Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
535,068
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
170118583-256-k507353.jpg

Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Tác giả: nazamikaitou
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vũ Hoàng Minh, một học sinh lớp 10, trong một buổi đi chơi với trường đã hi sinh với lí do: Phá công cụ kích hoạt bom của khủng bố để cứu mọi người.

Vì chiến công đó, cậu đã được tái sinh sáng thế giới của kiếm và ma thuật.

Đây là câu chuyện về cuộc sống của cậu (cô?) ấy ở thế giới khác.

- Đây là truyện đầu tay nên xin hãy góp ý nhé
- Truyện có tag shoujo ai, yuri và harem đó.

Tự hiểu nha :)) Tags: actionadventurefantasygbgenderbenderharemisekaimagicmonstertamerolnopphiêulưuromanceshoujoaithuầnquáisưyuri​
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Mở đầu


Reeng, reeng, reeng,...

Tiếng đồng hồ vàng lên ầm ĩ.

Tôi thức dậy, đưa tay tắt và rồi nhìn vào nó.

Bây giờ đang là 5h sáng.Tôi bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Sau đó, tôi chuẩn bị quần áo và bỏ vào cái balo.

Trường tôi có tổ chức một chuyến đi chơi ngoài đảo Phú Quốc và hôm nay sẽ xuất phát.

À quên chưa giới thiệu, tôi tên là Vũ Hoàng Minh, 15 tuổi, một học sinh lớp 10.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, tôi xem đồng hồ.

Bây giờ là 5h30.

- Haizz.

Dậy sớm quá rồi. {Giờ xuất phát là 7h30.

Còn 2 tiếng nữa mới tới giờ.

Trừ đi thời gian ăn sáng rồi tới trường thì vẫn còn 1 tiếng rưỡi nữa.

Biết làm gì đây.} - Thôi chơi game vậy.

Tôi đưa tay lên đầu giường, với lấy cái kính thực tế ảo và đeo vào.

- Monster Age.

Bắt đầu.

Tôi đọc lệnh khởi động trò chơi.

Monster Age là một trò chơi sẽ đưa người chơi vào một thế giới fantasy như trong các bộ light novel.

Trò chơi có rất nhiều tính năng thú vị cho phép người chơi trải nghiệm cảm giác giống như là một cuộc sống mới.

Một trong những tính năng mà tôi thích đó là Thú nuôi.

Tính năng này cho phép người chơi thuần hoá bất cứ quái vật nào, miễn là người chơi đủ kiên trì.

Hiện giờ tôi đã thuần hoá được hơn 500 quái vật.

Từ boss bản đồ đến boss thế giới.

Ngoài ra, tôi còn là thợ thủ công hàng đầu game với những công thức độc quyền.
___________________________
7 giờ sáng Tôi thoát game và ra khỏi phòng.

Sau đó, tôi ăn sáng một cách nhanh chóng và ra khỏi nhà.

Cha mẹ tôi đều đã đi làm từ sớm, thế nên giờ nhà không còn ai khác ngoài tôi.

Tôi khoá cửa, xách balo và đi tới trường.

Tôi đang thong thả tới trường, bỗng một bàn tay chạm vào vai tôi.

Tôi quay lại nhìn thì thấy một người con gái bằng tuổi tôi, sau đó giọng nói của cô ấy vang lên.

- Xin chào, Minh.

Đó là Mỹ Anh.

Cô ấy là bạn thưở nhỏ của tôi.

Cô ấy có một mái tóc đen nhánh dài tới hông, khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi cao và đôi mắt long lanh.

- Chào cậu.

Cậu đang đi đâu thế?

Tôi lên tiếng chào lại cô ấy.

Cô ấy trả lời: - Tớ đang tới trường để tham dự chuyến đi chơi đây.

Cậu cũng vậy à? (Anh)- Tớ cũng vậy.

Mà đi nhanh thôi kẻo trễ mất. (Minh) - Ừ!

Mình đi thôi! (Anh)Cô ấy nói vậy rồi nắm tay tôi kéo đi.

Thiệt tình!

Lớn rồi mà cứ như con nít ấy.

Sau 10 phút thì chúng tôi cũng đã đến trường.

Khi đến trường, đám con trai nhìn vào bọn tôi với cặp mắt ghen tị.

Ừ thì cũng đúng thôi.

Mỹ Anh đây là hoa khôi của trường, người được biết bao nhiêu đứa con trai hâm mộ mà.

Trong lúc đang nghĩ như thế thì một đứa đến khoác vai tôi.

- Ái chà!

Nắm tay hoa khôi của trường như thế này.

Bộ mày muốn chọc lũ FA trong trường tức ói máu chết hết à?

Đó là Đức Duy.

Nó, Mỹ Anh và tôi, ba đứa là bạn thuở nhỏ của nhau, đã chơi chung với nhau từ hồi còn bé xíu.

Nó là một đứa lolicon đích thực, được cái không dám làm bậy thôi.

Nó với tôi là hai thằng chiến hữu chơi game chung và cũng nghiện novel như nhau.

Nói thế với tôi rồi nó quay sang Mỹ Anh nói: - Xin chào, Mỹ Anh.

- Chào cậu, Duy.

Tới đây thì xe đã tới, thế nên ba người bọn tôi lên xe.

Suốt thời gian trên xe, tôi trò chuyện cùng Duy và Anh.

Khi lên tàu, tôi liền chui vào phòng của tôi, lấy kính thực tế ảo ra và nằm chơi game.
___________________________
(Góc nhìn của Mỹ Anh) Tôi là Phạm Mỹ Anh, một học sinh lớp 10.

Hôm nay, trường tôi tổ chức một chuyến đi chơi ở đảo Phú Quốc.

Khi tôi lên tàu thì trời đã chiều.

Vào bữa tối trên tàu, tất cả mọi người đều tập hợp ở phòng ăn lớn trên tàu.

Tôi nhìn khắp nơi nhưng không tìm thấy Minh đâu cả.

Cậu ấy ở đâu được nhỉ?

Mọi người đều tập hợp đông đủ cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi cậu ấy thôi.

Nghĩ tới đây thì bữa ăn đã bắt đầu. {Chắc lát nữa cậu ấy sẽ xuống đây thôi.}Tôi nghĩ vậy rồi bắt đầu bữa ăn.

Đang giữa bữa ăn thì bỗng từ đâu một người đàn ông xuất hiện hét lớn: - Tất cả đứng yên!

Tôi dừng lại quay sang nhìn ở ta.

Mọi người cũng thế, tất cả đều dừng lại bữa ăn của mình quay sang phía ông ta.

Đó là một người đàn ông đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm, trên người ông ta mắc bộ quần áo màu xám từ đầu đến chân.

Trên tay ông ta là một cái hộp nhỏ vừa lòng bàn tay, trên cái hộp đó là một nút màu đỏ.

Ông ta tiếp tục hét lên: - Cả con tàu này đã bị cài bom.

Nếu ai dám đi chuyển tao sẽ nhấn cái nút này và tất cả sẽ chết.

Cái gì!?

Hắn ta nói chiếc tàu này đã bị cài bom sao!?

Tôi quay sang nhìn mọi người, tất cả đều mang một vẻ mặt lo lắng và hoảng sợ.

Rồi một giáo viên lên tiếng: - Tại sao ông lại làm như vậy?

Chúng tôi đâu có thù oán gì với ông!

Hắn ta nghe thế thì cười lớn rồi nói: - Ta là thành viên trong Dark Justice.

Trong nhà tù của các ngươi có người của nhóm chúng ta, thế nên nhóm chúng ta đã bắt các ngươi làm con tin, nếu chính phủ thả người của chúng ta ra thì các ngươi sẽ sống, bằng không thì các ngươi sẽ chết.

Nghe thấy hắn nói thế, tôi bỗng nhớ ra một bản tin thời sự trên TV, nội dung của bản tin đó là: Có một tổ chức khủng bố tên là Dark Justice, chúng liên tục gây ra các vụ đánh bom trên khắp thế giới.

Mới đây cảnh sát đã bắt được vài người trong tổ chức đó.

Thật không ngờ tôi lại gặp một trong số chúng, hơn nữa còn bị chúng bắt làm con tin.

Tôi nhìn xung quanh thì thấy mọi người đang hoảng sợ tột độ.

Tôi cũng thế, tay chân tôi đang run lẩy bẩy, tưởng như sẽ ngất bất cứ lúc nào vậy.

Tôi nhìn chằm chằm về phía hắn, bỗng tôi thấy trên cầu thang phía sau lưng hắn, có một bóng người đang đứng đó nhìn về phía chúng tôi.

Người đó chính là Minh, người bạn thuở nhỏ của tôi.

Cậu ấy biết rằng chúng tôi đã nhìn thấy cậu ấy.

Thế nên cậu ấy ra dấu rằng đừng nhìn về phía đó như thế, nếu không tên khủng bố kia sẽ phát hiện ra.

Tôi hiểu cậu ấy đang muốn nói gì.

Thế nên tôi không nhìn về phía đó nữa.

Nhưng cậu ấy đang định làm gì chứ?

Tim tôi đập thình thịch, tôi thầm cầu mong cậu ấy sẽ không làm gì nguy hiểm.
___________________________
(Góc nhìn của Minh) Tôi nhìn lên cửa sổ thời gian trong trò chơi.

Đã hơn 6h rồi. {Dậy nhanh không muộn giờ ăn mất.}

Nghĩ thế, tôi vội vàng thoát game rồi ra khỏi phòng.

Khi tới cầu thang phòng ăn, tôi chợt nghe thấy tiếng một người đàn ông hét lên - Tất cả đứng yên!

Khi nghe thấy tiếng đó, tôi quyết định đứng lại nghe xem chuyện gì xảy ra.

Sau khi nghe xong, tôi đã xác nhận mục tiêu của mình.

Tôi nhìn xuống mọi người, và thấy Mỹ Anh đã phát hiện ra tôi.

Tôi ra hiệu cho cô ấy đừng chú ý tới mình thêm nữa.

Cô ấy hiểu được và nhìn đi chỗ khác.

Tôi bắt đầu cúi thấp người xuống và bước đi mà không tạo ra tiếng động.

Cách đi chuyển này tôi đã tập luyện rất nhiều lần nên chắc chắn là tên khủng bố kia sẽ khi nghe thấy được.

Giờ nhớ lại lí do tôi tập nó thì tôi lại muốn chui luôn xuống đất trốn.

Tôi tập cách đi chuyển không tiếng động này là vì tôi xem phim và anime thấy khá hay, thế nên tôi bắt chước theo và tập mấy tháng trời, không ngờ vì cái lí do quái đản đó mà giờ tôi lại có thể dùng nó để cứu mọi người thế này.

Tôi cứ thế đi đến gần hắn.

Giờ tôi đã ở ngay sau lưng hắn rồi mà hắn vẫn chưa biết.

Tôi liền nhanh chóng đứng dậy thật nhanh và giật lấy cái hộp đó.

Tôi định xô hắn ngã xuống nhưng lại thôi vì trông cách đứng của hắn tôi đoán là mình không thể làm hắn ngã được.

Sau khi cái hộp bị tôi giật lấy, hắn nhìn quanh với khuôn mặt ngạc nhiên và sau khi thấy tôi đang cầm cái hộp, khuôn mặt hắn chuyển sang bực tức.

Hắn quay sang tôi và rống lên: - Thằng nhãi này ở đâu ra vậy!

Mày, nhanh đưa cái hộp dạy cho tao rồi xuống đứng với lũ kia nhanh. (Tên khủng bố) - Mày nghĩ tao ngu hay sao mà đưa nó cho mày.

Tôi đáp lời hắn và sau đó quay lưng về phía hắn, kế đó tôi dùng hết sức ném cái hộp qua cửa sổ trong phòng ăn.

Cái hộp bị ném thì bay đi với tốc độ khá cao, bay qua cửa sổ và cuối cùng là rơi xuống biển.

Tôi nở một nụ cười đắc ý khi thấy cái hộp rơi xuống nước.

Tôi nghe thấy tiếng hắn gào lên: - Khônggggg!

Thằng chó, sao mày dám ném nó đi! (Tên khủng bố)Vẫn đứng nguyên tại chỗ, tôi nói: - Giờ thì mày không còn gì để uy hiếp mọi người nữa rồi nhé.

Mau đầu hà...

Đang nói dở câu, tôi cảm thấy ngực trái của mình đau kinh khủng.

Tôi nhìn xuống thì thấy ở đó, máu đang chảy ra xối xả.

Tôi ngã xuống, ôm lấy vết thương đó và quay mặt nhìn về phía tên khủng bố.

Trên tay hắn đang cầm một con dao dính đầy máu.

- Aaaaaaaaaa! (Minh) Không chịu nổi cơn đau, tôi hét ầm lên.

Nhưng không hiểu sao tôi vẫn có thể suy nghĩ một cách bình tĩnh. {Phải rồi nhỉ, làm gì có tên khủng bố nào chỉ mang mỗi dụng cụ kích nổ thôi đâu.} Tôi cảm thấy sức lực đang rời khỏi mình.

Giờ tôi chỉ còn có thể quan sát mọi chuyện mà thôi.

Một số giáo viên đang khống chế tên khủng bố.

Có vẻ họ đều rất giỏi võ thì phải.

Những người còn lại thì chạy đến chỗ tôi, dẫn đầu là hai người bạn thuở nhỏ của tôi, Mỹ Anh và Đức Duy.

Họ chạy lại chỗ tôi rất nhanh.

Tôi thấy nỗi lo lắng hiện rõ trên mặt họ.

Trên mặt của Mỹ Anh còn có nước mắt giàn giụa.

Họ đến và quỳ xuống cạnh tôi.

- Tại sao?

Tại sao cậu lại làm vậy?

Cậu không biết quý trọng mạng sống mình à?

Cậu đừng chết, đừng bỏ mình mà!

Huhuhu (Mỹ Anh) - Ê thằng này, mày hẹn mày sẽ chơi game với tao mà!

Đến lúc thực hiện được lời hứa thì mày đừng có hòng mà chết nghe chưa! (Đức Duy) - Thôi... cậu đừng... khóc mà Mỹ Anh...

Cậu mà khóc... là xấu đấy...

Còn tớ không phải... là không... biết quý mạng sống... chẳng phải tớ đã cứu...

được mọi người... rồi đó sao. (Minh)
Nói tới đó, tôi họ sặc sụa và nhổ ra một ngụm máu.

- Còn mày, Duy... chắc lần này... tao không chơi chung... với mày được rồi.

Bỏ qua... lần này nhá...

Lần sau tao sẽ... săn quái chúng... với mày. (Minh) - Bảo vệ học sinh là trách nhiệm của giáo viên.

Tại sao em lại mạo hiểm mà làm việc đó cơ chứ ? (Cô giáo) Người vừa lên tiếng là cô giáo chủ nhiệm lớp tôi.

Cô ấy tên là Diệu Linh, là một giáo viên mới ra trường.

Cô ấy là một người giáo viên hiền lành và có tính thần trách nhiệm rất cao.

Tôi trả lời câu hỏi của cô: - Bởi vì... việc đó chỉ... có em mới... làm được.

Nói xong câu đó, tôi nở một nụ cười mỉm.

Tôi bắt đầu cảm thấy kiệt sức và buồn ngủ.

Thằng chiến hữu của tôi nhìn thấy tôi như vậy, có lẽ nó cũng biết là tôi không thể cứu được nữa, thế nên nó nói với tôi một câu nói đùa: - Nếu mày có được tái sinh quá thế giới khác, thì khi tao được triệu hồi qua đó phải giúp tao đó nhá. (Duy) - Ha...haha...tất nhiên rồi...

Tao hứa đấy.

Tôi nở một nụ cười tươi.

Cơn buồn ngủ xâm chiếm lấy tôi.

Và tôi ý thức của tôi chìm vào bóng tối. ______________________________________
Góc tác giả:Mọi người thấy sao?

Đây là truyện đầu tay của mình, vì thế nên mọi người hãy góp ý cho mình nhé.

Nếu thấy hay thì xin hãy chia sẻ với người khác và bình chọn cho mình nhé.Cảm ơn rất nhiều.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 1: Cuộc trò chuyện với thần và tái sinh


Tôi mở mắt ra.

Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một cái trần nhà màu trắng tinh.
{Mình còn sống sao?}
Tôi đưa mắt xuống nhìn cơ thể mình.

Trên người tôi là bộ quần áo còn nguyên vẹn và sạch sẽ.

Tôi nhìn vào ngực trái của mình, không có bất cứ dấu vết gì về việc bị đâm.

Tôi cảm thấy thật khó hiểu, rõ ràng là tôi đã bị đâm rồi mà.

Nhìn xung quanh, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng hình hộp cực kì lớn, đặc biệt là cả căn phòng đều có màu trắng tinh, không hề có một vật dụng nào cả, một căn phòng trống.

Tôi bỗng nhớ lại những bộ light novel mà mình đã đọc.

- Khung cảnh này.

Có vẻ là mình chết thật rồi nhỉ. (Minh)
- Đúng thế.

Cậu đã chết rồi. (???)
Một giọng nói trẻ con vang lên sau lưng tôi.

Giọng nói đó tuy trẻ con nhưng lại chứa đựng một sự uy nghiêm khó tả.

Quay lại đằng sau, tôi thấy một cậu bé khoảng 10 - 11 tuổi đang đứng nhìn tôi.

Cậu bé ấy đang mặc một chiếc áo không tay màu trắng kéo dài đến mắt cá chân, trên đó có một vài hoạ tiết thêu từ chỉ vàng.

Ngay khi nhìn thấy cậu bé, tôi đã ngay lập tức hiểu rằng đây không phải là con người bình thường, lí do là vì cậu ta đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ
- Cậu trông có vẻ khá bình tĩnh khi biết rằng mình đã chết nhỉ (Cậu bé)
- Bởi vì tôi đã chuẩn bị tinh thần khi quyết định cứu mọi người rồi mà. (Minh)
- Hahaha, cậu thú vị đấy.

Cậu vẫn còn nhớ lí do mình chết cơ à?

Đa phần những người tới đây đều không nhớ mình đã chết và khi biết điều đó, họ còn rất hoảng loạn nữa cơ.

