“Bà nôi tôi.....”

Cô ấy vừa nói một câu, âm thanh nền vốn im lặng đột nhiên vang lên kèm tiếng gà gáy ngắn và gay gắt.

Sắc mặt tiểu Trần thay đổi rõ rệt, lập tức đưa tay tắt đèn.

Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô ấy.

Vài giây sau, một âm thanh xào xạc bắt đầu xào xạc vang lên từ bên đó.

Tiểu Trần dường như đang run rẩy, nhưng hình như khi nghĩ đến cái gì đó, lại lấy hết dũng khí nhấc điện thoại lên lần nữa, từ từ rời giường.

Cô ấy rón rén đi tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra một chút.

Sau đó cô ấy đưa điện thoại lên.

Cảnh tượng trong sân hiện rõ trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi.

Ở quê vào ban đêm trăng rất sáng, có thể chiếu sáng rõ ràng trong sân.

Khoảng sân nông thôn đơn giản và sạch sẽ.

Nhưng bầu không khí lại vô cùng kỳ lạ.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu hoảng sợ.

“Đại tỷ à, rốt cuộc cô muốn cho chúng tôi xem cái gì?”

“Đừng giả làm ma nữa, vào đêm khuya, thật sự rất dọa người.”

Giữa các bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, một con gà bất ngờ nhảy ra khỏi khoảng sân tối.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, một bóng đen mỏng manh theo sát và từ đâu lao ra, ghim con gà xuống đất.

Sau đó c*n v** c* con gà.

Con gà phát ra âm thanh rất ngắn, sau đó run rẩy, rất nhanh không còn động tĩnh gì,

Trong đêm tĩnh lặng, chỉ có âm thanh nuốt đến mức tê cả da đầu và những âm thanh xé rách thịt.

Tay tiểu Trần có chút run rẩy, dần dần không giữ được điện thoại, trước khi thứ ngoài sân ăn xong, nhanh chóng thu lại điện thoại và đóng cửa sổ lại.

Tiểu Trần ngồi xổm xuống đất, giọng nói run rẩy.

“Tân Di đại sư, mọi người vừa nhìn thấy, chính là bà nội của tôi.”

Tiểu Trần nói rằng ba ngày trước bà nội của cô ấy đã trở nên bất thường rồi.

Hôm đó, bà nội lên núi tìm củi nhưng không thấy về.

Thấy trời tối dần, ông nội và cô đều lo lắng, vì vậy đã nhờ một vài người dân lên núi tìm kiếm.

Họ trèo qua nửa ngọn núi tìm đến tận nửa đêm mới tìm thấy bà nội của tôi.

Bà nội không cẩn thận rơi vào một hang núi, chân bị bong gân không thể đi được, nhưng may mắn người vẫn còn tỉnh táo.

Mọi người nhanh chóng đưa bà xuống núi.

“Nhưng kể từ ngày hôm đó, bà nội liền trở nên không ổn.”

Tiểu Trần nhớ lại: “Bà ấy thường dậy rất sớm, nhưng bây giờ luôn thấy buồn ngủ, hơn nữa ăn uống cũng tăng lên, mỗi ngày đều muốn ăn gà.”

“Bây giờ bà nội rất sợ ánh sáng, bình thường ban ngày căn bản không ra khỏi cửa, có một lần ánh nắng chiếu vào bà ấy thì bà ấy hét lên như bị bỏng, và tôi nhìn thấy đôi mắt của bà ấy....nó chuyển sang màu xanh khi bị ánh nắng chiếu vào.”

Giọng của tiểu Trần hơi dừng lại: “Nhưng điều đáng sợ nhất là, bà ấy bắt đầu ăn gà như điên vậy.”

“Thậm chí còn chưa được nấu chín, trực tiếp ăn sống, ông nội nghỉ rằng bà ấy bị bệnh, muốn đưa bà ấy đến bệnh viện, nhưng bà nội đã cào lên mặt ông nội, còn làm cho ông nội ngã xuống đất, đến nay vẫn chưa xuống giường được.”

