Chương Hai – Những Người Bạn Mới
Nguyệt Tinh Điện
Trong lòng Tinh Thần Vực, giữa những dãy núi uốn lượn và sông hồ mờ ảo, một cung điện nguy nga lấp lánh ánh sáng bạc đứng sừng sững mang tên Nguyệt Tinh Điện.
Tọa lạc ngay trung tâm Tinh Thần Vực, toàn bộ được xây bằng ngọc thạch trắng sáng bóng, từng cây cột, từng mái vòm đều khắc hoa văn trăng khuyết.
Ban đêm, ánh sáng từ mặt trăng chiếu rọi xuống, khiến cả tòa cung điện như tắm trong vầng trăng bạc thần thánh.
Phía đông của Nguyệt Tinh Điện là nơi ở của các trưởng lão cùng hậu duệ.
Ba tiểu viện liền kề nhau: Hồ Linh Nhi ở cùng mẫu thân Vực Chủ - Hồ Tĩnh Văn; Lạc Vũ Minh ở cùng nghĩa phụ Đại Trưởng Lão - Lạc Thủy Hàn; Dương Lạc sống trong tiểu viện đầy hoa cỏ cùng phụ thân Tứ Trưởng Lão - Dương Thiên Dật.
Sáng sớm hôm nay, sương bạc giăng mờ.
Trong tòa điện phụ phía Đông, tiếng cười nói trong trẻo vang lên.
Bộ ba thiếu niên thiên tài vừa trở về sau lần tuần tra biên giới và đang dùng bữa cùng người thân.
Hồ Tĩnh Văn ngồi trên ghế cao, ánh mắt nhu hòa nhìn con gái.
Bên cạnh, Tứ Trưởng Lão Dương Thiên Dật trò chuyện cùng Dương Lạc, còn Đại Trưởng Lão thì vỗ vai Lạc Vũ Minh, cười lớn:
“Lũ nhóc các con đã ra tay không tồi.
Lần đầu xuất trận đã khiến bọn xâm nhập đại lục sợ vỡ mật.
Nhưng đừng quên, hôm nay là ngày nhập học tại Học Viện Tinh Nguyệt.
Đó mới là nơi rèn giũa thực sự.”
Ba thiếu niên gật đầu, ánh mắt sáng ngời.
Học Viện Tinh Nguyệt
Học Viện Tinh Nguyệt được xây dựng từ vạn năm trước bởi Vực Chủ đời đầu tiên, nằm ở phía bắc Nguyệt Tinh Điện.
Học Viện Tinh Nguyệt là nơi tập hợp tất cả thiên tài trẻ tuổi trong Tinh Thần Vực.
Ai tốt nghiệp từ nơi đây, ít nhất cũng trở thành Hồn Vương, thậm chí có người vươn tới Hồn Thánh.
Ngày đầu tiên nhập học, Hồ Linh Nhi dẫn đầu bộ ba bước vào giảng đường.
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía nàng – thiên tài số một của Tinh Thần Vực, con gái Vực Chủ.
Bên cạnh, Vũ Minh khí thế hừng hực, còn Dương Lạc lại mỉm cười dịu dàng.
Khi bộ ba bước qua cổng lớn, những tiếng bàn tán vang lên:
“Đó là Hồ Linh Nhi… con gái Vực Chủ!”
“Nghe nói nàng có song sinh võ hồn, được Nguyệt Thần ban phúc…”
“Bên cạnh là Lạc Vũ Minh, con nuôi của Đại Trưởng Lão, và Dương Lạc, con gái Tứ Trưởng Lão.
Ba người bọn họ chính là thiên tài đời này!”
Tiếng xì xào khiến nhiều ánh mắt đố kỵ lóe lên.
Trong lớp học, không khí đã náo loạn bởi một thiếu niên than hình to lớn, ánh mắt hung hăng, khí thế bức người.
“Ta là Trần Hạo Nhiên, võ hồn Đại Địa Ma Hùng, cấp 27!
Kẻ nào dám tranh vị trí số một lớp này với ta thì bước ra!”
Tiếng quát của hắn làm nhiều thiếu niên sợ hãi cúi đầu.
Nhưng một giọng nữ kiên quyết vang lên:
“Ngươi bắt nạt bạn học ngay ngày đầu nhập học, chẳng lẽ muốn cả lớp coi thường?”
