Wattpad  Tam Sinh Tam Thế, Sơn Tuyết Liên Hồ (Đam Mỹ)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
326337599-256-k953720.jpg

Tam Sinh Tam Thế, Sơn Tuyết Liên Hồ (Đam Mỹ)
Tác giả: vinhquang145
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bạch Băng là con trai thứ ba của Hồ Đế Bạch Chỉ (và anh trai của Bạch Chân và Bạch Thiển).

Anh là một thượng thần được Tứ Hải Bát Hoang kính trọng nhưng không màng thế sự mà vô danh ẩn tích sống ở núi Băng Liên Sơn, nơi mà quanh năm đều tuyết rơi trắng xóa.

Trong lần về Thanh Khâu sao 8 vạn năm, anh vô tình cứu sống con trai cả của Tang Tịch và Thiếu Tân ( con trai thứ hai của Thiên Quân, nhị hoàng tử của Thiên tộc còn bây giờ là Bắc Hải Thủy Quân) là Nguyên Trinh.

Sau sự kiện đó Nguyên Trinh đã đem lòng mến mộ Bạch Băng, và rồi sự mến mộ đó lớn lên và phát triển thành tình yêu.

Liệu mối tình này sẽ đến đâu và họ có đến được bên nhau?

Nếu bạn muốn biết thì cùng mình theo dõi nhé!!!
.
.
.
[ Đây là truyện do mình tự viết ra, và đồng thời truyện này được lấy bối cảnh và thời gian của truyện Tam Sinh Tam Thế, Thập Lý Đào Hoa và đặc biệt sẽ có một chút chỉnh sửa nhỏ với cốt truyện của phim để phù hợp với truyện của mình mong mọi người thông cảm và ủng hộ { "cũng không có thay đổi quá lớn với cốt bộ phim lắm nên mọi người yên tâm"}.] Tags: cổtranglãothụslimezinhtamsinhtamthetienhiepđammỹ​
 
Tam Sinh Tam Thế, Sơn Tuyết Liên Hồ (Đam Mỹ)
Rời Núi về "nhà"


Trong Tứ Hải Bát Hoang rộng lớn, có một nơi nằm ở phía đông.

Một nơi quanh năm được bao phủ bởi tuyết trắng được gọi là núi Băng Liên Sơn, vì ngọn núi tuyết này có một loài hoa sen trắng sở hữu hàng khí cực nòng đạm là Băng Liên nên ngọn núi này mới có tên là Băng Liên Sơn.

Dù là một nơi có khí hậu khắc nghiệt nhưng vẫn có một vị tiên nhân chọn là ở, đó là Bạch Băng thượng thần.

Anh ấy là con trai thứ ba của Hồ Đế Bạch Chỉ, và là anh trai song sinh của Bạch Chân thượng thần.
.

-Này tiểu Thành, cậu nói xem chủ nhân của chúng ta cũng đã 20 vạn tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn cậu thấy có lạ không?

-Không, tôi thấy bình thường mà cậu nhìn xem ở Tứ Hải Bát Hoang có người nào xứng với chủ nhân của chúng ta đâu.

-Ừ cũng đúng haha.

-Nhanh lên đi chủ nhân đang đợi chúng ta kìa.

Ở trong một hang động, có một mỹ nam đang ngồi dài trên một chiếc ghế đá, buồn chán nhìn về phía xa xa.

Đây là Thượng Thần Bạch Băng.

Ở phía xa xa đang có hai bóng người đang tiến đến chỗ của Bạch Băng, đấy là hai thuộc hạ trung thành của Bạch Băng.

-Chủ nhân ngài gọi tôi đến có việc gì ạ.

Người vừa lên tiếng là Ưng Thanh, cô là một đại bàng tu.

Cô nàng có nét đẹp dịu dàng nhưng không kém phần mạnh mẽ, cô mặc một chiếc váy màu bạc toát lên một thần thái điềm tĩnh.

-Cậu nói vậy thật dư thừa, nếu không có việc gì thì gọi chúng ta để làm chi.

Người vừa nói là Sư Mãnh, anh là một chú hổ tu.

Cậu có một gương mặt sáng sủa, cậu mặc trang phục màu xanh nhạt làm cho gương mặt của cậu được tô điểm lên vài phần.

Vừa nói dứt câu Ưng Thanh tặng cho Sư Mãnh một ánh mắt đe doạ, khiến cho sống lưng của Sư Mãnh phát lạnh.

Mặc cho hai thuộc hạ của mình đang cãi nhau thì Bạch Băng vẫn ngồi ngã người trên chiếc ghế đá của mình, để lộ ra những chiếc đuôi hồ ly của mình.

Anh đưa mắt nhìn nhẹ nhàng vào hai người ở dưới.

Khi nhận ra ánh mắt của chủ nhân mình, bọn họ không còn tranh cãi nữa mà nghiêm chỉnh chờ lệnh của chủ nhân.

Bạch Băng từ từ di chuyển khóe môi lên, vẽ ra một nụ cười mê người.

- Ta gọi các ngươi đến đây cũng không có việc gì quan trọng chỉ là ta chuẩn bị xuất quan và trở về Thanh Khâu một thời gian.

Khi nghe chủ nhân của mình chuẩn bị rời núi thì Ưng Thanh và Sư Mãnh không kiềm chế được sự bất ngờ của mình.

Vì từ khi theo phục vụ cho chủ nhân thì đã trôi qua 10 vạn năm, bọn họ chưa thấy chủ nhân của mình rời khỏi nói lần nào.

Nên đối với những gì mình nghe được không thể nghi ngờ hỏi:
-Chủ nhân ngài định rời núi à.

Khi nghe Ưng Thanh hỏi thì anh chỉ nở một nụ cười nhẹ nói:
- Ừ...

-Cho thần mạn phép thất lễ hỏi ngày chuyện này được không ạ?

- Ừ cứ hỏi.

-Tại sao ngài lại quyết định rời núi vậy à.

Bạch Băng từ từ ngồi thẳng lưng dùng tay trái chống càm, đưa mắt nhìn Ưng Thanh.

Từng động tác của anh rất lưu loát nhưng vẫn tỏ ra một khí chất lãnh đạm nói:
-Ta phải trở về Thanh Khâu, vì ta được báo tin rằng em gái Bạch Thiển của ta chuẩn bị kết hôn.

Khi nghe chủ nhân của mình nói vậy thì cũng chẳng lên tiếng nói gì, chị im lặng chờ chỉ thị.

- Lần này ta đi không biết đến bao giờ mới trở lại.

Nên các ngươi có muốn đi theo ta hay không...

