Tâm Linh TAEKOOK ♡ BAO BÌ ĐỎ, NGỎ LỜI YÊU

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
318472929-256-k675613.jpg

Taekook ♡ Bao Bì Đỏ, Ngỏ Lời Yêu
Tác giả: bunbovadohelll
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Không phải ai cũng có một đời yên bình, nhưng có em ở bên là bình yên.​
 
Taekook ♡ Bao Bì Đỏ, Ngỏ Lời Yêu
Đôi lời gửi gắm ( '∀`)


Truyện này tớ viết lên bằng trí tưởng tượng và với những điều tớ sưu tầm được nên sẽ có những chi tiết không nằm trong thực tế, mang yếu tố tâm linh chút chíu.

Tất cả địa chỉ hoặc người được nhắc đến đều là nhân vật của trí tưởng tượng, KHÔNG mang ý xúc phạm hay phỉ báng bất cứ một cá nhân hay tổ chức nào.

Truyện thuộc quyền sở hữu của au bún boà và dò hell, vui lòng không.chuyển.ver.dưới.mọi.hình.thức !!!

Tớ mong truyện đầu tay này sẽ được mọi người đón nhận, và cho dù có điều gì xảy ra trong fic, đừng nặng lời với bất kì nhân vật nào nhé.

Cảm ơn tất cả mọi ngườiii ('ε` )
 
Taekook ♡ Bao Bì Đỏ, Ngỏ Lời Yêu
Chap 1: Shòuld nail


Giữa trưa, là thời điểm ánh mặt trời vốn phải soi sáng từng góc gách, len lỏi rúc vào những khoảng trống tối tăm trong thế gian này.

Kì lạ thay, trời hôm nay được thay thế bằng sắc xám xịt ảm đạm, những đám mây đầy hình thù hiên ngang ngăn cản vài tia nắng sáng của mùa hè.

Gió lành lạnh lùa vào khe cửa, mang theo tiếng chuông ngân dài, điểm trong đó là tiếng đọc xì xào.

Tiếng gõ mõ vang đều đặn không khỏi làm người ta khó chịu, có lẽ vì thế mà trông ai cũng hầm hầm, vẻ như mất mát thứ gì.

Những người đứng phía trên đội tấm vải lanh trắng, đồ mặc tối giản, tay chắp hình búp hướng về tấm di ảnh đối diện.

Trong tấm di ảnh đó là Điền An Nhi- một cô gái với mái tóc đen dài, đôi môi mang theo những trẻ trung của tuổi trẻ, làn da còn non nớt, đôi mắt to tròn lấp lánh ngụ đầy sức sống, tổng quan tươi vui khác hẳn với những con người có mặt ở đây.

Nhìn vào là biết cô còn ở độ tuổi mười tám hai mươi, lúc còn sống chắc hẳn được nhiều người hâm mộ theo đuổi.

Thời gian cúng kết thúc, Điền Chính Quốc tiến đến vỗ vai mẹ, mọi chuyện đến một cách thật bất ngờ.

Em gái cậu vừa tròn mười tám cách đây hai ngày, cuối cùng lại đón sinh nhật với một đầu đẫm máu, em bị tai nạn.

Giây phút nhận được tin, bố mẹ Chính Quốc đều hoảng hốt, đến thời điểm em trút từng hơi thở nặng nhọc trong khoa hồi sức, tất cả như chết lặng.

Điền Chính Quốc không thể nào quên hình ảnh An Nhi lúc bấy giờ, làn da tái nhợt, mắt nhắm nghiền, máu khô đọng lại từng mảng tím sậm, lọn tóc dài cũng bị cán đến nát, bộ váy mang sắc vàng mà em yêu thích cũng bấy nhầy nhuốm đỏ, không khỏi khiến người ta giật mình.

Tay chân, mặt mũi đều mang hàng loạt những vết thương chồng lên nhau, như cứa sâu vào trong, huỷ hoại gần như tất cả những mềm mại của người con gái vừa chạm độ tuổi đẹp nhất trong đời.

Mẹ Chính Quốc nhìn thấy cô con gái mình hằng ngày nâng niu phải bị như vậy, lòng cũng đau không khác là bao, đến khi đám tang kết thúc trông bà cũng suy sụp đi mấy lần, hốc mắt đỏ au, đuôi mắt mang những nếp nhăn sầu não.

Điền Chính Quốc thương mẹ, bảo mẹ nghỉ ngơi để mình đi tiếp khách.

Mẹ cậu cũng gật đầu, lủi thủi đi vào trong, bà cũng đau khổ đến mệt mỏi rồi.

Chính Quốc đi ra ngoài, chào những vị khách mới đến.

Họ hầu hết là người thân trong nhà, một số là bạn bè của ba mẹ.

Gia đình cậu kinh doanh với một xưởng gỗ lớn, tuy không quá giàu có nhưng lại đủ đầy, con cháu Điền gia ba đời hiếu thảo, không báo cha báo mẹ.

Xong xuôi, cậu sắp xếp lại nhà cửa, lấy trong tủ ra một tấm ván gỗ dài, cao hơn đầu người một khúc, mang những vân gỗ không đều màu.

Chính Quốc lấy sáu cái ghế con nho nhỏ, bày theo hình tròn rồi đặt ván gỗ lên trên, sau khi cúng xong sẽ đặt người mất lên trên ván gỗ.

Điền Chính Quốc mang gốc Đài Loan, song phải làm theo những phong tục thời xưa truyền lại như thế.

Cậu cũng lo cha mẹ nhiều công nhiều việc, nên chu toàn cả việc cúng cơm hay lễ bái.

Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc dậy từ sớm, chuẩn bị và sắp xếp để đưa em cậu đi thiêu.

Nhìn vào Điền Chính Quốc, không ai có thể đoán được cậu mang tâm trạng nào, vì không biểu hiện gì ra ngoài.

Nhưng cậu cũng đau không khác gì mẹ, khi xưa, Điền An Nhi luôn miệng gọi cậu là Kei.

Khi cậu hỏi con bé, nó lại mang nụ cười tươi mà nói rằng cậu đối với nó là chiếc chìa khoá (key), vì lúc nào nó bế tắc, cậu cũng là người khuyên nhủ, đưa cho nó những lựa chọn tốt nhất, đưa nó thoát ra khỏi những nổi loạn tuổi trẻ.

Giây phút ánh lửa bùng lên đỏ rực, thiêu đốt hình hài của thiếu nữ mười tám, mỗi người hiện diện đều mang nhưng cảm xúc khó tả.

Tia lửa túa ra ngoài như để lại trong lòng đất những hoài niệm, và để lại trong lòng người một hình bóng khó quên.

Khi ngọn lửa dần tàn rồi tắt, một đời người đã kết thúc, nhưng có những chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.

...

Kim Thái Hanh là bác sĩ trong một bệnh viện, dạo này công việc nhiều, hắn lại phải luôn hoàn thành thật tốt, thế nên lúc nào cũng bận rộn, không có quá nhiều thời gian cho công việc riêng tư khác.

- "Kim Thái Hanh!"

Nghe tiếng gọi khi đang đọc hồ sơ bệnh án, Thái Hanh quay đầu, nhìn thấy Kim Thạc Trân đang đi đến, hắn kéo môi cười, gật đầu một cái thay lời chào, hỏi người đã đi đến đối diện:

- "Tám kiếp mới gặp cậu một lần, nhớ đến người bạn này đến mức phải vào viện thăm sao?"

Kim Thạc Trân trừng mắt, đáp:

- "Chê, chắc thèm, mẹ tôi dạo này đau dạ dày, muốn vào đây tìm ít thuốc, không thì bệnh nặng hơn lại cực."

Thấy Kim Thái Hanh gật đầu, lấy giấy ra viết tên loại thuốc và số lượng, Kim Thạc Trân hỏi thăm:

- "Dạo này ông bà Kim thế nào?

Ngày trước tôi hay tới thăm thấy hai người lúc nào cũng khoẻ mạnh, tuy đã lớn tuổi rồi nhưng còn minh mẫn, sau này cũng được như thế thì tốt quá!"

Kim Thái Hanh lật sang mặt sau giấy, viết tiếp rồi lại nói:

- "Ông nội từ nhỏ đã ở trong quân đội, học tính kỉ luật và rèn luyện sức khoẻ kĩ lưỡng, bà cũng biết cách sống healthy và balacne lắm, tôi cũng còn phải học hỏi."

Thái Hanh đưa giấy cho Thạc Trân, cậu mỉm cười cảm ơn, rủ Thái Hanh đi ăn trưa một tiếng, dù sao bọn họ cũng không hay gặp mặt, nay rảnh rỗi đi một chút.

- "Buổi chiều được không?

Trưa nay bệnh viện nhiều việc, nhiều hồ sơ tôi chưa xem qua, chắc phải đến chiều mới dư dả chút thời gian."

- "Chiều nay tôi lên chùa cầu duyên, thấy mọi người bảo hôm nay ngày đẹp, lên cầu ắt sẽ có kết quả!"

Thái Hanh liếc nhìn Thạc Trân, hắn không lạ gì với người mê tín này, hôm nọ còn rủ hắn ăn chè đậu đỏ, đeo vòng chắn tà ma trong tháng cô hồn...

- "Phi khoa học, nếu được thế thì tôi lên cầu cho cả đời thành công, không phải làm gì, ở nhà nhàn hạ cho sướng."

- Thái Hanh nhướn mày.

- "Cậu chẳng biết gì, chuyện tâm linh không đùa được đâu, bảo sao chẳng thấy có mảnh tình nào vắt vai."

- "Với cả, đang là tháng cô hồn, mấy tuần nay cậu hạn chế ra đường để tránh gặp điều không may.

Hôm trước có lên miếu xem cho cậu, dù sao thì cũng nên né, lỡ có gì thì lại xui."

Thái Hanh càng thấy càng nói với con người này càng mệt, hắn xoa xoa tâm mi, xua tay bảo cậu đi đi, hẹn hôm khác sẽ đi ăn cơm sau.

————————————————

Shòuld nail là nền móng =))))) từ đây mọi chuyện bắt đầu nên tui đặt tên chap như vậy á, trẻ trôu.
 
Taekook ♡ Bao Bì Đỏ, Ngỏ Lời Yêu
Chap 2: Doạ


Sau mấy ngày tất bật lo ma chay, nay gia đình Điền Chính Quốc mới có dịp cùng ngồi ăn bữa cơm, không khí trong nhà trầm lặng, bởi thiếu đi sự nhốn nháo của Điền An Nhi.

Chính Quốc gắp thức ăn cho mẹ, lại gắp cho ba, căn dặn hai người để ý sức khoẻ một chút, chuyện đã qua rồi, bây giờ phải sống tốt để cho An Nhi không trách bản thân mình.