À quên, xin tự giới thiệu, ta là Zatas, vị thần cai quản thế giới cũng có tên như thế. (Cậu bé)
- Chào ngài.

Tôi là Vũ Hoàng Minh, một học sinh lớp 10.

Không, phải là đã từng là học sinh chứ nhỉ.

Còn về việc những người khác không nhớ rằng họ đã chết, tôi đoán họ đều chết vì tai nạn giao thông nhỉ? (Minh)
- Cậu biết à?

Đúng vậy.

Đa số họ đều bị xe tải tông chết vì cứu ai đó. (Zatas)
{Hài hước thật.

Khi ngờ rằng chỗ light novel kia lại viết đúng phần nào.}
- Vậy bây giờ cậu đã chết.

Cậu có gì muốn hỏi ta không, ta sẽ giải đáp cho cậu nếu được. (Zatas)
- Cảm ơn ngài.

Vậy ngài cho tôi hỏi rằng sau khi tôi chết thì chuyện gì xảy ra? (Minh)
- Được!

Sau khi cậu chết, chuyến đi đã bị hủy, mọi người trở về.

Ngay khi họ về cảnh sát đã bắt tên khủng bố đó và bắt đầu điều tra, kết quả là đã phát hiện được một cứ điểm của chúng và tóm gọn thêm 12 tên nữa.

Cảnh sát cũng đã tìm kiếm và phát hiện trên con tàu chở cả trường cậu có lượng bom, mà nếu đến được bến cảng sẽ và bị kích nổ thì nó sẽ thổi bay cả nửa bến cảng.

Mà nói luôn là từ lúc cậu chết đến giờ đã 5 ngày rồi. (Zatas)
- Vậy là mọi người đều được an toàn cả rồi.

Thật may quá. (Minh)
- Còn nữa, khi xác cậu được mang về nhà, Mỹ Anh đã đến viếng và tỏ tình luôn đấy.

Tiếc là quá muộn rồi. (Zatas)
- Ngài nói cô ấy tỏ tình với tôi?

Cô ấy có tình cảm với tôi từ khi nào vậy?

- Cô ta đã có tình cảm với cậu lâu rồi, chỉ là cậu không biết thôi.

Còn nếu cậu không tin thì xem thử đi này. (Zatas)
Ngài ấy nói xong thì bỗng có một cái màn hình lớn xuất hiện trong phòng.

Trên màn hình đó là khủng cảnh Mỹ Anh đang quỳ bên chiếc giường, trên chiếc giường đó là xác của tôi.

Mỹ Anh trên màn hình đang mặc một bộ đồ màu đen từ đầu đến chân, khuôn mặt của cô ấy đang mang một cảm xúc buồn thảm.

Mỹ Anh bắt đầu nói, giọng nói của cô ấy vang khắp căn phòng trắng này.

- Minh này, cậu có biết rằng tớ đã có tình cảm với cậu từ lâu lắm rồi không.

Tớ đã nhiều lần muốn cho cậu biết cảm xúc của mình, nhưng tớ vẫn luôn sợ hãi, sợ rằng khi tớ nói ra cậu sẽ không chấp nhận, tớ sợ rằng mình sẽ bị từ chối, rồi chúng ta sẽ không còn là bạn được nữa.

Nhưng giờ thì nỗi sợ hãi đó đã không còn nữa rồi.

Thế nên tớ muốn nói rằng tớ...

À không, em... em yêu anh, em yêu anh rất nhiều.

Thế nên, xin anh đấy, hãy mở mắt ra đi, mở mắt ra và cho em biết câu trả lời của anh đi.

Hức... hức (Mỹ Anh)
[Tác: Mình đang FA mà viết cái đoạn này, cảm giác thật khó tả]
Nói tới đây thì nước mắt cô ấy bắt đầu chảy ra.

Tôi không ngờ được rằng cô ấy lại có tình cảm với mình.

Cơ mà, chết rồi mới được tỏ tình?

Tôi có phải là nhạc sĩ hay nghệ sĩ đâu.

Bỗng cái màn hình biến mất, Zatas lên tiếng:
[Tác: Ý là giống nhạc sĩ phải chết rồi mới nổi tiếng thì nó chết rồi mới được tỏ tình ấy.]
- Thế nào, cậu có cảm thấy hối hận vì đã hi sinh mạng sống mình không? (Zatas)
- Haizz, đúng là tiếc thật đấy.

Cơ mà được làm lại lần nữa thì tôi cũng sẽ chọn hi sinh thôi. (Minh)
- Tại sao?

Cậu muốn thấy cô ta đau lòng lắm à? (Zatas)
- Tất nhiên là không rồi, nhưng mạng sống của tôi mà đổi được hàng nghìn mạng sống khác thì tôi sẽ không ngại hi sinh đâu.

Hơn nữa, chẳng phải tôi đã cứu được cô ấy hay sao? (Minh)
- Hahaha, trả lời hay lắm.

Thế tình cảm của cô ta thì cậu sẽ tính thế nào đây? (Zatas)
- Haizz, giờ tôi chết rồi thì làm được gì nữa.

Còn nếu bằng một cách kì diệu nào đó mà tôi có thể gặp lại cô ấy, nếu cô ấy chấp nhận và vẫn còn tình cảm với tôi thì tôi sẽ chấp nhận tình cảm của cô ấy. (Minh)
- Cầu được ước thấy ngay đây.

Cậu sẽ được tái sinh trong thế giới do ta quản lí.

Tuy nhiên, việc có gặp lại được cô ta hay không thì ta không dám chắc.

Ta không thể biết được tương lai.

Thế giờ cậu muốn hỏi gì nữa không? (Zatas)
- Thế còn Đức Duy thì sao?

Cha mẹ tôi nữa? (Minh)
- Đầu tiên, tên chiến hữu của cậu đã quyết định sẽ không đụng vào game hay light novel trong một tháng để tưởng nhớ đến cậu. (Zatas)
- Adu!

Thằng đó mà nghỉ game với light novel cả tháng.

Hi vọng dưới đó sẽ không phải gặp thiên tai gì hết. (Minh)
Biết được thằng otaku nặng đô đó chịu bỏ game và light novel một tháng làm to hoang mang.

Tôi thầm cầu nguyện cho nó không bị sao.

- Rồi, tiếp nè.

Cha mẹ cậu đã khóc rất nhiều khi biết cậu chết.

Tuy nhiên, khi biết cậu hi sinh để cứu mọi người, họ đã không còn đau lòng nữa.

Và họ cũng tìm thấy bức đi thư của câu và hoàn thành nó rồi. (Zatas)
Bức di thư đó là lá thư tôi viết để đề phòng khi tôi chết.

Khi còn sống, có một lần, tôi dùng tiền lì xì để mua cổ phiếu.

Cảm giác của tôi về chứng khoán rất đúng.

Tôi luôn làm theo cảm giác và số tiền của tôi liên tục tăng lên.

Đến giờ thì số tiền gửi ngân hàng của tôi ở tất cả các nước là 52 tỷ đô la.

Ngoài ra tôi còn nắm trong tay 35% cổ phần của 10 tập đoàn lớn và nổi tiếng nhất thế giới.

- Thế là ổn cả rồi.

Vừa nãy ngài có nói là tôi sẽ tái sinh đúng không? (Minh)
- Đúng thế.

Cậu sẽ được tái sinh vào thế giới thuộc sự quản lý của ta. (Zatas)
- Vậy ngài có thể cho tôi biết thêm về thế giới đó không ạ? (Minh)
- Được, nghe đây.

Thế giới đó có tên trùng với tên của ta là Zatas.

Thế giới đó có rất chủng tộc: Thú nhân, Elf, Con người, Tình linh, Rồng,...

Thế giới đó là thế giới của kiếm và ma thuật.

Thế giới đó cũng có kỹ năng, cấp độ, chỉ số,... như trong game.

Thế giới đó có một vùng đất gọi là Vùng đất của quỷ.

Ma thú vào đó sẽ bị chướng khí ở đó biến đổi, khiến chúng mạnh mẽ hơn, có khả năng có được lí trí.

Các chủng tộc khác nếu có tâm hồn xấu xa, sẽ được lựa chọn có quá vùng đất đó không.

Nếu đồng ý thì sẽ trở thành chướng khí, tập hợp về vùng đất đó.

Những kẻ như thế sẽ biến đổi thành quỷ, cùng với ma thú có lí trí hình thành quỷ tộc.

Đó được hình thành tại nơi có nhiều chướng khí như thế nên nhân tính sẽ không còn, chỉ muốn làm bá chủ thế giới để thoả mãn bản thân. (Zatas)
Dừng lại một chút, sau đó Zatas tiếp tục:
- Đó là về thế giới.

Còn giờ là về xã hội.

Vì mỗi đất nước sẽ có chính sách khác nhau nên ta sẽ nói về những cái chung thôi.

Thứ nhất, vì thế giới đó là nơi xem trọng tình yêu, vì thế nên nơi đó cho phép kết hôn đồng giới, đa thê, đa phu.

Tuy thế vẫn có chiến tranh, đúng là khó hiểu.

Thứ hai, thế giới đó cho phép buôn bán nô lệ, và việc đó là hợp pháp.

Cuối cùng, thế giới đó có hai thứ là Thiên chức và Nghề nghiệp.

Hài thứ này khác nhau.

Thiên chức là tài năng của mỗi người, những gì liên quan đến thiên chức sẽ phát triển dễ dàng hơn nếu so những thứ đó với người có thiên chức khác.

Ví dụ: Người có thiên chức kiếm sĩ có thể dùng ma thuật, nhưng người có thiên chức pháp sư sẽ dùng ma thuật mạnh hơn nhiều. (Zatas)
Nói tới đó Zatas nhìn tôi và nói:
- Cậu còn gì muốn hỏi nữa không? (Zatas)
- Không thưa ngài. (Minh)
- Được rồi.

Giờ đến cậu.

Vì cậu đã cứu được rất nhiều người, thế nên ta sẽ cho cậu thứ mà được gọi là khả năng thuộc loại cheat.

Cậu sẽ được tái sinh với hệ thống giống trong game và toàn bộ dữ liệu của nhân vật cậu chơi sẽ trở thành sức mạnh của cậu.

Tuy nhiên, cấp độ sẽ về 1 và chỉ số sẽ tăng lên khi cậu lên cấp, để khi cậu đạt cấp độ cao nhất thì toàn bộ chỉ số cũ sẽ về với cậu.

Ngoài ra cậu sẽ có năng lực giúp các kỹ năng lên cấp nhanh hơn một chút, kỹ năng Hồi phục của cậu sẽ đạt cấp độ cao nhất như trong game và có được kỹ năng Thẩm định tuyệt đối.

Kỹ năng này sẽ cho phép cậu thẩm định mọi thứ, bỏ qua Chặn thẩm định và có thể nhìn xuyên qua Trạng thái giả.

Kỹ năng sẽ thức tỉnh khi cậu được 3 tuổi. (Zatas)
- Cảm ơn ngài rất nhiều. (Minh)
- Đây là trách nhiệm được trao cho ta.

Được rồi, cậu có muốn tái sinh chưa? (Zatas)
- Vâng!

Tôi muốn tái sinh ngay bây giờ. (Minh)
- Được rồi.

Cậu bước vào vòng tròn ấy đi. (Zatas)
Tôi nhìn theo hướng tay Zatas đã chỉ, ở đó có một vòng tròn đang phát sáng.

Tôi bước vào đó, ánh sáng ngày càng mạnh lên.

Tôi nhắm mắt lại vì chói.

Sau đó tôi mất ý thức.
< Đã nhận được kỹ năng Thông thạo ngôn ngữ >
< Đã nhận được kỹ năng Hồi phục lv.Max >
< Đã khoá kỹ năng Hồi phục lv.Max >
< Đã nhận được kỹ năng Hệ thống >
< Đã khoá kỹ năng Hệ thống >
< Đã nhận được kỹ năng Thẩm định tuyệt đối >
< Đã khoá kỹ năng Thẩm định tuyệt đối >
< Đã nhận danh hiệu Người được chúc phúc bởi quản lí Zatas >
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 2: Chào đời


Ý thức tôi dần trở lại sau khi bước vào cái vòng tròn đó.

Cái vòng đó có lẽ là vòng tròn ma pháp nhỉ?

Sau khi ý thức đã trở lại hoàn toàn, tôi bắt đầu mở mắt mình ra.

Ủa?

Sao thế này?

Tôi cố gắng hết sức để mở mắt ra, nhưng dù cố đến thế nào đi nữa thì cũng không làm được.

Sau vài lần cố gắng nữa thì tôi quyết định bỏ cuộc.

Tôi chuyển sang cử động tay của mình.

Đầu tiên, tôi thử nâng cánh tay của mình lên.

Kết quả là không thể cử động được một chút nào cả.

Rồi tôi quyết định thử cử động các phần nhỏ trước.

Tôi thử di chuyển các ngón tay.

Tôi thử nắm bàn tay lại.

Thất bại.

Tôi chuyển sang dồn sức để cử động ngón trỏ của mình, và rồi thất bại.

Tôi cố gắng thử đi chuyển hết tay phải tới tay trái,ngón ở tay phải đến ngón ở tay trái.

Tất cả mọi nỗ lực của tôi đều không thành công.

Chẳng lẽ cơ thể này của tôi bị liệt tay hay sao?

Tôi bỏ việc cố gắng cử động tay rồi chuyển xuống cử động chân của mình.

Cũng như tay, tôi nâng chân mình lên, nó không hề nhúc nhích một milimet nào cả.

Tôi thử có chân mình vào, cũng không được.

Rồi tôi dồn hết sức mình vào chân và đạp môt cú thật mạnh.

Và thật ngạc nhiên, chân của tôi vẫn không cử động được một xíu nào cả dù tôi đã dồn sức nhiều đến thế.

Tôi bỏ luôn việc cố gắng cử động cơ thể mình.

Tôi bắt đầu cảm nhận không gian xung quanh cơ thể mình.

Tôi đang nằm ở một nơi cực kì ấm áp, dễ chịu, thoải mái.

Dù rằng tôi không thể cử động tay chân, nhưng tôi vẫn cảm nhận được chúng, và đặc biệt là không hề cảm thấy đau đớn hay khó chịu gì cả.

Cảm giác của tôi lúc này, dù rằng không thể làm được bất kì điều gì cả, thế mà tôi lại không hề sợ hãi hay lo lắng, mà trái lại còn cảm thấy thật an tâm.

Tôi không hiểu vì sao, nhưng tôi luôn có cảm giác rằng mình đang được bảo bọc, điều này làm tôi cảm thấy thật an toàn.

Chìm đắm trong cảm giác dễ chịu tuyệt vời đó, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.
___________________________
Tôi không biết được mình như thế này đã bao nhiêu ngày.

Tôi chỉ biết rằng mình đã ở đây, trong trạng thái này đã được một thời gian dài rồi.

Tôi không hề ăn uống chút gì trong suốt quãng thời gian đó cả.

Tuy nhiên, tôi không hề cảm thấy khó chịu hay đói bụng gì cả.

Tôi gần như lúc nào cũng ngủ.

Thỉnh thoảng, tôi có thức dậy được một lát.

Trong quãng thời gian tỉnh táo đó, tôi thường nghe thấy những từ như “ Cha đây...” hay “Con ơi...” cùng nhiều từ khác có ý nghĩa giống thế.

Khi nghe tiếng nói đó, tôi cảm thấy thật thân quen, và tôi cũng cảm nhận được tình cảm trong những lời nói đó.
___________________________
Hôm nay, tôi trải qua một sự thay đổi lớn.

Đầu tiên, cơ thể tôi bắt đầu di chuyển.

Không phải là tôi di chuyển theo ý của bản thân mình đâu, mà có cảm giác giống như là đang bị trôi đi ấy.

Tại sao lại là cảm giác ấy hả?

Đơn giản là vì tôi có nhìn được gì đâu.

Xung quanh tôi bình thường rất yên tĩnh nhưng không hiểu sao hôm nay lại rất ồn ào.

Tôi nghe thấy rất nhiều tiếng là hét, trong đó có những giọng nói “ Cố lên” hay gì đó kiểu vậy.

Rồi tôi cảm thấy xung quanh bỗng nhiên trở nên lạnh đi.

Có vẻ tôi đã bị đưa ra khỏi nơi mình ở bao lâu nay rồi.

Rồi thì tôi có cảm giác như mình đang nằm gọn trong hai bàn tay của ai đó.

Sau đó, tôi nghe thấy có tiếng nói - Chúc mừng phu nhân, ca sinh đã thành công.Ể?

Gì cơ?

Ca sinh đã thành công, nghĩa là lâu nay tôi nằm trong bụng mẹ ấy hả?

Hèn chi tôi không thể cử động được, cũng không cần ăn.

Điều này cũng đã giải đáp cho cái cảm giác an toàn, dễ chịu cũng như ấm áp kia.

Tới đây thì tôi nghe thấy tiếng khóc của con nít, chính xác là của một đứa bé sơ sinh.

Và tôi lại ngạc nhiên thêm lần nữa khi mà tiếng khóc đó xuất phát từ miệng của tôi.

Ừ nhỉ, tôi là một đứa bé sơ sinh mà.

Tôi không hề có ý muốn khóc như thế, nhưng tiếng khóc vẫn cứ thế ra khỏi miệng tôi theo bản năng.

Rồi thì tôi được bọc vào một cái gì đó rất mềm và mịn.

Có vẻ như là một cái khăn thì phải.

Giờ tôi mới nhìn người đang bế tôi.

Đó là một người phụ nữ tầm khoảng 35 đến 40 tuổi, khuôn mặt trông khá bình thường với đôi mắt màu nâu.

Cô có mái tóc cùng màu với đôi mắt của cô.

Ánh mắt của cô đang nhẹ nhàng nhìn xuống tôi, môi cô đang nở một nụ cười dịu dàng.

Đây có vẻ không phải mẹ tôi mà giống người hộ sinh hơn.

Và có vẻ như tôi đã đoán đúng.

Cô đưa tôi cho một người phụ nữ khác đang nằm trên một chiếc giường.

Gọi là người phụ nữ cũng không đúng, phải nói đó là một cô gái mới đúng.

Cô gái ấy có lẽ khoảng 18 đến 19 tuổi.

