Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 260: Nhân tính xấu xa


Ngay khoảnh khắc mọi người bắt đầu tứ tán chạy trốn, đại bạch heo đã lập tức xác định kế hoạch của mình.

Chớ nhìn nó là một đầu heo trắng mập nặng đến mấy trăm cân, mỗi bước đi thịt đều rung ba lần, nhưng khi vận động, thân hình lại vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt.

Đặc biệt là cú nhảy hệt như dọa người hồn phi phách tán ấy – chỉ tung người một cái đã bay cao mười trượng, xa hơn hai mươi trượng.

Lưu công tử trốn trên tàng cây, vốn cho rằng đã an toàn, không định tiếp tục chạy trốn, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến hành vi của đại bạch heo, lập tức vận dụng thiên tơ tằm trong tay, như khỉ leo cây, luồn lách giữa các cành lá, nhắm thẳng hướng đội ngũ Bắc Tường Quốc mà nhảy tới.

Hai người phía sau đại bạch heo vừa mới chạy xa hơn mười trượng, đã bị nó nhảy một bước vượt qua đầu.

Không cho họ chút thời gian nào để kinh hoảng, đại bạch heo há miệng rộng như chậu máu, cắn đứt cổ một người, rồi không chút ngừng nghỉ, thân thể nhún lên lần nữa.

Lúc tiếp đất, thân hình to lớn của nó đã đè chết người còn lại.

Trong năm người, chỉ còn hai kẻ may mắn sống sót – một chạy trên mặt đất, một nhảy trên tàng cây. Vừa khóc vừa la, vừa dốc toàn lực chạy trốn, hoàn toàn quên mất mình là võ giả huyền đỉnh cao, quên mất kẻ đuổi theo chỉ là một con thú, dù là huyền thú.

Vì quá sợ hãi, họ đã đánh mất cơ hội tốt nhất để liên thủ đối kháng.

Chỉ vài cái nhảy, đại bạch heo đã đuổi kịp người đang chạy trên mặt đất.

Kẻ này họ Chu, là công tử Lễ Bộ Thượng Thư. Tuy không có huyền lực mạnh nhất, nhưng lại thông minh nhất trong nhóm.

Hắn biết rõ, khi nghe đồng bạn kêu thảm phía sau, bản thân cũng có thể trở thành mục tiêu kế tiếp, nên vừa chạy trốn vừa chuẩn bị đối phó đại bạch heo.

Khi đại bạch heo gần đuổi tới nơi, Chu công tử lập tức rắc mạnh mê dược phấn đã chuẩn bị sẵn trong tay về phía nó.

Vì ba kẻ trước bị diệt quá dễ dàng, nên đại bạch heo hoàn toàn không nghĩ rằng vẫn còn có kẻ dám phản công.

Chu công tử là phong hệ huyền bát cấp võ giả, khi thêm vào huyền lực để đẩy mạnh mê dược, toàn bộ bột phấn liền táp thẳng vào mặt và mắt đại bạch heo.

Đồng thời, Chu công tử cũng dùng thiên tơ tằm trong tay, nhanh chóng phi thân về phía mà Lưu công tử đang chạy trốn.

Được phong hệ trợ lực, tốc độ của hắn trên không còn nhanh hơn cả Lưu công tử, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp.

Lưu công tử trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng không thể nói rõ điều gì, chỉ biết tiếp tục chạy.

Mê dược tuy hữu hiệu với người, nhưng với đại bạch heo thân thể to lớn, lại chẳng khác gì trò trẻ con. Bột phấn vào mắt khiến nó gầm nhẹ phẫn nộ, ra sức lắc đầu hòng giũ sạch. Nhưng thuốc đã dính vào giác mạc, làm mờ tầm nhìn.

Giữa cơn phẫn nộ, đại bạch heo chỉ có thể dựa vào âm thanh và luồng gió để xác định mục tiêu.

Chu công tử và Lưu công tử vốn cách nhau không xa, khi thấy bạch heo đuổi đến, Chu công tử đột ngột dừng lại, vận khí đẩy một luồng gió mạnh về phía Lưu công tử.

Đại bạch heo lập tức bị gió dẫn dụ, nhầm tưởng Lưu công tử là kẻ tấn công nó, liền chuyển hướng, lao thẳng về phía hắn.

Chỉ vài cái nhảy, nó đã đuổi kịp Lưu công tử.

“Hô!” – một tiếng gầm vang lên, đầu của Lưu công tử lập tức bị nó nuốt trọn vào miệng.

Thấy đồng bạn bị đại bạch heo ngoạm đầu, vẫn còn giãy giụa trong đau đớn, Chu công tử sợ đến run rẩy.

Lúc này, Vương công tử bị thương nặng đang nằm trên mặt đất, chợt nhớ đến tín hiệu cầu cứu mà trưởng lão Thánh cung từng phát cho bọn họ khi tiến vào rừng rậm.

Lục lọi hồi lâu, hắn mới phát ra được tín hiệu.

Vân Nguyệt vốn còn đang phiền muộn vì bốn ngày qua luyện được mấy chục viên Huyền Linh đan mà chẳng gặp nổi một con huyền thú, nay vừa thấy tín hiệu cầu cứu phát sáng nơi xa, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kích động.

“Lê trưởng lão, lệnh cho mọi người ở nguyên tại chỗ, không được rời đi.” Chu vi lão cùng Xích Diễm và Vân Nguyệt gần như đồng thời phát hiện tín hiệu.

Lập tức phi thân vào rừng, đồng thời ra lệnh mọi người đứng yên chờ đợi.

Chu công tử sau khi hại chết Lưu công tử, lập tức trốn sâu vào bụi cỏ, ngưng thần tụ khí, không dám thở mạnh.

Đại bạch heo sau khi nuốt đầu Lưu công tử, cảm nhận mùi máu tanh lạ, giận dữ quay đầu, tìm kiếm hình bóng kẻ thực sự tấn công mình.

Mê dược trong mắt nó đang dần bị nước mắt cuốn trôi, một khi hoàn toàn sáng mắt, thì Chu công tử dù có trốn đâu cũng không thoát.

Thấy đại bạch heo lờ mờ tìm đến phía mình, Chu công tử trong cơn hoảng loạn lại một lần nữa dùng gió dẫn hướng sang Vương công tử đang nằm bất động.

Ngay lúc đại bạch heo chuẩn bị nhảy lên, Chu công tử cũng phi thân bỏ chạy về hướng đội ngũ.

Nhưng hắn không biết rằng, con heo trắng kia là một huyền thú cao cấp, huyền lực đã đạt tới ngũ cấp.

Đối với trò dẫn dụ tái diễn của Chu công tử, nó sớm đã cảnh giác. Hành động vừa rồi chẳng qua là giả bộ mê muội để dụ đối phương lộ diện.

Quả nhiên, khi Chu công tử vừa rời chỗ ẩn thân, đại bạch heo lập tức lao theo.

Đúng lúc ấy, Chu vi lão vừa vặn phi thân tới, Chu công tử tưởng đã được cứu, chuẩn bị hô lên thì đã bị đại bạch heo cắn đứt cổ họng.

Chu vi lão giận dữ, lập tức một chưởng đánh về phía đại bạch heo.

Một luồng sáng lam nhạt hội tụ trong lòng bàn tay.

Đại bạch heo thấy vậy, con ngươi co rút, lập tức bỏ xác Chu công tử, nhún người định đào tẩu.

“Nghiệt súc, trốn đi đâu!” – Chu vi lão quát lên, đồng thời tăng tốc truy kích.

Chỉ thấy một người một thú – một lam một trắng – xuyên rừng như dòng nước, ánh sáng lướt qua, đến cuối cùng là một tiếng nổ trầm.

