Buổi sáng khi mặt trời vừa lên chiếu những tia sáng yếu ớt xuyên qua những tầng mây tuyết dày.
Từng bông tuyết rơi một nhẹ nhàng, có thể nói là một thời tiết thuận lợi nhất ở vùng núi tuyết này.
- Này tiểu Thanh cậu thấy thời tiết hôm nay như thế nào?
- Thời tiết khá đẹp, thuận lợi cho việc đi xa.
Không có xuất hiện bão tuyết hay gì cả.
- Haha!
Chắc hẳn núi tuyết này biết chủ nhân của chúng chuẩn bị đi xa nên mới không xuất hiện bão tuyết, tạo một quang cảnh đẹp như thế này để đưa tiễn chủ nhân chúng đấy mà.
Ưng Thanh gật đầu đồng tình với lời nói của Sư Mãnh, vì đối với cô chủ nhân của cô là người tôn quý, thanh cao nhất và đối với Sư Mãnh cũng vậy.
Trong khi hai bọn họ đang trò chuyện vui vẻ với nhau thì chủ nhân của họ, Bạch Băng đang đứng phía sau của họ mà không hay biết.
Bạch Băng nở một nụ cười nhạt tiến lên vài bước nói:
- Đi thôi, Thanh Khâu cách nơi này ngày đường nên chúng ta phải xuất phát sớm.
Khi nghe giọng nói thân thuộc của chủ nhân mình phát lên ở phía sau, Ưng Thanh và Sư Mãnh lập tức quay lại đằng sau cung kính chào chủ nhân của họ.
-V....vâng
Bọn họ Đồng Thanh trả lời một cách lúng túng khiến cho Bạch Băng nở một nụ cười tươi.
Không nói gì thêm Ưng Thanh biến thành một con chim đại bàng to lớn, cô vỗ cánh vài cái rồi từ từ hạ thấp người xuống tỏ vẻ muốn chủ nhân lên ngồi và cho mình trở đi.
Bạch Băng không từ chối bước lên lưng cô một cách nhẹ nhàng.
Nhưng đến lượt Sư Mãnh bước lên thì cô tỏ vẻ không thích và cô cử động đôi cánh nhè nhẹ khiến cho Sư Mãnh mất thăng bằng.
Sư Mãnh hét lên:
- Này tiểu Thanh cậu làm vậy là có ý gì vậy hả?
Cậu muốn hãm hại tớ à, hay cậu muốn làm thuộc hạ trung thành duy nhất của chủ nhân.
Ưng Thanh không để ý Sư Mãnh mà vỗ cánh bay lên mặc cho Sư Mãnh chưa ngồi vững.
Sư Mẫn buồn bực không dám cãi lộn với Ưng Thanh, không phải vì cậu sợ cô ấy mà là do có chủ nhân của mình đang ở đây nên cậu không muốn làm ồn chủ nhân thanh tịnh.
Ưng Thanh dù chỉ là một đại bàng tu tiên thành người, không có huyết thống thần thú nhưng vẫn không thua kém gì những thần thú của Thiên tộc.
Tốc độ bay của cô rất nhanh, Bạch Băng dự tính là sẽ bay một ngày đường mới đến nhưng chỉ trong nửa ngày đường đã ra đến Thanh Khâu.
Bạch Băng không bay thẳng về động Hồ Ly mà đến phủ của nhị ca Bạch Dịch.
Bạch Băng lệnh cho thuộc hạ của mình ở ngoài chờ, còn mình thì vào trong.
Dù hai bọn họ không muốn nhưng vẫn phải nghe lệnh của chủ nhân, chờ chủ nhân của mình đi khuất vào trong thì Sư Mãnh lên tiếng nói:
- Tiểu Thanh nơi này thật khác với chỗ của chúng ta ở đấy.
Khí hậu cũng rất chi là thoải mái.
- Tất nhiên, do chủ nhân của chúng ta không thích ở những nơi quá náo nhiệt nên mới lui về trong núi tuyết mà ở đấy.
-Sao cậu biết?
- Hỏi thừa, tất nhiên là đoán.
Sư Mãnh hết nói nổi với vị cô nương này rồi.
Bạch Băng từ từ bước vào phủ của Bạch Dịch, nhưng trước cổng lại có người ngăn anh lại.
- Xin ngài hãy đợi đã.....
Ơ Bạch Chân Thượng Thần ngài đến tìm Nhị Gia à.
Bạch Băng ôn tồn nói:
- Ừ, Nhị Gia có ở trong hay không?
- À.....
Thì, dạ có ạ, ngài ấy đang ở trong ạ.
- Ừ cảm ơn.
Bạch Băng nở một nụ cười ôn nhu cho đối phương rồi từ từ bước vào, anh không quan tâm rằng đối phương nhận nhầm mình là Bạch Chân mà cứ bình thản bước vào trong phủ.
Khi vừa bước vào thì đã nghe tiếng mắng chửi không thương tiếc của Nhị ca mình:
- Con có biết con làm như thế là làm nhục nhã hồ tộc chúng ta không hả?
Lần này con đừng hòng mà chạy trốn, tao sẽ đánh gãy chân con...
Khi vừa nói dứt câu thì đã có tiếng la khóc của một tiểu cô nương:
-Cha tha cho con đi!
Con biết lỗi rồi, sẽ không có lần sau đâu.
