Em ơi có hẹn ngày về
Ai quên câu thề, ai ngồi bên đê.
Đêm đêm gió lùa ngoài đồng
Xuyến thấu cõi lòng ai gieo nhớ mong.
- Không hẹn ngày về - ___
“Quốc hả, nãy cô thấy nó đi cùng đám nào cô tưởng bây chớ” CHOANG Tiếng lòng Hanh đấy, sao ngờ được Quốc mới đó còn nói chuyện cạnh anh nhưng giờ Quốc đâu.
Sững sờ trước câu nói của cô Thơm, Hanh không thể tin vào tai mình, vô thức lùi về phía sau mọi người, như thể lấy đà, anh phóng nhanh ra khỏi quán để kiếm Quốc.
Cả đám nhìn nhau rồi nhìn cô Thơm, như đọc được suy nghĩ của nhau.
Quốc em đâu có thân thích gì ai cũng đâu có rành rọt đường xá ở đây.
Trước giờ đi đâu cũng có Thái Hanh còn không cũng có tụi nó, giờ Quốc mất tiêu chẳng ai biết, điềm chẳng lành tí nào.
QUỐC BỊ BẮT CÓC.
Nghĩ vậy cả đám liền chạy theo hướng Thái Hanh đi.
Ba chân bốn cẳng kiếm cho bằng đặng thằng Quốc.
Doãn Kỳ và Trí Mân đi cùng nhau kiếm Thái Hanh, thà đi chung còn hơn để anh đi một mình, lỡ tụi nó hốt luôn đôi uyên ương đấy lại khổ đôi bên.
Cô Thơm thấy không ổn, bỏ luôn ly chè đang ăn dở mà chạy qua nhà bác Hai.
Bác Hai nghe tin ấy không chậm chạp mà kêu loa lên cho cả thôn nghe thấy, cùng mọi người đi kiếm đứa nhỏ Điền.
Trời ngày một tối dần, hội chợ cũng tàn, ai về nhà nấy.
Trong cái xế chiều tà ấy, hàng chục người đi kiếm lấy một cậu thiếu niên ngây thơ non dạ.
Trên con đường làng, bóng dáng mệt mỏi nhưng không ngừng tiến về phía trước, chỉ để tìm kiếm bóng dáng một người chất chứa trong tim.
Chân Hanh cứ đi, miệng cứ hét lớn, tim cứ đau.
Sao có thể chấp nhận được việc Quốc đột nhiên mất tích như thế, rõ ràng khi đó còn ngồi kế bên anh cười nói vui vẻ cơ mà.
“Quốc ơi, Quốc đâu rồi Quốc” “Quốc ra đây đi Quốc, đừng có trêu Hanh như thế nữa mà” “Quốc có bệnh hệ gì Hanh sống sao nổi” Chân Hanh đi đến mỏi nhừ, có vấp phải đá có quấn phải cây cũng ráng lết đi kiếm người yêu.
Tiếng kêu của Hanh thất thanh vang cả trời, sao xót xa đến thế.
Hanh tựa đỡ vào gốc đa bên đường, cả người mệt lả, chân thì sưng phù, tóc tai rủ rượi.
Nhưng Hanh chỉ thấy đau ở tim thôi, đau vì không được thấy Quốc. ___
“Bác Hai, nãy giờ thấy thằng Quốc con tui đâu chưa” “Chưa nữa cô Duyên, không biết nó bị dẫn đi đâu hay đi lạc mà giờ này chả rõ tung tin chi” Người trong thôn lo sốt vó, cầm đuốc mà chạy bốn phương tám hướng, mỗi người một nơi đi tìm.
Má Duyên nghe con trai bỗng nhiên mất tích cũng không thể ngồi yên trong nhà mà chờ được.
Cha Kiên nghe má báo tin cũng bỏ hết công chuyện ở tỉnh liền lái xe về, hòa cùng mọi người đi kiếm con trai.
“Cô chú ơi, Thái Hanh ở đây.”
Nghe tiếng Trí Mân vang lên chỗ gốc đa lớn trên đường, ai nấy cũng chạy lại xem đứa nhỏ kia có bị sao không.
Tốt nhất vẫn là tìm thấy được Thái Hanh còn hơn là không thấy cả Hanh cả Quốc.
Thái Hanh mệt lả người dựa lên gốc đa nghỉ mệt, khi đó cũng nhận thấy được có bóng người đi đến chỗ mình, hóa ra là anh Kỳ và thằng Mân.
