Tâm Linh Tầm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
346336457-256-k967207.jpg

Tầm
Tác giả: MATRIX788
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

-Chúng ta từng gặp nhau chưa?

-Có đó nhưng mà anh.... không nhớ đâu....Aizzz Không sao, tôi cũng không có nhớ
......​
 
Tầm
Một ngày như mọi ngày


Giờ tan làm cũng là giờ tan học, con phố thoáng chốc vô cùng náo nhiệt, đông đúc, người đi kẻ lại.

Hình dáng một người thanh niên chạy hồng hộc vậy mà lại thu hút rất nhiều ánh nhìn, chạy một đoạn, cậu ta dừng lại bên một cột điện, chống hai tay lên đầu gối, thở phì phò, mãi một lúc sau mới có vẻ lấy lại sức.

Quay lại phía sau mấy lần, nhìn nhìn, ngó ngó có vẻ chắc chắn điều gì đó rồi, cậu ta mới điều chỉnh tâm tình, chậm rãi rảo bước về phía trước.

Không khí xung quanh thoáng chốc lạnh đến lạ, dẫu mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn hẳn.

Những tia nắng mặt trời cuối cùng trong ngày chiếu đi khắp ngóc ngách đến tận những góc tối tăm trong ngõ hẹp, cái màu đỏ như máu lan ra cả một vùng chân trời rồi dần hoà vào màn đêm đen kịt trông đến gai người.

Hay ....chỉ một mình cậu ta cảm thấy vậy, Rẽ qua góc phố này nữa là đến nơi ở của cậu rồi, nơi cậu ở cũng không phải là vắng người thế mà hôm nay cả con đường chỉ có một mình cậu, tiếng bước chân vang vọng dường như được khuếch đại lên rất nhiều lần, vang vang lên cứ như không chỉ từ chân cậu.

Đi qua từng góc đèn đường màu vàng nhạt, cái bóng của cậu ta thoắt ẩn thoắt hiện, lờ mờ như một vật sống.

Dường như cảm thấy có điều không ổn, cậu thanh niên tăng tốc, bước chân nhanh hơn, nhanh hơn.

Tiếng vang cũng dồn dập theo, cái bóng vụt trên nền đất, ẩn ẩn có cái gì đó bám trên vai cậu ta, có thứ gì bám sau lưng khiến lưng cậu gù lên một khối to tướng, nhìn dưới bóng thấy một thứ dài ngoằng như cánh tay không biết từ đâu bám chặt bắp chân cậu ta.

Phía sau cái bóng như có trăm ngàn thứ đeo bám.

Nhưng cậu ta nào có thấy vì chúng chỉ thấp thoáng rồi biến mất tựa như chỉ là ảo giác.Cậu ta càng cố đi nhanh, bước chân lại càng nặng...nặng dần...nặng dần.

Cậu cảm nhận ngày càng rõ không chỉ chân mà cả vai, lưng, gáy như có lực gì đó mạnh ghê gớm ghì lại.

Cậu không thể địch nổi cái sức lực mạnh ghê người này, cả người bị kéo xềnh xệch trên mặt đất ngược về phía sau, cái lạnh lúc nãy như tăng lên gấp bội, thấu tận xương.

Cả người cậu bị đập vào một góc tường khuất, ánh đèn không chiếu được đến chỗ này, chỉ có thể khó khăn nhìn thấy một chút mờ mờ.

Trong một thoáng chốc đó, cả người cậu ta cứng ngắt, đồng tử dãn ra.

Tưởng như đang rơi vào một ảo mộng, một ảo mộng kinh hoàng.Từ phía góc tối có hàng ngàn con mắt to tướng nhìn cậu chằm chằm, có mắt to, có mắt nhỏ, máu chảy từ những con mắt đó lênh láng khắp nơi, chảy dần dần đến bên chân cậu, cậu càng cố dịch người né chúng thì những cái tay dài ngoằng từ trong góc tối càng uốn éo đến gần cậu, nó như một thực thể to lớn với hàng ngàn con mắt, hàng ngàn cái tay đang thèm khát thân thể cậu.

