Siêu Nhiên (Tạm drop) [ĐN jjk & bsd] Xác định tọa độ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
336646041-256-k613157.jpg

(Tạm Drop) [Đn Jjk & Bsd] Xác Định Tọa Độ
Tác giả: Takoyaki_simp
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một nhân loại bình thường sinh hoạt như thế nào trong thế giới đầy rẫy deathflag.

Tất thảy vì một cuộc sống bình yên.

Lao động là vinh quang.

Truyện bl nhưng là oc x oc.​
 
(Tạm Drop) [Đn Jjk & Bsd] Xác Định Tọa Độ
1. Có cái gì đó sai sai...


"THÔI XONG TÔI RỒI!!!"

Một tiếng la lảnh lót vang vọng giấc sáng một góc phố của Yokohama.

Cậu thanh niên vội vàng chạy như bay từ phòng ngủ, trang phục thì có phần xộc xệch.

Cánh cửa phòng trọ nhỏ mở tung, song bị đóng sầm lại không thương tiếc.

Tiếng lách cách của chùm chìa khóa khẽ vang kèm theo tiếng của chiếc ổ khóa lách cách.

Chàng trai vội chạy xuống cầu thang của dãy trọ.

Trên vai là chiếc balo nặng trĩu cùng với ống đựng giấy chuyên dụng của bao sinh viên đồ họa.

Cậu chàng phóng nhanh ra con ngõ như một làn gió.

Đang sắp chạy ngang qua một tiệm ăn quen thuộc thì một giọng nói cất lên ngay đó."

Đừng bỏ bữa sáng".

Một chiếc bánh mì kem bay thẳng vào tay cậu.

" Cảm ơn nhiều nhé Sac-chan" Người thanh niên vội cảm ơn một người đàn ông có mái tóc đỏ rượu.

"Là Oda Sakunosuke" '...chạy mất rồi'. _________________________________________

Xin chào, tôi tên là Hiyori Yuuya.

Là sinh viên năm nhất của đại học mỹ thuật thuộc khoa thiết kế đồ họa.

Khóa học đã kéo dài hơn 2 tuần và tôi gần như ngày nào cũng đi gần sát giờ của chuyến tàu tôi cần (đồng thời cũng sát giờ học).

Dù muốn hay không thì tôi vẫn không thay đổi được thói quen xấu này.

'Aaaaaaaa chạy nhanh lên đôi chân khốn khổ của tôi ơi'Sau khi đặt chân lên tàu điện, Hiyori thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may rằng hôm nay không quá đông người trên chuyến tàu này.

Chẳng ai muốn trải nghiệm đặc sản của các tàu điện lúc phải chèn ép nhau để lên tàu đâu.

Vừa đặt chân đến ga tàu tại Tokyo, anh sinh viên của chúng ta lại phải tiếp tục chạy bộ đến trường và luôn mặc niệm cho đôi chân thân yêu mau nhanh lên để kịp giờ vô lớp.

Cậu tiếp tục chạy và may mắn thay, đèn đi đường vừa chuyển xanh.

Hiyori chạy vội xuyên qua đám đông.

Và cũng vô tình, đây lại chính là lần chạm mặt đầu tiên với bộ ba huyền thoại: Geto Suguru, Gojo Satoru và Ieiri Shoko.

Nhưng cũng chỉ là xoẹt ngang qua đời nhau thôi, chứ một nhân loại không có chú lực càng không nhìn thấy chú linh thì có gì để chú ý chứ.Dẫu vậy, vẫn có một điều bất ổn tiềm ẩn song hành cùng Hiyori.

Sau khi chạy ngang qua 'bộ ba trốn học', Hiyori hoàn toàn không nhận ra, nhưng có vẻ Gojo đã bắt được dấu hiệu gì đó cực kì không tốt tản ra một cách mờ nhạt từ cậu.

Gojo đứng ngay đó quay đầu theo hướng cậu chàng, tháo mắt kính xuống, rồi lại đeo lên và xoay người lại trò chuyện với hai đồng đội chí cốt như thường.

'Chậc.

Nhìn nhầm rồi sao' Gojo thầm nghĩ. _________________________________________

"Phù~ may quá *hộc hộc*"Vừa đến lớp đúng giờ, Hiyori thở hổn hển một cách nặng nề đồng thời lê cái thân tàn đến bàn học.

Bắt đầu một buổi học đầy căng thẳng. _________________________________________

Hôm nay, ca học kết thúc với số lượng bài tập phải làm đạt mức không tưởng, phá vỡ kế hoạch vốn có của cậu.

Hiyori nhanh chóng gọi điện cho người đàn ông ban sáng, nói rằng hôm nay không thể dạy học cho bọn trẻ và bảo người đàn ông ấy nhắc nhở bọn trẻ ôn bài đầy đủ.

Sau đó nhanh chóng xin lỗi và cúp máy.

"Tuyệt thật, lương tháng này toang rồi"

"Bọn trẻ sẽ giận mình cho coi"

"Thật là một vị gia sư không có tâm"

...

Hiyori đắm chìm vào những dòng suy nghĩ, sầu não bước từng bước về phòng trọ.

Về tới trọ đồng hồ cũng đã chỉ điểm 17h35.

Rũ bỏ balo và ống vẽ, cậu cảm thấy hai bờ vai của mình thật vất vả.

Lê bước vào nhà tắm, bắt đầu công cuộc tổng tẩy rửa bản thân.

Sau nửa tiếng, cậu bước ra từ phòng tắm, một cảm giác thỏa mãn bao trùm lấy cậu.

Tiếp đến cậu nhanh chóng nấu một bữa ăn đơn giản, tiếp sức cho việc chạy bài tập đêm nay.

Ăn tối xong thì cũng đã 7h32, Hiyori nhảy vào bàn làm bài tập.

Trải họa cụ khắp nơi và bắt đầu vẽ bài.

Phải chăng chúng ta đã quên gì đó?

Vẫn còn một sự sống khác vẫn luôn ở bên Hiyori.

Từ trong cái bóng duới chân của Hiyori, một sinh vật mang hình thù kì quái trồi lên, cơ thể với nửa trên là thân hình giống nhân loại nhưng đồ sộ hơn rất nhiều, mái tóc đen xù lên như những cây kim nhỏ và dài quá lưng, che khuất khuôn mặt.

Mặt của sinh vật ấy cũng kì lạ không kém, là mắt của nhân loại nhưng chỉ có một con, nằm dọc ngay giữa mặt và ánh lên một màu huyết sắt.

Đôi tai dài như loài elf, rũ xuống phía dưới.

Làn da nhợt nhạt.

Cánh tay dài, rắn chắc và móng tay thì sắc nhọn, nhuộm một màu đen u tối.

Nửa thân dưới lại mang hình dáng của loài rắn đen, cứ trườn từ cái bóng trườn dài ra khắp phòng.

Căn phòng bị bao phủ bởi nửa phần thân dưới, còn thân trên thì nằm chống cằm ngay sát bàn làm việc của Hiyori và cứ nhìn chằm chằm cậu đến cả khi cậu làm bài xong mới quay lại cái bóng - nơi mà thứ đó trú ngụ.

Còn gì khác ngoài thứ mà các chú thuật sư ngày đêm săn diệt: Chú linh (Phân loại: Đặc cấp).

_________________________________________

_________________________________________

Thật là yomost phải hơm? =)) Không thấy chú linh càng không có chú lực mà mới tập đầu đã dính chấu rồi.

Anh bạn núp kĩ quá, đến Gojo còn tưởng ổng hoa mắt nhìn nhầm.
 
(Tạm Drop) [Đn Jjk & Bsd] Xác Định Tọa Độ
2. Bản thảo của vận mệnh (1)


"..."

Một bóng hình mang một cảm giác thân thuộc đang hiện hữu trước mặt Hiyori."...

Cậu là ai vậy?"

"Chưa phải lúc này đâu Hiyori.

Mày không nên gặp tao bây giờ" Sau khi lời nói ấy kết thúc, mặt sàn nơi cậu đứng bỗng sụp xuống. *Tùm*Cậu bị bao phủ bởi một làn nước đen kịch.

Một cảm giác khó thở bao trùm đến cậu, đôi mắt và tai của cậu như bị phong ấn, hoặc do chính cậu nghĩ vậy.

Có cái gì đó đang le lói bên trong cậu, từ tận sâu trong linh hồn, đó là gì mới được? ......

Đó là tuyệt vọng.

Vì sao lại là tuyệt vọng?

Vì cậu đã đánh mất đôi tai và mắt, lãng quên mất mặt trời của mình._________________________________________

Hiyori giật mình tỉnh giấc, từng giọt nước mắt lăn đều trên gương mặt nhợt nhạt của cậu.

Cậu dường như đã quên đi giấc mơ ấy.

Cậu từ từ ngồi dậy, gạc đi nước mắt và tự hỏi sao hôm nay không thấy báo thức reo.

Hóa ra hôm nay là ngày cậu phải tập trung vẽ bài thi của mình.

Đúng vậy, khoảng một tuần trước cậu có đăng kí dự thi vẽ tranh, dù muốn hay không thì cuộc thi này rất cần thiết phải tham gia.

Vì nếu được giải, cậu vừa có tiền, vừa được thấy đứa con tinh thần của mình được trưng bày ở khu triển lãm, vừa có thêm nhiều cơ hội cho công việc sau này.Sửa soạn xong xuôi, Hiyori đi bộ đến ga tàu.

Hôm nay tàu điện đặc biệt đông đúc, cậu chàng của chúng ta đã phải vật vã hồi lâu mới lên được tàu._________________________________________

"Đã đến ga Tokyo ......

" Tiếng phát thanh vang lên giúp cậu tỉnh giấc khỏi cơn buồn ngủ luôn chập chờn xuất hiện suốt chuyến đi.

Ra khỏi ga tàu, Hiyori tiếp tục đi thẳng đến trường học, đồng thời cũng mua chút đồ ăn lót dạ cho bữa sáng.

Cũng ngay khoảng khắc ấy, ở phía trời cao, một hình bóng của một thiếu niên với mái tóc đen đang cưỡi chú linh bay theo thiếu niên tóc trắng, đúng hơn là đang rượt đuổi nhau trên trời cao.

Nghe khá là lãng mạn nếu như khuôn mặt của thiếu niên tóc đen không tức giận.

