Siêu Nhiên Tái Tạo

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395522009-256-k970095.jpg

Tái Tạo
Tác giả: nguyenhonganh8911
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trong một thế giới nơi các gia tộc siêu nhiên ngầm thống trị xã hội, nơi danh vọng, quyền lực và dối trá đan xen như một mê cung không lối thoát - tồn tại một học viện dành riêng cho quý tộc và hoàng tộc, nơi chỉ những kẻ "được chọn" mới có thể bước vào.

Tại đây, giữa những ánh mắt ganh ghét và sự giả dối được tô son điểm phấn, Kỷ Tinh Lam, tiểu thư của Hồ tộc - bị gán mác "ác nữ" - lại là người duy nhất không hiểu vì sao bản thân bị cả thế giới thù ghét.

Nhưng một sự sắp đặt kỳ lạ của vận mệnh đã dẫn cô đến một gốc cây cổ thụ - nơi cô gặp được... hắn.

Một sinh vật nhỏ bé tưởng chừng vô hại nhưng lại là gia chủ của tộc Xà, kẻ từ trong bóng tối thao túng tất cả.

Không ai biết hắn là ai.

Và chính hắn, là người duy nhất biết rằng: thế giới này... chỉ là một cuốn tiểu thuyết
Nhưng..khi thế giới này được phá giải mọi chuyện sẽ thực sự kết thúc hay là một khởi đầu mới?​
 
Tái Tạo
Chương 1:Giả Dối-Sự Trỗi Dậy


Trong một góc sâu thẳm của Xà phủ – nơi ánh sáng mặt trời chưa từng chạm tới – có một thư phòng đã bị bụi bặm và mạng nhện phủ kín suốt hàng ngàn năm.

Không ai bén mảng đến nơi này, kể cả hầu cận thân tín nhất, bởi đây là lãnh địa tuyệt đối của Lục Thừa Diễn – vị gia chủ thứ mười ba của Xà tộc, một trong tứ đại cổ tộc từng thống lĩnh đại lục Thương Lưu.

Ai nhìn vào hắn cũng chỉ thấy một thiếu niên với ánh mắt lạnh lùng, dung mạo tà mị và dáng vẻ bất cần.

Nhưng thực chất, Lục Thừa Diễn đã sống hơn một thế kỷ – nửa đời là bóng tối, nửa đời là kẻ quan sát thế gian nhàm chán đến rệu rã.

Hôm nay, hắn đứng lặng trước chiếc tủ sách cổ.

Bên dưới ngăn kéo thứ mười ba – vốn dĩ không thể mở bằng bất kỳ loại chìa khóa nào – chính là một cánh cửa hầm bí mật được tổ tiên lưu lại, chỉ truyền cho mỗi đời gia chủ.

Không một lời, không một ánh nhìn luyến tiếc, Lục Thừa Diễn đẩy ngăn kéo.

Một luồng khí lạnh phả ra từ bên dưới, cánh cửa hầm âm thầm mở ra.

Hắn bước xuống.

Trong lòng đất sâu, căn hầm nhuốm màu thời gian, tường đá xám phủ đầy bụi mốc và mạng nhện giăng như tấm màn mờ đục.

Nhưng hắn không quan tâm.

Hắn sải bước qua từng bậc cầu thang đá như thể đã quen thuộc nơi này từ kiếp nào.

Ở trung tâm căn hầm, một chiếc bàn đá hình tròn lặng lẽ đứng đó như chờ đợi ai đó từ nghìn năm trước.

Trên bàn, một tấm bản đồ cũ kỹ và một tờ di chúc bằng da thú vẫn nguyên vẹn như vừa viết hôm qua.

Lục Thừa Diễn cầm lấy bản đồ.

Trong tờ da ố vàng, một khu vực chưa từng được ghi chép trong bất kỳ thư tịch nào được khoanh đỏ.

Cạnh đó, trên di chúc chỉ vỏn vẹn một câu:

“Nơi đây cất giấu thứ có thể thức tỉnh huyết mạch, nhưng cũng là ngưỡng cửa sinh tử.

Máu càng thuần, cửa càng rộng.

Không đủ… thì chết.”

Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi hắn.

“Thú vị.”

Không hề do dự, Lục Thừa Diễn khởi hành ngay trong đêm.