Máu ngày càng nhiều, lan ngày càng nhanh, không còn chỗ để tránh nữa, thứ máu đen đen đỏ đỏ, có cả những cục máu lẫn ở trong, nhớp nháp, nhầy nhụa, bốc mùi kinh tởm rợn cả cổ.

Loáng thoáng nghe ra những tiếng rít từ cái bóng đen to tướng ấy, tiếng gào thét thảm thiết đến buốt tai.Cả tứ phía như bị bao vây, cậu chẳng còn nghe được gì nữa, hai tai như ù lên, cả người co rút lại.

Bọn chúng thì có vẻ thích thú lắm, máu càng lan rộng, chúng càng tiến gần đến, mùi tanh tưởi ngày càng nồng nặc, gớm ghiếc.Một cái bóng dài ngoằng tự đâu vút ngang, nhanh như chớp, đánh mạnh vào vai cậu, máu dọc theo cánh tay chảy xuống hoà vào vũng máu của con quái vật.

Bọn chúng như uống phải máu gà càng la hét, phấn khích, máu cậu chảy càng nhiều bọn chúng càng trở nên hung hãn.

Ngay lúc này, khoảng cách giữa cậu và cái bóng chỉ khoảng hai bước chân.

Hàng ngàn cánh tay vờn quanh như đang trêu đùa với con mồi béo bở nhưng chúng đâu chỉ muốn chơi đùa, chúng càng muốn cuốn lấy cậu lôi vào bóng tối vô tận, những đôi mắt trừng to kia đã chực chờ từ lâu.

Cả người không còn chút sức lực nào lại thêm mất máu.

Cậu ta gần như rơi vào hôn mê nhưng ý chí sống sót không cho phép cậu chìm vào giấc ngủ chắc hẳn không bao giờ tỉnh kia, dù chẳng còn chút hy vọng nhưng cậu vẫn không muốn buông xuôi.Tiếng gào thét như từ địa ngục kia khiến đầu cậu đau đớn, mệt mỏi vô cùng, có vẻ cậu không thoát được rồi.

Nhưng không .....Cậu không rơi vào nơi ghê rợn, khủng khiếp kia, có ai đó đã kéo cậu lại, mùi máu tanh như hoàn toàn tiêu biến, bên cạnh người nọ mọi thứ như được thanh tẩy.

Bỗng chốc, cậu cảm thấy vô cùng yên ổn.- Không sao rồi- giọng nói vô cùng thanh tĩnh, không lộ chút cảm xúc nào nhưng lại khiến cậu vô cùng yên tâm dù chẳng biết đây là ai.Chút sức lực cuối cùng như quả bóng bị xì, cậu ngã vào vai người kia, bất tỉnh.Người kia đeo một cặp mắt kính ẩn đi đôi mắt phía sau nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí chất khiến người sợ hãi.

Một tay đỡ người, tay kia cầm một dây gai dài ngoằng uốn quanh ngay cạnh chân như một con rắn giương nanh múa vuốt, bọn chúng nào có sợ hãi, chúng còn cố tỏ vẻ dương oai, phát lên tiếng gừ gừ, mấy con mắt sáng rực lên nhưng còn chưa kịp động thủ, dây gai đã quất đến, dây gai dài ngoẵng lao đến như cung bắn khỏi tên, vang lên tiếng vun vút, xé gió mà đánh đến.

Chúng gào rú thấu trời, nhanh chóng thoái lui về sau.

Những con mắt trông càng căm phẫn.

Không đợi chúng trở tay, dây gai lại vụt đến, nhanh đến nỗi chẳng thấy được, mạnh đến nỗi có thể xé toạc tất cả những thứ cản đường, cái bóng đen cố né nhưng chẳng kịp, cú va chạm tựa như tia lửa pháo hoa va vào màn đêm, văng tứ tung, bóng đen bị xé toạc một mảng, mấy cánh tay lặt lìa rơi xuống nằm quằn quại trên mặt đất, lúc này nói đúng hơn là nằm trên mặt đường đầy máu.

Dây gai quất liên hoàn không dừng lại một giây nào.

