Lãng Mạn Tân Binh Toàn Năng x Reader

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
135,327
0
36
394209061-256-k885283.jpg

Tân Binh Toàn Năng X Reader
Tác giả: hhnuciam30
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện hư cấu dựa trên sự tưởng tượng của người viết, không áp đặt vào đời sống, tránh ảnh hưởng đến nhân vật chính.

Vui lòng không leak truyện ra khỏi W, người viết không có ý định nào nhằm ảnh hưởng đến nhân vật, mọi ý tưởng chỉ dựa trên sự yêu quý.

Mong rằng sẽ nhận được sự hoan hỉ của tất cả mọi người.​
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
🔔


Hiluu, tâm sự một xíu nhé !Cá nhân tớ luôn yêu thích các show truyền hình giải trí nên tớ không quá phân biệt người này, người kia ở những nhà khác nhau, tớ chỉ thấy hợp với tớ thì tớ chọn để yêu thích.

Vì thế tớ rất mong mọi người không quá gay gắt với những bộ truyện tớ tạo ra.Lần này tớ đến với nhà Tân Binh Toàn Năng cũng rất mong muốn nhận lại được sự ủng hộ.

Hãy cứ góp ý cho tớ nhé!Giới thiệu về bộ truyện này tớ sẽ viết thành truyện ngắn, chỉ 1-3 chap / 1 nhân vật.

Tớ muốn đổi mới cách viết của bản thân, rất mong được đón nhận.Lời cuối, chào mừng mọi người đến với thế giới con chữ của tớ, cảm ơn rất nhiều ạ❤️
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Người Yêu Cũ


🧩Lê Bin Thế Vĩ * Reader🎱

Bạn chấp nhận buông bỏ mối tình đậm sâu nhất của mình vì không muốn trở thành gánh nặng cho anh...Tối muộn hôm ấy, trời mưa lớn, càng mưa, khung cảnh càng trở nên buồn bã đến lạ thường.

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày anh và bạn chia tay sau trận cãi nhau ấy.

Chân dung cô gái ngồi sofa nhìn ra cửa kính ban công ngắm từng hạt mưa rơi thật xót xa.

Bỗng, tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại đưa bạn trở về với thực tại.

Chiếc id instagram quen thuộc với dòng tin nhắn gửi đến...

23 : 451g.leziibinde

Anh mệt quá.

Em trở về với anh đi.You

Anh ngủ đi, muộn rồi.

Nhớ lại khoảng thời gian trước đó, hai bạn từng là cặp đôi có tình yêu vô cùng ngọt ngào, khiến nhiều người ngưỡng mộ.

Bạn nhỏ hơn anh ba tuổi, bạn ở bên anh ngay lúc anh mới bước chân vào nghề, còn gặp rất nhiều khó khăn.

Khi anh lọt top 30 cuộc thi, bạn đã vô cùng vui sướng và tự hào.

Cô gái ấy yêu anh rất nhiều và cô cũng hiểu anh thương mình cỡ nào, chỉ tiếc rằng trong một lần tranh cãi không đáng có, cả hai quyết định ra đi trong êm đềm.

Một tuần đó trôi qua, có lẽ là khoảng thời gian người con gái ấy chẳng thể nào quên được, có khóc, có buồn nhưng chẳng phải trải qua rồi sẽ tốt đẹp hơn sao.

Thường ngày anh tập luyện để chuẩn bị cho cuộc sát hạch, còn bạn chạy deadline với công việc và học hành.

Anh và bạn chỉ có thể nhắn tin cho nhau qua những giờ nghỉ trưa và tối muộn.

Khung giờ rảnh rỗi của cả hai còn chẳng trùng khớp.

Thậm chí khi công việc của bạn vẫn còn dang dở anh đã phải off để giao lại điện thoại.

Đứng trước sự bận rộn, mệt mỏi và áp lực của cả hai thì sự hiểu chuyện trước đó cũng chẳng còn có tác dụng để duy trì mối quan hệ này nữa.

Vào đợt sát hạch căng thẳng nhất, xuất phát từ câu chuyện nhỏ nhặt nhưng bạn lại hiểu ra rằng mình đã vô tình trở thành gánh nặng cho anh.

Vì bản thân vô cùng mệt mỏi và áp lực nên bạn cũng muốn được người yêu nuông chiều, quan tâm.

Nhưng vô tình lại đưa nó đến một sự việc hiểu lầm to lớn.

13 : 46

You

Nho anh

20 : 05

1g.leziibinde

Anh vừa mới tập xong nè

You

Mệt quá

Muốn nghe anh hát cơ

1g.leziibinde

Anh cũng mệt mà, hết hơi rồiYou

😭

1g.leziibinde

Đừng nghĩ nhiều, hiểu cho anh nhéYou

Em cố hiểu chuyện hết sức òi ạ

1g.leziibinde

Thôi để anh hát nèYou

Thôi ạ, anh mệt thì thôi

1g.leziibinde

Giận hoàiYou

Có đâu, em nói thật mà

22 : 02

1g.leziibinde

Cố hết sức rồi đó nhen.

01 : 47

You

Anh

Em bảo

Chúng mình dừng lại đi ạ...

08 : 57

1g.leziibinde

?

Có chuyện đó thôi mà em đòi dừng lại

Thời gian qua không là gì để

em tiếc nuối sao?Anh đang thực sự rất mệt mỏi,

xin em hiểu cho anh!You

Em biết anh mệt, anh

áp lực và em cũng vậy.

Thế nên mới cần giải thoát cho nhau.

Em không muốn làm gánh

nặng của bất kì ai cả.

Thôi thì lựa chọn sáng suốt để cả hai tốt

hơn, hạnh phúc và thành công nhé ạ!

1g.leziibinde

Anh luôn tôn trọng em.Cảm ơn vì đã bên anh, xin lỗi vì

đã bắt em phải hiểu chuyện.Grateful❤️‍🩹Bạn không biết đó có phải là quyết định bồng bột của mình hay không, cũng chẳng biết bản thân có hối hận không, chỉ biết một tuần vừa qua bạn đã tập làm quen với sự trống vắng ấy.

Về phía anh, đằng sau những nụ cười gượng đùa giỡn trên sóng truyền hình thì đôi khi là lủi thủi một góc, trầm ngâm và suy nghĩ.

Hay đôi khi là mất tập trung ở các lớp học, dù đã cố gắng không để cảm xúc quá lộ liễu, ảnh hưởng đến bản thân và mọi người nhưng anh vẫn không thể làm được một cách trọn vẹn.Khi đưa ra quyết định ấy, bạn cũng đắn đo vì nếu tích cực anh sẽ bỏ đi gánh nặng nhưng nhỡ đâu điều đó lại khiến anh càng mất tập trung và căng thẳng hơn.

Có lẽ tình cảm của bạn đối với người ấy chưa bao giờ là nguôi ngoai, đến khi nhận lại dòng tin nhắn của người cũ tim bạn cũng hẫng đi một nhịp.

23 : 45

1g.leziibinde

Anh mệt quá.

Em trở về với anh đi.

You

Anh ngủ đi, muộn rồi.

1g.leziibinde

Anh say rpoif

Móiw đủ can đảm dể nói

Anh muốn bên em một lần nữa

You



Ngủ đi

Mai tỉnh táo mình nói chuyện

1g.leziibinde

Anh chuae về

You

Anh đi cùng ai?

1g.leziibinde

Đùngw lo

Anh đi cùng team

Giờ anh về liền

You

Cẩn thận nhé!

*đã thích một tin nhắn*

Yêu nhau lâu nhưng hiếm khi thấy anh người yêu của mình trong bộ dạng thế này, à chính xác hơn là người yêu cũ...Điều này cũng khiến bạn mềm lòng mà chấp nhận bắt lời với anh ta.

9 : 54

1g.leziibinde

*đã gửi một tin nhắn thoại*

(Qua anh say quá, có phiền em không)

Anh ta cất giọng thều thào, có vẻ mệt mỏi, chẳng phải đang muốn lấy lòng thương hại từ chính người yêu cũ mình hay sao?

You

Khsao ạ

1g.leziibinde

Em nói anh tỉnh táo thì mình nói chuyện

You

Anh tỉnh táo thật chưa?

1g.leziibinde

Rồi màa

Còn hơi đau đầu thôi

You

Uống thuốc vào

1g.leziibinde

Anh biết rồi.

10 : 23

Lời anh nói hôm qua là thật,

dù lúc đó anh không tỉnh táo.

You

Em trả nhớ gì cả

1g.leziibinde

Anh muốn em về với anh,

muốn hai ta tiếp tục cố gắng.

Đừng nghĩ sẽ trở thành gánh

nặng cho anh, em luôn hoàn

hảo và đặc biệt không ai có thể thay thế.

Anh muốn em làm phiền anh,

xin lỗi vì đã không quan tâm,

để ý đến cảm xúc của em.

Anh hiểu ra rồi, em cũng mệt mỏi

và cũng cần anh ở bên.

Cho phép

anh sửa sai và thực hiện trách

nhiệm của mình được không?

You

Dài giữ zay, lười đọc thiec

1g.leziibinde

Để anh voice lại

You

Không, em đùa đó, đọc hết r

1g.leziibinde

Anh đợi câu trả lời của em.

You

Em mong con đường của

riêng anh sẽ vững vàng.

Không bị cản trở bởi bất

cứ cái gì, ngay cả em

1g.leziibinde

Ngốc hả em là động lực

thì sao lại cản trở anh.

You

Em xin lỗi

Xin lỗi vì bồng bột chia tay anh

ngay lúc anh căng thẳng nhất

Anh cố gắng lên nhé, dù thế

nào em vẫn luôn tự hào về anh.

1g.leziibinde

Em không có lỗi đâu

Anh để cái tôi quá cao khi không

hạ mình xuống níu kéo em, anh

mới phải hối hận.

Đợi anh xong khoảng thời gian này,

anh sẽ bù đắp lại tất cả.

Thương em❤️

You

Thương cái gì em chưa đồng ý đâu đó

1g.leziibinde

Lúc nào trả thươngg

Nhưng mà năn nỉ đó....

You

Giỡn đó

Miss you

1g.leziibinde

Miss you too !!

___________________________________

Ôi lò vi sóng tôi yêu😭

Đọc cái tiêu đề là biết viết về ai rồi phải hong🙂)) Tôi quá mê hình ảnh Thế Zĩ say rồi☺️

🍄‍🟫Với cả tớ thấy cách xưng hô để dẫn chuyện chưa mượt và hợp lí lắm, ai biet nhiều cái hay hay góp ý cho tớ xin với.

Please🫶
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Anh Không Lạnh Lùng Đến Thế (1)


🧩Bạch Hồng Cường * Reader🥀

Cuộc đời mỗi con người sẽ luôn có những món quà quý giá riêng xuất hiện bất ngờ vào một thời khắc nào đó.

Còn đối với cuộc đời tôi thì có lẽ chính là anh ấy.

Người con trai lạnh lùng trước mắt chính là crush của tôi, anh hơn tôi một tuổi, đang theo đuổi đam mê của mình trên con đường nghệ thuật.

Còn tôi, tốt nghiệp đại học xong đã được sắp xếp công việc văn phòng tại công ty của nhà mình.

Hai gia đình chúng tôi xem như đã quen biết với nhau từ lâu, hai chúng tôi cũng thường được gọi là cặp thanh mai trúc mã trong truyền thuyết.

Ban đầu cả hai chúng tôi khá ghét mối quan hệ sắp đặt ấy.

Nhưng cả tuổi học trò chúng tôi đều ở bên nhau, đến năm cấp ba tôi phải xa gia đình, xa cả anh để đi du học.

Trái tim của một cô thiếu nữ cũng biết rung động khi nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối không lỡ rời xa của người đàn anh.

Đến khi ở nơi đất khách quê người xa xăm, cả hai cũng dần mất liên lạc, tôi mới biết thứ tình cảm đặc biệt ấy đã len lói trong trái tim mình.

Tôi về nước đã khá lâu nhưng những buổi hẹn của hai gia đình trước đó tôi đều từ chối và tôi đoán rằng anh cũng vậy, sau nhiều năm gặp lại, tôi khá bất ngờ về người con trai trước mặt.

Không còn gầy gò, đen nhẻm mà giờ đây trở lên thật khác biệt.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi rộng, đóng thùng nửa tà áo cùng chiếc quần ống rộng toả ra nét của một người nghệ sĩ khá bảnh bao.

Hơn hết, khuôn mặt điển trai ấy nhìn thoáng qua có phần lạnh lùng, ngầu, ít nói và không quá thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.

Trò chuyện một hồi lâu, hai bên gia đình cũng thoải mái vui đùa như chưa hề có cuộc chia ly trước đó.

Tôi chỉ hùa vào cuộc trò chuyện của bố mẹ và hai bác nhưng anh thì ngược lại, ngồi nghe và đôi khi được cái gật đầu và cái cười nhạt.

Bởi lẽ những câu chuyện cũng chỉ xoay quanh cuộc sống của hai đứa tôi, từ nhỏ cho đến giờ, không có gì gọi là quá đặc biệt.

****

Đã hai tuần trôi qua kể từ bữa ăn ấy, tôi vẫn chìm đắm với khối công việc khổng lồ của mình.

Đến khi tăng ca xong, cũng là 23h, nhìn xuống chiếc điện thoại di động trên mặt bàn, tôi bỗng giật mình thoát khỏi cơn mệt mỏi.

"Bach Hong Cuong đã gửi cho bạn lời mời kết bạn".

Tôi còn nghĩ mình nhìn tài liệu và màn hình máy tình nhiều nên nhìn nhầm, tại sao anh ta lại có được facebook của tôi?

Vẻ mặt còn không muốn nhìn tôi lúc ấy mà chủ động gửi lời mời kết bạn sao?

Tôi còn chưa kịp tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi mình đặt ra thì tin nhắn bắt đầu gửi đến...

Bach Hong Cuong

Định k acp à

You

Chưa kịp nữa mà

Bach Hong Cuong

Đợt nì ổn chứ

You

Anh biết hỏi thăm em luôn đó hả

Bach Hong Cuong

M đùa a à

You

Bữa trước đi ăn như không

muốn nhìn mặt em.

Bach Hong Cuong

Vẫn ovtk

You

=)))

*đã trả lời*

Em vẫn tạm tạm thôi

Anh mình thì sao?

Bach Hong Cuong

Vẫn chênh vênh lắm

*đã bày tỏ cảm xúc 😢 về tin nhắn*

Anh vẫn có vẻ lạnh lùng bề ngoài nhưng đôi khi lại ấm áp đến lạ thường, có lẽ thời gian đã khiến anh trưởng thành hơn, cũng khiến sự lạnh lùng trong tính cách ấy ngày càng lấn át.

Cứ như thế chúng tôi vẫn thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, một tháng, hai rồi đến ba tháng, thời gian không ngắn, cũng không dài nhưng đủ ngọn lửa trong trái tim tôi bùng cháy lại một lần nữa.

Dù không đủ can đảm để theo đuổi nhưng đứng ở độ tuổi trưởng thành thì có lẽ tôi dám chắc chắn về tình cảm này hơn so với thời còn là học sinh non nớt.

Nhưng tôi không biết đối phương xem tôi là gì, có lẽ chỉ là một người em gái.

15 : 00

Bach Hong Cuong

Nay tăng ca k

Định rủ đi ăn

You

Bác nhà bắt anh đi ạ...

Bach Hong Cuong



You

Cứ nói mình đi rồi là được

Không cần thiết phải đi thiec đâu ạ

Bach Hong Cuong

Gian dối vậy à

You

Có hai đứa biết thôi đó

Bach Hong Cuong

18h30 xuống dưới công ty

You

Thôi mà

Những con người khó hiểu, anh ta thậm chí không chờ tôi đồng ý mà một mình quyết định.

Nhưng thôi, một bữa ăn với người mình thích thì ai dám chê cơ chứ.

Bước xuống bên dưới công ty, anh đã chờ tôi ở đây từ lúc nào, quần áo chỉnh tề, tóc chia ngôi 7/3 thậm chí còn bảnh hơn bữa ăn gặp mặt lần trước.

Chúng tôi quyết định đi dạo và cùng thưởng thức những món ăn ngoài đường phố, bước trên những con đường ấy, tôi liên tưởng nhớ về những năm tháng học trò, khoảng thời gian có anh.

Nhưng xui thay cơn mưa nặng hạt bất ngờ ập đến khiến chúng tôi không kịp tìm chỗ trú mà ướt nhẹp.

Chờ mãi, trời cũng chẳng ngớt mưa, đành đánh liều chạy thật nhanh ra xe để trở về nhà.

Chiếc áo khoác ngoài của anh đã được đưa lên đầu tôi để che lúc chạy mưa, đến khi lên xe vẫn được anh đắp lên người tôi để tôi đỡ lạnh.

Đến trước toà chung cư của anh, tôi vội vàng định gọi tài xế của nhà đến đón thì bị anh cản lại.

Anh : "Muộn rồi, mưa, nhà còn xa đừng làm khổ người ta thế chứ"

Tôi : "Chứ giờ em phải làm...sao"

Anh đưa tay chỉ lên toà chung cư, có lẽ ý anh là ở nhà anh.

Thấy tôi đứng hình, anh vội vàng lên tiếng giải thích.

Anh : "Yên tâm, anh không có ý nào khác"

Tôi : "ồ..." *hắt xì*

Anh : "Lên nhà thôi"

Tôi gật đầu rồi từ từ theo sau anh, dù gì cũng đã quen biết khá lâu, cũng đủ sự tin tưởng để ở nhờ một đêm, chỉ là tôi vẫn thấy có một chút gượng gạo, có lẽ vì khác biệt giới tính cùng với sự xa cách lâu ngày.

Bước qua cánh cửa, tôi khá bất ngờ về ngôi nhà tuy không quá rộng nhưng ngăn nắp và sạch sẽ đến lạ.

Tôi thắc mắc hỏi : "Anh ở riêng lâu chưa?"

Anh không đáp, chỉ gật đầu rồi bước vào trong phòng lấy ra một bộ quần áo được gấp khá gọn gàng.

Anh : "phòng tắm bên kia, tắm rồi mặc tạm bộ này không cảm"

______________CÒN TIẾP_____________
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Anh Không Lạnh Lùng Đến Thế (2)


Tôi hơi lúng túng, muốn để anh tắm trước vì anh còn dính nước mưa nhiều hơn cả tôi.Tôi : "H...hay anh tắm trước đi"Anh : "Đi đi"Tôi đành nhận lấy bộ quần áo trên tay rồi tiến về phía phòng tắm.

Bộ quần áo ấy đơn giản chỉ là một chiếc áo phông trắng và chiếc quần đen không quá ngắn nhưng có điều nó hơi rộng so với tôi.

Bước ra khỏi cửa, ngay sofa phòng khách người con trai ấy đã ngồi ngay đó, trầm ngâm lướt điện thoại.

Khi thấy tôi, anh đứng dậy không nói gì chỉ chỉ tay về phía ly nước cam được để trên bàn rồi đi vào phòng tắm.Có lẽ do đêm khuya, cơ thể vốn đã yếu lại vừa dính mưa tôi cảm thấy khá lạnh, ngồi thu mình lại trên ghế và uống ly nước cam ép ấy.

Khi anh vừa bước ra khỏi phòng tắm, dù mặc áo phông tôi cũng có thể nhìn rõ các gân tay của anh đang nổi lên.

Cùng với đó là mái tóc ướt càng tôn lên vẻ đẹp của người con trai ấy.

Thấy tôi có vẻ lạnh, anh vội vàng dẫn tôi vào trong phòng anh.Anh : "Lạnh thì lên giường đắp chăn"Tôi : "Vậy... anh ngủ đâu ạ"Anh không nói gì, hướng ánh mắt sang chiếc ghế sofa cách đó đủ xa khiến tôi càng cảm thấy mình đang làm phiền anh.Tôi : "Để em ngủ đó đi, phiền anh rồi"Anh cười nhạt : "Rồi mai bệnh thì ai chịu trách nhiệm"Tôi : "Không sao đâu ạ"Anh không quan tâm đến lời nói đó của tôi, cầm vào chiếc điều khiển điều hoà, tăng nhiệt độ rồi tiến về phía ghế sofa.

Một lần nữa tôi không được quyết định.Tôi vẫn cảm thấy lạnh dù đã đắp chăn lên tận cổ, lăn lộn trên chiếc giường tôi vô tình nhìn về phía anh, nhưng anh không còn nằm đó nữa.

Tôi nhìn chằm chằm vào đó như thể cố gắng xem có nhìn nhầm không, thì bóng dáng người con trai ấy bước vào từ ban công.Anh : "Sao chưa ngủ?"

Tôi : "Em không ngủ được"Anh : "Vẫn lạnh?"