Nở nụ cười trên môi anh mong được nhìn thấy Chính Quốc nhưng anh mong ngóng quá nhiều, sự thật vẫn là sự thật, Chính Quốc vẫn chưa trở về. ___
Trong căn nhà chòi sập sệ bên bờ đê hoang vắng, cậu thiếu niên nhỏ bị trói cả tay bịt cả miệng ngồi trên ghế.
Mái tóc rủ rượi vì mồ hôi xả xuống gương mặt thanh tú.
Tiếng cười đùa đánh bài bên cạnh làm Quốc khẽ tỉnh giấc, em không dám nhúc nhích, đợi nghe ngóng coi tụi nó là ai, sao lại bắt em chứ.
“Hay bây thả nó ra đi, dù gì nó cũng mới 16, làm gì tội nó” “Gì mày, tụi tao là đang giúp mày có được nó mà mày còn ý kiến nữa hả” Thằng Thái nghe bị nạt liền co quắp lại lắc đầu.
Tụi này là tụi đầu đường xó chợ bên thôn Tư Điều, thằng Thái quen được do một lần cùng cha sang đó bàn chuyện.
Mà thằng Thái nó lại hiền, chơi được với đám đầu gấu này mà không bầm mình bầm mảy cũng là may mắn.
Nếu biết trước Chính Quốc bị tụi nó bắt cóc thì nó cũng không dễ gì mà kể cho tụi kia nghe việc mình thích Chính Quốc đâu.
Tay Quốc đỏ, chân cũng bị trói hằn đỏ lên, đầu nhỏ cứ quật lên quật xuống chắc mỏi lắm.
“Dội nước nó đi, cho nó tỉnh rồi mày muốn làm gì làm” Một thằng trong đám đã chờ từ chiều tới giờ, từ lúc đánh vào đầu thằng Quốc bằng khúc gỗ mang theo, Quốc em ngất mặc xác tụi nó mang đi, đến bây giờ cũng xập tối mà Quốc còn chưa tỉnh.
Tác một gáo nước lạnh vô người em, con người nãy giờ giả vờ cũng phải tỉnh thật bởi cái rét buốc của nước.
Ngẩng mặt lên, trước mắt em là thằng Thái cùng bọn người không quen biết.
Nghe tụi nó nói chuyện em cũng rõ sự tình, nhưng em không ngờ một thằng nhát gan như Thái lại có thể làm ra chuyện tày trời này. ___
Sương bắt đầu xuống, ngày càng giá rét khiến con người ta chỉ muốn chui tọt vào bên trong chăn mà đánh một giấc tới sáng.
Mà ở thôn An Hạ còn đèn đuốc người đông đúc đi khắp nơi tìm một người.
Thái Hanh như phát điên khi nhận thấy trăng đã lên nhưng tung tích Chính Quốc vẫn chưa tỏ được gì.
Kệ lấy cái lạnh, cái đau ở chân vẫn đi cùng mọi người kiếm em.
“Anh Hanh, Bác Hai coi con thấy cái gì nè” Con bé Mơ, nhỏ hơn Thái Hanh một tuổi, nó cũng không chịu được cảnh Chính Quốc biến mất khi nghe mọi người bàn tán với nhau, bởi nó có tình cảm đặt biệt với em, nhưng nó quý cả hai anh Quốc và Hanh vì hai người rất tốt với nó, và để đáp lại, nó sẽ gạt cái cảm xúc cá nhân qua để người nó thích đươc hạnh phúc.
Cái mà con bé Mơ tìm thấy chính là thanh gỗ nằm lăn lóc bên đường, ngay chỗ gần quán cô Thắm.
Trên thanh gỗ còn rướm chút máu, nhìn như vậy mọi người bàng hoàng hơn.
“Ôi trời, Quốc con tôi..“ Má Duyên không chịu nổi sự tình mà hoảng loạn, khụy gối xuống nền đất ôm mặt mà khóc.
Cha Kiên thấy vợ mình kích động cũng xót xa vô cùng, quỳ một chân xuống đỡ má Duyên.
Ông biết, Quốc mà có ra làm sao, má Duyên và ông cũng ăn năn đến chết.
Thái Hanh không tin vào mắt mình, trước mắt là thanh gỗ còn rướm tí máu, cộng thêm giọng của má Duyên xót xa làm cảm xúc của anh ngày một bất ổn.
Đôi mắt nhìn Quốc trong trẻo ngày nào nay đã tối sầm vì cả thế giới vừa lấy đi ánh dương đời anh.