Chưa nói dứt câu thì hai thuộc hạ của cậu đã đồng thanh vội lên tiếng:
- Ngài đi đâu thì chúng tôi sẽ đi theo đó.

Được phục vụ ngài là vinh hạnh của chúng tôi.

- Được, vậy ngày mai chúng ta sẽ phát.

Bạch băng vừa ý đứng lên quay về phòng nghỉ ngơi và lệnh thuộc hạ của cậu chuẩn bị để ngày mai còn xuất phát.

Hai người Ưng Thanh và Sư Mãnh cùng nhau lui xuống.

Sư Mãnh lên tiếng hỏi Ưng Thanh.

-Này tiểu Thanh cậu có biết Thanh Khâu là nơi như thế nào không.

-Tôi cũng không biết rõ, chỉ từng nghe chủ nhân nhắc đến đó là một nơi phong cảnh tuyệt đẹp nên thơ, là nơi của Hồ tộc sinh sống.

-Vậy sao thật háo hức để đến Thanh Khâu quá.
.

Khác với khung cảnh nhộn nhịp của hai thuộc hạ mình thì trong căn phòng của Bạch Băng, Anh đang ngồi thẫn thờ đưa mắt nhìn qua cửa sổ trong hang ra bên ngoài.

Bên ngoài những bông tuyết trắng xóa đang từ từ chậm rãi rơi xuống phía xa xa là những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng một cảnh tượng đẹp đẽ nhưng vô cùng cô đơn.

Bạch Băng thở dài một tiếng nói:
- Hazzz...

Phải về Thanh Khâu rồi sao.

Mà hình như cũng đã 8 vạn năm kể từ ngày đó.... rồi nhỉ...

Mới đó đã nhanh như thế rồi à...

Haizzz
Anh từ từ ngồi dậy rồi biến mất,anh biến đến một hang động được bao phủ bởi rất nhiều kết giới.

Anh từ từ vơ tay lên tạo ra một luồng tiên khí mạnh mẽ khiến cho các giới tiên pháp bao phủ từ từ biến mất.

Anh nhẹ nhàng bước vào hang.

Từ trong hang phát ra một ánh sáng xanh thuần khiết song song với sự thuần khiết đó là một luồng tiên khí băng hàng vô cùng dày đặc.

Nếu là một vị tiểu tiên hoặc một thượng tiên bước vào thì sẽ bị đóng băng ngay lập tức hoặc sẽ bị huy áp phát ra làm tổn thương, nhưng đối với Bạch Băng Thượng Thần thì không phải là vấn đề.

Anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh vật đang tỏa ra luôn huy áp đó và đó là Băng Liên Hoa, một thần khí thượng cổ.

- Tôi phải trở về Thanh Khâu rồi không biết bao giờ sẽ trở lại, nhưng cũng không lâu lắm đâu.

Chờ tôi nhé.

Khi nói dứt câu thì anh từ từ bước ra khỏi cửa hang, thiết lập lại kết giới và biến mất trong làng tuyết trắng.
 
Tam Sinh Tam Thế, Sơn Tuyết Liên Hồ (Đam Mỹ)
Song sinh


Buổi sáng khi mặt trời vừa lên chiếu những tia sáng yếu ớt xuyên qua những tầng mây tuyết dày.

Từng bông tuyết rơi một nhẹ nhàng, có thể nói là một thời tiết thuận lợi nhất ở vùng núi tuyết này.

- Này tiểu Thanh cậu thấy thời tiết hôm nay như thế nào?

- Thời tiết khá đẹp, thuận lợi cho việc đi xa.

Không có xuất hiện bão tuyết hay gì cả.

- Haha!

Chắc hẳn núi tuyết này biết chủ nhân của chúng chuẩn bị đi xa nên mới không xuất hiện bão tuyết, tạo một quang cảnh đẹp như thế này để đưa tiễn chủ nhân chúng đấy mà.

Ưng Thanh gật đầu đồng tình với lời nói của Sư Mãnh, vì đối với cô chủ nhân của cô là người tôn quý, thanh cao nhất và đối với Sư Mãnh cũng vậy.

Trong khi hai bọn họ đang trò chuyện vui vẻ với nhau thì chủ nhân của họ, Bạch Băng đang đứng phía sau của họ mà không hay biết.

Bạch Băng nở một nụ cười nhạt tiến lên vài bước nói:
- Đi thôi, Thanh Khâu cách nơi này ngày đường nên chúng ta phải xuất phát sớm.

Khi nghe giọng nói thân thuộc của chủ nhân mình phát lên ở phía sau, Ưng Thanh và Sư Mãnh lập tức quay lại đằng sau cung kính chào chủ nhân của họ.

-V....vâng
Bọn họ Đồng Thanh trả lời một cách lúng túng khiến cho Bạch Băng nở một nụ cười tươi.

Không nói gì thêm Ưng Thanh biến thành một con chim đại bàng to lớn, cô vỗ cánh vài cái rồi từ từ hạ thấp người xuống tỏ vẻ muốn chủ nhân lên ngồi và cho mình trở đi.

Bạch Băng không từ chối bước lên lưng cô một cách nhẹ nhàng.

Nhưng đến lượt Sư Mãnh bước lên thì cô tỏ vẻ không thích và cô cử động đôi cánh nhè nhẹ khiến cho Sư Mãnh mất thăng bằng.

Sư Mãnh hét lên:
- Này tiểu Thanh cậu làm vậy là có ý gì vậy hả?

Cậu muốn hãm hại tớ à, hay cậu muốn làm thuộc hạ trung thành duy nhất của chủ nhân.

Ưng Thanh không để ý Sư Mãnh mà vỗ cánh bay lên mặc cho Sư Mãnh chưa ngồi vững.

Sư Mẫn buồn bực không dám cãi lộn với Ưng Thanh, không phải vì cậu sợ cô ấy mà là do có chủ nhân của mình đang ở đây nên cậu không muốn làm ồn chủ nhân thanh tịnh.

Ưng Thanh dù chỉ là một đại bàng tu tiên thành người, không có huyết thống thần thú nhưng vẫn không thua kém gì những thần thú của Thiên tộc.

Tốc độ bay của cô rất nhanh, Bạch Băng dự tính là sẽ bay một ngày đường mới đến nhưng chỉ trong nửa ngày đường đã ra đến Thanh Khâu.

Bạch Băng không bay thẳng về động Hồ Ly mà đến phủ của nhị ca Bạch Dịch.

Bạch Băng lệnh cho thuộc hạ của mình ở ngoài chờ, còn mình thì vào trong.