Cô gái đang nằm trên giường đưa tay đỡ lấy tôi rồi ôm tôi vào lòng.

Khi được ôm như thế, tôi bỗng cảm nhận lại được cảm giác an toàn như khi tôi đang ở trong bụng mẹ.

Đây chắc chắn là mẹ tôi rồi.

Cô gái đó mở miệng nói: - Con của mẹ, cuối cùng còn đã chào đời rồi.

Đó!

Tôi nói đúng luôn.

Mẹ tôi sau khi nói câu đó thì nở một nụ cười hạnh phúc.

Tôi lúc này mới dừng khóc và nhìn mẹ tôi.

Bà ấy là một người phụ nữ rất trẻ và xinh đẹp.

Đẹp tới mức nào ấy hả?

Để tôi tả cho mà nghe.

Mẹ tôi có một khuôn mặt và một cái mũi nhỏ nhắn, đôi mắt của mẹ có màu xanh lam nhạt như bầu trời.

Bà ấy có một mái tóc dài màu bạch kim.

Là màu bạch kim đó!

Hi vọng là tóc tôi sau này cũng có màu đó.

Tóm lại, cứ lấy người đẹp ám học sinh suốt năm lớp 9 tại Việt Nam [Tác: Mọi người đoán thử xem ai nào?

Đúng rồi, đang nói tới chụy Kiều đó.] nhân đôi lên, rồi thay mái tóc thành màu bạch kim, và chuyển đôi mắt xanh lam nhạt là ra được vẻ đẹp của mẹ tôi rồi đó.

Mẹ tôi sau khi bế tôi lên, nói với tôi câu đó thì mở những cúc áo phía trên ra.

Bộ ngực của bà ấy bắt đầu hiện ra.

Bà ấy nhẹ nhàng và chậm rãi đưa nó vào miệng tôi.

Tôi mút lấy nó theo bản năng, và một phần vì đang đói.

Dòng sữa có vị ngọt và mùi thơm nhẹ bắt đầu xuất hiện, chảy vào miệng và từ từ đi xuống, lấp đầy bụng tôi.

Bộ ngực của bà ấy khá to, chắc khoảng cỡ D cup.

Cơ mà kích thước không phải là cái tôi muốn nói ở đây, cái tôi muốn nói là độ mềm mại ấy.

Nó vô cùng mịn màng và mềm mại, chạm vào phải nói là vô cùng tuyệt vời.

Tuy là giờ tôi chẳng quan tâm gì đến “mấy cái thứ cảm giác sau dậy thì” vì tôi đang là trẻ sơ sinh, cơ mà tôi vẫn thấy thích bộ ngực đó là hiểu rồi đấy.

Không biết bố tôi thế nào nhỉ, tôi hơi ghen tị với ông ấy rồi đấy.

Tôi đang nghĩ vậy thì bỗng nhiên, cánh cửa phòng bật mở ra và một giọng nói vang lên: - Con của ta ra đời rồi hả? (???) Một người đàn ông bước vào phòng.

Gọi là người đàn ông cũng không đúng.

Phải nói đó là một chàng thanh niên đang ở thời kì phong độ nhất.

Có lẽ khoảng 25 tuổi nhỉ.

Chàng trai đó đúng kiểu ikemen luôn.

Anh ta có mái tóc màu bạch kim, đôi mắt có màu hoàng kim.

Anh ta có một cơ thể cân đối, khỏe mạnh.

Tay, chân của anh ta rất săn chắc nhưng không nổi u lên như cái đám vai u thịt bắp tập thể hình.

Cơ mà hình như lúc nãy anh ta có nói là con anh ta vừa ra đời phải không nhỉ?

Chẳng lẽ đây là...

- Con của cha đây rồi.

Trông dễ thương quá đi! (Chàng trai) Chàng trai đó là cha tôi thật kìa.

Cha mẹ tôi đều là bishoujo với ikemen thế này, tương lai tôi sáng lạn rồi đây. [Tác: Cứ yên tâm, có tác hỗ trợ rồi ] Cả hai người đều tóc bạch kim cả, tôi chắc chắn là sẽ có được màu tóc này rồi.

Vui quá đi!

- Anh này!

Làm con sợ bây giờ! (Mẹ)
Umm.

Mẹ đang lo cho tôi kìa.

Hạnh phúc quá đi!

- Anh xin lỗi.

Anh có hơi vui quá. (Cha) - Thôi được rồi.

Lần sau không được thế nữa nghe chưa? (Mẹ) - Vâng!

Thưa vợ của tôi. (Cha) Mẹ tôi nghe thế thì bật cười.

Tiếng cười trong trẻo như là chim hót vậy.

- Được rồi.

Thế giờ anh muốn đặt tên con là gì đây? (Mẹ) - Ừm.

Anh đã nghĩ lâu rồi.

Tên con mình sẽ là Lucia.

Thế được không? (Cha) - Tên hay đó.

Vậy giờ tên con bé sẽ là Lucia.

Lucia Haraiza. (Mẹ) Lucia Haraiza à?

Cái tên nghe khá đẹp và dễ thương đó chứ.

Mà có gì đó sai sai nhỉ?

Khoan đã, đó là tên con gái mà.

Đặt tên như vậy, chẳng lẽ mình là...

- Con nghe thấy chưa con gái yêu của mẹ?

Từ giờ tên của con sẽ là Lucia Haraiza đó! (Mẹ) Tôi là con gái thật rồi. < Đã nhận được danh hiệu Cô gái yếu đuối >
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 3: Cuộc khám phá nơi ở của cô bé sơ sinh


Đã được một tháng kể từ lúc tôi được sinh ra.

Thời gian tôi có thể thức được đang dần dài ra.

Tôi không cần phải ngủ suốt ngày như lúc mới sinh nữa.

Hiện giờ tôi đang nằm trong một cái nôi.

Cái nôi của tôi có màu trắng, thành nôi khá cao, ít nhất là so với tôi.

Trên đầu tôi có một vài món đồ chơi với đủ màu sắc.

Khi tôi nằm ngửa trong nôi thì những món đồ ấy ở ngay trước mặt tôi, nhưng dù là thế nhưng mà tôi cũng chẳng với tôi chúng với đôi tay của trẻ sơ sinh này được.

Mỗi khi có gió thổi thì chúng mới đung đưa, va vào nhau, tạo nên những tiếng kêu nghe khá vui tai.

Nôi của tôi được đặt trong một căn phòng riêng.

Tất nhiên căn phòng đó là của tôi luôn.

Cho một đứa trẻ vừa ra đời chưa được bao lâu một căn phòng riêng thế này, nhà tôi rộng tới cỡ nào đây?

Dù gọi là phòng riêng của tôi nhưng vì tôi còn nhỏ nên mẹ tôi lúc nào cũng ở trong phòng.

Cứ mỗi lần tôi thức dậy là mẹ lại chơi với tôi một lát, cho tôi bú, sau đó tiếp tục chơi với tôi cho đến khi tôi mệt.

Khi tôi mệt thì mẹ tôi lại ở tôi vào lòng, dùng chất giọng trong trẻo đó mà nhẹ nhàng hát ru tôi ngủ.

Trong phòng tôi không chỉ có mẹ tôi mà còn có một vài người hầu gái nữa.

Đầu tiên là một cô gái khoảng 20 tuổi.

Chị ấy có mái tóc màu nâu, đôi mắt lại có màu xanh lục.

Chị ấy rất thích trẻ con thì phải.

Chị ấy thường xuyên xin mẹ tôi cho ẵm tôi cơ mà.

Tính cách của chị ấy, nói sao nhỉ, hơi tinh nghịch, nhí nhảnh.

Vòng 1 cỡ B cup thì phải, trông khá phù hợp với tính cách năng động của chị ấy.

Chị ấy thường xuyên biểu diễn ma thuật cho tôi xem lắm đó.

Chị ấy có vẻ giỏi về phong ma pháp thì phải.

Tôi không biết chắc lắm, vì chị ấy có bao giờ biểu diễn loại ma pháp khác đâu.

Cứ mỗi khi tôi đưa tay lên với mấy món đồ chơi treo trên đầu giường thì chị ấy lại tạo ra một cơn gió khiến cho mấy món đó tạo ra tiếng kêu.

Mấy lần đầu tôi thử với lên rồi thấy gió thổi như vậy tôi còn cứ tưởng là tôi biết dùng ma thuật rồi cơ, thật ngại quá đi.

Cơ mà nghĩ lại thì ma pháp dùng để chơi như thế có sao không vậy?

Mà kệ đi, đâu có ai nói gì chị ấy đâu.

À, phải rồi nhỉ, tôi phải giới thiệu tên của chị ấy nữa chứ.

Tên của chị ấy là Franica, mẹ tôi thường gọi chị ấy là Fran-chan.

Tiện đây giới thiệu luôn, mẹ tôi tên là Cecilia, còn bố tôi tên là Lucas.

Tên của tôi là do tên hai người họ ghép lại đó.

Người còn lại trong phòng cũng là một hầu gái luôn.

Chị ấy tên là Minori.

Trông chị ấy lớn tuổi hơn chị Franica một chút, chắc có lẽ là 23 tuổi.

Chị ấy có mái tóc màu lam đậm, giống như màu của đá sapphire ấy.

Đôi mắt chị ấy có màu xanh đậm như mắt luôn.

Chị ấy có vẻ mặt trông khá nghiêm túc.

Nghiêm túc chứ không lạnh lùng.

Còn nữa, đó chỉ là vẻ ngoài bình thường của chị ấy thôi.

Mỗi khi tôi dậy và chơi đùa với mẹ và chị Franica thì chị ấy toàn nhìn tôi chằm chằm không à.

Chưa hết đâu nha, nhiều lúc tôi ngủ thì chị ấy còn bí mật đến để chạm vào tôi nữa á.

Mà tôi hông nói cho mọi người biết đâu, lỡ chị ấy giận tôi thì sao.

Với lại có muốn thì tôi cũng đâu có nói được.

Hihi.

Chị Minori có vẻ khá giỏi về ma pháp hồi phục đó.

Thiên chức của chị ấy có phải là trị liệu sư không nhỉ?

Lí do tôi biết chị ấy có thể sử dụng ma pháp trị liệu á?

Có một lần chị Franica đang chuẩn bị đồ ăn, rồi thì chị ấy lỡ cắt trúng tay mình, vậy là chị Minori niệm phép chữa cho chị Franica đó.

Lúc chữa trị thì tay chị Franica phát ra ánh sáng nhẹ màu trắng tinh khiết.

Sau đó thì tay chị ấy lành lại như là chưa bị gì luôn.

Ma thuật thật là kì diệu quá đi à.
___________________________
Đã được hai tháng sau khi tôi được sinh ra rồi.

Chắc vậy, vì tôi có lịch để xem đâu.

Mẹ tôi vẫn ở trong phòng chăm sóc tôi suốt, nhưng có vài ngày tôi thức dậy vào ban đêm thì không thấy mẹ tôi đâu cả.

Ừ thì, họ vẫn là người lớn mà, thế nên kệ họ đi ha.

Thời gian tôi có thể thức được vẫn tiếp tục dài ra, tuy là chỉ một chút thôi.

Dù là một chút đi nữa thì đó vẫn là có tiến bộ rồi, thế nên đừng có mà ý kiến nha.

Nhờ vào quãng thời gian dài ra đó mà tôi biết thêm được nhiều thứ ở nhà tôi lắm á.

Tôi biết được rằng chị Franica thường xuyên bị thương chứ hông phải là lâu lâu mới bị đâu.

Mỗi lần như thế thì chị Minori lại phải chữa cho chị ấy.

Tôi còn biết được một chuyện rất động trời nha.

Biết đó là gì hông?

Chị Franica và chị Minori là vợ-vợ đó.

Vì chuyện này nên hai người đó cùng được xếp để chăm sóc tôi ha.

Mà giờ mới để ý nha, thỉnh thoảng hai người đó nói gì với nhau mà mặt đỏ hết cả lên ấy.

Có một lần tôi thức dậy lúc chỉ có hai người họ trong phòng, tôi thấy họ đang bày tỏ tình cảm bằng cách môi chạm môi đó.Mẹ tôi đâu ấy hả?

Mẹ tôi chỉ ở yên một chỗ trong phòng tôi suốt làm sao chịu được.

Cũng phải có lúc mẹ ra ngoài tận hưởng không khí bên ngoài chứ.

Hai chị ấy cũng thế thôi.

Cứ mỗi tháng họ được nghỉ phép hai ngày mà.

Umm, thế có khi nào chị Franica cố tình bị thương để nhõng nhẽo với chị Minori không ta?

Thế là không tốt đâu đó.

Tôi chưa nói tới cha tôi nhỉ.

Cha tôi ban ngày hổng có vào phòng tôi đâu.

Cha chỉ vào phòng tôi vào buổi tối thôi.

Lúc cha vào nhìn cha mệt mỏi lắm đó, chắc việc của cha khó khăn lắm ha.

Thương cha ghê vậy đó.

Cha tôi lúc nào cũng hôn trán hoặc má tôi lúc vào chơi với tôi hết á.

Tôi nói ra vậy không phải là tôi không thích đâu, mà còn thấy hạnh phúc nữa đó.

Cha lúc nào cũng dùng những lời yêu thương để nói với tôi, mặc dù tôi hổng đáp lại được, vì nếu tôi cố gắng nói chỉ thành những tiếng " a...a" mà thôi.

Thế nên tôi chỉ có thể lắng nghe thôi.

Cơ mà thấy tôi lắng nghe như thế cha tôi có vẻ vui lắm đó.

Thế tôi chỉ cần nghe thôi là được rồi nhỉ?

Ừm, cứ thế đi.
___________________________
Bây giờ là tháng thứ tư kể từ lúc tôi chào đời rồi, hay nói cách khác là tôi đã sinh ra được ba tháng rồi đó.

Tôi đã có một bước tiến lớn trong việc cố gắng vận động rồi đó.

Biết là gì không?

Tôi có thể lật người mình được rồi đó.

Giỏi ghê chưa?

Đừng có lấy việc tôi từng là một đứa con trai 15 tuổi ra mà phủ nhận công sức của tôi.

Cơ thể này là một em bé mới sinh được ba tháng thôi mà, thế nên tôi cố gắng dữ lắm mới được đó.

Hôm này là ngày gì đó đặc biệt hay sao ấy.

Đến buổi chiều, khi tôi thức dậy thì không thấy một ai trong phòng cả.

Mọi người đi đâu hết rồi nhỉ?

Tôi cố gắng hết sức để nghe ngóng tiếng động bên ngoài nhưng mà chẳng nghe thấy gì cả.

Mà nhắc tới mới nhớ nha, từ trước tới giờ tôi ở trong phòng chưa hề nghe thấy tiếng ồn nào ở bên ngoài hết á.

Phòng tôi được cách âm hay sao ta?

Mà nếu có thì cách âm bằng cách nào nhỉ?

Bằng ma thuật hay là tại kiến trúc của căn phòng này nhỉ?

Tò mò quá đi!

Trời tối rồi mà mọi người vẫn chưa quay lại.

Tại sao tôi biết trời tối hay sáng á hả?

Thì tại trong phòng tôi có một cái đèn tự động sáng lên khi trời bắt đầu tối mà.

Thế nên tôi mới biết được trời sáng hay tối đó.

Mà cái đèn này hoạt động bằng ma thuật hay sao đó.

Sao tôi biết nó hoạt động bằng ma thuật á?

Tại có lần tôi thấy chị Minori tháo nó ra rồi bỏ vào đó một viên đá màu tím nhạt.

Trong mấy quyển novel thì mấy thứ giống cái đèn này được gọi là gì nhỉ?

À, là ma cụ.

Tôi vẫn chưa biết được phòng của mình như thế nào, tại tôi ở trong cái nôi này suốt mà.

Tôi chỉ nhìn được một góc nhỏ của căn phòng thôi.

Cũng may là mọi người thường ở đó nên tôi cũng không sợ chán, chứ lúc nào cũng phải nhìn bức tường chắc tui khóc luôn quá.

Trời tối được một lát thì mọi người về phòng.

Người đầu tiên đến chỗ tôi là mẹ tôi.

- Lucia, con gái mẹ dậy rồi hả?

Con ở một mình có buồn không?

Con đói chưa?

Bắt đầu bữa tối nhé? (Mẹ) Mẹ tôi thấy tôi thức dậy rồi nên nói thế với tôi.

Tôi cũng hơi đói bụng rồi.

Thế thì, bắt đầu bữa tối của tôi thôi nào.

Rồi thì chị Franica đến nói chuyện với tôi: - Lucia-sama biết hôm này là ngày gì không nè?

Không biết hả?

Để em nói cho ngài nghe nha?

Hôm nay là sinh nhật của Lucas-sama đó! (Franica) Hở?

Hôm nay là sinh nhật cha tôi á?

Bảo sao mọi người đi hết cả buổi chiều, thì ra là đi chúc mừng sinh nhật cha tôi đó hả?

Thế giờ cha tôi chắc là đang ở dưới nhà dự sinh nhật ha.

Mà sao mọi người lên đây sớm vậy?

Hay là tiệc xong rồi?

- Hai em xuống dưới đó dự tiệc tiếp được mà.

Không cần ở trong đây đâu. (Mẹ) - Không đâu, hai người chúng em sao để Cecilia-sama ở một mình được.

Với lại em cũng muốn chơi với Lucia-sama mà. (Franica) - Franica nói đúng đó.

Thế nên xin Cecilia-sama đừng lo cho chúng em. (Minori) Thì ra bữa tiệc vẫn đang tiếp tục.

Mà nói vậy là họ bỏ bữa tiệc vì tôi đó hả?

Thấy tội lỗi quá đi.

- Lucia-sama đừng lo mà.

Mọi người không tham gia bữa tiệc nữa không phải là lỗi do người đâu. (Franica) Không phải là lỗi của tôi à?

Nhẹ nhõm ghê ấy.

Mà chị Franica hiểu mình thật đấy.

Sao vậy nhỉ?

Hay là do tính cách chị ấy hơi trẻ con thế nên mới dễ dàng hiểu được suy nghĩ của mình?Sau khi bà người họ lên đây được một lúc khá lâu thì cha tôi bước vào.

