Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người

Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Chương 10: Chương 10



17.

Ngày hôm sau, Thẩm An vào triều yết kiến.

Toàn bộ thành Kim Lăng đều biết Thẩm tướng quân đã trở về triều, trên đường phố khắp nơi đều giăng đèn kết hoa ăn mừng chiến thắng.

Bởi vì việc Thẩm An hồi triều vẫn không phô trương, hơn nữa hôm qua hắn mang bình trở về vào ban đêm cho nên cũng không gây ra biến động quá lớn.

Đối với hành động khiêm tốn của hắn, Hoàng đế rất hài lòng.

Ta là tỷ tỷ của Thẩm An nên cũng được mời vào cung lĩnh thưởng.

Hoàng cung vẫn giống như kiếp trước, không có nhiều thay đổi.

Thẩm An được thăng quan làm Đại tướng quân nhất phẩm.

Quá trình lĩnh thưởng rất nhàm chán nhưng ban thưởng cũng coi như phong phú.

Sau khi rời khỏi hoàng cung lại đụng phải Quý Yến trước phủ đệ của ta.

Y dường như đã chờ đợi rất lâu.

Lần này y nhìn thấy ta trái lại rụt rè rất nhiều, chẳng qua khi nhìn về phía Thẩm An bên cạnh ta lại lập tức thay đổi sắc mặt.

Thẩm An thản nhiên gật đầu: “Quý tổng đốc.”

Quý Yến lại không đáp lời.

Y chăm chú nhìn chằm chằm Thẩm An, ánh mắt tối tăm:

“Thu Thu, đây là người nàng nói thích sao?”

18.

“Ai?”

Ta còn tưởng mình nghe nhầm.

Quý Yến nắm chặt tay:

“Nàng cho rằng ta không biết sao? Nàng và Thẩm tướng quân không phải là tỷ đệ ruột.”

Trong mắt y dường như có lửa giận:

“Lúc trước có người nói với ta hai người các nàng hình như có thông đồng với nhau ta lại không tin, cho đến hôm qua nàng nói với ta có người trong lòng, vậy nhất định chính là Thẩm tướng quân.”

Dứt lời ánh mắt y ảm đạm:

“Thu Thu, mặc dù nàng và Thẩm tướng quân không phải là tỷ đệ ruột thịt, nhưng chuyện này cũng trái với lẽ thường, không hợp thế tục.”

Ta choáng váng.

Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong cổ họng, cuối cùng hóa thành bốn chữ: “Ngươi có bệnh à?”

Ai nói ta thích Thẩm An, làm người không được nói xằng nói bậy!

Thấy vẻ mặt ta nghẹn khuất, Quý Yến lại nói:

“Hoặc là nàng nói những lời đó chẳng qua là tức giận ta, Thu Thu, chỉ cần nàng nói thu hồi những lời kia, ta còn có thể coi như không có gì xảy ra.”

Giọng điệu của y nghiêm túc khiến ta giống như thê tử hồng hạnh xuất tường của y.

Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở cổ họng, ta cứng họng không nói nên lời lặp lại: “Ngươi có bệnh!”

Mới sáng ra sao mà đen đủi thế.

Quý Yến đã mất đi lý trí, cảm thấy ta đang mạnh miệng đi lên muốn kéo ta lại.

Ta đang định chặn y lại thì đột nhiên một bàn tay có khớp xương rõ ràng vươn ra từ bên cạnh, vững vàng nắm lấy tay y.

Ta sửng sốt, nhìn về phía Thẩm An bên cạnh.

Cái nhìn này ngược lại dọa ta nhảy dựng, thoáng nhìn có thể thấy được sự khinh bỉ và thù địch trên mặt Thẩm An, ánh mắt cùng sự ác ý toát ra từ khuôn mặt tuấn mỹ giống như một con d.a.o găm thẳng đứng nhô lên khỏi mặt nước, Thẩm An nhướng mày, sắc mặt không thay đổi:

“Quý tổng đốc vẫn không nên tùy tiện như thế, kẻo mất lễ nghĩa.”

Thẩm An có ý ám chỉ.

Quý Yến không để ý tới hắn, lại nhìn ta cười một cái: “Thu Thu, ta sẵn lòng tin tưởng nàng.”

Ta tức đến bật cười.

Hết lần này đến lần khác, tên Quý Yến này thật không biết xấu hổ.

“Quý Yến, miệng rảnh thì đi l.i.ế.m nhà xí đi, đừng lảng vảng ở đây!”

Nói xong ta kéo Thẩm An muốn đi.

Thế nhưng người đối diện nghe không hiểu lời tốt xấu.

Nụ cười trên mặt Quý hoàn toàn biến mất, ánh mắt phiếm hồng:

“Thu Thu, chẳng lẽ nàng đã quên sao? Nàng đã quên hết tất cả những gì chúng ta đã trải qua sao?”

Thanh âm của y có chút bi thương:

“Nàng sẵn lòng vì ta cắt m.á.u chữa thương, sẵn lòng vì ta thử độc đút thuốc, nàng còn chắn kiếm thay ta, còn nói với ta không muốn ta chết, nàng đã quên sao?”

