Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [ Tân Bảng Phong Thần ] - Muôn Kiếp Tương Phùng - Tử Nha × Chiêu Đệ

[ Tân Bảng Phong Thần ] - Muôn Kiếp Tương Phùng - Tử Nha × Chiêu Đệ
29. Kẽ hở


___Phân Cách Tuyến___( Thời gian song song với Lôi Chấn Tử và Gia Khải ở Miếu hoang ) Nói chuyện cả buổi với Y Trân, Khương Tử Nha quên mất bản thân còn phải đi tìm Triệu Di, nhắc đến lại thấy lo lắng sốt ruột.

Hắn vẫn đang ôm Y Trân trong lòng, nhẹ nhàng đẩy vai nhỏ của cô ra " Trân nhi, con còn gì muốn hỏi ta về...ờm...Nghĩa mẫu của con không?

"" Um...nhất thời bây giờ con vẫn chưa nghĩ ra gì hết, khi nào nghĩ ra lại hỏi người vậy.

Nghĩa phụ à người đang có chuyện cần làm sao " - Y Trân nghiêng đầu hỏiKhương Tử Nha ngạc nhiên, không ngờ nha đầu này lại tinh ý đến vậy, thật không giấu được tâm tư trước mặt cô gái nhỏ này rồi " Trân nhi, ta phải lên Tiên Giới làm chút chuyện, xong liền quay lại " - Vì không muốn Y Trân lo lắng, hắn đành diện cớ khác để cô an tâm " Người đi rồi ở đây một mình thật sự rất chán đó " Khương Tử Nha mỉm cười hiền hòa, xoa đầu Y Trân " Trân nhi, đừng phá nữa, chỉ cần con ngoan ngoãn ở yên trong phủ, xong chuyện về con muốn đi đâu ta cũng dẫn con đi " " Ờ...um...hội chợ?

" - Y Trân nhìn Khương Tử Nha mong chờHắn cưng chiều, không chần chừ gật đầu " Được "Cô nhảy cẫng lên vui sướng, cũng đã bước vào tháng sáu quý hạ, tiết trời này mà đi dạo ở hội chợ đêm Đại Tống thật không còn gì để tả " Quyết định vậy đi, khi đó con sẽ cùng Na Tra và Triệu Di tỷ tỷ chơi thỏa thích luôn.

Nghĩa phụ người đi cẩn thận, Y Trân ở phủ đợi người " Triệu Di, nghĩ đến lại thấy bất an.

Huyết túi khi nãy rung lên kích động, thật khiến người ta lo chết được.

Hắn vỗ vai Y Trân rồi xoay người bay mất vào không trung " Ay...Nghĩa phụ đi rồi...chậc phải đi tìm A Mãn A Mễ chơi cùng mới được " A Mãn và A Mễ là hai tiểu hầu được Khương Tử Nha dùng đậu biến thành.

Hắn vốn không thường hay lui tới Khương phủ, nên cũng chỉ cần hai a đầu lau dọn thờ phụng.

Hai tiểu hầu này bản tính lanh lợi rất được việc, ở lâu trên dương gian cũng đã có gì đó của người trần, là xúc cảm phàm phu.

Thời gian qua cũng nhờ có hai người họ mà khuê phòng của Khương Tử Nha mới giữ được nguyên vẹn đến ngày hôm nay, khiến cho hắn mỗi khi quay về lại cảm thấy được an ủi trong tâmNghĩ vậy, Y Trân lập tức chạy vào đại sảnh tìm A Mãn và A Mễ.

Vừa chạy đến thì thấy A Mãn đang định đi đâu đó, cô liền kêu lớn " A Mãn!

" Một a đầu tóc tai búi gọn, điểm xuyến thiên trúc quỳ màu hồng thắm nghe tiếng theo phản xạ quay đầu " Hửm, là ai gọi ta " " Ể...tiểu thư!

Gọi muội sao " " A Mãn muội định đi ra ngoài sao, ta còn tính kêu muội với A Mễ cùng chơi với ta.

Nghĩa phụ đi Tiên giới rồi, Na Tra cũng phải về Miếu của huynh ấy ta ở đây chán không tả nổi luôn đó " " Tiểu thư à nếu tỷ muốn chơi thì cứ tìm Triệu Di cô nương là được, A Mễ hắn ở sau bếp.

Vốn là bọn muội sẽ nấu mật đường tử khương kê cho lão gia, A Mễ đi chợ từ sáng sớm nhưng lại quên mất mua can khương...chậc, bây giờ muội phải đi mua cho kịp nấu, tỷ tìm Triệu Di cô nương mà chơi.

Muội đi trước đây " - A Mãn nói xong liền quay đầu hấp tấp chạy đi, bỏ lại Y Trân gương mặt bối rối Cô nhớ ra rồi, chẳng phải là mìn vẫn chưa đào được can khương ở vườn tiên kia sao.

Đã hứa với tỷ tỷ sẽ nhanh chóng đem về vậy mà lại quên bẵng đi " Không xong rồi, mình phải lên Tiên giới một chuyến "Nhưng chính miệng đã hứa với Khương Tử Nha sẽ ngoan ngoãn ở lại trong phủ, giờ ra ngoài chẳng khác nào thất hứa Coi điệu bộ của hắn khi nãy, gấp gáp như vậy chắc sẽ không sớm đó đã về.

Trong đầu Y Trân lóe lên một suy nghĩ táo bạo rồi quay đầu đi vào hiên bếp " A Mễ!

" - một tiếng gọi lớn vang vọng khắp Khương phủMột thiếu niên gương mặt lấm lét tro than đang lụi cụi cầm từng khúc củi cho vào lò đất, nghe tiếng gọi giật tít liền bật ngửa ngồi bệt xuống nền đất suýt chút là cắm đầu vào đốm lửa kia " Ách...hơ...cái tên chết tiệt nào vừa gọi ta...hả!

" - A Mễ thở phào sau đó liền tức giận quát tháo " Có biết ở cái phủ này ngoài lão gia ra ta là người khôi ngô tuấn tú anh dũng cường tráng nhất không hả.

Ái cái bọn người mới thật không biết phép tắc, lần này nhất định ta sẽ kêu lão gia đuổi cổ các người " Dám làm ta ngã, thân thể ngọc ngà này mà bị trầy xước, A Mãn sẽ bỏ ta đi theo tên đậu khác mất A Mễ ngỡ rằng người gọi hắn vang động như vậy là tên đậu đỏ đậu đen gì đó mà Khương Tử Nha vừa hóa thành người để giúp đỡ hai người bọn họ lau chùi Khương phủ nên mới lên giọng ma cũ ăn hiếp ma mới Nghe tiếng bước chân đi vào, A Mễ càng nói lớn hơn như thể đang ra lệnh " Còn không mau đỡ ta ngồi dậy, ê hết mông của ta rồi " Y Trân vừa bước vào đã nghe A Mễ lầu bầu, gương mặt không khỏi đắc chí cũng hợp tác đi lại từ đằng sau đỡ tay hắn đứng dậy Nhận thấy được tên đậu mới này nghe lời mình như vậy, A Mễ cười túm tím, xem ra hắn sắp được uy quyền.

Gằn giọng một cái kênh kiệu đưa cái quạt gỗ cho Y Trân bắt cô thay mình quạt lửa " Cầm lấy, canh lửa hầm gà cho lão gia, kế bên thố gà này còn có nồi canh thịt dê mà Võ công tử đặc biệt căn dặn nấu cho tiểu thư và Triệu Di cô nương tẩm bổ.

Hí...ta có lén nấu dư ra hai phần cho ta và A Mãn đáng yêu của ta.

Ngươi không được nói ra đó, cũng không được táy máy luôn " " Ngươi ở đây quạt đến khi nào chúng chín mềm, rồi đợi A Mãn đem can khương về sẽ cho vào sau "" Ngươi nhớ đó không được đụng vào phần canh của bọn ta " " Còn nữa, nhớ phải lau chùi từng ngóc ngách trong Khương phủ thật sạch sẽ, nếu để ta phát hiện sẽ nói lại với lão gia không thưởng tiên thủy cho ngươi, để ngươi biến thành hạt đậu khô " Y Trân nhếch miệng đứng xem tên A Mễ này dương oai diễu võ, cô cũng được một dịp thỏa chí.

Y Trân đáp lại nhưng cố bẻ giọng nói lớ lớ cho hắn không nhận ra, nếu đã như vầy chi bằng trêu đùa hắn một phen hú vía " Còn huynh...huynh sẽ làm gì " - Y Trân đưa tay bịt mũi khiến giọng nói nghẹn lại, A Mễ vì vậy cũng chẳng thể nhận ra " Ha...đương nhiên là đánh một giấc thật say sưa rồi.

Đợi khi A Mãn về ta sẽ nói là do một tay ta làm, hế...muội ấy sẽ hết lời khen ta " - tiểu tử ngốc vô tình dính bẫy.

Y Trân đứng nghe hết tâm tư lười biếng của hắn, gật gù " À...ngươi là đậu gì, nói cho ngươi biết bọn ta là đậu tương, đứng đầu trong các loại đậu đó nha...há " - A Mễ đứng khoanh tay, từ đầu đến cuối vẫn đang tự mãn ỷ y mà không quay đầu xem người sau lưng hắn là ai " Ta nhớ không lầm, đậu tây mới là loại đứng đầu trong cái loại đậu, đậu tương các huynh chỉ đứng hàng tứ thôi mà " - Y Trân được đà trêu chọc, A Mễ bị nắm thóp cũng thẹn quá hóa giận, nhưng nhất quyết cũng không quay đầu lại " Ha...mạnh miệng lắm, nói đi...ngươi thuộc họ đậu gì...đậu xanh, đậu đỏ, đậu lăng hay là đậu ngự...ha đừng nói với ta nhà ngươi mà cũng là đậu tây nha...cười chết đậu ta mất " " Ta không phải là đậu " - Y Trân bước lên một bước, càng lúc càng tiến lại gần hơn A Mễ " Chứ ngươi là cái gì " - A Mễ lúc này vẫn tự cao tự đại, nhưng lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, người phía sau này không có mùi hương đặc trưng của loài họ đậu nào hết.

A Mễ khịt khịt mũi, thoáng qua đầu mũi là một mùi hương hoa sen tinh khiết dịu nhẹ khiến hắn nhíu mày Y Trân buông tay xuống, trở về với chất giọng của mình, nói thật chậm thật rõ từng chữ " Ta là Hàn...Hàn Y Trân "" Xời...hóa ra cũng chỉ là Hàn...hả " - giây trước vừa đắc ý, giây sau liền tái mặt trợn tròn mắt " Hơ...là...là tiểu thư hả " - A Mễ sợ đến run rẩy, câu chữ cũng chẳng thể nói rõ ràng Y Trân nhìn hắn mỉm cười nhưng dường như chỉ có đôi môi là cong lên, đường nét còn lại vẫn giữ nguyên, cười có lệ rồi lập tức vụt tắt " A Mễ, đệ vừa muốn ta làm gì, ta thật sự là nghe chưa có rõ?

" - Y Trân đưa tay vỗ vỗ lên cái má núng nính của A Mễ rồi kéo một đường sang vành tai xách lên" Hơ...tiểu thư a...đệ nào nào dám chứ...mau bỏ ra, bỏ ra đi tiểu thư, đệ biết tiểu thư là người có bản tính hiền hậu lương thiện nhất sẽ không đành lòng ra tay với kẻ yếu thế như đệ...bỏ đệ ra đi mà ha " - A Mễ nhướng người đau thấu trời đất Y Trân đảo mắt, thích thú nhìn A Mễ van xin nịnh hót " Bỏ sao?

Ta lại không thích bỏ đó " " Tiểu thư a, đệ chỉ là nhất thời không nhìn rõ thái sơn thôi mà...bỏ đệ ra đi...tiểu thư xem đệ có hầm canh thịt dê...canh thịt dê mà tiểu thư thích nhất nè " Y Trân gật gù hài lòng, nhìn một loạt gian bếp rồi hít một hơi " Um tay nghề của đệ quả thật không thể xem thường ha " " Tiểu thư đói chưa, để đệ múc ra chén cho tiểu thư ha?

" Y Trân buông bàn tay đang véo tai A Mễ, thở dài chán chường " A Mễ à, thảo dược ở Tiên giới là thứ gì đó rất xa xỉ sao " - Y Trân thở dài, đến nỗi nhìn nồi thức ăn sôi sùng sục thơm ngát vẫn chẳng buồn động chén " Theo đệ nhớ Tiên giới không loại thảo dược nào là không có, vả lại nhiều vô số kể, ngoại trừ đó là thứ không mấy tốt lành các vị tiên sẽ kiềm hãm sự sinh diệt của loài đó " Y Trân quay qua nhìn A Mễ vẫn còn đang xoa xoa nơi tai đỏ ửng, trong đầu đọng lại lời nói của cậu ta " Không tốt lành?

" " Tiên giới mà lại có loài dược không tốt sao " " Tiểu thư không biết đó thôi, mỗi loài tương sinh đều có tương khắc.

Tiên giới cụ thể là ở Bách Hoa viên trồng rất nhiều loài hoa và thảo dược quý hiếm.

Chúng đều có tác dụng lưu thông chân khí dễ dàng, rất có ích khi tu luyện "" Sinh linh ở Tiên giới đều nhờ vào lượng linh khí tích tụ nơi đây mà tu luyện, những loài dược có tác dụng tẩy trừ linh khí sẽ không được tùy tiện nảy sinh " A Mễ truyền thụ hết sự am hiểu của cậu ta cho Y Trân, bản thân đôi phần tự mãn Đôi mày Y Trân thoáng cau lại, linh tính mách bảo có gì đó không đúng nhưng lại chẳng biết sai ở chỗ nào.

Là ở Dương Hiển, Linh Bảo đại pháp sư hay sai từ chỗ Bách Hoa tiên tử kia?

Không lý nào Tiên giới bao la thảo dược lại chỉ có một củ can khương cũng không thể đào.

Ngoại trừ vật đó thuộc loài dược như A Mễ đã nói Sư phụ là người tu đạo chắc chắn linh khí là thứ không thể thiếu, lý nào lại cần loài dược tẩy chúng đi?

Những suy đoán liên tục hiện lên trong đầu Y Trân khiến cô rối rắm.

Không tâm sức để ý A Mễ, cô xoay người chạy về phòngA Mễ đang thuyết giảng thấy cô đột ngột rời đi thì cũng hoang mang định với theo hỏi nhưng lại rụt tay " Tiểu thư lại định bày trò gì nữa đây...thôi mặc kệ, thiết nghĩ tỷ ta đi xong rồi sẽ quên mất việc phạt mình " A Mễ hí hửng cầm quạt quạt vài cái điều chỉnh lửa rồi nhúng nhảy như chưa có gì xảy ra, mặt khác có người lại chẳng được thản nhiên như vậy ___Kê Minh Quan___Trên đài là Thân Công Báo khổ cực thiền tịnh.

Hắn bây giờ chẳng khác gì đã nhập ma, bị trúng chiêu thức của Hàn Y Trân lại phải dùng thuật pháp Đạo gia vận khí Nội tại ô uế liên tục phải đưa thanh khí vào chữa trị khiến bên trong náo động Thấy không thể dùng Đạo gia để chế ngự, Thân Công Báo thu phép đứng dậy.

May mắn lần trước đã uống được một ít máu nhân ngư mới có thể cầm cự " Khốn kiếp!

Sau khi ta hồi phục nhất định phải khiến ả nữ nhân đó phải quỳ xuống chịu tội " Bạch Ly nghe động cũng lập tức biến ra đỡ lấy Thân Công Báo " Tổ phu à người đừng quá nóng giận, sẽ ảnh hưởng đến đến thương đó " " Dương Hiển bây giờ còn chưa tìm ra thuốc giải, không phải ả ta lừa gạt chúng ta chứ " - Thân Công Báo khó chịu, hung hăng hất tay Bạch Ly Đanh mặt lại, Thân Công Báo nôn ra mật máu đen cô đặc Cùng lúc đó Dương Hiển xuất hiện, hả hê cười nhạo " Gã vô dụng như người chỉ biết ở đó chờ ta cứu giúp, xem ra không thể đấu với bọn Khương Tử Nha rồi " " Cô cuối cùng cũng chịu về, đã tìm ra thuốc giải chưa " - Bạch Ly chạy lại đảo mắt tìm thuốc giải trên người Dương Hiển" Sớm như vậy đã tìm ra?

Nói như các ngươi thì ta sẽ là thánh nữ rồi " " Cô nói vậy ý là vẫn chưa có sao?

Cô xem Tổ phu bị độc trong gió của Hàn Y Trân bức đến không còn sức lực rồi, cứ như vậy chúng ta chưa đấu đã thua, còn Tiên Nhi Lão Tổ và hai vị Tiên Nhân vẫn bị phong ấn..."

Lời chưa nói xong, Bạch Ly bị Thân Công Báo loạng choạng tát lấy, tiếng chát vang khắp Kê Minh Quan Ả vội vàng ôm lấy bên mặt bị hắn đánh, gương mặt tỏ ý không hiểu" Ngươi nói bậy đủ chưa, ngươi là khinh thường ta bây giờ chẳng khác gì phế nhân không giải phong ấn được cho Tô Đát Kỷ chứ gì, con tiểu yêu đáng chết " Dương Hiển đứng kế bên thấy tình thế này cũng thật là thú vị, muốn xem thêm chút nữa nhưng cũng phải đứng ra can ngăn " Ế...đều là người của mình, hà cớ gì phải trút giận lên cô ta.

Thôi được rồi, không cần phải hấp tấp ta có cái cho ngươi đây " - Dương Hiển cười khẩy, ả mới là kẻ bày ra bộ mặt khinh thường, ấy vậy mà con Cửu Vĩ Hồ yêu kia lại bị đánh " Đồ tử không có ý đó, Tổ phu xin bớt giận " Khóe mắt Bạch Ly sớm đã xuất hiện vài giọt nước mắt, bên mặt bị tát sưng đỏ lên.

Ả vẫn cuối đầu tạ lỗi Liếc nhìn Bạch Ly một cái chán ghét, Thân Công Báo quay sang bắt lấy cái ống tre nhỏ trên tay Dương Hiển, mở ra xem bên trong là thứ chất lỏng màu trắng có mùi thơm tuyệt dịu " Đây là..."

" Bạch huyết của loài dê trắng, như đã hứa ta đã trích ra một ít cho ngươi " Thân Công Báo nhìn Dương Hiển nghi hoặc, ả ta vậy mà thật sự còn trong mình loại máu thanh khiết này?