Hôm nay cha tôi mặc một bộ đồ, nói sao ta, bình dị hơn mấy bộ đồ cha hay mặc khi vào phòng chơi với tôi mọi ngày.

Bộ đồ của mẹ tôi cũng thế đấy.

Sao vậy ta, hôm nay là sinh nhật của bố tôi mà.

Thôi kệ đi, khi nào tham dự vào sinh nhật bố tôi được thì lúc đó tôi sẽ biết thôi.

Chắc vậy.

- Nè Lucia, hôm nay là sinh nhật papa đó.

Con chúc mừng cho papa cái đi nà. (Cha) Cha tôi bế tôi lên, cọ mặt vào má tôi rồi nói thế đó.

Ngoài lề một tí, mặt cha tôi không có tí xíu râu nào cả luôn.

Việc này làm cha tôi trẻ đi vài tuổi đó.

Chắc thế, bởi vì tôi có biết tuổi của cha tôi đâu.

Mà không có râu cũng tốt, khi cọ má tôi sẽ không bị chúng đâm.

Trở lại vấn đề chính nào.

Tôi biết chúc mừng sinh nhật kiểu gì bây giờ.

Tôi chẳng làm được gì hết á.

Thôi thì làm được gì thì làm vậy.

Tôi đưa tay ra ôm cổ cha tôi một cái hết sức.

Nói là hết sức chứ với cái sức của đứa trẻ ba tháng tuổi thế này thì có lẽ đối với cha tôi cũng chỉ như một cái chạm nhẹ mà thôi.

Tôi cũng cố lắm rồi đó.

Cha tôi không nhận ra thì đành chịu thôi.

- Hể, Lucia ôm papa đó hả.

Đó có phải là quà sinh nhật con tặng papa không?

Cảm ơn con nhé, papa vui lắm đó. (Cha) Cha tôi nhận ra kìa, vui quá đi.

Thế này cũng gọi là tặng quà rồi ha.

Trông cha tôi vui thế kia cơ mà.

Cha tôi ở lại chơi với tôi thật lâu rồi mới rời khỏi phòng.

Hôm nay mệt thật đó, nhưng mà cũng vui ghê á.

Mà thôi, mệt rồi, tôi đi ngủ đây.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 4: Một tuổi


Đã 6 tháng kể từ lúc tôi chào đời rồi.

Tôi đang rất vui đây.

Vì sao á?

Bởi vì... tôi bò được rồi đó.

Chúc mừng tôi đi.

Lúc thấy tôi bò được, mẹ tôi đã rất vui đó.

Thậm chí là còn chạy đi gọi cha tôi nữa mà.

Sau đó, cha tôi lập tức chạy vào phòng, thấy tôi đang bò thì nở một nụ cười tươi rói, rồi chạy lại ôm tôi, khen tôi.

Cha tôi vui lắm đó, thậm chí còn đòi mở tiệc nữa cơ, cũng may là mẹ tôi ngăn lại.

Tôi mới biết bò thôi mà đã thế này rồi, thế lúc tôi biết đi hay nói được thì cha tôi sẽ như thế nào đây ta?

Umm, không dám nghĩ tới luôn đó.

Biết bò rồi, thế là tôi bò đi ngắm căn phòng riêng của mình xem nó như thế nào.

Ở trong đây lâu lắm rồi, giờ tôi mới biết được phòng tôi ra sao á.

Phòng tôi rộng lắm đó nha.

Chắc cũng phải cỡ một căn nhà nhỏ đó.

Phòng của tôi thôi đã thế này rồi, không biết nhà tôi rộng tới thế nào nữa.

Phòng tôi có một cái cửa sổ rất lớn, bên ngoài cửa sổ đó là khu vườn của nhà tôi.

Ngoài đó trồng rất nhiều hoa, xa hơn một chút là một khoảng đất trống rộng cỡ... một sân bóng đá.

Ặc, nhà tôi coi bộ giàu lắm á nha.

Rồi, quay lại với căn phòng của tôi nào.

Tường phòng của tôi được sơn màu hồng, đúng là phòng của con gái ha.

Trên cao, gần trần phòng là rất nhiều ma cụ phát sáng giống bóng đèn.

Chúng được đặt cách nhau một khoảng cách đồng đều.

Giờ là đến vật dụng trong phòng của tôi.

Đầu tiên, và quan trọng nhất, đó là nôi của tôi.

Tôi nằm ngủ ở trong đó mà, thế nên tất nhiên là phải quan trọng rồi.

Nó được đặt nằm gần một bức tường.

Hồi trước tôi cũng nhìn được bức tường, cơ mà tôi chỉ nhìn được cái này thôi, thế nên tôi đâu có biết căn phòng tôi có màu gì đâu.

Ở sát nôi của tôi là một chiếc giường rộng~ ơi là rộng luôn.

Chiếc giường đó 5 người nằm có khi còn vừa ấy chứ.

Bình thường thì mẹ tôi hay ở trên chiếc giường đó.

Chiếc giường được làm bằng gỗ, được chạm khắc những hoa văn rất đẹp.

Trên giường là một tấm nệm dày, trông có vẻ êm lắm luôn đó.

Tấm nệm này cũng có.màu hồng giống tường phòng tôi luôn.

Cách chiếc giường một đoạn là một chiếc tủ đựng đồ lớn lắm luôn.

Chiếc tủ có màu trắng và hồng, trên đó là một vài hoạ tiết trông khá đẹp.

Ở phía bức tường đối diện là một chiếc giường nữa.

Hình như đó là giường của hai chị Franica và Minori hay sao đó.

Chiếc giường đó nhỏ hơn chiếc giường của mẹ tôi, và trông không cao cấp bằng.

Cũng đúng thôi nhỉ, dù sao thì hai chị ấy là người làm của nhà tôi, mà người làm thì không thể bằng chủ được rồi.

Tôi phát hiện được một điều nữa, đó là chị Franica sáng nào cũng dùng phong ma pháp vào chiếc giường để làm gì đó.

Tháng này anh chị tôi có vào chơi với tôi đó.

Nghe mẹ nói thì hai anh chị do phải đi học, bây giờ được nghỉ hè mới về nhà.

Trường học ở đây cũng có nghỉ hè nữa à?

Mà thôi kệ đi.

Anh tôi 11 tuổi, còn chị tôi thì 10 tuổi.

Anh tôi tên là Luke, còn chị tôi tên là Milia.

Tôi gọi họ là Luke-oniichan và Milia-oneechan được không nhỉ?

Chắc là được thôi ha.

Mà tiện thì đổi cách gọi chị Franica thành Franica-san và đổi chị Minori thành Minori-san luôn.

Chắc không sao đâu ha.

Ủa?

Tôi chưa nói hả, thế giới này có phần thêm vào đằng sau cách gọi đó.

Khá giống tiếng Nhật nhỉ.

Luke-oniichan và Milia-oneechan thích chơi với tôi lắm đó, họ ở trong phòng tôi suốt ngày luôn.

Và họ cũng ôm tôi cả ngày luôn.

Mà tôi cũng khá thích được ôm nên kệ đi ha.

Mà tôi quên chưa tả họ nhỉ.

Luke-oniichan có mái tóc màu vàng và đôi mắt màu hoàng kim, khuôn mặt có phần trưởng thành cơ mà phần dễ thương nhiều hơn.

Còn Milia-oneechan cũng có mái tóc màu vàng, nhưng khác với Luke-oniichan ở chỗ có đôi mắt màu đỏ như ruby ấy.

Mà đợi chút đã, sao mẹ tôi và cha tôi tóc bạch kim mà hai anh chị lại có tóc màu vàng?

Kì vậy ta?

Umm...

À nhớ rồi, Zatas-sama có nói là thế giới này được phép đa thê mà ha.

Thế thì hiểu được rồi.

Mà vậy thì cha tôi bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

Luke-oniichan và Milia-oneechan thường hay đọc sách và truyện cho tôi nghe lắm đó.

Thì đúng là tôi đọc được vì lí do nào đó, nhưng mà đâu có ai đưa sách cho đứa bé 6 tháng tuổi bảo giờ.

Hơn nữa, nằm trong lòng 2 người mà nghe đọc cho thì thoải mái hơn nhiều mà.

Người Luke-oniichan thì mềm mại hơn của Milia-oneechan, kì lạ ghê.
___________________________
Hôm nay là tôi được một tuổi rồi đó.

Vậy là tròn một năm kể từ khi tôi chào đời rồi đó.

Tôi giờ đã đứng vững được rồi đó.

Luke-oniichan và Milia-oneechan thì về trường để học 3 tháng trước rồi.

Tôi buồn lắm đó.

Mà hai người họ có tổ chức sinh nhật lúc họ còn ở lại đây rồi.

Hai người họ có sinh nhật cùng ngày cùng tháng luôn, thiếu cái sinh đôi thôi.

Sinh nhật họ sau ngày sinh của tôi 8 tháng.

Sinh nhật họ chỉ tổ chức nhỏ thôi thì phải, vì sinh nhật họ Franica-san và Minori-san đâu có ra khỏi phòng đâu.

Nói thì nói thế chứ tôi đâu có biết đâu, tại vì họ mang bánh vào phòng tôi luôn mà.

Họ cũng muốn đút cho tôi ăn bánh kem, cơ mà mẹ tôi không cho nên lại thôi.

Mà sinh nhật mẹ tôi trước họ 1 tháng đó.

Bây giờ tôi đang thành búp bê của mẹ và vài chị hầu gái nữa.

Thế nghĩa là sao á hả?

Thì là họ đang bắt tôi thử hết bộ này tới bộ khác đây nè.

Hôm nay là sinh nhật tôi nên họ đang lựa cho tôi một bộ để mặc khi dự tiệc đó.

Nãy giờ họ mặc cho tôi cả chục bộ rồi.

Mà tôi mới có 1 tuổi thôi đó.

Họ mua cho tôi nhiều đồ thế không thấy phí à?

Sau khoảng vài tiếng thì họ cũng đã chọn đồ cho tôi xong.

Giờ tôi đang đứng trước một cái gương cao hơn tôi gấp 3 lần.

Hiện lên trong tấm gương là một bé gái có một mái tóc màu bạch kim dài tới vai, xoã xuống sau lưng.

Cô bé có một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng dễ thương, với đôi mắt hai màu, một bên mắt màu lam nhạt như bầu trời và bên còn lại thì màu hoàng kim.

Cô bé ấy đang mặc trên mình một bộ đầm với tông màu chủ đạo là trắng và lam nhạt, trước ngực là một dải ruy băng cũng màu xanh lam nhạt.

Trên đầu cô bé là một cái nơ rộng bằng đầu của cô bé, toàn bộ mọi thứ làm cho cô bé trở nên vô cùng dễ thương, khiến cho ai nhìn cũng đều muốn đến nựng.

Và cô bé đó là tôi đó.

Tôi lần đầu nhìn thấy mình trong gương cũng giật mình luôn đó.

Thế này là dễ thương quá mức cho phép rồi.

Nhưng đó là tôi mà, thế nên càng dễ thương càng tốt.

Còn vụ ai cũng muốn nựng á, bằng chứng là mấy cô hầu đang ôm, cọ má tôi liên tục đây nè.

Thay đồ xong, đợi một lát rồi tôi đi xuống phòng tiệc.

Nhà tôi rộng lắm luôn đó, siêu rộng luôn.

Tôi đi mỏi cả chân rồi mà chưa tới nơi nữa là.

Và bây giờ thì tôi đang được mẹ bế trên tay.

Hình như sức tôi hơi yếu thì phải á, đi được có một chút thôi là mệt rồi.

Giờ tôi đã đến phòng tiệc.

Cửa đang mở, thế là mẹ tôi bế tôi vào trong.

Bên trong, mọi người đang nói chuyện rôm rả.

Khi mẹ và tôi bước vào thì mọi người dừng nói và chú ý về phía tôi.

Đông ghê đó, hơn nữa ai cũng mặc những bộ đồ mà nhìn vào đã biết là hàng cao cấp.

Rồi thì cha tôi bước lại chỗ tôi, cất tiếng nói: - Chào mừng mọi người đã chấp nhận lời mời của tôi mà đến đây.

Hôm nay là sinh nhật một tuổi của con chúng tôi, Lucia Haraiza, tôi tổ chức bữa tiệc này nhằm giới thiệu còn bé tới mọi người.

Được rồi, giờ bữa tiệc xin được bắt đầu! (Cha) Ra đây là bữa tiệc để giới thiệu tôi với mọi người.

Mà khoan đã, cha tôi là mà phải tổ chức tiệc giới thiệu tôi vậy?

Và thắc mắc của tôi đã được giải đáp: - Ngài bá tước có một cô con gái dễ thương thật đó.

Tôi nựng con bé được không? (???) - Được chứ, xin cứ thoải mái nựng nó, nhưng xin đừng làm đau nó nhé. (Cha)
Một quý bà mặc một bộ đầm cao cấp đến nói với cha tôi thế.

Sau khi được sự đồng ý của cha tôi, bà ấy đến ẵm tôi lên rồi bắt đầu cọ má các thứ.

Nhưng mà tôi không chú ý lắm vì đang bị một cú sốc khá lớn.

Cái gì?

Cha tôi là bá tước á?

Vậy gia đình tôi là quý tộc hả?

Lại còn là quý tộc cao cấp nữa chứ.

Mà điều này đã giải thích cho nhiều việc rồi.

Gia đình tôi có vẻ thuộc loại có điều kiện tốt đấy nhỉ?

Mà hi vọng rằng cha tôi không phải là một quý tộc xấu xa, mặc dù chẳng có ai trong nhà tôi trông giống thế cả.

À mà nãy giờ nhiều người nựng tôi lắm rồi đó.

Quên mất, tôi giờ đã nói được rồi đó, nhưng mà tôi chưa cho ai biết hết á.

Hay là giờ cho mọi người biết luôn nhỉ.

Quyết định thế, rồi tôi cất tiếng: - Papa (Lucia) Sau tiếng nói đó, mọi người nhìn vào tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

Gì vậy?

Tôi có làm gì sai hay sao ta?

- Con bé vừa nói kìa. (???) - Con tôi hai tuổi mới biết nói đó. (???) Và nhiều tiếng như thế nữa vang lên.

Ể, thế bình thường một tuổi chưa biết nói hả?

Thôi tiêu rồi.

Và đúng là thế thật.

Mọi người nhìn tôi như thể tôi là sinh vật quý hiếm.

Và rồi thì, họ thay nhau nựng tôi mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc.

Ngày sinh nhật của tôi đã trở nên thật khủng khiếp.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 5: Ba tuổi và buổi lễ ban phước


Một tuần đã trôi qua kể từ lần sinh nhật đầu tiên của tôi rồi.

Cũng không có nhiều thay đổi cho lắm so với khi trước.

Cơ mà bữa ăn của tôi giờ không còn chỉ là sữa mẹ nữa mà giờ lại có thêm thứ bột gì đó.

Umm, thế là tôi đã bắt đầu gian đoạn tập ăn rồi đúng hông ta?

Mà loại bột đó không biết làm bằng gì nhỉ?

Thứ đó ra sao á hả?

Thì nó có màu trắng nè, ăn vào thì có vị hơi ngọt một chút nè, thơm mùi sữa nè, chắc là trong đó có pha thêm sữa vào ha?
___________________________
Ba tháng rồi kể từ khi tôi được một tuổi.

Hôm nay là sinh nhật cha tôi đó.

Lần này thì tôi được tham gia vào bữa tiệc sinh nhật của cha tôi rồi.

Tiệc của cha tôi thì chỉ là một bữa tiệc nhỏ thôi, chứ hổng có giống sinh nhật đầu tiên của tôi đâu.

Tiệc của cha tôi có sự tham gia của toàn bộ người làm trong nhà luôn thì phải á.

Giờ mới biết là nhà tôi đông người làm lắm luôn á.

Tiệc của cha tôi cũng tổ chức trong căn phòng mà sinh nhật của tôi được tổ chức.

Lần trước quên tả về căn phòng ha.

Căn phòng này rộng lắm luôn đó, rộng hơn phòng tôi gấp mấy lần lận đó.

Căn phòng được sơn toàn bộ đều là màu trắng.

Umm, có vẻ cha tôi khá thích màu trắng nhỉ.

Ở chính giữa căn phòng là một cái bàn dài, chắc cũng phải cỡ nửa căn phòng đó.

Hiện giờ, trên chiếc bàn đang có rất nhiều món ăn.

Người tham dự đông mà, thế nên tất nhiên là nhiều món ăn rồi ha.

Số người trong nhà tôi chắc cũng phải cả trăm người lận đó.

Đông thật đó nhỉ?

Maa, dù gì cha tôi cũng là bá tước mà, thế nên đông cũng đúng thôi ha.

Bữa tiệc bắt đầu, một người đứng lên chúc mừng cha tôi.

Đây có lẽ là người đại diện ha, những người khác thì đang nhìn về phía hai người họ.

Người đại diện là một ông bác.

Umm, khoảng 45 tuổi thì phải.

Ông ấy đang mặc một bộ đồ màu đen, cổ áo và viền túi áo ở ngực là màu trắng, nói chung là bộ đồ quản gia kiểu mẫu luôn đó.

Ông ấy bắt đầu cất tiếng nói: - Tôi xin thay mặt mọi người chúc mừng sinh nhật lần thứ 31 của ngài, thưa Lucas-sama.

Chúc ngài sẽ luôn gặp nhiều may mắn và luôn hạnh phúc. (Ông quản gia) - Cảm ơn lời chúc của ngươi, Sebas.

Giờ thì, mọi người hãy bắt đầu buổi tiệc nào. (Cha) Thì ra ông ấy tên là Sebas hả.

Thôi cứ gọi là Sebas-san đi ha.

Tên của ông ấy đúng chất quản gia luôn đó.

Cơ mà có việc quan trọng hơn đây.

Cha tôi đã 31 tuổi rồi đó.

Thật á?

Với khuôn mặt đó mà 31 tuổi á hả?

Thật không thể nào tin được mà.

Cơ mà khoan, Luke-oniichan cũng 12 tuổi rồi mà, thế nên cha tôi 31 tuổi thì vẫn có thể hiểu được.