“Chúng ta cùng nhau ngắm hoa đào nở rộ, cùng nhau ăn mứt lê ở thành Nam, nàng nói bánh gạo nếp là thứ nàng thích ăn nhất vì thế ta còn đặc biệt chờ một đêm chỉ vì muốn mua cho nàng cái nóng nhất, nàng hoàn toàn không nhớ rõ……………”

Y bắt đầu cẩn thận nhớ lại.

Sắc mặt Thẩm An bên cạnh lập tức tối sầm lại.

Thấy y còn dám nhắc đến những chuyện này, ta cười mỉa mai: “Ồ? Ta nhớ rõ chứ, sao lại không nhớ rõ.”

Thấy sự vui mừng trong mắt Quý Yến, khóe môi ta càng nhếch lên:

“Ngươi có phải nhớ nhầm cái gì hay không, người thích ngắm hoa đào chính là Sở Linh, người muốn ăn mứt lê cũng là nàng, chẳng qua là ngươi tiện tay mua cho ta một phần mà thôi.”

“Bánh gạo nếp quả thật là thứ ta thích, chẳng qua ngươi mua cho ta nguyên nhân là bởi vì ngươi áy náy việc lấy m.á.u đầu tim của ta mà thôi, hiện giờ ngươi ở đây giả bộ thâm tình cái gì?”

“Hay là nói ngươi cho rằng ta đã quên hết rồi?”

Đồng tử Quý Yến co rút lại, dĩ nhiên còn có chút khó có thể tin. Sắc mặt y xám xịt, thân hình khẽ lay động, dường như chống đỡ không nổi.

“Thật xin lỗi, ta…….”

Ta không kiên nhẫn ngắt lời y: “Được rồi đừng xin lỗi nữa, ngươi xin lỗi cũng vô dụng, ta nghe cũng chán rồi.”

Lần này ta không cho y thời gian nói chuyện, quay người nhanh chóng đi vào phủ đệ.

Đợi sau khi Thẩm An tiến vào, ta nặng nề đóng cửa lại.

19.

Cánh cửa bị đóng lại, ta thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tâm tình Thẩm An bên cạnh hình như có phần không đúng .

“A tỷ, tỷ đối với Quý Yến thật tốt.”

Hai tay hắn ôm ngực, giọng điệu khó hiểu.

Ý là sao?

Thấy ta nghi hoặc, Thẩm An rầu rĩ hừ một tiếng, đuôi mắt mảnh mai dần dần rũ xuống:

“Vốn tưởng rằng Quý tổng đốc nhất định rất tốt với a tỷ, mới có thể khiến a tỷ ở bên cạnh hắn.”

“Bây giờ xem ra có lẽ là ta hiểu lầm.”

“Vậy ta cần gì phải nhẫn nại với hắn chứ? Tỷ nói đúng không? A tỷ.”

Hắn khẽ ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia u ám, ánh mắt thâm trầm.

Ánh mắt này thật xa lạ với ta.
 
Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Chương 11: Chương 11



Ta lập tức sững người:

“Đệ làm sao biết…….”

Thẩm An vì sao biết ta từng ở bên cạnh Quý Yến.

Mặc dù trong lời nói của Quý Yến ẩn chứa rất nhiều tin tức, nhưng ba năm qua Thẩm An chưa từng trở về, chắc chắn sẽ không có phản ứng như vậy.

Trong thời gian ngắn ta đã c.h.ế.t lặng quên trả lời hắn.

Nhận ra cảm xúc của ta, Thẩm An nhanh chóng thay đổi thành gương mặt vô hại:

“A tỷ chớ giận, vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi.”

Hắn có chút cẩn thận, nhưng trong lòng ta biết sát khí vừa rồi không phải là ảo giác của ta.

Ta nghiêm túc:

“Đệ nói rõ ràng lời vừa rồi có ý gì.”

20.

Trở về phủ đệ, dưới sự ép hỏi của ta, cuối cùng Thẩm An cũng buông tay:

“A tỷ, ta không phải cố ý gạt tỷ.”

Thẩm An đáng thương cúi đầu, ngón tay không ngừng nhúc nhích.

Ta không bỏ qua:

“Nói cách khác, ngay từ năm thứ hai tòng quân đệ đã khôi phục ký ức kiếp trước, sau đó vẫn một mực không nói cho ta biết?”

Thẩm An hèn mọn gật đầu.

“Được lắm! Thẩm An, chuyện lớn như vậy mà đệ lại dám giấu ta bấy lâu nay! Tối nay đệ đừng hòng ăn cơm!”

Ta tức giận, trực tiếp kéo tai hắn, Thẩm An không dám đánh trả, chỉ có thể yên lặng biện minh:

“A… A tỷ, ta không phải cố ý, ta vốn định giải quyết Quý Yến xong sẽ nói với tỷ, nhưng hôm nay những lời hắn nói khiến ta sốt ruột, nhất thời ta không nhịn được.”

“A tỷ nhẹ thôi.”

Hắn bị đau vội ôm lấy eo ta, nhẹ nhàng ngăn cản động tác của ta.

Sau đó lưu luyến cọ cọ ta.

Ta bị cọ xát không thoải mái.

“Giải quyết Quý Yến?”

Ta hơi nghi ngờ.