“Đó giờ thôn mình có xuất hiện ba cái này đâu” “Trời đất, chả cha cái bọn nít thôn khác sang làm càn ấy mà” “Bây giờ lo đi tìm thằng nhỏ, không thì tui ăn không ngon ngủ không yên mất” “...
“ Hàng xóm láng giềng sốt sắn tìm lấy đứa nhỏ mà mình xem như người nhà, không ai dám bỏ lỡ một phút giây nào.
Trăng lên càng cao, đuốc trong tay mọi người càng sáng, ríu rít tìm cả đêm, sợ bỏ lỡ một giây thì lạc mất Quốc mất.
Hiệu Tích cũng đi mà tìm lấy thằng cốt mình, à không, người yêu của thằng cốt mình cũng là cốt của mình.
Từ xa xa cậu để ý thấy một căn chòi đáng nghi, liền tiến đến mà nghe ngóng chuyện bên trong.
Không rõ sự tình chớ thấy nghi là máu nhiều chuyện nổi lên.
“Sao, giờ mày có đồng ý làm ghệ thằng em tao không” “Một thằng con trai được thích bởi một thằng con trai, trông tởm” “Nghe nói mày cũng thích thằng Hanh con ông bá hộ Kim, giống đực như nhau thôi vậy mày yêu mẹ thằng em tao đi” Từng câu tra hỏi, từng gáo nước lạnh được xối thẳng lên con người mong manh trên ghế, càng ngày càng buốc lạnh.
Thấy Quốc cứ im lìm không trả lời khiến bọn nó tức tối.
Một tên trong đó liền bóp lấy mặt Chính Quốc để em ngẩng đầu lên đối diện với chúng nó.
“Thứ hèn” Phun cho tụi nó một câu, Quốc liền nhận ngay một cú đánh lên mặt.
Thằng cầm đầu chịu không được sự ngang bướng đó liền đánh em một cái thật đau.
Cú đánh khiến mặt em sưng tấy, mặt quay sang một bên, cũng chính vào lúc đó em thấy được Hiệu Tích bên ngoài cửa sổ, hai con mắt láo liên tiếp nhận tín hiệu từ nhau.
Hiệu Tích như bắt được sóng, xác định được người trong chòi là Chính Quốc bạn mình liền chạy đi hô hào cho mọi người biết chố đến cứu Chính Quốc.
“Bới làng nước ơi, có đám nhóc bên thôn Tư Điều vắt mũi chưa sạch đã đòi bắt cóc người của thôn chúng ta đây” “Bới người ta!“ “...
“ Giọng Hiệu Tích thì đâu còn gì phải bàn, ta nói thua mỗi cái loa phác thanh của bác Hai thôi.
Nghe cậu nói thế, bà con liền ba chân bốn cẳng chạy về phía cái nhà chòi nơi chứa Chính Quốc.
Tụi trong nhà còn đang ươn ngạnh với Quốc vì cái tội em không chịu làm người yêu của thằng Thái.
Nó cứ nói Quốc cứ im, như đang chờ đợi, chờ đợi một hình phạt thích đáng đến với chúng nó..
ẦM “Thằng nào đụng tới con tao” Mấy năm trong quân ngũ, chưa vì một chuyện gì để cha Kiên buông lời cay đắng.
Cũng chẳng bao giờ lợi dụng chức quyền để xử phạt một ai.
Không lấy việc công trả thù riêng, quy tắc chấp niệm của nghề, nhưng đụng đến gia đình chú là mức giới hạn cuối cùng, coi bộ phen này tụi kia khó sống.
“Ê mày, hình như ổng là thượng tá Điền, cha tao đi công chuyện gần quân đội tỉnh nên tao biết”.
Một thằng nhóc đứng sau lưng thằng vừa đánh Quốc, nhận ra người đàn ông trước mặt đã từng được cha mình nhắc đến.
“Gì.. sao mày nói thằng này gia cảnh bình thường”.
Thằng cầm đầu nhận được thông tin như chết sững.
“E-em đâu b-biết”.
Thái lắp bắp không biết, bởi cha Kiên có mấy khi về đâu.
“Mẹ mày, chết cả lũ” Thấy con trai cưng bị tụi nhóc học chưa ra hồn đánh đến tàn tạ, trong khi cha Kiên còn chưa dám khẽ một roi lên tay con, lòng người cha sao đau thắt.
Quyết chuyến này phải làm cho ra ngô ta khoai, không để con trai mình chịu thiệt được.
Bà con xóm giềng phụ cha Kiên tống hết tụi đánh Chính Quốc, cả thằng Thái cũng được đưa về.