Cơ mà khuôn mặt của cha tôi cùng độ tuổi của ông ấy vẫn mang lại cho tôi một cú sốc lớn ngang với việc biết cha tôi là bá tước luôn đó.

Không biết sau này còn phải chịu sốc nữa không đây.

Khi mọi người bắt đầu bữa tiệc thì tôi, đang được bế trên tay cha tôi, nhìn qua tất cả mọi người một lượt.

Và tôi đã phát hiện ra một điều, nhà tôi có người làm thuộc thú nhân tộc đó.

Có người với đôi tai thỏ trên đầu nè, có người với đôi tai mèo và chiếc đuôi đang vẫy qua lại liên tục nè.

Có vẻ như là miêu nhân tộc vẫy đuôi khi vui vẻ, không giống loài mèo nhỉ?

Họ có cho tôi chạm vào đuôi và tai của họ đó.

Chúng mềm lắm luôn, sờ thích lắm đó.

Thế là, trong khi mọi người đến tiệc để ăn thì tôi đến để... sờ tai và đuôi.

Mà thế là đủ để tôi vui rồi, với lại tôi cũng đâu có ăn được mấy món đó đâu.

Thấy tôi vui thế, cha mẹ tôi cũng muốn đưa người khác vào chăm sóc tôi thấy cho Franica-san và Minori-san đó, cơ mà tôi hông có chịu đâu.

Dù sao hai người họ cũng ở với tôi cả hơn 1 năm rồi mà, với lại chơi cùng hai họ cũng vui nữa.
___________________________
Từ lúc sinh nhật cha tôi đến giờ là được 3 tháng rồi.

Khẩu phần ăn của tôi thì bây giờ giống cơm và thức ăn xay nhuyễn, còn sữa mẹ thì ngày càng ít lại.

Chắc là tôi sắp cai sữa luôn rồi đó.

Tin vui đây, anh chị tôi được nghỉ hè rồi đó.

Tuyệt vời, thế là tôi lại có người đọc sách cho rồi.

Ừ thì tôi đã một tuổi rưỡi, có thể đi lại được rồi, nhưng mà tôi vẫn đang bị cấm cung, không cho ra ngoài.

Sau một năm thì Luke-oniichan thay đổi khá nhiều đó.

Cao lên nè, trông khuôn mặt cũng trưởng thành hơn nè.

Cơ mà khi chơi với tôi thì cũng trẻ con như cũ thôi.

Mà hông sao, thế này dễ thương hơn nhiều.

Còn Milia-oneechan thì cũng không thay đổi gì nhiều, phát triển thêm chút thôi.

Năm nay sinh nhật của hai người họ được tổ chức hoành tráng lắm luôn.

Năm nay Luke-oniichan đã 13 tuổi rồi, được xem là người lớn rồi đó.

Tuổi được xem là người lớn ở thế giới này nhỏ ghê ha.

Tôi lại vô tình gây loạn trong buổi sinh nhật đó nữa.

Tôi vô tình thơ nha.

Tôi muốn chúc mừng nên gọi tên họ, thế là Milia-oneechan liền chạy đến chỗ tôi, bắt cóc tôi mang về phòng của tôi ngay lập tức, rồi chỉ khoảng 5 phút sau, Luke-oniichan cũng chạy vào phòng tôi luôn.

Hai người là nhân vật chính của bữa tiệc đó.

Bỏ thế có được không vậy?

Rồi thì họ chơi với tôi đến tối và ôm tôi đi ngủ chung luôn.
___________________________
Kể từ khi đó tới giờ là hơn một năm rồi.

Hôm nay là tôi được 3 tuổi rồi đó.

Zatas-sama nói rằng 3tuổi kỹ năng của tôi sẽ có thể sử dụng được, không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra không đây.

Coi bộ hôm nay có chuyện gì đó thật.

Sao tôi biết á?

Thì mẹ và các chị hầu gái đang biến tôi thành con búp bê đây nè.

Nãy giờ tôi thử nhiều bộ đồ khác nhau lắm rồi đó.

Màu ưa thích của tôi là xanh da trời và trắng, thế nên nãy giờ bộ nào cũng có màu như thế cả.

Tôi đang tuổi phát triển đó, mua nhiều thế làm gì vậy?

Sau một tiếng rưỡi làm búp bê thì mọi người đã chọn được cho tôi một bộ đồ ưng ý.

Hiện giờ tôi đang mặc một cái đầm màu xanh da trời, trên đó có những vùng trắng, trông cứ như là những đám mây ấy.

Sau lưng tôi, ở phần eo là một cái nơ to đùng, gấp đôi người tôi luôn.

Trên đầu là một cái băng đô cũng màu xanh da trời, trên cái băng đô đó, ở bên trái có đính một chiếc nơ nhỏ nhắn xinh xắn.

Tóc tôi giờ đã tới eo rồi đó.

Không nói quá chứ tôi bây giờ đủ khiến khối người từ bình thường thành lolicon đó.

Tôi có vẻ nguy hiểm quá ha.

Giờ đang là buổi sáng, tôi cùng cha mẹ đang đứng trước sân nhà tôi.

Ánh nắng ban mai đang chiếu xuống làm cả sân trở thành màu vàng nhạt.

Ở giữa sân là một chiếc xe ngựa được kéo bởi hai con ngựa.

Trông chúng có vẻ khoẻ lắm á nha.

Chiếc xe thì nhìn thôi cũng đã thấy là hàng cao cấp.

Đó là một chiếc xe có màu đỏ nâu, trang trí thêm là một vài hoạ tiết màu vàng.

Chiếc xe ngựa này có mái che trông khá giống mái nhà.

Ngoài ra trong xe còn có rèm để che cửa sổ ở hai bên nữa.

Chiếc xe này đúng là hàng cao cấp rồi.

Cha mẹ dẫn tôi lên xe, tôi cùng họ bước vào trong chiếc xe ngựa đó.

Bên trong là ba hàng ghế, hàng ghế nào cũng có đệm đỏ ở trên.

Đúng là đồ cao cấp mà quý tộc lựa chọn ha.

Chúng tôi vào trong rồi tìm chỗ ngồi.

Nhưng mà, cha mẹ nè, xe còn nhiều chỗ mà, sao cha mẹ lại ngồi cạnh nhau rồi đặt con trên đùi vậy?

Tôi nghĩ thế thôi chứ đâu dám nói ra đâu.

Nói ra lỡ từ nay không ai làm thế nữa thì buồn lắm, nên thôi vậy.

Chiếc xe bắt đầu chạy.

Không xóc cho lắm, chỉ có một chút thôi.

Mà giờ tôi đang đi đâu thế nhỉ?

Hỏi thử xem nào.

Tôi chưa nói hả?

Kể từ sinh nhật hai tuổi của tôi là mọi người bắt đầu xem việc tôi nói được là chuyện bình thường rồi.

Cũng từ hồi đó tôi bắt đầu ngủ trên cái giường khổng lồ gần cái nôi ấy.

Mẹ tôi thì không còn ở trong phòng tôi vào buổi nữa.

Tôi nằm một mình cũng buồn nên thường gọi hai chị Franica-san và Minori-san ngủ cùng.

Cơ mà sáng hôm sau thì hai người họ lại thức dậy trên chiếc giường của họ.

Umm, tôi cũng biết ý tứ lắm đó.

Biết là họ cần thời gian ở riêng nên thỉnh thoảng tôi mới gọi họ thôi, cỡ một hay hai lần một tuần.

Lạc đề mất rồi, phải hỏi xem mình đang đi đâu chứ: - Papa, mama, mình đang đi đâu thế ạ? (Lucia) - Mình đang đi tới thánh đường đó. (Cha) - Mình đi tới đó để làm gì vậy ạ? (Lucia) - Mình đi tới đó để con nhận được phước lành đó. (Mẹ) - Phước lành? (Lucia) - Là con được nhận những tài năng giúp con trong cuộc sống đó. (Mẹ)- Thì ra là thế, con hiểu rồi ạ.

Cảm ơn papa, mama (Lucia) Thì ra là thế.

Có lẽ sau khi nhận phước lành thì tôi sẽ dùng được kỹ năng ha?

Sau 10 phút, chúng tôi đã đến thánh đường.

Thánh đường là một toà nhà màu trắng tinh.

Cả các hoa văn, mái, tường, cửa,...

đều là màu trắng cả.

Không biết bên trong có trắng hết luôn không ta?

Chúng tôi bước vào, phía trong mỗi bức tường là màu trắng thôi, à mà còn những người kia nữa.

Chúng tôi đến gần một người, sau đó người mặc áo trắng kia cất tiếng nói.

- Xin chào!

Các con đến đây làm gì? (Tu sĩ) - Chào ngài tu sĩ, con muốn đưa con gái của con đến để nhận phước lành ạ. (Cha) - Thế thì con hãy đưa con gái đến chỗ bệ kia đi (Tu sĩ) Theo lối tu sĩ chỉ, tôi thấy có một cái bệ tròn ở đó.

Nó lớn lắm nha, bán kính chắc phải cỡ 3m lận đó.

Tôi được cha đưa cho đứng lên đó.

Cái bệ màu xanh lục, trên đó có khắc một cái ma pháp trận rất lớn.

Tôi bước lên, tiến vào trung tâm.

Những người áo trắng xung quanh lẩm nhẩm đọc cái gì đó, rồi sau đó cái bệ phát ra ánh sáng trắng rất mạnh, tuy thế tôi vẫn nhìn được mà không bị chói mắt.

Rồi một cái gì đó màu vàng bay ra khỏi người tôi, sau đó nó tan ra, một lớp ánh sáng màu vàng xuất hiện phía sau lớp màu trắng đó, rồi cả hai lớp ánh sáng từ từ tan biến.

Tôi nghe thấy tiếng nứt vỡ của cái gì đó, rồi một giọng nói vô cảm, đều đều vang lên. < Đã mở khóa kỹ năng Hệ thống> < Đã mở khóa kỹ năng Thẩm định tuyệt đối > < Đã mở khoá kỹ năng Hồi phục lv.Max > < Đã nhận kỹ năng Thuần hoá >< Đã nhận kỹ năng Hợp nhất sức mạnh >
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 6: Bảng trạng thái


Sau khi giọng nói máy móc đó vang lên thì ánh sáng dần yếu đi rồi dừng phát sáng.

Thế là xong rồi nhỉ?

Cha mẹ tôi đứng dưới gọi tôi, tôi bắt đầu bước xuống khỏi cái bệ.

Tôi bỗng nhiên trượt chân, tôi té sml từ trên cái bệ xuống.

Cái bệ không cao lắm, may ghê á.

Cơ mà cha mẹ thấy tôi bị té liền hớt hải chạy đến chỗ tôi.

Umm, tôi làm cha mẹ lo lắng mất rồi.

Phải cố gắng cẩn thận hơn mới được < Đã nhận danh hiệu Cô gái hậu đậu >Gì dzậy, tôi mới té có một lần thôi mà, sao lại có danh hiệu ấy rồi?

Bất công quá nha.

Đang nghĩ thế thì cha mẹ chạy đến chỗ tôi rồi.

Họ đỡ tôi dậy, trông họ lo lắng lắm á.

Thương họ quá đi.

Mẹ tôi cất tiếng:- Con có sao không Lucy? (Mẹ)- Con hông sao hết á mama. (Lucia)Lucy là tên gọi ở nhà của tôi đó.

Người làm trong nhà tôi họ cũng gọi tôi là Lucy-chan.

Tôi phải cố gắng lắm mới được đó.

Lạc đề mất rồi.

Tôi đứng dậy, nở một nụ cười tươi với cha mẹ, chứng tỏ rằng mình không bị sao hết.

Mẹ tôi thấy thế thì thể hiện một vẻ mặt an tâm.

Còn cha tôi thì lại lao đến ôm tôi.- Lucy của cha dễ thương quá! (Cha)Cha tôi nói thế rồi bế tôi lên.

Được cha khen dễ thương khiến tôi thấy vui lắm đó.

Giá mà cứ được thế này thì tốt biết mấy ha.

Gia đình tôi từ từ ra khỏi thánh đường.

Cha tôi lấy vài đồng vàng ra bỏ vào cái thùng gì đó, có lẽ là thùng quyên góp nhỉ.

Cơ mà vài đồng vàng à, không biết thế ít hay nhiều nữa, tại vì tôi đâu có biết về hệ thống tiền tệ ở đây đâu.Chúng tôi lên xe trở về nhà, không biết kiểm tra trạng thái thế nào đây ta?

Hỏi chắc là cách đơn giản nhất ha.

- Papa, mama ơi, làm sao để biết mình được ban phước gì ạ? (Lucia)- Để papa chỉ cho con gái cưng nè, con tưởng tượng một cái bảng xuất hiện trước mặt hoặc nghĩ là "bảng trạng thái" là được. (Cha)Cha tôi sắp 33 tuổi rồi mà khi nói chuyện với tôi vẫn dùng cách nói trẻ con ấy đó.

Mà kệ đi.

Tôi thử tưởng tượng ra tấm bảng, một tấm bảng màu trắng bán trong suốt hiện ra. __________Tên: Lucia Haraiza Tuổi: 3Chủng tộc: Con ngườiThiên chức: Thuần quái sưNghề nghiệp: KhôngTrạng thái: Bình thườngLevel:0 Hp: 92 / 92Mp: 85 / 85Thể lực: 78 / 78Sức mạnh vật lí: 52Kháng vật lí: 50Sức mạnh ma pháp: 60Kháng ma pháp: 55Tốc độ: 65Tinh thần: 71Sức sống: 43Khéo léo: 55• Kỹ năng:- Ma pháp hồi phục lv.Max- Thẩm định tuyệt đối lv-- Hệ thống lv-- Thuần hoá lv-- Kết hợp sức mạnh lv.Max- Thông thạo ngôn ngữ lv-• Danh hiệu:- Người được chúc phúc bởi quản lý Zatas- Cô gái yếu đuối- Cô gái hậu đậu___________Tất cả chỉ số có vẻ hơi thấp, có lẽ là bởi vì tôi lv 0 nhỉ?

Hai kỹ năng kia Thuần hoá và Kết hợp sức mạnh kia là tôi mới nhận được lúc nãy ha.

Đúng là trong game cũng cho phép kết hợp sức mạnh với thú cưng để gia tăng sức mạnh, nhưng mà vì thú cưng sau khi bị thuần hoá có chỉ số cao nhất là 10% chủ nhân thôi, thế nên là cũng chỉ tăng 10% các chỉ số thôi à.

Không biết ở đây thì thế nào ha?

Phải thử mới được.

Hay là thẩm định nó xem nhỉ?

Mà phải làm sao đây ta?

Tôi nhìn vào dòng kỹ năng đó, muốn thẩm định nó.

Bỗng nhiên, một cái bảng khác hiện ra.• Kết hợp sức mạnh lv.Max: Cho phép kết hợp với thú thuần hoá, nhận 100% chỉ số, toàn bộ kỹ năng và cấp độ kỹ năng của thú thuần hoá.

Đối với những kỹ năng không sử dụng được sẽ không nhận được.Mạnh quá đi.

Nhận toàn bộ kỹ năng và chỉ số luôn kìa.

Tiện đây rồi thì thẩm định mấy cái mình không hiểu luôn vậy.• Tính thần: Khả năng kháng lại công kích tinh thần (không kể kỹ năng kháng).• Sức sống: Khả năng kháng lại những hiệu ứng ảnh hưởng đến Hp, ngoài ra còn thể hiện khả năng hồi phục tự nhiên (không kể đến các kỹ năng kháng và hồi phục)• Thuần hoá: Kỹ năng dùng để thuần hoá mọi thứ trừ con người.

Khả năng thuần hoá thành công phụ thuộc vào ý muốn của đối tượng (đối với quái vật có lí trí), trạng thái của đối tượng, có thể cưỡng ép thuần hoá bằng cách hành đến gần chết, tuy nhiên bản thân phải gây ít nhất 15% sát thương lên đối tượng.• Ma pháp hồi phục lv.Max: Có thể dùng phép hồi phục cấp độ cao nhất, có thể hồi sinh người chết, miễn là trong vòng 30 phút sau khi chết hoặc linh hồn đang được giữ lại.• Cô gái yếu đuối: Danh hiệu bẩm sinh, được trao tặng ngẫu nhiên cho người có giới tính là nữ.

Trừ khi trong trạng thái chiến đấu, đưa tất cả chỉ số xuống mức của một cô gái yếu đuối.

Trong một số hoạt động đặc biệt, có 50% tỉ lệ gây suy yếu trầm trọng trong lúc bình thường, trở lại như cũ trong trạng thái chiến đấu.

Hiệu ứng kéo dài 12h.

Mô tả: Một cô gái yếu đuối cần được nâng niu.• Cô gái hậu đậu: Đưa chỉ số khéo léo xuống 1 khi không trong trạng thái chiến đấu.

Mô tả: Một cô gái hậu đậu không phù hợp với việc nội trợ.• Người được chúc phúc bởi quản lý Zatas: Người được quản lý của hành tinh Zatas chúc phúc.

Tăng tốc độ học tập lên một chút, có giác quan phát triển đầy đủ khi mới sinh.• Hệ thống: Cho phép sử dụng một hệ thống đặc biệt.

Kỹ năng này từ giờ không thể bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì, không thế biến mất khỏi chủ sở hữu.Tôi cạn lời sau khi thẩm định xong.

Gì vậy chứ.

Kỹ năng thì tất cả đều tuyệt vời, nhưng mà mấy cái danh hiệu thì kì cục ghê vậy á.

Cơ mà chịu thôi, được cho tái sinh rồi mà, chưa kể còn được buff bởi đống kĩ năng kia nữa chứ.

Mấy cái danh hiệu thì không khiến tôi gặp nguy hiểm được, thế nên chắc không sao đâu ha.

Rồi cha tôi lên tiếng kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình:- Sao thế con gái, con không đọc được à? (Cha)- Dạ không phải đâu papa, con vừa mới đọc xong nè. (Lucia)- Con đọc được?

Con chưa học chữ đúng không? (Cha)- Vâng, papa.

Đúng là con chưa học chữ nhưng mà có kỹ năng giúp con đọc được nè. (Lucia)- Thế con cho cha mẹ xem thử bảng trạng thái của con được không nè? (Mẹ) - Vâng!