“Nguyên nhân cái c.h.ế.t của a tỷ do một tay hắn ta thúc đẩy, ta không nhịn được cơn tức này.”

Hắn buồn bã nói:

“Hơn nữa, một sợi tóc của a tỷ ta cũng không nỡ chạm vào, hắn lại khiến tỷ bị thương nhiều như vậy, uống nhiều độc dược như vậy, hắn đáng c.h.ế.t ngàn lần.”

Giọng điệu của hắn sắc bén, ôm ta chặt hơn.

Ta thở dài.

Trước đây người đời đều nói Thẩm An là người ôn nhuận như ngọc, danh tiếng trong quân doanh cũng rất tốt.

Nhưng chỉ có ta mới biết, một người mười mấy tuổi là có thể lăn lộn trong đám ăn mày đi ra sao có thể là người lương thiện.

21.

Thẩm An trở về thành Kim Lăng, bởi vì chiến công hiển hách ngay lập tức nhận được rất nhiều sự ủng hộ trên triều đình. Mà Quý Yến cũng không cam lòng rớt lại phía sau, rất nhanh kế nghiệp phụ thân trở thành Thừa tướng đương triều.

Chưa đầy một năm, Thẩm An và Quý Yến đã hình thành phe cánh đối lập.

Bởi vì sau lưng Thẩm An là phủ tướng quân tiền triều nghèo túng, hoàn toàn không thể so sánh với thế lực của Quý gia, bởi vậy lúc đầu rất nhiều người cười hắn không biết trời cao đất dày.

Nhưng theo xuân đi thu đến hắn càng ngày càng bận rộn, để không quấy rầy ta nghỉ ngơi, hắn đặc biệt mua một tòa nhà bên cạnh Thẩm phủ, mỗi lần trở về đều dẫn theo một đống người vào trong đó thương lượng sự tình.

Trong lúc bất tri bất giác hắn đã có thể thuận lợi ở trong quan trường tối đen mạnh vì gạo, bạo vì tiền này.

Thế lực sau lưng hắn càng lúc càng lớn, lớn đến mức khiến người Quý gia nhìn thấy ta trên đường cũng lập tức thay đổi sắc mặt.

Quan bào trên người Thẩm An dần thay đổi, người xung quanh hắn cũng dần đổi thay, nhưng sự dịu dàng của hắn khi đối mặt với ta lại chưa từng có chút biến hóa nào.

Thỉnh thoảng ban đêm ta tỉnh lại sẽ nhìn thấy Thẩm An ngồi bên giường như u linh lẳng lặng nhìn ta.

Ta giật mình hỏi hắn làm sao vậy, hắn luôn nói rằng hắn sợ khi thức dậy sẽ không nhìn thấy ta, nên hắn muốn ở cạnh ta mọi lúc.

Ta biết có lẽ cái c.h.ế.t của ta đã tạo ra một số bóng ma trong hắn.

Lúc đầu ta rất không thích ứng được, sau đó dứt khoát trải một lớp đệm trên sàn để hắn nằm.

Mặc dù chân dài không thể duỗi thẳng nhưng thấy hắn thích nghi được ta cũng tùy hắn.

Hừm… Dính người quá cũng không tốt.

22.

Vào ngày sinh nhật của ta, Quý Yến phái người đưa tới cho ta một viên ngọc bội.

【Thu Thu, ngọc này tặng bằng cả tấm lòng của ta.】

Ta: buồn nôn.

Cái quái gì vậy?

Ta muốn xé tờ giấy ngay lập tức.

Có điều lật ra mặt sau đột nhiên phát hiện còn có một câu:

【Ta đem m.á.u đầu tim hòa vào ngọc bội, hy vọng Thu Thu có thể tha thứ cho lỗi lầm của ta.】

Ta khiếp sợ ngẩng đầu cùng hạ nhân đưa ngọc bội mắt to trừng mắt nhỏ.

“Cô nương, đây là tâm ý của công tử nhà ta, kính xin ngài nhận lấy.”

Hạ nhân Quý gia vẻ mặt kiêu căng như thể ta nhận được ngọc bội là vinh dự gì đó.

Nhưng hiện giờ ta không có thời gian để ý hắn ta.

Nhìn ngọc bội trong tay, ta lập tức cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng giống như cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Quý Yến có ý gì?

Đây là cảm thấy áy náy vì đã lấy m.á.u đầu tim của ta lúc trước, nên giờ m.á.u hoàn máu?

Đừng buồn cười thế chứ.

Hắn đừng có quên, ta không chỉ bị hắn lấy máu, ta còn thay hắn bị thương vô số lần, thử vô số lần độc.

Muốn dùng một giọt m.á.u để xóa bỏ toàn bộ? Nghĩ cũng thật đẹp.

Ta cười haha, dưới thần sắc trợn mắt há hốc mồm của hạ nhân Quý gia, hung hăng ném ngọc bội xuống đất.

‘Rắc’ một tiếng, ngọc thạch vỡ thành mấy mảnh.

“Nói cho chủ tử ngươi biết, ta không thèm tâm ý của hắn.”

Thẩm An trở về phủ, nghe được chuyện này, sắc mặt lập tức u ám:

“A tỷ, sau này chớ để cho người không liên quan bái kiến tỷ, làm bẩn mắt của tỷ.”

