[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Taekook | Tròn Duyên
20. Quốc chịu
20. Quốc chịu
Ở bên đây bầu trời, thì mưa cứ rơi hững hờ
Để tim anh cồn cào và da diết trong nỗi nhớ
Dường như, anh nhớ, về em.
- Chiếc khăn gió ấm – ___
Trời Đà Lạt gió se se lạnh khiến người chỉ muốn chôn vùi lòng mình vào từng lớp chăn ấm và những cái ôm yêu dấu.
Ở một căn nhà đầy ắp hạnh phúc, những con người trong đấy trải qua một ngày chơi hết sức mình khiến ai nấy bây giờ như bị vắt kiệt sức.
Trên phòng tụi nhỏ, Nam Tuấn đăng nằm trên giường cùng Thạc Trân say giấc, còn cốt Hiệu Tích thì… dưới đất.
Trí Mân được Doãn Kỳ bọc kĩ trong chiếc chăm của cả hai rồi để em nhỏ vùi vào lòng mình.
Cạnh đó là giường của Thái Hanh và Chính Quốc, cả hai giữ tư thế người gác tay người ôm eo từ khuya đến giờ vẫn chưa buông, có lẽ như này mới là tư thế ngủ ngon nhất trong 17 năm cuộc đời.
Đến tầm trưa thì cả đám nhóc bị kêu dậy bởi tiếng hét thất thanh của các ông bô.
Giành lộn nhau mấy cái nhà vệ sinh, đến lúc có mặt đủ dưới nhà cũng là chuyện một tiếng sau.
“Nay tụi con muốn làm gì làm, ngày mai lại bắt đầu đi chơi tiếp ha” “DẠ!!”
Tụi nó cũng đã có tính toán với nhau hết, chỉ có dịp đi này mới “gắn kết tình bạn” .
Trao tín hiệu bằng mắt cho nhau, ăn trưa xong tụi nó liền lao lên phòng sửa soạn đồ đạt chuẩn bị cho chuyến đi tự thân.
ĐI BƠI ___
Đà Lạt đến trưa chào đón từng tia nắng nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Nắng không nhiều cũng không gay gắt.
Học bá nhí nhố đang có mặt ở hồ bơi cùng sự phấn khích khi thấy các trò trượt nước trong đó.
Coi bộ hồ bơi nay trúng mánh.
Lần lượt thay đồ xuống bơi cùng nhau, cả đám có hẹn mặc đồ cặp nên nhìn vô liền biết tụi nó là một nhóm bạn.
Đi xuống hồ bơi, có thằng thì nhảy, có thằng thì lộn mèo thu hút sự chú ý gần hết mọi người ở đó, bởi sự đẹp trai tươi tắn và còn..
“Tao nói cái quần vịt vàng này tạo thương hiệu cho tụi mình mà hông tin” Bảy người, bảy vẻ đẹp riêng nhưng có điểm chung bởi sự trẻ trung, tinh nghịch, cộng sự ngon nghẻ của tuổi mới lớn càng trở nên thu hút thêm được mấy bạn nữ từ xa.
Hình ảnh các cậu thiếu niên vui đùa bên bờ hồ đẹp đẽ như tiên cảnh trần gian.
“Ôi trời biết bao giờ được ngắm cảnh này lần thứ hai” “Giờ thì đời tao màu gì cũng được” Doãn Kỳ không thích nước, ai trong đám cũng biết.
Nhưng đã là đi chơi thì dễ gì con người đang ngồi trên bờ ngắm Trí Mân được yên.
Thái Hanh cùng Nam Tuấn bàn bạc với nhau âm mưu gì đó rồi nhờ Trí Mân đi chơi xa xa tí, nhằm để anh Kỳ tập trung hoàn toàn vào cậu.
Có hai bóng dáng nhỏ mon men đi ra sau lưng anh Kỳ khi Doãn Kỳ đang chăm chú dõi theo Mân nhỏ.
Mỗi người một tay một chân, khiêng hết người Doãn Kỳ quăng xuống hồ bơi làm anh Kỳ không trở tay kịp chỉ biết la oai oái.
Chính Quốc đang rủ anh Trân và Hiệu Tích chơi trượt nước.
Biểu cảm và tam trạng từng người được thể hiện rõ qua gương mặt, từ phấn khích đến sợ hãi tột độ.