Dù hai bọn họ không muốn nhưng vẫn phải nghe lệnh của chủ nhân, chờ chủ nhân của mình đi khuất vào trong thì Sư Mãnh lên tiếng nói:
- Tiểu Thanh nơi này thật khác với chỗ của chúng ta ở đấy.

Khí hậu cũng rất chi là thoải mái.

- Tất nhiên, do chủ nhân của chúng ta không thích ở những nơi quá náo nhiệt nên mới lui về trong núi tuyết mà ở đấy.

-Sao cậu biết?

- Hỏi thừa, tất nhiên là đoán.

Sư Mãnh hết nói nổi với vị cô nương này rồi.

Bạch Băng từ từ bước vào phủ của Bạch Dịch, nhưng trước cổng lại có người ngăn anh lại.

- Xin ngài hãy đợi đã.....

Ơ Bạch Chân Thượng Thần ngài đến tìm Nhị Gia à.

Bạch Băng ôn tồn nói:
- Ừ, Nhị Gia có ở trong hay không?

- À.....

Thì, dạ có ạ, ngài ấy đang ở trong ạ.

- Ừ cảm ơn.

Bạch Băng nở một nụ cười ôn nhu cho đối phương rồi từ từ bước vào, anh không quan tâm rằng đối phương nhận nhầm mình là Bạch Chân mà cứ bình thản bước vào trong phủ.

Khi vừa bước vào thì đã nghe tiếng mắng chửi không thương tiếc của Nhị ca mình:
- Con có biết con làm như thế là làm nhục nhã hồ tộc chúng ta không hả?

Lần này con đừng hòng mà chạy trốn, tao sẽ đánh gãy chân con...

Khi vừa nói dứt câu thì đã có tiếng la khóc của một tiểu cô nương:
-Cha tha cho con đi!

Con biết lỗi rồi, sẽ không có lần sau đâu.

-Còn dám nói không có làm sao, ta nghe lời này cũng mấy lần rồi đấy.

Bạch Băng từ từ bước vào phòng lên tiếng chào hỏi:
- Chào Nhị ca lâu rồi không.....

Chưa nói dứt câu thì cậu đã bị một tiểu cô nương mặc một trang phục đỏ chạy đến núp sau lưng và lấy anh làm bia đỡ, trên mình thì đầy vết thương.

Chưa kịp định hình lại thì tiểu cô nương đã lên tiếng van xin:
- Tứ thúc, thúc cứu cháu với cha cháu định đánh chết cháu kia kìa.

- Nay đợi đã huynh bình tĩnh lại đi.

Bạch Băng dù không hiểu tình hình hiện tại nhưng vẫn lên tiếng bảo vệ cô gái nhỏ này.

- Đệ để còn bảo vệ nó....

Mà khoan đệ là tiểu Tam. ( xin nhắc lại tiểu Tam ở đây là người em thứ ba chứ không phải người thứ ba trong cuộc tình đâu nhé)
-Vâng đúng vậy đệ là tiểu Tam, huynh có việc gì thì từ từ nói.

Xem như nể mặt đệ lần này đi.

-Nhưng...

Được rồi xem như lần này ta nể mặc đệ tha cho con nhóc này.
.

Sau khi giải quyết được chuyện đứa cháu gái của mình, anh cùng nhị ca của mình là Bạch Dịch rồi lại với nhau trò chuyện, Bạch Dịch lên tiếng nói trước:
- Đệ nói sao đệ lại về mà không báo cho bọn ta biết.

Đệ đi 8 vạn năm nay không một tung tích biết bọn ta lo lắng lắm không?

- Vâng đệ xin lỗi, chỉ là đệ muốn yên tĩnh một thời gian.

- Đệ nói xem mấy năm nay để ở đâu sống thế nào?

- À...

Mấy vạn năm nay để ở trên núi Băng Liên Sơn ...

- Gì chứ núi Băng Liên Sơn, một nơi khắc nghiệt như vậy mà để lại chọn làm nơi ẩn cư à.

- ....

Bạch Băng im lặng không trả lời, biết Thế nên bạch dịch không hỏi nhiều nữa:
- Thế đệ tại sau lại trở về vậy.

- À, đệ nghe tiểu Ngũ chuẩn bị thành hôn nên đệ về chúc mừng con bé đấy mà.

- À thì ra là chuyện này.

Con bé chuẩn bị kết hôn với thái tử Dạ Hoa của Thiên tộc.

- Vậy sao thật tốt...

Trong khi hai người lớn đang nói chuyện thì tiểu cô nương đang núp phía sau hóng chuyện.

Người này là con gái duy nhất của Bạch Dịch thượng thần tên là Bạch Phượng Cửu, là Hồ Ly Đỏ chín đuôi duy nhất của Thanh Khâu.

Bạch Phượng Cửu đang không hiểu những gì mình đang nghe được.

"Tại sao lại nói tứ thúc thúc là tam thúc thúc, còn gì mà ẩn cư rồi còn núi Băng Liên Sơn , thật không hiểu gì cả".

Trong khi đang phân vân suy nghĩ thì cô đã bị cha mình dùng tiên pháp kéo lại chỗ của hai người đang nói chuyện.

Bạch Dịch bực bội nói:
- Còn không mau cảm ơn Tam thúc của con mà ngồi đó làm gì!

Không có tam thức của con thì con nó bị đánh ta đánh què hai cái giò của con rồi đấy.

-Cảm ơn ạ, nhưng Tam thúc là sau, rõ ràng đây là tứ thúc mà??

Thấy tiểu cô nương nhỏ đang thắc mắc thì Bạch Băng nở một nụ cười trả lời nói:
- Nhóc con mới đó đã lớn như thế rồi à?

Ta nhìn giống Bạch Chân lắm à.

-Thúc không phải Tứ thúc sao??

Thấy Phượng cũ thắc mắc như thế anh ôn nhu nói:
- Không phải, có thể nói ta là anh em song sinh với Tứ thúc của cháu.

Ta là con trai thứ ba của Hồ đế Bạch Chỉ, Bạch Băng.

Phượng Cửu bất ngờ khi nghe như thế, vì từ khi sinh ra cô chưa từng thấy vị Tam thúc của mình lần nào.

Chỉ được nghe cô cô kể lại rằng Tam thúc quy ẩn không biết đang ở nơi nào, chứ chẳng biết gì về Tam thúc là anh song sinh với Tứ thúc cả.

Việc này gần như chỉ có vài người trong hồ tộc mới biết, còn những người khác trong Tứ Hải Bát Hoang thì không biết gì về vị Tứ thúc này cả.

Bạch chỉ lên tiếng hỏi:
-Đệ đã về động hồ ly chưa?