Đường đến nơi bản đồ chỉ dẫn không hề bằng phẳng.

Vực sâu, rừng quỷ, gió độc, linh thú cấp cao — mọi thứ như muốn xé xác bất kỳ kẻ nào dám mạo phạm.

Với người thường, đó là con đường tìm chết.

Nhưng với hắn, lại là trò chơi kích thích chưa từng có.

Và rồi, sau bảy ngày bảy đêm, hắn đứng trước một cánh cổng đá cổ xưa, được dựng giữa một vùng đất không tên.

Trên mặt đá, những ký hiệu cổ ngữ Xà tộc phát sáng lờ mờ.

Bên cạnh là dòng chỉ dẫn đã mờ nét:

“Nhỏ máu vào cánh cửa.

Nếu máu đủ tinh khiết, lối đi sẽ mở.

Ngược lại… hãy chuẩn bị linh vị cho mình.”

Lục Thừa Diễn nhếch môi.

Hắn đưa đầu ngón tay lên, cắt nhẹ, để một giọt máu đen ánh bạc rơi xuống.

Nhưng lạ thay…

Máu chưa kịp chạm vào cửa, cánh cổng đã tự động phát sáng và mở tung ra một cách ngoan ngoãn.

Khoảnh khắc ấy, hứng thú trong mắt Lục Thừa Diễn vụt tắt.

“Dễ dàng vậy à?”

Bên trong cánh cửa không phải địa ngục như cảnh báo.

Trái lại, một vùng đất như bồng lai tiên cảnh hiện ra trước mắt hắn.

Hồ nước trong vắt, hoa lạ đua nở, khí linh hội tụ thành những luồng sáng rực rỡ.

Mọi thứ đều đẹp như tranh vẽ – một nơi tưởng như không thuộc về thế giới này.

Nhưng… hắn chẳng bận tâm đến bất kỳ thứ nào trong đó.

Ánh mắt hắn dừng lại ở một quyển sách cổ đang lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng tím kỳ lạ, như đang chờ đợi ai đó đến đọc.

Lục Thừa Diễn nhướng mày.

Tay phải nâng lên, sẵn sàng bắt lấy quyển sách đang từ từ bay về phía mình.

“Nếu không có gì đặc biệt, ta sẽ đốt sạch cái nơi giả tạo này.”

Nhưng chính khoảnh khắc đó — quyển sách không dừng lại trong tay hắn.

Nó xuyên thẳng qua lòng bàn tay hắn, hòa vào cơ thể hắn như luồng sáng chui thẳng vào tim.

Mọi thứ chợt tối sầm.

Cảnh vật xung quanh đột ngột đổi sắc, bồng lai tiên cảnh biến thành vực sâu đen ngòm, những đoá hoa rực rỡ tan thành tro bụi, nước hồ hóa đen, trời đất run rẩy.

Toàn thân Lục Thừa Diễn bị bao trùm trong làn khói đen cuồn cuộn.

Tâm trí hắn bị kéo vào một cơn lốc xoáy dữ dội.

Hàng trăm… hàng ngàn ký ức kỳ lạ xẹt qua đầu như cuộn phim đang chiếu ngược: những nhân vật mà hắn chưa từng gặp, nhưng lại biết rõ tên; những mối quan hệ, tình tiết, âm mưu — tất cả như đã được viết sẵn trong một cuốn truyện.

Hắn hiểu rồi.

Thế giới này… là một tiểu thuyết.

Tất cả đều là nhân vật trong một cốt truyện được “sắp đặt”.

Và hắn — Lục Thừa Diễn — chẳng qua chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt, không có vai trò trong “chuyện tình yêu của nhân vật chính”.

Khoảnh khắc ấy, nếu là bất kỳ ai khác, có lẽ sẽ suy sụp.

Nhưng Lục Thừa Diễn…

…lại phá lên cười.

Một tràng cười kéo dài, vang vọng khắp không gian tối đen.

“Thế giới này là tiểu thuyết ư?”

“Ta chỉ là nhân vật phụ?”

“Tốt thôi.”

Ánh mắt hắn sáng rực lên trong bóng tối.

“Vậy để xem… nếu nhân vật phụ phá kịch bản, thì truyện sẽ đi về đâu.”
 
Back
Top Bottom