Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 150: Không khoan dung không buông tha


“Vi sư muội, ngươi đang nói gì thế? Ta và Nguyệt Nhi cô nương thật sự không có gì! Mộng La, nàng phải tin ta. Chẳng lẽ nàng lại tin vào những điều mắt thấy tai nghe mà không tin ta?” Khưu Mưa vội vàng giải thích.

Kiều Mộng La hơi nghiêng đầu, đôi mắt lạnh băng nhìn hắn một lúc, sau đó nở nụ cười nhẹ: “Khưu đại ca, ngươi cảm thấy ta là loại nữ nhân nhỏ mọn sao? Đã ngươi nói không có gì, vậy ta tin. Tốt lắm, chúng ta đi nhặt củi, lát nữa các sư huynh sư muội khác cũng sẽ đến. Khưu đại ca, ngươi ra kia ngồi đi, lát nữa đồng môn đến, ngươi phụ trách tiếp đón.”

Thấy Kiều Mộng La nguôi giận, Khưu Mưa lập tức hớn hở gật đầu.

Dưới sự phân phó của nàng, tỷ muội Lăng Thanh Vân đi nhặt củi, còn Kiều Mộng La thì đích thân đi săn.

Nhìn Kiều Mộng La hướng về nơi Vân Nguyệt rời đi, tỷ muội hai người lập tức trao đổi ánh mắt, rồi vui vẻ rời khỏi.

Kiều Mộng La đuổi theo hướng Vân Nguyệt vừa rời đi, rất nhanh liền nhìn thấy nàng đang bước qua rìa rừng cây.

“Tiện nhân, đứng lại cho ta!”

Nghe giọng nói đầy giận dữ, Vân Nguyệt không thèm để ý. Nhưng Kiều Mộng La lập tức vung tay phát chiêu về phía lưng nàng.

Vân Nguyệt lập tức cảm nhận được sát khí ập đến sau lưng, gió biến đổi phương vị, sắc bén như lưỡi dao. Chỉ trong chớp mắt, nàng khẽ dịch bước, thân ảnh như u linh tránh thoát một chiêu phong nhận cực mạnh kia.

Phía trước, một thân cây to lập tức bị phong nhận xẻ đôi, kêu lên một tiếng “rắc” đầy kinh hãi.

“Lăng gia nhị tiểu thư được gọi là huyền lực phế vật, không ngờ lại có thể tránh được một chiêu của ta – kẻ đạt Huyền cửu cấp phong hệ. Thánh cung chưa từng nhầm lẫn về huyền lực! Nói, ngươi làm sao có được thực lực này?” Kiều Mộng La nghiến răng chất vấn.

Đối diện ánh mắt hung hăng như nhìn tội phạm, Vân Nguyệt mỉm cười: “Thế nào, trên đời này chỉ có huyền lực mới luyện được võ công sao? Ta quả thật không có huyền lực, nhưng điều đó không có nghĩa ta không biết võ công.

Ngược lại, Kiều tiểu thư, là người Thánh cung, phụ thân lại là Lục bào sứ giả, chẳng lẽ ngươi không hiểu giáo lý Thánh cung? Đánh kẻ mạnh, giúp kẻ yếu, trảm yêu trừ ma, không được lạm dụng danh nghĩa Thánh cung giết người vô tội – đó là tôn chỉ căn bản. Bây giờ ngươi lại nhân lúc ta không phòng bị mà tập kích, đây là đạo lý gì?”

“Tiện nhân ngươi miệng lưỡi thật độc ác! Ta hỏi ngươi, ngươi đã có Huyền Vương, vì sao còn quyến rũ Khưu đại ca?”

Nghe đến đây, Vân Nguyệt rốt cuộc không nhịn được cười lạnh — hóa ra mọi chuyện là vậy.

Thì ra Kiều Mộng La là bình dấm chính hiệu, còn Khưu Mưa là tên phong lưu háo sắc. Hai tỷ muội kia trước tiên cho Khưu Mưa tới dụ dỗ nàng, rồi sắp xếp để Kiều Mộng La “vô tình” bắt gặp, nhằm danh chính ngôn thuận diệt trừ nàng.

Quả thật là một vở kịch trọn vai!

“Ngươi tận mắt thấy ta cùng ngươi Khưu đại ca làm gì?” Vân Nguyệt hỏi lại, giọng châm biếm.

“Còn dám ngụy biện! Hai mắt ta đều thấy! Ngươi to gan lớn mật, dám động vào người của ta!”

“Đại tỷ, rõ ràng là ngươi giữ không chặt nam nhân của mình, lại trách người khác bị quyến rũ? Nếu là ta, ta sẽ về mà quản lại hắn cho tốt, không phải đổ lỗi lên người ngoài.”

“Ngươi tìm chết!” Kiều Mộng La bị lời nói của Vân Nguyệt chọc giận đến cực điểm, sát khí lập tức bốc lên cuồn cuộn…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 151: Trên đời tổng có một ít không tưởng được


Tại Ký Châu, xưa nay chưa từng có ai dám vô lễ nói năng với nàng như vậy, càng không có kẻ nào dám trước mặt nàng mà câu dẫn nam nhân của nàng. Bởi vì con người nàng, bình thường có thể dễ dàng chuyện trò, nhưng một khi phạm vào hai điều cấm kỵ kia, kết cục chỉ có một: tử vong.

Vậy mà hôm nay, nữ tử to gan lớn mật trước mặt nàng lại ngang nhiên xúc phạm cả hai điều cấm ấy.

Không nói thêm lời nào, Kiều Mộng La chụp lấy một trảo trong lòng bàn tay, gió xung quanh nhất thời tụ lại, cuộn trào mãnh liệt.

Vân Nguyệt trông thấy thế, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười hưng phấn nhàn nhạt. Từng trải qua công kích hệ hỏa của Lăng Thanh Vi và Tào hộ vệ, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự sắc bén của phong hệ.

Phong, thường thì mắt người không thể thấy được. Nhưng đối với nàng, lại có thể thông qua chiều gió quanh thân mà nhìn rõ từng đợt biến dạng nhỏ bé của gió.

Hơn nữa, sau khi hấp thu được công lực ngàn năm của Xích Diễm, tuy vẫn chưa kịp hoàn toàn hòa tan và dung nhập làm của riêng, nhưng hiện giờ nàng đã khác hẳn xưa.

Nếu như trước kia, nàng còn chưa phải là đối thủ của loại cao thủ thiên huyền thất cấp như Tào hộ vệ, thì giờ đây, nàng dám khẳng định: những kẻ dưới cảnh giới thần huyền, tuyệt đối không phải là địch thủ của nàng.

Về phần Kiều Mộng La kia, tuy mang trong mình ngũ hệ huyền lực gồm thủy, hỏa, mộc, phong và lôi, mà trong đó phong hệ là loại có lực sát thương mạnh nhất, thế nhưng muốn giết nàng – chuyện đó vẫn là không thể nào.