Tiếng cả ba người cứ vang nhưng chỉ có Chính Quốc thấy vui, còn Hiệu Tích với Thạc Trân thành miếng thịt tái hết rồi.
“Quốc lên phao đi Hanh đẩy đi cho”.
Thái Hanh thấy Chính Quốc đi hơi chậm so với mọi người liền chủ động.
“Nhốc nhên nhao nhi nhanh nhẩy nhi nho”.
Trí Mân thấy đôi chim chuột kia tình tứ thì tỏ thái độ ra mặt.
Doãn Kỳ vừa ngoi lên bờ, nghe tiếng cậu nói thế liềm làm cái tỏm xuống.
Lặn xuống nước đến chỗ Trí Mân đang đứng dang hai chân chống nạnh.
Anh Kỳ từ dưới nước liền ngoi lên đúng chỗ khiến Trí Mân giật mình chớ với túm lấy tóc Doãn Kỳ.
Để Doãn Kỳ ngoi hẳn lên nước với tư thế Trí Mân đang ngồi trên vai mình, nhận ra là anh ấy Mân nhỏ liền ngại ngùng bấu vào tay anh Kỳ đang đưa ra.
“Vừa lòng chưa ông tướng”.
Thạc Trân chứng kiến hết liền nhếch miệng mà châm chọc.
Ở hồ bơi thường có mấy miếng phao to hình chữ nhật, Nam Tuấn thấy mỗi người một chỗ không chịu được mà rủ cả đám lôi mấy cái phao đó lại.
Sắp xếp một hồi thành một mảnh phao to rồi từng người một lên ngồi, hoặc nằm phơi nắng luôn trên đó.
“Sướng quá, ước gì ở đây chơi quài” “Quốc thích hả, để Hanh nói cha mua lại chỗ này” “Coi nó nói chuyện mắc địch không kìa”.
Tuấn chanh chua mà phán xét.
Học bá nhí nhố đến hồ bơi như trung tâm vũ trụ, chiếm lấy hết ánh nhìn của mọi người.
Vui đùa cùng nhau hết cả buổi, ai cũng thấm mệt nên cả đám lên bờ thay đồ trở về nhà.
Chả biết Thái Hanh nghĩ gì mà gấp gáp nhưng cũng không lộ rõ, đẩy Chính Quốc vào phòng thay đồ trước, Hiệu tích định vô phòng kế bên liền bị Hanh kéo ra lại mà bàn chuyện.
Túm tụm lại hồi lâu thì Chính Quốc cũng thay đồ xong.
“Ủa mọi người sao không thay đồ” “Tại thằng Hanh nó chơi dội nước dô phòng tắm nên còn ướt mem hoi”.
Trí Mân nhanh trí lôi luôn thằng cầm đầu ra làm bia đỡ đạn.
Chơi vậy mới bền. ___
Trở về nhà, cũng chưa đến giờ cơm tối nên cả đám rủ nhau ra chỗ vườn hồi tối gia đình tụ họp.
Thái Hanh tránh mặt đi nói chuyện gì với cha Tính, cha nghe từ nhăn mặt cũng chuyển thành gật đầu, coi như thể một đồng minh thêm một cơ hội.
Tiếp nhận được thông tin của con trai, ông Kim liền nói cho vợ mình nghe.
Gì chứ để đàn bà con gái nói chuyện cũng dễ êm xuôi và lọt tai hơn người chỉ mở miệng là làm ăn như ông.
Má Châu nghe được lời con trai qua chồng mình cũng chỉ biết bật cười, má liền đi bàn chuyện với cha má các bạn nhỏ khác cũng nhận được cái gật đầu đồng ý.
“Mấy đứa ơi” Nghe tiếng gọi trong nhà, bảy bé nhỏ liền ì ạch chạy về phía nhà mà nghe căn dặn.
“Tối nay người lớn có định đi ăn riêng một bữa để mà bàn chuyện làm ăn” “Tụi con ở nhà má có chuẩn bị ít đồ ăn tự lo he” “Cho tụi con một ít tiền có thích gì thì mua ăn, đừng để bụng đói, cha bây xót” Xòe tay nhận tiền từ má mà đôi mắt đứa nào đứa ấy sáng rỡ lên.
