Suốt nửa canh giờ sau đó, Diệp Lệ Vũ được được phụ thân giảng giải cho thông về tình hình hiện tại.
Khi bước ra ngoài, Uyên Nhi và Tiểu Đào nhìn cô đầy lo lắng.
Người lên tiếng trước là Tiểu Đào:- Công chúa, mọi chuyện thế nào rồi?Diệp Lệ Vũ thở dài đáp:- Tiệc mừng công hủy bỏ.
Uyên nhi về cung thu xếp chút đồ đạc giúp ta.
Ngày mai ta rời thành, không cần ai đi theo.Nói xong cô lập tức rẽ hướng ra khỏi hoàng cung không ngoảnh mặt.
Uyên nhi định cản nhưng Tiểu Đào vội kéo người lại, bảo:- Cứ làm theo lời công chúa đi.
Đừng làm công chúa tức giận.
Lúc đó lại tai bay vạ gió.Uyên nhi "vâng" một tiếng, ngoan ngoãn đi thu xếp cùng Tiểu Đào.________________________Ngay sáng hôm sau, tin tức phong thanh len lỏi khắp mọi ngóc ngách Đông An thành.
Chỉ trong một buổi sáng mà cả Đàm Kinh hầu và Hoa Nhung công chúa đồng thời rời thành.
Người lên phương Bắc. người đi hướng Nam.Diệp Lệ Vũ mang theo một phần tư người của Bạch Điểu hội thẳng tiến đến Giao thành chỉ trong hai ngày hai đêm.
Trên đường đi còn tiện tay kéo lên dãy Hoàng tóm gọn đám ma tu đang làm loạn kia.Khi Chiêu Thành Vương hay tin liền dẫn binh lên tìm cô cháu gái thì sào huyệt của đám ma tu đã bị Diệp Lệ Vũ và Vũ Đình Huy quậy thành bãi chiến trường.
Đúng thế!
Chỉ hai người!
Diệp Lệ Vũ còn đang đấm cho vài tên phải nằm rạp trên đất.Chiêu Thành vương rất bất mãn vì hai đứa trẻ này quá manh động nhưng cũng chẳng thể trách phạt.
Dù gì thì chúng cũng vừa giúp ông một việc lớn.Ông phân phó cho binh lính chịu trách nhiệm dẫn tù binh và thu dọn cứ điếm của bọn ma tu.
Còn Chiêu Thành Vương thì đích thân đưa hai vị công chúa và công tử kia về thành.Trước cổng thành, dưới tiết trời nắng như đổ lửa, Vũ Đình tướng quân đang đi qua đi lại đầy vẻ sốt ruột.
Vũ Đình Huy nhanh chóng xuống ngựa gọi lớn:- Cha!
Con về rồi!Dứt lời liền chạy về phía cổng thành.
Vũ Đình tướng quân nhìn thấy tên nhãi nhà mình thì sắc mặt tức khắc thay đổi, xách tai của cậu con trai, quát:- Nhãi ranh nhà ngươi đủ lông đủ cánh rồi nhỉ?
Dám bỏ nhà đi?Vũ Đình Huy vì đau đớn rên la oai oái.Diệp Lệ Vũ cùng sánh vai với Chiêu Thành Vương cưỡi ngựa đến cổng thành.
Cô ngẩng đầu nhìn dáng vẻ hiện tại của tòa thành trước mặtGiao Thành nằm ở vùng đệm giao thoa của hai dòng sông Bạch Thủy và Lam Hà nên thương nghiệp cực kỳ phát triển.
Hơn nữa nơi đây cũng vô cùng náo nhiệt và hoa lệ.
Nhưng do vị trí khá nhạy cảm, dễ bị đánh chiếm nên trong thành có hai phủ tướng trấn giữ.Chiều Thành Vương nhìn hai cha con nhà Vũ Đình, nghiêm giọng nói:- Lát nữa phiền Vũ Đình tướng quân thẩm vấn tù binh.
Ta dẫn đại công chúa về phủ nghỉ ngơi.Vũ Đình tướng quân, gật đầu đáp:- Vậy vương gia và công chúa về nghỉ ngơi.