Lúc này, trong không trung, sức gió bắt đầu ngưng tụ thành vô số hình thái sắc nhọn như kim châm. Vân Nguyệt đưa mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt Kiều Mộng La, hàng ngàn hàng vạn phong châm nhỏ bé sắc bén, giống như ngân châm, đang nóng lòng muốn phóng ra công kích.

“Tiện nhân, nếu như ngươi quỳ xuống trước mặt ta sám hối, rồi không bao giờ dám câu dẫn Khưu đại ca nữa, lại tự tay cắt nát hai má, ta có thể tha cho ngươi một mạng chó.”

“Không thể nào!”

“Vậy thì đi chết đi!”

Chỉ trong khoảnh khắc, hàng ngàn hàng vạn phong châm kia liền bay vút về phía Vân Nguyệt.

Nàng dám khẳng định, những phong châm đó, mắt thường không thấy, tay cũng không thể chạm, nếu toàn bộ đánh vào thân thể nàng, nàng nhất định sẽ biến thành một tổ ong nghìn lỗ trăm loét.

Thấy Vân Nguyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, không né tránh, Kiều Mộng La khóe môi nhếch lên nụ cười đắc ý.

Đây là trò vui nàng ưa thích nhất – chỉ cần có gió, nàng có thể tùy ý thi triển những đòn công kích mà người thường không thể nhìn thấy hay phòng bị.

Nhìn dáng vẻ Vân Nguyệt lúc này, rõ ràng nàng căn bản không biết bản thân sắp mất mạng.

Vân Nguyệt cách Kiều Mộng La khoảng hai ba mươi trượng, phong châm bay đến chỉ mất hơn hai giây thời gian.

Làm sao có thể? !

Nhìn dung nhan đang mỉm cười, đứng ngạo nghễ trong gió, tựa tiên nữ phiêu dật giữa trần thế của Vân Nguyệt, nụ cười đắc ý trên môi Kiều Mộng La lập tức bị thay thế bởi sắc mặt kinh hoảng và khó tin.

Những phong châm nàng phóng ra, thế nhưng lại dừng lại cách thân thể Vân Nguyệt chưa đầy một phân, không thể tiến thêm nửa bước.

Ngay sau đó, chuyện khiến nàng càng thêm khiếp sợ xảy đến.

Chỉ thấy những phong châm ấy, dưới ánh mắt bình tĩnh không chớp lấy một lần của Vân Nguyệt, toàn bộ đồng loạt đổi hướng.

Khi nàng vừa kịp nhận ra sự tình nguy cấp, hàng ngàn hàng vạn phong châm kia đã mang theo tốc độ gấp bội lao thẳng về phía nàng.

Cảm giác đại họa giáng xuống trong nháy mắt, Kiều Mộng La vội vàng vận khí tụ gió, kết thành một tầng phòng hộ màu bạc siêu dày chắn trước mặt.

Tưởng rằng có thể thoát khỏi một kiếp, nào ngờ phong châm kia lại mang theo sức mạnh vượt ngoài tưởng tượng, lấy uy lực siêu việt đỉnh cao cảnh giới thiên huyền, phá vỡ hoàn toàn tầng phòng hộ.

Còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, Kiều Mộng La đã bị phong kim đâm bay ra xa, nằm sõng soài trên mặt đất, từng ngụm máu tươi phun ra liên tiếp.

Khi trông thấy một thân váy đỏ đang chậm rãi tiến đến gần mình, Kiều Mộng La vẫn chưa thể tin vào kết cục ấy, chỉ biết lẩm bẩm một mình:

“Sao… có thể như vậy…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 152: Đáng sợ yêu nữ


Vân Nguyệt chậm rãi ngồi xổm xuống, dung nhan xinh đẹp như đóa anh túc nở rộ, khẽ mỉm cười, thong thả đáp: “Thế gian này vốn đầy rẫy điều kỳ lạ, chẳng có gì là không thể xảy ra.”

“Ngươi… Ngươi nếu giết… giết ta… phụ thân ta… nhất định sẽ… báo thù cho ta…”

Trong lòng Kiều Mộng La tràn ngập sợ hãi. Vừa rồi, Vân Nguyệt rõ ràng đã lưu tình, không để hàng ngàn hàng vạn phong châm kia toàn bộ xuyên qua thân thể nàng.

Bởi giờ đây, tuy nàng rất đau đớn, nhưng thực chất chỉ là một vài đại huyệt bị thương tổn bởi phong châm, đến mức không thể cử động, chứ không mất mạng.

Nếu lúc này Vân Nguyệt muốn lấy mạng nàng, tuyệt đối dễ như trở bàn tay. Giữa nỗi kinh hoảng, nàng chỉ còn biết đem thân phận phụ thân – lục bào sứ giả – ra làm chỗ dựa, hy vọng Vân Nguyệt có thể nể mặt phụ thân nàng mà tha cho một con đường sống.

Vân Nguyệt khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Ngươi chắc rằng phụ thân ngươi là đối thủ của ta sao?”

Câu nói này khiến Kiều Mộng La lập tức nghẹn lời. Không sai, phụ thân nàng tuy là lục bào sứ giả, là cao thủ thiên huyền bát cấp, nhưng so với nữ nhân trước mắt, thực lực rõ ràng vẫn còn chênh lệch một khoảng.

“Ngươi… rốt cuộc là… là ai?” Kiều Mộng La kinh hoảng hỏi.

“Ta là ai, ngươi chẳng lẽ không biết? Kiều tiểu thư, một việc nhỏ nhường ấy, rõ ràng ngươi biết ta không hề có hứng thú với vị Khưu đại ca kia của ngươi, ta cũng đã chủ động tránh đi. Thế mà ngươi vẫn muốn thừa thắng truy kích.

Giờ thua trong tay ta, không những không ăn năn hối lỗi, còn lấy phụ thân ra uy h**p.

Ban đầu ta vốn không muốn vì chuyện hiểu lầm mà giết người. Chỉ tiếc, hôm nay ngươi đã thật sự chạm đến giới hạn của ta. Vậy nên… xin lỗi.”

Nói xong, Vân Nguyệt đưa tay nắm lấy cổ tay Kiều Mộng La.

“Ngươi… Ngươi là yêu nữ! Ngươi đang làm gì? Mau… mau dừng tay!”

Kiều Mộng La hoảng loạn phát hiện, từ khoảnh khắc bị nữ nhân trước mắt nắm lấy tay, huyền lực trong cơ thể nàng liền như bị một sức mạnh kinh hoàng hút đi dữ dội.

Bất kể nàng cầu xin tha thứ ra sao, mắng chửi cỡ nào, luồng hấp lực đáng sợ kia cũng không chút nào có ý ngừng lại.