- Vâng vẫn chưa ạ.

Đệ định sẽ thăm nhị ca rồi mới về động hồ ly sau.

-Ờ vậy đệ tranh thủ về thăm cha mẹ đi.

- Vâng ạ
Khi trò chuyện xong cùng với nhị ca thì Bạch Băng đã ra về và trở về "động Thanh Khâu" của mình.

Trong phủ của Bạch Dịch thì đang tức giận khi đứa con gái của mình đã trốn mất :)).
 
Tam Sinh Tam Thế, Sơn Tuyết Liên Hồ (Đam Mỹ)
Đoàn Tụ


Bạch Băng khi kết thúc cuộc trò chuyện với Bạch Chỉ thì đã cùng thuộc hạ mình tiến đến Thanh Khâu.

Khi bay được một đoạn cách xa phủ của Bạch Chỉ thì Bạch Băng lên tiếng nhẹ nhàng nói:
- Đã đi xa lắm rồi, con còn không chịu ra đây.

Khi nói dứt lời thì từ đâu đó một tiểu hồ ly đỏ chín đuôi xuất hiện, thì ra Bạch Phượng Cửu đã từ khi nào trốn ra và đi theo Bạch Băng.

Dường như anh đã nhận ra nhưng không nói và chờ rời khỏi khu vực của Nhị ca mình thì mới kêu Phượng Cửu ra ngoài.

Bạch Phượng Cửu đang trong hình dạng của một con hồ ly từ từ chạy đến gần chân của Bạch Băng quán quýt, cạ vào cậu và tỏ vẻ vô tội.

Bạt Băng từ từ ngồi xuống bế Phượng Cửu lên tay rồi từ từ vuốt ve lông hồ ly của Phượng Cửu.

Phượng Cửu lên tiếng hỏi:
-Sao người biết con chạy theo người mà không nói với cha con vậy?

Bạch Băng nở một nụ cười nhạt không quan tâm nói:
- Tại sao ta phải nói?

Không việc gì ta phải nói ra cả.

Con cũng là Nữ Đế Thanh Khâu thì phải trưởng thành lên, hiểu chuyện để không gây chuyện khiến cho mọi người lo lắng chứ
- Vâng ạ, con biết rồi.

Bạch Phượng Cửu, vờ không nghe mà nằm yên trong lồng ngực của Bạch Băng, còn Bạch Băng thì vuốt lông hồ ly của Phượng Cửu hết quảng đường về Thanh Khâu.

Các thuộc hạ của Bạch Băng trong lòng đố kị với Phượng Cửu vì được nằm trong lòng chủ nhân.

Chỉ một canh giờ thì nhóm của Bạch Băng đã đến được Thanh Khâu, Ưng Thanh từ từ hạ cánh xuống trước cửa Thanh Khâu, tiếng vỗ cánh của cô đã tạo ra dư chấn lớn khiến cho những người trong Thanh Khâu phải ra xem có việc gì.

Một nhóm người dân của Thanh Khâu chạy ra xem:
-Có việc gì vậy, dư chấn vừa rồi là từ đâu ra!

-Tôi cũng không biết nữa mau chạy ra xem sau!

Bọn họ vừa chạy vừa hỏi người bên cạnh có biết việc gì hay không nhưng chỉ nhận lại câu trả lời không biết.

Bọn họ vừa chạy ra đến thì nhóm của Bạch Băng cũng vừa đáp xuống.

Một người trong nhóm lên tiếng nói :
- Không biết vừa xảy ra chuyện...

Khi chưa nói dứt lời thì đã bị Bạch Phượng Cửu vừa nãy còn nằm trong lòng của Bạch Băng phóng ra và biến lại thành dạng người rồi nói:
- Không có gì cả bọn họ là bằng hữu của ta.

Nhóm người từ Thanh Khâu vừa nãy còn đang không biết chuyện gì vừa thấy Bạch Phượng Cửu thì cúi đầu chào thành kính, đồng loạt nói:
-Tiểu Cô Cô!!!
(Do Bạch Phượng Cửu còn khá nhỏ, chưa đủ trưởng thành để chính thức trở thành 'Nữ Đế Thanh Khâu" nên có chữ Tiểu trong cách xưng hô và Bạch Thiển là Cô Cô cho đến khi gã lên Thiên cung, tuy không đúng vai vế nhưng vẫn được người dân Thanh Khâu và Tứ Hải Bát Hoang ngầm đồng ý )
- Rồi được rồi không có gì, các ngươi tiếp tục làm việc đi.

Bạch Phượng Cửu "oai phong" nói với nhóm người bọn họ, khi nghe lệnh của tiểu cô cô thì bọn họ quay về tiếp tục làm việc của mình.

Khi nhóm người của Thanh khâu rồi đi Bạch Phượng Cửu quay đầu lại nhìn nhóm của Bạch Băng mỉm cười nói:
-Thúc thúc để con đưa người vào chỗ của lão gia gia.

Bạch băng mở miệng từ chối nói:
- Không có gì, để ta tự đi là được rồi.

Nói dứt lời cậu bước nhẹ nhàng vào Thanh Khâu, khi vừa đến cửa hàng anh quay đầu lại nói với Phượng Cửu:
-Nhờ con sắp xếp chỗ ở cho hai bọn họ!

Nói xong cậu quay người và đi thẳng vào trong, Bạch Phượng Cửu nghiêm trang trả lời:
-Vâng.

Bạch Phượng Vũ quay người lại nói với Sơ Mãnh và Ưng Thanh:
-Vậy các người đi theo ta.

-Vâng, cảm ơn tiểu điện hạ.

Ưng Thanh lễ phép trả lời và cùng đi theo Bạch Phượng Cửu đến nơi ở dành cho khác.

Trong khi đó, Bạch Băng đang đi dạo quanh Thanh Khâu.

Người dân Thanh khâu nhộn nhịp sôi nổi nói chuyện với nhau.

Trong khu chợ của Thanh Khâu thì càng nhộn nhịp hơn, người bán người mua luân phiên chào hàng.

Có vài người nhìn anh giống Bạch Chân thì cúi đầu chào hỏi, còn đưa cho anh vài giỏ trái cây.

Thấy vậy anh cũng nhận rồi mỉm cười chào hỏi một cách thân thiện.

Vì cũng rất lâu rồi anh chưa về Thanh Khâu.

8 vạn năm vào một khoảng thời gian rất dài, nhưng đối với anh thì cũng là một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Anh vẫn còn nhớ được hơi rõ địa hình của Thanh Khâu, nên trong thời gian ngắn anh cũng đã tìm thấy chỗ của phụ thân và phụ mẫu của mình, anh từ từ bước vào.