Khi thẩm tra xong ta sẽ trình lên cho vương gia.- Được!
- Chiêu Thành Vương nói.Vũ Đình tướng quân kéo Vũ Đình Huy qua một bên nhường đường.
Chiêu Thành Vương cùng Diệp Lệ Vũ thúc ngựa tiến vào thành.Phủ tướng quân và Chiêu Thành Vương phủ được xây dựng đối diện nhau.
Cả hai nhà qua lại thân thiết nhiều năm, giao tình hết sức sâu đậm.
- Tiểu Vũ, con đến không báo trước.
Chúng ta chưa kịp chuẩn bị phòng.
- Chiêu Thành Vương đột nhiên lên tiếng.Diệp Lệ Vũ cười đáp:- Đa tạ nhị thúc quan tâm, con chờ được.Chiêu Thành Vương hài lòng, ra hiệu cho cô bước vào trong.
Đại sảnh có bóng dáng thanh thoát chậm rãi đến gần.
Diệp Lệ Vũ cúi chào, nói:- Bái kiến tẩu tẩu.Chiêu Thành vương phi đỡ lấy tay cô, nói:- Được rồi được rồi!
Không cần đa lễ.
Cháu gái ngoan, lâu lắm rồi mới thấy con đến thăm ta.Diệp Lệ Vũ tinh nghịch đáp:- Tẩu tẩu, con bận việc thật mà.
Chiêu Thành vương phi nhéo má cô một cái.
Nói đoạn bà định kéo cháu gái về hậu viện hàn huyên thì chồng bà liền ngăn lại.
Chiêu Thành vương nói:- Để Tiểu Vũ nói chuyện với ta một lát.
Nàng sai người chuẩn bị phòng cho con bé đi.Chiêu Thành vương phi lúc này như nhận ra việc quan trọng liền vội vã đi vào trong.
Diệp Lệ Vũ cũng theo chân hoàng thúc bước vào thư phong.
Cánh cửa dần được khép lại, Chiêu Thành Vương mới lên tiếng:- Tiểu Vũ, ta nghĩ con không chỉ đến thăm Giao thành vì đám ma tu trên dãy Hoàng đâu nhỉ?
Nói thật đi, cần nhị thúc giúp đỡ không?Diệp Lệ Vũ ngồi vào bàn, đối diện ông, từ tốn rót trà cho cả hai.
Cô đẩy một ly về phía ông, thong thả nói:- Thật ra không cần nhị thúc giúp.
Vốn dĩ con cũng không định ghé qua Giao thành.
Chẳng qua là tin tức của nhị thúc quá nhanh.- Không vào thành thế con ngủ trong rừng ?
- Chiêu Thành Vương hỏi - Vậy chủ đích của con khi đến Dạ Châu là gì?Diệp Lệ Vũ hạ giọng nói:- Tam hoàng tử!Chỉ ba chữ nhưng khiến Chiêu Thành Vương rùng mình, ánh mắt nhìn cô hiện rõ câu nói "Con có manh mối?".
Diệp Lệ Vũ đặt một ngón tay lên bàn, đánh một vòng tròn, nói:- Chuyện vì sao con tìm được manh mối thì tạm thời không thể tiết lộ cho nhị thúc được.
Nếu đã tới rồi thì nhị thúc cho con chỗ ăn ở trong mấy ngày tới thôi.Chiêu Thành Vương khoanh tay, nói:- Con có kế hoạch gì không?Diệp Lệ Vũ lắc đầu đáp:- Vẫn cần thêm thời gian.
Hiện tại con chỉ có thể xác định được hắn ta đang lẩn trốn ở khu vực quanh Giao Thành.- Có cần ta thắt chặt kiểm tra không?
- Chiêu Thành Vương nói.Diệp Lệ Vũ lắc đầu:- Đừng đánh rắn động cỏ.
Nhị thúc còn gì muốn nói với con không?Chiêu Thành Vương nhấp ngụm, phủi tay đáp:- Không còn nữa, con đi đi.Diệp Lệ Vũ đứng dậy, cúi người chào rồi rời đi.Vừa mở cửa, một bàn tay thon dài đặt lên vai cô.