Người bước ra là một thiếu nữ dung mạo thanh tú, mái tóc dài trắng như tuyết, khí chất lạnh lẽo mà thanh cao.
Sau lưng nàng, một cánh chim tuyết linh ưng xòe rộng, ánh sáng lam băng tỏa ra.
“Bạch Vân Yên, võ hồn Tuyết Linh Ưng, cấp 26.
Ta khiêu chiến ngươi!”
Không khí trong lớp học căng như dây đàn.
Bạch Vân Yên đứng giữa sân, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Trần Hạo Nhiên.
Sau lưng nàng, đôi cánh trắng như tuyết mở rộng, hồn hoàn vàng dưới chân lóe sáng.
“Đệ nhất hồn kỹ — Tuyết Linh Đột Kích!”
Thân hình nàng thoáng chốc hóa thành tàn ảnh, tốc độ tăng vọt.
Đôi cánh sắc bén như lưỡi dao chém ngang về phía Trần Hạo Nhiên.
“Cút cho ta!” — Trần Hạo Nhiên gầm lớn, hồn hoàn đầu tiên sáng lên.
“Đệ nhất hồn kỹ — Ma Hùng Hộ Thể!”
Một hư ảnh Ma Hùng khổng lồ bao phủ toàn thân hắn, lớp giáp khí tức nặng nề như núi.
Đòn đánh của Bạch Vân Yên mạnh mẽ va chạm, nhưng chỉ để lại vết xước nhạt trên giáp hộ thể.
Không chờ đối thủ phản ứng, hồn hoàn thứ hai dưới chân Trần Hạo Nhiên lóe sáng:
“Đệ nhị hồn kỹ — Đại Địa Ma Hùng Chưởng!”
Một chưởng khổng lồ hình móng gấu bùng phát, mang theo sức mạnh chấn động, ép thẳng về phía Bạch Vân Yên.
Ầm!
Sàn đấu rung chuyển.
Nàng bị đẩy lùi mấy bước, sắc mặt thoáng tái đi.
Nhưng ánh mắt vẫn kiên định, hồn hoàn thứ hai bừng sáng.
“Đệ nhị hồn kỹ — Tuyết Ưng Trảo!”
Hai cánh tay nàng hóa thành móng vuốt chim ưng, bọc trong băng tinh lấp lánh.
Bạch Vân Yên hét nhẹ, lao thẳng vào thân thể khổng lồ kia, móng vuốt sắc bén quét tới.
Keng!
Tiếng va chạm như kim loại xé rách không khí.
Móng vuốt sắc bén rạch sâu vào giáp hộ thể, để lại vết nứt dài.
Trần Hạo Nhiên hơi biến sắc, nhưng rồi bỗng cười gằn, thu thế lại.
Ngay khi mọi người tưởng rằng hắn sẽ tung thêm một đòn, khí thế của hắn chợt thu về, để mặc cho Bạch Vân Yên quét thêm một nhát trảo, phá nát lớp hộ thể.
Ầm!
Trần Hạo Nhiên bị hất lùi, thân hình khựng lại giữa sân.
Hắn chống một tay xuống đất, thở gấp, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn nữ đối thủ.
“Ngươi thắng.” — hắn lạnh giọng, không tranh biện.
Cả lớp bùng nổ tiếng reo hò, ai cũng nghĩ Bạch Vân Yên thật sự áp đảo, nhưng chỉ có một số ít nhận ra… trong đòn cuối cùng, Trần Hạo Nhiên đã cố tình buông lỏng.
Sau giờ học, Trần Hạo Nhiên va phải Lạc Vũ Minh ở sân tập.
Khí thế cả hai bùng nổ, lời qua tiếng lại chẳng mấy chốc biến thành khiêu chiến.
“Ba người các ngươi cùng lên đi, ta muốn xem thiên tài Tinh Thần Vực lợi hại đến đâu!” – Trần Hạo Nhiên cười gằn.
Trận chiến diễn ra kịch liệt, nhưng chỉ vài chiêu, Trần Hạo Nhiên đã hoàn toàn thất thế.