Nó có cố tránh cũng không kịp, mỗi lần không hoàn toàn đánh trúng điểm yếu của nó nhưng cũng đủ khiến nó đau đớn giãy giụa Cái bóng biết đây không phải đối thủ của nó, dựa vào khoảng cách nhanh chóng tẩu thoát, trước khi đi những con mắt kia vẫn nhìn chằm chằm không thôi.

Người kia cũng không cố đuổi theo, quăng dây gai xuống đất, đưa người đi.

Bọn chúng rút đi, cảnh tưởng đầy máu trên đường, trên tường, những thứ ngoằn nghèo đang quằn quại kia cũng tựa như chưa từng xuất hiện.

Dây gai bị vứt sõng xoài trên mặt đất, tua ra xơ xác, bức tường bên kia cũng bị đổ sập một phần, trên mặt đường đầy những vết hằn.

Thoáng thấy những làn khói đen mờ mờ còn lưu lại nhưng chỉ trong chốc lát là tan biến mất dạng.

Máu của cậu trai trẻ nhỏ giọt trên đường, dọc theo từng ngón tay tựa như có sức hút vô cùng mê người, cô hồn dã quỷ kéo đến mà giành giật, nơi nào bọn chúng đã liếm xong, máu liền hoá đen, khô quắc lại.

Kéo thành một đường đầy ma quỷ phía sau.

Rõ ràng một người mang theo một người chảy máu ròng ròng như thế trông vô cùng khủng bố nhưng không một ai để ý đến họ cả, không một ai.Con đường quay trở lại vẻ đông đúc vốn có, mọi thứ vẫn giống như mọi ngày, chỉ có điều hôm ấy, đám chó sủa vô cùng ồn ào, có con còn co rúm cả người lại.

À, có vẻ hơi lạnh nữa nhưng ngoài ra chẳng có gì khác biệt, một ngày như mọi ngày.
 
Tầm
Nhóc Vĩ nhà cậu bây giờ là người nhà tôi nhá.


Lúc cậu tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, mắt lờ mờ nhìn xung quanh, là một nơi hoàn toàn lạ lẫm.

- Anh sao rồi?- giọng nói vang lên từ bên cạnh, là giọng nói tối quaCậu ta dùng tay không bị thương từ từ chống người dậy, quay sang thấy người bên cạnh đang ngồi trên ghế đan mây, mặc áo phông đơn giản, tay cầm một quyển sách gì đó.

Đang nhìn cậu.

Người kia tóc cắt gọn, hai mái rũ xuống thái dương, cặp mắt kính yên vị trên sống mũi khiến ai nhìn cũng thấy được khí chất.

Dù chẳng làm gì cũng đủ khiến người người ngoái nhìn- Tôi không sao- cậu ta cúi xuống nhìn vết thương ở vai, lúc này cậu đang khoác một cái áo tắm, bên vai bị thương chỉ khoác hờ, tránh động vết thương.

Cả một bên vai bầm tím ghê người nhưng hình như cũng không có vết thương hở, sao tối qua lại chảy máu nhỉ?

- À, tối qua cảm ơn anh- cậu ta xoay sang nhìn người kia, vẫn đang ngồi trên ghế- Anh cứ ở đây một thời gian, đợi lành hẳn rồi hãy về- người kia nói xong đi đâu đấy, lúc quay trở lại một khay thức ăn đã xuất hiện trên tay, lấy cái bàn nhỏ kê lên giường rồi đặt khay thức ăn lên cho cậu ănCậu cũng vô cùng tự nhiên ăn cháo, người kia ngồi bên cạnh giường thấy vậy cũng không tỏ vẻ gì, chỉ thản nhiên nói- Anh.....- người kia tiến sát lại gần, cậu ta cũng vừa ngẩng đầu lên, mắt đối mắt, giọng người nọ hạ thấp xuống- không sợ tôi là người xấu à?- Tôi.....- cậu ta rụt cổ lạiNgười kia thấy biểu cảm của cậu ta như vậy có vẻ rất cao hứng nhưng cũng không chọc nữa, lảng sang truyện khác- Anh như vậy.....- mắt người kia như nhìn thấu mọi thứ- ..còn dám làm việc với xác chết?- người nọ chống hai tay phía sau, cả người ngả ra trông chẳng quan tâm gì, cứ như thuận miệng mà hỏi thôi vậyCậu từ bé đã thấy những thứ không nên thấy rồi nhưng mà dù sao vẫn sợ, bóng ma tâm lý đó mà, với cả việc tối qua đúng là sợ gần chết nhưng mà mưu sinh thì vẫn phải đi làm thôiThấy cậu ta ngây cả người, người kia cười hì hìNgười này đang cố chọc cậu đúng không???- Được rồi, được rồi.