Mẹ cậu mỉm cười chua xót, vẫn là đứa con trai này hiểu chuyện, mới hai mươi sáu tuổi đã giúp ba mẹ thật nhiều, không bao giờ để bà phải phiền lòng.

Điền Phu Nhân về phòng nghỉ ngơi, bà trằn trọc mãi không vào được giấc ngủ, đến khi ngủ cũng chẳng vào sâu, cứ lơ mơ giữa tỉnh và thức.

Trong cơn mơ hồ, bà cảm nhận từng đợt hơi phả nhẹ trên đỉnh đầu, mang theo chút hơi ấm mà lại lạnh tanh.

Bà vốn không ngủ ngon, cảm nhận được đã từ từ mở mắt.

Trước mắt không rõ là dạng gì, khoác trong mình bộ váy ánh vàng thấm đẫm máu, khắp người da thịt không toàn vẹn, rách đến lồi xương bên trong, máu phủ lạnh ngắt, mặt đầy rẫy những vết rách nát bấy, khiến cho mắt đưa ra ngoài, không thể trụ vững bên trong.

Bà đương nhiên nhận ra đây là con gái bà, nhưng đột nhiên như vậy nên bị doạ sợ, nhịp tim tăng vọt.

Vốn định cử động la hét nhưng cơ thể như bị vật nặng đè lên, giam lại trên giường mà ngỡ như đang trong khoảng không vô định.

Bà sợ hãi run lẩy bẩy, muốn ngất đi nhưng không thể, người như bị liệt, đến hơi thở cũng ngỡ như bị chèn ép đến nặng nề.

Nhắm tịt mắt, trí óc bà không ngừng chạy những câu cầu xin, tựa như: "Tha cho mẹ đi con!", tiếng gọi "Con ơi" cất trong đầu như muốn bật ra khỏi óc.

Có lẽ "vật" trước mặt cũng đã nghe được, rủ lòng làm cơ thể bà nhẹ đi.

Cảm nhận được lại sự cử động, mồ hôi lạnh túa ra, bà mở mắt ra nhìn, con gái bà mang theo vẻ lơ lửng hững hờ trụ nơi cuối giường, gương mặt không giấu nổi những đau đớn.

Bà vội nhích ngón chân, chủ động bước xuống giường.

Phía dưới đất in hằn một vệt đỏ thẫm, tựa như vết máu ngẫu nhiên khô đọng lại.

Bà uể oải ngã xuống đất, đầu gối đầy xương chống xuống làm bà choáng váng, ngất đi trong giây lát, lí trí trong phút cuối còn nhớ đến hình ảnh con gái, nếu còn sức, bà sẽ chạy đến mà ôm lấy, mặc cho nó chỉ còn lại thịt vụn xương tan....Không nhớ mình đã ngất trong bao lâu, khi thức dậy đã thấy một trần trắng toát, bên trên còn có bình nước truyền vào tay mình.Điền Chính Quốc thấy mẹ mở mắt, vội gọi bác sĩ vào rồi nắm tay bà, đem theo bao lo lắng, Chính Quốc không dám nói gì, chỉ để bác sĩ xem xét tình hình của mẹ.

Vị bác sĩ mang mắt tam bạch, sống mũi cao thẳng đuột, khớp tay trông thô ráp, đoán là do phải tiếp xúc nhiều với cồn, nhưng thế nào trông vẫn rất ấm áp, không mang vẻ xa cách khó gần.

Kim Thái Hanh quay đầu nhìn Chính Quốc, ban đầu hắn nghĩ cậu nhóc này mới hai mươi vì trông rất trẻ, mắt to tròn lúc nào cũng óng ánh, hai má trắng mềm mại, môi mỏng hồng hồng, phía dưới còn điểm nốt ruồi rất cuốn hút.

Thấy cậu bé gật đầu, Thái Hanh hỏi:- "Cậu tên gì?"

- "Điền Chính Quốc, tôi là người nhà của bệnh nhân đây, không biết tình trạng của bà đã thế nào rồi ạ?"

Thái Hanh dứt ánh nhìn phía Chính Quốc, hắn quay sang phía bà, giọng trầm ấm: - "Có chút tiến triển, ở lại vài ngày nữa rồi hẵng về, tôi và các bác sĩ sẽ xem xét tình trạng, cậu bảo người nhà cứ yên tâm."

Điền Chính Quốc mỉm cười cảm ơn bác sĩ, Thái Hanh gật đầu:- "Tôi là Kim Thái Hanh, có việc gì cứ gọi tôi nhé, tạm biệt."

Nói rồi hắn rời đi, Điền Chính Quốc dạ một tiếng rồi thông báo cho ba, ông vừa rời khỏi để mua cháo cho mẹ.

Nghe Điền phu nhân tỉnh dậy, ông gấp gáp trở về viện, mua cháo còn chưa kịp đợi thối tiền.Sau ba ngày quan sát tại bệnh viện, mẹ Điền Chính Quốc cứ mơ mơ màng màng, ánh mắt lắm khi vô hồn nhìn một điểm, ban đêm còn hay lắc đầu, xua tay,...

Bác sĩ bảo đưa mẹ về nhà, Thái Hanh cho là bà mệt mỏi nên sinh ra ảo giác, sợ hãi.

Về nhà sẽ tốt hơn, dễ ổn định tinh thần.Sau khi sắp xếp mọi việc, Điền Chính Quốc mới có thời gian thả lỏng một chút, cầm lấy điện thoại gọi một cuộc.

Âm thanh chờ đợi chỉ kịp vang vài giây, người bên kia đã nhấc máy, chất giọng vui cười như một thói quen:- "Phác Trí Mẫn đẹp trai nghe đây!

Xin hỏi Điền Chính Quốc có việc gì cần nhờ đến tại hạ?"

Điền Chính Quốc bật cười, Phác Trí Mẫn là bạn hồi cởi chuồng tắm mưa của cậu.

Đợt đám vừa qua, gia đình Trí Mẫn cũng giúp đỡ rất nhiều, Trí Mẫn cũng luôn an ủi, không để cậu một mình, lẻ loi.- "Có việc gì mới được gọi sao?

Mấy ngày nay hơi oải một chút, tính gọi cậu để giải sầu, nghe cậu lảm nhảm cho đỡ căng thẳng."

Phác Trí Mẫn đanh đá:- "Ý là chê tôi nói nhiều á hả?

Vậy để tôi câm luôn, nghe cậu kể chuyện."

Điền Chính Quốc nhướn mày, sau đó mỉm cười rồi kể chuyện của mẹ cậu, bà cũng đã lớn tuổi rồi, nay lại như thế không khỏi khiến cậu lo lắng.Phác Trí Mẫn trầm ngâm một hồi, về sau lại hạ giọng - "Chính Quốc, nhà cậu vừa có tang, người âm qua lại không ít, nay mẹ cậu lại như người mất hồn vậy, có nên đi xem xét chút không?

Nghĩ lại cũng không mất gì, tôi có quen một người này, có lẽ sẽ biết được bác hiện tại như thế nào."...Lúc tắt điện thoại, Chính Quốc vẫn suy nghĩ về những câu nói đó.

Nhà cậu vốn không quá mê tín, nhưng những thứ tâm linh không hề coi thường.

Mẹ cậu luôn bảo không ai có thể hiểu được hành động của những người vô hình ở thế giới bên kia, dù thế nào cũng nên cẩn trọng.

Ông Điền tối nay ngủ với vợ, ông lo lắng bà cần gì sẽ không có ông ở bên, nên quyết định ở lại chăm sóc. ...Trăng dần lên cao, đêm mười tháng bảy âm lịch, trăng không quá tròn cũng chẳng khuyết, soi vào từng khe cửa sổ, từng kẽ lá.

Ban đêm, gió thổi khe khẽ, mang từng hơi lùa vào, không quá rét, nhưng đủ để người ta rùng mình.

Hai ông bà Điền cùng thao thức, ai nấy cũng đều sầu não buồn đau, không ai nói gì, nhưng có vẻ như họ đều biết trong lòng mang nỗi đau gì, chỉ đành dùng hơi thở nhẹ nhàng, an ủi nhau.

Được vuốt tóc, Điền Phu Nhân thiu thiu muốn ngủ, chuẩn bị kết thúc một ngày mệt nhọc.- "Đùng!

Đùng!

Đùng!"

- tiếng cửa sắt đập vào vật cứng làm người ta chói tai.

Ông bà Điền tỉnh giấc, tay đan chặt, nhà mình không dùng cửa sắt, chẳng biết tiếng động vang lên từ đâu, nhưng lại inh ỏi, khó chịu.Ông bà Điền trừng mắt nhìn nhau, hoảng loạn tìm nơi phát ra tiếng động, rồi lại nhìn phía cửa sổ, trăng vẫn sáng, gió vẫn lùa, nhưng lại mang theo vẻ thê lương kì lạ.

- "Đùng!

Đùng!

Đùng!"

- tiếng động lần nữa kêu lên, lần này phía sau còn có chất giọng the thé kêu gào.

Âm thanh như vang lên từ lòng đất, lại len lỏi vào từng mạch máu trong người, lúc trầm lúc bổng, không rõ là trai hay gái, già hay trẻ, chỉ biết không phải là người.

Tiếng thét cuộn trong gió, vang lên làm người ta ám ảnh, chảy mồ hôi lạnh.

- "Choảng"- nồi xoong trong bếp rơi xuống đất, ngân inh ỏi.

Điền Chính Quốc và ông bà Điền sợ hãi bật dậy, cùng chạy xuống bếp.

Chính Quốc với tay bật đèn, chỉ thấy nồi còn lăn lộn dưới đất, bố mẹ ai cũng chảy mồ hôi lạnh, mắt trợn tròn sợ hãi.

- "Choảng", Chính Quốc giật mình quay sang một góc khác, lần này nồi không chỉ rơi xuống, mà còn đập vào một vũng đỏ loét, khiến nó văng khắp nhà, chẳng mấy chốc khô lại, trông thật rợn người, ngay giây phút này, Chính Quốc biết mình thật sự phải gặp người mà Chí Mẫn nói rồi....Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc liên lạc với Trí Mẫn tìm người mà hắn nói, Trí Mẫn đưa cho cậu một dãy số, bảo mời người đến nhà xem xét.

Điền Chính Quốc không chần chừ, tay bấm dãy số, từng tiếng ngân kéo dài, cuối cùng có người bắt máy.

Chính Quốc mở lời:- "Xin chào, anh là Mẫn Doãn Kỳ đúng không?