Nhưng nhân loại bình thường nào thấy được khung cảnh ấy và nhân vật chính của chúng ta vẫn tiếp bước đến trường.Đến nơi, Hiyori nặng nề mà ngồi vào chỗ vẽ tranh, vừa nhai cơm nắm mới mua vừa bày biện đồ nghề ra.

Xung quanh cậu còn vài sinh viên khác cũng đã bắt đầu vẽ tranh.

Mọi thứ đã đâu vào đấy, cậu cũng bắt đầu đặt bút vẽ bài.

Khoảng khắc cậu vừa đặt bút vẽ, không gian náo nhiệt bên ngoài cánh cửa cứ thế nhỏ dần trong tâm trí cậu.

Giờ đây những lí do mà cậu đã nói về cuộc thi bỗng chốc vô nghĩa, vì hãy nhìn xem, trong đôi mắt của thiếu niên ấy giờ quá đỗi đẹp đẽ, một đôi mắt tràn đầy tâm huyết.

Hiyori dù có than thở về nó bao nhiêu, dù buông những lời nói như hối hận vì sao chọn cái nghề này, dẫu vậy cậu vẫn cứ bám theo nó.

Cậu thật lòng yêu thích nó từ tậm tâm can.Thời gian cứ thế trôi, chẳng mấy chốc đã đến lúc nghỉ trưa.

Hiyori cùng những sinh viên khác đến nhà ăn.

Trên đường đi, cậu nghe loáng thoáng các sinh viên khác đang kể nhau nghe về một tin đồn gì đó.

Mãi cho đến khi cậu đã lấy đồ ăn và ngồi xuống bàn ăn thì cậu mới biết chính xác tin đồn mà các sinh viên kia đang bàn tán.

Đó là về một câu chuyện ma ám xung quanh ngôi trường này, chính xác là ở dãy khoa Hiyori đang học.

Kể về một linh hồn ai oán luôn lảng vảng ở khắp khoa cậu vào đêm khuya, dọa nhiều sinh viên về muộn những phen hú vía, còn có tin đồn rằng vong linh ấy đã kéo chết nhiều sinh viên của khoa, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức tin đồn vì chẳng ai dám xác nhận là đúng trăm phần trăm cả.

Nhưng dạo gần đây tin đồn ấy lại nổi lên vì sự mất tích của một sinh viên, dù chưa rõ là có thật hay không thì việc một sinh viên mất tích trong khuôn viên trường đã dấy lên nỗi sợ cho nhiều người, đặc biệt là nhóm sinh viên ở lại qua đêm và nhóm sinh viên về trễ.

Bao gồm cả Hiyori vì hôm nay cậu chắc chắn sẽ về trễ.Sau khi ăn xong, Hiyori quay lại phòng vẽ, dưới chân cậu, cái bóng có dấu hiệu rục rịt đôi chút song lại như chẳng có gì. _________________________________________

Mãi hăng say với bài vẽ, bên ngoài đã bắt đầu chiều tối.

Cậu vươn mình rồi đứng dậy mua chút đồ ăn tối và vài lon cà phê giúp cho bản thân tỉnh táo để chạy bài tiếp.Khi đã mua xong hết những thứ cần thiết, Hiyori lê bước vào khoa của mình.

Lúc này khung cảnh hoàn toàn đối lập với ban sáng, dãy hành lang nay chỉ có mỗi ánh đèn chiếu rọi khắp khoa, loe nghoe vài sinh viên đang ở lại làm bài.

Khác biệt rõ rệt với khoa kiến trúc, sáng tối đều đông đúc sinh viên.

Bước gần đến phòng vẽ, cậu bỗng cảm thấy ớn lạnh và cảm giác như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm rồi nhanh chóng biến mất khi cậu quay lại nhìn.

Cậu thầm nghĩ là bản thân chỉ quá mệt nên mới sinh ảo giác và cũng vội đi về phòng vẽ. _________________________________________

Trời đã tối om, các sinh viên khác đã về gần hết, bây giờ trong phòng chỉ có ba người bao gồm cả chính cậu.Tầm một tiếng sau thì lần lượt cả hai sinh viên kia cũng về, và giờ chỉ còn mỗi mình cậu trong căn phòng vẽ, cùng tiếng loạt xoạt của cây cọ vang vọng khắp căn phòng.

Vì quá mãi mê vào bức vẽ nên Hiyori hoàn toàn không hay biết, chú linh núp trong bóng của cậu đang dần chui ra.

Tình cảnh cũng không khác tối hôm qua là bao, chú linh ấy đang nằm chống cằm và nhìn cậu.

Tất nhiên là cậu chàng không hay biết cũng không cảm nhận được gì.

Một lúc sau, chú linh ấy bỗng trườn ra cửa phòng với tốc độ chóng mặt.

Sau đó là hàng loạt tiếng la thé lên của các chú linh khác, đồng thời cũng làm cho ánh đèn bên ngoài dãy hành lang chớp tắt khác thường.

Hiyori thì không hay biết gì cả vì đang tập trung cao độ vào bức vẽ.

Cho tới khi cậu bị quấy nhiễu bởi một tiếng động ở cửa.*Cốc* *Cốc* *Vù* Sau hai tiếng gõ cửa là một luồng gió mạnh thổi qua trước cửa phòng vẽ.

Đèn hành lang bên ngoài vì đó mà tắt ngúm.Giờ đây cậu chàng nhân vật chính của chúng ta đã nghĩ ra hàng tỉ tình huống trong đầu và chắc chắn bản thân đã xui rủi lọt vào tầm ngắm của linh hồn ai oán trong tin đồn của trường dạo gần đây.

Hiyori lập tức thu dọn đồ đạc, mặc niệm cho bản thân.

Vừa bước ra cửa, một chuyển động kì quái nằm ở cuối dãy hành lang u tối làm cậu chú ý.

Đó là một cái bóng vừa mới đi ngang qua, tướng đi của thứ đó rất lạ lùng.

Một cái bóng với hay tay co quắp lại, hai chân thì đi không giống người, đi lón nhón như mấy kẻ trộm vài bước rồi lại lết dài vài bước và cứ thế lặp lại.*Vù* Lại tiếng xé gió ấy, đồng thời thứ kì dị kia cũng biến mất không dấu vết.Hiyori tái mặt bỏ chạy thục mạng và liếu lưỡi tới mức nói tầm phào.

Bỗng nghe thấy tiếng nói của thứ gì đó."cHẠy ĐÂu thẾ?"*Vù* Vẫn là làn gió mạnh ấy nhưng lần này nó vừa thổi ngang người của Hiyori.Thề với trời đất, đây là lần cậu chạy nhanh nhất, đi học muộn cũng không chạy nhanh thế này.

Vừa chạy ra khỏi khoa, chú linh vẫn luôn đi theo cậu liền chui lại vào cái bóng.

Thì ra nãy giờ làn gió đó là của chú linh ấy, vì trườn quá nhanh để diệt các chú linh có ý đồ đe dọa đến tính mạng của Hiyori nên mới tạo ra tiếng xé gió như thế.

Khá kì rằng Hiyori có thể cảm nhận đôi chút về các chú linh đang hiện hữu xung quanh như khi nãy nhưng tuyệt nhiên không cảm nhận cũng không nghe được vị chú linh luôn ở dưới cái bóng của mình.Sau khi chạy bán sống bán chết về tới nhà, cậu chàng thở không ra hơi.

Cảm thán bản thân hôm nay xui tận mạng rồi.

Song cũng định thần lại rồi vệ sinh cá nhân và đi ngủ.

Tất nhiên là ngủ mở đèn tới sáng và người à không- chú linh ấy tắt đèn khi cảm thấy Hiyori đã vào giấc.__________________________________________________________________________________Vị chú linh đi theo nay có chức danh rồi nha - bảo mẫu kiêm vệ sĩ. 😉)Hụ hụ, đau lưng mỏi gối với chap này quá 💀
 
(Tạm Drop) [Đn Jjk & Bsd] Xác Định Tọa Độ
3. Bản thảo của vận mệnh (2)


*KENG*Tiếng vang của thủy tinh va đập vào nhau lan tỏa khắp một vùng trời đen kịch.

Một mình cậu đứng đấy, một khoảng không cô độc.

Giọng nói quen thuộc cất lên.

'Đến lúc tỉnh dậy rồi Hiyori'_________________________________________

Cậu tỉnh giấc trong tiếng reo của báo thức vang vọng khắp phòng.

Cậu có vẻ không hề nhớ về vụ việc hôm qua và giấc mơ ban nãy.

Nhìn đồng hồ sau đó hối hả vệ sinh cá nhân, thay đồ và lấy những vật cần thiết rồi phóng nhanh ra cửa.

Phải, hôm nay cậu lại dậy trễ.

Vẫn là bóng dáng của người đàn ông tóc đỏ đứng ngay quán trước quán ăn, như thể đã biết cậu sẽ luôn đi qua vào khoảng giờ này.

Oda ném cho cậu một cái túi chứa kha khá đồ ăn trong ấy.

Vội cảm kích anh ấy đồng thời tăng tốc cho kịp giờ.

Tất nhiên là Hiyori lại gọi Oda bằng biệt danh tự đặt và Oda cũng chẳng buồn để sửa nữa. _________________________________________

Vừa đặt chân vào nhà ga, cậu chật vật chen chúc để vào được tàu điện.

Không như hôm qua, nay cậu chàng không bị cơn buồn ngủ hoành hành.

Suốt chặng đường đi, Hiyori suy nghĩ về lịch trình hôm nay.

Buổi sáng nay cậu có một ca học ở trường, đến trưa thì quay lại Yokohama dạy học, tầm chiều lại đến trường tiếp tục vẽ tranh.

'Haha thật là một ngày bận rộn' Cậu cười một cách bi thảm. _________________________________________

Vừa thoát thân khỏi ga tàu, nhanh chóng phóng đến trường.

Ngay khi đặt chân đến cổng trường, cậu thấy rất nhiều người đang tụ tập ở khoa thiết kế và có cả cảnh sát nữa.

Với tiến độ này thì cả khoa đều đi muộn như nhau nên cậu tranh thủ hóng hớt đôi chút.

Có vẻ như đã tìm thấy học sinh mất tích, xui thay cậu bạn ấy đã thành cái xác rỗng, hình dạng nghe bảo còn rất vặn vẹo.