Dần dần, nàng cảm thấy huyền lực bản thân đã bị hút cạn, bao năm khổ luyện gần hai mươi năm, giờ phút này đều hóa thành hư vô.

Nhưng điều khủng khiếp nhất vẫn chưa dừng lại. Khi huyền lực đã không còn, nàng vẫn bị tiếp tục hút lấy, cảm nhận rõ ràng tinh khí thần trong cơ thể dần cạn kiệt, từng chút một tiến gần đến cái chết.

“Ta sai… Ta sai rồi… Cầu xin ngươi… xin ngươi…”

Giờ đây Kiều Mộng La đã không thể nói tròn một câu, chỉ thấy sinh mệnh trẻ trung của mình đang cấp tốc tan biến, da thịt bắt đầu khô héo, không còn chút sinh khí.

Trước nay chưa từng gặp loại công pháp quỷ dị nào như vậy, Kiều Mộng La lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, hoảng loạn nhận lỗi.

“Đã muộn rồi.” Vân Nguyệt vừa thản nhiên hấp thu huyền cửu cấp huyền lực của nàng ta, vừa nheo mắt cười đáp.

Và nàng, cũng không còn nghe thấy lời xin lỗi hay van xin nào từ Kiều Mộng La nữa.

Bởi ngay khoảnh khắc sau đó, Kiều Mộng La đã biến thành một cái xác khô đến cả thổ nhưỡng cũng không thể bồi dưỡng.

Nàng tháo xuống một chiếc nạp giới trên ngón tay Kiều Mộng La – đây là vật quý. Thông thường chỉ có hoàng thất, con cháu quyền quý hay đệ tử xuất thân danh môn mới có được. Tác dụng của nó, ngoài việc không có dư khí tồn đọng bên trong, thì so với không gian linh lực nàng đang sử dụng cũng chẳng kém bao nhiêu.

Ném thi thể Kiều Mộng La vào nạp giới, rồi đưa nạp giới ấy vào không gian riêng, để tránh làm vấy bẩn không gian chính.

Vân Nguyệt phủi nhẹ tay, chậm rãi đứng dậy rời đi.

Tuy rằng huyền lực cấp chín nàng vốn chẳng để vào mắt, nhưng khi tích trữ trong nguyên đan, sau này từ từ luyện hóa thành chân khí, đối với nàng ít nhiều vẫn có ích.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 153: Vu oan giá họa trọn vẹn


Thánh cung chính là kẻ thù của Xích Diễm. Có lẽ, cái chết của bọn họ từ ba ngàn năm trước cũng không thoát khỏi mối liên quan với Thánh cung. Bởi vậy, nàng cần phải tận dụng hết thảy khả năng, chuyên tâm tu luyện, không ngừng hấp thu, chỉ có như thế, mới không trở thành điểm yếu chí mạng của Xích Diễm.

Nếu có một ngày, bọn họ thực sự có thể thoát khỏi sự khống chế ma chưởng của Thánh cung, sống một đời tự do tự tại, dĩ nhiên là chuyện tốt lành. Chỉ e ngại chính là, một khi họ muốn rời đi, Thánh cung sẽ không dễ dàng buông tha.

Nàng – Vân Nguyệt – vốn dĩ chưa từng là kẻ yếu đuối. Vì tương lai của nàng và Xích Diễm, vì một tự do tuyệt đối, nàng sẽ không hề sợ hãi, cho dù phải đối đầu với cả Thánh cung – thế lực đứng trên cả hoàng thất.

Rời khỏi rừng cây, Vân Nguyệt liền trực tiếp trở về phủ.

Trong khi đó, Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi thì vẫn đang chờ đợi Kiều Mộng La trở về, mong đợi nàng sẽ mang lại một tin tức tốt lành – rằng tiện nhân Lăng Thanh Nguyệt kia đã bị xử lý gọn gàng.

Thực chất, ngay từ đầu, các nàng đã ấp ủ mưu đồ lợi dụng Kiều Mộng La để g**t ch*t Vân Nguyệt. Chỉ vì Vân Nguyệt quá khiến người ta tức giận, các nàng mới nhịn không được mà tự mình ra tay trước.

Giờ đây, nhận ra Vân Nguyệt không phải kẻ dễ đối phó, các nàng liền đổi sang kế sách mới – để Kiều Mộng La ra tay trừ khử nàng.

Phụ thân Kiều Mộng La là Thánh cung lục bào sứ giả, tại Ký Châu, thân phận vượt xa cả Lăng Trọng Khanh. Hơn nữa, ông ta có quan hệ sâu rộng trong Thánh cung, ngay cả Huyền Vương nếu có truy cứu cũng có thể bị ông ta dùng quyền thế mà che giấu.

Kiều Mộng La bản thân lại là cao thủ huyền cửu cấp, đối phó một phế vật không có huyền lực như Vân Nguyệt, dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng đợi mãi, các đệ tử Thánh cung đã trở về đầy đủ, vẫn không thấy Kiều Mộng La quay lại.

Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi trong lòng bắt đầu thấp thỏm, nhưng không dám tùy tiện nói ra, chỉ có thể nhờ các đồng môn Thánh cung cùng nhau tìm kiếm tung tích Kiều Mộng La.

Mọi người tìm kiếm từ giữa trưa đến lúc mặt trời lặn về tây, ngoài việc phát hiện một gốc cây bị chém gãy ngang eo, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy đâu.

Kiều Mộng La vốn không phải kẻ vô tín vô nghĩa, nếu thật sự giết người, cũng sẽ không lặng lẽ mà đi như vậy. Huống chi lần này đi cùng nàng còn có Khưu Mưa – người nàng yêu quý nhất, sao có thể không một lời từ biệt?

Tìm đến khi trời sụp tối, Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi rốt cuộc mới chấn động nhận ra một khả năng – Kiều Mộng La có thể đã gặp bất trắc!

Tuy trong lòng các nàng khó lòng tin nổi Vân Nguyệt có bản lĩnh g**t ch*t Kiều Mộng La, nhưng hiện tại nàng lại được Huyền Vương bảo hộ, ai biết liệu Huyền Vương có phái người âm thầm bảo vệ nàng hay không?

Mà Huyền Vương – không phải người các nàng dám mạo phạm.

Suy đi tính lại, cuối cùng Lăng Thanh Vân đề nghị trước tiên về phủ Kiều Mộng La xem nàng có trở lại hay không. Nếu thật sự không thấy bóng dáng, khi ấy bọn họ sẽ đến Lăng phủ tìm Lăng Thanh Nguyệt đòi người.

Bởi vì nàng là người cuối cùng gặp mặt Kiều Mộng La, nên việc mất tích của Kiều Mộng La tất phải có liên quan đến nàng.