“Ô ——” – bạch heo kêu thảm thiết, bị đánh bay ra ngoài.

Thân ảnh màu lam dừng lại giữa không trung, ánh mắt mang chút thương tiếc nhìn về phía con heo trắng đang quằn quại đau đớn trên mặt đất, không còn sức gượng dậy.

Đại bạch heo ngẩng mắt đầy van xin nhìn Chu vi lão, chỉ nghe ông lạnh lùng nói:

“Ngươi biết rõ bọn họ là học viên của Càn Khôn Học Viện, mà vẫn xuống tay sát hại, thì chỉ có thể dùng thú hạch của ngươi để an ủi linh hồn bọn họ.

Đáng tiếc cho tu vi mấy trăm năm của ngươi. Bổn tọa vốn hy vọng gặp được thần thú, không ngờ lại chỉ là một huyền thú như ngươi.”

Dường như nghe hiểu được lời của Chu vi lão, trong mắt đại bạch heo tràn đầy tuyệt vọng.

Ngay sau đó, giữa tiếng gào thảm thiết vang vọng, Chu vi lão đã dùng tay không moi lấy thú hạch từ thân thể của nó…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 261: Nhẫn tâm Thánh cung trưởng lão


Vốn chỉ là trọng thương, nhưng khi thú hạch bị đào đi, đại bạch heo lập tức mất hết sinh cơ.

Thân hình to lớn của nó chậm rãi đổ xuống, nằm yên bên cạnh Vương công tử – kẻ duy nhất trong năm học viên còn thoi thóp sống sót.

“Chu… Chu vi lão, cứu… cứu ta!”

Thấy Chu vi lão bước tới, Vương công tử vô cùng mừng rỡ. Tuy thân thể bị trọng thương, nhưng ít nhất vẫn giữ được một mạng, hắn thầm nghĩ mình sẽ được cứu.

Thế nhưng Chu vi lão đến gần hắn, lại hoàn toàn không có ý định đỡ dậy hay cứu giúp.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống, Chu vi lão trầm giọng: “Còn nhớ khi tiến vào rừng rậm, lão phu đã đặt ra quy củ gì chăng?”

“Chu vi lão… Ta… Ta biết sai rồi… Về sau ta không dám… không dám rời khỏi đội ngũ nữa… Cầu xin trưởng lão cứu ta!”

“Cứu ngươi?” Chu vi lão cười lạnh, “Bổn tọa lấy lý do gì để cứu ngươi?”

Lời ấy khiến Vương công tử sững sờ, trong mắt tràn đầy chấn kinh và không dám tin.

“Ta… Ta là học viên của ngài mà!”

“Chỉ là một học viên vô dụng mà thôi. Hiện tại ngươi đã bị trọng thương, chẳng những vô dụng mà còn làm chậm hành trình của cả đội. Ngươi sống còn có ích gì? Chết đi còn tốt hơn!”

“Ngươi… không thể như vậy! Phụ thân ta là Binh Bộ Thị Lang!” Vương công tử tuyệt vọng kêu lên.

Chu vi lão cười lạnh lần nữa: “Binh Bộ Thị Lang thì sao? Dù là Binh Bộ Thượng Thư, thì ngươi cũng chỉ là một kẻ đáng chết!”

Dứt lời, Chu vi lão khẽ nâng tay, ánh sáng lam nhạt ngưng tụ trong lòng bàn tay, rồi nhẹ nhàng ấn xuống.

Ngay lập tức, lồng ngực Vương công tử như bị ép lõm xuống, và trong chớp mắt ấy, hơi thở cuối cùng của hắn cũng biến mất.

Chu vi lão thu thi thể của kẻ gây họa cùng các học viên khác vào nạp giới, cẩn thận kiểm tra xung quanh, xác nhận không có người chứng kiến, rồi vung tay áo, hóa thành một đạo thân ảnh bay về phía đại đội học viên.

Phía bên kia, cả nhóm học viên đang lo lắng chờ đợi. Chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có vài quý tộc tiểu thư từng gián tiếp giựt dây chuyện trộm săn là lòng như lửa đốt.

Năm người kia chính là thân hữu của các nàng – những người được lựa chọn sau khi các nàng dập tắt giấc mộng gả cho hoàng tử.

Trong mấy ngày tiến vào rừng rậm, dù điều kiện sinh hoạt không bằng ngày thường, nhưng nhờ có ái tình tưới nhuần, trong mắt các nàng, cuộc sống vẫn đầy thi vị ngọt ngào.

Hôm nay, năm người kia chính là vì mấy vị tiểu thư ăn uống kham khổ, bụng rỗng không chất béo, nên mới đi mạo hiểm trộm săn.

Thấy tín hiệu cứu viện bốc lên, năm vị tiểu thư lập tức tim đập dồn dập, khóe mắt ươn ướt.

Mười lăm phút sau, Chu vi lão trở lại. Một vị tiểu thư quý tộc thấy ông trở về một mình, không nhịn được lên tiếng: “Chu vi lão, bọn họ… sao rồi? Vì sao chỉ có một mình ngài trở lại?”

Chu vi lão liếc nhìn nàng một cái, vung tay nhẹ. Một con heo trắng cùng năm thi thể lập tức rơi xuống đất.

“A ——!”

Gần như tất cả các tiểu thư quý tộc đều gào thét. Không chỉ các nàng, ngay cả những nam tử vốn được xem là cường giả Khổng Võ cũng che mặt biến sắc, không nén nổi khiếp sợ bật thành tiếng.

Năm người chết trong trạng thái cực kỳ thê thảm. Ngoài một người thi thể còn nguyên vẹn, những người còn lại hầu như đều bị cắn đứt cổ họng, thậm chí có kẻ đến đầu cũng không còn.

Chu vi lão đứng đó, để mặc mọi người xôn xao bàn tán nửa ngày, rồi mới mở miệng lạnh giọng chất vấn: “Trước khi tiến vào rừng rậm, lão phu đã dặn dò các ngươi những gì?”

Nghe Chu vi lão nhắc lại, tất cả lập tức im lặng cúi đầu.

“Các ngươi nghĩ nơi đây là hậu viện nhà mình? Là trường săn của hoàng gia? Muốn đi đâu thì đi, muốn săn gì thì săn sao?”

Vốn chỉ là trọng thương, nhưng khi thú hạch bị đào đi, đại bạch heo lập tức mất hết sinh cơ.

Thân hình to lớn của nó chậm rãi đổ xuống, nằm yên bên cạnh Vương công tử – kẻ duy nhất trong năm học viên còn thoi thóp sống sót.

“Chu… Chu vi lão, cứu… cứu ta!”

Thấy Chu vi lão bước tới, Vương công tử vô cùng mừng rỡ. Tuy thân thể bị trọng thương, nhưng ít nhất vẫn giữ được một mạng, hắn thầm nghĩ mình sẽ được cứu.

Thế nhưng Chu vi lão đến gần hắn, lại hoàn toàn không có ý định đỡ dậy hay cứu giúp.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống, Chu vi lão trầm giọng: “Còn nhớ khi tiến vào rừng rậm, lão phu đã đặt ra quy củ gì chăng?”

“Chu vi lão… Ta… Ta biết sai rồi… Về sau ta không dám… không dám rời khỏi đội ngũ nữa… Cầu xin trưởng lão cứu ta!”

“Cứu ngươi?” Chu vi lão cười lạnh, “Bổn tọa lấy lý do gì để cứu ngươi?”

Lời ấy khiến Vương công tử sững sờ, trong mắt tràn đầy chấn kinh và không dám tin.

“Ta… Ta là học viên của ngài mà!”

“Chỉ là một học viên vô dụng mà thôi. Hiện tại ngươi đã bị trọng thương, chẳng những vô dụng mà còn làm chậm hành trình của cả đội. Ngươi sống còn có ích gì? Chết đi còn tốt hơn!”