Tôi chậm rãi gật đầu, lộ rõ vẻ yếu đuối.Anh tiến tới gần chỗ tôi, thấy người tôi lạnh toát nhưng cũng chẳng còn cách nào, đành lấy chiếc chăn anh vốn định đắp đến đắp nốt cho tôi.

Bằng một năng lực siêu nhiên nào đó, tại khoảnh khoắc này trái tim tôi như đập nhanh hơn, bót nghẹn hơi thở, tôi đã thích anh sâu đậm đến vậy sao.

Tôi : "E...em xin lỗi vì đã nói ra điều này, dù sau đó có thế nào...cũng xin anh đừng trách em.

Em...em thực sự th...ích anh"Anh : "Mê sảng cỡ vậy"Tôi muốn hét lên với anh rằng tôi vẫn đủ tỉnh táo nhưng chẳng thể làm được, cơ thể cũng dần mềm nhũn đầy sự mệt mỏi.

Tôi chỉ nhớ sau đó anh leo lên giường, nằm ngay cạnh và ôm chặt tôi vào lòng.

Hơi thở của anh phả vào tai tôi, cảm nhận được từng hơi ấm của người con trai ấy như đang dần truyền sang cho tôi.Đến sáng hôm sau thức giấc, tôi vẫn đang nằm trong cái ôm ấm áp ấy nhưng tôi còn chưa có được một thân phận rõ ràng.

Nghĩ là làm, tôi đẩy người con trai đang ôm tôi thật chặt đó ra.

Nhưng cơ thể cứ yếu đuối đến lạ thường mà chẳng thể nhúc nhích.Anh ta mắt vẫn nhắm nghiền : "Đừng quậy, ngủ tiếp đi, tí anh xử lí em sau"Xử lí?

Chẳng phải tôi mới đang là người bị lợi dụng hay sao?Tôi : "Nhưng mà anh hút thuốc sao?

Qua em thấy mùi ám trên áo anh"Anh : "Um, gọi là thỉnh thoảng"Tôi : "Đừng hút nữa, không tốt"Anh nhẹ nhàng gật đầu, mắt vẫn nhắm như một con sâu lười.Tôi : "Dậy đi, em còn phải đến công ty"Anh bừng tỉnh nhưng vẫn cố giữ lấy tôi : "Bệnh mà, nay nghỉ đi"Tôi : "Không đ..."

Anh chặn lời tôi : "Quá được, giờ nằm đây, anh đi mua cháo cho em"Tôi chưa kịp phản ứng, anh đã nhanh như cắt đi ra khỏi phòng.

Thấy thế, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, lấy lại bộ quần áo tối qua đã khô, thay rồi bước ra khỏi phòng.

Nhưng không dễ dàng như tôi tưởng, tôi còn chưa kịp bước đến cửa phòng khách anh đã mở cửa bước vào, trên tay còn cầm bịch cháo đã mua cho tôi.Tôi lúng túng lên tiếng khi thấy anh nhìn tôi : "A...anh...anh đi nhanh vậy ạ?"

Anh cười mỉm đáp : "Em định chơi trò bỏ trốn hả"Tôi lé tránh ánh mắt anh : "Đâu...đâu có..."

Không để tôi nói thêm, anh tiến tới đưa tay lên chạm nhẹ vào chán tôi rồi hướng ánh mắt đầy ân cần nhìn xuống, nhẹ nhàng đáp : "Vẫn hơi sốt nhẹ, anh mua cho em rồi, ăn đi rồi uống thuốc.

Sáng nghỉ, muốn thì chiều anh đưa em đi làm"Vẫn là hành động tự quyết định ấy nhưng sao lần này anh dịu dàng đến lạ khiến tôi không hề cảm thấy khó chịu.

Thậm chí anh còn ân cần đút từng miếng cháo cho tôi dù tôi đã hết sức ngăn cản.Tôi vừa ăn hết một nửa bát cháo đó, vì nhất quyết không chịu ăn nữa nên anh cũng đành mềm lòng không ép tôi ăn tiếp.

Anh đã dùng ánh mắt ấy nhìn tôi khá lâu, tôi cảm nhận được ánh mắt ấy không hề hung dữ và lạnh lùng như trước mà như mang một tia nắng đến.

Không khí gượng gạo ấy cuối cùng cũng bị cắt bởi lời nói có phần hơi trầm của anh : "hm...anh...anh có thể...bước vào cuộc đời em với tư cách một người bạn...trai không?"

Tôi không bất ngờ là mấy bởi lẽ lời nói ấy tôi đã thú nhận hết với anh vào đêm qua, đây dường như cũng là câu nói tôi mong chờ nhất đến từ anh.

Tôi : "Vậy là đêm qua anh không nghĩ những lời nói của em là do mê sảng sao?"

Anh dịu dàng nhìn tôi : "Nhóc con, anh tin hết đấy, nhưng chẳng phải lời nói đó nên xuất phát từ anh sao?"

Tôi cười đáp : "Nhóc con?

Em chỉ ít hơn anh có một tuổi thôi đó"Anh bật cười thành tiếng : "Thế nhóc con chỉ ít hơn anh có một tuổi có đồng ý làm bạn gái anh không?"

Tôi chìm đắm trong hạnh phúc, chỉ biết gật đầu rồi sà vào lòng anh như một đứa trẻ.Anh thủ thỉ vào tai tôi mang theo hơi thở ấm áp khiến tôi khẽ giật mình : "chào em, bạn gái"

___________________________________
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Giai Điệu Cho Cậu (1)


🧩Nguyễn Thanh Phúc Nguyên * Reader🦦

Pov : Bạn là bạn thân khác giới của Phúc Nguyên aka p 27 chữ n.

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn

Tớ vô top 30 rồi.

You

Aaaaaa

Happy bạn tuii.

Cô và Phúc Nguyên là đôi bạn thân suốt những năm cấp ba.

Sau khi lên đại học, họ đi về hai hướng khác nhau, cậu tiếp tục nuôi dưỡng đam mê ca hát của mình, còn cô gái ấy lặng lẽ bước về phía những câu chuyện chưa kể trong giấc mơ làm báo.

Tuy vậy, tình bạn của họ vẫn luôn thân thiết như những năm tháng trước đó.

Dù lịch học lệch nhau, nhưng cả hai vẫn giữ thói quen nhắn tin với nhau thường xuyên, khi là một bài hát cậu vừa viết xong, khi là một bức ảnh cô mới chụp giữa bộn bề cuộc sống.

Hay đôi khi chỉ đơn giản là hỏi thăm, quan tâm lẫn nhau, không ít, không nhiều, vừa đủ để không lạc nhau giữa một thành phố quá rộng.

Đặc biệt trong mối quan hệ của hai người thân thiết đến mức cô luôn là người đầu tiên nghe những bản demo của cậu.

Họ gọi nhau là bạn thân dù thỉnh thoảng, trong những khoảng lặng ngắn ngủi giữa một đoạn nhạc hay một buổi chiều rảnh rỗi, cô vẫn thường tự hỏi : Có phải có những lúc trái tim mình đã rung động?

Nhưng rồi nghĩ đến tình bạn tươi đẹp và vô cùng trong sáng ấy, cô lại gạt bỏ suy nghĩ của mình, tốt nhất chỉ nên làm bạn, chỉ như vậy mới có thể lâu dài.

Cô gái nhỏ bé ấy chính là người đã chứng kiến dự nỗ lực của cậu trong suốt quãng thời gian trở thành top 30 Tân Binh Toàn Năng.

Dù tin tưởng vào tài năng của cậu nhưng không thể không lo lắng.

Nhưng rồi cuối cùng, cậu cũng lọt top 30 khiến cô vô cùng vui sướng và tự hào về "thằng cốt" của mình.

***

Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày Phúc Nguyên tham gia chương trình, dù bận rộn học tập cả về nhảy lẫn hát nhưng sau cả một ngày dài, cô luôn nhận được tin nhắn từ cậu.

Có thể là lời tâm sự của một người đang rất mệt mỏi, cũng có thể là lời hỏi thăm, an ủi lẫn nhau.

Dù bận nhưng chẳng khi nào cô bỏ lỡ chương trình phát sóng có bạn mình trên đó.

You

Tập nay cậu thể hiện tốt đó.

Tiếp tục cố gắng.

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn

Ok nà

Nhà báo tương lai bận đến

thế cũng coi tớ hả.

You

Trời ơi bạn tớ trên đó

mà tớ kh coi sao được.

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn

Good bro

You

Thế nay sao, ổn kh

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn

Cũng ok

Enjoy thôi dù hơi mệt tí

You

Cố lênnn

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn

Tớ biet roi

***

Vào kì nghỉ.

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn

Mai tớ về Đà Lạt.

You

Ủa sao tự nhiên về?

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn

Được nghỉ màa.

You

Má tớ tưởng cậu bị loại=))))

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn

Cha ơi cha.

Cậu có buổi nào không có tiết không

Về nhà chơi.

You

Chắc không duoc rồi

Cậu cứ về đi.

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn

Hơi buồn đấy.

Đọc dòng tin nhắn ấy, cô có phần đứng hình rồi phân vân liệu có nên về không.

Trùng hợp, ngày mai cũng không vướng bận việc gì, thôi thì về nhà dù sao cũng một công đôi việc.

You

Thôi mai về.

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn

Biet mà cậu có bao giờ xa tớ được đâu=))

You

Chứ hơn 2 tháng nay cậu ở

trong đó có gần tớ hả😇

pnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn

Ủa quên

Thôi không sao mai gặp cậu.

Nói là làm, chiều hôm ấy, cô về Đà Lạt.

Không ngoài dự đoán, Phúc Nguyên đã đánh lẻ với anh em để đi dạo cùng cô.

Cái thời tiết khá lạnh của đất Đà Lạt hôm nay dường như lạnh đến lạ, trên con phố vắng, cả hai cùng bước chậm, nói những câu chuyện mà chỉ hai người được biết.

Ở đó chỉ có những câu nói bâng quơ, những tiếng cười nhỏ và những tiếc bước chân vang nhẹ trên con đường lát đá.

Bất chợt, một cơn gió nhẹ lùa qua khiến cô khẽ rùng mình, thấy thế, Phúc Nguyên không nói gì, chỉ lặng lẽ gỡ chiếc khăn của mình quấn lên người cho cô, dù hơi vụng về nhưng rất đỗi tự nhiên.

Cô khựng lại một nhịp, có lẽ là vì sự dịu dàng trong cả hành động lẫn đôi mắt ấy.

Chẳng cần một lời nói nào, chỉ cần một hành động nhỏ ấy đã khiến trái tim cô như bị kéo căng ra.

Cũng từ chính giây phút ấy, cô như hiểu ra tình bạn khác giới thật sự không tồn tại, cô thích cậu ấy thật rồi.

Hai người vẫn cứ thế, bên nhau như những người bạn thân thiết cho đến khi Phúc Nguyên chính thức hoàn thành cuộc thi.

Chiều hôm đó, cậu đã chủ động hẹn cô đi ăn mừng, cái buổi hẹn mà họ đã hẹn nhau từ trước khi cuộc thi diễn ra mà chưa thể thực hiện.

Có lẽ vì cả hai đều thích tự do nên đã chọn một địa điểm ngoài trời, nơi có núi, có sông và cả bãi cỏ xanh mát dưới ánh chiều muộn.

Không như những lần trước, lần này Phúc Nguyên đến từ rất sớm, mọi thứ đã sẵn sàng chỉ còn thiếu một người.

Cô bước tới, khuôn mặt rạng rỡ, mái tóc xoã nhẹ bay trong gió.

Chiếc váy trắng đơn giản cùng một chiếc túi nhỏ nhã nhặn khiến cô trở nên nhẹ nhàng một cách lạ lùng.

Còn cậu, đã ngồi đó, trên tay là chiếc đàn guitar quen thuộc, thứ luôn đi bên cậu những năm tháng qua.

Cô chậm rãi tiến lại gần, cũng là lúc giai điệu ấy vang lên.

🎶Now you got me falling over and over again

(Cậu làm trái tim tớ điên đảo hết lần này đến lần khác)

🎶I'm trying see if we can be more than friends

(Liệu rằng đôi ta có thể hơn cả tình bạn này không)

🎶Can't leave these feelings for you

(Không thể nào bỏ mặc đoạn tình cảm tớ dành cho cậu)

🎶Just up to chance, im tryna see if we can be more than friends?

(Chỉ cần có cơ hội, tớ muốn biết liệu chúng ta có thể hơn cả tình bạn không?

Cũng như trong truyền thuyết, Phúc Nguyên hát tiếng anh chính là "thần".

Từng ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, từng câu hát ngân lên đầy cảm xúc, từng nụ cười và đến cả ánh mắt nhìn cô cũng khiến cô như rụng rời.

Bản nhạc kết thúc, cô có phần bối rối vì không nghĩ cậu sẽ chào đón cô bằng bản nhạc này.

Phúc Nguyên : Tớ bảo.

🧩(nữ9) : Cậu nói đi.

Phúc Nguyên : Tớ không kịp sáng tác riêng một bài cho cậu, nhưng bất cứ bản nhạc nào của tớ cũng là giai điệu cho cậu.

Hôm nay tớ lấy bài này, cho tớ nợ một bản khác sau này nhé.

Tớ... tớ cảm ơn vì cậu đã bên tớ, sau này mong cậu hãy bên tớ với tư cách là bạn gái.

Tớ...tớ thích cậu... mất rồi.

Nhìn thoáng qua khuôn mặt ngại ngùng của Phúc Nguyên, cô bật cười vì nó vẫn có nét ngây ngô và hồn nhiên như trước.

🧩: Cậu biết không, trước đây tớ thấy cậu trẻ trâu lắm*cười* ....

Tại vì cậu hay trêu tớ, sau đó tớ tưởng cậu sẽ quên tớ cơ, giờ người ta cũng nổi tiếng rồi.

Những hành động của cậu dù tớ thấy ra dáng đàn ông rồi đấy nhưng trong mắt tớ sự ngây ngô ngày nào vẫn còn đó.

Cứ gọi đấy là dễ thương đi....

Phúc Nguyên : Dễ thương thế có thương không?

🧩: hm...để suy nghĩ nữa chứ.

- Cô nói, ánh mắt nhìn xa xăm nhưng giọng thì cố tình trêu ghẹo.

Phúc Nguyên khựng lại.

Cậu không giỏi mấy trò đoán ý qua lời nói thế này.

Tay cậu nhẹ gảy một dây đàn, cậu nghiêng đầu : "Nhanh xíu đi, tớ sắp hồi hộp mà chết rồi"

Cô vẫn không nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ cúi đầu nghịch ngọn cỏ dưới chân.

🧩 : Cũng không phải... là không thích, chỉ là...được bạn thân tỏ tình...thì lạ quá.

Cảm giác được người con gái trước mặt cũng thích mình, cậu có phần nhẹ nhõm và thoải mái hơn.

Phúc Nguyên : Lạ gì chứ, miễn là cậu đừng bỏ chạy.

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Nụ cười trong mắt cô chậm rãi nở ra như nắng cuối chiều.

🧩: Tớ không chạy đâu, tớ cũng thích cậu, bạn...trai!

Phúc Nguyên cười rạng rỡ nhìn cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Tình bạn tươi đẹp của năm tháng ấy vẫn tiếp tục tồn tại trong sự hạnh phúc của hai người, bạn đời !

___________________________________

Đáng ra 1 tuần tớ chỉ up 1 chap thuii nhưng tuần này ngoại lệ nhée.

Được ủng hộ càng nhiều thì tớ càng có động lực viết !!

Yêu thuongg🫶
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Giai Điệu Cho Cậu (2)


Thời gian cứ thế trôi qua, đã ba tháng kể từ ngày hôm ấy, cái ngày mà Phúc Nguyên đã tỏ tình người con gái mình thầm thương, một ngày mà có lẽ cả hai người sẽ chẳng bao giờ quên được.

Hôm ấy là một buổi chiều thu đầy mát mẻ, nắng nhè nhẹ vương trên vai người, không hề gay gắt, mà chỉ mang chút nhẹ nhàng của hương chiều tà.

Cô quyết định ghé nhà cậu, tự tay nấu ăn và tạo bất ngờ cho bạn trai của mình.

Bước vào căn nhà quen thuộc, cô chẳng lạ gì cái không gian lúc nào cũng vắng lặng ấy, nhưng nhờ được dọn dẹp ngăn nắp, gọn gàng nên nhìn cũng dễ chịu phần nào.

Không hề khó đoán, chắc chắn cậu chủ nhà đang vùi mình trong phòng viết nhạc.

Không cần đắn đo, cô bước đến trước cửa phòng, gõ cửa.

Không có tiếng trả lời, nhưng cũng không cần đợi lâu, cánh cửa nhanh chóng được mở ra.

Phúc Nguyên với vẻ mặt bơ phờ ngó đầu ra, có lẽ vì thiếu ngủ, thấy bạn gái mình, cậu nở nụ cười rạng rỡ nhưng mắt nhắm nghiền, lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Thấy bạn trai mình bỗng trở nên nhõng nhẽo như một đứa trẻ, cô cũng thuận theo mà dang rộng vòng tay để ôm cậu.

Lúc này cậu mới bước ra khỏi căn phòng, chậm rãi ôm chầm lấy cô.

Cái ôm dù không quá chặt nhưng đủ để khiến cô cảm nhận được cả một trời mỏi mệt đang tìm chỗ dựa.

Đầu cậu gục xuống vai cô, hơi thở đều đều phả vào tóc, mang theo chút gì đó ấm áp và bình yên đến lạ.

Cậu dụi mặt vào vai cô, giọng nói khẽ khàng : Nhớ em quá...

Cô khẽ bật cười, tay xoa nhẹ lưng cậu : Nay em nấu ăn cho anh nhé.

Phúc Nguyên chỉ lắc đầu, vòng tay siết chặt hơn, giọng đầy dỗi hờn : Không...để anh ôm em đã.

Cứ thế, cậu cứ ôm mãi như thể chỉ cần buông ra là cô sẽ tan biến khỏi vòng tay mình.

Đợi đến khi cô cảm thấy đủ, khẽ đẩy cậu ra khiến khuôn mặt cậu xị xuống như muốn khóc tới nơi.

Nhưng rồi nhanh chóng sau đó cô đưa tay áp vào hai bên má cậu.

Cô nói đầy dịu dàng : Thôi nào, được rồi.

Giờ anh muốn làm gì ?

Phúc Nguyên không cần suy nghĩ, chỉ đáp lại gọn lỏn : Ôm em !

Cô giả vờ nghiêm giọng : Nàoo !

Thấy cô hơi lớn tiếng, cậu đành ngậm ngùi lững thững bước về phía cửa phòng.

Thấy thế, cô chỉ lắc đầu nhưng lại không nỡ để cậu một mình, cô cũng bước theo sau.

Vì ngồi ngang cậu, cô thấy rõ khuôn mặt hờn dỗi ngồi đó.

Tay cầm bút, mắt nhìn giấy nhưng khuôn mặt không hề thoải mái, chẳng có chút tập trung nào.

Đôi mày đang nhíu lại, môi bĩu ra.

Có lẽ cậu ta dỗi cô thật rồi.

Nhìn vẻ mặt đáng yêu ấy, cô bất giác cười khẽ.

Chỉ một thoáng thôi, trong lòng đã thấy mềm nhũn, sao có thể quá nghiêm khắc với cái người này chứ.

Cô đứng dậy, bước tới gần chỗ cậu rồi khẽ chống cằm lên bàn, giả vờ nghiêm túc : Ủa nhạc sĩ tài ba P tothe N đang sáng tác bản nhạc tình hờn dỗi à?

Phúc Nguyên không trả lời, chỉ khẽ liếc cô một cái rồi quay đi, tỏ vẻ lạnh lùng.

Cô không chịu thua, tiếp tục trêu chọc : Hay anh đang viết ca khúc mới tên Hôm nay anh tự ôm mình?

Cậu cuối cùng không chịu được nữa, vứt bút xuống bàn : Không thèm viết nữa.

Cô bật cười thành tiếng, bước tới ôm cậu từ phía sau.

Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Phúc Nguyên khẽ khựng lại.

Chưa để cậu kịp quay đầu, cô khéo léo luồn xuống, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên má cậu.

Cậu giật mình đôi chút, bờ môi bất giác khẽ cong lên.

Không để cậu kịp phản ứng, cô chạy về phía cửa chỉ để lại vỏn vẹn câu nói ngắn gọn : Anh viết tiếp đi, tí xuống ăn cơm.

Nghe thấy thế, cậu dù ấm lòng nhưng vẫn phải giữ chút "thể diện" cho cơn hờn dỗi của mình : Nàoo !

Anh chưa hết giận em đâu đấy.

Bữa tối được cô chuẩn bị khá nhanh chóng.