Tôi còn nghe được rằng thời gian họ tìm thấy nhờ trích xuất camera là tầm 6h và được thấy ở bên trong phòng học bên phải cuối dãy hành lang khoa thiết kế.

Tôi toát mồ hôi.

Vì hôm qua tôi nhớ rằng bản thân đã ở gần đó một mình khá lâu nhưng vội chạy về vì cảm thấy không khỏe.

Một lúc sau thì cảnh sát đã đem thi thể đi đồng thời phong tỏa phòng học ấy.

Các sinh viên của khoa cũng được phép vào học ngoại trừ lớp hôm nay đáng ra phải học ở căn phòng bên phải cuối dãy hành lang là phải chuyển đi chỗ khác học.

Hôm ấy, không chỉ khoa thiết kế mà không khí của cả ngôi trường chùng xuống không phanh.

Kết thúc ca học trong không khí nặng nề.

Hiyori cố gắng vực dậy tinh thần để không làm mấy bé học trò nhà mình lo lắng.

Ra khỏi phòng học nhìn đồng hồ, cậu nhanh chân chạy mong bắt kịp chuyến tàu sắp cập bến vài phút nữa.

Trên đường chạy thì vô tình va phải một nữ sinh.

Cậu vội vàng xin lỗi đồng thời dúi vào tay nữ sinh ấy một ít kẹo tạ lỗi song cũng nhanh chóng chạy đi như một cơn gió.

"Tuổi trẻ hấp tấp thật nha!"

Nữ sinh ấy cảm thán và rít điếu thuốc mới châm trong tay.

Sau đó nữ sinh đó đi bộ đến cửa hàng đồ ngọt không xa.

Vừa mở cửa, một giọng nói lanh lảnh của chàng trai có mái tóc bạch kim vang lên.

"Yo!

Shoko, bên này bên này, bổn đại gia đã ngồi đợi nãy giờ rồi đó!"

"Biết sao được chứ Satoru đồng học, tôi còn phải bận việc bên khám nghiệm tử thi mà" Nữ sinh tên Shoko ngồi vào bàn và nói.

"Ha!

Mấy lão lạn quả quýt thật biết cách hành học sinh" Satoru khinh thường nói.

"Ê Satoru!

Tránh ra cho tôi ngồi" Thiếu niên tóc đen tiến lại cất lời, có vẻ cậu vừa gọi món xong.

"Ứ thích đấy!

Bổn đại gia muốn ngồi như vậy" Nói rồi Satoru lợi dụng chiều cao thiên phú của mình đặt một chân lên ghế phía trong.

Và cứ thế hai thiếu niên vờn nhau, đúng hơn là tác động vật lý vào ảnh đại diện đối phương.

Shoko ngồi đó mà trầm ngâm nhìn hai người bạn cùng khóa của mình múa với nhau những đường quyền đẹp mắt.

'Hai ông trẻ này hành động như mấy đứa lên ba vậy trời' Shoko nghĩ. *lốc cốc* *lốc cốc*Tiếng động làm hai thanh niên dừng lại, nhìn xuống bàn.

Đó là những viên kẹo ngọt đầy màu sắc nằm rải rác trên bàn và người để những viên kẹo ấy không ai khác ngoài Shoko.

"Ăn đống này rồi dừng hành động vô tri của mình giùm" "Shoko à, bọn này nhìn giống con nít lắm à" Cậu chàng tóc đen thở dài nói.

Dẫu thế, sau lời nói ấy thì cả hai cũng dừng đánh.

Satoru ngồi vào ghế trong đồng thời hốt hết kẹo trên bàn về phía mình và cười một cách rất thiếu đánh.

Shoko và thiếu niên tóc đen thở dài ngao ngán trước sự trẻ con của đồng đội còn lại.

Hồi lâu sau, đồ ăn của cả ba cũng được dâng lên.

Được một lúc thì cậu trai tóc đen cất tiếng hỏi.

"Hôm nay cậu tốn khá nhiều thời gian để kiểm tra nạn nhân như vậy đó, có chuyện gì khúc mắc sao?"

"Cậu không hỏi thì tôi cũng quên bén mất, thật ra cái xác ấy giống như bị thả ra sau khi chú linh bị tiêu diệt nhưng lại không có dấu vết của chú thuật sư hay nguyền sư nào xung quanh hiện trường theo lời của các cửa sổ kể" Shoko trả lời.

"Nghe thú vị đó nha!

Là chú linh nội chiến à.

Ê Suguru!

Tối nay đi thám thính thử không?"

Satoru hỏi thiếu niên kia.

Suguru suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Có thể, nếu đúng thì nhớ để lại cho tôi nha Satoru, tôi muốn con chú linh đó""Ok!

Shoko~ chỉ bổn đại gia chỗ đó đi mà~" Satoru xin xỏ.

"Với điều kiện là tôi đi cùng, tôi muốn chắc chắn là hai cậu có di tản mọi người và đặt [Trướng]" Shoko thương lượng với cả hai.

Satoru giả vờ ngó lơ, có vẻ như cậu chẳng có ý định đặt [Trướng].

Sau cùng thì cả Satoru và Suguru vẫn phải thỏa hiệp với điều đó.

Sau đó đã Shoko nói ra vị trí (và tất nhiên là chỗ nào thì độc giả cũng biết rồi. 😉 ). _________________________________________

Quay lại với Hiyori, giờ đây cậu đang bị một đội quân, chính xác là đội quân gồm năm đứa trẻ tấn công và đè lên người.

Đây là năm đứa trẻ của nhà Oda và hiện tại Hiyori đang làm gia sư cho bọn nhỏ.

"Đây là hình phạt của thầy vì lần trước không đi dạy" Nhóc Katsumi hả hê nói.

Còn Hiyori sau khi chạy quá nhiều thì giờ cậu chỉ còn cách nằm bẹp dí mà chịu trận.

"Thầy xin lỗi mà~" Sau cùng, cậu bình tâm lại và xin lỗi những đứa trẻ."

Hừ, vì thầy đã mở lời xin lỗi nên bọn này mới tha cho thầy đấy" Nhóc Kousuke ra hiệu cho cả bọn."

Thầy ơi xem nè, em đã nghe lời thầy ôn bài rất đầy đủ đó ạ!"

Cô bé Sakura nói và mong chờ lời khen từ Hiyori.Cậu hiền từ khen ngợi và không quên xoa đầu bé con chăm chỉ này, Sakura cười hạnh phúc trước lời nói của thầy.

Tiếp đến nhóc Shinji cũng cho Hiyori xem kết quả của mình.

So với lần trước thì cậu nhóc đã tiến bộ hơn, không sai chính tả quá nhiều nữa nên cậu khen ngợi và xoa đầu nhóc ấy.

Tiếp đến là Yu, Katsumi và Kosuke cũng khoe chiến công của mình.

Sau cùng thì mấy đứa nhỏ cũng đã cố gắng rất nhiều nên cậu thưởng cho bọn nhóc vài viên kẹo và bắt đầu dạy bài học mới.Kết thúc buổi học, cậu giao một ít bài tập riêng cho từng đứa.

Tạm biệt mấy đứa nhỏ, cậu đi bộ đến trường._________________________________________

Vào tới phòng vẽ, cậu tiếp tục bức tranh đang dang dở.

Mãi đến trời trở khuya, các sinh viên khác đã về hết.

Tiếng bước chân của hai học viên lạ mặt vang vọng khắp hành lang của khoa và dừng lại trước cửa phòng nơi cậu vẽ."

Thật sự có người ở lại đây giờ này hả trời" Suguru bất ngờ trước sự có mặt của Hiyori trong căn phòng.Sau đó cả hai nhìn vào bức tranh mà cậu vẽ, đó là bức vẽ về bãi biển xế chiều với bóng dáng nô đùa vui vẻ của những đứa trẻ, thanh niên và người lớn khắc họa tuyệt đẹp.

Suguru và Shoko ngắm bức tranh ấy mà trong lòng cảm thấy bình yên đến lạ, cả hai đắm chìm vào từng dòng suy nghĩ của bản thân và cứ mãi ngắm nhìn bức tranh đến khi chủ nhân của bức tranh- Hiyori quay đầu lại nhìn cả hai vì cảm giác bản thân bị theo dõi."

Cho hỏi hai cậu là ai vậy?"

Hai người giật mình kết thúc dòng suy nghĩ, vội xin lỗi vì sự thất lễ này.

Bỗng Hiyori bất ngờ khi nhận ra một trong hai người đó là nữ sinh cậu vô tình va phải sáng nay.

Cậu nhanh chóng đứng dậy xin lỗi chân thành về việc hồi sáng, nữ sinh ấy xua tay ngỏ ý không có vấn đề gì.

Nữ sinh ấy giới thiệu tên bản thân và người bạn đồng hành đồng thời ngỏ ý hỏi về vụ việc sinh viên 'mất tích' vì cả hai đang làm việc cùng cảnh sát và đưa cả bằng chứng để cậu tin tưởng.

Cậu cũng thật lòng trả lời sự việc và kể về việc tối qua cảm thấy không khỏe nên đã về nhà độ khoảng 12h45 nhưng cũng không thấy dấu hiệu kì lạ gì.

Cả hai xác nhận là cậu không nói dối và mong cậu hợp tác với hai người họ.

Mà ý đồ hợp tác ở đây là cậu cần phải về nhà, không được phép ở khoa này cho tới sáng mai.

Cậu đồng ý và thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bọc bức tranh lại."

Mấy bức tranh trong phòng này sẽ được đem đi trưng bày ở đâu à?"

Suguru cất lời hỏi."

Vâng, nói đúng hơn là đem đi chấm điểm và chỉ có vài tấm vinh dự được treo ở triển lãm thôi ạ" Vừa nói cậu vừa bọc đứa con tinh thần của mình một cách kĩ lưỡng.Suguru nhìn nhưng bức tranh và suy tư điều gì đó.

Sau khi Hiyori tạm biệt cả hai và rời phòng, Suguru thả vài chú linh canh gác căn phòng này.

Được một lúc thì Satoru cũng tới, Shoko dùng [Trướng] bao bọc cả khoa thiết kế.