Thanh âm của hắn dịu dàng như nước nhưng rõ ràng ta lại nghe ra tín hiệu nguy hiểm.
 
Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Chương 12: Chương 12



23.

Chẳng bao lâu sau đã đến rằm Trung thu, giữa hội hoa đăng rực rỡ của Kim Lăng, Thẩm An cùng ta sánh bước thưởng ngoạn cảnh sắc.

Mấy ngày nay Thẩm An bận rộn tối mắt tối mũi, hiếm hoi lắm mới có chút thời gian rảnh rỗi, đương nhiên ta vô cùng phấn khởi.

Từ cỗ xe ngựa tối tăm bước ra, trước mắt ta bỗng bừng sáng, chớp mắt một cái, khung cảnh phồn hoa đô hội đã hiện ra trước mắt.

Phố xá giăng đèn kết hoa, những chiếc đèn lồng đêm tựa như vô vàn đom đóm, lấp lánh trải dài khắp thành Kim Lăng.

“Có đẹp không tỷ?”

“Ừm, rất đẹp.”

Bỗng nhiên, bàn tay ta bị nắm chặt lấy, Thẩm An nhẹ nhàng dẫn ta hòa vào biển đèn lung linh huyền ảo.

Đường phố vô cùng náo nhiệt, dọc theo bờ suối san sát những gian hàng nhỏ, khắp nơi rộn rã tiếng cười nói hân hoan, những chiếc thiên đăng lộng lẫy tỏa sáng lung linh trong màn đêm.

Ta cũng thuận tay mua hai chiếc đèn trời.

Châm lửa, bốn bàn tay cùng nâng niu đáy đèn, ngọn lửa bập bùng nhảy múa dưới ánh đèn, ta khẽ nhắm mắt, lặng lẽ gửi gắm tâm tư, hồi lâu sau mới cùng nhau buông tay, chiếc thiên đăng từ từ bay lên cao.

Thế gian này đối với ta mà nói chẳng có gì vướng bận, bởi vậy ta chẳng có ước nguyện nào để gửi gắm, lặng lẽ mở mắt ra.

Thẩm An đứng ngay trước mặt ta, vẻ mặt vô cùng thành kính trang trọng.

Ta không khỏi hiếu kỳ, trong lòng dấy lên chút tò mò.

Đúng lúc này Thẩm An mở mắt.

Hắn điềm tĩnh nhìn ta, ánh mắt vô cùng chuyên chú dịu dàng.

Nửa bầu trời đêm rực rỡ ánh vàng cam của vô vàn thiên đăng đang bay lên, Thẩm An bất chợt cất tiếng hỏi: “A tỷ có muốn biết nguyện ước của muội là gì không?”

Ta gật đầu khẽ khàng.

Hắn không đợi ta đáp lời, chỉ ngước mắt nhìn ta, ánh mắt sáng long lanh:

“Nguyện thứ nhất, cầu mong a tỷ và muội luôn mạnh khỏe. Nguyện thứ hai, ước cho đôi ta mãi bình an vô sự. Nguyện thứ ba… nguyện cùng a tỷ sớm ngày kết tóc se duyên, trọn đời đồng tâm.”

Trái tim ta chợt hẫng một nhịp, đập thình thịch liên hồi, trong phút chốc bỗng trở nên ngây dại.

Còn chưa kịp định thần, bầu trời đêm đen kịt phía sau lưng Thẩm An chợt bừng sáng bởi hai chùm pháo hoa rực rỡ:

“Muội nguyện dâng hiến tất cả vì a tỷ, chỉ mong a tỷ trọn đời gắn bó, không bao giờ rời xa muội.”

Gương mặt tuấn tú của chàng trai trẻ nhuốm đầy sắc màu lấp lánh của pháo hoa, nụ cười trên khóe môi cũng trở nên gần gũi đến lạ thường — trong khoảnh khắc ấy, ta cảm giác trái tim mình như muốn nổ tung, chỉ thấy gò má nóng bừng, một luồng nhiệt ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, mê hoặc cả thể xác lẫn tinh thần khiến ta nghẹn lời.

24.

Còn chưa kịp sắp xếp lại những cảm xúc rối bời trong lòng, biến cố lại một lần nữa ập đến.

Cùng với việc Thẩm An từng bước tiến gần đến trái tim ta, Quý Yến cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa.

Vào mùa đông năm Trường Lịch thứ hai, một cuộc chính biến kinh hoàng đã nổ ra trong vương triều.

Quý Yến dẫn binh tạo phản, Thẩm An mượn danh dẹp loạn phản tặc, phụng mệnh vào cung hộ giá.

Cuộc đảo chính kéo dài suốt mười ba ngày đêm.

Quý Yến bắt giữ ba vị Hoàng tử, nhưng Hoàng đế đã sớm đoán trước được âm mưu, đêm trước khi phản loạn xảy ra đã dẫn theo thị vệ bí mật trốn vào chùa ẩn náu.

Cuối cùng Quý Yến không tìm được Hoàng đế, liền tàn nhẫn sát hại Thái tử, sau đó bao vây hoàng cung.