Khung cảnh vẫn như lúc trước không có quá nhiều thay đổi.

Bên trong có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi soi gương.

Bạch Băng từ từ bước đến vài bước thì dừng chân lại.

Chân mày của anh từ từ thả lỏng, hàng mi khẽ động.

Cậu từ từ khẽ động khóe môi:
- Mẹ...

Nghe thấy tiếng gọi, mẹ của cậu quay lại nhìn thì bất ngờ đến đơ người, khóe mắt bắt đầu chảy những giọt nước mắt hạnh phúc xuống.

Bà dùng tiên thuật biến đến bên cạnh của Bạch Băng, bà bất ngờ ôm chặt cậu.

Một cái ôm rất chặt, nhưng anh vẫn không làm gì mà vẫn đứng yên cho bà ôm.

Một cái ôm đầy tình thương đến từ người mẹ không gặp con mình 8 vạn năm.

Anh từ từ đưa hai cánh tay lên ôm lại người mẹ của mình.

Anh nói:
- Mẹ....

Con về rồi.

Khi nghe thấy tiếng của con mình vang lên bà mới chợt nhận thức ra mình đã ôm quá chặt, bà từ từ buông nhẹ cánh tay trong khi bàn tay vẫn còn run rẩy do quá hạnh phúc.

Ba tư tư nhìn kỹ xem mặt Bạch Băng, rồi nói:
- Cuối cùng con cũng về, con có biết rằng ta nhớ con nhiều lắm không.

Con nhìn xem mặt con hốc hác đi nhiều rồi,....

Mà thôi con về là tốt rồi.

Bà từ từ cố gắng bình tĩnh cảm xúc nhưng hai hàng nước mắt vẫn không ngừng chảy,anh định lên tiếng an ủi thì chợt nhận ra giọng mình khô khốc, mặt thì từ khi nào đã trải một hàng nước mắt.

Rất lâu rồi anh chưa rơi nước mắt, anh cố sức gặng giọng nói:
-Vâng con về rồi.

-Con mau ngồi xuống đây để ta kêu người làm đồ ăn mang đến, chắc con đi đường xa cũng mệt rồi.

Bà định kéo anh đến bàn ăn thì từ trong phòng phát ra giọng một người đàn ông nói vọng ra:
- Có chuyện gì vậy.....?

Ông từ từ nhìn lại người đang đứng kế bên vợ mình thì chọc khựng lại vài giây thì lên tiếng:
- tiểu Tam,....

Là con đấy à.

Vừa nói dứt lời ông chạy lại đến xem kỹ người con đi lưu lạc mấy vạn năm trời không về của mình.

Thấy vậy anh lên tiếng nói:
-Vâng là con.

-Đúng đúng, con đây rồi, để ta xem xem mấy năm nay con sống thế nào, có sứt mẻ gì không?

Khi ông đang mãi quan sát thì mẹ của Bạch Băng tức là vợ của ông lên tiếng nói:
-Ông muốn hỏi gì thì để lát, con mình vừa mới về chờ nó ăn uống nghỉ ngơi đã.

-Ờ đúng rồi Tôi quên mất...

Mau mau người đâu đem đồ ăn đến đây mau lên.

Ông vừa nói vừa cầm tay cậu dẫn đến bàn ăn, khi cậu vừa đặt mông ngồi lên ghế đá thì ba mẹ của cậu đã dặn hỏi:
- Mấy nay con sống ở đâu? sống thế nào? sao lại không liên lạc gì với chúng ta,...?
_____________Lời tác giả:
"Ba mẹ không gặp con mình mấy vạn năm trời đấy, thật buồn cho họ.

Không biết tác giả nào mà ác lại viết ra tình tiết này nữa.....

Mà hình như là mình:))"
 
Tam Sinh Tam Thế, Sơn Tuyết Liên Hồ (Đam Mỹ)
"Cứu giúp"


Bạch Băng bị hỏi liên tục khiến cho anh không biết làm, thì lại thêm hai người khác xuất hiện.

Đó là Bạch Phượng Cửu cùng với Bạch Thiển, khi tiểu Cửu nhìn thấy Bạch Băng thì hô lên:
- Đấy đấy, con có nói dối đâu, Tam Thúc kìa.

Thấy được Tam ca của mình đã về, cô chạy nhanh đến:
- Tam ca!

Bạch Thiển vui mừng chạy lại chỗ Bạch Băng, anh ở một nụ cười ôn nhu nói:
-Um anh về rồi.
.

Bạch Băng đang ngồi ăn nhưng rất nhiều ánh mắt nghi hoặc nhìn anh khiến cho anh cảm thấy mất tự nhiên.

Ăn từ từ đập mạnh quả táo trên tay mình xuống, thả lỏng chân mày nhướng mắt lên nhìn mọi người rồi thở dài nói:
-Mọi người muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi.

Khi cậu vừa nói dứt câu thì khung cảnh yên bình vừa rồi biến mất.

Mọi người nhốn nháo lên, người thì hỏi câu này người hỏi cô kia lộn xộn trở lên:
-Trước giờ con đã ở đâu?

-Tại sao con lại rời đi mà không nói câu nào?

-mấy năm qua anh sống như thế nào?

- ...?

Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, khiến cho Bạch Băng cảm thấy nhức đầu, thấy thế anh lên tiếng cắt lời:
Mọi người bình tĩnh..?

Hình như tất cả mọi người đều nhận ra rằng mình đã hơi quá kích động.

Thấy mọi người đã bình ổn lại thì Bạch Băng lên tiếng nói:
-Mọi người lần lượt hỏi.

Bạch Băng đưa mắt nhìn mọi người, họ đều có gương mặt ngại ngùng vì hành vi quá khích hồi nãy.

Thấy mọi người đều im lặng Bạch Chỉ lên tiếng hỏi trước:
- Vậy con trả lời cho ta biết tại sao con lại rời đi mà không nói lời nào vậy hả?

Vừa nói Bạch Chỉ vừa nhíu mày chờ đợi câu trả lời của Bạch Băng.

Khi nghe được câu hỏi cậu lưỡng lự vài giây rồi lên tiếng nói:
-Con chỉ cảm thấy mệt mỏi quá nên tìm nơi nào đó để ổn định lại tâm tình mà thôi.

Còn việc không nói với ai thì không hẳn là vậy, con có nói cho Bạch Chân biết mà!

Khi nghe câu trả lời có chút nghi hoặc của Bạch Băng, Bạch Chỉ nhíu mày nhìn mọi người xung quanh.