Tôi là Điền Chính Quốc, bạn của Trí Mẫn, có nghe cậu ấy giới thiệu sơ về anh, hiện tại anh có thời gian không?...————————————————

Tui thấy tấm ảnh bìa có vẻ doạ ma, cảm giác đang đọc fic mà có người nhìn chằm chằm á hôh
 
Taekook ♡ Bao Bì Đỏ, Ngỏ Lời Yêu
Chap 3: Minh Hôn


Một tuần nữa trôi qua, nhưng sự việc ngày càng không hề đơn giản, gia đình Điền Chính Quốc ăn không ngon ngủ không yên, tâm trạng ai cũng tệ đến mức phải lớn tiếng cãi cọ mấy lần.

Điền phu nhân đang nằm nghỉ trên giường, bà vẫn lơ mơ như vậy, nhưng hiện giờ tỉnh hơn một chút.

Chồng bà đã nhận ra việc này không còn nằm trong khả năng giải thích của khoa học, nên đã tìm một vài thầy cúng, nhưng cũng không có kết quả gì.Gần như trong lúc tuyệt vọng, ông nhớ đến một thầy cúng, ngày đó từng làm lễ trong ngày tang của con gái.

Lại nhớ đến vị đó rất cao tay, có lẽ sẽ tìm ra được lý do của loại chuyện này.

Ông Điền đến tìm thầy một mình, vì vợ vẫn còn mệt, con trai bận sắp xếp chuyện xưởng gỗ....Đó là một ngôi đền nhỏ, trước cổng trồng một cây bồ đề già, đã to đến mức thành cổ thụ.

Trên thân cây dán những dòng chữ mà ông cũng không hiểu nghĩa.

Không khí thoang thoảng mùi khói nhang lẫn hương trầm.

Vì đã liên lạc trước, ông không vào chánh điện mà đến thẳng phòng làm pháp của thầy.Đứng trước một cảnh cửa gỗ đúc, ông đưa tay lên gõ cửa, tiếng xương đốt tay chạm vào gỗ vang lên tiếng cộc cộc rõ ràng.

Phía trong có người, có lẽ đã nhận ra là ai đến, liền bảo vào bên trong. ...- "Mọi chuyện giờ đã đến mức này rồi.

Hôm tang lễ ta có dặn giữ lại một thứ, hôm nay ông có mang đến không?"

Ông Điền gật đầu, tay đưa vào túi lấy ra một gói giấy bọc kín, đằng sau vài lớp dây buộc dần lộ ra những cọng đen loà xoà, bóng bẩy.Là tóc.Thầy cúng cầm lấy bó tóc, ông sắp xếp chúng, lại lắc đầu: - "Còn trẻ quá, ra đi còn đầu tháng cô hồn.

Ở độ tuổi này còn vướng mắc nhiều tiếc nuối nơi trần gian, nếu không biết tiết chế sẽ sinh ra oán khí nặng, dần tích tụ đến ngày thành ngạ quỷ."

- "Như thế đầu thai chuyển kiếp rất khó, lại chịu nhiều đày đoạ chốn nhân gian.

Dù sao cũng là người Đài Loan, nên chấn vong cho nó, cưới chồng về, làm minh hôn."

Thấy người trước mặt ngơ ngác, ông liền giải thích:- "Là tổ chức đám cưới cho người khuất, cùng với một người còn hiện tiền.

Coi như cho nó nơi nương tựa."

Ông ngừng một chút, lại nói: - "Ta sẽ lấy tóc nó, làm phép lên, sau đó đem ra ngoài đường, ai nhặt về đương thời làm chồng nó."

- "

Sau này cả hai sẽ như trói buộc, con bé cũng sẽ vì thế mà ngoan ngoãn, không quấy rầy gia đình nữa."

Thầy lấy trong đủ một bao bì màu đỏ, bên trên khắc những kí tự nổi hắt ánh vàng.

Ông cuộn tóc bỏ vào trong, thêm một bức ảnh của An Nhi, dùng sáp nến dán chặt lại, đưa lên trước mặt, lẩm nhẩm những câu từ không ai hiểu nổi, bắt đầu làm phép...Xong xuôi, ông cột bao bì đỏ vào chân một chiếc lồng đèn, đưa cho ông Điền:- "Ngày mai đem đi thả, nhớ làm như ta dặn."...Kim Thái Hanh vừa trải qua một ngày tất bật trong bệnh viện, tới giờ mới được lẻn về nhà chút.

Hắn lái xe ra ngoài, chạy trên đoạn đường như đã quen thuộc từ lâu.

Bánh xe dừng lại, Thái Hanh nhìn vào căn nhà bên tay phải hồi lâu, sau đó mở cửa xe bước xuống.

Điền Chính Quốc đang nghịch điện thoại bỗng nghe tiếng bấm chuông, nghĩ là khách, cậu chạy ra mở cửa.

Người trước mắt làm cậu bất ngờ hồi lâu, xong lại mấp máy môi hỏi như không tin vào mắt mình:- "Bác sĩ...?"

- "..."

- "Kim...

Kim Thái Hanh?"
 
Taekook ♡ Bao Bì Đỏ, Ngỏ Lời Yêu
Chap 4: Kim Thái Hanh?


- "Kim...

Kim Thái Hanh?"

Giữa hai người là sự im lặng kéo dài, không ai có thể hiểu, và ngờ được chuyện đang xảy ra.

- "Sao anh biết nhà tôi?

Với cả... anh đến đây làm gì?"

Kim Thái Hanh ngơ ngác nhìn người đối diện, hắn cũng không hiểu tại sao lại tới đây, chỉ đành gục đầu xuống, lắc nhẹ.

Điền Chính Quốc nhíu mày, mở cửa ý bảo Thái Hanh vào, để cho ba Điền tiếp khách.Riêng cậu sẽ đến phòng mẹ hỏi bà có nói cho Thái Hanh biết địa chỉ nhà mình không, lỡ đến trộm thì cậu còn biết đường.

Điền Chính Quốc bước lên tầng, mỗi bước chân là một tiếng "cộc" khiến người ta để tâm.

Đến hành lang, cậu lia mắt đến phòng mẹ.

Trước cửa là một bóng trắng có chút ánh vàng, tóc xoã dài, trông có chút xiêu vẹo.Tựa như một bóng người, nhưng thật sự nát đến nỗi không rõ là dạng gì.Cái bóng lướt qua rồi biến mất trong chốc lát.

Giây phút nó lướt đi, một luồng khí lạnh vụt ngang qua người cậu, khiến cậu nhắm tịt mắt mà rợn tóc gáy.

Cảm giác nó còn thì thầm toan nói gì đó với cậu.Điền Chính Quốc vội chạy đến mở cửa phòng mẹ, Điền phu nhân yếu ớt trên giường, ánh mắt chăm chăm nhìn cậu như đã chờ từ lâu.

Cảm nhận ánh mắt của mẹ như đang gọi mình đến, Chính Quốc bước lên.

Từng bước chân nặng nề, như có thứ gì kéo lại.Bà đưa bàn tay run run đến bao lấy cổ tay cậu, môi mấp máy, cất lên giọng thì thầm nghèn nghẹn:- "An Nhi... khổ lắm."

- "Nó còn nhỏ mà nhỉ?"

- "Nó khổ... thông cảm cho nó..."

Nói rồi bà buông tay Chính Quốc, toan nằm yên lại để nghỉ ngơi.

- "Rầm"- tiếng động không lớn nhưng ngẫu nhiên làm Điền Chính Quốc giật mình, cậu vội ra khỏi phòng nhìn xuống.

Phía dưới có người nằm dưới đất, mắt nhắm nghiền, có vẻ như lúc té xuống đã đập người vào sô pha.

Là Kim Thái Hanh.Ông Điền trông hoang mang, tay đỡ lấy Thái Hanh nhưng chắc không kịp.

Là Kim Thái Hanh đột ngột ngất xuống....- "Ba!

Tại sao ba không nói cho con biết trước?

Đây là chuyện ảnh hưởng đến người khác, không thể quyết định nhanh như vậy được!"

- Điền Chính Quốc hốt hoảng.- "Chính Quốc, con bình tĩnh lại.

Ba biết là như vậy, nhưng nó là con gái!

Nếu không làm minh hôn cho nó, gia đình mình lục xục, nó sau này cũng lang thang khốn khổ nơi đầu đường xó chợ mà thôi..."...Điền Chính Quốc thở dài ảo não, hai ba con nói về vấn đề này suốt ba mươi phút, bầu không khí ngày càng gắt gỏng, cậu không tiếp tục tranh luận, chỉ đành nói tiếp:- "Khi nào bác sĩ tỉnh lại con sẽ tìm thầy đến giúp, anh ấy còn có trách nhiệm cứu người trong bệnh viện, không thể để như thế.

Với cả, khi đó vị bác sĩ này cũng từng giúp mẹ cải thiện một chút sức khoẻ..."

Nói rồi Điền Chính Quốc ra ngoài hít thở chút không khí.

Xe Thái Hanh vẫn để ở ngoài, phía dưới bánh xe còn có một vật đo đỏ.

Chính Quốc tiến đến nhìn kĩ.

Đó là một bao bì đỏ thẫm, trên in nổi vài dòng chữ.

Bao bì bị cán nhiều đến nát, nhưng sáp niêm phong vẫn chặt cứng, ngỡ như không thể bung ra.

Điền Chính Quốc nhận ra đây là thứ gì, ba cậu vừa mới kể.

Và đã chắc chắn luôn rằng Kim Thái Hanh đã dính phải phép của nhà cậu rồi, từ nay phải trói buộc người một người âm- Điền An Nhi. ...

Một cơm buốt óc kéo tới, Kim Thái Hanh nheo mắt tỉnh lại.

Trước mắt không phải là nhà mình.

Kí ức trước khi ngất quay về.

Hắn tới nhà một người, nhìn có vẻ quen mắt...Điền gì đấy thì phải, cậu trai hôm trước là người nhà của bệnh nhân.

Sau đó thì...Ngất?Thái Hanh vội kiểm tra lại cơ thể, thấy không có gì xảy ra liền thở phào, ngọc thể trong trắng hai mươi tám năm của hắn mà bị gì chắc hắn đập đầu vào gối tự tử.Cửa phòng mở, bước vào là cậu trai hôm trước, mặc áo thun trắng rộng rãi, quần trên đầu gối lộ ra bắp chân trắng muốt...Kim Thái Hanh nhíu mày.

Điền Chính Quốc thấy hắn tỉnh lại liền nở một nụ cười, hỏi:- "Anh thấy thế nào rồi?

Ban nãy anh ngất ở dưới nhà tôi, bây giờ nghe tôi nói chuyện một chút nhé?"