Cứ để nó về nhà một đêm, không cha má nó cũng chẳng yên lòng.
Nhìn người thương tay chân hằn đỏ hết, gương mặt còn in đỏ dấu tay bị đánh.
Hanh bỗng không còn thấy đau, bỏ tay khỏi anh Doãn Kỳ đang đỡ mình, tiến đến ôm Chính Quốc vào lòng.
Cởi trói cho em, cởi tất cả những gì làm em khó chịu từ chiều giờ.
Gương mặt khả ái nào giờ nay bị tụi nó đánh chi chít đỏ, sao Hanh chịu nổi đây.
Quyết không tha được, con rể ông bá hộ Kim không thể chịu thiệt.
Chính Quốc thấy được Thái Hanh như thấy mặt trời nhỏ, dịu dàng chạm lên em như nỗi xoa dịu sớm mơi.
Em bật khóc nức nở trong lòng Hanh, ôm chầm lấy người con trai ấy mà ấm ức cả một chiều liền được nói ra.
“Hức..
ức.. sao Hanh..
Hanh lâu cứu Quốc.. hức” “Quốc..
Quốc sợ lắm hức” “Quốc ngoan, Hanh thương” Nhìn hai đứa nhỏ ôm nhau, một đứa khóc một đứa vỗ về trông thương vô cùng.
Thạc Trân xin phép bác Hai, cô chú rồi đưa Tuấn, Tích về nhà.
Doãn Kỳ cùng Trí Mân cũng xin phép về trước.
Má Châu được cha Tính đưa về nhà, cô chú không lôi Thái Hanh về vì trong hành động vỗ về của Thái Hanh, cha Kiên thấy con trai mình níu giữ con trai cha Tính dữ lắm, tính bụng xin phép cha Tính cho thằng Hanh ở lại với Quốc nhà chú cũng được thỏa hiệp.
Má Duyên trông thấy con trai an toàn cũng đỡ bất an phần nào.
Được cha Kiên dìu về nhà, đêm nay chú không đi nữa, ngày mai sẽ sắp xếp xử lý chuyện con trai và định bụng xin nghỉ vài ngày ở nhà với cô. ___
Trở về phòng Quốc, tiếng khóc nức nỡ khi nãy cũng dần dịu bớt.
Đặt Chính Quốc lên giường, tay Hanh vẫn không ngừng xoa xoa lưng vỗ về bạn nhỏ.
Mấy năm chuyển về thôn, đi đâu về đâu cũng có Thái Hanh đi cùng, nay chỉ vừa đi vệ sinh một mình một lát mà bị bắt cóc luôn.
Chuyến này chắc phải lấy cây kim mai đồ, rồi khâu cái túi xong bắt Quốc bỏ dô, như vậy Hanh mới an lòng chứ.
“Hức..
ức.. huu” “Quốc ngoan, khóc nữa sẽ khan giọng” “Nín nín Hanh thương” Dỗ kiểu con nít như thế mà vẫn có người nghe theo mà nín dứt ấy.
Coi cái môi cái má đỏ lên hết rồi, thương sao cho hết.
“Nằm xuống đi nay Hanh ở lại với Quốc nha” Cái gật đầu nhỏ xíu của Quốc khiến Hanh yên lòng ngả lưng cùng bạn.
Đắp chăn đầy đủ cho Quốc mới yên lấy nhắm mắt chìm vào giấc mộng.
Nhưng Hanh quên Quốc vừa trải qua nỗi sợ vì bị bắt cóc, sao có thể chìm vào giấc ngủ nhanh vậy được.
Quay qua, quay lại, chọc môi, chọc má người chung giường vẫn chưa thấy đủ.
“Sao hông chịu ngủ vậy nè” “Qu-Quốc sợ..
“ “Có Hanh đây” Chỉ ba chữ mà làm lòng Quốc dậy sóng, mạnh bạo hơn xíu mà vòng một tay sang ôm người chung giường.
Bắt được tín hiệu nhưng não đột nhiên bị trì trệ mọi hành động khiến Thái Hanh đơ ra.
Không thấy bên kia hồi đáp, Quốc tưởng Hanh khó chịu trong người nên định rút tay lại.
Vậy liền có bàn tay khô ráp bắt lấy vòng tay nhỏ ấy vòng lại ngang eo mình.
Tay Hanh lấy làm gối để Quốc nằm lên, tay kia vòng sang vỗ lưng cho bạn nhỏ vô giấc.
“Quốc ngoan, không sợ” “Hanh luôn ở đây yêu thương Quốc”