Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
435,282
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOv3es-X8z0mIUCyQtS49KRMg_4GWfUjT03SeNDkorImqeSHLVjnodZR-Kz50UbxqMStNYZwABaWasglHVSpgsxkLh9kpWFNn4pZPFbq-2ykx2xjnHgtSTXG9vUvQmypaE5Yh-VCEcCY0cImr-s3o2W=w215-h322-s-no-gm

Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Tác giả: Cao Cao
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tuyệt vọng công lược Quý Yến mười hai năm, đại quân phản tặc đã công phá đến kinh thành.

Ta và ánh trăng sáng yểu điệu của hắn cùng nhau rơi vào tay phiến quân, trở thành con tin trói buộc.

Sở Linh yếu đuối mỏng manh không thể c.h.ế.t, vậy nên, tội danh này chỉ có thể do ta gánh chịu.

Quý Yến nắm chặt tay Sở Linh, quay đầu nói với ta, giọng điệu đầy vẻ đương nhiên không: “Sở Linh thân thể yếu nhược, nàng ấy bị thương sẽ mất mạng. Còn nàng, Thu Thu, nàng sẽ không sao đâu, chịu chút ủy khuất này thôi.”

Nhưng Quý Yến nào biết, khi hắn ép ta dùng tâm đầu huyết để làm thuốc dẫn cứu Sở Linh, ta đã chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn.

Ta bi thương cười khổ, xoay người nhảy xuống khỏi tường thành cao ngất.

Trong khoảnh khắc xiêm y đỏ thẫm tựa cánh điệp tàn bay lả tả, ta thoáng thấy vẻ luống cuống chợt lóe lên trong đáy mắt Quý Yến. Hắn kinh hoàng thất sắc, vội vã lao về phía ta.

Sau khi ta được sống lại một lần nữa.

Trở về thời điểm trước khi bi kịch xảy ra, ta quyết định dứt bỏ chấp niệm, lựa chọn một đối tượng công lược mới.

Quý Yến lại lần nữa phát điên rồi.​
 
Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Chương 1: Chương 1



1.

Giữa mùa đông rét cắt da cắt thịt, khói lửa mịt mù lan tỏa khắp thành Kim Lăng, đâu đâu cũng nhuốm màu tiêu điều, hoang tàn.

“Quý Yến, mau giao tên cẩu hoàng đế kia ra đây cho ta, nếu không, ta lập tức g.i.ế.c sạch bọn chúng!”

Thủ lĩnh quân phản loạn gầm thét từ phía sau, sát khí đằng đằng, lưỡi đao lạnh lẽo kề sát cổ họng ta và Sở Linh.

Sở Linh đứng ngay cạnh ta, dung nhan tiều tụy tái nhợt, tựa hồ giây sau sẽ ngất lịm đi:

“Quý ca ca, muội không muốn c.h.ế.t, xin huynh cứu muội với.”

Ta trông thấy Quý Yến đứng thẳng tắp, trường bào trắng tinh như tuyết không vương chút bụi trần.

Dẫu lâm vào tình cảnh nguy nan này, y vẫn thản nhiên tựa băng sương, không hề lộ vẻ yếu thế.

Y khẽ nhíu mày: “Thả người ra.”

Đám phản quân đương nhiên chẳng màng lời y, càng thêm siết chặt tay, tức thì trên cổ ta và Sở Linh đều rướm m.á.u tươi.

“Giao tên cẩu hoàng đế ra đây, ta có thể tha cho bọn chúng một mạng.”

Quý Yến nghiến chặt khớp hàm.

Ta nhìn vẻ mặt trầm uất của y, không khỏi thở dài trong lòng.

Với tính cẩn trọng của Quý Yến, dù hoàng đế kia chỉ là quân cờ trên danh nghĩa, y cũng tuyệt đối không dễ dàng buông bỏ.

Thủ lĩnh phản quân phía sau vẫn ráo riết thúc giục, ánh mắt ta và Quý Yến chạm nhau.

Cùng nhau đồng hành đã mười hai năm, chỉ cần một ánh mắt, ta đã tường tận ý đồ của y.

Chẳng qua, y muốn ta thừa cơ tấn công tên thủ lĩnh phản quân kia.

Dẫu trong tay hắn có đao, dẫu quân phản loạn dưới chân thành có thể lập tức biến ta thành tổ ong vỡ trận.

Nhưng Quý Yến vẫn chẳng hề bận tâm.

Bởi vì y tin chắc rằng ta sẽ không c.h.ế.t.

Cũng như vô số lần trước đây.

Quý Yến bị truy sát, ta liều mình hộ giá.

Rượu bị hạ độc, ta không chút do dự uống thay y.

Thích khách ám sát, ta xông lên đỡ kiếm.

Thương tích chồng chất trên thân đã nhiều vô kể, nếu không nhờ năng lực đặc biệt hệ thống ban cho, có lẽ ta đã sớm xuống hoàng tuyền.

Ta ngước mắt nhìn Sở Linh, rồi quay sang khẽ lắc đầu với y.

Xin lỗi, lần này không được rồi, ta chỉ còn duy nhất một mạng này thôi.

2.

Nửa canh giờ trước, thanh âm máy móc của hệ thống đột ngột vang lên trong đầu:

【Ký chủ xin lưu ý, do tâm đầu huyết của ngài đã hao tổn, năng lực siêu cường tự phục hồi đã mất hiệu lực.】

Ta sững sờ mất hai giây, lập tức bừng tỉnh ngộ ra.

Năng lực đã biến mất, chẳng phải có nghĩa là, ta chỉ còn lại một mạng người sao?

Nghĩ đến đây, ta lặng lẽ rụt tay đang định luồn ra sau hông về.

Vốn định thừa cơ cho tên thủ lĩnh phản quân một kích trí mạng, rồi giả c.h.ế.t trốn thoát…

Nhưng hiện tại ta chỉ còn một mạng, vậy thì thôi vậy.

Tiến độ công lược đã đạt 90/100%.

Chỉ còn 10% cuối cùng là có thể hoàn thành nhiệm vụ, không nên để xảy ra bất cứ sai sót nào vào thời điểm mấu chốt này.

Thấy ta lắc đầu, vẻ kinh ngạc thoáng hiện trên gương mặt Quý Yến.

Y nhíu chặt mày, ánh mắt dò xét nhìn ta, tựa như trách móc ta không nên tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ.

Cũng phải thôi, dù sao trong mắt y, ta vẫn luôn là con gián bất tử, đánh mãi không c.h.ế.t kia mà.

Hai bên giằng co hồi lâu, thấy sắc trời mỗi lúc một tối sầm.

Nhìn vẻ mặt vẫn thản nhiên như không của Quý Yến, trong lòng tên thủ lĩnh phản quân cùng đường cũng có chút bất an:

“Nếu ngươi đã cạn chén rượu mời mà chỉ muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách ta vô tình!”

Hắn tiện tay đẩy mạnh ta về phía đám binh lính bên cạnh, rồi dồn mũi đao sắc lạnh vào giữa mi tâm Sở Linh.

Cổ họng ta bị bóp nghẹt đến khó thở, còn Sở Linh bên cạnh thì khóc lóc thảm thiết đến xé lòng.

“Hiện tại ngươi chỉ có một con đường duy nhất để lựa chọn.”

Thủ lĩnh phản quân giọng điệu âm u nói:

“Ngươi phải giao tên cẩu hoàng đế kia ra cho ta.”

“Hai nữ nhân này, ngươi chỉ được phép giữ lại một người.”

3.

Tiến thoái lưỡng nan, tiến thì cả hai đều nguy, lùi thì còn có cơ hội sống sót.

Trầm mặc hồi lâu, Quý Yến bước lên một bước:

“Ta giao hoàng đế cho ngươi, ngươi thả Sở Linh ra.”

Vẻ mặt y phức tạp khó dò, trong đáy mắt thoáng hiện nét hối hận.

Tựa hồ hối hận vì sao lúc trước không lập tức đồng ý điều kiện của hắn ta.