Bước vào phòng, cậu vẫn đang cặm cụi với những dòng lyric, mắt dán vào những trang giấy như không hề quan tâm đến thế giới xung quanh.

Dù không muốn cắt ngang mạch cảm xúc của anh nhưng cô cũng chẳng còn cách nào, bụng cũng đã đói meo.

Cô ghé vào tai cậu, thì thầm : Mời nghệ sĩ ra thưởng thức bữa tối do nhà báo tương lai làm ạ.

Cậu không giật mình, dù hơi thở phả vào tai.

Cũng chẳng mở miệng nói nửa lời, chỉ lặng lẽ đứng dậy bước ra ngoài, không ngoảnh đầu lại.

Cô vẫn đứng trong đó, nhìn theo phía anh, bất giác cười, lắc đầu thầm nghĩ : Giận dai!

Trong bữa ăn, có lẽ vì mệt, vì đói mà cậu dường như quên mất mình đang giận người đối diện.

Cô biết rõ có thể đánh lạc hướng anh, liền bắt chuyện.

Cô : À, mẹ em biết chuyện...hai đứa mình rồi.

Phúc Nguyên có vẻ hơi bất ngờ, lẫn một chút gì đó ngại ngùng : Ồ...Biết..từ bao giờ thế?

Cô cười, vừa gắp thức ăn vừa trả lời : Hồi em về nhà, lúc call video với anh...

Phúc Nguyên gật đầu, nhẹ đáp : Không sao, cũng không cần giấu.

Cô ngước nhìn cậu, có phần đắn đo : Anh có ngại không?

Phúc Nguyên lắc đầu, ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn cô.

Bữa tối trôi qua trong không khí yên ả.

Sau khi dọn dẹp xong, cô rót hai ly nước cùng đĩa trái cây bày sẵn mang ra ngoài ban công.

Không cần bảo, Phúc Nguyên cũng hiểu ý đi theo sau.

Cả hai ngồi xuống ghế, hóng cái gió mát mẻ của thiên nhiên.

Dù im lặng, nhưng sự im lặng ấy không hề khó chịu.

Khoảng chừng một lúc, Phúc Nguyên lại tiến vào căn phòng làm nhạc quen thuộc.

Ngỡ tưởng cậu bỏ cô ở lại thì cậu lại cầm ra một cây đàn guitar, chính là cây đàn tán đổ cô hồi đó.

Ngồi xuống ghế, Phúc Nguyên mỉm cười, dịu dàng đến kì lạ : Anh hát em nghe nhá.

Cô mỉm cười rồi gật đầu.

🎶I want you to know I love you the most

(Anh muốn em biết rằng anh yêu em hơn tất cả)🎶I'll always be there right by your side

(Anh nhất định sẽ luôn ở đây luôn bên cạnh em)🎶'Cause baby you're alway in my mind

(Vì em yêu à, em luôn chiếm hết tâm trí anh)🎶Just give me your forever

(Anh chỉ cần chúng ta mãi mãi là của nhau)Cả hai chìm đắm vào giai điệu ngọt ngào của bài hát rồi trao nhau cái nhìn dịu dàng, nụ cười toả nắng.Trời đã khuya, gió càng lúc càng lạnh, cô khẽ rùng mình.

Cậu đứng dậy, vào nhà lấy chiếc áo khoác, không nói không rằng, cậu nhẹ nhàng khoác lên vai cô.Trễ rồi, anh đưa em về nhé?

- giọng cậu nhẹ nhàng, giống như một lời xin phép hơn là đề nghị.Cô mỉm cười rồi gật đầu.Con đường về nhà khá vắng, như chỉ có hai người.

Đến nhà cô, cậu không vội bảo cô xuống như không muốn xa cô.Cậu ngập ngừng như thể còn điều gì chưa nói : Em... em vào nhà đi, ngủ sớm nhé !Cô dịu dàng cười : Anh về cẩn thận nhé, tới nhà thì nhắn em.Cậu gật đầu.

Đợi đến khi cô vào đến nhà mới yên tâm rời đi.23 : 37

PN aka Bạn Trai🫶

Anh về tới nhà rồi nhé.

Nhà báo tương lai kiêm

đầu bếp ngủ ngoan.

________________________________

Nguyễn Thanh Phúc Nguyên là của t !!!!!!

P/s : Vì sự xuất hiện của bức hình này nên tôi đã phải hoàn thiện chap này ngay trong đêm🤡
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
We Belong Together


🧩Nguyễn Lâm Anh * Reader🐼

Tôi - một sinh viên năm hai, thích viết lách nhưng chẳng có duyên gì với Tiếng Anh, kiến thức gần như bằng không.

Nhưng vì tình thế bắt buộc của trường đại học, tôi đành phải tìm gia sư để cứu lấy cuộc đời mình.

Anh ấy là Lâm Anh, một á khoa, một sinh viên của trường đại học Bách Khoa với số điểm tiếng anh khá ấn tượng.

Sau khi làm quen và trao đổi, anh đồng ý dạy tôi nhưng kèm theo điều kiện : đi học đầy đủ, không được viện cớ "em lười".

Buổi học đầu tiên nhanh chóng diễn ra sau đó, chúng tôi quyết định chọn một thư viện gần nhà cả hai nhất để tiện cho việc đi lại.

Ban đầu, tôi nghĩ anh sẽ khá khó tính, kiểu người mọt sách, nói chuyện toàn thuật ngữ và nguyên tắc.

Vì là buổi học đầu nên tôi đến sớm hơn giờ hẹn, còn anh thì vô cùng đúng giờ, trên tay còn cầm theo hai ly trà sữa khiến tôi khá bất ngờ.

Anh không mang vẻ ngoài mọt sách như tôi từng tưởng tượng, dù có đeo chiếc kính dày cộp.

Người thầy ấy là sự hoà trộn giữa vẻ đẹp tri thức chín chắn lẫn một chút vẻ đẹp trong trẻo, gần gũi.

Anh tiến lại bàn chỗ tôi đang ngồi, nhẹ nhàng đặt ly trà sữa xuống, anh cười, nói : Let's start with something sweet. (Hãy bắt đầu với điều gì đó ngọt ngào nhé)

Tôi gật đầu, cười nhẹ.

Có lẽ nụ cười của anh cũng đủ là một điều ngọt ngào rồi.

Chúng tôi nhanh chóng bước vào những bài học đầu tiên, may mắn rằng những kiến thức anh dạy, tôi khá hiểu, dễ dàng tiếp thu, không hề nhạt nhẽo và khô khan như trên giảng đường.

Anh là vậy, lúc học thì cực kì nghiêm túc nhưng cứ hễ giải lao, tính cách nhây và lầy ấy lại trỗi dậy, khiến tôi cười không ngớt.

Đúng là tỉ lệ nghịch với nhan sắc.

Những tháng ngày ấy cứ diễn ra đều đặn, lâu dần chúng tôi không chỉ đến thư viện mà còn xuất hiện ở quán nước, quán coffee.

Trình độ Tiếng Anh của tôi cũng ngày càng tiến bộ rõ rệt.

Giờ đây tôi mới hiểu kiến thức Tiếng Anh không thực sự quá khó, cái khó là mình tự nghĩ mình không hợp.

Những buổi học cũng không đơn thuần là bồi dưỡng tiếng anh nữa mà trở thành những giây phút tôi mong đợi một ánh mắt, một tiếng cười, hay chỉ đơn giản là được ngồi cùng anh ở một góc quán quen nào đó.

***

Nay học ở đâu á thầy.

Lam Anh

Tí anh qua đón.

Thôi mất công vậyy.

Gửi em địa chỉ đi, xíu em qua.

Lam Anh

Cứ ở yên đó.

Không giống mọi ngày, hôm đó Lâm Anh trực tiếp đến đón tôi.

Tôi chỉ nghĩ đơn giản là anh sẽ đưa đến một quán coffee mới mẻ nào đó hay cùng lắm thì một chỗ gần gũi với thiên nhiên hơn một chút.

Chẳng ngờ anh lại dừng xe trước một công viên cách khá xa nhà tôi.

Tôi nhíu mày : Học trong này á?

Lâm Anh : Vào đi rồi biết.

Trai Bách Khoa cũng biết gây tò mò cho người ta đến vậy sao?

Tôi lẽo đẽo theo anh bước vào, ở đó xung quanh đều là những trò chơi cảm giác mạnh, tiếng hét vang vọng khắp nơi.

Không lẽ anh ta định bắt tôi vừa chơi tàu lượn siêu tốc vừa học từ vựng đó chứ?

Lâm Anh quay sang nhìn tôi, hỏi : Em muốn chơi cái nào?

Tôi nhìn xung quanh, thầm nghĩ nếu có phải vừa chơi vừa học thật thì tôi phải chọn cái nào dễ dàng nhất.

Nhanh mắt thấy một cái vòng quay gần đó, cũng không đáng sợ lắm, tôi liền chỉ tay vào nó.

Tôi : Cái kia đi

Lâm Anh gật đầu, cười : Nay chính là một ngày nghỉ dành cho em, chơi cho đã rồi về học gấp đôi nhé.

Tôi khẽ giật mình : Th...thôi...về học luôn đi thầy.

Lâm Anh : Anh đùa thôi, chơi đi.

Chưa để tôi kịp trả lời, Lâm Anh đã kéo tay tôi chạy về phía chiếc vòng quay tôi vừa chọn.

Tay anh thật ấm.

Tôi có thể cảm nhận trái tim mình như đang đập nhanh hơn thì phải.

Chúng tôi cứ thế, dành cả buổi chiều chơi hết trò này đến trò khác.

Đến lúc ra về, trời cũng đã nhá nhem tối, vui thì vui thật nhưng người tôi mỏi rã rời, chỉ muốn về nhà thật nhanh.

Ra đến xe, thấy tôi vẫn đứng im một chỗ, không nhúc nhích.

Lâm Anh chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ lấy mũ bảo hiểm đội lên cho tôi.

Ánh mắt dịu dàng, bàn tay ấm áp ấy, từng cử chỉ lại khiến trái tim tôi đập nhanh hơn.

Trên đường về nhà.

Lâm Anh : Tối về tự học bù nhá, mai anh kiểm tra đấy.

Tôi nhăn nhó : Thầy ơiii, chơi này xong em mệt rồi

Lâm Anh cười : Trong điều kiện...

Tôi cắt lời anh : Trong điều kiện là không được lấy lí do em lười, đây em mệt cơ mà.

Lâm Anh bất lực, thở dài : Được, em chỉ cãi là giỏi.

Gần như tôi đã thuyết phục được anh cho khất bài.

Anh không nói thẳng rằng sẽ không kiểm tra tôi nhưng lại im lặng, chẳng khác nào một lời đồng ý ngầm đầy nuông chiều.

Về đến nhà, anh lại nhẹ nhàng tháo mũ bảo hiểm cho tôi, vẫn là dáng vẻ điềm đạm và dịu dàng quen thuộc.

Qua chính những cử chỉ nhỏ ấy lại khiến tôi càng thêm rung động, càng nhận ra mình đã thích anh thật rồi.

Sau buổi hôm đó, chúng tôi vẫn học đều đặn như cũ.

Lâu dần dường như tôi học Tiếng Anh không chỉ để qua môn nữa mà còn là lý do để gặp anh.

Anh vẫn luôn dịu dàng và ấm áp với tôi như vậy.

Còn tôi, trong những lần anh giảng bài lại bất giác nhìn khuôn mặt nghiêm túc ấy, trong lòng lại gợn sóng một luồng cảm xúc khó tả.

Hôm ấy, chúng tôi gặp nhau tại một quán coffee.

Sau khi học xong, đang chuẩn bị ra về thì một cơn mưa lớn ào ào kéo tới.

Vì không có sự chuẩn bị trước, cả hai đành ngồi lại đợi mưa ngớt.

Ngắm nhìn cơn mưa qua khung cửa kính mờ, lòng tôi vừa bình yên vừa thấp thỏm.

Dù đã suy nghĩ rất nhiều nhưng một giây phút yếu lòng đã gom đủ dũng khí trong tôi để nói ra điều cất giữ bấy lâu nay.

Tôi biết, nếu thất bại, có lẽ mối quan hệ thầy trò đến đây sẽ kết thúc mất.

Tôi hơi ngập ngừng : Th...Thầy...thầy ơi.

Lâm Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt vẫn nhẹ nhàng : Có chuyện gì à?

Tôi đỏ mặt : I think....I...I like you.

Lâm Anh thoáng sững người, rồi bật cười.

Tôi nghĩ rằng mình bị từ chối thật rồi, liền vội đứng dậy định chạy về phía cửa.

Bỗng, một bàn tay ấm áp quen thuộc kéo tôi lại, lực tác động mạnh khiến tôi ngã vào lòng anh.

Lâm Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi : Tỏ tình xong lại bỏ chạy à.

Tôi ngượng đến phát khóc : E...em...xin lỗi.

Lâm Anh buông tôi ra, nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt còn chưa kịp chảy xuống.

Không quên cười, trêu chọc : Công anh dạy mà em đi tỏ tình chỉ nói được nhiêu đó thôi hả.

Nụ cười của anh không hề mang vẻ mỉa mai hay cợt nhả mà lại ấm áp, mang đến sự an ủi khiến người ta nhẹ lòng.

Đợi tôi gần như bình tĩnh hẳn, Lâm Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt dịu dàng mang chút xót thương.

Lâm Anh : "Do you think we belong together?" (Em có nghĩ chúng ta vốn thuộc về nhau không?)

Tôi thì thào : I don't know... (Em không biết...)

Lâm Anh bày mặt nghiêm túc : "I want to show that we belong together.

Will you stand by me?" (Anh muốn chứng tỏ rằng chúng ta thuộc về nhau.

Em sẽ ủng hộ anh chứ?)

Cảm xúc kìm nén của tôi như vỡ oà, gật đầu, nước mắt cứ thế tuôn ra.

Anh lấy tay nhẹ xoa đầu tôi, rồi tiện đường lau đi nước mắt lăn dài trên gò má hồng.

Tay kia cũng không rảnh rỗi mà vòng xuống ôm lấy eo tôi một cách nhẹ nhàng, vô cùng tự nhiên như một hành động đánh giấu chủ quyền.

Có lẽ chúng tôi vốn thuộc về nhau, chẳng những cả hai cùng tiến bộ, mà còn ở bên nhau, bù đắp những vết thương trước đó.

___________________________________

Phần thưởng đó nha!!
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Cái Nhìn Đầu Tiên


🧩Trần Văn Phong * Reader🐰

Thời tiết Hà Nội là thế, cái nóng khiến cho người ta chỉ muốn về nhà thật nhanh, rút khỏi đám khói bụi và tiếng còi inh ỏi.

Cô cũng không ngoại lệ.

Kéo theo chiếc vali màu kem lăn lạch cạnh trên nền gạch, cô vội vã bước vào thang máy.

Mồ hôi thấm nhẹ sau lưng áo sơ mi trắng, bàn tay hơi ướt bám vào quai túi vải bên vai.

Bước tới trước cửa căn hộ bố đã thuê sẵn cho cô từ đầu tháng, không quá xa trường để tiện đi lại.

Cô là một sinh viên năm nhất còn khá non nớt, vừa bước chân vào cánh cửa đại học chưa lâu.

Phải thuyết phục rất nhiều bố mẹ mới cho cô chuyển đến.

Cánh cửa kêu một tiếng "cạch" khi cô mở bằng chiếc chìa khoá nằm trên tay.

Mùi gỗ mới pha chút mùi ẩm mốc nhè nhẹ của của căn hộ lâu không có người ở.

Thoáng nhìn, bên trong mọi thứ đã được sắm sửa đầy đủ y như lời bố cô nói.

Căn hộ chỉ có một phòng ngủ.

Cô bước vào, dù đầy đủ giường, tủ và cả bàn ghế nhưng mọi thứ vẫn cần được sắp xếp lại cho ra dáng một không gian sống thật sự.

Nghĩ là làm, cô bắt tay vào dọn dẹp.

Từ phòng ngủ, phòng khách, bếp, mọi ngóc ngách trong nhà cô không hề bỏ sót.

Khác hẳn với vẻ ngoài của cô, giống như một tiểu thư nhà giàu.

Khi xong xuôi mọi việc cũng đã gần đến giờ trưa.

Toàn thân mệt rã rời, cô thả mình xuống chiếc ghế sofa đặt ngay phòng khách.

Ánh mắt vô tình lướt qua khung cửa kính ban công, cô tò mò chạy lại gần.

Đứng trên tầng 11, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tự do ấy.

Cũng không rõ vì đứng trên cao, nhìn được hết đường phố Hà Nội hay vì lần đầu cô tách ra khỏi sự quản lí của bố mẹ.

Đang chìm đắm trong cảm xúc mơ hồ ấy, cô lại nghe thoang thoảng tiếng nhạc ở đâu đó vang lên.

Từng nốt nhạc nhẹ nhàng và trong trẻo như dòng nước mát len qua buổi trưa oi ả.

Cô đoán đó là tiếng đàn piano của căn hộ bên cạnh.

Cô dường như phiêu theo nhạc, gió bên ngoài thổi làm mái tóc đen dài nhẹ bay.

Bỗng, một giọng hát bất ngờ cất lên khiến cô khựng lại trong giây lát, có lẽ nó cũng nhẹ nhàng và trong vắt như chính giai điệu kia.

Giai điệu vẫn vang lên đâu đó, nhưng cô đã quay lại phòng, cảm thấy bụng đói cồn cào sau một buổi sáng dọn dẹp đầy mệt mỏi.

Cầm lấy chiếc áo khoác mỏng, cô bước ra khỏi nhà, đi tìm lấy một món ăn cho bữa trưa.

Sau khi tung hoành cả một buổi chiều cùng đám bạn để tận hưởng ngày đầu tiên của cuộc sống tự do, mãi đến tận chiều muộn cô mới trở về nhà.

Nắng hoàng hôn nghiêng qua khung cửa kính, nhuộm cả căn phòng bằng sắc cam ấm, trông càng bình yên đến lạ.

Cô nhanh chân bước tới tủ lạnh, lấy ra một lon nước cam, đi về phía ban công ngắm hoàng hôn cuối ngày.

Mặt trời đang chậm rãi lặn sau dãy nhà cao tầng phía xa, những vệt nắng cuối cùng trải dài trên mặt sàn ban công.

Đang mải mê với không gian tĩnh lặng ấy, một chuyển động lạ thu hút ánh nhìn của cô.

Căn hộ sát vách chỉ cách nhau một khoảng lan can có một chàng trai đang nhảy.

Nhìn từ góc nghiêng, cô thấy rõ một mái tóc mullet ánh vàng.

Khuôn mặt trắng trẻo, dễ nhìn, nói đúng hơn là đẹp trai một cách đầy duyên dáng.

Chàng trai mặc một chiếc áo ba lỗ trắng đơn giản, một chiếc quần ống rộng, từng bước nhảy đầy linh hoạt như thể đang thả mình theo giai điệu vang lên từ tai nghe.

Nhìn qua có lẽ ai cũng sẽ đoán được đây là một người theo nghệ thuật với phong cách của một dancer hiphop.

Và có lẽ giọng hát cô nghe hồi trưa cũng là từ anh.

Cô dường như bị cuốn vào từng bước nhảy của anh, ánh mắt chưa từng rời khỏi người đang tập trung đến mức chưa hề nhận ra cô.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông nhảy dưới ánh hoàng hôn, đẹp đến mức cứ ngỡ không có thật.

Cô đứng đó vài giây, rồi khẽ cúi đầu quay vào nhà.

Trời đã tối dần, phố cũng đã lên đèn, ánh sáng nhấp nháy từ xe cộ phía xa chiếu qua lớp rèm mỏng.

Vì quá nhiều đồ, cô không thể tự mình mang theo con mèo nhỏ của mình từ nhà bố mẹ trong chuyến dọn nhà đầu tiên.

Đây cũng là lúc chú mèo được shipper giao tới.

Cô vui sướng đến vội vã chạy xuống sảnh đón "người em" của mình.

Mở lồng ra, cô vuốt ve nhẹ bộ lông mềm như một lời an ủi bé mèo đang sợ hãi vì bị nhốt.

Cứ thế cô ôm bé mèo lên nhà.

Vậy là, ít nhất cô không còn phải sống một mình nữa rồi.

Thang máy mở ra ở tầng 11, cô đã bất ngờ chạm ánh mắt anh - người hàng xóm bên cạnh.

Cô hơi lúng túng chỉ biết gật đầu thay cho lời chào, anh cũng lịch sự chào lại rồi hướng ánh mắt về phía chú mèo nhỏ đang nằm gọn trong tay cô.

Dù cả hai thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt nhau nhìn nhưng đã khác lần trước, anh đã nhìn thấy cô.

***

Một ngày mới lại bắt đầu, cũng đã một tuần cô đến căn nhà mới này.

