Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn pin trên tay của từng người.
Sự căng thẳng trong không khí gần như có thể cắt ra được.
Bóng đen trước mặt họ vẫn bị phong ấn bởi sức mạnh của Lâm Hạo, nhưng dù thế, nó vẫn vặn vẹo, gầm gừ, muốn thoát ra và trả thù.Bạch Linh siết chặt khẩu súng trong tay, mắt không rời khỏi bóng đen đang lơ lửng giữa không gian.
Cảm giác lạnh lẽo, nặng nề này khiến anh không khỏi nghi ngờ liệu mình có thực sự đang đối đầu với thứ mà anh luôn cho là hoang đường.“Chúng ta cần phải làm gì ngay bây giờ?”
Tiểu Phong đứng một bên, tay vẫn nắm chặt khẩu súng ngắn, cảnh giác với mọi chuyển động xung quanh.Lâm Hạo không đáp ngay mà chỉ lặng lẽ đưa tay lên, tiếp tục niệm những câu chú để duy trì vòng phong ấn.
"Chúng ta không thể để linh hồn này thoát ra ngoài.
Nó có thể sẽ gây ra những cái chết tiếp theo nếu không bị tiêu diệt."
Ngôn Nữ đứng một bên, đôi mắt âm dương của cô bắt đầu lóe sáng.
Cô có thể cảm nhận được những gì người khác không thể thấy.
“Linh hồn này không phải là người chết bình thường.
Nó bị mắc kẹt bởi một lời nguyền rất mạnh.
Nếu không tìm cách phá vỡ lời nguyền đó, mọi cố gắng của chúng ta sẽ vô ích.”
Bạch Linh nhìn Lâm Hạo, ánh mắt đầy hoài nghi.
“Vậy phải làm gì?
Cứ đứng đây thì có ích gì?”
Lâm Hạo không đáp, chỉ đưa tay vào trong áo khoác, lôi ra một chiếc bùa được vẽ bằng mực đỏ.
Anh giơ bùa lên trước mặt, rồi bắt đầu lẩm bẩm một câu chú mới.
“Đây là cách duy nhất để xóa bỏ lời nguyền.
Nhưng chúng ta cần phải làm đúng nghi thức.
Nếu không, linh hồn này sẽ tiêu diệt tất cả chúng ta.”
“Anh có chắc không?”
Bạch Linh không ngừng nghi ngờ.
Anh vốn không tin vào những chuyện tâm linh, nhưng sự hiện diện của bóng đen này đã khiến mọi thứ trở nên mờ ảo và khó hiểu.Ngôn Nữ nhìn Bạch Linh, ánh mắt cô thấu hiểu.
"Anh không phải là người duy nhất cảm thấy bất an.
Tất cả chúng ta đều đang ở trong tình thế nguy hiểm.
Nhưng nếu không làm gì, cái chết sẽ đến nhanh hơn."
Cô khẽ thở dài, rồi quay sang Lâm Hạo.
“Để tôi làm.
Anh không thể làm được nếu không có bùa chú của tôi.”
Lâm Hạo gật đầu, rồi quay lại nói với Bạch Linh: “Cảnh sát đặc nhiệm không phải lúc nào cũng có thể dùng súng để giải quyết mọi thứ.
Đôi khi, sự kết hợp giữa trí tuệ và năng lực đặc biệt mới có thể đưa chúng ta đến chiến thắng.”
Bạch Linh vẫn không hoàn toàn tin tưởng, nhưng anh hiểu rằng lúc này, anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đặt niềm tin vào những người xung quanh.
Anh chỉ cần chắc chắn rằng sẽ không có ai phải hy sinh vô ích.Ngôn Nữ bước lên, bắt đầu lẩm bẩm những lời chú rất nhỏ, nhẹ nhàng.
Đôi mắt âm dương của cô lóe sáng, đôi tay bắt đầu vẽ những đường bùa xung quanh bóng đen đang quằn quại.
Cùng lúc đó, một làn gió lạnh lẽo thổi qua, khiến cả nhóm cảm thấy ngạt thở.“Cẩn thận,” Tiểu Phong cảnh báo, bàn tay luôn sẵn sàng trên khẩu súng.Lâm Hạo tiếp tục niệm chú, một ngọn lửa ma quái bùng lên giữa căn phòng, ánh sáng đỏ rực chiếu sáng những bức tường, làm cho không gian trở nên u ám và đầy đe dọa.
Bức tường xung quanh như muốn nứt vỡ.Bóng đen gầm gừ, âm thanh của nó vang vọng khắp căn phòng, nhưng lần này, nó không thể di chuyển.
Lâm Hạo và Ngôn Nữ phối hợp cùng nhau, sức mạnh của họ dần dần ép linh hồn lại, khiến nó không thể thoát ra.Đột nhiên, một tiếng thét vang lên từ bóng đen, khiến cả nhóm giật mình.
Đôi mắt của Bạch Linh nheo lại, sự cẩn trọng vẫn hiện rõ trong từng bước đi của anh.
“Chúng ta phải làm nhanh.”
Một luồng khí lạnh đột ngột bao trùm cả căn phòng.
Đôi mắt của Ngôn Nữ bỗng chốc sáng rực như đuốc.
“Chúng ta không có nhiều thời gian nữa.
Nó sẽ tiêu diệt chúng ta nếu không kịp phong ấn.”
Lâm Hạo gật đầu, tiếp tục gia tăng sức mạnh.
“Cố gắng lên, chúng ta chỉ còn một cơ hội nữa.”
Bạch Linh không chờ đợi, anh nhanh chóng lao đến trước mặt bóng đen, khẩu súng trong tay nổ súng ba phát liên tiếp vào không khí xung quanh, như thể muốn xua đuổi linh hồn đang quấy phá.
Đột nhiên, bóng đen dừng lại, cứng đờ trong không gian.Lâm Hạo nhanh chóng lẩm bùa chú cuối cùng, và trong một khoảnh khắc, bóng đen biến mất, trả lại sự yên tĩnh cho không gian.
Tuy nhiên, mọi người vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm.“Chúng ta đã tạm thời giải quyết được linh hồn này, nhưng nó chỉ là một phần của lời nguyền lớn hơn,” Lâm Hạo nói, ánh mắt trở nên nặng nề.
“Và nếu không tìm được cách phá vỡ hoàn toàn, chúng ta sẽ tiếp tục đối mặt với nó.”
Bạch Linh thở dài, đưa mắt nhìn xung quanh.
Dù linh hồn đã bị đánh bại, anh vẫn cảm thấy có điều gì đó đang đe dọa, như thể một cơn sóng ngầm đang chờ đợi để vồ lấy họ.“Đừng để tâm linh làm yếu lòng chúng ta,” Bạch Linh nói, giọng lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán.
“Chúng ta sẽ tiếp tục điều tra, không để cho kẻ nào lợi dụng sự yếu đuối này.”
Tiểu Phong gật đầu, ánh mắt ánh lên sự kiên quyết.
“Không ai có thể ngăn cản chúng ta.”
---Kết thúc chương 3