“Ngươi… không thể như vậy! Phụ thân ta là Binh Bộ Thị Lang!” Vương công tử tuyệt vọng kêu lên.

Chu vi lão cười lạnh lần nữa: “Binh Bộ Thị Lang thì sao? Dù là Binh Bộ Thượng Thư, thì ngươi cũng chỉ là một kẻ đáng chết!”

Dứt lời, Chu vi lão khẽ nâng tay, ánh sáng lam nhạt ngưng tụ trong lòng bàn tay, rồi nhẹ nhàng ấn xuống.

Ngay lập tức, lồng ngực Vương công tử như bị ép lõm xuống, và trong chớp mắt ấy, hơi thở cuối cùng của hắn cũng biến mất.

Chu vi lão thu thi thể của kẻ gây họa cùng các học viên khác vào nạp giới, cẩn thận kiểm tra xung quanh, xác nhận không có người chứng kiến, rồi vung tay áo, hóa thành một đạo thân ảnh bay về phía đại đội học viên.

Phía bên kia, cả nhóm học viên đang lo lắng chờ đợi. Chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có vài quý tộc tiểu thư từng gián tiếp giựt dây chuyện trộm săn là lòng như lửa đốt.

Năm người kia chính là thân hữu của các nàng – những người được lựa chọn sau khi các nàng dập tắt giấc mộng gả cho hoàng tử.

Trong mấy ngày tiến vào rừng rậm, dù điều kiện sinh hoạt không bằng ngày thường, nhưng nhờ có ái tình tưới nhuần, trong mắt các nàng, cuộc sống vẫn đầy thi vị ngọt ngào.

Hôm nay, năm người kia chính là vì mấy vị tiểu thư ăn uống kham khổ, bụng rỗng không chất béo, nên mới đi mạo hiểm trộm săn.

Thấy tín hiệu cứu viện bốc lên, năm vị tiểu thư lập tức tim đập dồn dập, khóe mắt ươn ướt.

Mười lăm phút sau, Chu vi lão trở lại. Một vị tiểu thư quý tộc thấy ông trở về một mình, không nhịn được lên tiếng: “Chu vi lão, bọn họ… sao rồi? Vì sao chỉ có một mình ngài trở lại?”

Chu vi lão liếc nhìn nàng một cái, vung tay nhẹ. Một con heo trắng cùng năm thi thể lập tức rơi xuống đất.

“A ——!”

Gần như tất cả các tiểu thư quý tộc đều gào thét. Không chỉ các nàng, ngay cả những nam tử vốn được xem là cường giả Khổng Võ cũng che mặt biến sắc, không nén nổi khiếp sợ bật thành tiếng.

Năm người chết trong trạng thái cực kỳ thê thảm. Ngoài một người thi thể còn nguyên vẹn, những người còn lại hầu như đều bị cắn đứt cổ họng, thậm chí có kẻ đến đầu cũng không còn.

Chu vi lão đứng đó, để mặc mọi người xôn xao bàn tán nửa ngày, rồi mới mở miệng lạnh giọng chất vấn: “Trước khi tiến vào rừng rậm, lão phu đã dặn dò các ngươi những gì?”

Nghe Chu vi lão nhắc lại, tất cả lập tức im lặng cúi đầu.

“Các ngươi nghĩ nơi đây là hậu viện nhà mình? Là trường săn của hoàng gia? Muốn đi đâu thì đi, muốn săn gì thì săn sao?”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 262: Chủ động hiến dâng nạp giới


Chờ đợi suốt nửa ngày trời vẫn không ai nguyện ý hiến dâng nạp giới, sắc mặt Bắc Minh Hoằng rõ ràng hiện lên vài phần lúng túng. Chu Vi lão từ sớm đã liệu đến kết quả này, khẽ nhếch môi khinh thường cất tiếng: “Đã mọi người đều không bằng lòng hiến dâng nạp giới, vậy thì nghe theo lời lão phu, rời đi thôi.”

“Chậm đã.”

Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía phát ra thanh âm, không khỏi kinh ngạc nhìn người vừa lên tiếng—là Huyền Vương.

“Nguyệt Nhi, ta đem đồ vật đặt vào trong nạp giới của nàng.”

“Được.” Vân Nguyệt lập tức gật đầu, đem những vật phẩm Xích Diễm mang theo cẩn thận thu vào trong nạp giới của mình. Sau đó, nàng lại giúp Xích Diễm chuẩn bị, đem năm cỗ thi thể đặt vào nạp giới của hắn.

Bộc Như Lê thấy tất cả mọi người còn đang đứng bất động thì lập tức bước lên trước hỗ trợ.

Thấy hai nữ tử đều đang nâng thi thể, Bắc Minh Hoằng cùng Bắc Minh Thần không khỏi cảm thấy mất mặt, bèn cũng nhập vào hàng ngũ vận chuyển thi thể. Chỉ trong chốc lát, năm cỗ thi thể đã được an trí chu toàn vào nạp giới.

Đối với Huyền Vương, tuy rằng hắn một lời cũng không nói, nhưng việc chủ động cống hiến nạp giới để đặt thi thể đã khiến cho tất cả mọi người sinh lòng cảm kích.

Bắc Minh Hoằng cùng Bắc Minh Thần liếc nhìn nhau, lại mỗi người dời ánh mắt đi nơi khác, không nói thêm lời nào.

Song, tiểu động tác ấy của họ, trong mắt Vân Nguyệt lại chẳng đáng để nàng lưu tâm.

******************** Càn Khôn Học Viện **********************

Lúc chạng vạng nghỉ ngơi xong, Vân Nguyệt liền rời khỏi lều vải của mình. Bộc Như Lê nhìn thấy nàng rời đi cũng không còn ý định níu kéo.

Tuy hai người cùng chung một gian lều, nhưng mỗi ngày, sau khi dựng xong lều vải, Vân Nguyệt đều rời đi ngay, mãi đến tận rạng sáng hôm sau mới quay trở lại.

Bộc Như Lê vốn cũng muốn đi tìm Huyền Vương, thế nhưng mỗi lần gặp hắn, Huyền Vương chỉ mỉm cười lễ phép nhưng xa cách, hoàn toàn khác với ánh nhìn chan chứa tình cảm mà hắn dành cho Vân Nguyệt.

Bộc Như Lê là người có lòng tự tôn cực mạnh, nhiều lần chịu cảnh đối đãi khác biệt như thế, tình cảm nàng từng dành cho Bắc Minh Huyền cũng phai nhạt đi nhiều.

Bởi vậy, mỗi lần nhìn thấy Vân Nguyệt và Huyền Vương kề cận bên nhau, Bộc Như Lê cũng chẳng buồn quan tâm nữa. Nghĩ đến bản thân là một nữ tử tốt đẹp như vậy, cần chi phải lo không có được nam nhân?

Có những thứ, không phải cứ quấn quýt là sẽ có được. Có những thứ, cũng không phải buông tay là sẽ mất đi.

Nếu có một ngày Huyền Vương thực sự trở thành hoàng đế, thì nàng Bộc Như Lê dù không phải hoàng hậu, cũng nhất định là quý phi. Nếu thật như lời Vân Nguyệt nói, Huyền Vương dù làm hoàng đế cũng chỉ có một mình nàng làm hoàng hậu, thì nàng đành cam tâm nhận mệnh.

Dẫu sao, với một nữ tử như nàng—muốn huyền lực có huyền lực, muốn dung mạo có dung mạo, muốn trí tuệ có trí tuệ, muốn của cải có của cải—hà cớ gì phải hạ mình, dùng tình cảm chân thành đi dán vào kẻ chẳng thèm đón nhận?