Toàn thành hoàng cung chìm trong nỗi kinh hoàng, đông đảo dân chúng Kim Lăng cùng gia quyến vội vã chạy trốn khỏi thành, sợ ngọn lửa chiến tranh vô tình thiêu rụi cả bản thân.

Nhưng trong lòng ta lại không chút lo lắng.

Ta hiểu rõ năng lực của Thẩm An, so với Quý Yến, hắn vẫn chiếm thế thượng phong.

Để bảo vệ an toàn cho ta, Thẩm An phái binh lực hộ tống ta đến Thái Miếu ngoài thành.

Tuyết rơi dày đặc, ta ngồi trong xe ngựa, những bông tuyết lạnh lẽo khẽ đậu trên vai.

Người hầu cầm ô che chắn, cung kính mời ta lên xe, binh lính xung quanh nghiêm trang sẵn sàng nghênh địch.

Trước khi bước lên xe, ta vô tình quay đầu lại, kinh ngạc trông thấy Thẩm An, người mà ta đã nhiều ngày không gặp.

Tường trắng ngói xanh, đèn lồng đỏ treo cao dưới mái hiên, trong màn tuyết trắng xóa, những bông tuyết lớn vội vã rơi xuống mái tóc đen của chàng, vạt áo choàng tung bay trong gió, Thẩm An bước nhanh tới, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng tựa như tiếng thở dài:

“A tỷ, chờ muội hai ngày thôi.”

Ta sững sờ một lúc, sau đó khẽ gật đầu, xoay người bước vào xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi chuyển bánh, không gian tĩnh lặng bao trùm cả khoang xe nhỏ hẹp.

Trước khi xe ngựa lăn bánh đi hẳn, cuối cùng ta không nhịn được vén rèm xe lên, quay đầu nhìn lại thêm một lần.

Chàng trai trẻ đứng ở nơi xa vẫn lặng lẽ đứng đó, thân hình cao lớn, trên chiếc áo choàng đen tuyền đã phủ một lớp tuyết dày, khiến dáng vẻ hắn trông có phần cô đơn, thê lương.

Ta nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng bất chấp gió tuyết cuồng loạn, lớn tiếng hô: “Nhất định phải bình an trở về đấy!”

25.

Đúng như lời Thẩm An đã hứa, ta không phải chờ đợi quá lâu.

Ngày hôm sau khi vừa đến Thái Miếu, ta liền nhận được tin tức Quý Yến tạo phản thất bại.
 
Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Chương 13: Chương 13



Theo ám vệ bẩm báo, Quý Yến không tìm được Hoàng đế, cuối cùng toan tính bỏ qua bước phế đế, trực tiếp tự xưng đế vương.

Ý tưởng thì rất hay, nhưng có Thẩm An ở đây, mộng tưởng hão huyền kia của y đương nhiên không thể thực hiện được.

Khi Quý Yến vẫn còn đinh ninh rằng mình đang nắm giữ thế cục, thì đêm đó Thẩm An đã dẫn binh vây kín hoàng cung, trong chớp mắt Quý Yến đã biến thành cá nằm trên thớt.

Đêm ấy, pháo hoa rợp trời, ánh lửa ngút ngàn từ hoàng cung xa xôi truyền đến tận Thái Miếu cách đó cả trăm dặm.

Không cần nghĩ ngợi cũng biết, hoàng cung lúc này nhất định đang diễn ra một trận chiến long trời lở đất.

Ta bước lên xe ngựa lần nữa, theo tiếng bánh xe lăn đều đặn, chầm chậm quay trở về con đường dẫn vào Kim Lăng.

“A tỷ.”

Thẩm An tựa đầu lên vai ta, giọng điệu có chút hờn dỗi.

Ta nghi hoặc, không hiểu ra sao.

Thẩm An lại giở chứng gì nữa đây?

Hắn có vẻ hơi vội vàng, lúc bước vào xe ngựa khiến ta giật mình thon thót.

“Sao vậy?”

“Quý Yến trốn thoát rồi.”

Giọng điệu hắn hờ hững, nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay ta lại vô thức siết chặt hơn.

“Trốn thoát rồi sao?”

Ta kinh ngạc, nhưng cũng không quá bất ngờ.

Dù sao Quý Yến cũng không phải là kẻ dễ dàng khuất phục, hiển nhiên sẽ không ngoan ngoãn bó tay chịu trói.

“Muội dẫn binh truy đuổi đến tận chân núi Nam Sơn, hắn phái hai nhóm nhân mã chia nhau bỏ trốn, muội nhất thời không thể xác định được hắn đã đào thoát theo hướng nào.”

Thẩm An trầm giọng nói, vẻ mặt có chút u ám.

Ta có chút trầm tư suy nghĩ.

Khi ta còn đang nghiêm túc suy nghĩ, Thẩm An đã chăm chú nhìn ta, ánh mắt nóng rực:

“A tỷ, những lời muội nói ngày đó…………”. Hắn muốn nói gì, ta lập tức bừng tỉnh ngộ ra. Không đợi hắn nói hết câu, mặt ta đã đỏ bừng như gấc.

Ta vội vàng đưa tay che miệng hắn lại:

“Được rồi, được rồi, chúng ta mau chóng trở về thôi, xe này xóc nảy quá.”