Sở Linh nghe vậy lập tức nín bặt tiếng khóc, đôi mắt ngấn lệ long lanh, vẻ yếu đuối khiến người ta thương xót vô ngần.

Ta đã nghe rõ ràng lựa chọn của y, nhưng trong lòng không hề bất ngờ.

Cũng phải thôi, Sở Linh vốn mỏng manh yếu ớt, còn ta trong mắt y luôn là kẻ chẳng dễ dàng gì mà c.h.ế.t, dù bị đao c.h.é.m cũng không sao, dù sao cũng chỉ cần vài ngày là có thể phục hồi như cũ.
 
Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Chương 2: Chương 2



Đổi một nữ nhân lấy chút thời gian kéo dài hơi tàn, đổi lại là bất cứ ai, e rằng đều đưa ra quyết định tương tự.

Nhưng dẫu trong lòng đã thấu tỏ, ta vẫn không cam tâm.

Dẫu sao cũng đã cùng nhau sóng vai suốt mười hai năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm.

“Còn ta thì sao? Nếu ta thật sự c.h.ế.t thì sao? Nếu ta không thể sống sót thì sao?”

“Nàng sẽ không sao.”

Quý Yến vội vàng đáp lời.

Y trầm mặc một thoáng:

“Sở Linh thân thể yếu nhược, nàng ấy bị thương sẽ c.h.ế.t, còn nàng thì khác.”

“Thu Thu, thật sự là thiệt thòi cho nàng rồi.”

Ta cúi đầu im lặng, không nói thêm lời nào.

Sở Linh là biểu muội của Quý Yến, cũng là người Quý Yến nâng niu trân trọng như châu như ngọc.

Vừa là người thân, lại vừa là ánh trăng sáng thuần khiết.

Là người y thật lòng yêu thương.

Mà ta, chẳng qua chỉ là một cộng sự, một thuộc hạ, một quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Ta khẽ bật cười.

Bao nhiêu ngày đêm đồng cam cộng khổ, xả thân cứu giúp, giờ phút này hóa ra chỉ như một trò cười nhạt nhẽo.

Đi mà công lược cha ngươi ấy!

Ta quay đầu vẫy tay với thủ lĩnh phản quân:

“Không cần ngươi động thủ, ta tự mình làm.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ta gắng sức giãy khỏi vòng kìm kẹp của binh lính, xoay người chạy nhanh về phía tường thành.

【Nhiệm vụ của Dư Yên Thu đã thất bại, xin ký chủ rời khỏi thế giới.】

Gió rít bên tai, đứng trên bờ tường thành cao vút, ta nhìn thế giới mà mình đã gắn bó suốt mười hai năm lần cuối.

Thanh âm hệ thống vẫn không ngừng lặp đi lặp lại bên tai:

【Đề nghị ký chủ suy nghĩ kỹ càng, nhiệm vụ lần này vẫn còn hy vọng hoàn thành.】

【Đề nghị ký chủ suy nghĩ kỹ càng.】

【Đề nghị ký chủ…】

Hoàn thành cái đầu khỉ nhà ngươi ấy, mấy năm trước ngươi cũng nói y như vậy!

Những lời sau đó ta đã không còn nghe thấy.

Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong tâm trí chính là dư ảnh Quý Yến thất tha thất thểu chạy về phía ta, liều mạng gào thét gọi tên ta.

Đó là vẻ hoảng loạn và đau khổ mà ta chưa từng chứng kiến ở y trước đây.

Có lẽ y đã nhận ra.

Nhận ra rằng mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của y.

Không sao, không sao cả, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.

4.

Trở lại không gian nhiệm vụ lạnh lẽo, nỗi đau vẫn còn chưa nguôi ngoai, ta lại nhận được thông báo rằng nửa giờ sau sẽ có người đến cứu viện.

Lời này vừa thốt ra, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.

Lần này ta chẳng còn thời gian để đa sầu đa cảm, lập tức trợn tròn mắt:

“Ai cơ?”

“Đệ đệ của ngươi, Thẩm An.”

Thẩm An?

Thẩm An chẳng phải đang trấn thủ nơi biên cương xa xôi sao? Sao lại có thể về nhanh như vậy?

“Ngươi có ý gì? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

Ta hoang mang tột độ.

Người phụ trách trực tiếp ném cho ta một cuốn sách:

“Tự mình xem đi.”

Ta luống cuống tay chân cầm lấy, trợn tròn mắt nhìn lướt qua.

Úi chao! Hóa ra là một màn hình hiển thị.

Một phút trôi qua trong không gian nhiệm vụ, tương đương với một năm ở thế giới nhiệm vụ.

Thế giới mà ta từng sinh sống đã trôi qua năm năm đằng đẵng.

Ta thấy sau khi ta c.h.ế.t, Thẩm An dẫn theo quân viện trợ hùng hậu kéo đến, tiêu diệt sạch sẽ đám phản quân, và tìm thấy t.h.i t.h.ể ta trong đống tử thi ngổn ngang.

Ta nhắm nghiền mắt, cảm thấy hối hận vô cùng.

Phải, đúng vậy! Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi.

Thật ra, thứ mà ta không thể buông bỏ không phải là Quý Yến, mà chính là đệ đệ ta, Thẩm An.

Thẩm An là đứa trẻ ta tiện tay nhặt được năm xưa.

Ta thấy một hài tử gầy gò ốm yếu bên vệ đường, trong lòng trào dâng thương cảm, bèn cho hắn bát cháo và mấy lượng bạc vụn, nào ngờ hắn cứ thế mà bám riết lấy ta.

Hắn nói mình biết chút võ nghệ, không sợ khổ cũng chẳng sợ mệt.

Còn nói sức lực của mình rất lớn, ăn uống lại ít, cầu xin ta thu nhận hắn làm nô bộc trong phủ.

Nhưng lúc bấy giờ ta còn khốn khó, lấy đâu ra tiền dư dả nuôi hạ nhân, đương nhiên một mực từ chối. Thế nhưng đứa trẻ này lại vô cùng kiên quyết, quả quyết tuyên bố không cần tiền bạc cũng được, nhất định phải đến để làm trâu làm ngựa cho ta.

Thấy vẻ rụt rè đáng thương của hắn, ta đành gật đầu đồng ý.

Nhưng tiền công thì vẫn phải trả, dù sao cũng chỉ tốn thêm chút ít bánh bao mà thôi.

Trước khi gặp gỡ Quý Yến, ta đã cùng Thẩm An sớm chiều bầu bạn.

Ta hơn hắn sáu tuổi, nên bảo hắn gọi ta là a tỷ.

Khi đó hắn rất quấn quýt ta, bất kể ta làm gì cũng lẽo đẽo theo sau.

Đáng tiếc những ngày tháng êm đềm ấy chẳng kéo dài được bao lâu, kể từ khi ta bắt đầu nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ công lược Quý Yến, hắn càng ngày càng trầm mặc ít nói, dần dần giữ khoảng cách với ta.
 
Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Chương 3: Chương 3



Sau này hắn lập được chiến công, trở thành đại tướng quân uy phong lẫm liệt, rồi chủ động xin đi trấn giữ biên cương xa xôi.

Ta và hắn chủ yếu mỗi năm mới có thể gặp mặt một lần, ở chung cũng ngày càng gượng gạo, có lúc ta còn ngỡ rằng hắn đã chán ghét người tỷ tỷ như ta đây.

Nhìn dáng vẻ kích động của Thẩm An trong màn hình, trong khoảnh khắc ta còn có chút ngỡ ngàng.

Thì ra tiểu tử này vẫn luôn quan tâm đến ta đến vậy.

Nhìn Thẩm An ngày càng tiều tụy, chìm đắm trong nỗi bi thương mất mát, ta không đành lòng xem tiếp:

“Thôi được rồi, hình phạt là gì?”

Ta bất lực khép cuốn sách lại, không muốn đọc tiếp những chuyện đã xảy ra sau đó.