Còn Vân Nguyệt, sau khi tiến vào lều vải của Xích Diễm, cũng như mọi lần, để hai phân thân giống hệt mình giả dạng trong lều, còn bản thân và Xích Diễm thì tiến vào không gian, tự thân giám sát việc chế tạo hồng y đại pháo, đồng thời đích thân luyện chế thêm nhiều Huyền Linh đan.

Mãi đến giờ tý, hai người mới lặng lẽ rời khỏi khu vực lều trại, bay thẳng về nơi sâu thẳm trong rừng rậm rạp rối.

Sau ba tháng khổ luyện không ngơi nghỉ, lại thêm luồng chân khí ngàn năm mà Xích Diễm từng truyền vào thể nội, Vân Nguyệt đã tu luyện đến tầng thứ ba của thần công 《Càn Khôn Bí Lục》. Chỉ cần có thể đột phá đến tầng thứ năm, thì ngay cả lam bào Thái thượng trưởng lão cũng không thể làm khó được nàng.

Kỳ thực, lượng chân khí ngàn năm kia của Xích Diễm hoàn toàn đủ giúp nàng đạt tới yêu cầu tầng cao của thần công 《Càn Khôn Bí Lục》. Thế nhưng, tuy nội lực đã đủ, nhưng nếu vẫn chưa thuần thục trong việc vận dụng các loại thuật pháp, thân thể chưa hoàn toàn hấp thu, thì cũng chưa thể phát huy toàn bộ uy lực.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 263: Trí bắt huyền thú


Vì vậy, suốt ba tháng qua, Vân Nguyệt nỗ lực không ngơi, mong rằng trước khi đại chiến cùng Thánh cung diễn ra, có thể đột phá đến tầng thứ chín của thần công, hoàn toàn hấp thu ít nhất tám trăm năm chân khí vẫn còn tích tụ trong thể nội.

Tuy hiện tại, Vân Nguyệt đã có thể dễ dàng đánh bại quá nửa số thanh bào trưởng lão của Thánh cung, điều đó cũng đồng nghĩa thực lực của nàng đã đạt đến trung giai cảnh giới thần huyền.

Vì thế, khi cùng tiến vào rừng rậm sâu thẳm tìm kiếm huyền thú, Xích Diễm cũng không quá lo lắng về sự an nguy của nàng.

Hai người nhanh chóng tiến sâu vào rừng, sau khi tìm được một nơi có nguồn nước, liền dừng lại, quyết định lấy nơi này làm địa điểm hành động đêm nay.

Lấy ra năm mươi viên Huyền Linh đan, rải đều trên một tấm bố đã chuẩn bị sẵn, cả hai đồng loạt nín thở tĩnh lặng, chờ đợi huyền thú mắc câu.

Không rõ là vì hai ngày trước đã dẫn dụ được không ít huyền thú kéo đến, hay bởi vì họ đã tiến sâu vào nơi linh khí dồi dào của rừng rậm, mà số lượng huyền thú bắt đầu tăng dần lên.

Chỉ qua thời gian chừng một chén trà, rừng rậm phía trên liền có động tĩnh.

“Có huyền thú đến rồi, đang bay tới, hơn nữa không ít.” Xích Diễm dùng mật âm truyền thanh nói với Vân Nguyệt.

“Ta nghe thấy rồi.” Vân Nguyệt cũng dùng mật âm đáp lại, giọng không giấu nổi sự kích động.

Chẳng mấy chốc, một con đại điêu dang rộng đôi cánh dài chừng năm trượng đã bay xuống, đậu trên ngọn cây cao nhất, đôi mắt sắc lạnh dõi chặt vào những viên Huyền Linh đan rải trên mặt đất.

Phải biết rằng, Huyền Linh đan là linh dược có thể tăng cường huyền lực cho thú loại, mỗi một con huyền thú đều gần như không thể kháng cự lại được sức hấp dẫn của nó.

Nhưng những viên đan hoang dã đã từ lâu bị huyền thú tiêu thụ sạch sẽ, hiện giờ chỉ còn lại là đan dược do nhân loại luyện chế.

Đệ tử Thánh cung thường dựa vào Huyền Linh đan để dụ dỗ huyền thú mắc bẫy, khiến những sinh linh vốn sống tự do trong sương mù rừng rậm trở thành nô lệ khế ước của nhân loại chỉ vì một lần động lòng với mỹ thực.

Hơn nữa, một khi đã ký khế ước cùng nhân loại, huyền thú chẳng những mất đi tự do, mà khi nhân loại tử vong, chúng cũng sẽ theo đó mà cùng chết.

Sinh mệnh của nhân loại hữu hạn, còn huyền thú thì vô hạn—chỉ cần có huyền lực, liền có thể kéo dài tuổi thọ theo cấp bậc huyền lực. Nếu có thể tiến hóa thành thần thú, thậm chí có thể cùng thiên địa đồng thọ.

Cho nên xét về mọi phương diện, việc ký kết khế ước với nhân loại vốn dĩ là chuyện không nên. Trừ phi là gặp được tu tiên giả cường đại hiếm có, nhưng nhân loại như vậy đa phần lại không xem trọng huyền thú. Ánh mắt của họ sớm đã dồn vào những thần thú hiếm hoi trong thiên hạ.

Bởi đã chịu thiệt nhiều từ đệ tử Thánh cung, các huyền thú nay đã sinh lòng cảnh giác.

Đối với loại chuyện tự dưng có “miếng bánh từ trời rơi xuống”, bọn chúng hoặc là mặc kệ không để tâm, hoặc là thận trọng quan sát. Nếu không nắm chắc có thể chạy thoát, thì tuyệt đối không vì một chút tham lam mà đem bản thân đặt vào nguy hiểm, cho dù lòng vẫn thèm khát Huyền Linh đan.

Con đại điêu kia sau khi đậu trên ngọn cây một lúc, kế tiếp lại có con thứ hai, thứ ba, thứ tư lần lượt hạ xuống.

Ngoài đại điêu ra, còn có chim kền kền, tiên hạc, chim ưng và những loài động vật có thể bay khác cũng yên tĩnh đậu trên các nhánh cây.

Chỉ trong khoảnh khắc, trước mắt họ đã xuất hiện hàng chục, thậm chí hàng trăm con huyền thú chen chúc tụ lại.

Chỉ có điều, những huyền thú ấy lại thuần một sắc—toàn bộ đều là loài có cánh.

Nói cách khác, cho dù huyền lực của Vân Nguyệt và Xích Diễm có cao đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ có thể thu phục được vài con, số còn lại trong hỗn loạn rất dễ dàng bay thoát.

Nhìn thấy đám huyền thú vẫn đứng yên trên cao, chưa vội nhào xuống ăn Huyền Linh đan, Vân Nguyệt gần như sững người tại chỗ.

Ni muội a, đây là tình huống gì vậy?

Thật vất vả mới thấy được nhiều huyền thú như thế, vậy mà toàn bộ lại là… biết bay! Còn trên mặt đất, thì một con cũng không có!
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 264: Một lần bắt tám mươi chỉ huyền thú, phát!


Tốn bao nhiêu sức lực như vậy, đến cuối cùng lại chỉ có thể thu phục được hai, ba con, vậy chẳng phải nàng thiệt thòi quá sao?!

Đối với tình huống này, Xích Diễm cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.

Tuy thực lực hắn mạnh mẽ, thu phục huyền thú đối với hắn mà nói không thành vấn đề, thậm chí một lần bắt hai, ba con cũng không khó. Thế nhưng, những huyền thú còn lại lập tức sẽ bay đi.

Hơn nữa, một khi có quá nhiều “cá lọt lưới”, lần sau bọn họ dùng Huyền Linh đan để dẫn dụ cũng sẽ khó mà thành công.