Biết ý, Dương Hiển khó chịu định giật lại ống tre, đoạn nói" Không uống thì đưa đây, tên không biết trời cao đất dày " " À không...ta không có ý đó...ta uống, uống mà " Hắn nâng ống tre đưa lên miệng, nuốt từng giọt máu trắng được chảy ra, cẩn thận lắc lắc để không phí một giọt nào Cảm giác man mát tràn vào khoang miệng, hắn cảm thấy thoải mái hơn, cảm thán" Còn tốt hơn máu nhân ngư nữa, Dương Hiển à cô còn chứ " " Có còn cũng không cho ngươi " - Dương Hiển quay mặt đi, đoạn ả nói tiếp " Đợi ăn được nhân sâm ngàn năm thì ngươi sẽ hồi phục hoàn toàn " " Ngươi yên tâm, không những hồi phục mà còn gia tăng công lực.

Lần sau nếu còn bị gió độc thổi trúng cũng không thừa sống thiếu chết như bây giờ " - khóe môi khẽ động, Dương Hiển từ tốn ngồi xuống " Còn chuyện cửa động của Hiên Viên Cổ Mộ, ta cần ngươi đi cùng ta làm chuyện này Bạch Ly " 𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷
 
[ Tân Bảng Phong Thần ] - Muôn Kiếp Tương Phùng - Tử Nha × Chiêu Đệ
30. Đừng khách sáo


___Phân Cách Tuyến___Huyết túi bay tới Vị Thủy, cách độ trăm bước chân trước căn nhà nơi Triệu Di ở" Sao lại là ở đây " - Na Tra đáp đất, không khỏi khó hiểu " Na Tra, đệ nói xem Huyết túi đưa chúng ta đến đây để làm gì " - Võ Cát nhìn quanh, màn phép được Y Trân phá lần trước nay lại được giăng kín" Quái lạ thật, màn phép này không phải là của Sư phụ, lại chứa rất nhiều yêu khí " " Không hay rồi chúng ta mau vào xem đi, đệ lo cho Triệu Di cô nương quá " Hai tiểu tiên nhìn nhau gật đầu, cẩn trọng đi đến trước màn phép " Võ Cát lùi lại " - Na Tra dùng tay chắn ngang ngực Võ Cát, nói đoạn biến ra Đá Ngũ Sắc mà Lôi Chấn Tử tặng Hắn tung loạt các viên đá lên cao, nó tỏa ra tia điện tạo nên những âm thanh đinh tai.

Chúng lao vào màn phép ra sức chọc thủng, tình cảnh như thể hai giới tiên ma đang giao đấuVật lộn một hồi lâu, Đá Ngũ Sắc to nhất dùng cạnh góc nhọn của mình, phóng ra tia điện, những viên còn lại ra sức ma sát rơi ra vô số ánh lửa Và quả nhiên là đồ của Lôi Thần, phá tan được màn phép dày đặc kia chúng lại rớt xuống tay Na Tra " Chúng ta vào được rồi " Bước đến trước hiên nhà, cả hai ngạc nhiên khi thấy bên trong là Hoàng Thiên Hóa đang trấn áp Triệu Di dưới tay Võ Cát thấy sự liền chạy vào can ngăn dù bản thân hắn cũng chẳng biết vì sao Thiên Hóa lại ra tay với cô " Thiên Hóa huynh làm gì vậy, buông Triệu Di cô nương ra " Võ Cát tung một chưởng lên bả vai Thiên Hóa thành công tách rời thế sự Thiên Hóa lúc này mặt lạnh như tờ, không màng đến Võ Cát đứng chắn trước Triệu Di, hung hăng lao đến một lần nữa muốn chế ngự cô " Yêu quái đừng giả vờ nữa, còn không mau khoanh tay chịu trói " Thiên Hóa lớn giọng như thể ra lệnh, ánh mắt sắt bén nhìn Triệu Di đang co rúm thân nép sau Võ Cát " Huynh nói cái gì vậy đây là Triệu Di cô nương, không phải yêu quái đâu Thiên Hóa " Võ Cát một mực đứng cản Thiên Hóa, miệng ra sức thanh bạch cho người phía sau Na Tra đứng gần đó cũng không thuận mắt, hấp tấp chạy lại ôm Thiên Hóa lùi ra xa " Giữ ả ta lại " - Thiên Hóa bất lực kêu lên Thấy biểu hiện khác thường của Hoàng Thiên Hóa, Na Tra đành ra hiệu cho Võ Cát giữ Triệu Di lại.

Hiểu ý, Võ Cát giả vờ đứng ra phía sau cô thủ thế " Huynh bình tĩnh đi, có chuyện gì " - Na Tra vuốt vuốt trước ngực của Thiên Hóa " Ả ta là yêu quái " - Thiên Hóa chỉ tay vào nữ nhân trước mặt, chắc nịch quyết đoán Na Tra cùng Võ Cát ngạc nhiên, cả hai quay qua nhìn Triệu Di, Võ Cát còn khịt khịt mũi " Không có mùi yêu khí " " Đúng đó Thiên Hóa, tôi cũng không ngửi thấy yêu khí " - Na Tra đồng tình, nghi hoặc nhìn Thiên Hóa " Nhìn tôi như vậy là có ý gì, tôi chắc chắn ả ta là yêu quái.

Chính mắt tôi đã thấy ả cùng với một con rắn nước uốn éo trong nhà " Thấy hai người họ vẫn chưa tin, Hoàng Thiên Hóa tay biến ra một lá bùa Hỏa Ngụy Phù, một loại bùa khắc chế yêu ma hiện nguyên hình, được xem là loại bùa hữu dụng nhất mà các tu sĩ Vu tộc thường dùng " Đây là Hỏa Ngụy Phù, do chính tôi vẽ để lưu truyền cho người trần có thiên mệnh sử dụng phò trợ việc hàn yêu diệt ma " " A cái này Võ Cát tôi biết, hữu ích vô cùng, yêu ma tứ phương không cần biết đạo hạnh ra sao chỉ cần chạm vào lập tức da thịt bị thiêu đốt đến khi hiện nguyên hình " " Lợi hại vậy sao, so với Tam Muội Chân Hỏa hơn bao nhiêu phần " - Na Tra tò mò tiến lại gần nhìn lá bùa trên tay Thiên Hóa" Lửa này chỉ thiêu yêu quái, không bì được với Tam Muội Chân Hỏa đâu " - Võ Cát xua tay, lòng hiện lên tia cao ngạo bởi Côn Luân Kính mà Sư phụ cho hắn chứa Tam Muội Chân Hỏa loại lửa độc nhất vô nhị " Không quan trọng, hai người không tin lời tôi nói thì nhìn xem Lưng của cô ta khi nãy đã dính Hỏa Ngụy Phù của tôi, máu còn đang rỉ Nếu là người bình thường tuyệt nhiên sẽ không bị nó làm cho bị thương "Triệu Di vô thức vòng tay ra sau sờ lấy mảng da thịt bỏng rát nhưng lạ thay lại chẳng thấy đau " Cô ta là yêu quái đó, còn không mau bắt lại " - Thiên Hóa một lần nữa hô hoán Võ Cát lúc này phía sau nhìn lên đúng thật là lưng của cô có một vết thương, máu còn không ngừng chảy, đinh ninh nhìn Na Tra gật đầu xác nhận quả thật lời Thiên Hóa không phải là giả Khi này cả ba đều hướng mắt về cô nương kia thăm dò, thật sự không thể không đề phòng Triệu Di bấy giờ mới có động thái, cô đưa bàn tay vừa mới xoa sau lưng ra trước mặt, quả thật tay đã đẫm màu đỏ tươi Ánh mắt cô oan ức nhìn Võ Cát, đầu liên tục lắc tỏ ý không phải như họ nghĩ nhưng chính cô cũng không biết phải minh bạch thế nào Là thân cô do dính phải lửa hàn yêu của Thiên Hóa mà bị bỏng, phải nói thế nào mới phải Tay cô run run, ánh mắt nghi ngờ đều đang dán lên người cô khiến cô uất nghẹn " Không không phải đâu, ta không phải là yêu quái đâu mà Võ Cát, ngươi nhìn ta đi ta là người Na Tra ngươi chạm vào ta a, ta có thân nhiệt, có trái tim, ta không phải yêu quái Các ngươi Đừng nhìn ta như vậy có được không Các ngươi không tin ta sao?

" Na Tra trĩu mày, không đành lòng nhưng cũng phải cất lời " Cô...có gì chứng minh không?

" Triệu Di thất vọng, người ở đây vậy mà đều bắt đầu nghi ngờ cô.

Trước đó không lâu còn rất vui vẻ, cô không hiểu tại sao lại sớm thay đổi như vậy" Nếu có Trân nhi ở đây, không biết muội ấy có tin ta hay không " " Được rồi, ta không phải yêu quái, nhưng nếu các người đều nghĩ như vậy thì cứ dùng Hỏa Ngụy Phù lên người ta đi Ta thật sự không cảm thấy đau, ta không hiểu vì sao ta lại thành ra như thế này nhưng ta không phải là yêu quái " Triệu Di nói những lời tự biện minh cho chính mình, sở dĩ cô chọn như vậy là vì cô cũng chẳng biết mình rốt cuộc có phải như lời Thiên Hóa nói hay không, đành thử mới biết " Hay lắm, cô nhất định không được chạy đâu đó " - Thiên Hóa thích thú, tay nắm chặt Hỏa Ngụy Phù từng bước lại gần Triệu Di Cô dang cánh tay ra, nhắm nghiền mắt chờ đợi kết quả Thấy Triệu Di đã có lòng, Hoàng Thiên Hóa cười đắc chí, vung tay lên cao rồi phóng lá bùa lên tay của Triệu Di Hỏa Ngụy Phù trên không trung bay xuống, đến gần tay Triệu Di thì bén lửa phừng lên, nuốt trọn tay của cô trong biển lửa Cô nghe tiếng phực phực của lửa, tai cô ù đi, tay Triệu Di vậy mà bị lửa hàn yêu làm cho bị thương Vẫn không dám mở mắt, cô sợ phải đối diện với cái cô không muốn thừa nhận, cô thật không tin mình là yêu quái Tuy sợ nhưng lòng cô vẫn biết, bản thân cô không có chút cảm giác đau đớn hay nóng rát gì khi bị Hỏa Ngụy Phù thiêu da thịt, điều đó lóe lên niềm tin nhỏ nhoi cho cô Võ Cát đứng nhìn Triệu Di, ruột gan cồn cào cả lên.

Cánh tay nhỏ kia máu chảy không ngừng, cảnh tượng khiến con người ta khó chịu.

Hắn nắm chặt cung tay, siết đến lòng bàn tay rớm máu Nơi cổ tay cô đột ngột cảm nhận được một hơi ấm nóng, không còn nghe cái tiếng phừng phực của lửa nữa thay vào đó là giọng nói nam nhân có vẻ rất sốt sắng " Dừng tay " Trong đầu Triệu Di nhanh chóng nhận ra được giọng nói ấy, là Khương Tiên SinhHắn nhảy ra, dùng phép dập tắt Hỏa Ngụy Phù khiến cho Thiên Hóa bị khí lực đẩy ra sau, nữ nhân nhỏ bé không kịp trụ lại, thân thể cũng vì vậy ngã ra sau Khương Tử Nha quay lại trừng mắt khó hiểu lướt qua ba Sư điệp rồi dừng lại nơi Thiên Hóa bị té xuống " Các người đang làm gì vậy, hả " " Sư thúc, ả là yêu quái giả mạo, chính ả đã lừa chúng ta " - Thiên Hóa đứng dậy, vội vàng giải thích Nhưng người trước mặt sao có thể nghe lọt tai khi nỗi lo của hắn đều đặt lên hết trên người của nữ nhân kia Khương Tử Nha không đợi Thiên Hóa nói hết câu đã quay sang Triệu Di, ngồi thộp xuống đỡ cô dậy.

Khi vừa cầm vào tay cô, máu đã ướt cả sang tay của hắn Khương Tử Nha hốt hoảng nhìn lòng bàn tay mình rồi lại nhìn Triệu Di.

Cuối cùng cũng có người đứng về phía mình cô liền tủi thân tuôn lệ Đối mặt với Triệu Di đôi mắt ngấn lệ, Khương Tử Nha nhớ đến ánh nhìn đau đớn tột độ của Mã Chiêu Đệ.

Trái tim một lần nữa như bị xé thành nhiều mảnh " Tiên sinh, Di nữ không thấy đau Thật đó Không đau một chút nào Người tin Di nữ đi Di nữ không phải như họ nói đâu " Thấy Khương Tử Nha nhìn mình, cô miệng ra sức giải bày Hắn cuối xuống nhìn lớp da bị bong tróc, hơi thở đứt quãng.

Trong sự ngỡ ngàng của cô, hắn xé vạt áo thành một miếng vải, vừa vặn bao bọc lấy nơi bị bỏng kia cầm máu Tử Nha mím chặt môi, nhẹ nhàng để tay Triệu Di xuống, hắn nhắm mắt nén lại hình ảnh Mã Chiêu Đệ năm xưa rồi chầm chậm quay đầu nhìn Thiên Hóa" Lần hành động khinh suất này, ta thật không muốn thấy lại, Thiên Hóa "Khương Tử Nha đổi hướng sang Na Tra, đoạn nói " Các con nên bình tĩnh suy xét mọi chuyện mới phải " " Cả con nữa Võ Cát, ta giao mảnh hồn của Sư mẫu con cho con không phải để con trơ mắt đứng nhìn nàng gặp chuyện " Một mình Khương Tử Nha độc thoại chẳng để ai kịp góp lời, gương mặt từng người bị khiển trách đều trở nên nhăn nhó, cuối cùng cũng không nhịn được mà có người lên tiếng" Sư thúc, cô ta thành ra như vậy, không phải là quá rõ ràng sao " " Thiên Hóa, ta tin Triệu Di không phải " - Khương Tử Nha đáp ngay sau câu nói của Thiên Hóa vừa dứt, tỏ ý vô cùng chắc chắn " Nhưng con đã thấy cô ta cùng với một con rắn nước uốn éo rồi trầm mình xuống Vị Thủy, yêu khí nực nồng " Triệu Di nghe đến đây trố mắt, sau tất cả cô vẫn chẳng hiểu Hoàng Thiên Hóa đang nói cái gì, chính cô cũng không biết tại sao cô lại có mặt ở đây Lúc này cô thật sợ Khương Tử Nha vì những câu nói hoang đường ấy mà cũng nghĩ cô là yêu nữ như bọn họ " Tiên sinh à Di nữ không có làm những chuyện đó, những lời cậu ta nói Di nữ không nhớ gì hết " " Ta tin cô " Hắn buông thõng một câu nhẹ tênh, người nơi đây đều bất ngờ trước thái độ của Khương Tử Nha " Thiên Hóa làm nhiệm vụ do thám Vị Thủy có điều không biết thì ta không tráchCòn hai con, chẳng nhẽ không thấy biểu hiện của Huyết túi đang ra sức nhắc nhở ta rằng Triệu Di đang gặp nguy sao?

Sao các con không nghĩ ai đó đã biến thành dung mạo của nàng như cách Hồ Tiên Nhi năm đó năm lần bảy lượt biến thành ta để gây hấn với biết bao giao hữu Tây Kỳ, khiến Xiển Giáo Triệt Giáo giết hại lẫn nhau, đao kiếm không ngớt Các con thân là thần tiên vậy mà để sơ hở cho kẻ khác lợi dụng ly gián "Phải rồi, Na Tra nhận ra rồi, hắn nắm lấy Huyết túi vắt bên hông nhìn Võ Cát Hình như, bọn họ thật sự đã quá vội vàngVõ Cát cắn rứt cuối gầm mặt " Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi " " Sư thúc, con..."

" Triệu Di mới là người mà các con cần phải _ " Khương Tử Nha bỏ lửng câu nóiHai tiểu tiên nhìn nhau hiểu ý, ngẩng đầu nhìn Triệu Di, môi mấp máy định nói gì đó " Không cần phải như vậy đâu, dù sao cũng là tiên nhà trời, làm vậy coi sao được " - Triệu Di lên tiếng gạt đi ý định của họ " Nhưng Sư thúc, Hỏa Ngụy Phù đã cháy trên người cô ta " - Thiên Hóa vẫn không tin Triệu Di, cậu tin vào mắt của mình hơn là một cái túi " Nếu người dung chứa, ai biết được ngày nào đó cô ta sẽ làm hại và lừa tất cả chúng ta " Khương Tử Nha thở hắt ra một cái, kiên định nhìn Hoàng Thiên Hóa " Thôi được, nếu con vẫn còn nghi ngờ.

Vậy thì như vầy đi, Triệu Di từ nay chỉ được ở trong phòng, không được ra ngoài một mìnhĐến khi tìm ra nguyên do vì sao Hỏa Ngụy Phù lại cháy trên người của nàng Chính ta sẽ giám sát, nếu là yêu quái chính tay ta sẽ diệt trừ Như vậy nàng sẽ không thể gây hại cho ai, như vậy thỏa đáng rồi chứ " Không đợi câu trả lời tiếp theo của Hoàng Thiên Hóa là gì, Khương Tử Nha một mạch quay lại nắm tay Triệu Di đi ra khỏi căn nhà Ra ngoài trời, hắn phất tay, linh thú Tứ Bất Tượng hiện ra uy thế ngút trời, xung quanh tỏa ra những ánh hào quang vàng lấp lánh Sốc eo cô ngồi lên, hắn cũng ngồi ngay sau đó, hai người cưỡi linh thú bay vào không trung " Đa tạ Tiên sinh " " Đừng khách sáo, không cần như vậy với ta " " Chúng ta...ngồi trên con thú này có ổn không?

" " Đừng sợ, nó là thú cưỡi của ta, sắc mặt cô như vậy ta sợ dùng thuật dịch chuyển sẽ khiến cô say sẩm Nếu còn sợ thì cứ nhắm mắt lại, sớm thôi sẽ đưa cô về an toàn a " 𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷
 
[ Tân Bảng Phong Thần ] - Muôn Kiếp Tương Phùng - Tử Nha × Chiêu Đệ
31. Triệu chứng bất thường


Khương Phủ Tứ Bất Tượng uy vũ đáp xuống, nó khuỵu nhẹ đầu gối, hạ thân để người ở trên xuống Khương Tử Nha ôm thắt eo Triệu Di nhẹ nhàng ẵm cô rời khỏi lưng linh thú.

Hắn phất tayNhận được lệnh từ chủ nhân, Tứ Bất Tượng dáng đứng thẳng, ngẩng cao đầu gầm lên một tiếng rồi ảo ảnh tan biến Lúc này hắn mới thật sự có thể toàn tâm toàn ý xem vết thương cho Triệu Di.

Đôi tay to lớn lúng túng không biết nên làm gì, trực tiếp nắm vào thì liệu cô ta có đau không?