Xong thủ tục dặn dò liền nghe một tiếng hú hét thất thanh thể hiện rõ sự vui mừng từ đám nhóc, xem ra ngày hôm nay là ngày của tụi nó rồi.
Vừa nhận được “chiếu chỉ” cả bọn liền ùa ra sân chơi tiếp.
“Ủa ba người kia đâu”.
Quốc không thấy Thái Hanh, Nam Tuấn với anh Kỳ liền cất tiếng hỏi.
Thạc Trân nghe cũng hơi giật mình, may mà nhanh trí lắp liếm dùm thằng em.
“Nó đi vệ sinh rồi” “Đi gì cả ba, ăn gì chọt bụng hả ta” “Anh em chí cốt là phải đi vệ sinh cũng mới tăng điểm tình cảm”.
Triết lí vừa nghĩ ra của Trí Mân cũng hữu dụng ngay lúc này.
Trời dần xuống sắc cam của hoàng hôn, cha má cũng đã cùng nhau ra ngoài, chỉ còn bọn trẻ trong nhà.
Quán ăn gia đình lựa cũng ở gần đó nên cũng không lo lắng gì lắm cho mấy đứa nhỏ, dù gì cũng 17,18 tuổi hết rồi.
Ở trong nhà hiện giờ bảy đứa nhỏ đang tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc của tụi nó, lần đầu tự làm đồ ăn, lần đầu tự chạm tay vào dao kéo khi không có cha mẹ ở cạnh.
Cũng chẳng phải con nhà danh giá nên mỗi người cũng biết một chút ít, mỗi người một sức để hoàn thiện bữa ăn.
Thái Hanh cùng Trí Mân đi đâu đó theo kế hoạch của anh.
Chính xác là đi lựa bánh kem cũng như một bó hoa dành tặng cho Quốc.
Thật ra tự Hanh đi cũng được nhưng lôi Mân nhỏ đi theo để còn có lí do mà ra ngoài, chứ đi một mình đâu biết ăn nói sao với Quốc.
Đến khi cả hai về thì bàn tiệc cũng được chuẩn bị gần xong, y như sắp xếp của Hanh.
Trong lúc hai anh lớn và Chính Quốc chuẩn bị đồ ăn thì còn hai bạn nhỏ Tích và Tuấn đang trang trí cho bữa tối ấy.
“Có cả nến, đèn và bong bóng nữa sao” “Nhưng sao mọi người lại che lại thế?”.
Quốc nhìn không khỏi bất ngờ và trong lòng cũng vương nhiều thắc mắc.
Mọi người ai nấy cũng đưa ánh mắt trìu mến nhìn Chính Quốc.
Từ đằng xa đã thấy bóng dáng Thái Hanh chạy lên trên lầu bằng vẻ hốt hoảng lén lút, khiến họ bụm miệng cười.
Tập trung đầy đủ xuống sân cũng những món ăn mà cả đám đã chuẩn bị, tuy có hơi vụng về nhưng nhìn chung các món này đều ăn được hết.
Ai nấy đều ngồi vô chỗ của mình hết chỉ còn thiếu bóng dáng một người.
“Hanh đâu rồi mấy đứa”.
Doãn Kỳ giả bộ hỏi để tăng tính tò mò cho Chính Quốc.
“Ai kêu Hanh đó có Hanh đây” Tiếng nói vang vọng nghe gấp gáp cộng với tiếng bước chân bạch bạch đang di chuyển vội phát ra từ cầu thang trong nhà.
Phù một cái, cái đèn dầu to nhất đã tắt, chỉ còn lại những cái đèn dầu nhỏ cùng với ánh đèn của cột trước cửa nhà.
Không gian trở nên ấm cũng hơn bao giờ hết, như chuẩn bị cho một điều cực kì quan trọng.
Nam Tuấn và Hiệu Tích bắt được tính hiệu khi thấy bóng dáng thằng cốt mình từ trong nhà, giật tấm màn che đậy dòng chữ phía sau được mọi người trang trí từ chiều.
Kim Thái Hanh ♡ Điền Chính Quốc “Chính Quốc!”
Chỉ kịp đọc dòng chữ vừa được khai mở, từ đằng sau lưng Quốc một lần nữa được thấy dáng vẻ Thái Hanh cầm bông đi về phía mình.
Chiếc bánh kem được Hanh cầm trên tay cũng có hình một thỏ một gấu được vẽ trên đó.