Nhưng mà làm thế nào ạ? (Lucia)- Con chỉ cần nghĩ là con muốn cho cha mẹ xem thôi. (Mẹ)Tôi nghĩ là muốn cho cha mẹ nhìn thấy của tôi, thế là trước mặt hai người bỗng xuất hiện hai tấm bảng trắng bán trong suốt.

Hai người họ nhìn vào tấm bảng, rồi mặt họ tự nhiên trông có vẻ hoang mang.

Sao vậy ta?

Trạng thái của mình có gì kì lạ hả ta? [Tác: Kì lạ mọi chỗ luôn ấy]- Sao vậy papa, mama.

Trông mặt hai người lạ lắm đó. (Lucia)Tôi lỡ hỏi mất rồi.

Không biết có chuyện gì mà cha mẹ tôi như thế nhỉ?

Cha mẹ tôi nghe tôi hỏi thì nhìn nhau, gật đầu cùng lúc.

Hai người họ công nhận là hợp nhau ghê vậy á.

Rồi mẹ tôi trả lời cho tôi:- Con biết không, thiên chức thuần thú sư của con không được mọi người thích đâu. (Mẹ)- Sao họ lại không thích vậy, mama? (Lucia) - Tôi nghiêng đầu thắc mắc.- Không có gì đâu, chỉ là họ không thích thôi.

Mà con biết không, con tuyệt lắm đó, Ma pháp hồi phục lv.Max này chỉ có rất ít người có được nó thôi đó, hơn nữa họ đều phải khổ luyện trong nhiều năm mới có, còn kỹ năng Kết hợp sức mạnh lv.Max này mẹ chỉ biết mình con có thôi đó. (Mẹ)- Yay, tuyệt thật đó. (Lucia)- Chúc mừng con nha. (Cha+mẹ)Kỹ năng của tôi, theo lời mẹ, là rất tuyệt đó.

Vui ghê.

Mà trạng thái của cha mẹ ra sao nhỉ?

Hỏi thử xem sao.- Papa, mama cho con xem của hai người được không ạ? (Lucia)- Con có thể xem bằng Thẩm định tuyệt đối mà, sao con lại cần papa và mama cho xem? (Cha)- Bởi vì con muốn hai người vui. (Lucia)[Tác: Ý là nếu hai người họ tự nguyện thì tốt, chứ không muốn làm mất lòng 2 người ấy.]Hai người nghe thế thì mỉm cười, rồi hai bảng trạng thái xuất hiện trước mắt tôi.__________Tên: Lucas Haraiza Tuổi: 32Chủng tộc: Con ngườiThiên chức: Kiếm sĩNghề nghiệp: Bá tước của đất nước Jires, chỉ huy quân đội biên giới.Trạng thái: Bình thườngLevel: 157Hp: 467.833 / 467.833Mp: 199.445 / 199.445Thể lực: 245.345 / 245.345Sức mạnh vật lí: 198.923Kháng vật lí: 190.778Sức mạnh ma pháp: 96.501Kháng ma pháp: 105.233Tốc độ: 201.347Tinh thần: 101.544Sức sống: 117.456Khéo léo: 123.443• Kỹ năng:- Kiếm thuật lv8- Khiên kỳ lv5- Cảm ứng hiện diện lv6- Cảm nhận nguy hiểm lv6- Gia tăng khả năng vật lí lv7- Cường hoá lv6- Gia tốc lv6- Quang ma pháp lv4- Chỉ huy lv7- Hồi HP cao tốc lv6- Hồi thể lực cao tốc lv6- Võ thuật lv5- Cảm nhận ma lực lv4- Kháng hiệu ứng bất lợi lv4• Danh hiệu:- Người canh giữ biên giới- Kiếm sĩ thiên tài- Chỉ huy mẫu mực- Người diệt quỷ__________Tên: Cecilia Haraiza Tuổi: 26Chủng tộc: Con ngườiThiên chức: Đa hệ pháp sưNghề nghiệp: Phó chỉ huy quân đội biên giới, cựu mạo hiểm giả hạng B, bá tước phu nhân.Trạng thái: Bình thườngLevel: 150Hp: 245.655Mp: 447.634Sức mạnh vật lí: 78.934Kháng vật lí: 83.532Sức mạnh ma pháp: 203.645Kháng ma pháp: 188.345Tốc độ: 95.442Tinh thần: 123.474Sức sống: 98.555Khéo léo: 145.223• Kỹ năng:- Thông thạo ma pháp lv8- Hồi Mp cao tốc lv6- Ma pháp hỗ trợ lv5- Lôi ma pháp lv5- Băng ma pháp lv6- Tụ ma lực cao tốc lv7- Võ thuật lv4- Cảm nhận nguy hiểm lv6- Cảm nhận ma lực lv6 • Danh hiệu:- Đại pháp sư- Người diệt quỷ- Người mẹ mẫu mực_________Cha mẹ tôi mạnh khủng khiếp luôn đó!

Tôi phải phấn đấu để được như họ mới được.

Mẹ tôi thậm chí còn có võ thuật để phòng khi đánh cận chiến nữa kìa.

Tôi phải cố gắng để bằng họ mới được.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 7: Khả năng của Hệ thống


Tôi thấy trong bảng trạng thái của cha mẹ tôi, mục nghề nghiệp là chỉ huy và phó chỉ huy quân đội biên giới.

Thế là thế nào nhỉ?

Hỏi thử xem sao ha?

-Papa, mama, cái này là sao vậy ạ? (Lucia) Tôi hỏi thế rồi chỉ vào dòng nghề nghiệp của cha tôi.

Cha tôi trả lời: -Gia đình chúng ta là gia đình lãnh chúa, chúng ta được giao cho cái quản vùng đất này.

Nơi đây là một vùng đất nằm sát ranh giới với Vùng đất của quỷ.

Gia đình chúng ta có trách nhiệm lãnh đạo đội quân được bán cho để ngăn chặn các cuộc tấn công đến từ quỷ tộc. (Cha) -Thì ra là thế ạ?

Papa giỏi ghê! (Lucia)
Tôi nở một nụ cười.

Cha tôi liền bắt lấy tôi rồi ôm vào lòng.

Lời khen của tôi tuyệt vậy hay sao ta?

Mà kệ đi, được ôm cũng vui mà.
___________________________
(Góc nhìn của Cecilia)
Tôi tên là Cecilia, một mạo hiểm giả hạng B.

Hôm nay tôi có nhận nhiệm vụ ở Hội mạo hiểm giả, thường được gọi là Hội cho ngắn.

Nhiệm vụ tôi nhận đó là hỗ trợ cho quân đội lãnh chúa vùng này chiến đấu với quỷ tộc.

Quỷ tộc là tên gọi chung của những con quái vật hoặc người bị chướng khí ở đó biến đổi.

Kẻ bị biến đổi sẽ gia tăng sức mạnh, nhưng đổi lại lí trí sẽ trở nên xấu xa, luôn có ý định thống trị thế giới.

Đối với quái vật, chúng có khả năng đạt được lí trí, nhưng cũng sẽ có tư tưởng thống trị thế giới.

Tư tưởng này không thể thấy đổi được bằng bất cứ cách nào, vì thế quỷ tộc được xem là loài nguy hiểm.

Trở lại nào.

Trong cuộc chiến đó, tôi đã cùng chiến đấu với một chàng trai khoảng 25 tuổi.

Anh ấy có mái tóc màu bạch kim giống với của tôi.

Tôi đã bị hớp hồn bởi dáng vẻ khi chiến đấu của anh ấy.

Vì thế, sau trận chiến, tôi đã ngỏ ý muốn làm quen với anh ấy.

Anh ấy nói rằng mình đã có vợ rồi.

Điều này làm cho tôi hơi đau lòng, nhưng tôi không ngạc nhiên, vì trông thấy cảnh anh ấy chiến đấu tôi cũng đã nghĩ tới việc sẽ có người khác mang cảm xúc giống tôi.

Nhưng, đa thê là được phép, hơn nữa còn là chuyện bình thường, thế nên tôi vẫn muốn tìm hiểu thêm về anh ấy, và nếu chúng tôi hợp nhau, tôi muốn làm vợ anh ấy, thậm chí là vợ lẽ.

Thời gian trôi qua, tôi biết rằng anh ấy có 2 vợ, thậm chí còn là lãnh chúa vùng này, nhưng tôi đã yêu anh ấy mất rồi, thế nên tôi đã xin làm vợ anh ấy.

Tôi đã được anh ấy và gia đình của anh chấp nhận, thế nên chúng tôi đã kết hôn, năm đó tôi 23 tuổi.

Nửa năm sau, tôi biết được rằng mình đã có thai được 1 tháng.

Tôi rất vui.

Hai chị, cùng là vợ anh ấy với tôi cũng chúc mừng tôi.

Anh ấy càng yêu thương tôi hơn nữa.

Hai chị thì ở trên nhà anh ấy ở thủ đô, rất ít khi về nhà, thế nên tôi là người có nhiều thời gian ở gần anh ấy nhất.

Vào đầu tháng 1, tôi đã sinh ra đứa con của mình.

Con của tôi là một bé gái.

Tôi rất vui vì con mình đã ra đời, và có vẻ anh ấy cũng thế.

Con gái của chúng tôi khá kì lạ so với những đứa trẻ khác.

Con bé có vẻ rất thông minh.

Con bé rất ít khi khóc, thường là khi đói hoặc khi “giải quyết” mà thôi.

Con bé có vẻ hiểu những gì chúng tôi nói dù còn rất nhỏ, thậm chí còn biết ôm để chúc mừng sinh nhật chồng tôi dù mới 3 tháng tuổi.

Con bé đã nói được vào sinh nhật 1 tuổi của chính mình.

Sau này không biết còn chuyện gì nữa không đây.

Hôm nay là ngày con bé được 3 tuổi.

Theo luật, chúng tôi cần đến thánh đường để được bán phước.

Tôi, chồng và con gái cùng lên xe ngựa để tới thánh đường.

Khi con bé nhận ban phước, kỹ năng cảm nhận ma lực của tôi đã phát hiện ra được một ma lực đặc biệt ở nơi ban phước.

Ma lực này tôi chưa từng cảm thấy bao giờ, nhưng nó mang đến một cảm giác thuần khiết. [Tác: Cái lớp màu vàng ấy.] Sau khi ban phước, con bé bước xuống khỏi bệ ban phước thì bị té.

Cái bệ đó cao nửa mét.

Tôi và chồng lo lắng chạy tới đó.

Con bé có vẻ không sao, thật nhẹ nhõm.

Nhưng tại sao thế nhỉ, bỗng nhiên lại té.

Khi lên xe ngựa trở về, tôi đã biết được một chuyện không thể tin nổi ở bảng trạng thái của con bé.

Con bé có thiên chức là thuần quái sư, nhưng lại có kỹ năng Ma pháp trị liệu của thiên chức trị liệu sư khi mới bạn phước, thậm chí còn đạt level cao nhất, level mà chỉ có vài người trong đất nước này đạt được.

Ngoài ra, con bé còn có kỹ năng Thẩm định tuyệt đối, thứ mà chỉ có hiền nhân giỏi nhất lịch sử mới có được.

Hơn nữa, kỹ năng Kết hợp sức mạnh của con bé cũng đạt level cao nhất, thứ mà chưa ai đạt tới được, và còn có kỹ năng chưa từng xuất hiện là Hệ thống nữa.

Rồi con bé sau này sẽ như thế nào đây.

Tôi nhìn xuống phần danh hiệu, có một vài danh hiệu tôi chưa thấy bao giờ.

Tôi chạm vào để xem mô tả.

Con bé cũng bắt chước tôi, dễ thương quá đi mất thôi!

Đây là dòng mô tả của những danh hiệu đó: -Cô gái yếu đuối: Một cô gái yếu đuối cần được nâng niu.

-Cô gái hậu đậu: Một cô gái hậu đậu không phù hợp với việc nội trợ.

Những danh hiệu này, theo mô tả có vẻ nó sẽ khiến con gái tôi trở nên yếu đuối và hậu đậu thì phải.

Tôi phải bảo vệ con bé bằng mọi giá.
___________________________
(Góc nhìn của Lucia) Tôi thấy mẹ tôi chạm vào danh hiệu trong bảng trạng thái.

Gì thế nhỉ, tôi cũng thử làm theo.

Thứ hiện ra là dòng mô tả của danh hiệu đó.

Mẹ tôi mỉm cười khi thấy tôi làm thế.

Trông tôi mắc cười lắm sao ta?

Phải rồi nhỉ, còn kỹ năng Hệ thống tôi chưa xem qua nữa, không biết kỹ năng này dùng sao đây ta?

Tôi nghĩ tới việc kích hoạt nó, rồi một tấm bảng hiện ra.
___________
[Bảng trạng thái và tùy chỉnh]
[Bản đồ]
[Đa nghề nghiệp]
[Hộp vật phẩm]
[Không gian thú nuôi]
[Vườn]
[Thời gian]
[Thông báo]
[Hỏi – đáp]
___________
Nhiều chức năng quá đi.

Có lẽ muốn dùng thì chỉ cần nghĩ tới thôi nhỉ.

Bắt đầu khám phá hệ thống thôi.

Đầu tiên, tôi thử nghĩ về việc kích hoạt chức năng Bảng trạng thái và tùy chỉnh.

Rồi bảng trạng thái của tôi hiện ra.
__________
Tên: Lucia Haraiza ...

Tuổi: 3
Chủng tộc: Con người
Thiên chức: Thuần quái sư
Nghề nghiệp: Không
Trạng thái: Bình thường
Level:0
Hp: 92 / 92
Mp: 85 / 85
Thể lực: 78 / 78
Sức mạnh vật lí: 52
Kháng vật lí: 50
Sức mạnh ma pháp: 60
Kháng ma pháp: 55
Tốc độ: 65
Tinh thần: 71
Sức sống: 43
Khéo léo: 55
•Kỹ năng:
-Ma pháp trị liệu lv.Max
-Thẩm định tuyệt đối lv-
-Hệ thống lv-
-Thuần hoá lv-
-Kết hợp sức mạnh lv.Max
-Thông thạo ngôn ngữ lv-
•Danh hiệu:
-Người được chúc phúc bởi quản lý Zatas
-Cô gái yếu đuối
-Cô gái hậu đậu
___________
Không có gì khác cho lắm, nhưng lại có thêm phần ba chấm kìa.

Đó là gì vậy ha?

Tôi chạm vào đó thì có hai lựa chọn hiện ra: -Chặn thẩm định – đặc biệt: Chặn lại Thẩm định siêu cấp lv5 trở xuống -Trạng thái giả - đặc biệt: Làm giả trạng thái, đánh lừa Thẩm định siêu cấp lv5 trở xuống, tổng chỉ số giả không được cao hơn tổng chỉ số thật, lv kỹ năng từ lv thật trở xuống, không thể đưa ra kỹ năng bản thân không có.

Khá thú vị đó ha.

Tôi chọn Trạng thái giả - đặc biệt.

Một vài lựa chọn hiện ra, tôi chọn mục Bình thường.

Lựa chọn này sẽ đưa tôi vào mức trung bình dựa trên chức nghiệp và level bản thân.

Tôi lựa chọn mục Thông báo, một tấm bảng bán trong suốt hiện ra.

Dưới cùng tấm bảng là một vài dòng thông báo về việc dùng kỹ năng và tác động của nó.

Theo những gì đang hiện ra là kỹ năng Ma pháp trị liệu lv.Max, Thẩm định tuyệt đối và Hệ thống đã được ẩn đi.

Kỹ năng Kết hợp sức mạnh lv.Max trở thành Kết hợp sức mạnh lv1.

Có vài tùy chỉnh cho Thông báo nè, thử xem sao nào~.

Sau khi xem thử thì tôi đã cài đặt là thông báo bằng giọng nói cho những gì tác động đến tôi.

Thế này là tốt nhất đúng hông.

Tôi xem thử Bản đồ.

Đây là chức năng cho phép hiện ra một bản đồ giống trong game, những người có sát ý, muốn gây hại đến tôi thể hiện bằng chấm đỏ, đồng minh là xanh lục và những người không liên quan là màu xanh lam.

Chức năng này tiện quá đi!

Hở?

Có cái ghi chú này, đọc thử xem nào. •Chú ý: Không kỹ năng nào có thể che dấu người dùng khỏi bản đồ.

Có thể xem thông tin những thứ hiện trên bản đồ bằng cách nghĩ tới.

Thông tin hiện ra dựa trên kỹ năng thẩm định.

Có thể đánh dấu bất cứ thứ gì trên bản đồ.

Có thể kiểm tra thông tin và vị trí của thứ bị đánh dấu bất cứ lúc nào.

Đối với nơi chưa từng đến, sẽ có mũi tên chỉ tới hướng con dấu.

Tầm hoạt động tối đa của bản đồ là một hình tròn quanh bản thân người dùng, bán kính 100km.

Có thể chuyển thành bản đồ 3D.

Chiều cao là 3km kể từ người dùng theo cả 2 hướng trên và dưới.

Cái gì thế này?

Như thế này là quá cheat rồi.

Nhưng mà cái cheat này là của mình mà ha?

Thế thì cứ dùng thôi.

Giờ đến Hỏi – đáp thôi nào. •Hỏi – đáp: Nghĩ trong đầu câu lệnh: Hỏi (câu hỏi).

Đáp án sẽ được đưa ra.

Kỹ năng có hiểu biết về mọi thứ trên thế giới này.

Lại một kỹ năng cực cheat nữa.

Thế này thì chẳng gì trên thế giới này mà tôi không biết rồi.

Không biết giờ còn là người thường không nữa. [Tác: Không bình thường từ hồi mở khoá kỹ năng rồi bé ạ] Đến chức năng vườn thôi nào.

Háo hức ghê luôn á.

Tôi sử dụng Vườn.

Một hình ảnh với 10 khu đất trống hiện ra, với dòng chữ “Chạm vào để trồng” lơ lửng phía trên.

Tôi chạm vào thì một bảng lựa chọn hiện ra.

Có rất nhiều giống cây.

Tôi trồng 10 loại thảo dược cao cấp trong game.