Thấy Khương Tử Nha cứ nhìn tay mình rồi lóng ngóng, Triệu Di chỉ đành chủ động lên tiếng " Khương Tiên sinh ta chỗ nào cũng không đau " Triệu Di nâng tay đưa lại gần đôi lóng ngóng của Khương Tử Nha tỏ ý muốn nói hắn muốn có thể xem không cần phải sợ cô đau Nhưng Khương Tử Nha theo phản xạ rút tay lại, hắn vẫn không vừa ý, làm sao có thể cầm vào vết thương đang hở của cô được chứ, nó sẽ làm da thịt cô chi chít tê rát " Tiên sinh định làm gì sao hửm " " Chậc...à thì chúng ta vào trong trước đã " - Khương Tử Nha ấp úng chỉ đành đứng lùi ra cho cô vàoHắn đi theo sau, lo lắng nhìn thì thấy trên vai cô cũng bị thương, chú tâm quan sát vết máu của Triệu Di đến khi cô dừng lại trước chính điện, hắn vẫn theo ở phía sau cô.

Lúc nhận ra thì khoảng cách giữa hai người đã gần như chạm nhau rồi Cả hai nhận ra thì có chút ngượng ngùng, Khương Tử Nha lúng túng lùi lại một bước giữ khoảng cách còn Triệu Di thì chỉ biết cuối gầm mặt.

Thấy vậy Tử Nha chỉ đành lên tiếng" A Mãn!

" - Khương Tử Nha gọi với vào trong tìm hạt đậu tiểu hầu Gọi cả buổi mới có người đáp lời, A Mễ từ trong chạy ra mười phần gấp gáp " Lão gia gọi con " - gương mặt hắn nhem nhuốc tro than, nhìn qua có thể biết người vừa bận rộn từ bếp chạy ra " Ta đâu có gọi ngươi, A Mãn đâu "" A Mãn ra ngoài mua ít đồ chưa về, lão gia à người cần gì cứ sai bảo, A Mễ sẽ làm cho người " - A Mễ vừa nói, tay vừa lau vệt mồ hôi trên thái dương Khương Tử Nha không vội nói, chỉ cau có nhìn xung quanh, sực nhớ gì đó " Vậy còn Y Trân, Y Trân con bé đâu rồi " " A...tiểu thư cũng đi rồi " " Con bé lại đi đâu?

"" Chuyện này con cũng không rõ " " Thật tình, sao ai cũng đi ra ngoài vào lúc này chứ " - Khương Tử Nha cau mặt bối rối Hắn nhìn Triệu Di, ruột gan như lửa đốt, cô nói một câu không đau nhưng làm sao hắn có thể an tâm cho được Dù có thế nào thì cô cũng là người trần, máu cứ liên tục chảy như thế khác gì chờ chết Lúc này hắn mới nhận ra, cái Khương phủ rộng lớn này vậy mà chỉ có một nữ hầu, con gái nuôi thì không ở trong phủ.

Tử Nha nhìn A Mễ, tâm thức lắc đầu không thể, hắn tự nhủA Mễ tuy chỉ là hạt đậu nhưng cũng được xem là nam nhân, sao có thể để cậu ta..."

Nếu đã như vậy, A Mễ ngươi mau chuẩn bị nước nóng, một ít xuyên tâm liên và lá sắn thuyền đem vào phòng của ta " " Nước, xuyên tâm..."

Nói đoạn hắn kéo tay Triệu Di một mạch vào phòng trong khi A Mễ vẫn còn đang lơ ngơ điểm lại số món mà Khương Tử Nha căn dặn hắn " Ơ...lão gia!...chậc...người thật sự nghĩ con cũng là thần tiên sao, lời nói gấp gáp như vậy để làm gì chứ, A Mễ con cũng đâu có nghe kịp " A Mễ chỉ đành ra sau chuẩn bị một thau nước, lấy thêm vài loại thảo dược cùng một cái thố lớn Loay hoay một lúc, hắn cho tất thảy vào cái khay rồi bưng đến, trước phòng riêng của Khương Tử Nha cẩn thận bước vào " Lão gia, nước nóng đây rồi, cẩn thận, cẩn thận a " " Được rồi, ngươi ra ngoài đi " - Tử Nha gật đầu ra hiệu" Dạ vậy A Mễ ra ngoài, lão gia cần gì thì cứ gọi, con ở ngay sau bếp thôi " " Um, làm phiền ngươi rồi " " Có gì đâu lão gia " - A Mễ cười ngượng gãi đầu " Chỉ cần lão gia cần thì đương nhiên là A Mễ sẽ..."

" Được rồi mau đi đi " - Khương Tử Nha vẻ mặt thản nhiên cắt ngang lời A Mễ " Hì, ờ...dạ " " Nhớ đóng cửa, ta không gọi tuyệt đối không được vào nghe chưa " " Dạ!

" A Mễ quay lưng, dang tay đóng cửa song nụ cười cũng vụt tắt, nội tâm chua chát " Ay...tiểu thư như vậy đã đành, lão gia cũng không thèm nghe ta nói hết câu "Thấy tiểu hầu tử rời đi, Khương Tử Nha mới thở hắt ra.

Hắn nhìn Triệu Di, vệt máu đã khô lại đỏ sẫm tay áo.

Mảng màu đỏ trên lưng cũng đã không còn lan rộng nữa Khuôn phòng được chia làm ba gian, bên phải sẽ dẫn vào sàng tiền, Khương Tử Nha tay cầm vật dụng bước qua bậc ngăn cách đi thẳng vào " Triệu Di, cô...qua đây một chút " Triệu Di thật cũng không thể ngờ cô lại được đặt chân vào căn phòng này, đãi ngộ dành cho cô có phải quá tốt rồi không Đang đứng suy tư, nghe tiếng Tử Nha gọi cô chợt giật mình, bẽn lẽn làm theo lời hắn " Tiên sinh, Di nữ ở đây...có tiện không?

" " Ờm...không sao, cô cứ ngồi xuống đây, ta điều khí khai thông chân mạch cho cô trước đã " " Hay là thôi đi, chỉ điều khí thôi mà mạo muội vào phòng riêng của Tiên sinh, Di nữ gánh không nỗi tội này đâu " Triệu Di cứ tưởng Khương Tử Nha muốn giúp cô hồi phục trí nhớ như lần trước Nhớ lại hắn kích động ôm cô chặt cứng làm cô đỏ mặt " Cô đang bị thương, sao có thể nói thôi là thôi được " " Vậy hậu hoa viên thì sao " - Triệu Di là đang muốn thoát khỏi tình cảnh ám muội này Khương Tử Nha nghe tới ba chữ hậu hoa viên, hai bên tai hắn ửng đỏ, chuyện hắn định làm sao có thể ra hậu hoa viên, ở đó quá thoáng đãng rồi Hắn hít một hơi, mắt chớp chớp không khỏi khó xử " Ta...cô " " Hửm?

" - Triệu Di nghiêng đầu ngờ vực " Thật...thật ra ta định rửa vết thương cho cô Số thảo dược này Cũng là để đắp lên chỗ đó " Nói đoạn hắn ngại ngùng chỉ lên vai của Triệu Di, mắt cũng đảo lộn không dám nhìn trực diện cô Triệu Di được một phen tá hỏa, mặt nóng bừng như thể đang bị trêu chọc Tay cô run run chỉ vào mình rồi lại chỉ vào hắn, miệng lắp bắp phát ra những từ vô nghĩa, sao có thể chứ Hắn muốn tự tay rửa cho cô sao?

Thật muốn tìm chỗ nào đó đào một cái hố rồi chui vào mà, nội tâm cô xáo trộn Không được rồi, phải ra khỏi đây, ở thêm một khắc chắc sẽ không còn mặt mũi nào nữa Nghĩ vậy cô liền quay đầu chân ráo riết bước nhanh Khương Tử Nha nhìn thấu được ý định của Triệu Di, bước theo phía sau cô thoắt cái đã đứng chắn trước cửa" Triệu Di cô nương, cô hiểu lầm rồi, ta không có ý đó Đã đến nước này chi bằng nói thật cho cô biết Lúc nãy ở Vị Thủy ta đã sớm biết vì sao cô bị Hỏa Ngụy Phù đốt đến cháy da cháy thịt mà không hề hấn Ta e cô đã dính yêu thuật của yêu quái, mượn xác làm điều càn quấy " Khương Tử Nha lấy ra vài mảnh da rắn nham nhở đoạn lại nói" Đều là do ta thu thập được trong phòng cô, miếng mới nhất còn là ở Vị Thủy " " Ý Người nói ta là xà tinh sao?

'''' Ta không nói cô là xà tinh, ý ta là cô có dấu hiệu bị xà tinh đoạt xá ''" Tiên sinh a...người nói gì vậy chứ ta thật sự không hiểu " " Thủ đoạn đoạt xá trước giờ Khương mổ nhìn thấy không ít, chỉ là những trường hợp như vậy không hề bị Hỏa Ngụy Phù thiêu đốt Ta e nếu không kịp thời khai trừ yêu thuật, cô sẽ giống như Tô Đát Kỷ năm đó bị Hồ Tiên Nhi đuổi hồn phách ra ngoài " Vẻ mặt Triệu Di ngạc nhiên, cô đương nhiên đã nghe đến cái tên Tô Đát Kỷ, có điều những gì cô biết chỉ là ả ta là hoàng hậu hiểm ác đầy mưu cơ của nhà Thương, còn việc bị đoạt xác thì cô không rõ " Nói như ngài vậy Tô Đát Kỷ trong sử sách không phải là người thường mà là yêu quái biến thành sao?

"" Không phải biến thành, mà là dùng yêu thuật đoạt xá, ả nhập vào thân thể của tiểu thư họ Tô, lâu ngày liền đánh phách của cô ấy ra ngoài " - Khương Tử Nha nhìn vô định nhớ lại hồi kí hàng ngàn năm trước, nhớ lại khoảnh khắc hắn nhìn thấy hồn Tô Đát Kỷ thật sự bay vào bảng phong thần ghi danh Hắn chợt nhìn Triệu Di, cô cũng bất giác hướng ánh mắt trong vô định, chắc hẳn đang suy tư theo lời kể của hắn Khương Tử Nha âm thầm nhìn cô hồi lâuĐiều hắn lo lắng nhất là hồn phách Mã Chiêu Đệ, hắn sợ Triệu Di một ngày nào đó sẽ như Tô tiểu thư bị đánh đuổi hồn phách, như thế chẳng khác nào đem thê tử của hắn tiêu biến Ai nào biết khi nhìn diện mạo của Triệu Di, Khương Tử Nha đã kiềm chế biết bao nỗi niềm trong lòng, để không chạy đến ôm cô thật chặt, nhìn cô thật kĩ cái dung nhan mà ngàn năm nay hắn khao khát gặp lạiNếu để Triệu Di rơi vào tình cảnh của Tô Đát Kỷ năm đó, cũng xem như công sức của hắn bỏ ra thu thập hồn phách trở nên vô nghĩa '' Nhân lúc yêu quái không chế ngự được cô...''" Nếu đã như vậy chi bằng để ta xem giúp ''" Nhưng Tiên sinh a, có nhất thiết phải như vậy không, dù sao người cũng là thượng tiên, ta thân thể người phàm sao có thể để Tiên sinh tự tay làm chuyện này Tiên sinh có lòng giúp ta trục yêu ta xin nhận, nhưng việc...''Đoạn Triệu Di nhìn xuống khay thảo dược lí nhí'' Cứ để ta tự rửa vết thương ''" Ơm...nhưng mà cô...'''' Tiên sinh, phiền người ra ngoài một chút '' - dứt lời cô xoay người ra sau Khương Tử Nha nghe cô nói thế chỉ biết ờ ừm, hắn thật không an tâm để cô một mình.

Nhỡ đâu yêu quái khống chế cô làm điều gì đó, há chẳng phải nguy hiểm sao'' Triệu Di cô nương, ta không có cách nào để cô một mình khi chưa chắc trong cô là thế lực ra sao '''' Người cũng không thể đứng đó xem chứ!

'''' Thôi được rồi...ta có ý nàyTa sẽ thanh lọc đan điền của cô trước nhằm mục đích đẩy yêu khí ra ngoài và trấn hồn cô lại ở yên trong thể xác Sau đó cô sẽ tự mình rửa vết thương Nhưng Triệu Di cô có điều chưa biết, yêu khí một khi đã thanh, vết thương của Hỏa Ngụy Phù sẽ trực tiếp khiến cô cảm nhận đau đớnCô có thật sự không muốn ta rửa chúng trước?

'''' Không!

Không cần đâu việc đó hãy để sau ''𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷
 
[ Tân Bảng Phong Thần ] - Muôn Kiếp Tương Phùng - Tử Nha × Chiêu Đệ
32. Gọi Ta Tử Nha


" Thôi được tùy cô vậy, nào, cô qua đây ''Khương Tử Nha đi đến sàng tiền, chầm chậm ngồi xuống Triệu Di nuốt xuống đôi phần lúng túng, nội tâm đánh trống.

Nếu không phải vì ngày trước cô bị ràng buộc ở Vị Thủy, bị một lão già tóc bạc luôn mộng cảnh nói rằng cô phải chờ một nam nhân thì chắc có lẽ tên thượng tiên họ Khương kia sẽ là mục tiêu của cô Vì là mảnh hồn giống Mã Chiêu Đệ nhất, cô dĩ nhiên có hứng thú với Khương Tử Nha, nhưng vì cô cảm nhận được trong mộng cảnh nam nhân được nhắc đến đối với cô quan trọng không kém Cô nào biết người cô luôn ngóng đợi cũng chính là hắn, là nam nhân đang khoan thai ngồi trước mắt, cô nhìn bóng lưng hắn, sao mà thân thuộc đến thế?'' Được '' - cô buông thõng câu nói rồi đi đến ngồi đối diện Khương Tử NhaKhương Tử Nha nhìn sắc mặt cô vài giây rồi mới thở hắt '' Cô nhắm mắt, tập trung vận khí a ''Triệu Di làm theo lời hắn, cô cũng là người có công lực, việc vận khí đôi phần dễ dàng, nhưng có lẽ khó lòng mà tập trung, người trước mặt quá là soái đi Lần đầu nhìn hắn ở phương diện gần như vậy, cô mới nhận ra, đường nét này vạn lần tuấn tú, một nam nhân hiếm có trên đời '' Phải chi chàng ta không có thê tử '' - Triệu Di vô thức thầm nghĩ Khương Tử Nha nhắm nghiền mắt, thuật pháp xuất ra bao quanh hai người, len lỏi đi vào đan điền của Triệu Di.

Đoạn hắn đanh mày, trong người cô vậy mà lại chứa rất nhiều vết tích xà tinh, chúng hầu như hòa lẫn vào khí lực của côĐó cũng chính là nguyên nhân khiến cô bị pháp bảo của Hoàng Thiên Hóa không nhận ra mà thiêu đốt, lượng yêu khí từ cô phát ra quá đỗi, chỉ duy nhất thân thể là người Ghì chặt tay một chút, hắn dùng càng nhiều linh lực để thanh tẩy cho cô, nơi vầng trán hắn vương ít mồ hôiCanh giờ sau, cuối cùng hắn cũng lọc hết những bẩn khí trong cô, nhưng hắn chưa định thu phép.

Khương Tử Nha chợt nhận ra, giữa hàng chân mày của cô động nhẹ rồi từ từ cau lạiCô đã cảm thấy chin chít trên da thịt Triệu Di bật ra hơi thở dốc, nghiến răng hứng chịu hậu chứng của Hỏa Ngụy Phù.

Chịu không nỗi, Triệu Di suýt nữa thì ngã ra Khương Tử Nha nhận ra, tay thu phép lập tức bật dậy đỡ lấy cô " Cô cảm thấy thế nào rồi, hả " Hắn đợi mãi cô cũng không đáp lại, chỉ thấy cô nhăn mặt vô cùng đau đớn " Cứ như vầy thì không được, vết thương lại rỉ máu rồi " Từ trong lồng ngực Triệu Di, một luồng khói tím bay ra, Khương Tử Nha nhìn theo kinh ngạc " Quả nhiên có vết tích yêu đoạt xá " Nói đoạn hắn dùng thuật đánh về phía có yêu khí, ánh vàng kim nơi hắn bay đến, va vào luồng khói khiến nó nổ tung Tần San Như đang trú ngụ trong tâm thức của Triệu Di phun ra một ngụm máu đỏ tươi, gắt gao ôm lấy ngực trái [ Khốn kiếp, Khương...Tử...Nha ] - Tần San Như nghiến răng từng chữ thốt ra chứa đầy phẫn uất.

Chợt ả hóa thành làn khói rồi biến mất " Tiên sinh " - Triệu Di hé mắt dạng bộ thập phần gắng gượng Cô thấy đau rồi, hối hận rồi.

Y phục bị dính vào vết thương càng di chuyển càng làm cô khó chịu " Xem cô đó, lúc nãy còn nói xong sẽ tự rửa vết thương cơ mà " " Ay đừng ở đó trách ta nữa, ta muốn đắp thuốc rồi a " " Nước nóng Võ Cát chuẩn bị cho cũng nguội rồi, rất thích hợp.

Nào!

Đưa tay cho ta " Khương Tử Nha nắm nhẹ lên cổ tay Triệu Di, cẩn thận quan sát " Vết thương do tiên pháp gây ra cho yêu quái không trị bằng linh lực được, chỉ đành để cô chịu khổ rồi.

Ráng chịu đau một chút a " Hắn lấy khăn nhúng qua nước, nâng cổ tay cô gần hơn, nhẹ nhàng lau lên.

Triệu Di vừa chạm đã giật lên theo phản xạ nhưng rồi cũng nhịn xuống cho hắn tiếp tục rửa cho mìnhMặt cô nhăn nhúm, môi đã tự cắn cho hằn lên mấy dấu răng.

Lau xong, hắn dùng số thảo dược kia nghiền nát ra thành bã Khương Tử Nha nhìn cô, cái mặt khó coi như vậy chắc là đau lắm, thấy hắn nhìn cô liền tỏ vẻ mạnh mẽ chẳng có gì.

Hắn cũng bất lực lắc đầu Hắn cúi đầu tiếp tục đắp bã thuốc lên cho cô, cái dáng mạo chuyên tâm khiến cô chú ý, vô thức ngắm nhìn hắnCon người này thật tuấn mỹ dường như đã gặp ở đâu đó rồi.

Càng ngắm cô càng thấy có gì đó không đúng.

Nam nhân trước mắt là công thần khai quốc nhà Chu, miệng cô luôn gọi là tiên sinh.

Nếu so về tuổi tác Mặt cô biến sắc như nhận ra gì đó, cô mường tượng thế nào lại nhìn ra Khương Tử Nha là ông lão tóc bạc trong mỗi giấc mơ về vòng lặp của cô.

Lão già cứ dặn cô phải đợi một nam nhân nào đó " Là ông?

" - Triệu Di mơ màng, mắt lim dim chẳng thể nhìn rõ, cố nhíu lại cũng vô ích Cô nhắm mắt, hình ảnh trong giấc mơ bỗng xuất hiện.