Tiểu Trần ôm chặt điện thoại, ngẩng đầu nhìn tôi: “Tân Di đại sư, có phải bà nội bị quỷ ám rồi không?”

Tôi suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu.

“Nghe những gì cô nói, dường như không phải trúng tà.”

“Nó giống như.....bị chiễm hữu bởi một con chồn rồi.”

Tiểu Trần mở to mắt: “Cái gì? Chồn sao?”

Cô ấy không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt chợt trở nên thất thường.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt thất thường của cô ấy, thản nhiên nói: “Làm sao vậy? Cô gặp chồn rồi sao?”

Tiểu Trần mím môi, do dự hết lần này đến lần khác, giọng nói của cô ấy có chút không chắc chắn.

“Nửa tháng trước, tôi cùng bà nội đi lên núi kiếm củi, ngồi dưới gốc cây cổ thụ ngủ thiếp đi.”

“Tôi đã có một giấc mơ, trong mơ, một con chồn lớn chui ra từ rễ cây, nó đứng thẳng, mỉm cười với tôi, vừa cúi lạy tôi vừa thốt ra lời nói của con người, hỏi tôi xem nó có giống con người không....”

“Lúc đó tôi rất sợ, hơn nữa vừa nhìn nó không giống một con người, liền nói thật, nhưng khi tôi vừa nói, nó liền hét lên, kích thước cơ thể tăng gấp đôi, bỏ chạy bằng bốn chân.”

Cô ấy càng nói âm thanh càng nhỏ.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 79: Chương 79


Tôi không còn cách nào khác đành nói: “Chính bản thân cô cũng đã nhận ra điều đó, cái đó căn bản không phải là mơ mà là sự thật.”

“Cô đã găp con chồn “xin con dấu” rồi.”

Nếu một con vật muốn tu luyện thành người, chỉ có hai cách, một là chăm chỉ luyện tập, hai là xin con dấu.

Sau khi tu luyện hàng trăm năm, có được linh khí, liền yêu cầu con người phần thưởng.

Bởi vì con người thuộc về cấp bậc Địa Hành Tiên.

Xin con dấu thành công, thì có thể tiết kiệm thời gian hàng trăm năm, trở thành một con quái vật, xin dấu không thành công, trình độ tu luyện sẽ bị tổn hại, quay về bắt đầu lại từ đầu.

Rõ ràng, con chồn hướng về Tiểu Trần xin con dấu thật xui xẻo, xin dấu không thành công.

Và tâm hận thù của nó rất mạnh, nhanh chóng trả đũa tiểu Trần.

Tiểu Trần bối rối: “Nó muốn báo thù thì báo thì tôi, bà nôi tôi không có đắc tội với nó....”

Tôi nghĩ rồi nói: “Kỳ tuyển sinh năm nay của cô có tốt không?”

Tiểu Trần sửng sốt một lát, nhẹ giọng nói: “Không tệ, thành phố của chúng tôi đứng đầu về ban xã hội.....”

“Điều đó có nghĩa.” Tôi gõ nhẹ xuống bàn: “Cô có Văn Khúc Hành bảo hộ, chồn không thể đến gần cô được.”

Vì thế nó chọn cách trả thù những người xung quanh cô.

Tiểu Trần bị lời nói của tôi làm cho sợ hãi, ngồi bệt xuống đất ngơ ngác.

Dần dần mắt đỏ lên.

“Là tôi hại bà nội rồi....”

“Đừng lo lắng, chồn cũng sợ quả báo, sẽ không hại mạng người đâu.”

Tiểu Trần lấy lại hy vọng, hai mắt sáng lên.

“Tân Di đại sư, cô giúp tôi đi, có thể đuổi con chồn đố ra khỏi bà nội tôi được không, bà nội tôi đã lớn tuổi rồi, không thể chịu được sự giày vò như vậy.”

Tôi an ủi cô ấy: “Chuyện này không khó để làm.”

“Chỉ là cô không thể đuổi con chồn đi,chỉ có thể mời nó đi, cũng không thể quá khách khí mời nói đi, nếu không nó sẽ không coi cô ra gì.”