Kim Thái Hanh ngồi dậy, Điền Chính Quốc đưa cho hắn ly nước đã rót từ trước.

Cậu tròn mắt nhìn hắn uống một ngụm xong mới tìm lời kể cho hắn nghe về liên hôn này, và mong rằng hắn sẽ tin tưởng, cùng hợp tác để cả hai không gặp quá nhiều bất lợi.————————————————

Mấy chap này hơi ngắn một chút, vì tui đang ráng xây cốt truyện á, mọi người thông cảm nha TvT
 
Taekook ♡ Bao Bì Đỏ, Ngỏ Lời Yêu
Chap 5: Phá Phách


Điền Chính Quốc kể xong, thấy Thái Hanh nhìn mình với vẻ nghi hoặc, liền lên tiếng:- "Chuyện này nghiêm trọng, phải giải quyết sớm, không thì sau n..."

Chưa nói hết câu, Kim Thái Hanh đã chen vào:- "Cậu bày trò trẻ con để doạ tôi à?

Chắc cậu còn mới học đại học, lo mà học đi, đừng có nghĩ đến chuyện lừa người khác!"

- "..."

Nói xong liền đứng dậy đi ra cửa, Điền Chính Quốc thấy vậy vội bám theo cầm lấy cổ tay hắn, tròn mắt:- "Anh thật sự không xem thường việc này được đâu!"

Cảm giác mềm mại truyền lên cổ tay làm Kim Thái Hanh giật mình, hắn rụt tay lại, nhìn thẳng vào mắt người đối diện:- "Đừng có kéo tôi vào mấy chuyện này, toàn bịa đặt, phi khoa học, tốn thời gian!"

Điền Chính Quốc nhìn Thái Hanh ra về, xong lại thở dài, chuyện này phức tạp rồi đây.

Ban nãy còn nhìn cậu xuyên suốt, cứ tưởng là sẽ hợp tác, không ngờ lại phản ứng mạnh như vậy.

Người đẹp trai thật khó hiểu.

ʅ(◞‿◟)ʃ...Kim Thái Hanh về đến nhà, mang vẻ bực dọc bước vào Kim gia.

Kim phu nhân thấy con trai hôm nay hơi khó ở, bèn hỏi thăm nhưng chỉ được nhận lại câu trả lời qua loa.- "Ba mẹ ăn cơm trước đi, con xin phép lên phòng."

Nói rồi hắn lê bước lên phòng, lấy đồ vào nhà tắm toan rửa sạch mùi thuốc sát trùng của bệnh viện và bụi bẩn.

Cả ngày nay cơ thể hắn nặng nề, mệt mỏi.

Kim Thái Hanh tát nước rửa mặt, nhiệt độ của nước làm hắn tỉnh lại đôi chút.

Ngước lên nhìn gương, dưới góc nhìn mờ mờ do hơi nước che phủ, hắn thấy một người phụ nữ với mái tóc dài nhưng đứt đoạn, môi kéo một nụ cười dài đến mang tai, da mặt nát bấy không trọn vẹn, đôi mắt trắng dã nhìn chăm chăm làm hắn giật mình.

Cảm giác hàng ngàn cây kim đâm vào não khiến hắn nhíu mày gục đầu xuống, khi ngẩng lên đã không thấy người phụ nữ đó đâu.

Thế nhưng Kim Thái Hanh vẫn thấy rùng mình, cảm giác như có người nào ở đây, nhưng người đó không mang hơi ấm.

Hắn cảm thấy, hơi thở của người đó lạnh lẽo yếu ớt một cách ghê rợn.Vòi nước chưa tắt hẳn còn chảy lóc tóc, không hiểu sao âm thanh đó lại nặng nề, như không phải nước, nó giống như thứ gì đặc sệt hơn.Nghĩ mình đã quá mệt mỏi dẫn đến ảo giác, hay do trời quá lạnh, hắn vội tắm rửa rồi xem lại hồ sơ bệnh án. ...Sự nóng ấm từ mặt trời xua đi các luồng khí lạnh lẽo của ban đêm.

Kim Thái Hanh chào ông bà Kim một tiếng, rồi ra khỏi nhà.Hắn hoà vào sự tấp nập của đô thị, chân đạp ga, đầu nghiêng qua nghiêng lại theo bản nhạc "Falling", nhưng trí óc lại quanh quẩn nơi khác.

Chắc hẳn nó cuốn theo mây, trôi về từng thời điểm trong giấc mộng đêm qua.

Tuy nó thực tế đến kì lạ, nhưng Kim Thái Hanh vẫn khăng khăng cho nó là ác mộng, vì không thể có cô gái nào ban đêm vào phòng hắn, quanh quẩn cười đùa, chống cằm nhìn hắn mãi như thế được.

Không thể....

Vẫn là mùi thuốc sát trùng đặc trưng nơi bệnh viện, Kim Thái Hanh tất bật đi lại làm việc từ sáng đến chiều.

Đến khi đồng hồ điểm mười bảy giờ, hắn mới có thời gian nghỉ chân, nhưng vẫn phải ngồi xem hồ sơ bệnh án.

Mộc An Nhiên tiến đến nơi hắn ngồi, cô là đồng nghiệp của Thái Hanh.

Bởi lẽ nhiều có điểm chung trong cách thực hiện công việc, hắn và cô cũng dễ nói chuyện.

Hai người luyên thuyên công việc một hồi, Mộc An Nhiên thấy Kim Thái Hanh liếc nhìn sân chơi cho bệnh nhi lần thứ bảy, bèn nhíu mày hỏi:- "Chờ em nào hả?

Hay cậu trông đứa trẻ nào?

Bộ có con rồi hả?

Sao tôi không biết?"

Kim Thái Hanh cầm hồ sơ tính đập đầu An Nhiên một cái, song lại cầm về, tiếp tục xem xét.- "Bộ không thấy cô gái trẻ kia hả?

Tôi thấy ngồi đó hai tiếng rồi, cứ ngồi im, bất động, trông cũng lạ.Mộc An Nhiên vừa nhìn qua vừa nói:- "Nay biết để ý người khác rồi à?

Vụ này lạ nh..."

- "???"

- "..."

- "Kim Thái Hanh."

- "Gì?"

- hắn đáp ngắn gọn.- "Cậu bị ảo đá hả?

Hay có phải làm bác sĩ nhiều sẽ mắc vấn đề về thần kinh không?"

Thấy Thái Hanh trừng mắt, cô vội giải thích.- "Ở đó có trẻ con và phụ huynh thôi mà?

Với lại ai cũng đi lại hoạt động.

Làm gì có cô gái trẻ nào, lại còn ngồi im?"

Kim Thái Hanh đưa mắt nhìn sân chơi cho bệnh nhi, song lại nhìn xuống, không nói gì.

Hay đúng hơn là hắn không biết phải nói gì.Phía An Nhiên, cô cảm thấy như có thứ gì ngăn cản cuộc trò chuyện này, bèn chào Thái Hanh, rời đi trước.
 
Taekook ♡ Bao Bì Đỏ, Ngỏ Lời Yêu
Chap 6: Nhờ


Ba hồi chuông kết thúc ngân dài, vang khắp căn phòng nhỏ.Mẫn Doãn Kì mở mắt, thở ra một hơi dài, gật đầu ra hiệu cho tất cả mọi người thư giãn, lễ chấn đã làm xong.Đáng lẽ phải đến tháng sau Doãn Kì mới có nhiều thời gian rảnh để giúp cho Chính Quốc, nhưng Chính Quốc sợ để lâu sẽ không ổn, thế nên nài nỉ anh đến làm lễ.

Mẫn Doãn Kỳ cởi bỏ áo chùng vàng, cất các vật dụng dùng cho công việc vào túi nhỏ.

Sau đó đứng lên ra ngoài.- "Con bé phá quá, trẻ tuổi nên nghịch ngợm, tôi chỉ chấn được một phần để cho nó không ảnh hưởng quá nhiều đến người kia, nhưng không chắc nó sẽ không phá người đó đâu.

"Trịnh Hiệu Tích đưa cho Mẫn Doãn Kỳ một ly nước thảo mộc, Doãn Kỳ vươn tay gật đầu nhận lấy, uống một ngụm để phục hồi sinh khí.Hiệu Tích đã đi theo phụ giúp Doãn Kỳ từ lâu.

Cả hai luôn cùng xuất hiện trong các buổi lễ.

Doãn Kỳ làm lễ, Hiệu Tích phụ trách từ khâu chuẩn bị đến xử lý các vấn đề phát sinh trước và sau lễ.

Họ phối hợp đã lâu, đến nay đã nhuần nhuyễn.

Đến giờ, cả hai đã coi nhau như một người bạn tốt, lắm khi như người thân trong gia đình.Còn đối với Mẫn Doãn Kỳ và Phác Trí Mẫn, họ gặp nhau trong một buổi lễ, trò chuyện một lúc cảm thấy rất hợp, liền thêm phương thức liên lạc.Thỉnh thoảng Doãn Kỳ sẽ hẹn Trí Mẫn đi cà phê, cùng hàn huyên mọi loại chuyện trong cuộc sống.Có lẽ Mẫn Doãn Kỳ không nhận ra, nhưng cậu đã chiếm một phần trong bốn ngăn tim quý giá của hắn rồi....Thấy Doãn Kỳ và Trí Mẫn ngồi cạnh nhau, Hiệu Tích liền lui sang ngồi với Chính Quốc ở đối diện.Điền Chính Quốc nhìn Trịnh Hiệu Tích, ý hỏi hai người này là như thế nào.

Hiệu Tích chỉ nhún vai lắc đầu.

Mối quan hệ của bọn họ, có nắm tay đi chơi trong ngày lễ tình nhân cũng là điều bình thường ấy chứ.

Nhưng lại không làm rõ ràng, không đưa nhau một danh phận.

Cứ dan dan díu díu mập mờ vậy thôi.

ƪ(˘⌣˘)ʃ...Điền Chính Quốc hắng giọng, lên tiếng:- "Kim Thái Hanh không chịu hợp tác, anh có cách gì làm cho anh ấy chịu nghe lời tôi nói không?"

Mẫn Doãn Kỳ đùa:- "Không ấy cậu thả bùa yêu đi, cậu Hanh đó sẽ bám lấy mỗi ngày, khó mà rời xa.

Thấy hai người cũng hợp đó, có muốn thử không?"

Điền Chính Quốc nghệch mặt, đơ một hồi.

Mặc dù tên đó cũng đẹp trai, cũng giàu có, mà cậu chưa nghĩ tới chuyện này.Thấy cậu không biết nói gì như vậy, Mẫn Doãn Kỳ bật cười vỗ vai:- "Tôi đùa thôi!