Lần này cô nhìn rõ tường tận, vị tiên nhân đầu tóc bạc trắng kia đích thị là Khương Tử Nha Ngay lúc thần trí bất ổn, Triệu Di ập đến cơn nhức đầu hệt như lần trước khi đang cùng Khương Tử Nha lưu thông khí huyết để hồi phục trí nhớ.

Cô lần nữa rơi vào mộng cảnh Lạ thay đây không phải là căn nhà cạnh con sông Vị Thủy như mọi khi cô mơ thấy, xung quanh đây chỉ toàn những cây trúc cao vút, ngọn trĩu xuống đung đưa theo hướng gió thổi.

Mùi hương nơi chóp mũi khiến cô khịt khịt vài cáiĐang là cuối thuCô đưa tay xoa mũi, ngước lên thì thấy hai đứa nhóc một nữ một nam đang ngồi dưới gốc cây, trên vai đứa bé trai kia còn có giỏ xách đựng đủ thứ hoa dại và thảo dược [ Tố Tố, tặng muội nè, là cành hoa ta cố tình lựa cho muội đó ] [ Đẹp thật đó, huynh cài lên cho ta đi ] Đứa bé gái đưa tay xoa chóp mũi đến đỏ ửng, cái ẩm ướt của mùa thu khiến nó liên tục khịt mũi Triệu Di đứng một góc thâu hết mọi thứ vào tầm mắt.

Chợt vụt một cái, hình ảnh hai đứa trẻ biến mất thay vào đó sau lưng cô có tiếng cười đùa của một đôi thiếu niên Cô quay lại, trời thu ban ngày khi nãy giờ tối mịt, trăng trên đỉnh đầu cao vút sáng cả góc trời.

Hai thiếu niên kia đùa nghịch đang đuổi bắt nhau, vẫn là quanh cái gốc cây to bằng mấy vòng tay Cô tròn mắt, đó là Y Trân?

Không, chính là cô.

Cô đang cùng một thiếu niên đang cười nói vui vẻ.

Nhận ra đây chắc hẳn là một phần quá khứ của mình, Triệu Di đương muốn tiến tới gần hơn để nhìn dung mạo thiếu niên trạt đôi mươi kia là ai " Triệu Di!

Cô làm sao vậy " -, Khương Tử Nha lay vai cô không thấy động tĩnh Có chuyện gì vậy chứ Khương Tử Nha đương lúc ngờ ngợ không hiểu gì, tay cô hắn vừa băng bó lớp vải mỏng lên xong cả rồi cũng chẳng nghe thấy tiếng suýt xoa than thở của cô.

Nhìn lên đã thấy cô trong trạng thái hôn mê này " Sau lưng cô còn có vết bỏng rất to, chưa thể để cô nằm xuống được!

Triệu Di cô tỉnh lại đi " Khương Tử Nha đỡ lấy vai cô, gọi mấy tiếng chẳng ai hồi đáp.

Hắn cứ lay cô mãi hòng gọi cô tỉnh dậy.

Một lúc liền sốt ruột, hắn đưa tay định làm phép thì cô đột ngột cầm lấy tay hắnHắn nhìn cô, có hơi bất ngờ.

Phần cô đã có trạng thái khác, đôi mày nhíu lại như sắp tỉnh, môi mấp máy nói gì đó" Cô muốn nói gì?

" - Khương Tử Nha cuối gần xuống, cố nghe xem cô muốn nói gì Những hán âm cứ phát ra nhưng quá nhỏ, hắn nghe thấp thoáng mấy chữ không liền mạch " Phương bắc nhà Chu...Đại Tấn...hạ nguồn con suối " Cô ta sống ở Tống quốc sao lại nằm mộng thấy một nơi khác?

Cô là muốn hắn đến đó sao?

Nơi đó ẩn chứa thứ gì Những câu hỏi được đặt ra liên tiếp khiến hắn nhất thời chưa hiểu rõ.

Nhưng nhìn bộ dạng cô thế này hắn không tiện hỏi thêm " Tướng công..."

Khương Tử Nha có nghe lầm không, tiếng gọi vừa rồi là từ miệng cô phát ra sao?

Là gọi hắn sao.

Hắn không tin vào tai mình, cứ nhìn đăm đăm vào nữ nhân trước mắt, không kiềm lòng mà có chút nóng vội " Cô vừa nói gì...Hả " " Tướng công!

" Lần này thì đúng rồi, hắn không phải vì nhớ thê tử đến mụ mị nhìn người khác giống nàng mà nghe lầm.

Chính là tiếng gọi của Mã Chiêu Đệ thường hay gọi hắn.

Giọng Khương Tử Nha run run đáp lại " Chiêu Đệ...là nàng sao?

" Triệu Di dần tỉnh lại, ánh mắt mơ màng tìm kiếm dáng hình hắn.

Hơi thở đứt quãng" Tướng công, chàng mau đến rừng trúc của Đại Tấn...ở đó một con thác chảy rất siết.

Ở hạ nguồn của nó chàng sẽ tìm được mãnh hồn thứ ba của thiếp " Tia tàn thức của Mã Chiêu Đệ bấy lâu vẫn bị thần trí của mỗi mảnh hồn chế ngự, nhân lúc Triệu Di đang chìm vào mộng cảnh của riêng cô, nới lỏng kiềm hãm cho Chiêu Đệ thoát ra ngoài khống chế thân thể người còn sống " Chiêu Đệ!

Ta hiểu rồi Chiêu ĐệNàng yếu như vậy mà vẫn chống lại thần trí Triệu Di ra đây nói với ta, Chiêu Đệ nàng ngốc quá!

"Khương Tử Nha ruột gan sôi sục, xót xa thê tử của mình.

Nàng muốn tự chủ thân thể của mảnh hồn phải tổn hao bao nhiêu nguyên khí làm lòng hắn không khỏi tự tráchNơi tay của Khương Tử Nha Mã Chiêu Đệ vẫn nắm chặt, nàng từng câu dặn dò chỉ dẫn tướng công mình " Thiếp không sao, tướng công chàng phải mau đến đó ngăn cản mảnh hồn thứ ba hút tà khí.

Thiếp ở trong cô ta ngày ngày phải hấp thụ không ít, thiếp sợ sẽ bị chế ngự hoàn toàn sau này không nhớ ra chàng được " " Chiêu Đệ à nàng...nàng..."

- nghe nàng nói tim hắn thổn thức không thôi.

Trong đầu có biết bao nhiêu điều muốn nói với Chiêu Đệ của hắn Ánh mắt nàng long lên, vẫn là ánh nhìn hàng ngàn năm trước của một thân phụ chờ phu quân trở về Hắn ghì chặt tay nàng thay lời muốn nói rằng nhanh thôi hắn sẽ hồi sinh nàng, phu phụ họ sẽ có thêm nhiều thời gian bên nhau.

Giờ thì Khương Tử Nha chỉ đành nuốt xuống tâm tư, thuật pháp tụ đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên giữa ấn đường của nàngMã Chiêu Đệ lại lần nữa trở về mà nàng nên ở, sâu trong thần trí của Triệu DiVừa dùng thuật, thân xác Triệu Di như không sức mà ngã ra sau.

Khương Tử Nha vương theo chút nuối tiếc ôm lấy cả người mềm mại dựa lên vai mình.

Sợ để nàng chiếm lấy thân thể Triệu Di lâu sẽ tiêu hao nguyên khí rất khó phục hồi " Cực cho nàng rồi " - Khương Tử Nha đưa tay vuốt lên mái tóc không phải của thê tử mình, tự an ủi bản thân rằng chính Mã thị đang ở trong lòng Về phía Triệu Di đương chăm chú xem lại quá khứ của chính mình thì bất gờ bị một cánh tay lôi cô vào chiều không gian khác Khung cảnh tựa vực thẳm sâu vạn trượng chẳng có tia sáng nào chiếu rọi tới.

Trước mắt cô chỉ có luồng sáng duy nhất phát ra từ bóng lưng đang quay về phía mình.

Triệu Di cất tiếng" Cô là ai?

" Một tiếng, hai tiếng.

Người trước mặt cứ ôn tồn đứng đó, chỉ buông thõng một câu " Ta là Mã Chiêu Đệ "" Mã Chiêu Đệ?

Ta chưa từng ngheĐây là đâu, sao lại đưa ta đến đây " " Không cần phải hỏi nhiều như vậy.

Đây là ở bên trong côTriệu Di cô muốn biết ta là ai, thì đến căn phòng hướng Tây của Khương phủ À mà trước đó, phải để cô nghỉ một chút đã.

Chờ cô tỉnh dậy, tướng công ta còn có việc nhờ cô " Mã Chiêu Đệ vừa nói xong, nàng phất tay thối bay linh hồn của Triệu Di trở lại thực tại.

Nàng vẫn đứng ở đó chưa từng quay đầu nhìn Triệu Di làm cô man mác tò mò.

Chưa kịp nói thêm thì Triệu Di cảm nhận bản thân mình bị hút đi Mã Chiêu Đệ nàng vẫn chưa thể tự mình tách ra khỏi xác Triệu Di, chỉ đành ở lại không gian tối tăm không ngừng nuôi hy vọng không ngừng chờ đợi, đợi tướng công nàng sẽ có cách khiến phu phụ họ trùng phùng Ngay ngày sau đó Triệu Di cũng tỉnh, mở mắt ra thấy khung cảnh xung quanh xa lạ dường như chẳng phải phòng mình.

Cô chầm chậm ngồi dậy, đầu nhức như búa bổ " Hình như là phòng Y Trân " Cô định bước xuống nhưng bộ y phục trên người làm cô sững lại một nhịp.

Cô nhớ đến lời Khương Tử Nha nói sẽ rửa vết thương sau lưng cho cô Đừng có nói là ngươi đã để người ta thay y phục cho ngươi luôn đó chứ!

Mặt Triệu Di đỏ ửng, cúi gầm mặt chạy ra ngoài.

Oan gia thế nào lại đụng trúng người không muốn gặp nhất " A!

" " Ể cẩn thận!

" Triệu Di đâm sầm vào người Khương Tử Nha, hắn thuận thế đỡ cô.

Bên cạnh còn có Hàn Y Trân đi cùng, hai người tròn mắt kinh ngạc không nghĩ là cô vừa hồi phục lại có chuyện gì gấp mà chạy vội như thế " Tỷ Tỷ làm sao vậy, sao lại chạy ra đây, vết thương tỷ chưa lành đâu " - Y Trân quan tâm nhắc nhở cô " Phải đó, cô vừa tỉnh dậy lại muốn đi đâu?

" Giọng ấm áp vang bên tai thật dễ chịu, nhưng nhớ đến giả tưởng lúc nãy làm Triệu Di ngượng chín mặt, lùi xa ra khỏi vòng tay ý tốt của hắn " Ta...ta..."

- Triệu Di ngước lên thấy ánh mắt hắn hướng về phía cô, mặt mũi không biết giấu vào đâu.

Không biết nói gì cứ liên tục cảm ơn" Đa tạ Tiên sinh lần trước đã cứu ta...làm Tiên sinh phải bận tâm rồi...đa tạ " - Triệu Di lúng túng cứ cúi đầu cảm ơn sau từng câu nói Không ngăn lại, chắc cô ấy sẽ gập đầu đến tối muộn mất " Nào, không cần khách sáo, cô mau đứng thẳng lên a Phải rồi, đừng mãi gọi Tiên sinh như thếCứ gọi ta Tử Nha " Triệu Di lúc này đã bình tĩnh hơn, lần nữa ngẩng mặt nhìn hắn, trái tim thẫn thờ.

Người này không những tuấn tú, bản tính cương trực lại còn rất ôn nhu " D...dạ "" Ta...về phòng trước " " Ế!

Tỷ tỷ còn chưa lành, cứ ở phòng muội, sẽ tiện chăm sóc cho tỷ " " Phải đó, cô cứ ở cùng Y Trân sẽ tiện hơnCó việc gì cần cứ tìm ta " 𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷
 
[ Tân Bảng Phong Thần ] - Muôn Kiếp Tương Phùng - Tử Nha × Chiêu Đệ
34. Tịnh Đế Liên


Hồi tưởngHàn Y Trân một mình bay đến Tiên giới, lần theo mùi hương mà lần trước vô tình ngửi thấy.

Cô đến địa phận cảnh mộng vườn tiên của Bách Hoa Vẫn như lần trước, thân thể người phàm của cô đặt chân lên đất ở đây không bị rơi xuống, linh lực ở mọi nơi tụ lại lót dưới mỗi bước đi của cô Y Trân lướt mắt qua một lượt khu vườn, trăm hoa đua nở thi nhau khoe sắc, hương thơm ngút trờiBỗng trước mặt cô Bách Hoa tiên tử nhảy ra, ả xuất hiện có vô vàn cánh hoa vây quanh, nhẹ nhàng tha thướt " Lại là cô?

" - Bách Hoa cất giọng, không còn ngang tàng hống hách như lần đầu gặp mặt Y Trân Hàn Y Trân lấy làm lạ, cũng chẳng giữ thái độ thất lễ như trước " Tiểu nữ bái kiến Bách Hoa tiên tử " Hàn Y Trân đưa tay hành lễ, đầu gối hạ xuống Bách Hoa nhìn cô nhóc từ trên xuống dưới, cảm thán nữ nhi này rất có khí chất " Hừm, đứng dậy đi Cô một mình đến đây tìm ta, không sợ ta rạch tay cô như lần trước à " Y Trân đứng dậy, nhìn Bách Hoa coi bộ dạng khiêu khích " Chẳng phải vết thương đó cũng lành ngay tức khắc sao?

Bách Hoa cô muốn rạch bao nhiêu cũng đượcTa đến đây vẫn một lòng muốn xin Bách Hoa tiên tử có thể rộng lòng tặng lại can khương ngàn năm " Tiên tử mỉm cười, nữ nhi này vậy mà vì một củ gừng của ả mà có thể nhẫn nhịn nhượng bộ.

Càng lúc càng thấy thật thích tính cách của Hàn Y Trân " Được, nếu cô đã có lòng thì ta sẽ toại ý cho cô " Bách Hoa biến ra củ can khương duy nhất mà ả cực khổ lắm mới trồng ra được đưa ra trước mặt Y Trân, khỏi nói cũng biết cô mừng rỡ thế nào" Tạ Bách Hoa tiên tử " " Ế...khoang đã, ta có nói là cho không cô đâu?

" " Chứ...chứ cô muốn ta làm gì mới cho ta " " Nói cho ta biết, cô dùng nó để làm gì "Y Trân khựng lại, lòng cô nhớ lại lời vị tỷ tỷ tình thâm của mình tuyệt đối phải giữ bí mật chuyện Linh Bảo đại pháp sư muốn hạ thế " Ta đã nói là dùng để cứu người Bách Hoa tiên tử cô không cần phải loLần trước nghe cô nói cô dùng máu để nuôi dưỡng can khương ta rất bái phục, nếu ta là cô cũng thấy tiếc Hay là vầy đi, ta sẽ ở lại đây dùng máu của ta để nuôi lại gốc rễ cho cô " Y Trân thoáng nhìn qua sắc mặt Bách Hoa thấy cô ta đôi phần hứng thú Bách Hoa mỉm cười " Ta không cần máu của cô, nhưng nếu cô đã có lòng thì mỗi tuần trăng khuyết, cô hãy đến Bách Hoa cung của ta " " Để làm gì?

" " Ta nhìn thấy ở cô phát ra một loại thanh khí rất có ích cho hồ sen của ta Nếu để cô ở Bách Hoa cung ngày ngày truyền phép thuật có khi sẽ giúp tịnh đế liên của ta hồi sinh " " Tịnh đế liên?

Là loài sen cao quý sinh ra đã có linh tính sao?

" - Y Trân đã từng được nghe đến loài hoa lạ này, một cành nhưng lại có hai nụ sen trên cùng đài mọc ra.

Khi nở tỏa ra mùi hương hấp dẫn vạn vật, đây cũng là loài hoa dùng để hóa thân cho các linh tử bên cạnh Nữ Oa nương nương " Rất hiểu biết, Y Trân cô xem ra cũng không phải là còn nhỏ vô tri " " Chỉ cần ta truyền linh khí cho hồ sen của cô thì ta có thể mang can khương đi có đúng không?Được rồi ta đồng ý với tiên tử " Bách Hoa nhếch môi, trên tay biến ra can khương ngàn năm diệu khí lan tỏa " Đây là thứ cô cần Ế!

Nhưng làm sao ta biết cô có giữ lời hay không?

Chi bằng "" Sao chứ?

" Hàn Y Trân cảm thấy khó hiểu, báu vật trước mắt sắp lấy được, chẳng lẽ Bách Hoa tiên tử này lại đổi ý Bách Hoa đột nhiên siết chặt tay lại làm can khương bên trong cũng nát ra " Cô!

" - Y Trân không tin vào mắt mình, tâm ý của cô bấy lâu vậy mà ả ta lại...Bách Hoa mặt không biến sắc nhìn Y Trân như thể chẳng có gì xảy ra.

Phong thái của ả lúc này lại càng làm Y Trân mất kiên nhẫn, a đầu này đã rất mong đợi Quá đáng lắm rồi, Y Trân không nhịn được nữa, cô nghĩ đến sư phụ liền bật khóc lòng không khỏi tự trách " Sư phụ, Trân nhi làm người thất vọng rồi.

Cô ta không cho Trân nhi, con không có cách nào giúp người " Trong cơn uất ức Y Trân vô tình nhắc đến Linh Bảo Đại Pháp Sư, để lộ bí mật mà Dương Hiển căn dặn không được tiết lộ.

Lời này của Y Trân đều được Bách Hoa thu lại Bách Hoa phất tay, từng mảnh tiên thảo lần lượt hóa thành tinh tú lấp lánh rơi xuống đất, Y Trân nhìn theo tiếc nuối.

Cô đưa tay với lấy nhưng chúng rất nhanh hòa vào đất " Ta biết ngay Bách Hoa cô...không tốt lành gì, nhưng ta vẫn chọn tin cô.

Ta đúng là khờ mà...cô đúng là như lời Na Tra đã nói " Y Trân nấc nghẹn, nếu là cô ngày thường sẽ tỷ thí với ả một phen nhưng lần này là cô trốn lên Tiên Giới.

Bách Hoa này mà lẻo mép với Khương Tử Nha thì cô sẽ bị khiển trách " Cái tên Na Tra đó đã nói gì?

Hả?

" " Cô là người mấy ngàn năm trước một mực theo đuổi Nghĩa Phụ ta, còn mặt dày muốn gã cho Nghĩa Phụ dù biết người đã có gia thấtCòn nữa, Bách Hoa cô không tốt đẹp gì nghe theo lời bọn người Thân Công Báo muốn Na Tra chính tay giết cha mình " Bách Hoa một phen hổ thẹn, không biết chối đường nào.