Bởi lẽ, những huyền thú ấy vô cùng thông minh, một khi bị lừa một lần, tuyệt đối sẽ không để bản thân mắc bẫy thêm lần nữa.

“Lạch cạch ——”

Một con chim kền kền siêu lớn nước miếng rơi xuống, trúng ngay vào thân một cây cột đã đổ bên suối.

Ngay sau đó, các huyền thú khác cũng lần lượt nhỏ nước miếng, có vài giọt vừa hay rơi thẳng vào cổ áo Vân Nguyệt, len lỏi vào tận da thịt.

Nhìn dáng vẻ của nàng, Xích Diễm suýt không nhịn được mà bật cười, nhưng khi thấy sắc mặt nàng đã đen lại vì ngột ngạt, cuối cùng hắn vẫn cố nén.

Đang định hỏi nàng tính xử lý thế nào, thì thấy Vân Nguyệt bất ngờ đứng thẳng dậy.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy, lập tức khiến bầy huyền thú cảnh giác vỗ cánh bay tán loạn, sau đó hạ xuống, nhưng lần này đã cách hai người một khoảng rất xa.

Đã đến mức này, Vân Nguyệt cũng chẳng giấu giếm gì thêm, Xích Diễm cũng liền đứng dậy, cùng nàng sóng vai mà đứng.

Bầy huyền thú không vì vậy mà rút lui.

Bởi nơi này chỉ có hai người, trong khi bọn chúng là cả một bầy đông đảo. Nếu như thực lực hai người kia không đủ, dù có là muốn dùng Huyền Linh đan dụ dỗ, thì bọn chúng cũng có thể ăn sạch đan dược rồi giết người rời đi.

Nhìn vào ánh mắt lóe lên tia hung hãn của từng con huyền thú, Vân Nguyệt và Xích Diễm đã thầm đoán được bọn chúng có ý định gì—là muốn giết người cướp của.

Tiến tới nơi để Huyền Linh đan, Vân Nguyệt thu đan dược lại, cất vào trong tay áo, sau đó vỗ tay phủi bụi, nắm lấy tay Xích Diễm chuẩn bị rời đi.

Thế nhưng, đám huyền thú lập tức vỗ cánh bay lên, hình thành vòng vây chặt chẽ, bao vây hai người vào giữa.

Tứ phía đều bị phong tỏa, Xích Diễm và Vân Nguyệt đành đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Bầy huyền thú, vì không cảm nhận được huyền lực từ hai người, nên cũng không ai dám mạo muội tấn công. Chúng chỉ vây quanh, chậm rãi ép sát từng bước.

Trên tay Vân Nguyệt chỉ có năm mươi viên Huyền Linh đan, trong khi số lượng huyền thú kéo đến lên đến bảy, tám chục con. Sư nhiều thịt ít, ai cũng không muốn mình phải ở ngoài rìa.

Một khi đã chạm đất, bọn chúng lập tức chen chúc về phía trước.

Vì không ai muốn bị rơi lại phía sau, những cú thúc đẩy không ngừng khiến cho khoảng cách giữa chúng và hai người ngày càng gần hơn, vòng vây cũng dần dần thu nhỏ.

Lúc ban đầu, hàng đầu tiên còn vì bị đẩy từ phía sau mà phải liên tục vỗ cánh giữ thăng bằng, không để bản thân lấn vào quá gần.

Thế nhưng, thấy Vân Nguyệt và Xích Diễm không có bất kỳ động tác nào, hơn nữa vẫn không cảm nhận được khí tức huyền lực, bầy chim phía sau bắt đầu điên cuồng chen lên phía trước.

Hàng đầu cũng không chịu thua, lập tức nhào lên tranh giành.

Ngay tại khoảnh khắc một con chim đầu đàn suýt chút nữa chạm miệng vào làn da của Vân Nguyệt, chuyện khiến cả bầy huyền thú hối hận suốt đời đã xảy ra.

“Phanh ——”

Một tiếng trầm vang gần như không thể nghe thấy vang lên, ngay sau đó, bảy tám chục con huyền thú lập tức bị một cỗ nội lực cực mạnh làm chấn động, toàn thân cứng đờ, không thể nhúc nhích.

Cùng lúc đó, Xích Diễm và Vân Nguyệt vốn bị vây trong cùng, trong chớp mắt đã biến mất, xuất hiện ở vòng ngoài.

Từ ngoài nhìn vào trong, chỉ thấy đám huyền thú bị một màn hào quang màu đỏ rực bao phủ, giống như bị đóng băng trong một chiếc bình pha lê khổng lồ, không thể thoát ra.

Màn hào quang kia tựa như kết tinh rắn chắc, vững vàng giam cầm toàn bộ lũ chim khổng lồ vào bên trong.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 265: Sỉ nhục chim nhân loại, quá đáng hận!


Bầy chim khi nãy còn ánh mắt hung hăng, thoáng chốc đã biến thành dịu dàng đáng thương, thần sắc bi ai tột cùng. Chúng thật sự không thể nào hiểu nổi, rõ ràng không cảm nhận được huyền lực trên người hai nhân loại kia, cớ sao lại có thể là những cao thủ lợi hại đến như vậy?

Mà khi Xích Diễm và Vân Nguyệt hiện ra chân thân, toàn bộ bầy chim đều vô cùng chấn kinh.

Nam tử ấy tuấn mỹ đến yêu dị, như yêu ma bước ra từ truyền thuyết; còn nữ tử kia thuần khiết như sương mai, tựa tiên nữ giáng trần.

Hai người này, rõ ràng đều là cao thủ đạt đến đỉnh phong của thiên huyền cảnh giới. Nữ tử kia, linh hồn đã có thể tách rời thân thể, tiếp cận cảnh giới tiên thể. Còn nam tử kia, lại càng không cần phải nói.

Tuy không phải thần tiên thực thụ, nhưng lực lượng cường đại nơi họ phát ra, e rằng còn vượt xa cả Thái thượng trưởng lão lam bào của Thánh cung.

Chính là bọn chúng vẫn không thể hiểu nổi—hai người cường đại như thế, sao không đi bắt thần thú, lại chọn nhắm vào những huyền thú cấp thấp như bọn chúng?

Cả bầy đều đưa mắt nhìn về phía Xích Diễm và Vân Nguyệt, ánh mắt chứa đầy cảnh giác, không cam lòng và phẫn nộ khi bị lừa.

“Xích Diễm, ngươi xem, thật sự đã bắt được hết thảy bọn chúng rồi.” Vân Nguyệt khẽ cười.

Xích Diễm khẽ cong môi, giọng nói lười nhác mà thản nhiên: “Chẳng qua chỉ là vài con huyền thú cấp thấp, vậy mà cũng khiến nàng vui mừng đến thế.”

Tuy đang bị giam cầm trong màn hào quang màu đỏ của Xích Diễm, nhưng khi nghe đến câu nói ấy, cả bầy chim đều giận sôi gan.

Hừ, nếu không phải hai kẻ này dùng thủ đoạn bỉ ổi trói buộc, dựa vào bản lĩnh bay lượn tự tại của bọn chúng, làm sao có thể dễ dàng bị bắt hết như vậy?

“Xích Diễm, ngươi xem chúng nó, tuy là các loài khác nhau, nhưng con nào cũng xinh đẹp cả.”

Tất nhiên rồi, đám chim này đều là những cá thể nổi bật nhất trong các loài biết bay. Nghe được lời khen ngợi này, trong lòng chúng cũng có đôi chút đắc ý.

“Ngươi thích sao?” Xích Diễm hỏi.

“Thích.” Vân Nguyệt khẽ gật đầu.

“Nếu đã thích, ta sẽ lột hết lông chúng, làm thành các loại vòng cổ cho nàng, được chứ?”

Nghe xong câu ấy, cả bầy chim lập tức dựng đứng lông vũ, toàn thân xù lên.