Tôi tên Yến Vũ, anh tên gì?- ghẹo người ta hoài cũng có vẻ không tốt nha.

- Lục Vĩ DiênCậu ta đột nhiên như nhớ ra gì đó, sờ vào một bên người, quay qua quay lại, rồi ngước lên hỏi- Anh có thấy điện thoại của tôi không?- Ừm.... hôm qua không để ýSuy nghĩ một lúc, Vĩ Diên nói- Anh.. cho tôi mượn điện thoại được không?

Tôi phải xin phép ông chủ một tiếng- Không thành vấn đề- Yến Vũ lấy ra cái điện thoại không biết tự lúc nào đang xoay xoay trên tayTút....tút....tút...-Ây dooo, Yến Yến aaaa~ Ngọn gió nào để cậu gọi tôi vậy?

Lục Vĩ Diên còn chưa kịp mở miệng nói, giọng nói bên trong đã oang oang lên- Ừm....- Lục Vĩ Diên khẽ ngước lên nhìn Yến Vũ, thấy cậu ta nhìn mình Yến Vũ cũng nhìn lại Vĩ Diên đưa điện thoại cho Yến Vũ, chần chừ nói- Hình như là người quen của anhNhận lại điện thoại, Yến Vũ bật luôn loa ngoài- Ai??- Yến Yến thật vô tình, không nhớ anh cậu luôn sao- Người ở đầu dây bên kia vô cùng ngả ngớn- Trần.....Ngọc- Yến Vũ khẽ cau mày, cố nhớ lại cái người này- Bingo, nhưng mà không có thưởng đâu nha- người kia thật y như một tên ngốcYến Vũ nhìn Lục Vĩ Diên nhướng màyLục Vĩ Diên......

Đoạn nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại- Nhóc Vĩ nhà cậu bây giờ là người nhà tôi nháLục Vĩ Diên......- Nhóc Vĩ???

Lục Vĩ Diên- Tiếng la thất thanhYến Vũ nhanh tay tắt máy luôn- Vĩ, anh cứ ở đây làm việc với tôi, làm khâm liệm với tên kia có gì vui đâu?Lục Vĩ Diên còn chưa kịp phản bác, Yến Vũ đã bật mode dụ dỗ luôn- Bao ăn, bao ở, tiền bạc có thể thương lượng...còn nữa tối qua gặp như vậy còn chưa đủ à?

Vấn đề của cậu tôi có thể giúp- lúc này anh ta đã ngồi xếp bằng bên giường cả người đung đưa trước sau, chờ Lục Vĩ Diên trả lờiLục Vĩ Diên cũng đơ luôn- Ok, im lặng là đồng ý, aizzz về tên Trần Ngọc kia, tôi giới thiệu cho hắn vài mối làm ăn là được- Yến Vũ chặn hết đường cả đường lui, người kia cũng mới kéo mình từ địa phủ về, Lục Vĩ Diên chính là KHÔNG THỂ TỪ CHỐI A.- Rầm!!!

Rầm!!

Rầm!!

Tiếng đập cửa khiến cả hai người giật cả mình, đập muốn bay cả cửa luôn ấy chớ.

Trông như này....có vẻ người đến.... gặp chuyện lớn rồi.- Nhóc Vĩ đúng là chiêu tài nha- Yến Vũ có vẻ khá vui vẻ, đi về hướng cửa đang vang lên tiếng đinh tai nhức óc.
 
Back
Top Bottom