Quả thật năm đó ả không khỏi ngưỡng mộ khí chất tiêu sái hiếm gặp của Khương Tử Nha.

Cũng là ả thẹn quá hóa giận nghe theo lời xằng bậy " Ta...thật ra ta Thật là, cô cũng đừng nghĩ ta như vậy.

Ta và Khương Tử Nha không có kết quả, đã sớm buông bỏ rồi.

Sự tình năm đó là ta không đúng, sư phụ của ta cũng đã trách phạt không cho ta rời khỏi hoa viên này "Y Trân mím môi " Như vậy thì đã sao, cô vẫn là không có thiện chí cứu người " Phải rồi, Hàn Y Trân vừa rồi có nhắc đến Linh Bảo Đại Pháp Sư nhưng rõ ràng Bách Hoa cô vừa gặp ông ta cách đây không lâu, nhìn qua thì ông chẳng có dấu hiệu bị thương cần dùng đến can khương ngàn năm của cô" Y Trân cô nói muốn lấy can khương giúp sư phụ cô?

"" Ơ..."

- Y Trân giật mình nhận ra mình đã lỡ lời, ánh mắt lúng túng Đương lúc không biết sẽ hành xử thế nào, Hàn Y Trân nhìn thấy phía sau lưng Bách Hoa, nơi một cánh cửa được tạo bằng tiên thuật đang bay ra nhiều trọc khí chừng rằng Dưỡng Hoa Cung xảy ra biến động Dưỡng Hoa Cung là nơi Bách Hoa tạo ra những giống hoa mới cũng như tái tạo lại những cành hoa đã héo đi.

Trong Dưỡng Hoa Cung có một hồ sen đặt chính giữa trước điện là nơi tích tụ nhiều linh hoa khí tức Y Trân chỉ ở phía sau Bách Hoa, cả hai nhìn theo tia sáng đang không ngừng lóe lên, trên mặt đất vườn tiên rung chuyển dữ dội, Tiên Tử vội vàng bay vào Dưỡng Hoa Cung.

Y Trân thấy thế cũng không thể bỏ mặc Bách Hoa, đành lo chuyện bao đồng bay ngay theo sau " Bách Hoa Tiên Tử!

Cô ta một mình vào đó như vậy có ổn không chứỂ khó hiểu thật đó, trên trời mà cũng xảy ra động thổ...ay không nghĩ nhiều được như vậy, ta phải vào xem cô ta có làm sao không Ờ...bay qua kết giới đó là được chứ gì?

Thôi được, Bách Hoa Tiên Tử!

Đợi ta " Y Trân bay qua cánh cổng hình bán nguyệt, lúc cô xuyên qua kết giới thì đã là một không gian khác Nơi này không hề có chút không khí một vườn hoa, nó u ám và bị bao phủ bởi trọc khí.

Y Trân kêu lớn gọi Bách Hoa cũng không nghe ai hồi đáp" Bách Hoa Tiên Tử!

Cô đâu rồi, Tiên TửĐã xảy ra chuyện gì vậy chứ?

Sao lại có động thổ, đây là nơi nào, Tiên Tử " Đáp lại lời của Y Trân chỉ có luồng gió dữ dội từng đợt ập đến như muốn xé rách da mặt khiến cô suýt nữa bị nó quật ngã.

Chúng như có linh tính cứ nhắm vào Y Trân mà lao tới muốn đẩy cô ra" Gió yêu cỏn con cũng dám cản đường ta?

Xem ra lũ các ngươi không biết ta là ai rồiĐược, Thiên Phong Vũ!

" Hàn Y Trân tay biến ra quạt Thiên Phong Vũ, hất tung lên cao.

Quạt vừa mở đã thâu hết tất cả gió yêu vào trong.

Y Trân từ khi được quạt thượng cổ chọn, cô đã luyện thành thể phong, cũng coi như là chủ nhân nắm giữ ngọn gió trời từ hơi thở Bàn Cổ.

Có ngọn gió nào không khuất phục tiểu nha đầu này đều sẽ bị thu vào Thiên Phong Vũ làm tăng công lực cho pháp bảo cô " Thu!

" - Y Trân hạ lệnh, quạt Thiên Phong Vũ xếp lại dần dần thu nhỏ bay vào tay cô Đoạn nghe tiếng Bách Hoa, cô vội vàng chạy đến.

Gió ngừng thổi, khung cảnh mở ra trước mắt Y Trân là một đại điện tráng lệ bị trọc khí bao bọc.

Những mảng màu đen loang lổ bay xung quanh, bầu trời xám xịt A một tiếng, đó là giọng của Bách Hoa kèm theo đó là nguồn linh lực toả ra mạnh mẽ, cô ta đang thi triển thuật pháp.

Y Trân cuối cùng cũng tìm thấy người lập tức chạy đến " Bách Hoa tiên tử!

" - Trước mắt Y Trân là một cái hồ lớn, mặt nước bị làm cho khuấy động.

Giữa hồ xuất hiện xoáy nước lớn nơi trọc khí không ngừng trào ra, Bách Hoa kia đương dùng phép thuật kiềm hãm không cho trọc khí phát tán Tình hình có vẻ bất khả thi tiên thuật cô ta đương bị trọc khí áp đảo.

Không kịp để cho Bách Hoa nhận ra sự có mặt của cô, Y Trân liền thi triển phép thuật giúp cô ta.

Luồng khí màu xanh ngọc của Y Trân làm cho Bách Hoa ngạc nhiên, trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi, đôi mài đanh lại " Hàn Y Trân cô làm gì ở đây, nguy hiểm lắm " " Chỉ trách ta lo chuyện bao đồng thôi, nơi này tại sao lại thành ra như vậy " Bách Hoa nhìn Y Trân thầm nghĩ nha đầu này cũng thật là tốt, lúc cô ta quay đầu lại thì trọc khí vậy mà bị Y Trân khống chế.

Đoạn Bách Hoa khó nhọc nói" Là do không có Tịnh Đế Liên trấn giữ, không còn linh vật thanh lọc nên nơi này mới thường xuyên bị trọc khí xâm nhập " Thấy Y Trân toát ra một khí chất đặc biệt, Bách Hoa rũ mắt, hàng mi mảnh che đi đôi phần cặp mắt lung linh, cô ta lóe lên một suy nghĩ táo bạo.

Tiên tử muốn thử một lần, cũng như cược hết vào tiểu nha đầu này.

Nếu sự việc thành thì mai này đại điện có người trông giữ, việc bại thì chỉ đành hiến tu vi trấn trọc khí" Y Trân!

" - Bách Hoa đột nhiên gọi lớn làm Y Trân theo đó mà mất tập trung đưa mắt nhìn Tiên tử đang đứng cạnhNgay lúc chưa hiểu chuyện gì, Bách Hoa đưa tay chạm vào ấn đường của Y Trân, lập tức mắt cô nhắm nghiền toàn thân chao đảo.

Bách Hoa một tay thi triển phép thuật, tay còn lại tạo ra một vòng phép khác bao lấy Y Trân, nhấc bỗng cô bay lên.

Thân thể cô vừa bay đến mặt hồ, mọi linh khí dưới đáy đều được cô hút vào.

Bách Hoa đưa Y Trân đặt lên đế sen giữa hồ, cô lập tức mở mắt, như thể vừa được thức tỉnh.

Nơi giữa ấn đường Y Trân xuất hiện một ấn ký hình đóa sen, cánh hoa xòe ra màu vàng kim sáng chóiNgón tay thon thả thoăn thoắt tạo hình cánh sen đặt trước ngực, nơi cô ngồi linh phách hoa sen ẩn hiện, mọi đóa hoa trong đầm đều hướng về cô mà đóng mở.

Ầm một cái, một cỗ sức mạnh lớn được phóng tích khiến Bách Hoa cũng phải té văng ra sau.

Bao phủ khắp đại điện bằng tinh khí thanh khiết của loài hoa cao quý, Hàn thị dùng tay nhỏ mở ra một vòng lớn, mọi khí bẩn đều được hút vào giữa ấn đường, gột rửa tất cả trả lại cho Bách Hoa vườn tiên tao nhã vốn cóTiên thuật tiêu biến, cô ngất đi ngay sau đó.

Bách Hoa lập tức bay đến đỡ lấy Y Trân, thoáng thấy đường nét quen thuộc" Không ngờ đóa Tịnh Đế liên năm xưa trải qua muôn kiếp cũng đã hóa thành nhân dạng " Bách Hoa khẽ vuốt đuôi lông mày của Hàn Y Trân thầm cảm thán " Được rồi, tạm thời che giấu giúp cô!

Nhớ lấy lời ta, đợi khi cô trở lại nhân gian hãy tìm cách mang Na Tra đến đây, đứa trẻ đó có gắng sức cũng chỉ thêm mấy trăm năm nữa sẽ thật sự sức cùng lực kiệt đó " Bách Hoa quơ tay, ấn ký hình hoa sen giữa trán Y Trân biến mất, Tiên tử hài lòng mỉm cười, thân thể Y Trân được đưa xuống trần gianQuá khứ Năm đó nhà Thương khí số sắp tận, Nữ Oa nương nương cho Linh Châu Tử ở cạnh mình hạ phàm phò trợ Chu Vương, trước đó đã có một bánh xe số phận vô tình được khơi dậyLinh Châu Tử dưới hình dạng một viên đá sáng bay khắp Miếu Nữ Oa.

Bản thân viên đá này còn có một muội muội ngày ngày tiêu dao náo động.

Linh Đồng Tử cũng là một viên đá nhỏ ham chơi, luôn rong ruổi theo Linh Châu Tử gây ra không biết bao nhiêu rắc rối.

Lần đó đi lạc vào vườn tiên Bách Hoa, thế nào mà bay vào cấm địa của Dưỡng Hoa điện Thỏa sức thưởng hoa, hai huynh muội bọn chúng bay đi bay lại mỗi bụi ngửi một cái rồi bay qua bụi khác.

Cứ mải miết như thế, Linh Châu Linh Đồng cũng thấm mệt tùy tiện tìm một chỗ êm ái.

Linh Châu Tử bay lên cây ăn quả gần đó, nằm gọn trong chồi non đang e ấp lấy trái ngọtLinh Đồng bay một vòng cũng không tìm được chỗ nào ưng ý, cứ lơ lửng mãi ở giữa đại điện.

Nó nhìn xung quanh, ánh nhìn dừng lại ở giữa hồ nước lớn nơi có một đóa hoa sen vàng toát ra linh lực ngút trời.

Liền thân dưới lại có thêm một đế sen khác, một đóa sen hai đế hai nụ làm Linh Đồng thích thúNó quyết định sẽ nằm vào đó đánh một giấc, đúng vào thời khắc cánh hoa hé mở nó đã lách người bay vào.

Hương thơm dễ chịu xộc vào chóp mũi khiến nó đi vào giấc ngủ ngay khi đặt lưng xuống.

Bỗng lời hiệu triệu của Nữ Oa nương nương làm Linh Châu Tử giật mình tỉnh dậy, nó vội vàng tìm kiếm muội muội.

Nhìn mãi không thấy Linh Châu nghĩ tiểu muội đã về trước, nó đành một mình bay về.

Bị gọi về gấp gáp như vậy hóa ra là đã đến lúc để hạ phàm, Linh Châu chưa kịp nói lời tạm biệt muội muội đã phải chuyển thế Mặt khác ở vườn Bách Hoa, Linh Đồng vẫn còn say giấc.

Khi đó Bách Hoa Tiên tử cũng đã bước vào Dưỡng Hoa điện, đã đến giờ tụ linh cho Tịnh Đế Liên.

Cô ta sẽ dùng pháp thuật đưa linh khí vào nhụy hoa, điều này sẽ làm cho hoa càng thêm lấp lánh.

Có điều khi tụ linh, cánh hoa sẽ khép lại không thể mở raLinh Đồng ngủ say không hay biết, vô tình đã trở thành bữa ăn cho một trong hai nụ hoa.

Bách Hoa không hay biết, cứ vậy mà rời khỏi điện, đến khi tỉnh lại đã không thể thoát ra.

Linh Đồng Tử ra sức gọi ca ca nhưng không nghe hồi đáp, nó hoảng sợ bay loạng choạng, dùng thân đập liên hồi vào thành cánh sen cuối cùng lại chẳng thể lay động dù chỉ một chút.

Người duy nhất nhớ đến sự tồn tại của nó cũng đã chuyển thế, Miếu Nữ Oa nhiều đệ tử như vậy, thiếu một Linh Đồng cũng chẳng ai nhận ra, chỉ có Nữ Oa nương nương đã đoán trước được số kiếp nên đã để Linh Đồng lại cho vườn tiên Nó cứ ở đó, ở rất lâu, lâu đến nỗi linh phách bị hoa nuốt chửng hòa vào làm một với Tịnh Đế Liên.

Và vì có linh lực của đá Linh Đồng Tử, đóa sen Tịnh Đế bình thường chuyển sang toàn thân hóa vàng, cao quý càng thêm cao quý, là loài hiếm có trên đời.

Cũng từ đó duyên kiếp được sắp đặt, Khương Tử Nha đến xin hoa sen vàng để hóa thân cứu Na Tra cũng chính là Linh Châu Tử chuyển thế.

Vì cứu ca ca, Linh Đồng đã hi sinh tách lìa hai đế và mất năng lực hóa vàng, chỉ chừa lại đóa sen vàng để cứu Na Tra.

Bách Hoa năm đó cũng lấy làm tiếc vì đã không trông coi Tịnh Đế cho tốt để nó biến thành đóa hoa đơn lẻ bình thường Vì đánh mất năng lực hóa vàng, bản thân Linh Đồng cũng bị khô héo và chết trong lúc đang ra sức thanh lọc trọc khí, nhưng vì thân mang tiên tịch không dễ hồn bay phách tán, nó được chuyển sinh xuống trần gian chờ ngày được trở về Thần giới.

Cũng chính là chuyển thế của Hàn Y Trân có thiên chất tu tiên bất phàm Trên đường chuyển thế, nó vô tình hấp thụ mảnh hồn của Mã Chiêu Đệ cũng đang luân hồi từ đó dung mạo cũng dựa vào đó mà hóa thành.

Sau khi chuyển thế được Linh Bảo Đại pháp sư nhận nuôi, lại được trao tặng Tam Châu chứa đựng phách của Mã thị.

Nghiệp, duyên tất cả đều cả được sắp đặt Khương phủHàn Y Trân được đưa về Khương phủ, khi tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm trong phòng, đầu đau nhức khó chịu cô khó khăn lê mình ngồi dậy.

Tiềm thức cô xuất hiện một giọng nói, căn dặn cô phải cùng Na Tra lên Tiên giới lần nữa.

Y Trân nhắm mắt, lắc nhẹ đầuCảm nhận được thứ gì đó trong tay, cô chầm chậm mở mắt, mở lòng bàn tay ra đó là can khương mà cô đang cần tìm.

Y Trân nắm chặt lại, cất đi tiên thảo, lòng suy nghĩ gì đó.

Cô ngồi thẳng dậy, chân khép bằng tư thế luyện công.

Cô muốn thử điều khí, vừa vận công từ đan điền đã đưa đến luồng khí kì lạ dẫn ra toàn thân, nó làm cô dễ chịu và có cảm giác công lực đã tăng lên so với trước kia.

Vừa hồi phục, khí chất đã trở lại sắc mặt Y Trân cũng hồng hào hơn thì đã nghe tiếng Võ Cát gọiHắn nói Nghĩa phụ Khương Tử Nha có việc nhờ muốn cô thay y phục cho Triệu Di tỷ tỷ.

Cô không kể bất kỳ chuyện gì ở Tiên giới cho Khương Tử Nha, chỉ ân cần chăm sóc Triệu Di đang ngất xỉu𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷
 
[ Tân Bảng Phong Thần ] - Muôn Kiếp Tương Phùng - Tử Nha × Chiêu Đệ
33. Tranh họa người thương


" Tỷ tỷ, sao nãy giờ tỷ như người mất hồn vậy " - Hàn Y Trân đến đỡ tay Triệu Di dắt cô về lại phòng mình" Nghĩa phụ vì thấy tỷ ngất xỉu đã rất lo lắng, gấp gáp gọi muội Đến nơi thì thấy trên người tỷ chỗ nào cũng toàn là máu.

Tỷ thấy bộ y phục này thế nào, muội đã thay cho tỷ đóUm nhưng đồ nữ tử này cũng thật là khó, muội không biết có mặc đúng không.

Tỷ xem bình thường muội ăn mặc thế này để tiện luyện phép, không biết mặc cho tỷ thế nào " Hàn Y Trân nhìn xuống thân mình, cả người cô là bộ xiêm y liền thân đơn giản.

Từ nhỏ đã ăn mặc như vậy cô thấy rất thoải mái, nay Khương Tử Nha đưa cho cô bộ y phục rườm rà, biết bao nhiêu là lớp khiến nha đầu loay hoay một lúc mới mặc vào cho Triệu Di" Muội nói...là muội thay y phục cho ta hả?

" - Triệu Di thở phào thầm cảm tạ trời đất là muội muội cô, không phải là nam nhân kia" Ừm!

Là Nghĩa phụ chuẩn bị cho tỷ, muội thấy người thật là tốt " Triệu Di nhìn bộ y phục trên người, quả thật nhìn rất đẹp lại còn rất vừa với số đo của cô" Được rồi, đa tạ muội đã giúp ta "Triệu Di vào cùng Y Trân, tiểu nha đầu ngỏ ý xuống bếp dặn người nấu cháo cho cô nên đã đi ra trước để lại Triệu Di một mình Đương lúc suy tư chất chứa, Triệu Di nhớ lại lời của nữ nhân trong giấc mộng.

Cô ta có nói muốn biết thật hư thì vào căn phòng hướng Tây của Khương phủ.

Vừa hay nơi đây cách đó không xa chỉ là phải đi ngang qua phòng của Khương Tử Nha Nếu hắn biết cô muốn đi vào căn phòng đấy liệu hắn có ngăn cản cô không.

Nghĩ một lúc cô đứng dậy tiến tới đẩy cửa hé mở, cô lách người đi ra thật khẽ cơ hồ sợ bị phát hiện" Đành phải liều thôi " Tò mò, Triệu Di men theo hành lang về hướng Tây, đi ngang qua phòng của Khương Tử Nha cô thấy đèn bên trong không đốt.

Chắc là hắn không có ở trongCuối hành lang có một căn phòng nằm riêng biệt, nơi đây ít người lui tới nên không khí bên ngoài có phần ảm đạm.

Triệu Di bước tới đứng trước cửa, nhìn một lượt thầm nghĩ" Làm vậy coi bộ không đúng cho lắm...nhưng ta thật sự...rất muốn biết nữ nhân đó muốn nói với ta điều gì " Lấy hết dũng khí, Triệu Di đẩy nhẹ vào cánh cửa, âm thanh cót két làm nhiễu đi không gian tĩnh mịch.