Tỉ lệ thời gian của chức năng này là: 1 tháng trong vườn bằng 1 ngoài ở đời thật.

Trồng tối đa là 1000 cây, tương đương với một ô đồ trong game.

Thôi, tôi chả còn sức để mà ngạc nhiên nữa rồi, kệ luôn đi cho khỏe ha.

Chức năng thời gian thì chả có gì.

Nó thông báo ngày, giờ,...

Thế thôi.

Mà tôi sinh ngày 5 tháng 1 nha.

Sinh ngay mấy ngày đầu năm luôn đó.

Giờ đến 3 chức năng quan trọng nhất nè.

Đầu tiên là Hộp vật phẩm.

Trong đó là hộp đồ cũ trong game của tôi với 4 mục: Nguyên liệu, Dược phẩm, Vũ khí và kho.

Tôi có thói quen sưu tầm khi chơi game, thế nên có cái gì tôi cũng đều thu lấy ít nhất là 10000 phần loại lớn nhất đó.

Ví dụ: Nếu là thuốc hồi phục thì có những loại như dùng 1 lần, có đơn vị là 10ml.

Đơn vị lớn nhất là 1000L.

Và tôi có hơn 10000 thùng 1000L như thế.

Trong mục đó thì tôi chỉ chứa 10 ô 1000 món đồ thôi, phần dư tôi đưa hết vào mục kho rồi nên tôi không biết chính xác nữa luôn.

Cứ biết là cái gì tôi cũng có trên 10000 tấn, lít hoặc cái đi.

Trừ ra vũ khí thì tôi chỉ tích trữ 100 cái, nếu là đồ hệ thống có sẵn hoặc đồ sự kiện, còn đồ hiếm do tự làm ra hoặc do boss rơi ra thì tôi mua hết.

Còn tiền thì vẫn còn lượng tôi có trong game.

Mà đơn vị tiền ở đây thế nào nhỉ?

Hỏi cha mẹ thử xem.

-Papa, mama, tiền được chia như thế nào vậy ạ? (Lucia) -Sao bỗng nhiên con lại hỏi tới tiền? (Cha) -Vì kỹ năng của con có đưa ra thông tin nên con muốn biết nó đúng hay không ạ? (Lucia) -Ra là thế à?

Rồi, để papa nói cho.

Tiền được chia ra thành các loại xu: Đồng>bạc>vàng>bạch kim>hoàng gia>cầu vồng.

Một đồng phía sau bằng 100 đồng phía trước.

Một gia đình bình thường có thu nhập từ 30 đồng bạc đến một đồng vàng.

Còn đồng cầu vồng thì trong ngân khố quốc gia cũng chưa được 1000 đồng đâu. (Cha) -Con hiểu rồi.

Cảm ơn papa. (Lucia) Theo những gì cha tôi nói thì 1 xử đồng là khoảng 1000đ tiền Việt.

Thế thì trong hộp vật phẩm của tôi đang có...

7.274.627 đồng cầu vồng.

Đủ sức lấy tiền đè chết vài ông vua luôn rồi.

Tôi đáng sợ quá đi thôi.

Chức năng thứ 2 nào.

Đa nghề nghiệp là chức năng cho phép lựa chọn những nghề nghiệp khác nhằm sản xuất.

Tôi chọn nghề thợ rèn vì đống thuốc của tôi bây giờ dùng cho cả quân đội trong 10 năm còn chả dùng hết.

Thứ xuất hiện là một lò rèn với dòng chữ: Thêm nguyên liệu.

Để lần sau dùng thử.

Giờ là đến chức năng cuối cùng: Không gian thú nuôi.

Đây là chức năng tạo ra không gian vô hạn chỉ để dành riêng cho thú nuôi.

Trong đây thú nuôi không thể chết, tốc độ hồi phục cực nhanh, có thể hồi lại 99% Hp trong 1 giờ.

Mà thú nuôi có trí tuệ liệu có phản mình không ta?

Hỏi thử xem: “Hỏi: Thú nuôi được thuần hoá có làm phản được không?”

“Đáp: Không, dù cho có bị bạo hành, bị nhục nhã, hay dù mất mạng, thú nuôi sẽ không bao giờ làm phản, tình cảm với chủ nhân sẽ luôn là tự nguyện.

Tuy nhiên, có thể nảy sinh tình cảm đặc biệt với chủ nhân, và có thể kháng lệnh nếu lợi ích của chủ nhân vượt trên mệnh lệnh.”

Một giọng nói máy móc trả lời tôi.

Thế là yên tâm được rồi ha.

Vì chỉ có thú nuôi mới vào được không gian đó thôi.

Giờ thì đọc thông báo của chức năng này thôi nào. •Chú ý:
-Thú nuôi trong không gian thú nuôi không cần ăn uống.

-Có thể vào không gian thú nuôi tùy thích.

Thời gian trôi như bình thường.

Nơi trở lại sẽ là nơi đi vào.

-Thú đầu tiên được gọi ra sẽ không tốn ma lực, tuy nhiên không được phép gọi thú nuôi mạnh nhất.

Yay, được gọi miễn phí lần đầu tiên kìa, xin phép cha mẹ, kiểm tra thông tin và gọi ra thôi nào.

-Papa, mama, con gọi thú thuần hoá ra được không ạ? (Lucia) -Phải biết đó là con gì đã, nhưng mà từ đâu con có? (Mẹ) -Hình như là từ lần ban phước đó ạ.

Để con kiểm tra xem ạ. (Lucia) Được rồi, giờ thì chọn thử xem nào.

Sau khi xem qua thì tôi quyết định chọn Fuko, một con Fenrir.

Nó có kỹ năng Biến đổi nên tôi đã để nó biến thành một con Bạch lang con.

Bạch lang là một quái thú hạng E, thế nên là ổn thôi.

Nó cũng có kỹ năng Trạng thái giả - đặc biệt nữa nên là tôi đã cho nó trạng thái giả tương đương với Bạch lang con bình thường rồi.

Tại sao tôi phải để nó biến đổi á hả?

Bởi vì nó cao đến 7m lúc bình thường, với bộ lông tím phát ra ánh sáng nhẹ nữa, như thế đâu có ai nói nó bình thường đâu, đúng hông nè.

Còn trạng thái phải làm giả vì nó bá quá chứ sao nữa.

Trạng thái lúc đầu như thế này nè.
__________
Tên: Fuko
Tuổi: 3000
Chủng tộc: Fenrir
Chủng loài: Huyễn thú
Trạng thái: Bình thường
Level: 500
Hp: 92.453.122 / 92.443.122
Mp: 85.202.263 / 85.220.263
Thể lực: 91.236.534/ 91.236.534
Sức mạnh vật lí: 76.334.122
Kháng vật lí: 80.344.133
Sức mạnh ma pháp: 70.234.111
Kháng ma pháp: 74.234.660
Tốc độ: 81.244.233
Tinh thần: 89.224.124
Sức sống: 91.134.144
Khéo léo: 83.134.212
•Kỹ năng:
-Thông thạo ma pháp – huyễn thú lv.Max
-Trạng thái giả - đặc biệt
-Biến đổi
-Gầm lv.Max
-Gia tốc lv.Max
-Cảm nhận ma lực Lv.Max
-Cảm nhận nguy hiểm lv.Max
-Cường hoá Lv.Max
-Tia năng lượng lv.Max
-Miễn nhiễm trạng bất lợi lv-
-Tái tạo siêu tốc lv.8
-Hồi HP cao tốc lv.Max
-Hồi Mp cao tốc lv.Max
•Danh hiệu:
-Lang vương
-Hạng 5 thế giới
-Thú nuôi của Lucia Haraiza
___________
Đó, thế nên ai thấy được thì loạn mất đúng hông.

Vậy nên tất nhiên là phải giấu rồi ha.

Còn chủng loài kia là hình thức phân chia sức mạnh của quái vật.

Theo hệ thống thì có 4 chủng loài quái vật, đó là: Ma thú>Linh thú>Mộng thú>Huyễn thú.

Ma thú là tên gọi chung của hầu hết quái vật.

Linh thú là quái vật có được trí tuệ và rất mạnh, không tính quỷ tộc.

Linh thú yếu nhất cũng cần đến một tổ đội hạng S để tiêu diệt được nó.

Trừ rồng con và rồng zombie, còn lại tất cả rồng đều là linh thú.

Mộng thú là quái vật mà việc đối đầu với nó chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ.

Hiện tại chỉ có 1 quái thú duy nhất đạt tới Mộng thú, đó là cổ long vương, quái vật đứng đầu quốc gia của quái vật.

Sức mạnh của mộng thú đủ để quét sạch một quốc gia lớn trong một tuần.

Để diệt được Mộng thú, cần đến liên minh giữa các nước, thậm chí là cần cả Anh hùng.

Huyễn thú là quái vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, không ai nghĩ rằng nó có thật.

Huyễn thú có sức mạnh đủ để tiêu diệt một quốc gia trong chưa đến một ngày.

Huyễn thú mạnh đến thế đấy, cơ mà quái vật yếu nhất của tôi bây giờ cũng là Mộng thú rồi.

Do khi có pet trong game, tôi luôn nâng nó lên hết mức.

Giờ thì điều đó đang phát huy tác dụng đây.

Fuko mạnh thế mà vẫn ở hạng 5 là vì 4 con hạng trên là 4 con rồng, lợi thế hơn so với Fuko vì có Long thuật, tội nghiệp Fuko thật đó.

À mà 4 con rồng kia là thú nuôi của tôi luôn đó nha.

Mà trạng thái giả của Fuko nè.
__________
Tên: Fuko
Tuổi: 0
Chủng tộc: Bạch lang
Chủng loài: Ma thú
Trạng thái: Bình thường
Level:0
Hp: 178 / 178
Mp: 122 / 122
Thể lực: 144 / 144
Sức mạnh vật lí: 102
Kháng vật lí: 98
Sức mạnh ma pháp: 80
Kháng ma pháp: 82
Tốc độ: 106
Tinh thần: 109
Sức sống: 99
Khéo léo: 93
•Kỹ năng:
-Gầm lv1
-Gia tốc lv1
•Danh hiệu:
-Thú nuôi của Lucia Haraiza
___________
Thế là ổn rồi.

Giờ thì nói với cha mẹ thôi nào!

Tôi làm một khuôn mặt hào hứng.

-Thú nuôi là một con bạch lang con đó papa, mama. (Lucia) -Thế à?

Thế thì được.

Con gọi nó ra đi. (Mẹ) -Vâng ạ.

Cảm ơn mama! (Lucia) Yay, được cho phép rồi.

Gọi ra thôi nào.

Tôi lựa chọn gọi Fuko ra.

Một vòng tròn ma pháp hiện ra ở trong xe.

Vòng tròn đó phát ra ánh sáng rực rỡ, rồi dần dịu đi.

Sau khi ánh sáng biến mất, ở đó là một chú sói con dài 1 mét có bộ lông trắng tinh.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 8: Sức mạnh của huyễn thú


Sau khi vòng tròn ma pháp biến mất hoàn toàn, chú sói trắng bắt đầu nhìn xung quanh.

Sau khi nhìn thấy tôi, nó liền chạy tới và cọ đầu vào chân tôi.

Tôi nhảy ra khỏi lòng mẹ tôi, đứng lên.

Fuko có chiều dài còn hơn cả chiều cao của tôi lúc này.

Không phải là tui lùn đâu nha, tại tui còn nhỏ thôi đó, sau này tui sẽ có dáng người chuẩn luôn cho xem. [Tác: Mơ đi nhá  ] Mà đợi chút đã, sao tôi lại quan tâm đến dáng người mình vậy, tôi từng là con trai cơ mà. [Tác: Thì “đã từng” thôi mờ ] Fuko thấy tôi nhảy xuống đứng cạnh mình thì quay đầu sang nhìn tôi.

Đôi mắt đen của nó long lanh, dễ thương quá đi à.

Tôi vô thức ôm Fuko và vuốt ve bộ lông đó.

Cảm giác cứ như đang ôm một cái gối thuộc hàng cao cấp nhất vậy.

Bộ lông đó thì lại vô cùng mượt mà, ngón tay tôi dễ dàng đi qua cả bộ lông đó mà không có gì cản trở cả.

Cảm giác thích lắm đó.

Mọi người ai cũng nên có một con.

Mà ngoài tôi ra có ai nuôi Fenrir không ta?

Tôi quay sang cha mẹ tôi, nói với Fuko: - Fuko nè, đây là cha mẹ ta đó. (Lucia)
Fuko nhìn sang cha mẹ tôi, vẫy đuôi và kêu một tiếng: - Gâu! (Fuko) Hở?

Tôi có nghe nhầm hông ta?

Fuko vừa kêu tiếng chó đúng hông ta?

Tôi kiểm tra lại bảng trạng thái của Fuko.

Rõ ràng chủng tộc vẫn là Fenrir và có danh hiệu lang vương mà.

Tôi chịu thua.

Sói ở thế giới Fantasy vi diệu quá mức luôn rồi.

Mà đã thế rồi thì tôi xem nó là một chú cún luôn cũng được ha?

Ừm, cứ thế đi.

Mẹ tôi cúi xuống ôm lấy Fuko, vuốt ve nó vài lần.

Rồi mẹ tôi đem khuôn mặt cực kì nghiêm túc quay sang tôi.

Chuyện gì đây?

Mẹ tôi biết nó là Fenrir rồi hả?

Hay mẹ tôi không cho nuôi nữa?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ thế, mẹ tôi lên tiếng kéo tôi trở về thực tại.

- Lucia. (Mẹ) - Vâng! (Lucia) Nghe tiếng gọi của mẹ tôi khiến tôi hơi run.

Mẹ tôi chưa bao giờ dùng giọng đó gọi tôi cả.

Có chuyện gì đây?

Tôi sắp khóc rồi đó!

- Con sói này... (Mẹ) - Fuko có vấn đề gì sao ạ? (Lucia) - Con cho mẹ Fuko được không? (Mẹ) - ...

Dạ?

- À thì...

Ôm Fuko thích lắm.

Bộ lông mềm mượt, thoải mái cực kì luôn.

Thế nên, con cho mẹ Fuko nhé? (Mẹ) Gì chứ?

Làm vẻ mặt nghiêm trọng thế, suýt chút doạ tôi phát khóc, chỉ để xin Fuko của tôi thôi hả?

Giờ thì sau cái câu nói cuối kia, gương mặt mẹ tôi giờ là gương mặt của mấy đứa bé xin cái gì đó.

Sao khuôn mặt này của mẹ tôi trông quen quen vậy ta?

À đúng rồi, khuôn mặt tôi vừa làm khi xin gọi Fuko ra đây mà.

Khác mỗi chỗ khuôn mặt này trưởng thành hơn và không có một con mắt màu vàng thôi.

Tôi sau khi tái sinh, phải nói là rất yếu với mấy thứ dễ thương, thế nên câu trả lời của tôi là: - Hông cho mama đâu! (Lucia) - Vậy à? (Mẹ) - Nhưng mà lúc con không chơi với Fuko thì mẹ có thể chơi với nó. (Lucia) - Thật hả?

Cảm ơn con gái nha. (Mẹ) Khi tôi không cho thì mẹ tôi mặt buồn hẳn ra.

Nhưng mà khi nghe thấy câu sau thì mẹ tôi lại trở nên vui vẻ.

Mẹ tôi thả Fuko xuống, kéo tôi vào lòng rồi xoa đầu tôi.

A, thoải mái quá đi.

Từ lúc tái sinh tới giờ cảm giác được xóa đầu này là cái tôi thích nhất.

Tôi cứ thế ngồi tận hưởng cảm giác này.

Fuko thì đang nằm ở chân tôi, cha tôi thì đang mỉm cười nhìn hai mẹ con.

Khung cảnh thật yên bình.

Vài phút sau, chúng tôi đã về tới nhà.

Bước vào nhà, cha mẹ tôi dẫn tôi tới phòng tiệc.

Trên đường tới phòng tiệc, cha nói với tôi: - Hôm nay sẽ có những người đặc biệt tới dự tiệc đó.

Con biết đó là ai không? (Cha) - Con hông biết. (Lucia) Thực ra thì tôi có thể dùng bản đồ để xem trong đó có gì, nhưng mà tôi sẽ không làm vậy, vì làm vậy thì còn gì là bất ngờ nữa.

Mà còn về quà tặng thì cũng thế, bọc kĩ thế nào thì tôi cũng biết được bằng cách thẩm định món quà đó, thế nên tôi cũng sẽ tạm thời không dùng để tránh vô tình thẩm định nhầm, vì biết trước thì đâu có vui nữa, đúng hông nè.

Sau khi vào phòng tiệc, vẫn là giới thiệu các kiểu như mọi lần.

Khi bữa tiệc bắt đầu, hai cặp ông bà lão tôi chưa gặp bao giờ tiến đến gần tôi.

Kì vậy ta, hôm nay là tiệc gia đình mà.

Tôi bối rối quay sang nhìn cha mẹ tôi.

Cha mẹ tôi nhìn nhau, mỉm cười rồi giới thiệu họ cho tôi.

Đầu tiên là một cặp ông bà lão với ấn tượng đầu tiên là một ông lão cao to như Lục Vân Tiên.

Đây là ông bà nội của tôi.

Hai người họ năm nay là 63 tuổi.

Ông là người huấn luyện của bộ binh hoàng gia, còn bà huấn luyện bên đội pháp sư hoàng gia.

Có vẻ bên nội tôi đều có chức quyền trong quân đội ha.

Ông bà tặng tôi một chiếc đầm cũng màu xanh da trời và trắng như mấy cái khác của tôi.

Cơ mà bộ đầm này không có gì cầu kì, chỉ là một bộ đầm đơn giản với viền ren ở mép váy thôi.

Cơ mà sau khi thẩm định nó thì:
_____________
Đầm lụa:
+ Được may từ tơ của tằm kim loại sau khi được ăn mithril, vô cùng bền chắc.
+ Độ bền: 700 / 700
+ Phòng thủ vật lí +1500
+ Phòng thủ ma pháp +1500
+ Phù phép:
° Kết giới toàn phần (Trung)
° Tăng tốc hồi phục (Trung)
° Tự động thay đổi kích cỡ
° Tự làm sạch
° Tự sửa chữa
____________ Đó.