Ba người đi khắp khoa tìm kiếm, sau cùng cũng chỉ tìm thấy một chú linh cấp hai và là chú linh sinh ra từ oán niệm của cậu sinh viên mất tích."tạI sAO, SaO tAo lẠI là NgƯờI pHẢi CHếT, đÁNg rA NÓ cŨNg GIống tAO mà""Hảảảảảảảảảảảảảảả~ Đi nãy giờ mà chỉ có mỗi con này à, chán chết bổn đại gia rồi" Nói rồi Satoru tiêu diệt chú linh đó."

Coi như hôm nay công cốc rồi" Suguru nói và thu chú linh về."

Cũng không hẳn, bức tranh của cậu chàng kia rất đẹp nên đối với tôi là hoàn toàn ổn, thật mong thấy bức tranh đó ở khu triển lãm" Shoko thu hồi [Trướng] và vươn vai."

À đúng là vậy, chắc tôi phải về xem thử ngày tổ chức cuộc thi mới được" Suguru xoa cằm mong đợi."????

Ê hai người tính đi lẻ mà không có bổn đại gia à?

Thêm nữa, từ khi nào cả hai người trở thành nhà phê bình nghệ thuật vậy?"

Satoru giờ đây đang rất thắc mắc rằng bản thân vừa bỏ lỡ điều gì."

Mới nãy/Mới nãy thôi" Shoko và Suguru đồng thanh đáp.Cả ba đi về kí túc xá trong sự hoang mang của Satoru._________________________________________

Một bên khác, Hiyori đang đi bộ về nhà, cái bóng dưới chân thì hả hê cười nhạo."

Đúng là một đám ngu ngốc, chỉ cần để lại một tên chú linh cũng đủ để đánh lừa lũ đó rồi hahahaha HAHAHAHAHAHA"Mà Hiyori cũng không hay biết gì cả, trong đêm tối, giọng cười điên loạn của chú linh vang vọng khắp đường đi.__________________________________________________________________________________

Tiểu kịch:

Sau này khi [ ] đã về chung một nhà với Hiyori:

Bên ngoài: "Đ** m* có cái *** mà tao phải nghe mày nói"

Về nhà: "Ăn gì không tao nấu?"
 
(Tạm Drop) [Đn Jjk & Bsd] Xác Định Tọa Độ
4. Tuyệt vọng hay hi vọng nơi xa lạ


"Có công việc cho mày đây Hiyori, hãy .............................................."

Dù cố gắng nghe giọng nói thân thương ấy muốn nói gì tiếp nhưng thật đáng tiếc, một chút cậu cũng không nghe rõ. *KENG*_________________________________________

*RENG RENG RENG RENG*Choàng tỉnh vì tiếng báo thức, cậu ngồi dậy mò mẫm vị trí của chiếc đồng hồ. *Kịch*Đồng hồ vừa tắt, cậu lim dim ngồi thừ người ở trên giường hồi lâu.

Vươn mình rời giường vệ sinh cá nhân.

Xong xuôi cậu rời khỏi nhà trong tâm trạng thoải mái vì hôm nay cậu không dậy muộn.

Ghé quán ăn ruột, Hiyori gọi một phần cà ri không cay và ăn uống no say.

Oda có vẻ hơi bất ngờ với cậu sau đó cũng ngồi vào ghế gọi một phần cà ri cay trứ danh của quán.

Màu sắc dĩa cà ri của Oda phải nói là rất đặc sắc, hơi nóng và hơi cay như hòa là một, ngửi mùi thôi cũng thấy cay rồi.

Hiyori toát mồ hôi nghĩ rằng dạ dày của Oda thật mãnh liệt khi có thể chịu lượng lớn sự cay nồng của món cà ri ấy.

Ăn xong phần của mình, cậu cảm ơn ông chủ và chào tạm biệt cả hai cất bước đến trường.

Mọi thứ vẫn diễn ra như mọi ngày, riêng tàu điện hôm nay không quá đông người.

Phát thanh ở ga Tokyo phát thông báo về cuộc thi của cậu.

Lon ton đến trường với chiếc bụng no, cậu phấn khởi bước vào lớp. _________________________________________

Buổi học hôm nay kết thúc với yêu cầu về bài tập khá nhiều, cậu thầm than thở, nay cậu phải làm cho xong bài thi của mình càng sớm càng tốt mới được.

Vào cửa hàng tiện lợi gần đấy mua ít đồ ăn kèm vài ly cà phê, Hiyori vội chạy vào phòng vẽ tiếp tục hăng say. _________________________________________

Ở nơi khác, Satoru đang đăm chiêu suy tư mãi đến khi Suguru vỗ vai đánh thức anh khỏi dòng suy nghĩ."

Vẫn còn suy nghĩ về vụ hồi tối à?"

"Kia liền đương nhiên, làm thế nào mà một chú linh cấp hai có thể tiêu diệt lượng lớn chú linh xung quanh cái khoa đó được?"

Sự thắc mắc của Satoru sắp đạt đến đỉnh điểm."......

QUYẾT ĐỊNH RỒI!!

Tối nay bổn đại gia sẽ đi thám thính lần nữa" "Thật là, nếu đã như vậy thì tôi cũng đi với cậu" 'để trông trẻ' Suguru nói nhưng vế sau lại nuốt xuống bụng._________________________________________

Đêm ấy, Hiyori đã làm xong bài của mình, cậu cẩn thận bọc tranh lại và vội chạy về nhà làm bài tập.

Tầm hai tiếng sau, Satoru và Suguru có mặt ở khoa song lại đi về trong hậm hực (mỗi Satoru thôi)._________________________________________

Hiyori vừa xuống ga Yokohama, cậu chạy hết tốc lực về nhà và bỗng chốc sững người dừng lại khi thấy một thiếu niên nhỏ con cả người đầy máu nằm bất động trước con hẻm nhỏ gần trọ.

Cậu run rẩy lại gần xem tình hình, thấy thiếu niên chỉ khoác trên mình mỗi cái áo khoác cộc tay dài màu tím, nửa thân dưới là chiếc quần kiểu cách punk màu trắng bị nhuộm đỏ bởi máu.

Cậu mau chóng gọi cho Oda xin giúp đỡ - người hiểu rõ về những tình cảnh thế này.

Cậu cởi áo khoác của mình và quấn quanh người thiếu niên gầy yếu kia.

Rất nhanh Oda đã có mặt và vội vã cõng thiếu niên đi bệnh viện gần nhất, đồng thời Hiyori cầm chiếc áo khoác tím nhuốm máu chạy theo.

Bệnh viện lúc này rất vắng vẻ nhưng bị khuấy động bởi cậu và Oda, bác sĩ vội cho cậu thiếu niên kia vào phòng cấp cứu.

Một lúc sau, bác sĩ ra khỏi căn phòng và nói chuyện với Oda, hình như Oda nhận ra điều gì đó về thiếu niên kia nên đã khuyên Hiyori về nhà, bản thân Oda sẽ chăm sóc cho thiếu niên đang nằm trong phòng bệnh kia.

Sau khi đưa cho Oda chiếc áo khoác nhuốm máu, cậu đi về nhà với tâm trạng nặng nề.

Suốt đêm ấy, cậu không tài nào tập trung vào bài tập nổi và đã gửi mail cho giảng viên xin nộp bài vào ngày khác.

Cuối cùng, Hiyori vệ sinh cá nhân và cố gắng chợp mắt._________________________________________

Tại bệnh viện, thiếu niên ấy tỉnh dậy sau cơn mê man, cậu ta lia mắt nhìn về phía Oda đang ngồi cạnh giường bệnh."

Có vẻ như nhóc đã tỉnh, uống chút nước chứ?"

Oda đưa ly nước đến trước mặt thiếu niên.Thiếu niên cảm tạ Oda, tiếp nhận ly nước trên tay, sau khi uống xong cậu thiếu niên nở một nụ cười ngây ngô giới thiệu bản thân."

Xin chào, tôi là Oma Kokichi, cảm ơn anh đã giúp tôi nhé, sẵn tiện tôi xin mạn phép hỏi một chút......

Đây là đâu vậy?"

"Đây là bệnh viện ở Yokohama, lúc nãy có một thiếu niên đã giúp nhóc chứ không phải tôi, tôi chỉ hỗ trợ mà thôi" Oda trả lời."

Yokohama?"

"Trước đó, tôi cũng xin hỏi một điều....

Nhóc là [Dị năng giả] sao?"

Kokichi bất ngờ trước câu hỏi của Oda, nhưng vì Kokichi giống như không nhận thức được [Dị năng giả] là gì nên Oda đã giải thích cho cậu."

Thật đáng tiếc, tôi không phải dị năng giả đâu" Kokichi tinh nghịch trả lời, nghe thấy điều này làm Oda nhẹ nhõm nhưng sau đó cậu lại nói."

Xạo đó, tôi đúng là dị năng giả, hoặc không?

Anh nghĩ đâu mới là lời nói thật?"

Oda nhìn cậu rồi nhìn đồng hồ, có vẻ như Oda không có ý định ở lại lâu.

"Kia nếu nhóc thật là [Dị năng giả] thì đừng cố gây hấn với các tổ chức khác, đặc biệt là gây hại cho Yokohama vì nhóc sẽ không muốn bị Mafia truy lùng đâu" Oda đứng dậy bước ra cửa và nói thêm."

Tiền viện phí tôi và thiếu niên kia đã trả giúp nhóc nên cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, tôi xin phép đi trước" Giọng Oda từ đầu đến giờ vẫn không nhanh không chậm mà nói và đóng cửa bước ra khỏi phòng bệnh...."

GÌ CHỨ!!!!

Anh ta không thèm trả lời câu hỏi của mình luôn!

Không thú vị gì cả!"

Kokichi hậm hực đi xuống giường bệnh.

Trong phòng vệ sinh riêng, quần của cậu ấy được gấp gọn cùng với áo khoác của Kaito và chiếc áo khoác của một người xa lạ.

Nhìn chiếc áo của Kaito trầm ngâm hồi lâu, Kokichi cầm áo khoác còn lại lên mò mẫm và phát hiện tấm thẻ sinh viên trong chiếc áo ấy.

Kokichi nở một nụ cười thích thú."

Nee-heehee, ân nhân còn lại của mình đang trốn ở đâu đây~"__________________________________________________________________________________

Kokichi không thấy Odasaku thú vị cũng không sao, tôi thấy là được rồi (Trích lời từ vị tác giả simp lỏd).
 