Cửa không khóa, cô nuốt xuống hồi hộp, chầm chậm bước vào sau đó xoay người cẩn trọng đóng cửa Mở ra trước mặt Triệu Di là một căn phòng kiểu cách nhà Chu cổ kính, trái ngược với cái lãnh đạm bên ngoài, cô vẫn cảm nhận được hơi ấm đang bao phủ nơi đâyKhoan đã, đó là gì thế?

Triệu Di nheo mắt, hình như đó là tranh.

Phải!

Rất nhiều tranh, trên tường, trên giá đỡ, trên sàn đều có vô số cuộn tranh lăn lóc Mọi tiểu tiết đều được Triệu Di thu vào mắt, cô chợt dừng lại ở một bức tranh bằng giấy lụa được treo giữa phòng.

Bên trên được vẽ bối cảnh rất đẹp, trên trời là đèn lồng rực rỡ, dưới nước là Hoa Đăng lấp lánh.

Nhưng điều kì lạ là ở giữa tranh thiếu mất gì đó, theo lý mà nói chỗ trống này phải là một con vật hay là một ai đó Cô bước lại, chầm chậm vươn tay chạm vào bức họa.

Chợt tranh biến động, nơi chỗ trống kia dần dần xuất hiện hình bóng của một cô gái, dáng người nhỏ nhắn mặc y phục hồng nhạt trên môi còn nở nụ cười diễm lệ Bức tranh kia tạo ra một ảo ảnh cho Triệu Di nhìn thấy được quá khứ đương diễn ra thời khắc ấy.

Cô nhìn thấy khung cảnh xung quanh náo nhiệt, người người nô nức xiêm y duy chỉ có một nữ tử trên gương mặt man mác ưu tư Ảo cảnh" Chiêu Đệ!...Chiêu Đệ!

" - tiếng Khương Tử Nha gọi từ xa vọng lại, hắn nhìn ráo riết giữa đám người qua lại cuối cùng cũng tìm thấy Mã Chiêu Đệ " Nàng làm sao vậy?

Sao lại đứng đây nàng xem mọi người đang ở trên thuyền chuẩn bị thả Hoa Đăng rồi " Khương Tử Nha nhìn nàng, lòng tưởng nàng ham chơi đi lạc định nắm tay dẫn nàng về với mọi người, cùng nhau thả Hoa Đăng " Nào, Hầu gia, Hầu gia phu nhân và mọi người đều đang đợi chúng ta " - Khương Tử Nha quàng tay ôm vào eo Mã Chiêu Đệ muốn cùng nàng đi về Mã Chiêu Đệ vẫn đứng đó khiến hắn khựng lại, ngơ ngác nhìn nàng " Sao vậy?

Hửm "" Chưa từng thấy Mã Chiêu Đệ nàng sắc mặt lại buồn bã thế này, nàng không khỏe hả?

" - Khương Tử Nha xoay người đứng trước nàng, tay đặt lên vai nàng hỏi han " Tướng công, chàng nói xem phu thê chúng ta lấy nhau đã lâu như vậy, thiếp luôn ở cạnh chàng Đã lâu rồi không về thăm phụ mẫu thân sinh, chàng nói xem có phải bây giờ cha đang trách móc thiếp không " " Sao nhạc phụ lại trách nàng "" Thiếp là đứa con gái duy nhất của Mã gia, lâu như vậy rồi không vềThiếp nhớ ngày còn chưa gả cho chàng, cứ tới Tết Trung Nguyên, cha sẽ cùng thiếp đốt đèn lồng.

Mẹ sẽ làm sủi cảo cho thiếp và Tiểu Muội " - nói đoạn Mã Chiêu Đệ ấm ức sà vào lòng Khương Tử Nha tìm sự an ủi Lần nào cũng vậy, chỉ cần là Mã Chiêu Đệ hắn đều sẽ dang tay ôm lấy nàng, ôn nhu vỗ về nữ nhân mà hắn thương yêu.

Khương Tử Nha xoa lưng, áp má lên tóc nàng an ủi.

Hắn hiểu được nỗi nhớ nhà nhớ người thân của thê tử, lòng xót xa" Chiêu Đệ, nàng lại nhớ nhà rồi có đúng không?Nàng cũng đừng quá lo cho nhạc phụ nhạc mẫu, họ bây giờ chắc cũng đang cùng nhau thưởng nguyệt, cùng đốt đèn lồng cầu phúc cho nàng Đường phạt Thương ta không dám chắc, nhưng đợi khi đại nghiệp hoàn thành, Triều Chu thống nhất thiên hạ, ta sẽ đưa nàng về Triều Ca thăm phụ mẫu nàng.

Đừng buồn nữa có được không?

Ha " " Tướng công chàng tốt với thiếp quá " " Còn không hỏi ta là tướng công của ai chứ, không tốt với nàng thì tốt với ai " -
Hắn mỉm cười, nụ cười chất chứa sự ấm áp dành cho Mã Chiêu Đệ của hắn, từ bao giờ lòng nàng lại nhiều tâm tư như vậy chứ" Nào, đừng buồn nữa, lại đây ta có cái này tặng nàng " Mã Chiêu Đệ chờ đợi hắn biến ra một cuộn tranh, nàng hào hứng trông thấy, chốc đó đã không còn nét ưu tư trên gương mặt " Hớ...đây là cái gì vậy tướng công?

" " Nàng mở nó ra a " - Khương Tử Nha đăm đăm nhìn nàng, lộ ra vẻ nuông chiều tình tứ Mã Chiêu Đệ cầm lấy, nàng mở cuộn tranh ra nhìn ngắm bên trong.

Nàng thấy trong tranh có nàng, có phụ thân, mẫu thân, còn có Tiểu Muội quây quần bên nhau cùng đón Tết Trung Nguyên Cảm động không thôi, Mã Chiêu Đệ ngước lên nhìn nam nhân đang nhìn mình say đắm, nàng ôm hắn cảm kích " Đa tạ chàng, Nha Nha của thiếp " " Thôi được rồi, đừng khóc, ta đưa nàng đi thả Hoa Đăng chịu không?

" - Khương Tử Nha đưa tay đặt lên gò má Mã Chiêu Đệ, lau đi giọt nước mắt đương rơi của nàng " Dạ!

" - Mã Chiêu Đệ cười hạnh phúc, trong lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn gia phụ trong tranh vẫn đang mạnh khỏe, nàng cũng bớt nỗi nhớ nhàCả hai tay trong tay trở về, Khương Tử Nha luôn nhìn về phía nàng.

Chỉ trách hắn là người thân mang đại nghiệp, nàng gả cho hắn phải chịu nhiều thiệt thòi rồi Khép lại ảo cảnhHóa ra bức tranh này là món quà mà Khương Tử Nha đã tặng Mã Chiêu Đệ vào ngày Tết Trung Nguyên Một màn được Triệu Di thu vào mắt, cô cuối cùng cũng đã nhìn thấy diện mạo ấy, diện mạo của nữ nhân tự xưng là Mã Chiêu Đệ trong giấc mơ của cô.

Đôi tay Triệu Di run run đưa lên mặt mình, giây phút mơ hồ cô ngỡ tưởng chính mình là người trong tranh Triệu Di có chút hốt hoảng, cô cầm lên những cuộn tranh khác.

Mở ra thì toàn bộ đều vẽ gương mặt của nữ nhân ấy, là Mã Chiêu Đệ hay chính là gương mặt của Triệu Di cô cũng không rõDừng lại một lúc, Triệu Di nhớ ra điều gì đó.

Cô sâu chuỗi lại mọi thứ hình như không phải trùng hợp.

Ngay từ đầu gặp Hàn Y Trân, nhìn con bé ít nhiều rất giống Triệu Di cô ngày bé.

Nay lại nhìn thấy một gương mặt hệt cô trong ảo cảnh được cho là thê tử của Khương Tử Nha Cô nhất thời bị điều này làm cho hoảng sợ, tâm trí rối bời.

Thêm việc không nhớ rõ quá khứ, vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu.

Rốt cuộc cô là ai?

Sao thê tử của Khương Tử Nha lại giống cô đến như vậy, cô ta đã chết rồi mà Chợt có linh lực phát ra từ bức tranh bị Triệu Di vứt xuống, bước ra từ tranh là dáng hình của Mã Chiêu Đệ " Là cô!

" - Triệu Di trợn mắt Rốt cuộc đây là Mã Chiêu Đệ hay là chính cô, cơ hồ cũng chẳng biết.

Nhưng khi nhìn vào mắt của nữ nhân trước mặt, khí chất này không phải của Triệu DiLinh thức cất tiếng kéo Triệu Di về thực tại" Triệu DiCuối cùng thì cô cũng tới, ta là Mã Chiêu Đệ "" Cô...sao cô lại giống ta như vậy " Mã Chiêu Đệ mỉm cười từ tốn giải thích" Cô là từ mảnh hồn của ta chuyển thế, đương nhiên sẽ có cùng dung mạo "

Thấy Triệu Di còn đang ngỡ ngàng, Mã Chiêu Đệ phân tỏ" Ngày thường ta đều ở trong tâm thức của cô, bị thần trí cô giam giữTa biết trong lòng cô sớm đã nảy sinh tình cảm với tướng công taNên ta mới sắp xếp cuộc gặp mặt này để nói cho cô rõ..."

- nàng đương nói thì bị Triệu Di ngắt lời" Khương phu nhân, xin cô đừng hiểu lầmTa và Khương tiên sinh không có chuyện gì hết, nếu cô không thích ta sẽ rời khỏi Khương phủ " " Nghe ta nói hết, ta không phải đến đây bắt cô rời điMà là vì cô là người hiểu chuyện lại bắt đầu nảy sinh tình cảm với chàng.

Ta mới có thể nhờ côNhờ cô ở cạnh chàng giúp chàng thu phục hai mảnh hồn còn lại Cô là mảnh hồn giống ta nhất, cô là ta, ta cũng chính là cô " Sao Triệu Di có thể chấp nhận được, rõ ràng cô còn phải chờ đợi nam nhân quan trọng ở tròn vòng lặp kia cơ mà" Ta...ta không thể giúp cô được, ta đã có người ta thương rồi, ta không có tình cảm với Khương tiên sinh " - Triệu Di quay mặt né tránh ánh mắt Mã Chiêu Đệ " Người đó chính là Khương Tử Nha Cô là bị người khác hãm hại giam vào vòng lặp, phải sống mãi trong đoạn kí ức ở Vị ThủyĐó là quá khứ của ta và Khương Tử Nha, phu thê bọn ta đã từng sống như vậy Cô chính là hóa thân vào ta, người cô đợi cũng chính là chàng " Triệu Di thở ra hơi thở nặng nhọc, lời nói như sợi dây liên kết thắt chặt lấy kí ức mà cô đã quên kéo về trong tâm trí Trong đầu chợt xuất hiện cơn đau dữ dội, Triệu Di nhắm nghiền mắt, loạt hình ảnh trong vòng lặp được tái hiệnNhững gương mặt trước đây vốn mờ ảo nay cô đã nhìn thấy được tường tận Gương mặt đó, dáng dấp đó đúng thật là Khương Tử NhaKhông những nhìn ra gương mặt từng người, cô còn nhớ lại quá khứ của cô.

Cô là người Đại Tấn, cô nhớ ra phụ thân, nhớ thôn Thượng Cát, nhớ cả cô và Chung Gia Khải đã từng vui vẻ như thế nào.

Một âm thanh đanh tai nổ ra trong đầu Cô giật mình mở mắt, Mã Chiêu Đệ đột nhiên biến mất, khung cảnh trở lại như lúc đầu.

Nhìn lại trên mắt Triệu Di đã đọng thành giọt lệ trực trào rơi xuống Nước mắt cô rơi vào bức họa rồi lóe sáng một cái Cuối cùng cô đã nhớ ra mọi chuyện.

Lời nói Mã Chiêu Đệ khi nãy cứ vang vọng bên tai " Ta thật sự có tình cảm với Khương tiên sinh?

đó là ta hay là cô " Là vì Triệu Di là mảnh hồn của Mã Chiêu Đệ nên mới xuất hiện đoạn tình cảm này với Khương Tử Nha hay vì cô tự động lòng.

Sao có thể, thân là mảnh hồn của nàng ta thì sao có tình cảm riêng mình 𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷
 
[ Tân Bảng Phong Thần ] - Muôn Kiếp Tương Phùng - Tử Nha × Chiêu Đệ
35. Con gái kẻ thù


Sau khi tỏ tường mọi chuyện, điều Triệu Di nhớ đến lúc này là Đại Tấn nơi cô đã lớn lên.

Thẫn thờ một lúc cô cũng bước ra khỏi phòng, đóng cửa rồi đi một mạch ra hoa viênNgồi xuống ghế đá, cô nhìn lướt qua cơ thể đoạn cười chua chát" Chỉ là một phần của người tên Mã Chiêu Đệ, còn chẳng được là chính mình "Trên cổ tay phải cô có một vết bớt hình sợi chỉ đỏ, bấy giờ nó lại khiến cô chú ý.

Hình như muội muội Hàn Y Trân của cô cũng có một cái" Y Trân giống ta như vậy, lẽ nào muội ấy cũng..."

Đôi mắt nhắm lại, từng mảng kí ức đua nhau tái diễn trong đầu cô.

Ở rừng trúc năm đó cô đã gặp một tiểu tử, cùng nhau lớn lên.

Hắn còn bái phụ thân cô làm Sư phụ, ngày ngày cùng cô hái thuốc hành yRốt cuộc vì sao cô lại bị giam lỏng ở Vị Thủy lâu đến như vậy, cô cũng đã gần tam tuần, suốt thời gian qua phụ thân cô ai chăm sóc chứ?"

Ta phải về Đại Tấn "Nói tới đây, Triệu Di nhớ ra thêm một chuyện, cô đến Đại Tống cũng là vì lời hẹn với Gia Khải" Phải rồi, ở nơi đây ta còn có người thân, là Gia KhảiTa phải gặp được huynh ấy "Hồi ứcNgọn gió đông lũ lượt kéo nhau về đất Đại Tấn, rừng trúc xanh tốt nay bị gió đưa đẩy đến trơ trụi lá, chỉ còn thân cây vẫn sừng sững đứng thẳng hàng như chưa từng bị gió xê dịchTiết trời se lạnh khiến cho người người mong muốn tìm một nơi để sưởi ấm, lòng Gia Khải cũng có ham muốn như thế.

Nơi cậu muốn tìm đến chẳng phải là lò sưởi rực lửa hồng hay chăn bông da cừu dày cộm mà lại là trái tim của nữ tử kia.

Nó không khiến cho người ta chịu được cái lạnh của mùa đông, nhưng có khiến cậu bồi hồi ấm ápNam nhân thiên hạ khi thích một nữ nhân sẽ là như thế nào?

Gia Khải không biết, cậu chưa từng trải qua hương vị của ái tình nam nữ.

Cậu nghĩ rằng tiểu nữ kia thật sự rất tốt với cậu, cậu cũng nguyện ý đối tốt với cô ấy, vậy đó chẳng phải yêu saoĐứng dưới hiên nhà, trên tay là chiếc khăn tay của Tố Tố, Gia Khải nhớ lại buổi mừng thọ khi đó người nhà cậu ai cũng thích Tố Tố mà hết lời khen ngợi.

Cô cũng thật là xinh đẹp càng nhìn càng động lòng" Con đứng một mình ở đây lại tơ tưởng đến cô nương nhà nào sao " - Chung lão gia từ sau bước đến, phong thái nhã nhặn đôi môi mỉm cườiGia Khải giật mình cất vội khăn tay vào trong vạt áo nhưng vô tình lóng ngóng khiến khăn tay rơi ra trước mặt Chung lão gia.

Cậu nhanh chóng cuối xuống nhặt lên, hành động vội vàng của cậu được cha thu trọn vào tầm mắt" Ể...Khải nhi, con trước giờ đâu có dùng khăn mùi soa?

"" Dạ...cha cái này thì "Lão gia bất giác cười lớn, nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu con trai ông cũng nhận ra đứa con này đã biết đem lòng ngưỡng mộ con nhà người ta rồi" Là của tiểu cô nương con đưa về hôm mừng thọ nải nải con đúng chứ?

Đưa đây cha xem "Lão gia cầm lấy chiếc khăn tay mềm mại, đường chỉ may tinh xảo làm ông thích thú gật đầu.

Chợt mắt ông dừng lại ở một góc của chiếc khăn, một chữ Triệu được thêu tỉ mỉMặt ông biến sắc, là chữ Triệu này sao?"

Khải nhi, đây là?

"" Dạ thưa cha, cha nói đúng, con thật sự rất thích muội ấy...A đó là chữ Triệu, là họ của Tố Tố, khuê danh là Triệu Di "" Là con gái của Triệu Đản à " - Lão gia giọng nói trầm đục, nghiến răng căm phẫn khi nhắc đến tên đại phu này" Ơ...phải, chưa nói với cha muội ấy là con gái của Sư phụ.

Tụi con quen biết từ bé, muội ấy rất tốt với con, còn nữa "Lời chưa nói xong mặt cha cậu đã đanh lại, ánh mắt trừng lên liếc nhìn cậu khiến Gia Khải có chút giật mình" Và con cũng đã lấy sợi dây chuyền gia bảo đưa cho cô ta?

Muốn lấy cô ta về làm thê tử ư?

"Thấy cha lớn giọng, Gia Khải cũng chỉ có thể âm thầm thừa nhận không dám tiếp lời.

Ông nhớ lại năm xưa, hai tiểu muội đáng thương bị sát hại bởi tên họ Triệu kia.

Lý nào nay lại để con gái kẻ thù bước vào Chung giaÔng nhìn đứa con trai ánh mắt thất vọng, cứ ngỡ có thể lợi dụng việc cậu theo học Thiếu Đản mà sắp xếp để cậu thay ông trả thù, điều ông không ngờ nhất lại là Gia Khải và con gái kẻ thù sớm đã..."

Đều là do ta, lẽ ra phải nói với con sớm hơn " - Gia LợiNghe không hiểu cha đang nói gì, Gia Khải định hỏi lại nhưng bị ông xua tay đuổi về phòng.

Cậu ậm ừ rồi cũng quay lưng đi" Sao cha lại có phản ứng như vậy chứ, chắc lại là do lô hàng vừa rồi bán không được.

Thôi được, lần khác sẽ lại dẫn muội ấy về, cha nhất định sẽ có thái độ khác "Chàng thiếu niên mang trong lòng nhiều mơ mộng về cô nương mà cậu ngưỡng mộ.

Gia Khải vẫn luôn thích Tố Tố như vậy, thích cái dáng vẻ muội ấy lúc chăm chú xay thuốc, thích nhìn muội ấy học chữTố Tố đối với Gia Khải cũng rất tốt, tình cảm không khác gì người trong gia đình.