Đúng là người huấn luyện của quân đội ha.

Tơ tằm này vô cùng khó lấy vì phải biết cách né chỗ tơ siêu dính nó trộn lẫn vào tơ dùng được.

Hơn nữa, bộ đầm này còn được phù phép nữa.

Việc phù phép này rất khó, đòi hỏi pháp sư phải rất giỏi mới làm được đó.

Còn ông bà ngoại tôi là chủ một thương đoàn lớn, có rất nhiều chi nhánh trên toàn thế giới.

Cơ mà ông bà làm thương nhân mà mẹ lại là mạo hiểm giả, hay thiệt đó.

Quà của ông bà ngoại là một chiếc vòng tay trữ đồ 10 tấn.

Dù không có dừng thời gian như là Hộp vật phẩm của tôi, nhưng có sức chứa 10 tấn đã là khá quý giá với thế giới này rồi đó.

Hai cặp này hợp lại có lật đổ luôn đất nước này được hông ta?

Á, bỏ cái suy nghĩ này ra nào.

Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá.

Quà của 2 anh chị Luke và Milia là một chiếc băng đô dễ thương có một viên ngọc hình bông hoa.

Đây là đồ hai người tự làm đó.

Tôi phải giữ gìn nó cẩn thận mới được.
___________________________
Một tháng sau ngày sinh nhật của tôi.

Hôm nay, khi thức dậy, tôi thấy cha tôi đang mặc áo giáp.

Áo giáp của ông có màu trắng, ánh nắng chiếu vào là sáng chói loá cả một góc phòng luôn.

Ở ngực trái áo giáp là một biểu tượng có hình một thanh kiếm đâm qua đầu một con quỷ màu đen.

Trông hơi kinh dị nhưng đất nước này là đất nước duy nhất chắn giữa Vùng đất của quỷ là phần còn lại của thế giới, thế nên biểu tượng này lại khá hợp.

- Papa đi đâu thế ạ? (Lucia) - À, papa đi làm việc một chút thôi.

Tí papa về chơi với con nhà. (Cha) - Vâng ạ! (Lucia) Có lãnh chúa bình thường nào mặc giáp ra ngoài làm việc không hở?

Mẹ tôi cũng giải thích cho tôi về quỷ tộc là một lũ có lí trí chỉ để nghĩ cách thống trị thế giới rồi.

Đi chiến đấu nói ra cũng được mà.

Trở về phòng được một lúc,tôi xem thử Bản đồ, tôi thấy hai bên có vẻ sắp đánh nhau rồi.

Bên quỷ tộc có quân số gấp 3 lần bên tôi, sức mạnh trung bình cũng gấp đôi, hơn nữa lại có một con vua Orc với chỉ số trên 500.000 nữa.

Dù là đồ của cha tôi rất tốt, với việc các chỉ số sát thương và phòng thủ +3500, có thêm vài loại phù phép, nhưng thế cũng chẳng đủ sức đánh với con vua Orc kia.

Dù có thắng nó thì cũng bị thương nặng.

Hơn nữa, bên quỷ tộc lại có cả dàn pháp sư và trị liệu sư, trong khi bên tôi trị liệu sư chỉ có 5 và 18 pháp sư trong đó có mẹ tôi.

Cái này không ổn thật rồi, phải làm sao đây.

Trong lúc đang suy nghĩ kế sách, bỗng Fuko nhảy vào người tôi.

Hử, Fuko, huyễn thú.

Đúng rồi, tôi vẫn còn thứ vũ khí hủy diệt trong lốt thú cưng này nữa mà.

Tôi quay sang nhìn Fuko, nó nhìn lại tôi với đôi mắt chờ đợi.

Tôi ra lệnh cho nó: - Fuko, ra chiến trường cách đây 15km hỗ trợ cho quân đội loài người, có thể diệt sạch quỷ tộc ở đó nếu ngươi muốn.

Ngươi được phép trở lại bình thường, nhưng khi trở lại đây phải biến về Bạch lang như cũ.

Giờ thì, thi hành mệnh lệnh. (Lucia) Nói chuyện kiểu này đúng là chẳng hợp với tôi chút nào, nhưng tôi buộc phải dùng nó để Fuko thi hành mệnh lệnh lập tức.

Fuko nghe lệnh, liền chạy ra khoảng đất trống rộng lớn ngoài vườn, biến trở lại hình dạng cũ.

Chú sói con màu trắng dài 1 mét biến mất, thay vào đó là một con sói có bộ lông màu tím mộng mơ đang phát ra ánh sáng nhẹ, trên bộ lông tím đó có một vài đường đen hình ziczac như tia sét.

Một vài tia điện màu tím xuất hiện quanh con sói đó, rồi cả cơ thể Fuko hoá thành một tia màu tím phóng lên trời, hướng về chiến trường.

Tôi sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, cài đặt bảng thông báo để thông báo về những gì Fuko đang làm và kết quả của nó, rồi nằm lên giường, nhắm mắt lại.
___________________________
(Góc nhìn thứ 3)
Hiện giờ, hai phe quỷ tộc và còn người đang đối diện nhau trên một vùng đất trống, chưa phe nào động thủ.

Bên phe loài người có quân số là 10.000 người, với chỉ huy là Lucas, bá tước của vùng đất đằng sau chiến trường này.

Quân đội loài người có chỉ số là khoảng 50.000.

Bên phía quỷ tộc có quân số gấp 3 lần bên phía loài người, với chỉ số gấp đôi.

Dẫn đầu chúng là một con vua Orc cao 3m với chỉ số khoảng 500.000.

Bên phía loài người đều hiểu rằng trận chiến này sẽ vô cùng khó khăn.

Lucas, chỉ huy quân đội loài người, lên tiếng nói: - Mọi người, lần này quỷ tộc rất mạnh mẽ, mạnh hơn những lần trước rất nhiều.

Tuy nhiên, nếu ta không chiến đấu, thì chúng sẽ xâm nhập và tàn phá đất nước chúng ta, khiến cho người thân của chúng ta cũng như mọi người khác phải đau khổ.

Vì thế, nên chúng ta sẽ chiến đấu anh dũng nơi đây, để bảo vệ những thứ quan trọng của chính bản thân mỗi người! (Lucas) - Uooooooooo!

Sau khi nghe những lời nói đó, tinh thần binh sĩ loài người tăng cao, họ kêu lớn thể hiện quyết tâm. vua Orc thấy quân đội loài người như thế, thì đứng lên khỏi chiếc ghê đang ngồi, cầm lấy cây chùy kim loại trên tay.

Hai người đứng đầu cùng lúc ra lệnh: - Chiến đấu! (Lucas/ vua Orc) Hai bên chuẩn bị lao vào nhau, thì bỗng nhiên, ở khoảng trống giữa hai đội quân, một tia sét màu tím giáng xuống. *Đùng* Một tiếng nổ cực lớn vang lên, nói tia sét giáng xuống bụi bay mù mịt, cao đến chục mét.

Hai đội quân đều đơ người, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Tuy nhiên, không pháp sư bên nào dùng phép thổi bay đám bụi kia, đơn giản là vì họ sắp giao tranh, không kẻ nào ngu ngốc tới mức hao tổn ma lực chỉ để thổi bụi.

Đám bụi dần mỏng đi, mọi người mới có thể lờ mờ nhìn thấy thứ bên trong đám bụi.

Một hình bóng dài 14m, cao 7m dần hiện ra.

Sau khi khói bụi tan hẳn, ở nơi tia sét giáng xuống là một cái hố sâu 1m, bán kính 30m.

Trong cái hố đó là một con sói khổng lồ với bộ lông tím pha đen, trên người là vài tia điện nho nhỏ.

Cecilia, pháp sư kiêm phó chỉ huy quân đội loài người, nhìn thấy con sói đó liền trở nên run rẩy, kinh hãi.

Hình bóng của con sói đó, cô đã từng đọc được trong một cuốn truyền thuyết.

Cô vội vã chạy đến bên chồng mình, Lucas, để nói cho ông ấy biết về con sói đó, và cũng như căn dặn rằng đừng dại dột mà tấn công khiến nó nổi giận, bởi vì nếu nó nổi giận, cả đất nước sẽ diệt vong.

Cô buột miệng kêu lên chân tướng của con sói đó.

- Huyễn lang vương Fenrir. (Cecilia) Con sói tím nhìn sang bên quân đội loài người, uy áp của nó khiến cho tất cả mọi người bên quân đội loài hoảng sợ tột độ.

Trong khoảnh khắc, tất cả những người đó đã nhìn thấy cảnh mình bị cắn xé mà không thể phản kháng.

Rồi con sói đó lại nhìn sang bên quân đội quỷ tộc.

Bên này, không kẻ nào sợ hãi nó, không phải là vì chúng mạnh hơn con sói, mà chỉ đơn giản là vì chúng là một lũ ngu ngốc không thể cảm nhận được sức mạnh của con sói này.

Chúng vẫn nghĩ rằng đây chỉ là một con sói to xác hơn những con bình thường mà thôi.

Con sói đó nhìn bên quỷ tộc, mở miệng, rồi một giọng nói vang lên.

- Tiểu thư ra lệnh cho ta hỗ trợ quân đội loài người, nhưng ta không có thù oán gì với đám quỷ tộc các ngươi, thế nên ta sẽ cho các ngươi một cơ hội sống.

Bây giờ, rút quân ngay lập tức, còn nếu dám tiến lên, ta sẽ tiêu diệt sạch. (Fuko) Giọng nói đó đến từ con sói màu tím kia.

Đó là một giọng trong trẻo như của một cô gái, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, băng giá.

Tên vua Orc nghe thế thì bật cười, rồi tiến đến gần con sói, lớn tiếng: - Giọng điệu đó, ngươi có vẻ khá mạnh.

Tuy nhiên, người không thể nào thắng được ta.

Thế nên, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.

Qua đây làm thú cưng cho ta, rồi ta sẽ tha mạng và còn làm cho ngươi mạnh thêm nữa. (vua Orc) Con sói nghe thấy thế, gầm gừ giận dữ.

Nó nói: - Ta đây trung thành tuyệt đối với tiểu thư.

Lần xúc phạm này ta sẽ tha cho.

Cút ngay nếu không muốn chết. (Fuko) - Tiểu thư nhà ngươi là cái thá gì.

Ta đây là người sẽ trở thành quỷ vương, tương lai ta sẽ thống trị thế giới.

Ta cho ngươi cơ hội cuối, làm thú cưng cho ta hoặc chết. (vua Orc) - Nhà ngươi không những bỏ ngoài tai lời ta nói, thậm chí còn xúc phạm tiểu thư.

Được rồi, đây là do người từ chối con đường sống của mình. (Fuko) Bên nhân loại, sau khi nghe cuộc đối thoại vừa rồi thì đã hiểu rằng, quân đội loài người chẳng cần phải làm gì nữa cả.

Bên kia đã nắm chắc trong tay cái chết rồi.

Tên vua Orc thấy rằng con sói không nghe hắn thì bực tức.

Han ra lệnh cho quân đội quỷ tộc tấn công con sói.

Con sói thấy thế, nhìn xuống bọn chúng với ánh mắt khinh thường, rồi mở miệng ra, hướng về phía những kẻ đang tới gần gầm lên một tiếng, sóng âm ngay lập tức nghiền nát 3000 quân bên quỷ tộc.

Tên vua Orc thấy thế thì sợ hãi, nhưng hắn tự trấn an bản thân rằng đó là đòn mạnh nhất của con sói, giờ nó không thể làm gì được nữa.

Hắn cầm lấy cây chùy của hắn tiến đến con sói, hòng đánh nó một trận để biết sợ mà về dưới trướng của hắn.

Khi tên Orc vừa đến gần con sói, một tia sáng hiện lên, cánh tay đang cầm vũ khí của hắn đứt lìa.

Hắn đau đớn lăn lộn, con sói thấy thế thì đưa một ngón chân ra, ma pháp trận màu đỏ hiện ra trên đó.

Từ cái ma pháp trận kia, một quả cầu lửa bay vào tay tên Orc, cầm máu lại.

Rồi giọng của con sói lại lần nữa vang lên: - Kẻ dám xúc phạm tiểu thư không được chết một cách đơn giản đâu. (Fuko) Nói rồi, một tia sét từ trên người con sói bay vào tên vua Orc.

Hắn co giật liên tục.

Tia sét kia liên tục giật điện hắn, nhưng không cho hắn chết.

Con sói mặc kệ tên Orc, nhìn về phía quân đội của hắn, mở miệng nói: - Lôi trận. (Fuko) Hai vòng tròn ma pháp màu tím xuất hiện ở trên trời và dưới chân quân đội quỷ tộc, không chừa lấy một tên nào.

Từ vòng tròn phía trên, những tia chớp màu tím đánh xuống với mật độ dày đặc, còn vòng tròn phía dưới liên tục phóng ra những bó tia điện mỏng cũng màu tím.

Tất cả những tên ở trong đó gào thét đau đớn, nhưng chỉ trong vài giây, tiếng la hét im bặt.

Khi này hai vòng tròn ma pháp kia mới biến mất, ở trong đó là một đống tro tàn khổng lồ.

Con sói thấy thế, nhìn xuống tên vua Orc lần nữa.

Sau đó, điện tích xuất hiện trên thân con sói ngày càng dày đặc, rồi cả con sói biến thành một tia sáng màu tím lao thẳng lên trời và biến mất.

Quân đội loài người, sau khi con sói đã đi được khoảng một phút, mới có người dám cử động.

Họ nhanh chóng vây quanh tên vua Orc, nhìn hắn.

Tất cả chỉ dám nhìn từ xa, vì ai nấy đều sợ hãi, sợ rằng nếu dám đến gần thì tia sét trong người tên vua Orc kia sẽ chuyển sang mình.

Sau khoảng 30 phút kể từ lúc con sói bỏ đi, tên vua Orc mới ngừng co giật.

Lúc này, đó không còn là tên dẫn đầu quân đội quỷ tộc khi nãy nữa, mà chỉ còn là một con Orc nướng đến mức vừa nhất, bốc hương thơm mà thôi.

Đến lúc này quân loài người mới dám về tới nhà, người thì vui mừng vì lần này không cần chiến đấu vì bỗng nhiên có đồng minh mạnh mẽ như vậy, người thì lo lắng vì không biết liệu con sói kia có quay lại đối đầu với họ hay không.

Còn hai người chỉ huy quân đội, họ đang lục soát trí nhớ của họ xem họ có biết ai có khả năng là vị tiểu thư mà con sói kia nói đến hay không, vì chẳng thể nào một người không quen biết lại sai một con thú với sức mạnh hủy diệt đến giúp họ.

Tuy nhiên, họ không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng, vị tiểu thư kia là người họ ngày nào cũng gần gũi, một cô bé chỉ mới ba tuổi, hơn nữa còn là đứa con gái vô cùng dễ thương của họ.

Đối nghịch với nỗi lo lắng của một bộ phận người ngoài kia, con sói tím, còn có tên là Fuko, đã trở lại bãi đất trống trong vườn nhà bá tước Haraiza, biến lại thành chú Bạch lang con đáng yêu thường ngày.

Nó đi vào phòng Lucia, chủ nhân của nó, cũng là vị tiểu thư nó đã nhắc tới trong trận chiến.

Nó trèo lên một chiếc giường rộng lớn màu hồng, nằm xuống ngủ bên cạnh một cô bé ba tuổi dễ thương với mái tóc bạch kim.

Cô bé kia trong cơn mơ ôm lấy nó, tạo thành một cảnh tượng vô cùng bình yên.

Chiều ngày hôm đó, một cậu bé da bọc xương, ăn mặc rách rưới vô tình đến nơi chiến trường buổi sáng hôm nay.

Cậu bé ấy đã thấy con Orc nướng kia.

Vì đã không ăn gì trong một quãng thời gian dài, cậu bé ấy liền chạy đến ăn nó.

Khi thấy không có chuyện gì xảy ra, cậu bé đó đã mang một phần con Orc về cho những người bạn của cậu ấy.

Tất cả có 6 đứa trẻ, đều là những đứa trẻ ăn xin mồ côi cha mẹ, sống dựa vào nhau.

Sau bữa thịt hôm ấy, tất cả đã hấp thụ được một phần sức mạnh của con vua Orc nướng kia.

Vài năm sau, chúng đã trở thành những mạo hiểm giả rất mạnh và nổi tiếng.

Nhưng đó là một câu chuyện khác.
___________________________ Nội dung truyền thuyết mà Cecilia đã đọc: Đã từ rất lâu rồi, có một ông vua muốn thống trị thế giới.

Ông ta đã tìm ra được một con huyễn thú, được mệnh danh là Huyễn lang vương Fenrir.

Ông ta yêu cầu nhân dân trên đất nước của ông ta đóng góp tiền để thuê pháp sư nhằm biến Fenrir thành nô lệ cho ông ta.

Nhiều người vì muốn có được một chút quyền lực sau khi ông ta thống trị thế giới, nên đã đóng góp.

Những người không đóng góp bị trục xuất khỏi đất nước.

Rồi ông vua đó đã thực hiện kế hoạch.

Lúc ông ta thực hiện nó, có người đã vô tình nhìn thấy tất cả.

Nô lệ hoá thất bại, tất cả đều bị tiêu diệt chỉ với một cú gầm.

Một tia sáng tập hợp ở miệng con Fenrir rồi được bắn đi.

Ngày hôm sau, những nước lân cận xung quanh đất nước của tên vua kia phát hiện ra rằng, đất nước kia đã hoàn toàn trở thành bình địa.

Người kia trở về kể lại những gì đã thấy, thế là mọi người hiểu chuyện gì đã xảy ra với đất nước đó.

Đây là chuyện có thật đã từng xảy ra, nhưng qua thời gian, nó đã trở thành một tuyền truyền thuyết.
_____________________________________
Góc tác giả: Lần đầu viết cảnh hành động (ít nhất cũng có yếu tố hành động 😁) mọi người thấy thế nào?

Lúc đầu chỉ định cho Fuko tát con vua Orc một phát đi luôn.

Nhưng mà đang viết thì tự nhiên máu S nổi lên rồi thành ra cái mọi người đã đọc đó. 😁
 
Back
Top Bottom