Nhưng ngoài dự đoán của ta.

“Tạm thời không nhắc đến hình phạt.”

“Bên trên vừa mới thông báo, thế giới kia quả thực độ khó tương đối cao, hơn nữa dạo gần đây nhân lực của chúng ta đang thiếu hụt, họ nói có thể cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.”

Nhìn đôi mắt ta sáng bừng lên, người phụ trách chậm rãi nói tiếp:

“Ngươi có thể lựa chọn quay trở lại thế giới nhiệm vụ đó một lần nữa, nếu đồng ý ta sẽ lập tức sắp xếp cho ngươi đi, nếu không đồng ý thì lập tức đi lĩnh phạt.”

Ta sụp đổ trong nháy mắt:

“Còn muốn quay lại ư?”

Không phải chứ! Xin tha cho tôi đi mà.

Người phụ trách không hề vội vã, nụ cười ẩn chứa d.a.o găm:

“Ồ, tiền thưởng cuối năm…”

“Tôi đồng ý!”.

Suýt nữa thì quên mất khoản tiền thưởng cuối năm quý giá của mình!

Ta hận không thể khóc thành tiếng.

Vào giây phút cuối cùng khi tiến vào thế giới nhiệm vụ, ta mơ hồ nghe thấy thanh âm ẩn chứa ý cười của người phụ trách:

“À đúng rồi, quên mất chưa nói, lần này đối tượng công lược của ngươi đã thay đổi rồi.”

5.

Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về thời điểm khi mọi chuyện còn chưa bắt đầu.

Lúc này ta là cô nhi của gia tộc trung quân ái quốc đại tướng quân, cũng là nữ nhi danh môn vọng tộc tiền triều bị lãng quên nơi góc khuất hoàng thành.

Ta còn chưa từng gặp Quý Yến, cũng chưa vướng vào mối quan hệ yêu hận tình thù với y.

Tuy nhiên, tất cả những điều này đều không còn quan trọng nữa.

Giờ phút này đôi mắt ta đờ đẫn vô hồn, ánh nhìn tan rã.

Ta run rẩy đưa tay đỡ trán.

Có ai đó có thể cho ta biết không?

Tại sao đối tượng công lược của ta lại đổi thành Thẩm An?

【Mong ký chủ nỗ lực không ngừng, tranh thủ từng bước hoàn thành đúng thời hạn đã định.】

Thanh âm máy móc lạnh băng vang vọng trong đầu, ta lại nghe ra được ý trêu tức ẩn chứa bên trong.

“Ngươi đừng có vớ vẩn…”

Ta xem Thẩm An như đệ đệ ruột thịt, giờ lại bảo ta đi làm thê tử của Thẩm An?

Đây lại là cái quỷ đạo lý gì thế này!

Nhưng dẫu ta có phản đối kịch liệt đến đâu, hệ thống cũng như hũ nút, chẳng hề lên tiếng đáp lời.

“Ngày nào cũng không làm được trò trống gì.”

Ta tức giận mắng một câu.

Thẩm An vừa bước vào phòng nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên:

“A tỷ, tỷ sao vậy?”

Thiếu niên dáng người cao lớn vạm vỡ nghi hoặc bước về phía ta, mái tóc đen nhánh buộc cao gọn gàng, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ.

Trong tay hắn bưng một chồng bánh ngọt thơm lừng, trực tiếp tiến đến gần ta.

Ta gượng gạo cười trừ, tâm tư lại bay bổng tận đâu đâu.

Má ơi, nhân vật chính lên sàn nhanh như chớp vậy.

Thấy ta không đáp lời, Thẩm An cũng không để bụng:

“A tỷ, tỷ mau nếm thử đi, đây là món muội mới học được đấy.”

Hắn ngồi xuống sát cạnh ta, đôi mắt đen láy long lanh nhìn ta chăm chú.

Lúc này tuổi hắn còn trẻ, tâm tư đều viết hết lên mặt, không giống như sau này thường xuyên nở nụ cười xa cách, khiến người ta khó lòng đoán biết dụng ý của hắn.

Ánh mắt Thẩm An lấp lánh ánh sao, tràn đầy mong chờ nhìn ta.

Ta đưa tay lấy một chiếc bánh như ý nguyện của hắn.

Vừa đưa vào miệng đã tan ra, ngọt ngào thanh mát:

“Giỏi quá, tiểu An Tử.”

Không tệ, không tệ, vẫn là hương vị quen thuộc ngày xưa.

Ồ, suýt chút nữa thì ta quên mất, giờ chính là ngày xưa mà.

“Ai mà gả cho đệ đúng là có phúc lớn, đệ đúng là mẫu hình phu quân hoàn hảo.”

Ta không tiếc lời khen ngợi.

Thẩm An nghe vậy có chút ngượng ngùng vui sướng, tuy rằng câu sau hắn nghe không hiểu lắm, nhưng qua câu trước cũng biết là ta đang khen ngợi mình:

“Muội chỉ làm cho a tỷ thôi, a tỷ muốn ăn gì muội cũng sẽ học làm.”

Hắn vui mừng ôm chầm lấy ta, dụi đầu vào hõm vai ta như một chú mèo lớn.

“Được rồi! Được rồi! Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Ta bị hắn cọ xát đến ngứa ngáy, vội vàng đẩy đầu hắn ra.

Nhìn Thẩm An vẫn còn là một đứa trẻ, ta không khỏi cảm thấy có chút sầu não.

Bảo ta đi công lược Thẩm An, chẳng phải là quá nực cười sao!

Mặc dù biết hệ thống có lẽ chẳng thèm để tâm đến lời ta nói, nhưng ta vẫn không cam lòng, bèn hỏi thử một lần nữa.
 
Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Chương 4: Chương 4



【Giá trị hảo cảm hiện tại của Thẩm An đối với ta là bao nhiêu?】

Nhưng không ngờ lần này hệ thống lại lên tiếng:

【99.】

?

【Ngươi đang đùa ta đấy à?】

Thanh âm hệ thống lạnh lùng: 【Yêu cầu ký chủ không được nghi ngờ năng lực của ta.】

Ta bị sốc nặng, hoàn toàn ngây người.

6.

Bởi vì giá trị hảo cảm của Thẩm An đối với ta đã cao ngất ngưỡng, ta chẳng còn lo lắng sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Những ngày tiếp theo ta cứ việc ăn no ngủ kỹ, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống an nhàn bên cạnh Thẩm An.

Trở lại mười hai năm trước, ta đã nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới.

Dù sao mỗi ngày ta chỉ cần chuyên tâm hưởng thụ sự hầu hạ chu đáo của Thẩm An là đủ.

Khi chưa có Thẩm An, ta là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Dẫu danh nghĩa là nữ nhi danh môn, nhưng phụ thân và các ca ca trong nhà đều đã bỏ mình nơi sa trường, gia sản cũng bị đám thân thích hút m.á.u không còn một xu.

Triều đại thay đổi, ngôi vị hoàng đế sớm đã đổi chủ, ai còn tâm trí đâu mà để mắt đến nữ nhi của công thần tiền triều.

Bởi vậy phủ Thẩm rộng lớn như vậy chỉ còn lại ta và một người hầu gắng gượng chống đỡ, ngân khố chỉ còn sót lại vài đồng bạc lẻ, chẳng hơn chẳng kém một xu.

Ta lại chẳng có tài cán gì trong người, đúng là một con sâu gạo chính hiệu.

Điều này khiến ta sau khi xuyên không đến đây mỗi ngày đều chỉ dám ăn bánh bao chay, sợ rằng một ngày nào đó còn chưa kịp bắt đầu công lược đã c.h.ế.t đói trên đường.

Nhưng có Thẩm An thì mọi chuyện đã khác biệt hoàn toàn.

Đúng như lời hứa ban đầu, Thẩm An có thể làm được mọi việc.

Biết nấu nướng, biết giặt giũ, sức lực lại khỏe, võ nghệ cao cường mà ăn uống lại ít, quả thực là người không thể thiếu trong nhà.