Chỉ tiếc giữa hai nhà lại có ân oán sâu đậm.

Chung lão gia vì ngày hôm nay đã chuẩn bị ba năm trời, một lần trả nợ năm xưa.

Sau khi gặp mặt Tố Tố, Chung lão gia đã có hỏi han về Triệu Đản cha cô, khi biết được cha con cô sống ở cuối thôn Thượng Cát, cả gia đình chỉ còn mỗi hai người sống nương tựa vào nhau, lão ta đã có sắp đặtÔng ta cùng Mạc San thuộc hạ lợi dụng mối giao hảo của hai đứa trẻ, đã viết một bức thư giả gửi cho Tố Tố hẹn gặp mặt ở rừng trúc Đại Tấn muốn lấy nhi nữ của Triệu Đản ra uy hiếp hắnLần đó sau khi trở về từ Chung gia, Tố Tố cũng đã kể hết cho phụ thân nghe đã được họ chiêu đãi nồng hậu như thế nào, lòng Triệu Đản thấp thỏm, con gái nhỏ vô tri không biết đã vào hang cọp.

Năm đó nhận lời bái sư của Gia Khải là vì muốn dựa vào cậu để giải bày khúc mắc, ấy vậy mà con gái và hắn nảy sinh tình cảm, lỡ đâu tên Chung Gia Lợi đó muốn mạng đền mạng sẽ làm hại nhi nữ.

Đúng lúc đang tìm cách cho con gái tránh mặt Gia Khải, Mạc San đã đem thư đến trước nhà ông, rời đi ngay sau đóThấy lá thư đề tên con gái, ông gọi Tố Tố ra" Hửm...cho con hả, phụ thân à là ai gửi vậy, không thấy người đâu?

"" À...là Gia Khải ca ca hẹn con ngày mai ở rừng trúc có chuyện muốn nóiXí, làm cái gì mà thần bí vậy chứ! phụ thân con đi gặp huynh ấy!

"Triệu Đản cũng lấy làm lạ, tiểu tử này hành tung trước giờ minh bạch, sao lại trở nên thần bí như vậy.

Lòng dâng lên nỗi bất an, ông ta quyết định ngày mai sẽ theo sau Tố TốVề phía Gia Khải, không biết bằng cách nào cậu đã nghe được cuộc nói chuyện của Gia Lợi, không kịp tìm hiểu nguyên nhân bản thân cậu chỉ muốn bảo vệ Tố Tố.

Cách buổi hẹn hai canh giờ, Gia Khải bị bắt nhốt vào kho vì chuyện cậu nghe lén Chung lão gia đã bại lộ.

Ông ta chỉ đành kể hết sự thật cho cậu và nhất quyết lần này bắt cho được con gái kẻ thù, cho hắn nếm trải mùi vị mất đi người thân yêu nhấtỞ trong kho bụi bặm, cậu bị trói một góc, ở ngoài còn có lính canh giữ.

Giờ phút ấy cậu lo cho Tố Tố biết bao nhiêu, sợ cha sẽ làm gì muội ấy cậu sẽ không sống nổi mấtTrong lúc tuyệt vọng, một con hạc tinh xuất hiện trước mặt cậu, Gia Khải giật mình lùi lại" Cô...cô là yêu quái hả, nè chúng ta không thù không oán, đừng có mà ăn thịt ta đó "" Ân nhân đừng sợ, tôi không phải yêu quái.

Tôi là con hạc lần trước bị gãy chân được ân nhân cứu giúp, nay hồi phục tôi đến báo đáp ơn cứu mạng.

Người mau đứng lên, tôi sẽ đánh bọn lính canh lấy chìa khóa mở cửa cho người "Cô ta là con hạc tu luyện ở động Đinh Thước, một lần đi săn đêm bị mắc vào bẫy khiến chân bị gãy.

Vừa hay Gia Khải đi ngang, không đành lòng nên đã giúp nó thoát khỏi cái bẫy, còn liệu thương cho nó" Đa tạ, cô không sao là tốt rồi không cần phải gọi tôi ân nhânTôi có một bằng hữu...à không phải, là cô nương tôi thích đang gặp nguy hiểm, hạc tiên à cô có thể đưa tôi đến rừng trúc nối liền thôn Thượng Cát được không?

"" Ờ...được, tôi đưa cậu đi, lùi ra sau một chút để tôi giải quyết đám lính canh này sau đó dẫn cậu ra ngoài "" Ể khoan, đừng có làm hại họ, đánh ngất là được rồi "Tiểu Hồng nghe lời, đánh ngất hai tên lính canh sau đó khụy gối" Cậu lên đi!

"" Nè...cô là nữ nhi, sao mà tôi có thể leo lên lưng cô được a?

"" Trời ơi nói nhiều vậy chứ cậu rốt cuộc là có muốn cứu người không "" Nhưng nhưng mà cô..."

Cười khổ một cái, cô ta xoay người lập tức trở lại nguyên hình một con hạc lớn toàn thân phủ màu hồng uyển chuyển thước tha.

Gia Khải tròn mắt, trước giờ chưa thấy con hạc nào đẹp đến như vậy" Còn không mau lên nữa cô nương cậu thích sẽ chầu ông bà đó!

"Gia Khải giật mình, vội vàng leo lên lưng con hạc lớn.

Đôi chân dài duỗi ra sau, đập cánh thật mạnh rồi bay lên cao, trong suốt quá trình Gia Khải đều nắm chặt vai con hạc không buông làm nó đau điếng" Ay da ân nhân à cậu có cần phải bóp chặt như vậy không, tôi mà rụng một cọng lông sẽ mất rất nhiều nguyên khí đó "" Ờ...tôi xin lỗi nha, tại tôi sợ.

Ở đây cao đến như vậy, không bám chặt, sẽ rớt đó "" Mà cậu tên gì, lần trước cậu đi nhanh quá tôi còn chưa kịp hỏi quý danh nữa "Gia Khải híp mắt, gió trên cao khiến cậu không tài nào mở ra được" Tôi là Chung Gia Khải con trai duy nhất của Chung gia, từ nhỏ đã yêu thích hành y còn cô ?

"" Tôi là con hạc động Đinh Thước, gọi tôi Tiểu Hồng "Tiểu Hồng bay trên những tầng mây, uốn lượn thướt tha phút chốc đã đến giữa rừng trúc.

Vẫn là đến trước bọn họ một bước, Tiểu Hồng đáp xuống trở lại nhân dạng.

Gia Khải vội vàng gọi lớn tên Tố Tố, không ai trả lời nghĩ cô chưa đến.

Nhưng cũng đã sắp đến giờ hẹn, binh sĩ của cha cậu sẽ đến bao vây chỗ này, cậu đành chạy theo đường mòn dẫn đến Thượng CátTiểu Hồng cũng chạy theo sau đó, nó dùng công lực dẹp hết các cây khô ngáng đường cho cậu đi nhanh hơn.

Trời không phụ lòng người, chạy một lúc liền thấy bóng dáng Tố Tố trên lưng đang mang theo cái thúng hái thuốc, cậu hớt hải lao tới" Tố Tố!

"Cô ngạc nhiên, vốn là chưa tới giờ hẹn, cô chỉ là tiện đường hái thêm chút thảo dược về cho phụ thân cũng không ngờ Gia Khải lại tới sớm như vậy" Huynh làm gì mà thở gấp quá vậy, trán thì đổ đầy mồ hôi, ngồi xuống đây muội lấy nước cho huynh uống "" Ế không kịp nữa đâu bà cô của tôi ơi, chúng ta phải mau trốn thôiCha huynh mà tới sẽ không kịp nữa!

"" Hả?

Trốn?

Sao phải trốnAy không giỡn với huynh đâu có gì thì nói nhanh đi, muội còn phải đi hái..."

" Ái trời ơi bỏ xuống, bỏ xuống mau lênChúng ta sẽ đến Đại Tống, huynh nghĩ kỹ rồi, sản nghiệp Chung gia huynh không cần, chỉ cần muội thôi.

Chúng ta đến đó, binh lực của cha huynh sẽ không thể chạm tới, lúc đó huynh sẽ cưới muội, cùng nhau sống tháng ngày chỉ có riêng hai ta ha!

"Gia Khải nắm chặt tay Tố Tố, mắt long lên, cử chỉ lời nói đều rất chân thành nhưng liền bị Tố Tố dạt tay ra" Huynh nói gì vậy chứ!

Muội nghe không hiểu, muội..."

" Ta chính là thích muội, muốn lấy muội làm thê tử.

Nay cha ta muốn làm hại muội ta không thể trơ mắt đứng nhìn được "Tố Tố tròn mắt không tin vào tai mình, cái tên công tử đại thiếu gia này đang tỏ tình sao?"

Huynh đang nói cái gì vậy chứ, cha huynh sao lại muốn làm hại ta?

"" Vì ngươi là con gái của Triệu Đản tên súc sinh giết hại người nhà của ta " - Tiếng Chung Gia Lợi từ phía sau hung hãn vọng tớiLão gằn giọng, gân xanh trên trên mặt hằn lên đường nét dữ tợn như thể muốn ăn tươi nuốt sống Tố Tố, theo sau hắn là Mạc San cùng mấy chục tên lính tay cầm đao sắc nhọn chỉa mũi về phía đôi thiếu niên" Cha!

" - Gia Khải đứng chặn phía trước Tố Tố nhìn Gia Lợi vẻ cầu xin" Đừng làm hại muội ấy, Tố Tố là người mà còn thích nhất, sẽ là con dâu của Chung gia xin cha đừng làm hại muội ấy "Chung lão gia tức giận, đường chỉ máu đỏ cả mắt nhìn đứa con trai tốt mà ông nuôi dưỡng bấy lâu, giờ lại đứng về phía kẻ thù" Con còn không tránh ra, muốn cha tức chết có phải không!Hôm nay phải bắt cho được con gái của Triệu Đản sau đó dùng mạng con hắn tế linh cửu cô cô con "" Gia Khải à, có chuyện gì vậy chứ, muội không hiểu gì hết...cha huynh sao lại muốn giết muội vậy "Tố Tố đứng nép người sau lưng Gia Khải vẻ mặt ngơ ngác" Muội đừng sợ, có huynh ở đây muội sẽ không sao đâu "" Nghịch tử! con còn bảo vệ con gái kẻ thù, con không xem lời nói người cha như ta ra gì có đúng không?

"" Cha! con trai không muốn cãi lời cha, chỉ là con không thể nhìn cha làm hại Tố Tố "Chung Gia Lợi nghiến răng " Cô ta họ Triệu, là con gái của kẻ giết cô cô con, hại cô cô con chết không nhắm mắt.

Sao Chung gia lại có đứa con như con chứ "𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷
 
[ Tân Bảng Phong Thần ] - Muôn Kiếp Tương Phùng - Tử Nha × Chiêu Đệ
36. Gặp nhau ở Đại Tống


Chung Gia Lợi đỏ mặt, ông ta đã chuẩn bị cho ngày này rất lâu lại bị chính đứa con quý tử ngáng đường'' Tiểu muội ta trên trời linh thiêng liệu có tha thứ cho nghịch tử như con không ''Gia Lợi tay chỉ lên trời, trái tim như thắt lại khi nhớ đến cái ngày oan nghiệt của nhiều năm trước.

Hai tiểu muội mà ông yêu thương nhất bị tên Triệu Đản bức ép đến chết, lòng nuôi căm thù mà sắp đặt thôn tính lên người con trai mình.

Ông lao tâm khổ tứ như vậy cũng chỉ muốn an ủi vong linh Huyền Lan và Uyển Chi ở trên trời'' Khải nhi, ta vẫn thường kể cho con về cô mẫu Huyền Lan của con đúng chứ?

Con vẫn thường nói với ta rất ngưỡng mộ cô mẫu con, giờ thì trong tay con là con gái của kẻ thù con còn không mau ra tay đi!

''Triệu Đản đứng một bên cũng không nhịn được mà hét lên'' Không được!

Gia Khải!Vô lý, Chung lão gia ông đừng ngậm máu phun người, Triệu Đản ta một đời lương y chưa từng làm hại ai.

Nếu ngày hôm nay ta không theo đến đây, ông sẽ cùng con trai ông làm hại Tố Tố nhà ta?

Người của Chung gia đều sẽ đền đáp ân nhân như vậy sao ''Gia Lợi cười lớn, nghe lời nói của tên Triệu thật không khỏi phì cười'' Ân nhân?

Ha đừng nói với ta ngươi đang kể công lao dạy dỗ thiếu gia Chung thị a?Loạn ngôn, mấy năm qua nếu không nhờ vào ngân lượng của nhà ta, ngươi có thể xây khách điếm, mở tiệm thuốc hay là những lụa là gấm vóc trên người của cha con ngươi không?Đã vậy còn đưa con gái đến đeo bám con trai nhà ta, Triệu gia các ngươi toàn là hạng người này sao ''Tố Tố nấp sau Gia Khải cũng không nhịn được lên tiếng " Chung lão gia đúng là không nói lý lẽ, lễ mừng thọ của lão thái bà lần đó ai trong Chung gia cũng đều quay quanh ta.

Các người luôn miệng khen ta và A Khải nhà các người thật xứng đôi, còn luôn muốn ta gả cho huynh ấy không phải sao.

Hôm nay ông đứng ở đây lại nói cha ta đưa con gái đến đeo bám huynh ấy, đạo lý gì đây "Nha đầu bước lên trước để lại phía sau là Gia Khải với gương mặt lo lắng, cậu nắm tay Tố Tố muốn ngăn không cho nói nữa vì sợ sẽ chọc giận cha mình" Không cần ngăn muội, cha huynh cần thể diện vậy còn tôn nghiêm của cha muội thì sao "" Huynh tin chắc có uẩn khúc, ta tạm thời không can dự được không "" Gia Khải, tên nghịch tử này.

Còn không mau mang con nha đầu hỗn xược đó qua đây cho ta, bắt nó tế cho vong linh muội muội ta "Gia Khải không tin vào tai mình, chỉ muốn mang Tố Tố rời khỏi nơi hỗn độn này.

Bỗng một tiếng nổ lớn, đất đá bị rung chuyển, một sinh vật xuất hiện vẻ ngoài nhầy nhụa.

Binh lính xung quanh thốt lên kinh hãi " Thủy quái!

"Trong lúc hỗn loạn, Tố Tố muốn chạy về phía Triệu Đản nhưng lại để Gia Lợi tóm lấy về phía mình, Gia Khải loạng choạng muốn nắm tay Tố Tố nhưng lại không có người ở đó.

Lúc cậu nhận ra thì cô đã bị cha mình khống chế, nhìn trước mặt lại có một con quái vật đang đứng yên bất độngCon yêu quái xoay mình biến thành một hắc y nhân từ đầu đến chân đều màu đen, hắn tỏa ra vô số yêu khí trên mặt thoát chốc nở nụ cười" Gia Lợi, đã lâu không gặp, ngươi đã già như thế rồi sao "Chung lão gia khi gặp hắn bị cợt nhả cũng chẳng nóng giận, lòng không sợ hãi lại còn niềm nở như thể gặp lại cố nhân" Là ngài!

Hay lắm, cuối cùng thì ta đã tìm được gã thầy thuốc năm đó sát hại hai vị muội muội, và nhi nữ của hắn sẽ phải lót xác cho chúng, tất cả cũng là nhờ ngài cho ta biết được sự thật " - Ông ta cười ngoác vừa hả hê vừa đau xótGia Khải nghi hoặc, cha cậu vậy mà có qua lại với yêu quái.

Thấy động thái của yêu quái có ý định tiến lại gần cha mình, bản thân cậu lúc này chỉ hận mình không biết đao pháp cũng chẳng có đạo phápHắc y nhân thong thả bước đến cạnh Gia Lợi từng bước đi khiến Gia Khải lo sợ không thôi.

Hắn cong khoé môi nhìn tiểu cô nương trước mặt, không nhịn được mà xoa lên đôi má ửng đỏ vì bị khống chế của cô" Không được làm hại muội ấy!

"Cậu thét lên khi thấy đôi tay của hắn bóp lên mặt Tố Tố, cậu lao người về phía hắc y nhân nhưng Chung lão gia đã ra lệnh cho đám lính giữ cậu lại.

Triệu Đản bấy giờ lại nhìn chằm chằm vào hắc y nhân, hình ảnh năm đó ở rừng trúc ùa về khiến đuôi mắt ông ta đỏ lên, dường như đã nhận ra điều gì đó" Gia Lợi!

Nếu ngày hôm nay ông và tên yêu quái kia giết con gái của ta, ông sẽ phải hối hậnChuyện ở rừng trúc vẫn còn một điều mà ông chưa biết.

Ta không làm hại nhi nữ của ông, hai vị tiểu thư đều là do "" Cha!

" - Tố Tố trợn tròn mắt khi thấy cha của cô không hiểu sao lại thổ huyết, cô nhìn qua thì lại thấy người bên cạnh tay vẫn còn vươn ra, khí đen vẫn còn quẩn quanhTriệu Đản lời chưa kịp tỏ đã bị hắc y nhân một chưởng đánh cho thổ huyết, ông ôm ngực đau đớn nhìn Gia Lợi như cầu xin sự tin tưởng, Chung lão gia cũng bị làm cho lay động, ánh mắt ấy khiến ông cảm thấy kì lạMọi người xung quanh đều bàng hoàng, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ có Tố Tố nước mắt đã ướt đẫm lúc nào.

Cô nhìn cha mình từ từ khụy xuống, trước lúc đó còn muốn nói gì đó nhưng không thể, ông ngã xuống ngất ngay sau đó" Đồ yêu quái đáng chết!

"Tố Tố cắn ngay vào cái tay đang để trước mặt, hắc y nhân rít lên hắn giơ tay định đánh nha đầu không biết sống chết thì bị một lực đạo đánh trúng.

Đám người ở đó náo loạn nhờ vậy mà Gia Khải thoát khỏi mấy tên lính kia.

Về phần hắc y nhân hắn đau đớn đẩy Tố Tố sang một bên, ngay trước mắt là phụ thân đang nằm bất động, cô vội vàng bò lại cạnh ông.

Hắc y nhân hung hăng nhìn về phía bị đánh lén, nhanh tay đỡ được thêm một đònLà con hạc khi nãy đưa Gia Khải tới đây, Tiểu Hồng.

Cô vẫn luôn chạy theo sau cậu, thấy có nhiều người đến nên núp ở một góc phòng khi nguy cấp" Con hạc chết tiệt dám xen vào chuyện của bổn tôn "" Con rắn thối nhà ngươi, không được làm hại bọn họ "" Được lắm, đúng là to gan lớn mật!

Đợi ta nuốt yêu đan của ngươi, xem ngươi còn sức cứu bọn chúng không "Nói rồi cả hai lao vào nhau, kẻ đánh người đỡ, chiêu thức tung ra ngày càng dồn dập.