(Tạm Drop) [Đn Jjk & Bsd] Xác Định Tọa Độ
5. Miêu trảo và dối trá (1)


Lời nhắn của tác giả:Tôi đang cố gắng làm mỗi chương là một câu nói deep gì đó.

Nghe thì hay thiệt nhưng kiếm cái khớp với chap hay tiêu đề thì khó khỏi bàn 💀Mà khó quá thì gắn memes vậy 💀_________________________________________

_________________________________________

Sáng sớm tinh mơ, trong căn trọ nhỏ giờ đây u ám lạ thường.

Hiyori nằm trên giường với mồ hôi nhễ nhại, chú linh kia nằm chống cằm ngay đầu giường nhẹ nhàng vuốt tóc và lau đi mồ hôi giúp cậu.

Quằn quại trong cơn mộng mị, Hiyori giật mình tỉnh giấc.

Sự sợ hãi len lỏi vào từng dây thần kinh trong cậu nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất tựa như 'kí ức của cậu' vậy.

Cậu bước vào nhà vệ sinh, nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu qua tấm gương.

Hiyori khẽ sờ tay lên gương nơi đôi mắt của cậu, nhìn vào đôi mắt xám khói kia, một cảm giác xa lạ xoẹt qua tâm trí cậu.

Đôi khi cậu lại thấy như vậy, việc cảm thấy đôi mắt bản thân thật xa lạ là chuyện nghe cỡ nào cũng thật nực cười nhưng đó lại xảy ra với chính cậu.

Dẫu sao vẫn còn rất sớm nên cậu vệ sinh cá nhân xong liền ra ngoài hít thở không khí.

Vươn mình hít thở trước làn gió biển ở Yokohama, tự hỏi rằng bao lâu rồi mới được ngắm hoàng hôn nơi thành thị đầy hiểm nguy này.

Mãi đắm chìm trong thế giới của bản thân thì một giọng nói cắt ngang."

Xin chào ân nhân" Kokichi chìa ra chiếc áo khóa và tấm thẻ sinh viên.Hiyori bất ngờ trước sự xuất hiện của Kokichi và đen mặt khi thấy tấm thẻ sinh viên nằm trên tay cậu ta."

H-hahaha x-xin chào, giờ thì huề nhau rồi chứ ân nhân gì nữa"'Trời ơi!

Giúp người ta còn mình để quên thẻ sinh viên lại, nhục chết mất!' Hiyori giả vờ cười cho qua cơn xấu hổ đồng thời tiếp nhận áo khoác kèm chiếc thẻ sinh viên.Kokichi có vẻ thích thú với biểu hiện của cậu.

Cả hai giới thiệu tên với nhau và hỏi han nhau vài câu thì Hiyori mời Kokichi đi ăn sáng tại quán ăn thường ngày.

Kokichi đồng ý và bản thân cậu ta đang ấp ủ kế hoạch gì đó sau khi tiếp xúc với Hiyori.

Đến quán ăn, cả hai gọi phần ăn cho riêng mình, được một lúc thì Oda đẩy cửa bước vào quán.

Cả Oda và Kokichi không quá mặn mà với nhau, đúng hơn thì Oda khá ít nói còn Kokichi thì cảm thấy Oda không thú vị nên cũng không bắt chuyện.

Suốt khoảng thời gian ăn sáng, Hiyori bị Kokichi quay vòng vòng bằng tài nói dối của cậu ta.

Thật giả lẫn lộn khiến Hiyori khó nắm bắt được Kokichi nghĩ gì nhưng khi đã hiểu Kokichi muốn gì thì cậu cũng hùa theo diễn trò với cậu ta.

Sau cùng, Hiyori vẫn phải đi học, cậu vội tạm biệt bác chủ quán, Oda và Kokichi.

Khi cậu đã đi khỏi quán ăn, Oda nói."

Ý đồ tiếp cận Hiyori của nhóc rất rõ ràng""Sao đấy, ông chú muốn ngăn tôi à?"

Kokichi nghênh ngang hỏi.

"Không hẳn, nếu quyết định ở ghép với Hiyori thì trước tiên nhóc nên kiếm công việc gì để hỗ trợ tiền nhà đi, thêm nữa tôi năm nay mới 23 tuổi thôi" Oda không nhanh không chậm đáp lời.

"!!???

GÌ?

23 tuổi??

Với cái giao diện đó???

Ông chú đang nói dối tôi đấy à?"

'Không đúng, thật sự là lời nói thật' Trước sự hoang mang của Kokichi, sự im lặng của Oda như chứng thực cho câu nói anh vừa thốt ra. _________________________________________

Kokichi lúc này đang chăm chỉ tìm kiếm một công việc làm bán thời gian cho bản thân.

Đi không bao lâu thì trời đổ mưa, Kokichi đành trú mưa tại một cửa tiệm tạp hóa.

Chủ tiệm là cặp vợ chồng lớn tuổi, trong thời gian trú mưa, Kokichi tiến lại làm quen đồng thời hỏi han về những nơi cần nhân công quanh đây, cặp vợ chồng hòa nhã trả lời Kokichi.

Bỗng có một thiếu niên ăn mặc giống thám tử, cầm ô tiến lại mua đồ, theo sau là một nữ sĩ có kẹp tóc hình con bướm.

Thiếu niên cầm ô nhìn thấy cậu thì mở lớn đôi mắt, Kokichi công nhận đây là đôi mắt màu lục đẹp nhất cậu từng thấy.

Sau đó cậu thiếu niên nhắm lại đôi mắt, nở một nụ cười tựa như tìm thấy món đồ chơi mới.

"Nè nè, nếu ngươi đang cần việc làm đến vậy, sao không thử đến [Văn phòng công ty thám tử vũ trang] thử việc đi?"

Nữ sĩ đi theo rất bất ngờ song lại xem như chuyện thường tình.

Còn Kokichi lúc này thì đặc biệt dè chừng cả hai người.

"Kia tôi sẽ xem xét sau, cảm ơn ý kiến của cậu""Hứ!

Ngươi chính là không có ý định đến đâu.

Trinh thám vĩ đại Ranpo đây đã mời thì ngươi bắt buộc phải đến!"

"Gì chứ!

Đã phát hiện rồi thì tôi cũng chẳng cần diễn, như ý lúc nãy, tôi sẽ xem xét sau" Kokichi cất tông giọng không mấy phấn khởi nhưng hứng thú rõ rệt với thiếu niên tên Ranpo kia.

"Hứ!

Cái này kẻ nhát gan" Ranpo xù lông, Ranpo tạc mao rồi.

"Hứ!

Cái đồ trẻ con" Kokichi cũng xù lông đáp trả.

Ranpo và Kokichi giờ đây như hai chú mèo xù lông giương nanh vuốt với nhau.

Vị nữ sĩ đi theo chỉ biết nín cười nhận túi bánh kẹo.

Sau cùng Kokichi cũng theo cả hai đến [Văn phòng công ty thám tử vũ trang] và tất nhiên là được nhận, không chỉ vậy còn có các đãi ngộ như bao ăn bao ở cho Kokichi.

Vậy là Kokichi bỏ ý định ở ghép với Hiyori, nhưng không vì thế mà Hiyori thoát được khỏi nanh vuốt của Kokichi. _________________________________________Trời cứ mưa như trút nước che lấp bầu trời đêm, Hiyori đứng trước phòng dự khảo tự cảm thán bản thân.

'May mắn là nộp bài kịp nhưng giờ mình không có chiếc ô nào để về nhà, chẳng lẽ phải đứng đợi ở đây tới khuya luôn sao?'Ông trời đã rũ lòng thương, tầm độ nửa tiếng thì cơn mưa dừng hẳng.

Hiyori đi về nhà với tâm trạng hân hoan.

Hôm nay, vị chú linh kia im lặng một cách lạ thường. __________________________________________________________________________________

Thú thật tôi nhiều khi quên mất bé bi Kokichi bản chất vẫn luôn lương thiện.

Em bé nói dối nhiều quá thành ra cứ thở câu nào tôi tin câu đó. 🥴Đây nên gọi là tin người quá đáng hay thiếu nghị lực? 🥴
 
(Tạm Drop) [Đn Jjk & Bsd] Xác Định Tọa Độ
6. Miêu trảo và dối trá (2)


"Theo như báo cáo, nạn nhân được tìm thấy trong tình trạng tứ chi vặn vẹo, ngoài ra..."

Bản tin hôm nay là về sinh viên chết thảm kia, Oda và chủ quán nghe thấy liền ngõ ngàng khi biết vụ án ấy xảy ra ngay tại nơi Hiyori học, trong lòng không khỏi lo lắng cho cậu.

Trong mắt của cả hai, Hiyori tự bao giờ đã trở thành một thành viên quan trọng không thể thiếu trong gia đình nhỏ này.

Sáng nay cậu chàng vẫn dậy muộn, may thay lịch trình hôm nay bắt đầu tầm trưa.

Hiyori đi đến quán ăn, vừa gọi món xong thì cậu đã nghe thấy những lời hỏi han của bác chủ quán và ánh mắt lo lắng của Oda."

Thật sự thì em thấy khá sốc nhưng chuyện đó cũng đã là quá khứ rồi"Cậu chỉ còn biết cách cười trừ, bác chủ quán thở dài ngao ngán còn Oda thì xoa đầu Hiyori.

Chẳng ai nói thêm với nhau lời nào về chủ đề này, vì dù sao vụ án đó vẫn không bằng một góc của [Cuộc chiến long thủ].Ăn xong, Hiyori lên lầu dạy học cho bọn trẻ và cứ thế xuôi theo lịch trình làm việc hôm nay. _________________________________________

-Tại công ty thám tử vũ trang-"TUYỆT ĐỐI KHÔNG!!!!!

BỔN DANH TRINH THÁM SẼ KHÔNG CHIA SẺ RAMUNE VỚI KẺ NHÁT GAN" lúc này đây Ranpo đang sinh khí mà cãi tay đôi với Kokichi.

"WAHHHHHH RANPO BẮT NẠT TUI KÌA" Kokichi khóc lớn méc xã trưởng.