Cái gì? Bắt bọn chúng không phải để ký khế ước sinh tử, mà là… lấy lông?

Nếu bị l*t s*ch lông, chẳng phải là chết chắc rồi sao?

Thật sự quá đáng hận!

Nhưng tóc bạc nam tử kia nói là làm.

Chưa cần nữ tử kia lên tiếng đồng ý, hắn đã vung tay, từ giữa đàn chim bắt lấy một con ưng lớn nhất.

Con đại bàng này chính là tộc trưởng của ưng tộc, đạt đến thiên huyền cửu cấp, tuy chưa thể đột phá thành thần thú, nhưng đã sống hơn một ngàn năm trong rừng rậm dày đặc, được coi là bậc trưởng lão đức cao vọng trọng của các huyền thú nơi đây.

Bình thường, tuy các huyền thú thuộc nhiều chủng loại khác nhau, nhưng để cùng tránh khỏi sự truy bắt của Thánh cung, chúng đều kết thành một khối thống nhất, tương trợ lẫn nhau. Dần dần, giữa chúng sinh ra một thứ tình cảm hữu nghị kỳ diệu.

Giờ đây, khi thấy vị tộc trưởng ưng tộc từng dẫn dắt chúng đến tìm Huyền Linh đan bị rơi vào tay đối phương, chuẩn bị bị lột lông, cả bầy chim đều cảm thấy sinh cơ tuyệt vọng.

Từng con vừa k** r*n, vừa nhìn thấy tộc trưởng bị tóc bạc nam tử cầm trong tay như gà con, không thể nhúc nhích, nỗi sợ hãi trong lòng ngày càng dâng cao.

Tộc trưởng ưng liều mạng giãy giụa, nhưng trước thực lực cường đại của nam tử kia—uy lực gần như Thánh chủ của Thánh cung—nó chẳng có cách nào vùng thoát khỏi sự trói buộc.

Dù là loài chim, nhưng với một ngàn năm sinh sống trong rừng rậm, tư duy của nó đã sớm vượt khỏi phạm vi dã thú thông thường, thậm chí còn chẳng kém gì nhân loại.

Đối diện sống chết, nó chỉ còn biết gửi gắm chút hy vọng cuối cùng lên thân nữ tử kia. Ánh mắt nhìn về phía Vân Nguyệt, buồn bã vô cùng, có bao nhiêu đáng thương, liền hiện lên bấy nhiêu đáng thương.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 266: Chỗ nào tới vạn ác nam nhân?


Vân Nguyệt dường như cũng cảm nhận được sự bất lực và bi thương trong ánh mắt của con hùng ưng kia. Đúng vào lúc Xích Diễm rút chủy thủ chuẩn bị lột da, nàng khẽ cất tiếng:

“Dừng tay!”

Lời nói của nàng khiến ánh mắt của cả bầy chim đồng loạt sáng rỡ, tất cả dùng ánh mắt khẩn cầu nóng bỏng nhìn chằm chằm về phía nàng.

“Xích Diễm, thượng thiên có đức hiếu sinh. Con hùng ưng này to lớn như vậy, huyền lực lại cao cường, chắc hẳn đã sống rất nhiều năm trong khu rừng rậm rạp này. Chớ nên làm tổn thương nó, được không?”

“Ngươi không muốn vòng cổ sao?” Xích Diễm hỏi lại.

“Không muốn.”

Nghe được câu trả lời của Vân Nguyệt, bầy chim đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

“Vẫn không được.” Lời phản bác của Xích Diễm khiến cho cả bầy chim lập tức căng thẳng trở lại.

“Vì sao?” Vân Nguyệt khó hiểu hỏi.

“Khu rừng rậm rạp này vốn là do Thánh chủ Thánh cung tạo ra. Những huyền thú sinh sống tại đây suốt bao năm nay, sớm đã trở thành vật phụ thuộc của hắn. Nay chúng ta mưu tính chống lại Thánh cung, vốn đã thiếu nhân thủ. Nếu những huyền thú này gây rắc rối, chẳng phải sẽ càng thêm bất lợi?”

Lời nói của Xích Diễm khiến bầy chim cùng lúc kêu to, song do bị bao phủ trong màn hào quang đỏ rực, thanh âm phát ra không thể vang vọng rõ ràng, chỉ nghe loáng thoáng những tiếng “ô ô” thống thiết.

Chưa bao giờ bầy chim cảm thấy muốn nói ra tiếng người đến như vậy.

Bình thường đã chịu sự bắt giữ và áp chế từ Thánh cung, nếu không vì thực lực yếu kém, lại mỗi loài một tính, bọn chúng có lẽ đã liên thủ chống lại từ lâu.

Giờ đây, hai người này lại đem bọn chúng đánh đồng với Thánh cung, không chỉ vậy còn định vì một câu phỏng đoán mà g**t ch*t toàn bộ, thật quá oan uổng!

“Ngươi nói cũng đúng.” Giọng nói ôn nhu của Vân Nguyệt khiến tiếng chim trở nên sục sôi hơn.

Không biết là do Xích Diễm thu lại một phần lực lượng, hay do bầy chim quá kích động, màn hào quang màu đỏ vậy mà bắt đầu rung động dưới sức giãy giụa của chúng.

“Chỉ là…” Vân Nguyệt nhìn về phía bầy chim đang vùng vẫy, chậm rãi nói: “Ngươi xem chúng nó giãy giụa kịch liệt như vậy, hình như cũng không đồng tình với lời ngươi vừa nói đâu!”

Lời nàng khiến bầy chim đồng loạt gật đầu lia lịa.

“Xích Diễm, ngươi nhìn xem, chúng nó đang gật đầu đó. Chẳng lẽ, bọn chúng có thể nghe hiểu lời chúng ta nói?”

Vân Nguyệt vừa nói xong, bầy chim lại tiếp tục gật đầu điên cuồng.

“Ngươi thấy chưa, chúng thật sự nghe hiểu!”

Nói rồi, nàng bước đến gần bầy chim đang bị cấm cố, nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi nghe hiểu lời ta nói đúng không?”

Bầy chim dồn dập gật đầu, tư thế ngay ngắn chuẩn xác, sợ bị nàng hiểu lầm rằng chúng không hiểu tiếng người.

Nhìn thấy biểu hiện ấy, Vân Nguyệt hài lòng gật đầu, tiếp lời: “Nếu các ngươi nghe hiểu ta nói, vậy ta hỏi, các ngươi là huyền thú do Thánh cung nuôi dưỡng phải không?”

Bầy chim đồng loạt lắc đầu, đầy chán ghét với từ “nuôi dưỡng”.

Chúng là hậu duệ của những huyền thú trải qua vô số thế hệ tiến hóa mới có được tự do như ngày hôm nay, sao có thể bị gọi là nuôi dưỡng?

“Xích Diễm, chúng nói chúng không phải huyền thú do Thánh cung nuôi dưỡng. Chúng ta thả chúng đi thôi.”

Lời nàng nói khiến bầy chim mắt lóe sáng, tràn đầy hy vọng.

“Không được!” Xích Diễm đáp lời, khiến bầy chim một lần nữa rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

Chúng gần như muốn phát điên. Không hiểu được, một nữ tử xinh đẹp, lương thiện, thuần khiết như vậy, sao lại ở bên cạnh một nam nhân tà ác đến thế?

“Tại sao lại không?” Vân Nguyệt nghi hoặc hỏi.