Tỷ muội Lăng gia đã tính toán xong xuôi: nếu Kiều Mộng La thực sự đã chết, mặc kệ hung thủ thực sự là ai, các nàng nhất định sẽ kích động phụ thân Kiều Mộng La đứng ra, buộc tội và g**t ch*t Lăng Thanh Nguyệt để báo thù.

****************** Bắc Tường Quốc *****************

Trở lại Lăng phủ, Hàn di nương thấy Vân Nguyệt một mình trở về thì vô cùng kinh ngạc. Lập tức liền tra hỏi vì sao lại chỉ có một mình nàng.

Vân Nguyệt thành thật kể lại toàn bộ sự việc: Khưu Mưa trêu chọc nàng không thành, lại bị Kiều Mộng La bắt gặp; bản thân cùng đám đệ tử Thánh cung ở chung không thoải mái, nên liền một mình rời khỏi.

Hàn di nương còn đang bối rối, không rõ vì sao Kiều Mộng La không đuổi theo giết Vân Nguyệt như lẽ ra phải thế, thì Huyền Vương điện hạ đã xuất hiện.

Sau khi nghe rõ toàn bộ sự việc, Huyền Vương chỉ nhàn nhạt nói một câu: nếu Khưu Mưa còn dám đánh chủ ý lên người Vân Nguyệt…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 154: Bỏ đá xuống giếng phụ thân


Hắn nói sẽ cho hắn vào cung ngắm nhìn cả đời nữ nhân của mình.

Chẳng qua điều kiện tiên quyết của câu nói ấy, dĩ nhiên là phải trước hết tiến vào tịnh thân phòng.

Hàn di nương không dám nhiều lời trước mặt Huyền Vương, chỉ có thể kiên nhẫn chờ các nữ nhi trở về.

Từ xế chiều chờ đến đêm khuya, cuối cùng hai nữ nhi cũng đã trở lại.

Vừa định mở miệng hỏi vì sao Vân Nguyệt vẫn còn sống, lại thấy phía sau các nàng là một nhóm lớn người Thánh cung cùng kéo đến. Mà người đi đầu, lại là một nhân vật hiếm gặp – vị lục bào sứ giả duy nhất tại Ký Châu: phụ thân Kiều Mộng La, Kiều Khải Hoa.

“Vân nhi, chuyện gì xảy ra? Vì sao các ngươi lại mang theo nhiều người về nhà như vậy?”

Thấy sắc mặt Kiều Khải Hoa không tốt, Hàn di nương không dám tra hỏi ngay trước mặt, chỉ đành kéo Lăng Thanh Vân qua một bên.

Lăng Thanh Vân lập tức lớn tiếng nói đầy căm phẫn:

“Nương, Kiều sư tỷ mất tích rồi! Mà người cuối cùng gặp sư tỷ chính là Lăng Thanh Nguyệt. Sư phụ tối nay tới đây là muốn tra hỏi nàng!”

“Cái gì? Mộng La mất tích? Việc này xảy ra khi nào? Lăng Thanh Nguyệt rõ ràng sau buổi trưa đã trở về rồi mà.”

“Nương, sư tỷ mất tích chính là vào thời điểm ấy! Chúng con vẫn đang đợi nàng bắt thú chuẩn bị nấu ăn ngoài trời, chờ mãi đến trưa cũng không thấy nàng quay lại. Về sau, tại nơi Lăng Thanh Nguyệt rời đi, chúng con phát hiện có dấu vết nàng giao đấu với người khác.

Thời điểm ấy nàng vừa mới rời đi, chắc chắn là có mặt tại đó, nàng nhất định biết Kiều sư tỷ rốt cuộc đã gặp chuyện gì!”

“Các ngươi còn ở đây nhiều lời làm gì? Mau dẫn lão phu đi gặp Lăng Thanh Nguyệt!” – Kiều Khải Hoa nóng lòng như lửa đốt, lập tức cắt ngang cuộc đối thoại của ba mẹ con. Trong lòng ông ta, gần như đã chắc chắn cái chết của con gái mình có liên quan đến Lăng Thanh Nguyệt.

Nghe nữ nhi nói vậy, Hàn di nương cũng hiểu rõ ẩn ý. Lập tức nói:

“Kiều sứ giả, thật sự là xin lỗi, nô gia lập tức dẫn ngài đến gặp nha đầu kia. Con bé này lúc nào cũng gây họa, không chỉ khiến trong nhà gà chó không yên, mà giờ đi ra ngoài chỉ trong chốc lát, cũng làm liên lụy đến Mộng La xảy ra chuyện. Thật là… chao ôi…”

Nói đoạn, bà ta lặng lẽ cùng hai nữ nhi liếc nhau đầy vẻ vui mừng khi người gặp họa, rồi liền xông thẳng vào phòng ngủ của Vân Nguyệt.

Sự việc lục bào sứ giả Kiều Khải Hoa dẫn theo hơn mười đệ tử Thánh cung xông vào Lăng phủ rất nhanh truyền đến tai Lăng Trọng Khanh. Chưa đến nơi, ông ta đã vội vàng chạy đến.

Vừa nghe nói là Lăng Thanh Nguyệt gây họa, Lăng Trọng Khanh trong lòng vừa tức vừa vui.

Tức là vì nha đầu này đúng là chuyên gây chuyện. Vui là bởi nàng lần này lại chọc phải người của Thánh cung, cho dù có Huyền Vương làm chỗ dựa, chuyện này cũng chưa chắc có thể ém xuống được.

Cuối cùng, Lăng Trọng Khanh cùng đám người Thánh cung đồng loạt tiến đến phòng ngủ của Vân Nguyệt.

Mà lúc ấy, Xích Diễm đang cùng Vân Nguyệt dùng bữa. Nghe thấy bên ngoài Lam Âu Hạo cùng Kiều Khải Hoa đang tranh chấp, Xích Diễm nhẹ nhàng đưa tay vén lọn tóc bên tai nàng, mỉm cười nói:

“Nha đầu, ngươi chờ người đến rồi đấy.”

Vân Nguyệt đáp lại Xích Diễm một nụ cười, đứng dậy đi ra ngoài. Ngay khoảnh khắc nàng kéo cửa ra, Xích Diễm vẫn đang ngồi trên ghế đã lặng lẽ biến mất vào hư không.

“Phụ thân, sao người lại dẫn nhiều người lạ đến tận phòng ngủ của nữ nhi như vậy?” – Vân Nguyệt nhíu mày bất mãn hỏi.

“Ngươi là đồ nghịch nữ! Ta hỏi ngươi, Kiều Mộng La vì sao lại mất tích?” – Lăng Trọng Khanh giận dữ quát lớn.

Nhìn thấy dáng vẻ bình thản không đổi của nàng, như thể mọi việc đều trong lòng bàn tay, trong lòng ông ta càng dâng đầy lửa giận. Hôm nay, ông muốn mượn uy danh của Thánh cung để ép chế khí thế của nàng.