Nói năng lung tung một hồi, ta hoàn toàn làm ngơ trước thực tế con đường bằng phẳng này làm sao có thể xóc nảy được.

Chỉ nghe Thẩm An khẽ bật cười, giọng điệu dịu dàng đáp “Được”.

26.

Sau khi trở về Kim Lăng, ta thu dọn hành lý qua loa một phen, sau đó liền đến miếu Quy Linh ở phía nam thành.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên phiến đá xanh rêu phong, người đi cùng chỉ có một tỳ nữ và vài tùy tùng thân cận.

Mây đen kéo đến vần vũ, che khuất ánh mặt trời, sắc trời bỗng trở nên u ám nặng nề, ta bước vào cánh cổng miếu trong cơn gió lạnh thấu xương.

Ta giơ tay ra hiệu, ý bảo người hầu lui xuống.

Khi ta quỳ xuống trên chiếc đệm hương cũ kỹ, chuẩn bị thắp hương, phía sau bỗng truyền đến tiếng động.

“Thẩm Thu.”

Tiếng bước chân từng bước tiến lại gần.

Có lẽ trong lòng y đã biết rõ thế cục hiện tại, cho nên lần này không còn thân mật gọi ta là Thu Thu nữa.

Ta đã sớm đoán trước được, chậm rãi quay đầu nhìn về phía người vừa đến.

“Quý Yến.”

Thanh âm ta lạnh lùng như băng, thản nhiên nhìn Quý Yến đang đứng trước mặt, trên người vẫn mặc bộ y phục màu lam nhạt quen thuộc.

Nhiều ngày không gặp, trông Quý Yến gầy gò xanh xao đi không ít, y phục rách rưới tả tơi, vết m.á.u loang lổ trên vai đã khô lại càng thêm phần đáng sợ.

“Nàng cố ý đến đây để gặp ta sao?”

Y vẫn còn ôm ấp chút hy vọng, ánh mắt sâu thẳm lại ẩn chứa sự cố chấp khó lay chuyển.

Ta lạnh lùng lắc đầu, chẳng buồn đáp lời, chỉ thản nhiên đánh giá trò hề của y.

Thấy ta lắc đầu phủ nhận, vẻ thất vọng thoáng hiện lên trên gương mặt y, song y lại nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh:

“Tên Thẩm An kia lòng dạ thâm sâu khó lường, nàng đừng để hắn lừa gạt.”

“Đợi ta tích lũy đủ binh lực, ta nhất định sẽ dẫn nàng rời khỏi nơi này!”

Y kiên định nói, giọng điệu chắc nịch:

“Ngoài ra, thật ra còn có một chuyện ta vẫn chưa từng nói cho nàng biết.”

“Kiếp trước chuyện giữa ta và nàng thật ra còn có hắn ở giữa âm thầm tác động, nếu không phải…… Nếu không phải hắn…………”

Ta lạnh lùng ngắt lời Quý Yến:

“Nếu không phải đệ ấy hạ độc Sở Linh, ngươi cũng sẽ không triệt để xé rách mặt nạ với ta, đúng không?”

Thấy sự kinh ngạc hiện rõ trong đáy mắt y, ta khẽ cười khẩy:

“Chuyện này đệ ấy đã sớm kể cho ta nghe rồi.”

Ta phất tay ra hiệu, một giây sau, một đội binh sĩ hùng dũng nối đuôi nhau tiến vào ngôi miếu nhỏ hẹp.

Thẩm An khoác áo bào hạc gấm đen, thong thả bước tới, dáng vẻ ung dung tự tại:

“Quý đại nhân quả nhiên ẩn nấp rất kỹ.”

Hắn khẽ nhếch môi cười, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt.

Quý Yến kinh hãi giận dữ trừng mắt nhìn Thẩm An:

“Thì ra ngươi đã sớm cấu kết với Thẩm Thu để gạt ta!”

Cơn thịnh nộ của y dường như khiến Thẩm An vô cùng hài lòng, hắn không chút che giấu vẻ đắc ý:

“Đúng vậy, đúng vậy, a tỷ vì muốn giúp muội sớm ngày bắt được ngươi, thế mà không ngại đường xá xa xôi đặc biệt chạy đến đây, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.”
 
Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Chương 14: Chương 14 [Hết]



Ta bất lực đỡ trán, không nói nên lời.

Hôm qua khi Thẩm An vừa nói Quý Yến trốn thoát ở Nam Sơn, ta liền nghĩ ngay đến ngôi miếu Quy Linh này.

Ngôi miếu này đã bị bỏ hoang nhiều năm, người bình thường căn bản sẽ không nhớ đến sự tồn tại của nó.

Chẳng qua đối với Quý Yến mà nói, nơi này không chỉ là một vùng đất hoang vắng, mà còn là nơi ta từng tạm trú khi còn đi theo y, ngoại trừ ta ra, có lẽ không ai biết đến chốn này.

Tiếc rằng y không ngờ rằng ta lại không chút do dự vạch trần y với Thẩm An.

Rõ ràng Quý Yến cũng đã nhận ra điều đó.

Đôi mắt đen láy của y đảo qua đảo lại giữa ta và Thẩm An, binh sĩ phía sau lưng như hổ rình mồi, chỉ chờ một tiếng hạ lệnh là lập tức bắt giữ tên phản tặc này về quy án.