Dù chưa thực sự quen nhưng đã có đôi phần thích nghi được.

Hôm nay chính là buổi nhập học đầu tiên của cô.

Cô trở về nhà khá sớm, trên tay còn lỉnh kỉnh túi thức ăn cho mèo, một ít đồ chơi mà cô đã tranh thủ sắm sửa cho bé Dâu nhà mình.

Cô mở cửa, nhưng thật lạ, bình thường bé mèo sẽ ra đón cô dù đang làm bất cứ gì trước đó.

Nhưng lần này, cả căn phòng vẫn im ắng.

Cô lo lắng lên tiếng gọi : Dâu của chị ơi...

Cô lại gọi, giọng khẽ run : Em ơi...

Gọi mãi, nhưng cô chẳng thể tìm thấy, dù đã đi quanh nhà.

Cô bất lực, lo lắng đến sắp khóc.

Cô bước ra hành lang, cũng là lúc Phong - người hàng xóm ấy bước ra, trên tay đang bế bé mèo của cô.

Bàn tay mềm mại đang vuốt ve bộ lông xám như thể đã thân nhau từ trước.

Thấy mèo, cô vừa mừng, vừa lo, cảm xúc dồn nén khiến nước mắt bất giác mà lặng lẽ rơi xuống.

Phong khựng lại khi thấy cô khóc.

Anh hỏi với giọng trầm, nhẹ nhàng : ...ờ...mèo của em đúng không?

Cô vội gật đầu, đưa tay ra đón bé Dâu từ tay anh, ôm chặt vào lòng : Em xin lỗi, chắc là...phiền anh lắm.

Anh khẽ lắc đầu : Lần sau nếu bé có trốn sang nữa thì cứ gõ cửa nhé.

Đừng khóc!

Cô hơi sững người, không biết đáp trả thế nào, chỉ cảm nhận được một sự ấm áp đến kì lạ lan ra từ giọng nói ấy.

Anh ngập ngừng một chút, ánh mắt hơi nghiêm lại : Sau cẩn thận hơn, nhớ đóng cửa ban công.

Tầng cao sẽ nguy hiểm lắm.

Cô cúi đầu, khẽ cảm ơn.

Chỉ một vài câu trò chuyện ngắn ngủi, nhưng cô cũng đã thấy mình bớt lạ lẫm với nơi này.

Có lẽ, Hà Nội không quá rộng và căn hộ bên cạnh cũng không còn quá xa.

___________________________________

🎗️Tớ muốn tạo ra những điều mới mẻ nên có lẽ không phải chap nào cũng sẽ đi đến cái kết là tỏ tình, yêu nhau, vì tớ nghĩ làm một màu như vậy sẽ bị chán á.

Nếu chap đó tớ viết không đủ đánh vào cảm xúc các cậu thì thông cảm cho tớ nhé!!

Đừng quên ủng hộ sản phẩm mới cho anh mình aka Phong Trần nhée 👇
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Người Đầu Tiên


🧩Nguyễn Hữu Sơn * Reader🪽

Trong buổi tổng kết năm lớp 11, tôi đã gom hết can đảm để tham gia vào tiết mục văn nghệ của trường, điều không hề dễ dàng với một người hướng nội, ít nói và sợ đám đông như tôi.

Buổi tập đầu tiên, cũng là lúc nhận tiết mục của mình.

Không có quyền lựa chọn, tôi buộc phải chấp nhận song ca với một người bạn khác lớp.

Dù không quá tự tin với giọng hát của mình, tôi vẫn cố gắng bước tới để tập luyện cùng cậu ấy.

Ban đầu có lẽ vì cả hai chưa quen nên bầu không khí xung quanh chúng tôi khá im ắng, ngập ngừng.

Nhưng dường như cậu ấy đã cảm nhận được trong tôi có đôi chút rụt rè nên đã chủ động mở lời trước.

Hữu Sơn : Tớ tên Sơn, học 11A2.

Tôi : Tớ...tớ tên....

Hữu Sơn : Tớ biết cậu mà.

Tôi hơi sững người, không giấu được vẻ bất ngờ vì cậu ấy biết mình, nhưng rồi cũng chỉ khẽ gật đầu cho qua.

Dù trước đó chẳng kết hợp lần nào, đây cũng là lần đầu tôi hát trước người khác nhưng buổi tập lại suôn sẻ hơn tôi tưởng.

Những lúc tôi lo sợ và tự ti về giọng hát của mình, Sơn luôn ở đó tiếp thêm động lực cho tôi.

Tiết mục ấy cậu vừa đàn, vừa hát, vừa tận tình chỉ bảo tôi để hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách hoàn hảo nhất.

Nhờ đó cậu ấy không chỉ giúp tôi điều chỉnh cảm xúc mà còn khiến tôi trở nên tự tin hơn như thể đang có ai âm thầm tiếp sức từ phía sau.

Ở những buổi tập sau đó, chúng tôi ngày càng thân thiết, cùng nhau tập luyện sau những buổi học chính khoá, có hôm đến tận khuya.

Đến buổi tập cuối cùng, vì để ngày mai có phần biểu diễn tốt nhất, cả hai chúng tôi đã ở lại đến tối muộn.

Cũng chính vì thế, Sơn đã chủ động đề nghị đưa tôi về, mặc cho tôi đã ra sức từ chối.

Suốt quãng đường về nhà, Sơn không ngừng bàn về tiết mục ngày mai khiến tôi có phần hơi căng thẳng.

Nhưng rồi cũng một câu nói của cậu khiến tôi như xoá tan mọi suy nghĩ trước đó.

Hữu Sơn : Sao tớ chưa bao giờ thấy cậu hát?

Tôi : Giọng hát tớ không nổi bật, sao có thể hát chứ, chỉ là lần này...hết cách thôi.

Hữu Sơn : Tớ thấy hay mà.

Trước đây tớ biết cậu do có thành tích khá nổi bật, không nghĩ là cậu hát hay như vậy.

Tôi : Thì đúng thật, tớ chưa bao giờ biểu diễn ở đâu cả, nói đúng hơn thì...bố mẹ tớ không muốn tớ theo nghệ thuật nên ít khi cho tớ hát lắm.

Hữu Sơn : Sao lại sợ nhỉ?

Tớ thấy nghệ thuật cũng tuyệt mà?

Tôi : Tớ còn không biết.

Chúng tôi đã nói chuyện này suốt con đường còn lại để về đến nhà tôi.

Đến khi dừng trước cổng nhà, cậu ấy vẫn không ngừng truyền tải cảm xúc tích cực đến tôi.

Hữu Sơn : Cậu chỉ cần biết là cậu hát rất hay, tự tin lên nhé.

Ngày mai gặp !

Tôi : Ngày mai...gặp !

Chưa để tôi kịp nói hết, cậu ấy đã quay người chạy vội về phía con đường về nhà.

Tôi đứng đó, nhìn theo bóng lưng dần xa, lòng bỗng thấy bình yên một cách lạ lùng.

Sáng hôm sau, khi chuẩn bị hoàn thiện, tôi được bố mẹ đưa đến trường vì tiện đường họ đi làm.

Ngồi trên xe, nhìn qua ô kính, tôi thấy rõ ngày hôm nay nắng khá đẹp, cũng không quá oi bức dù đã bước đến mùa hè.

Đến cổng trường, tôi bước xuống xe rồi chạy vội vào phòng thay đồ, tôi thay một chiếc váy trắng đơn giản, cài thêm chiếc nơ nhỏ trên đầu, với tôi, như vậy đã là đủ.

Tiến về khu vực cánh gà sân khấu, tôi nhanh chóng tìm thấy Sơn.

Cậu ấy mặc quần trắng, áo phông đen và khoác bên ngoài một chiếc áo sơ mi kẻ xanh, không cài cúc.

Trên tay là chiếc đàn guitar quen thuộc với một tâm thế bình thản, đơn giản và có chút gì đó khiến người ta thấy an tâm.

Chúng tôi là tiết mục thứ ba, khi tiết mục thứ hai gần kết thúc, tôi khá căng thẳng, dù đã kìm nén cảm xúc để thật bình tĩnh.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của tôi, Sơn nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu tôi thay cho một lời an ủi.

Tôi khẽ ngước lên nhìn cậu, ánh mắt ấy vẫn dịu dàng, bình tĩnh.

Khuôn mặt người con trai ấy được những tia nắng rọi vào trông ấm áp và gẫn gũi đến lạ.

Tôi mỉm cười, như một lời đáp lại, trong lòng vẫn hồi hộp, nhưng không còn thấy sợ nữa.

Tên chúng tôi được xướng lên, Sơn cầm đàn, quay sang tôi : Đi thôi!

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi lặng lẽ theo sau cậu bước lên sân khấu.

Chúng tôi cúi đầu chào khán giả, nhưng phía dưới khá nhiều người, một lần nữa tôi cảm thấy căng thẳng đến choáng váng.

Khi giai điệu quen thuộc vang lên, tôi cầm mic, tay vẫn run run.

Cậu ấy quay sang nhìn tôi, rồi gật đầu như câu nói trước đó "Cậu sẽ làm được".

Tôi cất tiếng hát, những câu đầu tiên không thể che đi sự run sợ ấy nhưng rồi mọi thứ dần trôi theo giai điệu.

Đến những câu hát của Sơn, giọng cậu ấy vang lên, ngọt ngào và trong trẻo đến lạ, tay cậu ấy vẫn đàn đều đều.

Chẳng biết bằng thế lực nào, từ giây phút ấy, tôi càng tự tin hơn, hoà giọng cùng cậu vào những đoạn cuối của bài hát.

Khi kết thúc, tôi ngẩng đầu, chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay, hô vang và hò hét của mọi người.

Sơn cũng quay sang nhìn tôi, khoé miệng bất giác cười

Bước xuống sân khấu, Sơn không ngừng biểu dương tôi, tôi cũng vui vì tôi đã vượt qua nỗi sợ của chính mình.

Sơn chính là người đầu tiên nghe tôi hát trọn vẹn, có lẽ cũng chính là người giúp tôi đưa ra quyết định can đảm cho cuộc đời của mình.

___________________________________

Open ending!
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Giành Em Từ Tuổi Thơ Của Cậu Ấy (1)


🧩Đặng Đức Duy * Reader🦁

Có lẽ khi yêu càng sâu đậm, sự cuồng nhiệt, chiếm hữu càng lớn.

Con người ta có thể vứt bỏ đi cái tôi, sẵn sàng đấu tranh vì người mình yêu.

Dù mới chỉ trải qua gần hai mươi mùa bánh chưng nhưng cô đã có một chỗ đứng nhỏ trong thế giới của mình - một thợ trang điểm.

Cô có một cậu bạn thân bằng tuổi tên Gia Bách.

Hai người lớn lên cùng nhau, phần vì cả hai bên gia đình đều thân thiết, phần vì đều học cùng lớp những năm tháng học sinh.

Có thể nói, bọn họ là một phần tuổi thơ của nhau.

Đối với cô, bạn là bạn, không thể tiến xa hơn vì có lẽ họ đã quá hiểu nhau.

Mặc cho hai bên gia đình đều gán ghép, cô chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về điều đó.

Ban đầu, Gia Bách chỉ im lặng và cười trừ những câu nói ấy nhưng dần có lẽ vì cô "đe doạ" nên cậu ta cũng đành hùa theo sự phản đối ấy.

Cô biết rõ Gia Bách luôn quan tâm mình hơn mức cần thiết của một người bạn.

Nhưng vì đã quen với việc cậu ấy ở đó, một người bạn tuổi thơ mà cô không nỡ làm tổn thương.

Mỗi lần Gia Bách nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ, cô chỉ biết lảng tránh.

Vì cô sợ, nếu cô đáp lại ánh mắt ấy liệu mình có còn đủ can đảm để từ chối một người đã luôn ở cạnh mình ngàn ấy năm.

***

Hôm ấy, cô được giao nhiệm vụ makeup như thường ngày, vị khách trước mặt là người mẫu ảnh.

Anh có vẻ ngoài khá điển trai, mang nét lạnh lùng, trầm tính như thể bước ra từ một bộ phim điện ảnh.

Nhưng rồi cô lại nhanh chóng về với công việc chính của mình.

Suy cho cùng, với cô lúc đó, anh cũng chỉ là một gương mặt trong số rất nhiều người lướt qua chiếc ghế trang điểm này.

Đến khoảng hơn một tháng sau, khi mở bừa một chương trình giải trí trên TV, cô mới giật mình nhận ra người ấy.

Phải dụi mắt mất mấy lần, cô mới thực sự tin rằng là anh.

Lúc này cô mới biết, anh là Đức Duy, chỉ hơn cô một tuổi.

Một người mẫu ảnh mà biết cả hát, nhảy, thậm chí còn làm rất tốt khiến cô khá bất ngờ.

Chỉ qua một lần lướt instagram vu vơ, cô vô tình nhìn thấy tài khoản của anh được hiện trên mục gợi ý, không nghĩ nhiều cô liền ấn theo dõi.

Điều bất ngờ là, rất nhanh sau đó cô đã nhận được theo dõi lại từ chính anh.

Từ sau lần ấy, cô bắt đầu để ý những bài đăng của anh.

Đôi khi là những bức ảnh hậu trường, đôi khi là những dòng caption ngắn gọn trên story.

Chỉ điều ấy thôi cũng khiến cô bất giác mỉm cười.

Cô không dám nhắn tin, nhưng lúc nào cũng là người xem đầu tiên.

Trong một buổi tối muộn, mưa lớn, cô đang ngồi trên sofa tiếp tục xem chương trình có sự xuất hiện là anh thì một tin nhắn được gửi đến.

Ban đầu, cô chỉ nghĩ là tin nhắn được gửi đến từ Gia Bách nhưng chẳng ngờ đó lại là anh.

this_is_shined

Chị là người hôm trước makeup

cho em đúng không ạ?

You

Dạ đúng ạ.

Tim cô như bị bóp nghẹn trong một khoảng khắc ngắn ngủi.

Lần đầu tiên, một người tưởng chừng chỉ là lướt qua lại tìm đến cô một cách nhẹ nhàng nhưng rõ ràng đến thế.

Từ sau những dòng tin nhắn đầu, họ bắt đầu trò chuyện nhiều hơn.

Đôi khi là hỏi thăm, chia sẻ về thế giới công việc riêng của lẫn nhau.

Không quá dồn dập nhưng đủ để khiến cô mong ngóng mỗi lần màn hình sáng lên.

Đức Duy không phải kiểu người dễ gần, nhưng trong tin nhắn anh lại ấm áp, lịch sự và có phần ít nói.

Cô không nói gì với Gia Bách về chuyện đang nhắn tin với Đức Duy, không phải muốn giấu mà vì chẳng biết phải kể ra như thế nào.

Nhưng cậu thì nhận ra.

Từ ánh mắt cô mỗi lần màn hình điện thoại sáng lên, từ những lần lỡ cười một mình hay cả cái cách cô bất chợt thẫn thờ nhìn ra cửa sổ mà chẳng cần lý do.

Một buổi chiều nọ, khi cả hai đang ngồi cả quán nước quen, cô lấy điện thoại ra xem tin nhắn, vô thức mỉm cười.

Lúc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Gia Bách đang nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô có phần giật mình.

Gia Bách với ánh mắt có phần dò xét, khẽ hỏi : Cậu đang thích ai à?

Cô thoáng sững người, lắp bắp trả lời : K....Không...

Chỉ là đang nói chuyện bình thường thôi.

Gia Bách không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu như có chút hụt hẫng.

Cả ba người họ vẫn lặng lẽ tiếp tục giữ khoảng cách đó, cho đến một tháng sau.

Hôm đó là ngày sinh nhật của cô.

Dẫu biết rằng cuộc gặp mặt này sẽ chẳng dễ dàng gì, nhưng chẳng ai có thể né tránh mãi.

Bữa tiệc diễn ra tại một quán bar nhỏ nằm ngay giữa trung tâm thành phố, một không gian ấm áp, lẫn trong tiếng nhạc nhẹ và ánh đèn vàng nhoè.

Gọi là buổi sinh nhật nhưng thật ra chính là một bàn nhậu.

Nơi cô, Gia Bách và một vài người bạn thân thiết cùng nâng ly trò chuyện.

Và rồi anh bước vào.

Một người đàn ông xuất hiện như thể một cơn gió lặng lẽ bước ra.

Chiếc áo sơ mi trắng, khoác bên ngoài một chiếc áo da, dáng đi trầm tĩnh mà cứng cỏi.

Vẻ lạnh lùng vốn có dường như rõ nét hơn dưới ánh đèn vàng nhạt, khiến cả bàn tiệc khựng lại một nhịp ngắn.

Anh bước tới bàn của chúng tôi đang ngồi.

Đức Duy nhẹ nhàng lên tiếng : Chào mọi người, xin lỗi vì tới muộn nhé.

Cô gái nhanh nhẹn kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình, giờ đây cô đang bị kẹp giữa hai người đàn ông.

: Đây là bạn tớ, tên là Đức Duy, hơn chúng ta một tuổi - Cô giới thiệu, giọng tự nhiên, đều đều.

Đức Duy gật đầu, cười đáp : Vậy là anh già nhất trong này hả?

Mọi người bật cười, hùa theo những câu chuyện cười nói vui vẻ.

Duy nhất chỉ có một người vẫn ngồi đó, không nói, không cười cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm vào ly rượu trên tay, ngón tay xoay nhẹ thành ly như thể đang cố gắng khuấy tan thứ cảm xúc mà chính anh cũng không gọi tên được.

_____________CÒN TIẾP_____________
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Giành Em Từ Tuổi Thơ Của Cậu Ấy (2)


Cuộc trò chuyện dần rôm rả hơn khi men rượu bắt đầu ngấm.

Đức Duy dù hướng nội, nhưng bằng sự khéo léo đã nhanh chóng hoà vào câu chuyện cùng cả nhóm.

Một vài người bạn quay sang hỏi chuyện anh, những câu hỏi vu vơ về công việc, sở thích,...

Và anh trả lời bằng chất giọng trầm ấm, đôi khi còn quay sang nhìn cô như ngầm xác định điều gì đó.Cô chỉ cười nhẹ, cố giữ mình ở trạng thái trung lập.

Nhưng cái cảm giác có ai đó đang âm thầm khó chịu cứ âm ỉ đâu đó bên cạnh.Gia Bách vẫn ngồi yên, im lặng từ đầu tới giờ.

Anh không nói gì, chỉ rót cho mình hết ly này đến ly khác.Cảm giác bị kẹp giữa hai người đàn ông không còn là chuyện chỗ ngồi nữa.Chỉ ít phút sau, Gia Bách đứng dậy, bước đến cạnh anh và nói nhỏ điều gì đó, có vẻ là muốn anh ra ngoài nói chuyện riêng cùng mình.

Anh hơi lưỡng lự nhìn cô.Anh hỏi dò : Em có muốn anh đi cùng cậu ta không?Cô thì khó xử, hơi ngập ngừng.

Không nói cũng không gật đầu.

Vẻ mặt lúng túng ấy đủ để anh hiểu cô không muốn.

Nhưng cũng không đủ để ngăn anh lại.

Anh quay đi, hướng ánh mắt sắc lạnh về phía Gia Bách, một cái hất đầu nhanh, dứt khoát thay cho câu trả lời.

Họ cùng rời khỏi bàn.Cô ngồi đó, dù vẫn còn những câu chuyện tiếp diễn cùng những người bạn còn lại, nhưng ánh mắt không thể tách rời khỏi cánh cửa nơi anh và cậu vừa bước ra.

Tâm trí cô như treo lơ lửng giữa những tiếng cười nói, chỉ chực đứng dậy, chạy ra bất cứ lúc nào.Bên ngoài, cậu châm điếu thuốc, chìa ra mời anh nhưng chỉ nhận lại một cái lắc đầu dứt khoát.

Khói thuốc bay nghi ngút, gió lùa qua thổi tạt sang bên, khiến không gian trở nên mờ ảo như một cảnh phim bị xoá viền.Anh đứng tựa vào tường, tay đút túi quần, ánh mắt mất kiên nhẫn theo dõi từng động tác chậm rãi của người trước mặt.

Đức Duy giọng lạnh tanh lên tiếng : Chuyện gì?Gia Bách phả ta một làn khói dài, mắt nhìn xa xăm : Vào thẳng vấn đề nhá?

Anh có thích cô ấy không?Đức Duy cười nhạt, im lặng trong chốc lát rồi mới lên tiếng : Cậu nghĩ sao?Giọng anh đều đều, không hề vội vã, như một câu hỏi thăm dò.

Gia Bách khó hiểu, cau mày, thoáng mất phương hướng trước thái độ điềm tĩnh đó.Đức Duy nghiêm lại, đứng thẳng dậy, mắt nhìn thẳng vào cậu : Tôi biết cậu muốn nói gì.