“Ngươi đừng tưởng rằng bọn chúng chỉ là những con thú đơn thuần. Chúng là huyền thú, đã sinh tồn hàng trăm, hàng ngàn năm trong rừng rậm. Trí tuệ của chúng có khi còn cao hơn cả ngươi. Chúng nói không phải do Thánh cung nuôi dưỡng, ngươi liền tin sao?”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 267: Vạn ác Vân Nguyệt cho chim xù lông


“Chúng nó có trí tuệ cao hơn cả ngươi, lại bảo không phải do Thánh cung nuôi dưỡng, ngươi liền tin sao?” Xích Diễm cười lạnh, giọng đầy khinh thường: “Thánh cung nhân vô sỉ cỡ nào, ngươi không phải không biết. Huyền thú được bọn họ nuôi dưỡng, lại càng vô sỉ hơn. Ta xem, tám phần chúng nó đều đang lừa ngươi.”

Mấy lời của Xích Diễm khiến bầy chim tức giận đến mức giãy giụa mạnh mẽ, từng con vỗ cánh không ngừng. Chúng đã suýt bị chọc tức đến hộc máu.

Lừa người? Vô sỉ? Chúng có chỗ nào giống vậy?

“Nhưng ta có thể nhìn thấy trong mắt chúng sự chân thành, ta tin lời chúng nói là thật.” Giọng nói nhẹ nhàng của Vân Nguyệt khiến cả bầy chim cảm động đến mức gần như rơi lệ. Chúng dồn dập gật đầu, trong lòng đều cho rằng Vân Nguyệt vừa xinh đẹp lại thiện lương, thật khiến người ta yêu thích.

“Không được!” Xích Diễm lại một lần nữa cứng rắn nói, “Cùng Thánh cung đại chiến, không ngươi chết thì ta diệt. Nguyệt Nhi, nếu hôm nay ngươi tha cho đám huyền thú này, thì ngày sau chính chúng sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn.”

Lời của hắn khiến bầy chim đồng loạt lắc đầu dữ dội.

Không đâu! Chúng sao có thể tổn thương một cô nương thiện lương như vậy!

“Nhưng… ta thật sự không muốn làm hại chúng…” Vân Nguyệt nhìn bầy chim với ánh mắt buồn bã, còn bầy chim cũng nhìn nàng đầy thương cảm.

Chúng thật sự… rất thích nàng!

“Nếu ngươi thật sự không muốn giết chúng, cũng không phải không có cách.”

“Thật sao?” Câu nói của Xích Diễm khiến cả Vân Nguyệt và bầy chim đều chấn động.

“Nếu muốn cứu chúng, ngươi phải cùng chúng ký kết khế ước, để chúng trở thành khế ước thú của ngươi. Nếu bọn chúng bằng lòng, thì cứu mạng. Không bằng lòng, thì lột da.”

“Cái này… có được không?” Vân Nguyệt hơi do dự, liếc nhìn bầy chim.

“Có gì không được?”

“Người ta nói sinh mệnh đáng quý, tình yêu còn quý hơn. Nhưng nếu vì tự do mà phải hy sinh sinh mệnh, thì chẳng phải cả hai đều mất? Chúng là huyền thú đã sống đời tự do qua nhiều thế hệ. Một khi ký khế ước, chúng sẽ không còn tự do nữa. Ta nghĩ, so với bị trói buộc, có lẽ chúng tình nguyện chọn cái chết…”

Lời nàng khiến cả bầy chim lập tức xù lông.

Không! Không! Không hề như vậy!

Tình yêu không trọng yếu, tự do càng không trọng yếu, không gì quý hơn sinh mệnh!

Chúng vội vàng lắc đầu, phản đối kịch liệt.

“Ngươi xem, chúng nó đang lắc đầu.” Xích Diễm liếc qua bầy chim, hỏi: “Các ngươi bằng lòng ký khế ước với nàng sao?”

Tuy rất ghét Xích Diễm, nhưng cả bầy chim đều đồng loạt gật đầu.

“Nhưng… bọn chúng là huyền thú, còn ta đã đột phá thần giai. Nếu lập khế ước sinh tử, chẳng phải sẽ rất thiệt thòi cho chúng?”

Lời nàng khiến bầy chim thoáng chốc xụ mặt, nhụt chí hẳn.

“Ngốc nghếch! Ngoài khế ước sinh tử, chẳng lẽ ngươi không biết còn có khế ước chủ tớ sao?”

Lời Xích Diễm vừa dứt, mắt bầy chim lại sáng rực.

Hiện tại, chúng không còn ghét hắn như trước nữa…

“Đúng vậy! Ta có thể lập khế ước chủ tớ với chúng. Như thế, bọn chúng sẽ không phản bội chúng ta, mà cũng không bị mất đi tự do.”

Lời nói của Vân Nguyệt khiến cả bầy chim gật đầu liên tục, như được khai sáng.

Thật tốt quá!

Được ký khế ước với một nữ tử thần huyền, huyền lực của bọn chúng cũng sẽ được đề thăng, mà chỉ là quan hệ chủ tớ, không ảnh hưởng đến sinh tử—đây đúng là một mũi tên trúng hai đích!

“Các ngươi thật sự bằng lòng sao?” Vân Nguyệt lại hỏi.

Bầy chim gật đầu không ngừng.

“Đã vậy, chúng ta bắt đầu ký khế ước.”

Nói xong, Vân Nguyệt tiến đến, đầu tiên là ký khế ước với tộc trưởng ưng tộc: “Dĩ danh ta mà thề—ngươi không phải bộc thú, mà là bằng hữu, đồng bọn, chiến hữu của ta. Chúng ta sẽ cùng nhau đối kháng Thánh cung, cùng nhau chia sẻ niềm vui.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 268: Có thể cho huyền thú biến thần thú kéo phong máu!


Nói rồi, Vân Nguyệt nhỏ một giọt máu từ lòng bàn tay, đưa vào miệng con ưng tộc trưởng.

Trong khoảnh khắc ký kết khế ước, nàng không chọn chủ tớ khế ước thông thường mà dùng hình thức bằng hữu khế ước. Nàng cảm thấy, những huyền thú này đều có tư duy độc lập, đáng được tôn trọng. Nếu coi chúng là bằng hữu thay vì người hầu, ắt sẽ được lòng hơn nhiều.

Khi nếm được máu chứa linh hồn của Vân Nguyệt, thân hình ưng tộc trưởng lập tức tăng vọt gấp đôi, khí tức tỏa ra từ trong ra ngoài hoàn toàn biến đổi.

Trời ơi… rốt cuộc nó vừa nếm phải thứ gì?

Đôi mắt ưng mở lớn không thể tin nổi nhìn chằm chằm Vân Nguyệt.

Chỉ một giọt máu mà thôi, vậy mà khiến nó—con huyền thú dù đã tu luyện cả ngàn năm vẫn chỉ có thể dừng lại ở đỉnh phong thiên huyền—trong chớp mắt đột phá gông cùm xiềng xích, trực tiếp bước vào hàng ngũ thần thú.

Đây… có thể là thứ mà một nữ tử chưa thành tiên có được sao?

Chứng kiến cảnh tượng ưng tộc trưởng đột phá, toàn bộ bầy chim đều trợn mắt há mỏ, đập cánh liên hồi, tranh nhau muốn được ký khế ước với Vân Nguyệt.

Nếu lúc đầu còn có chút nghi hoặc, cảm giác bản thân bị dụ, thì giờ đây, trước máu huyền diệu thuần chính kia, chúng sớm đã quên sạch Huyền Linh đan.

So với Huyền Linh đan, máu của chủ nhân còn hiệu quả gấp trăm lần!

Thấy Vân Nguyệt lần lượt ký khế ước với từng con, mà mỗi con sau khi nếm máu đều lập tức đột phá huyền giai, tiến thêm một bước dài trên con đường tu luyện, đến cả Xích Diễm cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Trước đây, sau khi bị nàng hút đi hơn một ngàn năm chân khí, hắn hôn mê một hồi, tỉnh dậy lại phát hiện không những không bị tổn hao, ngược lại chân khí còn gia tăng. Khi ấy hắn đã cảm thấy khó hiểu.