Hồi lâu sau, cuối cùng y cũng ý thức được rằng mọi chuyện đã an bài, không thể vãn hồi.

Trước khi Thẩm An hạ lệnh, cuối cùng y không nhịn được cất tiếng hỏi:

“Chuyện ngươi đã làm với Sở Linh năm đó, chẳng lẽ ngươi cho rằng Thẩm Thu sẽ tha thứ cho ngươi sao? Ngươi đúng là kẻ lòng dạ độc ác!”

Thẩm An cười ha hả, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo u ám:

“Lòng dạ độc ác?”

“Câu này vẫn nên trả lại cho ngươi mới đúng.”

“Kiếp trước a tỷ yêu ngươi nhiều năm như vậy, ngươi vẫn nhẫn tâm khước từ, khiến a tỷ ngày đêm đau khổ thương tâm, muội đành phải ra tay giúp a tỷ một phen, quét sạch mọi chướng ngại vật cản đường tỷ ấy, đáng tiếc, thật đáng tiếc, tên đầu gỗ như ngươi lại có thể làm ra cái chuyện dùng m.á.u tim của a tỷ muội để chữa bệnh cho tình nhân của ngươi, nếu không phải muội đang ở nơi biên cương xa xôi, chắc chắn muội đã đoạt mạng chó của ngươi từ lâu rồi.”

Giọng điệu hắn càng nói càng trở nên âm u đáng sợ:

“Để ngươi sống thêm được mấy ngày, đúng là lỗi của muội.”

Quý Yến phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi:

“Ngươi!”.

Sự kiên nhẫn cuối cùng của Thẩm An cũng đã bị tiêu hao sạch sẽ:

“Được rồi, những lời còn lại ngươi xuống suối vàng mà nói.”

27.

Vào ngày tuyết tan hoàn toàn, ta gặp lại Quý Yến lần cuối trong ngục tối tăm.

Bởi vì tội trạng của y, giờ đây cả gia tộc Quý gia đều như chó nhà có tang, phải chịu cảnh gông cùm xiềng xích, chờ ngày bị xử trảm diệt môn.

Đêm trước khi hành hình, ta đối diện với Quý Yến toàn thân bê bết máu, khắp người không một tấc da thịt nào lành lặn, trầm mặc ngồi xuống bên cạnh y suốt nửa khắc đồng hồ:

“Dù sao cũng quen biết một thời gian, ngươi còn chuyện gì muốn nói với ta sao?”

Ta cảm thấy có chút cảm động trước lòng tốt của bản thân, đối diện với Quý Yến đến nước này, vậy mà trong lòng ta vẫn dấy lên chút thương hại.

Người nằm trên mặt đất vẫn bất động như thể đã c.h.ế.t.

Hồi lâu sau, khi ta không còn kiên nhẫn, định đứng dậy rời đi, y bỗng khẽ động đậy.

Ta nhìn thấy đôi môi mỏng của y khẽ hé mở, thanh âm nhỏ xíu, yếu ớt đến mức khó lòng nghe rõ:

“Thật xin lỗi…………”.

Ta im lặng, không đáp lời.

Thẩm An đứng bên cạnh cũng nghe thấy tiếng xin lỗi yếu ớt này, hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy vẻ khó chịu:

“Ngục giam ẩm thấp lạnh lẽo, không nên ở lại lâu.”

Dứt lời, hắn nắm chặt lấy tay ta, dưới ánh mắt u ám cuối cùng của Quý Yến, cùng nhau bước về phía ánh sáng yếu ớt phía bên ngoài ngục tối.

28.

Dạo gần đây ở Kim Lăng đã xảy ra rất nhiều chuyện mới mẻ.

Thẩm tướng quân trở thành nhân vật quyền khuynh triều dã, là tâm phúc số một của Hoàng đế, Hoàng đế đối với hắn vô cùng trọng dụng, gần như có thể nói là một tay che trời trên triều đình.

Kim Lăng xuất hiện thêm một số gánh xiếc tạp kỹ, những người biểu diễn lông mày rậm, mũi cao thẳng tắp, nghe nói là từ phía đông xa xôi đi thuyền đến.

Hoàng đế còn ban hành chính sách giảm thuế, ráo riết luyện tập một đội thủy binh hùng mạnh, muốn khai phá những vùng đất mới, dạo gần đây thường mang về không ít vật phẩm kỳ lạ, nhất là một số loại rau quả chưa từng thấy qua, dân chúng sau khi được chiêm ngưỡng đều vô cùng kinh ngạc, trầm trồ.

Mặt khác, trên phố Bình Phong mới khai trương một tửu lầu kiểu mới, bày biện vô vàn món ăn lạ mắt, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến người ta hoa cả mắt, ngày nào cũng nườm nượp khách ra vào, đông vui như trẩy hội, nghe nói là do Thẩm phu nhân đích thân mở.

Suýt chút nữa thì quên mất, Thẩm phu nhân chính là thê tử của Thẩm tướng quân hiện tại, vốn dĩ ban đầu là a tỷ của Thẩm tướng quân.