Cạnh tranh công bằng thôi.Nói dứt câu, anh quay người bước thẳng vào trong.

Gia Bách không quên quay đầu lại, nheo mắt gọi với theo : Tôi là người bên cô ấy cả một phần tuổi thơ.Có lẽ anh nghe thấy, khẽ nhếch mép cười nhưng vẫn tiến về phía trước với một khí phách điềm tĩnh.Thấy anh bước lại phía mình, cô phần nào nhẹ nhõm hơn.

Trong mắt anh, vẻ lo lắng của cô hiện rõ.

Anh chỉ đáp lại bằng một nụ cười như thể sưởi ấm cả trái tim cô.

Anh ngồi xuống bên cạnh, cô nhẹ giọng ghé vào tai anh thì thầm đầy lo lắng : Có chuyện gì thế?Anh chỉ lắc đầu, không nói gì.

Một nụ cười mơ hồ thoáng nhẹ trên môi, rồi đưa nhẹ tay lên xoa đầu cô như một lời trấn an âm thầm.Cử chỉ khiến đám bạn cô trầm trồ, vài tiếng ồ lên đầy ngạc nhiên và thích thú.

Khoảng chừng một lúc sau, Gia Bách mới quay trở lại.

Cũng là lúc những người bạn khác đứng dậy ra về.

Cả bàn tiệc chỉ còn lại ba người, viễn cảnh mà cô đã lo sợ.Cô bối rối, ánh mắt lảng tránh như muốn tìm cớ rút lui : Hay...mình về thôi nhỉ ?Anh khẽ nhếch mép, hướng ánh mắt về phía Gia Bách đang ngồi đối diện, tay rót hai ly rượu đặt đó rồi cất giọng chậm rãi : Sớm vậy à?Gia Bách lạnh nhạt cầm lấy ly rượu đang được anh chuyển về phía mình.

Hai người họ ngồi đó, uống hết ly này đến ly khác như một cuộc đấu khiến cô chỉ biết im lặng.

Sự căng thẳng bao trùm cả căn phòng dù không có một lời nói gây hấn nào.Đến khi cả hai gần như say mềm, Đức Duy đã gục xuống bàn từ lúc nào, họ mới bắt đầu ra về.

Cô thở dài bất lực, tay đỡ lấy người đàn ông cao lớn ấy, từng bước khó nhọc ra xe.

Gia Bách cũng không khá hơn, lặng lẽ đi theo sau, dáng vẻ mệt mỏi vẫn lạc lõng.Cô cố gắng đỡ anh ngồi vào băng ghế sau, là xe của Gia Bách.

Dù không muốn nhưng cậu cũng đành ngồi lên ghế phụ, ngay cạnh người tài xế riêng của mình.

Ánh mắt cậu nhìn thẳng, nhưng tâm trí như ở một nơi rất xa.Anh dựa vào vai cô một cách đầy tự nhiên, hơi thở ấm nóng phả nhẹ vào gáy khiến cô khựng lại đôi chút.

Ở ghế trước, Gia Bách nhíu mày, ánh mắt liếc qua gương chiếu hậu.

Cảm giác khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt cậu, dù chẳng ai nói gì, sự căng thẳng ấy lại một lần nữa dâng lên.Khi nhìn thấy tay cô đang vuốt ve mái tóc của người say khướt bên cạnh, Gia Bách siết nhẹ tay lại, ánh mắt tối đi.

Cậu ta vẫn không nói một lời nào.Đến nhà Đức Duy, dù cả hai cùng đỡ anh vào phòng nhưng cậu ta không khỏi lèm bèm khiến cô có phần bực bội.Gia Bách cau mày khó chịu, đôi phần mỉa mai : Tửu lượng kém thật !Cô đưa đôi mắt đầy sát khí liếc cậu : Ai bảo cậu uống với anh ấy nhiều đến vậy chứ.Tưởng chừng chỉ là một câu nói nhắc nhở, nhưng cậu lại khựng lại.

Dường như cũng hiểu vị trí của mình trong lòng người mình thầm thương.Sau buổi tiệc hôm ấy, như có một thế lực vô hình nào đó thúc đẩy, anh đã đẩy nhanh quá trình tán tỉnh.

Cô hơi bất ngờ trước sự rõ ràng ấy, nhưng cũng không phủ nhận lòng mình đã phần nào nghiêng về phía anh.Và rồi chẳng ngoài dự đoán, sau bữa tiệc chỉ hơn nửa tháng, cô và anh đã chính thức bước vào mối quan hệ.Về phía Gia Bách, sau khi biết chuyện, cậu mới hiểu ra rằng, vốn dĩ là bạn, cả đời này cũng sẽ là bạn.Nửa năm sau, Gia Bách quyết định ra nước ngoài du học.

Ngày tiễn cậu, có cô và cả anh.Gia Bách nghẹn ngào kìm nén cảm xúc : Tớ đi nhé!Cô mỉm cười nhẹ, gật đầu.Gia Bách nhìn sang người đàn ông bên cạnh đang nắm tay người bạn thân mình : Nhờ anh chăm lo bạn tôi nhé.

Làm tổn thương nó là tôi mang về ngay đấy.Đức Duy bật cười như xoá tan mọi hiểu lầm trước đó : Biết rồi, cậu em thượng lộ bình an nhé.___________________________________Muốn chap sau viết về ai thì cmt điii.

Thoại nhiều lênn
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Những Điều Chưa Kịp Nói


🧩Nguyễn Văn Khang * Reader🐱

Đôi khi lời nói chẳng bao giờ dễ dàng để thốt ra.

Chỉ đến khi chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ mới hối tiếc muộn màng.

Văn Khang - một dancer nổi tiếng với những bước nhảy và vẻ ngoài điển trai, pha chút nét dễ thương.

Anh và cô quen nhau vào một buổi chiều đầu thu, qua một trận đấu game ngắn thật tình cờ.

Cô là sinh viên đại học ngành hội hoạ, kém anh năm tuổi.

Sau trận game đó, hai người họ bắt đầu trò chuyện nhiều hơn.

Có lẽ là bởi cùng quê, cùng sở thích và cùng theo đuổi nghệ thuật nên họ đã thân thiết một cách nhanh chóng như vậy.

Tự nhiên mà gần gũi, thân thiết đến mức khiến người ta quên mất rằng, không phải mối quan hệ nào cũng đi được đến nơi cần đến.

Văn Khang là người sống lặng lẽ.

Anh không quen nói nhiều, cũng không giỏi bộc lộ cảm xúc, kể cả với người anh quan tâm nhất.

Cô từng trêu.

You

Anh nhắn với em còn ít hơn số

lần em uống nước mỗi ngày.

Anh chỉ cười, rồi sau đó gửi một chiếc sticker hình gấu ôm tim.

Không nói gì thêm.

Dù ít lời, nhưng mỗi khi cô cần, anh đều xuất hiện.

Những lần cô bị cảm nhẹ, anh không đến thăm, chỉ âm thầm đặt ship cháo.

Để tên người gửi là "Người dưng thân quen".

Không cần hỏi, cô cũng ngầm hiểu, là anh.

Nhưng càng về sau, cô càng cảm thấy những khoảng cách mơ hồ giữa họ cứ dài ra.

Có lần, vì chờ đợi những dòng tin nhắn quá lâu, cô đánh liều rủ anh đi chơi.

Chỉ là một buổi hẹn đơn giản, đi xem phim, uống trà sữa hay là một vòng dạo quay hồ.

Nhưng thứ nhận lại cũng chỉ là một lời từ chối.

Cô buồn, nhưng không nói.

Cô không biết rằng, chẳng phải không muốn gặp mà vì anh không biết nên đối diện như nào.

Anh sợ sự lúng túng của chính mình, sợ sẽ làm cô thất vọng vì cái tính trầm mặc đến vụng về, sợ một cuộc gặp mặt sẽ khiến mối quan hệ vốn mơ hồ này tan biến thật sự.

Tối hôm đó, cô nằm nghiêng trong phòng, suy nghĩ rất lâu.

Suy nghĩ về anh, về bọn họ và suy nghĩ về mối quan hệ kéo dài đã quá chừng mực của một tình bạn.

Nhưng không đủ gần để gọi là yêu...

Tối hôm đó, cô gửi tin nhắn.

You

Anh có nghĩ tụi mình đang thân

quá mức cần thiết không?

Một phút, năm phút, mười phút.

Nhưng rồi tin nhắn ấy cũng chỉ dừng lại ở chữ "đã xem", không một lời phản hồi.

Đến sáng hôm sau, anh mới nhắn lại.

Khang Nguyễn

Xin lỗi.

Anh không biết trả lời sao.

Từ sau tin nhắn đó, họ nói chuyện ít dần.

Không phải vì ghét nhau, chỉ là cả hai không biết nên bắt đầu tiếp như thế nào.

Cô vẫn theo dõi anh qua những đoạn story ngắn, những buổi biểu diễn thường ngày.

Nhưng không còn ai để cô hỏi rằng "hôm nay anh có ổn không?"

Còn anh, vẫn im lặng như trước, nhưng chẳng ai biết rằng từng suy nghĩ trong anh vẫn luôn hướng về cô.

Chỉ là, anh không biết phải làm gì với chúng.

Không biết bắt đầu từ đâu, cũng chẳng đủ can đảm để giữ cô lại.

Thế rồi họ vẫn âm thầm nghĩ về nhau, trong những ngày dài không còn tin nhắn.

Vì sự nghiệp, cô quyết định đi du học, một cơ hội, một con đường mới mở ra.

Nhưng lòng cô vẫn có điều gì đó chưa thể dứt.

Đó cũng là lí do cô hẹn gặp anh, coi như một lời tạm biệt trực tiếp.

You

Mai em đi du học rồi.

Lần này liệu có thể gặp

anh để tạm biệt không?

Khang Nguyễn

Được

Buổi hẹn dễ dàng hơn cô tưởng tượng.

Họ đi dạo quanh hồ.

Anh lặng lẽ đu bên cạnh cô, như thể không muốn khoảnh khắc trôi đi quá nhanh.

Những cơn gió thổi nhẹ, làm tóc cô rối cả lên.

Và có lẽ, trái tim của cả hai cũng lạnh giá.

Tiếng bước chân chậm rãi, tiếng lá cây xào xạc, chỉ tiếc những suy nghĩ không thể thốt ra thành lời.

Thỉnh thoảng, họ lại lén nhìn, rồi một cái chạm mắt ngại ngùng rồi quay đi.

Cô muốn nói rất nhiều, rằng cô đã thích anh nhiều thế nào, rằng cô đã mong chờ anh nói điều gì đó.

Nhưng lời lại nghẹn lại nơi cổ họng.

Còn anh, chẳng lạ, anh vẫn im lặng.

Vì sợ nếu nói ra, anh sẽ phải đối mặt thế nào nếu bị cô từ chối, nếu có đồng ý liệu cô có yên tâm để rời đi.

Khi đến đoạn cuối con đường, họ dừng lại.

Anh gãi đầu, như thể có điều gì đó mắc lại nơi cổ họng, muốn nói ra nhưng rồi lại thôi.

Ánh mắt cô đầy sự chờ đợi, còn anh, vẫn ngại ngùng tránh né.

Cô ngập ngừng, cố kìm nén cảm xúc nghẹn lại trong lồng ngực : Vậy.. anh về đi, em...vào nhà đây.

Khang gật đầu, dù trong lòng anh biết, anh không muốn điều đó chút nào.

Cô quay người, bước đi chậm rãi về phía con đường trở về nhà.

Còn anh vẫn đứng đó, rất lâu, như thể nếu đứng lâu thêm chút nữa, cô sẽ quay đầu lại.

Nhưng cô không quay đầu và anh cũng chẳng đủ can đảm để chạy tới ôm lấy cô một lần, dù chỉ một lần cuối cùng.

Cả đêm hôm đó, anh không ngủ.

Tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng gió rít qua khung cửa, tiếng nhịp tim anh lạc lõng giữa căn phòng bốn bức tường lạnh giá.

Trước giờ cô đi, anh vẫn ngồi đó, nơi góc phòng cũ kỹ, mắt dán vào màn hình tối đen của chiếc điện thoại đã vứt xó từ bao giờ.

Lấy hết dũng khí, anh mở máy.

Ngón tay run nhẹ khi gõ dòng tin nhắn....

Khang Nguyễn

Thượng lộ bình an nhé!

Anh đọc lại tin nhắn vừa gửi, thấy ngắn ngủi đến buồn cười.

Rồi anh ngồi im, rất lâu.

Không phải chờ hồi âm mà chỉ là không biết phải làm gì nữa.

Anh đã chọn im lặng một lần, rồi nhiều lần và có thể là mãi mãi.

Dù là quyết định của chính anh nhưng trong lòng vẫn tràn ngập những tiếc nuối.

Nước mắt anh rơi từ lúc nào, anh cũng không rõ.

Anh chỉ biết ngồi đó, như một kẻ thất bại trong câu chuyện của chính mình.

Anh đã đau lòng đến phát khóc, nhưng lại chỉ biết lau nước mắt trong bóng tối.

Anh không chắc, cô từng thích anh.

Nhưng anh biết suốt những ngày tháng sau này anh sẽ không thể tha thứ cho chính bản thân mình vì đã để người con gái ấy bước đi mà không nghe được một câu nói giữ lại.

___________________________________

🎗️Tớ muốn tạo ra những điều mới mẻ nên có lẽ không phải chap nào cũng sẽ đi đến cái kết là tỏ tình, yêu nhau, vì tớ nghĩ làm một màu như vậy sẽ bị chán á.

Nếu chap đó tớ viết không đủ đánh vào cảm xúc các cậu thì thông cảm cho tớ nhé!! (Nhưng viết xong tôi thấy tội lỗi với Kicon quá😞)

P/s : Nhỏ tác giả viết phần đầu chap này ngay tối biết anh bị loại và viết phần kết hôm biết anh không được chọn hồi sinh😇.

Thương Khang, thương cả nhà❤️‍🩹
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Xót


🧩Lê Phạm Minh Quân * Reader🦊

Ánh nắng sớm xuyên qua tấm rèm trắng mỏng, rải một màu vàng nhạt lên sàn nhà gỗ.

Trong bếp, mùi thơm toả ra của trứng chiên và bánh mì nướng.

Đó là một buổi sáng bình thường, êm đềm và bình yên đến lạ.

Cô ngồi trên chiếc ghế cao gần quầy bếp, tóc búi cao, tay lật từng trang sách, thỉnh thoảng lại liếc theo bóng lưng quen thuộc kia.

Anh nấu bữa sáng cho cô, như một phần tất yếu của cuộc sống.

Cô là sinh viên năm cuối, sinh ra trong một gia đình có điều kiện.

Ngay từ bé, mọi việc trong nhà đều có người lo.

Cô chỉ cần học.

Có điều, cô không khéo tay, cũng chẳng biết cách chăm sóc người khác.

May là có anh...

Anh là một dancer.

Lịch diễn kín mít, lịch tập còn dày đặc hơn, nhưng chẳng bao giờ để cô cảm thấy một mình.

Thậm chí còn luôn chăm sóc cô, kiên nhẫn và nhẹ nhàng đến lạ.

Họ đã bên nhau bốn năm, từ những ngày cô là sinh viên non nớt bước chân vào cánh cửa đại học.

**

Ngồi vào bàn ăn, vừa cắt bánh mì, cô vừa nhẹ nhàng cất giọng, ngọt ngào như mật.

🧩 : Tối em ra ngoài với hội cái Hân nhé, cũng lâu chưa gặp.

Minh Quân khẽ gật đầu, chẳng có chút do dự : Ừ!

Đi đi.

🧩 : Hôm nay anh tập không?

Minh Quân : Có, anh tập cả ngày. *khẽ ho*

Cô ngẩng lên, ánh mắt có phần lo lắng : Sao đấy?

Anh bệnh à?

Minh Quân trấn an, nở nụ cười mỏng : Không sao.

Anh mới ho nhẹ có tí.

🧩 : Thật không đó?

Minh Quân mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc cô : Cơ thể anh, anh biết.

Câu nói tưởng chừng nhẹ tênh nhưng lại mang theo sự quả quyết khiến cô yên tâm hơn hẳn.

Dù trong lòng vẫn vương một chút lo lắng, cô chọn tin vào ánh mắt vững vàng ấy của anh.

Bữa sáng kết thúc trong yên ả.

Anh chở cô đến trường, rồi đến phòng tập quen thuộc.

Nắng sớm trải dài trên lưng áo anh, còn cô chỉ kịp ngoái lại nhìn theo.

Chắc hẳn là anh đang vội.

Hôm ấy, cơ thể anh yếu hơn thường ngày.

Những cơn ho liên tục lặp lại như một lời nhắc nhở âm thầm.

Nhưng rồi anh vẫn cố gắng tiếp tục tập luyện, từng động tác dứt khoát, chuẩn xác như thể chỉ cần chậm một nhịp sẽ bỏ lỡ mất một điều gì đó rất quan trọng.

11 : 47

Lê Phạm Minh Quân

Em về chưa?

Anh có đặt đồ ăn trưa cho em á

Tí nhận rồi ăn đi nha.

You

Anh không về ạ?

Lê Phạm Minh Quân

Anh ăn ở đây rồi chiều tập luôn

You

Dạ

Chiều đã buông xuống từ lúc nào.

Ánh nắng nhạt dần qua những con phố, trườn qua những tán cây rồi mất hút giữa dòng xe cộ đầy hối hả.

Cô đi đến điểm hẹn, mặc một chiếc váy đen ôm sát, táo bạo hơn mọi khi.

Địa điểm là một quán bar, một nơi cô ít khi đến, phần vì không hợp với bản thân, phần vì biết anh cũng không thích nhưng lại chẳng thể từ chối.

Cô đành cắn răng đi và tự dặn mình không được uống quá nhiều.

Anh trở về căn nhà tối om vào đêm khuya sau buổi tập dài, cơ thể đã mệt rã rời.

Đồng hồ đã điểm một giờ sáng, nhưng vẫn chưa thấy cô về nhà.

Anh không gọi, chỉ nghĩ cô đang trên đường về.

Bước vào nhà tắm, anh tắm rửa sạch lớp mồ hôi nhầy nhụa trên cơ thể sau một ngày dài.

Anh bước ra với chiếc khăn trên tay lau đi mái tóc còn ướt.

Ánh mắt dừng lại nơi chiếc điện thoại trên bàn.

Màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ, đều là từ số của cô.

Tim anh khựng lại một nhịp rồi vội vã ấn gọi lại.

Minh Quân lo lắng hỏi : Em đang ở đâu?

Đầu dây bên kia cất giọng, một giọng lạ, không phải cô : Em...là Thảo Nguyên bạn cùng nhóm của (🧩) ạ.

Cô ấy say rồi anh có thể đến đón cô ấy không ạ?

Địa chỉ tại quán bar ********

Minh Quân im lặng một nhịp, ánh mắt lo lắng đến tức giận : Tôi đến ngay, cảm ơn nhé.

Anh rời nhà với tốc độ gần như không tưởng.

Bước vào quán bar, thấy bạn gái mình giữa đám đông hỗn loạn trong chiếc váy đen ngắn ngủn, nằm gục xuống bàn.

Xung quanh là chai lọ vung vãi, mùi rượu nồng nặc đến khó thở.

Anh bước nhanh tới, bế cô lên, gương mặt lạnh hẳn đi.

Dám uống cỡ này, em giỏi rồi - Anh lẩm bẩm.

Chiếc taxi lăn bánh trong đêm.

Cô thiếp đi trong vòng tay anh, mềm nhũn như một cọng bún.

Về đến nhà, anh khó khăn lắm mới đặt được cô xuống giường mà không để cô thức giấc.

Chiếc váy ngắn hai dây khiến anh càng thêm nóng mắt.

Nhưng sau cùng, chỉ im lặng nằm xuống bên cạnh.

Cô như con mèo nhỏ ngoan ngoãn đang tìm hơi ấm rúc vào ngực anh.

Dù còn giận nhưng nhìn người bên cạnh nhõng nhẽo trong cơn say, anh cũng không nỡ đẩy ra, mềm lòng ôm lấy cô.

Anh thở dài, siết nhẹ vòng tay quanh người cô, mặc cho mùi rượu vẫn còn luẩn quẩn nơi đầu mũi.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời len lói từ ban công khiến cô thức giấc.

Cô đau đầu, nhăn mặt như vừa bước ra từ mớ hỗn độn.

Mùi cồn vẫn còn lẩn khuất nơi cổ họng, khiến mặt cô nhăn lại, ngán ngẩm.

Anh đã thức từ bao giờ, vẫn nằm đó, nhưng quay lưng về phía cô, tay cầm chiếc điện thoại của mình.

Anh im lặng, không động đậy, không một lời chào buổi sáng như mọi khi.