"AH XÃ TRƯỞNG TÊN ĐÓ ĐANG GIẢ BỘ, NGÀI KHÔNG ĐƯỢC TIN HẮN"Khỏi phải nói, công ty thám tử vũ trang sáng nay gà bay chó sủa, mãi cho tới khi người ủy thác bước vào mới được yên tĩnh.

Người ủy thác lần này là một người đàn ông trung niên, muốn nhờ giúp đỡ tìm lại người vợ đã mất tích không lâu tên là Tachibana Aiko.

Sau khi vợ của ông ấy đi về quê thăm gia đình thì bỗng mất tích một cách bí ẩn.

Cảnh sát đã cố gắng tìm kiếm nhiều ngày nay nhưng vẫn không thể tìm thấy nên đã tìm tới công ty thám tử vũ trang với hi vọng nhỏ nhoi.

Sau khi bàn bạc, xã trưởng quyết định nhận ủy thác này, Kokichi và Kunikida sẽ giải quyết ủy thác.

Không, đúng hơn là mọi người đã quyết định chọn ủy thác này làm kì thi đầu vào cho Kokichi sau khi Ranpo nhìn thấy được tính chất nghiêm trọng của vụ án và đặt niềm tin tuyệt đối với Kokichi (đồng thời cũng trả đũa Kokichi).

Kokichi lúc này không hay biết bản thân đã lọt vào miêu trảo của Ranpo, chú định cuộc điều tra này Kokichi sẽ bị quay như dế. _________________________________________

Trên đường đi đến nơi điều tra, Kokichi bắt gặp Hiyori đang mua takoyaki, đôi mắt Kokichi sáng rực như vớ được vàng thoăn thoắt chạy về phía Hiyori."

ÂN NHÂN ỚIIIII!!!!" (Mọi người cứ tưởng tượng giọng của Zenitsu khi gọi Nezuko ấy, chính là cái giọng thánh thót đó, do cả hai người chung seiyuu =))))))))))))"Hửm??

A!!

Kokichi- kun, buổi trưa tốt lành.

Cậu muốn ăn không để tôi đặt thêm giúp cậu?

À, thêm nữa, đừng gọi là ân nhân nữa mà, hai ta huề vốn rồi còn đâu" Hiyori ngượng ngùng đáp lời."

Nếu cậu mời thì tui cũng không ngại, cảm ơn nhiều nha~ nee- heehee" 'không chôm được của tên Ranpo thì tui xin của ân nhân vậy' Kokichi đường đường chính chính ăn chực một hộp takoyaki.Kunikida đen mặt chạy lại, hung hăng nhéo má và nhắc nhở Kokichi vì dám lơ là chạy lung tung.

Kokichi có vẻ chẳng để tâm tới lời nói của Kunikida mà mãi tận hưởng phần ăn của mình.

Kunikida vội xin lỗi vì sự thất lễ của Kokichi đồng thời suy nghĩ về mối quan hệ của cả hai người khi nghe Kokichi nói từ 'ân nhân'."

Thật tình, Kunikida cứ như gà mẹ vậy đấy!

Yuuya đây là Kunikida Doppo, là đồng nghiệp của tui.

Còn đây là Yuuya Hiyori, là ân- à nhầm là bạn tui" Kokichi giới thiệu cả hai nhưng Kunikida giờ đang hóa thành hóa thạch khi nghe Kokichi nói mình là gà mẹ."

Kunikida-san vất vả rồi" 'xem Kokichi quay anh ta như chong chóng kìa' Hiyori vỗ vai đồng cảm còn Kunikida cũng khó khăn mà gật đầu.Nói chuyện với nhau hồi lâu, Kokichi và Hiyori trao đổi số điện thoại cho nhau.

Hiyori rời đi còn Kokichi và Kunikida thì đến điểm hẹn mà ủy thác viên đã đưa.

Đến nơi mà ủy thác viên đã nói, trước mặt cả hai là một ngôi nhà từ đường cổ kính.

Cả hai được tiếp đón và được nghe quá trình mà cô vợ đến đây cho đến lúc mất tích."

Vì năm nay cụ cố sắp qua đời nên con cháu trong gia tộc đã tập hợp lại để thăm cụ.

Lúc đến thì con bé không có biểu hiện gì thất thường nhưng ngôi nhà này thì có" Người dì kể.Một người cậu khác kể rằng đã nghe thấy tiếng than khóc trong nhà kho nhưng khi mở ra thì chẳng có ai.Cô cháu gái cũng kể câu chuyện của mình, nói rằng trước ngày cô vợ mất tích thì cô cháu gái gặp phải hiện tượng siêu nhiên.

Lúc chuẩn bị đi ngủ, Aiko và cháu gái ngủ chung với nhau.

Trong phòng lúc đó không có đèn nên đứa cháu gái mò mẫm ngồi dậy để đi vệ sinh, bỗng nghe thấy Aiko nói với chất giọng có phần hung dữ."

Đi ngủ đi"Nhưng người cháu gái lúc này rất cần đi vệ sinh nên đã làm lơ lời nói đó.

Đến nhà vệ sinh thì cháu gái phát hiện có người đang sử dụng, đợi một lúc thì nhà vệ sinh cũng mở nhưng kì lạ thay, đó lại là Aiko.

Vậy giọng nói lúc ở trong phòng kia là ai?

Cô cháu gái sợ hãi nên đã xin Aiko chờ mình đi vệ sinh xong rồi về phòng cùng nhau mà không nói rõ lý do.

Quả nhiên, lúc cả hai cô cháu quay lại căn phòng thì chẳng có ai cả.

Hai ngày sau liền hay tin Aiko mất tích nên người cháu tin rằng giọng nói đêm hôm đó có liên quan đến sự mất tích của Aiko.Người bà cũng kể rằng khi xưa lúc ngôi nhà mới chỉ là căn nhà lợp đơn sơ, trong nhà có tới 9 anh chị em và bà là đứa thứ 5.

Khi ấy, người anh hai không biết vì lý do gì mà đã mất ở cánh đồng sau nhà, sau đó lần lượt hai rồi ba người anh em của bà cũng mất theo nhiều cách khác nhau.

Đến một ngày, có một vị đạo sĩ đến ngôi nhà nói với cụ cố điều gì đó, chỉ biết cụ cố đã cùng vị đạo sĩ kia lập đàn cúng bái song mới yên ổn mà ăn nên làm ra như bây giờ.

Có lẽ lời nguyền đã linh nghiệm trở lại và đem cô con gái của bà đi.Nghe có vẻ như căn nhà này ngập tràn mùi tâm linh, nhưng Kokichi không nghĩ vậy.

Là một kẻ nói dối chuyên nghiệp, cậu ta nhanh chóng nhận ra sự khác thường rằng cả gia tộc này đang che giấu sự thật.

Còn Kunikida thì suýt nữa tin câu chuyện nếu như Ranpo không thông báo trước, vì Kunikida 'có vẻ' sợ ma."

Vụ án này chú linh chỉ là cái gương phản chiếu tội ác, không phải nguyên nhân chính, hãy nhớ lấy, Kunikida"Cả hai điều tra sơ bộ về ngôi nhà và sau khi điều tra xong liền nhanh chóng rời khỏi.

Ánh mắt giám sát của những người trong gia đình kia trong suốt khoảng thời gian điều tra khiến dây thần kinh cảnh giác của anh dâng lên cao độ.

Khi đã chắc chắn cả anh và Kokichi không còn bị theo dõi, anh thở phào rồi liền vào chủ đề chính."

Là mã Morse/Là mã Morse" Cả hai đồng thanh cất lời."

Nee-heehee có vẻ lúc mà cô cháu gái và Aiko ngủ chung, Aiko đã để lại kí hiệu vào cuốn tập vẽ mà hai cô cháu đã tô""Còn tôi thấy ngay góc khuất trong bồn nhà vệ sinh"Cả hai bắt đầu đưa ra mã Morse mà bản thân phát hiện.

Của Kunikida là '-.-- .- -- .- -.- ..

- .- -.-', của Kokichi là '.---- .....

----. .- --..' và gộp lại thì có hai trường hợp: một là 'Yamakita K' '159 AD' hoặc là '159 AD' 'Yamakita K'.

Suy nghĩ một lúc cả hai nhanh chóng nhận ra đó là địa chỉ nhà nên quyết định tìm đến.

Tuy vậy mọi thứ như vào ngõ cụt khi đến nơi được cho là địa chỉ nay chỉ còn là một đống tro tàn."

Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Kunikida đanh mặt đi xung quanh.'Chứng cứ cư nhiên đi vào ngõ cụt, tình nghi đầu tiên là gia tộc kia nhưng mấy kẻ đó không có khả năng nhận biết được nơi này để thủ tiêu đầu mối, còn tình nghi số hai...... thật tình, quy mô của vụ án này thật đồ sộ' Kokichi dùng hết khả năng của mình để suy luận."

Có vẻ như quy mô của vụ án này không dừng lại ở cái gia tộc kia" Kunikida cũng suy luận ra tình huống tương tự."

Hôm nay dừng ở đây thôi" Kokichi cũng đồng ý với Kunikida._________________________________________

Một bên khác, dưới ánh chiều tà, cậu thiếu niên mình đầy băng vải đến Yokohama.

Điều đầu tiên cậu làm là hòa mình vào dòng sông lạnh lẽo như một cách để minh chứng cho sự khát cầu sự sống, tìm kiếm một ý nghĩa cho việc [sống] của bản thân."

Dương sắp lặn rồi"*TÙM*Thiếu niên ấy chìm dần vào làn nước, cái lạnh đến rát xương của dòng sông đánh thẳng vào tâm trí cậu ấy.

Oxi bị bòn rút mạnh mẽ, chẳng mấy chốc không còn bao nhiêu để hô hấp và nước cứ thế bóp nghẹt lấy cậu từ bên trong.

Tuyệt vọng mà trôi theo dòng nước, đến vùng vẫy cậu cũng ngại làm và dần dần mất nhận thức, nhưng rồi một thế lực vô hình nào đó đã vớt cậu lên một cách thô bạo.

Cả người thiếu niên gầy yếu ấy bị kéo mạnh ra khỏi mặt nước, đập xuống nền đất thô ráp.