Diệp Lệ Vũ nhướng mày nói:- Tam ca?
Huynh còn sống à?Người đó mặc y phục xanh sẫm, cao hơn cô một cái đầu.
Đây là con trai út của Chiêu Thành Vương - Diệp Minh Uyên.
Năm xưa trong học đường là người thứ ba trong lứa học sinh đó nên Diệp Lệ Vũ hay gọi là tam ca.Diệp Minh Uyên không để ý đến câu hỏi ngớ ngẩn của cô, vội vã kéo cô đi ra khỏi vương phủ, nói:- Đi đi đi!
Lão tử có chuyện muốn cho muội xem.Trong khi Diệp Lệ Vũ vẫn còn ngơ ngác bị Diệp Minh Uyên kéo đi.Cả hai đi bộ mất không ít thời gian đến được nơi cần đến.Tấm biển ghi hai chữ "Địa lao" đập thẳng vào mắt Diệp Lệ Vũ.
Trong lúc còn chưa kịp chưa hiểu chuyện gì thì bản thân đã bị Diệp Minh Uyên kéo vào trong.
Bên dưới từng tầng lao ngục, Vũ Đình tướng quân và Vũ Đình Huy đang thẩm vấn đám ma tu.
Xung quanh là binh lính canh giữ, ở giữa có bốn tên ma tu bị trói chặt.
Diệp Lệ Vũ nói:- Tam ca kéo ta đến đây làm gì?Diệp Minh Uyên nháy mắt ra hiệu cho Vũ ĐÌnh tướng quân.
Ông liền đưa cho Diệp Lệ Vũ một xấp giấy, nói:- Công chúa đọc thử đi.Diệp Lệ Vũ nhận lấy, lật từng trang ra đọc.
Đây là bản lời khai của đám ma tu ngồi bên kia.
Vũ Đình tướng quân chép miệng:- Phù Dung tiên tử mở rộng địa bàn hoạt động.
Xem ra cô ta đã chán mấy khu rừng ở Du châu rồi.Bàn tay đang lật giấy của Diệp Lệ Vũ thoáng dừng một nhịp.
Vũ ĐÌnh Huy nói thêm:- Bọn chúng nói Bạch Điểu Hội đã tấn công bọn chúng trước cả chúng ta, Phù Dung tiên tử còn chỉ đạo bọn họ.
Hừ!
Chũng nghĩ ta ngốc chắc.
Ai lại không nhận ra dấu vết trận pháp độc môn của nhà tỷ.
Còn cái Bạch Điểu Hội kia từ lâu chỉ tồn tại như truyền thuyết.Một tên ma tu không nhịn được những lời châm chọc, quát:- Thằng oắt nhà ngươi thì biết cái gì?
Hai kẻ các ngươi chỉ là ăn may thôi.Vũ Đình tướng quân đấm mạnh lên bàn khiến căn phòng rơi vào im lặng.
Diệp Minh Uyên kéo tay biểu muội, đưa cho thêm một tập giấy mỏng có phần cũ.
Nhìn nó có vẻ giống như là một phần được lấy ra từ quyển sách nào đó.
Trên trang đầu viết ba chữ "Dây tơ hồng".Cô nhìn Diệp Minh Uyên đầy thắc mắc.
Biểu ca của cô liền gật đầu, mở ra xem.
Trong đó có đầy đủ hình ảnh, ghi chú rõ ràng.
Cô chắc chắn đây là một tập bí kíp.
Diệp Lệ Vũ thay đổi tư thế, một tay cầm tập giấy, một tay dơ lên ngang tầm mắt, miệng lẩm bẩm:- Khởi!
Giăng!
Dẫn!
Xích!
Thề!
TÌnh!
Ràng!
Mệnh!
Kết!
Hóa!
Luân!
Đoạn!Từng chữ ứng với từng động tác tay nhanh nhẹn của Diệp Lệ Vũ.