Lúc mới nhận nuôi Thẩm An, hắn vẫn chưa có tên, thân hình gầy guộc nhỏ bé, nhìn dáng vẻ như thể chẳng sống được bao lâu.

Vì vậy ta đặt tên cho hắn là Thẩm An, hy vọng sau này hắn có thể bình an vô sự.

Theo như lời hắn kể, hắn là người Bắc thành, gặp phải nạn đói khủng khiếp nên đành phải chạy nạn đến đây, trước kia từng theo một sư phụ học được chút nghề, một đường đi tới cũng không đến nỗi c.h.ế.t đói.

Nhờ có Thẩm An hết lòng hết dạ đối tốt với ta, ta đã ung dung tận hưởng cuộc sống yên bình mà chẳng hề vướng bận chút gánh nặng tâm lý nào khi xuyên không lần nữa.

Buổi sáng, Thẩm An ra ngoài làm việc, kiếm tiền rồi trở về nấu cơm cho ta ăn.

Buổi trưa, Thẩm An đi chăm ngựa cho người ta, khi trở về còn mang theo cho ta hai chiếc bánh nướng thơm phức.

Buổi tối, Thẩm An thức khuya thêu thùa may vá, y phục hắn làm cho ta thậm chí còn tinh xảo hơn cả đồ trong các cửa tiệm nổi tiếng trên phố.

Thay vì nói ta nuôi dưỡng Thẩm An, chi bằng nói rằng hắn đang nuôi ta mới đúng.

Mấy ngày ngắn ngủi mà thịt trên bụng ta đã dày thêm không ít.

Tay nghề của Thẩm An quả thực quá đỉnh, đáng giá năm sao!

Lúc này ta đang ngồi hóng mát trong đình viện, chiếc quạt trong tay Thẩm An nhẹ nhàng phe phẩy bên mặt ta.

Ta thoải mái thở dài một hơi.

Lần công lược trước kia có bao giờ được hưởng thụ cuộc sống dễ chịu như vậy đâu, bình thường chỉ có ta tận tâm tận lực hầu hạ người khác là chính.

Thẩm An nhìn dáng vẻ thư thái của ta liền mỉm cười, có chút ngập ngừng mở lời:

“A tỷ, muội có một chuyện muốn thương lượng với tỷ.”

7.



Sau một hồi giải thích, trong lúc Thẩm An lo lắng không yên, ta chậm rãi gật đầu.

Vớ vẩn, không phải chỉ là đi tòng quân thôi sao?

“Đệ đi đi.”

Ta phất phất tay, đồng ý!

Kiếp trước Thẩm An cũng từng đề cập đến chuyện đi tòng quân nhưng lại bị ta cự tuyệt.

Bởi vì trong mắt ta hắn vẫn là một đứa trẻ, ra chiến trường không chừng ngày nào đó sẽ không còn.

Nhưng lần này ta đồng ý.

Một là bởi vì kiếp trước Thẩm An không chỉ không chết, thậm chí còn sống lâu hơn ta.

Hai là bởi vì tương lai hắn sẽ trở thành trấn quốc tướng quân, ta sẽ không để cho nhân tài như hắn chỉ được phát huy trong cái phủ nhỏ này.

Nhưng Thẩm An lại không vui mừng như ta nghĩ.

Thấy ta nhanh chóng đồng ý, khóe mắt hắn hơi nhíu lại:

“A tỷ, tỷ không lo lắng cho ta chút nào sao?”

Thẩm An cau mày, vẻ mặt rất không hài lòng.

Ta cảm thấy một bầu không khí nguy hiểm.

Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không đồng ý thì không vui, đồng ý cũng không vui!

Ta còn nhớ rõ lúc trước tính tình ta mạnh mẽ, tính khí cũng nóng nảy, miệng cứng lòng mềm, bởi vậy kiên quyết không đồng ý Thẩm An tòng quân, còn mắng hắn không cần ỷ vào chút công phu là được thăng tiến, nếu như không muốn ở Thẩm phủ, không cần lấy cớ tòng quân, hắn có thể đi nơi khác bất cứ lúc nào.

Lúc ấy ta đã trực tiếp bịt miệng Thẩm An.

Sau đó, nửa đêm ta dậy đi nhà xí, tình cờ nhìn thấy hắn ngồi trong sân lặng lẽ lau nước mắt.

Đừng nói, bộ dáng rất giống con ch.ó đen lớn ta từng nuôi lúc trước, mỗi khi tủi thân liền trốn ở trong góc khóc.

Đi tới hỏi mới biết, hắn cảm thấy lời ta nói ban ngày quá tổn thương, cảm thấy có phải ta đã sớm có suy nghĩ không cần hắn hay không.
 
Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Chương 5: Chương 5



Buổi trưa, Thẩm An đi chăm ngựa cho người ta, khi trở về còn mang theo cho ta hai chiếc bánh nướng thơm phức.

Buổi tối, Thẩm An thức khuya thêu thùa may vá, y phục hắn làm cho ta thậm chí còn tinh xảo hơn cả đồ trong các cửa tiệm nổi tiếng trên phố.

Thay vì nói ta nuôi dưỡng Thẩm An, chi bằng nói rằng hắn đang nuôi ta mới đúng.

Mấy ngày ngắn ngủi mà thịt trên bụng ta đã dày thêm không ít.

Tay nghề của Thẩm An quả thực quá đỉnh, đáng giá năm sao!

Lúc này ta đang ngồi hóng mát trong đình viện, chiếc quạt trong tay Thẩm An nhẹ nhàng phe phẩy bên mặt ta.

Ta thoải mái thở dài một hơi.

Lần công lược trước kia có bao giờ được hưởng thụ cuộc sống dễ chịu như vậy đâu, bình thường chỉ có ta tận tâm tận lực hầu hạ người khác là chính.

Thẩm An nhìn dáng vẻ thư thái của ta liền mỉm cười, có chút ngập ngừng mở lời:

“A tỷ, muội có một chuyện muốn thương lượng với tỷ.”

7.



Sau một hồi giải thích, trong lúc Thẩm An lo lắng không yên, ta chậm rãi gật đầu.

Vớ vẩn, không phải chỉ là đi tòng quân thôi sao?

“Đệ đi đi.”

Ta phất phất tay, đồng ý!

Kiếp trước Thẩm An cũng từng đề cập đến chuyện đi tòng quân nhưng lại bị ta cự tuyệt.

Bởi vì trong mắt ta hắn vẫn là một đứa trẻ, ra chiến trường không chừng ngày nào đó sẽ không còn.

Nhưng lần này ta đồng ý.

Một là bởi vì kiếp trước Thẩm An không chỉ không chết, thậm chí còn sống lâu hơn ta.

Hai là bởi vì tương lai hắn sẽ trở thành trấn quốc tướng quân, ta sẽ không để cho nhân tài như hắn chỉ được phát huy trong cái phủ nhỏ này.

Nhưng Thẩm An lại không vui mừng như ta nghĩ.

Thấy ta nhanh chóng đồng ý, khóe mắt hắn hơi nhíu lại:

“A tỷ, tỷ không lo lắng cho ta chút nào sao?”

Thẩm An cau mày, vẻ mặt rất không hài lòng.

Ta cảm thấy một bầu không khí nguy hiểm.

Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không đồng ý thì không vui, đồng ý cũng không vui!

Ta còn nhớ rõ lúc trước tính tình ta mạnh mẽ, tính khí cũng nóng nảy, miệng cứng lòng mềm, bởi vậy kiên quyết không đồng ý Thẩm An tòng quân, còn mắng hắn không cần ỷ vào chút công phu là được thăng tiến, nếu như không muốn ở Thẩm phủ, không cần lấy cớ tòng quân, hắn có thể đi nơi khác bất cứ lúc nào.

Lúc ấy ta đã trực tiếp bịt miệng Thẩm An.