Nhưng đổi lại chỉ là những ánh mắt nghi hoặc, thắc mắc của vợ mình và con gái.

Bạch Thiển lên tiếng hỏi:
-Ca nói tứ ca biết chuyện anh rời đi sao?

-Um Đúng vậy, trước khi đi anh có nói với thằng bé.

Mẹ anh lên tiếng đi học hỏi:
-Sao mẫu thân chẳng thấy thằng bé nói gì cả?

-Chuyện này thì con không biết?

Bạch Băng lên tiếng phủ nhận, thấy mọi người còn đang nghi hoặc về vấn đề này thì Bạch Thiện lên tiếng nói:
- Chuyện này thì ta tính sao đi, khi nào tứ ca đến thì hỏi cho ra lẽ.

Còn 8 vạn năm nay anh sống ở đâu?

Như thế nào?

Bạch Băng ung dung nói:
-Hiện tại con đang sống ở núi Băng Liên Sơn, và sống rất tốt.

Bạch thiện khi nghe thấy tên nơi ở của Tam ca mình thì bất ngờ nói:
-Một nơi khắc nghiệt như vậy mà anh vẫn có thể sống trong 8 vạn năm nay sao?

Bạch Băng vẫn ung dung trả lời:
-Bắt đầu thì không nhưng sống dần dần thì cũng quen.

Anh nở một nụ cười hiền hậu khiến cho Bạch Thiển không thể hỏi thêm gì khác.

Bạch Băng từ từ đứng lên khỏi ghế, bước ra khỏi cửa hang và mặc cho người nhà của cậu đang đầy dấu chấm hỏi.

Khi mọi người vẫn còn ngơ ngác thì chỉ còn có Bạch Phượng Cửu ngây thơ không hiểu việc gì lên tiếng hỏi:
-Thúc thúc đi đâu thế?

Khi nghe câu hỏi của Phượng Cửu thì mọi người mới hoảng hồn tỉnh dậy khỏi những thắc mắc nhìn sang phía của Bạch Băng nói:
-Con vừa mới về mà lại đi rồi à? không ở lại Thanh Khâu một thời gian rồi hẳn đi.

Bạch Băng từ từ ngoảnh đầu lại nhớt khóe môi lên cười nhạt nói:
-Con chỉ đi có chút việc thôi?

Khi nói dứt câu thì cậu cũng đã dùng tiên pháp biến mất khỏi Thanh Khâu.

Bạch Băng bay thẳng ra cửa Thanh Khâu, anh nhìn xung quanh không thấy thuộc hạ, thì anh chợt nhớ ra mình đã bảo tiểu Cửu đưa họ tìm nơi ở nào đó của Thanh Khâu.

- Đành phải tự đi một mình rồi.

Nó dứt lời Bạch Băng bay lên và biến mất.
.
___________[Chuyển cảnh]___________
Trong một khu rừng hoang tàn, có một vị tiểu tiên đang đi tìm thứ gì đó.

Đây chính là con trai cả của "Bắc Hải Thủy Quân" Tang Tịch, tên là Nguyên Trinh.

Cậu đang đi được nửa đoạn thì từ cậu có dự cảm không lành.

Nguyên Trinh bắt đầu cảnh giác và nhìn xung quanh thì từ đâu đó xuất hiện một cành cây hướng đến tấn công từ phía sau.

May mắn mà cậu đã phát hiện và dùng tiên pháp để tạo ra một lớp khiên khí để đỡ đòn.

Nhưng lực tấn công quá lớn đã khiến cho cậu bị đánh bay đi một đoạn.

Nguyên Trinh từ từ đứng dậy và nhìn lại thứ đã tấn công mình, và điều đó khiến cho cậu phải hoảng sợ.

Đấy là một cái cây khô nhưng lại có hai con mắt và một cái miệng phát ra ánh sáng tà mị, và chúng có thể sử dụng cành cây như vũ khí và rễ như là đôi chân để tấn công.

-Lẽ nào đây là Thụ Ma mà trong sách cổ.

Và trong sách có nói bọn Thụ Ma này sống thành bầy và....

Vừa nói Nguyên Trinh tự giác lui lại vài bước về phía sau thì cậu va vào một thứ gì đó.

Cậu từ từ quay đầu lại về phía sau thì khiến cho cậu phải hét lên và té rạp xuống đất.

Đó lại là một Thụ Ma.

Lúc này Nguyên Trinh mới nhận ra rằng xung quanh đây đều là những cái cây "ma".

Cậu bắt đầu lấy lại bình tĩnh và tìm cách thoát khỏi vòng vây này.

Nguyên Trinh chợt nhớ ra cây quạt mà "sư phụ" tặng cho mình trước lúc lịch kiếp ở nhân gian là "cây quạt phá vân".

Cậu từ từ đứng lên, xác định được nơi có thưa "Thụ Ma" nhất thì cùng lúc đó cậu truyền tiên khí vào quạt phá vân quạt bay những "Thụ Ma" trước mắt, khi bị quạt trúng những cây Thụ Ma bị thổi bay trước uy thế của quạt phá vân.

Nhân lúc hỗn loạn, cậu chạy thoát khỏi vòng vây và thoát được khỏi những cây "Thụ Ma".

Cậu cũng đã khá mệt khi chạy được một khoảng khác xa, đồng thời sử dụng một lượng lớn pháp lực nên đã xuống sức.

Cậu dựa vào một tảng đá để lấy sức.

- *Hộc hộc* , sao ở đây lại có Thụ Ma, không phải trong sách cổ viết nó đã không còn tồn tại nữa rồi mà.

Thật kỳ quái, phải về nói với phụ thân mới được.

Vừa nói cậu vừa thở hồng hộc, thì từ phía sau tảng đá xuất hiện một cái bóng lớn che phủ lấy ánh sáng.

Nguyên Trinh bỗng cảm thấy sống lưng của mình bỗng chốc lạnh.

Cậu từ từ quay lại xem, nhưng chưa nhìn thấy gì thì đã thấy một móng vuốt sắc bén chuẩn bị đâm thẳng vào người cậu.

Lúc này cơ thể cậu không thể nhúc nhích do quá sợ hãi và ngắm chặt mắt lại để chờ đón cái chết.

Trong lúc này cậu nghĩ mình tiêu đời.

Nhưng không, cậu từ từ mở mắt ra.

Thì thấy bóng dáng bạch y nhân đang từ từ hạ xuống, dù đang trong một khu rừng chết nhưng người trước mặt cậu vẫn tỏ ra một khí chất thanh khiết, nhẹ nhàng ung dung.

Khiến cho cậu quên đi hết cảm giác mệt mỏi.