Khoảnh khắc chữ "Đoạn" vang lên, bàn tay cô lật ngang hướng thẳng về phía tên phạm nhân vừa quát Vũ Đình Huy, ba ngón ở giữa co lại vào lòng bàn tay.
Một sợi chỉ đỏ phát sáng quấn quanh ba ngón tay nối với cổ tên kiên hiện lên mờ ảo trông cực kỳ ma quái.
Trong lúc Diệp Lệ Vũ không để ý, vô thức thu tay lại.
Một dòng máu đỏ tươi phun thẳng về phía bốn người.
Vũ Đình tướng quân lập tức đứng dậy lùi về sau.Thủ cấp của tên phạm nhân lăn lông lốc đến chân bàn.Tất cả lân chìm vào im lặng.Diệp Lệ Vũ trợn to mắt sững sờ nhìn việc mình vừa làm.Bất ngờ, một cơn choáng váng ập tới.
Diệp Lệ Vũ ngã ngồi xuống đất.
Kinh mạch truyền đến từng cơn đau đớn, gương mặt tái nhợt.
Diệp Minh Uyên tức khắc đỡ lấy biểu muội, giật lấy tập giấy trên tay cô.
Hắn cẩn thận do mạch.
Vũ Đình Huy dè dặt hỏi:- Sư huynh, sư tỷ...Biểu cảm của Diệp Minh Uyên dần biến thành rất khó coi.
Hắn nhìn Diệp Lệ Vũ rồi lại nhìn tập giấy kia.
Hắn nói:- Chỉ một cái kéo nhẹ mà mất đến ba phần linh lực.
Mẹ nó!
Đây là cấm thuật đòi mạng mà!Đám ma tu ngồi quanh cái xác mất đầu bắt đầu run rẩy.
Một tên ngồi trong góc là hoảng sợ nhất, lắp bắp:- Sao...có thể...Binh lính bên ngoài nhanh chóng tiến vào.
Vũ Đình tướng quân ra lệnh áp giải tên kia đến trước mặt.
Ông gằn giọng:- Ý ngươi là gì?Tên kia nói không nên lời.
Diệp Minh Uyên cau mày nói:- Còn không nói rõ, lão tử chém đầu ngươi!Tên ma tu run rẩy nói:- Tập giấy đó là chủ nhân mang về cách đây hơn một tháng.
Chắc các ngươi cũng biết chủ nhân của bọn ta tu vi cường đại thế nào nhì?
Ông ta cũng đã thử...Rồi biết gì không?
Lão cũng chỉ gọi ra được sợi chỉ đỏ..Còn chưa kịp kéo dây đã đột tử.
Khi dược sư kiểm tra thi thể thì thông báo nguyên nhân chết là do linh lực giảm đột ngột.
Nói đến đó thì nhìn sang Diệp Lệ Vũ, mỉa mai:- Không biết vị cô nương đây là con gái nhà ai, theo học tông môn nào mà bản lĩnh lớn đến vậy.Diệp Minh Uyên tức đến tái mặt, phóng một đạo pháp đánh bật tên kia vào tường, gào lên:- Công chúa Nam Phong là để ngươi móc mỉa sao?!Diệp Lệ Vũ vội ngăn biểu ca lại, thều thào:- Đi thôi...ca...Diệp Minh Uyên gật đầu đỡ cô dậy, nói với Vũ Đình tướng quân:- Chuyện còn lại giao cho tướng quân.Dứt lời hắn liền cõng Diệp Lệ Vũ lên, rời khỏi địa lao.__________________________Diệp Lệ Vũ được đưa về vương phủ.
Việc giảm linh lực đột ngột làm kinh mạch bị chèn ép đến đầu óc không còn tỉnh táo.
Y sư nói chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thì mọi chuyện sẽ ổn.
Tối đó sau khi ăn cơm, bên trong căn phòng dành cho khách của Diệp Lệ Vũ có một bóng người dần hiện ra, hắn chậm rãi khuỵu xuống, nói nhỏ:- Bái kiến công chúa!Diệp Lệ Vũ từ trên giường ngồi dậy, bước đến gần, hỏi:- Nhị lão đến tìm ta có việc gì?Nhị lão đáp:- Thu quý phi đã trở kinh thành an toàn.