Lạ thật.

Cô khẽ hỏi : Anh thức rồi ạ?

Nay anh có đi tập không?

Không nhận được hồi âm, mặc dù nhìn rõ màn hình điện thoại phía đó vẫn sáng lên.

Cô khó chịu trong lòng, liền kéo anh quay lại.

Anh nhanh chóng gạt tay cô ra, động tác dứt khoát khiến cô hơi sững người.

🧩 : Anh sao thế?

Sao không muốn nhìn mặt em?

Cũng không trả lời em?

Anh cất giọng như thể không im lặng được nữa, giọng khàn đặc như cố nén ho : Không sao. *khẽ ho*

🧩 : Anh bệnh rồi phải không?

Giận em vì tối qua về muộn, không chăm được anh à?

- giọng run run

Minh Quân thở dài : Không nhỏ mọn đến vậy chứ?

Cô chẳng biết được rằng, đêm qua, anh đã bế cô từ dưới sảnh chung cư lên đến tận phòng, từng bước nặng nhọc giữa cơn sốt đang kéo đến.

Rồi sau đó, anh chìm vào cơn sốt, người nóng hầm hập, nhưng vẫn không buông bàn tay đang ôm lấy cô.

Cô bất lực.

Nghĩ mãi cũng không hiểu điều gì khiến anh lạnh nhạt đến vậy : Qua ai đưa em về vậy ạ?

Minh Quân cất giọng dửng dưng : Tự nhớ đi.

Ăn gì thì gọi nhé, nay không ai nấu đâu.

Cô lặng lẽ bước xuống giường, tiến lại gần anh.

Không nói gì, chỉ quỳ xuống trước mặt, nhẹ nhàng đặt tay lên trán anh, vẫn còn nóng.

Ngay khoảnh khắc ấy, mắt anh chạm ngay vào chiếc váy đen còn chưa kịp thay.

Cảm xúc bực dọc bị kìm nén như bùng phát trở lại.

Anh chẹp miệng, lắc đầu, trong ánh mắt là một vùng trời tức giận.

Giọng anh trầm xuống, nặng trĩu : Em mặc cái váy này vào bar, uống say khướt vậy à?

Gần hai giờ sáng, thằng này tập cả ngày còn phải lao đến nhìn cái bãi chiến trường.

Nếu anh không đến thì sao?

Cô biết lỗi, chỉ biết cúi gầm mặt.

Minh Quân vẫn tiếp tục, tuy là lời rày la nhưng không mang chút cay nghiệt nào : Anh không cấm em.

Nhưng nếu là bar, thì phải nói.

Em không uống được rượu, không có anh đừng đến mấy chỗ đó, nguy hiểm.

Cô nhẹ giọng, thốt ra như thể chỉ để mình nghe : Tại....mới đầu em cũng không biết là đến đó.

Em không từ chối được...

Câu nói nhỏ bé ấy dường như ngăn mọi sự tức giận trong anh, như thể chỉ cần nói thêm vài câu nữa con người trước mặt sẽ khóc.

Minh Quân thở dài, giọng dịu hẳn lại : Đứng dậy đi đừng quỳ nữa.

Cô nghe thấy, nhưng chẳng buồn nhúc nhích, chỉ lẩm bẩm tự trách : Anh sốt rồi...

Minh Quân lắc đầu, giấu nhanh một tiếng ho : Không sao, anh ổn.

Cô chợt đứng dậy, hình như nảy ra một ý tưởng nào đó.

Cô mỉm cười dịu dàng : Anh nằm nghỉ nhaa, đợi em.

Minh Quân tò mò, hỏi : Em đi đâu?

Cô bước về phía cửa : Trưa rồi, em nấu gì đó cho anh.

Anh gọi với theo, nhắc nhở : Thay đồ, vệ sinh cá nhân đi đã.

Cô lập tức quay lại, vụng về đến mức đáng yêu khiến anh bật cười.

Cô chưa từng tự mình vào bếp, anh lo lắng hơn cả.

Anh thở dài, gượng dậy khỏi giường, từng bước mệt nhoài tiến về phía bếp.

Thấy bóng lưng bạn gái đang cặm cụi, anh cất giọng : Đừng quậy nữa, cái thân già này không gánh nổi em đâu.

Cô liếc mắt : Anh không tin em à?

Anh không trả lời, chỉ bất lực.

"ÁAA" - một tiếng hét lớn, anh giật nảy, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống cũng không buồn nhặt.

Anh lao tới.

Máu!

Hai ngón tay cô đỏ thẫm.

Con dao vẫn nằm chỏng chơ trên mặt bếp.

Cô ôm tay, nước mắt cứ trào ra.

Anh vội vã kéo hộp y tế ra, tay run nhẹ.

Không một lời trách.

Chỉ có ánh mắt dịu dàng và giọng nói trầm khàn.

Anh dỗ dành : Ngoan nào, chịu đau một chút.

Máu từ tay cô, nhưng tim anh thì thắt lại, đau đến mức khó thở.

Cô cắn chặt môi, cố chịu đựng, môi gần như bật máu khiến anh càng xót xa.

Anh : Đừng cắn môi.

Anh ở đây rồi.

Anh kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về như một đứa trẻ.

Một lúc sau, khi cô đã bình tĩnh hơn, anh ngồi xuống đối diện, lau đi giọt nước mắt vẫn còn đọng lại.

Hôn nhẹ lên mắt cô thay cho lời nói "đừng khóc".

Cô im lặng nhìn anh quay lại với đống nguyên liệu bỏ dở, tiếp tục thay cô.

Từ phía sau, cô ôm lấy anh, tựa đầu lên lưng anh, vẫn vững chãi và ấm áp.

Cô nghẹn ngào cất giọng : Xin lỗi lại để anh làm.

Đáng lẽ người cần được nghỉ ngơi là anh.

Minh Quân : Anh ổn rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, cô đã hiểu ra rằng, con người này dù đang mệt mỏi đến đâu, vẫn luôn vì cô mà cố gắng.

___________________________________

Chap này là để chữa lành cho các con dân không được đi showcase giống tôi nhé😭😭 Còn ai được đi thì cmt nêu cảm nghĩ cho chúng tôi ngửi mùi với.

Pls !!

Tâm sự xíu nhé.

Nhanh nhỉ, mới đó đã 100 ngày.

Cả một hành trình có tiếng cười, có nước mắt thì giờ đây không được gọi là hôm nay nữa mà là hôm đó🥹

Cảm ơn vì đã cho tôi biết đến họ - những tô bánh canh.

Cảm ơn vì đã để lại mùa hè năm ấy những kỉ niệm tuyệt vời.

Thành công nhé !

Tôi yêu Tân Binh Toàn Năng tôi yêu tất cả mọi người đang đọc những dòng chữ này.

Hãy nói mọi người cũng vậy đi😭😭
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Phía Sau Anh


🧩Tạ Hoàng Long * Reader🐉

🎀 : Anh tựa ánh dương và mây xanh.

Đến đây xoá tan giá lạnh, ở tận sâu trong trái tim này.

🎶 : Em tựa ly cà phê sớm mai.

Cho ngày nhẹ trôi mỗi khi anh nhấp môi.

Một nụ hôn khi ta trao về nhau.

Một đời mãi không phai.

🎀 : Vì yêu là nhớ, vì yêu là mơ

Một lần gặp gỡ đã thấy đắm say một đời.

🎶 : Nhiều năm trôi qua, cũng sẽ không phôi pha

Nguyện cầu hạnh phúc mãi bên đôi ta.

🎀 : Tình yêu là thế, tình yêu lạ thế.

Nhiều lần buồn bã đã khiến trái tim nghi ngờ.

🎶 : Đừng vội yêu nhau, vội đến rồi đi....

(Vì yêu là nhớ - Cover)

Những ánh đèn sân khấu soi rọi xuống chúng tôi, nổi bật giữa màn đêm tối.

Phía dưới còn có khán giả, sôi động hoà cùng giai điệu với chúng tôi.

Chúng tôi yêu nhau từ năm 13 tuổi và đều là mối tình đầu, cái tuổi người ta vẫn hay gọi là "tình yêu bọ xít".

Ấy thế mà chúng tôi đã đồng hành cùng nhau, rất lâu.

Cả hai chúng tôi đều có ước mơ, muốn được hát, được đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn và được nhìn thấy khán giả.

Suốt những năm cấp hai, cấp ba, chúng tôi đều đồng hành cùng nhau, gắn bó với những giai điệu.

Nhưng tôi không may mắn như anh.

Gia đình tôi luôn phản đối kịch liệt việc tôi theo nghệ thuật.

Họ luôn hướng tôi phải học kinh doanh để về nối nghiệp gia đình.

Vì đấu tranh không được, tôi đành chấp thuận.

Đã có khoảng thời gian tôi bị buộc phải chia tay anh.

Bố mẹ tôi cho rằng vì ở bên anh nên tôi mới nảy sinh ý định theo đuổi âm nhạc.

Và cứ thế, anh và tôi vẫn bên nhau.

Anh tiếp tục đi hát, luôn cố gắng để đứng vững trên con đường nghệ thuật ấy.

Còn tôi, đi học, rồi đi làm đúng như dự định của bố mẹ.

Có những lúc tôi mệt mỏi, áp lực vì sự áp đặt của bố mẹ, vẫn luôn có anh ở đó.

Dù chẳng mấy gặp nhau, nhưng như thói quen, anh vẫn luôn gửi cho tôi một đoạn voice ngắn giọng hát của mình.

Chỉ cần có vậy, mọi sự mệt mỏi, áp lực của tôi dường như tan biến hết.

Món quà kỉ niệm tròn 12 năm yêu nhau anh tặng tôi đó chính là mang tôi lên sân khấu lớn hát cùng anh.

Chúng tôi đã 25 tuổi, đều có những thành công nhất định, cũng trưởng thành hơn.

Tôi khá bất ngờ về lời đề nghị trước đó cùng anh.

Nhưng rồi cũng lấy hết can đảm để bước lên đó, hoà vang giọng hát của mình.

Sau từng ấy năm đứng phía sau anh ủng hộ, ngày hôm ấy tôi đã đứng đó, ngay bên cạnh anh.

Cả hai chúng tôi đều xúc động đến rưng rưng nước mắt.

Ở anh có lẽ là tự hào về chính bản thân mình, có sân khấu riêng và có thể mang người con gái mình yêu lên đó.

Còn tôi, tôi hạnh phúc.

Hạnh phúc vì có anh, hạnh phúc vì chính bản thân mình đã được sống một lần với ước mơ, hạnh phúc vì người bạn trai năm nào, đã thực sự thành công.

Chúng tôi chỉ biết nhìn nhau, miệng cười nhưng nước mắt tôi đã rơi từ lúc nào.

Tôi còn nhớ rõ anh đã nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ấy rồi ôm tôi vào lòng.

Tôi chỉ nghe thấy tiếng hò gieo của khán giả, vì ngại mà nép vào vai anh như một đứa trẻ.

Kỉ niệm ấy vẫn còn đó, luôn in dấu trong tâm trí tôi.

Và ngày hôm nay, khi chúng tôi 28 tuổi, đã đồng hành cùng nhau suốt 15 năm thanh xuân.

Đủ trường thành để hiểu cũng đủ vững vàng để tự quyết định cuộc đời mình.

Chúng tôi đã cùng nhau bước lên lễ đường.

Hôn nhân của chúng tôi là một hành trình đi từ giảng đường - sân khấu - lễ đường.

Ở mỗi chặng đường luôn để lại những giọt nước mắt và cả những nụ cười, giống như ngày hôm nay.

Anh đứng trên sân khấu với bộ vest chỉnh tề, trông vừa lạ, vừa quen.

Khác hẳn với hình ảnh giản dị thường ngày.

Cánh cửa gỗ mở ra, bố tôi dắt tay tôi vào lễ đường.

Dưới ánh đèn vàng dịu, tôi thấy anh đứng đó, người tôi yêu suốt 15 năm, đang nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng nhất trên đời.

Rồi nhạc vang lên.

👰‍♀️🎤 : Khi gặp nhau phút đầu, từ ánh mắt anh đã trao nụ cười.

🤵🎤 : Khẽ ngại ngùng anh nói : "Mình cầm tay nhé"

Đưa em qua những con đường tình yêu.

👰‍♀️🎤 : Em chẳng thể dối lòng rằng em đã yêu anh từ lúc nào.

🤵🎤 : Nghe nhịp đập con tim, lòng mình thổn thức

Anh muốn ta là của nhau.

.....

Lễ cưới trong mơ của tôi, chính là giây phút này.

Có âm nhạc, có lời ca, có anh và có cả tôi - cô dâu của anh.

Tôi chìm đắm trong hạnh phúc, dường như quên hết mọi thứ xunh quanh.

Hạnh phúc dâng lên đầy ắp trong lồng ngực đến nỗi nước mắt bất giác rơi xuống.

Thấy vậy, anh liền buông lời trêu ghẹo trong lúc đoạn nhạc dạo vang lên.

Long thủ thỉ vào tai tôi : Sướt mướt thế, người ta tưởng anh nạt em đấy.

Tôi nhìn anh, cười khúc khích, vừa buồn cười, vừa ngượng.

Anh vòng qua ôm lấy eo tôi, còn vuốt ve sóng lưng như thể đang dỗ dành.

Và rồi, bài hát tiếp tục.

....

👰‍♀️🎤 : Mai này em xấu đi thì anh có còn yêu em như lúc đầu?

🤵🎤 : Khẽ mỉm cười anh nói : "Em thật ngốc nghếch"

Anh yêu em đến khi nhắm mắt xuôi tay.

👰‍♀️🎤 : Thôi thì em giấu cho riêng anh

Ngôi nhà trong trái tim em....

Anh vừa hát, vừa nhìn tôi, ánh mắt nhẹ nhàng như thắp sáng cả thế giới trong tôi.

Anh đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt vẫn chưa chịu ngừng rơi trên má tôi tôi.

Giọng anh vẫn trong trẻo, sáng rõ như thể đang cất lên những điều tim anh muốn nói.

Ngày hôm nay, chúng tôi lại cất giọng hát cùng nhau bằng cả tình yêu đã ươm mầm từ năm mười ba tuổi.

Và rồi, giữa bao tiếng vỗ tay và ánh đèn, tôi biết : chúng tôi đã đi hết một hành trình dài, và giờ bước sang hành trình mới, gọi là hôn nhân.

___________________________________

Sốc chưa, không những Happy Ending mà Happy Wedding luôn=))))
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Cây Highlight Màu Hồng


🧩Lương Gia Khiêm * Reader🐹

Vào một buổi sáng khá dễ chịu, không nắng cũng chẳng mưa.

Tôi đã dậy từ sớm, phần vì háo hức, phần vì hồi hộp chuẩn bị cho buổi hẹn chiều nay với người bạn trai đã "tốt nghiệp" tại chương trình mà anh đã từng nỗ lực đến kiệt sức.

Chúng tôi đã mấy tháng không gặp, chỉ nói chuyện qua vài dòng tin nhắn ngắn ngủi khiến tôi vô cùng mong chờ buổi hẹn này.

Vì mệt, thiếu ngủ, anh thức dậy khi trời đã gần đứng bóng.

Chỉ kịp nhắn vội cho tôi một vài chữ.

10 : 40

Gia Khiêm

Anh dậy ròi.

Chuẩn bị nhé!

Anh đến đón tôi.

Vừa thấy nhau, chúng tôi đã ôm chầm lấy nhau như những đứa trẻ.

Mùi hương quen thuộc và hơi ấm ấy tôi đã mong chờ rất lâu rồi.

Tôi khẽ nói : Anh gầy đi rồi, phải không?

Gia Khiêm chỉ cười, xoa đầu tôi : Vẫn thế màaa

Tôi thấy rõ mí mắt anh vẫn còn hơi sưng, có lẽ là do khóc.

Nhưng tôi không muốn hỏi.

Vì không muốn gợi lại cảm giác ấy cho anh thêm một lần nào nữa.

Anh chở tôi dạo quanh thành phố, tôi ôm lấy anh từ phía sau, cằm tựa nhẹ vào vai anh.

Chúng tôi nói đủ những câu chuyện trên trời dưới biển, những lời nói chưa kịp chia sẻ vẫn cất giấu trong lòng.

Đến tối muộn, khi thành phố lên đèn chúng tôi mới trở về.

Một buổi chiều ngắn ngủi dường như không đủ cho những ngày tháng xa cách.

Chúng tôi ngập ngừng, chẳng ai muốn nói lời tạm biệt.

Cảm giác không nỡ rời xa nhau vẫn bao trùm lấy cả hai.

Ngắm nhau đủ lâu, cuối cùng anh lên tiếng, giọng ngập ngừng như không phải điều anh thật sự muốn nói.

Anh khẽ nhìn tôi, ánh vẫn dịu dàng : Em...vào nhà đi...ngoài này gió.

Tôi nghe rõ lời anh, nhưng vẫn đứng yên.

Anh dường như nhìn rõ điều đó, anh hiểu tôi còn muốn nói thêm gì đó.

Anh nhẹ giọng : Còn gì muốn nói sao?

Nói đi anh nghe mà.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng vẫn phân vân, liệu mình có nên nói không?

Có nên gợi lại điều mà cả hai đang cố kìm nén?

Gia Khiêm mỉm cười nhẹ, trấn an : Anh nghĩ... mình biết em muốn nói gì rồi.

Nói đi để đêm không phải suy nghĩ nữa, sẽ ngủ ngon hơn.

Yên tâm, anh ổn.

Trước sự khẳng định ấy, tôi cất giọng, vẫn hơi ngập ngừng : Em....em không có ý muốn nhắc lại....

Nhưng em vẫn muốn an ủi anh, muốn nói với anh một chút gì đó...

Gia Khiêm nhìn tôi, đưa tay đặt lên vai tôi như một điểm tựa.

Anh chăm chú lắng nghe và gật đầu như thể trân trọng từng câu từ tôi sắp nói.

Tôi không dám nhìn vào mắt anh, sợ nếu chạm ánh mắt ấy, cảm xúc trong tôi sẽ trào ra bất cứ lúc nào : Anh đừng buồn nhé!

Từng ấy thời gian đánh đổi anh cũng học được nhiều cái mới hơn.

Cảm ơn vì đã luôn nỗ lực không ngừng nghỉ.

Ánh mắt anh thoáng rung động, long lanh nước nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi : Nhóc à!

Anh có buồn đâu, lo cho anh nhiều thế?

Tôi bĩu môi : Miệng thì nói không sao, mà mắt thì...

Anh gãi đầu, lảng tránh như mọi khi.

Tôi khẽ nói : Đừng gồng nữa, đủ mệt rồi.

Em ở đây.

Anh gật đầu, nhưng vẫn cố kìm nén, không để nước mắt rơi xuống.

Hai tay tôi đã dang rộng, chỉ chờ anh.

Cuối cùng, anh bước xuống xe.

Anh ôm lấy tôi, gục mặt vào vai như thể trút bỏ hết những áp lực, mệt mỏi bấy lâu nay.

Anh cao hơn tôi một cái đầu, tư thế gục xuống vai cũng khiến anh có phần gượng gạo, nhưng anh rất biết tận hưởng nó, như thể nơi đó chính là trốn bình yên nhất anh có thể dựa vào.

Tôi khẽ xoa lưng anh, như một lời vỗ về không thể cất thành lời.

Tôi buông lời trêu đùa : Về em chăm cho béo lên nháa.

Anh bật cười, rúc vào cổ tôi.

Tôi vẫn đứng yên, im lặng cho đến khi anh cảm thấy đủ.

Nhưng dường như, chẳng thể đủ trong chốc lát.

Anh ngẩng dậy, nhưng khuôn mặt thì đầy tiếc nuối.

Dù đã nói tạm biệt, nhưng anh vẫn không lỡ rời đi, chỉ nhìn tôi thật lâu.

***

13 : 20

Gia Khiêm

Anh đi cắt tóc nhé.

You

Đi sớm zậy

Nắng gần chet.

Gia Khiêm

Đi sớm về sớmm

You

Dạ!

13 : 48

Gia Khiêm

Em thích màu hồng đúng không?

You

Biết ròi còn hỏiii

Sao á anh?

Sau tin nhắn đó, anh không trả lời nữa, dường như biến mất.

Nhưng tôi thì quá hiểu anh, chợt nhận ra điều gì đó...

You

Anh oiii anh định làm gì?

Này nhaaa

14 : 56

You

Rồi làm tóc hay bị bắt cóc

mà kh rep tin nhắn?

15 : 12

Gia Khiêm

Đợi anh xíuu

Sắp xong òii

You

Anh nhuộm tóc phải không?

Gia Khiêm

Bí mậttt

You

Không có nhuộm nữa.

Lần trước tẩy xót chưa nhớ hả?