Lỡ như có bỏ bùa yêu như vậy, em gái cậu về bóp cổ một trong hai không chừng."...

Kim Thái Hanh đi bộ ra nhà xe, vừa lùi xe ra, bên ngoài đã có một người gõ kính:- "Cậu đi về hả?

Có tiện đường không?

Cho tôi đi nhờ qua cafe Baris tí nhé?- An Nhiên nở nụ cười, hỏi sau khi hắn hạ kính xuống.- "Ừ, lên xe đi."

Từ bệnh viện về nhà hắn đi ngang qua Baris, dù sao cũng tiện đường, không mất mát gì.

Hắn cũng không phải là người lạnh lùng, khó ở với bạn bè, đồng nghiệp.Bước lên xe, An Nhiên khẽ rùng mình, có lẽ vì nhiệt độ máy lạnh cao, cô vươn tay chỉnh hướng gió sang chỗ khác.Từ bệnh viện đến cafe Baris hết mười lăm phút, cả hai không nói chuyện nhiều, vốn chỉ có hỏi qua hỏi lại vài câu công việc.Mộc An Nhiên vẫn cảm thấy lạnh, cô nhắm mắt chờ thời gian qua nhanh, thế rồi Kim Thái Hanh bỗng giảm vận tốc, tấp vào lề đường.An Nhiên thắc mắc:- "Sao vậy?"

Thái Hanh xoa xoa thái dương, gục đầu lên bánh lái.- "Xin lỗi... cảm thấy nhức đầu quá, không thể chạy tiếp được."

Mộc An Nhiên từ lúc đi đã muốn thoát khỏi khí lạnh trong xe này, bèn lên tiếng:- "Cũng sắp đến rồi, tôi đi bộ qua đây.

Cậu nghỉ chút, nếu một lát vẫn còn nhức đầu thì báo tôi nhé!"

Nói xong liền mở cửa bước xuống, cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.Bên trong xe, Kim Thái Hanh từ lúc giải thích xong vẫn không nói gì.Vì trong cơn mơ hồ, cổ hắn như bị ai bóp nghẹn, dây thanh quản tựa như bị kéo muốn đứt.

Đầu hắn như có ai lấy búa đập với lực đạo không đều.

Có lẽ búa còn nứt ra vài mảnh, khi đập vào mang cảm giác đau buốt truyền xuống tận tim.Cả cơ thể rã rời, xương có thể nứt ra từng mảnh.

Bên tai cảm nhận đợt khí lạnh, âm thanh thì thầm nho nhỏ nhưng lại như vang từ đất mà lên:- "Có em rồi, ai đừng gần gũi với cô gái nào khác... nhé?...Từng cảm nhận cứ ngỡ là ảo giác nhưng thật đến lạ qua đi, Kim Thái Hanh ảo não về nhà.Vừa lên đến phòng, hắn liền vào ngâm bồn cho tỉnh táo.Phòng tắm thoang thoảng mùi gỗ, cách âm với bên ngoài, bên góc có chiếc loa nhỏ đang phát nhạc.Kim Thái Hanh vùi mình trong dòng nước ấm bọc xung quanh, nhắm mắt hưởng thụ.

Chỉ mới mấy ngày nay hắn gặp rất nhiều chuyện lạ, chính xác hơn là từ cái ngày hắn đột nhiên đến nhà người kia.Cậu Điền đó có nói với hắn về cái gì mà minh hôn, tựa như duyên âm, nhưng có vẻ nặng nề hơn gấp bội.Ngoài ra hắn không biết gì nhiều, căn bản vì hắn là người của khoa học, ai đâu đi tin mấy cái này.Kim Thái Hanh thở dài, chuyên tâm thư giãn.

Nước ấm khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhõm, dễ chịu.Hưởng thụ thôi, vì biết đâu ngay lúc này, hắn lại gặp chuyện gì đó rồi suýt đi đầu thai không chừng.
 
Taekook ♡ Bao Bì Đỏ, Ngỏ Lời Yêu
Chap 7: Píc Cà Pu


Bồn tắm với mảng nước lững lờ như có sức hút mà kéo Kim Thái Hanh vào sâu bên trong, nhấn chìm hắn vào cái ấm giữa trời lách tách mưa.Không biết đã dần tuột xuống bao lâu, đến khi cằm đã chạm nước, hắn cảm thấy chút hơi lạnh lùa từ khe cửa sổ.Gáy truyền đến cảm giác buốt đến tê liệt, đẩy hắn đến khi cả đầu ngập trong bồn.Vốn không hề cảnh giác, khi vừa chạm mặt xuống nước, Thái Hanh đã mở miệng ra để la hét.Nước dường như trở lên giận dữ, mạnh mẽ ập vào cổ họng Kim Thái Hanh, làm hắn sặc sụa, miệng òng ọc nước, đầu óc choáng váng.Kim Thái Hanh quẫy đạp tìm sự giải thoát, nhưng cơ thể ngày càng mệt nhọc, mệt đến mức trở nên ngưng trệ.

Chuyển động tay chân của hắn ngưng lại, hơi thở cũng dừng theo.Trước khi mất đi ý thức, hắn cảm giác bản thân mình như uốn éo trong bể máu, bên tai còn vang lại tiếng cười chói tai quen thuộc........Kim Thái Hanh bật dậy với một thân mồ hôi đầm đìa, hắn thở hồng hộc như thiếu oxi mấy phút.Lại là ác mộng, nó thật đến nỗi hắn thấy trên gáy còn lành lạnh hơi tay người âm.Mọi chuyện dần trở nên kinh khủng hơn, hắn cuối cùng đã có quyết định......Mặt trời dần lên cao, vài ba giọt sương còn đọng lại trên kẽ lá cũng lưu luyến mà nhường chỗ lại cho tia nắng trú ngụ.Hôm nay Kim Thái Hanh xin nghỉ phép, hắn có việc phải làm.Sau khi ăn sáng, hắn rời khỏi nhà và lái xe đi đến một địa điểm.

Chỗ này hắn chỉ mới đến vài lần, cũng không nán lại lâu, thế mà đường đi đến hắn lại nằm lòng từng ngõ ngách.Đến trước cửa nhà, hắn lưỡng lự một chút nhưng vẫn bấm chuông.

Vài giây sau có người ra mở cửa, người trong nhà và người đứng ngoài nhìn nhau hồi lâu.

Song người đứng trong mới quay ra đằng sau la lên: - "Là Kim Thái Hanh!"

Điền Chính Quốc mở rộng cửa cúi chào, Kim Thái Hanh gật đầu bước vào trong.

Bên trong còn có ba người nữa, tất cả đều nhìn hắn với cái vẻ mặt "có biết tao chờ cái ngày này lâu lắm rồi không?"

Điền Chính Quốc đưa nước cho Thái Hanh, hắn không uống, chỉ nghiêm mặt định nói thẳng, dường như những người ngày có liên quan đến chuyện hắn sắp nói vì tất cả đều biết hắn là ai.- "Họ tên cậu là gì nhỉ?"

- "Điền Chính Quốc!"

- "Ừ, Điền Chính Quốc, lần trước tôi nói gì với cậu nhỉ?"

- "Nếu quên rồi để tôi nhắc lại cho nhớ, đừng kéo tôi vào chuyện của nhà mấy người!

Tôi còn nhiều công nhiều việc, muốn ám tôi đến không làm được hay sao?"

- "Lần trước tôi nói nhẹ nhàng rồi, lần này là cảnh cáo, mau rút lại ba cái minh hôn minh hiếc gì đi!

Phiền phức!"

Hắn nói một tràng dài, vốn định nói tiếp, Mẫn Doãn Kỳ lại lên tiếng:- "Cậu đến đây làm ầm như vậy là sao?

Chính Quốc đây hằng ngày tìm cách làm cho cậu đỡ bị ảnh hưởng, ăn không ngon ngủ không yên để cậu thế nói người ta thế này à?"

Điền Chính Quốc vội kéo tay áo Doãn Kỳ, ý bảo anh bình tĩnh lại.Mẫn Doãn Kỳ hạ giọng nói tiếp: - "Chúng tôi không ai mong muốn điều này xảy ra cả, nếu cậu không tôn trọng chúng tôi, chúng tôi mặc cậu bị con bé kéo đến chết!"

Kim Thái Hanh trợn mắt, tức giận lái xe trở về nhà.————————————————

Píc cà pu hé lô cả nhà, chap sau mình gặp nhau tiếp nha các hơn nì.
 
Taekook ♡ Bao Bì Đỏ, Ngỏ Lời Yêu
Chap 8: Gặp lại...


Kim Thái Hanh ở nhà nghỉ ngơi, hắn thật sự rất tức giận, tự nhiên lại dính vào mấy chuyện đâu đâu, quả là mệt mỏi.Hắn thở dài, đoán xem mình sẽ phải gặp điều gì sắp tới.Và điều đó lại đến, một tiếng hét thất thanh cất lên, tiếng hét này làm hắn sợ hãi đến mức chạy ào xuống.Chất giọng thanh cao nhưng người phát ra không còn trẻ, là tiếng của mẹ hắn- Kim phu nhân.Phía dưới, ông Kim cũng bị hù cho một phen, vội vứt cả báo đang đọc dở xuống đất, chạy ra đỡ vợ.Bà Kim hai tay ôm lồng ngực, bà hoảng hốt đến nhắm nghiền mắt, môi còn run lẩy bẩy không nói nên lời.Phải đợi một lúc sau, khi bà bình tĩnh lại, hai bố con mới dám hỏi chuyện.Bà Kim kể lại vụ việc, lúc đó bà đang tưới cây thì nghe ai gọi tên, khi quay qua nhìn thấy gương mặt quỷ dị kế bên mà sợ chết khiếp.

Bà bảo không dám kể về gương mặt đó, vì càng nghĩ đến càng ám ảnh.Ông Kim dìu bà về phòng nghỉ ngơi, xong lại thấy Kim Thái Hanh lọc xọc lấy xe chuẩn bị đi đâu đó, nhìn không giống đi làm.- "Đi đâu vậy?

Không ở nhà ăn cơm tối à?"

- "Con đi có việc một chút, có lẽ khuya mới xong, ba mẹ ăn cơm rồi nghỉ ngơi trước đi."

Lần này Thái Hanh quyết rồi, sẽ qua nhà Điền Chính Quốc xử lý nốt cho xong, nếu để lâu dài lại ảnh hưởng cho cả gia đình hắn nữa.Vì hắn biết, người hù doạ mẹ hắn là ai.

Mẹ hắn không kể gương mặt đó ra, nhưng đến bây giờ hắn cũng đã nhớ người đó trông thế nào....Bấm chuông cửa lần thứ hai trong ngày.