Ban đầu dân chúng Kim Lăng nghe xong đều vô cùng kinh hãi, dù sao đây cũng là chuyện đi ngược lại luân thường đạo lý!

Song sau đó lại có người giải thích rằng a tỷ của Thẩm tướng quân không phải là tỷ tỷ ruột thịt, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Vốn tưởng rằng đôi phu thê này cũng sẽ giống như những vị quan lớn quyền quý bình thường, sau khi thành thân sẽ chỉ giữ lễ nghi khách sáo, tương kính như tân, nào ngờ thực tế lại vượt xa dự đoán của mọi người, phu thê Thẩm thị thế nhưng lại vô cùng ân ái mặn nồng, thỉnh thoảng trên đường phố người ta vẫn thường bắt gặp hai người tay trong tay dạo phố, tình cảm keo sơn gắn bó, một khắc cũng không rời.

Giờ thì hay rồi, người kể chuyện trong tửu lầu lại có thêm tư liệu mới để thu hút khách hàng.

29.

Bốn mươi sáu năm sau.

【Thời hạn của ký chủ đã đến, ngài có muốn rời khỏi thế giới nhiệm vụ không?】 Thanh âm máy móc lạnh lùng lại một lần nữa vang lên sau bốn mươi sáu năm dài đằng đẵng, ta có chút hốt hoảng, giật mình.

Bệnh nặng đã nhiều ngày, hiện giờ ta chỉ có thể nằm liệt giường, bên cạnh là Thẩm An đang say giấc nồng.

Bốn mươi sáu năm trước, kể từ khi giá trị hảo cảm của Thẩm An đạt đến con số một trăm tròn trĩnh, ta đã nộp đơn xin được ở lại thế giới nhiệm vụ, nguyện sống một đời bình yên vô sự.

Mấy chục năm qua ta sống vô cùng tùy ý phóng khoáng, Thẩm An vì chiều theo ý ta đã tự nguyện từ quan, cùng ta ngao du sơn thủy, ngắm cảnh non sông tươi đẹp, chỉ tiếc rằng thân thể ta quá yếu nhược, vẫn không thể vượt qua được quy luật sinh lão bệnh tử.

Hiện giờ, đã đến lúc ta phải rời đi.

Im lặng hồi lâu, ta khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, Thẩm An nằm bên cạnh dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên mở bừng mắt.

Ở cái tuổi xế chiều cận kề cái c.h.ế.t này, dung mạo hắn vẫn thanh tú như thuở ban đầu, mơ hồ vẫn có thể nhận ra phong thái tuấn lãng khi còn trẻ.

Hắn nghiêng người ôm chặt lấy ta, giọng nói run rẩy đầy vẻ sợ hãi:

“Thu Thu, nàng thật sự phải đi sao?”

Hắn đã biết rồi.

Ta nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể khẽ gật đầu.

Một giây sau, nước mắt Thẩm An trào ra như suối vỡ bờ.

Thanh âm run rẩy của hắn ôm chặt lấy ta, đầu óc cũng hoàn toàn tỉnh táo: “Xin nàng đừng rời bỏ muội, nàng đã hứa rồi mà…”

Thời gian đếm ngược của hệ thống từng chút một kết thúc, ta nghiêng đầu, gắng gượng cất tiếng hỏi: “Chàng có muốn cùng ta đi không?”

Ta không dám ôm ấp quá nhiều hy vọng.

Ta không thể nói thêm được gì nữa, nhưng mấy chữ này dường như là lời mời hắn cùng ta xuống chốn hoàng tuyền.

Trong lòng ta dâng lên chút không nỡ, nhưng hơi thở lại càng thêm suy yếu.

Mau đồng ý đi mà.

Khi ý thức của ta dần dần tan biến, ta cảm thấy cơ thể mình được ôm chặt hơn bao giờ hết.

“Muốn, muội muốn, xin nàng đừng rời bỏ muội, xin hãy dẫn muội đi cùng với nàng, cầu xin nàng…”.

Thanh âm Thẩm An tràn ngập nỗi sợ hãi và bất an, nước mắt nóng hổi thấm ướt gương mặt ta, tựa như một chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.

Được thôi.

30.

Ngày thứ mười sau khi trở về không gian nhiệm vụ, ta lại một lần nữa bước vào thế giới nhiệm vụ mới.

Nhưng khác với trước đây, lần này ta còn mang theo một chiếc đuôi nhỏ bé.

“Thu Thu, ‘Linh dị thần quái’ là cái gì vậy?”

Thẩm An hóa thân thành hệ thống độc quyền của ta, líu ríu như chim sẻ, không ngừng hỏi han bên tai ta.

Ta bất lực thở dài: “Chính là một thế giới kinh dị đáng sợ, chàng phải ra sức bảo vệ ta đấy.”

Tuy rằng vẫn chưa thực sự hiểu rõ thế giới “Linh dị thần quái” là gì, nhưng Thẩm An vẫn không chút do dự gật đầu chắc nịch:

“Đi thôi, đừng quên chọn cho muội một kỹ năng phù hợp nhé.”

Ta mỉm cười, bước lên một bước, nắm lấy vạt áo Thẩm An, cùng nhau bước vào vầng sáng nhạt nhòa phía trước.
 
Back
Top Bottom