Cậu đau đớn khó khăn hít lấy từng ngụm không khí, nặng nề mở đôi mắt mà ngước nhìn đồng thời trong cơn mê mang, thứ duy nhất cậu thấy trước khi ngất đi là một con mắt đỏ lòm khổng lồ của một sinh vật kì lạ nhìn cậu một cách giận dữ.Mãi đến tối, khi thiếu niên tỉnh lại bên mé sông thì đã không còn thấy ai hay bất cứ thứ gì đã lôi mình ra khỏi dòng sông. _________________________________________

Tại căn trọ nhỏ, Hiyori mãi mê đọc truyện mà không biết rằng vị chú linh đang nằm kế mình và buông những lời nói ngọc ngà như muốn lôi cả gia phả nhà cậu thiếu niên mình đầy băng vải kia mà mắng chửi không thương tiếc.
 
(Tạm Drop) [Đn Jjk & Bsd] Xác Định Tọa Độ
7. Ai mới là kẻ điên nhất


Chân thành cảm ơn bạn icemayoko, bạn kuro401, bạn Ogason, bạn dhjghfghgfgh, bạn mukakam360 đã nhiệt liệt bình chọn cho tác phẩm đầu tay này của mình 🥺️.

Mãi iu các bạn 💖_________________________________________

_________________________________________

Đã một tuần trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc công bố kết quả dự thi của Hiyori.

Dù gia đình Oda đã bảo Hiyori đừng lo lắng nhưng suốt quãng đường đến khu triển lãm tim cậu không ngừng đập liên hồi, rốt cuộc chẳng thể bình tĩnh được bao nhiêu.

Vừa đến khu triển lãm, cậu bị choáng ngợp trước lượng khách tham quan hôm nay.

Hiyori chưa kịp định thần lại thì có một anh quản lý đến mời cậu vào phòng chờ.

Trong phòng còn có hai người khác, cậu ngượng ngùng chào hỏi, họ cũng chỉ chào hỏi cho có lệ vì đến chính họ cũng đang rất lo lắng nhưng cậu cảm giác ánh nhìn của cả hai như đang đánh giá cậu, không khí nặng nề bao trùm căn phòng mãi đến khi buổi công bố bắt đầu. _________________________________________

"Không ngờ là đông đến vậy!"

Suguru cảm thán.

"Đúng thật!

Cơ mà tên Satoru đó có tới không thế?"

"Chẳng biết nữa.

Vốn dĩ chỉ có hai tụi mình là thật sự muốn xem tranh, còn Satoru thì......

Một lời khó nói hết"Shoko và Suguru cũng không buồn mà nghĩ đến Sato -tâm hồn 1,8 tuổi- ru nữa.

Không lâu sau, người dẫn chương trình mở lời và khai mạc buổi công bố.

Mọi người đi khắp nơi ngắm nhìn những bức tranh đầy nghệ thuật của các thí sinh.

Nhưng không phải tất cả đều đến đây để ngắm nhìn nghệ thuật, những người đó đến đây với mục đích là chiêu mộ cũng như mời chào ba vị chủ nhân của ba bức tranh đang được che bởi tấm thảm đỏ.

Khoảng tầm hai tiếng sau, người dẫn chương trình đứng trước ba bức tranh và bắt đầu giới thiệu."

Các vị rất hồi hộp về ba bức tranh đạt giải phải không ạ?

Sau đây chúng tôi xin mời ba vị bước lên phía trước ạ!"

Ngay sau khi người dẫn chương trình trình bày xong thì bọn họ bước lên và trên khán đài lúc này chỉ có hai thí sinh.

Người mc hoang mang quay về phía cánh gà, quản lý chạy đến thì thầm với người mc. _________________________________________

Lúc này đây Hiyori đang trong nhà vệ sinh, bụng cậu cồn cào lên vì căng thẳng và chực chờ một tác động nhỏ liền sẽ nôn ngay.

'Không sao cả không có gì phải căng thẳng hết!ĐÙA CÁI GÌ THẾ!!

Đó là đứng trước hàng trăm người lận đấy!

Bình tĩnh quái nào được!'Chứng sợ đám đông làm cậu không ngừng trấn an bản thân rồi lại tiếp tục vùi dập, cứ như một vòng luân hồi không hồi kết.

Hiyori chẳng thể nào nuốt nổi sự căng thẳng này.

Bỗng phía trên buồng vệ sinh cậu xuất hiện một bóng đen, cậu vừa ngước lên liền cứng người không dám thở mạnh.

Đó là một sinh vật có hình hài kì dị nhất mà cậu từng thấy, một cỗ kinh hoàng đến đỉnh điểm bao lấy toàn thân cậu, các dây thần kinh căng chặt.

Sinh vật nhìn có vẻ tựa như nhân loại nhưng toàn thân chỉ có một màu đen, người của sinh vật này không cao hơn buồng vệ sinh tuy vậy có thể thấy hai cánh tay đang bám vào cạnh cửa trên còn cái cổ dài ngoằn, nó không có ngũ quan nào ngoài cái miệng cong vút, tóc cũng không có, thứ Hiyori thấy chỉ là cái đầu đen tròn lẳng đang cười một cách kinh dị áp sát đến trước mặt cậu.Quá sợ hãi, tinh thần cậu căng thẳng và sợ hãi tột độ sau đó liền ngất liệm đi.

Chỉ vài giây sau, Hiyori liền tỉnh lại nhưng cậu không phải là chính cậu của thường ngày.

Vẻ hiền lành trên gương mặt cậu biến mất, trước mặt sinh vật kì dị đó cậu không có một chút sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười mà đối mắt với nó.

Đôi mắt cậu giờ đây như đồng tử của mèo, màu xám tro lúc này bị thay thế hoàn toàn bởi sắc vàng, ánh lên sự nguy hiểm mĩ miều."

Có cần phải kêu tôi ra một cách tàn nhẫn như vậy không?

Đúng thật là.

Vậy đành nhờ ngươi phối hợp diễn với ta vậy!"

Vừa nói Hiyori vừa mỉm cười vuốt ve khuôn mặt của sinh vật kia.

Sau đó đứng dậy bước ra khỏi nhà vệ sinh.Đi được vài bước, người quản lý vừa khéo trông thấy cậu liền bảo cậu nhanh nhanh lên sân khấu.

Bước lên khán đài, trước mặt khán giả là một Hiyori xanh xao với nước da tái nhợt và vì cậu cuối đầu nên tóc mái đã che đi đôi mắt vàng kia.

Ngay sau lưng là sinh vật kì dị kia, hai cánh tay bám vào người cậu, nó thấp hơn Hiyori cả nửa người nhưng bù lại có cái cổ dài nên nó kê cái đầu lên vai Hiyori và liên tục cười.

Khán giả xung quanh tất nhiên chẳng có ai thấy thứ đó ngoại trừ Suguru và Shoko.

Cả hai người không hẹn mà liếc nhau đồng thời tự hiểu ý nhau mà hành động nhưng cả Shoko và Suguru không ngờ đến trường hợp 'hi hữu' này.Ngay khoảng khắc chuẩn bị nêu tên á quân thì cả khu triển lãm đột ngột cúp điện kèm theo sau là tiếng răng ken két và tiếng cười ma mị.

Các khán giả sau khi nghe thấy, chưa kịp hoàn hồn liền nghe tiếng la hét khắp nơi."

ÁAAAAAAAAAAAAA""T-TAY CỦA TÔI""ĐAU QUÁ!!"

"C-CÓ THỨ GÌ ĐÓ Đ-ĐANG CỐ TẤN CÔNG TÔI!"

Khỏi phải nói, cả khu triễn lãm nháo nhào cả lên mà mò mẫm tháo chạy trong bóng tối.

Mọi người dẫm đạp lên nhau không thương tiếc, mạng sống của con người cứ như vậy mà trở nên rẻ mạt.

Shoko và Suguru vật vã hỗ trợ, thiết bị điện và sóng vô tuyến không thể hoạt động, cả hai liền mất dấu của Hiyori trong màn đêm loạn lạc.

Suguru cố gắng thả càng nhiều chú linh mà anh có để thanh tẩy các chú linh tấn công trong đêm đen và tìm kiếm Hiyori.

Ít nhất cả hai biết được có một đặc cấp chú linh thi triển [Lĩnh vực] nhốt tất cả trong cái triển lãm này và đồng thời lo ngại về sự bành trướng của chú linh, chẳng có chú thuật sư nào ngờ được các chú linh lại có lý trí đến độ hợp tác tấn công con người một cách trực diện như vậy, dù sao thời đại này đang có sự xuất hiện của cá thể tạo nên cán cân cân bằng Gojo Satoru.

'Khoan..... không lẽ chúng biết có khả năng Satoru sẽ không đến đây?

Từ khi nào chú linh lại có đủ thông minh để sắp đặt một màn săn người trực diện được!!

Vậy khả năng chúng đã có cách đối đầu ngang cơ với chú thuật sư.' Suguru càng nghĩ càng không thể tin được.Không nghĩ ngợi thêm, Suguru liền kéo Shoko lại và nói suy nghĩ của mình.

Shoko nghe xong cũng bàng hoàng không kém, giờ đây cả hai không chỉ giữ mạng cho những người đang có mặt ở đây mà còn phải giữ mạng cho chính mình.

Hoàn toàn không chủ quan nổi trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này được.

Trong bóng tối, Hiyori thản nhiên ngồi vắt vẻo trên người một con chú linh khác, đôi mắt cậu đang nhìn các nhân loại quằn quại giằn xéo nhau trong màn đêm hỗn loạn.

Cậu chán nản mà nói với chú linh sau lưng."

Nè~ Nhớ nói bọn ngốc đó đừng có giết chết ai đấy!

Không khéo kế hoạch tôi dày công chuẩn bị cứ thế bay màu ngay từ bước đầu tiên đó~"'Hầy!

Bắt đầu thôi' Hiyori đứng lên, vờ hoảng loạn đi loạng choạng đến ngã rẽ và ngất xỉu.

Chú linh của Suguru đã phát hiện ra cậu liền nhanh chóng thông báo cho Suguru.

Cả hai mò mẫm chạy đến, Suguru tiến hành tấn công con chú linh đang đè Hiyori ra mà ăn (theo nghĩa đen).

Chú linh này cứ như keo nano siêu dính, tấn công không được mà lôi nó ra cũng không xong.

Suguru thả bao nhiêu chú linh ra liền bị hút vào, làm cho con chú linh này ngày một to lên.