Điền Chính Quốc đang nấu cơm tối để ba người kia ở lại ăn, nên Phác Trí Mẫn ra mở cửa.Phác Trí Mẫn nhếch mép nhìn người bên ngoài, mở cửa cho Thái Hanh vào, xong chạy đến bám tay Doãn Kỳ, lên tiếng chọc:- "Chính Quốc cậu xem kìa, tôi bảo anh ta sẽ lại tới mà.

Trời ơi bất ngờ chưa ông dà!"

Nói xong lại cười khì khì, mới hồi nãy còn đến to tiếng, giờ lại khép nép im lặng như vậy.

Kim Thái Hanh hắng giọng cho bớt ngại ngùng rồi mới dám lên tiếng:- "Tôi nghĩ nên giải quyết cho xong sớm... vì thứ đó cũng đụng đến cả bố mẹ tôi rồi."

- "À... vừa nãy là do tôi hơi khó chịu nên to tiếng, mong mọi người thông cảm cho hành động đó."

Điền Chính Quốc cười cười:- "Trí Mẫn chọc anh vậy thôi, chứ không ai có ý gì đâu.

Nếu bây giờ anh đã đến đây rồi, cùng ăn cơm rồi giải quyết nhé?"...Cả năm người cùng ngồi ăn, Kim Thái Hanh tuy hơi khách sáo nhưng cũng bị sự vui vẻ của Chính Quốc kéo theo, để cả bàn ăn vui vẻ.Mẫn Doãn Kỳ nói:- "Liên hôn này vốn không có cách giải, bây giờ chúng ta thử xem xét, thương lượng với An Nhiên một chút."

- "Dạo này con bé hay ở chỗ Thái Hanh, cho nó mượn thân cậu chút nha, ráng chịu một lúc thôi."

Kim Thái Hanh đang ăn cơm ngon nghe đến đó tròn mắt:- "Hả?

Mượn thân là sao?

Anh đừng là để tôi giao thân cho người âm nha!"

- "Ừ đúng rồi, nhưng chỉ một lúc thôi!"

- Doãn Kỳ đáp lạiKim Thái Hanh im lặng, hắn đã đồng ý cùng tìm ra cách giải rồi, bây giờ không thể giãy lên như trước được.Mọi người bàn với nhau một chút sau đó dọn dẹp, chuẩn bị cho buổi lễ tối nay.

Thái Hanh vì ăn chực nên cũng muốn giúp rửa chén, hắn và Chính Quốc một người rửa, một người tráng.- "Cậu bao nhiêu tuổi nhỉ?

Nhìn trẻ con như vậy?"

- "Hai mươi sáu rồi, anh làm như tôi là học sinh cấp ba ấy!"

- "Thì giống như vậy thật, mặt cậu còn búng được ra sữa kìa."

Điền Chính Quốc trợn mắt nhìn Thái Hanh, hận tay còn dính xà phòng nên không thể đưa lên đánh.

Cậu đành nhe răng tính cạp cho Thái Hanh một cái.Hắn cười cười né hàm răng thỏ kia, lại tiếp tục nói chuyện:- "Tôi hai mươi tám, gia đình cậu chọn người già hơn An Nhi đến mười tuổi mà làm minh hôn đấy."

- "Tôi đâu có chọn, là anh đi xe cán phải bao bì bỏ, nên mới dính phải cuộc minh hôn này thôi."

- "Nhưng bao bì đó của nhà cậu, giờ cậu phải chịu trách nhiệm với tôi là điều hiển nhiên."...Hai người xì xầm rửa chén xong lại phụ Mẫn Doãn Kỳ xếp đồ, chuẩn bị làm lễ.

Doãn Kỳ bảo Thái Hanh ngồi xếp bằng, chỉnh cho vị trí ngay giữa căn phòng, đối diện với bàn thờ.Thái Hanh lần đầu đối diện với các việc này, quá là mù mịt, chỉ biết yên lặng nghe theo lời dàn xếp.Mẫn Doãn Kỳ đem ba hũ nhỏ trắng tinh chứa muối hột, đặt ra ba góc trước mặt Thái Hanh.Đặt một bát nhang nhỏ đối diện, kế bên là một hình nộm bằng rơm, miệng nó nhoẻn lên cười mỉm, hai mắt tròn trĩnh không có tiêu cự.

Từ lúc đặt xuống nó đã nằm im, nhưng Kim Thái Hanh nghĩ rằng nó vốn phải chứa một linh hồn.Mọi người ngồi xếp bằng sau lưng Thái Hanh, Doãn Kỳ thắp mấy ngọn nến, lúc anh vừa đứng trước bàn thờ thở ra một hơi, nhiệt độ trong phòng giảm xuống, lạnh đến mức Thái Hanh phải nổi da gà.

Thế nhưng có vẻ như không ai cảm thấy lạnh cả.————————————————

Hong biết mọi người thấy fic như thế nào ạ?

Tại vì tui chỉ biết viết thui chứ hong biết mình lỗi, mình tệ chỗ nào cả TvT Mong các hơn nì sẽ góp ý cho tui ♡
 
Taekook ♡ Bao Bì Đỏ, Ngỏ Lời Yêu
Chap 9: Làm lễ


Mẫn Doãn Kỳ thắp lấy ba nén nhang, vừa cầm đã liếc sang nhìn Thái Hanh, thấy hắn đã có vẻ hơi khác biệt, liền cắm nhang vào bát, tiến ra mở cửa.

Anh chỉ để cửa hé đủ cho một luồng gió lạnh len vào, sau đó lập tức đóng cửa, tiến đến nhìn Thái Hanh, lẩm bẩm đọc gì đó.Kim Thái Hanh cảm thấy đầu óc xoay vòng vòng, xong lại nhói theo đừng nhịp đập của tim.

Cổ họng nghẹn lại, được một lúc thì như được thông.

Về sau là một loại hành động hắn không thể kiểm soát được.Điền Chính Quốc ngồi phía sau Thái Hanh, lần đầu đối diện với mấy chuyện tâm linh này có chút sợ.Chính Quốc thấy tóc gáy của Thái Hanh dựng đứng cả lên, đầu nghiêng nghiêng ngả ngả.Kim Thái Hanh bắt đầu mở miệng lì rì, Mẫn Doãn Kỳ biết rõ chuyện gì đang xảy ra, liền lên tiếng hỏi:- "An Nhi phải không?

Hôm nay có dịp nói chuyện với anh chút nhé?"

Kim Thái Hanh mắt vẫn nhắm tịt nhưng đầu bắt đầu nhẹ nhàng gật gật, nhìn phong thái là đoán được không phải Thái Hanh mạnh mẽ của thường ngày.Mẫn Doãn Kỳ thấy được sự đồng ý, bèn ngồi xuống đối diện Thái Hanh, nhẹ nhàng hỏi:- "Khi trước vị đây đã vô tình mang theo phong bì đỏ đi, về sau phải theo đến Điền gia kết hôn với em."

Dừng một lúc, anh lại nói tiếp:- "Em cũng thấy đó, vị này còn là một bác sĩ trong bệnh viện, biết bao nhiêu công việc phải làm, bận bịu suốt ngày, không có thời gian bên em được..."

- "Nếu em tiếp tục ở bên người ta như vậy, sẽ cảm thấy thiệt thòi, cô đơn lắ..."

Chưa nói hết câu, Thái Hanh đã thét lên, sau đó to tiếng, âm thanh còn mang theo chút quỷ dị, chút bất đồng.

Tay xua qua xua lại:- "Không!

Không!

Em đã cưới... là chồng của em... không bỏ... không bỏ."

Mẫn Doãn Kỳ liếc nhìn ra hiệu cho Chính Quốc, cậu vẫn đang hoang mang, có chút sợ chuyện này, song vẫn phải hít thở lấy chút gan dạ.Điền Chính Quốc từ từ đặt tay lên vai Thái Hanh, gọi một tiếng:- "Thái H...

à không, An Nhi..."

Người bên trên còn đang lắc đầu xua tay, nghe gọi tên liền quay xuống.Điền Chính Quốc bị người kia tự nhiên quay xuống làm giật hết cả mình, đối diện với ánh mắt của bác sĩ, cậu từ từ lên tiếng:- "An Nhi nghe anh, em theo người này thật sự không tốt.

Trong bệnh viện còn có nhiều vong lạ... em bỏ đi, anh kiếm chồng mới cho em nhé?"

An Nhi vốn ngang bướng, dù nghe dỗ ngọt vẫn không chịu, lắc đầu nguầy nguậy.

Lần trước vìThái Hanh cho nữ nhi đi cùng xe, cô mới nạt cho Thái Hanh một trận.Cô được gia đình gả cho một người rất vừa ý, chỉ là xung quanh có nhiều nữ nhi, nhưng cô kiểm soát được.

Người này sẽ giữ làm của riêng, không hề muốn buông tay.

Nhưng như anh hai nói, bỏ người này còn có người khác.

Có lẽ cô sẽ suy nghĩ lại một chút, vì hồi theo vào bệnh viện có rất nhiều vong phá, làm năng lượng của cô bị ảnh hưởng.Cả bốn người xúm lại dỗ dành, nịnh nọt, cuối cùng không biết thế nào, chỉ thấy Kim Thái Hanh hừ một tiếng, sau đó thả lỏng gục vào người Chính Quốc.Lần đầu bị người ta vào thân, Thái Hanh mệt lả cả người.

Sau khi An Nhi rời đi, hắn thả người ngay vào Điền Chính Quốc.

Cậu ngồi ngay sau cũng vươn tay đỡ hắn, để lưng hắn chạm vào lồng ngực, nơi mang trái tim đang đập loạn.Mẫn Doãn Kỳ thấy cảnh này, thầm nghĩ dù có mệt cũng một lúc là hết, mà Thái Hanh dựa như vậy cũng được mấy phút rồi, lại không có dấu hiệu sẽ ngồi dậy.Anh mặc kệ, lên tiếng nói:- "Con bé bây giờ không chịu.

Anh chỉ có thể làm lễ để con bé không đụng được vào Thái Hanh thôi.

Cũng sẽ cố gắng làm hao tổn chút năng lượng của nó, về lâu về dài khi ngán cũng sẽ bỏ đi thôi."

Kim Thái Hanh hiện tại đã đỡ mệt, nghe xong liền lên tiếng hỏi, chất giọng khác hẳn với ban nãy.- "Vậy ngày nào em cũng phải đến đây hả?

Em làm việc phải đến tối mới xong."

- "Ngày nào cũng phải làm, nếu muộn quá thì làm ban đêm cũng được, nếu ngại về thì xin Chính Quốc ở lại."...Vì lằng nhằng khuyên bảo An Nhi, làm lễ xong cũng đã đến tận khuya.