-Còn dám nói không có làm sao, ta nghe lời này cũng mấy lần rồi đấy.
Bạch Băng từ từ bước vào phòng lên tiếng chào hỏi:
- Chào Nhị ca lâu rồi không.....
Chưa nói dứt câu thì cậu đã bị một tiểu cô nương mặc một trang phục đỏ chạy đến núp sau lưng và lấy anh làm bia đỡ, trên mình thì đầy vết thương.
Chưa kịp định hình lại thì tiểu cô nương đã lên tiếng van xin:
- Tứ thúc, thúc cứu cháu với cha cháu định đánh chết cháu kia kìa.
- Nay đợi đã huynh bình tĩnh lại đi.
Bạch Băng dù không hiểu tình hình hiện tại nhưng vẫn lên tiếng bảo vệ cô gái nhỏ này.
- Đệ để còn bảo vệ nó....
Mà khoan đệ là tiểu Tam. ( xin nhắc lại tiểu Tam ở đây là người em thứ ba chứ không phải người thứ ba trong cuộc tình đâu nhé)
-Vâng đúng vậy đệ là tiểu Tam, huynh có việc gì thì từ từ nói.
Xem như nể mặt đệ lần này đi.
-Nhưng...
Được rồi xem như lần này ta nể mặc đệ tha cho con nhóc này.
.
Sau khi giải quyết được chuyện đứa cháu gái của mình, anh cùng nhị ca của mình là Bạch Dịch rồi lại với nhau trò chuyện, Bạch Dịch lên tiếng nói trước:
- Đệ nói sao đệ lại về mà không báo cho bọn ta biết.
Đệ đi 8 vạn năm nay không một tung tích biết bọn ta lo lắng lắm không?
- Vâng đệ xin lỗi, chỉ là đệ muốn yên tĩnh một thời gian.
- Đệ nói xem mấy năm nay để ở đâu sống thế nào?
- À...
Mấy vạn năm nay để ở trên núi Băng Liên Sơn ...
- Gì chứ núi Băng Liên Sơn, một nơi khắc nghiệt như vậy mà để lại chọn làm nơi ẩn cư à.
- ....
Bạch Băng im lặng không trả lời, biết Thế nên bạch dịch không hỏi nhiều nữa:
- Thế đệ tại sau lại trở về vậy.
- À, đệ nghe tiểu Ngũ chuẩn bị thành hôn nên đệ về chúc mừng con bé đấy mà.
- À thì ra là chuyện này.
Con bé chuẩn bị kết hôn với thái tử Dạ Hoa của Thiên tộc.
- Vậy sao thật tốt...
Trong khi hai người lớn đang nói chuyện thì tiểu cô nương đang núp phía sau hóng chuyện.
Người này là con gái duy nhất của Bạch Dịch thượng thần tên là Bạch Phượng Cửu, là Hồ Ly Đỏ chín đuôi duy nhất của Thanh Khâu.
Bạch Phượng Cửu đang không hiểu những gì mình đang nghe được.
"Tại sao lại nói tứ thúc thúc là tam thúc thúc, còn gì mà ẩn cư rồi còn núi Băng Liên Sơn , thật không hiểu gì cả".
Trong khi đang phân vân suy nghĩ thì cô đã bị cha mình dùng tiên pháp kéo lại chỗ của hai người đang nói chuyện.
Bạch Dịch bực bội nói:
- Còn không mau cảm ơn Tam thúc của con mà ngồi đó làm gì!
Không có tam thức của con thì con nó bị đánh ta đánh què hai cái giò của con rồi đấy.
-Cảm ơn ạ, nhưng Tam thúc là sau, rõ ràng đây là tứ thúc mà??
Thấy tiểu cô nương nhỏ đang thắc mắc thì Bạch Băng nở một nụ cười trả lời nói:
- Nhóc con mới đó đã lớn như thế rồi à?
Ta nhìn giống Bạch Chân lắm à.
-Thúc không phải Tứ thúc sao??
Thấy Phượng cũ thắc mắc như thế anh ôn nhu nói:
- Không phải, có thể nói ta là anh em song sinh với Tứ thúc của cháu.
Ta là con trai thứ ba của Hồ đế Bạch Chỉ, Bạch Băng.
Phượng Cửu bất ngờ khi nghe như thế, vì từ khi sinh ra cô chưa từng thấy vị Tam thúc của mình lần nào.
Chỉ được nghe cô cô kể lại rằng Tam thúc quy ẩn không biết đang ở nơi nào, chứ chẳng biết gì về Tam thúc là anh song sinh với Tứ thúc cả.
Việc này gần như chỉ có vài người trong hồ tộc mới biết, còn những người khác trong Tứ Hải Bát Hoang thì không biết gì về vị Tứ thúc này cả.
Bạch chỉ lên tiếng hỏi:
-Đệ đã về động hồ ly chưa?
- Vâng vẫn chưa ạ.
Đệ định sẽ thăm nhị ca rồi mới về động hồ ly sau.
-Ờ vậy đệ tranh thủ về thăm cha mẹ đi.
- Vâng ạ
Khi trò chuyện xong cùng với nhị ca thì Bạch Băng đã ra về và trở về "động Thanh Khâu" của mình.
Trong phủ của Bạch Dịch thì đang tức giận khi đứa con gái của mình đã trốn mất

).