Bạch y nhân cứu Nguyên Trinh chính là Bạch Băng.

Anh từ từ quay người lại, nở một nụ cười ấm áp càng tôn lên gương mặt "tuyệt sắc giai nhân" của cậu.

Bạch Băng từ từ khẽ động khóe môi nói:
- Này vị tiên Hữu, mặt tôi có dính gì à? sao nhìn tôi không chớp mắt vậy.
.
.
.
_____[ lời tác giả]_______
-Mọi người đoát xem ai công ai thụ.

Coi có đúng hk nhé 😁😁.
 
Tam Sinh Tam Thế, Sơn Tuyết Liên Hồ (Đam Mỹ)
"Đi theo ta"


[Quay ngược lại thời điểm trước khi Bạch Băng đến]
Sau khi rời khỏi Thanh Khâu, Bạch Băng đang cưỡi mây bay hướng đến phía Tây Bắc của Tứ Hải Bát Hoang.

Trên đường đi, có những tiểu Tiên cảm nhận được hào quang tiên khí của thượng thần nên đã bay đến chỗ của anh.

Bay đến chỗ anh có ba vị tiểu tiên, một là Liễu tiên còn hai người còn lại là Thạch tiên và Mộc tiên.

Khi thấy được có người bay đến thì Bạch Băng mỉm cười chào hỏi, khi thấy nụ cười hòa nhã của anh, khiến cho các vị tiểu tiên trở nên lúng túng.

Một tiểu tiên trong nhóm lên tiếng chào hỏi:
- Tiểu tiên xin kính chào Thượng thần, không biết Thượng thần tự mình đến đây có việc gì ạ?

Người vừa lên tiếng là Liễu tiên, cô ta đỏ mặt ngượng nguồn nói.

Hai người phía sau cũng không ngoại lệ, bọn họ đều vô cùng ngại ngùng trước nhan sắc của anh.

Bạch Chân được Tứ Hải Bát Hoang tôn là mỹ nam đẹp nhất Tứ Hải Bát Hoang mà anh lại là anh song sinh với Bạch Chân nên không hề thua kém gì với em trai của mình.

Khi được các tiểu tiên hỏi thăm Bạch Băng nở một nụ cười nhạt nói:
- Ta đang đi đến khu rừng Tàn Quỷ, cảm ơn các vị đã quan tâm.

Khi nghe được điểm đến của thượng thần, các tiểu tiên tỏ vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

Vị Thạch tiên kế bên im lặng nãy giờ lên tiếng nói một cách tôn kính:
- Ngài có chắc không, nơi đó rất nguy hiểm, nhiều ma thú bí ẩn khiến cho thần tiên nghe đến cũng phải tránh xa.

Ngài có chắc sẽ đến đó không.

Bạch Băng lên tiếng nhẹ nhàng nói:
-Tất nhiên, ta có việc cần đến đó.

Các tiểu thần tiên nhìn nhau do dự vài giây rồi nhìn về phía Bạch Băng, anh vẫn nở một nụ cười nhạt trên mặt.

Vị Mộc tiên lên tiếng tôn kính nói:
- Vậy chúc ngày đi đường bình an.

-Cảm ơn.

Khi vừa nói dứt câu, anh định quay người đi tiếp thì vị Mộc Tiên lên tiếng ngượng ngùng nói:
- à Thượng thần này xịn mạn phép nhiều chuyện, ngài đi sai hướng rồi.

Bên đó là phía Đông Nam, đường đến rừng Tàn Quỷ là hướng Tây Bắc.

Vừa nói cô vừa ngại ngùng chỉ tay về hướng rừng Tàn Quỷ, khi nghe vậy Bạch Băng chỉ biết nở một nụ cười cảm ơn rồi bay theo hướng được chỉ.

Chờ bóng dáng của cậu đi xa khuất dần các vị tiểu tiên nhìn nhau bàn tán nói:
-Đấy đấy, ngươi có thấy thượng thần vừa nhìn ta cười hay không?

-Cái gì mà nhìn ngươi rõ ràng là nhìn ta.

Khi hai cô nàng đang cãi nhau thì Thạch tiên lên tiếng cắt ngang:
-Này các cậu chúng ta còn việc phải đi đấy.

-Ờ quen, chúng ta phải đến thiên cung để chuẩn bị cho đại lễ mừng thọ Thiên Quân nữa.

- Vậy mau đi thôi, kẻo bị tách phạt.
.
[Chuyển cảnh về hiện tại]
-Này bị tiểu tiên hữu, mặt tôi có dính gì à?

Sao nhìn ta không chớp mắt vậy.

Bạch Băng vừa nói vừa nở một nụ cười nhu hòa.

Nguyên Trinh ngơ ngác nhìn người trước mặt mình và khi nghe được câu nói của Bạch Băng, Nguyên Trinh đỏ mặt, lúng túng và miệng thì lắp bắp giải thích:
-à à Không có, không có dính gì cả...

Tôi tôi chỉ nhìn...

À Không Tôi không nhìn, à không không Tôi nhìn vì ngài đẹp...

Khi nhận thức được những điều mình nói, Nguyên Trinh đã đỏ mặt lại càng đó hơn, cậu chỉ hận không có một cái lỗ nào cho cậu chui vào ngay lúc này.

Bạch Băng cười tươi không nhịn được phát ra tiếng cười vang lên.

Vừa cười Bạch Băng vừa nói:
-Haha, có việc gì thì để lát rồi nói, để ta xử xong con yêu thú trước mặt đã.

Vừa nói dứt lời, từ khi nào trong tay anh đã xuất hiện một thanh kiếm , thanh kiếm có hoa văn bông tuyết trắng tinh xảo.

Bạch Băng di chuyển rất nhanh về phía của yêu thú.

Yêu thú là một con Hắc Báo to lớn, trên đầu của nó còn có một ký hiệu hình bọ cạp trên đầu.

Bạch Băng bay đến sử dụng đường kiếm điêu luyện của mình phá đi đoàn tấn ấn công của Hắc Báo.

Con Hắc Báo này tấn công cách điên cuồng không lý trí, nó xong thẳng đến chỗ Bạch Băng mặc cho nó bị thương khá nặng.

Khi nhận ra điều bất thường thì cũng quá trễ.

Cơ thể của Hắc Báo bắt đầu phát sáng và một ánh sáng tím hủy diệt chiếu sáng một nửa khu rừng, và sau đó là một vụ nổ lớn xảy ra.

Đám khói từ vụ nổ bắt đầu từ từ tan biến và bóng dáng của hai người đang quỳ rạp xuống đất giữa một bãi đất trống hoang tàn.