“Phụ thân, Kiều tỷ tỷ mất tích, người nên hỏi đại tỷ cùng tam muội, hoặc là hỏi vị hôn phu có phẩm hạnh bất chính kia của nàng.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 155: Vô sỉ đến cực điểm


“Ngươi nửa đêm mang theo nhiều người như vậy, đến chất vấn nữ nhi làm gì? Ta với nàng nào có thân quen gì chứ.”

“Cha, muộn thế này rồi mà người còn dẫn cả một nhóm nam nhân Thánh cung đến phòng ngủ của muội muội, chẳng phải có phần thất lễ sao?” – Lăng Tích Nghiệp vừa kịp tới, liền lên tiếng đỡ lời cho Lăng Thanh Nguyệt.

“Vô lễ! Nơi này là Lăng gia, mọi sự thế nào đều do ta – Lăng Trọng Khanh – định đoạt! Hiện tại Kiều Mộng La mất tích, mà ngươi lại là người cuối cùng nhìn thấy nàng, chẳng lẽ phụ thân nàng đến hỏi một chút cũng là sai sao?”

“Cha, mắt nào của người trông thấy ta là người cuối cùng gặp nàng? Nữ nhi của người bị vị hôn phu của Kiều Mộng La sàm sỡ, người chẳng những không bảo vệ nữ nhi, lại còn dẫn người ngoài đến ép hỏi ta, rốt cuộc đây là ý gì?”

“Lăng Thanh Nguyệt, rất nhiều người đều biết nữ nhi ta lúc đó hướng về phía ngươi để đi săn, ngươi sao có thể không thấy nàng? Nói đi, rốt cuộc ngươi đã làm gì nàng?” – Kiều Khải Hoa giận dữ chất vấn.

“Vị đại bá này, chẳng lẽ ngài đang nói đùa? Ngài lấy gì để nói Kiều Mộng La đi về phía ta săn thú thì ta phải nhìn thấy nàng? Có ai tận mắt thấy ta và nàng cùng xuất hiện?

Hơn nữa, nàng mất tích thì can gì đến ta? Ta nào phải mẫu thân nàng! Ta chỉ là một kẻ bị cho là phế vật không có huyền lực, thì lấy gì hại được nữ nhi ngài?

Nếu như vậy ta cũng phải chịu trách nhiệm, thì đại tỷ và tam muội ta – hai người hẹn nàng ra ngoài, lại còn có võ công – sao ngài không nghi ngờ họ?

Kẻ đáng nghi nhất, ta cho rằng nên là vị hôn phu của nàng! Hôm nay hắn cũng có mặt ở đây. Chẳng lẽ không thể là vì bị ép buộc kết hôn mà trong lòng không cam, nhân lúc rừng sâu vắng vẻ mà ra tay?

Dù sao, muốn giết người hay khiến một người biến mất cũng cần có lý do. Ta thì một là không có lý do, hai là không có năng lực, xin hỏi ta bằng cách nào làm nàng biến mất?”

Không rõ Lăng Thanh Vân đã nói gì với Kiều Khải Hoa, nhưng rõ ràng lời của Vân Nguyệt hắn chẳng hề tin tưởng.

“Ngươi đừng nhiều lời nữa! Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, mau giao Mộng La ra đây, nếu không, hôm nay ngươi sẽ phải chôn cùng với nàng!”

“Kiều bá bá, nếu ta không nhớ lầm, ngài là Thánh cung lục bào sứ giả đúng không? Trước mặt một tiểu nữ tử yếu đuối không có huyền lực mà kêu giết gọi đánh, ngài cũng dám mở miệng nói những lời bá đạo như vậy, không sợ làm ô uế danh tiếng của Thánh cung sao?”

“Ngươi đừng nói nhảm! Hôm nay ta là một người cha vì con báo thù, không phải gì Thánh cung sứ giả cả!”

“Đã vậy, sao ngài còn mang theo cả đám đệ tử Thánh cung tới đây? Là để cho bọn họ cùng xuống tay giết một nữ tử tay trói gà không chặt, hay là để đứng xem cho vui? Ngài cảm thấy thế là oai hùng lắm sao?”

“Ta mang họ theo, chỉ để làm chứng cho ta! Ta giết ngươi không phải là giết nhầm người vô tội, mà là vì báo thù cho nữ nhi!”

“Báo thù? Xin hỏi, các ngươi có chứng cớ nào xác nhận Kiều tiểu thư đã chết, chứ không phải tự mình rời đi? Không có lấy một nhân chứng, dựa vào đâu khẳng định ta hại nàng?

Chỉ vì ta và nàng rời đi cùng một hướng, liền muốn đẩy ta vào chỗ chết – như vậy còn không gọi là lạm sát kẻ vô tội, thì thế nào mới là lạm sát kẻ vô tội, Kiều bá bá?”

“Ta…”

“Hơn nữa, các ngươi ban đêm xông vào Lăng phủ ta, trong khi không có bất kỳ chứng cớ nào, lại dám đứng ngay trước mặt phụ thân ta mà lớn tiếng đòi đánh giết – trong lòng các ngươi, còn có vương pháp nữa hay không?”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 156: Đoạn tuyệt phụ nữ quan hệ


“Chẳng lẽ trong lòng các ngươi, chỉ có Thánh cung là quyền uy tối thượng, còn vương quyền và pháp chế đều là cẩu thí, đều có thể tùy tiện chà đạp sao?”

“Lăng Thanh Nguyệt, ngươi đừng châm ngòi ly gián, nói năng hồ đồ!” – Kiều Khải Hoa phẫn nộ rống to.

Kỳ thực, tứ quốc hoàng đế từ lâu đã bất mãn với việc Thánh cung luôn tự cho mình là kẻ đứng trên thiên hạ. Trước đây, Thánh chủ cũng đã từng hạ ý chỉ: không được can thiệp pháp chế các nước, càng không được vượt qua cả hoàng quyền.

Mà lời nói của Vân Nguyệt lúc này, không thể nghi ngờ gì khác hơn ngoài việc cố tình đem vương quyền và Thánh cung đặt lên bàn cân đối nghịch – điều này lại trùng khớp với điều Thánh chủ gần đây đang nghiêm khắc xử lý.

“Ta có nói sai sao? Phụ thân, người là Tri Châu, quan phụ mẫu lớn nhất của Ký Châu thành, xử lý án kiện không biết bao nhiêu mà kể. Xin hỏi vị Kiều bá bá đây, chỉ dựa vào việc Kiều tiểu thư và ta cùng đi về một hướng, hơn nữa rõ ràng là nàng nên rời đi trước, lại dám ngay tại Lăng phủ, trước mặt Tri Châu đại nhân mà muốn giết người – chẳng lẽ người không nên trị hắn một tội vu cáo và mưu sát? Chẳng lẽ không nên sai người bắt con chó điên này trói lại sao?”