Màn đêm như nuốt chửng đoạn đường xa thẳm, chỉ để lấp ló vài ngọn đèn treo cao.Mẫn Doãn Kỳ và Trịnh Hiệu Tích đã quen với việc làm lễ muộn, xin phép về nhà.Phác Trí Mẫn nhà xa, lâu ngày mới sang nhà bạn chơi, cậu sẽ ở lại với Chính Quốc.Điền Chính Quốc thấy Thái Hanh mặc áo khoác chuẩn bị ra về, vừa nãy lúc rửa chén hỏi qua liền biết nhà hắn ở xa, liền hỏi:- "Trời khuya rồi, anh ở lại đến sáng mai hẵng về, đoạn đường này đêm khuya thanh vắng, tôi đi cũng thấy sợ."

- "Cậu nghĩ tôi sợ sao?

Tôi còn có cả người âm ở bên hằng giờ nhé!

Với lại tôi không quen ngủ ngoài, về nhà cho thoải mái."

Vừa nói xong, trời như bất đồng nổ một tiếng rầm, gió lạnh ban đêm lùa vào khe cửa, trời có vẻ sắp mưa.- "Sắp mưa rồi đấy!

Lỡ anh có chuyện gì thì tôi không rảnh chịu trách nhiệm đâu!"

Kim Thái Hanh cởi áo khoác ngoài, ngồi lên sô pha.- "Chỗ này cũng êm, tôi ngủ tạm."————————————————

Từ chap sau những người thân thiết hơn thì tui sẽ cho xưng hô mày- tao nha.

Cho nó truy kủy =)))))))
 
Taekook ♡ Bao Bì Đỏ, Ngỏ Lời Yêu
Chap 10: Ngủ lại


Đêm trăng đã lên cao, hành lang cũng tối đèn.Sô pha lạnh lẽo, Điền Chính Quốc thương tình cho hắn một chiếc gối và cái chăn mỏng.Đến giờ mới có thời gian suy nghĩ, thật ra những con người này cũng không tệ như hắn đã từng nghĩ.Một buổi ở bên họ, tuy không nói quá nhiều nhưng rất vui.Riêng trong đó vẫn nổi bật nhất là Chính Quốc.

Người toát lên vẻ của thanh niên trẻ, tuy không trai tráng mà lại mảnh khảnh, trắng trắng mềm mềm.

Hắn đã từng thử xoa tóc cậu, tóc rất mềm, cũng có chút thơm.Lúc ngả vào người Điền Chính Quốc, hắn còn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, tưởng như là mùi toát ra từ mỗi tấc da tấc thịt.

Nhẹ nhàng, tinh khiết, khiến người ta chỉ muốn dụi vào.Nằm trong nhà người ta, nghĩ đến người ta, hắn thấy mình có chút biến thái...

Đành gạt mọi suy nghĩ để nghỉ ngơi, sáng mai hắn còn phải dậy sớm về đi làm....Điền Chính Quốc khát nước, khi xuống đã thấy người kia ngủ yên.Quả thật người này cũng khiến cậu bận tâm nhiều, dù chỉ là một người mới gặp, mới quen.Mỗi lần đụng chạm với người này, đều sinh lên cảm giác muốn được người bảo hộ, muốn được ôm vào lòng.Chính Quốc từ trước giờ chưa từng yêu ai, cũng không có kinh nghiệm trong việc này.Nhưng những thổn thức nơi trái tim khi Thái Hanh ngả vào người, những luyến lưu từ hương gỗ của người kia, Chính Quốc không thể không cảm nhận được...Lại là một đêm dài, mang những bộn bề qua đi.Sáng sớm, Kim Thái Hanh cảm ơn Chính Quốc, chào Trí Mẫn một tiếng, sau đó lái xe về nhà.Những tuần tiếp theo cứ trôi qua như vậy, hắn đi làm về lại tắm rửa ăn uống sau đó qua nhà Chính Quốc.Mẫn Doãn Kỳ tìm cách chấn cho An Nhi không tìm thấy hắn nhưng chỉ tránh được trong hai mươi tư tiếng, thế nên ngày nào hắn cũng phải qua.Hắn thấy việc này cũng không phiền...Gặp bọn họ cứ như giải trí vào tối muộn vậy, rất vui vẻ.Hôm nay vẫn là một ngày bình thường, Thái Hanh như thói quen mà đi làm từ sớm.Hắn là bác sĩ đa khoa, công việc nhiều đến chất đống, vậy nên thời gian dành cho bản thân rất ít.Nhưng công việc bận rộn như vậy, hắn buộc phải ăn ở ngoài, chỉ ráng chọn những chỗ sạch sẽ vệ sinh, hợp khẩu vị mà ăn thôi.Buổi trưa thường không có nhiều việc, hắn xuống tìm một quán nào đó để ăn cơm.

Quán ăn không quá to nhưng sạch sẽ, hắn đã ăn nhiều đến thành khách quen, có lẽ do khẩu vị rất hợp.Kim Thái Hanh chọn tạm một bàn, đối diện hắn là một cặp đôi.

Hai người cứ gắp qua gắp lại, người múc mất miếng trứng, người gắp trả cọng rau.Hắn cũng không muốn nhìn, nhưng hai người ngồi trước mặt như đập vào mắt, thôi thì coi như mở mang tầm mắt.Bọn họ dùng chung một đũa, ăn chung một bát canh, hắn cảm thấy hơi mất vệ sinh, liền ăn nhanh rồi rời khỏi trước.Từ hôm đầu tiên làm lễ, có lẽ An Nhi đã rời xa hắn, để hôm nay thân thể thật nhẹ nhàng, không còn bí bách nặng nề như mấy ngày trước.Làm việc đến chiều tối, cơm ban trưa cũng tiêu đi gần hết, cuối ngày luôn là lúc sức lực đi đâu hết, cơn đói cũng bắt đầu kéo tới.Đang kê đơn thuốc cho bệnh nhân, điện thoại hắn nhận được tin nhắn.Điền Chính Quốc: "Tối nay tôi nấu thử món mới, anh cùng mọi người đến thử nhé!"

Kim Thái Hanh không chậm liền đồng ý, đồ ăn người này nấu cũng khá hợp khẩu vị.

Song hắn liền tiếp tục công việc, sau đó về nhà tắm rửa.Vẫn là khung cảnh như thường ngày, Trí Mẫn bám lấy Doãn Kỳ, Hiệu Tích phụ Chính Quốc dọn cơm ra bàn, xong xuôi tất cả cùng ngồi xuống....Trên bàn là hàng loạt món ăn bắt mắt, Điền Chính Quốc mắt sáng rỡ, mong chờ mọi người ăn thử.Đến giờ này bụng ai cũng kêu gào hết cả, liền thử từng món một trên bàn.Ai ăn xong cũng tấm tắc khen ngợi, Trí Mẫn còn đòi ngày nào cũng qua để ăn đồ cậu nấu.Kim Thái Hanh gắp một miếng rau cuộn còn nóng hổi, bên trong là thịt bằm với một số loại củ đầy màu sắc, trông rất mắt bắt.

Rau chín vừa, cả thịt cũng rất mềm, củ còn ngọt, rất thơm.Thấy hắn trầm ngâm một hồi, Chính Quốc liền đẩy vai hỏi:- "Ngon hong?"

Kim Thái Hanh cười, bật một ngón cái cho cậu, xong lại gắp thêm mấy miếng nữa vào bát.

- "Rất ngon!

Cậu cũng ăn thử đi."

Nói xong liền tiện đũa gặp một miếng cho Chính Quốc, cậu cũng mở miệng mà ăn thử cái Thái Hanh gắp.

Chính Quốc gật gật đầu, quả là ngon.

Nuốt xong liền lấy đũa gắp cho hắn một món khác.

Hai người cứ gắp qua gắp lại như vậy, không hề kiêng nể gì.Đến khi nhận ra mình ăn chung một đũa, mới nhìn nhau ho khan, rồi cũng quay về thưởng thức nốt những món ăn trên bàn.Kim Thái Hanh nhận ra, việc ăn chung một đũa cũng không mất vệ sinh lắm.

Hắn thấy rất bình thường, đó là đối với Điền Chính Quốc, còn những người khác thì hắn không chắc.Ăn cơm xong liền chia nhau ra dọn dẹp, lần này hắn và Doãn Kỳ cùng rửa chén.- "Dạo này tâm trạng có gì bất thường không?

Còn gặp hiện tượng lạ không?"

- "Dạ không, ăn ngon ngủ yên được vậy là em mừng lắm rồi!

Cảm ơn anh nhiều nha!

Giúp em được chuyện này."

- "Ừ, được vậy thì tốt rồi!

Ba cái này anh mày làm như đi chơi thôi, mắc gì khách sáo?"

Kim Thái Hanh bật cười, người anh này bây giờ lại thoải mái hơn rất nhiều.- "Mày và Chính Quốc đang quen nhau hả?"

Thái Hanh giật mình, không nghĩ anh sẽ hỏi đến chuyện này, liền phủ nhận.- "Không có, em với Chính Quốc là bạn thôi!"

- "Bạn bè gì ăn chung một đũa, em với nó còn bám nhau thoải mái như vậy."

Nghĩ lại thấy cũng đúng, hai người đụng chạm đã không còn gượng nữa mà đã quen rồi.

Lâu lâu làm lễ xong mệt mỏi hắn cũng dựa vào cậu mà nghỉ một chút.- "Không phải anh với Trí Mẫn cũng vậy hả?"

- "Đâu, hôm trước anh mày tỏ tình, người ta đồng ý rồi em."

- "Mà nói như vậy, mày thích Chính Quốc à?"

- "Đâu, làm gì có, em chỉ cơ bản coi Chính Quốc là em trai mà thôi."

- "Hai người xong chưa?

Rửa lâu quá đi thôi!"

Cuộc trò chuyện cắt ngang bởi tiếng la của Trí Mẫn.

Hai người vội vàng rửa nốt chén để ra làm lễ.Lại là những vật dụng quen thuộc, một tuần sẽ có vài ngày bọn họ cùng đọc kinh cầu cho An Nhi được siêu thoát.

Kim Thái Hanh vốn chưa một lần bước chân vào chùa, nay lại tậm tâm đọc như vậy, có thể thấy hắn thay đổi rất nhiều.Mẫn Doãn Kỳ ngồi trước Thái Hanh bắt đầu làm phép, anh lầm bầm những câu từ lạ lẫm, xong lại quay ra gõ một tiếng chuông.Chuông hôm nay ngân hơn mọi ngày, nó kéo một lúc dài, như đang cố lẻn vào ngừng góc trong căn phòng này rồi biến mất.Mẫn Doãn Kỳ nói với Kim Thái Hanh:- "Có vẻ khả quan hơn rồi, anh thấy xung quanh mày cũng bớt âm khí, sáng sủa hơn chút ít."