Bản thân Tiểu Hồng không phải đối thủ của hắn, cầm cự một lúc cũng sắp không trụ nỗi.

Cô đành biến trở về lại nguyên hình, dùng yêu dạng để đấu với hắn.

Hắc y nhân cũng hoá thành con rắn đen nhầy nhụa, bò trường dưới mặt đất, Tiểu Hồng lại bay trên trời ra sức đáp trả.

Tên rắn xảo quyệt giả vờ bị cô đánh trọng thương, cố ý nằm yên yếu ớt.

Tiểu Hồng thấy vậy bay càng lúc càng thấp muốn xem tình hìnhHắn đợi cô bay lại gần, nham hiểm trở người cắn vào chân của cô, Tiểu Hồng hét một tiếng rồi ngã xuống trở lại nhân dạng.

Ngay chân có hai cái lỗ, máu không ngừng chảy ra, mắt thường có thể thấy độc rắn đang lan rộng xung quanh vết thươngHắc thích thú biến trở lại thành người, từ từ bước đến muốn moi yêu đan của con ả hạc không biết lượng sức mình.

Gia Khải đứng gần đó lập tức chạy lại đỡ Tiểu Hồng, lo lắng nhìn vết thương của cô" Sao độc tính phát tán nhanh như vậy chứ "" Gia Khải, biết điều một chút.

Ngươi mau trở về với cha của ngươi, thù của Chung gia ta đã thay ngươi báo rồi, không cần phải cảm "Tố Tố từ đằng sau đâm vào người hắn một cái, cắt ngang lời đang nói.

Cô rút con dao găm ra, hắn cũng từ từ quay đầu lại chỉ thấy mắt Tố Tố đỏ ngầu, môi cũng bị cô cắn đến bật máu" Ngươi dám giết phụ thân ta, ta liều mạng với ngươi!

"Nghe lời từ miệng cô nói ra, Gia Khải nhìn về phía Triệu Đản, cậu chạy lại quỳ xuống cạnh Sư phụ mình.

Tay run run đưa lên động mạch ở cổ, quả thật không còn đập nữa" Sư phụ...Sư phụ!

" - Miệng cậu mấp máy hai tiếng gọi Sư phụ, Gia Khải không tin vào mắt mình, cảm giác mất mát ập đến khiến cay đầu mũi" Cô nghĩ một nhát của cô có thể lấy mạng ta à Triệu Di?Nha đầu, may là cô còn có thứ để ta dùng, bằng không đã sớm lấy mạng cô rồi.

Ngoan ngoãn đi cùng ta, tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với cô "Không nghe lọt tai lời hắn nói, cô vung tay định cho hắn thêm một nhát nữa nhưng đến nữa chừng tay lại bị hắn chụp lại.

Hắn siết tay cô đau đến nỗi buông cả dao găm raThấy cô sắp bị hắn bắt đi, Gia Khải nhớ đến lần gặp nhau ở rừng trúc, Tố Tố có dùng một thứ bột để đuổi rắn cứu cậu, phải rồi chính là nóKể từ lần đó Gia Khải luôn mang thứ bột đó bên mình, một phần là vì muốn phòng thân, một phần là nhớ tới côCậu giật túi thơm treo ở thắt lưng, bên trong một thứ một trắng trắng cậu lặp tức dùng nó hất vào mắt hắc y nhân, có tác dụngĐôi mắt đau rát, luồng khí đen từ hắn bắt đầu toả ra.

Một tên nhãi ranh mà dám chọc giận hắn như thế" Xem ra ta đã quá nhân nhượng cho Chung gia các ngươi, nay trong tay ta đã có Triệu Di, ta cũng không cần phải giả làm người tốt cái gì nữa.

Là do các người tự chuốc lấy " - Hắn gầm lên, lực đạo toả ra đánh ngã hết tất thảyChung lão gia ngã xuống, lớn tiếng khẩn xin" Chẳng phải chúng ta là người chung một thuyền sao, là do Khải nhi nhà ta nóng vội không biết phép tắt, cuối xin Lưu đại nhân đừng làm hại nó "Bây giờ bọn chúng đối với hắn đã trở nên vô dụng, giữ lại cũng không có ích gì.

Hắn trở mặt, trên tay tụ yêu khí, hướng đến Gia Khải mà phóng thích Tưởng chừng sẽ phải bỏ mạng nơi đây, bất ngờ một ánh sáng loé lên, đến lúc cậu nhìn được thì trước mặt đã xuất hiện một dáng dấp cao lớn, trên người khoác hoàng bào" Cậu ta không phải người ngươi muốn giết là giết đâu, Lưu Nhạc Tề "Một giọng nói uy nghiêm phát ra, Gia Khải không thể nhìn thấy mặt của người đó, nhưng chỉ nghe thôi cũng biết được là một người có phẩm chất đặc biệt" Ngươi biết tên bổn tôn?

Tại sao ta không thể giết hắn "Lưu Nhạc Tề nghi hoặc, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của gã đứng chắn trước Gia Khải.

Hắn có chút giật mình, trên tay của người đó còn có hai viên ngọc lớn.

Nhìn qua Lưu Nhạc Tề đã biết đó là mắt rồng" Chuyện ngày hôm nay, cũng như mối thù nhiều năm trước cũng là do một mình ngươi sắp đặt, đúng chứ?

"" Con rắn nhà ngươi, không lo tu hành, rắp tâm hãm hại người trần, ngày hôm nay ta nhất định phải thu phục ngươi "Nam nhân giơ tay, hai viên ngọc lớn phát sáng phát ra linh lực vô cùng mạnh mẽ muốn hút lấy tên yêu quái trước mặtTrong lúc hỗn loạn, Gia Khải nắm chặt tay Tố Tố gấp gáp " Muội chạy đi...chúng ta gặp nhau ở Đại Tống!

Hứa với huynh phải an toàn, có được không "Cô vốn không nghe lọt được chữ nào, lòng chỉ muốn thấy tên yêu quái kia phải trả mạng cho cha cô, Tố Tố buông tay cậu ra chạy đến chỗ Lưu Nhạc TềBiết rằng người trước mặt không dễ đối phó, không thể đứng yên chờ chết, hắn muốn tìm đường thoát thân.

Hắn xoay người định bỏ chạy, nhưng Tố Tố đã kịp thời nắm chặt lấy hắn" Chịu chết đi "Hắn suýt chút thì quên mất nha đầu này liền lôi cả cô theo.

Gia Khải thấy vậy cũng không thể đứng yên, chạy đến vươn tay ra muốn nắm lấy tay của cô" Mau qua đây Tố Tố!

"" Huynh làm gì vậy mau buông muội ra, nguy hiểm lắm "" Không được, huynh không buông "Hai tay cô bị kéo đau, nhất thời không biết phải làm sao, chợt sâu trong tiềm thức xuất hiện một lời nói buộc cô phải nói ra" Muội nhất định sẽ gặp huynh ở Đại Tống!

"Lưu Nhạc Tề dùng phép hất cậu ra, tay vuột mất cô.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tố Tố của cậu bị hắn bắt đi.

Cậu thất thần nhìn về hướng cô biến mất, miệng lẩm bẩm hai chữ Đại TốngKhép lại đoạn hồi ức của Triệu Di, sau đó là khoảng thời gian triền miên bị giam cầm ở Vị Thủy.

Về phần Gia Khải cậu được một cao nhân cứu giúp.

Cao nhân hất tay, cha cậu và binh lính được đưa về Chung gia.

Cậu và Tiểu Hồng được đưa đi một nơi khác, Gia Khải cầu xin cao nhân cứu Tiểu Hồng nhưng người chỉ giúp cậu dùng phép tạm thời ngăn độc tính, còn lại phải nhờ vào y thuật mà cậu học được𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷
 
[ Tân Bảng Phong Thần ] - Muôn Kiếp Tương Phùng - Tử Nha × Chiêu Đệ
37. Tử Nha huynh đừng đi


Thực tạiĐôi mày Triệu Di nhíu chặt, kinh hồn nhận ra người cha mà cô mong nhớ kể từ khi có lại kí ức, mười một năm trước đã chết dưới tay của tên yêu quái.

Trái tim cô như bị bóp nghẹn, cảm giác năm xưa ùa về khiến cô cảm thấy khó thở, nước mắt chảy xuống làm dung nhan thêm phần tiều tụy.

Triệu Di từng chút nhớ lại cảnh tượng cha mình bị giết, chợt cô cảm thấy rất quenGương mặt tên yêu quái đó thật sự rất quen thuộc, khi còn ở Vị Thủy hình như có một lần chạm mặt" Mình đã từng giao đấu với hắn, hắn gọi mình là San Như "" Lưu...Nhạc Tề "Cô nhớ rồi, là một con hắc xà tên Lưu Nhạc Tề chính hắn đã ra tay với cha cô và bắt cô đi.

Hắn hại cô bị giam trong vòng lặp vô tận, khiến cô không thể trả thù cho cha Mọi chuyện như được tái hiện trong đầu cô, cô nhớ hắn đã mang linh hồn của mình phong ấn vào sợi dây chuyền đá.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô nghe được hắn muốn dùng cơ thể của côNhớ lại chuyện cô bị Hoả Ngụy Phù thiêu đốt da thịt nhưng lại chẳng thấy đau.

Chỉ khi Khương tiên sinh dùng phép thanh lọc trọc khí phát hiện có yêu quái đoạt xá sau đó trục xuất nó ra, cô mới cảm thấy đau rátHoá ra hắn bắt cô theo là vì có mục đích từ trước, nhưng sao lại là cô chứ.

Triệu Di trở nên kích động, tại sao phải là cô, tại sao lại làm hại cha cô, rốt cuộc là tại sao" Chung Gia Lợi...ông ta nhất định biết chuyện, năm đó người thao thao bất tuyệt rằng cha mình hại chết hai muội muội chính là ông ta.

Phải!

Phải tìm ông ta hỏi cho rõ "" Còn Gia Khải, huynh ấy nhất định đã đến Đại Tống.

Nhưng tại sao cuộc hẹn của mình và huynh ấy lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, phải gặp huynh ấy trước "Cô vẫn không thể ngừng khóc, sao ông trời lại bất công với cô như vậy.

Mòn mỏi đợi chờ một người trong vô vọng, ngày tỉnh ngộ cũng là ngày cô gặp được người ấy.

Nhưng cô phát hiện bản thân là một mảnh hồn của một người khác, chưa hết bàng hoàng thì hay tin người thân đã không còn trên đờiTưởng rằng thoát khỏi vòng lặp sẽ được tự do, được làm chính mình.

Nhưng cô là ai, là Tố Tố cùng Gia Khải lớn lên, là Triệu Di bị giam cầm suốt mười một năm hay là Mã Chiêu Đệ.

Cô biết điều này không do cô quyết địnhCô không còn sức để khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn vô thức rơi như thể chính cô cũng cảm thấy số phận mình quá bi thươngCô vẫn ngồi đó, xung quanh như chẳng còn gì có thể khiến cô bận tâm.

Thân thể mệt mỏi gắng gượng không cho phép bản thân ngã xuống.

Ngay cả sau lưng có tiếng chân người đi đến cô cũng chẳng hay biếtLà Khương Tử NhaNhớ đến lời Mã Chiêu Đệ nói phải đến hạ nguồn con suối trong rừng trúc Đại Tấn, hắn muốn đi tìm cô để hỏi, dù sao lần khơi gợi kí ức đầu tiên của cô đã cho hắn biết cô là người nước TấnTừ xa thấy cô ngồi một mình không động tĩnh, hắn thấy hơi bất an liền cất tiếng gọi mấy lần" Triệu Di cô nương...Triệu Di cô nương "Cô không đáp mà vẫn ngồi đó, khiến hắn lo lắng, bước chân cũng nhanh hơn như muốn chạy về phía côCô khóc đến kiệt sức rồi, thân thể yếu ớt ngã về một bên.

Ngay lúc đó hắn đến đỡ kịp cô đứng dậyKhương Tử Nha từ kinh ngạc trở nên lo lắng, sao mắt lại sưng như vậy.

Không chỉ mắt, đầu mũi, tai cũng đỏ ửng.

Khương Tử Nha bối rối không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cô thành ra như vậy, xót xa nhìn cô" Cô sao lại khóc thành ra như vậy, có chuyện gì " - Hắn gấp gáp, sợ nếu cô không nín đôi mắt kia thật sự sẽ không chỉ rơi ra nước" Cô nghe tôi nói không Triệu Di!

Triệu Di "Hắn lay đôi vai đang run rẩy của cô như khẩn xin cô hãy nói gì đó với hắn, cô cứ im lặng như vậy hắn sẽ lo chết mấtCô chầm chậm nhìn lấy nam nhân trước mặt.

Hắn cao thật, mỗi lần muốn nhìn đều bắt cô phải ngước lên.

Sự xuất hiện của hắn như một nỗi cứu vớt cô khỏi góc đen tối nhất của quá khứ.

Là hắn, là người cô luôn mong đợi, thật tốtCô tủi thân nhìn hắn, lâu lắm mới cất lời" Ta đã nhớ hết rồi "" Sao?

"" Ta là...Tố Tố, con gái của một lão đại phu.

Bên cạnh còn có một trúc mã cùng ta lớn lên.

Không ngờ một ngày cha ta bị yêu quái hại chết, ta bị hắn bắt đi còn lạc mất cậu ấyHắn dùng ta như một con rối tùy tiện để kẻ khác nhập vào...ta "Lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng, cô không muốn nói cho Khương Tử Nha biết thần thức của Mã Chiêu Đệ đã tìm đến và nói cho cô nghe về chuyện mảnh hồn chuyển thếCàng nhìn hắn, thấy trong đáy mắt hắn là vô vàn ân cần, là sự quan tâm mà lâu rồi cô không cảm nhận được.

Cô muốn ích kỷ một chút, muốn xem những thứ này đều là Khương Tử Nha dành cho mình, không phải vì mình giống với thê tử của hắnMắt cô đã nhoè đi cả rồi, không nhìn rõ hắn được nữa.

Cô nhắm chặt đôi mắt ngã vào lòng hắn, trước lúc mất ý thức cô nghe vô số tiếng gọi mình, khi thì nghe tiếng của cha, của Gia Khải và rồi trong đầu chỉ còn tiếng của Khương Tử Nha" Triệu Di!

Triệu Di!

"Hắn bế cô lên, đưa về phòng.

Nhẹ nhàng đặt cô xuống, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô khiến Khương Tử Nha đứng ngồi không yên.

Hắn đã nhìn thấy Mã Chiêu Đệ trong lòng hắn gương mặt cũng tái nhợt mà rời điKhương Tử Nha đưa tay sờ lên trán của cô" Sốt rồi sao, ta đi lấy khăn chườm cho cô, ở đây đợi ta "Vừa xoay đi vạt áo của hắn đã bị một lực níu lại, Triệu Di mắt vẫn nhắm nghiền, đôi môi mấp máy gì đó hắn không nghe rõ.

Khương Tử Nha cúi thấp" Cô muốn nói gì Triệu Di?

"Tiếng cô như con mèo nhỏ, khó khăn lắm mới thành lời" Tử Nha...huynh đừng đi "" Ờm...ta chỉ đi lấy khăn cho cô thôi, không đi đâu hết "" Đừng đi...ta đã chờ huynh...lâu lắm "Vạt áo bị nắm chặt, hắn thở dài bất lực ngồi xuống" Bi thương đến độ sinh bệnh, cô thật là.

Nếu biết cha cô vẫn còn sống thì có phải cô sẽ không thành ra như vầy không "Hắn ngồi đó nhìn cô một lúc, ngoài cửa Võ Cát cùng Y Trân thấp thỏm chạy vào" Sư phụ, Tiểu công tử về rồi, còn dẫn theo Nhị công tử...à không, là Gia Khải cùng về "" Ơ...Triệu Di tỷ tỷ bị làm sao vậy Nghĩa phụ, tỷ ấy sao lại " - Y Trân thấy Triệu Di nằm ở đó, tay nắm chặt vạt áo của Khương Tử Nha liền lo lắng" Cô ấy bị sốt, bây giờ đang hôn mê.

Phải rồi Võ Cát, con ở lại chăm sóc cô ấyY Trân, ta nhờ con dặn A Mãn nấu một bát thuốc, khi tỉnh lại cho cô ấy uống "" Vậy...vậy còn Sư phụ " - Võ Cát nhìn Khương Tử Nha, lại nhìn vào vạt áo bị nhàu đến nhăn nhúm một góc" Ờm...ta đi gặp Tiểu công tử "Khương Tử Nha chậm rãi nắm tay Triệu Di kéo ra, cô nắm càng thêm chặt không có ý định buông.

Hắn đành dùng sức một chút nhanh chóng thu tay vềHắn lập tức đứng lên rời khỏi giường" Nhờ hai con "Nói rồi hắn lướt qua hai con người đang ngơ ngác, nhanh chóng mất dạng" Sư phụ quả nhiên tuyệt tình mà, con gái nhà người ta còn đang sốt "Đang nói thì bị Y Trân huých một cái" A!

Ta sai rồi sai rồi, muội cũng không cần ra tay mạnh như vậy chứ "" Huynh còn ở đó nói nhảm, còn không mau đi lấy khăn chườm cho tỷ ấy.

Tỷ mà không hạ sốt ta tính sổ với huynh "" Cả cái phủ này đúng thật chỉ có mấy tiểu mảnh hồn các người ức hiếp ta " - Võ Cát lí nhí" Huynh nói cái gì?

" - Y Trân tiến lại, hung hăng hỏi lại" Ta đi, ta đi là được mà.

Muội cũng xuống bếp dặn A Mãn nấu thuốc đi ha "" Ế ế, đại ca...hì hì...sẵn đây huynh cũng phải xuống bếp lấy nước ấm lên đây, chi bằng huynh đi làm dùm phần của ta luôn.

Ta có việc gấp muốn tìm " " Muội muốn tìm ai, nè không phải lúc nãy còn ra tay với ta sao, bây giờ lại gọi đại ca rồi?

" " Ờ thì muội...ái nói nhiều quá, nhờ huynh thì huynh cứ làm đi, ta đi tìm Na Tra có việc gấpĐợi về ta mang tiên đan tăng công lực cho huynh xem như đa tạ việc huynh chăm sóc tỷ tỷ dùm ta.

Thấy sao hả?

" Võ Cát nghe cũng rất êm tai, hắn không mất gì lại còn được tiên đan gia tăng công lực" Thôi được, nếu muội gấp thì cứ đi đi.

Mà nhớ...nhớ lời muội nói đó " " A đa tạ đại ca, ta đi đây " - Y Trân thích thú nhảy cẩn lên, hành lễ qua loa rồi xoay đầu chạy đi" Nhớ mang tiên đan cho ta đó!

" " Ta biết rồi!

" 𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷
 

Có thể bạn cũng thích?

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back