Hồ Linh Nhi dùng tinh thần khống chế trói buộc, Lạc Vũ Minh liên tục công kích cuồng bạo, còn Dương Lạc thì phụ trợ khiến tốc độ và sức mạnh của Lạc Vũ Minh tăng gấp bội.
Cuối cùng, Trần Hạo Nhiên bị đánh ngã chổng vó, thua thảm hại.
“Quả nhiên, ta vẫn chưa đủ mạnh…” – Trần Hạo Nhiên thở hổn hển, nhưng trong mắt không còn sự hung hăng nữa.
Bạch Vân Yên chạy đến, kéo Trần Hạo Nhiên dậy:
“Ngươi thật là, suốt ngày chỉ thích gây sự!”
Đồng thời cười nói với bộ ba:
“Các ngươi thật lợi hại!
Xem ra năm nay lớp chúng ta sẽ không nhàm chán rồi.”
Cả năm người nhìn nhau, cuối cùng bật cười.
Từ hôm đó, họ trở thành một tổ đội, vừa học vừa chơi, cùng nhau trưởng thành.
Nguyệt Trì
Buổi học hôm sau, năm người cùng nhau ra Nguyệt Trì.
Nơi này là một hồ sen lớn, nằm đối diện Nguyệt Tinh Điện và Học Viện Tinh Nguyệt, xung quanh có rất nhiều quán nhỏ dựng bằng tre trúc, bán thức ăn và điểm tâm cho đệ tử của học viện.
“Linh Nhi, thử cái bánh sen mật ong này đi, ngọt lắm đó!” – Dương Lạc cười, đưa bánh cho nàng.
Hồ Linh Nhi khẽ nhíu mày nhưng vẫn cắn một miếng nhỏ, ánh mắt dịu lại.
Lạc Vũ Minh thì kéo Trần Hạo Nhiên ra bờ hồ, cả hai tranh nhau ăn xiên thịt nướng.
“Ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn đó!” – Bạch Vân Yên phì cười, tiện tay đưa cho mỗi người một chén trà sen thanh mát.
Ánh trăng soi bóng mặt hồ, năm bóng người trẻ tuổi ngồi cạnh nhau, tiếng cười vang vọng khắp Nguyệt Trì.
Lần đầu tiên, Hồ Linh Nhi – thiên tài lạnh lùng – cũng để lộ nụ cười hiếm hoi.
Sau bữa ăn, cả năm quay lại học viện, cùng nhau học lý thuyết và chiến đấu tổ đội.
Trần Hạo Nhiên tuy hung hăng nhưng chịu lắng nghe, Bạch Vân Yên thì như người chị cả luôn lo lắng và chăm sóc mọi người, còn ba người vốn đã ăn ý, nay lại càng thêm gắn bó.
Ba Tháng Sau...
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Nhờ sự chỉ dẫn của các trưởng lão cùng quá trình học tập, khổ luyện tại Học Viện Tinh Nguyệt, cả ba thiên tài của Tinh Thần Vực đều đã tiến bộ vượt bậc.
Một buổi sáng, trong Nguyệt Tinh Điện, Hồ Linh Nhi mở mắt sau lần bế quan ngắn, khí tức quanh người đột nhiên bùng nổ.
“Cấp 30… cuối cùng ta cũng đột phá.”
Tin tức Hồ Linh Nhi đạt cấp 30 ở tuổi 13 nhanh chóng lan khắp học viện, khiến toàn bộ bạn học xôn xao.
“Tốc độ tu luyện này, quả thực có thể gọi là quái vật!”
Ngay trong ngày hôm đó, Vực Chủ Hồ Tĩnh Văn triệu tập cả ba thiếu niên tại đại điện.
Trên bậc cao, ánh mắt bà dừng lại trên con gái, xen lẫn sự tự hào và nghiêm nghị:
“Linh Nhi, đã đến lúc con bước vào Nguyệt Tinh Lâm, tự mình tìm kiếm hồn hoàn thứ ba.
Vũ Minh, Dương Lạc hai đứa cũng sẽ đi cùng nó.
Đây không chỉ là thử thách, mà còn là bước đầu tiên chứng minh các con có tư cách gánh vác tương lai Tinh Thần Vực hay không.”
Ánh mắt Hồ Linh Nhi lóe sáng, Lạc Vũ Minh siết chặt thương, Dương Lạc mỉm cười kiên định.