Buổi lễ kết thúc, mọi người ra sô pha nghỉ ngơi, cùng hàn huyên những câu chuyện trong ngày.Tiếng cười đùa lanh lảnh bên tai, từ bao giờ căn nhà này lại ấm áp đến thế, không còn những lạnh lẽo của ngày xưa.Mọi người dần đi về, chỉ còn Thái Hanh và Chính Quốc, Thái Hanh lên tiếng:- "Ngày mai cậu rảnh không?

Trải qua nhiều chuyện vậy chắc có chút mệt mỏi, tôi với cậu đi chơi nha?"————————————————

Chúc ngủ ngonnnn
 
Taekook ♡ Bao Bì Đỏ, Ngỏ Lời Yêu
Chap 11: Ulwandle


Thật ra Điền Chính Quốc sau ma chay vẫn tất bật nên chẳng đi đâu ngoài từ nhà đến chợ, bây giờ có chút hào hứng.Trùng hợp, hôm nay trời lại mát mẻ.

Bên ngoài gió thổi thoang thoảng cuộn qua những đám mây trắng bóc, trôi lềnh bềnh.

Bầu trời mang ánh xanh mát mẻ, chắc vẫn đang đắm chìm trong những tươi đẹp của tuổi trẻ.

Nắng vừa lên, xiên qua kẽ hở của mây để hạ nhiệt, thế nên khi xuống đến đây chỉ thấy ấm áp, không chút nóng nực của đầu tháng tám.Điền Chính Quốc đơn giản mặc áo thun trắng, quần jeans rách gối, khoác thêm áo ngoài tránh nắng, trên vai còn mang balo đựng quần áo vì Thái Hanh bảo sẽ đi biển.Vừa sắp xếp xong quần áo, toan gọi cho Thái Hanh thì hắn đã nhanh trước một bước, bấm chuông cửa nhà cậu.

Điền Chính Quốc lon ton chạy ra ngoài, đã thấy Thái Hanh đứng kế con xe quen thuộc.

Hắn cũng mặc áo thun trắng nhưng phối với quần tây kem vàng pha chút nâu, nhìn kiểu gì cũng trưởng thành hơn cậu mấy tuổi....Chạy xe được một đoạn, Kim Thái Hanh hỏi:- "Cậu ăn sáng chưa?

Có muốn đi ăn chút gì không?"

- "Tôi chưa, ăn gì cũng được nhé!"

Kim Thái Hanh không hỏi lại, hắn tấp vào một quán mì hoành thánh, sau đó cả hai cùng tiến vào.- "Hai bát thập cẩm, một bát không cay, một bát không hẹ mà nhiều sa tế ạ."

Hắn gọi món xong thì ra ngồi với Chính Quốc.

"Ăn gì cũng được" của cậu thật sự là ăn gì cũng được, miễn là nhiều cay, nhà cậu ai cũng thích ăn cay hết.Còn nữa, Điền Chính Quốc không ăn được hẹ.Kim Thái Hanh không chắc mình biết điều này từ khi nào, có lẽ qua mấy bữa cơm người ta có thể thừa biết.

Điền Chính Quốc cũng không quá để ý.- "Ăn nhiều vào, mấy hôm nay thấy cậu hơi xanh xao, có thấy mệt mỏi không?"

- "Không có, tôi còn phơi phới vì được đi chơi đây nè."

Kim Thái Hanh cười, gắp qua cho Chính Quốc mấy cục hoành thánh.Hai người ăn uống một hồi, thanh toán sau đó lên xe cùng đi.

Từ đây đến biển không xa lắm, đi xe mất tầm ba mươi phút, chớp mắt một cái đã tới nơi.

Kim Thái Hanh gửi xe xong, liền cùng Chính Quốc xách ba lô xuống.Thay đồ xong, cậu chạy ào xuống biển.

Điền Chính Quốc đã lâu rồi không ngửi mùi gió biển.

Mặt trời lên cao, nắng rơi xuống mặt nước, lười nhác mà trải dài, trông lấp lánh bắt mắt.

Là ngày nghỉ, những đứa trẻ con được dịp rời xa tấp nập của thành phố, vui sướng chạy nhảy đùa giỡn với gió trời.Gió man mát, bọc trong mình chút xót xa của muối biển, khẽ xuyên qua vuốt lên lọn tóc mềm của Chính Quốc, lại len vào mắt, vào tim, cuộn thành từng đợt trong lòng.

Kim Thái Hanh đưa tay vuốt lấy chút nước dưới bờ mi đang đóng của Điền Chính Quốc, cậu giật mình mở mắt.- "Xin lỗi...

Ngày đó gia đình tôi hay đi biển, tôi thường cùng An Nhi nghịch cát, chạy mấy vòng bờ biển..."

- Điền Chính Quốc nói, mắt hướng về hai đứa trẻ cách đó không xa.

Bé gái mặc bộ đồ bơi màu vàng, đang xúc cát đưa cho một bé trai trông lớn hơn mấy tuổi.- "Con bé cũng thích màu vàng..."

Nói xong Điền Chính Quốc dừng suy nghĩ, cầm lấy cổ tay Thái Hanh còn đang đăm chiêu, kéo một mạch xuống đến biển.

Thái Hanh có chút giật mình, song cũng chạy thanh theo Chính Quốc, một phát đẩy cậu xuống biển.Nước biển ập vào miệng mặn chát, cảm giác như nừa nuốt mấy muỗng muối liền.

Thái Hanh kéo tay cậu lên, thấy cậu đang sặc nước lại cười không ra tiếng.

Điền Chính Quốc hết sặc liền trừng mắt với hắn, Thái Hanh vẫn còn cười tít cả mắt, nhưng lòng bàn tay từ lâu đã không ngừng vuốt lung cậu.

- "Anh ác vậy?"

- "Haha...

Có muốn nhìn thấy cậu lúc đang sặc nước không?

Tôi quay lại cho!"

Nếu hai năm sau có người hỏi Điền Chính Quốc lúc sặc nước trông như thế nào, đầu Thái Hanh vẫn sẽ hiện lên rõ mồn một từng nét.

Tóc vì ướt mà dính chặt vào da.

Cánh mũi ửng đỏ, mắt long lanh không biết là nước mắt nay nước biển, lại còn bị dụi đi mà trở nên hồng hồng.

Môi nhỏ bĩu xuống, trông rất ủy khuất.

Cặp má độn thịt, do tác động của môi nên bị đẩy lên, lại càng thêm tròn trĩnh.

Da Điền Chính Quốc vốn trắng, song mặt trời chiếu vào, lại có ánh sáng dưới mặt biển hắt lên, trông tựa như một thiên sứ đang đi dạo mà lỡ chân té xuống trần gian, và bị sặc nước...- "Cậu biết bơi không?"

- "Tại sao không?

Anh coi thường tôi hả?

Coi nè..."

Nói xong Điền Chính Quốc liền ra sức vùng vẫy đạp nước, Kim Thái Hanh nhìn người ụp lặn bên dưới, cười không ra nước mắt.

Chính Quốc đang say đắm bơi lội, lại thấy một cánh tay vòng qua eo mình.

Thái Thanh một vòng tay đã ôm trọn eo cậu, tóc hắn vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán cao, môi mỏng còn bận nhếch lên cười.

- "Đạp nước tiếp đi, tôi giữ cho không cậu lại chìm mất."

Điền Chính Quốc thôi nhìn bụng nước lèo kia, quay mặt đi tập trung tập bơi.Người ta biết ngại rồi!!!...Hai người quẫy đạp một hồi đã đến trưa, Kim Thái Hanh bị cậu trả thù ụp nước cho mấy lần.

Đến giờ cả hai cũng đã thấm mệt, bèn nghỉ ngơi một chút.Hắn thay đồ xong trước, tìm một chỗ có cây dù lớn, trải một tấm thảm chống nước trên cát, lấy vật nặng chèn bốn góc cho khỏi bị bay.Điền Chính Quốc vừa thay đồ xong đã nằm dài lên thảm, ban nãy cậu quậy đến mệt rã rời.

Thái Hanh thấy cậu mặc áo thun trắng, quần đùi đen.

Giờ mới để ý, Chính Quốc trắng muốt từ trên xuống dưới, ngay cả đầu ngón chân trông cũng mềm mại..Nghĩ gì vậy Kim Thái Hanh?

Mày coi người ta như em trai mà?

Không sao, đó cũng chỉ là sự ngưỡng mộ dành cho em trai thôi.

Em tôi quá đáng yêu!- "Thái Hanh!

Cảm ơn anh nhiều nha, hôm nay tôi rất vui."

- Điền Chính Quốc mỉm cười nói với hắn, cậu thật sự là vui muốn chớt.Kim Thái Hanh cũng đáp lại sự tươi vui đó, xoa đầu cậu một cái.- "Chắc cậu cũng đói rồi, nghỉ ngơi chút rồi đi nha.

Chốc nữa lên xe cậu tranh thủ ngủ một chút.

Trên đường về có quán mì cay nghe nói ngon lắm, tôi dẫn cậu đi ăn thử."

- "Anh không ăn cay mà?"

- "..."

Hắn không nói là tại thấy Chính Quốc thích ăn cay như vậy nên mới dẫn đi đâu...- "Không sao, cấp độ thấp nhất cũng không cay lắm, rất ngon."

Hai người nghỉ ngơi một chút sau đó dọn dẹp để lấy xe về, Thái Hanh đưa cho cậu một cái gối nhỏ, để cậu dựa vào ngủ.

Điền Chính Quốc luyên thuyên một hồi xong ngủ một mạch, xe Thái Hanh có mùi thơm thoang thoảng, cả gối nhỏ cũng vương chút hương gỗ, hắn lái cũng rất êm, rất dễ ngủ.Tới quán mì cay, Thái Hanh lay vai Chính Quốc gọi cậu dậy.

Cậu mơ màng cùng Thái Hanh bước vào quán, vừa bước vào liền tỉnh ngủ luôn.- "Thái Hanh?

Chính Quốc?"...- "Doãn Kỳ?

Trí Mẫn?"————————————————Chap này dành tặng cho HinTrn656190 ạaa, cảm ơn bà đã theo dõi truyện của tui.Mọi người ơi, tui vào học rồi nên có lẽ sẽ ít ra chap hơn.

Với cả sắp tới có 1 sự kiện lớn trong fic nên tui sẽ ngưng up để cố gắng không có sạn ạ.
 
Back
Top Bottom