“Ba tiếng nữa trời sẽ sáng, đợi bà nội cô về phòng, liền khóa cửa lại, sau đó đi tìm một con ngỗng trắng lớn, một con ch.ó năm đen, vừa bên trái vừa bên phải trói vào cửa.”

“Chó và ngỗng, là thứ mà chồn sợ nhất, bằng cách này, con chồn không dám cưỡng ép đi ra.”

“Cho đến khi trời sáng hơn, hãy tìm một vài thanh niên chưa lập gia đình cùng cô lên núi, hãy đi đến gốc cây mà cô đã ngủ, mang theo cống phẩm, cúi lạy nó vài lần, con chồn này sẽ không day dưa với mấy người quá nhiều.”

“Đây là quân tử thứ nhất lễ nghĩa thứ hai.”

Tiểu Trần nghe xong sửng sốt một lát: “Như vậy có thể không?”

“Có thể.” Tôi gật đầu: “Nhưng mà cơ thể của bà nội cô sẽ yếu đi, cần phải bồi dưỡng.”

“Nếu tiện, cô có thể đưa bà nội của cô đến Huyền Thanh Quan ở mấy ngày.”

Tiểu Trần nghe xong, cuối cùng cũng mỉm cười.

“Cảm ơn Tân Di đại sư.”

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên tăng lên, lúc đó tôi mới nhìn qua.

“Mọi người có thể ngừng nói chuyện không? Hai thứ màu xanh trên đầu cô nương này là gì vậy?”

“Cô gái, vừa rồi cô không đóng chặt cửa sổ sao?”

“Aaaaaaaaa, quá dọa người rồi, tôi không dám xem nữa.”

Tiểu Trần cũng nhìn thấy những bình luận này.

Nụ cười trên môi cô ấy cứng đờ, ánh sáng trên màn hình điện thoại khiến khuôn mặt cô ấy nhợt nhạt.

Tiểu Trần từ từ ngẩng đầu lên.......

Chỉ nhìn thấy cửa sổ vốn được đóng chẳng biết từ khi nào đã mở ra một kẽ hở.

Khuôn mặt già nua dán mặt vào cửa sổ, mắt màu xanh, trên miệng vẫn còn lông gà và máu.

Thấy tiểu Trần nhìn qua đó, bà ấy cười toe toét.

“Cháu gái ngoan, cháu đang cùng ai nói chuyện vậy?”

“Aaaaaaaaaaaaaa.”

Tiểu Trần hét lên, đột nhiên nhảy ra khỏi cửa sổ.

Con chồn thò tay qua cửa sổ để bắt cô ấy.

Nhưng tay còn chưa chạm vào quần áo của tiểu Trần, cơ thể của tiểu Trần

Phát ra ánh sáng màu vàng.

Con chồn hét lên ngã xuống đất, sợ hãi nhìn qua.

Vẻ mặc dần dần trở nên hung ác.

Hai giây sau, nó để bốn chân xuống đất, quay người lao vào chuồng gà, lại một trận gà bay chó nhảy.

Sự việc xảy ra quá nhanh, tôi thậm chí còn không kịp nói.

Tiểu Trần bang hoàng ngồi trên giường, bị dọa đến khóc rồi.

“Cái đó.....con chồn này thù hận quá nặng, trước tiên cô hãy làm theo những gì tôi nói cô, sau đó gửi địa chỉ qua tin nhắn riêng, tôi sẽ gửi cho cô hai lá bùa, đặt lá bùa này lên cửa lớn, con chồn này không thể vào nhà cô được nữa.”

Tiểu Trần phải mất một lúc mới phản ứng lại: “Được, được, cảm ơn.”

Tôi lại nghĩ đến ánh sáng vàng vừa xuất hiện trên cơ thể cô ấy, chợt cảm thấy thích thú.

Văn Khúc Hành của cô gái này mạnh mẽ như vậy sao?

“Nếu cô tiện cho tôi biết ngày sinh tử vi, tôi sẽ xem mệnh cho cô.”
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom