- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 435,675
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 50 - Lộ diện
Chương 50 - Lộ diện
Suốt buổi sáng, Lục Ảnh bị đống sách ở Văn Tường Lâu thành công đè bẹp.
Hắn đã rất cố gắng để nhét chữ vào đầu nhưng không thể.
"Cốc - cốc - cốc"- Lục tông chủ, huynh còn ở trong đó không?Lục Ảnh ngồi bật dậy, nói:- Ta còn trong này!Diệp Lệ Thanh liền mở cửa tiến vào trong, trên tay nàng còn mang theo một ít bánh ngọt.
Lục Ảnh nhanh chóng thu dọn lại đống sách vở trên bàn, nói:- Muội đến đây đưa bữa trưa cho ta sao?Diệp Lệ Thanh nói:- Ừm!
Học cả buổi sáng chắc huynh mệt lắm nhỉ?- Cảm ơn muội.
- Lục Ảnh nói - Vậy...khi nảy muội vào đây có gặp Diệp Lệ Vũ không?Diệp Lệ Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:- Có gặp, nhìn mặt tỷ ấy có vẻ căng thẳng lắm.Căng thẳng ư?
Nếu nhớ không lầm thì hướng Diệp Lệ Vũ đi là hướng về Thái y viện thì phải.
Nghe nói Viện chủ Thái y viện tên Bạch Minh, là huynh đệ kết nghĩa với Diệp Thanh Phong, cũng có một mối giao hảo với Diệp Lệ Vũ vì con gái của ông ta, Bạch Lạc Yên là người yêu của cô.
Không biết ông ta nói chuyện gì mà có thể khiến một người có phần điềm tĩnh như Diệp Lệ Vũ chuyển sang căng thẳng hẳn phải là chuyện gì ghê gớm lắm.
Lục Ảnh cho miếng bánh vào miệng, trong đầu đột nhiên nhớ về chuyện hắn gặp cách đây một ngày.
Hôm đó do giường ở quán trọ quá chịu nên hắn mới ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.
Trong lúc đang đi lòng vòng, hắn nhìn thấy Đàm Y Y tiến vào một hang động thông xuống lòng đất.
Lục Ảnh tuy tò mò nhưng không dám tiếp cận vì sợ tai bay vạ gió.- Huynh đang nghĩ gì mà ngây người ra vậy?
- Diệp Lệ Thanh hỏi khi hắn đột nhiên im lặng.Lục Ảnh xua tay nói:- Không có gì, nghĩ chút chuyện nhỏ thôi._____________________________Qua thêm nửa tháng, thời gian và địa điểm diễn ra kỳ khoa bảng cũng đã được ấn định.
Chiều nay là thời điểm bắt đầu thi văn bản.
Lúc này Lục Ảnh và Diệp Lệ Vũ đang đứng trước trường thi.- Bát Phương Thư Đạo?
Này, cô cắt tiền thưởng của Lễ Bộ hay sao mà bọn họ đặt cái tên khó nghe thế.Diệp Lệ Vũ nhíu chặt mày, nói:- Hình như không phải đặt, cái tên này lấy từ kỳ thì cách đây mấy trăm năm thì phải.Lục Ảnh thoáng ngạc nhiên sau khi nghe câu này.Từ xa có tiếng ngựa lọc cọc truyền đến, Diệp Lệ Vũ vẫy tay về hướng đó, gọi lớn:- Huy nhi!
Sư tỷ ở đây!Một thanh niên cao ráo, khuôn mặt thanh ts ngồi trên lưng ngựa dừng xuất hiện.
Cậu ta nói:- Sư tỷ, ta lớn rồi, đừng gọi Huy nhi nữa.Diệp Lệ Vũ chống hai tay lên hông, nói:- Được!
Vũ Đình Huy, lâu không gặp đệ gan to hơn rồi, dám lên giọng chỉnh ta luôn đấy.Vũ Đình Huy leo khỏi ngựa, nói:- Sư tỷ, ta lớn rồi mà.Diệp Lệ Vũ gật đầu nói:- Được được được!
Ngươi không còn là Huy nhi ngày ngày chạy theo ta đòi kẹo nữa rồi.- Sư tỷ...
- Vũ Đình Huy thở dài bất lực với sư tỷ của mình.Lục Anh nghe cuộc nói chuyện này cũng nhận ra người vừa đến là ai.Cậu ta là Vũ Đình Huy - con trai của Vũ Đình tướng quân, Vũ Đình Thiên, tướng quân dưới trướng Chiêu Thành vương trấn giữ phía bắc, nơi giao nhau giữa hai dòng sông lớn Lam Hà và Bạch Thủy.- Huynh hẳn là Lục Ảnh, tông chủ Lục gia?
- Vũ Đình Huy nói.Lục Ảnh gãi đầu đáp:- Phải, không ngờ hôm nay có dịp gặp được Vũ Đình thiếu gia.- Không dám không dám.
- Vũ Đình Huy nói - Ta ngưỡng một tông chủ đã lâu.
Bây giờ vẫn còn sớm, hay chúng ta sang bên kia ăn một chút đi.Diệp Lệ Vũ nói:- Thôi khỏi, hai người đi đi.
Ta còn có việc phải làm.
Thi tốt nhé.Dứt lời cô liền leo lên lưng ngựa rời đi nhanh chóng.
Vũ Đình Huy và Lục Ảnh nhìn nhau, trong đầu tự đặt ra câu hỏi: Hướng đó đâu phải đến chỗ cấm quân đang đóng, Diệp Lệ Vũ đi đâu chứ?_______________________________Khu rừng ven Đông An thành vào buổi tối trông cực kỳ ma mị.
Cũng phải thôi, ai mà biết được có bao nhiêu kẻ đã bỏ mạng ở đây cơ chứ.Tiếng lá cây xào xạc vang lên dọa sợ một số con chim đang tìm kiếm bữa ăn đêm.
Một bóng bạch y, đeo mặt nạ trắng viền đỏ đáp xuống trước một lối đi xuống lòng đất.
Cô ta cúi người bốc một nắm đất ở miệng hang đưa lên ngắm nhìn.
Cái hầm này có vẻ mới được đào gần đây.
Cô ta thả nắm đất xuống, phủi sạch tay, rút kiếm, từ từ thận trọng bước xuống.Qua bảy tám bậc cầu thang, cô ta chậm rãi ngó nghiêng xung quanh.
Căn hầm này cũng không quá rộng, bước từ bậc cầu thang cuối cùng này sang bên kia hầm chắc chỉ khoảng mười bước chân.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ trên nền đất có một hệ thống ký tự ngoằn ngoèo.
Nữ nhân bạch y lập tức đưa kiếm lên, tay miết nhẹ một đường.
Ngọn lửa xanh lập tức bốc ra thắp sáng cả căn hầm.Một hệ thống ký tự đồng tâm kéo dài lên tận nóc hầm được vẽ bằng chu sa.
Chính giữa trần căn hầm có một ấn ký hình chữ "Hủy".
Nữ nhân rướn người chạm vào đó.
Ấn ký đó được vẽ bằng máu.
Ánh mắt của cô ta dần dần dời đi nơi khác khi bàn chân va phải thứ gì đó cân cấn.
Cô ta liền dùng chân đá chỗ đất nó ra.Dưới đó có một lọ sứ nhỏ màu trắng đuc.Nữ nhân bạch y nhặt nó lên xem xét.
Nhìn sơ qua thì cái lọ này chẳng có gì đặt biệt, nhưng khi dùng thứ ánh sáng xanh tỏa ra từ thanh kiếm bạc soi lên, dòng chữ "Thái y viện" liền hiện lên.Gương mặt của nữ nhân sau lớp mặt nạ khẽ đanh lại.
"Sao lại chôn ở đây" - Cô ta thầm nghĩ - "Không lẽ..."
Âm thanh xào xạc lần nữa vang lên.
Nữ nhân bạch y lập tức lao lên trên mặt đất.
Một bóng người mặc hắc y lao nhanh vào sâu trong rừng.
Nữ nhân bạch y nhanh chóng, bỏ chiếc lọ sứ vào tay áo, dập tắt ngọn lửa trên lưỡi kiếm rồi đuổi theo.Dưới ánh trăng lưỡi liềm sáng rỡ, hai bóng người một đen một trắng rượt đuổi nhau qua các tán cây.Nữ nhân bạch y liên tục tung ra những chiêu kiếm nhắm vào những chỗ hiểm của kẻ kia.
Người kia cũng chẳng chịu thua, vừa né chiêu, vừa bắn tên.
Một loạt mũi tên sắt nhọn được bắn về phía nữ nhân bạch y.
Hồng tâm chính là chiếc mặt nạ trắng của nữ nhân kia.Nữ nhân bạch y nhanh chóng hiểu được mục tiêu của kẻ thù là muốn lật tẩy thân phận của mình nên cũng kịp thời né tránh.
Cô ta biết mình không thể đánh lại cây cung kia. một ý tưởng táo bạo nảy lên trong đầu.
Cô ta vội hạ mình, thân ảnh bạch y lập tức biến mất sau những tán cây rậm rạp.Hắc y nhân thấy người nọ đột nhiên rút lui liền khựng lại.
Hắn bắt đầu hạ cung, từ từ thận trọng đáp đất.
Hắn nhìn xung quanh khoảng đất trống một cách đề phòng.
Hẳn là nữ nhân kia muốn gài bẫy.Nhanh như cắt, hàng chục nhành cây sắt nhọn từ trên không trung lao thẳng xuống, theo sau là ánh sáng bạc phát ra từ thanh kiếm của nữ nhân kia.
Hắc y nhân cũng chẳng vừa, hắn đưa cán cung lên, tay bắt ấn tạo ra lớp kết giới hộ thể.Thế trận lập tức rơi vào thế bất phân thắng bại.Trong lúc trận đánh đang đến hồi căng thẳng, ở một góc tối kín táo, một đám người đang chậm rãi dõi theo.- Đại ca, có cần ra tay bây giờ không?
- Một tên thủ hạ hỏi.Tên đại ca cười lạnh đáp:- Hừ!
Phù Dung tiên tử và Sát thần giao đấu là chuyện hiếm có khó tìm.
Cứ để cho chúng đánh, chúng ta cứ núp ở đây chờ.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.Đúng như lời gã nói, nữ nhân bạch y mang mặt nạ trắng họa mấy đường nét màu đỏ kia chính xác là Phù Dung tiên tử, hắc y nhân mang mặt nạ đen viền vàng không lầm thì chính là Sát thần.
Bọn chúng là sát thủ được Lâm gia trang phái đến dò thám định kỳ ba ngày một lần.
Trùng hợp hôm nay không chỉ được tận mắt nhìn thấy Phù Dung tiên tử và Sát thần mà còn chứng kiến được trận đánh có một không hai giữa hai kẻ xưng bá ở khu rừng ven kinh thành.
Hai kẻ mạnh đánh nhau, trừ khi ở cùng một phe, ắt phải có một người chết, một người trọng thương.
Đến lúc đó bọn chúng ra mặt lấy đầu hai kẻ đó về lãnh thưởng là xong chuyện."
Rầm"Một âm thanh chấn động vang lên.
Một tên thủ hạ lắp bắp lên tiếng:- Đ-Đại ca...Sát thần...biến mất rồi...Tiếng "rầm" vừa rồi là do Phù Dung tiên tử dùng kiếm công phá kết giới của Sát thần.
Nhưng ngay khi lưỡi kiếm chỉ vừa hủy được kết giới, thân ảnh của Sát thần liền bị một làn khói đen che phủ rồi biến mất.
Điều này làm cho Phù Dung tiên tử mất đà, trượt dài một đường trên nền đất.Đám người Lâm gia dường như muốn nín thở khi theo dõi toàn bộ diễn biến.Phù Dung tiên tử từ từ đứng dậy.
Cô ta ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm kẻ thù.
Cô ta nghiêng mặt đến đâu, bọn chúng liền không rét mà khẽ run người theo từng động tác của cô ta.
Đến lúc Phù Dung tiên tử dừng lại, ở góc độ này bọn chúng dễ dàng nhìn trọn gương mặt bị chiếc mặt nạ che phủ.Bất ngờ chiếc mặt nạ đó được chủ nhân của nó cởi ra.Gương mặt trắng hồng đầy đặn với đôi mắt to tròn linh động, đôi môi đỏ hồng dần lộ ra dưới ánh trăng.Đám sát thủ Lâm gia thoáng sững người.Phù Dung tiên tử thế quái nào lại là Hoa Nhung quận chúa - Diệp Lệ Vũ, con gái Nhiếp chính vương, cháu gái hoàng đế đương triều, thống lĩnh cấm quân Đông An thành, chủ tướng Hoa Thiên quân từng giao chiến trực diện với một đạo quân đông gấp nhiều lần của Đông Hạ cách đây chỉ nửa năm.
Bây giờ lộ ra Diệp Lệ Vũ lại là Phù Dung tiên tử xưng bá khu rừng ven kinh thành, giết chết mười lăm đại cao thủ của Lâm gia trang trong ba chiêu, vừa rồi lại bức cho Sát thần phải rút lui.Bỗng nhiên, một tiếng rít dài vang lên.
Tên đại ca dường như nhận ra thứ hộp âm này.
Gã nói:- Thứ âm thanh này...Mười mấy năm trước hình như cũng từng xuất hiện...- Ngươi nói đúng rồi đấy.Lời đáp vừa dứt, đôi mắt của Diệp Lệ Vũ đã hướng thẳng về phía bọn chúng đang ẩn nấp.Ngay tức khắc, Bạch Điểu Ngân Phong Từ trên không dùng những sợi lông tưởng chừng mềm mại ngừng còn cứng cáp hơn cả mấy thanh đao của đám sát thủ đó để tấn công những chiếc phi tiêu.
Lũ sát thủ chưa kịp định thần sau cú sốc Phù Dung tiên tử là Hoa Nhung quận chúa Diệp thi liền bị giết chết mà không kịp trăn trối.Diệp Lệ Vũ bước đến chỗ bọn chúng vừa bị giết chết, Bạch Điểu Ngân Phong hóa thành một làn khói trắng nhập thể cùng cô.
Cô nhẹ giọng nói:- Toàn cao thủ!
Chậc!
Đáng tiếc các ngươi chọn sai chủ.Tiếng pháo hiệu nữa đột nhiên dội đến bên tai.
Ánh sáng từ pháo hoa át cá ánh trăng.
Gương mặt Diệp Lệ Vũ lần nữa đanh lại.
Pháo hiệu đó được bắn thì trường thi chắc chắn đã có chuyện.
Diệp Lệ Vũ liếc nhìn đống xác chết lần nữa rồi bỏ đi.Có lẽ cô không biết, bên dưới đống xác chết có kẻ đang từ từ bò dậy sau khi Diệp Lệ Vũ rời đi được một khắc.
Hắn tuy là sát thủ cấp cao nhưng không mạnh bằng những người còn lại nên mỗi lần đi thực hiện nhiệm vụ dò thám, tên đại ca luôn xếp hắn đi cuối hàng.
Ban đầu hắn còn bất mãn nhưng lần này nó đã cứu mạng hắn.Khi Bạch Điểu Ngân Phong tấn công, sợi lông của nó va vào một nhành cây nên đi chệch hướng, cắm vào vị trí mà cách quả tim khoảng hai đốt ngón tay.
Tên sát thủ cố gắng vận linh lực để chữa thương cuối cùng chỉ như muối bỏ bể.
Một khắc qua sợi lông của Bạch Điểu Ngân Phong đã hấp thụ gần như phân nửa linh lực của hắn.
Hắn vận nội công chữa thương chẳng khác nào đẩy nhanh cái chết.
Hết cách, tên sát thủ đành phải tự mình rút sợi lông vũ ra rồi mới vận linh lực cầm máu tạm thời.
Sau đó hắn chống đao, lê từng bước trở về điểm dựng trại.Quãng đường từ nơi giao chiến về điểm dựng trại không quá xa, ở đó có hai tên khác đang chờ.
Đêm nay đặc biệt có người tới thăm.
Là Lâm gia chủ - Lâm Giang Thành cùng một số tùy tùng.
Lão muốn trực tiếp thị sát tình hình.
Cũng không phụ lòng kỳ vọng của lão, tên sát thủ vừa thoát chết trong gang tấc trở về với cơ thể đầy máu.
Vừa nhìn thấy Lâm Giang Thành, hắn lập tức quỳ xuống, thều thào nói:- Lão gia..có...có rồi...Hai tên thủ hạ kia nhanh chóng đỡ lấy hắn, hỏi dồn:- Ngươi bị làm sao thế?!
Đám người đại ca đâu?!
Mà ngươi nói cái gì?!- Phù Dung tiên tử là...
- Hắn nói.Bốn chữ Phù Dung tiên tử vừa được thốt ra, Lâm Giang Thành vui mừng còn hơn bắt được vàng, lấp tức hỏi:- Ả ta là ai?- Là Hoa Nhung quận chúa!Tên sát thủ vừa đáp xong liền ngất xỉu._____________________________Về phần Diệp Lệ Vũ, cô nhanh chóng trở về nơi tổ chức thi văn bảng.
Lúc này bên trong trường thi không còn bất kỳ sĩ tử nào.
Diệp Lệ Vũ đá mắt nhìn xung quanh, hỏi:- Có chuyện gì?Một tên cấm quân cúi người đáp:- Thưa quận chúa, trong lúc làm bài có bốn kẻ bị phát hiện gian lận.
Để trốn tội, bọn chúng đã cướp vũ khí định mở đường máu bỏ chạy nhưng đã bị bắt lại, chỉ chờ người xử lý.Diệp Lệ Vũ hỏi:- Có ai bị thương không?- Có vài người bị thương nhẹ, tất cả thí sinh tham gia đã được sơ tán.
Bôn tên gây án đang bị trói trong trường thi.
Bên trong còn có Tam hoàng tử và Vũ Đình thiếu gia.Diệp Lệ Vũ nhíu mày tự hỏi sao người tới lại là Diệp Hoàng Quân.
Lúc trước cô nghe nói người đến làm chủ khảo kỳ thi văn là thái tử Diệp Hoàng Huy, sao đột nhiên hoàng hậu đột nhiên lại để Diệp Hoàng Quân đến.- Lục tông chủ đâu?
- Cô tiếp tục hỏi.- Hắn và Lệ Thanh vừa về phủ.Người vừa trả lời không phải tên thuộc hạ kia.
Diệp Lệ Vũ quay lại tìm người vừa đáp.
Thân ảnh quen thuộc dẫn đầu một đội quân tầm ba mươi người rầm rập đi tới.
Diệp Lệ Vũ chắp tay sau lưng, nói:- Đàm tướng quân tới bắt người sao?Đàm Y Y bước xuống ngựa, đi đến trước mặt cô, nói:- Phải, đại quận chúa muốn ngăn cản ta thi hành công vụ sao?Diệp Lệ Vũ lắc đầu rồi ra hiệu cho Đàm Y Y vào trong cùng mình.
Đàm Y Y không từ chối, cùng cô sóng vai bước vào trường thi.Bên trong, một số lượng lớn binh sĩ đứng canh giữ dọc ba tầng lầu được thắp đèn sáng rực.
Dưới tầng trệt khoảng mười binh sĩ đang bao vây bốn thanh niên tầm tuổi đôi mươi đang bị trói chặt trên nền đất.- Biểu tỷ tới rồi à?Diệp Hoàng Quân từ trên đài cao bước đến chỗ Diệp Lệ Vũ và Đàm Y Y.
Diệp Lệ Vũ cười nói:- Làm tam điện hạ hoảng sợ rồi.
Bổn quận chúa vốn nên ở đây cùng điện hạ.Diệp Hoàng Quân đáp:- Biểu tỷ quá lời rồi.
Ta cũng đâu có bị thương.- Vậy thì tốt.
- Diệp Lệ Vũ nói - Đám tướng quân, mang người đi đi.Đàm Y Y phất tay ra hiệu cho thuộc hạ áp giải bốn kẻ bị trói đi.
Diệp Lệ Vũ hỏi:- Vũ Đình Huy đâu?Diệp Hoàng Quân né người qua một bên, phía sau hắn, cách khoảng chục bước chân là Vũ Đình Huy đang xem xét chỗ có lẽ khi nãy bị dán giấy để gian lận.Diệp Lệ Vũ nói:- Một lát nữa sẽ có người đưa điện hạ hồi cung.
Bổn quận chúa xin cáo lên trước.Lúc cô vừa định bước đi thì có người gọi lại.- Sư tỷ định đi thật à?Vũ Đình Huy vừa nói vừa kéo vai Diệp Lệ Vũ.
Đàm Y Y không hề vui với hành động này nên lập tức gạt tay cậu ra khỏi người cô, trừng mắt nói:- Nam nữ thụ thụ bất thân, Vũ Đình thiếu gia cũng không biết việc này?Vũ Đình Huy liếc nhìn nàng ta như sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống.
Diệp Lệ Vũ xua tay nói:- Được rồi được rồi, nhìn mặt hai người như muốn đánh nhau ấy.
Sư đệ có chuyện gì muốn nói sao?Vũ Đình Huy liền đáp:- Võ bảng ba ngày sau theo ta nên dời lại hoặc hủy bỏ.Diệp Lệ Vũ nghiêng đầu hỏi:- Tại sao?Vũ Đình Huy nói:- Đệ thấy bốn tên kia có vẻ còn âm mưu khác.
Chuyện này có lẽ còn có kẻ giật dây.Chúng ta nên điều tra sâu hơn để tìm ra tên chủ mưu.
Sư tỷ, ta nói thật đấy, hình như mục tiêu thật sự của bọn chúng là tỷ.Diệp Lệ Vũ kinh ngạc nhìn cậu, Đàm Y Y và Diệp Hoàng Huy cũng ngạc nhiên không kém.