Được sắp xếp ở phủ ngoại thành.Diệp Lệ Vũ nói tiếp:- Vậy còn chuyện ta giao cho mọi người thế nào rồi?Nhị lão trả lời:- Đã phái người theo sát hầu gia.
Còn chuyện này nữa.Diệp Lệ Vũ nhướng mày, nhị lão tiến gần nói vào tai cô.
Hai mắt cô mở to, nói:- Gọi người, cho dù hôm nay có chết cũng phải bắt được hắn._______________________Ngoại thành phía bắc của Giao thành có một cảng nhỏ tên Thương Diệp.
Bên trong cảng có một ông lão sống đơn độc trên con thuyền nhỏ, chuyên nhận chở hàng hóa quanh đây để kiếm sống.
Mọi hôm buổi tối lão thường mua một cái bánh bao, nhưng hôm nay lại đặc biệt mua thêm một cái.
Người bán bánh bao có chút tò mò mà hỏi thì lão bảo có khách.
Sau đó thì vội vã rời đi.
Cạnh quán bánh bao đó có một bảng thông báo lớn đang có rất nhiều người tụ tập.
Trên đó dán một tờ cáo thị lớn vẽ hình một thanh niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, bên dưới ghi một dòng đỏ chói "Truy nã"Con thuyền nhỏ được neo gần bờ, sắc trời hoàng hôn phủ lên một màu đỏ quỷ dị.
Lão chủ thuyền vén tấm rèm che cũ kỹ, lão gọi:- Này anh bạn, lão mang bữa tối về đây.Trong khoang thuyền là một thanh niên mặc áo choàng đen.
Nổi bật trên lớp da mặt trắng sáng là hai vết sẹo sâu hoắm ở hai bên má.
Đôi mắt cũng có rất nhiều vết thương nhỏ trông cực kỳ đáng sợ.- Nào nào!
Tranh thủ lúc còn nóng.
- Lão chủ thuyền nói.Thiếu niên miễn cưỡng nhận lấy, đáp:- Đa tạ!Hắn đưa lên miệng cắn một cái.
Lão chủ thuyền vừa ăn vừa nói:- Này tên mặt sẹo, sao cậu lại lưu lạc đến đây?Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lão.
Lão chủ thuyền tiếp lời:- Ta thấy cậu da trắng dáng cao, nhìn sao cũng không giống người dân bình thường.
Giọng nói và cách nói chuyện của cậu cũng chẳng giống người ở vùng này.
Hơn nữa vết sẹo trên mặt tuy trông đáng sợ, nhưng còn khá mới.
Cậu gặp chuyện trên đường đi à?Thiếu niên cắn một miếng bánh bao, nói:- Lão có người nhà không?Lão chủ thuyền cười trừ, đáp:- Có chứ...- Vậy họ đâu?
- Thiếu niên hỏi.- Quê của ta là một ngôi làng nhỏ trên núi Hoàng Trong nhà còn có vợ và hai đứa con trai nhỏ.
- Lão hơi ngẩn người, như đang nhớ về những chuyện xưa cũ - Tám năm trước vì gia cảnh khó khăn, ta buộc phải đến đây làm việc gửi chút bạc về nuôi con.Thiếu niên dựa vào mạn thuyền, ngắm nhìn bầu trời, lắng nghe lời tâm sự của Lão chủ thuyền.
Lão thì vừa ăn vừa uống rượu, luyên thuyên với người bên cạnh:- Vợ chồng bọn ta lấy nhau sớm nhưng mãi không có con.
Mãi chín năm trước mới sinh đám trẻ.Thiếu niên cau mày nói:- Sinh đôi sao?Lão gật đầu lia lịa, nói đầy hào hứng:- Phải phải!
Sinh đôi!
Hai đứa trẻ đáng yêu bụ bẫm vô cùng.
Nhưng mà nhà nghèo quá...Lão thoáng thở dài.Thiếu niên im lặng, nhét vội phần bánh bao còn lại vào miệng.