Tóc xơ hết rồi còn gì.

Anh vẫn quyết định nhuộm, cũng có thể là tôi buông lời ngăn cản hơi muộn thì phải.

Nhưng tại anh mà, ban đầu anh chỉ nói là đi cắt tóc...

16 : 37

Gia Khiêm

You

Vaichuong???

Màu gì kia?

Sao nhuộm màu đó cha nội??

Gia Khiêm

Cute mòoo

Ở ngoài đậm hơn xíu nữaYou

Được rồi bao giờ phai thì nói chuỵn☺️

Gia Khiêm

Ô kìaaa không đẹp hả?You

Nhìn khác gì bút highlight không cha

Gia Khiêm

Nàooo

Anh buồn đấyYou

Qua anh nói anh không buồn mà

Gia Khiêm

Chuyện gì ra chuyện đó chớ

Ngồi chịu xót lâu lắm mới lên được màu đóYou

Cho nhớ, sau không có nhuộm nữa, hại tóc

Gia Khiêm

Biet òiiTại em bảo thích màu hồng.

Anh

đang cố gắng làm người bạn trai

nuông chiều thôi.

Anh đùa tôi à?

Anh là người hỏi cơ mà.

Tự dưng bị đổ thừa, tôi sắp bùng nổ đến nơi.

Nếu anh có mặt ngay lúc này thì rất có thể sẽ bị tác động vật lý ngay lập tức.You

LƯƠNG GIA KHIÊMMM

Gia Khiêm

Nhớ anh chưa, gặp nhá.You

Không gặp.

Gia Khiêm

Nhanhhh

Đi ăn, anh đóiiiYou

Tự đi đi

Gia Khiêm

Xuống cổng.

Tôi sốc thật sự, phản ứng như trêu ghẹo anh.

Vì dù gì đi nữa, anh vẫn là của tôi.

Dù có "bày trò" thế nào, tôi vẫn chấp nhận, như một điều hiển nhiên không cần điều kiện.Bạn trai tôi vừa nhuộm tóc, mọi người NHÌN và KHEN.

Biết chưa?!!__________________________________

Ê cái tên truyện xàm quá, cười vđ=))))
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Giận Cũng Là Yêu


🧩Đỗ Minh Tân * Reader🐒

Màn đêm đã buông xuống từ lúc nào.

Minh Tân bước vào nhà, mồ hôi và sự mỏi mệt bám theo anh từng bước.

Anh thấy cô ngồi đó, lặng lẽ bên bàn ăn, trước mặt là những đĩa thức ăn đã nguội lạnh.

Trở về sau ngày dài tập luyện, toàn thân anh như mỏi rã rời, đầu óc chỉ nghĩ đến việc tắm rửa và ngả lưng.

Còn cô, vẫn ngồi đó, đợi anh về dù bụng đói meo nhưng cũng không động đũa.

Giọng cô nhẹ nhàng cất lên, như cố làm cho mọi thứ dịu lại : Anh về rồi ạ?

Em hâm nóng lại thức ăn cho anh nhé?

Minh Tân tháo giày, lộ rõ vẻ mệt mỏi : Anh...ăn rồi.

Sao em không ăn đi, đợi anh làm gì?

Cô khựng lại một giây, hơi nhíu mày có chút hờn dỗi : Anh ăn rồi mà không báo em một tiếng?

Um...anh quên.

- Anh đáp, gần như thì thào.

Cô nhíu mày, ánh mắt chùng xuống : Nói một câu quên dễ dàng thế đấy.

Em ở đâu trong cuộc sống của anh?

Minh Tân thở dài, không trả lời.

Anh quay đi tiến về phía phòng ngủ, nói vọng lại : Ăn tối đi, anh không muốn cãi nhau với em.

Cánh cửa phòng khẽ khép lại.

Nhưng cô làm gì còn tâm trạng nào để ăn nữa.

Cô lặng lẽ dọn bàn, đi vào phòng ngủ, tựa người lên thành giường, mở laptop nhưng cũng chẳng biết để làm gì.

Tiếng nước ngừng chảy.

Anh bước ra từ phòng tắm, mái tóc vẫn còn ướt.

Ánh mắt anh chạm ngay phải khuôn mặt đang đăm đăm nhìn màn hình của cô, lạnh lùng và có đôi chút hờn dỗi.

Anh biết cô đang bực.

Nhưng mệt mỏi quá rồi, anh chỉ muốn yên thân một tối.

Không khí trong phòng đặc quánh, chẳng ai nói gì thêm...

Nhưng rồi chính sự im lặng ấy lại khiến anh bứt rứt không yên.

Minh Tân kéo ghế, ngồi xuống bàn làm việc ngay cạnh giường.

Giọng anh thấp, gần như lành lại : Không ăn gì thật à?

Cô không nhìn anh, buông một câu cộc lốc : Không cần anh quản.

Minh Tân gằn giọng lại, gần như không còn đủ kiên nhẫn : Bỏ ngay cái thái độ đấy đi.

Anh không chắc mình kìm được bản thân đâu.

Cô quay phắt lại, mắt đỏ hoe : Không chắc thì anh định làm gì?

Anh chẹp miệng, cố nuốt cục tức đang dâng lên : Em làm sao thế?

Mỗi cái chuyện nhỏ đấy cũng giận.

Anh tập nhảy lâu quá, quên nhắn cho em thôi.

Cô cười khẩy, giọng nghèn nghẹn : Thì đúng rồi, ở đó có người yêu cũ anh, quên em cũng hợp lý thôi.

Thấy cô nhắc đến người yêu cũ, ánh mắt anh dường như đổi màu : Anh đã nói rất nhiều lần, anh và cô ấy hiện giờ chỉ là đồng nghiệp.

Đừng suy nghĩ linh tinh có được không?

Cô gần như nghẹn lại : Linh tinh?

Thế nào là linh tinh cơ?

Anh quay người, ánh mắt hướng ra ngoài ban công : Đừng lắm lời nữa.

Anh đủ mệt rồi, em có thể hiểu cho tính chất công việc của anh không?

Cô bật dậy khỏi giường, nước mắt rơi lã chã : Em còn phải hiểu đến mức nào nữa?

Sáng gặp nhau được một chút, anh đi tập cả ngày, thỉnh thoảng mới được bữa cơm cùng nhau.

Cả ngày không lấy nổi một dòng tin nhắn hay một câu nói đủ dài.

Ăn tối xong lại đi, đi đến tận khuya và trở về nhà thì em cũng đã ngủ rồi.

Anh siết chặt tay : Anh cũng có muốn đâu.

Anh cũng bị ngợp với nếp sống đấy mà.

Nếu mà hôm nay, chỉ cần một tin nhắn "em ăn tối đi" thôi thì có lẽ em không làm ầm lên như này, đúng không?

Cô nghẹn lại, giọng vỡ ra trong tiếng nấc : Vấn đề... không phải ở dòng tin nhắn...

Không để cô nói hết, anh cắt ngang : Rồi rồi, em ngủ đi, không cần đợi anh.

Không đợi cô nói gì thêm, anh bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa phòng đóng sầm.

Và chỉ vài giây sau, cánh cửa chính cũng vang lên một tiếng "cạch" đầy dứt khoát.

Cô ngồi sụp xuống giường, ôm mặt khóc.

Cả đêm hôm ấy, cô khóc rất nhiều, nước mắt cứ chảy mãi, như thể có điều gì vỡ ra trong lòng.

Đến lúc mệt quá thiếp đi, chiếc gối dưới đầu đã ướt đẫm.

Trong cơn mơ chập chờn, cô vẫn tự hỏi không biết mình có đang làm quá vấn đề lên khiến anh mệt mỏi hay không.

Nhưng dù lý trí cố lý giải thế nào, cảm xúc vẫn chỉ gói gọn trong hai chữ tủi thân.

Vì chờ, vì bị quên và vì cảm giác mình nhỏ bé trong cuộc sống của người kia.

Còn anh, cả đêm hôm ấy anh không về nhà.

Anh lái xe dạo một vòng quanh thành phố.

Cả con đường chỉ có mình anh lạc lõng trong suy nghĩ của chính mình.

Anh dừng xe trước căn hộ của Hữu Sơn - một người anh thân thiết của mình.

*cốc cốc cốc*

Bên trong, Hữu Sơn đang nằm dài trên ghế sofa, mắt dán vào màn hình tivi thì giật mình bởi tiếng gõ cửa vào giữa đêm : Duma giờ này còn ai gõ cửa?

Sơn lồm cồm bước ra mở cửa, Sơn thoáng giật mình trước con người đối diện với vẻ mặt phờ phạc, đôi mắt đỏ quạnh vì mệt.

Hữu Sơn hỏi, mắt hơi nhíu lại : Đi đâu giờ này má?

Minh Tân cười nhạt, giơ chiếc túi đang cầm trên tay lên như một lời xin phép không cần nói thành lời, là bia.

Hữu Sơn hơi nhướng mày, lùi lại : Vào nhà!

Minh Tân bước vào nhà, chưa kịp ngồi xuống ghế đã bị "một ngàn câu hỏi" tạt thẳng vào mặt.

Hữu Sơn thắc mắc : Nay không đi tập à?

Sao giờ này còn sang đây?

Người yêu đâu?

Có chuyện gì mới tìm tao đúng không?

Nay còn đòi nhậu nữa chứ....

Minh Tân đưa tay ra hiệu : Từ từ...em kể.

Hữu Sơn không hỏi nữa, chỉ im lặng lấy những lon bia từ trong túi ra, xếp lên bàn như một nghi thức quen thuộc.

Hai người đàn ông ngồi lại, uống lặng lẽ.

Không ồn ào, không hò hét.

Chỉ có tiếng lon bật nắp, tiếng bia tràn ra và đôi khi là một tiếng thở dài rất khẽ.

Có lẽ, đôi lúc, bia rượu không phải để quên, mà để người ta dám nói, dám nghĩ, dám đối diện với điều mình đang tránh né.Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, Minh Tân lặng lẽ trở về nhà.

Khuôn mặt mệt mỏi vì thiếu ngủ nhưng trong ánh mắt đã có phần bình lặng hơn.

Cô vẫn còn đang ngủ, nằm nghiêng, ôm lấy gối như thể đang tự dỗ mình qua một đêm chênh vênh.

Anh bước vào phòng nhưng chỉ dám đứng nhìn từ xa.

Rồi nhanh chóng bước đến tủ quần áo, lấy ra bộ đồ mới.

Không một tiếng động, anh thay đồ, xịt mùi nước hoa quen thuộc rồi nhanh chóng rời đi như thể sợ làm xáo trộn không gian yên bình tạm bợ ấy.

Chẳng bao lâu sau, cô thức dậy, ánh mắt sưng hơi đỏ.

Bước xuống bếp, cô thoáng bất ngờ rồi có đôi chút ấm lòng với chiếc bánh mì kẹp cùng một ly sữa đậu nành vẫn còn nóng để đó.

Kèm theo một tờ giấy note nhỏ :

"Xin lỗi vì tấm thân già này hơi đãng trí.

Từ nay anh nhớ có người vẫn đang đợi anh về nhà rồi.

Ngon miệng
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Từng Là Duy Nhất


Nghe nói có người còn luỵ anh người yêu cũ nên tôi lên con chap này, bù chap "Người Yêu Cũ" kia vì nó chưa thật sự đủ.

Hơi bị chiều đấy ủng hộ tôi nhée!

__________________________________

🧩Lê Bin Thế Vĩ * Reader🎱

Màn đêm buông xuống từ lúc nào, anh vừa trở về nhà sau buổi tổ chức sinh nhật hai mươi tư tuổi bên anh em bạn bè thân thiết.

Anh không bật đèn, chỉ lặng lẽ bước về phía phòng làm nhạc, một nơi quen thuộc để kết thúc một ngày đặc biệt bằng những giai điệu và lời ca.

Anh làm vậy, đơn giản chỉ để quên đi một cảm xúc lạ lẫm đang len lỏi trong lòng.

Khó gọi tên, nhưng anh biết...

đó là nỗi nhớ về người bạn gái cũ.Sinh nhật năm nay, anh có nhiều bạn bè, anh chị trong nghề hơn, cũng nhiều tin nhắn và những món quà đến từ fan hâm mộ mà anh rất trân trọng.

Anh vui, hạnh phúc chứ.

Nhưng khi ngồi lại một mình nơi góc phòng, anh lại nhớ về cô gái ấy.

Người mà dường như anh đã nghĩ về một tương lai chọn vọn.

Nhớ năm đó, cũng vào sinh nhật anh nhưng chỉ có cô là nhớ đến.

Chỉ một chiếc bánh nhỏ với ngọn nến lập lòe, một lời chúc ngắn ngủi, và quan trọng nhất là sự hiện diện của cô.

Thế thôi, mà với anh cảm giác ấy đầy đủ hơn tất cả.

Nếu như ngày hôm nay, dòng tin nhắn hiện trên màn hình là của cô "chúc mừng sinh nhật anh" thì có lẽ đêm nay sẽ trọn vẹn biết nhường nào.

Nhưng anh lại chẳng may mắn đến thế.

Anh vẫn ngồi đó, bên bàn máy tính, chỉnh những đoạn nhạc rồi lại cặm cụi viết gì đó như thể đang tự giãi bày nỗi lòng.

Đến tận khi trời hửng sáng, anh vẫn chưa rời bàn.

Khép một đêm không ngủ.

Mặt trời đã leo tới đỉnh đầu.

Anh vẫn ngồi đó, tai nghe đeo lệch một bên, bản nhạc đã dừng từ khi nào.

Thế Vĩ ngả người ra ghế, mắt dán lên trần nhà như đang cố đào bới một đoạn ký ức lạc lõng trong đầu.

Điện thoại bỗng vang lên *ting*, là hình ảnh về buổi sinh nhật ngày hôm qua do bạn anh gửi đến.

Bach Hong Cuong

*đã gửi nhiều ảnh

Dậy chưa?

Lê Bin Thế Vĩ

Chưa ngủ

Bach Hong Cuong

Chịu m

Anh vứt điện thoại xuống bàn một cách hờ hững, chẳng có chút gì gọi là nâng niu.

Anh đứng dậy, đẩy cửa ra ban công.

Tóc rối bời theo gió.

Không khí buổi sáng mát lành mà anh lại thấy... lạnh.

Anh ngắm nhìn cả thành phố trên tầng cao của toà nhà, thành phố dưới chân đang chuyển mình, nhộn nhịp và sống động.

Còn anh vẫn đứng đây, như thể một kẻ ngoài cuộc.

Anh không cho phép bản thân mình yếu đuối, tất cả những gì chênh vênh anh đều cất vào âm nhạc, đôi khi là những bản demo cũng được.

Anh cũng chẳng nhắn tin cho cô, dù rất muốn, không phải vì tự trọng, mà vì không muốn khuấy lên sự bình yên trong cuộc sống của cô thêm một lần nào nữa.

Anh sợ, sợ chính mình lại làm cô tổn thương , sợ rằng cô ấy đã thực sự quên anh rồi.

Anh quay vào, chẳng nói gì, chẳng thở dài.

Chỉ lặng lẽ ngồi lại trước màn hình.Một dòng chữ hiện lên: "Track 9: Tưởng là mãi mãi"Anh vừa đặt tay lên phím, còn chưa kịp viết thêm nốt nào thì điện thoại rung lên. 🧩

Em vừa thấy ảnh sinh

nhật anh hôm qua.

Trông anh vẫn ổn, em mừng.

Hơi trễ, nhưng chúc mừng

sinh nhật.

Em có đặt đồ ăn đến.

Quà sinh

nhật đó nhé.

Lê Bin Thế Vĩ

Không cần đâu.

Anh không đói

🧩

Không hỏi.

Chúc ngon miệng.

Anh thật sự không dám nhận nó, không phải là không muốn mà là không nên.

Nhưng chưa đầy mười phút sau, chuông cửa vang lên.

Anh lưỡng lự đứng dậy, bước đến mở cửa.

Một túi giấy màu nâu nhã nhặn được đưa vào tay anh.

Không kèm thiệp, không ghi tên người gửi.

Nhưng anh biết.Vẫn là món ăn cũ từ quán quen cũ.

Nơi mà ngày trước, cô và anh hay đến mỗi khi mệt mỏi, mỗi lần anh làm việc tới sáng.

Và cũng là món cô từng đặt cho anh, lặng lẽ như chính cách cô bước vào cuộc đời anh, không ồn ào, không đòi hỏi.Anh đặt túi xuống bàn.

Ngồi nhìn một lúc lâu, chẳng mở ra ngay.

Không phải vì không đói.

Chỉ là... sợ mình yếu lòng.Anh từng nghĩ mình phải có tất cả mới sống tốt được.

Nhưng vốn dĩ, thiếu cô, cụm từ "tất cả" ấy nó không trọn vẹn nữa.Anh không nhắn lại cho cô, chẳng mở tin nhắn cũ, cũng không mở túi đồ ăn.

Chỉ quay lại bàn làm việc, đeo tai nghe lên, nhìn vào dòng chữ trên màn hình máy tính.Cuối cùng thì anh cũng biết mình cần làm gì để hoàn thiện nó.

Bản nhạc vang lên, chậm rãi mà rõ ràng.

Không phải để níu giữ ai, không để người ấy quay lại mà là để khép lại cho thật dịu dàng.

Chỉ để nói rằng : "Anh vẫn nhớ.

Nhưng anh hiểu...thế là đủ rồi."

Cô và anh, rõ ràng vẫn còn rất nhiều điều chưa buông bỏ.

Chỉ là lòng tự ti khiến cả hai lùi lại một bước, đủ xa để cả hai chẳng còn nghe được tiếng lòng của nhau.

Họ vẫn bước đi, nhưng chẳng còn cùng nhau.

Không phải vì hết thương, mà vì chẳng ai đủ dũng khí để nói "Anh vẫn thương" hay "Em vẫn chờ."__________________________________

Ờ thì chap chữa lành cho các con vợ😇

Tôi đã sống đến ngày LBTV không nằm trong đội hình thăng cấp???

Đm đéo ngờ tới luôn mà, sốc🥰
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Lời Đồn


🧩Nguyễn Thành Đạt * Reader🐨

Anh bắt đầu ghé tiệm bánh từ đầu tháng trước.

Không cố định ngày nào, chỉ hay đến vào những buổi tối muộn, khi cửa hàng đã vắng khách và radio chỉ còn phát những bản nhạc nhẹ nhàng như hơi thở.Cô là chủ quán một tiệm bánh nhỏ nằm ở góc phố, làm việc gần như mỗi ngày, tay áo luôn vướng bột và mùi bơ sữa vương nhẹ trên tóc.

Những người quen thường bảo cô hiền, ít nói, đôi khi hơi lạnh lùng nhưng thật ra chỉ là vì cô ngại tiếp xúc quá gần với ai đó.Còn anh, một sinh viên trẻ, theo đuổi nghệ thuật và cũng để lại đôi chút dấu ấn với khán giả.

Lần nào ghé tiệm cũng vậy, anh đều lặng lẽ chọn một góc khuất, gọi bánh mousse và trà, gần như chẳng nói gì nhiều ngoài lời cảm ơn nhỏ lúc ra về.Cô không hỏi vì vốn không phải kiểu người tò mò.

Dẫu vậy, cũng không quá khó để nhận ra anh từ giọng nói trầm ấm, dáng vẻ cao gầy đến ánh nhìn sâu như đang giấu một điều gì chưa kịp gọi tên.Tối hôm đó, cô gói chiếc bánh mousse thật cẩn thận, rồi lén để kèm theo một mảnh giấy nhỏ dưới đĩa:

"Hy vọng ngày mai của anh ngọt hơn chiếc mousse này."

Chỉ là một dòng chữ nhỏ, tưởng như không đáng kể nhưng cũng khiến anh bất giác mỉm cười.

Lúc ấy, cô không để ý.

Mãi sau này, cô mới biết anh đã chụp lại mảnh giấy và lặng lẽ đăng lên story kèm một dòng caption mơ hồ :

"Chiếc bánh đi kèm bonus dễ thương."

Từ hôm ấy, anh vẫn đến, vẫn góc bàn cũ và món bánh cũ, không thay đổi.

Chỉ khác là, đôi khi lại có một dòng story khác được đăng vào cuối ngày :

"Vị mousse hôm nay ngọt hơn."

"Chút yên bình giữa thành phố."

Thế rồi mọi thứ lại thay đổi đột ngột, không báo trước.Cô tỉnh giấc vào một buổi sớm, thức dậy với chiếc điện thoại bên bàn.

Cô thoáng giật mình, rụi mắt trước dòng tin nhắn liên tục của lũ bạn.

Tấm ảnh chụp một cậu con trai bước ta từ tiệm bánh của cô, tay cầm hộp mousse, dưới ánh đèn vàng mờ mờ.Các bài báo viết :

"Tiệm bánh quen thuộc Tân Binh Thành Đạt hay lui tới.