“Ngươi quá đáng! Không được vô lễ trước mặt Kiều sứ giả!” – Lăng Trọng Khanh quát lớn. Trong lòng ông ta, Vân Nguyệt đắc tội với Thánh cung chính là chuyện đáng mừng. Biết đâu, còn có thể mượn tay Thánh cung mà trừ bỏ được nữ nhi khiến ông đau đầu này.

“Cha, rốt cuộc là chuyện gì? Là Nguyệt Nhi vô lý, hay là bọn họ hành xử ngang ngược? Bọn họ không hề có chứng cớ, lại dám xông vào Lăng phủ giữa đêm, vọt vào tận khuê phòng của muội ấy gọi đánh gọi giết, muội ấy vì tự vệ mà biện minh – vậy cũng gọi là vô lý?

Cha là Tri Châu, chẳng lẽ lại sợ hãi Thánh cung đến mức cúi đầu khuất phục? Bọn họ muốn mạng của nữ nhi ruột thịt của cha, cha cũng cho là hợp lý sao?” – Lăng Tích Nghiệp không nhịn được nữa, lớn tiếng chất vấn Lăng Trọng Khanh.

“Ngươi là đồ nghịch tử! Nơi này không đến lượt ngươi mở miệng!”

“Lăng Trọng Khanh!” – Thanh âm của Vân Nguyệt tuy nhẹ nhàng, nhưng ba chữ ấy lại như sấm động giữa trời quang, vang dội trong đầu Lăng Trọng Khanh.

“Ngươi… Ngươi vừa gọi ta là gì?” – Lăng Trọng Khanh không thể tin nổi nhìn nàng.

Vân Nguyệt khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

“Đã khi người không xem chúng ta là con cái, suốt ngày chỉ nghĩ trừ bỏ chúng ta mới được yên thân, vậy ta cần gì phải tiếp tục nhận ngươi – một người cha không chút trách nhiệm?

Lăng Trọng Khanh, nghe cho rõ. Hôm nay ngươi chỉ có hai lựa chọn: Thứ nhất, đứng ra bảo vệ ta, trị tội kẻ phỉ báng ta, có ý đồ lạm sát người vô tội. Thứ hai, một đao cắt đứt, ta cùng ca ca rời khỏi Lăng gia, từ nay đoạn tuyệt quan hệ với ngươi – Lăng Trọng Khanh!”

“Đồ nghịch tử! Trước giờ chỉ có phụ mẫu từ con, nào có con cái đoạn tuyệt phụ mẫu!” – Lăng Trọng Khanh tức giận đến mức hai tay run rẩy. Thật ra, việc đoạn tuyệt đối với ông ta là chuyện tốt, nhưng ông cũng sợ hai đứa nghiệt súc này đi tố cáo lên chỗ Tả tướng.

“Đã vậy, phụ thân xin người lập tức sai người bắt kẻ này lại.”

“Không thể! Kiều sứ giả là thủ hộ giả của Ký Châu, là Thánh cung sứ giả đường đường chính chính. Nữ nhi hắn mất tích, ta là Tri Châu, đương nhiên phải hỗ trợ điều tra!”

“Đưa người xông vào Lăng phủ, kéo đến tận khuê phòng nữ nhi ta, vậy mà gọi là điều tra? Xin hỏi chứng nhân đâu? Vật chứng đâu?”

“Lăng Thanh Nguyệt! Ngươi rõ ràng câu dẫn vị hôn phu của Kiều sư tỷ, nàng vì tức giận mà lập tức truy theo để lý luận. Võ công của nàng mạnh như vậy, sao có thể không đuổi kịp ngươi?

Mà nay, ngươi lại bình yên trở về, còn nàng thì bặt vô âm tín. Chẳng lẽ ngươi dám nói chuyện này không liên quan gì đến ngươi?”

“Đương nhiên!” – Hai chữ ngắn gọn đầy khí phách vang lên, khiến tất cả mọi người đều nín thở.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 157: Tuyệt đối thiên vị


“Phụ thân, người hãy tự mình quyết định đi. Hoặc đứng về phía Thánh cung, đem ta giao cho bọn họ, hoặc lập tức bắt bọn họ lại.”

“Nếu như ta nói, ta sẽ không bắt bọn họ thì sao?” – Lăng Trọng Khanh trừng mắt, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát ý.

“Tố Văn, chuẩn bị giấy bút và mực.”

“Dạ.” – Nha hoàn lĩnh mệnh, lập tức chạy vào trong phòng lấy ra văn phòng tứ bảo.

“Lăng Trọng Khanh, nếu người muốn đứng về phía người ngoài, vậy hãy viết xuống đoạn tuyệt thư đi. Từ nay về sau, ta – Lăng Thanh Nguyệt – cùng ca ca Lăng Tích Nghiệp không còn là con cái của người nữa. Tự nhiên, sống chết của chúng ta cũng chẳng liên quan gì đến người.”

Lăng Trọng Khanh trừng mắt nhìn Vân Nguyệt, trong lòng tuy muốn đoạn tuyệt nhưng cũng không khỏi do dự.

Thấy vậy, Lăng Tích Thái lặng lẽ ghé tai nói nhỏ:

“Cha, ký tên đi, từ đây họ không còn liên quan đến người nữa. Con dám cam đoan, sư phụ nhất định sẽ không để bọn họ sống mà rời khỏi Ký Châu. Đến lúc đó, người còn phải lo gì?”

Lăng Trọng Khanh khẽ nheo mắt. Lăng Tích Thái nói không sai – Kiều Khải Hoa là cường giả thiên huyền đỉnh phong, lại là Thánh cung sứ giả, đến cả Huyền Vương cũng kiêng dè. Nếu có thể để ông ta ra tay g**t ch*t hai đứa nghiệt chủng này, dù có bị Tả tướng truy cứu, cũng không liên quan đến mình. Hết thảy những chuyện cũ, cũng có thể theo gió cuốn đi.

Nghĩ tới đây, Lăng Trọng Khanh không do dự nữa, viết ngay đoạn tuyệt thư, còn ấn xuống dấu vân tay.

Vân Nguyệt lập tức ra hiệu cho Lăng Tích Nghiệp, hai huynh muội cũng đồng loạt điểm chỉ vào đoạn tuyệt thư.

“Ồ? Nguyệt Nhi, sao nơi này lại náo nhiệt như thế?” – Một giọng nói ôn nhu vang lên, Xích Diễm xuất hiện, bước đến bên cạnh Vân Nguyệt, nhẹ nhàng lấy tờ đoạn tuyệt thư trong tay nàng, làm ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Lăng Trọng Khanh:

“Lăng đại nhân, chuyện gì vậy? Vì sao lại muốn đoạn tuyệt với chính con trai con gái của mình?”