Sau đó, nửa đêm ta dậy đi nhà xí, tình cờ nhìn thấy hắn ngồi trong sân lặng lẽ lau nước mắt.

Đừng nói, bộ dáng rất giống con ch.ó đen lớn ta từng nuôi lúc trước, mỗi khi tủi thân liền trốn ở trong góc khóc.

Đi tới hỏi mới biết, hắn cảm thấy lời ta nói ban ngày quá tổn thương, cảm thấy có phải ta đã sớm có suy nghĩ không cần hắn hay không.

Nghĩ tới đây, ta chột dạ sờ sờ mũi:

“Lo chứ, sao ta lại không lo lắng chứ!”

“Còn không phải do ta cảm thấy thân thể đệ cường tráng, đến đó ước chừng sẽ không chịu thiệt sao.”

Thấy hắn vẫn có hơi không vui, ta lại thành khẩn nói:

“Hơn nữa hiện giờ vận nước tràn ngập nguy cơ, thân là con cháu hoàng triều, nên trung quân hộ quốc.”

Hoàng đế đương triều ngu ngốc, phòng tuyến biên cương lui rồi lại lui, những năm gần đây số lượng người phải tòng quân đột nhiên tăng vọt, đều là để bảo vệ sự trị vì của hoàng triều, ngăn cản man di tiến vào quốc thổ.

Ta chỉ nghĩ rằng Thẩm An đề nghị tòng quân cũng là vì như thế.

Thẩm An trầm mặc một lát, vẫn chưa đáp lời.

Xem ra dỗ còn chưa đủ.

Được rồi.

“Chờ khi đệ đi tòng quân rồi, mỗi ngày ta đều sẽ gửi cho đệ một phong thư.”

Nghe thấy lời này, hai mắt Thẩm An ‘vụt’ cái sáng lên.

Tuyệt vời, hắn vui vẻ rồi…

Hắn hài lòng nhích lại gần, ánh mắt sáng quắc:

“Tỷ đã nói rồi đó, không được đổi ý.”

Ta qua loa gật đầu, sai hắn đi nấu cơm cho ta.

Trước khi đi, Thẩm An hơi khựng lại.

Hắn quay đầu, thanh âm nhẹ nhàng nói:

“A tỷ, thật ra ta không phải vì báo quốc, ta chỉ muốn tỷ có cuộc sống tốt hơn.”

Ta sững sờ.

Phản ứng lại ngay lập tức.

Cô nữ Thẩm gia ở hoàng thành thế đơn lực bạc, tuy rằng ta chưa từng nói cho Thẩm An biết tình huống của mình, nhưng dựa vào sự thông minh của hắn, chắc hẳn đã sớm nhìn ra khó khăn của ta.

Nhiều năm qua, ta chưa từng tham gia yến tiệc của danh gia vọng tộc nào trong kinh thành, cũng chưa từng tiếp xúc với người khác, thậm chí thỉnh thoảng còn bị người quen chế giễu trên đường.

Hắn đã sớm nhìn ra.

Nếu muốn thay đổi tình cảnh của ta, chỉ có một lần nữa chống đỡ gia tộc thất thế này.

Một làn gió xuân thổi qua.

Lại ngẩng đầu lên, Thẩm An đã đi xa.

Ta bật cười.

Tên nhóc này.

8.

Ánh trăng bị mây đen che phủ, không khí tràn ngập mùi máu, ngày thứ ba sau khi Thẩm An tòng quân, trên đường trở về phủ, Quý Yến trọng thương ngã trên đất, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.

Hai năm xa cách, không nghĩ tới gặp lại lại là cảnh tượng như thế này.

Quý Yến cố gắng chống đỡ mình, cảnh giác nhìn về phía ta.

Ồ, sao nào? Muốn ăn vạ sao?

Ta bĩu môi, không chớp mắt đi lướt qua hắn.

Đột nhiên một bàn tay nắm lấy làn váy của ta.

Ta cúi đầu nhìn, là Quý Yến:

“Không phải chứ? Ngươi thật sự muốn ăn vạ à?”
 
Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Chương 6: Chương 6



Ta hơi kinh ngạc, sau đó cảm thấy xui xẻo kéo váy ra.

Quý Yến nghe không hiểu ta đang nói cái gì, y chỉ gian nan ngẩng đầu lên, mặt mang theo vẻ cầu xin:

“Cô nương, cứu ta một mạng, tất có hậu tạ!”

Quý Yến lại nắm chặt làn váy của ta, lần này ta không rút ra được.

Y còn chưa nói xong đã trực tiếp ngất đi.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt và vết m.á.u loang lổ trên người của Quý Yến, ta lặng người.

Cẩn thận quan sát y.

Quý Yến mặc hắc bào, nhìn rất là chật vật.

Có vẻ như những năm qua y sống không tốt.

Thật đáng thương.

Hay là cứu y đi.

“Mới là lạ.”

Ta mỉm cười.

Sau đó duỗi chân đá y bay hẳn một mét.

Quý Yến đang hôn mê phun ra một ngụm máu.

Ta vỗ tay, co chân bỏ chạy.

Dựa theo dòng thời gian ban đầu, lúc này Quý Yến dưới sự bảo hộ của ta hẳn là đã an toàn rồi.

Y là con trai trưởng lưu lạc bên ngoài của phủ Thừa tướng, tình cảnh rất nguy hiểm.

Đáng tiếc! Thật đáng tiếc! Tỷ đây không hầu hạ ngươi nữa.

Không có tấm khiên lớn như ta, có lẽ hiện tại Quý Yến còn đang lưu lạc đầu đường xó chợ.

Có điều nếu y đã trở lại thành Kim Lăng, chắc hẳn phủ Thừa tướng cũng gần tìm được y rồi.

Vậy thì ta vẫn nên tránh xa y một chút, miễn cho chọc phải một thân m.á.u tanh.

Nghĩ đến đây, ta tăng tốc chạy nhanh hơn nữa.

9.

Thời gian thoáng qua, Thẩm An đã tòng quân được ba năm.

Những năm gần đây biên cương không yên bình, nhiều cuộc chiến tranh lớn nhỏ liên tục nổ ra.

Theo như Thẩm An nói, hắn từng bước từng bước nhờ vào công trạng trở thành Phó tướng, dưới tay thống lĩnh thiên quân vạn mã.

Bởi vì tiền tuyến cấp bách, ba năm nay hắn không cách nào trở về, nhưng hết lá thư này đến lá thư khác liên tục được gửi đến Kim Lăng.

Ta hơi lo lắng.

Trận chiến cuối cùng sắp bắt đầu.

Quân địch bị đánh lui từng bước, Thẩm An nói bọn chúng sắp không nhịn được nữa.

Mấy ngày nay Thẩm An gửi thư càng ngày càng ít, hiển nhiên là tình hình tiền tuyến càng ngày càng gay gắt.

Ta không làm được gì, chỉ có thể tiếp tục nằm bẹp trong phủ.

10.

Gió xuân du dương thổi nhẹ phất phơ, thật là đẹp.

Giữa lúc ta đang phơi nắng ngủ say, đột nhiên một thanh âm từ trên đầu tường truyền đến:

“Thu Thu.”

Ta kinh hãi thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Ánh mặt trời có chút chói mắt, ta nhận ra là Quý Yến.

Mặc bạch y, ôn nhuận như ngọc.

Ngay cả động tác trèo tường cũng không che dấu phong thái của y.

Chẳng trách sau khi trở thành đại công tử phủ Tể tướng, chỉ trong vài ngày y đã trở thành người tình trong mộng của tất cả thiếu nữ trong thành.

Nhưng dù lớn lên đẹp trai đến đâu cũng không che dấu được nội tâm xấu xí. Y nhảy xuống bức tường rồi đứng đó nhìn ta chằm chằm.

Ta không hiểu ra sao:

“Ngươi có việc gì? Sao lại tự tiện xông vào nhà dân.”

Nhìn đôi mắt càng lúc càng u ám của Quý Yến, ta đột nhiên nhớ ra.