Phải chăng liên quan đến những dòng caption mùi mẫn..."

"Bạn gái tin đồn của Tân Binh Thành Đạt là chủ tiệm bánh ngọt""Người khiến Nguyễn Thành Đạt tương tư qua những dòng trạng thái story"Rồi mọi thứ dường như đảo lộn.Tiệm bánh nhỏ vốn chỉ có vài chục lượt theo dõi mỗi tuần bỗng tăng chóng mặt.

Có người đến gọi đồ, không ăn, chỉ để chụp ảnh.

Có người đứng trước cửa quá lâu, giả vờ nhìn menu nhưng mắt thì cứ dán vào cô.

Thậm chí có khách trẻ tuổi đến, mở story Thành Đạt ra hỏi thẳng : Là chị viết tờ giấy hôm bữa phải không?Cô chỉ cười nhẹ và lảng đi nhưng trong lòng bắt đầu thấy bất an.Có người comment những dòng chữ chẳng mấy dễ chịu :

"Lo mà làm bánh, đừng mơ trèo cao."

"Chắc lại chiêu PR rẻ tiền."

Mỗi tối, cô vẫn đứng làm việc như thường, nhưng đầu óc không còn bình yên như trước.

Có những lúc mệt đến mức cô suýt quên cho đường vào bánh.Cô sợ, sợ mọi thứ không còn là của riêng mình.

Sợ người ta sẽ nghĩ cô đang bám vào một lời đồn để nổi lên.

Và có lẽ, cô cũng sợ mình thật sự mong chờ một điều gì đó từ phía anh.Còn anh, anh không quay lại nữa.Không tin nhắn, không lời nhắn gửi, cũng không có bất kỳ story nào nhắc đến tiệm bánh từ hôm đó.

Mọi thứ im bặt như thể anh chưa từng tồn tại trong góc quán ấy, như thể những buổi tối muộn từng dịu dàng qua đi đều là tưởng tượng của riêng cô.Những ngày đầu, cô vẫn vô thức nhìn về phía bàn anh hay ngồi, tự nhủ hôm nay anh bận, hôm sau chắc sẽ tới.

Nhưng ngày nối ngày, chiếc bàn vẫn trống, ghế vẫn nguyên vị trí.

Và ly trà đá đôi lúc cũng lạnh đi vì cô quên không dọn.Lời đồn bắt đầu hạ nhiệt, nhưng không hề biến mất.

Người ta dần có cái mới để bàn tán, nhưng vẫn có người thì thầm khi bước vào quán : Phải chỗ này không nhỉ?Cô không biết mình nhẹ nhõm hay hụt hẫng.

Chỉ là mỗi buổi tối đi ngang qua góc bàn cũ, tim cô lại hụt một nhịp.Có lần, cô đã gõ dòng tin nhắn: "Bánh mousse tuần này đổi công thức, anh thử nhé?"

Rồi lại xóa đi.Gần ba tuần trôi qua, cô bắt đầu tập làm quen với việc anh không còn đến nữa, dù lòng chẳng thực sự muốn quen.

Những buổi tối vắng, khi radio lặp lại bản nhạc cũ, cô vẫn lặng lẽ xếp lại bàn ghế, đôi khi dừng lại trước chiếc bàn anh từng ngồi.

Chỉ một chút thôi, rồi lại tự nhắc mình đừng để tâm.Chiều hôm đó, khi đang lau mặt kính quầy bánh, điện thoại sáng lên.

Một tin nhắn từ tài khoản facebook quen thuộc nhưng chưa từng nhắn : Nguyễn Thành Đạt

Xin lỗi vì đã khiến mọi thứ

ồn ào như vậy.Đừng giận nhé!

Tim cô chững lại một nhịp.

Tin nhắn ngắn ngủi, không giới thiệu, không chào hỏi.

Nhưng chỉ có anh, duy nhất là anh mới có thể khiến cô vừa hoảng hốt vừa dịu lại cùng một lúc như thế.Cô không nhắn lại, không phải vì giận, mà vì... không biết nên nói gì.

Đầu cô trống rỗng đúng theo nghĩa đen như khi đang cố nhớ công thức nhưng quên mất tỉ lệ bột và bơ.Tối hôm đó, anh đứng trước tiệm.

Không mũ, không kính râm, không né tránh.

Chỉ là anh gầy hơn một chút, tóc dài ra một đoạn, và ánh nhìn không còn lấp lửng như trước.Anh bước vào, cô thoáng bất ngờ, có phần hơi ngượng.

Anh không né tránh ánh mắt cô, khẽ hỏi : Tiệm có tiếp khách không?Cô chỉ khẽ gật đầu, tránh nhìn lâu vào mắt anh : Như cũ nhé?Anh gật đầu, bước về chiếc bàn quen thuộc.

Mọi thứ vẫn như xưa nhưng cảm giác anh đã xa nơi này rất lâu rồi.Lúc cô bưng bánh và trà đến, anh vô tình chạm vào tay cô, bàn tay mịn màng vẫn quen gói ghém những điều dịu dàng trong im lặng.

Anh giật mình rút tay lại.Anh ngượng ngùng : Có thể...nói chuyện chút không?Cô không nói gì, chỉ kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.Anh nhìn cô một lúc rồi mỉm cười – một nụ cười nhạt, nhưng thành thật : Em có giận anh chuyện đó không?Cô nhún vai rồi nhìn về phía cửa kính : Cũng bình thường.

Đâu phải do anh.Anh khẽ gật đầu, như có thêm một nhịp để lấy can đảm.

Giọng anh thấp hơn, hơi lạc : Anh...muốn tin đồn đấy là thật.

Cho phép anh tìm hiểu em, nhé?

Dù có hơi đột ngột nhưng anh nghĩ...là đủ.Cô không trả lời ngay.

Chỉ lặng lẽ nhìn vào tách trà trên bàn, chìm vào dòng suy nghĩ.Ngoài kia, phố vừa lên đèn.

Những sợi mưa nhỏ lất phất như rơi để thêm phần dịu cho buổi tối vốn đã yên.Anh không giục, cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ chờ.Một lúc sau, cô mới ngẩng lên.

Giọng cô nhẹ tênh : Em không thích những thứ bắt đầu từ lời đồn.Anh hơi khựng lại.

Cô nhìn thấy rõ đôi mắt anh thoáng chút hụt hẫng.

Nhưng rồi, cô mỉm cười, lần đầu tiên trong suốt cuộc trò chuyện.

Một nụ cười rất khẽ, nhưng đủ khiến anh ngỡ ngàng : Nhưng nếu lời đồn đó... khiến người ta đối xử với nhau tử tế hơn, thì cũng không hẳn là điều tệ.Cô đứng dậy, thu lại khay bánh trống, quay lưng bước đi.

Vừa đi, vừa nói nhỏ : Mousse tuần sau sẽ đổi vị.Anh không trả lời.

Chỉ nhìn theo lưng cô, nụ cười nhạt ánh lên rồi chậm rãi rút điện thoại.Sáng hôm sau, khi thành phố còn ngái ngủ, mạng xã hội bắt đầu xôn xao vì một story mới trên tài khoản của anh.Không caption, chỉ là một bức ảnh cô đứng trước cửa tiệm, khoác tạp dề màu kem, tóc buộc cao, tay cầm hộp mousse vừa gói xong.

Gương mặt nghiêng nghiêng, nắng sớm xiên qua ô cửa chiếu lên hàng mi cong nhẹ.

Không nhìn vào máy ảnh, không tạo dáng nhưng trông rạng rỡ, dịu dàng một cách lạ lùng.

Kèm theo một bản nhạc nền :"Tình yêu đến ngọt ngào, yêu áng mây trên cao

Tình yêu khẽ thì thầm, anh thích em ra sao

Tình yêu muốn nồng nàn như sóng xô dạt dào khắp muôn nơi..."

Chỉ vài câu ngắn, không tên bài hát, không dòng trạng thái nhưng ai từng rung động sẽ hiểu.Phía dưới, dân mạng ồn ào.

Có người sốc, có người đoán già đoán non, có kẻ ganh ghét.

Nhưng cũng bắt đầu có những lời nói khác :

"Ủa xinh vậy mà bảo người ta trèo cao?"

"Dễ thương ghê."

"Tinh tế quáa"Chỉ với một bức ảnh nhưng đủ để chứng minh đó là sự lựa chọn.

Story ấy không còn đơn thuần là một khoảnh khắc nữa.

Nó giống như một lời xác nhận nhẹ nhàng nhưng rõ ràng tình cảm kia là thật.

Và anh đã sẵn sàng đứng ra trước mọi lời bàn tán chỉ để bảo vệ người mình thương.__________________________________

Tụt mood quá cả nhà ơii🥹
 
Tân Binh Toàn Năng X Reader
Nét Vẽ Bên Nốt Nhạc


🧩Lê Bin Thế Vĩ * Reader🎱

Một buổi sáng như những ngày thường, cô thức dậy khi ánh bình minh len lói qua khung rèm trắng kem mỏng.

Thế Vĩ vẫn đang ngủ say, tay vắt ngang trán, hơi thở đều đặn sau chuỗi ngày thức khuya với những bản thu chưa hoàn chỉnh.

Cô bước nhẹ xuống bếp, buộc gọn tóc, pha cà phê như thói quen.

Hương cà phê ấm lan dần trong không gian, quyện vào buổi sáng còn mơ hồ.Cô đặt ly cà phê xuống bàn, bên cạnh những bản phác thảo còn dang dở của mình.

Cô là một nhà thiết kế thời trang, không nổi đình đám nhưng đủ để mỗi ngày trôi qua trong bận rộn.

Và anh, một ca-nhạc sĩ đang dần được biết đến, cũng chẳng nhàn rỗi hơn là bao.Họ đều bận nhưng ba năm qua, vẫn luôn tìm cách chừa ra khoảng trống cho nhau.

Có lẽ vì vậy mà họ vẫn còn ở đây, bên cạnh nhau, trong căn hộ nhỏ, giữa bộn bề sáng tạo và yêu thương.Khi anh thức dậy, mùi cà phê đã thoang thoảng khắp phòng khách.

Cô ngồi đó, tay cầm bút, nghiêng nghiêng đầu vẽ những đường cong thanh mảnh lên giấy.

Cô tập trung đến mức, không để ý để bạn trai mình đã đứng đó từ lúc nào.

Đến khi anh ngồi xuống sofa bên cạnh, cô mới chậm rãi quay sang.

Cô khẽ nói : Có cà phê trong kia.

Anh không trả lời, chỉ gật đầu, rụi mắt vì chưa tỉnh ngủ.

Một lúc sau, anh mới chịu rời khỏi ghế, lặng lẽ bước vào bếp.

Cà phê nguội mất một chút, nhưng anh vẫn uống.

Vài phút sau, Thế Vĩ nhanh chóng bước vào phòng ngủ, thay ra một bộ quần áo khác, khoác thêm bên ngoài một chiếc áo vải mềm.

Bước ra ngoài, anh đứng trước mặt cô.

Cô ngẩng lên : Anh đi đâu?

Thế Vĩ cất giọng, khàn khàn nhưng ấm áp : Anh tới studio.

Cô khẽ gật đầu, mắt quay lại với bản vẽ của mình.

Anh thoáng cau mày, tỏ vẻ thất vọng : Ơ...ra đây.

Cô không đứng dậy vội, chỉ nhìn anh.

Ánh mắt anh mềm đầy vẻ chờ đợi, dang rộng hay tay chỉ chờ cô chạy đến.

Cô mỉm cười nhẹ đầy nuông chiều, đứng lên, đi về chỗ anh đứng.

Cô xà vào lòng anh, hơi ấm của cơ thể truyền đến cho một ngày mới yên bình hơn.

Anh khẽ xoa đầu cô, hôn nhẹ lên tóc : Nay có thể... anh sẽ về muộn.

Ăn uống đầy đủ nhá!

Cô khẽ mỉm cười, gật đầu.

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng anh, cô lại trở về với chiếc bàn gỗ quen thuộc, nơi những bản vẽ đang chờ được hoàn thiện.Cả ngày hôm đó, Thế Vĩ vùi mình trong phòng thu, thu âm, chỉnh nhạc, viết lời.

Còn cô, vẫn ở căn phòng nhỏ ấy, ngồi trước giấy vẽ, thử đi thử lại từng chi tiết nhỏ.Đêm dần trôi qua, mặt đồng hồ chỉ hai rưỡi sáng khi Thế Vĩ trở về.

Anh nhẹ nhàng mở cửa, tháo giày, bước vào nhà trong yên lặng.Cô đang ngủ gục trên bàn làm việc, đầu tựa lên cánh tay, tóc rũ xuống, che nửa khuôn mặt.

Bên cạnh là đống giấy vẽ, bút và chiếc iPad còn mở bản phác thảo chưa lưu.Thế Vĩ thoáng khựng lại.

Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, cô trông nhỏ bé đến lạ.Anh bước tới, ngồi xuống bên cô, đưa tay vén nhẹ tóc khỏi mặt.

Tay còn lại sắp xếp giấy tờ trên bàn, rồi luồn qua lưng cô, bế lên.Chuyển động khiến cô tỉnh giấc.

Cô nằm trên tay anh, khẽ mở mắt.

Anh thì thầm, giọng nhẹ như cơn gió thoảng qua : Ngủ tiếp đi.

Anh bế em lên.

Cô khẽ gật đầu, rồi lại nhắm mắt.

Thế Vĩ bế cô lên phòng, kéo chăn đắp lại cẩn thận.

Anh đứng lại vài giây, nhìn cô ngủ say, khẽ mỉm cười.Anh không ngủ ngay, lặng lẽ sang phòng làm nhạc.

Đồng hồ chỉ 4 giờ 11 sáng.

Mắt anh cay xè vì ngồi quá lâu trước màn hình.

Những thanh sóng âm cứ trôi qua trôi lại trên phần mềm, nhưng bài hát vẫn chưa đủ.

Không phải vì nốt sai, cũng không phải vì lời kém.

Mà vì anh cảm thấy chưa ưng ý.Thế Vĩ rời khỏi ghế, rót ly nước lọc, rồi bước đến dọn lại kệ sách cạnh tường, góc làm việc cũ mà giờ gần như bị bỏ quên.

Anh muốn tìm một cuốn sổ tay cũ, hy vọng có ghi chú giai điệu nào đó từng nghĩ ra khi còn cảm hứng.Trong một ngăn kéo nhỏ, lẫn giữa những bản vẽ cũ, một chiếc hộp gỗ mỏng nằm im.Anh mở ra, không có sổ nào cả.

Chỉ là chiếc khăn len xám xanh cô từng đan.

Dưới nó là một chiếc phong bì sang trọng, còn mới như chưa từng được mở.Chiếc khăn len vẫn còn mới, mềm, sạch, thơm mùi xà phòng.

Thứ mà anh từng nghĩ là đã mất, hóa ra vẫn ở đây, được giữ kỹ trong một chiếc hộp gỗ nhỏ, nằm lặng lẽ giữa những thứ cũ.Dưới lớp khăn, một tấm thiệp dạng bức thư được cất gọn trong phong bì.

Anh mở ra, là thư mời học bổng.

Con dấu đỏ nhạt, logo của một học viện thiết kế tại Florence.Tên cô được in rõ ràng ở phần đầu, cùng lịch trình học kéo dài sáu tháng.

Thư được gửi cách đây nửa năm trước.Tay anh khựng lại.

Mắt lướt từ dòng này sang dòng khác, tim như đập chậm lại.Một học bổng tại Ý.

Thành phố cô từng nhắc đến như giấc mơ từ rất lâu rồi.Anh bỗng thấy nghẹn, như thể vừa nuốt vào một viên đá lạnh, trôi xuống ngực mà không thể tan.Anh nhìn lại tờ thư một lần nữa.

Dòng chữ in rõ ràng, bình thản, như thể chưa từng bị bỏ lỡ.Thế Vĩ ngồi im rất lâu.

Tờ thư vẫn nằm đó, cạnh chiếc khăn len cũ, như cả hai đang thì thầm điều gì đó mà anh chưa từng dám nghe.Anh tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Thời điểm đó, chính là lúc anh phải dừng chân trong một chương trình mà anh đã cống hiến tất cả.

Một cảm giác tiếc nuối khi chỉ còn một bước nhỏ là đến đích, cơ hội lại vụt mất.

Và có lẽ vì điều đó, cô đã chọn ở lại, để giúp anh vượt qua.Đêm đó, anh không ngủ, chỉ ngồi nghe lại những bản phối cũ, những đoạn nhạc mà cô từng gật gù nghe cùng.

Có bản vẫn dở, có bản chưa phát hành.

Có bản... thiếu mất một người lắng nghe.Khi ngoài trời nhạt dần bóng tối, anh đứng dậy, gấp lại chiếc khăn và nhét lá thư vào túi áo.Cô đã thức dậy từ sớm, tóc búi cao, vẫn pha cà phê như thường ngày.Bình minh hôm nay không gắt, ánh nắng xuyên qua lớp rèm trắng mỏng, rơi lên sàn nhà từng vệt vàng nhạt.

Trong căn hộ nhỏ, mọi thứ dường như vẫn như cũ.Ngoại trừ Thế Vĩ.

Anh bước ra khỏi phòng nhạc.

Tóc chưa chải, mắt hơi thâm và có vẻ như cả đêm không chợp mắt.Cô ngước lên, khẽ cất giọng : Anh lại thức cả đêm nữa à?Thế Vĩ không trả lời, chỉ lặng lẽ đi tới bàn ăn, nhẹ nhàng đặt chiếc khăn len cũ và tờ thư mời lên bàn.Cô thoáng khựng lại, rồi chậm rãi ngồi xuống, đối diện anh.Thế Vĩ nhìn cô, khẽ nói, giọng khàn hẳn đi : Anh tìm thấy nó trong kệ tủ.Cô gật đầu : Em để đó mà.Anh chỉ vào tờ giấy bên cạnh : Là thư mời học bổng à?Cô nhìn anh, ánh mắt không tránh né.

Bình tĩnh như cô đã chuẩn bị từ trước.Cô đáp, giọng thản nhiên : Dạ!Vì sao em không đi?

- Anh hỏi, không phải vì anh không đoán được.

Mà vì... anh vẫn muốn nghe chính cô nói.Cô nhìn anh, rồi mỉm cười.

Không buồn cũng không cố tỏ ra mạnh mẽ, chỉ là một nụ cười rất thật.Cô cúi đầu, khẽ đáp : Vì lúc đó, anh cần một người bên cạnh.

Anh không ổn.

Và em biết, nếu mình đi, anh sẽ giấu mọi thứ để bảo em yên tâm...nhưng em thì không yên tâm nổi.Thế Vĩ siết nhẹ tay lại trên bàn.

Không phải vì giận mà vì thương, đến mức...có chút xót xa.Anh im lặng, chậm rãi bước vòng qua bàn, ngồi xuống cạnh cô.

Một cái ôm thật chặt, anh gục xuống vai cô đầy mệt mỏi và lặng thinh.

Một lần nữa, anh yếu đuối trước người con gái mình yêu.Thế Vĩ nghẹn lại : Anh phá vỡ ước mơ của em rồi.Cô nhẹ nhàng xoa lưng anh, thì thầm : Khùng quá à!

Là em chọn cơ mà.Họ như thế, lâu thật lâu, không ai nói thêm.

Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc trong nền và ánh sáng vàng buổi sáng lặng lẽ trườn qua sàn nhà.Rồi Thế Vĩ rời khỏi vai cô, ngẩng lên.

Ánh mắt đã dịu lại, nhưng trong đáy mắt ấy là một điều gì đó chắc chắn hơn cả lời hứa.Anh nhìn cô, giọng trầm nhưng ấm áp : Anh không biết phải bù đắp cho em thế nào.

Nhưng...cho anh thêm thời gian nhé?

Trong lúc ấy, em hãy cứ thiết kế cho mình những chiếc váy cưới đẹp nhất đi.Cô bật cười, vừa lau vội đôi má anh còn ướt, vừa gật đầu thật nhẹ, không nói gì, nhưng ánh mắt thì sáng lấp lánh.Anh không nói ra, nhưng chắc chắn khi những chiếc váy cưới ấy được hoàn thành, album của riêng anh cũng sẽ vang lên trong đám cưới của họ, như để dành riêng cho cô.___________________________________

Ai luỵ?

Tôi luỵ nè☺️

Điên thật rồi tôi đã thực sự viết 3 chap về nyc LBTV

P/s : Ngồi nghĩ ra cốt truyện này nhưng mà không thấy ai hợp hơn ổng cả.

Nên pick của mọi người chưa có thì đợi tui nhé 😭 rồi sẽ đầy đủ thôiii🫶
 
Back
Top Bottom