“Huyền Vương điện hạ…” – Lăng Trọng Khanh cứng họng, chưa kịp nói gì đã bị cắt lời.

“Vương gia, người này chính là hôm nay đã trêu chọc Khưu Mưa. Hiện giờ Kiều tiểu thư vì giận hắn mà mất tích không rõ, phụ thân nàng liền đến đây ép Nguyệt Nhi giao người. Không những xông vào khuê phòng của nàng, còn tung tin muốn giết nàng để truy trách nhiệm cho con gái mất tích.”

Vân Nguyệt ôm cánh tay Xích Diễm, vẻ mặt ủy khuất lên tiếng cáo trạng.

“Nguyệt Nhi, yên tâm. Có bổn vương ở đây, xem ai dám càn rỡ như thế!” – Nói rồi quay sang hạ lệnh:

“Người đâu, bắt ngay tên dám câu dẫn chuẩn Vương phi Khưu Mưa giam vào lao ngục cho ta!”

“Kiều bá bá, cứu… cứu tiểu điệt!” – Khưu Mưa hốt hoảng kêu lên. Hắn không thể ngờ được, vốn định theo người đi bắt tội phạm, kết quả lại bị bắt ngược lại. Hơn nữa lại là Huyền Vương tự tay ra lệnh! Hắn vội vàng hướng Kiều Khải Hoa cầu cứu.

“Hừ!” – Kiều Khải Hoa hừ lạnh. Với hành vi không kiểm điểm, thường xuyên trêu chọc nữ nhân bên ngoài dù đã có vị hôn thê, ông đã sớm bất mãn. Nếu không vì con gái ông – Kiều Mộng La – yêu hắn say đắm, ông đã sớm một chưởng đánh chết hắn rồi.

Giờ nữ nhi gặp nạn, nguyên nhân ban đầu chính là vì tên nam nhân này ăn dấm mà ra chuyện, ông không lập tức giết hắn đã là nể mặt!

Thấy Khưu Mưa bị người Huyền Vương áp giải đi, Kiều Khải Hoa tức giận nói:

“Huyền Vương, ý người là thiên vị Lăng Thanh Nguyệt sao?”

“Kiều sứ giả, bổn vương không thiên vị. Nếu ngươi có thể đưa ra bằng chứng xác thực rằng Nguyệt Nhi chính là hung thủ sát hại nữ nhi ngươi, hoặc có thể xác minh được hung thủ khiến nàng mất tích, bổn vương khẳng định là người đầu tiên trừng phạt nàng.

Nhưng nếu không có chứng cớ, thì hôm nay chính ngươi đã tự ý xông vào tư phủ người khác. Nguyệt Nhi tuy chưa chính thức thành thân cùng bổn vương, nhưng lại là người ta chân tâm yêu quý. Đối với nàng bất kính như vậy…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 158: Hối hận? Muộn!


“Hôm nay nếu không thể đưa ra lý lẽ thuyết phục, đừng trách bổn vương trở mặt với ngươi.”

Lời nói lạnh lùng của Xích Diễm khiến Kiều Khải Hoa nhất thời nghẹn họng, không thể cãi lại. Hắn thực sự không có chứng cớ. Nhưng hắn dám khẳng định – nữ nhi của hắn mất tích, tuyệt đối không thể không liên quan đến nữ tử tên gọi Lăng Thanh Nguyệt này.

“Lăng đại nhân, bổn vương thật không ngờ, để lấy lòng Thánh cung, ngươi có thể cam tâm để chính con ruột mình chết oan. Thật khiến bổn vương thất vọng.

Ban đầu bổn vương còn tính cho ngươi trở thành nhạc phụ của ta, không chỉ giúp ngươi thăng chức tam phẩm, mà ngay cả những ân oán giữa ngươi và Tả tướng, ta cũng có thể đứng ra điều giải. Nhưng xem ra… không cần nữa rồi.”

Lời của Xích Diễm khiến Lăng Trọng Khanh tức thì hối hận đến tột độ. Ông ta vội vàng lên tiếng:

“Huyền Vương điện hạ, vừa rồi hạ quan nhất thời bị Nguyệt Nhi chọc giận…

Vương gia người cũng chưa nghe rõ toàn bộ sự việc, thì nha đầu này đã liên tiếp nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với hạ quan…”

“Lăng Trọng Khanh, nếu như chính ngươi cũng thừa nhận sự việc chưa rõ ràng, vậy vì sao lại dẫn người cầm đao kiếm xông vào phòng ta?”

Lăng Trọng Khanh: “…”

“Vương gia, nhân tiện người đang ở đây, xin giúp Nguyệt Nhi và ca ca làm chứng. Lăng Trọng Khanh – kẻ vô sỉ bỉ ổi này – dù có viết đoạn tuyệt thư, sau này nếu gặp việc bất lợi hoặc có điều gì có lợi, nhất định sẽ lật lọng.

Cho nên, không bằng thỉnh Vương gia trở thành chứng nhân cho ta. Ngày sau nếu có ai dám nhận ta và ca ca là người của Lăng phủ, Vương gia cũng có thể thay chúng ta đứng ra thanh minh.”

“Được.” – Xích Diễm không hề do dự, lập tức ký tên lên đoạn tuyệt thư, còn in dấu tay.

Lăng Trọng Khanh nhìn hai người phối hợp ăn ý, nhất thời trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Vốn đã có chút hối hận, giờ lại càng thêm day dứt.

Thấy Huyền Vương ra mặt bảo hộ, Kiều Khải Hoa cùng các đệ tử Thánh cung không dám hành động l* m*ng. Không có chứng cớ, lại chẳng thể ngang nhiên đắc tội với Huyền Vương, cuối cùng chỉ đành nghiến răng rời khỏi.

Chờ Kiều Khải Hoa vừa đi, Lăng Trọng Khanh liền vội nói:

“Nguyệt Nhi, vừa rồi cha thật không có ý đoạn tuyệt với con. Nếu không phải vì bị con chọc giận, cha nào có thể hồ đồ như vậy. Con nói xem, trên đời có đứa con nào lại ép cha mình đoạn tuyệt hay không? Con khiến cha biết giấu mặt mũi vào đâu đây?

Mau nói với Huyền Vương thu lại đoạn tuyệt thư, huyết thống là thứ đâu phải cứ nói đoạn là đoạn? Đúng là hồ đồ!”

Nghe đến đây, Vân Nguyệt chỉ cười khẽ:

“Lăng đại nhân, ta hỏi, ngươi còn có thể vô sỉ thêm được nữa không?”

“…” – Sắc mặt Lăng Trọng Khanh tái mét, nhưng Vân Nguyệt không buồn nhìn ông ta lấy một lần.