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ, y biết mấy năm trước ta đá y, nên đến tìm ta trả thù?

Ta rùng mình một cái.

Vội vàng nhanh chóng lui về phía sau, cảnh giác nhìn về phía y.

Thấy ta tránh xa, Quý Yến có vẻ hơi đau lòng:

“Thu Thu, nàng đừng sợ.”

“Ta đã nhớ ra hết rồi.”

11.

Y hoài niệm nhìn chằm chằm ta, hơi dè dặt:

“Thu Thu, thực xin lỗi, lúc đó ta không biết nàng nghiêm túc, ta còn tưởng rằng nàng đang giận dỗi với ta…”

“Sau khi nàng đi ta rất nhớ nàng, ta không muốn mất đi nàng, vì thế đã đi theo nàng.”

Ánh mắt Quý Yến quyến luyến, nỗi nhớ nhung trong mắt dường như muốn tràn ra:

“Thật tốt, ta có thể gặp lại nàng.”

Tay y run rẩy tiến lên vài bước, giơ tay muốn chạm vào mặt ta nhưng cuối cùng vẫn không giơ lên.

Ta nhíu mày.

Nhìn dáng vẻ này chắc là Quý Yến đã có ký ức kiếp trước.

Ta lặng lẽ oán thầm:【Hệ thống, sau khi trở về nhớ sửa chữa lại.】

Hệ thống phớt lờ ta.

Quý Yến trông mong nhìn ta, chờ ta trả lời.

Có điều chiêu này của y đối với ta cũng vô dụng.

Nhớ lại tất cả những chuyện ở kiếp trước, ta không giấu nổi hận ý:

“Ồ, Quý đại thiếu gia của chúng ta còn có thể nói xin lỗi nha.”

Ta khoanh tay trước ngực, âm dương quái khí nói:

“Ngươi thật đúng là da mặt trái dán da mặt phải, một bên là da mặt dày, một bên là không biết xấu hổ.”

“Không biết là ai đã dùng m.á.u đầu tim của mình làm thuốc dẫn cứu muội muội của ngươi, Quý đại thiếu gia đây là quý nhân hay quên, không cẩn thận quên mất rồi?”

Ta nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt Quý Yếu tức khắc trở nên có phần khó coi.

Năm đó Sở Linh bị bệnh nặng có thể mất mạng bất cứ lúc nào, mà ta lại có khả năng tự chữa bệnh, vì thế bị Quý Yến cưỡng ép lấy m.á.u đầu tim đi chữa bệnh cho Sở Linh.

“Ta… ta… là ta có lỗi với nàng.”

Bóng cây loang lổ chiếu lên mặt y, khiến y trông có vẻ gầy yếu, lại có vẻ ảm đạm đau thương:

“Ta tin lời đồn thổi của người khác, không ngờ sẽ có thương tổn lớn với nàng như vậy, Sở Linh đối với ta rất quan trọng, ta cũng bất đắc dĩ….”.

Y yếu ớt giải thích.

“Ta cũng không dám nhận sự hổ thẹn của ngài, ngài đã khiến ta mất mạng không phải sao?”

Ta mỉa mai.

Quý Yến cúi đầu xuống, khiến người khác không thể thấy rõ vẻ mặt của y:

“Thật xin lỗi…………”.

Y im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn chỉ có thể nói ra ba chữ nhợt nhạt này.

Nhìn bộ dạng này của y, đột nhiên ta không còn hứng thú nữa:

“Cút đi.”

Ta quát lớn một tiếng rồi lập tức trở về phòng, không cho y một ánh mắt nào nữa.
 
Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Chương 7: Chương 7



12.

Nghe thấy trong đình viện không còn tiếng động, ta có chút hoảng hốt.

Những lời của Quý Yến lại gợi lên một số hồi ức trong ta.

Khi đó là lần đầu tiên ta nhận loại nhiệm vụ công lược này, lúc xuyên tới trong lòng tràn đầy sự mới lạ.

Trước kia ta vẫn luôn nhận nhiệm vụ tương tự chơi game, chỉ cần đánh đánh g.i.ế.c giết là được, loại công việc nói chuyện yêu đương này ta dốt đặc.

Bởi vậy ta đã không chút do dự chọn kỹ năng hồi sinh trong số các kỹ năng công lược.

Điều này cũng dẫn đến con đường công lược tiếp theo đi chệch hướng, không thể quay lại được nữa.

Sau khi gặp Quý Yến, ta đã bị phong thái của y mê hoặc trong giây lát..

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song, chẳng qua là nói y đi.

Đáng tiếc y thân là con trai thừa tướng lại lưu lạc bên ngoài, sống rất thê thảm, mỗi ngày đều bị đuổi g.i.ế.c bị hạ độc, quả là có buff tử thần.

Ta nhất thời mềm lòng thay y đỡ một kiếm, liền vô tình bại lộ năng lực của mình.

Từ đó về sau càng không thể cứu vãn, ta trở thành tấm chắn hình người của Quý Yến.

Y xem ta làm lá chắn, ta xem y làm đối tượng công lược.

Mãi cho đến khi ta càng để tâm y hơn, ta mới chợt phát hiện ra dường như Quý Yến không có tình cảm với ta.

Khi ta vô tình bày tỏ tình cảm của mình với Quý Yến, thứ ta nhận lại là vẻ mặt chán ghét của y.

Quý Yến nói:

“Thẩm Thu, thê tử kiếp này của ta chỉ có thể là Sở Linh.”

“Đừng nghĩ đến người không thuộc về ngươi.”

Mặc dù tâm nguội lạnh nhưng ta vẫn giữ tinh thần chuyên nghiệp, kiên trì tiến đến cùng.

Ta ở cạnh y ngày đêm, làm tấm khiên thay y thử độc, bày mưu tính kế cho y, rong ruổi khắp thành Kim Lăng mua cho y món bánh ngọt y yêu thích.

Cuối cùng trong mắt Quý Yến cũng có ta.

Y trở nên dịu dàng với ta, còn cẩn thận dặn dò ta không được quá mệt mỏi.

Ta nghĩ rằng nhiệm vụ sẽ sớm thành công.

Không ngờ đây chỉ là biểu hiện bên ngoài.

Sở Linh bệnh nặng, ngày ngày ho ra máu.

Nửa đêm Quý Yến xông vào phòng ta, muốn lấy m.á.u đầu tim của ta:

“Thu Thu, đại phu nói thời gian của Sở Linh không còn nhiều, chỉ có nàng mới có thể cứu nàng ấy.”

Mặt y lộ vẻ không đành lòng.

Ta kinh sợ hỏi y: “Nếu ta c.h.ế.t thì sao?”

Sau khi bị sốc, ta hỏi y: “Nếu ta c.h.ế.t thì sao?”

Y không chút do dự: “Ta tin tưởng nàng, nàng sẽ không chết, chỉ là một chút m.á.u đầu tim mà thôi.”

Ta im lặng không nói, cuối cùng vẫn đưa cho y.

Ta có chút bi ai vì bản thân, lần đầu tiên làm nhiệm vụ công lược đã gặp phải một tên cặn bã như vậy, uổng công ta trả giá thật lòng.

Chỉ còn 10 điểm yêu thích nữa là nhiệm vụ thành công, ta tự nhủ, một lần cuối cùng, một lần cuối cùng.

Đáng tiếc mọi chuyện không như mong muốn.

Phản quân công thành, không có gì bất ngờ, ta bị Quý Yến bỏ rơi.

Y vẫn đường hoàng như cũ, nhưng ta lại hoàn toàn hết hy vọng, không bao giờ muốn cùng y duy trì tình cảm giả dối nữa.

13.

Kể từ ngày đó, Quý Yến lại tới tìm ta vài lần, nhưng lại bị ta lấy đủ loại lý do từ chối.

Tiện thể ta còn mướn vài người bảo vệ phủ đệ của ta, phòng ngừa Quý Yến lại lén lút trèo tường đi vào.