-Chuyện gì vừa xảy ra, này vị Tiền bối ngài có sao không.

Người vừa lên tiếng là Nguyên Trinh, sao vụ nổ cậu vẫn bình an vô sự nhưng trước mặt của cậu là bóng dáng của một người đang che chắn cho cậu khỏi vụ nổ.

Nguyên Trinh lên tiếng lo lắng hỏi thăm.

Bạch Băng từ từ đứng dậy như không có việc gì xảy ra.

Anh quay đầu lại nhìn cậu thiếu niên đang lo lắng cho mình rồi Bạch Văn nở một nụ cười nhẹ nói:
-Không sao ta vẫn ổn.

Nguyên Trinh bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm thì bỗng sấp mặt của cậu bắt đầu chuyển thành lo lắng nói:
- Này tay của ngài!!!

Khi vừa dứt lời cậu chạy nhanh đến chỗ xem xét cánh tay của Bạch Băng.

Do vụ nổ quá lớn, khiến tay của anh bị thương.

Lúc đầu anh có chút kháng cự nhưng được một lát thì anh để cho Nguyên Trinh tự xử.

Nguyên Trinh đưa anh đến 1 tảng đá phẳng rồi bảo anh ngồi xuống.

Nguyên Trinh bắt đầu xem xét và băng bó vết thương.

Vừa băng bó thì cậu chọt nhớ ra rằng mình vẫn chưa biết tên của ân nhân.

Cậu lúng túng nhẹ nhàng hỏi:
- À quen, tại hạ chưa tự giới thiệu.

Tại hạ tên là Nguyên Trinh, con trai cả của Bắc Hải Thủy Quân Tang Tịch.

Còn tiền bối không biết danh xưng là?

Bạch Băng cười nhạt nói:
- Cứ gọi ta là Băng Ca.

- À, Băng Ca Vậy hồi nãy thật cảm ơn, nếu không có anh thì tôi đã chết rồi.

Bạch Băng phất tay nói:
-Không có việc gì to tát cả.

Cậu không cần quan trọng hóa lên.

Khi vừa dứt lời, Nguyên Trinh đã phản ứng rất nhanh nói:
-Sao lại như thế, ngài cứu ta tận hai lần.

Ơn này không trả thì không được.

Bạch Băng không để ý lời nói của Nguyên Trinh, anh nhìn xa cánh tay của mình đã được băng bó kỷ rồi nhìn Nguyên Trinh nói tiếng "cảm ơn".

Bạch Băng từ từ đứng dậy tiến đến chỗ xảy ra vụ nổ.

Bạch Băng nhìn xung quanh rồi từ từ nhắm mắt lại.

Bắt đầu tỏa tiên lực ra xung quanh.

Anh từ từ cảm nhận tàn dư vụ nổ bằng cách cho tiên lực cảm nhận, phân tích những hạt nguyên tử tiên lực.

Bạch Băng bỗng chốc nhíu mày lại, trong mắt đầy sự nghiêm túc.

Gần như anh đã biết người đứng sau điều khiển Hắc Báo và khiến cho nó tự hủy là ai .

Bạch Băng nhìn sang phía của Nguyên Trinh rồi lên tiếng nói:
- Này vị tiểu tiên hữu, cậu đến đây một mình sau.

- Vâng.

Nguyên Trinh khá bất ngờ khi được gọi, cậu nhanh chóng trả lời.

Khi nghe được câu trả lời của Nguyên Trinh, Bạch Băng có chút bất ngờ rồi nói:
-Một vị tiểu tiên như cậu tại sao lại đến khu rừng nguy hiểm như thế này.

Chưa kể cậu còn là cháu của Thiên Quân.

Bọn họ lại để mặc cho cậu đến nơi nguy hiểm như thế này à.(cho những bạn chưa biết cha của Nguyên Trinh là Bắc Hải Thủy Quân lúc trước là Nhị hoàng tử của Thiên tộc, tức là con trai thứ hai của Thiên Quân)
Khi được hỏi đến vấn đề này, Nguyên Trinh có chút ngại ngùng, đưa tay ra sau rồi gải đầu nói:
-À chuyện này ta lén đi nên không có ai biết.

-À vậy sao, vậy giờ cậu đi về đi.

Nơi này rất nguy hiểm.

Nói xong cậu quay người rời đi.

Phía sau, Nguyên Trinh bối rối không biết làm gì, cầu lưỡng lựu vài giây rồi nói:
- Có thứ tôi cần phải kiếm nên...

Bạch Băng quay đầu lại về phía Nguyên Trinh nói:
- Ngươi tìm thứ gì trong nơi nguy hiểm này.

-Tại hạ đang tìm một loài hoa Hoà Linh Thần.

Ta nghe có người nói rằng loài hoa này có thể giúp thần tiên ổn định tinh thần nên đến kiếm làm quà mừng thọ Thiên Quân.

Nguyên Trinh cúi mặt xuống nói một cách ngại ngùng.

Khi nghe được tiểu tiên trước mặt mình nói muốn tìm Hòa Ôn Thần thì có chút bất ngờ nói:
-Hòa Ôn Thần?

Quả thật nó có thể là ổn định tinh thần, điều hòa linh lực và ổn định tiên lực nhưng loài hoa đó được bảo vệ bởi bọn Ma Thụ, kêu một tiểu thần tiên như cậu đến tìm thì không khác gì kêu cậu đi kiếm cửa chết.

Khi nghe được Bạch Băng giải thích, Nguyên Trinh tối sầm mặt, trong lòng lắp bắp nói:
-"Sao có thể, rõ ràng biểu huynh đã nói rồi hoa này rất dễ kiếm, chỉ nằm ở ven rừng thôi mà".

- Ngươi nói gì?

Mặc dù Bạch Băng đã nghe được những gì Nguyên Trinh nói nhỏ trong lòng nhưng vẫn hỏi lại xem.

Thì Nguyên Trinh liền lên tiếng chối bỏ
-À không có gì..

Thấy cậu không muốn nói thì Bạch Băng vờ như không nghe gì tiếp tục nói về vấn đề khác.

-Bây giờ để cậu tự đi ra khỏi rừng thì lại không an toàn.

Để cháu của Thiên Quân chết trước mặt thì ta cũng khó lòng giải thích.

Vậy đi Cậu đi theo ta khi nào ta xong việc ta sẽ đưa cậu ra ngoài.

Khi nghe được Bạch Bạch nói vậy, Nguyên Trinh rất vui vẻ đáp:
- Vâng, vậy thật sự cảm ơn ngài rất nhiều.
.
.

Còn tiếp
 
Back
Top