Diệp Lệ Vũ hỏi:- Sao đệ dám chắc chắn như vậy?
Chuyện này nếu nói sai, làm lòng người hoang mang có thể bị khép vào tội chết đó.- Sư tỷ, tỷ phải tin ta.
- Vũ Đình Huy đáp - Lúc chiều ngồi ăn ở tửu lâu đối diện trường thi có thấy qua chúng một lần.
Ta nghe chúng nói cái gì mà đợi người giám sát chính bước vào sẽ ra tay ám hại.
Khi đó ta cố tình lượng qua lượng lại khu vực quanh đó thì thấy tờ giấy trên bàn của chúng là chân dung của tỷ.- Vũ Đình thiếu gia nói vậy quá vô lý - Diệp Hoàng Quân nói - Ai cũng biết biểu tỷ của ta là chủ khảo chính của võ bảng, tất nhiên võ công không hề tầm thường.
Chưa kể đến Cấm quân, Hoa Thiên quân canh giữ vòng trong vòng ngoài.
Kỹ càng như vậy sao nói ám sát là sám sát được chứ.- Đúng là vậy.
- Vũ Đình Huy nói - Vậy mọi người xem ta tìm được thứ gì.
Cậu nói xong liền đưa ra một xấp giấy, mở ra cho cả bốn người cùng xem.
Bên trong chỉ ghi mấy câu từ vô nghĩa.
Hiển nhiên là không thể dùng để gian lận.
Diệp Lệ Vũ chép miệng nói:- Trước khi vào trường thi văn bảng tất cả thí sinh đều được kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, chắc chắn không thể mang vào.
Còn thi võ bảng tuy canh phòng chặt chẽ những loại vũ khí nào cũng có thể mang vào.
Về phần xấp giấy này có thể là do kẻ nào đó dở trò từ trước.
Nêu như vậy thì tên này không cùng phe với kẻ đứng sau bốn tên vừa bị giải đi.Dứt lời liền quay sang Đàm Y Y, nói:- Đàm tướng quân thấy sao?Đàm Y Y lắc đầu ý bảo không biết.
Vũ Đình Huy nói:- Nhưng như vậy cũng không thể tắc trách.
Đặc biệt chuyện này còn liên quan đến tính mạng của tỷ.
Giờ này chắc là đồng bọn của chúng đã nhận được tin tức rồi.
Nếu võ bảng vẫn tiếp tục theo kế hoạch, tỷ có chắc bản thân có thể đối phó nổi không?- Đúng vậy biểu tỷ - Diệp Hoàng Quân nói thêm vào - Tỷ là trụ quốc tướng quân, mất tỷ rồi vương triều ta phải làm sao?Diệp Lệ Vũ khó chịu nói:- Tam điện hạ hình như nói hơi nhiều rồi đấy.Gương mặt của Diệp Hoàng Quân lập tức trở nên cứng đờ.Diệp Lệ Vũ nhìn hai tên nam nhân đứng trước mặt một lượt.
Cô tự hỏi sao tên Vũ Đình Huy này lại đứng sát rạt với nhau, thiếu điều ôm nhau thôi.
Cảnh tượng này làm Diệp Lệ Vũ cảm thấy cực kỳ tò mò, hỏi:- Tam điện hạ và sư đệ của bổn quận chúa trở nên thân thiết với nhau như thế từ khi nào vậy?Cả hai đồng loạt nhìn nhau, Vũ Đình Huy cảm thấy không ổn liền bước cách ra một khoảng.Diệp Lệ Vũ thở hắt ra một hơi, đặt tay lên vai Vũ Đình Huy, đập đập vài cái, nói:- Đệ yên tâm đi, đâu phải tự nhiên ta làm sư tỷ của đệ.
Cũng đâu phải tự nhiên trở thành chủ khảo của võ bảng.
Nếu đệ không tin ta thì cũng phải tin người đứng bên cạnh ta chứ.Một lần nữa, cô lại đá mắt sang Đàm Y Y, nói tiếp:- Đàm tướng quân, một mình ta chấm thi không nổi.
Chi bằng ngươi làm phó khảo cùng ta được không?Đàm Y Y nhướng mày nhìn cô ý muốn hỏi "Cô chắc chứ?".
Nhận được cái gật đầu của Diệp Lệ Vũ, nàng ta mới đáp:- Được thôi, nói trước ta chấm không hề nương tay đâu.
8/2/2025