Bởi vì y thường xuyên lui tới nên khắp thành Kim Lăng đã truyền đi tin đồn của ta và y.

Đối với việc này ta cảm thấy rất xui xẻo.

Rất nhiều người mắng ta không biết tốt xấu gì, vậy mà không nể mặt Quý công tử.

Thậm chí có người còn đặc biệt chạy đến gặp ta, sau đó trở về thêm mắm giặm muối.

Nhưng những thứ này rất nhanh đã được dẹp sạch, có lẽ là bút tích của y.

Có ký ức kiếp trước, Quý Yến giờ đây như phá trúc, mạnh mẽ vang dội, chớp mắt đã trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng.

Cho dù ta cửa lớn không ra, cửa sau không bước, cũng có thể nghe thấy các loại tin tức của y.

Nghe nói y rất được Hoàng đế yêu thích, bởi vì có công trị thủy nên được phong Hình bộ thị lang.

Lại nghe nói đích nữ Hứa gia ngăn y lại tỏ tình ngay trên đường, cũng tuyên bố không phải y thì không gả.

Còn có người nói Quý Yến có tư thế hơn người, có thể dự đoán tương lai, hoàn toàn xứng đáng là người tài ba.

Trong khoảng thời gian ngắn ở thành Kim Lăng Quý Yến cực kỳ nổi danh.

Chuyện này có ổn không?

Thấy Quý Yến sống tốt, so với g.i.ế.c ta còn khó chịu hơn!

Ta hận đến nghiến răng.

không thì dứt khoát g.i.ế.c c.h.ế.t y đi, để ta được yên tĩnh.
 
Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Chương 8: Chương 8



14.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp g.i.ế.c Quý Yến, biên cương đã xảy ra chuyện.

Khi tin tức truyền đến thành Kim Lăng, lòng người nhất thời hoảng sợ.

Man di khai chiến, đại tướng quân tử trận, hiện giờ chỉ còn lại phó tướng gian nan trấn thủ.

Khi nghe được tin này ta trở nên mơ hồ.

Bởi vì kiếp trước tướng quân không chết.

Khi nhận được thư của Thẩm An, biên cương khai chiến đã hai ngày trôi qua.

【 A tỷ, tướng quân đã qua đời, ta sắp dẫn toàn bộ binh lính xâm nhập doanh trại bọn Oa, chuyến đi này khó được bình an, quãng đời còn lại sợ rằng không thể đi cùng, An thật là hổ thẹn.

….

Thân ái, Thẩm An. 】

Kiếp trước Đại tướng quân không chết, Thẩm An thân là Phó tướng quân, cùng Đại tướng quân cùng nhau dẫn quân chống lại man di.

Nhưng kiếp này xem ra chỉ có hắn lẻ loi một mình.

Lưu loát ba tờ giấy, Thẩm An đem hậu sự lớn nhỏ viết lên giấy, ngôn ngữ bi thương và cảm xúc sợ hãi khiến mắt ta đỏ hoe sau khi đọc nó.

Hắn lo ta không thể sống một mình, sợ ta ăn không ngon, ngủ không yên.

Hắn sợ bản thân một đi không trở lại, ta sẽ bị người khác bắt nạt.

Hắn còn sợ ta không có người chăm sóc, lẻ loi một mình canh giữ cái tổ trống rỗng.

Thế nhưng toàn bộ phong thư hắn không đề cập đến bản thân một từ nào.

Kiếp trước bởi vì ta một lòng nhào lên người Quý Yến cho nên hoàn toàn không biết Thẩm An đã xảy ra chuyện gì ở biên cương.

Sau khi lớn lên Thẩm An trầm mặc ít nói, bởi vậy ta chỉ có thể chỉ dựa vào từng lời nói của hắn, nghe ngóng đại khái tình huống biên cương.

Nhưng kiếp này, khi mối quan hệ của ta và hắn càng lúc càng trở nên thân thiết hơn, ta càng nhận thức rõ sự gian nguy của hắn.

Không giống Quý Yến, Thẩm An hoàn toàn xuất thân từ tầng lớp thấp nhất.

Nếu nói thành tựu của Quý Yến một nửa là do gia tộc khổng lồ, thì đối với Thẩm An mà nói, thành tựu của hắn chính là hoàn toàn dựa vào một mình hắn.

Vô số ngày đêm lạnh lẽo, trong khi Quý Yến đang ăn uống linh đình thì Thẩm An lại đang xông pha chiến đấu, ra trận g.i.ế.c địch.

Nghĩ tới đây, ta càng đau lòng vì Thẩm An.

Theo những gì hệ thống nói, nó cũng không chắc chắn liệu Thẩm An có thể sống sót hay không.

Bởi vì sự xuất hiện của ta giống như hiệu ứng cánh bướm, rút dây động rừng, một hành động nho nhỏ có thể khiến kết quả phát sinh thay đổi rất lớn.

Ta nhớ đến vị tướng quân đã chết.

【 Hắn c.h.ế.t rồi sẽ như thế nào? 】

【 Thế giới sụp đổ, nhiệm vụ thất bại.】

【 Có ý gì? Sao lại sụp đổ?】

【Thế giới nhiệm vụ lần này là thế giới đặc thù, không có cốt truyện, cơ hội sửa chữa đã sử dụng.】

【Tức là, thế giới này sẽ biến mất, Thẩm An có khả năng sẽ không trở lại?】

【Phải.】

Ta chợt không nói nên lời.

15.

Mấy ngày nay ở thành Kim Lăng, cảm xúc lo lắng bao phủ tất cả mọi người sống ở đây.

Thư từ của Thẩm An cũng đã bị gián đoạn, ta không thể biết được tin tức của hắn nữa.

Trận chiến này kéo dài rất lâu, triều đình và mọi người liều mạng mười hai phần lực.

Hoàng đế đương triều tuy ngu ngốc nhưng trước đại sự vẫn không dám tranh chấp với bá quan, đủ loại chi viện và ngân lượng như nước chảy tràn ra tiền tuyến.

Nhưng ta vẫn không thể yên tâm, vì thế ngày nào cũng lên núi cầu phúc.

Đáng tiếc luôn luôn có người không có mắt đến quấy rầy.

“Thu Thu, nàng đi có mệt không.”

Hôm nay Quý Yến hiển nhiên đã cẩn thận sửa sang lại một phen, y mặc cẩm bào hoa văn màu lam, ngọc quan dựng thẳng lên thật cao, lộ vẻ phong thần tuấn lãng.

Y muốn tới đỡ ta, lại bị ta đưa tay né tránh:

“Ta lại không biết Quý đại thiếu gia sẽ có ngày không biết xấu hổ như vậy, ý của ta ngươi còn không thấy rõ hay sao?”

Mấy ngày nay Quý Yến cứ đến trước mặt ta lắc lư suốt, cho dù muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được.

Ta mất kiên nhẫn.

“Thu Thu……………. Ta thành tâm đến làm lành với nàng.”

Thấy vẻ mặt ta lạnh lùng, hốc mắt Quý Yến ửng đỏ, có chút ủy khuất:

“Nàng vẫn không muốn gặp ta, ta chỉ có thể tới tìm nàng.”

“Ta chỉ muốn đến nói cho nàng biết, nàng giận ta nhưng ta không oán nàng.”

“Kiếp trước sau khi nàng c.h.ế.t ta rất hối hận, lúc ngủ trong mơ đều là nàng, nhìn di vật của nàng cuối cùng ta cũng hiểu được tâm ý của nàng, ta thật sự đã sai, ta biết nàng vẫn còn tình cảm với ta cho nên sống lại một đời ta rất vui mừng, chúng ta có thể quay về bên nhau có được không?”

“Phụ thân muốn hứa hôn cho ta, ta không muốn cưới người khác, Thu Thu, cầu xin nàng đừng vứt bỏ ta.”

Y nói hết câu này đến câu khác giống như sợ ta từ chối, ngay cả cho ta xen vào cũng không có.