Ngay lúc mà cả hai vắt óc suy nghĩ cách giải quyết con chú linh này liền nghe tiếng động siêu to.*ĐÙNG* *ĐÙNG* *ĐÙNG*Tiếng [Lĩnh vực] của đặc cấp chú linh vụn vỡ.

Chú linh đè Hiyori la hét không ngừng, nó có vẻ cực kì tức giận vì có kẻ phá đi [Lĩnh vực] mà nó tạo nhưng không hề có ý định buông Hiyori.

Đèn và các thiết bị điện đã hoạt động trở lại, khung cảnh khu triển lãm toang hoang, người bị thương và ngất xỉu nằm la liệt khắp nơi, người thì sợ hãi ngồi co ro một góc.

Cánh cửa khu triển lãm mở tung, cảnh sát và đội ngũ y tế ập vào đưa tất cả mọi người đến bệnh viện.

Satoru ngênh ngang sải bước tiện tay thanh tẩy lượng lớn chú linh và cả chú linh đang đè Hiyori.

"Yo!

Bổn đại gia đến rồi đây!" _________________________________________

Sau sự việc ở khu triển lãm, báo đài đăng tin ầm ĩ về các sinh vật huyền bí tấn công dựa trên lời kể của những nhân chứng không bị hôn mê.

Các nhân chứng đều khiếp đảm khi mô tả lại khung cảnh đó.

Vì các nhân chứng đều được cho là hoảng loạn trong không gian tối và nghe thấy những tiếng cười kì lạ nên phía cảnh sát cho rằng đây là một vụ khủng bố.

Nhưng sẽ mấy ai tin điều cảnh sát nói khi các vết thương của những nạn nhân nào có giống của súng đạn.

Rất nhiều diễn đàn mọc lên bàn tán về các sinh vật gọi là [Chú linh] kia.

Sự hoảng loạn không chỉ có ở những nhân loại không chú lực mà còn ở tổng bộ chú thuật sư nói riêng và giới chú thuật sư nói chung.

Những người đứng đầu phe chú thuật sư lo lắng các phi chú thuật sư sẽ nhận ra sự tồn tại của các chú linh và sẽ làm lung lay vị trí vốn có của họ.

Không những thế còn có khả năng xuất hiện [Chú linh sinh ra từ nỗi sợ chú linh] siêu mạnh mẽ từ hiệu ứng đó.

Mặt khác, các chú thuật sư trẻ tuổi cho rằng nếu các phi chú thuật sư nhận ra sự tồn tại của chú linh thì biết không chừng khi bị chú linh tấn công, họ có thể báo cáo ngay lập tức để giảm thiểu tối đa thương vong.

Sự kiện kia cũng ảnh hưởng không nhỏ tới Suguru, anh cảm thấy tôn nghiêm của mình bị dẫm đạp nghiêm trọng khi anh phải chật vật chiến đấu với chú linh còn Satoru chỉ cần cái phẩy tay liền xử gọn tất cả.

Suguru lao đầu vào luyện tập và chuỗi nhiệm vụ dài như sớ.

Còn Hiyori nằm trong phòng cấp cứu nở một nụ cười đầy toan tính và nguy hiểm, kế hoạch của Hiyori đang đi đúng hướng cậu muốn.

Sau khi nghe tiếng bước chân, cậu liền nhắm mắt lại và ngủ một giấc.

Hiyori có vẻ đã trở lại như bình thường, khuôn mặt cậu ánh lên sự mệt mỏi không sao kể hết.

Vị chú linh núp dưới bóng Hiyori xuất hiện và cực kì thích thú với sự kiện ở khu triển lãm, hoàn toàn dễ nhận ra chính vị chú linh này đã thả một lượng lớn các chú linh khác và một chú linh đặc cấp kia ra khu triển lãm.

"Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Hahahaha HAHAHAHAHA"
 
(Tạm Drop) [Đn Jjk & Bsd] Xác Định Tọa Độ
8. Điềm báo nơi xa


Sau sự kiện đáng sợ đó, dẫu cho sự nghi hoặc về sự tấn công của những sinh vật không thật đã lắng xuống, tuy vậy vẫn còn không ít người không có chú lực bắt đầu tin vào sự hiện diện của「Chú linh」 .

Hoàng hôn từ từ chìm dần, thay thế bằng ánh sáng của đêm trăng huyền ảo, các chú thuật sư vẫn hoạt động rất năng suất, điển hình nhất là cậu học viên năm nhất - Geto Suguru.

Cậu chàng bất chấp hoàn thành mọi nhiệm vụ đồng thời mưu cầu nhiều hơn nữa.

Cậu chìm đắm trong mong muốn được mạnh mẽ hơn và điên cuồng lao đầu vào chấp hành hàng tá nhiệm vụ thanh tẩy chú linh.

Điều duy nhất có thể khiến cậu bình tâm đôi chút là bức tranh của cậu sinh viên kia.

Bức tranh vẫn luôn toát lên sự bình yên hiếm lạ kèm theo sự vững tin trong Suguru mỗi ngày một nhiều khi nhìn vào bức tranh và nhớ lại sự bất lực lúc đó.

Dù Shoko đã nhắc nhở cậu chú ý sức khỏe song cũng vì quá tập trung vào các chuỗi nhiệm vụ mà giờ đây cậu đã có dấu hiệu sốt nhẹ.

Vẫn như mọi ngày, Suguru đến khu triển lãm ngắm nhìn bức tranh, lần này cậu bắt gặp Hiyori cũng đến.

Hiyori cất lời chào trước.

"Xin chào!

Khoảng thời gian trong bệnh viện tôi luôn nghe anh quản lý kể về một cậu thiếu niên hàng ngày đều đều đặn đến xem tranh của tôi.

Hóa ra là cậu Geto, rất vui khi biết cậu thích đứa con tinh thần này của tôi đến vậy" Hiyori trầm ổn cười dẫu thế cũng không giấu được niềm hân hoan trong lòng khi biết đến có người thật sự sẵn lòng ngắm nhìn bức tranh này mỗi ngày.

"Bức tranh của cậu Yuuya thật sự rất đỗi bình yên mỗi khi tôi ngắm nhìn nó" Suguru cũng thật lòng mà trả lời.

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của cả hai chỉ kéo dài ít phút.

Hiyori đã cáo lui trước, còn Suguru cũng chỉ đứng ngắm thêm ít phút rồi đi. _________________________________________

Trên đường đi về, Hiyori bắt gặp Odasaku đang làm nhiệm vụ, lần này là tháo dỡ quả bom giúp con nợ của Port Mafia.

'Yokohama quả thật là nhiều điều bất ngờ' Hiyori cảm thán nhưng rồi cũng lướt qua, vì dù sao ở Yokohama thì chẳng có gì phải lạ lẫm với những sự việc như thế này nữa.

Cậu về đến nhà trong hoang hỉ, đã hơn một tháng cậu phải nằm trong bênh viện điều trị.

Hiyori nhìn căn phòng bề bộn của mình và quyết định dọn dẹp sạch sẽ căn phòng trọ nhỏ này.

Cậu hì hục chà rửa căn bếp, lau dọn nhà tắm và nhà vệ sinh, giặt giũ chăn nệm, dọn dẹp lại đống họa cụ,...

Mọi thứ đang dần được tươm tất lại.

Trong lúc đang dọn thùng đồ, một tấm ảnh bỗng rơi xuống sàn, Hiyori thấy thế liền nhặt lên xem.

Đó là một tấm ảnh kì lạ, là một bức hình chụp nhiều người, khung cảnh xung quanh đều là các tòa nhà hiện đại bị tróc mẻ, tàn phá một cách thảm thương.

Những người trong bức ảnh mặc những bộ đồ khá giống quân phục nhưng hiện đại hơn, biểu cảm trên gương mặt bọn họ rất đỗi vui vẻ đồng thời cũng đầy mỏi mệt.

Sau đó Hiyori bỗng chú ý đến một người trong tấm ảnh, người đó quá giống cậu, khác biệt duy nhất là đồng tử của người đó là màu vàng hổ phách còn cậu là xám khói.

Kế bên người đó là một chàng trai trông khá cọc tính với đôi mắt đỏ và mái tóc đen ngắn xù nhọn ra như chú nhím, đang nhéo má người đó.

Chỉ trông thấy bức ảnh này, nước mắt của Hiyori bỗng chốc tuông trào mà không rõ nguyên nhân.

Chính Hiyori cũng không hiểu vì lý do gì, nước mắt cậu cứ lũ lượt rơi trên gò má dẫu có lau đi bao lần.

Chú linh dưới bóng của cậu trồi lên, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh với một vẻ hoài niệm và hoang mang.

"Thứ này làm thế nào lại ở đây? ......Không đúng!

Nó đáng ra không được phép tồn tại trong thế giới này"Đến cả vị chú linh ấy cũng cảm thấy khó hiểu vì sự hiện diện của bức ảnh nhưng cũng nhanh chóng bỏ nó qua một bên mà lo lắng cho Hiyori dẫu biết rằng Hiyori không hề nghe hay nhìn thấy chính mình.

Hiyori có cảm giác rằng tấm hình này rất quan trọng với mình nên sau khi dọn dẹp xong căn phòng, cậu liền đi mua khung để lồng vào và đặt nó ngay cạnh giường.

Chẳng ai hay rằng bức hình này đến từ một nơi xa xôi khác, chính xác hơn là từ một thế giới khác, một thế giới đã sớm lãng quên đi những con người đã hiện diện trong tấm ảnh đó.

Suy cho cùng, chẳng còn ai trong tấm ảnh đó còn hiện hữu trên thế gian ngoại trừ hai cá thể duy nhất bị thời gian bỏ rơi và bị chia cắt bởi vận mệnh trớ trêu.

Mặt sau bức ảnh có viết một dòng chữ dài của một ngôn ngữ nào đó, hãy để tôi bóc trần sự thật thay bạn.

Nội dung được viết như sau:「Mong sao gửi đến bạnTừ nơi xa xôi nhấtTừ những kỉ niệm bị chôn vùiMột hồi đấu tranh và cách mạngMột hồi đau thương và tàn khốcVì tương lai cũng như vì chính mìnhHướng tới ngày mai đi những kẻ bị bỏ rơiDẫu thời gian đã lu mờ đi tất cảLuôn nhớ rằng cả hai không cô độc」
 
Back
Top Bottom