Lại một lần nữa tim Chính Quốc thổn thức vì người con trai này.
Đặt bánh kem trên bàn, tiến đến chỗ Chính Quốc.
Trí Mân thấy cũng khều nhẹ Quốc để em đứng lên chứ không em sẽ ngồi ngơ ra đó luôn mất.
Cầm tay nhau đi đến giữa chỗ được trang trí, không cầu kì nhưng nhìn vào y hệt một cái đám cưới nhỏ được điểm tô vài sắc đỏ kèm trắng.
“Quốc, lần trước Hanh vẫn chưa kịp nghe Quốc trả lời” “Lần này thì không còn gí ngăn cản tụi mình đến với nhau rồi” “Hanh thương Quốc, Quốc chịu Hanh nha” Dưới gốc cổ thụ hôm đó, vẫn hai con người, vẫn một lời nói nhưng mãi vẫn chẳng tìm được câu tả lời.
Đến hôm nay, ngay tại Đà Lạt - nơi được mệnh danh là “thành phố tình yêu” sẽ chứng kiến sự mở đầu của một chuyện tình nên thơ.
Đúng như Hanh nói, chẳng còn điều gì để ngăn cản tình yêu của hai người nữa rồi.
“Quốc..”
Không chỉ mỗi Thái Hanh hồi hộp mấy đứa nhóc ngồi trên bàn cũng nôn nao chờ đợi.
Thấy Chính Quốc nãy giờ im lặng cũng lâu khiến bọn họ đứng ngồi không yên.
Chẳng lâu nhau, đôi môi chúm mím mấp mé hồi đáp.
“Quốc chịu” Hai tiếng ‘Quốc chịu’ nghe êm tai hơn bao giờ hết.
Nhận được lời hồi đáp khiến lòng Hanh vui đến nhảy cẫng lên như đưa nhóc được mẹ mua món quà yêu thích bấy lâu.
Không kiềm được mà ôm lấy Chính Quốc trong lòng, siết chặt như một món quà mà thượng đế ban tặng cho anh.
Lòng Chính Quốc cũng vui khôn xiết, mấy ai may mắn được như Quốc, tìm được người mình thương, vô tình người mình thương cũng thương mình.
Lòng Quốc từ trước chỉ có cha má, nhưng từ lúc biết Hanh thì đã sớm có một chỗ nhỏ cho người đối diện rồi.
“E hèm” “Tụi tui hơi đói rồi á nhe hai bạn”.
Thạc Trân ngồi gác chân lên ghế, miệng nhai miếng dưa leo mà lên tiếng.
Ngại ngùng buông nhau ra, hơi ấm từ cái ôm khi nãy vẫn còn lưu luyến, tuy không nỡ nhưng chắc Quốc cũng đói rồi.
Hai con người vừa vước vào một mối tình dưới sự chứng kiến của các bạn và xứ sở tình yêu này.
Buổi ăn trôi qua êm đẹp cùng tiếng cười đùa của các bạn nhỏ.
Đến khi người lớn về nhà thì chén bát cũng được rửa lên hết.
Tụi nhóc thật ngoan.
Bây giờ thì ai về phòng nấy, chỉ có ở phía gần hàng rào chỗ mấy bụi hoa được trồng, có Thái Hanh và cha mình.
“Sao rồi con” “Dạ thành công mĩ mãn thưa cha”.
Thái Hanh hí hửng như vớ được vàng mà nói với cha mình.
“Vậy là tốt rồi” “Nhớ chăm sóc thằng bé cho cẩn thận” “Cha người ta thuốc cấp tá đó” Nói tiếng đây Thái Hanh không nhịn được mà nuốt ực một tiếng.
Phải rồi, chú Kiên là cha của Chính Quốc làm trong quân đội, để chú biết Thái Hanh quen con trai chú thì chả sao nhưng nếu Quốc xước một tí thịt chắc chú Kiên sẽ băm Hanh ra mất.
“Trễ rồi, đi ngủ thôi để mai còn chơi tiếp” “Dạ, cảm ơn cha vì đã cho con ngày hôm nay” Trong sương khuya trời se lạnh ở Đà Lạt, có những kỉ niệm chẳng bao giờ quên, có những con người khắc mãi trong kí ức ta.
Mãi mãi về sau.