Khác với bộ dáng lạnh lùng kiếp trước, kiếp này y vô cùng hèn mọn, nói chuyện đều nhẹ giọng thì thầm.

Nhưng sau khi nghe xong ta lại không có chút cảm giác nào, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm khi nghe những lời này.

Trước kia ta có tình cảm với y chẳng qua tình cảm này cũng rất mỏng manh, Quý Yến không khỏi có hơi coi trọng bản thân quá mức.

Còn cái gì mà không oán ta, sao lại không biết xấu hổ như vậy?
 
Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Chương 9: Chương 9



Ta không nhịn được:

“Người nói kiếp này chỉ có một mình Sở Linh là thê tử là ngươi, nói không cần tình cảm của ta là ngươi, nói ta chỉ là thuộc hạ của ngươi, bảo ta không cần nghĩ tới thứ không thuộc về mình cũng là ngươi.”

“Giờ ngươi ở đây làm bộ làm tịch cho ai xem?”

Năm đó Quý Yến lợi dụng năng lực của ta, coi ta như vũ khí sắc bén trong tay, đối mặt với tình cảm lộ ra của ta thì bỏ qua, bây giờ lại luôn miệng nói muốn ta và y quay về bên nhau, trở thành thê tử của y.

Chưa bao giờ tốt đẹp, tại sao lại quay về?

“Ngươi đúng là nực cười.”

Chung Linh Sơn một mảnh yên tĩnh chỉ còn lại vài tiếng chim hót.

Ta ngắt lời y:

“Ngươi và Sở Linh lưỡng tình tương duyệt cần gì phải chạy tới dây dưa với một người ngoài như ta, chuyện giữa chúng ta liền dừng lại ở đây, về sau không cần nói nữa.”

Dứt lời ta quay đầu muốn đi.

Quý Yến ngây người nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, bỗng nhiên nâng trán cười khẽ một tiếng, có thứ gì đó nặng nề ở đáy mắt đảo không dứt, y phun ra một ngụm khí, vẻ mặt lại hết sức bình thản: “Thu Thu, ta phải làm gì nàng mới chịu tiếp nhận ta một lần nữa?”

Y bước lên, dịu dàng nói: “Những điều sai trái đã làm trước đây ta đều có thể sửa, miễn là nàng nói ra, ta có thể biến thành dáng vẻ nàng thích.”

Y tiến lên muốn nắm lấy tay ta:

“Nàng không yên tâm Sở Linh sao?”

“Nàng yên tâm, ta đã hứa cho nàng ấy một mối hôn sự tốt, người ta yêu chỉ có nàng.”

Quý Yến rất chân thành tha thiết, nhưng ta ghê tởm đến mức sắp nôn ra.

Ta nhanh chóng rụt tay về, vuốt vết nổi da gà trên đó:

“Xin ngươi đừng gọi ta là Thu Thu nữa, cũng đừng chạm vào ta, ta rất muốn nôn.”

“Còn nữa, ta đã thích người khác rồi, giữa ta và ngươi tuyệt đối không có đường quay lại.”

Ta biết muốn Quý Yến hết hy vọng nhất định phải khiến y cảm thấy ta thật sự không thích y nữa.

Nói xong lời này, ta nhíu mày nhanh chóng rời đi.

Không nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Quý Yến phía sau.

16.

Trở về phủ, bởi vì chuyện ban ngày, ta tức giận đến không ngủ được.

Bóng đêm tối tăm, đèn trong phòng cạn dầu, chợt tắt.

Ta đứng dậy đi tìm một cái bấc đèn mới.

Đột nhiên, ta cảm thấy xung quanh mình có gì đó không ổn.

Vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt đang cười.

“Má ơi! Có lưu manh!”

Ta giật nảy mình.

Người nọ dường như cũng bị ta dọa sợ, vội vàng đứng thẳng dậy.

Ta vội vàng thắp sáng bấc đèn.

Ánh sáng lóe lên trong phòng.

Ta thấy rõ tên lưu manh này là ai.

“Thẩm An?”.”

Ta không thể tin được.

Không đúng.

Người trước mắt giống Thẩm An, nhưng lại có chút không giống Thẩm An.

Thiếu niên đã trưởng thành, đã trải qua chiến trường tôi luyện, trên người mang theo một tia lãnh khốc cùng trấn tĩnh.

Mặt hắn hàm chứa ý cười, tóc đen môi đỏ, đuôi mắt có một tia ửng hồng nhàn nhạt.

Thân hình bị quần áo bao bọc mơ hồ lộ ra chút hình dáng cơ bắp, nhìn rất cường tráng.

Chỉ là lúc này hắn có hơi phong trần mệt mỏi, rõ ràng là vội vã trở về.

“A tỷ, đã lâu không gặp.”

Con ngươi Thẩm An tối tăm như một hồ nước sâu không thấy đáy, khiến người ta không có chỗ th* d*c, đôi môi mỏng chỉ có một chút màu sắc nhàn nhạt. Giọng nói của Thẩm An đã thoát khỏi sự lanh lảnh khi còn nhỏ.

Ta hoảng hốt trong giây lát.

Ba năm ngắn ngủi không gặp Thẩm An, lần này gặp nhau lại khiến ta tự dưng nhớ tới bộ dáng không nắm bắt được của hắn kiếp trước.

Lúc này đã là nửa đêm, bầu trời ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, Thẩm An lộ vẻ phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là vừa trở về đã đến thăm ta trước tiên.

“Đệ đi đường sao lại không có tiếng động thế.”

“Cuối cùng cũng về rồi, trận chiến này đánh có thuận lợi không? Có bị thương không?”

Ta vội vàng bước xuống giường, có chút ngạc nhiên vui mừng.

Nỗi lo lắng nhiều ngày trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm An liền biến thành hư vô, còn lại chỉ có vui mừng.

Hắn lắc đầu, khẽ cười:

“Ta đã quen đi nhẹ, dọa sợ a tỷ, thật xin lỗi.”

Ta lắc đầu tỏ ý không sao.

Ngay sau đó vì để cho ta yên tâm, hắn tỉ mỉ kể lại những chuyện đánh giặc mấy ngày nay với ta.

Từ cái c.h.ế.t của chủ tướng, hắn được bổ nhiệm tạm thời làm thống lĩnh, cho đến ba lần hắn mang binh vào doanh trại địch, cuối cùng lấy được đầu thủ lĩnh quân địch, đánh bại quân Oa.

Ta nghe cũng có chút rung động lòng người.

Vừa nói liền nói đến sắc trời dần sáng, trong lúc này, hắn vẫn luôn nhìn ta chằm chằm.

Cuối cùng, hắn đột nhiên nói: “A tỷ, ta còn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại tỷ nữa.”

Ta sững sờ.

Hắn cúi đầu rồi nhấp một ngụm trà, mái tóc gãy rụng che phủ mi mắt, có một tia vỡ vụn không dễ phát hiện:

“Thật tốt quá, có thể trở về ta thật sự rất vui.”

Hắn ngẩng đầu lên, khoé môi mỉm cười chân thành. Ta thở dài: “Ta cũng vậy, suýt nữa còn tưởng rằng ta sẽ không bao giờ gặp lại đệ nữa.”

Ta nói thật lòng.

Khi nghe hệ thống nói thế giới có thể sụp đổ, trái tim ta lạnh buốt.

Đối với Thẩm An, ta thật lòng coi hắn như người thân.

Thẩm An tiến lên nhẹ nhàng ôm ta, như đang an ủi.

Ta ngửi thấy mùi lạnh lẽo trên người hắn, xen lẫn mùi m.á.u và cỏ dại, thanh âm của hắn vừa thấp vừa trầm: “Thật tốt.”

Bị bờ vai rộng lớn của hắn bao lấy, ta sửng sốt trong chớp mắt.

Sau đó nở nụ cười: “Thật sự đã trưởng thành rồi, hình như so với trước đây cao hơn nhiều.”

Không tệ, không tệ, ta rất hài lòng.
 
Back
Top Bottom