Với giác quan nhạy bén của mình, ông ta cảm thấy đoạn tuyệt thư này là thứ Vân Nguyệt đã sớm tính toán, trong đó tất nhiên còn có mưu đồ gì đó đang chờ đợi. Vì vậy, ông ta tuyệt đối không thể để nàng giữ lấy thư đoạn tuyệt ấy.

Dù trong lòng phẫn nộ, Lăng Trọng Khanh vẫn cố giữ mặt dày mà nói:

“Nguyệt Nhi, nếu con giận cha, chúng ta có thể dùng cách khác để giải quyết. Vừa rồi là cha suy xét không chu toàn, cha xin lỗi con được không? Đừng vì chuyện nhỏ mà làm lớn như vậy, mau đem đoạn tuyệt thư xé đi.”

“Lăng đại nhân, ta và ca ca đã cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ, ngươi cũng đừng gọi một tiếng ‘cha’ để tự nhận thân nữa.”

Nói xong, nàng không buồn nghe ông ta thêm lời nào, quay sang phân phó:

“Tới người, giúp bổn tiểu thư thu thập châu báu.”

“Nguyệt Nhi!” – Lăng Trọng Khanh mặt mày sầm xuống, nghiến răng cảnh cáo.

“Ca, chúng ta hãy đến dịch quán của Vương gia trọ lại vài hôm…” – Vân Nguyệt nhẹ nhàng nói, thanh âm rõ ràng, dứt khoát.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 159: Chúng ta hồi ngoại công gia


“Đến lúc cùng điện hạ đồng hành hồi kinh, trở về tả tướng phủ, chẳng phải là tốt hơn sao?”

“Đương nhiên, ta vốn dĩ cũng không muốn ở lại chốn này.” Lăng Tích Nghiệp cười cợt, không thèm nể nang ai.

“Đã Nguyệt Nhi cùng Lăng huynh đều đã quyết định, vậy thì chi bằng khởi hành ngay bây giờ. Bổn vương sẽ sai người thu dọn toàn bộ hành lý mang theo cho các ngươi.”

Nói xong, ba người cùng cười rời đi, không hề lưu ý đến ánh mắt những kẻ khác.

Lăng Trọng Khanh tức đến run rẩy tay chân, chờ đến khi mọi người đã rời khỏi đại môn Lăng phủ, mới giận dữ gầm lên: “Đồ khốn! Đúng là lũ khốn mà!”

“Cha, người cần gì phải tức giận vì bọn chúng? Đoạn tuyệt quan hệ phụ tử còn tốt hơn, khỏi để con tiện nhân kia cách ba ngày lại bày chuyện.”

“Hơn nữa, nàng khiến nữ nhi chúng ta mất hết danh tiết, lỡ dở chức vị trắc phi của thái tử. Sớm muộn gì cũng phải trả giá bằng mạng sống.” Lăng Thanh Vân giận dữ nói.

“Vô tri! Hiện giờ nàng luôn ở bên Huyền Vương, các ngươi làm sao có thể động đến nàng? Nếu để nàng bình an trở về kinh thành, sau này các ngươi đừng mong giữ được danh phận thiếu gia, tiểu thư!”

“Cha, dù người không tin nữ nhi, chẳng lẽ lại không tin sư phụ chúng ta? Người ấy là cường giả đỉnh phong cảnh giới Thiên Huyền.”

“Cho dù Huyền Vương có lợi hại, huyền lực cũng chỉ mới đạt tới nhất nhị phẩm Thiên Huyền mà thôi, bên cạnh hắn chỉ có Lam Hộ Vệ có thực lực tương tự. Hắn lẽ nào lúc nào cũng có thể bảo vệ được tiện nhân Lăng Thanh Nguyệt kia sao?”

Lăng Thanh Vi tiếp lời: “Cha, người cứ yên tâm. Chúng ta nhất định sẽ không để cho bọn chúng sống rời khỏi Ký Châu.”

Lăng Trọng Khanh trầm tư hồi lâu, sắc mặt mới dần dịu xuống, nghiêm nghị nói với Hàn di nương cùng các hài tử: “Đây là cơ hội cuối cùng của tất cả chúng ta, các ngươi tự mình cân nhắc!

Nếu làm tốt, sau này có thể bước lên mây xanh. Nếu làm hỏng, e rằng tính mạng cũng khó giữ!”

“Lão gia, người cứ yên tâm. Các hài tử này đều hiểu rõ chừng mực, tuyệt đối không để con tiện nhân kia thoát về kinh thành.”

Nghĩ đến việc khiến Lăng Thanh Nguyệt phải chết dưới kiếm của sư phụ, toàn thân Lăng Thanh Vân sôi trào nhiệt huyết. Đột nhiên, nàng cảm thấy ngứa ngáy trên mặt và khắp người, cho là vì quá kích động nên cũng không để tâm.

********************* Bắc Tường Quốc *********************

Đêm khuya, bên ngoài trạm dịch của Huyền Vương, một bóng người lén lút lẩn khuất. Bị thân vệ của Huyền Vương phát hiện, liền bị dẫn vào trong.

“Phương di nương?”

Phương Vân San đang đầy lo lắng, vừa thấy Vân Nguyệt bước ra liền chạy vội đến bên nàng, thấp giọng nói: “Nguyệt Nhi, di nương lần này bất chấp tính mạng để đến báo tin cho con.

Bọn họ đã bàn bạc xong, chờ lúc Huyền Vương không có mặt, sẽ cho Kiều Khải Hoa đến giết con và đại thiếu gia, tuyệt đối không để các con bình an trở về kinh thành. Phải biết rằng, Kiều Khải Hoa là một cường giả đỉnh phong Thiên Huyền, võ công cực kỳ lợi hại. Các con nhất định phải cẩn thận!”

Vân Nguyệt mỉm cười: “Đa tạ di nương đã lo lắng. Di nương cứ yên tâm, Nguyệt Nhi nhất định sẽ bình an hồi kinh. Đêm nay di nương mạo hiểm đến báo tin, Nguyệt Nhi nhất định sẽ ghi tạc trong lòng.”

“Đã con đã có lòng tin, di nương cũng an lòng. Hai huynh muội các con trở về kinh thành, nhất định không được quên Lôi Nhi – muội muội của con.”

“Di nương cứ yên tâm. Đã người lựa chọn giúp ta trong lúc khó khăn nhất, thì đến khi cần, ta nhất định sẽ không bỏ rơi Tứ muội.”

“Tốt! Tốt! Vậy thì di nương yên tâm rồi.”

Cáo biệt Vân Nguyệt và rời khỏi trạm dịch của Huyền Vương, Phương di nương cẩn thận che kín mạng che mặt, một mình quay trở về Lăng phủ.

Vì sợ bị người phát hiện, nàng chỉ có thể chọn một cửa nhỏ phía sau để lén lút tiến vào. Đã có hạ nhân chờ sẵn nơi đó, hai người sau khi trao đổi ám hiệu thì…
 
Back
Top Bottom