Sau khi nuốt xuống, hắn mới mở miệng nói với chất giọng trầm ổn:- Lão nói đúng...ta không phải dân ở đây...Lão chủ thuyền gật đầu, ra vẻ đã biết từ lâu.
Thiếu niên nói tiếp:- Ta là con thứ ba trong một nhà phú thương ở phía nam Mộc Châu.
Nhà ngoại ta mấy chục năm gần đây đã nhúng ta quá sâu vào chuyện buôn bán mà cha ta và đại bá liên kết lại để hất cẳng mẹ ta.Lão chủ thuyền há hốc.
Thiếu niên cầm lấy bình rượu trên tay lão, nói tiếp:- Lão ngạc nhiên lắm đúng không?
Cha ta và đại bá đã thành công...Nhưng cái giá phải trả không những là nhà ngoại ta bị diệt môn mà còn là mạng ba người nhà ta...Cha ta chết, mẹ ta tự sát, huynh trưởng của ta bị mẹ lừa uống thuốc độc.
Chuyện diệt tộc là chuyện lớn, chỉ là chiến sự nổ ra nên mới dễ dàng che dấu.Lão chủ thuyền nói:- Rồi sao nữa?Thiếu niên uống thêm một ngụm rượu, kể tiếp:- Từ nhỏ mẹ đã dặn dò phải che giấu thực lực với người ngoài.
Mọi chuyện bề nổi tuy do huynh trưởng thực hiện nhưng thực sự đều là ta quán xuyến trong bóng tối.
Cha ta còn có một người thiếp đang mang thai.
Cha ta trước khi chết có để lại thư nói muốn ngôi gia chủ cho đứa trẻ đó.
Hiện tại ngôi gia chủ tạm thời để cho nhị bá.
Nhị bá của ta có một cô con gái lớn.
Khi còn sống cha ta còn coi trọng cô ấy hơn cả hai đứa con ruột.Lão chủ thuyền chép miệng:- Chậc!
Vậy người đó hẳn là rất giỏi.Thiếu niên gật đầu, ánh mắt hằn lên tia hận ý, đáp:- Đúng thế!
Giỏi nhất trong đám chúng ta.
Ta từng nghe nói nếu như vị đệ đệ chưa chào đời của ta không muốn trở thành gia chủ, người tiếp theo có thể sẽ là tỷ ấy.
Dù sao gia tộc của ta từ trước đến nay không thiếu chủ nhân.Lão chủ thuyền nhìn hắn với ánh mắt đầy phức tạp.
Qua một lúc, lão mới dè dặt nói:- Vậy...tại sao cậu lại lưu lạc đến đây?Thiếu niên thở dài, nói:- Lúc trước ta bị mẹ gieo vào đầu không ít thứ xấu xa.
Ta cũng nhúng tay vào những chuyện không sạch sẽ.
Bị biểu tỷ tra được nên cho người truy sát.Lão chủ thuyền giật mình.
Thiếu niên chép miệng:- Chỉ là buôn hàng lậu, làm giả sổ sách.
Có điều số lượng hơi lớn nên mới phải bỏ trốn.
Trên đường bị đám tùy tùng bán đứng .
Rồi ta phải tự rạch mặt hủy dung để che giấu tung tích.Hắn nghiêng đầu, tay dơ lên chỉ vào những vết li ti quanh viền mắt, nói:- Ta còn dùng kim chỉ để chỉnh sửa mắt.Lão chủ thuyền nghĩ ngợi một lúc, hỏi thêm:- Thế là cậu vô tình chạy đến đây?Thiếu niên cúi đầu, lí nhí đáp:- Cũng không hẳn...Ta muốn đi Đông Hạ.Nói đến đây thì lão chủ thuyền trợn to mắt, chỉ tay về phía thiếu niên, nói:- Cậu đi tìm chết?
Cậu có biết bây giờ Đông Hạ đang phong tỏa toàn bộ cảng lớn giao thương với chúng ta không?
Tây Tuyết cũng đang hạn chế qua lại...Thiếu niên vội nói:- Ta có người quen ở Đông Hạ.