Về sau, mỗi lần thân mật da thịt với nàng, công lực hắn lại tăng vượt bậc. Điều này vốn dĩ đã khiến hắn nghi ngờ.

Mà nay, ngay cả huyền thú cũng như thế…

Nhìn những con chim nếm máu xong đều thần phục tuyệt đối, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, Xích Diễm trong lòng bỗng dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Thú loại vốn nhạy cảm nhất với khí tức huyết mạch. Nếu Vân Nguyệt chỉ là một nữ tử sắp bước vào hàng ngũ tiên nhân, tuyệt đối không thể khiến huyền lực của chúng tăng mạnh đến thế, càng không thể khiến chúng biểu lộ loại thần phục tuyệt đối từ trong ra ngoài này.

Ba ngàn năm trước… bọn họ đã từng gặp phải điều gì? Thân phận thực sự của Vân Nguyệt rốt cuộc là ai? Ai là kẻ muốn chia cắt bọn họ?

Đột nhiên, một cái tên hiện lên trong tâm trí hắn.

Chiến Tân Đường!

Tim Xích Diễm khẽ thắt lại.

Hắn và Vân Nguyệt chia xa từ ba ngàn năm trước. Hắn là người mất trí nhớ từ ba ngàn năm trước. Tổ tiên của Vân Nguyệt bắt đầu sinh sống ở thế giới khác cũng từ thời điểm đó. Và Chiến Tân Đường cũng bắt đầu truy sát hắn từ thời khắc đó…

Chiến Tân Đường yêu Vân Nguyệt!

Không biết vì sao, dù chưa từng thấy diện mạo thật sự của Chiến Tân Đường, nhưng giác quan thứ sáu lại mãnh liệt cảnh báo hắn rằng: giữa Chiến Tân Đường và Vân Nguyệt tồn tại mối liên hệ sâu sắc. Hơn nữa… hắn ta cũng yêu nàng!

Một cảm giác nguy hiểm chưa từng có đang dâng trào.

Lần này cùng nàng đến Càn Khôn Học Viện, liệu có phải là lựa chọn đúng đắn?

Chỉ trong chốc lát, bảy mươi tám con chim thú đều đã hoàn tất ký khế ước cùng Vân Nguyệt. Để bù đắp, nàng lấy thêm một ít Huyền Linh đan từ không gian ra, cười dịu dàng nói:

“Vừa rồi, mọi người đều vì Huyền Linh đan mà đến. Ta biết dược này có tác dụng thế nào đối với các ngươi…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 269: Thú vương truyền thuyết


“Hiện tại, chúng ta đã là chiến hữu, ở đây có bảy mươi tám viên Huyền Linh đan, các ngươi cứ chia nhau đi.”

Ưng tộc trưởng lão là con chim duy nhất trong đám thú vừa rồi tiến hóa thành thần thú. Từ sau khi đột phá, hắn đã có thể mở miệng nói tiếng người.

Vân Nguyệt nhẹ giọng gọi: “Trưởng lão.”

“Ta tôn kính chủ nhân, xin hãy gọi ta là Thiên Lôi, đó là tên của ta.”

“Được, Thiên Lôi. Có chuyện, ta muốn nhờ các ngươi một việc.”

“Chủ nhân có gì cứ việc phân phó. Nay chúng ta đã là thú sủng của chủ nhân, chỉ cần là mệnh lệnh của ngài, chúng ta nhất định dốc toàn lực hoàn thành.”

“Trước tiên ta muốn hỏi, các ngươi thật sự không phải là huyền thú do Thánh cung nuôi dưỡng?”

“Chủ nhân, chúng ta tuyệt đối không phải. Không chỉ như thế, giữa chúng ta và Thánh cung xưa nay chưa từng hòa hợp.”

“Ồ? Giải thích rõ hơn xem.”

“Đúng là khu rừng rậm rạp này do Thánh chủ sáng tạo, nhưng chúng ta không hề bị hắn nuôi dưỡng. Ngược lại, Thánh chủ từng hạ lệnh không được tùy ý săn bắt huyền thú và thần thú trong rừng. Chỉ là đệ tử Thánh cung ngoài mặt nghe theo, nhưng thực chất vẫn ngấm ngầm vi phạm.

Trong số đó, có người chiếm được phương pháp luyện chế Huyền Linh đan từ Thánh chủ, rồi đem dược này bán ra với giá cao. Những người ngoài mua được liền dùng đan dược để dụ chúng ta mắc bẫy.

Vốn dĩ số lượng huyền thú trong rừng đã không nhiều, nay bị săn bắt bốn phía, số lượng càng giảm nghiêm trọng. Vì vậy, chúng ta chẳng những không có giao tình gì với Thánh cung, mà còn có thù oán sâu sắc.”

“Vậy ngươi có biết trong rừng hiện giờ có bao nhiêu huyền thú?”

“Nếu tính cả những con huyền thú cấp thấp, tổng cộng hơn năm nghìn con.”

Vân Nguyệt: “…”

Nàng vốn nghĩ có thể phân phát cho mỗi con một viên Huyền Linh đan, nhưng giờ nghe đến số lượng lên đến năm ngàn, e rằng dù Xích Diễm có gia sản thâm hậu cũng không thể luyện chế ra từng ấy đan dược được.

“Chủ nhân, ngài đang lo lắng điều gì?”

“Ngươi cũng biết chúng ta sắp đối đầu với Thánh cung. Nhưng Thánh cung người đông thế mạnh, ta vốn định mời toàn bộ huyền thú trong rừng trợ giúp. Ban đầu còn muốn phát cho mỗi con một viên Huyền Linh đan… nhưng giờ xem ra, số lượng thật sự quá lớn, ta lại không có đủ đan.”

“Chủ nhân không cần lo lắng. Chúng ta sẽ tìm cách thuyết phục các huyền thú cấp cao đầu nhập dưới trướng ngài. Chỉ cần bọn họ quy thuận, thì những huyền thú cấp thấp cho dù không có Huyền Linh đan cũng sẽ theo.”

“Hơn nữa, cách đây không lâu, thuộc hạ nghe nói thú vương đã thức tỉnh xuất quan. Thiên Lôi sẽ triệu tập toàn bộ chim bay đi tìm tung tích thú vương. Máu của chủ nhân thuần khiết như thế, nhất định không phải người phàm. Nếu có thể được thú vương tương trợ, lực lượng của chúng ta sẽ lớn mạnh hơn nhiều.”

“Thú vương?” Vân Nguyệt hơi nhíu mày nhìn sang Xích Diễm. Tại sao hắn chưa từng nói với nàng, trong khu rừng này còn tồn tại thứ gọi là thú vương?

“Về thú vương, ta chỉ nghe qua, đã từng tìm kiếm nhưng chưa bao giờ phát hiện tung tích. Các huyền thú trong rừng cũng đều chỉ từng nghe đồn, chưa từng gặp qua. Cho nên, dù thú vương không phải là truyền thuyết, thì cũng khó mà tìm được trong thời gian ngắn.”

“Thì ra là vậy.” Vân Nguyệt khẽ gật đầu, lại quay sang nhìn Thiên Lôi: “Ý ngươi là, thú vương từ trước đến nay vẫn đang bế quan ngủ say hoặc tu luyện, mãi đến gần đây mới xuất hiện?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi nghe từ đâu?”

“Thưa chủ nhân, ngày thú vương xuất thế, tại một nơi trong Sương Mù Sâm Lâm xuất hiện một vùng lớn ánh sáng đỏ rực. Đó chính là quầng sáng riêng biệt của thú vương, chỉ có thú vương mới có thể phát ra uy thế như vậy.”
 
Back
Top Bottom