Bây giờ chỉ cần người đưa đi thôi.Hắn đột ngột ngẩng đầu, nhìn lão chủ thuyền, nói một cách rành rọt:- Hay là lão giúp ta được không> Bao nhiêu tiền ta cũng trả.Gương mặt của lão cứng đờ, lão đáp:- Nhưng cho dù như thế ta cũng không dám a...Cậu gần đây có nghe tin tức mới không?
Thủy quái Nghi Lam theo lệnh Hoa Nhung quận chúa tuần tra dọc theo ranh giới trên sông.
Mấy ngày nay đã có trên dưới ba mươi chiếc thuyền buôn hàng cấm bị đánh gục.
Tất cả đang trên đường đến Đông Hạ.Thiếu niên cụp mắt xuống.
Lão chủ thuyền đưa tay lên bấm quẻ.
Mất một lúc, lão đột nhiên vỗ tay làm thiếu niên giật mình.
Lão biết mình thất thố liền nhỏ giọng, nói:- Cậu có chắc là muốn đi không?Thiếu niên gật gật đầu, nói:- Đi càng sớm càng tốt.Bàn tay nhăn nheo do nhiều năm làm việc vất vả của lão chủ thuyền bị nắm lấy.
Thiếu niên nói gấp:- Lão có cách sao?Bàn tay còn lại của lão vỗ vỗ bàn tay của thiếu niên, bảo:- Câu trai trẻ, ta không biết trước kia ở nhà cậu đã làm gì sai nhưng mấy ngày qua cậu sống cùng ta đã giúp ta không ít việc.
Ta cảm nhận được cậu là người trầm tính, thông minh, có chí khí.
Chắc chắn sau này sẽ làm được việc lớn.Lão dừng một lúc rồi nói tiếp:- Lá thế này, ta tính được vòng di chuyển của Nghi Lam.
Hiện tại con thủy quái này đang ở thượng nguồn sông Lam Hà.
Tuy mạnh mẽ nhưng để đi từ đó về đây cũng phải mất nửa ngày.
Nếu chúng ta đi sớm, có thể cập cảng Tây Tuyết trước, sau đó có thể sang Đông Hạ.Hai tay thiếu niên run rẩy nhưng đáy mắt âm u hiện lên chút vui mừng.
Hắn nói:- Chỉ là hiện tại ta không có đủ tiền để trả ngay.
Hay là thế này đi, lao cho mượn con dao của lão được không?Lão chủ thuyền nghi hoặc lấy con dao nhỏ dắt ở hông mà lão dùng để tự vệ đưa cho thiếu niên.
Hắn lập tức truyện ít linh lực một ánh xanh lập lòe.
Hắn rạch một đường lên cổ tay mình và lão chủ thuyền.
- Đau không?
- Thiếu niên hỏi.Lão lắc đầu, đáp: - Không đau, mà đây là gì?Thiếu niên giải thích:- Là ràng buộc, khi nào ta trả hết nợ nó sẽ tự động biến mất.Lão gật đầu rồi hướng ánh mắt ra bên ngoài.
Bầu trời đã tối từ lâu, lão chủ thuyền nói:- Nghỉ ngơi đi, giờ Tý ngày mai ta đưa cậu đi.- Được được được!
- Thiếu niên nói.Lão chủ thuyền cũng không nói thêm gì, lão gối tay lên đầu nằm xuống.
Chỉ một thoáng là ngủ say.
Thiếu niên định nằm xuống thì đôi tai nhạy bén của hắn nghe được tiếng bước chân đang đến gần.
Hắn liền bước ra mũi thuyền.
Có ba người đeo mặt nạ đen, tay ôm vũ khí, thân hình tỏa ra uy át kinh người.
Chỉ là thiếu niên không hề hoảng sợ mà nói một cách lạnh lùng:- Ta tưởng các vị quên mất ta rồi.Ba kẻ kia hạ thấp người, đáp:- An nguy của điện hạ là điều mà hoàng gia Đông Hạ quan tâm
30/8/2025